Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Chương 2: Thiêm binh nô lệ doanh 2
204@-
Đây là lần đầu Tần Quyên rời nô lệ doanh. Trước kia nó không được phép.
Có lính Mông Cổ phía trước dẫn đường, nó không dám nhìn quanh, chỉ biết cúi cái đầu nhỏ càng thấp càng tốt. Nó ngây thơ nghĩ rằng, nếu bây giờ mà chết thì có thể gặp lại cha....Nhưng mà vĩnh viễn không thấy muội muội nữa.
Muội muội nhỏ nhắn, mềm mại, trắng trẻo của nó....sau này không gặp được nữa rồi.
Lính Mông Cổ phía trước quay đầu nhìn một cái, Tần Quyên liền ý thức được, rảo bước nhanh hơn. Vóc người nó nhỏ bé, bước đi chậm hơn là chuyện bình thường.....Nhưng đây là lần đầu tiên có người bằng lòng chờ nó, chứ không phải mắng chửi, đánh đập....
Cho nên khi đến nơi có ánh sáng ở phía kỵ binh doanh, nó không nhịn được mà liếc nhìn người lính Mông Cổ kia một cái. Người này rất cao, khiến nó không đoán ra tuổi tác. Nhưng cao như vậy mà trên mặt không có râu, nhìn chỉ cỡ Ngưu Đại Lang ở huyện nó.
Cho nên nó nghĩ chắc người này cũng chừng 15 tuổi, bằng với Ngưu Đại Lang.
"Đừng nhìn nữa, mau vào đi." Người lính Mông Cổ liếc mắt với nó, nói tiếng Mông thật chậm, Tần Quyên có thể hiểu được.
Tần Quyên cúi đầu, vội theo hắn vào doanh trướng.
Doanh trướng cực kỳ ấm áp, đã lâu rồi nó không cảm nhận được sự ấm áp này, ấm đến mức hai mắt muốn trào lệ. Nó bồi hồi nhớ đến mùa xuân ở Giang Tả...
Cũng trong bầu không khí ấm áp ấy, mẫu thân nó lúc sinh thời thường ôm muội muội ngồi hóng gió bên cầu, còn nó chơi đùa dưới chân cầu với đám Ngưu Đại Lang.
Mùa xuân Giảng Tả, không còn thấy được nữa rồi.
Tần Quyên bị tên lính Mông Cổ ấn quỳ xuống đất. Thật ra không cần ấn, chỉ cần đá chân một cái là nó sẽ đứng không vững mà bò rạp ra ngay, nhưng người lính này lại không làm như vậy.
"Muốn sống thì đại nhân hỏi gì, ngươi trả lời cho đàng hoàng." Hắn nói rất chậm, Tần Quyên mới đi theo Nô Nô học tiếng Mông Cổ hai tháng, nghe không hiểu lắm, chỉ biết ngơ ngác nhìn người lính kia.
Người lính thiếu niên Mông Cổ cau mày, bởi thấy đứa trẻ này có đôi mắt cực kỳ đẹp, lộng lẫy như tinh quang, còn đẹp hơn cặp mắt của những thiếu nữ trên thảo nguyên.
"Nước nóng là nó đun à?" Một giọng nói hùng hồn vang lên.
Tần Quyên kinh hãi, toàn thân run lên, nhìn về phía nơi phát ra giọng nói. Nó không thấy đối phương vì người đó quay lưng về phía nó, dường như đang bận công việc, không thèm để tâm.
"Là nó ạ." Người lính thiếu niên đáp.
Tần Quyên biết vị này hẳn có thân thế hiển hách, nhưng không đoán ra thân phận cụ thể là gì, mà càng không đoán được cảm xúc của những người lính Mông Cổ. Dù sao nó cũng là người Trung Nguyên, lại còn chưa tròn 7 tuổi.
Nhiều năm sau này, Tần Quyên nhớ lại ký ức thuở nhỏ. So với những người khác, nó đối với quân Mông Cổ hầu như vô bi vô hỉ, cõi lòng chết lặng. Cha nó qua đời vì bệnh cũ, nếu không bị bắt làm tù binh thì chắc sẽ sống thêm được ít lâu, nhưng tóm lại không liên quan đến ai.
Nó cho rằng mình không có yêu hận. Chiến tranh tiêu diệt hết yêu hận trong lòng nó, chỉ mang đến sự sắc bén trong đôi mắt.
Trái tim nhiệt thành thời nhiên thiếu đã bị chôn vùi, lẳng lặng chờ ai đó đến khai quật.
*
Người gọi Tần Quyên đến là một thiên hộ (chỉ huy ngàn quân), cũng là một trong số các chỉ huy của tiên phong doanh và kỵ binh doanh trong Cát Cáp Bố doanh. Trong doanh chỉ có 1 tướng vạn hộ (chỉ huy vạn quân), dưới vạn hộ là 2 thiên hộ, dưới thiên hộ có mấy chục phó tướng.
Nô lệ từ thiêm binh nô lệ doanh mà được phó tướng triệu kiến đã vô cùng ít ỏi, chứ đừng nói là một vị thiên hộ.
Thiên hộ khen nước nó đun uống ngon.
Nhưng Tần Quyên nhạy bén nhận ra thiên hộ này thật ra không hề uống nước nó đun, chẳng qua chỉ đang thuật lại một câu nhận xét.
"Được rồi, thưởng cho nó viên đậu bạc rồi đưa đi."
