Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp

Chương 70

240@-

Đêm đông lạnh lẽo, vắng lặng như tờ.


Nội tạng cứng đờ đến mức gần mất đi cảm giác đột ngột được hơi ấm bao bọc.


Cô vừa tỉnh giấc, giọng nói còn nghèn nghẹn, nghe càng mềm mại hơn.


Mà lại ấm áp, tràn đầy sức sống, giống như nước sôi, dù là băng đá cũng phải tan chảy.


Tiếng kêu gào đáng sợ, kinh khủng bên tai anh dần dần tan biến, từ ảo mộng quay về thực tại.


Anh khẽ cúi người, bế cô trong lòng, lại bước vào nhà.


Cánh cửa đóng lại, hoàn toàn ngăn cách hơi lạnh bên ngoài.


Hơi ấm trong phòng nhanh chóng lan tràn khắp thân thể, Thi Họa thoải mái ngáp dài trong lòng anh, cô ngáp xong, cả người đã được đặt xuống giường, Hạ Nghiên Đình cầm lấy mép chăn, cẩn thận đắp chăn cho cô, sợ cô nhiễm lạnh, lại ngã bệnh như thời gian trước.


Bàn tay mềm mại của cô chạm vào bàn tay anh, nhẹ nhàng đan vào nhau, đôi mắt đen nhánh của cô nhìn anh chằm chằm một hồi lâu, cô mới thận trọng thăm dò: “Dạo này anh ngủ không ngon sao, có phải là do chịu nhiều áp lực không, hay là có chuyện không vui… Có muốn nói với em không?”


Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái nhỏ không tự tin lắm.


Đương nhiên cô thấy dạo này mọi việc lộn xộn, bận rộn, mệt mỏi. Nhưng cũng biết những vấn đề mà anh xem là áp lực chắc chắn không phải là chuyện mà cô có thể giải quyết được.


Nhưng cô vẫn không thể không hỏi.


Bởi vì thấy anh ngồi một mình ngoài ban công hút thuốc, cô cảm thấy hơi buồn.


Cô không muốn lúc nào anh cũng ở một mình.


Hạ Nghiên Đình im lặng một hồi, cô không thể không hỏi: “Là vì chú Tư và chú Năm sao, em biết họ luôn tìm cớ vạch trần anh trong cuộc họp hội đồng quản trị.”


Bầu không khí trong phòng im ắng như tờ.


Nhưng vì sàn nhà được sưởi ấm thoải mái, nệm giường cũng ấm áp.


Im lặng thật lâu, đối diện với gương mặt nghiêm túc của cô, cuối cùng anh cũng xùy một tiếng: “Họ không đủ tư cách trở thành áp lực của anh.”


Giọng nói của anh trầm thấp, nghiêm túc, nhưng âm cuối nhẹ nhàng, thoải mái, Thi Họa âm thầm thở phào nhẹ nhõm.


Cũng may anh vẫn giống như mọi ngày.


Vừa điềm tĩnh vừa cương quyết, giống như hòa trộn hai tính cách hoàn toàn trái ngược vào làm một, nhưng dường như tính cách này không phù hợp với anh.


Bởi vì Hạ Nghiên Đình liếc nhìn chúng sinh, cực kỳ kiêu ngạo.


Có lẽ là vì anh đã quay về với con người hờ hững và đứng đắn như trước đó, đầu óc của Thi Họa mới dần dần bình tĩnh lại.


Có lẽ là vì cô vừa tỉnh giấc nên mới nhạy cảm và đa nghi quá mức, anh đột ngột thức dậy giữa đêm, đi hút mấy điếu thuốc cũng không có gì lạ.


Ra ngoài ban công là vì không muốn cô hít phải khói thuốc.


Là thói quen bình thường của anh.


Thi Họa nghiêng đầu, tựa vào lồng ngực của anh, tư thế thân mật và thoải mái quá mức này làm cô cảm thấy buồn ngủ, mí mắt vô thức rũ xuống.


Cô sắp chìm vào giấc ngủ, nhưng vẫn không quên dặn dò anh: “Không có chuyện gì thì tốt rồi, sau này ban đêm, anh đừng hút thuốc nhiều như vậy, không tốt cho sức khỏe… Đương nhiên ban ngày cũng không được hút thuốc nhiều, công ty có chuyện gì thì anh cũng có thể nói cho em biết, mặc dù chưa chắc em đã hiểu, nhưng em có thể lắng nghe. Hạ Nghiên Đình, em thật sự muốn chia sẻ một chút áp lực với anh, đó cũng là trách nhiệm của em…”


Cô gái trong lòng anh đã nhắm mắt hẳn, hình như sắp nhập mộng gặp Chu Công (*).


