Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Chương 71
280@-
Buổi chiều ấm áp, ánh nắng màu vàng óng.
Thi Họa vùi mình trong chiếc chăn dày trên sofa, mệt mỏi đến mức không thể nhúc nhích.
Tầng trên cùng của tòa nhà chọc trời cao nhất thành phố vừa lạnh lẽo vừa yên tĩnh, nhưng giờ phút này lại bị một lớp sương mù u ám bao phủ, chưa hoàn toàn tan biến.
Mùi rượu dâu đỏ tràn ngập trong không khí, còn có mùi vị sương mai ngọt ngào đặc trưng của con gái.
Hàng mi của cô gái trên sofa ươn ướt, đôi mắt màu hổ phách cũng rưng rưng, đuôi mắt ửng đỏ, bộc lộ sự đáng yêu khó thấy giữa ban ngày của cô.
Rõ ràng là mềm mại động lòng người, nhưng kể từ khi cô được bế ra khỏi phòng tắm, gương mặt nhỏ vẫn khó chịu, phiền muộn không vui, không muốn nói chuyện với ai.
Cô gái nhỏ bị bắt nạt, khó tránh khỏi giận dỗi, huống chi anh còn nuông chiều cô, đương nhiên là không cảm thấy phiền.
Người đàn ông cao quý và quan trọng, mười ngón tay không dính nước mùa xuân (*), giờ phút này chỉ có thể im lặng và cẩn thận dọn dẹp chiếc ghế làm việc.
(*) Nguyên văn là “”, là một câu tục ngữ của Trung Quốc, ý nói thời tiết tháng ba rất lạnh, không được tự tay giặt quần áo. Giống như một người sinh ra trong một gia đình khá giả, không cần tự tay giặt quần áo, không cần làm việc nhà, ngón tay được nâng niu từ nhỏ, sống trong nhung lụa.
Làm sạch, khử trùng, hong khô.
Mãi đến khi chiếc ghế da được khôi phục trạng thái ban đầu, sắc mặt của Thi Họa mới thả lỏng một chút.
Hạ Nghiên Đình biết rõ tính tình của cô, thật ra không phải cô không thích cảm giác mới mẻ và k*ch th*ch, cũng không phải là người bảo thủ, chỉ là cô dễ xấu hổ, sợ bị người khác nhìn ra.
Chỉ cần chuyện riêng tư giữa hai vợ chồng được cất giấu sau cánh cửa đóng kín, cô sẽ không buồn bực.
Sau khi dọn dẹp xong, anh lại kéo cô vào lòng, để cô gối đầu lên chân anh, đôi mắt lấp lánh của cô còn hờn dỗi, nhưng cô cũng không còn bĩu môi.
“Ngủ một giấc đi, lát nữa đến đơn vị.”
Anh thấp giọng dỗ dành, lòng bàn tay ch*m r** v**t v* làn tóc mềm mại như lụa của cô, ánh nắng vàng ấm áp nhuộm lên gương mặt cao quý và ôn hòa, bây giờ chỉ còn lại sự dịu dàng.
Thi Họa luôn mê mẩn gương mặt của anh.
Chưa từng cảm thấy chán, giống như gương mặt anh có khả năng mê hoặc người khác.
Nhưng giờ phút này, cô tạm thời không thể quên được dáng vẻ hung hăng, gần như thô bạo của anh sau khi cởi nút áo.
Không giống như cởi áo vest, mà giống như cởi bỏ vỏ bọc lịch thiệp của một con sói đội lốt cừu.
Bắp chân của cô đau nhức đến mức không thể nhúc nhích, cô quyết định quay mặt đi, không muốn nhìn anh nữa.
Mệt muốn chết.
Chỉ cảm thấy hoang mang.
Cô đang ngủ trưa ngon giấc, thư ký Cố lại vào phòng xin chỉ đạo chuyện quan trọng, còn chưa kịp mở miệng đã bị anh giơ tay ra hiệu im lặng.
Thư ký Cố nhìn động tác của ông chủ, sau đó vô thức nhìn cô gái đang yên tĩnh gối đầu lên chân anh…
Anh ta lập tức hiểu ý, chỉ đưa tài liệu quan trọng cần phê duyệt, còn di chuyển rất cẩn thận, sợ quấy rầy mộng đẹp của cô.
Thao tác của Hạ tổng còn cẩn thận hơn, giống như làm phiền giấc ngủ trưa của cô là vấn đề nghiêm trọng hơn bỏ lỡ dự án đáng giá hàng trăm triệu.
Xong việc, thư ký Cố im lặng ra ngoài, trên đường đi còn không khỏi giật mình.
Cưng chiều quá đáng.
Mặc dù là đàn ông độc thân, chưa từng xem phim tình cảm, nhưng anh ta cũng muốn xem.
Cưng chiều như vậy, sao còn chưa công khai?
Đời này phải đợi đến khi nào mới có thể nhìn thấy Hạ tổng và cô Thi công khai mối quan hệ?
Đến lúc đó phải vào phần bình luận hot search để chọn tên CP mới được.
/
Mấy ngày nay, Từ Quán Lâm sống trong sợ hãi.
Ngay cả con gái Từ Thanh Uyển cũng phát hiện ba mình khác thường, còn vụng trộm hỏi mẹ: “Dạo này ba có chuyện gì vậy mẹ? Nghe Hạ Hành nói Hạ Nghiên Đình không chèn ép ba, mà ba lại phản ứng thế này, mẹ, tính cách của ba điềm tĩnh như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì, lẽ nào là… chuyện liên quan đến cô?”
Từ Thanh Uyển nói vậy, mẹ cô ấy sợ xanh mặt, bà ấy lập tức che miệng cô ấy, nghiêm mặt nói: “Đừng nói bậy, con còn nhỏ, lo chuyện của con đi. Ba con làm ăn thì tự có kế hoạch của mình, đừng tưởng tượng lung tung, cũng đừng nói nhảm trước mặt Hạ Hành.”
Bị người mẹ dịu dàng của mình mắng, trong lòng Từ Thanh Uyển càng hoài nghi, ngoài mặt chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.
Chuyện này giống như định luật Murphy, tình huống mà Từ Quán Lâm lo lắng rốt cuộc cũng xảy ra.
Ông ấy chột dạ mười sáu năm, sự thật cũng bị ông ấy chôn giấu trong lòng mười sáu năm, vợ con đều không biết chuyện, cuối cùng cũng sắp đến thời khắc sự thật bị phơi bày.
Ông ấy có một người bạn rất thân thiết ở Thụy Sỹ, theo yêu cầu của ông ấy, người này vẫn luôn âm thầm theo dõi tình hình, rốt cuộc cũng phát hiện ra manh mối.
Vụ án liên quan đến tai nạn xảy ra ở đài quan sát Matterhorn năm đó được khởi động lại sau mười sáu năm.
Mà cơ quan điều tra chuyện này lại là Interpol.
Ông ấy đã biết Hạ Nghiên Đình sẽ đưa chuyện này ra ánh sáng.
Bí mật mà ông ấy luôn cho rằng mình có thể chôn vùi vĩnh viễn sắp bị đào lên…
Ông ấy sẽ thân bại danh liệt, thối rữa, bốc mùi, trở thành con chuột chạy qua đường bị người ta đánh đập.
Hào quang đạo diễn thiên tài, giải thưởng, danh tiếng, sự nghiệp, bạn bè, gia đình… Tất cả đều sẽ bị tước đoạt.
Nỗi sợ cực hạn làm ông ấy mất ngủ nghiêm trọng, một tuần rồi ông ấy không ngủ được.
Vừa nhắm mắt lại thấy hình ảnh em gái Từ Chi Nghê ngã xuống từ đài quan sát.
Ông ấy rất hối hận.
Nếu có thể quay ngược thời gian về mười sáu năm trước, nhất định ông ấy đã lựa chọn khác đi.
Có lẽ ông ấy sẽ nghe theo lời khuyên của em gái, thú nhận sự thật với hội đồng Sư tử Vàng.
Thật ra năm đó Từ Chi Nghê nói hoàn toàn đúng.
Giải thưởng cao nhất trong hạng mục phim quốc tế thì sao? Phim nói tiếng Trung đầu tiên trong lịch sử giành giải Sư tử Vàng thì sao?
Dù cho có thắng giải, cái giá phải trả là một đời dằn vặt.
Ông ấy thật sự hối hận.
Nhưng đã quá trễ.
Từ giây phút đưa ra quyết định cách đây mười sáu năm, ông ấy đã không còn đường hối hận.
Trong lúc Từ Quán Lâm sống ngây dại, người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Một gương mặt phương Tây xa lạ tìm đến ông ấy, nói tiếng Anh Mỹ lưu loát, lời ít ý nhiều: “Đạo diễn Từ, hẳn là ông cần sự hỗ trợ của chúng tôi. Đúng lúc ông chủ của chúng tôi có việc cần mời Hạ Nghiên Đình ra mặt đàm phán, chi bằng chúng ta hợp tác với nhau, xem như kết giao bạn bè.”
Từ Quán Lâm kinh ngạc tra hỏi thân phận của đối phương.
Mặc dù đối phương không trả lời rõ ràng, nhưng ông ấy đã đến từng tuổi này, đương nhiên không phải kẻ ngốc không biết gì về thế giới.
Nghe đối phương nói vậy, ông ấy đoán người đàn ông có đôi mắt màu xanh mã não trước mặt là lính đánh thuê có thân phận bí ẩn.
Mặc dù trong lòng sợ hãi, nhưng Từ Quán Lâm cũng không đến nỗi mất hết lý trí.
