Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 4: Thiêm binh nô lệ doanh 4

186@-

"Các hạ, mời qua bên này, chúng ta ra ngoài nói chuyên." Nô Nô Mạt Hách chuyển từ tiếng Hán qua tiếng Mông Cổ cực kỳ tự nhiên, không hề khiến người nghe cảm thấy gượng gạo. Tần Quyên ngồi trên giường nhìn cũng choáng váng.


 


A Dịch Cát cau mày, chuyện hắn muốn hỏi đương nhiên không thể nói bên ngoài rồi.


 


"Cứ ở đây đi." Thiếu niên Mông Cổ không buồn chớp mắt, chỉ lạnh nhạt nói. Bây giờ hắn thực sự tin, gã người Nữ Chân này cực kỳ giảo hoạt, ban nãy chẳng qua chỉ diễn trò trước mặt hắn.


 


Nô Nô Mạt Hách nhìn hắn một cái, rồi khom người hành lễ. A Dịch Cát cũng cũng gật đầu đáp lễ. Nô Nô Mạt Hách hít một hơi thật sâu rồi mới mở miệng hỏi, "Các hạ tìm Nô Nô Mạt Hách ta có chuyện gì. Nếu là chuyện Nô Nô Mạt Hách ta làm được, đương nhiên sẵn sàng dốc lòng dốc dạ."


 


A Dịch Cát vừa nghe đã biết gã người Nữ Chân này có chút chữ nghĩa văn chương trong bụng, nói tiếng Mông Cổ trôi chảy, không dính chút tạp âm, hơn nữa khẩu âm cũng là tiếng Mông Cỗ phổ thông.


 


Lúc gã tỏ ra chính trực, khó trách sao ngay cả đại tướng quân cũng tin dùng.


 


Với tâm tính thiếu niên, A Dịch Cát lấy làm hứng thú, đi theo Nô Nô Mạt Hách đến ngồi bên một chiếc bàn gỗ thấp.


 


Tần Quyên đã mặc xong quần áo, ngồi xổm bên đống lửa hơ tay. Chỗ đặt doanh trướng này lọt gió ướt mưa, trước giờ chỉ có mỗi nó và Nô Nô Mạt Hách ở.


 


Nhưng thế lại tốt, không có ai tranh giành.


 


Ánh tà dương len qua khe trướng chiếu vào, vừa vặn dừng bên đống lửa. Tần Quyên thành thục rót đầy nước vào cái ấm sắt, cắt vài miếng cam thảo bỏ vào.


 


Trong khi nó đun nước, bàn gỗ bên kia đã bắt đầu giương cung bạt kiếm.


 


A Dịch Cát không thích vòng vo, hỏi thẳng đại tướng quân bảo Nô Nô dẫn bọn họ đi đường nào.


 


Nô Nô Mạt Hách ngẫm nghĩ hồi lâu rồi cười nói, "Ta đã thề trong lều Cát Cáp Bố đại tướng quân, hôm nay dù phó quan có muốn lấy mạng ta, ta cũng không thể nói. Huống chi đại tướng quân giữ mạng ta lại chỉ để ta dẫn đường cho các vị."


 


Phó quan chứ không phải phó tướng. Phó quan chỉ là chức quan văn dưới quyền thiên hộ, không phải quân chức. Chỉ cầ nhìn thắt lưng đeo đao cùng giày của A Dịch Cát, Nô Nô Mạt Hách đã đoán ra thứ bậc.


 


Giày của người Mông Cổ có chia theo cấp, mỗi loại da đại diện cho một cấp bậc khác nhau.


 


A Dịch Cát siết chặt nắm tay. Hắn biết ngay mà, tên người Nữ Chân này rất khó chơi, từ cái nhìn đầu tiên hắn đã thấy gã không dễ đối phó rồi.


 


"Ta chỉ muốn hỏi đường thôi mà, nếu ông nói cho ta thì ta sẽ thăm dò cẩn thận." A Dịch Cát bắt đầu hết kiên nhẫn.


