Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Chương 67
Chương 67. Nụ hôn ở điểm cao nhất.
Cố Ngộ Sâm cầm bịt mắt trong tay, không chớp mắt nhìn bóng dáng Tạ Diễm, ánh mắt kích động, cuộn trào những cảm xúc phức tạp.
Cuối cùng anh lựa chọn tôn trọng quyết định của Tạ Diễm.
Cố Ngộ Sâm đi lên trước, nhẹ nhàng đeo bịt mắt lên cho Tạ Diễm.
Thế giới quanh Tạ Diễm lập tức chuyển sang màu đen, cậu không nhìn thấy gì, trong lòng lại nghĩ tới chuyện vòng đu quay, chưa gì đã thấy hoảng loạn.
Mãi đến khi có một bàn tay to rộng ấm áp nắm lấy tay cậu, giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên bên tai: “Tin anh, đi theo anh nào.”
Tâm tư đang hoảng loạn của Tạ Diễm lập tức bình tĩnh trở lại.
Cố Ngộ Sâm nắm tay Tạ Diễm thong thả bước đi, giọng nói dịu dàng lại kiên định, tựa như mang theo một loại năng lượng trấn an lòng người.
Tạ Diễm được anh dắt đi từng bước một về hướng buồng máy của vòng đu quay.
Lúc mới bắt đầu cậu còn có chút hoảng sợ, nhưng càng đi về sau càng vững vàng, từ dáng vẻ khom lưng co ro, đến cuối cùng đã oai phong hùng dũng, trông rất ra dáng “ngầu đét”.
Cố Ngộ Sâm cảm nhận được thay đổi của Tạ Diễm một cách rõ ràng, không khỏi nhếch khóe môi, anh biết Tạ Diễm lúc này vẫn căng thẳng, dù sao thì bàn tay anh đang nắm vẫn thấm ướt một tầng mồ hôi.
“Đã tới chưa?” Tạ Diễm hỏi.
Hiện tại giọng nói của cậu tràn đầy tự tin, mang theo ý chí hướng tới chiến thắng, như thể đang nói: Không phải chỉ là vòng đu quay thôi sao? Mình đã che kín mắt rồi, còn sợ gì nữa chứ? Cứ chờ Cua Bá Vương tao tới phá đảo mày đi!
Cố Ngộ Sâm trả lời cậu: “Sắp rồi.”
Một lúc sau: “Giờ đã tới chưa?”
Cẩn thận lắng nghe còn có thể thấy được giọng nói Tạ Diễm đã yếu ớt đi một chút.
Cố Ngộ Sâm: “Còn vài bước nữa.”
Tạ Diễm đi thêm vài bước theo Cố Ngộ Sâm.
Vài giây sau, Tạ Diễm cảm nhận được Cố Ngộ Sâm đã dừng lại.
Cậu muốn bước tiếp nhưng chân lại rụt trở về một chút, sau đó lại chầm chậm tiến về phía trước.
Cậu dùng cả hai tay, mạnh mẽ nắm chặt tay Cố Ngộ Sâm: “Tới rồi sao?” Âm cuối đã bắt đầu run rẩy.
Đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí tiêu tan.
Đây chính là nói tình trạng hiện tại của Tạ Diễm.
“Ừm.” Cố Ngộ Sâm gật đầu, còn dùng hai tay nắm lấy tay Tạ Diễm, tự mình đi trước một bước vào buồng máy vòng đu quay.
“Vào cùng anh nào.”
Cố Ngộ Sâm nhẹ giọng chỉ dẫn Tạ Diễm.
Tạ Diễm mò mẫn như trẻ con mới tập đi, lê chân trên mặt đất, bước từng bước nhỏ tiến vào.
Cố Ngộ Sâm cũng không giục cậu, kiên nhẫn chờ đợi Tạ Diễm, lúc Tạ Diễm đi đến bên cạnh buồng máy, tiếng nói của anh lại càng thêm dịu dàng, trầm thấp xẹt qua tai Tạ Diễm: “Nhấc chân lên, rồi bước vào trong.”
“Đúng vậy, chính là thế, không cần sợ, có anh ở đây.”
“Giỏi quá, vào được một chân rồi, Diễm Diễm giỏi lắm…”
Vừa nói, Cố Ngộ Sâm vừa một tay nắm tay Tạ Diễm, một tay ôm lấy eo cậu: “Giờ anh ôm em rồi, có thể bước chân còn lại vào được rồi.”
Cánh tay ôm lấy eo cậu rắn rỏi, hơi ấm xuyên qua quần áo vương trên eo Tạ Diễm, trước mặt có cánh tay mạnh mẽ, cậu giơ tay là có thể bắt lấy, Tạ Diễm an tâm hơn nhiều.