Ông ấy cố nén sóng ngầm mãnh liệt trong lòng, nghiêm túc yêu cầu: “Ông chủ của cậu là ai, chúng ta có thể hợp tác, nhưng tôi cần gặp mặt trực tiếp.”
/
Gần đến cuối năm, công việc của Thi Họa diễn ra đúng kế hoạch.
Ngoài lên sóng hàng ngày, cô bắt đầu chuẩn bị những hạng mục liên quan đến việc dẫn chương trình Xuân Vãn, còn vài việc lặt vặt khác, không quá vất vả.
Thi Họa đã rất bận, nhưng Hạ Nghiên Đình còn bận rộn hơn cô nhiều.
Anh đi mấy chuyến công tác liên tiếp, mặc dù từng chuyến đi không dài lắm, nhưng không phải ngày nào cũng được gặp nhau.
Đó là lần đầu tiên Thi Họa phát hiện ra mình là người chủ động dính người trong một mối quan hệ, có một số chuyện không hình thành thói quen thì tốt, nhưng một khi hình thành thói quen ăn ngủ cùng nhau, đêm nào cũng có người đón cô tan làm, ăn khuya và trò chuyện cùng nhau, tắm rửa và đi ngủ cùng nhau, đột nhiên tạm ngừng, cô luôn cảm thấy trong lòng trống trải.
Mấy ngày nay Hạ Nghiên Đình đi công tác tại Bắc Âu, đêm nay sẽ ở lại thành phố Tromsø, Na Uy.
Thi Họa tan làm, ăn một bữa đạm bạc, đi tắm, nằm trên giường nói chuyện điện thoại, lúc đó đã là hai giờ rưỡi sáng.
Ở chỗ Hạ Nghiên Đình mới bảy giờ rưỡi, bên phía anh có tiếng động nhỏ, không khó đoán ra anh còn đang bận rộn.
Thi Họa đã ngủ một mình mấy đêm, nỗi nhung nhớ tràn ngập trong trái tim như nước lũ, nhưng cô ngại nói thành lời.
Cô không muốn làm chậm trễ công việc của anh, trò chuyện vài câu đã nhỏ giọng nói: “Vậy chúc ngủ ngon trước, anh đừng làm việc khuya… Na Uy lạnh như vậy, anh ra ngoài nhớ giữ ấm.”
Giọng nói trong trẻo và mềm mại của cô nghẹn trong cổ họng, nặng trĩu, rõ ràng đang che giấu cảm xúc.
Làm sao Hạ Nghiên Đình không nghe ra?
Anh đứng dậy ngay lập tức, mặc kệ người xung quanh hỏi han, anh rời khỏi bữa ăn, quay về phòng khách sạn, giọng nói trầm khàn và gợi cảm kiên nhẫn hỏi: “BB hệ ngô hệ quải trụ ngã?” (Cục cưng nhớ anh à?)
Nằm trên chiếc giường mềm mại trong phòng ngủ chính của Nhạn Tây Ngự Phủ, trái tim của cô run rẩy, tự dưng khoang mũi đau xót, ghét bản thân mình đa sầu đa cảm, cô kìm nén sự dao động trong lòng, nhẹ nhàng phản bác: “Mão, đáo gió niên vĩ, cận bài ngã đô hảo mang, chuẩn bị huấn liễu.”
(Đâu có, gần cuối năm rồi, dạo này em rất bận rộn, chuẩn bị ngủ đây.)
Người bên kia cười khẽ, giọng nói êm dịu như tiếng cello chậm rãi dỗ dành: “Hệ ngã thác, ngã dĩ kinh phiên phòng, kim vãn bồi trụ nhĩ, nhĩ huấn trứ gió ngã tiên khứ tố kỳ tha sự.”
(Cũng tại anh, anh đã về phòng rồi, tối nay sẽ bầu bạn với em, đợi em ngủ rồi, anh mới đi làm việc khác.)
Trong lòng Thi Họa phiền muộn, cô cảm thấy mình quá dính người, sợ anh nghĩ cô phiền phức.
Nhưng thật sự rất khó kiềm chế cảm giác nhớ nhung mãnh liệt trong lòng.
Giống như đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm chuyện yêu đương, ngọt ngào xen lẫn với chua xót, xa nhau một giờ cũng cảm thấy không chịu nổi, nói gì xa nhau mấy đêm…
Cô sắp lên hai mươi hai, nhưng cảm thấy sau khi ở bên Hạ Nghiên Đình, mình lại biến thành thiếu nữ mới lớn trong một đêm, có khi còn phiền phức hơn năm cô mười hai tuổi.
Phòng ngủ chính ấm áp, có độ ẩm, không khô.
Có Hạ Nghiên Đình trò chuyện, cô cũng dần dần trấn tĩnh lại.
Ban đầu chỉ nói chuyện linh tinh, chẳng hạn như bữa trưa ăn gì, bữa tối ăn gì, tuyết có rơi sau buổi phát sóng không.
Trò chuyện một lát, cô phát hiện giọng nói của mình trở nên mềm mại hơn, không biết là vì cô mệt hay là vì giọng nói quá mức gợi cảm và mê hoặc của anh làm những suy nghĩ lưu luyến xuất hiện trong đầu cô.
Cô chưa từng có cảm giác như vậy, chỉ cảm thấy xa lạ, hoang mang, đã có giọng nói của anh bầu bạn, không hiểu sao cô vẫn cảm thấy trống trải, cô đơn.
Mà người đàn ông ở Tromsø xa xôi như đi guốc trong bụng cô, yết hầu của anh lẳng lặng trượt xuống hai lần, giọng nói trầm khàn dụ dỗ cô: “Muốn không?”
Cô khẽ nhắm mắt, nghe thấy lời này, hàng mi của cô run rẩy, cô hoang mang hỏi: “Muốn, muốn cái gì…”
Giọng nói mềm mại của cô phát ra quá nhanh, trong lúc hoảng loạn, cô suýt cắn phải đầu lưỡi của mình.
Thật ra đã biết mà còn hỏi…
Cô trách Hạ Nghiên Đình dạy hư.
Nếu là mấy tháng trước, cô đã không hiểu được ẩn ý trong lời nói của anh.
Nhưng bây giờ không hiểu sao, rõ ràng là mập mờ như vậy, cô vẫn hiểu ra ngay lập tức…
Chỉ là một cuộc gọi bình thường, không phải video call, anh không thể nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của cô, nhưng vẫn có thể nghe rõ sự run rẩy trong giọng nói của cô.
Giọng nói trầm khàn, gợi cảm bóng gió hướng dẫn: “Khứ đả khai ngã sàng đầu quỹ hạ biên khái bảo hiểm tương, mật mã hệ nhĩ khái sinh nhật.”
(Mở két sắt dưới tủ đầu giường bên phía của anh, mật mã là sinh nhật em.)
Thi Họa thất thần, cơn buồn ngủ đột ngột tan biến hết một nửa.
Cô nhớ dưới tủ đầu giường bên phía của Hạ Nghiên Đình có một chiếc két sắt nhỏ, nhưng cô chưa từng mở ra, cũng không tò mò.
Nghĩ bên trong chỉ có tiền mặt được cất giữ phòng trường hợp khẩn cấp, hoặc là không có gì cả.
Nhưng lúc đầu ngón tay nhỏ nhắn làm theo hướng dẫn của anh, nhấn một dãy số, cửa két sắt mở ra, khung cảnh trước mắt hoàn toàn khác với tưởng tượng của cô.
Không có thứ gì giá trị như vàng hay tiền mặt, cũng không có tài liệu bí mật.
Mà là… mấy món đồ chơi nhỏ tinh xảo, mềm mại.
Có tạo hình cá heo màu xanh nhạt, hồ lô màu hồng anh đào, người tuyết màu mơ chín nhạt… Đủ loại kiểu dáng và kích thước.
Lần đầu tiên Thi Họa mở mang tầm mắt, kinh ngạc đến mức phải im lặng thật lâu.
Giọng nói trầm thấp của anh chậm rãi hướng dẫn: “Giản nhất kiện nhĩ trung ý khái, thí hách.”
(Chọn cái em thích, sau đó dùng thử.)
Cô đỏ mặt, rõ ràng là xấu hổ như vậy, nhưng cũng không thể kháng cự sự tò mò, cô chọn bừa một cái, cầm trong tay.
Đêm đông lạnh lẽo, nhưng ga giường vẫn ấm.
Cô gái bị dụ dỗ ngoan ngoãn đến mức người ta phải mềm lòng, cô im lặng nằm đó, giống như học sinh nghe lời nhất thế giới, giáo viên dạy cái gì, cô học cái đó.
Học sinh khiêm tốn, ham học, ngoan ngoãn, giáo viên lại kiên nhẫn hướng dẫn và động viên.
Thi Họa lẳng lặng nhắm mắt, giọng nói quen thuộc của anh vang lên bên tai cô, dịu dàng, mê hoặc, giống như tiếng đàn cello du dương, hoặc giống như người lớn kể một câu chuyện kỳ ảo đầy màu sắc bằng giọng kể đầy ẩn ý.
Bầu không khí rất yên tĩnh, tứ chi của cô đột ngột căng lên, vào thời khắc ngã gục, cô có cảm giác như nụ hôn tình tứ thường ngày của Hạ Nghiên Đình bao phủ khắp thân thể.
Cô giống như con cá sắp chết chìm, hơi thở dần dần yếu đi, một màu trắng xóa xuất hiện trước mắt, hơi thở hoàn toàn bị tước đoạt.
Sau khi tứ chi giãn ra, hàng mày cũng thả lỏng, chìm vào dư vị hỗn loạn và mê hoặc.
Đầu dây bên kia vô cùng yên tĩnh.
