Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Chương 3: Thiêm binh nô lệ doanh 3
178@-
Tần Quyên thấy Nô Nô đã lâu không đánh mình nên phản ứng hơi chậm chạp.
A Dịch Cát từng nói với nó, trên chiến trường mà phản ứng chậm thì chỉ có chết. Mà đám người ở nô lệ doanh cũng sẽ chết cả thôi, vì ở cả đời trong nô lệ doanh sẽ không bao giờ thành tướng lĩnh. A Dịch Cát nói, nam nhân mà không làm tướng có khác gì người chết đâu.
Tần Quyên không hiểu, nhưng nó không muốn chết, nó muốn về Giang Tả, muốn gặp lại muội muội, nó không thể chết được.
Tần Quyên đột nhiên buông việc trong tay, chạy biến đi như cơn gió.
"Tằng oắt con, mi chạy đâu đó?" Nô Nô Mạt Hách dậm chân tại chỗ nhưng không đuổi theo, chắc tại ngã một lần rồi nên khôn hơn chút. Giờ thân thể gã không còn như xưa, không dám ngã nữa.
Tần Quyên ngồi xổm trên mấy bao đất ngoài nô lệ doanh chờ A Dịch Cát. Đã hơn nửa tháng nay không gặp A Dịch Cát rồi.
Ba thiếu niên vừa bước ra từ nô lệ doanh, cuốn một đám bụi đen vì qua chóp mũi Tần Quyên.
"Thằng oắt này." Thấy nó, bọn chúng hỏi, "Tên chó má Nô Nô Mạt Hách kia về rồi, hắn có mang thứ gì tốt về không?"
Tần Quyên biết chúng có ý gì.
Nô Nô Mạt Hách vừa về từ kỵ binh doanh Cát Cáp Bố, bọn chúng nghĩ Nô Nô sẽ được ban thưởng, muốn biết gã được thưởng bao nhiêu để còn tìm thời cơ mà cướp.
Nhưng ban nãy Tần Quyên đi vội quá, không nhìn kỹ quần áo trên người Nô Nô Mạt Hách, không biết gã có mang được gì về không.
Tần Quyên lắc đầu, nhưng chúng không tin, bèn vươn tay lột quần áo trên người nó từ trên xuống dưới, lần mò trong túi hồi lâu nhưng không tìm thấy gì.
Chúng thất vọng, đồng thời cũng nổi ý xấu. Một tên nô lệ binh kéo xoẹt một cái, xé cả quần của Tần Quyên xuống.
Tháng bảy trời nóng, Tần Quyên cũng không mặc nhiều.
Xé xong quần ngoài, chỉ còn lại cái q**n l*t hơi mỏng.
Bọn chúng cười lớn, xé luôn cả q**n l*t của Tần Quyên.
"Thằng chó con này trắng thật, so với mấy cô nương ở sau kỵ binh doanh còn trắng hơn..."
"Chim chóc cũng trắng luôn ha?"
"Ha ha ha ha." Đang lúc có kẻ định thò tay mò tới chỗ đó của Tần Quyên thì một giọng nói vang lên cắt ngang chúng.
"Các ngươi đang làm gì hả?"
Bọn chúng ngẩng đầu nhìn thấy một thiếu niên Mông Cổ cao lớn tuấn tú, khuôn mặt thon gầy, dưới hàng mi là cặp mắt dài hẹp, nước da rám nắng đẹp đẽ, tuy dáng vẻ hơi quái lạ nhưng rất dễ nhìn.
"Là lính Mông Cổ, chạy mau." Một nô lệ binh nói, hai kẻ khác lui lại muốn trốn.
A Dịch Cát lại nhanh chân hơn, bước tới chặn ba tên kia.
"Muốn chạy à? Có hỏi ý lão tử không?" Thiếu niên hả một tiếng thật lớn, thân hình sừng sững chắn trước mặt bọn chúng.
"Ngài, ngài là?" Một tên run rẩy hỏi.
"Là cha ngươi, A Dịch Cát ! Nhớ cho kỹ cha ngươi đấy." Thiếu niên quát lớn.
Đám nô lệ binh chỉ thiếu điều quỳ xuống xin tha.
Thiếu niên 12 tuổi vung loan đao một đường trước mặt, cực kỳ khí thế : "Đại quân di chuyển khẩn trương, chỉ dừng ở đây 19 ngày. Muốn nữ nhân thì dùng quân công mà đổi, chỉ có lũ chó chết mới bắt nạt một đứa trẻ con."
".....?" Tất nhiên thiếu niên Mông Cổ trưởng thành sớm, nhưng ba tên nô lệ này, tên lớn nhất cũng chỉ mới 15, lại lớn lên trong nô lệ doanh nên không hiểu mấy chuyện đó, chỉ hoang mang nhìn A Dịch Cát.