Cậu cắn răng, nhấc chân còn lại đi vào.
Không đợi Tạ Diễm vui mừng vì mình đã vào được buồng máy của vòng đu quay, buồng máy dưới chân đã bắt đầu lắc lư.
Cua Bá Vương lập tức choáng váng, cả người nhào vào lồng ngực Cố Ngộ Sâm, hét lên: “Cố Ngộ Sâm!!! Nó lắc kìa!!!”
Cố Ngộ Sâm ấn vào gáy Tạ Diễm, ôm cả người cậu vào trong lòng, thấy mặt và môi Tạ Diễm đều trắng bệch ra, anh đau lòng đến cực điểm.
Anh đề nghị: “Vòng đu quay vẫn chưa khởi động, chúng ta đi xuống nhé?”
Đã đi được 99 bước rồi, chắc chắn Tạ Diễm muốn kiên trì đi nốt bước cuối cùng, dù bước này là bước đi gian nan khó khăn nhất.
Tạ Diễm nắm chặt lấy quần áo Cố Ngộ Sâm, đầu ngón tay cũng dần chuyển sang màu trắng, nhưng có nói thế nào thì cậu cũng không buông tay.
Cho dù giờ phút này đầu óc cậu trống rỗng, nhưng cậu vẫn vùi vào ngực Cố Ngộ Sâm lắc đầu: “Anh ôm em, em sẽ không sợ nữa.”
Cố Ngộ Sâm rũ mắt nhìn Tạ Diễm, nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên trán cậu, cuối cùng nói: “Được.”
Anh ôm Tạ Diễm đi đến bên cạnh buồng máy, chậm rãi ngồi xuống, sau đó để Tạ Diễm ngồi lên đùi mình, ôm lấy cậu thật chặt.
Cơ thể Tạ Diễm cứng đờ, toàn bộ hành trình đều dựa vào Cố Ngộ Sâm, nếu không có lẽ cậu đã sớm nhũn chân ngồi bệt dưới đất. Cảm nhận được Cố Ngộ Sâm ôm cậu ngồi xuống, cậu nhanh chóng ôm chặt lấy cổ Cố Ngộ Sâm, dúi đầu vào cổ của anh.
“Em như này thì lát nữa anh sẽ không hôn em được đâu.” Cố Ngộ Sâm tay đặt lên lưng Tạ Diễm, nhẹ nhàng v**t v* trấn an, ngoài miệng lại cố ý nói như vậy.
Tạ Diễm nghe vậy, thấy Cố Ngộ Sâm nói đúng, cậu trốn kín mít như này, lát nữa lúc lên đến điểm cao nhất, cơ bản là không thể hôn được.
“Vậy… Vậy em ngẩng đầu lên nha?” Tạ Diễm lí nhí nói.
Sau đó thử ngẩng đầu lên một chút.
Đúng lúc này, nhân viên công tác bên ngoài buồng máy khởi động vòng đu quay, buồng máy theo quán tính rung chuyển qua lại một chút, lần này đã lập tức đánh tan dũng cảm mà Tạ Diễm thật vất vả tích góp được.
Lập tức lại vùi đầu trở về.
“Cố Ngộ Sâm!!! Nó nó nó nó chuyển động kìaaaaa!”
Vòng đu quay bắt đầu đi từ từ đi lên, Tạ Diễm đeo bịt mắt nên không nhìn thấy gì cả, nhưng cậu có thể lờ mờ cảm nhận được bản thân đang dần bay lên.
“Ôm chặt anh.”
Cố Ngộ Sâm tiếp tục trấn an cậu, một bàn tay đặt ở đỉnh đầu Tạ Diễm, nhẹ nhàng vỗ về.
Tạ Diễm nghe lời ôm chặt lấy Cố Ngộ Sâm, liên tục hít sâu vài cái, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại.
Đến lúc này, Tạ Diễm mới phát hiện mình tính sai rồi, mắt bị bịt kín, một màu đen bao trùm, không thấy gì càng khiến trí tưởng tượng bay xa. Ít nhất nếu mở mắt còn có thứ để nhìn, giờ chỉ cần nghĩ tới việc mình đang ở trên cao, đã khiến nỗi sợ ùa tới không kìm lại được.
Mãi đến lúc bên tai cậu vang lên tiếng thở dài nhẹ.
Tạ Diễm ban đầu còn không hiểu tiếng thở dài này là ý gì, ngay sau đó bên tai cậu liền truyền đến tiếng hát của Cố Ngộ Sâm.