Hạ Nghiên Đình cũng im lặng, không muốn phá hỏng bầu không khí của cô.
Sau khi máu thịt hòa vào nhau, anh dần dần hiểu rõ thói quen và sở thích của cô, cô luôn là như vậy, sau khi đến sẽ im lặng.
Lúc đó, hàng mi của cô sẽ thấm nước mắt, vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại, xinh đẹp đến đau lòng.
Im lặng một hồi, Thi Họa ngơ ngác tỉnh lại, cô nắm chặt lớp chăn mềm dưới tay, đuôi mắt hơi đỏ, nhưng đồng tử vừa trong vừa sáng.
Cũng không biết có phải do đây là cuộc gọi quốc tế hay không.
Cô cũng quên xấu hổ.
Giọng nói nghẹn ngào hơi run rẩy, nhỏ nhẹ nỉ non: “Anh mua lúc nào…”
Không chỉ mua.
Mà còn mua nhiều như vậy.
Thậm chí còn cất trong két sắt.
Trước đêm nay, cô chưa từng biết…
Người đàn ông ở bờ bên kia của đại dương im lặng một hồi, sau đó bóng gió cười khẽ: “Mão kỷ nại chi tiền, BB chung ngô chung ý?” (Cách đây không lâu, cục cưng có thích không?)
Cô c*n m** d***, im lặng không nói.
Anh không trêu chọc cô nữa.
Cô có thích hay không, thật ra cũng không cần phải hỏi nhiều, vừa rồi nghe thấy giọng nói nũng nịu của cô, trong lòng anh tự có phán đoán.
Cảm giác yêu đương thật kỳ lạ.
Rõ ràng người khuây khỏa không phải là anh, nhưng anh cũng có thể đồng cảm.
Thi Họa ngơ ngác nhìn trần nhà một hồi lâu.
Đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm chuyện này, trước đây chưa từng thử.
Cô chưa từng tưởng tượng ra, là phụ nữ trưởng thành, cô có thể hoàn thành việc khám phá bản th*n d*** sự hướng dẫn của Hạ Nghiên Đình.
Cô hỏi anh mua lúc nào.
Thật ra không cần hỏi, cô cũng có thể đoán ra suy nghĩ của anh.
Họ trở thành vợ chồng thật chưa được bao lâu, thật ra hai bên đều mong chờ vào những loại trải nghiệm mới, nhưng cô xấu hổ, hướng nội, ngại khám phá, chứ đừng nói là hỏi thẳng.
Hạ Nghiên Đình hỏi cô có thích không.
Cô nghĩ ngợi rất lâu, không thể trả lời được.
Lúc đó anh kiên nhẫn dẫn dắt cô từng bước, nói với cô, ở phương diện này, đàn ông dễ đạt được niềm vui hơn phụ nữ.
Bởi vì đối tượng là cô, cho nên dù thế nào, anh cũng vui vẻ.
Cảm xúc của phụ nữ ý nhị hơn nhiều, cô cần tự mình trải nghiệm, sau đó thẳng thắn trao đổi cùng anh, sau này anh mới có thể mang đến những trải nghiệm tuyệt vời cho cô.
Trong lòng Thi Họa mềm nhũn, hốc mắt cũng ươn ướt.
Hóa ra được yêu, được trân trọng là như thế này.
Hóa ra người yêu tốt sẽ đặt niềm hạnh phúc của cô lên hàng đầu.
Ngoài cửa sổ, màn đêm sâu thẳm.
Tự dưng cô cảm thấy những đêm một mình ở Kinh Bắc quá khổ sở.
Cô nhớ anh, càng lúc càng nhớ.
…
Bên kia đại dương, điện thoại chìm vào im lặng.
Hạ Nghiên Đình nghĩ cô đã ngủ rồi.
Anh cúp máy, đứng lên.
Ngón tay trắng trẻo thong thả chỉnh cà vạt, anh rời phòng khách sạn, ung dung trở lại bữa ăn.
Mà anh không hề biết, cách nơi này 7043 cây số, ở Kinh Bắc xa xôi, có người nhớ anh đến mức ra sân bay ngay trong đêm, lên chuyến bay thẳng đến Oslo.
Chuyến bay kéo dài hơn mười tiếng, hiện tại chỉ có thể bay thẳng từ Kinh Bắc đến Oslo.
Cô tiếp tục bay từ Oslo đến Tromsø, mất hai tiếng đồng hồ, sau khi hạ cánh, cô tiếp tục đi xe buýt đến khách sạn.
Một chuyến đi xa vất vả như vậy, Thi Họa hoàn toàn không mệt mỏi.
Cô là thiếu nữ đang yêu điển hình, đột nhiên muốn cho anh một bất ngờ nho nhỏ, cho nên cô cố kìm nén, đợi đến khi xuống xe mới nhắn tin cho anh.
[Hạ Nghiên Đình, em nhớ anh.]
[Muốn gặp anh.]
Cô gửi hai tin nhắn, nghĩ anh đang bận rộn công việc, có lẽ sẽ không đọc ngay, nhưng không ngờ chỉ mười mấy giây sau đã nhận được tin nhắn của anh.
[H: Tối nay sẽ về]
Hạ Nghiên Đình không nói cho có lệ, mà vốn dĩ anh đã có kế hoạch trở về vào ngày mai, bởi vì ngày mốt là sinh nhật âm lịch của Thi Họa, cô luôn đón sinh nhật theo lịch âm.
Chỉ còn một ngày nữa thôi.
Nhưng bà xã nói nhớ, đương nhiên anh không thể trì hoãn thêm.
Trái tim của Thi Họa dao động mãnh liệt, cô nhịn cười, tiếp tục gõ tin nhắn giữa gió lạnh thấu xương:
[Nhưng em muốn gặp anh ngay bây giờ]
Giữa phòng họp nghiêm trang, anh cầm điện thoại, ngực trái mềm nhũn, ấm áp.
Đây là lần đầu tiên anh thấy Thi Họa làm nũng thế này.
Không thể phủ nhận là anh được lời, anh lập tức bảo thư ký sắp xếp đường bay quay về Kinh Bắc.
Nhưng giây tiếp theo, tin nhắn mới lại đến.
[Ông chủ Hạ, quà Giáng sinh của anh đến rồi.]
[Xin hãy ra cửa kiểm tra và nhận quà.]
/
Cuối tháng mười hai ở Na Uy, tuyết phủ trắng ngần, không khí Giáng sinh nồng đậm.
Tuần lộc, cây thông, đèn màu phủ khắp đường lớn hẻm nhỏ.
Lúc Hạ Nghiên Đình đi ra ngoài, Thi Họa đang im lặng đứng dưới một chùm cây tầm gửi.
Na Uy gần Vòng Bắc Cực, rất lạnh, cô mặc rất dày, khoác áo khoác dài màu xanh bơ, đội mũ len trắng, đeo khăn choàng và găng tay màu trắng sữa, mang đôi bốt cùng màu.
Bởi vì quá lạnh, cô mặc rất dày, tóc đen và đường nét gương mặt dưới vành mũ làm cô trông càng ngây thơ, linh hoạt hơn.
Bông tuyết rơi xuống bờ vai cô, cô xinh đẹp như công chúa vừa thoát khỏi vương quốc cổ tích.
Nhìn thấy anh từ xa, đôi mắt đen trong trẻo của cô bỗng nhiên sáng lấp lánh, cô cười híp mắt, hàng mày cong cong, ngọt ngào đến mức có thể nhấn chìm người ta.
Bông tuyết rơi xuống chiếc áo dạ tối màu của anh, bước chân của anh càng lúc càng nhanh, giống như vượt qua cả thế kỷ, đi đón công chúa của anh.
Chớp mắt một cái, bóng dáng màu xanh bơ lao vào lòng anh, giống như yêu tinh từ rừng rậm trốn thoát vào phàm trần, rơi xuống người anh, kéo linh hồn vô tình vô dục của anh vào nhân gian.
Anh chưa từng trải nghiệm tình và yêu, nhưng vào giờ phút này, anh nếm trải cùng cô.
Lúc hôn nhau, hai đôi môi lập tức quấn quýt lấy nhau, dây dưa không rời giữa băng tuyết.
Bầu không khí xung quanh cực kỳ lạnh, chỉ có hơi thở của hai người họ là nóng hổi, Thi Họa nhanh chóng hết hơi, đành ôm cổ anh, được anh bế lên.
“Em rất hư, phải phạt.” Cảm xúc của anh hơi dao động, là sự dao động mà anh không cách nào khống chế được, giọng nói trầm khàn của anh vô cùng nguy hiểm, nhưng trong lòng lại mềm nhũn.
Đôi mắt ươn ướt của Thi Họa hết sức ngọt ngào, cô nhỏ giọng làu bàu: “Em hư chỗ nào?”
Lúc anh bế cô, bước chân của anh dần dần trở nên thiếu kiên nhẫn, bộc lộ sự gấp gáp khó kiểm soát giữa tình yêu cuồng nhiệt.
Giọng nói càng lúc càng trầm khàn, anh nói từng từ từng chữ: “Quá xa, lại còn lạnh như vậy, nhỡ đâu bị bệnh thì sao?”
Lúc bị đặt xuống giường, trong lòng cô hơi hoàng hốt, nhưng cũng nhanh chóng tiếp nhận, còn mỉm cười ngọt ngào, giọng nói trong trẻo và mềm mại vang lên: “Hình như là… hơi hư một chút.”
Đôi môi của cô run rẩy chạm vào yết hầu sắc bén của anh, chủ động và cuồng nhiệt, giọng nói dao động, ngây ngô lại dạn dĩ ám chỉ: “Vậy phải phạt nặng hơn.”
