Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Chương 72
253@-
Tromsø, thành phố cực Bắc của thế giới, đẹp động lòng người.
Mùa đông đến gần đêm vùng cực (*), tầm ba giờ rưỡi chiều đã có thể nhìn thấy toàn thành phố chuyển từ màu xanh sang cam, cuối cùng là chuyển sang hồng.
(*) Là thời gian mà đêm kéo dài trên 24 giờ, thông thường diễn ra bên trong các vòng cực trong mùa đông tại bán cầu đó.
Thi Họa chưa từng thích đăng ảnh lên vòng bạn bè, hai ngày nay lại say mê chụp ảnh, mỗi khi màu xanh xuất hiện, cô lại giơ máy ảnh, bắt đầu chụp ảnh.
Vào lúc hoàng hôn, độ bão hòa của màu xanh lại tăng lên, hòa quyện cùng vầng hào quang màu vàng óng ở đường chân trời, cả bầu trời tỏa ra cảm giác lãng mạn, mộng mơ.
Cô không quá điêu luyện, phần lớn đều là tiện tay chụp bừa, nhưng từng khung hình đều là một bức tranh của thiên nhiên.
Mấy căn nhà đầy màu sắc bị tuyết phủ trắng ngần, đỉnh núi tuyết nhuộm hồng vào lúc hoàng hôn, bầu trời màu vàng hồng đẹp như mộng cảnh, đèn neon sáng lên giữa bầu trời dần dần chuyển màu xanh thẫm.
Hồi còn học đại học, Thi Họa từng ghé thăm vài thành phố ở châu Âu vào các kỳ nghỉ, nhưng chưa từng đến Na Uy.
Cô biết ơn những suy nghĩ đột ngột xuất hiện trong đầu, cô chỉ muốn đến gặp Hạ Nghiên ĐÌnh, nhưng không ngờ lại có được một kỳ nghỉ ngắn ngủi.
Cô nhớ hồi cấp hai, mình từng đọc trong một quyển sách: Nếu có thể đến Tromsø cùng người mình yêu, cuộc đời sẽ trở nên đáng giá.
Hóa ra là thật.
Vốn dĩ cô dự định gặp anh xong sẽ bay về, nhưng thật sự không nỡ bỏ qua khung cảnh cổ tích thế này, ngoại trừ hai ngày nghỉ bình thường, cô đổi ca thêm hai ngày nữa, vậy là cô có thể đón Giáng sinh ở nơi này trước khi trở về.
Đúng lúc có một đồng nghiệp lớn tuổi cần về quê thăm người thân vào Tết năm nay, hai người họ đồng ý thay ca cho nhau, hai bên đều thuận tiện.
Hạ Nghiên Đình đi cáp treo trên đỉnh núi cùng cô để ngắm toàn cảnh thành phố, còn đến Nhà thờ Bắc Cực nổi tiếng để tham quan.
Lúc có cuộc họp quan trọng cần tham dự, anh lại sắp xếp Jenny, một nhân viên nữ của chi nhánh Hạ Tỳ tại Bắc Âu, đi cùng cô.
…
Nghe nói hôm nay, chỉ số cực quang tăng mạnh, khả năng cao sẽ nhìn thấy cực quang.
Họ hẹn bốn giờ rưỡi chiều sẽ đi ngắm cực quang.
Hạ Nghiên Đình ra ngoài từ sáng sớm, Thi Họa cũng dậy sớm, ăn mặc chỉnh tề, định đi dạo xung quanh một vòng.
Cô bị ảnh hưởng bởi không khí Giáng sinh đậm đà của thành phố này, vậy là hôm nay cô chọn một bộ quần áo Giáng sinh hiếm hoi.
Áo khoác dạ màu đỏ rượu phối cùng chiếc khăn choàng màu caramel nhạt và đôi ủng đi tuyết màu nâu chocolate, màu đỏ rượu cao quý hòa hợp với màu nâu, mang đến cảm giác Giáng sinh.
Trước khi Hạ Nghiên Đình ra ngoài, cô vẫn đang say sưa trang điểm trước gương, đôi mắt trong trẻo chỉ tập trung vào gương, thậm chí cô còn quên mất nguời đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông bắt mắt và nho nhã bình tĩnh đứng bên cạnh cô, không biết đã lặng lẽ nhìn cô bao lâu rồi.
Đến lúc xong việc, bất ngờ đối mặt với đôi mắt đen u ám và thâm sâu của anh, cô mới phát hiện hình như anh đã nhìn cô chằm chằm rất lâu rồi.
Cô đỏ mặt trong vô thức, ngón tay mềm mại chủ động đan vào ngón tay anh, nhẹ nhàng quấn quýt, giọng nói ngọt ngào như pha mật ong, cô nhỏ giọng nỉ non: “Không phải anh đang gấp lắm à, sao còn chưa đi nữa?”
Anh vẫn khẽ cúi đầu, bình tĩnh nhìn cô, giống như nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
Bị anh nhìn chằm chằm, vành tai của cô cũng nóng lên, đầu ngón tay của cô nhẹ nhàng véo anh một cái, giận dỗi nói: “Làm gì mà nhìn người ta chằm chằm thế?”
Cái mũi xinh xắn của cô ngại ngùng chun lại, chiếc khăn choàng dạ màu caramel nhạt che chắn cổ và vai cô, để lộ gương mặt trái xoan trắng sứ, vừa gợi cảm vừa ngây thơ.
Trong ấn tượng của anh, cô rất ít khi mặc màu đỏ tươi, cô gái trước mặt anh mắt sáng long lanh, môi đỏ, răng trắng, xinh đẹp động lòng người.
Trái tim của anh dao động, không nói không rằng, anh đã cúi người về phía trước, nhẹ nhàng hôn lên má cô, giọng nói trầm thấp và gợi cảm cũng vang lên: “Nhĩ hệ ngô hệ thánh đản lão nhân tống tí ngã khái lễ vật?”
(Em có phải là món quà mà ông già Noel tặng cho anh không?)
…
Thi Họa đi dạo cùng Jenny.
Gần đến Giáng sinh, nhà hàng, quán bar, quán cà phê ở nơi này đều được trang hoàng để đón lễ, được màu sắc đặc biệt của bầu trời tô điểm, nơi nào cũng như một bức họa.
Jenny là một cô gái rất hài hước và biết cách ăn nói, cô ấy sống ở Bắc Âu nhiều năm, thật ra không quá thân thuộc với ông chủ Hạ Nghiên Đình.
Nhưng dù vậy, cô ấy vẫn có thể nói về mấy tin đồn liên quan đến sếp lớn.
“Hạ tiên sinh chưa từng có thư ký nữ, trước đây chúng tôi còn tự hỏi có phải anh ấy thích đàn ông hay không.”
“Bây giờ tôi mới biết mình đã sai hoàn toàn, Hạ tiên sinh cực kỳ lãng mạn.
Có lẽ là vì sống ở Bắc Âu quá lâu, lúc kể chuyện cười, Jenny thường pha trộn tiếng Trung và tiếng Anh, còn dùng những từ lóng mà Thi Họa chưa từng nghe qua, có cảm giác rất hài hước, Thi Họa cũng dở khóc dở cười.
Người dân Tromsø rất tốt bụng, quần áo Giáng sinh của Thi Họa được bạn bè Bắc Âu nhiệt tình khen ngợi suốt đoạn đường.
Cô rất có hứng thú với phong tục và văn hóa địa phương, dọc đường đi còn bắt chuyện với người bản địa.
Cô không hiểu tiếng Na Uy, mà tiếng Anh của người bản địa hơi khó nghe, nhưng hai bên có thể dùng ngôn ngữ hình thể để trò chuyện mà không gặp trở ngại nào cũng là một điều rất thú vị.
Đã muốn ở lại đón Giáng sinh, đương nhiên phải chọn một nhà hàng mình thích.
Gần đây nghe cư dân bản địa nói, Thi Họa mới biết rất nhiều nhà hàng sẽ đóng cửa vào dịp Giáng sinh, cho nên chọn nhà hàng trở thành chuyện quan trọng, đòi hỏi rất nhiều nỗ lực.
Nhưng vì tâm tình tốt, cô tin mình có thể đặt chỗ ở một nhà hàng thích hợp trước khi đi ngắm cực quang vào chiều nay.
Còn về bữa trưa, cô đi dạo lòng vòng mệt nhọc một hồi mới tìm được một nhà hàng cổ trên phố, chân cua hoàng đế, vẹm xanh, thịt cừu nướng và súp kem cá đều hoàn hảo.
Ở nhà hàng không có nhiều thực khách, ông chủ lại rất khéo ăn nói, ông ấy là một ông cụ, không đoán được là bao nhiêu tuổi, suốt bữa ăn, ông ấy giới thiệu rất nhiều món ăn địa phương chính gốc cho Thi Họa. Sau đó Thi Họa đi vào nhà vệ sinh, trên đường đi còn bị ông chủ kéo vào tán gẫu một hồi.
Lúc cô trở lại, Jenny vừa trả lời mấy email công việc xong, cô ấy ngẩng đầu, cười nói: “Vậy tôi cũng đi vệ sinh.”
“Được rồi.” Thi Họa nhẹ nhàng đáp lời, ngồi xuống xem lại ảnh, nhưng ánh mắt lại bị một vật màu vàng bên góc trái thu hút.
Là vật trang trí, không biết ai đã đặt ở đó, làm Thi Họa mất nhận thức về không gian và thời gian.
Cô ngơ ngác thật lâu, không biết đang nghĩ gì.
Mười mấy năm trôi qua nhanh như vậy, nhưng cô vẫn còn nhớ rõ, hóa ra có một vài nỗi đau bị thời gian vùi lấp sẽ tồn tại vĩnh viễn.
Hàng mi dày của cô khẽ run rẩy, cuối cùng cô cầm vật trang trí vừa quen vừa lạ này lên, giữ trong lòng bàn tay, liên tục v**t v* như chìm vào mộng cũ.
Món đồ trang trí màu vàng này được thêu ba chữ xiên xẹo —— bùa bình an.
Nói là bùa bình an, thật ra chỉ là hai mảnh vải không biết lấy từ nơi nào, may dọc các mép, nhồi bông vào chính giữa.
Có lẽ đây là lá bùa bình an đơn sơ nhất trên thế giới, nhưng hốc mắt của Thi Họa lại ươn ướt.