Người lính thiếu niên ném cho nó viên đậu bạc, "Còn nhớ đường chứ? Ta không tiễn ngươi về đâu."
Tần Quyên ngập ngừng một chút rồi nhặt bạc lên.
Nhà nó giàu có, chẳng lạ lẫm gì mấy thứ vàng bạc này, cho nên không lấy gì làm thèm khát.
Nếu nói thèm cái gì, thì nó chỉ muốn ăn một tô thịt. Đã mười mấy tháng qua không ăn thịt rồi...
*
Tần Quyên không nhớ rõ đường, loay hoay hồi lâu mới về đến nô lệ doanh. Nó tưởng lúc này Nô Nô Mạt Hách đã ngủ rồi.
Khi nó trở về doanh trướng, định bò vào giường ngủ tiếp thì thấy một người ngồi bên kia.
"Lại đây." Nô Nô Mạt Hách lặng lẽ nói. Tần Quyên hoảng sợ.
Sao gã còn chưa ngủ? Đừng bảo là cố tình đợi nó chứ?
Tần Quyên hơi sợ hãi. Nó không sợ đau, chỉ cần không nghĩ đến những vết thương kia thì sẽ không đau. Nhưng sợ vẫn là sợ.
"Họ đưa ngươi đi đâu? Ngươi đã làm gì? Nói những cái gì?" Nô Nô Mạt Hách nói tiếng Mông Cổ một lần, rồi lại nói tiếng Hán một lần.
"...." Tần Quyên không muốn trả lời, chỉ lặng lẽ đưa hạt đậu bạc kia cho Nô Nô Mạt Hách.
Quả nhiên cặp mắt của gã nam nhân gầy gò nhăn nhúm kia sáng rực lên, tưởng chừng vui sướng. Nhưng rồi gã lại không vui sướng đến vậy, vì Nô Nô Mạt Hách đã từng nhận được cả một thỏi bạc hình móng ngựa còn to hơn. Chỉ là chỗ bạc ấy không mang bên mình được. Mỗi khi có thể ra khỏi nô lệ doanh, Nô Nô Mạt Hách sẽ cố sức tiêu hết chỗ bạc kia, bởi nếu không tiêu hết, sẽ bị những kẻ quyền cao hơn cướp đi.
Nô Nô Mạt Hách im lặng một hồi, rồi liếc nhanh nhìn Tần Quyên một lượt.
Tần Quyên dường như biết gã muốn làm gì, nhân lúc cái chân kia còn chưa vung tới, nó nhanh nhẹn né ra.
Tránh mấy lần, giờ đã thành thạo. Trước kia nó rõ là ngu ngốc, lúc bị Nô Nô đá cũng không biết đường mà trốn...
Nô Nô Mạt Hách đá vào không khí, suýt chút nữa ngã nhào, liền nổi cơn thịnh nộ.
"Thằng nhãi cứt ngựa! Con mẹ nó ! Cứt ngựa cứt ngựa cứt ngựa!" Nô Nô Mạt Hách gào lên, muốn bắt Tần Quyên. Tần Quyên nhỏ người, phản ứng nhanh, gã không bắt được, lại còn trượt chân, lần này thì ngã thật.
"Ai da...." Chỉ nghe rắc một tiếng, như thể xương gãy. Nô Nô Mạt Hách ngoác mồm kêu đau, nhưng sợ bị thương nặng hơn nên không dám ngồi dậy.
Tần Quyên hoảng sợ, không bỏ chạy nhưng cũng không dám đến gần Nô Nô Mạt Hách, sợ bị gã trả đũa.
Nhưng Nô Nô Mạt Hách mặt mày trắng bệch, nhìn không ổn chút nào. Cuối cùng vẫn là tâm tính trẻ nhỏ lương thiện, nó không dám lại gần Nô Nô Mạt Hách nhưng cũng không muốn bỏ mặc gã....
"Ngươi...." Nó khổ sở mở miệng, nhưng sau đó lại sực tỉnh, nhận ra mình vẫn còn có thể nói....Phải, đã lâu lắm rồi nó không mở miệng nói chuyện bình thường.
"Đi, đi gọi người tới đây. Ta, ta gãy xương rồi..." Nô Nô Mạt Hách thở hổn hển, sắc mặt trắng toát, trán đổ mồ hôi đầm đìa, trông không khác gì một gã thiêm binh chết vì suy nhược mà Tần Quyên nhìn thấy mấy tháng trước.
Tần Quyên sợ thật sự, một năm nay nó đã trông thấy quá nhiều xác chết....Đáy lòng nó căn bản không muốn Nô Nô xảy ra chuyện gì. Dù sao gã cũng là người duy nhất dạy cho nó tiếng Mông Cổ và chữ Hán. Hốc mắt nó đỏ lên, vội chạy đến chỗ lính đầu bếp. Người xem bệnh cho thiêm binh và nô lệ chẳng phải thầy thuốc gì, chẳng qua chỉ là một đầu bếp am hiểu đôi chút về dược thiện.
Mấy năm trước, lúc Nô Nô Mạt Hách vào nô lệ doanh Cát Cáp Bố cũng làm chức đầu bếp, giờ thì gã là đầu lĩnh của các đầu bếp rồi. Nhưng Nô Nô không hiểu về y dược, thậm chí cả rau cỏ với trái cây cũng không phân biệt được nhiều.