 


Nô Nô Mạt Hách trong lòng biết rõ, A Dịch Cát muốn lên kế hoạch để giành quân công. Thiếu niên trước mặt là người có thân phận, mới mười mấy tuổi đã đảm nhận chức phó quan mà người thường đến bốn năm mươi tuổi cũng không ngồi vào được. Nhưng dù là quý tộc Mông Cổ, gã vẫn biết rõ ở Cát Cáp Bố doanh, ai là lớn nhất. Đại tướng quân vĩnh viễn là đại tướng quân.


 



Ở Cát Cáp Bố doanh, chỉ cần được đại tướng quân tin tưởng là đủ, những người khác đều không quan trọng.


 


Giọng điệu của Nô Nô Mạt Hách vẫn cứ gợi đòn như vậy, khiến người nghe thật sự muốn đấm, "Xin quan gia chớ làm khó tiểu nhân. Đường hành quân thế nào, ít hôm nữa đại tướng quân sẽ báo cho quan gia. Cơ hội kiến công lập nghiệp sắp tới rồi."


 


Bị người ta đoán trúng tim đen thật không dễ chịu gì, mất hết uy phong lẫn thể diện. A Dịch Cát muốn một ngày nào đó có thể kéo gã nam nhân gầy như cây khô này ra ngoài cho chó ăn.


 


Thiếu niên cao lớn đứng bật dậy, đi thẳng ra cửa doanh trướng.


 


"A Dịch Cát...." Tần Quyên vội gọi theo.


 


A Dịch Cát sửng sốt, cau mày, "Tối nay ta đến tìm ngươi!"


 


A Dịch Cát vừa rời doanh trướng, Nô Nô Mạt Hách đã đâp tay cái rầm xuống mặt bàn gỗ, "Thằng nhãi chết tiệt. Con mẹ nó, sao ngươi đê hèn như vậy! Dám c** q**n dụ dỗ nam nhân ! Đồ súc vật hạ tiện! Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không, thằng nhãi con! Lão tử còn nghĩ ngươi là đứa nên thân, không ngờ ngươi khốn nạn thế ! Đồ cứt ngựa ! Đồ hạ tiện!"


 


Nô Nô Mạt Hách quát ầm ầm, làm Tần Quyên sợ tới mức chưa rót xong nước, ấm sắt đã rơi loảng xoảng trên mặt đất....Lần này nó bị dọa sợ thật sự.


 


Hai hốc mắt nó đỏ bừng, nhưng không hề khóc.


 


Nó có thể chấp nhận lời mắng chửi bằng tiếng Mông Cổ của Nô Nô, nhưng khi Nô Nô dùng tiếng Hán chửi nó, nó lại không chịu nổi.


 


Nô Nô Mạt Hách túm tóc Tần Quyên, hai mắt đỏ ngầu, "Ngươi hạ tiện như vậy hả? Dám c** q**n dụ dỗ nam nhân. Mới có 7 tuổi, mẹ nó, ngươi mới 7 tuổi đầu thôi đấy ! Sao ngươi có thể hèn hạ như thế được. Đồ chó chết ! Đồ súc vật!"


 


Gã túm tóc Tân Quyên như phát rồ.


 


"Ta không có....Ta không c** q**n...." Tần Quyên cắn răng nói. Nó không biết biện họ, trước giờ không lên tiếng tranh luận, nhưng giờ nó phải cãi.


 


Nghe nó cãi lại, Nô Nô Mạt Hách cũng ngạc nhiên, nhưng gã liền quát lên the thé, "Vậy ban nãy ngươi làm trò gì? Vì sao hắn lại nói tối nay đến tìm ngươi?!"


 


"Hắn muốn dạy ta luyện võ!" Tần Quyên gần như hét lên, khuôn mặt nhỏ đáng thương cùng ánh mắt kiên nghị như xuyên thấu trái tim Nô Nô Mạt Hách.


 


Nô Nô Mạt Hách ngẩn người, hoàn toàn bị uy lực từ ánh mắt của một đứa trẻ khiến cho kinh sợ. Gã sửng sốt buông tay, lùi lại mấy bước.


 


Hắn muốn dạy ta luyện võ!


 


Lời Tần Quyên nói ra như tiếng sấm vọng bên tai gã.