Đây là lá bùa mà năm lớp một cô nhiệt tình may thêu sau khi học được cách sử dụng kim chỉ trong môn thường thức gia đình.
Là lời chúc mộc mạc và bản năng nhất mà một cô bé sáu tuổi tặng mẹ.
Trong ký ức của cô, bùa bình an rất đẹp, nhưng đó là ký ức của một cô bé sáu tuổi.
Mười sáu năm sau nhìn lại mới phát hiện nó buồn cười, đơn sơ nhưng cũng bộc lộ sự chân thành và đáng yêu của trẻ con.
Lúc đó mẹ rất vui, bà ôm cô trong lòng, hôn lên gò má phúng phính của cô, giọng nói dịu dàng như làn nước: “Họa Họa nhà mình giỏi quá, bàn tay khéo léo thế này, mẹ sẽ cất giữ suốt đời, cảm ơn bé cưng.”
Ngày hôm sau, mẹ đi Thụy Sỹ để tìm nguồn cảm hứng.
Từ đó về sau, cô không bao giờ gặp mẹ nữa.
Mãi đến năm mười tuổi mới biết đã âm dương cách biệt từ lâu.
Cổ họng của cô như bị điều cay đắng nhất trên đời chặn lại, cô nắm chặt bùa bình an màu vàng trong tay, sau đó ngẩn người đứng lên.
Nhìn xung quanh, ngoại trừ ông chủ và phục vụ, trong nhà hàng không còn người nào.
Jenny vẫn ở trong nhà vệ sinh, nhưng cô lại không thể chờ thêm được nữa, chỉ biết đỏ mắt chạy ra như người mộng du.
Thứ này thuộc về mẹ.
Không nên vô duyên vô cớ xuất hiện ở nơi này.
Xung quanh tuyết phủ trắng ngần, nơi này đất rộng người thưa, cả con đường chỉ có vài người qua lại, phía xa xa cũng chỉ có lác đác mấy gương mặt xa lạ.
Thi Họa hít một hơi thật sâu, bấm mạnh vào lòng bàn tay, buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
Đúng lúc cô định quay vào nhà hàng, có gì đó đột ngột che lên miệng cô.
Mùi gay mũi ập đến, ánh mắt tối sầm, cô mất đi ý thức.
Tromsø vắng cẻ, một cô gái Trung Quốc bị bắt vào chiếc xe van màu đen, vì tốc độ quá nhanh, không người nào để ý.
/
Lúc mở mắt lần nữa, thái dương của cô đau nhức, đầu óc choáng váng, suy nghĩ hỗn loạn, lồng ngực vừa ngột ngạt vừa đau đớn, hít thở khó khăn, nhưng Thi Họa vẫn chật vật mở mắt.
Đèn chùm pha lê kiểu Trung cổ cực kỳ xa hoa và chói chang, dưới ánh đèn nhức mắt, Thi Họa nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt của cô cũng dừng lại.
Tiếng gió biển gào rú truyền vào tai, thảm trải sàn lắc lư khe khẽ, không rõ ràng, nhưng Thi Họa suy đoán giờ phút này, cô đang ở trong một chiếc du thuyền.
Nói chính xác thì là một chiếc du thuyền xa hoa.
Cô cố nén cơn đau đầu, gắng gượng đứng lên khỏi thảm trải sàn, nhưng một đôi giày da quen thuộc đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Cô chưa kịp ngước mắt, người đàn ông kia đã ngồi xổm xuống, đầu ngón tay lạnh ngắt nâng cằm cô lên, đôi mắt xanh thẫm vô cùng phấn khởi: “Cô Thi, vẫn khỏe chứ?”
Trong lòng Thi Họa chùng xuống, móng tay bấm vào lòng bàn tay vì sợ hãi, nhưng gương mặt lạnh lùng của cô vẫn tràn đầy sự bình tĩnh vượt lứa tuổi.
Cô im lặng nuốt nước bọt, sau đó gượng cười mỉa mai: “Dựa theo vai vế, anh phải gọi tôi là thím Chín.”
Tông Hoán thở dồn dập, đôi mắt xanh thẫm dao động, anh ta cười nhạo, đuôi mắt cong lên, giống như vừa nghe thấy một chuyện cười hết sức hoang đường, nhưng cũng không tức giận.
Anh ta v**t v* cằm cô, không dùng lực, chỉ chơi đùa một chút, giống như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật xa xỉ, im lặng một hồi lâu, giọng nói của anh ta chậm rãi vang lên: “Cô không sợ hãi khóc lóc, tôi cũng bất ngờ đấy.”
Thi Họa rất ghét dáng vẻ vờ vịt, ngạo mạn này của anh ta, cô đẩy bàn tay đang giữ cằm cô ra.
Có âm thanh gì đó vang lên trong phòng, hình như ngoài cửa có động tĩnh khác thường.
Vốn dĩ cửa không đóng, bước chân nặng nề dần dần đến gần.
Thi Họa vô thức ngước mắt, nhìn thấy một người đàn ông Âu Mỹ cao lớn, mặc quần áo màu đen, được trang bị đầy đủ, có đồng phục chiến đấu, áo chống đạn, găng tay.
Cô không biết đối phương là lính đánh thuê, nhưng cách ăn mặc cũng đủ làm cô sợ hãi.
Người đàn ông Âu Mỹ đi lại nặng nề, khoanh tay trước ngực, mặc dù không thể nhìn thấy sắc mặt vì người này đeo mặt nạ và kính bảo hộ, nhưng cảm giác áp bức cũng đủ nặng nề.
Trong lòng Thi Họa lạnh ngắt, bây giờ cô tin chắc Tông Hoán không có giới hạn cuối cùng, là một người cực kỳ nguy hiểm.
Cô biết mình tay không tấc sắt, đã là con cá nằm trên thớt, nhưng vào thời khắc này, suy nghĩ mạnh mẽ nhất trong đầu cô chính là hy vọng Hạ Nghiên Đình sẽ không mắc bẫy.
Cô chỉ là cháu gái nuôi của nhà họ Hạ, là một người dẫn chương trình bình thường, Tông Hoán không thể làm lớn chuyện chỉ vì một người phụ nữ.
Anh ta đang nhắm đến Hạ Nghiên Đình.
Lính đánh thuê mặc áo đen bước đến gần cô, nhưng Tông Hoán giơ tay ngăn cản.
Anh ta ra hiệu không sao, đôi mắt hoa đào dài hẹp rũ xuống nhìn người phụ nữ trên tấm thảm Ba Tư màu đỏ thẫm, giọng nói lười biếng lại vui đùa: “Bình thường là người đẹp mong manh, thật ra chỉ lừa gạt người ta, thực chất bên trong cũng can đảm, người đẹp ơi, cô càng lúc càng hấp dẫn tôi rồi đấy.”
Thi Họa chỉ cảm thấy bụng dạ khó chịu, không muốn phí thêm thời gian nói chuyện với tên điên này, cô nghiêm mặt, thấp giọng nói: “Nếu như mục tiêu của anh là Hạ Cửu, tôi e là anh đã tính toán sai, tôi và anh ấy chỉ kết hôn vì lợi ích, mỗi người đều có mục đích riêng, chắc chắn anh ấy sẽ không mạo hiểm vì một người phụ nữ đâu.”
Đôi mắt nham hiểm của Tông Hoán nheo lại, anh ta bật cười: “Cô nặng tình quá nhỉ, chưa gì đã vội vàng bảo vệ người ta.”
Mặc dù không hiểu rõ Tông Hoán, nhưng anh ta là người của Hạ Bỉnh Sâm, chắc chắn là đã lên kế hoạch toàn diện, Hạ Bỉnh Sâm mới dám ra tay.
Cô không biết mình có thể làm gì cho Hạ Nghiên Đình, suy nghĩ duy nhất chính là quấy nhiễu phán đoán của đối phương.
“Tôi bảo vệ anh ấy làm gì, tôi chỉ đang xót xa cho bản thân mình. Tôi không cha không mẹ, chỉ biết bám víu vào Hạ Cửu vì quyền thế và tài sản của anh ấy, bây giờ lại bị anh ấy kéo xuống bùn, cuộc đời tôi thật khốn khổ.”
Tông Hoán xùy một tiếng, giọng điệu vui đùa còn điểm thêm một chút xíu đố kỵ: “Cô diễn giỏi quá nhỉ, làm người dẫn chương trình thật uổng phí làm sao, nên đi theo mẹ cô đóng phim mới phải.”
Thi Họa còn chưa nghĩ ra cách đáp trả, anh ta lại lên tiếng: “Lúc đầu nghe nói Hạ Cửu có một người phụ nữ, tôi còn rất bất ngờ, phải âm thầm điều tra rất lâu. Nghe nói hai người là hàng xóm cũ ở vịnh Hương Sơn, năm đó Hạ Cửu sống sót nhờ lòng bò mà cháu gái của chủ tiệm lòng bò tiếp tế mỗi ngày, hóa ra cô cũng giống như ba mẹ thứ hai của Hạ Cửu, chẳng trách sao chú ấy kết hôn với cô.”
Trong lòng Thi Họa run rẩy, gương mặt trắng bệch.
Bây giờ cô chắc chắn mình không thể đánh lạc hướng đối phương.
Tông Hoán đã điều tra rõ nguồn gốc của họ, chuyện này cũng không thể trách hàng xóm, hàng xóm cũ sống trong hẻm nhỏ cả đời, mỗi ngày đều yên ổn mở cửa tiệm rồi đóng cửa tiệm, biến cố lớn nhất trong đời có lẽ là chủ nhà tăng giá thuê, họ không đề phòng cũng là chuyện bình thường.
Cô không muốn nói nữa, chỉ sợ càng nói càng sai, chi bằng cứ im lặng.
Hình như Tông Hoán rất thích nói chuyện với cô, cô phớt lờ, anh ta bình tĩnh gợi chuyện, cuối cùng cũng khơi dậy cảm xúc của cô.
“Cô cũng không phải là số khổ, còn có một người cậu mà, nghe nói hai người không qua lại mười mấy năm rồi, chi bằng tranh thủ hôm nay ôn lại chuyện xưa một chút?”
Sau đó, Từ Quán Lâm bị người đàn ông áo đen đá vào phòng, Thi Họa kinh ngạc nhìn ông ấy, lập tức hiểu ra nguồn gốc của lá bùa bình an.
“Từ Quán Lâm, ông hại mẹ tôi có đúng không?”