Lúc này, trời giá rét, mọi người đều ngủ say, chẳng có mấy đầu bếp chịu bò dậy. Cho nên đầu bếp được đưa tới chỉ nâng Nô Nô Mạt Hách lên giường, kiểm tra vết thương, đắp cho gã ít thuốc giảm đau là coi như xong.
Nô Nô Mạt hách đương nhiên phải chửi mắng Tần Quyên một trận, nhưng chửi xong cũng chỉ cảm thán, "May là sắp tháng giêng, lúc này ngừng hành quân nên ta có thời gian tĩnh dưỡng. Chứ phải hành quân đánh giặc thì mẹ nó, ta chỉ có nước chết giữa đường."
Tần Quyên không nói được câu nào, quỳ gối một bên, chuyên tâm học chữ Hán. Bị quấy rầy như vậy, còn ai ngủ nổi nữa. Nó cũng không dám ngủ, sợ Nô Nô nửa đêm lại gọi.
Nó quỳ bên đống lửa, dùng cái que viết chữ lên mặt đất.
Nô Nô Mạt Hách cũng đau không ngủ được. Gã duỗi cổ xem Tần Quyên viết gì. Hóa ra là mấy chữ ngày trước gã dạy : Đại Đường Tây Vực ký, Đường Huyền Trang.
Đó là cuốn sách cũ trong túi Nô Nô, có thể xem là đồ vật Nô Nô trân quý nhất. Gã có thể không cần bạc thỏi, không cần cung tiễn, không cần nữ nhân, nhưng dùng cả tính mạng che chở cuốn sách này.
Đương nhiên, những kẻ đi cướp đồ của người khác cũng không buồn để ý một quyển sách nát làm gì.
Cuốn sách này được Huyền Trang đời Đường kể lại, do đệ tử chấp bút viết thành, "Đại Đường Tây Vực ký."
Nó là bảo bối của Nô Nô.
*
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Tần Quyên nhận ra lâu nay Nô Nô Mạt Hách không đá mình. Gã thi thoảng vẫn la vẫn mắng, nhưng không đá nó nữa.
Chắc là vì dưỡng thương nên gã kiềm chế bớt, hoặc vì gã tin luật nhân quả mà Phật dạy nên không tuỳ tiện ra tay.
Lúc tâm trạng tốt, Nô Nô dạy nó thêm mấy chữ, còn lúc không tốt thì phạt nó làm đủ việc linh tinh.
Không biết vì nguyên nhân nào, thời gian này của bọn họ tương đối bình thản. Do Nô Nô bị thương, Tần Quyên yên ổn trải qua sinh thần 7 tuổi của mình. Lại đến tháng sáu năm sau, không có chiến tranh, họ không phải lên đường, chỉ dừng nghỉ ở một nơi gọi là Bảo Kê ven sông Hoàng Hà. Nghe một nô lệ binh kể ở đây từng có một con gà thần cứu mạng hoàng đế người Hán.
Đó cũng là những ngày yên bình nhất kể từ khi Tần Quyên đến Cát Cáp Bố doanh.
Tháng 6, một tin tuyền về, khiến Cát Cáp Bố doanh chấn kinh từ trên xuống dưới. Có người mừng như điên, có người âu sầu, lại có người thờ ơ.
Tần Quyên không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn vẻ mặt Nô Nô Mạt Hách thì e là không đơn giản.
Nó không quan tâm lắm, mỗi ngày sau khi xong việc mà còn thừa thời gian, nó sẽ luyện chữ, không hơi sức đâu để ý những chuyện vô dụng như đám nô lệ khác.
Mãi đến vài hôm sau, lính Mông Cổ tên A Dịch Cát mới cho nó biết, Hãn truyền lệnh cho trưởng tử Tây chinh. Tin đã ban hành được vài tháng, Cát Cáp Bố doanh vốn không nằm trong danh sách của chiến dịch nhưng giờ đột nhiên thành quân tiếp ứng.
Có nhiều người coi đây là chuyện tốt, có thể kiến công lập nghiệp. Công quân vẫn luôn là ước mơ tha thiết của nam nhân bao đời nay.
Nhưng với nhiều người thì đây là tin dữ, vì bọn họ không muốn uổng mạng.
*
A Dịch Cát lần nào đi ngang qua nô lệ doanh cũng hỏi han Tần Quyên đôi câu. Tất nhiện chuyện này cũng chỉ xảy ra một tháng đôi lần, vì hắn không thường tới nô lệ doanh.
A Dịch Cát chính là người lính thiếu niên đã dẫn Tần Quyên đến gặp thiên hộ.
Tần Quyên lớn rất nhanh, đã cao hơn chừng 1 ngón tay cái so với năm ngoái.
Trước lúc rời đi, A Dịch Cát vô tình nói, "Ngươi cứ lớn nhanh như vậy thì có khi sau này còn cao lớn như tướng quân. Hồi ta 7 tuổi không cao bằng ngươi đâu."
Nói xong liền rời đi, vì hắn đoán chắc đứa nhỏ này không nghe hiểu hắn nói gì.
Tần Quyên nhìn bóng dáng A Dịch Cát, vô thức cười. Với một đứa bé 7 tuổi rưỡi mà nói, bảo nó lớn nhanh chính là lời khen long trọng nhất.
Cuối tháng 6, Cát Cát Bố doanh bắt đầu lên đường về hướng tây. Bọn họ phải xuôi hướng tây để hợp quân với một vị vương gia tên là Thác Lôi.
