Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp

Chương 67

263@-

Gò má của Thi Họa nóng bừng, trái tim tê dại.


Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch.


Nhịp tim nặng nề làm lòng bàn tay của cô toát mồ hôi, bắp chân càng lúc càng yếu ớt.


Mà Hạ Nghiên Đình lại nhìn cô không chớp mắt, chăm chú mà thâm tình, trong dịu dàng có mê hoặc.


Chiếc ví đen kiểu cũ rơi xuống đất, đến bây giờ vẫn chưa có người nào nhặt lên.


Thảm trải sàn sáng màu làm nổi bật lớp da đen thuần, trông nó càng bí ẩn hơn.


Bí mật trong chiếc ví không cần phải nói ra thành lời, trong lòng hai người họ đều biết rõ.


Ánh đèn trong phòng ngủ chính u ám, nhưng bên ngoài cửa sổ sát đất, bầu trời không còn tĩnh lặng như thường ngày.


Rõ ràng đã hơn chín giờ tối, nhưng dường như có một làn hơi nước che phủ khắp bầu trời, lờ mờ như rạng sáng.


Thi Họa có dự cảm đêm nay sẽ là một đêm không yên bình.


Có lẽ Kinh Bắc sắp đón tuyết.



Ngón tay trắng trẻo của anh chạm vào chiếc cằm mềm mại của cô, cô càng bối rối càng khó lòng đối diện với ánh mắt phán xét của anh.


Rõ ràng người nên chột dạ không phải là cô, nhưng cô lại cảm thấy sợ hãi, giống như mình là con mồi của một thợ săn đã lên kế hoạch từ lâu, cô vô cùng ái ngại.


Cô biết mình là con mồi, rõ ràng đang sợ hãi, nhưng dường như trong sợ hãi có chờ mong.


Sự e dè và tò mò sinh sôi nảy nở không ngừng trong lòng cô, làm cô càng lúc càng dạn dĩ.


Bàn tay mềm mại đột ngột nâng lên, chạm vào bàn tay đang nâng cằm cô, ngón trỏ trắng trẻo và linh hoạt quấn vào tay anh, nhẹ nhàng dùng sức, cô nhìn anh không chớp mắt, giống như muốn đào bới bí mật đáng lẽ không được đưa ra ánh sáng từ đôi mắt sâu thẳm của anh.


Cô chỉ dùng một nửa sức lực, mà sức lực này lại rơi vào lòng bàn tay anh, giống như ác ý v**t v* anh, trêu chọc anh đến mất hồn mất vía.


Rõ ràng là nai tơ chưa trải sự đời, lại vờ làm hồ ly điêu luyện.


Cô cắn môi, đầu ngón tay mềm mại v**t v* lòng bàn tay khô ráo của anh hết lần này đến lần khác, giống như trêu chọc, lại giống như trấn an, giọng nói mềm mại lại nhẹ nhàng nỉ non: “Thế nhân đô thoại Hạ sinh đoan phương cấm dục, ngô triêm thế tình, điểm giải hái bì giáp độ tư tàng nữ tử khái tương, cứu cánh hệ điểm giải…”


(Người đời đều nói Hạ tiên sinh đứng đắn, cấm dục, không vướng bụi trần, tại sao lại vụng trộm cất giấu bức ảnh của một cô gái trong ví, tại sao…)


Cô vừa lên tiếng, lòng bàn tay của anh đột ngột nóng lên, Thi Họa chỉ cảm thấy nhiệt độ này làm đầu ngón tay của mình hơi nhói đau, vô thức định rút tay lại, nhưng anh trở tay nắm chặt năm ngón.


Nhịp tim như nhịp trống, bốn mắt nhìn nhau.


Thi Họa lại chột dạ cúi đầu, không cách nào chịu đựng ánh mắt như thiêu đốt của anh, rốt cuộc cô đầu hàng, hoảng hốt cúi người nhặt chiếc ví rơi trên sàn nhà.


Cô vừa định mở ra, anh đã giành lấy nó, ném đi nơi khác, tạo thành hình vòng cung giữa không trung.


Ánh mắt của cô mờ mịt, rõ ràng là sốt ruột như vậy, cũng chỉ có thể nhìn “tang chứng” bị thủ phạm tịch thu.


Cánh tay mạnh mẽ của anh ôm chặt eo cô, thân thể mềm mại áp vào lòng anh, không còn khiêu khích nữa.


Giọng nói trầm thấp của anh chậm rãi vang lên: “BB, ngô ứng cai loạn sao ngã khái dè, tri thác vị.”


(Cục cưng không được lục lọi đồ đạc của anh, có biết như vậy là sai không?)


Hơi thở mạnh mẽ và áp chế của anh gần như vậy, đầu óc tỉnh táo của Thi Họa sắp sụp đổ, sự thật mà cô tình cờ phát hiện không thể bị che giấu nữa.