(*) Chu Công là công thần khai quốc nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Hình ảnh của ông tiêu biểu cho tấm lòng trung quân phò chúa, không sinh dị tâm. Nhà Chu dưới sự nhiếp chính của ông đã vươn lên thành một nước mạnh mẽ, tạo tiền đề cho công cuộc xây dựng nên nền Văn minh Trung Hoa rực rỡ về sau. Công lao to lớn của Cơ Đán với sự phát triển của Văn minh Trung Hoa khiến người ta gọi ông bằng chức vụ là Chu Công. Một người xuất chúng như vậy thì ai cũng mơ ước được gặp, cho nên người ta thường dùng câu “nhập mộng gặp Chu Công” để ám chỉ phải nằm mơ mới được gặp Chu Công, nghĩa là đi ngủ. Trong Luận ngữ còn nhắc đến việc Khổng Tử luôn nằm mộng thấy Chu Công, nếu như lâu mà không thấy mộng thì Khổng Tử cho là mình đã suy rồi.


Lời thì thầm trong miệng vẫn không ngừng, giống như quản gia nhỏ hay cằn nhằn.


Hạ Nghiên Đình cong môi cười khẽ, anh xoa gò má cô một cái, giọng nói nhẹ nhàng lại trầm khàn: “Tri liễu, BB an nhạc huấn giác.”


(Biết rồi, cục cưng yên tâm ngủ ngon.)


Ngoài trời gió tuyết lạnh thấu xương, trên giường ngủ lại ấm áp vô cùng.


Hạ Nghiên Đình có cảm giác như mình ôm một chiếc máy sưởi trong lòng, vừa đủ ấm, không bỏng rát.


Cảm giác chật chội và dồn ép mà cơn ác mộng biển sâu mang đến dần dần bị lãng quên, anh nhắm mắt, không biết đã chìm vào giấc ngủ theo cô từ lúc nào.


/


Đài truyền hình Kinh Bắc, buổi chiều hôm đó.


Thi Họa đang ngồi tại bàn làm việc, có người đột ngột vỗ vai cô.


Cô quay đầu, nhìn thấy cô Tưởng Lam.


Từ sau Gala Trung thu, lâu rồi Thi Họa không có thời gian làm việc cùng Ban Tài chính và Kinh tế.


Hình như Tưởng Lam cũng rất bận rộn, cô ấy vào thẳng vấn đề: “Tiểu Thi, có một dự án phỏng vấn cần em xem qua, thông tin liên quan đã được gửi vào hộp thư của em, em trả lời sớm nhé.”


Nói xong, Tưởng Lam rời đi, hình như cô ấy còn bận giải quyết việc khó.


Dạo này Thi Họa không có nhiều việc, nhàn rỗi hết sức, vậy là cô nhanh chóng mở hộp thư ra.


Buổi phỏng vấn lần này là chuyên mục thường niên với top 100 nhân vật của năm, đối tượng phỏng vấn là Tông Hoán, chủ đề cốt lõi là “Nhìn tài chính bằng tư duy toàn cầu”.


Thi Họa đọc qua mục tiêu phỏng vấn, biết đây là một buổi phỏng vấn cực kỳ chuyên môn, không phải lĩnh vực của cô, giao cho đồng nghiệp khác trong Ban Tài chính và Kinh tế thì phù hợp hơn.


Tư liệu về đối tượng phỏng vấn rất chi tiết, Thi Họa nhanh chóng xem lướt qua.



Có thể trở thành khách mời đặc biệt trong chuyên mục tài chính của Đài truyền hình Kinh Bắc thì chắc chắn không phải là một người tầm thường, nhưng lý lịch của người này làm cô kinh ngạc thật lâu.


Cái tên Tông Hoán tương đối xa lạ với cô, hóa ra lại là ông trùm phố Wall với kỹ thuật giao dịch tiên tiến, còn là Hoa kiều.


Anh ta có kỹ năng hoạch định rất độc đáo đối với tài sản lưu động, bao gồm cổ phiếu, quỹ đầu tư, trái phiếu, quỹ tín thác và bảo hiểm.


Cũng là nhà sáng lập riêng lẻ của câu lạc bộ biểu đồ hình nến (*).


(*) Là một loại biểu đồ tài chính dùng để mô tả chuyển động giá của một chứng khoán, phái sinh tài chính, hoặc tiền tệ. Biểu đồ hình nến là một cách thức hỗ trợ thị giác để đưa ra quyết định trong chứng khoán, thị trường ngoại hối, thị trường hàng hóa, và giao dịch tùy chọn.


Một ông trùm tài chính toàn cầu, một thiên tài giao dịch tài chính quốc tế —— vậy mà mới có hai mươi bốn tuổi.


Thi Họa có thể cảm nhận được, có lẽ mức độ chú ý đối với buổi phỏng vấn này chỉ xếp sau buổi phỏng vấn với Hạ Nghiên Đình mấy tháng trước.