Đủ loại ký ức xưa ùa về, nhớ đến dạo này Từ Quán Lâm rất kỳ lạ, giờ phút này còn bị người khác lợi dụng, ông ấy đã trở thành con dao tẩm độc trên tay người khác.
Thi Họa đã có suy đoán trong lòng.
Từ Quán Lâm biết mình bị lợi dụng, nhưng ông ấy cũng không còn cách nào khác.
Ông ấy không muốn làm tổn thương Thi Họa, cũng không muốn đắc tội với Hạ Nghiên Đình, nhưng ông ấy cũng muốn nắm bắt cơ hội đối diện một lần, chỉ hy vọng có thể thỏa thuận được với Hạ Nghiên Đình.
Qua lời của Hạ Hành, ông ấy biết được Thi Họa là người trong lòng của Hạ Nghiên Đình.
Bản án cũ không cần phải bị đào lên một lần nữa, người chết cũng không thể sống lại.
Ông ấy chỉ muốn giữ mặt mũi của bản thân và danh dự mà ông ấy đã dày công vun đắp hết nửa đời.
Chuyện đã đến đường cùng, ông ấy chỉ muốn van xin Hạ Nghiên Đình giơ cao đánh khẽ, buông tha ông ấy, cũng buông tha Thi Họa, đừng để quá khứ đau đớn lại đeo bám và giày vò cô lần nữa.
Giọng nói của Từ Quán Lâm khàn khàn, vô vọng: “Tiểu Họa, không phải như vậy, thật sự không phải như con nghĩ đâu. Lúc trước Từ Chi Nghê ngã xuống vách núi thật sự chỉ là tai nạn, cậu chưa từng có suy nghĩ hãm hại mẹ con, mẹ con là em gái ruột của cậu, em gái ruột duy nhất, làm sao cậu có thể hại nó…”
Tông Hoán ngồi một bên, châm một điếu xì gà, bắt chước cách cầm nắm của Hạ Nghiên Đình, nhả ra một làn khói, say sưa thưởng thức như đang xem một vở kịch luân thường đạo lý.
Mặc dù Thi Họa xinh đẹp, dáng vẻ lạnh lùng vừa ngọt ngào vừa hấp dẫn, nhưng anh ta không thật sự có hứng thú với cô.
Anh ta chỉ muốn cướp đoạt người phụ nữ của Hạ Cửu mà thôi.
Từ hồi còn nhỏ, ba ruột Hạ Bỉnh Sâm đã so sánh anh ta với Hạ Cửu.
Hạ Cửu khiêm tốn, lấy nhu thắng cương, thận trọng leo từng bước đến ngày hôm nay, anh ta cũng nhắm mắt làm theo.
Kết quả là Hạ Cửu trở thành ông chủ mới của nhà họ Hạ, được mọi người kính trọng.
Còn mình chỉ là giun dế không được nhìn thấy ánh mặt trời.
Tông Hoán luôn luôn xem bản thân mình là cỗ máy học tập, cỗ máy làm việc, không cảm xúc, không sở thích, không tình cảm.
Chỉ quan tâm đến tiền bạc và quyền thế.
Hạ Cửu cũng vậy, nhiều năm trôi qua, đã gần ba mươi mà vẫn chưa có người phụ nữ nào từng xuất hiện bên cạnh, thậm chí còn không có nhu cầu làm ấm giường.
Hạ Cửu là kẻ thù không đội trời chung, cũng là mỏ neo của anh ta.
Mãi đến năm nay, anh ta đột ngột nghe nói Hạ Cửu đã kết hôn, vợ của anh là người phụ nữ mà anh rất yêu thương, được anh giấu trong lòng.
Anh ta cảm thấy rất buồn cười, Hạ Cửu thật vô dụng.
Thần Phật không tình không dục, một khi có tình có dục thì sẽ có điểm yếu, cũng không xứng làm người đứng đầu nữa.
…
Thi Họa biết được sự thật của mười sáu năm qua.
Mẹ ngã xuống vách núi là thật, nhưng trước khi trượt chân ngã xuống vách núi, hai anh em họ đã cãi nhau kịch liệt.
Bộ phim thắng giải Sư tử Vàng tại Liên hoan phim Venice năm đó là kết quả từ việc đạo nhái tác phẩm của người bạn tri kỷ đã qua đời vì nhiễm trùng đường tiểu.
Sau khi biết được sự thật, Từ Chi Nghê nghiêm khắc bảo ông ấy thú nhận, trả lại vinh quang và giải thưởng cho người bạn quá cố.
Lúc đó ông ấy đã chịu khổ nhiều năm, kéo vợ con đến tầng hầm ẩm ướt và chật hẹp ở Kinh Bắc, cuối cùng cũng có cơ hội bứt phá. Khi đã giành giải, trở nên nổi tiếng, gấm hoa rực rỡ, đương nhiên ông ấy không cam tâm từ bỏ.
Lúc Chi Nghê ngã xuống vách núi, ông ấy đã chần chừ một giây.
Một giây đó, bỏ lỡ thời gian vàng để cứu bà ấy.
Cũng chính ý nghĩ độc ác trong một giây đó, ông ấy đã phải sống trong ác mộng và dằn vặt suốt mười sáu năm.
Hai mắt của Thi Họa ươn ướt, nhưng cô không khóc, chỉ lạnh lùng nhếch môi mỉa mai: “Từ Quán Lâm, ông thật sự không xứng làm anh trai của mẹ tôi.”
Từ Quán Lâm nghẹn lời, không cãi lại nữa.
…
Từ đó về sau, Thi Họa không nói chuyện với người nào nữa.
Bất kể là Tông Hoán hay là Từ Quán Lâm.
Chiếc du thuyền khổng lồ vô cùng xa hoa, nhưng đêm nay lại không có ca múa, tĩnh mịch như một khu nghĩa trang.
Lúc bị trói tay chân và đưa lên boong tàu, Thi Họa biết cuối cùng Hạ Nghiên Đình vẫn đến.
Điều cô lo sợ cũng xảy ra.
Anh biết rõ là bẫy, nhưng vẫn chọn rơi vào.
Từ Quán Lâm tận mắt chứng kiến Thi Họa bị trói ở mép của boong tàu, gió lạnh thấu xương quật vào, bất cứ lúc nào cô cũng có thể rơi xuống biển.
Đột nhiên ông ấy trở nên tỉnh táo, kích động lao đến tấn công đám người kia, cố gắng cứu Thi Họa.
“Lũ điên này, các người là một lũ điên không giữ lời! Các người đã hứa chỉ cần Hạ Nghiên Đình đến thì sẽ không làm hại con bé, nó không thể cho các người thứ mà các người cần… Một lũ tội phạm!”
Tông Hoán khẽ nhíu mày, giống như bị giọng nói ồn ào của người đàn ông trung niên này làm phiền, anh ta búng tay, nhướng mày, bộc lộ bản chất nham hiểm, xảo quyệt.
Sau khi anh ta ra hiệu, hai tên lính đánh thuê kéo Từ Quán Lâm đi, tiếng đấm đá vang lên cách đó không xa.
Thi Họa bị trói bên mép của boong tàu, lạnh đến mức gần mất đi ý thức, cô cắn chặt răng, nhắm mắt lại.
Eo biển Tromsøysundet quanh năm không đóng băng, nhưng tầng trên của đại dương không bị dòng nước ấm của Bắc Đại Tây Dương ảnh hưởng, cho nên nhiệt độ cực kỳ thấp.
Gió biển cùng sương mù giống hệt như lưỡi dao, chiếc khăn choàng màu caramel của cô suýt bị thổi bay, ngay cả hơi thở của cô cũng lạnh ngắt.
Tiếng sóng biển gào thét qua đi, bước chân của Tông Hoán càng lúc càng đến gần, anh ta đưa tay ra như Đấng Cứu Thế, quấn chặt khăn choàng cho cô, giọng nói tràn đầy ý cười: “Nghe nói ngoài biển rất lạnh, nhất là vào mùa đông, nếu rơi xuống biển thì sẽ dễ dàng bị giảm thân nhiệt mà chết, cô còn trẻ, sao không cho bản thân thêm sự lựa chọn đi, tôi trẻ hơn Hạ Cửu, còn chu đáo hơn chú ấy, nếu cô đi theo tôi, tôi sẽ chỉ đối xử với cô tử tế hơn thôi.”
Thi Họa mở mắt, mệt mỏi liếc anh ta.
Trong đôi mắt màu xanh thẫm của Tông Hoán, cô nhìn thấy đố kỵ, oán hận, tham lam quyền thế, không chỉ có khao khát mà một người đàn ông dành cho một người phụ nữ.
Bình thường Thi Họa không giỏi giao tiếp, vòng tròn xã giao rất nhỏ.
Nhưng kinh nghiệm nhiều năm ăn nhờ ở đậu giúp cô giỏi quan sát sắc mặt của người khác, kiến thức tích lũy được nhờ đọc sách cũng giúp cô nhìn rõ nhân tình thế thái vượt xa độ tuổi của mình.
Cô có thể thấy Tông Hoán không có hứng thú với cô như lời anh ta nói.
Ngược lại, anh ta có hứng thú với Hạ Nghiên Đình hơn.
Vì công việc, một thời gian trước, cô đã xem toàn bộ tư liệu về Tông Hoán, đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ.
Kinh nghiệm của anh ta giống hệt Hạ Nghiên Đình, xem ra cũng không phải là ngẫu nhiên, mà là cố tình bắt chước.
Có lẽ Hạ Bỉnh Sâm lấy xuất thân và lý lịch của Hạ Cửu để khích lệ con trai, hoặc có lẽ chính Tông Hoán mong muốn đạt được.
Tóm lại, cô có thể lờ mờ đoán ra tâm lý u ám của Tông Hoán.
Đôi môi của cô trắng bệch, nhưng cô cố gượng cười lạnh lùng: “Thôi đi, anh thua xa anh ấy.”
Đúng như dự đoán, sắc mặt của Tông Hóa trở nên lạnh lẽo, nhiệt độ trong đáy mắt của anh ta cũng giảm xuống ngay lập tức, nhưng anh ta vẫn không có vẻ giận dữ, giống như đang bắt chước thái độ bình tĩnh và không dao động của Hạ Cửu.
