Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Chương 56


Chương 56: Túy Điệp*


 


(*“Sun Yiqi – Drunken Butterfly ” tên tiếng Việt là Bướm say, một bài nhảy quảng trường khá hot ở Trung)


 


Tạ Diễm đứng chơi hết mình trên quảng trường, lập tức trở thành bé con nổi bật nhất cả quảng trường.


 


Người ta là bướm say, Tạ Diễm lại như một con Cua Bá Vương say, hoành hành ngang dọc trên quảng trường, dẫn đầu một nhóm các dì nhảy điệu nhảy quảng trường do mình sáng tác.


 


Tứ chi không phối hợp?


 


Không có chuyện đó nhé!


 


Chỉ cần trong lòng có sân khấu, cậu chính là vua của nhảy quảng trường.


 


Nhóm các dì cũng rất phối hợp với Tạ Diễm, Tạ Diễm làm ra động tác gì, các dì sẽ nhảy động tác đó, trong thời gian mấy bài hát, Tạ Diễm đã hoàn toàn hòa mình vào nhóm các dì, hớn ha hớn hở nhảy từ bài này sang bài khác.


 


Lúc đầu Tạ Diễm còn để ý đến Cố Ngộ Sâm, nhưng sau đó tự chơi vui quá nên cũng mặc kệ Cố Ngộ Sâm luôn.


 


Cố Ngộ Sâm tách khỏi nhóm nhảy quảng trường để ra ngoài, nhưng anh không rời đi mà đứng một bên cầm điện thoại quay phim Tạ Diễm.


 


Sau đó gửi cho Tạ Tấn một đoạn video ngắn.


 


Trong video, Tạ Diễm múa may quay cuồng dưới ánh đèn nhiều màu của quảng trường không khác gì thể dục thể thao qua đài phát thanh, nhưng cậu không hề cảm thấy bản thân mình nhảy không đẹp, còn tự tin battle với các dì.


 


Nhưng Cố Ngộ Sâm không gửi video hoàn chỉnh như thế cho Tạ Tấn, chỉ dài có mấy giây, Tạ Diễm lộ mặt phát là hết.


 


Cố Ngộ Sâm: [Video]


 


Tạ Tấn để cái video mấy giây đồng hồ đó phát đi phát lại mười mấy lần, mới trả lời Cố Ngộ Sâm.


 


Xie: Tôi đã gửi những thứ cậu cần qua mail.


 


Có thể nói là rất quen tay.


 


Lúc này Cố Ngộ Sâm mới gửi đoạn video dài hơn.


 


Sau đó anh ấn mở mail, quả nhiên là một phút trước có mail gửi đến, trong email đính kèm tệp nén, Cố Ngộ Sâm giải nén tệp, lập tức nhận được ba mươi tấm ảnh ngày bé của Tạ Diễm.


 


Từ khi mới sinh cho đến lúc đi nhà trẻ, tròn tròn mũm mĩm, đáng yêu cực.


 


Ngày đó cậu vẫn chưa có nhận thức, vui vẻ cười tít cả mắt, vẫn chưa bị bóng tối bao trùm, đơn thuần ngây thơ.


 


Nhưng trong tệp đính kèm chỉ có vỏn vẹn ba mươi tấm, không có ảnh khi lên tiểu học.


 


Cố Ngộ Sâm nhận được tin nhắn của Tạ Tấn trên Wechat.



 


Xie: Muốn thêm thì lấy video dài hơn ra đổi.


 


Lần này Cố Ngộ Sâm rất dứt khoát, trực tiếp gửi hẳn video Tạ Diễm nhảy quảng trường dài mười mấy phút qua email Tạ Tấn.


 


Chưa được mấy phút Cố Ngộ Sâm đã nhận được mail phản hồi, vẫn là mail đính kèm tệp nén như trước.


 


Chẳng qua là số ảnh trong tệp này cũng chỉ nhiều hơn vài tấm so với tệp trước, phạm vi ảnh trải dài từ lúc bé đến khi lên đại học, càng về sau, ảnh chụp riêng của Tạ Diễm càng ít, lúc học đại học cũng chỉ có một hai tấm, còn lại là chụp cùng người khác.


 


Trong giai đoạn này, ảnh chụp thời cấp hai là nhiều nhất, trong đó có một tấm Tạ Diễm mặc đồng phục cấp hai đi dẫn đầu, theo sau là một đám lông vàng tóc đỏ lông nâu, cảnh tượng đặc sắc vô cùng.