Nhưng dù cho như vậy, cô vẫn phải hỏi cô Tưởng.


Tại sao lại cho cô cơ hội phỏng vấn thế này?


Buổi phỏng vấn này đòi hỏi rất nhiều kiến thức về tài chính, nếu như muốn nhận việc, cô phải bổ túc thêm.


Tưởng Lam cũng là người thực tế, sau khi Thi Họa hỏi, cô ấy nhanh chóng trả lời qua WeChat:


[Là Tông tiên sinh chỉ định, nghe cậu ấy nói, hình như cậu ấy không thích tham gia phỏng vấn, nhưng nếu là em thì có thể tạo ra ngoại lệ.]


Nhận được câu trả lời này, Thi Họa rất bối rối.


Tông tiên sinh chỉ định cô sao?


Với trải nghiệm cùng Lương Sắt Hề lần trước, cô lờ mờ cảm giác chuyện này có thể có liên quan đến Hạ Nghiên Đình.


Sở dĩ lúc trước Lương Sắt Hề chỉ định cô là vì đã xem buổi phỏng vấn của Hạ Nghiên Đình.


Thi Họa chưa quyết định có nhận lời phỏng vấn hay không, chỉ tiếp tục nghiên cứu tài liệu liên quan đến đối tượng phỏng vấn.


Nhưng càng xem càng thấy có gì đó không đúng.


Nói đúng ra, cô cảm thấy rất quen thuộc.


Tại sao từ học thức, kinh nghiệm đến lý lịch tại phố Wall, thậm chí ngay cả phong cách hành động của thiên tài giao dịch lại tương đồng với Hạ Nghiên Đình như vậy.


Lúc đó, để có thể phỏng vấn độc quyền Hạ Nghiên Đình, cô gần như học thuộc lòng lý lịch của Hạ Nghiên Đình, và cũng vì người đó là anh, đương nhiên đến giờ cô vẫn không quên chuyện gì.


Thật sự rất giống nhau, cảm giác này thật kỳ lạ.


Cô cũng biểu đạt cảm giác này với Tiểu Nguyễn.


Tiểu Nguyễn không nghĩ nhiều, chỉ nói có lẽ mấy ông lớn trong giới tư bản đều có kinh nghiệm giống nhau, cũng đều bước ra từ phố Wall, lý lịch cá nhân giống nhau cũng không có gì kỳ lạ.


Trong lòng Thi Họa hoài nghi, đợi đến lúc tan làm, cô lại chia sẻ chuyện thú vị này với ông xã.


“Chẳng lẽ là do em tiếp xúc với các nhà tư bản lớn chưa đủ, kinh nghiệm của các anh ở phố Wall đều giống nhau sao?”


Cô chỉ thuận miệng nói đùa, nhưng sắc mặt của Hạ Nghiên Đình đột ngột trầm xuống.


Thi Họa ít khi thấy anh nghiêm túc thế này trước mặt cô, cô không khỏi hoảng hốt, vô thức nắm tay anh: “…Sao thế?”


Đôi mắt đen nhánh của Hạ Nghiên Đình lạnh thấu xương, khí chất cũng trở nên uy nghiêm đáng sợ.


“Anh có quen biết… Tông tiên sinh không?”


Thi Họa nhanh chóng hiểu ra điều gì đó, thấy sắc mặt của anh như vậy, cô đoán có lẽ giữa hai người họ có khúc mắc.


Bầu không khí trong xe im lặng một lát, anh nói từng từ từng chữ: “Xét về quan hệ huyết thống, người đó là cháu của anh.”


“Cái gì?”


“Tông Hoán là con riêng của Hạ Bỉnh Sâm, được nuôi dưỡng ở nước ngoài nhiều năm.”


/


Mấy ngày nay, cuộc tranh quyền đoạt thế giữa Hạ Cửu và Hạ Tứ tại Hạ Tỳ đã lên đến đỉnh điểm.


Các cổ đông trước đây thường giữ thái độ trung lập trong cuộc họp cũng dần dần thấy rõ tình hình.


Lần này, thừa dịp ông cụ Hạ ngã bệnh nguy kịch, Hạ Bỉnh Sâm cấu kết với Hạ Sùng Đức, tạo nên một trận sóng to gió lớn, nhưng không đạt được hiệu quả như dự đoán.


Hai anh em họ phát hiện nền tảng của Hạ Nghiên Đình ở Kinh Bắc chưa đủ ổn định, anh lại trẻ tuổi, vậy mà vẫn khống chế hai người họ đến mức không còn đường lui.


Trải qua nhiều biến động, Hạ Cửu vẫn ngồi vững trên chiếc ghế cao nhất, bên dưới có không ít người phỏng đoán Hạ Cửu sẽ tìm lý do đày Hạ Tứ và Hạ Ngũ ra nước ngoài trong vòng nửa năm.