 


Vì cái gì....Cùng là sáu bảy tuổi, năm đó vì sao gã không biết đường mà luyện võ, năm đó vì sao gã phải dơ bẩn như vậy, hạ tiện như vậy....



 


Nô Nô Mạt Hách nhổ một miếng nước bọt. Gã không đánh chửi Tần Quyên lữa, lẳng lặng đi về giường.


 


Tần Quyên thật sự không hiểu nổi người này, cứ như một tên điên. Nó giơ tay sờ chỗ bị Nô Nô Mạt Hách túm đau, mò được một nắm tóc. Nó nhìn tóc mình, bỗng có giọt nước chảy dài trên gương mặt.


 


Không phải vì đau, mà vì đột nhiên nhớ tới sách Hiếu Kinh – Khai tông minh nghĩa từng viết, thân thể tóc da đều nhận từ cha mẹ, không dám phá hoại....


 


Nô Nô Mạt Hách dường như đã khôi phục cảm xúc lại bình thường, nói với Tần Quyên, "Tần Quyên, ngươi mẹ nó nhớ cho lão tử, không được để bất cứ kẻ nào c** q**n áo ngươi. Như vậy là không được."


 


Giữa sự tĩnh lặng kéo dài, gã bỗng nhiên ôn tồn nói chuyện, khiến Tần Quyên ngây ngẩn cả người, nhưng cũng nghiêm túc gật đầu, "Ta nhớ rồi."


 


"Vậy thì học viết chữ tiếp đi." Nô Nô Mạt Hách lấy từ trong túi áo ra một quyển Thiên Tự Văn, ném cho nó. "Tướng quân ban thưởng nhiều bạc, lão tử tiêu không hết, thấy một quyển nên mua. Sách này từ Tống quốc đưa tới, chắc ngươi sẽ thích. Chữ nào không biết thì hỏi ta."


 


Có lẽ đây là lần đầu Nô Nô Mạt Hách nói với nó vài câu nghiêm túc, chứ không phải chửi rủa, cho nên Tần Quyên nghe mà choáng váng, mãi một lúc lâu sau mới đến nhận sách.


 


Những ký ức về phụ thân, mẫu thân cùng vị tiên sinh ngày trước liên quan đến cuốn Thiên Tự Văn này bỗng chốc ùa về. Cuốn đầu tiên mẫu thân dạy nó chính là Thiên tự văn, mà vị tiên sinh cũng dùng Thiên tự văn này chỉ bảo.


 


Trẻ con học đọc, ai cũng học từ Thiên Tự Văn.


 


Qua ánh lửa, nó nhìn Nô Nô Mạt Hách đang nằm trên giường, miệng lẩm bẩm không biết thứ ngôn ngữ gì.


 


Tần Quyên nghĩ, nó nhất định sẽ giữ gìn cuốn sách này.


 


"Phải rồi, bìa sách còn mới quá, ngươi tốt nhất là làm sao cho nó trông cũ nát một tí mới không bị người khác cướp đi. Hễ đồ mới là sẽ bị cướp, dù có là cướp để làm củi đốy." Nô Nô Mạt Hách bỗng nhiên ngẩng lên nói.


 


Tần Quyên nghĩ mà sợ, nhìn cuốn sách trong ngực mình. Quyển sách đẹp như vậy mà phải đem làm cho cũ nát....Nó không nỡ....


 


Nô Nô Mạt Hách biết nó nghĩ gì, bèn bỏ sách xuống, rời giường, đi tới giật lấy quyển sách trong tay nó, chẳng những xé rách bìa mà còn vứt xuống chân, dẫm đạp nhiều lần.


 


Tần Quyên nhìn cuốn sách trên mặt đất mà mũi cay xè, suýt không ngăn được nước mắt trào ra, còn òa khóc thành tiếng thì nó đã quên mất rồi. Thực ra cũng không sao, nó biết Nô Nô muốn tốt cho nó, nhưng nó thích đẹp, thích sách đẹp.....Khịt mũi mấy cái, Tần Quyên cũng cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn.