 


Đây chắc là thời kỳ Cua Bá Vương của Tạ Diễm, khi đó còn có thể nhìn thấy một chút ánh sáng trong mắt cậu.


 


Tiếp đến thời kỳ cấp ba của Tạ Diễm, cậu ngồi phía sau dàn trống Jazz, tay cầm dùi trống, cả người nhìn qua có hơi tiều tụy, chắc là do hiệu ứng đèn, ánh mắt cậu ảm đạm như không còn chút hy vọng.


 


Mấy tấm ảnh thời đại học, cậu đều xuất hiện trong những ảnh chụp tập thể, nhưng nhìn vào lại có cảm giác như cậu đang tách biệt với đám đông, cậu ở trong thế giới của cậu, ngăn cách bản thân với những người khác bằng một bức tường vô hình dày thật dày.


 


Thông qua mấy tấm ảnh này, Cố Ngộ Sâm như vượt thời không để trò chuyện với Tạ Diễm, càng giống như chứng kiến cậu nhóc hoạt bát đang dần dần tiến về phía tuyệt vọng.


 


Nơi trái tim truyền đến cảm giác nhói đau, có mấy lần Cố Ngộ Sâm muốn đặt điện thoại xuống, nhưng anh cứ như tự ngược đãi bản thân, lướt xem tỉ mỉ từng tấm ảnh.


 


Nếu có thể, Cố Ngộ Sâm ước gì mình có thể quay về quá khứ, gặp Tạ Diễm sớm hơn để kéo cậu ra khỏi vũng bùn lầy ấy.


 


Cuối cùng cũng lướt đến tấm ảnh cuối, ánh mắt Cố Ngộ Sâm dừng thật lâu trên người Tạ Diễm đang thời đại học.


 


Anh muốn đấy hết đám người kia ra, đến gần Tạ Diễm, cẩn thận ôm chặt cậu trong lòng ngực, chính miệng nói với cậu rằng, nơi nào có em, nơi đó là nhân gian.


 


***


 


“Anh!”


 


Cố Ngộ Sâm nghe được Tạ Diễm gọi mình, anh cất điện thoại ngẩng đầu nhìn, thấy Tạ Diễm đang nhảy nhót chạy về phía mình.


 


Ánh đèn đường chiếu vào mắt Tạ Diễm, tỏa sáng lấp lánh.


 


Tạ Diễm chạy đến bên cạnh Cố Ngộ Sâm, ôm chặt lấy tay anh kéo về phía đám đông: “Anh chạy ra đây khi nào thế? Sao bảo cùng nhau nhảy mà?”


 


Cố Ngộ Sâm để mặc cho cậu lại lần nữa kéo mình vào nhóm nhảy quảng trường của các dì, ánh mắt rực sáng vẫn luôn đặt trên mặt Tạ Diễm.


 


Tạ Diễm quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của Cố Ngộ Sâm, không biết tại sao, đột nhiên thấy cậu thấy hơi ngượng ngùng: “Anh nhìn em làm cái…”


 


Lời còn chưa dứt đã thấy Cố Ngộ Sâm cúi người, dịu dàng đặt nụ hôn nơi môi cậu.


 


Như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm đã rời.


 


Có lẽ là các dì ở xung quanh đều thấy, ồn ào như muốn hét lên.



Tạ Diễm hiếm khi ngại ngùng, cậu liếc Cố Ngộ Sâm một cái, nhưng cũng không buông tay Cố Ngộ Sâm ra mà kéo anh đến cùng nhau lắc lư theo nhạc.


 


***


 


Tối hôm đó Tạ Diễm chơi như điên, đến nỗi khi về đến nhà ông nội Cố, Tạ Diễm vẫn cảm thấy hiệu ứng 3D “Tôi chính là một chú bướm say” quẩn quanh trong đầu mình, lúc vào phòng tắm rửa mặt, cậu vẫn còn lắc mông, miệng vẫn ngâm nga.


 


Đó là cảnh tượng mà Cố Ngộ Sâm thấy lúc đi vào.


 


Cố Ngộ Sâm: “…”


 


Tạ Diễm thấy Cố Ngộ Sâm vào thì lách người tránh sang bên cạnh một chút.