Thi Họa đã tham gia cuộc họp đại hội đồng cổ đông theo lời căn dặn của ông nội.


Cô hiểu rõ tình hình hiện tại của Hạ Tỳ.


Nhất định sự xuất hiện của Tông Hoán vào thời điểm này không phải là vì ý tốt.


Mặc dù Hạ Nghiên Đình không đưa ra ý kiến, nhưng cô đã khéo léo từ chối buổi phỏng vấn này, không ngờ cô lại gặp được Tông Hoán.


Lúc đó Thi Họa vừa uống trà chiều xong, đang đi thang máy từ nhà ăn nhân viên xuống.


Lúc cô ra khỏi thang máy, một hình bóng màu xanh thẫm đã bước đến, cô còn đang nói chuyện với đồng nghiệp, vẫn chưa phát hiện ra.


Cô đi cùng đồng nghiệp được mấy bước, hình bóng màu xanh thẫm kia đột ngột quay đầu, bước đến trước mặt Thi Họa không do dự, khóe môi nở nụ cười không có cảm xúc, giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng: “Cô Thi, có tiện nói chuyện một chút không?”


Thi Họa ngước mắt, bắt gặp cái nhìn đầy ẩn ý của người đàn ông hoàn toàn xa lạ này.



Cô chưa từng gặp anh ta, thậm chí mấy ngày trước đọc tư liệu về anh ta, cô cũng không tìm thấy bất kỳ bức ảnh nào của anh ta trên Internet.


Nhưng không hiểu sao vừa liếc mắt một cái, Thi Họa đã đoán ra thân phận của anh ta.


Là Tông Hoán.


Giữa thanh thiên bạch nhật, rất nhiều người ra vào thang máy, đồng nghiệp không biết danh tính của người đàn ông kia, chỉ nghĩ là liên quan đến công việc của Thi Họa, cho nên cũng không muốn quấy rầy cô, đồng nghiệp vội vàng nói: “Vậy tôi đi làm việc, cô Tiểu Thi, tôi đi trước nhé.”


Đồng nghiệp mà cô tình cờ gặp gỡ trong nhà ăn đã vội vàng rời đi.


Thi Họa cảm thấy người đàn ông kia nhìn cô chằm chằm, giống như là con mồi bị săn, trong lòng cô có cảm giác bất an.


Nhưng nơi này là Đài truyền hình Kinh Bắc, là đơn vị của cô, hệ thống an ninh rất đầy đủ, huống chi đối phương lại là người có địa vị, vì Hạ Nghiên Đình, cô cũng tò mò về người đàn ông này, muốn xem rốt cuộc anh ta có gì cần nói.


Thi Họa không từ chối, cũng không làm theo đề nghị “thuận tiện nói chuyện” của anh ta, thay vào đó, cô đi thẳng đến cửa sổ sát đất trong hành lang, đứng vững, bình tĩnh lên tiếng: “Tông tiên sinh, xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì?”


Tông Hoán rất cao, tình cờ hôm nay Thi Họa mang giày bệt, chỉ cảm thấy chiều cao của anh ta có có thể so sánh với Hạ Nghiên Đình, chiều cao này làm cô có cảm giác bị áp chế.


Nhưng đôi mắt màu xanh thẫm của anh ta chứa đựng sự thăm dò, còn có ý tứ khó nói thành lời.


Anh ta là con lai.


Thi Họa buộc bản thân mình bình tĩnh lại, chậm rãi quan sát người đàn ông này.


Tông Hoán mắt xanh, khuôn mắt dài hẹp, đuôi mắt hơi cong lên, hơi giống mắt hoa đào, làn da cũng trắng trẻo khác lạ, rõ ràng không phải là người Trung Quốc thuần túy.


Anh ta cao lớn nhưng khung xương gầy, âu phục màu xanh thẫm, khó nhìn thấy đệm vai, bộ âu phục có thiết kế cổ chữ V sâu bộc lộ tính cách phóng khoáng của anh ta, bên dưới là chiếc quần ống rộng và đôi giày da màu đen hầm hố.


Thật lòng mà nói, đây không phải là bộ quần áo mà Thi Họa tưởng tượng một nhà giao dịch ở phố Wall sẽ mặc.


Nhìn thoáng qua, trông anh ta giống một siêu mẫu thường xuyên tham dự tuần lễ thời trang, hoặc là công tử trẻ tuổi và non nớt của nhà tài phiệt.


Chỉ có đôi mắt hẹp dài vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn như một con chim ưng cực kỳ hung dữ mới làm người ta cảm thấy khó chịu.


Bầu không khí thật đáng sợ.


Thi Họa vô thức lùi một bước, giữ khoảng cách an toàn tuyệt đối.