“Tôi thua chú ấy cái gì? Năng lực? Địa vị? Hay là xuất thân? Đương nhiên tôi là con riêng, mẹ ruột của tôi là gái gọi Paris, nhưng theo tôi được biết, mẹ ruột của Hạ Cửu là người chia bài ở sòng bạc, không chỉ thân phận thấp hèn mà còn thường xuyên lên giường với khách chơi bài.”
“Hạ Hiến Chi là nỗi ô nhục của nhà họ Hạ, con trai duy nhất, Hạ Cửu, cũng sống trong sự ngược đãi của ông ấy, Hạ Cửu sinh ra đã là sâu bọ, tôi thua chú ấy chỗ nào?”
“Ít nhất tôi còn có ba, ba tôi trọng dụng tôi, ưu ái tôi, chưa từng ngược đãi tôi.”
Thi Họa cười nhạo: “Anh thật biết cách tẩy não bản thân. Hạ Hiến Chi đúng là cặn bã, nhưng rốt cuộc ông ấy cũng cho mẹ của Hạ Cửu một cuộc hôn nhân. Hạ Bỉnh Sâm chỉ là một kẻ dối trá mà thôi, anh được sinh ra ngoài giá thú, có từng thấy ông ấy thừa nhận mẹ anh, thừa nhận anh chưa? Cái mà anh gọi là trọng dụng, cùng lắm chỉ là một quân cờ mà ông ấy có thể lợi dụng, con gái của ông ấy mới có tám tuổi, anh biết rõ chuyện này mà.”
Từng chữ xuyên tim, sắc mặt của Tông Hoán trở nên u ám và đáng sợ hơn trước đó.
Nhưng anh ta vẫn cố chống cự, giả vờ bình tĩnh.
Giữa trận đấu tranh tâm lý, một bóng dáng quen thuộc đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Lúc bước lên boong tàu, anh vẫn mặc chiếc áo khoác giống như sáng nay, trầm lặng, nho nhã, giống như quý tộc trong một bộ phim Anh Quốc.
Ánh sáng ảm đạm trên biển che phủ thân thể cao gầy của anh.
Sắc mặt của anh trầm tĩnh, đôi mắt đen lạnh lùng, tàn nhẫn, nhưng toàn thân toát ra sự điềm tĩnh của người đứng trên cao mà một kẻ bắt chước sẽ không bao giờ đạt được dù có nỗ lực đến đâu.
Chính trực. Được người người kính trọng. Không cầu kỳ.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của anh chỉ hướng về Thi Họa, đôi mắt bình tĩnh, lạnh lùng nhìn cô từ phía xa xa, là sự trấn an im ắng, tĩnh lặng.
Lát sau anh nhếch môi, điềm tĩnh ra lệnh: “Thả cô ấy ra, chúng ta còn có thể nói chuyện, nếu cô ấy bị thương, hai cha con cậu đừng mong sống thêm ngày nào nữa.”
Từ giây phút Hạ Cửu xuất hiện, tâm trạng của Tông Hoán bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Không còn bắt chước anh, không còn giả vờ ung dung, lười biếng, sắc mặt miễn cưỡng trầm xuống, ra hiệu cho người của mình lấy tài liệu ra.
“Ký thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, rời khỏi Kinh Bắc, tôi đảm bảo hai vợ chồng chú bình yên vô sự.” Nói đến cuối câu, Tông Hoán còn nhướng mày ẩn ý, “Ký nhanh đi, dây dưa nữa thì dù cho cục cưng của chú an toàn, nhưng chưa chắc chú đã trụ nổi.”
Thi Họa hoang mang, không hiểu ẩn ý trong lời nói của Tông Hoán.
Khả năng nhìn trong bóng tối của cô rất kém, nơi này lại không có ánh sáng, cô cố hết sức nhìn về phía Hạ Nghiên Đình, nhưng cũng không thể nhìn rõ sắc mặt của anh.
Vài mảnh ký ức đột ngột xuất hiện trong đầu cô.
Anh chưa từng đi bơi.
Không thích ra biển.
Du thuyền.
Có phải là… anh sợ nước?
Giọng điệu của Tông Hoán vừa suy tư vừa thâm độc: “Hạ Cửu, nhìn chiếc du thuyền xa hoa này đi, có phải rất giống chiếc du thuyền mà năm đó Hạ Hiến Chi đã đá chú xuống không?”
Cô gái bị trói bên mép boong tàu tái mặt.
Thì ra là vậy.
Trái tim của Thi Họa đau đớn như bị dao đâm.
Chẳng trách sao anh chưa từng bơi, thậm chí còn không chịu đến gần hồ bơi ở Nhạn Tây.
Đứng trước vết thương lòng và nỗi sợ sâu xa nhất, anh lại lên chiếc du thuyền này.
Nước mắt nóng hổi đột ngột tuôn trào, tự dưng cô cảm thấy thật bất công.
Cô là tội đồ.
Cô đã làm gì cho Hạ Nghiên Đình? Cô chỉ là một đứa bé nhiệt tình, cho anh lòng bò miễn phí trong nhà mình.
Anh lại âm thầm bảo vệ cô nhiều năm như vậy.
Thậm chí còn liều mạng vì cô.
Đã biết rõ là bẫy, nhưng anh vẫn đến.
Vào thời khắc đó, rốt cuộc cô cũng hiểu ẩn ý trong lời của ông nội.
Hóa ra cô là điểm yếu duy nhất trong đời Hạ Nghiên Đình.
Anh vốn là thần linh trên cao, vì cô mà rơi xuống nhân gian, dao đâm súng bắn cũng không bị thương, không thể bị làm khó, cũng không thể bị đe dọa.
Anh có thể đi đến ngày hôm nay cũng là vì không người nào có thể làm khó anh.
Cả đời anh khổ sở, phải tự dựa dẫm vào bản thân mình để tìm ra con đường sống, vốn dĩ một người như anh không nên trải qua bất kỳ đau đớn nào, anh nên được kính trọng như thần Phật đã tu thành chính quả.
“Thả cô ấy ra, tôi ký.”
Nghe thấy giọng nói không vui không buồn của anh, Thi Họa hoàn toàn mất hết lý trí, cô liếc Tông Hoán, chán ghét mỉa mai: “Không phải anh đã hỏi mình thua Hạ Cửu chỗ nào sao? Tôi nói cho anh biết, chỗ nào cũng thua. Anh ấy là ông chủ cao quý của nhà họ Hạ, còn anh chỉ là chuột dưới cống ngầm.”
Cô không thể để Hạ Nghiên Đình ký vào thỏa thuận này.
Anh xứng đáng có được những gì mình nắm trong tay. Sau này nhà họ Hạ vẫn phải dựa dẫm vào anh, quyền lực không thể rơi vào tay một kẻ độc ác không có giới hạn cuối cùng.
Tông Hoán sập bẫy, chân dài sải bước, Hạ Nghiên Đình lại bị một đám lính đánh thuê chặn bên ngoài.
“Cô thật nể mặt chú ấy, tốt lắm, tôi cũng muốn xem vị thần linh toàn năng trong suy nghĩ của cô sẽ cứu cô thế nào.”
“Cô có biết nỗi sợ biển sâu của chú ấy có thể gây chết người không, nước vào sẽ nghẹt thở, đến lúc đó, hai người sẽ trở thành đôi uyên ương bỏ mạng dưới biển Na Uy, thật k*ch th*ch.”
Tông Hoán vươn tay kéo lỏng dây thừng đang trói cô, thật ra anh ta chỉ muốn uy h**p Hạ Cửu ký thỏa thuận ngay lập tức, nhưng vì nội tâm giằng xé, cổ tay của anh ta run rẩy.
Vốn dĩ anh ta chỉ dùng sức một chút, dây thừng đã được tháo ra hoàn toàn, cô gái trên boong tàu rơi xuống biển.
/
Thân thể rơi vào biển sâu, nhiệt độ cực lạnh có thể làm người ta h* th*n nhiệt bất cứ lúc nào.
Xung quanh vang lên tiếng gào thét đáng sợ, cơn ác mộng đã tra tấn anh mười mấy năm lại tỉnh giấc trong một đêm.
Anh từng bơi rất giỏi, nhưng từ năm sáu tuổi đã không còn đi bơi.
Vực sâu nghẹt thở nuốt chửng anh, nhưng dường như anh đã quên đi nỗi sợ sâu xa nhất trong nội tâm.
Dùng sức nâng thân thể vừa lạnh vừa ướt của cô lên, đã tiêu hao toàn bộ thể lực, giống như từ bỏ chính sinh mạng của mình.
Thời khắc rơi vào biển sâu, anh không còn quan tâm đến chuyện sinh tử của chính mình.
Cuộc đời của anh vốn là một sự tồn tại không ai vui mừng, gian khổ chào đời, là gánh nặng mà ba ruột chán ghét vứt bỏ, là sự khổ sở không nhìn thấy bến bờ.
Thi Họa thì khác.
Mặc dù người thân mất sớm, nhưng cô lại là báu vật trong lòng rất nhiều người.
Cũng là điều duy nhất anh trân trọng trong đời mình.
Chỉ cần cô còn sống.
Anh chỉ muốn cô sống.
Tiếng súng truyền đến từ nơi xa, Interpol chiến đấu cùng đám lính đánh thuê phi pháp trên du thuyền.
Mà thuyền cứu nạn vẫn còn cách rất xa.
Không biết đã bơi bao lâu, anh dùng hết sức lực của cánh tay mình để đưa người vợ đang hôn mê vào tay nhân viên cứu hộ.
Nhân viên y tế bắt đầu cấp cứu ngay lập tức.
Sức lực đi ngược bản năng sinh lý, bứt phá giới hạn, cuối cùng cũng bị tiêu hao hoàn toàn.
Trước mắt đột ngột tối sầm lại, thân thể lại chìm vào biển sâu lần nữa, tiếng cá ông kêu gào đáng sợ truyền đến từ nơi xa, cuối cùng sẽ đè nén anh thành bột mịn.
Thực hư khó lường, ác mộng liên tục kéo đến.
Trong vực sâu hỗn loạn, ngoại trừ cá ông có thể nuốt chửng anh bất cứ lúc nào, chỉ còn giọng nói nghẹn ngào mềm mại ——
“Hạ Cửu…”
“Hạ Nghiên Đình.”
“Em yêu anh.”
“Mấy ngày rồi anh không nói chuyện với em, em nhớ anh nhiều lắm.”
“Anh để ý đến em, để ý đến em có được không…”
“Hạ Cửu, anh không cần em thật sao?”