Nhưng lính truyền tin tới quá chậm, họ không biết đội ngũ Tây chinh của trưởng tử đã đi đâu mất rồi.
Khi hơn 8500 người của Cát Cáp Bố doanh tiến vào Hà Tây, Nô Nô Mạt Hách không ngờ gã lại được đại tướng quân triệu kiến.
Đại tướng quân của Cát Cáp Bố doanh mang họ Bột Nhi Chỉ Cân, là đường đệ của vương gia Thác Lôi, nhưng là thứ tử. Cụ thể là con của vương nào hãn nào, trong nô lệ doanh chẳng có ai biết rõ, tóm lại cứ biết là hoàng tộc là được.
Khi Nô Nô Mạt Hách nghe tin đại tướng quân muốn triệu kiến, gã suýt thì ngất xỉu.
Tần Quyên cúi đầu, đột nhiên nhớ lúc trước có lần mình từng vô ý nói với A Dịch Cát là Nô Nô Mạt Hách từng đi qua sa mạc.
Cát Cáp Bố doanh cần một người dẫn đường, mà dịch binh lại chưa tới. Người như Nô Nô Mạt Hách vô cùng phù hợp.
Nô Nô Mạt Hách bị người ta bán đi, người ngoài nhìn vào đều cho rằng gã sẽ sợ tới mức không dám đi....Chỉ có đứa trẻ luôn theo gã thì biết rõ, Nô Nô Mạt Hách đơn giản là không muốn đi thôi.
Tần Quyên vẫn tưởng mình bất cẩn nói với A Dịch Cát, nhưng mấy ngày sau mới biết, có 1 nô lệ trong nô lệ doanh báo tin này với một vị thiên hộ để xin thưởng công, nay đã thành phu trưởng 50 nô binh ở nô lệ doanh.
Thiên hộ đang lo ngại lúc tiến vào Hà Tây. Hà Tây có cả sa mạc lẫn núi tuyết, bọn họ cần tìm một binh lính có kinh nghiệm tây hành trong Cát Cáp Bố doanh.
Tin vừa truyền ra, nô lệ kia bèn tìm đến thiên hộ.
Nô lệ đó nói Nô Nô Mạt Hách là người tài ba, biết địa lý, đã từng Tây Chinh cùng hãn, mà hãn ở đây là Thành Cát Tư Hãn.
Đó đều là mấy lời chém gió của Nô Nô Mạt Hách ngày xưa, tiếc rằng người nói vô tâm, người nghe cố ý. Nô lệ binh kia bèn báo hết cho thiên hộ.
Biết không phải do mình lỡ miệng, Tần Quyên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Lúc gặp lại Nô Nô Mạt Hách đã là một tháng sau, khi Cát Cáp Bố doanh tiến vào một nơi gọi là Trương Dịch.
Nô Nô Mạt Hách mập lên một chút, tóc tai cũng gọn gàng, mặc trang phục của người MÔng Cổ, Tần Quyên còn suýt nữa không nhận ra.
Mãi đến khi Nô Nô Mạt Hách mở miệng, "Thằng nhãi cứt ngựa! Còn không nhận ra cha mi à? Lão tử mới đi có mấy ngày, có luyện chữ đàng hoàng không đấy? Thằng nhãi con, sao không mau đi nấu nước! Lão tử muốn uống trà!"
Lúc này, Tần Quyên mới nhíu mày. Sao cái tên này không bị đám người Mông Cổ đánh chết nhỉ...
Nghĩ thì nghĩ vậy chứ nó không mong Nô Nô Mạt Hách chết đâu. Ít nhất thì dạy hết chữ Hán cho nó rồi hẵng chết....
"Đảo mắt hả! Nhãi con, ngươi đang chửi thầm lão tử đúng không!" Nô Nô Mạt Hách không đá nó nhưng tát một cú sau cái đầu nhỏ của nó, lực không quá lớn nhưng đủ khiến đầu Tần Quyên kêu ong ong.
---------
Lời editor : Bài học lịch sử
1. Tây chinh: Chiến dịch xâm lược các nước Châu Âu được thực hiện bởi các cháu của Thành Cát Tư Hãn. Trong chiến dịch này, Mông Cổ đã càn quét các nước Trung Âu, Ba Lan, Hungary, Coratia..... Cát Cáp Bố doanh của Tần Quyên không tham gia chiến dịch nhưng nằm trong lực lượng dự bị, bất cứ lúc nào bị gọi thì phải chi viện cho chiến dịch.
2. Thác Lôi vương (hay còn gọi là Đà Lôi) : con trai út của Thành Cát Tư Hãn. Ông là một vị vương có tiếng tài giỏi với tài chỉ huy quân sự không thua kém cha mình, nhưng cuộc đời ngắn ngủi, không để lại nhiều dấu ấn. Tuy nhiên, đáng lưu ý là hai con của ông sau này đều trở thành Hãn, lần lượt là Mông Kha và Hốt Tất Liệt. Trong đó, Hốt Tất Liệt thành công chinh phục Nam Tống, lập nên nhà Nguyên. Thời điểm câu chuyện diễn ra, Thác Lôi vương đã qua đời. Cát Cáp Bố doanh được gọi chi viện cho quân của Thác Lôi vương, không phải là chi viện cho chính Thác Lôi vương, mà là chi viện cho đội quân dưới quyền ông ta, được con trai cả Mông Kha thừa kế.
