Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp

Chương 68

315@-

Hạ Hành không nhớ mình rời khỏi Nhạn Tây Ngự Phủ như thế nào.


Ngay cả khi đã ngồi vào xe, hai tay cầm lấy vô lăng, anh ta vẫn mất hồn mất vía, mặt mày trắng bệch.


Trái tim đau đớn, ngột ngạt, giống như vĩnh viễn mất đi một mảnh, máu chảy đầm đìa.


Thật nực cười, rõ ràng trái tim của anh ta vô cùng khỏe mạnh, không có bệnh tật, nhưng giờ phút này lại như đang mắc cùng một căn bệnh với Từ Thanh Uyển.


Thật sự đau đớn.


Nhưng tất cả đều là do anh ta tự làm ra.


Một bước sai lầm, cả đời bại trận.


/


Chiếc Maserati đỗ bên ngoài Nhạn Tây Ngự Phủ ảm đạm, trống trải, nhưng bầu không khí bên trong Nhạn Tây Ngự Phủ lại trái ngược.


Lúc này, người đàn ông ngồi trên sofa rất vui vẻ, nhìn Hạ Hành thất thần rời đi, khắp nơi lại chìm vào im lặng.


Dì Du không dám lên tiếng một hồi lâu.


Vừa rồi thiếu gia Hạ Hành nói chuyện với Cửu gia, Cửu gia không bảo người giúp việc rời đi, cho nên bà ấy cũng đi bưng trà rót nước, tuy không cố ý lắng nghe, bà ấy cũng nghe thiếu gia Hạ Hành nói mấy câu.


Từ trước đến nay, dì Du luôn cẩn trọng lời nói và hành động, lại là người kiệm lời, nhưng dù sao bà ấy cũng là người của dì Lan, giỏi quan sát thái độ của người khác, EQ cũng không thấp.


Đương nhiên bà ấy nhìn thấy bầu không khí kỳ lạ giữa hai chú cháu, trong lòng không khỏi lo lắng, không rõ Cửu gia có mất vui vì chuyện này hay không.


Bà ấy đứng đó im lặng một hồi lâu, chỉ nghe giọng nói điềm tĩnh, dịu dàng của anh chậm rãi vang lên: “Thức ăn xong chưa dì?”


Dì Du ngẩn người một lát, sau đó trả lời: “Xong rồi, đã chuẩn bị những món mà phu nhân thích nhất theo yêu cầu của cậu, cậu và phu nhân có định dùng bữa ngay bây giờ không?”


Anh khẽ nâng tay cầm lấy tách hồng trà bằng sứ trên bàn, chậm rãi uống một ngụm, nhàn nhạt lên tiếng: “Dì giữ ấm thức ăn đi, nửa tiếng nữa mang lên lầu là được.”


Dì Du vừa kinh ngạc vừa lo lắng, không thể không hỏi: “Cửu gia, phu nhân không khỏe sao, có cần mời bác sĩ đến kiểm tra không?”


Đã nửa năm kể từ khi hai người họ đăng ký kết hôn và sống chung ở Nhạn Tây, bình thường dì Du kiệm lời, lại rất chu đáo, là một người giúp việc hết lòng.


Nữ chủ nhân trẻ Thi Họa không những không hư hỏng mà còn đối xử với người khác khoan dung, lễ độ, cho nên mấy ngày trước cô sốt cao không hạ, tất cả người giúp việc trong nhà đều lo lắng.


Dì Du nghĩ hai vị chủ nhà có lịch trình làm việc và nghỉ ngơi rất ổn định, Cửu gia luôn dậy rất sớm, nhưng hôm nay lại là ngoại lệ. Phu nhân cũng rất để ý đến công việc trong đài truyền hình, ít khi xin nghỉ phép, dù cho dạo này trời lạnh, cô có ngủ trễ một chút, nhưng cũng không ngủ quá buổi trưa, hôm nay lại là ngày hiếm hoi cô không xuất hiện đến tận buổi chiều.


Sắc mặt của Hạ Nghiên Đình cứng đờ, anh nhàn nhạt nhìn dì Du.


Eo và đầu gối run rẩy, tạm thời không thể xuống giường, đúng là những chuyện này được xếp vào hạng mục sức khỏe không tốt.


Nhưng mời bác sĩ thì không thích hợp.


Huống chi anh còn bôi thuốc rất cẩn thận, xác nhận bà xã không bị thương, chỉ hơi sưng một chút.


Cô còn trẻ, lại là lần đầu tiên, hai người họ cũng chênh lệch quá nhiều, sau này còn phải từ từ làm quen.


Trong lúc đó, bà xã trong phòng ngủ chính còn mệt mỏi đến mức mè nheo, oán giận trong mơ.


Thủ phạm dưới lầu lại lạnh lùng như băng, gương mặt chưa từng lộ ra sơ hở, chỉ trả lời cho có lệ: “Không sao.”


Anh đã lên tiếng, dì Du nhìn góc mặt khó đoán của anh, đương nhiên cũng không dám nói gì nữa.


Nhưng trong lòng vẫn còn hoài nghi, chỉ cảm thấy hôm nay Cửu gia có gì đó là lạ.


Luôn miệng nói phu nhân không sao, vậy tại sao anh lại đích thân ở nhà với cô, hình như phu nhân thật sự không ổn, làm cho người ta bận lòng.


Nhờ hiệu ứng cách âm tuyệt vời trong phòng ngủ chính của Nhạn Tây Ngự Phủ, dì Du vắt óc suy nghĩ thật lâu cũng không rõ vợ chồng trẻ xảy ra chuyện gì.


Dì Du vừa định rời đi, hình như anh đột ngột nhớ ra điều gì đó, bình tĩnh hỏi: “Trong nhà có hoa quế không dì?”


Dì Du dừng lại, vội vàng gật đầu: “Có.”


“Được rồi.” Anh gật đầu, đặt tách hồng trà bằng sứ trên tay xuống, sau đó đứng lên, thong thả đi vào bếp.


/


Tuyết rơi ngoài cửa sổ, thiếu nữ trở mình trên giường, chậm rãi thức giấc từ cơn buồn ngủ cực độ của mình.


Làn da trắng non nớt làm nổi bật mấy vết đỏ, trông chúng càng đáng sợ hơn.


Mùi hoa quế nhàn nhạt trong không khí đánh thức cô.


Cô uể oải mở mắt, mí mắt còn hơi đỏ.


Nhìn xuống mới thấy thảm trải sàn hết sức bừa bộn, tất cả đều cho thấy sự hoang đường và phóng túng trong phòng ngủ chính từ đêm qua đến bây giờ.


Mới tỉnh giấc, Thi Họa đã vô thức chun mũi, cảm thấy trong mùi hoa quế ngọt ngào còn điểm một chút xíu mùi cháy thơm, làm người ta thèm ăn mất kiểm soát.