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Tromsø, thành phố cực Bắc của thế giới, đẹp động lòng người.
Mùa đông đến gần đêm vùng cực (*), tầm ba giờ rưỡi chiều đã có thể nhìn thấy toàn thành phố chuyển từ màu xanh sang cam, cuối cùng là chuyển sang hồng.
(*) Là thời gian mà đêm kéo dài trên 24 giờ, thông thường diễn ra bên trong các vòng cực trong mùa đông tại bán cầu đó.
Thi Họa chưa từng thích đăng ảnh lên vòng bạn bè, hai ngày nay lại say mê chụp ảnh, mỗi khi màu xanh xuất hiện, cô lại giơ máy ảnh, bắt đầu chụp ảnh.
Vào lúc hoàng hôn, độ bão hòa của màu xanh lại tăng lên, hòa quyện cùng vầng hào quang màu vàng óng ở đường chân trời, cả bầu trời tỏa ra cảm giác lãng mạn, mộng mơ.
Cô không quá điêu luyện, phần lớn đều là tiện tay chụp bừa, nhưng từng khung hình đều là một bức tranh của thiên nhiên.
Mấy căn nhà đầy màu sắc bị tuyết phủ trắng ngần, đỉnh núi tuyết nhuộm hồng vào lúc hoàng hôn, bầu trời màu vàng hồng đẹp như mộng cảnh, đèn neon sáng lên giữa bầu trời dần dần chuyển màu xanh thẫm.
Hồi còn học đại học, Thi Họa từng ghé thăm vài thành phố ở châu Âu vào các kỳ nghỉ, nhưng chưa từng đến Na Uy.
Cô biết ơn những suy nghĩ đột ngột xuất hiện trong đầu, cô chỉ muốn đến gặp Hạ Nghiên ĐÌnh, nhưng không ngờ lại có được một kỳ nghỉ ngắn ngủi.
Cô nhớ hồi cấp hai, mình từng đọc trong một quyển sách: Nếu có thể đến Tromsø cùng người mình yêu, cuộc đời sẽ trở nên đáng giá.
Hóa ra là thật.
Vốn dĩ cô dự định gặp anh xong sẽ bay về, nhưng thật sự không nỡ bỏ qua khung cảnh cổ tích thế này, ngoại trừ hai ngày nghỉ bình thường, cô đổi ca thêm hai ngày nữa, vậy là cô có thể đón Giáng sinh ở nơi này trước khi trở về.
Đúng lúc có một đồng nghiệp lớn tuổi cần về quê thăm người thân vào Tết năm nay, hai người họ đồng ý thay ca cho nhau, hai bên đều thuận tiện.
Hạ Nghiên Đình đi cáp treo trên đỉnh núi cùng cô để ngắm toàn cảnh thành phố, còn đến Nhà thờ Bắc Cực nổi tiếng để tham quan.
Lúc có cuộc họp quan trọng cần tham dự, anh lại sắp xếp Jenny, một nhân viên nữ của chi nhánh Hạ Tỳ tại Bắc Âu, đi cùng cô.
…
Nghe nói hôm nay, chỉ số cực quang tăng mạnh, khả năng cao sẽ nhìn thấy cực quang.
Họ hẹn bốn giờ rưỡi chiều sẽ đi ngắm cực quang.
Hạ Nghiên Đình ra ngoài từ sáng sớm, Thi Họa cũng dậy sớm, ăn mặc chỉnh tề, định đi dạo xung quanh một vòng.
Cô bị ảnh hưởng bởi không khí Giáng sinh đậm đà của thành phố này, vậy là hôm nay cô chọn một bộ quần áo Giáng sinh hiếm hoi.
Áo khoác dạ màu đỏ rượu phối cùng chiếc khăn choàng màu caramel nhạt và đôi ủng đi tuyết màu nâu chocolate, màu đỏ rượu cao quý hòa hợp với màu nâu, mang đến cảm giác Giáng sinh.
Trước khi Hạ Nghiên Đình ra ngoài, cô vẫn đang say sưa trang điểm trước gương, đôi mắt trong trẻo chỉ tập trung vào gương, thậm chí cô còn quên mất nguời đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông bắt mắt và nho nhã bình tĩnh đứng bên cạnh cô, không biết đã lặng lẽ nhìn cô bao lâu rồi.
Đến lúc xong việc, bất ngờ đối mặt với đôi mắt đen u ám và thâm sâu của anh, cô mới phát hiện hình như anh đã nhìn cô chằm chằm rất lâu rồi.
Cô đỏ mặt trong vô thức, ngón tay mềm mại chủ động đan vào ngón tay anh, nhẹ nhàng quấn quýt, giọng nói ngọt ngào như pha mật ong, cô nhỏ giọng nỉ non: “Không phải anh đang gấp lắm à, sao còn chưa đi nữa?”
Anh vẫn khẽ cúi đầu, bình tĩnh nhìn cô, giống như nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
Bị anh nhìn chằm chằm, vành tai của cô cũng nóng lên, đầu ngón tay của cô nhẹ nhàng véo anh một cái, giận dỗi nói: “Làm gì mà nhìn người ta chằm chằm thế?”
Cái mũi xinh xắn của cô ngại ngùng chun lại, chiếc khăn choàng dạ màu caramel nhạt che chắn cổ và vai cô, để lộ gương mặt trái xoan trắng sứ, vừa gợi cảm vừa ngây thơ.
Trong ấn tượng của anh, cô rất ít khi mặc màu đỏ tươi, cô gái trước mặt anh mắt sáng long lanh, môi đỏ, răng trắng, xinh đẹp động lòng người.
Trái tim của anh dao động, không nói không rằng, anh đã cúi người về phía trước, nhẹ nhàng hôn lên má cô, giọng nói trầm thấp và gợi cảm cũng vang lên: “Nhĩ hệ ngô hệ thánh đản lão nhân tống tí ngã khái lễ vật?”
(Em có phải là món quà mà ông già Noel tặng cho anh không?)
…
Thi Họa đi dạo cùng Jenny.
Gần đến Giáng sinh, nhà hàng, quán bar, quán cà phê ở nơi này đều được trang hoàng để đón lễ, được màu sắc đặc biệt của bầu trời tô điểm, nơi nào cũng như một bức họa.
Jenny là một cô gái rất hài hước và biết cách ăn nói, cô ấy sống ở Bắc Âu nhiều năm, thật ra không quá thân thuộc với ông chủ Hạ Nghiên Đình.
Nhưng dù vậy, cô ấy vẫn có thể nói về mấy tin đồn liên quan đến sếp lớn.
“Hạ tiên sinh chưa từng có thư ký nữ, trước đây chúng tôi còn tự hỏi có phải anh ấy thích đàn ông hay không.”
“Bây giờ tôi mới biết mình đã sai hoàn toàn, Hạ tiên sinh cực kỳ lãng mạn.
Có lẽ là vì sống ở Bắc Âu quá lâu, lúc kể chuyện cười, Jenny thường pha trộn tiếng Trung và tiếng Anh, còn dùng những từ lóng mà Thi Họa chưa từng nghe qua, có cảm giác rất hài hước, Thi Họa cũng dở khóc dở cười.
Người dân Tromsø rất tốt bụng, quần áo Giáng sinh của Thi Họa được bạn bè Bắc Âu nhiệt tình khen ngợi suốt đoạn đường.
Cô rất có hứng thú với phong tục và văn hóa địa phương, dọc đường đi còn bắt chuyện với người bản địa.
Cô không hiểu tiếng Na Uy, mà tiếng Anh của người bản địa hơi khó nghe, nhưng hai bên có thể dùng ngôn ngữ hình thể để trò chuyện mà không gặp trở ngại nào cũng là một điều rất thú vị.
Đã muốn ở lại đón Giáng sinh, đương nhiên phải chọn một nhà hàng mình thích.
Gần đây nghe cư dân bản địa nói, Thi Họa mới biết rất nhiều nhà hàng sẽ đóng cửa vào dịp Giáng sinh, cho nên chọn nhà hàng trở thành chuyện quan trọng, đòi hỏi rất nhiều nỗ lực.
Nhưng vì tâm tình tốt, cô tin mình có thể đặt chỗ ở một nhà hàng thích hợp trước khi đi ngắm cực quang vào chiều nay.
Còn về bữa trưa, cô đi dạo lòng vòng mệt nhọc một hồi mới tìm được một nhà hàng cổ trên phố, chân cua hoàng đế, vẹm xanh, thịt cừu nướng và súp kem cá đều hoàn hảo.
Ở nhà hàng không có nhiều thực khách, ông chủ lại rất khéo ăn nói, ông ấy là một ông cụ, không đoán được là bao nhiêu tuổi, suốt bữa ăn, ông ấy giới thiệu rất nhiều món ăn địa phương chính gốc cho Thi Họa. Sau đó Thi Họa đi vào nhà vệ sinh, trên đường đi còn bị ông chủ kéo vào tán gẫu một hồi.
Lúc cô trở lại, Jenny vừa trả lời mấy email công việc xong, cô ấy ngẩng đầu, cười nói: “Vậy tôi cũng đi vệ sinh.”
“Được rồi.” Thi Họa nhẹ nhàng đáp lời, ngồi xuống xem lại ảnh, nhưng ánh mắt lại bị một vật màu vàng bên góc trái thu hút.
Là vật trang trí, không biết ai đã đặt ở đó, làm Thi Họa mất nhận thức về không gian và thời gian.
Cô ngơ ngác thật lâu, không biết đang nghĩ gì.
Mười mấy năm trôi qua nhanh như vậy, nhưng cô vẫn còn nhớ rõ, hóa ra có một vài nỗi đau bị thời gian vùi lấp sẽ tồn tại vĩnh viễn.
Hàng mi dày của cô khẽ run rẩy, cuối cùng cô cầm vật trang trí vừa quen vừa lạ này lên, giữ trong lòng bàn tay, liên tục v**t v* như chìm vào mộng cũ.
Món đồ trang trí màu vàng này được thêu ba chữ xiên xẹo —— bùa bình an.
Nói là bùa bình an, thật ra chỉ là hai mảnh vải không biết lấy từ nơi nào, may dọc các mép, nhồi bông vào chính giữa.
Có lẽ đây là lá bùa bình an đơn sơ nhất trên thế giới, nhưng hốc mắt của Thi Họa lại ươn ướt.
Đây là lá bùa mà năm lớp một cô nhiệt tình may thêu sau khi học được cách sử dụng kim chỉ trong môn thường thức gia đình.