Tông Hoán không nhúc nhích, cư xử rất lịch thiệp, nhìn bên ngoài, anh ta không làm gì quá đáng, giống như chỉ trò chuyện bình thường với Thi Họa.


Thi Họa có cảm giác mình đã bị ánh mắt thâm độc khó lường đó xúc phạm.


Anh ta chậm rãi nhìn cô, giống như đang đánh giá con mồi, hoặc giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.


Một hồi sau, rốt cuộc anh ta cũng lên tiếng: “Sao cô Thi lại từ chối phỏng vấn tôi, cô nghĩ tôi không đủ tư cách à?”


Thi Họa bình tĩnh và lạnh nhạt trả lời không do dự: “Anh hiểu lầm rồi, buổi phỏng vấn của anh đòi hỏi trình độ chuyên môn về tài chính quá cao, phù hợp với đồng nghiệp của tôi trong Ban Tài chính và Kinh tế hơn, tôi không đủ tư cách.”


Người đàn ông trẻ tuổi cười khẽ một tiếng, nói tiếng Trung không lưu loát lắm, giống như một người đã sống ở nước ngoài rất lâu.


“Đó là ý của Hạ Cửu.” Anh ta khẳng định, không hề nhượng bộ.


Thi Họa khẽ nhíu mày.


Người phương Đông khéo léo, kín kẽ, cô ít khi tiếp xúc với một người thẳng thắn như vậy ở chỗ làm.


Cô không muốn nhiều lời, cũng không muốn phí sức tạm biệt, vậy là cô đi thẳng.


Giọng nói suy tư và u ám phát ra sau lưng ——


“Tôi rất thích tính cách của cô. Hạ Cửu vừa nhạt nhẽo vừa vô vị, không hợp với cô. Có thể chú ấy là một cỗ máy hoạt động tốt, nhưng không phải là một tình nhân chu đáo, cô Thi, cô không ngại thì có thể cân nhắc đi theo tôi.”


Thân thể của Thi Họa khẽ run rẩy, bước chân dừng lại trong vô thức.


Cô nhíu mày, cảm thấy chuyện này đã vượt quá giới hạn.


Anh ta là con riêng của Hạ Bỉnh Sâm ở nước ngoài.


Cuộc hôn nhân của cô và Hạ Nghiên Đình đã được công khai với cả nhà họ Hạ, cho nên Tông Hoán không thể không biết.


Đã biết cô kết hôn rồi, sao lại còn…


“Tông tiên sinh, anh có bệnh sao?” Cô không kiềm lòng được, chán ghét lên tiếng.


Thi Họa liếc nhìn anh ta, không che giấu vẻ mặt ghê tởm, không ngờ lại nhìn thấy đôi mắt xanh quỷ quái kia.


Tự dưng cô lại cảm thấy sợ.


Tông Hoán này, điên rồi sao?



Sau ngày đó, Hạ Nghiên Đình sắp xếp mấy vệ sĩ âm thầm bảo vệ sự an toàn của Thi Họa mọi lúc mọi nơi.


Ban đầu Thi Họa cũng rất cẩn thận, cô sống theo khuôn phép nhiều năm, chưa từng tiếp xúc với người sống trái luân thường đạo lý bao giờ, tính tình của Tông Hoán làm cô cảm thấy vô cùng nguy hiểm.


Nhưng sau đó cũng không xảy ra chuyện gì, Tông Hoán cũng không xuất hiện thêm lần nào.


Không có đồng nghiệp nào trong Đài truyền hình Kinh Bắc tiếp nhận buổi phỏng vấn này, nghe nói đã bị gạt sang một bên.


Hạ Nghiên Đình cho người theo dõi và điều tra, xác nhận Tông Hoán đã xuất cảnh, tạm thời không có dấu hiệu quay lại Kinh Bắc.


Thi Họa cũng hỏi về mối quan hệ của Hạ Nghiên Đình và Tông Hoán.


Theo lời của Hạ Nghiên Đình, Tông Hoán sinh ra đã có chỉ số IQ xuất chúng, nhưng không có giới hạn cuối cùng, hoàn toàn di truyền từ ba ruột Hạ Bỉnh Sâm, thậm chí còn có phần hơn ông ấy.



Cuộc hôn nhân của Hạ Bỉnh Sâm là một cuộc liên hôn điển hình, bền vững, kiên cố, vợ của ông ấy là tiểu thư nhà giàu ở Thượng Hải. Gia thế của vợ ông ấy không tầm thường, nhưng sức khỏe của bà ấy yếu ớt, hồi còn trẻ được chẩn đoán là vô sinh, kiên trì điều trị nhiều năm, mấy năm trước mới sinh được một đứa con gái, bây giờ vẫn còn học tiểu học.