Một tên khôn ngoan trong đám vội ấn ai đứa kia xuống, không để chúng thắc mắc.
"Ngài nói phải....Chúng tôi đáng chết!"
Tần Quyên còn không biết đám nô lệ binh kia ban nãy định làm gì mình. Nó chỉ muốn mặc quần vào, nhưng quần rách mất rồi.
Bọn chúng không phải thích nam nhân, chẳng qua đơn giản là thấy Tần Quyên trắng trẻo nên tò mò mà thôi.
Đương nhiên chúng quỳ ở đó cũng không dám thanh minh, chỉ có thể dập đầu nhận sai.
A Dịch Cát đạp mỗi tên một cái, "Cút!"
Bọn chúng như được đại xá, liền cuống cuồng bò đi.
A Dịch Cát nhìn Tần Quyên, bỗng nhiên nhớ đến các đệ đệ muôi muội từng bị ngoại tộc bắt mất. Trên thảo nguyên, các bộ tộc chém giết liên miên hàng năm, chuyện bắt cóc phụ nữ trẻ em diễn ra như cơm bữa. Năm đó, ngay cả thê tử của Hãn còn bị bắt đi nữa là....
*Chú thích : Hãn ở đây tức là Thành Cát Tư Hãn. Vợ của Thành Cát Tư Hãn từng bị bộ lạc Miệt Nhĩ Khất (Merkit) bắt làm chiến lợi phẩm, sau này được Hãn cứu về.
Nhưng trong tộc cũng có rất nhiều trẻ con bị bắt đi, sau này tìm đường quay về được, chỉ đệ đệ muội muội của hắn thì không tìm thấy, cũng không biết sống chết thế nào.
Nghĩ tới đây, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong cặp mắt hẹp của A Dịch Cát. Hắn và tộc Tháp Tháp có mối thù không đội trời chung!
"A Dịch Cát, ta đang đợi huynh thì chúng đến." Tần Quyên kéo kéo cái áo rộng bên ngoài để che cặp mông trắng nõn, sắc mặt không đổi, nói chuyện bằng thứ tiếng Mông Cổ không mấy lưu loát.
Giọng nó rất êm tai, vì còn là trẻ con nên không phân biệt được là giọng nam hay nữ, cứ thánh thót như tiếng chim ri, hoặc cũng như chính cái tên của nó, tựa dòng nước tí tách nhỏ giọt chảy qua.
A Dịch Cát ngẩn người, xưa nay chưa có ai chờ đợi hắn. Ban đầu, hắn chỉ thi thoảng nói chuyện vài câu với đứa nhỏ này mỗi lần đi ngang nô lệ doanh, bởi thằng bé cực kỳ xinh đẹp, nhất là sau khi rửa mặt sạch sẽ, khiến người ta phải lặng nhìn mất một lúc. Nói chuyện với nó cũng như trêu đùa con chó con mèo con thôi.
Chứ chưa từng nghĩ nó sẽ đến đây tìm mình.
Chắc các đệ đệ muội muội của hắn cũng từng chờ hắn như thế....Lúc này hắn đột nhiên nghĩ vậy.
Tần Quyên ngẩng đầu nhìn thiếu niên Mông Cổ cao lớn. Nó nghĩ nếu một ngày kia có thể cao như A Dịch Cát thì tốt biết bao nhiêu.
"A Dịch Cát, ta không muốn chết. Phải làm thế nào mới có thể phản ứng nhanh như huynh." Nó không nói muốn làm tướng quân vì biết A Dịch Cát muốn thành tướng lĩnh. Nếu nó nói ra, A Dịch Cát nhất định sẽ không vui.
"Hóa ra là hỏi cái này." A Dịch Cát cười cười. Hắn nghĩ một chút, nghiêm túc nói, "Ngươi có quen mấy tên nô lệ binh ban nãy không?"
Tần Quyên ngây thơ lắc đầu. Nó thậm chí còn không hiểu vì sao A Dịch Cát hỏi vậy.
A Dịch Cát hiếm khi kiên nhẫn giải thích, "Tướng quân coi trọng tuổi tác, chuộng dùng lính thiếu niên, cho nên các phó tướng thường chọn tân binh trong đám thiếu niên từ 9 đến 15 tuổi, kể cả nô lệ binh. Đương nhiên nếu có thể chém đầu địch trên chiến trường thì sẽ là nô lệ binh, còn nếu mãi mà không có quân công thì sẽ bị thu hồi danh hiệu, thậm chí giáng làm thiêm binh."