Là lời chúc mộc mạc và bản năng nhất mà một cô bé sáu tuổi tặng mẹ.
Trong ký ức của cô, bùa bình an rất đẹp, nhưng đó là ký ức của một cô bé sáu tuổi.
Mười sáu năm sau nhìn lại mới phát hiện nó buồn cười, đơn sơ nhưng cũng bộc lộ sự chân thành và đáng yêu của trẻ con.
Lúc đó mẹ rất vui, bà ôm cô trong lòng, hôn lên gò má phúng phính của cô, giọng nói dịu dàng như làn nước: “Họa Họa nhà mình giỏi quá, bàn tay khéo léo thế này, mẹ sẽ cất giữ suốt đời, cảm ơn bé cưng.”
Ngày hôm sau, mẹ đi Thụy Sỹ để tìm nguồn cảm hứng.
Từ đó về sau, cô không bao giờ gặp mẹ nữa.
Mãi đến năm mười tuổi mới biết đã âm dương cách biệt từ lâu.
Cổ họng của cô như bị điều cay đắng nhất trên đời chặn lại, cô nắm chặt bùa bình an màu vàng trong tay, sau đó ngẩn người đứng lên.
Nhìn xung quanh, ngoại trừ ông chủ và phục vụ, trong nhà hàng không còn người nào.
Jenny vẫn ở trong nhà vệ sinh, nhưng cô lại không thể chờ thêm được nữa, chỉ biết đỏ mắt chạy ra như người mộng du.
Thứ này thuộc về mẹ.
Không nên vô duyên vô cớ xuất hiện ở nơi này.
Xung quanh tuyết phủ trắng ngần, nơi này đất rộng người thưa, cả con đường chỉ có vài người qua lại, phía xa xa cũng chỉ có lác đác mấy gương mặt xa lạ.
Thi Họa hít một hơi thật sâu, bấm mạnh vào lòng bàn tay, buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
Đúng lúc cô định quay vào nhà hàng, có gì đó đột ngột che lên miệng cô.
Mùi gay mũi ập đến, ánh mắt tối sầm, cô mất đi ý thức.
Tromsø vắng cẻ, một cô gái Trung Quốc bị bắt vào chiếc xe van màu đen, vì tốc độ quá nhanh, không người nào để ý.
/
Lúc mở mắt lần nữa, thái dương của cô đau nhức, đầu óc choáng váng, suy nghĩ hỗn loạn, lồng ngực vừa ngột ngạt vừa đau đớn, hít thở khó khăn, nhưng Thi Họa vẫn chật vật mở mắt.
Đèn chùm pha lê kiểu Trung cổ cực kỳ xa hoa và chói chang, dưới ánh đèn nhức mắt, Thi Họa nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt của cô cũng dừng lại.
Tiếng gió biển gào rú truyền vào tai, thảm trải sàn lắc lư khe khẽ, không rõ ràng, nhưng Thi Họa suy đoán giờ phút này, cô đang ở trong một chiếc du thuyền.
Nói chính xác thì là một chiếc du thuyền xa hoa.
Cô cố nén cơn đau đầu, gắng gượng đứng lên khỏi thảm trải sàn, nhưng một đôi giày da quen thuộc đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Cô chưa kịp ngước mắt, người đàn ông kia đã ngồi xổm xuống, đầu ngón tay lạnh ngắt nâng cằm cô lên, đôi mắt xanh thẫm vô cùng phấn khởi: “Cô Thi, vẫn khỏe chứ?”
Trong lòng Thi Họa chùng xuống, móng tay bấm vào lòng bàn tay vì sợ hãi, nhưng gương mặt lạnh lùng của cô vẫn tràn đầy sự bình tĩnh vượt lứa tuổi.
Cô im lặng nuốt nước bọt, sau đó gượng cười mỉa mai: “Dựa theo vai vế, anh phải gọi tôi là thím Chín.”
Tông Hoán thở dồn dập, đôi mắt xanh thẫm dao động, anh ta cười nhạo, đuôi mắt cong lên, giống như vừa nghe thấy một chuyện cười hết sức hoang đường, nhưng cũng không tức giận.
Anh ta v**t v* cằm cô, không dùng lực, chỉ chơi đùa một chút, giống như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật xa xỉ, im lặng một hồi lâu, giọng nói của anh ta chậm rãi vang lên: “Cô không sợ hãi khóc lóc, tôi cũng bất ngờ đấy.”
Thi Họa rất ghét dáng vẻ vờ vịt, ngạo mạn này của anh ta, cô đẩy bàn tay đang giữ cằm cô ra.
Có âm thanh gì đó vang lên trong phòng, hình như ngoài cửa có động tĩnh khác thường.
Vốn dĩ cửa không đóng, bước chân nặng nề dần dần đến gần.
Thi Họa vô thức ngước mắt, nhìn thấy một người đàn ông Âu Mỹ cao lớn, mặc quần áo màu đen, được trang bị đầy đủ, có đồng phục chiến đấu, áo chống đạn, găng tay.
Cô không biết đối phương là lính đánh thuê, nhưng cách ăn mặc cũng đủ làm cô sợ hãi.
Người đàn ông Âu Mỹ đi lại nặng nề, khoanh tay trước ngực, mặc dù không thể nhìn thấy sắc mặt vì người này đeo mặt nạ và kính bảo hộ, nhưng cảm giác áp bức cũng đủ nặng nề.
Trong lòng Thi Họa lạnh ngắt, bây giờ cô tin chắc Tông Hoán không có giới hạn cuối cùng, là một người cực kỳ nguy hiểm.
Cô biết mình tay không tấc sắt, đã là con cá nằm trên thớt, nhưng vào thời khắc này, suy nghĩ mạnh mẽ nhất trong đầu cô chính là hy vọng Hạ Nghiên Đình sẽ không mắc bẫy.
Cô chỉ là cháu gái nuôi của nhà họ Hạ, là một người dẫn chương trình bình thường, Tông Hoán không thể làm lớn chuyện chỉ vì một người phụ nữ.
Anh ta đang nhắm đến Hạ Nghiên Đình.
Lính đánh thuê mặc áo đen bước đến gần cô, nhưng Tông Hoán giơ tay ngăn cản.
Anh ta ra hiệu không sao, đôi mắt hoa đào dài hẹp rũ xuống nhìn người phụ nữ trên tấm thảm Ba Tư màu đỏ thẫm, giọng nói lười biếng lại vui đùa: “Bình thường là người đẹp mong manh, thật ra chỉ lừa gạt người ta, thực chất bên trong cũng can đảm, người đẹp ơi, cô càng lúc càng hấp dẫn tôi rồi đấy.”
Thi Họa chỉ cảm thấy bụng dạ khó chịu, không muốn phí thêm thời gian nói chuyện với tên điên này, cô nghiêm mặt, thấp giọng nói: “Nếu như mục tiêu của anh là Hạ Cửu, tôi e là anh đã tính toán sai, tôi và anh ấy chỉ kết hôn vì lợi ích, mỗi người đều có mục đích riêng, chắc chắn anh ấy sẽ không mạo hiểm vì một người phụ nữ đâu.”
Đôi mắt nham hiểm của Tông Hoán nheo lại, anh ta bật cười: “Cô nặng tình quá nhỉ, chưa gì đã vội vàng bảo vệ người ta.”
Mặc dù không hiểu rõ Tông Hoán, nhưng anh ta là người của Hạ Bỉnh Sâm, chắc chắn là đã lên kế hoạch toàn diện, Hạ Bỉnh Sâm mới dám ra tay.
Cô không biết mình có thể làm gì cho Hạ Nghiên Đình, suy nghĩ duy nhất chính là quấy nhiễu phán đoán của đối phương.
“Tôi bảo vệ anh ấy làm gì, tôi chỉ đang xót xa cho bản thân mình. Tôi không cha không mẹ, chỉ biết bám víu vào Hạ Cửu vì quyền thế và tài sản của anh ấy, bây giờ lại bị anh ấy kéo xuống bùn, cuộc đời tôi thật khốn khổ.”
Tông Hoán xùy một tiếng, giọng điệu vui đùa còn điểm thêm một chút xíu đố kỵ: “Cô diễn giỏi quá nhỉ, làm người dẫn chương trình thật uổng phí làm sao, nên đi theo mẹ cô đóng phim mới phải.”
Thi Họa còn chưa nghĩ ra cách đáp trả, anh ta lại lên tiếng: “Lúc đầu nghe nói Hạ Cửu có một người phụ nữ, tôi còn rất bất ngờ, phải âm thầm điều tra rất lâu. Nghe nói hai người là hàng xóm cũ ở vịnh Hương Sơn, năm đó Hạ Cửu sống sót nhờ lòng bò mà cháu gái của chủ tiệm lòng bò tiếp tế mỗi ngày, hóa ra cô cũng giống như ba mẹ thứ hai của Hạ Cửu, chẳng trách sao chú ấy kết hôn với cô.”
Trong lòng Thi Họa run rẩy, gương mặt trắng bệch.
Bây giờ cô chắc chắn mình không thể đánh lạc hướng đối phương.
Tông Hoán đã điều tra rõ nguồn gốc của họ, chuyện này cũng không thể trách hàng xóm, hàng xóm cũ sống trong hẻm nhỏ cả đời, mỗi ngày đều yên ổn mở cửa tiệm rồi đóng cửa tiệm, biến cố lớn nhất trong đời có lẽ là chủ nhà tăng giá thuê, họ không đề phòng cũng là chuyện bình thường.
Cô không muốn nói nữa, chỉ sợ càng nói càng sai, chi bằng cứ im lặng.
Hình như Tông Hoán rất thích nói chuyện với cô, cô phớt lờ, anh ta bình tĩnh gợi chuyện, cuối cùng cũng khơi dậy cảm xúc của cô.
“Cô cũng không phải là số khổ, còn có một người cậu mà, nghe nói hai người không qua lại mười mấy năm rồi, chi bằng tranh thủ hôm nay ôn lại chuyện xưa một chút?”
Sau đó, Từ Quán Lâm bị người đàn ông áo đen đá vào phòng, Thi Họa kinh ngạc nhìn ông ấy, lập tức hiểu ra nguồn gốc của lá bùa bình an.
“Từ Quán Lâm, ông hại mẹ tôi có đúng không?”
