Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Chương 69
142@-
Kinh Bắc vào đông, trời tối sớm, màn đêm vừa buông xuống, ông cụ đã chìm vào giấc ngủ.
Hạ Nghiên Đình đến nhà cũ đón cô như mọi ngày.
Hình như Thi Họa cũng hơi hiểu lời của ông cụ Hạ.
Nhưng hôm nay nhìn thấy tình trạng của ông nội ổn định hơn hai ngày trước, trong lòng của cô cũng nhẹ nhõm, trên đường về Nhạn Tây Ngự Phủ, cô còn đùa giỡn nhắc lại lời căn dặn của ông cụ cho anh nghe.
“Anh có nghĩ ông nội đề cao em quá không, bảo em tham dự cuộc họp đại hội đồng cổ đông thì không nói, lại còn dặn dò em sau này phải trông chừng anh, cũng không hỏi xem rốt cuộc anh có cho em trông chừng hay không.”
Ban đầu Hạ Nghiên Đình dựa lưng vào ghế, tay trái gác lên đùi, thỉnh thoảng tay phải lại lướt trên màn hình máy tính bảng, thong thả phê duyệt công việc.
Nghe giọng nói thăm dò mềm mại của bà xã vang lên, anh nghĩ ngợi một chút, sau đó dừng công việc lại, đặt máy tính bảng sang một bên, không nói không rằng, lại vươn tay kéo cô vào lòng, ngón tay thon dài, lạnh lẽo giữ lấy cằm cô.
“Ồ, bà xã muốn trông chừng thế nào?”
Giọng nói của anh trầm thấp, môi nở nụ cười nhàn nhạt.
Từ khi mối quan hệ của họ tiến triển đến một tầm cao mới, anh cảm nhận rõ ràng, trước mặt anh, tính tình của Thi Họa cũng hơi thay đổi một chút.
Trở nên hoạt bát, chủ động, nói chuyện cũng thẳng thắn, dạn dĩ.
Nhìn thấy những thay đổi ý nhị này, anh rất vui vẻ.
Hai người họ quen biết nhau từ hồi còn nhỏ, cô bé sáu tuổi năm đó được ông bà nội yêu thương, vốn dĩ rất hoạt bát, nhiệt tình, thật ra sau này cô phát triển tính cách lạnh lùng, hướng nội chính là kết quả của việc ăn nhờ ở đậu nhiều năm.
Bởi vì luôn phải nhìn thái độ của người khác, cô không dám bộc lộ cảm xúc yêu ghét chân thật của mình, dần dà, tính cách thật cũng bị che giấu.
Nói cách khác, sự thay đổi hiện tại mang cô về gần với bản ngã của mình.
Anh thích nhìn cô trút bỏ lớp vỏ bảo vệ, thoải mái sống đúng với chính mình.
Anh cảm thấy vợ chồng thăm dò, lôi kéo nhau là một chuyện rất thú vị.
Thi Họa ngồi trên đùi anh, nhẹ nhàng ôm cổ anh, vô thức lắc lắc bắp chân, đôi mắt trong trẻo nhìn anh không chớp, tiếp tục giăng bẫy anh: “Anh nói trước đi, anh có cho em trông chừng không?”
Đôi mắt sáng tỏ và tràn đầy uy h**p của Hạ Nghiên Đình chan chứa ý cười, anh ôm cô, nói từng từ từng chữ: “BB hệ nhất gia chi chủ, nhĩ thoại khiết tựu khiết.”
(Cục cưng là bà chủ gia đình, em nói thế nào thì là thế đó.)
Thanh âm trầm khàn, gợi cảm của anh vừa cưng chiều vừa dung túng, nhưng giọng điệu nghiêm túc, không giống như đang dỗ dành, mà là sự trân trọng xuất phát từ tận đáy lòng anh.
Nghe thấy lời này, vành tai của Thi Họa nóng lên, gương mặt trắng sứ của cô ửng đỏ trong vô thức, ngồi trên đùi anh, thân thể cô mềm nhũn, đầu óc choáng váng, trong lòng dao động.
Cô miễn cưỡng hoàn hồn, sắc mặt bình thản.
Không khỏi mắng thầm, con cáo già này càng lúc càng giỏi.
Mặc dù là đàn ông, nhưng anh không qua loa chiếu lệ như đa số đàn ông khác, ngược lại còn rất cẩn thận.
Hình như là có một thời điểm nào đó, anh phát hiện ra cô rất thích nghe anh nói tiếng Quảng Đông.
Cho nên khi nói lời mập mờ, trêu chọc, anh lại chuyển sang tiếng Quảng Đông.
Giọng nói của anh đã mê hoặc, lúc nói tiếng Quảng Đông còn thu hút hơn, huống chi đó là tiếng nói quê nhà mà cô được nghe từ hồi còn nhỏ, sự mập mờ và thân mật khó tả này làm cô bất lực.
Nhưng cô còn chưa kịp hoàn hồn, vành tai đã có cảm giác âm ấm, đôi môi mỏng của anh chạm vào, từng câu từng chữ đều mê hoặc: “Ách thanh lão công, dĩ hậu ni cá ốc xí, nhĩ giảng khiết đô toán sổ.”
(Gọi anh là ông xã đi, về sau em sẽ có quyền định đoạt.)
Đầu óc của Thi Họa bị anh đầu độc, cô yếu ớt vòng tay qua cổ anh, cuối cùng cũng phát hiện ra mình bị lừa, muốn thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng lại bị hai cánh tay của anh ôm chặt.
