Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Chương 65

Chương 65. Anh muốn hôn em


Sau khi Bộ phận Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh chính thức khai trương, toàn bộ tầng bảy trở nên vô cùng nhộn nhịp.


Mười mấy lẵng hoa chúc mừng kia, sau khi được Tạ Diễm đồng ý, các đồng nghiệp mỗi người một bông chia nhau, nói là muốn làm thành hoa khô để giữ lại, sau này cất làm bảo vật gia truyền.


Còn những dải ruy băng lụa rực rỡ chúc mừng trên các lẵng hoa thì được chị Trần đóng khung, treo ở nơi dễ thấy nhất trong văn phòng tầng bảy.


Theo như chị Trần nói, đó là vinh dự của Bộ phận Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh, sau này sẽ được ghi vào sử sách của bộ phận này.


Tạ Diễm hoàn toàn không biết nên đáp lại thế nào.


Chỉ là một bộ phận thôi, thật sự sẽ có sử sách sao?


Mấy ngày sau đó, Bộ phận Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh trở thành một địa điểm checkin nổi tiếng của công ty, hàng ngày đều có nhân viên ở các bộ phận đến chụp ảnh sống ảo, sau đó lại ghen tị nhìn Bộ phận Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh.
Thế nhưng sau khi biết tiền lương của những người ở Bộ phận Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh này, bọn họ ngoài ngưỡng mộ thì cũng chẳng còn chua xót gì nữa.


Bản chất của xã súc và cá mặn vẫn là khác nhau.


(* (Xã súc): Từ lóng chỉ người làm công ăn lương, hy sinh đời tư vì công ty. Ghép từ (công ty) và (gia súc)..)


Náo nhiệt mấy ngày rồi cũng qua đi, mọi người lại trở về cuộc sống thường ngày.


Tạ Diễm trong thời gian này có chút bận rộn.


Buổi sáng cậu ở công ty học vẽ tranh với Lý Trạch Khâm, cậu tự giao nhiệm vụ cho mình sẽ vẽ một bộ biểu tượng cảm xúc dành riêng cho Cố Ngộ Sâm, chỉ là một bản vẽ đơn giản, không cần kỹ năng hoặc kiến thức chuyên ngành quá cao.


Nhưng Tạ Diễm vẫn rất nghiêm túc, lần lượt từng nét phác thảo ra hình ảnh mà cậu đã tưởng tượng ra trong đầu.


Thỉnh thoảng Lý Trạch Khâm sẽ quay sang góp ý cho cậu, nhưng đa phần đều là Tạ Diễm tự mình hoàn thiện.


Mới đầu khi vẽ ốc biển, không biết Tạ Diễm vẽ thành hình dạng gì, người ngoài nhìn vào lại tưởng rằng cậu đang vẽ nhang muỗi.


Cũng may Tạ Diễm cũng có chút năng khiếu, sau hồi lâu tập trung vẽ vời cuối cùng cậu có thể vẽ ra một bản ốc biển chibi thật đẹp.


Tạ Diễm cầm máy tính bảng chiêm ngưỡng thành phẩm của mình, tự tán thưởng một lúc lâu sau đó mới đi tìm Lý Trạch Khâm, vô cùng kiêu ngạo đặt máy tính bảng lên trước mặt cậu ta: “Khâm Khâm, mày nhìn xem bức này tao vẽ đẹp không?”


Lý Trạch Khâm nghiêm túc đánh giá bức tranh cậu đưa.


Trên màn hình của máy tính bảng là vỏ ốc biển phiên bản chibi. Phần vỏ ốc tròn vo, tay và chân được vẽ nhân hóa theo kiểu thon dài, tạo thành dáng ôm lấy vỏ ốc rất đáng yêu.


Nhìn qua tuy rằng vẫn còn chút vụng về non nớt, nhưng đối với người mới học như vậy đã là giỏi rồi.


