Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Chương 57
Chương 57. Chủ nhà không sợ
Vì sáng dậy trễ nên lúc Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm về đến thành phố K thì cũng đã gần tối.
Trước đó định là sẽ đi một tuần, vậy nên trước khi đi hai người đã dọn gần sạch tủ lạnh, giờ về nhà đương nhiên là phải bổ sung thực phẩm vào.
“Đi siêu thị không em?” Cố Ngộ Sâm đóng cửa tủ lạnh, quay đầu hỏi Tạ Diễm.
Lúc về, Tạ Diễm ngồi trên xe ngủ thêm được một giấc.
Hiện tại như được nạp đầy năng lượng.
Nghe Cố Ngộ Sâm nói định đi siêu thị, cậu gật đầu nói: “Đi ạ, tiện thể đi mua ít ba con sói, hình như dùng gần hết rồi.”
Cố Ngộ Sâm lập tức viết thêm ba con sói vào danh sách.
Tạ Diễm thò đầu lại gần nhìn thoáng qua, phát hiện trong danh sách Cố Ngộ Sâm viết có hai mục ba con sói, cậu chỉ vào nói: “Ghi trùng rồi ạ, không phải anh đã viết rồi hả?”
Cố Ngộ Sâm bình thản giải thích: “Ở trên là nhu cầu của anh, phía dưới là nhu cầu của em.”
“Nói cứ như là mua cho mình đeo á.” Tạ Diễm lẩm bẩm một câu, thôi thì chiều Cố Ngộ Sâm vậy.
Đằng nào cũng phải dùng, mua về cũng không bỏ phí.
Sau khi lập xong danh sách, Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm đi siêu thị dưới lầu.
Xuống dưới lầu, Tạ Diễm còn đặc biệt đến “thăm hỏi” chiếc xe đạp 28 để trong góc.
Trước đó chưa biết gì về lai lịch của chiếc xe đạp 28 này, Tạ Diễm chỉ xem nó là một chiếc xe đạp cũ bình thường thôi. Hiện tại đã biết được lai lịch của nó, tự nhiên Tạ Diễm muốn tìm hiểu về nó nhiều hơn.
Cậu đi đến bên cạnh chiếc xe đạp 28, sờ vào ghi-đông, vào đệm ngồi, cuối cùng là đệm sau nơi cậu từng ngồi: “Thời gian qua vất vả cho ngài rồi.”
Được ngồi trên chiếc xe đạp 28 này chính là vinh hạnh của cậu.
Cố Ngộ Sâm ở bên cạnh xem cậu nghịch, trên mặt lộ ra nét cười bất đắc dĩ nhưng lại cưng chiều vô cùng.
Đợi Tạ Diễm “thăm hỏi” xe đạp 28 xong, hai người mới tiếp tục đi siêu thị.
Lúc này trong siêu thị có rất nhiều người, Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm chỉ là một cặp đôi chồng chồng bình thường, tay trong tay cùng nhau dạo siêu thị.
Lúc đi siêu thị, Tạ Diễm hầu như không cần phải mở miệng ra nói mình muốn mua gì, Cố Ngộ Sâm đều có thể đoán được và lấy đồ trên kệ xuống trước một bước.
Trông còn có vẻ hiểu Tạ Diễm hơn chính cậu nữa.
Tạ Diễm đi gần hết nửa siêu thị, xe đẩy cũng đã chất đầy.
Lúc chuẩn bị đi tính tiền, Tạ Diễm gật đầu hài lòng khi thấy xe đẩy đầy ắp, rất hợp ý trẫm.
Nhưng mà Tạ Diễm nhìn mãi vẫn không thấy một thứ, cậu liếc nhìn xung quanh, sau đó xích lại gần Cố Ngộ Sâm hỏi: “Ba con sói đâu nhỉ?”
Cố Ngộ Sâm chỉ vào quầy thu ngân.
Rất nhanh đã đến lượt Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm tính tiền, Tạ Diễm đi trước, ghé qua kệ hàng bày ba con sói, cậu cũng không thấy ngại, quang minh chính đại cầm mấy hộp loại mà bình thường hay dùng, sau đó Cố Ngộ Sâm đi đến, lại lấy thêm mấy hộp nữa.
Cứ như là hàng cho không ấy.
Kết quả, khi tính tiền, rõ ràng nhân viên thu ngân vẫn giữ nụ cười nghề nghiệp, nhưng Tạ Diễm vẫn cảm thấy nụ cười của đối phương cứ mang theo sự mờ ám.