Cô không phản kháng được, chỉ có thể quay mặt tức giận với anh: “Ngã tiên ngô ách…” (Không gọi…)
Hạ Nghiên Đình dỗ dành cô, đến dấu chấm câu, cô cũng không tin.
Thật ra đây không phải là lần đầu tiên anh yêu cầu như vậy, tối hôm qua, trước khi ôm nhau ngủ, từng giác quan trên cơ thể cô đều đạt đến cực hạn, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Anh áp vào trán cô, chóp mũi chạm nhau, dỗ dành cô đổi giọng.
Chỉ là khi đó, giọng nói của anh quá khàn, làm cô run rẩy.
…
Về đến Nhạn Tây Ngự Phủ, thời gian còn sớm, dạo này Thi Họa có thói quen tập thể dục để nâng cao sức khỏe.
Mà cô cũng không muốn về phòng ngủ sớm, để bản thân không phải mệt mỏi như đêm qua.
Sau đêm tuyết đầu mùa, cô mất ba ngày mới hồi phục, Hạ Nghiên Đình chỉ giả vờ được ba ngày, trong ba ngày đó, dường như anh trở về với dáng vẻ lạnh lùng, cấm dục, nhưng ba ngày đó trôi qua, bản tính của anh lại lộ ra.
Mỗi đêm sau đó…
Nói tóm lại, Thi Họa rất thích nằm trên giường, nhưng dạo này cô dần dần sợ nằm trên giường.
Nghe cô nói muốn đi tập thể dục, Hạ Nghiên Đình cũng không có ý kiến gì, chỉ đi về phòng làm việc.
Sau khi khởi động xong, Thi Họa định thay đồ tắm, tự dưng lại cảm thấy mình gạt Hạ Nghiên Đình sang một bên cũng hơi bất công.
Dạo này anh rất bận rộn, có lẽ là vì đêm nay cô được nghỉ, anh mới dành thời gian ở nhà với cô.
Thật ra Thi Họa rất thích ở bên anh, mỗi người đọc một quyển sách, cùng nhau xem một bộ phim, hoặc là… bơi cùng nhau cũng là một sự lựa chọn tốt.
Ý nghĩ này xuất hiện lúc Thi Họa đang thay đồ bơi, cũng muốn lấy một bộ cho anh.
Từ khi Hạ Nghiên Đình chuyển vào phòng ngủ chính, đồ dùng hàng ngày và quần áo phù hợp với từng mùa cũng lần lượt được chuyển vào đó.
Phòng quần áo trong phòng ngủ chính rộng lớn thái quá, đủ để cất giữ đồ dùng hàng ngày của hai người họ.
Nhưng Thi Họa lục lọi thật lâu cũng không tìm thấy một chiếc quần bơi.
Cô nghĩ có lẽ nó chưa được chuyển vào phòng ngủ chính, còn nằm trong phòng khác.
Thi Họa mở cửa, đúng lúc bắt gặp dì Du đang hút bụi thảm trải sàn trên hành lang, cô chào một tiếng, sau đó thuận miệng hỏi: “Dì Du, phòng ngủ cho khách có quần áo của Hạ Nghiên Đình không ạ?”
Dì Du nghĩ ngợi một hồi mới trả lời: “Hình như không có, một thời gian trước đã dọn dẹp phòng ngủ cho khách, quần áo của Cửu gia đã được chuyển vào phòng quần áo trong phòng ngủ chính.”
Thi Họa cảm thấy thật kỳ lạ, rõ ràng phòng quần áo trong phòng ngủ chính rất ngăn nắp, còn được phân loại rất rõ ràng, ngay cả một người không thích vận động như cô cũng có mấy bộ quần áo tập yoga, quần áo tập gym, đồ bơi các loại.
Có quần áo tập gym của Hạ Nghiên Đình, chỉ là không có quần bơi.
Cô thuận miệng đáp lời: “Có lẽ con tìm không kỹ, để con quay lại tìm thử.”
Thi Họa đang định trở về phòng, dì Du đã cười nói: “Phu nhân, cô cần tìm cái gì, hay là để tôi tìm giúp cô?”
Cô dừng bước, còn hơi xấu hổ, cô thấp giọng nói: “Con muốn tìm quần bơi của Hạ Nghiên Đình, con định bơi cùng anh ấy.”
Từ góc độ của Thi Họa, cô chỉ thuận miệng nói một câu, nhưng cô vừa dứt lời, hành lang trống trải và dài dằng dặc đột ngột chìm vào im lặng.
Dì Du nghẹn họng một hồi, sắc mặt hơi thay đổi một chút, sau mấy giây im lặng, bà ấy nhỏ giọng, chậm rãi giải thích: “Phu nhân, hình như Cửu gia chưa từng bơi bao giờ.”
“Hả?” Thi Họa ngạc nhiên kêu lên trong vô thức, “Chưa bơi bao giờ sao? Con không biết… Từ nhỏ anh ấy đã không bơi sao dì?”
Thi Họa hơi bất ngờ.
Cô học mẫu giáo ở vịnh Hương Sơn, bơi lội là môn học bắt buộc của mọi trẻ em, sau đó, vào kỳ nghỉ hè năm lớp tám tại Kinh Bắc, nhà trường cũng dạy bơi.
“Chuyện này… Tôi cũng chỉ nghe chị Lan nói mấy lần, hồ bơi ở Nhạn Tây được làm riêng cho phu nhân, còn chuyện khác thì tôi không rõ lắm.”
