Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Chương 64
Chương 64. Sự phô trương siêu to khổng lồ.
“Bộ phận thanh niên lớn tuổi Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh của Bất động sản Hành Đông…”
Lý Trạch Khâm vừa đặt tay lên vai Tạ Diễm, vừa đọc to hàng chữ lớn được dát vàng trên bảng hiệu: “Tên này là ai nghĩ ra vậy? Anh trai mày à? Đúng là…”
Một lúc sau Lý Trạch Khâm vẫn chưa nghĩ ra từ nào chuẩn xác để diễn tả, nền đỏ thẫm, chữ vàng tươi, thực sự là chói mắt nhất trần đời.
Nói chung là có đầy điểm khiến người ta phải chê cười.
“Đúng là cái gì?” Tạ Diễm ở bên cạnh chậm rãi lên tiếng: “Đây là tên tao nghĩ ra đó.”
Lý Trạch Khâm thoáng chốc đã cosplay thành cỏ đầu tường, dựa theo chiều gió Tạ Diễm thổi mà lắc lư không chút nguyên tắc, lập tức nói: “Thật sự là quá đỉnh nóc kịch trần luôn, nghĩ ra được cái tên này đúng là thiên tài!”
Nói xong còn dựng ngón tay cái lên trước mặt Tạ Diễm.
Những đồng nghiệp phía sau nghe thấy cuộc trò chuyện của Tạ Diễm và Lý Trạch Khâm cũng nhao nhao tỏ vẻ đây là một cái tên vô cùng cuốn hút, mới chỉ nghe tên thôi đã có thể khiến người ta muốn nhào đến rồi .
“Cút cút cút.” Tạ Diễm còn không hiểu họ sao: “Muốn chê thì cứ chê, đừng có bày đặt tâng bốc quá lên thế.”
Chính cậu khi nhìn thấy tên này cũng có một đống từ ngữ bậy bạ muốn phun ra, huống chi là người khác?
Các đồng nghiệp vậy mà không chê bai, lại còn vây quanh Tạ Diễm hi hi ha ha thổi thêm một tràng rắm cầu vồng.
Khen đến mức Cua Bá Vương đầu óc lâng lâng, lúc nhìn đến mấy chữ “Bộ phận thanh niên lớn tuổi Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh”, vậy mà cũng cảm thấy mình thật là giỏi đặt tên, lấy tên đỉnh chóp như vậy.
Ai nhìn vào bộ phận này mà không ngưỡng mộ cơ chứ?
Ý tưởng của Tạ Diễm tôi đây chính là xuất sắc nhất rồi!
Không cho phép phản bác!
Sau đó Tạ Diễm và đồng nghiệp cùng hợp lực treo bảng hiệu lên.
Lấp lánh ánh vàng cực kỳ chói mắt.
Tạ Diễm cố ý chụp một bức ảnh gửi qua cho Tạ Tấn.
Vương Hỏa Hỏa: Anh, xem quà anh tặng này.
Vương Hỏa Hỏa: [Hình ảnh]
Vương Hỏa Hỏa: Đồng nghiệp em thích lắm luôn.
Vương Hỏa Hỏa: Gấu trúc lăn lộn.jpg
Anh cả: Thích là được rồi.
Anh cả: Chủ yếu là em trai anh giỏi đặt tên.
Anh cả: Cua Bá Vương vỗ tay.jpg
Tạ Diễm đã nghe qua cả tá rắm cầu vồng kia, lúc này lại được Tạ Tấn tán dương, cậu càng cảm thấy cái tên “Bộ phận thanh niên lớn tuổi Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh” này đặt quá ư là chuẩn.
Thế nên cậu tràn đầy tự tin gửi ảnh sang cho Cố Ngộ Sâm.
Vương Hỏa Hỏa: Mau xem, bộ phận của tụi em đó!
Vương Hỏa Hỏa: [Hình ảnh]
Lúc đó Cố Ngộ Sâm đang có cuộc họp nên không trả lời Tạ Diễm ngay, đợi đến khi anh họp xong, lập tức lấy điện thoại ra xem tin nhắn Tạ Diễm gửi.
Nhìn thấy tấm biển phối màu đỏ vàng, đồng tử Cố Ngộ Sâm hơi co lại, đây là thẩm mỹ của nhà thiết kế nào thế? Thật không dám cho lời khen.
Anh trả lời tin nhắn của Tạ Diễm
Cố Ngộ Sâm: Đẹp xức sắc! Diễm Diễm giỏi quá.
Tạ Diễm lập tức trả lời lại.
Mặt trời nhỏ của tôi: Hahaha.