Lúc này, tuy A Dịch Cát nói cho Tần Quyên chút thông tin nhưng vẫn giấu giếm nhiều chuyện. Đại doanh Cáp Cát Bố đặc biệt hơn những chỗ khác, cách thức tuyển kỵ binh lẫn nô lệ binh đều tương tự như nhau, nhưng hắn chỉ đề cập đến nô lệ binh.
Tần Quyên cái hiểu cái không nhưng không dám thể hiện là mình không hiểu, bởi nếu không, sau này A Dịch Cát sẽ không nói với nó nữa. Chẳng ai thích nhiều lời với một tên ngốc cả.
Dường như từ năm 7 tuổi, Tần Quyên đã học được cách không lộ buồn vui, nét mặt vô bi vô hỉ, ánh mắt kiên định mà lạnh nhạt.
"Ta chưa đến 9 tuổi." Tần Quyên cúi thấp đầu nói.
"Vậy chờ thêm 1 năm rưỡi nữa."
"Ta muốn luyện phản ứng."
"Hả?" A Dịch Cát ngẩn ra, không biết là không nghe rõ hay gì.
Tần Quyên không dám lặp lại, liếc mắt một hồi, bỗng nhiên nghĩ ra cách giải thích, "Nếu chúng đánh ta, chỉ cần ta phản ứng nhanh thì chúng không đánh được."
A Dịch Cát lòng dạ thiếu niên, dù sao cũng chưa ra chiến trường, vẫn còn tâm hồn nhân hậu, nghe câu này không khỏi phẫn nộ.
Một đứa trẻ mới 7 tuổi rưỡi đã phải tìm cách sinh tồn trong nô lệ doanh, sống được 1 năm đã là may mắn lắm rồi.
"Muốn luyện phản ứng thì dễ, ca dạy ngươi. Người Mông Cổ đều được phụ huynh dạy từ khi còn nhỏ. Cũng may chúng ta dừng ở Trương Dịch nhiều ngày, ca có thời gian." A Dịch Cát đứng thẳng eo, giống như huynh trưởng của Tần Quyên.
Hắn từ trên cao nhìn xuống đứa bé mới đến ngực mình, bỗng nhiên có cảm giác thành tựu. Dạy được một thằng nhóc cũng không tồi, dù sao hắn cũng rảnh, còn nhân tiện ôn tập lại một chút.
Đến lúc phải đánh giặc thì thôi không chơi nữa. À phải, thiếu chút nữa hắn đã quên, hắn vội vã đến đây là để tìm gã người Nữ Chân kia nói vài câu khách sáo.
"Đến sau bữa chiều nay ta sẽ dạy ngươi. Đầu tiên ngươi dẫn ta đi gặp tên người Nữ Chân kia đi." A Dịch Cát ôm Tần Quyên lên, phát hiện ra thằng bé này cao hơn lũ trẻ đồng lứa nhưng mà gầy trơ xương.
"Nô Nô Mạt Hách?" Tần Quyên hỏi.
"Đúng là tên này." A Dịch Cát cũng nghe thiên hộ nhắc đến một hai lần, nhưng trí nhớ hắn không tốt lắm, không dám khẳng định.
"Hắn là sư phụ ta."
"Sao?" A Dịch Cát sửng sốt, "Vậy thì dễ rồi!"
*
A Dịch Cát đến tìm Nô Nô Mạt Hách chào hỏi. Hắn muốn biết con đường ngắn nhất từ hành lang Hà Tây xuyên qua sa mạc Taklimakan là đường nào, còn đại tướng quân bảo họ đi đường nào.
Đại tướng quân có thể không để tâm đến mấy thứ quân công này, nhưng bọn họ thì khác. Họ quan tâm đến quân công trong chuyến trưởng tử Tây chinh lần này, cho nên mới phải hỏi gã người Nữ Chân.
"Nô Nô, có người tìm ông." Được A Dịch Cát ôm về doanh trướng, Tần Quyên liền gọi.
Nô Nô Mạt Hách đang ngồi đầu giường đọc sách, thấy có người vào, bèn vội nhét xuống dưới gối. Động tác của gã rất nhanh nhưng cũng chồng chất sơ hở.
A Dịch Cát vừa thấy Nô Nô Mạt Hách thì đã không ưa. Tên nam nhân có dáng vẻ hèn mọn đáng khinh, cái mặt khôn khéo nhưng lại che giấu ánh mắt sợ hãi, cái nhìn nhìn cũng mâu thuẫn, vừa giảo hoạt lại vừa yếu đuối, vừa thành thật nhưng lại không an phận....