Lý Trạch Khâm giơ ngón cái lên khen Tạ Diễm: “Vương Hỏa Hỏa thật giỏi, còn đẹp hơn tao nữa.”


Tạ Diễm định nói thêm, nhưng Lý Trạch Khâm lại khoe khoang: “Ba quả nhiên là thiên tài, không chỉ vẽ tranh giỏi mà dạy học cũng siêu lợi hại, đúng không con?”


Tạ Diễm liếc nhìn Lý Trạch Khâm: “Đó là do con trai của ba vốn dĩ là thiên tài rồi.”



Dù nói vậy nhưng Tạ Diễm vẫn rất vui khi được người có chuyên môn đánh giá cao, nếu không phải vì bức tranh này là món quà bất ngờ tặng cho Cố Ngộ Sâm, lại còn chưa hoàn thành xong, thì Tạ Diễm đã muốn gửi bức ảnh này cho Cố Ngộ Sâm ngay bây giờ.


Đương nhiên bộ biểu tượng cảm xúc của ốc biển không thể chỉ có một cảm xúc, Tạ Diễm còn cần phải hoàn thiện các biểu cảm cảm khác nữa.


Sau khi hỏi Lý Trạch Khâm về một số vấn đề chuyên môn, Tạ Diễm ôm máy tính bảng trở lại chỗ ngồi, tiếp tục vẽ biểu tượng cảm xúc ốc biển.


Có một thì sẽ có hai, sau khi đã nắm được kỹ thuật vẽ ốc biển, Tạ Diễm có thể vẽ những hình ảnh ốc biển khác một cách nhẹ nhàng, càng vẽ càng thuận tay, càng lúc càng trơn tru.


Nhưng ốc biển chỉ là một phần của gói biểu tượng cảm xúc, Tạ Diễm còn muốn thêm một nhân vật khác cho Cố Ngộ Sâm, chính là cậu, một chú ốc mượn hồn.


So sánh với ốc biển thì ốc mượn hồn khó vẽ hơn rất nhiều, nhưng Tạ Diễm vẫn rất nghiêm túc làm việc này.


Mất hai ngày mới vẽ xong được con ốc mượn hồn đầu tiên.


Con ốc mượn hồn mà cậu vẽ có cặp càng to với đôi mắt tròn xoe, thân hình mũm mĩm và đôi chân thon dài trông rất ngộ nghĩnh. Thoạt nhìn có thể trông hơi xấu, nhưng nhìn lâu lại thấy nó rất dễ thương.


Mà đây là chú cua mà Tạ Diễm đã dốc hết sức để vẽ.


Khi vẽ con ốc này, Lý Trạch Khâm hoàn toàn không hỗ trợ Tạ Diễm, tất cả đều do Tạ Diễm tự mình vừa xem hình mẫu vừa mày mò vẽ ra bản chibi. Giống thật chừng ba bốn phần thôi, nhưng vẫn khiến Lý Trạch Khâm cực kỳ bất ngờ.


Nhìn bản hoàn chỉnh của ốc mượn hồn, Lý Trạch Khâm không thể không khen Tạ Diễm: “Được đấy Vương Hỏa Hỏa, không ngờ mày lại có tài hội họa như thế!”


Vương Hỏa Hỏa nhếch đuôi lông mày, kiêu ngạo ra mặt: “Dĩ nhiên, tao là ai chứ? Chẳng qua là do tao có muốn học hay không thôi, chứ đối với tao là chuyện nhỏ.”


Đúng vậy, Lý Trạch Khâm cũng đã nhận ra, chỉ cần đưa cho Vương Hỏa Hỏa một hộp màu là cậu có thể mở được cả một xưởng nhuộm.


Mà Lý Trạch Khâm cũng không thể không thừa nhận, tuy rằng bộ biểu tượng cảm xúc này so với người chuyên nghiệp quả thật kém xa, nhưng tác phẩm của Tạ Diễm rất có nét riêng, không hề có cảm giác của một người mới học, có thể thấy được Tạ Diễm đã đặt rất nhiều tâm tư vào tác phẩm này.