Tông Hoán là con của ông ấy cùng một người phụ nữ nước ngoài trước khi ông ấy kết hôn, vợ của ông ấy cũng biết nhưng mặc kệ, vài người trong nhà họ Hạ biết sự thật, nhưng gia đình không công nhận thân phận của Tông Hoán, cho nên anh ta sống ở nước ngoài nhiều năm, trên danh nghĩa, anh ta không có mối quan hệ nào với nhà họ Hạ, sẽ không được thừa kế Hạ Tỳ.


Về ăn Tết thì được.


Thời gian trước, Tông Hoán làm chuyện ác, xem mạng người như cỏ rác vì lợi nhuận ở phố Wall, sau khi biết chuyện, Hạ Nghiên Đình dạy cho anh ta một bài học, sau đó Tông Hoán cũng khép kín hơn nhiều, mấy năm gần đây cũng yên phận.


Nghe những chuyện trước đây, Thi Họa không nghĩ đứa con riêng này có thể gây rắc rối gì, có lẽ anh ta chỉ bốc đồng, không tái phạm nữa.


/


Cuộc sống yên bình như cũ.


Ngoài chuyện hoàn thành công việc hàng ngày, Thi Họa cũng tham gia mọi cuộc họp đại hội đồng cổ đông định kỳ của Hạ Tỳ.


Cô ra vào Hạ Tỳ nhiều lần, mặc dù luôn luôn đeo kính râm và khẩu trang để che chắn, nhưng vẫn khó tránh khỏi bị người khác nhận ra.


Trong tập đoàn có rất nhiều tin đồn liên quan đến cô.


Nhưng vì Thi Họa là cháu gái nuôi của ông cụ Hạ, phần lớn tin đồn đều bị xem là vô căn cứ.


Ngoại trừ người thân tín của ông cụ Hạ, không ai dám nói Thi Họa và Hạ tổng là một đôi.


Mặc dù Thi Họa công khai ra vào văn phòng của Hạ tổng, lâu thật lâu mới ra ngoài, nhưng đương nhiên cũng phải xem là họ đang bàn chuyện quan trọng.


Chỉ có nhân viên mới vừa vào Hạ Tỳ năm nay mới dạn dĩ lên tiếng: “Mọi người còn nhớ hot search thời gian trước liên quan đến bạn trai bí ẩn của Thi Họa không?”


“Nhớ.”


“Nhớ, sao thế? Tôi còn nhớ đó là trai đẹp lái Rolls-Royce Boat Tail màu vàng đồng, là mẫu được sản xuất riêng, toàn thế giới chỉ có một cái, giàu thật đấy.”


“Mọi người có nghĩ bạn trai bí ẩn của Thi Họa trông hơi giống Hạ tổng không…”


Nhân viên này vừa nói xong, bầu không khí xung quanh chìm vào im lặng.


Bầu không khí đông cứng như băng, nhưng chưa đến nửa phút, mọi người lại bật cười.


“Cô cũng biết là do góc chụp thôi, sao có thể như vậy được?”


“Không giống, chiều cao và dáng người không nói lên được điều gì, dáng người giống nhau là chuyện bình thường, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác nhau.”


“Đúng đấy, khí chất của Hạ tổng nhà mình rất khó gần, làm gì có chuyện thành đôi với nhân vật trên hot search.”


“Cô vào tập đoàn sau bọn tôi, chắc là không hiểu sự tình, Hạ tổng không có hứng thú với phụ nữ.”


“Đúng đấy, em gái Thi Họa đáng yêu như vậy, nếu lọt vào tay Hạ tổng thì quá thê thảm, em gái xinh đẹp nên tìm một người đàn ông biết yêu chiều cô ấy.”


Nghe tiền bối nói vậy, nhân viên mới cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân hiểu lầm.


“Các tiền bối nói rất có lý, nhất định là tôi tưởng tượng quá nhiều rồi. Nhưng hình như tôi vừa thấy cô Thi Họa vào văn phòng chủ tịch sau cuộc họp đại hội đồng cổ đông, đến giờ vẫn chưa thấy đi ra…”


“Chà, cô không biết đấy thôi, cô Thi Họa thay mặt chủ tịch Hạ tham dự cuộc họp đại hội đồng cổ đông.”


“Cô ấy giống như gián điệp của chủ tịch Hạ, nhất định có rất nhiều chuyện quan trọng phải bàn bạc cùng Hạ tổng.”


“Suỵt, sau này đừng nói bậy, trong tập đoàn của chúng ta, đồn ai thì đồn, nhưng không được đồn về Hạ tổng, cô cẩn thận một chút.”


Mọi người đều đắm chìm vào câu chuyện, nhân viên mới đoán ra sự tình dần dần bị các tiền bối tẩy não thành công.



Sau khi đại hội đồng cổ đông kết thúc vào buổi sáng, Thi Họa đã muốn rời đi.