Lâu như vậy chưa được ăn, bụng bắt đầu sôi ùng ục.


Đôi mắt mơ màng của cô cũng trở nên trong trẻo hơn, giây tiếp theo, thân thể cô đã bị một người đàn ông ôm vào lòng.


Thân thể hai người kề sát vào nhau, hương gỗ quen thuộc quẩn quanh trong hơi thở, cả người cô vô thức run rẩy, vài mảnh ký ức lướt qua trong đầu.


Đêm qua là lần đầu tiên cô nhìn thấy một khía cạnh khác của Hạ Cửu.


Cũng là lần đầu tiên cô biết được một mặt xa lạ trong chính bản thân mình.


Cô chưa từng biết, hóa ra đàn ông và phụ nữ rơi vào trần thế sẽ dung túng cho d*c v*ng bản năng nhất, điên cuồng lại say mê.


Đôi mắt thâm trầm của anh không đành lòng, anh cúi đầu hôn trán cô: “Còn đau không?”


Hàng mi của Thi Họa khẽ run rẩy, gương mặt cô đột ngột ửng đỏ, cô vô thức dời mắt, không muốn nhìn vào mắt anh.


Không muốn trả lời câu hỏi khó xử này.


Đầu ngón tay của Hạ Nghiên Đình v**t v* cổ tay mịn màng của cô, rõ ràng là có vết đỏ, làm người ta đau lòng.


Rõ ràng anh đã rất cẩn thận, không hiểu sao lại thành ra thế này.


Thi Họa cũng nhìn thấy vết đỏ trên cổ tay trắng nõn của mình, da mặt của cô càng lúc càng nóng, cảm giác ấm ức dâng lên, không nhịn được nữa, cô cắn cổ tay anh.


Cô không cắn mạnh, chỉ trả thù một chút.


Nhưng lại mềm lòng, không muốn dùng lực với anh.


Vậy là trên cổ tay anh có dấu răng rất nông, cũng không rách da.


Đáp án của cô gái nhỏ đã rõ rành rành, anh cũng không buồn bực chút nào, chỉ kiên nhẫn và dịu dàng hơn, đôi môi mỏng gợi cảm áp vào vành tai cô, chân thành xin lỗi: “Đô hệ ngã thác, Hạ Cửu hệ suy nhân.” (Đều là lỗi tại anh, Hạ Cửu là người xấu.)


Cô vô thức cắn môi, run rẩy nhắm mắt.


Thật ra là không đau đến vậy, nhưng cũng cảm thấy hơi sưng, lại khó chịu.


Nhất là khi anh càng lo lắng hỏi han, cô càng tập trung vào cảm giác của mình, càng cảm thấy bản thân mình bị tổn hại, nóng bức, khó chịu.


Chẳng trách sao cô lại bực bội.



Trải qua chuyện đêm qua và sáng nay, cô phát hiện toàn bộ thời gian qua… anh đều giả vờ.


Người đàn ông này diễn quá giỏi.


Đêm qua phóng túng, anh vừa nghiêm túc vừa hung hăng, giống như một tên bạo chúa lạnh lùng, tàn ác.


Rõ ràng bình thường rất dễ nói chuyện, luôn dịu dàng và nhường nhịn cô, cô nói thế nào thì là thế đó, chưa từng làm khó cô.


Nhưng đêm qua cô thút thít van xin lâu như vậy, anh lại nhắm mắt làm ngơ.


Còn thêm sáng nay, tổng cộng bốn lần, cô thật sự sợ mình không giữ được cái mạng nhỏ này nữa.


Trong lòng hơi oán giận, ánh mắt lại tủi thân, nhưng gương mặt khỏe mạnh, hồng hào, đôi môi tươi tắn cũng gợi cảm đến mức hút hồn anh.


Cho dù cô đang tức giận với anh, anh cũng không thấy phiền muộn chút nào, ngược lại còn rất hưởng thụ.


Từ sáng sớm đã bị cô điều khiển.


Đôi môi mỏng lẳng lặng hôn lên má cô, thành kính và kiềm chế, giống như đang hôn một kho báu.


Tuyết vẫn rơi bên ngoài, nụ hôn làm đầu óc của Thi Họa choáng váng, ánh mắt vô thức nhìn về phía cửa sổ, lẳng lặng nhìn khoảng trời tuyết trắng xóa.


Đêm qua cô dự cảm không sai, Kinh Bắc thật sự đón tuyết.


Tuyết đầu mùa đẹp như vậy, cô đột ngột nhỏ giọng nỉ non: “Em muốn ra ngoài chơi tuyết.”


Hạ Nghiên Đình thoải mái trả lời: “Thực đi dè tiên, thực hoàn tựu đồng nhĩ khứ ngoạn tuyết.” (Ăn trước đã, lát nữa anh đi chơi tuyết với em.)


Cô nhìn cảnh tuyết bên ngoài, không nỡ dời mắt, trái tim thật sự rung động.


Có dự định chơi tuyết, cô gái nhỏ dễ dỗ hơn nhiều.


Ngoan ngoãn để anh bế vào phòng tắm, rửa mặt xong xuôi, lại bị nhét vào chăn.


Hạ Nghiên Đình tự đút cơm cho cô, từng muỗng từng muỗng, lần này cô không từ chối.


Cô cũng không ngờ sẽ có một ngày thể lực bị tiêu hao đến mức nhấc cánh tay lên cũng khó.


Ăn no bụng, cuối cùng lại uống sữa hoa quế nướng thơm lừng.


Hóa ra mùi hoa quế nướng mà cô ngửi thấy khi vừa tỉnh giấc xuất phát từ đây.


Trà Chính Sơn Tiểu Chủng mang hương khói từ gỗ thông hòa quyện cùng hoa quế nướng, sau đó thêm sữa tươi, trôi vào khoang miệng cực kỳ mượt mà.


Sữa tươi trộn bột quế, đã có hồng trà lại còn có hoa quế, chính xác là những thứ cô yêu thích trong thế giới đồ ngọt.


Uống được nửa ly, dạ dày vừa ngọt vừa ấm, cảm giác tủi thân nhỏ xíu kia lẳng lặng tan biến.


Không cần hỏi, cô cũng biết ly sữa hoa quế này là do Hạ Nghiên Đình tự tay pha.


Anh thật sự để ý đến khẩu vị của cô.


Cũng không thể không thừa nhận, lúc mặc quần áo vào, con cáo già này luôn luôn dịu dàng, chu đáo, người ta không thể bắt bẻ.


Thấy cô ăn uống no nê xong, tâm tình cũng vui vẻ hơn, Hạ Nghiên Đình tranh thủ lúc cô uống sữa hoa quế, nhắc đến tin đồn bí mật của Từ Thanh Uyển và chuyện Hạ Hành ghé qua xin lỗi.