Tên này khó xơi đây, đó là ấn tượng đầu tiên của A Dịch Cát. Khi hắn ném cho Nô Nô Mạt Hách một thỏi bạc, trong mắt Nô Nô Mạt Hách không hề biểu hiện lòng tham như A Dịch Cát mong đợi.
Bấy giờ, hắn mới sửng sốt.
Tần Quyên biết, Nô Nô Mạt Hách vừa thích vừa không thích bạc. Nô Nô Mạt Hách lần nào cũng phải tìm một nơi, tiêu tiền cho bằng sạch. Gã nhất định phải tiêu xài hết trước khi về thiên binh nô lệ doanh.
A Dịch Cát tự nhận mình khá hiểu đám người ở nô lệ doanh. Chúng chia thành ba loại : Thích bạc, thích nữ nhân, thích ăn thịt uống rượu, chỉ cần gãi đúng chỗ ngứa là được. Chẳng lẽ tên Nữ Chân này không thích bạc?
A Dịch Cát là quý tộc, vì phụ tộc đã theo Hãn khởi binh tạo thành nghiệp lớn mà hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng dù mang thân phận giống với các thiếu niên quyền quý khác, hắn vẫn tự cảm thấy mình tốt hơn, chí ít là chịu nói chuyện tử tế với đám nô lệ.
Vậy nên hắn mở miệng hỏi, "Nữ nhân hay rượu ngon, ông cứ việc mở lời. Có thể đáp ứng được, ta nhất định sẽ đáp ứng."
Nào biết Nô Nô Mạt Hách lại nói một câu không liên quan, đúng lơn là gào thét, nhưng không phải với A Dịch Cát.
"Thằng nhãi cứt ngựa ! Quần mi đâu? Lão tử đánh chết mi mới được! Quần mi đâu rồi!"
Nô Nô Mạt Hách quát tiếng Hán, A Dịch Cát nghe không hiểu, nhưng cũng đoán ra Nô Nô Mạt Hách đang mắng Tần Quyên.
Đây là lần đầu tiên Tần Quyên thấy Nô Nô Mạt Hách nổi giận như thế, thậm chí bất chấp đang ở trước mặt A Dịch Cát cũng phải đánh mình. Hơn nữa, Tân Quyền cảm thấy Nô Nô Mạt Hách thật sự tức giận chứ không phải giả vờ, càng không phải diễn trò trước mặt A Dịch Cát.
Tần Quyên bị dọa sợ, vội đẩy A Dịch Cát, ý bảo A Dịch Cát thả nó xuống.
A Dịch Cát vừa buông tay, Nô Nô Mạt Hách liền tóm lấy Tần Quyên, tét mông nó hai cái thật mạnh, rồi cởi vội áo ngoài, bọc Tần Quyên lại, ném nó lên giường, "Thằng chó con ! Tự kiểm điểm cho lão tử ! Chờ lão tử về rồi tính sổ với mi!"
Gã nói tiếng Hán, A Dịch Cát chẳng hiểu kiểu gì, muốn ra tay can nhưng chỉ biết đứng ngơ ngác.
------------
Lời editor : Bài học lịch sử
Tộc Tháp Tháp (còn gọi là Tarta, Thát Đát: là tên gọi chung các bộ lạc hỗn hợp Đột Quyết, Mông Cổ và Thanh Tạng sống rải rác ở miền thảo nguyên Bắc-Trung Á trước khi Đế quốc Mông Cổ xuất hiện. Họ là một dân tộc thích chiến đấu, giỏi cưỡi ngựa bắn cung. Ngày nay, họ sống rải rác ở Nga, Ukraine, Siberia và Thổ Nhĩ Kỳ. Mông Cổ và Tháp Tháp có mối thù sâu đậm do hai tộc từng liên minh chống nhà Kim, nhưng Tháp Tháp phản bội, khiến Yêm Ba Hải Hãn bị nhà Kim xử tử. Sau đó, Thành Cát Tư Hãn tấn công Tháp Tháp để trả thù.
Nhân tiện, chú giải cho nhiều bạn quen đọc cổ trang đấu tranh trong cung đình, không quen với bối cảnh tranh đấu trên thảo nguyên. Với các tộc trên thảo nguyên, việc gây chiến và cướp bóc của cải, phụ nữ lẫn nhau là điều rất bình thường, chẳng hề phạm vào luân lý. Nam nhân thảo nguyên còn coi cướp bóc là một hình thức thể hiện sự dũng mãnh. Cho nên khi tộc này bất chợt đánh tộc kia thì chưa chắc là có mục đích chính trị hay mối thù đậm sâu nào cả. Đánh vì đam mê thôi, chớ hỏi nguyên nhân, nhé.