Phản ứng của anh càng chứng minh tính xác thực của “tang chứng”.


Vòng tay của anh càng lúc càng chặt hơn, Thi Họa cảm giác bầu không khí xung quanh càng lúc càng loãng, không phải cô không ý thức được một người đàn ông có bí mật bị bại lộ nguy hiểm thế nào, cô không giữ bình tĩnh được, chỉ biết nín thở nhìn vào đôi mắt đen thâm trầm của anh.


“Ngã hệ ngẫu nhiên gian phát hiện, tịnh ngô hệ hữu tâm, nhĩ điểm giải hội hữu ni trương tương, đương thì uấn gió hảo nại đô mão uấn đáo, trọng dĩ vi ngô kiến gió…”


(Em tình cờ phát hiện chứ không phải cố ý, sao anh lại có bức ảnh này, lúc đó em tìm rất lâu mà không thấy, còn tưởng mất rồi…)


Được nửa câu, giọng nói vốn đã nhỏ nhẹ của cô càng thấp hơn, bởi vì cô có cảm giác chiếc váy của mình bị xé ra, giống như thợ săn mưu trí tức giận sau khi bị vạch trần, dùng hành động thực tế để ngăn cản cô lên tiếng.


Cô giống như một món quà bị mở ra, cả người run rẩy, vừa lạnh vừa nóng, bất lực rùng mình, rốt cuộc cũng thở dài một hơi rất khẽ, gần như không nghe thấy: “Hạ Nghiên Đình, ngô thông nhĩ nhất tảo tựu chung ý ngã.” (Lẽ nào anh đã thích em từ lâu.)


Chớp mắt một cái, hơi thở của cô bị ngăn chặn, linh hồn bị khống chế, giống như nai con hoàn toàn bị thợ săn nắm trong tay, nhưng lời cuối cùng giống như một lời khẳng định.


Chứ không phải một câu hỏi.


Cô đã tin chắc.


Hạ Nghiên Đình thích cô.


Thậm chí còn trước cả khi cô yêu anh.


Từ năm cô mười chín tuổi.


Ngày đó trên xe, anh trả lời “Sớm lắm”, lúc đó cô không nhận ra, cũng không đoán được, hóa ra là sớm như vậy…


Mọi chuyện càng lúc càng mất khống chế.


Ban đầu cô đang ngồi trên sofa xem tivi, nhưng sofa nhanh chóng trở nên hỗn loạn, váy nhung mềm mại bị xé thành từng mảnh trên sàn nhà, cô bị bế vào phòng tắm, cả người chìm đắm vào bồn tắm ấm áp.


Dạo này cô không tắm bồn, hẳn là rất thoải mái, nhưng giờ phút này cô không hưởng thụ được chút nào, có lẽ là vì hôm nay bồn tắm đặc biệt chật chội.


Rõ ràng là thân thể ngâm trong nước ấm, nhưng cô lại có cảm giác đại não bị chìm đắm.


Thợ săn đã ẩn úp nhiều năm kiên nhẫn hơn cô nghĩ rất nhiều.


Cô phát hiện một khía cạnh khác của Hạ Nghiên Đình.


Là khi bề ngoài nhã nhặn, cao quý của anh bị xé toạc, bộc lộ dáng vẻ chân thật và hung ác nhất.


Nước trong bồn tắm gia nhiệt bắn tung tóe khắp nơi, phòng tắm xa hoa và gọn gàng không còn giống như trước.



Dường như Thi Họa đã chìm vào mộng đẹp không bao giờ tỉnh lại, cô yếu ớt, không còn chút sức lực nào, chỉ có thể để anh muốn làm gì thì làm.


Cô không nhớ hai người họ ra khỏi phòng tắm từ lúc nào, hay là đèn trong phòng ngủ tắt ngóm từ bao giờ.


Chỉ nhớ vào thời khắc mấu chốt, Hạ Nghiên Đình đột ngột dừng lại, kìm nén hơi thở, dịu dàng v**t v* gò má của cô, giọng nói trầm thấp, kiềm chế, gợi cảm lại nhã nhặn: “Được không em?”


Cả người cô nóng bừng, sự rụt rè trong bản năng làm cô không dám nhìn vào mắt anh, mà cách thức hồi đáp của cô chính là ngầng đầu không do dự, hôn anh say mê.


Nhiệt tình, chủ động, liều lĩnh.


Chuyện xảy ra rất nhanh, từ đó không thể quay đầu lại.


Trong lúc hơi thở giao thoa, giọng nói trầm khàn của Hạ Nghiên Đình chậm rãi dụ dỗ cô nói thật: “Tương ngô kiến gió tựu ngô kiến gió, điểm giải yếu uấn?” (Bức ảnh mất thì cũng đã mất rồi, còn tìm làm gì?)


Cô run rẩy ôm cổ anh, sắp mất mạng, làm gì còn lý trí, anh hỏi cái gì thì cô thật thà trả lời cái đó.