Một thời gian trước, anh đã điều tra ra chuyện Từ Thanh Uyển thuê người gây hấn trên mạng để lan truyền tin đồn, nhưng lúc đó ông cụ nguy kịch, Thi Họa luôn luôn lo lắng, sau đó còn ngã bệnh một trận.


Cô buồn rầu suốt ngày, còn sụt cân, gương mặt trái xoan vốn không to lắm lại còn nhỏ đi một chút, anh thấy được, đương nhiên tạm thời không đề cập đến những chuyện tiêu cực có thể ảnh hưởng đến tâm lý của cô khi dưỡng bệnh, cho nên anh đã âm thầm xử lý.


Bây giờ anh hỏi ý kiến riêng của Thi Họa.


Thi Họa nghĩ ngợi, hai vợ chồng họ càng ngày càng ăn ý, cô cũng rất hài lòng về cách xử lý của Hạ Nghiên Đình.


“Trước mắt cứ vậy đi, nếu có lần sau, chúng ta sẽ thu thập chứng cứ để kiện cô ấy.”


Chuyện tin đồn lan truyền đã xảy ra được một thời gian, trong cái rủi lại có cái may, người hâm mộ cô càng lúc càng tăng, không chỉ có fan sự nghiệp mà fan nhan sắc cũng tiếp tục tăng lên, ngay cả fan CP cũng tăng vọt.


Dù cho có kiện Từ Thanh Uyển việc này, cùng lắm cô ấy chỉ phải xin lỗi công khai và bồi thường thiệt hại.


Nhưng Từ Thanh Uyển là ngôi sao mạng nổi tiếng, mà hiện tại Thi Họa cũng là người dẫn chương trình có lượt xem cao của Đài truyền hình Kinh Bắc, độ nhận diện lớn.


Một khi bê bối này bị phát tán ra ngoài, nhất định sẽ khuấy đảo truyền thông. Đến lúc đó, mối quan hệ của cô và Từ Thanh Uyển sẽ lộ ra, bởi vì hai người là chị em họ, chắc chắn sẽ dính dáng đến mẹ của cô.


Mẹ qua đời đã lâu, Thi Họa không muốn mẹ lại bị quấy rầy.


Hạ Nghiên Đình giống như đi guốc trong bụng cô, chắc chắn anh đã cân nhắc về sự lo lắng của cô.


Thay vì ra tòa đòi công lý, chi bằng trừng phạt Từ Thanh Uyển bằng cách dùng điều quan trọng nhất với cô ấy.


Từ Thanh Uyển đã lợi dụng sự am hiểu về Internet của mình để thêu dệt, vậy thì cứ cấm cô ấy đăng bài, chặn tài khoản, xem như ăn miếng trả miếng.


Thi Họa cũng có thể đoán ra, để xây dựng nên những tài khoản đó, cô ấy đã nỗ lực thế nào, làm cách này, cô ấy có thể học được một bài học, đỡ phiền phức hơn kiện tụng.


Cô nói cô muốn ra ngoài chơi tuyết, nhưng uống sữa hoa quế xong, cơn buồn ngủ dâng lên trong lớp chăn ấm áp, mí mắt không thể mở ra, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong lòng Hạ Nghiên Đình.


/


Hạ Hành ra mặt cũng không giải quyết được chuyện tài khoản của Từ Thanh Uyển.


Từ Thanh Uyển hơi sốt ruột, không thể không hỏi: “Chú Chín của anh nói thế nào?”


Đầu óc của Hạ Hành tràn ngập chuyện ở Nhạn Tây Ngự Phủ hôm nay, anh ta không có cách nào bình tĩnh trấn an Từ Thanh Uyển.


Anh ta không thể nói với Từ Thanh Uyển hôm nay mình đã trải qua chuyện gì, là đàn ông, anh ta phiền muộn, ngột ngạt, nghẹt thở, chính anh ta cũng cần có người trấn an.


“Không nói gì, Thanh Uyển, trước mắt cứ vậy đi.”


Sắc mặt của Từ Thanh Uyển thay đổi ngay lập tức: “Tại sao, A Hành, anh thật sự xin cho em chưa, A Hành, anh…”


“Đủ rồi, bây giờ tôi rất đau đầu, Thanh Uyển, cô là người làm sai trước, chuyện hôm nay là bài học mà cô phải học.”


Hạ Hành vừa nói vậy, cảm xúc của Từ Thanh Uyển đã hoàn toàn mất kiểm soát, cô ấy rơi nước mắt, nhìn anh ta oán hận: “Được, em hiểu rồi, anh cũng thấy em đáng tội đúng không, chung quy cũng là vì Thi Họa, anh vẫn yêu nó, nó đã leo lên người chú Chín của anh, vậy mà anh vẫn không từ bỏ hy vọng, được rồi. Đã như vậy, anh đi tìm nó mà tái hợp đi.”


“Không từ bỏ hy vọng, tại sao tôi lại không từ bỏ hy vọng?!” Sắc mặt của Hạ Hành u ám, anh ta đứng lên từ sofa, sắc mặt khó coi chưa từng thấy, “Cô cảm thấy tôi có lý do để không từ bỏ hy vọng à, bây giờ cô ấy là người trong lòng của Hạ Cửu, còn tôi là gì, tôi xứng sao?”


Từ Thanh Uyển ngẩn người tại chỗ, cô ấy chưa từng nhìn thấy Hạ Hành nói năng hung dữ thế này với cô ấy, cô ấy rơi nước mắt, tràn ngập nỗi buồn.


Hạ Hành hít một hơi thật sâu, cố kiềm chế cảm xúc, nhanh chóng quay về với dáng vẻ công tử cao quý thường ngày, chỉ trầm giọng nói: “Thanh Uyển, tôi mệt rồi, chi bằng chúng ta quay về làm bạn bè bình thường đi.”


Sắc mặt vốn đã ảm đạm của Từ Thanh Uyển trắng bệch, cả người cô ấy tê dại, trong lòng chỉ còn nỗi tuyệt vọng.


Ngẩn người thật lâu, cô ấy vừa khóc vừa lẩm bẩm: “Em không hiểu, rốt cuộc là tại sao đến cả một người đàn ông như Hạ Nghiên Đình cũng cưng chiều nó như kho báu, là vì nó xinh đẹp sao? Nhưng trên đời có nhiều phụ nữ xinh đẹp như vậy, Hạ Nghiên Đình kết hôn với ai mà không được, sao lại kết hôn với nó?”


Sắc mặt của Hạ Hành u ám, bây giờ anh ta không muốn nghe đến cái tên Hạ Nghiên Đình hay Thi Họa.