Tính tình của dì Du tương đối khép kín, lúc nói chuyện cũng không có nhiều biểu cảm, Thi Họa nhìn bà ấy chằm chằm một hồi lâu, nhưng không hiểu sắc mặt của dì Du lắm.
Chỉ cảm thấy bà ấy muốn nói rồi lại thôi.
Thi Họa không nhiều lời nữa, chỉ là trong lòng còn nhiều câu hỏi.
Vốn dĩ cô muốn hỏi trực tiếp Hạ Nghiên Đình, nhưng đi đến cửa phòng làm việc, đang chuẩn bị gõ cửa, cô nghe thấy tiếng Đức rõ ràng và lưu loát truyền ra từ bên trong.
Anh đang bận.
Thi Họa không định gõ cửa quấy rầy anh, đành xuống hồ bơi dưới lầu, tự bơi một hồi.
Lúc đắm mình trong nước, người ta sẽ chìm vào những suy nghĩ miên man.
Thi Họa đang bơi say sưa, suy nghĩ cũng trôi đi xa.
Ban đầu cô cũng không nghĩ nhiều, bởi vì ai cũng có sở thích riêng, có người thích chạy bộ, có người không thích, có người thích đấm bốc, cũng có người không thích, hình như không thích bơi cũng là chuyện bình thường.
Nhưng giọng điệu của dì Du làm cô lo nghĩ.
Bởi vì bà ấy không nói là “không thích”, mà là “chưa từng”.
Thi Họa không rõ có phải bản thân mình nhạy cảm hay không.
Cô tập trung bơi ba vòng, sau nửa tiếng, cô đã cảm thấy hơi mệt, định lên bờ nghỉ ngơi, nhưng vừa bước lên bậc thang, cô lại nhìn thấy người đàn ông đứng cách đó không xa.
Hạ Nghiên Đình đứng đó, hình như đang đợi cô, nhưng không hề có ý định đến gần.
Đột nhiên cô quên mất những suy nghĩ hỗn loạn của mình, chỉ nhớ nhung anh như mọi ngày, mặc dù hai người chỉ mới cách xa nhau chưa đến một tiếng, cô đi chân trần về phía anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh xong việc rồi sao?”
Anh “ừ” một tiếng rất khẽ.
Thi Họa bước về phía anh, phát hiện mình quên lau khô thân thể, đang chuẩn bị đi lấy khăn tắm, đột nhiên có gì đó chạm vào vai cô, tầm nhìn dao động, cô đã vùi mình trong lòng anh.
Hồ bơi trong nhà ở Nhạn Tây Ngự Phủ vừa rộng lớn vừa trống trải, cái ôm của anh đến đột ngột, nhưng dù sao cũng không có người ngoài, Thi Họa không cảm thấy xấu hổ, chỉ vùi mình vào lòng anh, ngập ngừng nói: “Trên người em toàn nước…”
Dường như vòng tay của Hạ Nghiên Đình dần dần siết chặt, nhưng mấy giây sau, anh đã bế cô lên.
Nhạn Tây Ngự Phủ thật sự rộng lớn, đường đi có vẻ dài đằng đẵng.
Từ hồ bơi trong nhà đến thang máy, ra khỏi thang máy lại đi dọc hành lang, suốt đoạn đường này, Thi Họa không cách nào ngước mắt nhìn.
Có lẽ người giúp việc ở Nhạn Tây Ngự Phủ đã quen với cảnh tình cảm giữa vợ chồng chủ nhà càng lúc càng nồng thắm.
Mỗi khi gặp tình huống tương tự, người giúp việc đi ngang qua sẽ tự giác cúi đầu, không dám nhìn lâu.
Trở lại phòng ngủ chính, vào phòng tắm.
Bầu không khí trong phòng tắm càng lúc càng lãng mạn, mặc dù bước chân của người đàn ông vừa bế cô về phòng rất thong thả, nhưng cô có thể phát hiện ra một chút xíu vội vàng.
Hình như anh đang gấp gáp gì đó.
Thi Họa không nghĩ nhiều, chỉ thả lỏng, để anh muốn làm gì thì làm.
Sau khi mở chiếc khăn lông màu xanh đen, làn da trắng sữa của cô lộ ra dưới bộ đồ bơi.
Ngâm mình trong bồn nước ấm, cô còn thấy thư thái hơn lúc bơi, thoải mái nhắm mắt, lơ đãng duỗi tay chân, dần dần cảm thấy buồn ngủ.
Thật ra kiểu dáng đồ bơi mà cô mặc rất bình thường, một mảnh, có màu nâu chocolate không bắt mắt, lớp vải tulle màu hổ phách bọc ngoài thân áo, là sự tô điểm rất tinh xảo, nữ tính mà kín đáo.
Nhưng đồ bơi ôm sát phác họa thân thể trưởng thành và lả lướt của thiếu nữ.
Trông cô gầy, nhưng nơi nào cần nở nang thì nở nang.
Trong lúc đồ bơi bị cởi ra, cô gái trong bồn tắm nheo mắt, lẳng lặng nhìn sắc mặt của anh.
Đúng như dự đoán, cô tận mắt chứng kiến đôi mắt sáng tỏ của anh nóng lên một lát.
Cô cười thầm, không biết rốt cuộc mình đang sợ hay đang mong chờ.
Chỉ là vì xấu hổ, cô vô thức cắn môi.
Nhưng mười mấy phút trôi qua… chuyện mà cô dự đoán không hề xảy ra.