“… I can’t stop, can’t stop this love
No matter what they say I love you…”
(… Anh không thể ngừng, ngừng lại tình cảm này
Dù cho họ có nói gì đi nữa anh vẫn yêu em…)
Giọng của Cố Ngộ Sâm rất êm tai, phát âm tiếng Anh lại rõ ràng, anh vừa mở miệng đã hấp dẫn được sự chú ý của Tạ Diễm.
Lúc đầu cậu còn không nhận ra đó là bài gì, mãi đến khi lời ca xoay vòng trong đầu, Tạ Diễm mới chợt nhận ra…
Can’t Stop Love
Là bài cậu từng đàn cho Cố Ngộ Sâm nghe trong buổi hẹn hò Thất Tịch.
Cố Ngộ Sâm không chỉ nhớ rõ, còn đi học cách hát như thế nào.
Nhưng khổ nỗi Tạ Diễm hoàn toàn không nghe ra Cố Ngộ Sâm đang hát bài đó, vì Cố Ngộ Sâm hát ra một giai điệu hoàn toàn mới, lợi hại nhất chính là, lúc hắn hát lần nữa, lại là một nhịp khác.
Tạ Diễm nghi ngờ cả Cố Ngộ Sâm cũng không biết mình đang hát bài gì.
Cũng may giọng Cố Ngộ Sâm dễ nghe, dù là hát lạc nhịp, nghe vẫn thấy hay.
Tâm trí của Tạ Diễm bị Cố Ngộ Sâm hấp dẫn, cứ như vậy nghe Cố Ngộ Sâm mỗi lần dùng một nhịp không giống nhau hátCan’t Stop Love, cũng không cảm thấy sợ hãi nữa.
Chờ tới lúc tiếng hát của Cố Ngộ Sâm dừng lại, Tạ Diễm nhịn không được ngẩng đầu cười nói: “Tiên sinh Cố, anh hát thật là…”
Cậu còn chưa nói xong, cằm đã bị Cố Ngộ Sâm giữ chặt: “Đã đến lúc rồi.”
Tạ Diễm không kịp hỏi đến lúc gì, thì nụ hôn của Cố Ngộ Sâm đã hạ xuống, che phủ kín đôi môi cậu.
Khoảnh khắc hai đôi môi chạm nhau, cũng là lúc vòng đu quay đi được mười ba phút mười bốn giây.
Buồng máy mà bọn họ ngồi đã đi đến đỉnh của vòng đu quay.
Điểm cao nhất…
Đã từng là nỗi sợ hãi lớn nhất tồn tại trong lòng Tạ Diễm, lúc này đây, lại giống như đèn neon bảy màu ngoài buồng máy, rực rỡ và lãng mạn.
Nụ hôn của Cố Ngộ Sâm vừa bá đạo lại cuồng nhiệt, rất nhanh khiến Tạ Diễm không thể suy nghĩ nổi chuyện gì khác, cả cơ thể và tâm tư đều chìm đắm trong nụ hôn sâu này.
Thật lâu sau, Cố Ngộ Sâm mới buông cậu ra.
Trong đầu Tạ Diễm trống rỗng, không nhớ nổi điều gì, trạng thái hoàn toàn buông lỏng.
Vòng đu quay hạ xuống.
Tạ Diễm có thể cảm giác được buồng máy nhẹ lắc lư.
Nhưng lúc này cậu như không còn sợ hãi nữa, vẫn chìm trong dư vị của nụ hôn vừa rồi.
Đôi mắt nhìn không thấy, Tạ Diễm tự mình ngẩng đầu tìm kiếm đôi môi của Cố Ngộ Sâm, Cố Ngộ Sâm không tránh đi, chờ Tạ Diễm chui đầu vô lưới.
Tạ Diễm hôn tới rồi.
Chụt một cái, sau đó cười nói với Cố Ngộ Sâm: “Anh lại hôn em đi, anh hôn em, em sẽ không còn sợ nữa.”
Tiếng cuối cùng của cậu bị Cố Ngộ Sâm trực tiếp nuốt trọn.
Hai người ở trên vòng đu quay hôn thật lâu, mãi đến khi vòng đu quay đi xuống dừng lại, môi lưỡi đang giao nhau mới tách ra.
Lúc tách ra, Tạ Diễm còn lẩm bẩm một câu: “Sớm biết thế, lên đó anh hôn em từ đầu có phải hơn không.”
Cố Ngộ Sâm: “…”
Tạ Diễm lập tức nhận ra lời nói của bản thân có ý nghĩa khác, vội vàng bổ sung một câu: “Ý em không phải là chê anh hát lạc nhịp.”