Tạ Diễm mất gần mười ngày để vẽ xong bộ biểu tượng cảm xúc.


Nếu biểu tượng cảm xúc của người khác có tới mười đến mười hai cái, thì của Tạ Diễm chỉ có năm cái, không phải cậu không muốn vẽ nhiều, mà là trình độ của cậu chỉ ở mức này. Dù có muốn cũng không thể vẽ ra thêm những tấm khiến bản thân hài lòng.


Vì vậy cậu dứt khoát chọn ra năm biểu tượng cảm xúc thấy hài lòng nhất, ngắm nghía một lúc rồi gửi cho Cố Ngộ Sâm.


Vương Hỏa Hỏa: Vương Hỏa Hỏa vừa chia sẻ cho bạn một bộ biểu tượng cảm xúc [Ốc biển và ốc mượn hồn].


Vương Hỏa Hỏa: Tiên sinh Cố thân mến, trọn bộ bộ biểu cảm độc quyền vừa gửi đến anh, xin anh hãy nhận lấy.


Vương Hỏa Hỏa: Gấu trúc thăm dò.JPG


Vương Hỏa Hỏa: Gấu trúc mong chờ.JPG


Sau khi gửi bộ biểu cảm cho Ngộ Sâm, cậu nôn nóng chờ Cố Ngộ Sâm phản hồi, cảm giác này giống như lần đầu tiên đi thi mà được điểm tuyệt đối, mang bài thi về đưa cho cha mẹ, chờ đợi cha mẹ khen thưởng.


Cố Ngộ Sâm đã cài đặt âm thanh thông báo đặc biệt cho Tạ Diễm, chỉ cần điện thoại ở gần bên người, anh sẽ lập tức biết được Tạ Diễm vừa gửi tin nhắn tới.


Lúc này anh đang xử lý văn kiện, nghe được âm thanh thông báo, biết là Tạ Diễm gửi đến, lập tức mở Wechat ra kiểm tra tin nhắn.


Thấy Tạ Diễm gửi cho anh một bộ biểu tượng cảm xúc, Cố Ngộ Sâm bấm mở ngay.



Năm hình ảnh biểu tượng cảm xúc xuất hiện trước màn hình của Cố Ngộ Sâm, lần lượt là: [ôm một cái.JPG]; [về nhà.JPG], [hôn hôn.JPG], [nhào đến.JPG] và [chụt chụt.JPG].


Năm biểu tượng cảm xúc đều thể hiện những hành động thân mật giữa ốc biển và ốc mượn hồn, từ ôm ấp, hôn hít đến về nhà, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy ngọt ngào.


Ánh mắt Cố Ngộ Sâm chăm chú nhìn vào biểu tượng cảm xúc về nhà.


Chú ốc mượn hồn trong hình vẫy chiếc càng lớn, từng chút từng chút rút dần dần vào trong vỏ ốc biển, cuối cùng được vỏ ốc bao trọn vào lòng.


Cố Ngộ Sâm nhìn ra được tâm ý của Tạ Diễm qua biểu tượng cảm xúc này.


Ốc biển và ốc mượn hồn.


Chính là Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm.


Nơi nào có Cố Ngộ Sâm, nơi đó chính là nhà của Tạ Diễm.


Khóe miệng Cố Ngộ Sâm không khỏi nhếch lên, ánh mắt nhìn các biểu tượng cảm xúc cũng trở nên dịu dàng.


Trong lúc Cố Ngộ Sâm đang xem các biểu tượng cảm xúc, Tạ Diễm lại gửi tin nhắn tới cho anh.