Cô hoài nghi ngước mắt, đối diện với ánh mắt tối tăm của anh, cô phát hiện hơi ấm trong mắt anh đã tan biến từ lâu, bây giờ chỉ còn lại cảm giác cấm dục và lạnh lùng khó với.
Thi Họa không khỏi kinh ngạc.
Anh vội vàng bế cô vào nhà… chỉ để tắm cho cô mà thôi.
Đêm nay trôi qua hết sức yên bình.
Mãi đến khi cô chìm vào giấc ngủ, chuyện làm cô say mê và sợ hãi cũng không hề xảy ra.
Nhưng có một số việc có chừng mực vẫn hơn, có lẽ anh chỉ đang lo liệu mọi chuyện theo nguyên tắc chừng mực.
…
Mùa đông, đêm dài ngày ngắn, kể từ khi Thi Họa bắt đầu tập thể dục, chất lượng giấc ngủ của cô cũng được cải thiện đáng kể, cô chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Chỉ là trong đêm đông, thỉnh thoảng cô lại thức dậy đi tiểu đêm vì trước đó uống nước nhiều, đêm nay cũng không phải là ngoại lệ, cô vẫn thức dậy vào khoảng bốn giờ, còn lâu mới đến bình minh,
Cô nhẹ nhàng bật đèn đầu giường, điều chỉnh ánh sáng sao cho không chói mắt, đang chuẩn bị xuống giường lại phát hiện… phía bên kia trống trơn.
Mặc dù Hạ Nghiên Đình thức dậy sớm hơn cô, nhưng cũng không đến nỗi mới bốn giờ đã thức.
Trong lòng Thi Họa chùng xuống, cô khoác áo choàng ngủ trên băng ghế cuối giường, mang dép lê, đi khắp nơi tìm anh.
Phòng làm việc trong phòng ngủ chính trống trơn, phòng tắm cũng không có ai, lẽ nào anh vào phòng làm việc bên ngoài?
Trong lúc đang tự hỏi, cô bắt gặp một đốm lửa lập lòe ngoài ban công.
Bước chân của Thi Họa cứng đờ, hơi thở cũng hỗn loạn.
Nhiệt độ ngoài trời của Kinh Bắc lúc này là âm mười hai độ, trong đêm lạnh thấu xương, anh lại ngồi một mình trên ghế mây ngoài ban công.
…
Hạ Nghiên Đình không để ý đến hình bóng xinh đẹp sau lưng, chỉ im lặng nhìn về phía xa xa.
Anh không nhớ mình tỉnh giấc khỏi cơn mơ từ lúc nào.
Cơn ác mộng đeo bám anh mười mấy năm đã quay trở lại.
Thân thể chìm vào biển sâu, bóng tối im lặng vây quanh, lạnh thấu xương, áp suất thấp dưới biển sâu như có thể nuốt lấy cơ thể con người, nghiền thành bột mịn.
Thỉnh thoảng lại có âm thanh đáng sợ, kinh khủng truyền vào tai, giống như cá voi hay cá mập kêu gào, hoặc là giống như vực sâu còn kinh khủng hơn.
Sau khi tỉnh khỏi giấc mộng, anh không thể chợp mắt lần nữa.
Bởi vì thực hư kết nối, thật giả khó lường.
Biển sâu tối tăm và lạnh lẽo làm người ta vô cùng sợ hãi, mà cậu bé sáu tuổi bị nuốt chửng vào đó, không có cơ hội sống sót.
Khả năng nhìn trong bóng tối của Thi Họa không tốt, ban công lại không có đèn, cô không nhìn rõ mặt anh, càng không biết bí mật bị kìm nén trong lòng anh.
Cô chỉ im lặng bước đến, âm thầm nhìn anh, nhìn ngón tay thon dài cầm bật lửa, chơi đùa với nó, thỉnh thoảng bật lửa lại tạo ra một ngọn lửa màu cam, nhưng vì gió quá mạnh, nó lại nhanh chóng lụi tàn.
Anh ngồi một mình trong bóng tối, thỉnh thoảng lại chậm rãi nhả ra một làn khói.
Đốm lửa cũng lập lòe theo hơi thở của anh, làn khói trắng tan vào đêm đông đầy tuyết, lạnh lẽo và im lặng đến mức người ta không phân biệt được là tuyết hay là khói.
Anh chỉ ngồi đó lặng lẽ hút thuốc, gương mặt lạnh lùng và nhã nhặn không bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào, nhưng Thi Họa nhìn thấy một chút hiu quạnh và chật vật.
Anh có vẻ buồn.
Cảm giác này làm trái tim cô chua xót, cô không nghĩ nhiều, chỉ làm theo bản năng, mở cửa, bước nhanh về phía anh.
Cô xuất hiện đột ngột như thỏ con mang theo sương tuyết trắng ngần xông vào rừng rậm.
Cô cúi người trước mặt anh.
Ngây thơ. Ấm áp. Chân thành.
Rõ ràng là rất nhỏ bé trước mặt anh, nhưng cô vẫn ôm anh bằng toàn bộ hơi ấm trên cơ thể.
Cô dang hai tay, ôm chặt eo anh.
Cả người anh cứng đờ vì hơi lạnh, bây giờ cũng giật mình, tê dại, lạnh lẽo, nhưng cô muốn sưởi ấm từng chút, từng chút.
Cô vùi mặt vào lồng ngực của anh, giọng nói còn bộc lộ một chút xíu giận hờn vì được anh nuông chiều: “Hạ Nghiên Đình, trời lạnh quá, sao anh không ngủ với em…”
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Kinh Bắc vào đông, trời tối sớm, màn đêm vừa buông xuống, ông cụ đã chìm vào giấc ngủ.