Cố Ngộ Sâm: “……”
Những lời này có thể không nói.
Tạ Diễm vội vàng hôn Cố Ngộ Sâm, khen anh hát rất đặc biệt, dù sai nhịp cũng rất dễ nghe, thật sự là hát đến tận tim cậu.
Cứ thế vừa hôn vừa dỗ, mãi mới dỗ được Cố Ngộ Sâm.
“Anh ôm em ra ngoài đi.” Tạ Diễm ôm Cố Ngộ Sâm, nhõng nhẽo: “Chân em nhũn ra rồi.”
Cố Ngộ Sâm cười một tiếng, ôm Tạ Diễm đứng lên.
Buồng máy lại lung lay một chút.
Tạ Diễm a một tiếng, ôm chặt lấy Cố Ngộ Sâm.
Cố Ngộ Sâm ôm Tạ Diễm ra ngoài buồng máy, cho đến khi chân chạm lên mặt đất bằng phẳng, Tạ Diễm mới hoàn toàn thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Cua Bá Vương đi xuống mặt đất chính là Cua Bá Vương lợi hại nhất, cậu gỡ bịt mắt xuống, bướng bỉnh giải thích cho mình: “Em là bị anh hôn đến nhũn chân, chứ không phải sợ độ cao đến nhũn chân!”
Cố Ngộ Sâm nghe cậu nói, lập tức phụ họa: “Phải phải. Diễm Diễm nhà anh lợi hại nhất, còn có thể ngồi vòng đu quay.”
Tạ Diễm cười, cả người dựa vào lồng ngực Cố Ngộ Sâm.
Giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ hãi và lo lắng, nhưng nhiều hơn là cảm giác vui sướng, tựa như ngậm một cái kẹo trong miệng, vừa ngon vừa ngọt.
Hoàn thành xong kế hoạch vòng đu quay, Tạ Diễm lại đưa Cố Ngộ Sâm đi ăn cơm.
Nơi ăn cơm là ở bãi cỏ lần đầu tiên bọn họ hẹn hò, Tạ Diễm thuê người trang trí đèn, ở trung tâm bãi cỏ bày một cái bàn ăn, bên trên thắp nến lung linh.
Tạ Diễm rót cho Cố Ngộ Sâm một ly rượu vang đỏ, mời anh: “Tiên sinh Cố, sinh nhật vui vẻ.”
Cách bọn họ không xa là vòng đu quay lặng lẽ đứng sừng sững, ánh đèn rực rỡ chiếu xuống phía dưới, chiếu lên trên mặt Tạ Diễm, làm Cố Ngộ Sâm đột nhiên mê mẩn.
Anh đứng dậy đi đến bên cạnh Tạ Diễm, trong ánh mắt nghi hoặc của Tạ Diễm, anh cúi người chạm vào vành tai cậu, thật cẩn thận tháo khuyên tai bằng bạc của cậu ra, lại thay bằng khuyên tai mình tự làm cho cậu.
“Anh mua khuyên tai cho em sao?” Tạ Diễm kinh ngạc vui vẻ nhìn Cố Ngộ Sâm.
Tạ Diễm lấy di động ra coi như gương để soi, cậu hơi nghiêng đầu, thấy rõ hình dáng khuyên tai đang ở trên vành tai mình.
Đầu tiên liền thấy một vỏ ốc biển, ở phía dưới vỏ ốc biển che giấu một con ốc mượn hồn nho nhỏ, chỉ lộ ra một đôi càng lớn.
Nho nhỏ, lại rất đáng yêu.
“Vỏ ốc biển và ốc mượn hồn.” Cố Ngộ Sâm cúi đầu hôn lên vành tai cậu: “Hy vọng em sẽ thích.”
__________
Tác giả có lời muốn nói:
[Kịch nhỏ]
Vì để học được bài hát Can’t Stop Love , Cố Ngộ Sâm tìm riêng một giáo viên chuyên nghiệp.
Ba ngày sau.
Giáo viên thật cẩn thận nói với Cố Ngộ Sâm: “Tiên sinh Cố, tôi chỉ có chút tài mọn, hay là anh đổi giáo viên đi?”
Nếu còn tiếp tục dạy, anh ta cũng sẽ không hát được nữa.
Cố Ngộ Sâm: “…”
___
Lười quên note, ốc mượn hồn ở đây còn có nghĩa là cua ẩn sĩ, Tạ Diễm là cua bá vương, nhma tên gọi này không mấy quen thuộc nên mình để là ốc mượn hồn luôn.
Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