Đủ loại ký ức xưa ùa về, nhớ đến dạo này Từ Quán Lâm rất kỳ lạ, giờ phút này còn bị người khác lợi dụng, ông ấy đã trở thành con dao tẩm độc trên tay người khác.
Thi Họa đã có suy đoán trong lòng.
Từ Quán Lâm biết mình bị lợi dụng, nhưng ông ấy cũng không còn cách nào khác.
Ông ấy không muốn làm tổn thương Thi Họa, cũng không muốn đắc tội với Hạ Nghiên Đình, nhưng ông ấy cũng muốn nắm bắt cơ hội đối diện một lần, chỉ hy vọng có thể thỏa thuận được với Hạ Nghiên Đình.
Qua lời của Hạ Hành, ông ấy biết được Thi Họa là người trong lòng của Hạ Nghiên Đình.
Bản án cũ không cần phải bị đào lên một lần nữa, người chết cũng không thể sống lại.
Ông ấy chỉ muốn giữ mặt mũi của bản thân và danh dự mà ông ấy đã dày công vun đắp hết nửa đời.
Chuyện đã đến đường cùng, ông ấy chỉ muốn van xin Hạ Nghiên Đình giơ cao đánh khẽ, buông tha ông ấy, cũng buông tha Thi Họa, đừng để quá khứ đau đớn lại đeo bám và giày vò cô lần nữa.
Giọng nói của Từ Quán Lâm khàn khàn, vô vọng: “Tiểu Họa, không phải như vậy, thật sự không phải như con nghĩ đâu. Lúc trước Từ Chi Nghê ngã xuống vách núi thật sự chỉ là tai nạn, cậu chưa từng có suy nghĩ hãm hại mẹ con, mẹ con là em gái ruột của cậu, em gái ruột duy nhất, làm sao cậu có thể hại nó…”
Tông Hoán ngồi một bên, châm một điếu xì gà, bắt chước cách cầm nắm của Hạ Nghiên Đình, nhả ra một làn khói, say sưa thưởng thức như đang xem một vở kịch luân thường đạo lý.
Mặc dù Thi Họa xinh đẹp, dáng vẻ lạnh lùng vừa ngọt ngào vừa hấp dẫn, nhưng anh ta không thật sự có hứng thú với cô.
Anh ta chỉ muốn cướp đoạt người phụ nữ của Hạ Cửu mà thôi.
Từ hồi còn nhỏ, ba ruột Hạ Bỉnh Sâm đã so sánh anh ta với Hạ Cửu.
Hạ Cửu khiêm tốn, lấy nhu thắng cương, thận trọng leo từng bước đến ngày hôm nay, anh ta cũng nhắm mắt làm theo.
Kết quả là Hạ Cửu trở thành ông chủ mới của nhà họ Hạ, được mọi người kính trọng.
Còn mình chỉ là giun dế không được nhìn thấy ánh mặt trời.
Tông Hoán luôn luôn xem bản thân mình là cỗ máy học tập, cỗ máy làm việc, không cảm xúc, không sở thích, không tình cảm.
Chỉ quan tâm đến tiền bạc và quyền thế.
Hạ Cửu cũng vậy, nhiều năm trôi qua, đã gần ba mươi mà vẫn chưa có người phụ nữ nào từng xuất hiện bên cạnh, thậm chí còn không có nhu cầu làm ấm giường.
Hạ Cửu là kẻ thù không đội trời chung, cũng là mỏ neo của anh ta.
Mãi đến năm nay, anh ta đột ngột nghe nói Hạ Cửu đã kết hôn, vợ của anh là người phụ nữ mà anh rất yêu thương, được anh giấu trong lòng.
Anh ta cảm thấy rất buồn cười, Hạ Cửu thật vô dụng.
Thần Phật không tình không dục, một khi có tình có dục thì sẽ có điểm yếu, cũng không xứng làm người đứng đầu nữa.
…
Thi Họa biết được sự thật của mười sáu năm qua.
Mẹ ngã xuống vách núi là thật, nhưng trước khi trượt chân ngã xuống vách núi, hai anh em họ đã cãi nhau kịch liệt.
Bộ phim thắng giải Sư tử Vàng tại Liên hoan phim Venice năm đó là kết quả từ việc đạo nhái tác phẩm của người bạn tri kỷ đã qua đời vì nhiễm trùng đường tiểu.
Sau khi biết được sự thật, Từ Chi Nghê nghiêm khắc bảo ông ấy thú nhận, trả lại vinh quang và giải thưởng cho người bạn quá cố.
Lúc đó ông ấy đã chịu khổ nhiều năm, kéo vợ con đến tầng hầm ẩm ướt và chật hẹp ở Kinh Bắc, cuối cùng cũng có cơ hội bứt phá. Khi đã giành giải, trở nên nổi tiếng, gấm hoa rực rỡ, đương nhiên ông ấy không cam tâm từ bỏ.
Lúc Chi Nghê ngã xuống vách núi, ông ấy đã chần chừ một giây.
Một giây đó, bỏ lỡ thời gian vàng để cứu bà ấy.
Cũng chính ý nghĩ độc ác trong một giây đó, ông ấy đã phải sống trong ác mộng và dằn vặt suốt mười sáu năm.
Hai mắt của Thi Họa ươn ướt, nhưng cô không khóc, chỉ lạnh lùng nhếch môi mỉa mai: “Từ Quán Lâm, ông thật sự không xứng làm anh trai của mẹ tôi.”
Từ Quán Lâm nghẹn lời, không cãi lại nữa.
…
Từ đó về sau, Thi Họa không nói chuyện với người nào nữa.
Bất kể là Tông Hoán hay là Từ Quán Lâm.
Chiếc du thuyền khổng lồ vô cùng xa hoa, nhưng đêm nay lại không có ca múa, tĩnh mịch như một khu nghĩa trang.
Lúc bị trói tay chân và đưa lên boong tàu, Thi Họa biết cuối cùng Hạ Nghiên Đình vẫn đến.
Điều cô lo sợ cũng xảy ra.
Anh biết rõ là bẫy, nhưng vẫn chọn rơi vào.
Từ Quán Lâm tận mắt chứng kiến Thi Họa bị trói ở mép của boong tàu, gió lạnh thấu xương quật vào, bất cứ lúc nào cô cũng có thể rơi xuống biển.
Đột nhiên ông ấy trở nên tỉnh táo, kích động lao đến tấn công đám người kia, cố gắng cứu Thi Họa.
“Lũ điên này, các người là một lũ điên không giữ lời! Các người đã hứa chỉ cần Hạ Nghiên Đình đến thì sẽ không làm hại con bé, nó không thể cho các người thứ mà các người cần… Một lũ tội phạm!”
Tông Hoán khẽ nhíu mày, giống như bị giọng nói ồn ào của người đàn ông trung niên này làm phiền, anh ta búng tay, nhướng mày, bộc lộ bản chất nham hiểm, xảo quyệt.
Sau khi anh ta ra hiệu, hai tên lính đánh thuê kéo Từ Quán Lâm đi, tiếng đấm đá vang lên cách đó không xa.
Thi Họa bị trói bên mép của boong tàu, lạnh đến mức gần mất đi ý thức, cô cắn chặt răng, nhắm mắt lại.
Eo biển Tromsøysundet quanh năm không đóng băng, nhưng tầng trên của đại dương không bị dòng nước ấm của Bắc Đại Tây Dương ảnh hưởng, cho nên nhiệt độ cực kỳ thấp.
Gió biển cùng sương mù giống hệt như lưỡi dao, chiếc khăn choàng màu caramel của cô suýt bị thổi bay, ngay cả hơi thở của cô cũng lạnh ngắt.
Tiếng sóng biển gào thét qua đi, bước chân của Tông Hoán càng lúc càng đến gần, anh ta đưa tay ra như Đấng Cứu Thế, quấn chặt khăn choàng cho cô, giọng nói tràn đầy ý cười: “Nghe nói ngoài biển rất lạnh, nhất là vào mùa đông, nếu rơi xuống biển thì sẽ dễ dàng bị giảm thân nhiệt mà chết, cô còn trẻ, sao không cho bản thân thêm sự lựa chọn đi, tôi trẻ hơn Hạ Cửu, còn chu đáo hơn chú ấy, nếu cô đi theo tôi, tôi sẽ chỉ đối xử với cô tử tế hơn thôi.”
Thi Họa mở mắt, mệt mỏi liếc anh ta.
Trong đôi mắt màu xanh thẫm của Tông Hoán, cô nhìn thấy đố kỵ, oán hận, tham lam quyền thế, không chỉ có khao khát mà một người đàn ông dành cho một người phụ nữ.
Bình thường Thi Họa không giỏi giao tiếp, vòng tròn xã giao rất nhỏ.
Nhưng kinh nghiệm nhiều năm ăn nhờ ở đậu giúp cô giỏi quan sát sắc mặt của người khác, kiến thức tích lũy được nhờ đọc sách cũng giúp cô nhìn rõ nhân tình thế thái vượt xa độ tuổi của mình.
Cô có thể thấy Tông Hoán không có hứng thú với cô như lời anh ta nói.
Ngược lại, anh ta có hứng thú với Hạ Nghiên Đình hơn.
Vì công việc, một thời gian trước, cô đã xem toàn bộ tư liệu về Tông Hoán, đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ.
Kinh nghiệm của anh ta giống hệt Hạ Nghiên Đình, xem ra cũng không phải là ngẫu nhiên, mà là cố tình bắt chước.
Có lẽ Hạ Bỉnh Sâm lấy xuất thân và lý lịch của Hạ Cửu để khích lệ con trai, hoặc có lẽ chính Tông Hoán mong muốn đạt được.
Tóm lại, cô có thể lờ mờ đoán ra tâm lý u ám của Tông Hoán.
Đôi môi của cô trắng bệch, nhưng cô cố gượng cười lạnh lùng: “Thôi đi, anh thua xa anh ấy.”
Đúng như dự đoán, sắc mặt của Tông Hóa trở nên lạnh lẽo, nhiệt độ trong đáy mắt của anh ta cũng giảm xuống ngay lập tức, nhưng anh ta vẫn không có vẻ giận dữ, giống như đang bắt chước thái độ bình tĩnh và không dao động của Hạ Cửu.
“Tôi thua chú ấy cái gì? Năng lực? Địa vị? Hay là xuất thân? Đương nhiên tôi là con riêng, mẹ ruột của tôi là gái gọi Paris, nhưng theo tôi được biết, mẹ ruột của Hạ Cửu là người chia bài ở sòng bạc, không chỉ thân phận thấp hèn mà còn thường xuyên lên giường với khách chơi bài.”