Hạ Nghiên Đình đến nhà cũ đón cô như mọi ngày.
Hình như Thi Họa cũng hơi hiểu lời của ông cụ Hạ.
Nhưng hôm nay nhìn thấy tình trạng của ông nội ổn định hơn hai ngày trước, trong lòng của cô cũng nhẹ nhõm, trên đường về Nhạn Tây Ngự Phủ, cô còn đùa giỡn nhắc lại lời căn dặn của ông cụ cho anh nghe.
“Anh có nghĩ ông nội đề cao em quá không, bảo em tham dự cuộc họp đại hội đồng cổ đông thì không nói, lại còn dặn dò em sau này phải trông chừng anh, cũng không hỏi xem rốt cuộc anh có cho em trông chừng hay không.”
Ban đầu Hạ Nghiên Đình dựa lưng vào ghế, tay trái gác lên đùi, thỉnh thoảng tay phải lại lướt trên màn hình máy tính bảng, thong thả phê duyệt công việc.
Nghe giọng nói thăm dò mềm mại của bà xã vang lên, anh nghĩ ngợi một chút, sau đó dừng công việc lại, đặt máy tính bảng sang một bên, không nói không rằng, lại vươn tay kéo cô vào lòng, ngón tay thon dài, lạnh lẽo giữ lấy cằm cô.
“Ồ, bà xã muốn trông chừng thế nào?”
Giọng nói của anh trầm thấp, môi nở nụ cười nhàn nhạt.
Từ khi mối quan hệ của họ tiến triển đến một tầm cao mới, anh cảm nhận rõ ràng, trước mặt anh, tính tình của Thi Họa cũng hơi thay đổi một chút.
Trở nên hoạt bát, chủ động, nói chuyện cũng thẳng thắn, dạn dĩ.
Nhìn thấy những thay đổi ý nhị này, anh rất vui vẻ.
Hai người họ quen biết nhau từ hồi còn nhỏ, cô bé sáu tuổi năm đó được ông bà nội yêu thương, vốn dĩ rất hoạt bát, nhiệt tình, thật ra sau này cô phát triển tính cách lạnh lùng, hướng nội chính là kết quả của việc ăn nhờ ở đậu nhiều năm.
Bởi vì luôn phải nhìn thái độ của người khác, cô không dám bộc lộ cảm xúc yêu ghét chân thật của mình, dần dà, tính cách thật cũng bị che giấu.
Nói cách khác, sự thay đổi hiện tại mang cô về gần với bản ngã của mình.
Anh thích nhìn cô trút bỏ lớp vỏ bảo vệ, thoải mái sống đúng với chính mình.
Anh cảm thấy vợ chồng thăm dò, lôi kéo nhau là một chuyện rất thú vị.
Thi Họa ngồi trên đùi anh, nhẹ nhàng ôm cổ anh, vô thức lắc lắc bắp chân, đôi mắt trong trẻo nhìn anh không chớp, tiếp tục giăng bẫy anh: “Anh nói trước đi, anh có cho em trông chừng không?”
Đôi mắt sáng tỏ và tràn đầy uy h**p của Hạ Nghiên Đình chan chứa ý cười, anh ôm cô, nói từng từ từng chữ: “BB hệ nhất gia chi chủ, nhĩ thoại khiết tựu khiết.”
(Cục cưng là bà chủ gia đình, em nói thế nào thì là thế đó.)
Thanh âm trầm khàn, gợi cảm của anh vừa cưng chiều vừa dung túng, nhưng giọng điệu nghiêm túc, không giống như đang dỗ dành, mà là sự trân trọng xuất phát từ tận đáy lòng anh.
Nghe thấy lời này, vành tai của Thi Họa nóng lên, gương mặt trắng sứ của cô ửng đỏ trong vô thức, ngồi trên đùi anh, thân thể cô mềm nhũn, đầu óc choáng váng, trong lòng dao động.
Cô miễn cưỡng hoàn hồn, sắc mặt bình thản.
Không khỏi mắng thầm, con cáo già này càng lúc càng giỏi.
Mặc dù là đàn ông, nhưng anh không qua loa chiếu lệ như đa số đàn ông khác, ngược lại còn rất cẩn thận.
Hình như là có một thời điểm nào đó, anh phát hiện ra cô rất thích nghe anh nói tiếng Quảng Đông.
Cho nên khi nói lời mập mờ, trêu chọc, anh lại chuyển sang tiếng Quảng Đông.
Giọng nói của anh đã mê hoặc, lúc nói tiếng Quảng Đông còn thu hút hơn, huống chi đó là tiếng nói quê nhà mà cô được nghe từ hồi còn nhỏ, sự mập mờ và thân mật khó tả này làm cô bất lực.
Nhưng cô còn chưa kịp hoàn hồn, vành tai đã có cảm giác âm ấm, đôi môi mỏng của anh chạm vào, từng câu từng chữ đều mê hoặc: “Ách thanh lão công, dĩ hậu ni cá ốc xí, nhĩ giảng khiết đô toán sổ.”
(Gọi anh là ông xã đi, về sau em sẽ có quyền định đoạt.)
Đầu óc của Thi Họa bị anh đầu độc, cô yếu ớt vòng tay qua cổ anh, cuối cùng cũng phát hiện ra mình bị lừa, muốn thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng lại bị hai cánh tay của anh ôm chặt.