Mặt trời nhỏ của tôi: Tiên sinh Cố thân mến, anh có hài lòng với gói biểu tượng cảm xúc này không? Là Vương Hỏa Hỏa tôi đã vì anh mà đích thân vẽ đó.


Nhìn dòng tin nhắn này, Cố Ngộ Sâm chỉ cảm thấy trái tim của mình như bị ai đó đánh trúng, truyền đến một trận rung động kịch liệt.


Trong đầu hiện ra bộ dạng Tạ Diễm đang cầm điện thoại gấp gáp chờ anh phản hồi.


Cố Ngộ Sâm lập tức tải toàn bộ biểu tượng về máy, trả lời Tạ Diễm.


Cố Ngộ Sâm: Hôn hôn.JPG


Cố Ngộ Sâm: Nhào lên.JPG


Cố Ngộ Sâm: Anh rất thích.


Thật ra chỉ hai từ rất thích này còn chưa đủ để diễn tả tình cảm của anh với bộ biểu cảm này.


Cố Ngộ Sâm nghĩ nghĩ, nhanh như chớp đứng dậy rời khỏi văn phòng.


Trong thang máy anh gửi một biểu tượng cảm xúc cho Giang Dư.


Cố Ngộ Sâm: [về nhà.JPG].


Giang Dư nhìn tin nhắn mình vừa nhận được, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.


Không có việc gì mà Cố Ngộ Sâm lại tự nhiên gửi cho cậu ta một biểu tượng cảm xúc? Thật không giống với tính cách của Cố Ngộ Sâm chút nào.


Giang Phong Ngư Hỏa: ???


Cố Ngộ Sâm: Diễm Diễm nhà tôi vẽ đấy.



Giang Phong Ngư Hỏa: …


Đây là đang cố tình phát cơm chó trước mặt cậu ta à? Tại sao không gửi vào nhóm? Tại sao chỉ gửi riêng cho cậu ta? Cậu ta đã làm cái gì sai?


Cố Ngộ Sâm lại gửi một tin nhắn khác.


Cố Ngộ Sâm: Tôi muốn ông thiết kế hình ảnh biểu tượng cảm xúc kia thành khuyên tai.


Lỗ bấm tai của Tạ Diễm đã hồi phục rồi, không còn bị nhiễm trùng nữa. Trước đó Cố Ngộ Sâm định mua cho Tạ Diễm mấy cái khuyên tai, nhưng chưa biết mẫu nào, chính những biểu tượng cảm xúc của Tạ Diễm đã gợi ý cho anh.


Nhà của Giang Dư làm về trang sức, chiếc nhẫn lần trước Cố Ngộ Sâm đặt là của nhà cậu ta.


Dù đã hiểu được mục đích của Cố Ngộ Sâm, nhưng Giang Dư vẫn ngoan cố tin rằng Cố Ngộ Sâm đang muốn khoe tình cảm của anh qua tin nhắn kia.


Cậu ta nhìn biểu tượng cảm xúc xấu xấu mà dễ thương trên màn hình điện thoại, đá đổ bát cơm chó mà Cố Ngộ Sâm gửi, sau đó dùng giọng điệu công việc trả lời.


Giang Phong Ngư Hỏa: Được, tôi sẽ lập tức liên hệ người thiết kế.


Giang Phong Ngư Hỏa: Khi nào thì ông cần?


Cố Ngộ Sâm: Trước sinh nhật tôi.


Giang Phong Như Hỏa: Ông chắc chứ? Còn chưa đầy một tuần nữa.


Cố Ngộ Sâm: Tôi trả thêm tiền.


Cố Ngộ Sâm: Tôi không thiếu tiền.


Giang Phong Như Hỏa: …


Chậc chậc, thế giới đang bị làm sao vậy? Vậy mà lại có một ngày cậu ta nghe được câu “Tôi không thiếu tiền.” từ miệng Cố Ngộ Sâm. Đây có phải là Grandet trong giới đầu tư mà cậu ta biết không?