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Tần Quyên thấy Nô Nô đã lâu không đánh mình nên phản ứng hơi chậm chạp.
A Dịch Cát từng nói với nó, trên chiến trường mà phản ứng chậm thì chỉ có chết. Mà đám người ở nô lệ doanh cũng sẽ chết cả thôi, vì ở cả đời trong nô lệ doanh sẽ không bao giờ thành tướng lĩnh. A Dịch Cát nói, nam nhân mà không làm tướng có khác gì người chết đâu.
Tần Quyên không hiểu, nhưng nó không muốn chết, nó muốn về Giang Tả, muốn gặp lại muội muội, nó không thể chết được.
Tần Quyên đột nhiên buông việc trong tay, chạy biến đi như cơn gió.
"Tằng oắt con, mi chạy đâu đó?" Nô Nô Mạt Hách dậm chân tại chỗ nhưng không đuổi theo, chắc tại ngã một lần rồi nên khôn hơn chút. Giờ thân thể gã không còn như xưa, không dám ngã nữa.
Tần Quyên ngồi xổm trên mấy bao đất ngoài nô lệ doanh chờ A Dịch Cát. Đã hơn nửa tháng nay không gặp A Dịch Cát rồi.
Ba thiếu niên vừa bước ra từ nô lệ doanh, cuốn một đám bụi đen vì qua chóp mũi Tần Quyên.
"Thằng oắt này." Thấy nó, bọn chúng hỏi, "Tên chó má Nô Nô Mạt Hách kia về rồi, hắn có mang thứ gì tốt về không?"
Tần Quyên biết chúng có ý gì.
Nô Nô Mạt Hách vừa về từ kỵ binh doanh Cát Cáp Bố, bọn chúng nghĩ Nô Nô sẽ được ban thưởng, muốn biết gã được thưởng bao nhiêu để còn tìm thời cơ mà cướp.
Nhưng ban nãy Tần Quyên đi vội quá, không nhìn kỹ quần áo trên người Nô Nô Mạt Hách, không biết gã có mang được gì về không.
Tần Quyên lắc đầu, nhưng chúng không tin, bèn vươn tay lột quần áo trên người nó từ trên xuống dưới, lần mò trong túi hồi lâu nhưng không tìm thấy gì.
Chúng thất vọng, đồng thời cũng nổi ý xấu. Một tên nô lệ binh kéo xoẹt một cái, xé cả quần của Tần Quyên xuống.
Tháng bảy trời nóng, Tần Quyên cũng không mặc nhiều.
Xé xong quần ngoài, chỉ còn lại cái q**n l*t hơi mỏng.
Bọn chúng cười lớn, xé luôn cả q**n l*t của Tần Quyên.
"Thằng chó con này trắng thật, so với mấy cô nương ở sau kỵ binh doanh còn trắng hơn..."
"Chim chóc cũng trắng luôn ha?"
"Ha ha ha ha." Đang lúc có kẻ định thò tay mò tới chỗ đó của Tần Quyên thì một giọng nói vang lên cắt ngang chúng.
"Các ngươi đang làm gì hả?"
Bọn chúng ngẩng đầu nhìn thấy một thiếu niên Mông Cổ cao lớn tuấn tú, khuôn mặt thon gầy, dưới hàng mi là cặp mắt dài hẹp, nước da rám nắng đẹp đẽ, tuy dáng vẻ hơi quái lạ nhưng rất dễ nhìn.
"Là lính Mông Cổ, chạy mau." Một nô lệ binh nói, hai kẻ khác lui lại muốn trốn.
A Dịch Cát lại nhanh chân hơn, bước tới chặn ba tên kia.
"Muốn chạy à? Có hỏi ý lão tử không?" Thiếu niên hả một tiếng thật lớn, thân hình sừng sững chắn trước mặt bọn chúng.
"Ngài, ngài là?" Một tên run rẩy hỏi.
"Là cha ngươi, A Dịch Cát ! Nhớ cho kỹ cha ngươi đấy." Thiếu niên quát lớn.
Đám nô lệ binh chỉ thiếu điều quỳ xuống xin tha.
Thiếu niên 12 tuổi vung loan đao một đường trước mặt, cực kỳ khí thế : "Đại quân di chuyển khẩn trương, chỉ dừng ở đây 19 ngày. Muốn nữ nhân thì dùng quân công mà đổi, chỉ có lũ chó chết mới bắt nạt một đứa trẻ con."
".....?" Tất nhiên thiếu niên Mông Cổ trưởng thành sớm, nhưng ba tên nô lệ này, tên lớn nhất cũng chỉ mới 15, lại lớn lên trong nô lệ doanh nên không hiểu mấy chuyện đó, chỉ hoang mang nhìn A Dịch Cát.