Cô không phản kháng được, chỉ có thể quay mặt tức giận với anh: “Ngã tiên ngô ách…” (Không gọi…)
Hạ Nghiên Đình dỗ dành cô, đến dấu chấm câu, cô cũng không tin.
Thật ra đây không phải là lần đầu tiên anh yêu cầu như vậy, tối hôm qua, trước khi ôm nhau ngủ, từng giác quan trên cơ thể cô đều đạt đến cực hạn, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Anh áp vào trán cô, chóp mũi chạm nhau, dỗ dành cô đổi giọng.
Chỉ là khi đó, giọng nói của anh quá khàn, làm cô run rẩy.
…
Về đến Nhạn Tây Ngự Phủ, thời gian còn sớm, dạo này Thi Họa có thói quen tập thể dục để nâng cao sức khỏe.
Mà cô cũng không muốn về phòng ngủ sớm, để bản thân không phải mệt mỏi như đêm qua.
Sau đêm tuyết đầu mùa, cô mất ba ngày mới hồi phục, Hạ Nghiên Đình chỉ giả vờ được ba ngày, trong ba ngày đó, dường như anh trở về với dáng vẻ lạnh lùng, cấm dục, nhưng ba ngày đó trôi qua, bản tính của anh lại lộ ra.
Mỗi đêm sau đó…
Nói tóm lại, Thi Họa rất thích nằm trên giường, nhưng dạo này cô dần dần sợ nằm trên giường.
Nghe cô nói muốn đi tập thể dục, Hạ Nghiên Đình cũng không có ý kiến gì, chỉ đi về phòng làm việc.
Sau khi khởi động xong, Thi Họa định thay đồ tắm, tự dưng lại cảm thấy mình gạt Hạ Nghiên Đình sang một bên cũng hơi bất công.
Dạo này anh rất bận rộn, có lẽ là vì đêm nay cô được nghỉ, anh mới dành thời gian ở nhà với cô.
Thật ra Thi Họa rất thích ở bên anh, mỗi người đọc một quyển sách, cùng nhau xem một bộ phim, hoặc là… bơi cùng nhau cũng là một sự lựa chọn tốt.
Ý nghĩ này xuất hiện lúc Thi Họa đang thay đồ bơi, cũng muốn lấy một bộ cho anh.
Từ khi Hạ Nghiên Đình chuyển vào phòng ngủ chính, đồ dùng hàng ngày và quần áo phù hợp với từng mùa cũng lần lượt được chuyển vào đó.
Phòng quần áo trong phòng ngủ chính rộng lớn thái quá, đủ để cất giữ đồ dùng hàng ngày của hai người họ.
Nhưng Thi Họa lục lọi thật lâu cũng không tìm thấy một chiếc quần bơi.
Cô nghĩ có lẽ nó chưa được chuyển vào phòng ngủ chính, còn nằm trong phòng khác.
Thi Họa mở cửa, đúng lúc bắt gặp dì Du đang hút bụi thảm trải sàn trên hành lang, cô chào một tiếng, sau đó thuận miệng hỏi: “Dì Du, phòng ngủ cho khách có quần áo của Hạ Nghiên Đình không ạ?”
Dì Du nghĩ ngợi một hồi mới trả lời: “Hình như không có, một thời gian trước đã dọn dẹp phòng ngủ cho khách, quần áo của Cửu gia đã được chuyển vào phòng quần áo trong phòng ngủ chính.”
Thi Họa cảm thấy thật kỳ lạ, rõ ràng phòng quần áo trong phòng ngủ chính rất ngăn nắp, còn được phân loại rất rõ ràng, ngay cả một người không thích vận động như cô cũng có mấy bộ quần áo tập yoga, quần áo tập gym, đồ bơi các loại.
Có quần áo tập gym của Hạ Nghiên Đình, chỉ là không có quần bơi.
Cô thuận miệng đáp lời: “Có lẽ con tìm không kỹ, để con quay lại tìm thử.”
Thi Họa đang định trở về phòng, dì Du đã cười nói: “Phu nhân, cô cần tìm cái gì, hay là để tôi tìm giúp cô?”
Cô dừng bước, còn hơi xấu hổ, cô thấp giọng nói: “Con muốn tìm quần bơi của Hạ Nghiên Đình, con định bơi cùng anh ấy.”
Từ góc độ của Thi Họa, cô chỉ thuận miệng nói một câu, nhưng cô vừa dứt lời, hành lang trống trải và dài dằng dặc đột ngột chìm vào im lặng.
Dì Du nghẹn họng một hồi, sắc mặt hơi thay đổi một chút, sau mấy giây im lặng, bà ấy nhỏ giọng, chậm rãi giải thích: “Phu nhân, hình như Cửu gia chưa từng bơi bao giờ.”
“Hả?” Thi Họa ngạc nhiên kêu lên trong vô thức, “Chưa bơi bao giờ sao? Con không biết… Từ nhỏ anh ấy đã không bơi sao dì?”
Thi Họa hơi bất ngờ.
Cô học mẫu giáo ở vịnh Hương Sơn, bơi lội là môn học bắt buộc của mọi trẻ em, sau đó, vào kỳ nghỉ hè năm lớp tám tại Kinh Bắc, nhà trường cũng dạy bơi.
“Chuyện này… Tôi cũng chỉ nghe chị Lan nói mấy lần, hồ bơi ở Nhạn Tây được làm riêng cho phu nhân, còn chuyện khác thì tôi không rõ lắm.”