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Đây là lần đầu Tần Quyên rời nô lệ doanh. Trước kia nó không được phép.
Có lính Mông Cổ phía trước dẫn đường, nó không dám nhìn quanh, chỉ biết cúi cái đầu nhỏ càng thấp càng tốt. Nó ngây thơ nghĩ rằng, nếu bây giờ mà chết thì có thể gặp lại cha....Nhưng mà vĩnh viễn không thấy muội muội nữa.
Muội muội nhỏ nhắn, mềm mại, trắng trẻo của nó....sau này không gặp được nữa rồi.
Lính Mông Cổ phía trước quay đầu nhìn một cái, Tần Quyên liền ý thức được, rảo bước nhanh hơn. Vóc người nó nhỏ bé, bước đi chậm hơn là chuyện bình thường.....Nhưng đây là lần đầu tiên có người bằng lòng chờ nó, chứ không phải mắng chửi, đánh đập....
Cho nên khi đến nơi có ánh sáng ở phía kỵ binh doanh, nó không nhịn được mà liếc nhìn người lính Mông Cổ kia một cái. Người này rất cao, khiến nó không đoán ra tuổi tác. Nhưng cao như vậy mà trên mặt không có râu, nhìn chỉ cỡ Ngưu Đại Lang ở huyện nó.
Cho nên nó nghĩ chắc người này cũng chừng 15 tuổi, bằng với Ngưu Đại Lang.
"Đừng nhìn nữa, mau vào đi." Người lính Mông Cổ liếc mắt với nó, nói tiếng Mông thật chậm, Tần Quyên có thể hiểu được.
Tần Quyên cúi đầu, vội theo hắn vào doanh trướng.
Doanh trướng cực kỳ ấm áp, đã lâu rồi nó không cảm nhận được sự ấm áp này, ấm đến mức hai mắt muốn trào lệ. Nó bồi hồi nhớ đến mùa xuân ở Giang Tả...
Cũng trong bầu không khí ấm áp ấy, mẫu thân nó lúc sinh thời thường ôm muội muội ngồi hóng gió bên cầu, còn nó chơi đùa dưới chân cầu với đám Ngưu Đại Lang.
Mùa xuân Giảng Tả, không còn thấy được nữa rồi.
Tần Quyên bị tên lính Mông Cổ ấn quỳ xuống đất. Thật ra không cần ấn, chỉ cần đá chân một cái là nó sẽ đứng không vững mà bò rạp ra ngay, nhưng người lính này lại không làm như vậy.
"Muốn sống thì đại nhân hỏi gì, ngươi trả lời cho đàng hoàng." Hắn nói rất chậm, Tần Quyên mới đi theo Nô Nô học tiếng Mông Cổ hai tháng, nghe không hiểu lắm, chỉ biết ngơ ngác nhìn người lính kia.
Người lính thiếu niên Mông Cổ cau mày, bởi thấy đứa trẻ này có đôi mắt cực kỳ đẹp, lộng lẫy như tinh quang, còn đẹp hơn cặp mắt của những thiếu nữ trên thảo nguyên.
"Nước nóng là nó đun à?" Một giọng nói hùng hồn vang lên.
Tần Quyên kinh hãi, toàn thân run lên, nhìn về phía nơi phát ra giọng nói. Nó không thấy đối phương vì người đó quay lưng về phía nó, dường như đang bận công việc, không thèm để tâm.
"Là nó ạ." Người lính thiếu niên đáp.
Tần Quyên biết vị này hẳn có thân thế hiển hách, nhưng không đoán ra thân phận cụ thể là gì, mà càng không đoán được cảm xúc của những người lính Mông Cổ. Dù sao nó cũng là người Trung Nguyên, lại còn chưa tròn 7 tuổi.
Nhiều năm sau này, Tần Quyên nhớ lại ký ức thuở nhỏ. So với những người khác, nó đối với quân Mông Cổ hầu như vô bi vô hỉ, cõi lòng chết lặng. Cha nó qua đời vì bệnh cũ, nếu không bị bắt làm tù binh thì chắc sẽ sống thêm được ít lâu, nhưng tóm lại không liên quan đến ai.
Nó cho rằng mình không có yêu hận. Chiến tranh tiêu diệt hết yêu hận trong lòng nó, chỉ mang đến sự sắc bén trong đôi mắt.
Trái tim nhiệt thành thời nhiên thiếu đã bị chôn vùi, lẳng lặng chờ ai đó đến khai quật.
*
Người gọi Tần Quyên đến là một thiên hộ (chỉ huy ngàn quân), cũng là một trong số các chỉ huy của tiên phong doanh và kỵ binh doanh trong Cát Cáp Bố doanh. Trong doanh chỉ có 1 tướng vạn hộ (chỉ huy vạn quân), dưới vạn hộ là 2 thiên hộ, dưới thiên hộ có mấy chục phó tướng.
Nô lệ từ thiêm binh nô lệ doanh mà được phó tướng triệu kiến đã vô cùng ít ỏi, chứ đừng nói là một vị thiên hộ.
Thiên hộ khen nước nó đun uống ngon.
Nhưng Tần Quyên nhạy bén nhận ra thiên hộ này thật ra không hề uống nước nó đun, chẳng qua chỉ đang thuật lại một câu nhận xét.
"Được rồi, thưởng cho nó viên đậu bạc rồi đưa đi."
Người lính thiếu niên ném cho nó viên đậu bạc, "Còn nhớ đường chứ? Ta không tiễn ngươi về đâu."
