Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Chương 66

Chương 66


Chớp mắt đã tới sinh nhật của Cố Ngộ Sâm.


Sáng nay Tạ Diễm hiếm khi dậy sớm, lúc cậu dậy Cố Ngộ Sâm vẫn còn đang ngủ.


Cậu cẩn thận nhẹ nhàng rời giường, nhưng vẫn đánh thức Cố Ngộ Sâm.


Cố Ngộ Sâm duỗi tay lấy điện thoại nhìn đồng hồ, hỏi Tạ Diễm: “Sao hôm nay em lại dậy sớm thế?”


Tạ Diễm cúi người hôn lên mặt Cố Ngộ Sâm: “Anh cứ ngủ tiếp đi, em có chút việc.”


Thấy Cố Ngộ Sâm có ý muốn ngồi dậy, cậu duỗi tay đẩy Cố Ngộ Sâm nằm xuống, có chút chột dạ nói: “Anh ngủ tiếp đi, cứ mặc kệ em.”


Bộ dạng này của cậu bất cứ ai có mắt đều nhìn ra rằng cậu đang che dấu việc gì đó.


Nhưng lúc này Cố Ngộ Sâm coi như “không có mắt”.


“Được rồi, em bận việc của em đi, anh ngủ tiếp đây.” Cố Ngộ Sâm nói xong thì nhắm mắt lại.


Tạ Diễm còn cố ý đợi thêm một chút, đến khi nghe được tiếng hô hấp dần trở nên đều đặn của Cố Ngộ Sâm, cậu mới nhẹ nhàng đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, sau đó đi thẳng tới phòng bếp.


Thật ra Cố Ngộ Sâm dậy rồi không ngủ nữa, vừa nãy là giả vờ, anh vẫn luôn chú ý đến từng hành động của Tạ Diễm.


Sau khi Tạ Diễm ra khỏi phòng ngủ, anh mới mở mắt ra, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài phòng ngủ.


Rất nhanh, tiếng bật bếp gas vang lên, rồi đến tiếng xèo xèo khi chiên gì đó…


Cố Ngộ Sâm đoán ra được Tạ Diễm đang làm cái gì, không nghe thấy âm thanh đổ vỡ hay cảm giác hoảng loạn gì, vì thế Cố Ngộ Sâm nghe theo Tạ Diễm, ngoan ngoãn ở trong phòng ngủ đợi, chờ Tạ Diễm vào đánh thức mình dậy.


Tầm khoảng năm phút sau, cửa phòng ngủ bị mở hé, Tạ Diễm thò đầu tóc đang bù xù vào.


“Anh ơi, dậy chưa đó?”


Cố Ngộ Sâm giả vờ mình vừa mới ngồi dậy, đang định bước xuống giường.


Tạ Diễm nói: “Em đã nấu mì cho anh rồi, anh nhanh ra ăn đi.”


“Ừm.” Cố Ngộ Sâm lên tiếng, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.


Khi anh đến phòng bếp, Tạ Diễm vừa lúc bưng bát mì đặt lên bàn, thấy anh thì tươi cười rạng rỡ: “Bắt đầu ngày mới với bát mì trường thọ.”


“Anh, sinh nhật vui vẻ.”


Tạ Diễm đặt bát mì xuống, đi đến trước mặt Cố Ngộ Sâm rồi kiễng mũi chân lên hôn anh.


Điều này làm Cố Ngộ Sâm nhớ đến nửa đêm hôm qua.



Rõ ràng khi đó Tạ Diễm đã rất buồn ngủ, nhưng vẫn chống mí mắt đợi đến đúng 0 giờ, Tạ Diễm đột nhiên nhào vào lòng anh, nói: “Sinh nhật vui vẻ.”


Lúc đó Cố Ngộ Sâm mới biết Tạ Diễm đợi đến 0 giờ là vì muốn là người đầu tiên chúc anh sinh nhật vui vẻ.


Từ khoảnh khắc 0 giờ đó, sinh nhật của Cố Ngộ Sâm đã mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.


***


“Anh, ăn mì.”


Giọng nói của Tạ Diễm kéo suy nghĩ của Cố Ngộ Sâm về hiện tại, anh bị Tạ Diễm kéo tới ngồi vào bàn ăn, đẩy bát mì mà suốt đêm qua cậu đã ấp ủ đến trước mặt anh.