Cậu vội nhét đồ vào túi rồi kéo Cố Ngộ Sâm về phía lối ra, nghĩ lại thấy cũng hơi hơi ngượng.
Cố Ngộ Sâm cười cười theo sau Tạ Diễm.
Dáng vẻ thẹn thùng của Tạ Diễm thật sự quá đáng yêu.
***
Ngày thứ hai sau khi về lại thành phố K, Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm đều quay lại làm việc.
Công việc của Cố Ngộ Sâm đã tồn đọng suốt một tuần, vừa quay lại làm việc là bận mãi không xong. Mà Tạ Diễm trở lại làm việc, chính là tiếp tục làm cá mặn.
Đã một tuần rồi Lý Trạch Khâm không nhìn thấy Tạ Diễm, vừa nhìn thấy Tạ Diễm cậu ta đã dành cho cậu một cái ôm thật lớn: “Mọi việc vẫn ổn chứ?”
Ý chính là muốn hỏi chuyện ra mắt nhà Cố Ngộ Sâm của Tạ Diễm.
Tạ Diễm cười đáp như chưa có chuyện gì xảy ra: “Rất thuận lợi.”
Cậu kể lại chuyện về thăm ông bà của Cố Ngộ Sâm.
Đợi Tạ Diễm ngồi về chỗ, Lý Trạch Khâm kéo ghế mình đến cạnh Tạ Diễm, trình bày với cậu mấy tin đồn xảy ra trong công ty cả tuần nay.
“Đúng rồi.” Lý Trạch Khâm đột nhiên nhớ đến: “Mai là sinh nhật của An An đó, nó có nói với mày chưa?”
Đúng là trước đó An Viễn Hề đã từng nhắc đến chuyện này với Tạ Diễm trên Wechat, Lý Trạch Khâm nhắc đến đã khơi gợi lại ký ức của Tạ Diễm.
“Nó có nói với tao.” Tạ Diễm nói: “Lát nữa mày đi mua quà sinh nhật chung với tao đi.”
An Viễn Hề và Tạ Diễm làm việc cùng nhau cũng gần hai năm, cũng được xem như nhân viên lão làng của phòng này. Nhưng mà khác với Tạ Diễm là Lý Trạch Khâm phải đến công ty hằng ngày, thì một tuần An Viễn Hề đến công ty hai ngày đã là kỳ tích.
Có điều, con người An Viễn Hề đơn thuần, gương mặt lại trẻ con nên rất được lòng mọi người trong phòng.
Năm ngoái An Viễn Hề cũng mời đồng nghiệp đến dự sinh nhật mình, ngoài họ ra còn có mấy người bạn thân của An Viễn Hề, tụ họp trong KTV tạo nên một ngày sinh nhật ma gào quỷ khóc.
Tạ Diễm nghĩ chắc quy trình năm nay cũng tương tự vậy.
“Mai ăn mặc chỉnh tề chút.” Lý Trạch Khâm nhắc nhở Tạ Diễm.
Tạ Diễm khó hiểu: “Làm sao vậy?”
Lý Trạch Khâm: “An An nói là ba nó muốn tổ chức một buổi tiệc sinh nhật, kiểu tương đối sang trọng ấy.”
Tạ Diễm nghe vậy thì cảm thấy không ổn lắm.
Lúc trước An Viễn Hề có nói là cha của y bình thường hiếm khi nhớ đến sinh nhật y, cho dù có nhớ đến cũng là trực tiếp chuyển khoản cho y để y muốn tổ chức thế nào thì tổ chức. Sao tự nhiên năm nay lại chú tâm đến sinh nhật của An Viễn Hề thế chứ?
Lý Trạch Khâm nói ra suy đoán của mình: “Tao đoán là đang nhắm vào mày đó.”
“Tao á?” Tạ Diễm chỉ chỉ bản thân, nhanh chóng hiểu ra.
Chuyện cậu là con trai út của Tạ Hành Đông chắc đã truyền ra ngoài, cha của An Viễn Hề biết được nên muốn mượn danh nghĩa sinh nhật An Viễn Hề để mời cậu đến.
Tạ Diễm hỏi Lý Trạch Khâm: “Phản ứng của An An thế nào?”