 


Không lâu sau, Tạ Diễm rửa mặt xong, Cố Ngộ Sâm còn đang ở trong đánh răng, anh nghe thấy Tạ Diễm vừa ra ngoài vừa ngâm nga “Làm thế nào cũng không thể bay ra khỏi thế giới hoa này”. 


 


Sau đó nữa, lên giường.


 


Cố Ngộ Sâm nhớ lại tối hôm qua đã chơi cùng Tạ Diễm hơi quá trớn, ngày mai phải trở về thành phố K, nên anh ôm hôn Tạ Diễm một trận, đang định nằm ngủ thì phát hiện Tạ Diễm trong ngực mình không chịu ngoan ngoãn nằm ngủ, chọt chọt chỗ này, sờ sờ chỗ kia.


 


“Sao còn chưa ngủ đi em?” Cố Ngộ Sâm hôn l*n đ*nh đầu Tạ Diễm hỏi.


 


“Em ngủ không được,” Tạ Diễm cọ vào cằm Cố Ngộ Sâm, thành thật nói: “Giờ em nhắm mắt vào, trong đầu lại là thế giới hoa của bướm say…”


 


Giai điệu và ca từ kia đúng kiểu tẩy não, mọi suy nghĩ đều bị nó cuốn trôi sạch sẽ, cuối cùng chỉ còn lại thế giới bướm.


 


Cũng khó trách, hiện tượng “người truyền sang người” này rất mạnh.


 


Trước đó Cố Ngộ Sâm không nghĩ đến cái này, Tạ Diễm nhắc đến, anh không muốn nghĩ nhưng não như có suy nghĩ riêng, cứ lặp đi lặp lại những lời này, thậm chí miệng anh còn muốn đi theo tiếng gọi của lí trí, hát mấy lời đó ra.


 


Cố Ngộ Sâm: “…”


 


Tạ Diễm thấy Cố Ngộ Sâm bày ra vẻ mặt một lời khó tả, cũng đoán ra được Cố Ngộ Sâm cũng bị bài hát tẩy não như mình, cậu cuộn tròn vào ngực Cố Ngộ Sâm cười ha hả.


 


Tạ Diễm phải chịu đựng hậu quả của việc trêu ghẹo Cố Ngộ Sâm đến hơn nửa đêm, làm gì còn chỗ cho thế giới hoa của bướm say nữa, toàn bộ đều bị Cố Ngộ Sâm lấp đầy.


 


Nhã tục cộng hưởng*, ngày hôm sau Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm về thành phố K trễ hơn so với dự kiến hai tiếng.


 


(* thành ngữ TQ, ý chỉ một việc gì đó được mọi người mong đợi và chào đón)


 


***


 


Cùng lúc đó, tại thành phố Kinh.


 


Tạ Tấn cầm điện thoại, xem đi xem lại đoạn video Cố Ngộ Sâm gửi.


 


Thật ra là vì lí do ánh sáng, Tạ Diễm trong video cũng không được rõ nét, nhưng khi xem video này, Tạ Tấn vẫn có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt rạng rỡ của Tạ Diễm lúc đó.


 



 


Em trai của anh ấy vốn phải trưởng thành như thế này, vĩnh viễn là một người vô ưu vô lo.


 


Nhưng…


 


Nghĩ đến đó, trái tim Tạ Tấn lập tức co rút đau đớn, trong lòng tràn ngập sự hối hận và áy náy vô tận.


 


Video trên điện thoại lần nữa phát lại.


 


Tạ Tấn lau mặt rồi lại tiếp tục xem video.


 


Mãi đến khi điện thoại reo.


 


Là Tạ Hành Đông gọi đến.


 


Tạ Hành Đông: “Con còn ở công ty à?”


 


Giờ đã hơn chín giờ đêm, Tạ Tấn vẫn chưa tan làm, Tạ Hành Đông biết lý do vì sao, sau khi hỏi ra câu này, ông im lặng.


 


“Dạ.” Tạ Tấn gật đầu: “Con có một số việc cần xử lý, xử lý xong rồi sẽ về ạ.”


 


Trong nhất thời hai cha con không biết nên nói gì.


 


Cuối cùng Tạ Hành Đông vẫn là người mở lời trước để đánh tan sự trầm lặng: “Ngày mai ba sẽ cùng dì bay ra nước ngoài.”


 


“Con biết.” Trước đó Tạ Tấn đã nghe nói đến việc này.


 


Tạ Hoành Đông đã liên hệ với viện điều dưỡng ở nước ngoài, sau khi biết được tình hình của bà Hách đã, bên đó đã đề nghị bà Hách nhập viện điều trị sớm. 