Tính tình của dì Du tương đối khép kín, lúc nói chuyện cũng không có nhiều biểu cảm, Thi Họa nhìn bà ấy chằm chằm một hồi lâu, nhưng không hiểu sắc mặt của dì Du lắm.
Chỉ cảm thấy bà ấy muốn nói rồi lại thôi.
Thi Họa không nhiều lời nữa, chỉ là trong lòng còn nhiều câu hỏi.
Vốn dĩ cô muốn hỏi trực tiếp Hạ Nghiên Đình, nhưng đi đến cửa phòng làm việc, đang chuẩn bị gõ cửa, cô nghe thấy tiếng Đức rõ ràng và lưu loát truyền ra từ bên trong.
Anh đang bận.
Thi Họa không định gõ cửa quấy rầy anh, đành xuống hồ bơi dưới lầu, tự bơi một hồi.
Lúc đắm mình trong nước, người ta sẽ chìm vào những suy nghĩ miên man.
Thi Họa đang bơi say sưa, suy nghĩ cũng trôi đi xa.
Ban đầu cô cũng không nghĩ nhiều, bởi vì ai cũng có sở thích riêng, có người thích chạy bộ, có người không thích, có người thích đấm bốc, cũng có người không thích, hình như không thích bơi cũng là chuyện bình thường.
Nhưng giọng điệu của dì Du làm cô lo nghĩ.
Bởi vì bà ấy không nói là “không thích”, mà là “chưa từng”.
Thi Họa không rõ có phải bản thân mình nhạy cảm hay không.
Cô tập trung bơi ba vòng, sau nửa tiếng, cô đã cảm thấy hơi mệt, định lên bờ nghỉ ngơi, nhưng vừa bước lên bậc thang, cô lại nhìn thấy người đàn ông đứng cách đó không xa.
Hạ Nghiên Đình đứng đó, hình như đang đợi cô, nhưng không hề có ý định đến gần.
Đột nhiên cô quên mất những suy nghĩ hỗn loạn của mình, chỉ nhớ nhung anh như mọi ngày, mặc dù hai người chỉ mới cách xa nhau chưa đến một tiếng, cô đi chân trần về phía anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh xong việc rồi sao?”
Anh “ừ” một tiếng rất khẽ.
Thi Họa bước về phía anh, phát hiện mình quên lau khô thân thể, đang chuẩn bị đi lấy khăn tắm, đột nhiên có gì đó chạm vào vai cô, tầm nhìn dao động, cô đã vùi mình trong lòng anh.
Hồ bơi trong nhà ở Nhạn Tây Ngự Phủ vừa rộng lớn vừa trống trải, cái ôm của anh đến đột ngột, nhưng dù sao cũng không có người ngoài, Thi Họa không cảm thấy xấu hổ, chỉ vùi mình vào lòng anh, ngập ngừng nói: “Trên người em toàn nước…”
Dường như vòng tay của Hạ Nghiên Đình dần dần siết chặt, nhưng mấy giây sau, anh đã bế cô lên.
Nhạn Tây Ngự Phủ thật sự rộng lớn, đường đi có vẻ dài đằng đẵng.
Từ hồ bơi trong nhà đến thang máy, ra khỏi thang máy lại đi dọc hành lang, suốt đoạn đường này, Thi Họa không cách nào ngước mắt nhìn.
Có lẽ người giúp việc ở Nhạn Tây Ngự Phủ đã quen với cảnh tình cảm giữa vợ chồng chủ nhà càng lúc càng nồng thắm.
Mỗi khi gặp tình huống tương tự, người giúp việc đi ngang qua sẽ tự giác cúi đầu, không dám nhìn lâu.
Trở lại phòng ngủ chính, vào phòng tắm.
Bầu không khí trong phòng tắm càng lúc càng lãng mạn, mặc dù bước chân của người đàn ông vừa bế cô về phòng rất thong thả, nhưng cô có thể phát hiện ra một chút xíu vội vàng.
Hình như anh đang gấp gáp gì đó.
Thi Họa không nghĩ nhiều, chỉ thả lỏng, để anh muốn làm gì thì làm.
Sau khi mở chiếc khăn lông màu xanh đen, làn da trắng sữa của cô lộ ra dưới bộ đồ bơi.
Ngâm mình trong bồn nước ấm, cô còn thấy thư thái hơn lúc bơi, thoải mái nhắm mắt, lơ đãng duỗi tay chân, dần dần cảm thấy buồn ngủ.
Thật ra kiểu dáng đồ bơi mà cô mặc rất bình thường, một mảnh, có màu nâu chocolate không bắt mắt, lớp vải tulle màu hổ phách bọc ngoài thân áo, là sự tô điểm rất tinh xảo, nữ tính mà kín đáo.
Nhưng đồ bơi ôm sát phác họa thân thể trưởng thành và lả lướt của thiếu nữ.
Trông cô gầy, nhưng nơi nào cần nở nang thì nở nang.
Trong lúc đồ bơi bị cởi ra, cô gái trong bồn tắm nheo mắt, lẳng lặng nhìn sắc mặt của anh.
Đúng như dự đoán, cô tận mắt chứng kiến đôi mắt sáng tỏ của anh nóng lên một lát.
Cô cười thầm, không biết rốt cuộc mình đang sợ hay đang mong chờ.
Chỉ là vì xấu hổ, cô vô thức cắn môi.
Nhưng mười mấy phút trôi qua… chuyện mà cô dự đoán không hề xảy ra.