Hai người họ lớn tiếng, một giọng nói nghiêm nghị đột ngột vang lên cách đó không xa: “Cái gì, con nói cái gì, Hạ Nghiên Đình kết hôn với ai?!”


Thì ra là ba của Từ Thanh Uyển, Từ Quán Lâm, nghe thấy động tĩnh, ông ấy chạy sang, sắc mặt tối tăm, giống như vừa nghe thấy chuyện ma đáng sợ.


Từ Thanh Uyển suy sụp, rơi nước mắt không ngừng, không để ý đến ba mình.


Thấy cảm xúc của Từ Thanh Uyển dao động, Hạ Hành kinh ngạc, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: “Chú Từ, sao vậy ạ?”


Từ Quán Lâm còn nắm tay anh ta, lắc lắc: “Hạ Hành, vừa rồi Thanh Uyển nói thật không, Thi Họa kết hôn với Hạ Nghiên Đình à?”



Hạ Hành nhíu mày gật đầu.


Từ Quán Lâm phản ứng rất mạnh, không nói không rằng, ông ấy đưa tay tát con gái một cái, nghiêm khắc nói: “Từ Thanh Uyển, nếu con còn dám khiêu khích Thi Họa, ba sẽ xem như chưa từng sinh ra đứa con gái này.”


Từ Thanh Uyển che mặt gào khóc.


Hạ Hành cũng hoang mang, không hiểu sao ba Từ lại phản ứng thái quá như vậy.


Dù cho anh ta khéo léo đề nghị chia tay, nhưng cân nhắc đến bệnh tình của Từ Thanh Uyển, anh ta vẫn ngồi xuống, khoác vai cô ấy trấn an.


Trút giận xong, Từ Quán Lâm rời đi.


Hạ Hành dỗ cô ấy một hồi, đợi cô ấy bình tĩnh lại, anh ta mới hỏi: “Hôm nay ba cô sao thế?”


Từ Thanh Uyển khó xử: “Có lẽ là vì nhà đầu tư rút vốn khỏi dự án điện ảnh mới của ba em, còn có rất nhiều dự án của công ty bị thất bại.”


Sau khi nhận được giải thưởng quốc tế, Từ Quán Lâm không làm nhiều phim nữa, ông ấy dành nhiều thời gian vào giới tư bản, thành lập công ty giải trí, điện ảnh, truyền hình các loại.


Giới tư bản và giới giải trí vốn là những người mượn gió bẻ măng, có lẽ nhiều người trong giới còn không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ lờ mờ nghe nói Từ Quán Lâm đắc tội với người nhà họ Hạ, vậy là họ rút vốn, phủi sạch quan hệ, sợ bị liên lụy.


Sắc mặt của Hạ Hành phức tạp, anh ta vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.


Ba Từ rất né tránh Thi Họa, nhưng nếu ông ấy vì chị ruột mà yêu thương con gái của bà ấy, tại sao mấy năm qua chưa từng nghe nói ông ấy chăm sóc Thi Họa.


Nhà ông ấy giàu có, trong mấy năm bùng nổ, ông ấy kiếm được rất nhiều tiền, tại sao ông ấy còn không buồn giả vờ nỗ lực?


Anh ta suy tư một lát, sau đó đột ngột lên tiếng: “Thanh Uyển, trước đây chú Từ có mối quan hệ thế nào với cô ruột của cô?”


Hiện tại đầu óc của Từ Thanh Uyển hỗn loạn, không suy nghĩ được gì, chỉ thuận miệng nói: “Cũng bình thường, nghe mẹ em nói hai chị em họ không hợp tính nhau, nhưng ông bà nội mất sớm, họ sống nương tựa vào nhau một thời gian, cho nên cũng có tình cảm với nhau.”


Hạ Hành lại nói: “Tôi nhớ chú Từ và Từ Chi Nghê từng hợp tác trong một bộ phim?”


“Phải, là bộ phim thắng giải.” Từ Thanh Uyển thật thà nói, “Thật ra trước đây cô rất quan tâm đến gia đình em, tiếc là hồng nhan bạc phận, phải ra đi sớm.”


Hạ Hành nhíu mày, ánh mắt trầm xuống, không biết là đang nghĩ gì.


/


Sắp đến Giáng sinh, nhiệt độ ở Kinh Bắc tiếp tục giảm xuống.


Thi Họa sinh ra ở vịnh Hương Sơn, hồi nhỏ không được thấy tuyết, cho nên cô rất yêu mùa đông ở Kinh Bắc, cảm thấy lãng mạn vô cùng.


Nhưng năm nay hơi đặc biệt, ngày nào cũng nghe dự báo thời tiết nhắc nhở người dân phải chú ý giữ ấm, trong lòng rầu rĩ hết sức.


Với người già và người bệnh, mùa đông luôn là quãng thời gian khó khăn nhất.


Cô thật sự muốn đón một cái Tết nữa bên ông nội.


Cho nên tuần nào cô cũng dành ít nhất năm ngày quay về bên ông cụ.


Hôm đó là cuối tuần, đúng lúc đến phiên cô nghỉ phép, vậy là Hạ Nghiên Đình đưa cô về nhà cũ.


Các bác sĩ trực hai mươi bốn tiếng một ngày, tình trạng của ông nội vẫn ổn định, vốn dĩ là một ngày tươi đẹp, không ngờ lại gặp hai vị khách không mời ở nhà cũ.


Hai anh em Hạ Bỉnh Sâm và Hạ Sùng Đức cũng quay về nhà cũ thăm bệnh.


Thấy hai vợ chồng họ, Lão Ngũ Hạ Sùng Đức thay đổi thái độ khác hẳn trước đây, mỉm cười nịnh nọt: “Ồ, Lão Cửu và em dâu đến rồi, ngồi đi, bảo người giúp việc mang trà lên đây.”


Hạ Nghiên Đình không có biểu cảm gì.


Thi Họa cũng lạnh lùng, chỉ bước đến bên giường, nắm bàn tay gầy gò của ông nội, nhẹ giọng nói: “Ông nội, con và Hạ Cửu về thăm ông đây ạ.”


Giọng nói của ông cụ yếu ớt, không có sức lực, nhưng trông ông rất tỉnh táo, tình trạng cũng tốt hơn trước rất nhiều.


Ông mỉm cười nắm chặt tay của cháu gái, trìu mến nhìn cô như mọi ngày: “Ừ, dạo này Tiểu Họa về đây suốt ngày, còn phải làm ca đêm, đừng để bản thân mệt mỏi quá.”


Thi Họa cười nói: “Con không mệt, tháng này con không có nhiều ca trực, thoải mái lắm ạ.”