Một tên khôn ngoan trong đám vội ấn ai đứa kia xuống, không để chúng thắc mắc.
"Ngài nói phải....Chúng tôi đáng chết!"
Tần Quyên còn không biết đám nô lệ binh kia ban nãy định làm gì mình. Nó chỉ muốn mặc quần vào, nhưng quần rách mất rồi.
Bọn chúng không phải thích nam nhân, chẳng qua đơn giản là thấy Tần Quyên trắng trẻo nên tò mò mà thôi.
Đương nhiên chúng quỳ ở đó cũng không dám thanh minh, chỉ có thể dập đầu nhận sai.
A Dịch Cát đạp mỗi tên một cái, "Cút!"
Bọn chúng như được đại xá, liền cuống cuồng bò đi.
A Dịch Cát nhìn Tần Quyên, bỗng nhiên nhớ đến các đệ đệ muôi muội từng bị ngoại tộc bắt mất. Trên thảo nguyên, các bộ tộc chém giết liên miên hàng năm, chuyện bắt cóc phụ nữ trẻ em diễn ra như cơm bữa. Năm đó, ngay cả thê tử của Hãn còn bị bắt đi nữa là....
*Chú thích : Hãn ở đây tức là Thành Cát Tư Hãn. Vợ của Thành Cát Tư Hãn từng bị bộ lạc Miệt Nhĩ Khất (Merkit) bắt làm chiến lợi phẩm, sau này được Hãn cứu về.
Nhưng trong tộc cũng có rất nhiều trẻ con bị bắt đi, sau này tìm đường quay về được, chỉ đệ đệ muội muội của hắn thì không tìm thấy, cũng không biết sống chết thế nào.
Nghĩ tới đây, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong cặp mắt hẹp của A Dịch Cát. Hắn và tộc Tháp Tháp có mối thù không đội trời chung!
"A Dịch Cát, ta đang đợi huynh thì chúng đến." Tần Quyên kéo kéo cái áo rộng bên ngoài để che cặp mông trắng nõn, sắc mặt không đổi, nói chuyện bằng thứ tiếng Mông Cổ không mấy lưu loát.
Giọng nó rất êm tai, vì còn là trẻ con nên không phân biệt được là giọng nam hay nữ, cứ thánh thót như tiếng chim ri, hoặc cũng như chính cái tên của nó, tựa dòng nước tí tách nhỏ giọt chảy qua.
A Dịch Cát ngẩn người, xưa nay chưa có ai chờ đợi hắn. Ban đầu, hắn chỉ thi thoảng nói chuyện vài câu với đứa nhỏ này mỗi lần đi ngang nô lệ doanh, bởi thằng bé cực kỳ xinh đẹp, nhất là sau khi rửa mặt sạch sẽ, khiến người ta phải lặng nhìn mất một lúc. Nói chuyện với nó cũng như trêu đùa con chó con mèo con thôi.
Chứ chưa từng nghĩ nó sẽ đến đây tìm mình.
Chắc các đệ đệ muội muội của hắn cũng từng chờ hắn như thế....Lúc này hắn đột nhiên nghĩ vậy.
Tần Quyên ngẩng đầu nhìn thiếu niên Mông Cổ cao lớn. Nó nghĩ nếu một ngày kia có thể cao như A Dịch Cát thì tốt biết bao nhiêu.
"A Dịch Cát, ta không muốn chết. Phải làm thế nào mới có thể phản ứng nhanh như huynh." Nó không nói muốn làm tướng quân vì biết A Dịch Cát muốn thành tướng lĩnh. Nếu nó nói ra, A Dịch Cát nhất định sẽ không vui.
"Hóa ra là hỏi cái này." A Dịch Cát cười cười. Hắn nghĩ một chút, nghiêm túc nói, "Ngươi có quen mấy tên nô lệ binh ban nãy không?"
Tần Quyên ngây thơ lắc đầu. Nó thậm chí còn không hiểu vì sao A Dịch Cát hỏi vậy.
A Dịch Cát hiếm khi kiên nhẫn giải thích, "Tướng quân coi trọng tuổi tác, chuộng dùng lính thiếu niên, cho nên các phó tướng thường chọn tân binh trong đám thiếu niên từ 9 đến 15 tuổi, kể cả nô lệ binh. Đương nhiên nếu có thể chém đầu địch trên chiến trường thì sẽ là nô lệ binh, còn nếu mãi mà không có quân công thì sẽ bị thu hồi danh hiệu, thậm chí giáng làm thiêm binh."