Tần Quyên ngập ngừng một chút rồi nhặt bạc lên.
Nhà nó giàu có, chẳng lạ lẫm gì mấy thứ vàng bạc này, cho nên không lấy gì làm thèm khát.
Nếu nói thèm cái gì, thì nó chỉ muốn ăn một tô thịt. Đã mười mấy tháng qua không ăn thịt rồi...
*
Tần Quyên không nhớ rõ đường, loay hoay hồi lâu mới về đến nô lệ doanh. Nó tưởng lúc này Nô Nô Mạt Hách đã ngủ rồi.
Khi nó trở về doanh trướng, định bò vào giường ngủ tiếp thì thấy một người ngồi bên kia.
"Lại đây." Nô Nô Mạt Hách lặng lẽ nói. Tần Quyên hoảng sợ.
Sao gã còn chưa ngủ? Đừng bảo là cố tình đợi nó chứ?
Tần Quyên hơi sợ hãi. Nó không sợ đau, chỉ cần không nghĩ đến những vết thương kia thì sẽ không đau. Nhưng sợ vẫn là sợ.
"Họ đưa ngươi đi đâu? Ngươi đã làm gì? Nói những cái gì?" Nô Nô Mạt Hách nói tiếng Mông Cổ một lần, rồi lại nói tiếng Hán một lần.
"...." Tần Quyên không muốn trả lời, chỉ lặng lẽ đưa hạt đậu bạc kia cho Nô Nô Mạt Hách.
Quả nhiên cặp mắt của gã nam nhân gầy gò nhăn nhúm kia sáng rực lên, tưởng chừng vui sướng. Nhưng rồi gã lại không vui sướng đến vậy, vì Nô Nô Mạt Hách đã từng nhận được cả một thỏi bạc hình móng ngựa còn to hơn. Chỉ là chỗ bạc ấy không mang bên mình được. Mỗi khi có thể ra khỏi nô lệ doanh, Nô Nô Mạt Hách sẽ cố sức tiêu hết chỗ bạc kia, bởi nếu không tiêu hết, sẽ bị những kẻ quyền cao hơn cướp đi.
Nô Nô Mạt Hách im lặng một hồi, rồi liếc nhanh nhìn Tần Quyên một lượt.
Tần Quyên dường như biết gã muốn làm gì, nhân lúc cái chân kia còn chưa vung tới, nó nhanh nhẹn né ra.
Tránh mấy lần, giờ đã thành thạo. Trước kia nó rõ là ngu ngốc, lúc bị Nô Nô đá cũng không biết đường mà trốn...
Nô Nô Mạt Hách đá vào không khí, suýt chút nữa ngã nhào, liền nổi cơn thịnh nộ.
"Thằng nhãi cứt ngựa! Con mẹ nó ! Cứt ngựa cứt ngựa cứt ngựa!" Nô Nô Mạt Hách gào lên, muốn bắt Tần Quyên. Tần Quyên nhỏ người, phản ứng nhanh, gã không bắt được, lại còn trượt chân, lần này thì ngã thật.
"Ai da...." Chỉ nghe rắc một tiếng, như thể xương gãy. Nô Nô Mạt Hách ngoác mồm kêu đau, nhưng sợ bị thương nặng hơn nên không dám ngồi dậy.
Tần Quyên hoảng sợ, không bỏ chạy nhưng cũng không dám đến gần Nô Nô Mạt Hách, sợ bị gã trả đũa.
Nhưng Nô Nô Mạt Hách mặt mày trắng bệch, nhìn không ổn chút nào. Cuối cùng vẫn là tâm tính trẻ nhỏ lương thiện, nó không dám lại gần Nô Nô Mạt Hách nhưng cũng không muốn bỏ mặc gã....
"Ngươi...." Nó khổ sở mở miệng, nhưng sau đó lại sực tỉnh, nhận ra mình vẫn còn có thể nói....Phải, đã lâu lắm rồi nó không mở miệng nói chuyện bình thường.
"Đi, đi gọi người tới đây. Ta, ta gãy xương rồi..." Nô Nô Mạt Hách thở hổn hển, sắc mặt trắng toát, trán đổ mồ hôi đầm đìa, trông không khác gì một gã thiêm binh chết vì suy nhược mà Tần Quyên nhìn thấy mấy tháng trước.
Tần Quyên sợ thật sự, một năm nay nó đã trông thấy quá nhiều xác chết....Đáy lòng nó căn bản không muốn Nô Nô xảy ra chuyện gì. Dù sao gã cũng là người duy nhất dạy cho nó tiếng Mông Cổ và chữ Hán. Hốc mắt nó đỏ lên, vội chạy đến chỗ lính đầu bếp. Người xem bệnh cho thiêm binh và nô lệ chẳng phải thầy thuốc gì, chẳng qua chỉ là một đầu bếp am hiểu đôi chút về dược thiện.
Mấy năm trước, lúc Nô Nô Mạt Hách vào nô lệ doanh Cát Cáp Bố cũng làm chức đầu bếp, giờ thì gã là đầu lĩnh của các đầu bếp rồi. Nhưng Nô Nô không hiểu về y dược, thậm chí cả rau cỏ với trái cây cũng không phân biệt được nhiều.