Hơi thở của Hạ Nghiên Đình nóng hầm hập, đôi mắt đen cháy bỏng, anh cầm lấy hai cổ tay không yên phận của cô, giọng nói trầm khàn đè nén cơn giận: “Lần này có khóc cũng vô ích.”
/
Lò sưởi cháy leo lắt, chiếc giường lớn trong khách sạn quá ấm áp, làm người ta khó phân biệt thực hư.
Sự thật chứng minh, khóc cũng có ích.
Trò chơi vừa bắt đầu được nửa tiếng, Thi Họa đã hối hận vì mình to gan làm bậy, nhất định là cô uống nhầm thuốc mới dám quyến rũ anh.
Thật sự chán sống rồi mà.
Nhưng cũng may cô biết chắc Hạ Nghiên Đình khẩu xà tâm Phật, chỉ cần cô nhỏ giọng van xin vào thời điểm mấu chốt, anh vẫn sẽ kiềm chế bản thân.
Trong lúc cô mơ mơ màng màng, anh đút thức ăn nóng hổi, thơm ngon cho cô, tránh cho cô ngất xỉu vì kiệt sức.
Nhưng vì quá mệt mỏi, cô không thể mở mắt, cũng không nhớ mình ăn cái gì.
Sau đó lại ngủ ngon lành.
Trong lúc đó, cô lờ mờ nhớ Hạ Nghiên Đình mặc quần áo, nói phải đi xử lý công việc, cô cũng không ngăn cản, dù sao cô đột ngột ghé thăm như vậy, có lẽ đã làm chậm trễ công việc của anh.
Bởi vì ở cùng một thành phố, dù cho anh không ngủ bên cạnh, cô cũng cảm thấy yên tâm.
Lúc cô mở mắt lần nữa, trời đã sáng.
Ký ức về ngày hôm qua vẫn còn rất sống động, từ chiều đến tối, từ hoàng hôn đến đêm muộn.
Hoang đường lại điên cuồng.
Ký ức rõ ràng làm gò má cô ửng đỏ, máu huyết sôi sục, nhất định phải nhanh chóng rửa mặt, đi ra ngoài hưởng gió tuyết mới có thể bình tĩnh lại.
Hạ Nghiên Đình không ở trong phòng khách sạn, cô cũng không bất ngờ.
Dù sao anh cũng đến đây công tác, nhất định là có rất nhiều vấn đề khó giải quyết, hôm qua ở bên cô mười mấy tiếng cũng không phải là chuyện đơn giản.
Cô hơi đói, chuẩn bị xuống lầu tìm chỗ ăn, lúc ra khỏi cửa khách sạn, cô ngẩn người vì khung cảnh trước mắt.
Bầu trời Na Uy chìm trong tuyết trắng, dường như cả thành phố đều bị băng tuyết bao phủ.
Anh mặc một chiếc áo khoác dạ màu đen, chiếc áo len cổ cao cùng màu bên trong làm cổ anh trông thon dài hơn.
Người đàn ông đẹp mắt và nho nhã, giờ phút này lại cúi người trong gió tuyết và sương mù, anh đứng trong tuyết, trước mặt là ba người tuyết.
Hai lớn một nhỏ, sinh động lại chân thật.
Giống như gia đình ba người.
Tự dưng hốc mắt của Thi Họa đỏ lên, nước mắt nóng hổi chảy xuống.
Cô mang giày đi tuyết, bước trong lớp tuyết dày, vừa nỗ lực vừa vụng về chạy về phía anh, lúc đến bên anh, cô cũng cúi người, dang tay ôm cổ anh thật chặt.
“Hạ Nghiên Đình, sao trước đây em không phát hiện ra anh ngốc như vậy…”
Không hiểu sao anh lại không đi làm việc, mà lại nặn người tuyết như trẻ con thế này.
Lẽ nào nửa đêm anh cũng không hề bận rộn công việc.
Mà lại nặn tuyết cả đêm?
Thi Họa chưa bao giờ nặn người tuyết, nhưng cô biết nặn ba người tuyết tinh xảo thế này tốn không ít thời gian.
Mà trông anh cũng không giống như một người có kinh nghiệm trong phương diện này.
Một người trên cao, xa vời khó với như anh lại làm chuyện trẻ con này vì cô.
Cô vừa khóc vừa cười, đột nhiên nhớ về một câu nói trên mạng, cô lên tiếng: “Hạ Nghiên Đình, anh đừng yêu em nhiều quá.”
Cô có tài đức gì mà xứng với tình yêu vô điều kiện thế này.
Hạ Nghiên Đình phiền muộn, chậm rãi lau nước mắt trên mặt cô, dịu dàng dỗ dành: “Đừng khóc, nhiệt độ rất thấp, dễ bị bỏng lạnh lắm.”
Hôm qua cô đến bất ngờ, anh hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị.
Sắp đến sinh nhật cô, hình như tất cả những bất ngờ mà anh đã chuẩn bị ở Kinh Bắc đều không thể phát huy tác dụng.
Tiền tài, phú quý, trang sức hiếm, hình như cô không thích, cũng không cần.
Anh luôn tặng cô đủ loại vật chất, tiền bạc, cho cô cảm giác an toàn.
Nhưng anh vẫn cảm thấy tất cả những thứ đó là chưa đủ.
Anh yêu cô như vậy.
Thật ra là không biết cách yêu.
Bởi vì không có ai dạy anh, anh cũng không có hình mẫu tham khảo.
Anh không có bất kỳ tình yêu thương nào, không thể học theo.
Điều khó khăn nhất trên đời chính là làm một điều mà mình không được học.
Ba mẹ cô nhất định là người yêu thương cô nhất trên đời.
Anh chỉ có thể tưởng tượng bản thân mình là ba mẹ quá cố của cô, họ che chở cô ra sao, làm cô vui thế nào.
Đêm qua dây dưa, anh nhìn thấy tuyết rơi ngoài cửa sổ, tự dưng nhớ đến mười bốn năm trước, cô còn là một cô bé tám tuổi, vừa nhìn anh ăn lòng bò, vừa chống cằm, chớp mắt, hỏi anh không đầu không đuôi.
“Hạ Cửu, anh từng nhìn thấy tuyết rồi sao?”
“Ừm.”
“Thật chứ, Kinh Bắc cũng có tuyết à? Đẹp không?”
“Rất bình thường.”
Anh trả lời cô cho có lệ, cũng không phải cố ý, bởi vì đối với chàng trai mười lăm tuổi năm đó, làm sao để giải quyết bữa ăn tiếp theo mới là sự mâu thuẫn cốt lõi của quá trình sinh tồn.
Tuyết có đẹp hay không, anh không có cảm giác, cũng không có cảm xúc.
Cô bé ngây ngô không hề khó chịu, cũng không bị sự lạnh nhạt của anh làm ảnh hưởng.
“Thật sao, em không tin đâu. Em xem tivi, thấy tuyết rất đẹp, chắc chắn là anh không biết thưởng thức rồi.”
Giọng nói của cô ngọt ngào và non nớt: “Ba mẹ nói sẽ đưa em đi ngắm tuyết, họ nói đợi đến kỳ nghỉ đông sẽ đưa em đến một nơi rất, rất lạnh ở nước ngoài, em có thể nặn người tuyết, trượt tuyết, ném bóng tuyết, nhưng bây giờ họ bận lắm, lâu rồi em chưa gặp họ…”
“Thì ra không chỉ nước ngoài mới có tuyết, Kinh Bắc cũng có tuyết. Hạ Cửu, em ngưỡng mộ anh quá, anh được nhìn thấy tuyết rồi. Mùa đông ở vịnh Hương Sơn thật nhàm chán, thời tiết ngày nào cũng mười mấy độ, thầy cô nói vịnh Hương Sơn làm sao có tuyết được.”
Chàng trai đang cho lòng bò vào miệng suýt bị cô chọc cười.
Nhưng anh mắc nghẹn, không cười được.
Lúc đó cô không biết ba mẹ mà cô ngày đêm mong chờ đã ra đi.
Chàng trai lạnh lùng, không có cảm xúc, chưa từng được yêu, ngày hôm đó lại ước nguyện một điều.
Anh muốn đưa bạn nhỏ ngốc chưa từng nhìn thấy thế giới đi ngắm tuyết.
…
Hạ Nghiên Đình bảo cô đừng khóc.
Nhưng cô không kìm nén được, liên tục lau nước mắt.
Ba người tuyết sinh động, đáng yêu, trông không giống như được một người đàn ông lạnh lùng làm ra.
Tự dưng cô bật cười, ghét bỏ nhìn anh: “Sao lại là ba?”
Sắc mặt của anh thâm trầm, không hề che giấu, chỉ điềm tĩnh nói: “Vì đó là gia đình ba người.”
Gò má của cô nóng lên: “Anh muốn có bạn nhỏ sớm vậy sao…”
Anh ôm cô vào lòng, v**t v* cái đầu đang đội mũ lông của cô.
“Không có. Em muốn là được, anh không vội.”
Cô còn quá trẻ, anh cũng không định có con sớm như vậy.
Nhưng anh có thể đoán ra, cô cũng thích trẻ con.
Trước đây anh không có nhà, cũng không có người thân.
Là cô cho anh một mái nhà, và mái nhà này sẽ càng nhộn nhịp hơn.
Có lẽ Thi Họa cũng cảm nhận được điều đó, trái tim cô mềm nhũn, cô ngẩng đầu hôn lên đôi môi lạnh ngắt của anh.
“Sau này chúng ta sẽ có bé cưng.”
“Hạ Nghiên Đình, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi.”