Một quả trứng chiên được đặt trên những sợi mì vàng ươm, nước mì trong vắt cộng với sắc xanh của hành lá xắt nhỏ nhìn trông vô cùng hấp dẫn.


Cố Ngộ Sâm cầm đũa gắp một miếng.


Sợi mì dai mềm, nước dùng thanh ngọt.


Anh cắn thêm một miếng trứng nữa, trứng rán vừa chín tới, lòng đỏ dẻo thơm, lòng trắng chiên giòn giòn.


Tạ Diễm chống cằm nhìn Cố Ngộ Sâm ăn mì, trong mắt tràn đầy sự mong đợi, giống như học trò đang đợi giáo viên chấm điểm.


Cậu chỉ biết nấu mấy món đơn giản, trước đó cậu sống một mình, đa phần đều gọi cơm hộp ở ngoài, hoặc thỉnh thoảng mới xuống bếp nấu cơm.


Nhưng kể từ khi kết hôn với Cố Ngộ Sâm, anh luôn là người phụ trách nấu cơm, không cần Tạ Diễm động tay vào.


Vì đã lâu không vào bếp nên Tạ Diễm cũng sợ tay nghề kém đi, mấy hôm trước còn cố ý luyện tập vài lần, đảm bảo hôm nay sẽ là ngon nhất.


Cố Ngộ Sâm không biết Tạ Diễm vì bát mì đơn giản này mà bỏ ra bao nhiêu công sức, sau khi cầm đũa ăn thì anh không còn tâm trí để nói chuyện, một mạch ăn hết bát mì.


Cái bát trống không chính là lời khen tốt nhất dành cho Tạ Diễm.


Cậu cười cong cả mắt: “Ăn ngon lắm sao?”


Cố Ngộ Sâm gật đầu: “Ngon lắm.”


Nói xong, anh chủ động đứng dậy thu dọn bát đũa đem đi rửa.


Tạ Diễm vội vàng ngăn anh lại: “Để em làm, hôm nay là ngày của anh, những việc này cứ để em làm!”


Tuy rằng Tạ Diễm nói vậy, nhưng Cố Ngộ Sâm biết Tạ Diễm ghét nhất là rửa bát, anh không nghe Tạ Diễm mà tự mình cầm bát đũa đi tới bồn rửa bát.


Tạ Diễm vội vàng chạy theo.


Phòng bếp rất nhỏ, hai người đàn ông đứng cùng nhau trông có vẻ chật chội, Tạ Diễm như thấy còn chưa đủ chật, còn cố ý bám lấy Cố Ngộ Sâm: “Thật sự không cho em rửa sao?”


Cố Ngộ Sâm gật đầu: “Để anh làm là được.”



Tạ Diễm: “Nhưng hôm nay là sinh nhật của anh mà, sao em nỡ để anh làm những việc này được?”


Nói thì nói thế, nhưng hai tay lại chắp sau lưng như ông cụ, chẳng có chút ý định động tay.


Cậu không chỉ không rửa mà con trêu chọc Cố Ngộ Sâm, lúc thì duỗi tay chạm vào mặt anh, rồi lại xoa bóp eo của anh, quấy rầy anh làm việc.


Cuối cùng Cố Ngộ Sâm ấn cậu ngồi trên bồn rửa hôn đến khi hai chân cậu mềm nhũn mới coi như giải quyết xong.


***


Cố Ngộ Sâm là người phụ trách YC, dù hôm nay là sinh nhật, nhưng vẫn là ngày đi làm nên anh vẫn phải đi làm.


Trước lúc gặp Tạ Diễm, Cố Ngộ Sâm giống như một chiến sĩ thi đua, chưa từng đi làm muộn, càng không có chuyện về sớm.


Nhưng từ khi kết hôn với Tạ Diễm, đi làm muộn giống gần như thành thói quen hàng ngày của sếp Cố tổng.


Hôm nay cũng thế.


Tạ Diễm náo loạn một hồi lâu, buổi sáng bị anh “chỉnh đốn” một trận, vì vậy lúc Cố Ngộ Sâm đi làm đã bị muộn.


Tạ Diễm đưa Cố Ngộ Sâm tới cổng công ty.