Lúc này, trời giá rét, mọi người đều ngủ say, chẳng có mấy đầu bếp chịu bò dậy. Cho nên đầu bếp được đưa tới chỉ nâng Nô Nô Mạt Hách lên giường, kiểm tra vết thương, đắp cho gã ít thuốc giảm đau là coi như xong.
Nô Nô Mạt hách đương nhiên phải chửi mắng Tần Quyên một trận, nhưng chửi xong cũng chỉ cảm thán, "May là sắp tháng giêng, lúc này ngừng hành quân nên ta có thời gian tĩnh dưỡng. Chứ phải hành quân đánh giặc thì mẹ nó, ta chỉ có nước chết giữa đường."
Tần Quyên không nói được câu nào, quỳ gối một bên, chuyên tâm học chữ Hán. Bị quấy rầy như vậy, còn ai ngủ nổi nữa. Nó cũng không dám ngủ, sợ Nô Nô nửa đêm lại gọi.
Nó quỳ bên đống lửa, dùng cái que viết chữ lên mặt đất.
Nô Nô Mạt Hách cũng đau không ngủ được. Gã duỗi cổ xem Tần Quyên viết gì. Hóa ra là mấy chữ ngày trước gã dạy : Đại Đường Tây Vực ký, Đường Huyền Trang.
Đó là cuốn sách cũ trong túi Nô Nô, có thể xem là đồ vật Nô Nô trân quý nhất. Gã có thể không cần bạc thỏi, không cần cung tiễn, không cần nữ nhân, nhưng dùng cả tính mạng che chở cuốn sách này.
Đương nhiên, những kẻ đi cướp đồ của người khác cũng không buồn để ý một quyển sách nát làm gì.
Cuốn sách này được Huyền Trang đời Đường kể lại, do đệ tử chấp bút viết thành, "Đại Đường Tây Vực ký."
Nó là bảo bối của Nô Nô.
*
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Tần Quyên nhận ra lâu nay Nô Nô Mạt Hách không đá mình. Gã thi thoảng vẫn la vẫn mắng, nhưng không đá nó nữa.
Chắc là vì dưỡng thương nên gã kiềm chế bớt, hoặc vì gã tin luật nhân quả mà Phật dạy nên không tuỳ tiện ra tay.
Lúc tâm trạng tốt, Nô Nô dạy nó thêm mấy chữ, còn lúc không tốt thì phạt nó làm đủ việc linh tinh.
Không biết vì nguyên nhân nào, thời gian này của bọn họ tương đối bình thản. Do Nô Nô bị thương, Tần Quyên yên ổn trải qua sinh thần 7 tuổi của mình. Lại đến tháng sáu năm sau, không có chiến tranh, họ không phải lên đường, chỉ dừng nghỉ ở một nơi gọi là Bảo Kê ven sông Hoàng Hà. Nghe một nô lệ binh kể ở đây từng có một con gà thần cứu mạng hoàng đế người Hán.
Đó cũng là những ngày yên bình nhất kể từ khi Tần Quyên đến Cát Cáp Bố doanh.
Tháng 6, một tin tuyền về, khiến Cát Cáp Bố doanh chấn kinh từ trên xuống dưới. Có người mừng như điên, có người âu sầu, lại có người thờ ơ.
Tần Quyên không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn vẻ mặt Nô Nô Mạt Hách thì e là không đơn giản.
Nó không quan tâm lắm, mỗi ngày sau khi xong việc mà còn thừa thời gian, nó sẽ luyện chữ, không hơi sức đâu để ý những chuyện vô dụng như đám nô lệ khác.
Mãi đến vài hôm sau, lính Mông Cổ tên A Dịch Cát mới cho nó biết, Hãn truyền lệnh cho trưởng tử Tây chinh. Tin đã ban hành được vài tháng, Cát Cáp Bố doanh vốn không nằm trong danh sách của chiến dịch nhưng giờ đột nhiên thành quân tiếp ứng.
Có nhiều người coi đây là chuyện tốt, có thể kiến công lập nghiệp. Công quân vẫn luôn là ước mơ tha thiết của nam nhân bao đời nay.
Nhưng với nhiều người thì đây là tin dữ, vì bọn họ không muốn uổng mạng.
*
A Dịch Cát lần nào đi ngang qua nô lệ doanh cũng hỏi han Tần Quyên đôi câu. Tất nhiện chuyện này cũng chỉ xảy ra một tháng đôi lần, vì hắn không thường tới nô lệ doanh.
A Dịch Cát chính là người lính thiếu niên đã dẫn Tần Quyên đến gặp thiên hộ.
Tần Quyên lớn rất nhanh, đã cao hơn chừng 1 ngón tay cái so với năm ngoái.
Trước lúc rời đi, A Dịch Cát vô tình nói, "Ngươi cứ lớn nhanh như vậy thì có khi sau này còn cao lớn như tướng quân. Hồi ta 7 tuổi không cao bằng ngươi đâu."
Nói xong liền rời đi, vì hắn đoán chắc đứa nhỏ này không nghe hiểu hắn nói gì.
Tần Quyên nhìn bóng dáng A Dịch Cát, vô thức cười. Với một đứa bé 7 tuổi rưỡi mà nói, bảo nó lớn nhanh chính là lời khen long trọng nhất.
Cuối tháng 6, Cát Cát Bố doanh bắt đầu lên đường về hướng tây. Bọn họ phải xuôi hướng tây để hợp quân với một vị vương gia tên là Thác Lôi.
Nhưng lính truyền tin tới quá chậm, họ không biết đội ngũ Tây chinh của trưởng tử đã đi đâu mất rồi.