Mặt trời nhỏ của tôi: Gấu trúc kiêu ngạo.jpg
Mặt trời nhỏ của tôi: Tên bộ phận là do em đặt đó!
Cố Ngộ Sâm chợt thấy dòng chữ vàng óng trên tấm biển chói mắt kia tỏa ra một sức hút đặc biệt.
Cố Ngộ Sâm: Gấu trúc mắt long lanh.jpg
Cố Ngộ Sâm: Rất chuẩn xác, over hợp, không hổ là Diễm Diễm của anh.
Mặt trời nhỏ của tôi: Tất nhiên rồi.
Mặt trời nhỏ của tôi: Tạm thời không nói nữa, có rất nhiều người tới tham quan văn phòng, em phải tiếp đãi một chút.
…
Cố Ngộ Sâm cất điện thoại xong, ngẩng đầu đã thấy Trịnh Hàn Thịnh đang ôm điện thoại, vẻ mặt đầy u uất.
“Em sao đấy?” Anh hỏi Trịnh Hàn Thịnh.
Trịnh Hàn Thịnh xoay màn hình điện thoại qua cho Cố Ngộ Sâm xem.
“Đây là bài đăng bạn em đăng lên vòng bạn bè.” Trịnh Hàn Thịnh cố ý nhấn nhá giọng điệu đầy ẩn ý: “Để em trai vui vẻ, người anh đã dành hẳn một tầng tòa nhà làm văn phòng tặng em trai, còn cố ý đặt tên là “Bộ phận thanh niên lớn tuổi Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh”, để em mình có thể đường đường chính chính làm cá muối.”
Anh trai tốt đều là của người khác.
Trịnh Hàn Thịnh ghen tị đến mức sắp biến thành giấm tinh, không ngừng nháy mắt ra hiệu với Cố Ngộ Sâm.
Cố Ngộ Sâm hạ mắt nhìn thoáng qua điện thoại Trịnh Hàn Thịnh, trên màn hình là vòng bạn bè, kèm theo mấy tấm ảnh chụp.
Những tấm ảnh này đều là hình ảnh bên trong văn phòng của Bộ Phận Chăm Sóc Sức Khoẻ và Dưỡng Sinh, không gian vô cùng rộng rãi thoải mái, đủ mọi tiện nghi, trang hoàng đẹp đến xa hoa lộng lẫy, có thể nói đây đúng là môi trường làm việc trong mơ của bất kì nhân viên văn phòng nào.
Cố Ngộ Sâm còn thấy cả tấm biển hiệu nền đỏ chữ vàng bự chà bá kia nữa.
Hơn nữa cũng tìm được bóng dáng Tạ Diễm hòa vào nhóm người trong ảnh, cậu đứng giữa đám đông, được vây xung quanh. Cũng không biết đang chỉ đạo cái gì, tay chỉ lên trên, lộ ra phong thái lãnh đạo đầy hào sảng.
Nhìn vào trông như một con Cua Bá Vương đang vung vẩy hai chiếc càng lớn của mình.
Cố Ngộ Sâm không nhịn được bật cười.
Trịnh Hàn Thịnh nhìn thấy nụ cười này, hiển nhiên đã hiểu sai ý Cố Ngộ Sâm, cho rằng lương tâm anh trỗi dậy, gương mặt nở nụ cười đắc ý: “Anh họ, em nào có tham vọng gì to lớn, anh không cần cố ý chuẩn bị một văn phòng riêng cho em đâu, chỉ cần tháng này tăng lương cho em là được rồi.”
Cố Ngộ Sâm rời mắt khỏi điện thoại của Trịnh Hàn Thịnh, nhìn về phía Trịnh Hàn Thịnh đang tỏ vẻ nịnh nọt, rồi tịch thu điện thoại của cậu ta một cách tự nhiên: “Đây không phải cái cớ để em sử dụng điện thoại trong giờ làm.”
“Tan ca thì qua phòng anh lấy về.” Cố Ngộ Sâm không hề khách khí nói: “Nếu còn có lần sau, trực tiếp tiêu hủy.”
Trịnh Hàn Thịnh đơ như hóa đá.
Nước đi này cậu ta không lường trước được!
Nhưng mà anh họ cậu ta là người công tư phân minh rất rõ ràng, nói được làm được, cậu ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Ngộ Sâm đi vào văn phòng.
“Ai mà chẳng là một đứa em chứ?”
Trịnh Hàn Thịnh phiền muộn thở một hơi thật dài.
Đúng vậy, ai mà chẳng là em trai chứ? Nhưng tại sao em trai với em trai lại có sự khác biệt lớn đến vậy?