Trước khi Cố Ngộ Sâm xuống xe, Tạ Diễm bá đạo kéo anh lại, ngẩng đầu lên mạnh mẽ hôn một cái chóc lên môi anh: “Chờ em nhắn tin, buổi tối có sinh nhật bất ngờ cho anh.”


“Được.” Cố Ngộ Sâm rất mong chờ buổi tối nay.


Tạ Diễm lại hôn Cố Ngộ Sâm thêm cái nữa mới để anh xuống xe.
Tạ Diễm nhìn theo hình bóng của Cố Ngộ Sâm đi vào tòa nhà YC, cậu khởi động xe, nhưng không đến công ty mà đi đến cửa hàng bách hóa gần đó để mua quà, sau đó đi thẳng đến tiệm bánh của Cố Ngộ Giác.


Đến tiệm bánh, cậu tặng quà cho Cố Ngộ Giác: “Chị, sinh nhật vui vẻ.”


Cố Ngộ Giác mỉm cười nhận lấy món quà của Tạ Diễm: “Cảm ơn nhóc Diễm, những thứ em dặn chị đã chuẩn bị xong rồi, đang ở bên trong.”


Thời gian gần đây Tạ Diễm thường xuyên tới tiệm bánh, sau khi thay quần áo xong, cậu thuần thục đi vào vị trí làm việc của mình, bắt đầu nghiêm túc làm bánh kem.


Cố Ngộ Giác đứng cách Tạ Diễm không xa, chỉ cần Tạ Diễm có vấn đề gì thì chị ấy có thể hỗ trợ được.


Những có lẽ Cố Ngộ Giác đã xem nhẹ Tạ Diễm, sau một khoảng thời gian học tập và rèn luyện, Tạ Diễm đã nắm được các bước làm bánh, thao tác rất thuần thục nhanh nhẹn.


Chỉ là đến bước trang trí hoa thì không đẹp như người có kinh nghiệm, nhưng với một người mới tiếp xúc với bánh ngọt phương Tây chưa đầy một tháng thì đã rất tốt rồi.


Cố Ngộ Giác thấy được tình yêu từ Tạ Diễm.


Chị ấy không phủ nhận khi Tạ Diễm làm bánh có đặt tâm tư tình cảm vào chiếc bánh, nhưng đồng thời, trong suốt quá trình làm bánh, Tạ Diễm hoàn toàn hưởng thụ việc này, rất kiên nhẫn, không vì làm sai nhiều mà nóng nảy.


Dù lúc đầu liên tiếp thất bại, nhưng Tạ Diễm vẫn có thể hoàn thành một cách cẩn thận như cũ.



Có thể bản thân Tạ Diễm không để ý, nhưng Cố Ngộ Giác nhìn thấy rất rõ, khi Tạ Diễm làm bánh, khóe miệng của cậu luôn mỉm cười, ánh mắt nghiêm túc tập trung, như thể tràn ngập ánh sao.


Cố Ngộ Giác chụp mấy tấm ảnh sau khi được Tạ Diễm đồng ý, nếu không phải Tạ Diễm muốn tạo sự bất ngờ cho Cố Ngộ Sâm thì chị ấy đã sớm gửi những bức ảnh này cho anh.


Đợi lát nữa gửi cho Cố Ngộ Sâm coi như quà tặng sinh nhật đi.


Cố Ngộ Giác liếc nhìn thời gian, Tạ Diễm cũng đã làm xong bánh kem.


Chị ấy đi tới giúp kiểm tra một lượt, khen cậu: “Làm tốt lắm.”


Tạ Diễm cười ha ha, cong mắt đắc ý: “Đương nhiên, em giỏi mà.”


Không khiêm tốn chút nào.


Cố Ngộ Giác không khỏi bật cười, nhưng cái dáng vẻ đó không khiến người ta ghét, ngược lại còn thấy rất đáng yêu. Đáng yêu đến mức chị ấy chỉ muốn vò đầu cậu một cái.


Nhưng nhìn thấy Tạ Diễm đang đội mũ, Cố Ngộ Giác đành kìm lại.


Cố Ngộ Giác giúp Tạ Diễm đóng gói bánh kem, khi rời khỏi khu vực làm bánh, Tạ Diễm lấy một viên kẹo sữa ra từ trong túi, bóc vỏ rồi ném chiếc kẹo vào miệng.