“Hạ Hiến Chi là nỗi ô nhục của nhà họ Hạ, con trai duy nhất, Hạ Cửu, cũng sống trong sự ngược đãi của ông ấy, Hạ Cửu sinh ra đã là sâu bọ, tôi thua chú ấy chỗ nào?”
“Ít nhất tôi còn có ba, ba tôi trọng dụng tôi, ưu ái tôi, chưa từng ngược đãi tôi.”
Thi Họa cười nhạo: “Anh thật biết cách tẩy não bản thân. Hạ Hiến Chi đúng là cặn bã, nhưng rốt cuộc ông ấy cũng cho mẹ của Hạ Cửu một cuộc hôn nhân. Hạ Bỉnh Sâm chỉ là một kẻ dối trá mà thôi, anh được sinh ra ngoài giá thú, có từng thấy ông ấy thừa nhận mẹ anh, thừa nhận anh chưa? Cái mà anh gọi là trọng dụng, cùng lắm chỉ là một quân cờ mà ông ấy có thể lợi dụng, con gái của ông ấy mới có tám tuổi, anh biết rõ chuyện này mà.”
Từng chữ xuyên tim, sắc mặt của Tông Hoán trở nên u ám và đáng sợ hơn trước đó.
Nhưng anh ta vẫn cố chống cự, giả vờ bình tĩnh.
Giữa trận đấu tranh tâm lý, một bóng dáng quen thuộc đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Lúc bước lên boong tàu, anh vẫn mặc chiếc áo khoác giống như sáng nay, trầm lặng, nho nhã, giống như quý tộc trong một bộ phim Anh Quốc.
Ánh sáng ảm đạm trên biển che phủ thân thể cao gầy của anh.
Sắc mặt của anh trầm tĩnh, đôi mắt đen lạnh lùng, tàn nhẫn, nhưng toàn thân toát ra sự điềm tĩnh của người đứng trên cao mà một kẻ bắt chước sẽ không bao giờ đạt được dù có nỗ lực đến đâu.
Chính trực. Được người người kính trọng. Không cầu kỳ.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của anh chỉ hướng về Thi Họa, đôi mắt bình tĩnh, lạnh lùng nhìn cô từ phía xa xa, là sự trấn an im ắng, tĩnh lặng.
Lát sau anh nhếch môi, điềm tĩnh ra lệnh: “Thả cô ấy ra, chúng ta còn có thể nói chuyện, nếu cô ấy bị thương, hai cha con cậu đừng mong sống thêm ngày nào nữa.”
Từ giây phút Hạ Cửu xuất hiện, tâm trạng của Tông Hoán bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Không còn bắt chước anh, không còn giả vờ ung dung, lười biếng, sắc mặt miễn cưỡng trầm xuống, ra hiệu cho người của mình lấy tài liệu ra.
“Ký thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, rời khỏi Kinh Bắc, tôi đảm bảo hai vợ chồng chú bình yên vô sự.” Nói đến cuối câu, Tông Hoán còn nhướng mày ẩn ý, “Ký nhanh đi, dây dưa nữa thì dù cho cục cưng của chú an toàn, nhưng chưa chắc chú đã trụ nổi.”
Thi Họa hoang mang, không hiểu ẩn ý trong lời nói của Tông Hoán.
Khả năng nhìn trong bóng tối của cô rất kém, nơi này lại không có ánh sáng, cô cố hết sức nhìn về phía Hạ Nghiên Đình, nhưng cũng không thể nhìn rõ sắc mặt của anh.
Vài mảnh ký ức đột ngột xuất hiện trong đầu cô.
Anh chưa từng đi bơi.
Không thích ra biển.
Du thuyền.
Có phải là… anh sợ nước?
Giọng điệu của Tông Hoán vừa suy tư vừa thâm độc: “Hạ Cửu, nhìn chiếc du thuyền xa hoa này đi, có phải rất giống chiếc du thuyền mà năm đó Hạ Hiến Chi đã đá chú xuống không?”
Cô gái bị trói bên mép boong tàu tái mặt.
Thì ra là vậy.
Trái tim của Thi Họa đau đớn như bị dao đâm.
Chẳng trách sao anh chưa từng bơi, thậm chí còn không chịu đến gần hồ bơi ở Nhạn Tây.
Đứng trước vết thương lòng và nỗi sợ sâu xa nhất, anh lại lên chiếc du thuyền này.
Nước mắt nóng hổi đột ngột tuôn trào, tự dưng cô cảm thấy thật bất công.
Cô là tội đồ.
Cô đã làm gì cho Hạ Nghiên Đình? Cô chỉ là một đứa bé nhiệt tình, cho anh lòng bò miễn phí trong nhà mình.
Anh lại âm thầm bảo vệ cô nhiều năm như vậy.
Thậm chí còn liều mạng vì cô.
Đã biết rõ là bẫy, nhưng anh vẫn đến.
Vào thời khắc đó, rốt cuộc cô cũng hiểu ẩn ý trong lời của ông nội.
Hóa ra cô là điểm yếu duy nhất trong đời Hạ Nghiên Đình.
Anh vốn là thần linh trên cao, vì cô mà rơi xuống nhân gian, dao đâm súng bắn cũng không bị thương, không thể bị làm khó, cũng không thể bị đe dọa.
Anh có thể đi đến ngày hôm nay cũng là vì không người nào có thể làm khó anh.
Cả đời anh khổ sở, phải tự dựa dẫm vào bản thân mình để tìm ra con đường sống, vốn dĩ một người như anh không nên trải qua bất kỳ đau đớn nào, anh nên được kính trọng như thần Phật đã tu thành chính quả.
“Thả cô ấy ra, tôi ký.”
Nghe thấy giọng nói không vui không buồn của anh, Thi Họa hoàn toàn mất hết lý trí, cô liếc Tông Hoán, chán ghét mỉa mai: “Không phải anh đã hỏi mình thua Hạ Cửu chỗ nào sao? Tôi nói cho anh biết, chỗ nào cũng thua. Anh ấy là ông chủ cao quý của nhà họ Hạ, còn anh chỉ là chuột dưới cống ngầm.”
Cô không thể để Hạ Nghiên Đình ký vào thỏa thuận này.
Anh xứng đáng có được những gì mình nắm trong tay. Sau này nhà họ Hạ vẫn phải dựa dẫm vào anh, quyền lực không thể rơi vào tay một kẻ độc ác không có giới hạn cuối cùng.
Tông Hoán sập bẫy, chân dài sải bước, Hạ Nghiên Đình lại bị một đám lính đánh thuê chặn bên ngoài.
“Cô thật nể mặt chú ấy, tốt lắm, tôi cũng muốn xem vị thần linh toàn năng trong suy nghĩ của cô sẽ cứu cô thế nào.”
“Cô có biết nỗi sợ biển sâu của chú ấy có thể gây chết người không, nước vào sẽ nghẹt thở, đến lúc đó, hai người sẽ trở thành đôi uyên ương bỏ mạng dưới biển Na Uy, thật k*ch th*ch.”
Tông Hoán vươn tay kéo lỏng dây thừng đang trói cô, thật ra anh ta chỉ muốn uy h**p Hạ Cửu ký thỏa thuận ngay lập tức, nhưng vì nội tâm giằng xé, cổ tay của anh ta run rẩy.
Vốn dĩ anh ta chỉ dùng sức một chút, dây thừng đã được tháo ra hoàn toàn, cô gái trên boong tàu rơi xuống biển.
/
Thân thể rơi vào biển sâu, nhiệt độ cực lạnh có thể làm người ta h* th*n nhiệt bất cứ lúc nào.
Xung quanh vang lên tiếng gào thét đáng sợ, cơn ác mộng đã tra tấn anh mười mấy năm lại tỉnh giấc trong một đêm.
Anh từng bơi rất giỏi, nhưng từ năm sáu tuổi đã không còn đi bơi.
Vực sâu nghẹt thở nuốt chửng anh, nhưng dường như anh đã quên đi nỗi sợ sâu xa nhất trong nội tâm.
Dùng sức nâng thân thể vừa lạnh vừa ướt của cô lên, đã tiêu hao toàn bộ thể lực, giống như từ bỏ chính sinh mạng của mình.
Thời khắc rơi vào biển sâu, anh không còn quan tâm đến chuyện sinh tử của chính mình.
Cuộc đời của anh vốn là một sự tồn tại không ai vui mừng, gian khổ chào đời, là gánh nặng mà ba ruột chán ghét vứt bỏ, là sự khổ sở không nhìn thấy bến bờ.
Thi Họa thì khác.
Mặc dù người thân mất sớm, nhưng cô lại là báu vật trong lòng rất nhiều người.
Cũng là điều duy nhất anh trân trọng trong đời mình.
Chỉ cần cô còn sống.
Anh chỉ muốn cô sống.
Tiếng súng truyền đến từ nơi xa, Interpol chiến đấu cùng đám lính đánh thuê phi pháp trên du thuyền.
Mà thuyền cứu nạn vẫn còn cách rất xa.
Không biết đã bơi bao lâu, anh dùng hết sức lực của cánh tay mình để đưa người vợ đang hôn mê vào tay nhân viên cứu hộ.
Nhân viên y tế bắt đầu cấp cứu ngay lập tức.
Sức lực đi ngược bản năng sinh lý, bứt phá giới hạn, cuối cùng cũng bị tiêu hao hoàn toàn.
Trước mắt đột ngột tối sầm lại, thân thể lại chìm vào biển sâu lần nữa, tiếng cá ông kêu gào đáng sợ truyền đến từ nơi xa, cuối cùng sẽ đè nén anh thành bột mịn.
Thực hư khó lường, ác mộng liên tục kéo đến.
Trong vực sâu hỗn loạn, ngoại trừ cá ông có thể nuốt chửng anh bất cứ lúc nào, chỉ còn giọng nói nghẹn ngào mềm mại ——
“Hạ Cửu…”
“Hạ Nghiên Đình.”
“Em yêu anh.”
“Mấy ngày rồi anh không nói chuyện với em, em nhớ anh nhiều lắm.”
“Anh để ý đến em, để ý đến em có được không…”
“Hạ Cửu, anh không cần em thật sao?”
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Story
Chương 72
10.0/10 từ 30 lượt.