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Buổi chiều ấm áp, ánh nắng màu vàng óng.
Thi Họa vùi mình trong chiếc chăn dày trên sofa, mệt mỏi đến mức không thể nhúc nhích.
Tầng trên cùng của tòa nhà chọc trời cao nhất thành phố vừa lạnh lẽo vừa yên tĩnh, nhưng giờ phút này lại bị một lớp sương mù u ám bao phủ, chưa hoàn toàn tan biến.
Mùi rượu dâu đỏ tràn ngập trong không khí, còn có mùi vị sương mai ngọt ngào đặc trưng của con gái.
Hàng mi của cô gái trên sofa ươn ướt, đôi mắt màu hổ phách cũng rưng rưng, đuôi mắt ửng đỏ, bộc lộ sự đáng yêu khó thấy giữa ban ngày của cô.
Rõ ràng là mềm mại động lòng người, nhưng kể từ khi cô được bế ra khỏi phòng tắm, gương mặt nhỏ vẫn khó chịu, phiền muộn không vui, không muốn nói chuyện với ai.
Cô gái nhỏ bị bắt nạt, khó tránh khỏi giận dỗi, huống chi anh còn nuông chiều cô, đương nhiên là không cảm thấy phiền.
Người đàn ông cao quý và quan trọng, mười ngón tay không dính nước mùa xuân (*), giờ phút này chỉ có thể im lặng và cẩn thận dọn dẹp chiếc ghế làm việc.
(*) Nguyên văn là “”, là một câu tục ngữ của Trung Quốc, ý nói thời tiết tháng ba rất lạnh, không được tự tay giặt quần áo. Giống như một người sinh ra trong một gia đình khá giả, không cần tự tay giặt quần áo, không cần làm việc nhà, ngón tay được nâng niu từ nhỏ, sống trong nhung lụa.
Làm sạch, khử trùng, hong khô.
Mãi đến khi chiếc ghế da được khôi phục trạng thái ban đầu, sắc mặt của Thi Họa mới thả lỏng một chút.
Hạ Nghiên Đình biết rõ tính tình của cô, thật ra không phải cô không thích cảm giác mới mẻ và k*ch th*ch, cũng không phải là người bảo thủ, chỉ là cô dễ xấu hổ, sợ bị người khác nhìn ra.
Chỉ cần chuyện riêng tư giữa hai vợ chồng được cất giấu sau cánh cửa đóng kín, cô sẽ không buồn bực.
Sau khi dọn dẹp xong, anh lại kéo cô vào lòng, để cô gối đầu lên chân anh, đôi mắt lấp lánh của cô còn hờn dỗi, nhưng cô cũng không còn bĩu môi.
“Ngủ một giấc đi, lát nữa đến đơn vị.”
Anh thấp giọng dỗ dành, lòng bàn tay ch*m r** v**t v* làn tóc mềm mại như lụa của cô, ánh nắng vàng ấm áp nhuộm lên gương mặt cao quý và ôn hòa, bây giờ chỉ còn lại sự dịu dàng.
Thi Họa luôn mê mẩn gương mặt của anh.
Chưa từng cảm thấy chán, giống như gương mặt anh có khả năng mê hoặc người khác.
Nhưng giờ phút này, cô tạm thời không thể quên được dáng vẻ hung hăng, gần như thô bạo của anh sau khi cởi nút áo.
Không giống như cởi áo vest, mà giống như cởi bỏ vỏ bọc lịch thiệp của một con sói đội lốt cừu.
Bắp chân của cô đau nhức đến mức không thể nhúc nhích, cô quyết định quay mặt đi, không muốn nhìn anh nữa.
Mệt muốn chết.
Chỉ cảm thấy hoang mang.
Cô đang ngủ trưa ngon giấc, thư ký Cố lại vào phòng xin chỉ đạo chuyện quan trọng, còn chưa kịp mở miệng đã bị anh giơ tay ra hiệu im lặng.
Thư ký Cố nhìn động tác của ông chủ, sau đó vô thức nhìn cô gái đang yên tĩnh gối đầu lên chân anh…
Anh ta lập tức hiểu ý, chỉ đưa tài liệu quan trọng cần phê duyệt, còn di chuyển rất cẩn thận, sợ quấy rầy mộng đẹp của cô.
Thao tác của Hạ tổng còn cẩn thận hơn, giống như làm phiền giấc ngủ trưa của cô là vấn đề nghiêm trọng hơn bỏ lỡ dự án đáng giá hàng trăm triệu.
Xong việc, thư ký Cố im lặng ra ngoài, trên đường đi còn không khỏi giật mình.
Cưng chiều quá đáng.
Mặc dù là đàn ông độc thân, chưa từng xem phim tình cảm, nhưng anh ta cũng muốn xem.
Cưng chiều như vậy, sao còn chưa công khai?
Đời này phải đợi đến khi nào mới có thể nhìn thấy Hạ tổng và cô Thi công khai mối quan hệ?
Đến lúc đó phải vào phần bình luận hot search để chọn tên CP mới được.
/
Mấy ngày nay, Từ Quán Lâm sống trong sợ hãi.
Ngay cả con gái Từ Thanh Uyển cũng phát hiện ba mình khác thường, còn vụng trộm hỏi mẹ: “Dạo này ba có chuyện gì vậy mẹ? Nghe Hạ Hành nói Hạ Nghiên Đình không chèn ép ba, mà ba lại phản ứng thế này, mẹ, tính cách của ba điềm tĩnh như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì, lẽ nào là… chuyện liên quan đến cô?”
Từ Thanh Uyển nói vậy, mẹ cô ấy sợ xanh mặt, bà ấy lập tức che miệng cô ấy, nghiêm mặt nói: “Đừng nói bậy, con còn nhỏ, lo chuyện của con đi. Ba con làm ăn thì tự có kế hoạch của mình, đừng tưởng tượng lung tung, cũng đừng nói nhảm trước mặt Hạ Hành.”
Bị người mẹ dịu dàng của mình mắng, trong lòng Từ Thanh Uyển càng hoài nghi, ngoài mặt chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.
Chuyện này giống như định luật Murphy, tình huống mà Từ Quán Lâm lo lắng rốt cuộc cũng xảy ra.
Ông ấy chột dạ mười sáu năm, sự thật cũng bị ông ấy chôn giấu trong lòng mười sáu năm, vợ con đều không biết chuyện, cuối cùng cũng sắp đến thời khắc sự thật bị phơi bày.
Ông ấy có một người bạn rất thân thiết ở Thụy Sỹ, theo yêu cầu của ông ấy, người này vẫn luôn âm thầm theo dõi tình hình, rốt cuộc cũng phát hiện ra manh mối.
Vụ án liên quan đến tai nạn xảy ra ở đài quan sát Matterhorn năm đó được khởi động lại sau mười sáu năm.
Mà cơ quan điều tra chuyện này lại là Interpol.
Ông ấy đã biết Hạ Nghiên Đình sẽ đưa chuyện này ra ánh sáng.
Bí mật mà ông ấy luôn cho rằng mình có thể chôn vùi vĩnh viễn sắp bị đào lên…
Ông ấy sẽ thân bại danh liệt, thối rữa, bốc mùi, trở thành con chuột chạy qua đường bị người ta đánh đập.
Hào quang đạo diễn thiên tài, giải thưởng, danh tiếng, sự nghiệp, bạn bè, gia đình… Tất cả đều sẽ bị tước đoạt.
Nỗi sợ cực hạn làm ông ấy mất ngủ nghiêm trọng, một tuần rồi ông ấy không ngủ được.
Vừa nhắm mắt lại thấy hình ảnh em gái Từ Chi Nghê ngã xuống từ đài quan sát.
Ông ấy rất hối hận.
Nếu có thể quay ngược thời gian về mười sáu năm trước, nhất định ông ấy đã lựa chọn khác đi.
Có lẽ ông ấy sẽ nghe theo lời khuyên của em gái, thú nhận sự thật với hội đồng Sư tử Vàng.
Thật ra năm đó Từ Chi Nghê nói hoàn toàn đúng.
Giải thưởng cao nhất trong hạng mục phim quốc tế thì sao? Phim nói tiếng Trung đầu tiên trong lịch sử giành giải Sư tử Vàng thì sao?
Dù cho có thắng giải, cái giá phải trả là một đời dằn vặt.
Ông ấy thật sự hối hận.
Nhưng đã quá trễ.
Từ giây phút đưa ra quyết định cách đây mười sáu năm, ông ấy đã không còn đường hối hận.
Trong lúc Từ Quán Lâm sống ngây dại, người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Một gương mặt phương Tây xa lạ tìm đến ông ấy, nói tiếng Anh Mỹ lưu loát, lời ít ý nhiều: “Đạo diễn Từ, hẳn là ông cần sự hỗ trợ của chúng tôi. Đúng lúc ông chủ của chúng tôi có việc cần mời Hạ Nghiên Đình ra mặt đàm phán, chi bằng chúng ta hợp tác với nhau, xem như kết giao bạn bè.”
Từ Quán Lâm kinh ngạc tra hỏi thân phận của đối phương.
Mặc dù đối phương không trả lời rõ ràng, nhưng ông ấy đã đến từng tuổi này, đương nhiên không phải kẻ ngốc không biết gì về thế giới.
Nghe đối phương nói vậy, ông ấy đoán người đàn ông có đôi mắt màu xanh mã não trước mặt là lính đánh thuê có thân phận bí ẩn.
Mặc dù trong lòng sợ hãi, nhưng Từ Quán Lâm cũng không đến nỗi mất hết lý trí.