Khi hơn 8500 người của Cát Cáp Bố doanh tiến vào Hà Tây, Nô Nô Mạt Hách không ngờ gã lại được đại tướng quân triệu kiến.
Đại tướng quân của Cát Cáp Bố doanh mang họ Bột Nhi Chỉ Cân, là đường đệ của vương gia Thác Lôi, nhưng là thứ tử. Cụ thể là con của vương nào hãn nào, trong nô lệ doanh chẳng có ai biết rõ, tóm lại cứ biết là hoàng tộc là được.
Khi Nô Nô Mạt Hách nghe tin đại tướng quân muốn triệu kiến, gã suýt thì ngất xỉu.
Tần Quyên cúi đầu, đột nhiên nhớ lúc trước có lần mình từng vô ý nói với A Dịch Cát là Nô Nô Mạt Hách từng đi qua sa mạc.
Cát Cáp Bố doanh cần một người dẫn đường, mà dịch binh lại chưa tới. Người như Nô Nô Mạt Hách vô cùng phù hợp.
Nô Nô Mạt Hách bị người ta bán đi, người ngoài nhìn vào đều cho rằng gã sẽ sợ tới mức không dám đi....Chỉ có đứa trẻ luôn theo gã thì biết rõ, Nô Nô Mạt Hách đơn giản là không muốn đi thôi.
Tần Quyên vẫn tưởng mình bất cẩn nói với A Dịch Cát, nhưng mấy ngày sau mới biết, có 1 nô lệ trong nô lệ doanh báo tin này với một vị thiên hộ để xin thưởng công, nay đã thành phu trưởng 50 nô binh ở nô lệ doanh.
Thiên hộ đang lo ngại lúc tiến vào Hà Tây. Hà Tây có cả sa mạc lẫn núi tuyết, bọn họ cần tìm một binh lính có kinh nghiệm tây hành trong Cát Cáp Bố doanh.
Tin vừa truyền ra, nô lệ kia bèn tìm đến thiên hộ.
Nô lệ đó nói Nô Nô Mạt Hách là người tài ba, biết địa lý, đã từng Tây Chinh cùng hãn, mà hãn ở đây là Thành Cát Tư Hãn.
Đó đều là mấy lời chém gió của Nô Nô Mạt Hách ngày xưa, tiếc rằng người nói vô tâm, người nghe cố ý. Nô lệ binh kia bèn báo hết cho thiên hộ.
Biết không phải do mình lỡ miệng, Tần Quyên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Lúc gặp lại Nô Nô Mạt Hách đã là một tháng sau, khi Cát Cáp Bố doanh tiến vào một nơi gọi là Trương Dịch.
Nô Nô Mạt Hách mập lên một chút, tóc tai cũng gọn gàng, mặc trang phục của người MÔng Cổ, Tần Quyên còn suýt nữa không nhận ra.
Mãi đến khi Nô Nô Mạt Hách mở miệng, "Thằng nhãi cứt ngựa! Còn không nhận ra cha mi à? Lão tử mới đi có mấy ngày, có luyện chữ đàng hoàng không đấy? Thằng nhãi con, sao không mau đi nấu nước! Lão tử muốn uống trà!"
Lúc này, Tần Quyên mới nhíu mày. Sao cái tên này không bị đám người Mông Cổ đánh chết nhỉ...
Nghĩ thì nghĩ vậy chứ nó không mong Nô Nô Mạt Hách chết đâu. Ít nhất thì dạy hết chữ Hán cho nó rồi hẵng chết....
"Đảo mắt hả! Nhãi con, ngươi đang chửi thầm lão tử đúng không!" Nô Nô Mạt Hách không đá nó nhưng tát một cú sau cái đầu nhỏ của nó, lực không quá lớn nhưng đủ khiến đầu Tần Quyên kêu ong ong.
---------
Lời editor : Bài học lịch sử
1. Tây chinh: Chiến dịch xâm lược các nước Châu Âu được thực hiện bởi các cháu của Thành Cát Tư Hãn. Trong chiến dịch này, Mông Cổ đã càn quét các nước Trung Âu, Ba Lan, Hungary, Coratia..... Cát Cáp Bố doanh của Tần Quyên không tham gia chiến dịch nhưng nằm trong lực lượng dự bị, bất cứ lúc nào bị gọi thì phải chi viện cho chiến dịch.
2. Thác Lôi vương (hay còn gọi là Đà Lôi) : con trai út của Thành Cát Tư Hãn. Ông là một vị vương có tiếng tài giỏi với tài chỉ huy quân sự không thua kém cha mình, nhưng cuộc đời ngắn ngủi, không để lại nhiều dấu ấn. Tuy nhiên, đáng lưu ý là hai con của ông sau này đều trở thành Hãn, lần lượt là Mông Kha và Hốt Tất Liệt. Trong đó, Hốt Tất Liệt thành công chinh phục Nam Tống, lập nên nhà Nguyên. Thời điểm câu chuyện diễn ra, Thác Lôi vương đã qua đời. Cát Cáp Bố doanh được gọi chi viện cho quân của Thác Lôi vương, không phải là chi viện cho chính Thác Lôi vương, mà là chi viện cho đội quân dưới quyền ông ta, được con trai cả Mông Kha thừa kế.
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Story
Chương 2: Thiêm binh nô lệ doanh 2
10.0/10 từ 21 lượt.