Chủ nhiệm Nhâm biết gia cảnh đặc biệt của cô, ba mẹ không còn, người duy nhất nuôi dưỡng cô lại đang lâm chung. Mà thời gian trước, Thi Họa lại quá bận rộn, ngã bệnh một trận, hiện tại, tỉ lệ người trẻ ngã bệnh do làm việc quá sức rất cao, chủ nhiệm Nhâm sợ cô kiệt sức, cho nên đã cố ý sắp xếp cho cô ít công việc hơn, dù sao cũng còn nhiều thời gian, Thi Họa cũng không bận rộn như trước.


Ông cụ trò chuyện với cô mấy câu, Thi Họa thấy họ bàn chuyện trong tập đoàn, cũng không muốn quầy rầy, vậy là cô tìm cớ ngồi vào chỗ khác.


Hạ Nghiên Đình cũng ngồi bên cạnh.


Lão Tứ và Lão Ngũ liên tiếp báo cáo chuyện trong tập đoàn với ông cụ, Hạ Nghiên Đình không thể lên tiếng.


Hơn hai mươi phút sau, ông cụ khoát tay, ý nói ông đã mệt rồi.


Lão Tứ và Lão Ngũ cũng hiểu, vậy là họ đứng dậy, chuẩn bị rời đi.


Hạ Sùng Đức cung kính nói: “Bác, bọn con đi trước, bác dưỡng bệnh thật tốt, có chuyện gì thì cứ gọi cho bọn con, dạo này con và anh Tư ở lại Kinh Bắc với bác, chỉ cần bác gọi, bọn con sẽ đến ngay.”


Hạ Bỉnh Sâm cũng trầm giọng nói: “Bác, không quấy rầy bác nữa, bọn con đi trước.”


Ông cụ trên giường không nóng cũng không lạnh, sắc mặt bình thường.


Thi Họa im lặng đứng bên cạnh quan sát.


Thật ra trước đây cô không biết nhiều về mấy anh em họ trong nhà họ Hạ, dạo này mới tiếp xúc thường xuyên.


Cuộc tranh quyền đoạt thế sau khi bệnh tình của ông nội nguy kịch vẫn chưa được hòa giải.


Ông cụ chưa từng nói rõ, hình như không có ý định nhúng tay vào cuộc tranh đấu giữa mấy anh em họ.


Trước đây Thi Họa không đoán được thái độ của ông nội, dù sao thì bất kể là Hạ Nghiên Đình hay Hạ Bỉnh Sâm, đối với ông nội mà nói, họ cũng không có gì khác biệt, đều là cháu ruột, không có người nào quá thân thiết.


Hôm nay quan sát lại thấy hình như ông nội không thích hai anh em Lão Tứ và Lão Ngũ lắm.


Hai anh em họ đi được vài bước, đến gần Hạ Nghiên Đình, họ đột ngột dừng bước.


Lão Ngũ Hạ Sùng Đức tỏ vẻ tôn trọng anh em, ông ấy cũng không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: “Lão Cửu, trước đây có nhiều chuyện không đúng, là vì bác trai đột ngột ngã bệnh, anh là cháu, không thể không để ý, chúng ta đều vì Hạ thị, mặc dù lập trường khác nhau, nhưng tư tưởng giống nhau, mong em tha thứ.”


Hạ Nghiên Đình bắt chéo chân, dựa lưng vào ghế, tư thế lười biếng, chỉ nhàn nhạt liếc ông ấy, không trả lời.


Hạ Sùng Đức hơi xấu hổ, nhưng cũng không tức giận, chỉ khách sáo nói: “Đúng rồi, thời gian trước anh có mua một chiếc du thuyền mới, hay là ngày mai mấy anh em chúng ta tụ họp, ra biển chơi một chuyến.”


“Khụ.” Hạ Bỉnh Sâm đang đứng đó, gương mặt u ám, đột nhiên ho một tiếng, ánh mắt của ông ấy sắc bén, thâm sâu liếc Hạ Sùng Đức một cái, rõ ràng đang ám chỉ gì đó, “Lão Ngũ.”


Giọng nói nặng nề.


Thi Họa không hiểu lắm, chỉ cảm thấy bầu không khí giữa ba người đột ngột trở nên quá nghiêm trọng, giống như có gì đó nặng nề đang sinh sôi nảy nở.


Cô vô thức nhìn Hạ Nghiên Đình, không ngờ lại phát hiện sắc mặt của anh nghiêm nghị, gương mặt vốn đã lạnh lùng như ngọc, giống như có người ác ý đắc tội.


Thi Họa ngẩn người một lát.


Trong mắt của cô, Hạ Nghiên Đình chưa từng thể hiện cảm xúc, ngay cả ngày đó trực tiếp đối đầu trong phòng hội nghị tạm của bệnh viện, cô cũng chưa từng thấy anh tức giận.


Chuyện gì thế này?


Thi Họa âm thầm suy tư, liên tục đánh giá lại từng chữ mà Hạ Sùng Đức vừa nói.


Mặc dù nghe rất đạo đức giả, còn làm người ta buồn nôn, nhưng hình như cũng không có tính công kích rõ ràng, ít nhất ngoài mặt còn khách sáo.


Trong lòng cô càng cảm thấy hoài nghi, chỉ muốn lát nữa hỏi anh.



Không ngờ sắc mặt của Hạ Sùng Đức thay đổi, bỗng nhiên trắng bệch, sau đó lại phô trương xin lỗi liên tục: “Xin lỗi, xin lỗi, anh là anh mà lỡ lời. Lão Cửu đừng tức giận.”


Ánh mắt của Hạ Nghiên Đình lạnh lẽo, cả người toát ra cảm giác tàn nhẫn.


Trong lòng Thi Họa chùng xuống, mặc dù không hiểu rõ sự tình, nhưng cô cảm thấy dường như có thứ gì đó k*ch th*ch anh.


Ý nghĩ này làm cô cảm thấy không đành lòng, chỉ muốn nắm tay anh.


Nhưng trước mặt những người này, cô đành miễn cưỡng kìm nén.


Hạ Bỉnh Sâm ít nói cũng phải lên tiếng, hình như ông ấy sợ hai anh em họ sẽ hiểu lầm nhau, lại thấp giọng giải thích: “Anh và Lão Ngũ cũng không còn trẻ nữa, đều đã vào tuổi trung niên, trí nhớ không tốt như người trẻ bọn em, Lão Ngũ không cố ý, Lão Cửu, em thứ lỗi nhé.”


Hạ Nghiên Đình không hề đáp lại.


Sắc mặt của Hạ Sùng Đức khó xử, làm người ta không cách nào biết được ông ấy vô tình hay cố ý.


Ngón tay cô mềm mại, nhỏ nhắn, có hơi ấm.


Nhưng lòng bàn tay thường ngày ấm áp, khô ráo của Hạ Nghiên Đình, giờ phút này lại lạnh ngắt.