Lúc này, tuy A Dịch Cát nói cho Tần Quyên chút thông tin nhưng vẫn giấu giếm nhiều chuyện. Đại doanh Cáp Cát Bố đặc biệt hơn những chỗ khác, cách thức tuyển kỵ binh lẫn nô lệ binh đều tương tự như nhau, nhưng hắn chỉ đề cập đến nô lệ binh.
Tần Quyên cái hiểu cái không nhưng không dám thể hiện là mình không hiểu, bởi nếu không, sau này A Dịch Cát sẽ không nói với nó nữa. Chẳng ai thích nhiều lời với một tên ngốc cả.
Dường như từ năm 7 tuổi, Tần Quyên đã học được cách không lộ buồn vui, nét mặt vô bi vô hỉ, ánh mắt kiên định mà lạnh nhạt.
"Ta chưa đến 9 tuổi." Tần Quyên cúi thấp đầu nói.
"Vậy chờ thêm 1 năm rưỡi nữa."
"Ta muốn luyện phản ứng."
"Hả?" A Dịch Cát ngẩn ra, không biết là không nghe rõ hay gì.
Tần Quyên không dám lặp lại, liếc mắt một hồi, bỗng nhiên nghĩ ra cách giải thích, "Nếu chúng đánh ta, chỉ cần ta phản ứng nhanh thì chúng không đánh được."
A Dịch Cát lòng dạ thiếu niên, dù sao cũng chưa ra chiến trường, vẫn còn tâm hồn nhân hậu, nghe câu này không khỏi phẫn nộ.
Một đứa trẻ mới 7 tuổi rưỡi đã phải tìm cách sinh tồn trong nô lệ doanh, sống được 1 năm đã là may mắn lắm rồi.
"Muốn luyện phản ứng thì dễ, ca dạy ngươi. Người Mông Cổ đều được phụ huynh dạy từ khi còn nhỏ. Cũng may chúng ta dừng ở Trương Dịch nhiều ngày, ca có thời gian." A Dịch Cát đứng thẳng eo, giống như huynh trưởng của Tần Quyên.
Hắn từ trên cao nhìn xuống đứa bé mới đến ngực mình, bỗng nhiên có cảm giác thành tựu. Dạy được một thằng nhóc cũng không tồi, dù sao hắn cũng rảnh, còn nhân tiện ôn tập lại một chút.
Đến lúc phải đánh giặc thì thôi không chơi nữa. À phải, thiếu chút nữa hắn đã quên, hắn vội vã đến đây là để tìm gã người Nữ Chân kia nói vài câu khách sáo.
"Đến sau bữa chiều nay ta sẽ dạy ngươi. Đầu tiên ngươi dẫn ta đi gặp tên người Nữ Chân kia đi." A Dịch Cát ôm Tần Quyên lên, phát hiện ra thằng bé này cao hơn lũ trẻ đồng lứa nhưng mà gầy trơ xương.
"Nô Nô Mạt Hách?" Tần Quyên hỏi.
"Đúng là tên này." A Dịch Cát cũng nghe thiên hộ nhắc đến một hai lần, nhưng trí nhớ hắn không tốt lắm, không dám khẳng định.
"Hắn là sư phụ ta."
"Sao?" A Dịch Cát sửng sốt, "Vậy thì dễ rồi!"
*
A Dịch Cát đến tìm Nô Nô Mạt Hách chào hỏi. Hắn muốn biết con đường ngắn nhất từ hành lang Hà Tây xuyên qua sa mạc Taklimakan là đường nào, còn đại tướng quân bảo họ đi đường nào.
Đại tướng quân có thể không để tâm đến mấy thứ quân công này, nhưng bọn họ thì khác. Họ quan tâm đến quân công trong chuyến trưởng tử Tây chinh lần này, cho nên mới phải hỏi gã người Nữ Chân.
"Nô Nô, có người tìm ông." Được A Dịch Cát ôm về doanh trướng, Tần Quyên liền gọi.
Nô Nô Mạt Hách đang ngồi đầu giường đọc sách, thấy có người vào, bèn vội nhét xuống dưới gối. Động tác của gã rất nhanh nhưng cũng chồng chất sơ hở.
A Dịch Cát vừa thấy Nô Nô Mạt Hách thì đã không ưa. Tên nam nhân có dáng vẻ hèn mọn đáng khinh, cái mặt khôn khéo nhưng lại che giấu ánh mắt sợ hãi, cái nhìn nhìn cũng mâu thuẫn, vừa giảo hoạt lại vừa yếu đuối, vừa thành thật nhưng lại không an phận....
Tên này khó xơi đây, đó là ấn tượng đầu tiên của A Dịch Cát. Khi hắn ném cho Nô Nô Mạt Hách một thỏi bạc, trong mắt Nô Nô Mạt Hách không hề biểu hiện lòng tham như A Dịch Cát mong đợi.