Cô hoài nghi ngước mắt, đối diện với ánh mắt tối tăm của anh, cô phát hiện hơi ấm trong mắt anh đã tan biến từ lâu, bây giờ chỉ còn lại cảm giác cấm dục và lạnh lùng khó với.
Thi Họa không khỏi kinh ngạc.
Anh vội vàng bế cô vào nhà… chỉ để tắm cho cô mà thôi.
Đêm nay trôi qua hết sức yên bình.
Mãi đến khi cô chìm vào giấc ngủ, chuyện làm cô say mê và sợ hãi cũng không hề xảy ra.
Nhưng có một số việc có chừng mực vẫn hơn, có lẽ anh chỉ đang lo liệu mọi chuyện theo nguyên tắc chừng mực.
…
Mùa đông, đêm dài ngày ngắn, kể từ khi Thi Họa bắt đầu tập thể dục, chất lượng giấc ngủ của cô cũng được cải thiện đáng kể, cô chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Chỉ là trong đêm đông, thỉnh thoảng cô lại thức dậy đi tiểu đêm vì trước đó uống nước nhiều, đêm nay cũng không phải là ngoại lệ, cô vẫn thức dậy vào khoảng bốn giờ, còn lâu mới đến bình minh,
Cô nhẹ nhàng bật đèn đầu giường, điều chỉnh ánh sáng sao cho không chói mắt, đang chuẩn bị xuống giường lại phát hiện… phía bên kia trống trơn.
Mặc dù Hạ Nghiên Đình thức dậy sớm hơn cô, nhưng cũng không đến nỗi mới bốn giờ đã thức.
Trong lòng Thi Họa chùng xuống, cô khoác áo choàng ngủ trên băng ghế cuối giường, mang dép lê, đi khắp nơi tìm anh.
Phòng làm việc trong phòng ngủ chính trống trơn, phòng tắm cũng không có ai, lẽ nào anh vào phòng làm việc bên ngoài?
Trong lúc đang tự hỏi, cô bắt gặp một đốm lửa lập lòe ngoài ban công.
Bước chân của Thi Họa cứng đờ, hơi thở cũng hỗn loạn.
Nhiệt độ ngoài trời của Kinh Bắc lúc này là âm mười hai độ, trong đêm lạnh thấu xương, anh lại ngồi một mình trên ghế mây ngoài ban công.
…
Hạ Nghiên Đình không để ý đến hình bóng xinh đẹp sau lưng, chỉ im lặng nhìn về phía xa xa.
Anh không nhớ mình tỉnh giấc khỏi cơn mơ từ lúc nào.
Cơn ác mộng đeo bám anh mười mấy năm đã quay trở lại.
Thân thể chìm vào biển sâu, bóng tối im lặng vây quanh, lạnh thấu xương, áp suất thấp dưới biển sâu như có thể nuốt lấy cơ thể con người, nghiền thành bột mịn.
Thỉnh thoảng lại có âm thanh đáng sợ, kinh khủng truyền vào tai, giống như cá voi hay cá mập kêu gào, hoặc là giống như vực sâu còn kinh khủng hơn.
Sau khi tỉnh khỏi giấc mộng, anh không thể chợp mắt lần nữa.
Bởi vì thực hư kết nối, thật giả khó lường.
Biển sâu tối tăm và lạnh lẽo làm người ta vô cùng sợ hãi, mà cậu bé sáu tuổi bị nuốt chửng vào đó, không có cơ hội sống sót.
Khả năng nhìn trong bóng tối của Thi Họa không tốt, ban công lại không có đèn, cô không nhìn rõ mặt anh, càng không biết bí mật bị kìm nén trong lòng anh.
Cô chỉ im lặng bước đến, âm thầm nhìn anh, nhìn ngón tay thon dài cầm bật lửa, chơi đùa với nó, thỉnh thoảng bật lửa lại tạo ra một ngọn lửa màu cam, nhưng vì gió quá mạnh, nó lại nhanh chóng lụi tàn.
Anh ngồi một mình trong bóng tối, thỉnh thoảng lại chậm rãi nhả ra một làn khói.
Đốm lửa cũng lập lòe theo hơi thở của anh, làn khói trắng tan vào đêm đông đầy tuyết, lạnh lẽo và im lặng đến mức người ta không phân biệt được là tuyết hay là khói.
Anh chỉ ngồi đó lặng lẽ hút thuốc, gương mặt lạnh lùng và nhã nhặn không bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào, nhưng Thi Họa nhìn thấy một chút hiu quạnh và chật vật.
Anh có vẻ buồn.
Cảm giác này làm trái tim cô chua xót, cô không nghĩ nhiều, chỉ làm theo bản năng, mở cửa, bước nhanh về phía anh.
Cô xuất hiện đột ngột như thỏ con mang theo sương tuyết trắng ngần xông vào rừng rậm.
Cô cúi người trước mặt anh.
Ngây thơ. Ấm áp. Chân thành.
Rõ ràng là rất nhỏ bé trước mặt anh, nhưng cô vẫn ôm anh bằng toàn bộ hơi ấm trên cơ thể.
Cô dang hai tay, ôm chặt eo anh.
Cả người anh cứng đờ vì hơi lạnh, bây giờ cũng giật mình, tê dại, lạnh lẽo, nhưng cô muốn sưởi ấm từng chút, từng chút.
Cô vùi mặt vào lồng ngực của anh, giọng nói còn bộc lộ một chút xíu giận hờn vì được anh nuông chiều: “Hạ Nghiên Đình, trời lạnh quá, sao anh không ngủ với em…”
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Story
Chương 69
10.0/10 từ 30 lượt.