Trong lòng Thi Họa càng nặng nề hơn, cô căng thẳng và hoang mang nhìn anh chằm chằm, vừa lo lắng vừa bối rối.


Hạ Nghiên Đình chỉ bất động nửa giây, sau đó nhanh chóng đan tay với cô, gương mặt nhã nhặn bình tĩnh trở lại, còn mỉm cười với cô, âm thầm trấn an cô.


Thi Họa muốn trấn an anh, nhưng lại được anh trấn an ngược lại.


Ông cụ trên giường đột ngột kêu lên một tiếng “Lão Cửu”, giọng nói trầm khàn, yếu ớt.


Lúc này, Thi Họa mới hoàn hồn, cũng không rõ ông nội có để ý đến sự việc nho nhỏ vừa xảy ra bên cửa hay không.


Hạ Nghiên Đình đứng dậy, bước đến, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường ông cụ.


Ông cụ có chuyện quan trọng cần bàn bạc với anh, Thi Họa cũng không quấy rầy.


Hai người họ nói chuyện tầm nửa tiếng, sợ ông nội không chịu được nữa, Thi Họa mới miễn cưỡng đi đến cắt ngang, giọng nói của cô dịu dàng: “Ông nội, hôm nay ông nói nhiều chuyện như vậy, chắc là ông mệt rồi, ông có muốn ngủ một giấc không?”


Thấy cô lo lắng, Hạ Nghiên Đình chậm rãi đứng lên: “Nói chuyện xong rồi, con còn có công việc, bác, con đi trước ạ.”


Ông cụ gật đầu, không nói gì nữa.


Ông cụ thật sự mệt mỏi, nằm trong phòng được bật máy sưởi, chỉ một lát đã ngủ thiếp đi.


Thi Họa im lặng trông chừng ông, chỉ cảm thấy mỗi giờ ông nội còn sống đều đáng mừng.


Đối với cô, những ngày yên bình này thật sự đáng quý.


Sau một giấc ngủ ngắn và một bữa trưa đơn giản, hình như tâm tình của ông cụ cũng tốt hơn nhiều.


Không buồn ngủ nữa, còn trò chuyện với Thi Họa.


Tinh thần của ông nội tốt thế này, trong lòng Thi Họa vui vẻ.


Chỉ nói vài câu, Thi Họa đã phát hiện ông nội không chỉ trò chuyện bình thường với cô, mà là dặn dò cô chuyện quan trọng.


Ông nội bảo cô thay mặt ông tham gia vài cuộc họp đại hội đồng cổ đông quan trọng tại tập đoàn Hạ Tỳ trước Tết.


Thi Họa hơi ngạc nhiên, còn có một chút xíu hoài nghi: “Nhưng ông nội cũng biết ở phương diện kinh doanh này, con…”


Ông cụ gật đầu: “Ông nội biết con băn khoăn cái gì, không sao, con đi nghe thôi, không cần biểu quyết gì đâu, chỉ cần tổng kết nội dung cuộc họp, khi nào về thì nói lại với ông nội.”


Thi Họa suy tư một hồi, cũng lờ mờ hiểu ra ý của ông nội.


Ông nội đã ngã bệnh rất lâu, không thể tham gia những cuộc họp quan trọng của tập đoàn, nhưng người thân tín sẽ luôn tổng hợp biên bản của những cuộc họp quan trọng và báo cáo lại cho ông, không cần một đứa cháu nuôi thay mặt ông tham dự cuộc họp.


Nhất định ông nội có kế hoạch khác.


Thi Họa không từ chối lời dặn dò của ông nội, cô nhanh chóng gật đầu đồng ý: “Con biết rồi, trước khi tham dự hội nghị, con sẽ làm bài tập, sẽ cố gắng hiểu hết.”


Ông cụ mỉm cười trìu mến, động viên cô: “Thật ra chuyện ở Hạ Tỳ không phức tạp như con nghĩ, con đã tiến hành mấy cuộc phỏng vấn về tài chính và kinh tế, đã có kiến thức cơ bản về tài chính và kinh tế, sẽ không làm khó được con đâu.”


Thi Họa hơi ngại ngùng: “Ông nội đề cao con quá rồi.”


“Không phải, bé Họa nhà mình thông minh từ nhỏ. Ông nội luôn cảm thấy con giỏi hơn thằng nhóc thối A Hành đó.”


Sau đó ông cụ nói mấy lời chân thành với Thi Họa.


Thi Họa có cảm giác hôm nay ông không giống mọi ngày, trước đây ông nội luôn nói đi nói lại những chuyện cũ, căn dặn cô quan tâm đến sức khỏe, đừng làm việc quá sức.


Ngay cả khi cô và Hạ Nghiên Đình đã kết hôn, ông cũng chỉ dặn dò hai vợ chồng họ phải hòa thuận.


Nhưng hôm nay ông không nhắc đến những chuyện nhỏ nhặt thường ngày, lại kể chuyện phe phái trong nhà họ Hạ mà trước đây Thi Họa không hề biết.


Trước đây Thi Họa không để ý nhiều đến những chuyện này, nhưng cũng ít nhiều nghe qua, bây giờ ông cụ tóm lược đơn giản vài câu, trong lòng cô đã hiểu rõ.


Một hồi sau, Thi Họa không nhịn được nữa: “Ông nội, ông bảo con tham dự cuộc họp đại hội đồng cổ đông, có phải ông lo lắng về chú Tư không?”


Trước đây Thi Họa chưa từng nói đến chuyện này.


Mặc dù cô và Hạ Nghiên Đình đã là vợ chồng, nhưng cô cũng là một đứa trẻ được ông nội nuôi lớn, đứng trước chuyện tranh quyền đoạt thế trong nhà họ Hạ, hoặc là trước mặt ông nội, ít nhất cô phải giữ lập trường trung lập, phải đứng sau lưng ông nội, không được thiên vị bên nào.


Sau khi ông nội vượt qua cửa tử, nhất định bác Vinh đã báo cáo chi tiết từng sự việc phát sinh trong lúc ông ngã bệnh.


Thi Họa không đoán được thái độ của ông nội, cũng không hỏi ông.


Nhưng đến hôm nay, cô cảm thấy thái độ của ông nội đã rất rõ ràng, hình như ông vẫn… ủng hộ Hạ Nghiên Đình, mặc dù không nói công khai.


Thi Họa tưởng ông sẽ nói khéo mấy câu, không ngờ ông lại thẳng thắn: “Tiểu Họa, con là đứa trẻ mà ông nội tin tưởng nhất, con không thiên vị, ông nội cũng không ngại nói thật với con. Mặc dù Lão Tứ có năng lực, nhưng trong lòng quá thủ đoạn, bên cạnh còn có người thô bỉ, xảo quyệt như Lão Ngũ, nếu bàn giao nhà họ Hạ cho Lão Tứ, ông không cách nào yên lòng.”