Bấy giờ, hắn mới sửng sốt.
Tần Quyên biết, Nô Nô Mạt Hách vừa thích vừa không thích bạc. Nô Nô Mạt Hách lần nào cũng phải tìm một nơi, tiêu tiền cho bằng sạch. Gã nhất định phải tiêu xài hết trước khi về thiên binh nô lệ doanh.
A Dịch Cát tự nhận mình khá hiểu đám người ở nô lệ doanh. Chúng chia thành ba loại : Thích bạc, thích nữ nhân, thích ăn thịt uống rượu, chỉ cần gãi đúng chỗ ngứa là được. Chẳng lẽ tên Nữ Chân này không thích bạc?
A Dịch Cát là quý tộc, vì phụ tộc đã theo Hãn khởi binh tạo thành nghiệp lớn mà hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng dù mang thân phận giống với các thiếu niên quyền quý khác, hắn vẫn tự cảm thấy mình tốt hơn, chí ít là chịu nói chuyện tử tế với đám nô lệ.
Vậy nên hắn mở miệng hỏi, "Nữ nhân hay rượu ngon, ông cứ việc mở lời. Có thể đáp ứng được, ta nhất định sẽ đáp ứng."
Nào biết Nô Nô Mạt Hách lại nói một câu không liên quan, đúng lơn là gào thét, nhưng không phải với A Dịch Cát.
"Thằng nhãi cứt ngựa ! Quần mi đâu? Lão tử đánh chết mi mới được! Quần mi đâu rồi!"
Nô Nô Mạt Hách quát tiếng Hán, A Dịch Cát nghe không hiểu, nhưng cũng đoán ra Nô Nô Mạt Hách đang mắng Tần Quyên.
Đây là lần đầu tiên Tần Quyên thấy Nô Nô Mạt Hách nổi giận như thế, thậm chí bất chấp đang ở trước mặt A Dịch Cát cũng phải đánh mình. Hơn nữa, Tân Quyền cảm thấy Nô Nô Mạt Hách thật sự tức giận chứ không phải giả vờ, càng không phải diễn trò trước mặt A Dịch Cát.
Tần Quyên bị dọa sợ, vội đẩy A Dịch Cát, ý bảo A Dịch Cát thả nó xuống.
A Dịch Cát vừa buông tay, Nô Nô Mạt Hách liền tóm lấy Tần Quyên, tét mông nó hai cái thật mạnh, rồi cởi vội áo ngoài, bọc Tần Quyên lại, ném nó lên giường, "Thằng chó con ! Tự kiểm điểm cho lão tử ! Chờ lão tử về rồi tính sổ với mi!"
Gã nói tiếng Hán, A Dịch Cát chẳng hiểu kiểu gì, muốn ra tay can nhưng chỉ biết đứng ngơ ngác.
------------
Lời editor : Bài học lịch sử
Tộc Tháp Tháp (còn gọi là Tarta, Thát Đát: là tên gọi chung các bộ lạc hỗn hợp Đột Quyết, Mông Cổ và Thanh Tạng sống rải rác ở miền thảo nguyên Bắc-Trung Á trước khi Đế quốc Mông Cổ xuất hiện. Họ là một dân tộc thích chiến đấu, giỏi cưỡi ngựa bắn cung. Ngày nay, họ sống rải rác ở Nga, Ukraine, Siberia và Thổ Nhĩ Kỳ. Mông Cổ và Tháp Tháp có mối thù sâu đậm do hai tộc từng liên minh chống nhà Kim, nhưng Tháp Tháp phản bội, khiến Yêm Ba Hải Hãn bị nhà Kim xử tử. Sau đó, Thành Cát Tư Hãn tấn công Tháp Tháp để trả thù.
Nhân tiện, chú giải cho nhiều bạn quen đọc cổ trang đấu tranh trong cung đình, không quen với bối cảnh tranh đấu trên thảo nguyên. Với các tộc trên thảo nguyên, việc gây chiến và cướp bóc của cải, phụ nữ lẫn nhau là điều rất bình thường, chẳng hề phạm vào luân lý. Nam nhân thảo nguyên còn coi cướp bóc là một hình thức thể hiện sự dũng mãnh. Cho nên khi tộc này bất chợt đánh tộc kia thì chưa chắc là có mục đích chính trị hay mối thù đậm sâu nào cả. Đánh vì đam mê thôi, chớ hỏi nguyên nhân, nhé.
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Story
Chương 3: Thiêm binh nô lệ doanh 3
10.0/10 từ 21 lượt.