***
Cố Ngộ Sâm trở lại văn phòng, ngồi xuống ghế làm việc, lấy điện thoại ra xem vòng bạn bè.
Cũng không phải rảnh rỗi gì cho cam, chẳng qua là vì có liên quan đến công việc nên bạn bè trong giới của anh có vài lãnh đạo cấp cao của Bất động sản Hành Đông.
Anh muốn xem thử Tạ Diễm dưới ống kính của người khác sẽ trông như thế nào.
Quả nhiên, vừa mở vòng bạn bè ra, anh đã nhìn thấy mấy lãnh đạo cấp cao của Bất Động Sản Hành Đông cũng đăng bài về “Bộ phận thanh niên lớn tuổi Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh”, kèm theo đoạn văn ngắn chúc mừng.
Ảnh có lẽ do cùng một người chụp, đều không khác nhau lắm, Cố Ngộ Sâm lưu lại mấy tấm ảnh mặt có Tạ Diễm xong, định rời khỏi vòng bạn bè thì bất ngờ lướt thấy bài đăng mới của Tạ Tấn.
Xie: Hôm nay “Bộ phận thanh niên lớn tuổi Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh” chính thức thành lập đi vào hoạt động! /Chúc mừng/Chúc mừng [Hình ảnh]
Lập tức có người bình luận khen tấm biển hiệu này quả thật có chất riêng, tên bộ phận lại càng phong cách hơn.
Tạ Tấn trả lời: Cảm ơn đã khen, biển hiệu này là tôi tìm người làm riêng đó.
Cố Ngộ Sâm đang muốn lướt qua bỗng chợt khựng lại một chút.
Lúc nãy anh cảm thấy tấm biển hiệu này xấu đến lạ, giờ mới biết là do Tạ Tấn tìm người làm, nghĩ thầm quả nhiên, gu thẩm mỹ của Tạ Tấn đúng là không dám khen nổi.
Vì thế ngón tay vốn định lướt qua lại bấm vào khung chat, để lại một bình luận: Trừ tên bộ phận ra, mấy thứ còn lại đều xấu theo phong cách riêng.
Tầm một phút sau, Tạ Tấn phản hồi lại.
Tạ: (? kh biết cái này là ý gì luon)
Nhưng khi đó Cố Ngộ Sâm không thấy được, lúc này anh đang bận lựa quà để chúc mừng Tạ Diễm và các đồng nghiệp nhân dịp chuyển tới văn phòng mới.
***
Bộ phận thanh niên lớn tuổi Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh của Bất Động Sản Hành Đông.
Tạ Diễm đang nói chuyện với mấy đồng nghiệp tới thăm văn phòng mới thì nghe thấy có người gọi tên mình.
Tạ Diễm quay đầu theo tiếng gọi, thấy mấy người mặc đồng phục giao hàng đang đứng đó.
“Tôi là Tạ Diễm.” Tạ Diễm đi đến trước mặt bọn họ, khẽ hỏi: “Xin hỏi có chuyện gì sao?”
Người phía trước lấy ra một tờ đơn đưa tới trước mặt Tạ Diễm: “Bên này có chút đồ cần anh ký nhận, là của một vị tiên sinh họ Cố gửi tới.”
Không cần nghi ngờ, chắc chắn là Cố Ngộ Sâm rồi.
Tạ Diễm nhận lấy tờ đơn, ký tên của mình ở mặt trên.
Vài phút sau, người phụ trách giao hàng mang hơn chục lẵng hoa chúc mừng khai trương đi vào, đều là hoa tươi rực rỡ, trên mỗi cánh đóa đều đọng lại hơi nước, nhìn qua thật kiều diễm ướt át.
Tạ Diễm: “…”
Nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Người giao hàng hỏi Tạ Diễm: “Xin hỏi tiên sinh Tạ, những lẵng hoa này anh muốn đặt ở đâu?”
Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, Tạ Diễm chỉ tay về một chỗ, ngay dưới tấm biển hiệu kia.
Biển hiệu đỏ thẫm xen vàng bên cạnh những lẵng hoa đủ mọi màu sắc, thật ra lại càng thêm hài hòa, nhìn qua vô cùng ăn khớp.
Nhân viên giao hàng sau khi giao hoa xong thì rời đi ngay.
Lý Trạch Khâm xoay quanh bên người Tạ Diễm tấm tắc nói: “Quà tặng của anh trai với vị kia nhà mày thật sự quá độc lạ luôn đấy.”