Hòa cùng hương thơm ngọt ngào của tiệm bánh, viên kẹo nhỏ ấy cũng trở thành mỹ vị nhân gian.


Lúc này, Cố Ngộ Giác cuối cùng không nhịn được nữa, giơ tay xoa nhẹ đầu Tạ Diễm. Mềm mềm, rất đã tay.


Tạ Diễm nghi hoặc nhìn về phía chị ấy.


Cố Ngộ Giác cười cười, sau đó hỏi: “Em thích đồ ngọt nhỉ?”


“Vâng ạ.” Tạ Diễm gật đầu.


Chính cậu cũng không biết mình thích đồ ngọt từ khi nào, nhưng có đường có ngọt, cậu luôn cảm thấy trong đắng có vị dịu dàng.


Mỗi lần ăn đồ ngọt, cậu lại có cảm giác như cả thế giới đều biến thành màu hồng, chẳng còn chút muộn phiền nào nữa.


Cố Ngộ Giác bắt được khoảnh khắc thất thần trong mắt Tạ Diễm, nhưng không hỏi nhiều.


Tạ Diễm cũng không tiếp tục suy nghĩ việc này nữa, nhìn đồng hồ: “Cũng không còn sớm nữa, em đi trước đây.”


Cố Ngộ Giác tiễn Tạ Diễm đến cửa tiệm bánh.

 


***


Sau khi rời khỏi tiệm bánh, Tạ Diễm mang bánh kém đến địa điểm trong kế hoạch, cùng nhân viên sắp xếp sao cho phù hợp.


Khi mọi việc xong xuôi thì trời cũng đã tối.


Tạ Diễm hài lòng nhìn mọi thứ mình đã chuẩn bị, sau đó gửi vị trí hiện tại cho Cố Ngộ Sâm.



Nửa tiếng sau, Cố Ngộ Sâm tới nơi.


Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh không khỏi ngây người.


Tạ Diễm đi đến trước mặt Cố Ngộ Sâm, đưa bịt mắt đang cầm trong tay cho anh: “Anh giúp em đeo cái này lên đi.”


Nói xong cậu quay lưng về phía Cố Ngộ Sâm, nhắm hai mắt lại.


Đôi tay buông thõng hai bên hông đã bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát, đầu óc cậu dần trở nên trống rỗng.


Nhưng khi Tạ Diễm mở mắt ra lần nữa, ánh mắt lại vô cùng kiên định.


Vòng đu quay cách cậu chưa đầy mười mét.


Trong đêm tối, tất cả các đèn neon trên vòng đu quay sáng lên, nhấp nháy rực rỡ, biến thành cầu vồng trong bóng tối.


Thế nhưng với Tạ Diễm, mọi ánh sáng lung linh ấy đều không thể xua đi nỗi sợ do độ cao gây nên.


Trước đó Tạ Diễm chưa bao giờ nghĩ đến việc thách thức giới hạn của mình.


Sợ độ cao thì cứ sợ, việc gì phải miễn cưỡng bản thân?


Đến bây giờ cậu vẫn luôn duy trì quan điểm này.


Nhưng vòng đu quay thì khác.


Đây là nơi cậu và Cố Ngộ Sâm hẹn hò lần đầu tiên, cậu vẫn thấy tiếc nuối vì chưa có nụ hôn nào ở độ cao cao nhất của đu quay.


Vì vậy, hôm nay nhân dịp sinh nhật của anh, cậu muốn cùng Cố Ngộ Sâm ngồi một vòng, và trong phút thứ 13 giây thứ 14, ở đỉnh cao nhất, dành cho anh một nụ hôn.


Để khắc chế nỗi sợ hãi trong lòng, cậu đã che mắt lại.


Cậu muốn hoàn toàn, trọn vẹn trao bản thân cho Cố Ngộ Sâm.


Sự tin cậy và sợ hãi, tất cả đều trao cho anh.


_____
 
Tác giả có lời muốn nói:


Chúc mừng Cố Ngộ Sâm và chị gái sinh nhật vui vẻ.


[Kịch nhỏ]


Cố Ngộ Giác thấy Cố Ngộ Sâm hài lòng với món quà mà mình đã tặng, chị ấy cũng rất vui vẻ, không phải vì món quà này là tinh thần vô giá, mấu chốt là món quà này không cần tiêu đến tiền. 


Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử Truyện Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử Story Chương 66
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...