“Nó mừng điên luôn.” Lý Trạch Khâm lắc đầu, nhất thời không biết nên bày ra vẻ mặt gì: “Đây là lần đầu tiên nó được ba mình tổ chức sinh nhật cho, với đầu óc của nó thì cũng chẳng nghĩ sâu xa gì đâu, chắc chỉ nghĩ đơn giản…”
Lý Trạch Khâm còn chưa dứt lời đã thấy người trong cuộc bước vào, mặt mày ủ rũ.
Mái tóc xoăn tự nhiên rũ xuống, khóe mắt sưng đỏ, hai mắt vô thần, nhìn vào là biết mới vừa khóc lớn một trận.
Tạ Diễm và Lý Trạch Khâm nhìn nhau, vội chạy đến.
“Làm sao vậy An An?” Hai người kéo An Viễn Hề đến chỗ ngồi của y.
An Viễn Hề ngẩng đầu nhìn Tạ Diễm, thút tha thút thít nói: “Vương Hỏa Hỏa, là em có lỗi với anh!”
Tạ Diễm vội lấy túi khăn giấy rút đưa cho An Viễn Hề: “Em làm sao? Tại sao phải xin lỗi anh?”
“Ngày… Ngày mai em không tổ chức sinh nhật nữa.” An Viễn Hề lau nước mũi, gương mặt bánh bao giờ nhăn lại hệt như bánh bao thật: “Ba của em căn bản là không muốn tổ chức sinh nhật cho em, ông ấy chỉ muốn… Muốn dùng sinh nhật của em để tạo cơ hội làm quen với anh.”
An Viễn Hề ném túi khăn giấy vào thùng rác như để trút giận: “Nhưng mà dựa vào cái gì chứ? Ông ấy dựa vào đâu mà lợi dụng em chứ? Chẳng lẽ là vì ông ấy là ba em? Có con cẹc á!”
Nếu không phải hôm nay y về nhà nghe được cuộc nói chuyện giữa cha mình và mẹ kế, thì y cũng không biết rằng cái thứ mà cha nói là tổ chức sinh nhật cho mình, chẳng qua chỉ là công cụ để ông ấy tiếp cận Tạ Diễm thôi.
Chả trách y thắc mắc vì sao gần đây cha không đi công tác, thì ra là đang ở đây đợi thời cơ.
Nghĩ đến đây, An Viễn Hề lại cảm thấy lòng đầy chua xót, nước mắt không kìm được mà cứ tuôn rơi.
“Em với ba cãi nhau một trận, nói là em sẽ không tổ chức sinh nhật nữa, cũng sẽ không lợi dụng bạn bè của mình.”
Trước mặt cha mình An Viễn Hề rất cứng rắn, không chỉ nói ra mấy lời này mà còn cương quyết nói nếu còn dám lợi dụng y nữa thì y sẽ cắt đứt quan hệ với gia đình.
Lúc nói hùng dũng như rồng, đến khi chạy ra khỏi nhà thì lại không khác gì con côn trùng đang sợ hãi, tự tìm một chỗ trốn đi khóc thật lâu.
Sau đó lại nhớ tới hôm qua Tạ Diễm có nhắn trong nhóm bảo hôm nay sẽ đi làm lại, thế nên y đã cúi đầu đến văn phòng định tạ lỗi với Tạ Diễm.
Mặc dù tiệc sinh nhật vẫn chưa diễn ra, Tạ Diễm vẫn chưa bị lợi dụng, nhưng An Viễn Hề vẫn cảm thấy có lỗi với Tạ Diễm.
Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, Tạ Diễm đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc xù xù của của An Viễn Hề: “Vậy nên ngày mai em quyết định không tổ chức sinh nhật nữa sao?”
An Viễn Hề hơi do dự, đáng thương nói: “Đương nhiên là em muốn tổ chức sinh nhật, nhưng mà em không muốn dùng nó vào mục đích không trong sáng.”
“Mày ngốc thật!” Lý Trạch Khâm véo gương mặt tròn trịa của y, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Nếu không thích tiệc sinh nhật mà ba mày tổ chức thì đừng về nữa, ngày mai lên văn phòng, tụi anh sẽ tổ chức sinh nhật cho mày, cam đoan là mày sẽ thật vui vẻ và hạnh phúc.”
An Viễn Hề cũng dễ dỗ, nhanh chóng vui tươi trở lại.
Ngày mai y sẽ không về nhà, để xem cha của y và mẹ kế sẽ xử lý như nào!