Ông ấy cố nén sóng ngầm mãnh liệt trong lòng, nghiêm túc yêu cầu: “Ông chủ của cậu là ai, chúng ta có thể hợp tác, nhưng tôi cần gặp mặt trực tiếp.”
/
Gần đến cuối năm, công việc của Thi Họa diễn ra đúng kế hoạch.
Ngoài lên sóng hàng ngày, cô bắt đầu chuẩn bị những hạng mục liên quan đến việc dẫn chương trình Xuân Vãn, còn vài việc lặt vặt khác, không quá vất vả.
Thi Họa đã rất bận, nhưng Hạ Nghiên Đình còn bận rộn hơn cô nhiều.
Anh đi mấy chuyến công tác liên tiếp, mặc dù từng chuyến đi không dài lắm, nhưng không phải ngày nào cũng được gặp nhau.
Đó là lần đầu tiên Thi Họa phát hiện ra mình là người chủ động dính người trong một mối quan hệ, có một số chuyện không hình thành thói quen thì tốt, nhưng một khi hình thành thói quen ăn ngủ cùng nhau, đêm nào cũng có người đón cô tan làm, ăn khuya và trò chuyện cùng nhau, tắm rửa và đi ngủ cùng nhau, đột nhiên tạm ngừng, cô luôn cảm thấy trong lòng trống trải.
Mấy ngày nay Hạ Nghiên Đình đi công tác tại Bắc Âu, đêm nay sẽ ở lại thành phố Tromsø, Na Uy.
Thi Họa tan làm, ăn một bữa đạm bạc, đi tắm, nằm trên giường nói chuyện điện thoại, lúc đó đã là hai giờ rưỡi sáng.
Ở chỗ Hạ Nghiên Đình mới bảy giờ rưỡi, bên phía anh có tiếng động nhỏ, không khó đoán ra anh còn đang bận rộn.
Thi Họa đã ngủ một mình mấy đêm, nỗi nhung nhớ tràn ngập trong trái tim như nước lũ, nhưng cô ngại nói thành lời.
Cô không muốn làm chậm trễ công việc của anh, trò chuyện vài câu đã nhỏ giọng nói: “Vậy chúc ngủ ngon trước, anh đừng làm việc khuya… Na Uy lạnh như vậy, anh ra ngoài nhớ giữ ấm.”
Giọng nói trong trẻo và mềm mại của cô nghẹn trong cổ họng, nặng trĩu, rõ ràng đang che giấu cảm xúc.
Làm sao Hạ Nghiên Đình không nghe ra?
Anh đứng dậy ngay lập tức, mặc kệ người xung quanh hỏi han, anh rời khỏi bữa ăn, quay về phòng khách sạn, giọng nói trầm khàn và gợi cảm kiên nhẫn hỏi: “BB hệ ngô hệ quải trụ ngã?” (Cục cưng nhớ anh à?)
Nằm trên chiếc giường mềm mại trong phòng ngủ chính của Nhạn Tây Ngự Phủ, trái tim của cô run rẩy, tự dưng khoang mũi đau xót, ghét bản thân mình đa sầu đa cảm, cô kìm nén sự dao động trong lòng, nhẹ nhàng phản bác: “Mão, đáo gió niên vĩ, cận bài ngã đô hảo mang, chuẩn bị huấn liễu.”
(Đâu có, gần cuối năm rồi, dạo này em rất bận rộn, chuẩn bị ngủ đây.)
Người bên kia cười khẽ, giọng nói êm dịu như tiếng cello chậm rãi dỗ dành: “Hệ ngã thác, ngã dĩ kinh phiên phòng, kim vãn bồi trụ nhĩ, nhĩ huấn trứ gió ngã tiên khứ tố kỳ tha sự.”
(Cũng tại anh, anh đã về phòng rồi, tối nay sẽ bầu bạn với em, đợi em ngủ rồi, anh mới đi làm việc khác.)
Trong lòng Thi Họa phiền muộn, cô cảm thấy mình quá dính người, sợ anh nghĩ cô phiền phức.
Nhưng thật sự rất khó kiềm chế cảm giác nhớ nhung mãnh liệt trong lòng.
Giống như đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm chuyện yêu đương, ngọt ngào xen lẫn với chua xót, xa nhau một giờ cũng cảm thấy không chịu nổi, nói gì xa nhau mấy đêm…
Cô sắp lên hai mươi hai, nhưng cảm thấy sau khi ở bên Hạ Nghiên Đình, mình lại biến thành thiếu nữ mới lớn trong một đêm, có khi còn phiền phức hơn năm cô mười hai tuổi.
Phòng ngủ chính ấm áp, có độ ẩm, không khô.
Có Hạ Nghiên Đình trò chuyện, cô cũng dần dần trấn tĩnh lại.
Ban đầu chỉ nói chuyện linh tinh, chẳng hạn như bữa trưa ăn gì, bữa tối ăn gì, tuyết có rơi sau buổi phát sóng không.
Trò chuyện một lát, cô phát hiện giọng nói của mình trở nên mềm mại hơn, không biết là vì cô mệt hay là vì giọng nói quá mức gợi cảm và mê hoặc của anh làm những suy nghĩ lưu luyến xuất hiện trong đầu cô.
Cô chưa từng có cảm giác như vậy, chỉ cảm thấy xa lạ, hoang mang, đã có giọng nói của anh bầu bạn, không hiểu sao cô vẫn cảm thấy trống trải, cô đơn.
Mà người đàn ông ở Tromsø xa xôi như đi guốc trong bụng cô, yết hầu của anh lẳng lặng trượt xuống hai lần, giọng nói trầm khàn dụ dỗ cô: “Muốn không?”
Cô khẽ nhắm mắt, nghe thấy lời này, hàng mi của cô run rẩy, cô hoang mang hỏi: “Muốn, muốn cái gì…”
Giọng nói mềm mại của cô phát ra quá nhanh, trong lúc hoảng loạn, cô suýt cắn phải đầu lưỡi của mình.
Thật ra đã biết mà còn hỏi…
Cô trách Hạ Nghiên Đình dạy hư.
Nếu là mấy tháng trước, cô đã không hiểu được ẩn ý trong lời nói của anh.
Nhưng bây giờ không hiểu sao, rõ ràng là mập mờ như vậy, cô vẫn hiểu ra ngay lập tức…
Chỉ là một cuộc gọi bình thường, không phải video call, anh không thể nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của cô, nhưng vẫn có thể nghe rõ sự run rẩy trong giọng nói của cô.
Giọng nói trầm khàn, gợi cảm bóng gió hướng dẫn: “Khứ đả khai ngã sàng đầu quỹ hạ biên khái bảo hiểm tương, mật mã hệ nhĩ khái sinh nhật.”
(Mở két sắt dưới tủ đầu giường bên phía của anh, mật mã là sinh nhật em.)
Thi Họa thất thần, cơn buồn ngủ đột ngột tan biến hết một nửa.
Cô nhớ dưới tủ đầu giường bên phía của Hạ Nghiên Đình có một chiếc két sắt nhỏ, nhưng cô chưa từng mở ra, cũng không tò mò.
Nghĩ bên trong chỉ có tiền mặt được cất giữ phòng trường hợp khẩn cấp, hoặc là không có gì cả.
Nhưng lúc đầu ngón tay nhỏ nhắn làm theo hướng dẫn của anh, nhấn một dãy số, cửa két sắt mở ra, khung cảnh trước mắt hoàn toàn khác với tưởng tượng của cô.
Không có thứ gì giá trị như vàng hay tiền mặt, cũng không có tài liệu bí mật.
Mà là… mấy món đồ chơi nhỏ tinh xảo, mềm mại.
Có tạo hình cá heo màu xanh nhạt, hồ lô màu hồng anh đào, người tuyết màu mơ chín nhạt… Đủ loại kiểu dáng và kích thước.
Lần đầu tiên Thi Họa mở mang tầm mắt, kinh ngạc đến mức phải im lặng thật lâu.
Giọng nói trầm thấp của anh chậm rãi hướng dẫn: “Giản nhất kiện nhĩ trung ý khái, thí hách.”
(Chọn cái em thích, sau đó dùng thử.)
Cô đỏ mặt, rõ ràng là xấu hổ như vậy, nhưng cũng không thể kháng cự sự tò mò, cô chọn bừa một cái, cầm trong tay.
Đêm đông lạnh lẽo, nhưng ga giường vẫn ấm.
Cô gái bị dụ dỗ ngoan ngoãn đến mức người ta phải mềm lòng, cô im lặng nằm đó, giống như học sinh nghe lời nhất thế giới, giáo viên dạy cái gì, cô học cái đó.
Học sinh khiêm tốn, ham học, ngoan ngoãn, giáo viên lại kiên nhẫn hướng dẫn và động viên.
Thi Họa lẳng lặng nhắm mắt, giọng nói quen thuộc của anh vang lên bên tai cô, dịu dàng, mê hoặc, giống như tiếng đàn cello du dương, hoặc giống như người lớn kể một câu chuyện kỳ ảo đầy màu sắc bằng giọng kể đầy ẩn ý.
Bầu không khí rất yên tĩnh, tứ chi của cô đột ngột căng lên, vào thời khắc ngã gục, cô có cảm giác như nụ hôn tình tứ thường ngày của Hạ Nghiên Đình bao phủ khắp thân thể.
Cô giống như con cá sắp chết chìm, hơi thở dần dần yếu đi, một màu trắng xóa xuất hiện trước mắt, hơi thở hoàn toàn bị tước đoạt.
Sau khi tứ chi giãn ra, hàng mày cũng thả lỏng, chìm vào dư vị hỗn loạn và mê hoặc.
Đầu dây bên kia vô cùng yên tĩnh.