Nhưng Hạ Nghiên Đình nói cô không vội đến đơn vị, chi bằng ở lại ăn một bữa cùng nhau.


Thi Họa làm theo ý anh, không hề từ chối.


Dạo này cô ra vào Hạ Tỳ thường xuyên, dần dần cũng quen.


Vốn dĩ còn muốn khiêm tốn, thận trọng, nhưng hình như toàn bộ nhân viên của Hạ Tỳ đều được trang bị máy cản tín hiệu tin đồn, thậm chí không ai nhìn cô, hình như không có người nào nghi ngờ mối quan hệ giữa cô và Hạ Nghiên Đình.


Thi Họa cảm thấy rất thú vị, thật khó tưởng tượng rốt cuộc Hạ Nghiên Đình ở công ty uy nghiêm thế nào mới có thể khiến nhân viên không đặt anh vào phạm trù tình yêu nam nữ.


Nhất là khi hai người họ gặp nhân viên trên đường đi, nhân viên sẽ lập tức tránh sang một bên như chuột thấy mèo, giữ khoảng cách từ mười mét trở lên, thậm chí còn rũ mắt, không dám nhìn anh quá lâu.


Thi Họa cố nhịn cười để giữ dáng vẻ đứng đắn, mãi đến khi vào văn phòng chủ tịch.


Cửa văn phòng vừa đóng, cô đã bật cười: “Hạ tổng, mọi người đều sợ anh như vậy, anh không thường xuyên trừ lương mọi người đấy chứ?”


Hạ Nghiên Đình bước thẳng đến bàn trà nước, chuẩn bị thức uống nóng cho cô, nghe vậy, anh nhếch môi mỉm cười: “Trừ khi có sai lầm nghiêm trọng trong công việc, chưa từng có tiền lệ trừ lương nhân viên.”


Thi Họa vùi mình vào ghế sofa, ôm gối cười khẽ: “Đó là vì anh quá hung dữ, trông anh đáng sợ chưa kìa, họ còn không dám nhìn anh.”


Hạ Nghiên Đình thành thạo đun một bình rượu dâu ấm cho cô, rượu vừa sôi, hương dâu tươi ngọt dần dần tràn ngập trong văn phòng lạnh lẽo và hiu quạnh.


Anh ngồi xuống ghế sofa, cánh tay nhẹ nhàng chạm vào hông cô, ôm cô trên đùi như thường lệ.


Đầu ngón tay thon dài, lạnh lẽo nhẹ nhàng v**t v* cằm cô: “Anh hung dữ hay không, em là người biết rõ nhất mà.”


Văn phòng của anh lạnh lẽo quanh năm.


Chỉ là vào thời gian này, vì cô thỉnh thoảng ghé qua, đủ mùi hương mới lan tỏa trong không khí.


Có mùi thức uống nóng ngọt ngào, còn có mùi hương thơm ngát từ sữa dưỡng thể mà cô thường dùng, đôi khi còn có mùi thức ăn vặt của cô.



Anh chưa từng ngửi thấy nhiều mùi hương trong văn phòng của mình như vậy.


Nhưng thật kỳ lạ làm sao.


Anh không cảm thấy khó chịu chút nào, ngược lại còn thấy vui vẻ.


Họ dùng cơm trưa ở văn phòng, trong lúc đó có sự việc nho nhỏ xảy ra.


Thư ký gõ cửa vào phòng, nói Từ Quán Lâm lại đến.


Thi Họa nhíu mày, “lại” sao?


Cô mới biết được, dạo này Từ Quán Lâm thường xuyên đến Hạ Tỳ một mình để gặp Hạ Nghiên Đình.


Sau sự việc của Từ Thanh Uyển, Hạ Nghiên Đình cũng không chèn ép ông ấy thêm.


Dù sao Từ Thanh Uyển cũng là người lớn, làm chuyện ác cũng đã nhận lại quả báo tương ứng, cha mẹ không cần phải gánh chịu hậu quả vì sai lầm của cô ấy.


Chỉ là trong giới tư bản có nhiều người mượn gió bẻ măng, dạo này Từ Quán Lâm rất đen đủi.


Nhưng trong chuyện này, nếu là một người lý trí, Từ Quán Lâm cũng không nên đến đây cầu cạnh.


Hạ Nghiên Đình không công khai chèn ép ông ấy, càng không có chuyện anh sẽ ra mặt giải quyết vấn đề thay ông ấy.


Đời này tuyệt đối không có lý do để anh làm như vậy.


Vậy thì tại sao ông ấy lại như người mất trí thế này, nghe thư ký của Hạ Nghiên Đình nói vậy, hình như đây không phải là lần đầu tiên ông ấy đến cầu cạnh.


Có phải ông ấy phản ứng hơi thái quá không?