Sau đó cậu ta nắm tay lại làm như hình dạng chiếc micro, đưa tới trước mặt Tạ Diễm: “Vương Hỏa Hỏa, hiện tại tôi có thể phỏng vấn một chút cảm nghĩ của cậu không? Đối với hai kiểu quà tặng này, cậu có thích không?”
Tạ Diễm đỡ trán thở dài.
Thích không ấy hả?
Còn có thể không thích sao?
Cậu mỉm cười nhìn Lý Trạch Khâm: “Tôi cực kỳ thích.”
Thật sự rất bất lực, nhưng thích cũng là thật lòng thích.
Cậu đi qua nhìn ngắm những lẵng hoa kia.
Lẵng hoa cao đến cằm Tạ Diễm, đến gần có thể ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt.
Hai bên lẵng hoa treo hai dải ruy băng đỏ rực rỡ, trên đó còn viết lời chúc mừng bằng bút màu vàng.
Bên trái ghi: Chúc mừng “Bộ phận thanh niên lớn tuổi Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh” chính thức thành lập.
Bên phải ghi: Cố Ngộ Sâm kính tặng.
Tạ Diễm: “…”
Cái cảm giác tràn đầy nghi thức này là sao vậy?
“Cố Thái Dân là ai thế?” Một âm thanh nghi hoặc vang lên bên cạnh: “Sao tôi cứ cảm thấy tên này quen quen?”
Tạ Diễm nghe thấy cái tên đó, thần kinh lập tức căng lên.
Cố Thái Dân?
Đây chẳng phải tên của ông nội Cố sao?
Tạ Diễm nhìn về phía tay đồng nghiệp vừa lên tiếng, thấy trên tay người đó cầm một lẵng hoa treo dải lụa rực rỡ, mặt trên viết Cố Thái Dân chúc mừng.
Thật sự là ông nội Cố đưa sao?
Tạ Diễm còn chưa có câu trả lời, lại nghe có người khác nói: “Bên chỗ tôi cũng có một cái tên nghe rất quen, hình như là tên của một bậc tiền bối trong giới Kinh kịch thế hệ trước thì phải.”
Tạ Diễm liếc nhìn một cái, thực sự là của bà nội Cố đưa qua.
Sau đó, không cần người khác nhắc, Tạ Diễm tự mình đi xem từng lẵng hoa.
Cha mẹ Cố cũng không vắng mặt, còn có cả Cố Ngộ Giác, ngay cả Trịnh Hàn Thịnh cũng tặng, còn có mấy cái tên Tạ Diễm chưa từng nghe qua, nhưng có thể chắc chắn đó là lẵng hoa của họ hàng nhà họ Cố gửi tới chúc mừng.
Tạ Diễm: “…”
Cớ gì lại đột nhiên trở nên long trọng như vậy?
Tạ Diễm còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận đã cảm nhận được có vài ánh mắt đang đồng loạt đổ dồn về mình.
Cậu ngẩng đầu lên, đối diện với ánh nhìn nóng rực của các đồng nghiệp.
“Người tên Cố Thái Dân này có phải là Cố Thái Dân tôi đang nghĩ tới không vậy?”
“Còn người tên Cố Ngộ Sâm này chẳng lẽ chính là tài phiệt giàu nhất Cố Ngộ Sâm đó sao?”
…
Tạ Diễm yếu ớt lên tiếng: “Nếu tôi nói đây là tình cờ, chỉ là trùng tên với người ta thôi thì các cậu có tin không?”
Lý Trạch Khâm: “Mày cảm thấy bọn tao có thể tin được không?”
Tạ Diễm câm nín không nói nên lời.
Mức độ phô trương này vượt xa trí tưởng tượng của cậu rồi.
Tuy nhiên trong lòng lại thấy hân hoan vui sướng.
Bản thân được người ta coi trọng còn cảm động hơn gấp bội so với quà tặng hay cái gọi là ‘phô trương’ này.
_____
Tác giả có lời muốn nói:
[Kịch nhỏ]
Người một nhà tương thân tương ái.
Cố Ngộ Sâm: Hôm nay Diễm Diễm dọn tới văn phòng mới, con nên tặng cái gì?
Mẹ Cố: Đưa vài lẵng hoa qua chúc mừng đi.
Bà nội Cố: Cũng được. Lúc nào đưa thì mang hộ ta một lẵng.
Bà nội Cố: Ông nội cũng nói đưa hộ ông ấy một lẵng chúc mừng.
Những họ hàng khác sôi nổi +1
Đặc Đặc nhìn nhìn ví tiền WeChat của chính mình, cắn răng lấy ra phí sinh hoạt không còn lại bao nhiêu của mình đi theo +1
Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