Hạ Nghiên Đình cũng im lặng, không muốn phá hỏng bầu không khí của cô.
Sau khi máu thịt hòa vào nhau, anh dần dần hiểu rõ thói quen và sở thích của cô, cô luôn là như vậy, sau khi đến sẽ im lặng.
Lúc đó, hàng mi của cô sẽ thấm nước mắt, vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại, xinh đẹp đến đau lòng.
Im lặng một hồi, Thi Họa ngơ ngác tỉnh lại, cô nắm chặt lớp chăn mềm dưới tay, đuôi mắt hơi đỏ, nhưng đồng tử vừa trong vừa sáng.
Cũng không biết có phải do đây là cuộc gọi quốc tế hay không.
Cô cũng quên xấu hổ.
Giọng nói nghẹn ngào hơi run rẩy, nhỏ nhẹ nỉ non: “Anh mua lúc nào…”
Không chỉ mua.
Mà còn mua nhiều như vậy.
Thậm chí còn cất trong két sắt.
Trước đêm nay, cô chưa từng biết…
Người đàn ông ở bờ bên kia của đại dương im lặng một hồi, sau đó bóng gió cười khẽ: “Mão kỷ nại chi tiền, BB chung ngô chung ý?” (Cách đây không lâu, cục cưng có thích không?)
Cô c*n m** d***, im lặng không nói.
Anh không trêu chọc cô nữa.
Cô có thích hay không, thật ra cũng không cần phải hỏi nhiều, vừa rồi nghe thấy giọng nói nũng nịu của cô, trong lòng anh tự có phán đoán.
Cảm giác yêu đương thật kỳ lạ.
Rõ ràng người khuây khỏa không phải là anh, nhưng anh cũng có thể đồng cảm.
Thi Họa ngơ ngác nhìn trần nhà một hồi lâu.
Đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm chuyện này, trước đây chưa từng thử.
Cô chưa từng tưởng tượng ra, là phụ nữ trưởng thành, cô có thể hoàn thành việc khám phá bản th*n d*** sự hướng dẫn của Hạ Nghiên Đình.
Cô hỏi anh mua lúc nào.
Thật ra không cần hỏi, cô cũng có thể đoán ra suy nghĩ của anh.
Họ trở thành vợ chồng thật chưa được bao lâu, thật ra hai bên đều mong chờ vào những loại trải nghiệm mới, nhưng cô xấu hổ, hướng nội, ngại khám phá, chứ đừng nói là hỏi thẳng.
Hạ Nghiên Đình hỏi cô có thích không.
Cô nghĩ ngợi rất lâu, không thể trả lời được.
Lúc đó anh kiên nhẫn dẫn dắt cô từng bước, nói với cô, ở phương diện này, đàn ông dễ đạt được niềm vui hơn phụ nữ.
Bởi vì đối tượng là cô, cho nên dù thế nào, anh cũng vui vẻ.
Cảm xúc của phụ nữ ý nhị hơn nhiều, cô cần tự mình trải nghiệm, sau đó thẳng thắn trao đổi cùng anh, sau này anh mới có thể mang đến những trải nghiệm tuyệt vời cho cô.
Trong lòng Thi Họa mềm nhũn, hốc mắt cũng ươn ướt.
Hóa ra được yêu, được trân trọng là như thế này.
Hóa ra người yêu tốt sẽ đặt niềm hạnh phúc của cô lên hàng đầu.
Ngoài cửa sổ, màn đêm sâu thẳm.
Tự dưng cô cảm thấy những đêm một mình ở Kinh Bắc quá khổ sở.
Cô nhớ anh, càng lúc càng nhớ.
…
Bên kia đại dương, điện thoại chìm vào im lặng.
Hạ Nghiên Đình nghĩ cô đã ngủ rồi.
Anh cúp máy, đứng lên.
Ngón tay trắng trẻo thong thả chỉnh cà vạt, anh rời phòng khách sạn, ung dung trở lại bữa ăn.
Mà anh không hề biết, cách nơi này 7043 cây số, ở Kinh Bắc xa xôi, có người nhớ anh đến mức ra sân bay ngay trong đêm, lên chuyến bay thẳng đến Oslo.
Chuyến bay kéo dài hơn mười tiếng, hiện tại chỉ có thể bay thẳng từ Kinh Bắc đến Oslo.
Cô tiếp tục bay từ Oslo đến Tromsø, mất hai tiếng đồng hồ, sau khi hạ cánh, cô tiếp tục đi xe buýt đến khách sạn.
Một chuyến đi xa vất vả như vậy, Thi Họa hoàn toàn không mệt mỏi.
Cô là thiếu nữ đang yêu điển hình, đột nhiên muốn cho anh một bất ngờ nho nhỏ, cho nên cô cố kìm nén, đợi đến khi xuống xe mới nhắn tin cho anh.
[Hạ Nghiên Đình, em nhớ anh.]
[Muốn gặp anh.]
Cô gửi hai tin nhắn, nghĩ anh đang bận rộn công việc, có lẽ sẽ không đọc ngay, nhưng không ngờ chỉ mười mấy giây sau đã nhận được tin nhắn của anh.
[H: Tối nay sẽ về]
Hạ Nghiên Đình không nói cho có lệ, mà vốn dĩ anh đã có kế hoạch trở về vào ngày mai, bởi vì ngày mốt là sinh nhật âm lịch của Thi Họa, cô luôn đón sinh nhật theo lịch âm.
Chỉ còn một ngày nữa thôi.
Nhưng bà xã nói nhớ, đương nhiên anh không thể trì hoãn thêm.
Trái tim của Thi Họa dao động mãnh liệt, cô nhịn cười, tiếp tục gõ tin nhắn giữa gió lạnh thấu xương:
[Nhưng em muốn gặp anh ngay bây giờ]
Giữa phòng họp nghiêm trang, anh cầm điện thoại, ngực trái mềm nhũn, ấm áp.
Đây là lần đầu tiên anh thấy Thi Họa làm nũng thế này.
Không thể phủ nhận là anh được lời, anh lập tức bảo thư ký sắp xếp đường bay quay về Kinh Bắc.
Nhưng giây tiếp theo, tin nhắn mới lại đến.
[Ông chủ Hạ, quà Giáng sinh của anh đến rồi.]
[Xin hãy ra cửa kiểm tra và nhận quà.]
/
Cuối tháng mười hai ở Na Uy, tuyết phủ trắng ngần, không khí Giáng sinh nồng đậm.
Tuần lộc, cây thông, đèn màu phủ khắp đường lớn hẻm nhỏ.
Lúc Hạ Nghiên Đình đi ra ngoài, Thi Họa đang im lặng đứng dưới một chùm cây tầm gửi.
Na Uy gần Vòng Bắc Cực, rất lạnh, cô mặc rất dày, khoác áo khoác dài màu xanh bơ, đội mũ len trắng, đeo khăn choàng và găng tay màu trắng sữa, mang đôi bốt cùng màu.
Bởi vì quá lạnh, cô mặc rất dày, tóc đen và đường nét gương mặt dưới vành mũ làm cô trông càng ngây thơ, linh hoạt hơn.
Bông tuyết rơi xuống bờ vai cô, cô xinh đẹp như công chúa vừa thoát khỏi vương quốc cổ tích.
Nhìn thấy anh từ xa, đôi mắt đen trong trẻo của cô bỗng nhiên sáng lấp lánh, cô cười híp mắt, hàng mày cong cong, ngọt ngào đến mức có thể nhấn chìm người ta.
Bông tuyết rơi xuống chiếc áo dạ tối màu của anh, bước chân của anh càng lúc càng nhanh, giống như vượt qua cả thế kỷ, đi đón công chúa của anh.
Chớp mắt một cái, bóng dáng màu xanh bơ lao vào lòng anh, giống như yêu tinh từ rừng rậm trốn thoát vào phàm trần, rơi xuống người anh, kéo linh hồn vô tình vô dục của anh vào nhân gian.
Anh chưa từng trải nghiệm tình và yêu, nhưng vào giờ phút này, anh nếm trải cùng cô.
Lúc hôn nhau, hai đôi môi lập tức quấn quýt lấy nhau, dây dưa không rời giữa băng tuyết.
Bầu không khí xung quanh cực kỳ lạnh, chỉ có hơi thở của hai người họ là nóng hổi, Thi Họa nhanh chóng hết hơi, đành ôm cổ anh, được anh bế lên.
“Em rất hư, phải phạt.” Cảm xúc của anh hơi dao động, là sự dao động mà anh không cách nào khống chế được, giọng nói trầm khàn của anh vô cùng nguy hiểm, nhưng trong lòng lại mềm nhũn.
Đôi mắt ươn ướt của Thi Họa hết sức ngọt ngào, cô nhỏ giọng làu bàu: “Em hư chỗ nào?”
Lúc anh bế cô, bước chân của anh dần dần trở nên thiếu kiên nhẫn, bộc lộ sự gấp gáp khó kiểm soát giữa tình yêu cuồng nhiệt.
Giọng nói càng lúc càng trầm khàn, anh nói từng từ từng chữ: “Quá xa, lại còn lạnh như vậy, nhỡ đâu bị bệnh thì sao?”
Lúc bị đặt xuống giường, trong lòng cô hơi hoàng hốt, nhưng cũng nhanh chóng tiếp nhận, còn mỉm cười ngọt ngào, giọng nói trong trẻo và mềm mại vang lên: “Hình như là… hơi hư một chút.”
Đôi môi của cô run rẩy chạm vào yết hầu sắc bén của anh, chủ động và cuồng nhiệt, giọng nói dao động, ngây ngô lại dạn dĩ ám chỉ: “Vậy phải phạt nặng hơn.”