Chẳng lẽ ông ấy không tự biết bản thân mình vô lý, phải bình tĩnh chờ đợi thời gian rửa sạch vấn đề, chỉ cần Hạ Nghiên Đình không chèn ép, sớm muộn gì giới tư bản cũng tỉnh ra, đến lúc đó, công ty điện ảnh và giải trí của ông ấy sẽ hoạt động bình thường.


Rốt cuộc người này gấp cái gì chứ?


Thấy Thi Họa ngẩn người, Hạ Nghiên Đình đút con tôm đã lột vỏ vào miệng cô.


Cô gái đang ngẩn người há miệng theo thói quen, lúc hoàn hồn, thư ký đã nín thở rũ mắt, hết sức sợ hãi, không dám nhìn thêm.


“Ăn đi, mặc kệ ông ấy.” Hạ Nghiên Đình không nói nhiều lời, sau khi trấn an Thi Họa, anh thấp giọng nói, “Nếu ông ấy chịu chờ thì bảo ông ấy chờ một chút.”


Thư ký gật đầu cung kính: “Hiểu rồi, Hạ tổng.”


Thư ký quay đầu, đóng cửa rời đi, anh lại đút một muỗng canh cho Thi Họa.


Cô hoàn hồn, cảm thấy thư ký này không quen thuộc lắm, hình như anh ta họ Cố, sau đó mới nhớ mấy ngày qua không gặp Đỗ Sâm, cô thuận miệng hỏi: “Đỗ Sâm đâu rồi, sao mấy ngày nay em không thấy anh ấy?”


“Cậu ấy đi công tác rồi.”


“Ồ.”


Bây giờ đã có manh mối, Hạ Nghiên Đình không muốn làm cô phiền muộn thêm, cho nên không tiết lộ điều gì, Thi Họa cũng không nghĩ ngợi nhiều.


Cô không biết hiện tại Đỗ Sâm đang đi công tác ở Thụy Sỹ, hỗ trợ Interpol điều tra tai nạn xảy ra tại một điểm du lịch cách đây mười sáu năm.


Sau bữa trưa, hình như nhiệt độ trong văn phòng đã tăng lên một chút.


Ấm áp hơn, mập mờ hơn.


Có lẽ là ăn no sa đọa…


Thi Họa có nằm mơ cũng không ngờ một người gò bó theo khuôn phép như cô cũng có một ngày bị dụ dỗ làm chuyện phóng túng thế này trên độ cao sáu trăm ba mươi hai mét bởi một con cáo già bên ngoài đứng đắn, bên trong tràn đầy d*c v*ng, không biết thỏa mãn.


Văn phòng chủ tịch trên tầng cao nhất của tập đoàn Hạ Tỳ được bày trí theo phong cách tối giản, có tông màu đen, trắng, xám lạnh lẽo, trống trải.


Cấm dục. Đứng đắn. Trang trọng.


Bởi vì quá cao, hình như nơi này chỉ tiếp giáp với mây trắng.


Sương mù tối tăm, Thi Họa đột ngột nhìn thấy một màu trắng xóa trước mắt, cô suýt ngất xỉu.


Mà cửa sổ sát đất lại phản chiếu hình ảnh đôi tình nhân chênh lệch chiều cao và hình thể đang say sưa thân mật với nhau.


Tình yêu hòa vào mây trắng, giống như tranh sơn dầu giữa sương mù.


Vừa đẹp vừa lộ liễu.


Người đàn ông lạnh lùng sau lưng cô không có biểu hiện gì khác lạ, hơi thở vừa nghiêm túc vừa phóng túng.


Cô đã mất hết lý trí, giống như đang vùi mình trong mây, chỉ có thể để mặc anh mê hoặc.


Một buổi chiều rất dài, cửa sổ sát đất sạch sẽ tràn ngập dấu tay mềm mại lại ẩm ướt của cô.


Lúc được bế vào phòng tắm, cô toát mồ hôi đầm đìa.


Thi Họa khóc nhiều đến mức đã mất hết sức lực.


Anh cúi đầu, nhẹ nhàng h*n l*n ch*p m** ửng đỏ của cô, giọng nói trầm khàn an ủi: “Đừng khóc, khóc sẽ khàn giọng, ảnh hưởng đến việc lên sóng tối nay.”


Người trong lòng oán hận liếc anh, muốn cắn anh để trả thù, nhưng không còn sức lực để nhúc nhích.


Nghĩ đến chiếc ghế làm việc xa xỉ của anh ẩm ướt và lộn xộn như vậy, không cách nào làm sạch được, nhất định nhân viên tạp vụ sẽ phát hiện ra.


“Hạ Nghiên Đình, hư quá…”


“Em không muốn đến văn phòng của anh nữa…”


Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Story Chương 70
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...