 


Ý của Tạ Hành Đông là ông sẽ cùng bà Hách qua nước A, chăm sóc bà Hách trong lúc điều trị. Để bà Hách một mình ở nước ngoài, Tạ Hành Đông không yên tâm.


 


Nhưng ông là Chủ tịch của Bất Động Sản Hành Đông, chuyến này rời đi, phần lớn công việc của Bất Động Sản Hành Đông đều rơi trên đầu Tạ Tấn, đó cũng là lý do khiến Tạ Tấn bận rộn tới giờ này.


 


Tạ Hành Đông biết mình nợ hai con trai rất nhiều, nhưng tình hình hiện tại của bà Hách, ông thật sự chẳng thể buông tay.


 


Lựa chọn ly hôn với Hách Khê Nhã là muốn giải thoát bà khỏi xiềng xích của nhà họ Tạ mà bà luôn mang trên mình, cũng không phải ông muốn vứt bỏ bà. Mấy năm qua, nếu ông chịu quan tâm đến cảm xúc của Hách Khê Nhã thì cũng không xảy ra nhiều chuyện như thế, cũng sẽ không đi đến nông nổi này.


 


Cho nên cuối cùng ông chọn bay ra nước ngoài chữa bệnh cùng với Hách Khê Nhã.


 


Thật ra khi nghĩ lại cũng rất buồn cười, lúc ông và Hách Khê Nhã còn là vợ chồng, ông luôn bận rộn suốt ngày chẳng thấy bóng dáng đâu, giờ ly hôn rồi, ông lại có thể buông bỏ công việc để cùng bà ra nước ngoài chữa bệnh.


 


Tạ Tấn đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng làm việc.


 


Cuối cùng ánh mắt dừng nơi cửa sổ, ánh đèn neon làm cho màn đêm trở nên rực rỡ, nhưng trong trái tim anh ấy lại trống rỗng.


 


Tạ Tấn nhắm mắt, nói với Tạ Hành Đông: “Ba, ba hãy tự chăm sóc cho mình và dì, bé Diễm…”



Tạ Tấn dừng một chút rồi nói: “Có con rồi.”


 


“Con cũng nhớ chăm sóc tốt bản thân mình.” giọng nói Tạ Hành Đông khô khan: “Cũng chăm sóc tốt cho bé Diễm.”


 


Hai cha con lại lần nữa rơi vào trầm lặng.


 


“Con làm việc tiếp đi.” Tạ Hành Đông lại phá vỡ sự im lặng: “Về nghỉ ngơi sớm chút.”


 


Tạ Tấn: “Vâng.”


 


Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Tạ Hành Đông, Tạ Tấn lại tiếp tục bận rộn thêm một tiếng nữa mới xong công việc của hôm nay.


 


Tài xế đến đón anh ấy.


 


Tạ Tấn lên xe, cảm giác mệt mỏi cũng dâng lên, khiến anh ấy không khỏi đưa tay xoa xoa trán.


 


“Sếp Tạ, có muốn nghe nhạc không ạ?” Tài xế quay lại hỏi Tạ Tấn.


 


Tạ Tấn gật đầu, anh ấy có thói quen nghe nhạc trên xe, tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương có thể xoa dịu thần kinh mệt mỏi của anh ấy.


 


Tài xế lại hỏi: “Hôm nay cậu muốn nghe bài gì?”


 


Tạ Tấn không nghĩ nhiều, thốt ra: “Bướm say…”


 


Tài xế: “???”


 


Tạ Tấn: “…”


 


Đuma, xem video nhảy quảng trường quá 180 phút một ngày rồi!


 


_____


 


Tác giả có lời muốn nói:


 


[Kịch nhỏ]


 


Cố Ngộ Sâm: Đồ tôi cần đâu?


 


Tạ Tấn: Tôi đem đến rồi.


 


Nói rồi đưa cho Cố Ngộ Sâm cái rương.


 


Cố Ngộ Sâm mở rương ra, bên trong là 30 tấm ảnh của Tạ Diễm từ khi mới sinh đến lúc đi nhà trẻ được sắp xếp ngăn nắp.


 


Cố Ngộ Sâm kiểm tra xong, hài lòng gửi cho Tạ Tấn đoạn video dài mười phút.


 


Giao dịch thành công.


Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử Truyện Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử Story Chương 56
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...