Thi Họa hơi ngạc nhiên.


Cô luôn có ấn tượng xấu về chú Tư, nhưng không rõ tại sao, chỉ là trực giác mách bảo.


Không ngờ ông nội lại nói thẳng là Lão Tứ thủ đoạn.


Ông cụ nhìn Thi Họa, yếu ớt thở dài, chân thành nói: “Thế hệ này cũng chỉ có Lão Cửu. Từ khi Lão Cửu nắm quyền, trong nhà đương nhiên cũng có tranh cãi, nhưng ông không tin lời đồn bên ngoài, chỉ tin vào mắt nhìn người của ông.”


Thi Họa im lặng lắng nghe.


“Tiểu Họa, trước đây ông nội chỉ muốn con sống một đời yên ổn, con gái thì sống bình đạm là tốt rồi. Nhưng bây giờ con có thân phận khác, ông nội cũng có động cơ riêng, sợ sau này con phải chịu nhiều gánh nặng, con cố gắng hỗ trợ Lão Cửu, ông nội không còn sống được bao lâu, sau này nhà họ Hạ có tiếp tục lớn mạnh hay không còn phụ thuộc vào các con.”


Trong lòng Thi Họa chua xót, khoang mũi đau đớn.


Nhưng cô lại cảm thấy hôm nay ông cụ nói lời chân thành là vì có chuyện quan trọng muốn giao phó cho cô, cô không thể để cảm xúc thắng thế, cho nên cô cố kìm nén cảm xúc, bình tĩnh gật đầu: “Con hiểu rồi, ông nội, ông yên tâm. Con và Hạ Cửu sẽ không làm ông thất vọng.”


Ông cụ hết hơi, muốn gật đầu, nhưng không có đủ sức lực, đành phải chớp mắt, xem như gật đầu đồng ý.


Ông nhìn ra ngoài cửa sổ, suy tư một hồi lâu.


Bác Vinh quản gia đã kể hết mọi chuyện xảy ra trong lúc ông ngã bệnh.


Qua mấy ngày này, ông cũng nhìn ra Lão Cửu có tình cảm với Thi Họa, nhưng trước đây, ông không cách nào hiểu được tại sao Lão Cửu lại đột ngột rung động với Thi Họa.


Dạo này nghe chuyện linh tinh trong gia tộc, ông nằm trên giường bệnh cũng không hề nhàn rỗi, lúc nào cũng suy tư, cuối cùng đã tìm ra một vài ấn tượng mơ hồ.


Lão Cửu rời Kinh Bắc cùng ba năm bảy tuổi, lúc trở về đã mười sáu, phiêu bạt bên ngoài chín năm ròng rã, trải qua quãng thời gian màn trời chiếu đất, nghe nói còn không được học hành đàng hoàng, suốt ngày phải lang thang bên ngoài.



Sau đó, ba của Lão Cửu qua đời, là chủ nhà, ông tự tay đón đứa nhỏ này về, cũng không ôm nhiều hy vọng.


Người xưa nói hổ phụ sinh hổ tử, cha nào con nấy.


Lúc đứa nhỏ này vừa được đón về nhà, không người nào trong gia tộc lạc quan.


Dù sao ba anh cũng là đồ bỏ trong gia tộc, chìm vào bùn lầy, thậm chí còn dần dần mất nhân tính, thật sự là vết nhơ trong suốt mấy trăm năm lịch sử của nhà họ Hạ.


Thiếu niên mười sáu tuổi kia lầm lì, u ám, giống như một con sói đơn độc.


Mọi người trong nhà cũ đều sợ anh, ngại anh, không có người nào dám kiểm soát anh, ngay cả đôi mắt tàn nhẫn và hung ác của anh cũng làm họ sợ hãi, không dám nói chuyện với anh.


Ông là chủ nhà, cũng là bác của anh, ban đầu ông thật sự không biết phải làm thế nào với đứa nhỏ này.


Một mặt, trước khi dính vào thói xấu, Hạ Hiến Chi cũng là người em trai mà ông yêu thương nhất.


Ông vẫn còn tình cảm anh em với em trai mình, đương nhiên hy vọng có thể nuôi dưỡng Lão Cửu thật tốt, dù cho không thành công như những đứa trẻ khác trong gia tộc, ít nhất cũng phải trở thành người đàng hoàng, không thể ngây ngô hết một đời.


Nhưng mặt khác, hoàn cảnh có sức ảnh hưởng lớn đến trẻ con.


Từ năm bảy tuổi đến năm mười sáu tuổi, chiếm gần hết quãng thời gian mấu chốt nhất để giáo dục, thậm chí Lão Cửu còn không được sống một cuộc đời bình thường, mà giống như một đứa trẻ vừa sinh ra đã bị ném vào bầy sói, tính tình và bản chất sẽ phát triển như một con sói, không phải con người.


Huống hồ chi mười sáu tuổi là một độ tuổi không lớn cũng không nhỏ, anh cao lớn như vậy, giáo viên được mời về cũng không dám dạy, họ nói tính cách đã được định hình rồi, muốn thay đổi còn khó hơn lên trời.


Lúc đó ông bận rộn nhiều việc, không thể đích thân dạy dỗ và uốn nắn anh.


Chỉ có thể tạm thời làm theo ý anh.


Một thiếu niên mười sáu tuổi chưa học được bao nhiêu, không biết cả ngày làm gì, cũng không người nào dám hỏi, thật khó nghĩ, nghĩ thôi cũng thấy đau đầu.


Ông cũng biết mình không thể trách Lão Cửu, lang thang suốt chín năm trời, lại còn bị ba ruột ngược đãi thời gian dài, muốn hòa nhập vào xã hội bình thường cũng rất khó, huống chi anh không cha không mẹ, không người nào có thể khuyên nhủ.


Ban đầu còn tưởng Hạ Cửu là đứa trẻ khó bảo nhất trong nhà họ Hạ.


Nhưng không ngờ đến năm thứ hai, Hạ Cửu lên mười bảy, mọi chuyện đột ngột thay đổi.


Mặc dù anh vẫn kiệm lời và lạnh lùng như trước, nhưng bỗng nhiên ngày nọ lại ngoan ngoãn đến trường đi học, không chỉ có vậy, anh còn tiến bộ nhanh chóng, được nhận vào học viện quân sự khép kín của Đức, thậm chí còn tự mình thi vào Trường Kinh doanh Harvard, tốc độ phát triển rất thần kỳ.


Vừa là chủ nhà, vừa là bác, ông vô cùng vui vẻ.