Muốn dùng y để tính kế bạn bè của y, không có cửa đâu!
An Viễn Hề nói được làm được, nói không về nhà thì thật sự không về. Trong khoảng thời gian đó, điện thoại của y liên tục đổ chuông, sau khi nhìn thấy tên người gọi thì đều tức giận tắt điện thoại, cuối cùng quyết định chuyển sang chế độ im lặng rồi ném thẳng vào ngăn bàn rồi úp mặt lên bàn làm việc ngủ.
Tạ Diễm và Lý Trạch Khâm đã lập một nhóm Wechat nhỏ, trừ An Viễn Hề ra, mọi người trong văn phòng đều được thêm vào, cùng nhau bàn bạc xem ngày mai sẽ tổ chức sinh nhật cho An Viễn Hề như thế nào.
Trước đó mấy đồng nghiệp đều nhận được lời mời của An Viễn Hề, vốn đang định ngày mai sẽ đến nhà y chúc mừng. Giờ lại nghe nói địa điểm tổ chức sinh nhật đổi thành văn phòng, bọn họ cũng không thắc mắc gì mà chỉ cùng nhau đóng góp ý kiến, thảo luận nghiêm túc.
Tạ Diễm thích thú xem tin nhắn trong nhóm, cậu cũng không phải chỉ ngồi xem cho vui, tháng sau là đến sinh nhật của Cố Ngộ Sâm, cậu nhặt nhạnh ít tinh hoa ý tưởng từ các đồng nghiệp, đợi đến sinh nhật của Cố Ngộ Sâm cậu sẽ không cần phải vì chuyện tổ chức sinh nhật như thế nào mà tự biến mình thành gấu trúc.
Tạ Diễm lưu mấy đóng góp hữu ích lại, quyết định sẽ lên kế hoạch chi tiết sau.
An Viễn Hề ở bàn bên đã thức dậy sau giấc ngủ trưa, y mơ mơ màng màng bật điện thoại lên, lập tức nhận được một đòn chí mạng.
Tất cả thẻ ngân hàng và thẻ tín dụng của y đều bị đóng băng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là cha đang uy h**p y, muốn An Viễn Hề phải làm theo kế hoạch của ông ta.
An Viễn Hề nhíu mày, sững sờ nhìn điện thoại, cơn buồn ngủ lập tức tan biến.
Lời nói lúc đó của y chỉ là lời nói ra lúc nóng giận, không ngờ là cha lại tuyệt tình như thế.
Tạ Diễm quay đầu, thấy vẻ mặt khó coi của An Viễn Hề, muốn khóc nhưng chẳng khóc nổi.
“Sao vậy?”
An Viễn Hề đưa điện thoại cho Tạ Diễm xem.
Tạ Diễm nhìn thấy thông báo đóng băng tài khoản do mấy ngân hàng gửi đến, nhịn không được cũng nhíu mày, cậu không hiểu tại sao một người cha lại có thể làm như thế?
Lý Trạch Khâm cũng nhìn thấy, trong mắt tràn ngập sự đau lòng và bất lực.
Cậu ta đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vỗ vai An Viễn Hề, thu hút sự chú ý của y.
“Công ty của ba mày có phải đặt ở tòa nhà Kim Diễm không?”
An Viễn Hề ngơ ngác gật đầu.
Lý Trạch Khâm: “Tòa nhà Kim Diễm là của nhà Tạ Diễm xây dựng.”
Cậu ta hào khí vượt mây đề xuất: “Ba mày đóng băng thẻ của mày, vậy thì mày bảo Vương Hỏa Hỏa tăng giá thuê của ba mày lên!”
Mắt An Viễn Hề sáng lên, vỗ tay nói: “Đúng rồi, để Vương Hỏa Hỏa tăng giá thuê lên!”
Tạ Diễm: “…”
“… Được.” Tạ Diễm gật đầu như để dỗ trẻ.
Quyền lực của chủ nhà là vô hạn.
Chủ nhà không sợ!
_____
Tác giả có lời muốn nói:
[Kịch nhỏ]
Cha An Viễn Hề: Thằng nhãi, đóng băng hết thẻ của mày xem mày lấy gì đấu với ông đây!
Tạ Diễm phía An Viễn Hề: Chủ nhà tấn công, piu piu piu.
Cha An Viễn Hề: Cấm chơi gian!!
Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Đánh giá:
Truyện Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Story
Chương 57
10.0/10 từ 11 lượt.