Xét thấy hiếm khi Cố Ngộ Sâm có một lần hào phòng như vậy, cho dù đơn hàng có khó khăn đến đâu Giang Du cũng đồng ý.


Giang Phong Như Hỏa: Ok


Giang Phong Như Hỏa: Nhất định sẽ hoàn thành trước sinh nhật của ông.


***


Sau khi gửi bộ biểu tượng cảm xúc cho Cố Ngộ Sâm, Tạ Diễm vẫn luôn thấp thỏm chờ anh phản hồi.


Đợi đến khi có tin nhắn phản hồi, kết quả chỉ là gửi lại hai biểu tượng cảm xúc cùng một câu “Anh rất thích”, rõ ràng đây chỉ là câu bình luận bình thường, nhưng Tạ Diễm cảm thấy trong lòng trống rỗng.


Hơn mười phút sau đó, Tạ Diễm thường xem đi xem lại điện thoại, nhiều lần do dự định gửi thêm một tin nhắn nữa, nhưng tin nhắn cứ viết xong lại xóa.


Vài lần như thế, Tạ Diễm không khỏi có chút nhụt chí.


Chẳng lẽ do vẽ quá xấu nên Cố Ngộ Sâm không thích?



Cho nên thái độ của anh mới lạnh nhạt như vậy?


Tạ Diễm nằm bò trên bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào điện thoại.


Có lẽ điện thoại cảm nhận được dòng suy nghĩ mãnh liệt của Tạ Diễm, tiếng chuông vang lên.


Là Cố Ngộ Sâm gọi đến.


Tạ Diễm nhanh chóng nghe điện thoại: “Anh ơi…”


Cậu không phát hiện ra trong giọng nói của mình mang theo sự buồn tủi.


Giọng nói của Cố Ngộ Sâm từ từ truyền tới: “Anh đang đợi ở dưới công ty của em.”


Tạ Diễm không kịp nói gì, chân đã tự động chạy ra khỏi văn phòng.


Hai phút sau, cậu xuống dưới lầu, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Cố Ngộ Sâm đang ở trong đại sảnh. Cậu lập tức chạy tới, ngẩng đầu nhìn anh, mắt lấp lánh: “Anh, sao anh lại tới đây?”


Giây tiếp theo, cổ tay của cậu bị Cố Ngộ Sâm nắm lấy, kéo cậu đi vào lối cầu thang bộ.
Tạ Diễm không kịp phản ứng đã bị Cố Ngộ Sâm đẩy đến vách tường, cằm bị ngón tay thon dài của anh nắm chặt, nụ hôn nồng cháy ấn xuống.


“Anh muốn hôn em, nên anh tới đây.”


Sau khi dứt ra khỏi nụ hôn, Tạ Diễm nhận được đáp án trong trong cơn mơ màng.


Cố Ngộ Sâm lại nhẹ nhàng hôn lên môi Tạ Diễm một lần nữa: “Cảm ơn biểu tượng cảm xúc của tiên sinh Tạ, tôi thực sự rất thích.”


Những mất mát buồn tủi trước đó lập tức biến mất, chỉ còn lại vị ngọt lan tỏa trong lòng.


____
 
[kịch nhỏ]


Đêm đó, Cố Ngộ Sâm gửi tin nhắn Wechat cho Tạ Tấn.


Cố Ngộ Sâm: Về nhà.JPG


Cố Ngộ Sâm: Biểu tượng cảm xúc của tôi đấy, đáng yêu đúng không?


Tạ Tấn: Cái này á?


Cố Ngộ Sâm: Diễm Diễm đích thân vẽ cho tôi đấy.


Tạ Tấn lặng lẽ xóa bỏ dòng tin “khó coi chết đi được”, lập tức soạn lại tin khác!


Xie: Đáng yêu siêu cấp vũ trụ!!


Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử Truyện Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử Story Chương 65
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...