 


*


 


Trời vừa tối, Tần Quyên ăn vội bữa cơm chiều xong, lấy nửa miếng bánh, khoác thêm một tấm áo cũ của Nô Nô vứt đi, vội chạy ra ngoài.


 


Nô Nô Mạt Hách gọi sau lưng, nó nghe thấy nhưng không quay về, sợ A Dịch Cát tới mà không thấy nó. Nó không dám để A Dịch Cát đợi vì biết rõ mấy người thân phận cao thường không kiên nhẫn.


 



Hoặc nói, nó sợ nhất là A Dịch Cát không dạy cho nó....


 


Tần Quyên vui sướng chạy đi, nhưng thất vọng quay về.


 


Mãi đến khi trăng hạ xuống phía tây khu lều trại, A Dịch Cát vẫn không tới.


 


Tần Quyên về doanh trướng mới biết, bấy giờ đã canh hai.


 


Nó rón ra rón rén bò vào, cẩn thận cởi giày, sợ đánh thức Nô Nô Mạt Hách.


 


Hôm sau, Tần Quyên ăn cơm chiều xong cũng ra chỗ cũ, ngồi xổm trên tảng đá lớn ngoài doanh trướng chờ A Dịch Cát. A Dịch Cát vẫn không xuất hiện.


 


Mãi đến ngày thứ năm, Tần Quyên đã cho rằng A Dịch Cát chỉ thuận miệng nói sẽ dạy võ cho nó thôi chứ không phải thật lòng, thì A Dịch Cát khoác ánh chiều tà đi tới.


 


Lúc ấy, trong suốt thời niên thiếu, Tần Quyên không thấy thiếu niên nào anh tuấn, soái khí hơn A Dịch Cát.... A Dịch Cát cứ như một con sói dũng mãnh, chân đạp hoàng hôn đang lặn đằng tây, mang phong thái của một vị anh hùng.


 


"A Dịch Cát." Nó vội gọi, ánh mắt lấp lánh tinh quang, cả khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui sướng. Nó chưa bao giờ cảm thấy lòng cõi lòng ngập tràn mong đợi như thế.


 


"Tần, ca đến trễ mấy ngày, nhưng may quá, còn tìm được ngươi." A Dịch Cát không giải thích nhiều, cười lớn vươn tay ra nhấc Tần Quyên lên, kẹp dưới nách.


 


A Dịch Cát có sức lực kinh hồn. Một thiếu niên 12 tuổi bình thường khó mà tay không ôm một đứa bé 7 tuổi dưới nách, nhưng A Dịch Cát làm dễ như bỡn, dù Tần Quyên cao hơn đám trẻ con cùng tuổi rất nhiều.


 


A Dịch Cát mang Tần Quyên đến một đồng cỏ vắng lặng, rất thích hợp để luyện võ.


 


Vị thiếu niên Mông Cổ này quả rất có thiên phú làm thầy. Đây là lần đầu hắn dạy trẻ con luyện võ nên cực kỳ nghiêm túc, cũng hết sức nhiệt tình. Hắn nhớ lại khi xưa, phụ huynh dạy mình như nào, nay làm y như vậy để dạy lại Tần Quyên.


 


"Cứ nghiêm chỉnh luyện theo ta, khi còn nhỏ ta cũng vậy, lúc 4 tuổi bắt đầu luyện đứng tấn. Ngươi muộn mất 3 năm rồi, phải nỗ lực gấp đôi người khác. Đứng tấn không xong thì về sau học gì cũng uổng phí." Giọng nói của thiếu niên mạnh mẽ, uy lực, xuyên thấu tâm can.


 


Tần Quyên nghiêm mặt, tràn đầy tin tưởng mà gật đầu. Nó nhớ kỹ, về sau quyết mỗi khi có thời gian, nhất định phải luyện đứng tấn. Dù là đốn củi, đun nước cũng thể đứng tấn được.


 


Tần Quyên vừa nghiêm túc lại chăm chỉ, A Dịch Cát bắt đầu hoài nghi có phải mình khi còn nhỏ lười quá không? Nếu hắn nỗ lực được bằng một nửa Tần Quyên thì có khi bây giờ đã đuổi kịp mấy vị biểu huynh rồi.