Hơi thở của Hạ Nghiên Đình nóng hầm hập, đôi mắt đen cháy bỏng, anh cầm lấy hai cổ tay không yên phận của cô, giọng nói trầm khàn đè nén cơn giận: “Lần này có khóc cũng vô ích.”
/
Lò sưởi cháy leo lắt, chiếc giường lớn trong khách sạn quá ấm áp, làm người ta khó phân biệt thực hư.
Sự thật chứng minh, khóc cũng có ích.
Trò chơi vừa bắt đầu được nửa tiếng, Thi Họa đã hối hận vì mình to gan làm bậy, nhất định là cô uống nhầm thuốc mới dám quyến rũ anh.
Thật sự chán sống rồi mà.
Nhưng cũng may cô biết chắc Hạ Nghiên Đình khẩu xà tâm Phật, chỉ cần cô nhỏ giọng van xin vào thời điểm mấu chốt, anh vẫn sẽ kiềm chế bản thân.
Trong lúc cô mơ mơ màng màng, anh đút thức ăn nóng hổi, thơm ngon cho cô, tránh cho cô ngất xỉu vì kiệt sức.
Nhưng vì quá mệt mỏi, cô không thể mở mắt, cũng không nhớ mình ăn cái gì.
Sau đó lại ngủ ngon lành.
Trong lúc đó, cô lờ mờ nhớ Hạ Nghiên Đình mặc quần áo, nói phải đi xử lý công việc, cô cũng không ngăn cản, dù sao cô đột ngột ghé thăm như vậy, có lẽ đã làm chậm trễ công việc của anh.
Bởi vì ở cùng một thành phố, dù cho anh không ngủ bên cạnh, cô cũng cảm thấy yên tâm.
Lúc cô mở mắt lần nữa, trời đã sáng.
Ký ức về ngày hôm qua vẫn còn rất sống động, từ chiều đến tối, từ hoàng hôn đến đêm muộn.
Hoang đường lại điên cuồng.
Ký ức rõ ràng làm gò má cô ửng đỏ, máu huyết sôi sục, nhất định phải nhanh chóng rửa mặt, đi ra ngoài hưởng gió tuyết mới có thể bình tĩnh lại.
Hạ Nghiên Đình không ở trong phòng khách sạn, cô cũng không bất ngờ.
Dù sao anh cũng đến đây công tác, nhất định là có rất nhiều vấn đề khó giải quyết, hôm qua ở bên cô mười mấy tiếng cũng không phải là chuyện đơn giản.
Cô hơi đói, chuẩn bị xuống lầu tìm chỗ ăn, lúc ra khỏi cửa khách sạn, cô ngẩn người vì khung cảnh trước mắt.
Bầu trời Na Uy chìm trong tuyết trắng, dường như cả thành phố đều bị băng tuyết bao phủ.
Anh mặc một chiếc áo khoác dạ màu đen, chiếc áo len cổ cao cùng màu bên trong làm cổ anh trông thon dài hơn.
Người đàn ông đẹp mắt và nho nhã, giờ phút này lại cúi người trong gió tuyết và sương mù, anh đứng trong tuyết, trước mặt là ba người tuyết.
Hai lớn một nhỏ, sinh động lại chân thật.
Giống như gia đình ba người.
Tự dưng hốc mắt của Thi Họa đỏ lên, nước mắt nóng hổi chảy xuống.
Cô mang giày đi tuyết, bước trong lớp tuyết dày, vừa nỗ lực vừa vụng về chạy về phía anh, lúc đến bên anh, cô cũng cúi người, dang tay ôm cổ anh thật chặt.
“Hạ Nghiên Đình, sao trước đây em không phát hiện ra anh ngốc như vậy…”
Không hiểu sao anh lại không đi làm việc, mà lại nặn người tuyết như trẻ con thế này.
Lẽ nào nửa đêm anh cũng không hề bận rộn công việc.
Mà lại nặn tuyết cả đêm?
Thi Họa chưa bao giờ nặn người tuyết, nhưng cô biết nặn ba người tuyết tinh xảo thế này tốn không ít thời gian.
Mà trông anh cũng không giống như một người có kinh nghiệm trong phương diện này.
Một người trên cao, xa vời khó với như anh lại làm chuyện trẻ con này vì cô.
Cô vừa khóc vừa cười, đột nhiên nhớ về một câu nói trên mạng, cô lên tiếng: “Hạ Nghiên Đình, anh đừng yêu em nhiều quá.”
Cô có tài đức gì mà xứng với tình yêu vô điều kiện thế này.
Hạ Nghiên Đình phiền muộn, chậm rãi lau nước mắt trên mặt cô, dịu dàng dỗ dành: “Đừng khóc, nhiệt độ rất thấp, dễ bị bỏng lạnh lắm.”
Hôm qua cô đến bất ngờ, anh hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị.
Sắp đến sinh nhật cô, hình như tất cả những bất ngờ mà anh đã chuẩn bị ở Kinh Bắc đều không thể phát huy tác dụng.
Tiền tài, phú quý, trang sức hiếm, hình như cô không thích, cũng không cần.
Anh luôn tặng cô đủ loại vật chất, tiền bạc, cho cô cảm giác an toàn.
Nhưng anh vẫn cảm thấy tất cả những thứ đó là chưa đủ.
Anh yêu cô như vậy.
Thật ra là không biết cách yêu.
Bởi vì không có ai dạy anh, anh cũng không có hình mẫu tham khảo.
Anh không có bất kỳ tình yêu thương nào, không thể học theo.
Điều khó khăn nhất trên đời chính là làm một điều mà mình không được học.
Ba mẹ cô nhất định là người yêu thương cô nhất trên đời.
Anh chỉ có thể tưởng tượng bản thân mình là ba mẹ quá cố của cô, họ che chở cô ra sao, làm cô vui thế nào.
Đêm qua dây dưa, anh nhìn thấy tuyết rơi ngoài cửa sổ, tự dưng nhớ đến mười bốn năm trước, cô còn là một cô bé tám tuổi, vừa nhìn anh ăn lòng bò, vừa chống cằm, chớp mắt, hỏi anh không đầu không đuôi.
“Hạ Cửu, anh từng nhìn thấy tuyết rồi sao?”
“Ừm.”
“Thật chứ, Kinh Bắc cũng có tuyết à? Đẹp không?”
“Rất bình thường.”
Anh trả lời cô cho có lệ, cũng không phải cố ý, bởi vì đối với chàng trai mười lăm tuổi năm đó, làm sao để giải quyết bữa ăn tiếp theo mới là sự mâu thuẫn cốt lõi của quá trình sinh tồn.
Tuyết có đẹp hay không, anh không có cảm giác, cũng không có cảm xúc.
Cô bé ngây ngô không hề khó chịu, cũng không bị sự lạnh nhạt của anh làm ảnh hưởng.
“Thật sao, em không tin đâu. Em xem tivi, thấy tuyết rất đẹp, chắc chắn là anh không biết thưởng thức rồi.”
Giọng nói của cô ngọt ngào và non nớt: “Ba mẹ nói sẽ đưa em đi ngắm tuyết, họ nói đợi đến kỳ nghỉ đông sẽ đưa em đến một nơi rất, rất lạnh ở nước ngoài, em có thể nặn người tuyết, trượt tuyết, ném bóng tuyết, nhưng bây giờ họ bận lắm, lâu rồi em chưa gặp họ…”
“Thì ra không chỉ nước ngoài mới có tuyết, Kinh Bắc cũng có tuyết. Hạ Cửu, em ngưỡng mộ anh quá, anh được nhìn thấy tuyết rồi. Mùa đông ở vịnh Hương Sơn thật nhàm chán, thời tiết ngày nào cũng mười mấy độ, thầy cô nói vịnh Hương Sơn làm sao có tuyết được.”
Chàng trai đang cho lòng bò vào miệng suýt bị cô chọc cười.
Nhưng anh mắc nghẹn, không cười được.
Lúc đó cô không biết ba mẹ mà cô ngày đêm mong chờ đã ra đi.
Chàng trai lạnh lùng, không có cảm xúc, chưa từng được yêu, ngày hôm đó lại ước nguyện một điều.
Anh muốn đưa bạn nhỏ ngốc chưa từng nhìn thấy thế giới đi ngắm tuyết.
…
Hạ Nghiên Đình bảo cô đừng khóc.
Nhưng cô không kìm nén được, liên tục lau nước mắt.
Ba người tuyết sinh động, đáng yêu, trông không giống như được một người đàn ông lạnh lùng làm ra.
Tự dưng cô bật cười, ghét bỏ nhìn anh: “Sao lại là ba?”
Sắc mặt của anh thâm trầm, không hề che giấu, chỉ điềm tĩnh nói: “Vì đó là gia đình ba người.”
Gò má của cô nóng lên: “Anh muốn có bạn nhỏ sớm vậy sao…”
Anh ôm cô vào lòng, v**t v* cái đầu đang đội mũ lông của cô.
“Không có. Em muốn là được, anh không vội.”
Cô còn quá trẻ, anh cũng không định có con sớm như vậy.
Nhưng anh có thể đoán ra, cô cũng thích trẻ con.
Trước đây anh không có nhà, cũng không có người thân.
Là cô cho anh một mái nhà, và mái nhà này sẽ càng nhộn nhịp hơn.
Có lẽ Thi Họa cũng cảm nhận được điều đó, trái tim cô mềm nhũn, cô ngẩng đầu hôn lên đôi môi lạnh ngắt của anh.
“Sau này chúng ta sẽ có bé cưng.”
“Hạ Nghiên Đình, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi.”
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Story
Chương 71
10.0/10 từ 30 lượt.