Ai cũng chấn động và kinh ngạc trước sự thay đổi long trời lở đất của Hạ Cửu, nhưng dần dần cũng chấp nhận thực tại, chỉ cảm thấy trước đây anh là viên ngọc long đong, mắc kẹt ở vịnh Hương Sơn, quay về Kinh Bắc được một năm, có lẽ đứa nhỏ này đột ngột suy nghĩ thông suốt, cũng bước vào đúng quỹ đạo của cuộc đời.


Anh không cha không mẹ, khách quan mà nói, không có người nào trong gia tộc thật sự quan tâm đến suy nghĩ và nội tâm của anh.


Ai mà quan tâm một đứa trẻ không cha không mẹ nghĩ gì?


Chỉ là sau đó, năng lực của anh quá chói mắt, thành tựu ở phố Wall cũng làm mọi người ao ước, sau đó, các ứng viên thừa kế bắt đầu tranh quyền đoạt thế kịch liệt, cho đến hôm nay, anh vừa có quyền vừa có chỗ đứng.


Ông cụ đã có tuổi, thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, ông cũng quen với dáng vẻ hiện tại của Hạ Cửu, không còn nhớ về dáng vẻ của Hạ Cửu hồi mới trở lại Kinh Bắc.


Dù sao thì chớp mắt một cái, mười năm đã trôi qua.


Dạo này ông lại nghĩ ngợi, không biết Hạ Cửu và Thi Họa đến với nhau như thế nào, thỉnh thoảng cũng nghĩ về quá khứ, đột nhiên lại nhớ một chuyện rất quan trọng.


Năm đó Hạ Cửu lột xác, chẳng phải Thi Họa vừa được đón về nhà cũ sao?


Ông cụ dời mắt khỏi cửa sổ, phiền muộn hỏi: “Tiểu Họa, có phải con và Lão Cửu đã quen biết nhau từ lúc ở vịnh Hương Sơn không?”


Thi Họa hơi giật mình, sau đó vội vàng gật đầu: “Dạ, ông nội không nhớ sao, trước đây Hạ Cửu từng sống cùng ba anh ấy ở lầu trên trong nhà con.”


Ông cụ mỉm cười vui vẻ, đúng là như vậy.


Suy đoán của ông hoàn toàn chính xác.


“Thì ra là vậy, đúng là ông nội già rồi nên lú lẩn, sơ suất quên mất.”


“Chẳng trách sao hai đứa lại đăng ký kết hôn đường đột như vậy.”


“Chuyện này cũng tại ông nội sơ ý, trước đây ghép đôi sai người, cũng may A Hành ngốc, không thể thành đôi với con.”


Vành tai của Thi Họa nóng lên, cô ngại ngùng, nhỏ giọng nói: “Ông nội, chuyện đã qua lâu rồi, ông còn nhắc lại làm gì?”


Ông cụ mỉm cười ẩn ý.


Ông thật sự không xem trọng Lão Tứ, nhưng trước đây cũng luôn luôn băn khoăn về Lão Cửu.


Đơn giản là vì Hạ Cửu không cha không mẹ, không có điểm yếu, không bị ràng buộc, thậm chí còn không buồn không vui, làm người ta cảm thấy anh không giống như người đang sống.


Với một người lãnh đạo, đương nhiên những tố chất này có ưu thế, nhưng cũng không phải là không có bất lợi.


Dù sao con người vẫn là con người, không phải thần Phật, nếu thật sự không có tình cảm giữa người với người, sẽ rất khó có giới hạn cuối cùng. Nếu sau này có chuyện bất trắc xảy ra, không người nào có thể kìm hãm anh.


Suy cho cùng, con người sống một đời cũng vì cha mẹ, vì vợ con, vì những người trong lòng mình, cho nên mới phải tuân theo đạo đức và pháp luật.


Hiện tại không phải băn khoăn chuyện gì, nhưng thế giới biến đổi không ngừng, ai biết sau này sẽ ra sao, nhà họ Hạ có lịch sử lâu đời như vậy, giao vào tay một người không tình, không dục, không buồn, không vui như Hạ Cửu, ông cụ luôn luôn cảm thấy lo lắng.


Bây giờ lại thở phào nhẹ nhõm.


Thì ra là vậy.


Ông cụ cười nói: “Bé Họa, có phải con thích Lão Cửu từ lâu rồi không?”


Thi Họa đỏ mặt lắc đầu, liên tục phản bác: “Dạ không có, trước đây con và anh ấy chỉ là hàng xóm bình thường, sau đó gặp lại nhau ở Kinh Bắc… Bọn con không nói chuyện nhiều, huống chi anh ấy còn ra nước ngoài từ sớm, thật sự không giống như ông nghĩ đâu ạ.”


Ông cụ cười khẽ, không nói gì nữa.


Ông chưa từng quản lý chuyện tình yêu và hôn nhân của con cháu, cũng chưa từng có hứng thú hay thời gian để quan tâm.


Chỉ có cuộc hôn nhân của Hạ Cửu và Tiểu Họa, trong lòng ông mới cảm thấy thật tốt đẹp.


Thật tốt đẹp.


E là cô bé trước mặt ông không biết năm đó Hạ Cửu ra nước ngoài là vì cô.


Anh không trưởng thành qua một đêm, cũng không được sinh ra trên đỉnh kim tự tháp để người người ngước nhìn.


Ngược lại, anh sinh ra trong bùn lầy, lưu lạc dưới vực sâu.


Anh không phải là người không vui, không buồn, không tình, không dục, chính là vì đã có người mình muốn bảo vệ, anh mới nhấc từng bước chân nặng nề để bước đi trên con đường sinh tồn.


Năm đó anh mười bảy tuổi, Thi Họa từ một cô gái nhỏ được ông bà nội cưng chiều trở thành trẻ mồ côi trong một đêm.


Cô không chốn dung thân, anh cũng không có gì trong tay.


Muốn bảo vệ cô thì chỉ có thể tìm đường ra, sống như một con người.


Đến đây, cuối cùng ông cụ cũng hiểu về nhân duyên.


Ông không quá nghiêm túc, chỉ thuận miệng căn dặn cháu gái: “Nhân duyên của con và Hạ Cửu đã được số phận định đoạt sẵn. Hai đứa đều rất khổ sở, sau này phải ủng hộ nhau, sống thật tốt. Ông nội giao phó Hạ thị vào tay các con, về phần Hạ Cửu, sau này con thay ông nội chăm sóc nó, cuộc đời còn dài, nếu sau này nó phạm sai lầm nào, con cũng phải trông chừng nó.”


Thi Họa chưa hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời của ông cụ.


Cô cười nói: “Ông nội, ông đề cao con quá rồi, làm sao con trông chừng anh ấy được.”


Ông cụ cong môi, lời ít ý nhiều: “Nếu ngay cả con mà cũng không giữ được Hạ Cửu, trên đời này không có ai giữ được nó.”


Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Story Chương 68
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...