 


Lúc hai người nghỉ ngơi, Tần Quyên mới hỏi mấy ngày nay A Dịch Cát làm gì.


 


Nói tới đây, A Dịch Cát quay nhìn Tần Quyên, đột nhiên nắm lấy tay nó, "Ta đưa ngươi đi xem một người."


 


Tần Quyên hơi giật mình, trong lòng chợt có dự cảm không lành.



 


*


 


A Dịch Cát dẫn Tần Quyên ra khỏi doanh trướng, đến nơi chỉ có duy nhất một thân cây, cùng một cái.....xác chết đang nằm đó.


 


Nhìn bộ dạng này, có vẻ như đã chết lâu rồi.


 


Đây không phải lần đầu Tần Quyên nhìn thấy xác chết, nhưng trong lòng hắn vẫn có cảm giác khó tả.


 


"Ngươi quen hắn không?" A Dịch Cát chỉ vào cái xác dưới gốc cây, giọng điệu lạnh nhạt, không đoán ra cảm xúc.


 


Tần Quyên nhìn người đã tắt thở trên mặt đất. Nó không nói gì, vì nó nhận ra người này.


 


Thiếu niên đó hẳn là bị treo cổ. Có hai người cầm một sợi dây thừng, treo hắn lên cây. Tần Quyên từng nhìn thấy từ xa, bọn lính dùng cách này xử tử các tù binh.


 


Thiếu niên này bị bắt cùng lúc với nó, rời Kim quốc đến đây, một trong số những người hiếm hoi đi cùng nó xa đến vậy.


 


Dù rằng tên gọi là gì, nó cũng không biết.


 


"Hắn ăn vụng một miếng thịt heo, bị người ta phát hiện. Cùng tối hôm ấy, có người cùng doanh trướng báo tin hắn trốn từ đêm hôm trước, sau đó bị bắt về. Thiên hộ ra lệnh dùng hình phạt treo cổ." A Dịch Cát dường như thở dài một tiếng, "Vốn dĩ sắp được rời khỏi nô lệ doanh trở thành binh lính, lại định chạy trốn. Ăn thịt heo chỉ là tội nhỏ, bỏ trốn mới là tội lớn."


 


Cát Cáp Bố doanh quy định, trốn là chết.


 


Tần Quyên vẻ mặt dửng dưng, im lặng chốc lát rồi mới hỏi, "Hắn người nước nào, có tên không?"


 


"Người Hán ở Kim quốc, tên thì không biết."


 


Người Hán ở Kim quốc rất nhiều, là người truyền thừa y quan của người Hán ở lại Trung Nguyên sau khi Nam Tống dời xuống nam, hoặc là thương nhân Tống quốc đến buôn bán.


 


Tần Quyên chậm rãi đi tới, kéo tấm lệnh bài trên cổ người chết, rồi vội quay đi ngay, không dám nhìn thi thể.


 


Trên thẻ bài nô lệ không có tên, chỉ đánh số, mặt trước viết chữ Kim bằng tiếng Mông Cổ, mặt sau thì đánh số.


 


-------------


 


Lời editor:
Hãy nhớ những chi tiết sau, vì nó được đề cập đến không phải chuyện ngẫu nhiên.
1. Cảnh Nô Nô Mạt Hách thay áo, Tần Quyên để ý thấy, Nô Nô đen đúa, xấu xí nhưng hoá ra bụng lại rất trắng
2. Nguốn gốc cuốn Đại Đường Tây Vực Ký của Nô Nô
3. Phản ứng dữ dội của Nô Nô khi hiểu lầm Tần Quyên quyến rũ A Dịch Cát


 


Mình sợ các bạn đọc lướt, quên các chi tiết nhỏ thì sẽ mất thông tin ở các phần sau nên chú thích tại đây. Tuy nhiên, chú thích có thể sẽ thành spoil, nên nếu các bạn ko muốn bị spoil, hãy comment mình biết. Mình sẽ xoá đi.


Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Story Chương 4: Thiêm binh nô lệ doanh 4
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...