“Ứng thừa gió tí nhân…” (Hứa tặng nó cho một người…)


Tiếng nức nở khàn khàn của cô càng thêm mềm mại, mê hoặc, nhưng cô trả lời quá ngoan ngoãn, quá thật thà, làm người ta dễ dàng đoán ra tình hình ngay lúc đó.


Anh gia tăng sức lực, hung hăng như biến thành người khác, cô càng khóc lóc thảm thiết hơn.


“Ứng thừa gió biên cá, ân?” (Hứa với ai, hửm?)


Trong ánh sáng u ám, giọng nói trầm khàn của anh càng nặng nề hơn, nhưng không chỉ giọng nói mới nặng nề.


Cô nức nở thảm thiết đến mức chóp mũi cũng ửng hồng, hốc mắt ướt nhẹp lại sưng đỏ, cô nhìn anh vô tội, mềm mại và nũng nịu xin tha: “Ngã, ngã, ngã ngô ký đắc gió…” (Em không nhớ…)


Cuối cùng cô cũng ý thức được mình bị lừa, nhưng không cách nào chạy thoát thân, chỉ có thể im lặng giả ngốc.


Sắc mặt của anh u ám, bầu không khí xung quanh lạnh thấu xương.


Cơ thể nóng bừng và cơn ghen lạnh lẽo giao thoa.


Họ gần gũi đến mức chóp mũi gần chạm vào nhau, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, Thi Họa có cảm giác tầm nhìn của mình bị mờ sương, không thể nhìn rõ dáng vẻ của anh nữa.


Bởi vì tầm nhìn mờ mịt, hơi thở càng trở nên nhạy cảm hơn, hương gỗ quen thuộc của anh càn quét khoang mũi của cô, thân thể chìm đắm trong đó, không rõ thực hư.


“Ngô ký đắc, kỷ hảo, đạm tựu tái phạt nhất thứ.” Giọng nói thâm trầm của anh vẫn lộ ra sự mê hoặc, nhưng sự mê hoặc này lại càng làm cô sợ hãi hơn.


(Không nhớ, tốt lắm, vậy lại phạt thêm lần nữa.)


Thi Họa giống như đang đứng trên mây lại bị đẩy xuống vực thẳm lần nữa, mờ mịt lại chìm đắm.


Cô lờ mờ nhận ra mình đã rơi vào một cái bẫy, giống như nai con vô tội bị thợ săn thủ đoạn bày mưu tính kế, bởi vì quá choáng váng, cô vô tình nói ra những từ làm anh không vui, nhắc đến người mà anh không thích và đoạn quá khứ non nớt không đáng nhắc đến của cô.


Cho nên bị chinh phạt, bị trừng trị.


Cuối cùng cô ngả đầu lên chiếc gối mềm khóc nức nở, hai tay che mặt, nước mắt tràn qua kẽ tay, cô không dám đối mặt với người sau lưng.


Trong nhà ấm áp, mê hoặc, bên ngoài tuyết rơi đầu mùa.


Kinh Bắc đón tuyết đầu mùa đột ngột, giống hệt như những năm trước.


Lặng lẽ rơi suốt cả đêm, càng lúc càng dày, từng đốm trắng dần dần nối thành một mảng lớn, tạo nên hình dạng bông tuyết, qua một đêm, cả thành phố chìm trong tuyết trắng, đẹp đến mức người ta phải tan chảy.


/


Đêm đó, có người thực hiện được nguyện vọng của mình, ăn quen bén mùi.


Có người khóc đến khàn giọng, xin tha thế nào cũng vô ích.


Mà ở bên kia của thành phố, có người thức trắng cả đêm.


Đêm đó, Hạ Hành phiền muộn, không chỉ vì người phụ nữ đang rơi nước mắt trước mặt anh ta, mà còn vì một lý do nào đó không rõ, tóm lại là trong lòng vô cùng phiền muộn.


Trước đây anh ta không hút thuốc, nhưng dạo này lại nghiện, hút hết điếu này đến điếu khác, tàn thuốc nhanh chóng chất đầy chiếc gạt tàn thủy tinh trên bàn.


Từ Thanh Uyển mặc một chiếc váy xanh, sắc mặt rất kém, mùa đông đã đến, nhiệt độ liên tục giảm xuống, trông cô ấy càng đau bệnh hơn, đôi môi cũng mất đi màu hồng trước đây.


Thấy Hạ Hành không phản ứng, cô ấy ngồi ở đầu còn lại của chiếc sofa, thỉnh thoảng lại lau nước mắt bằng mu bàn tay: “A Hành, em thật sự biết lỗi rồi, lúc đó em bị ma xui quỷ khiến, xin lỗi, em sẽ không làm vậy nữa, xin lỗi, đã làm anh thất vọng rồi…”


Mấy ngày ông cụ Hạ ngã bệnh nguy kịch, Hạ Hành cực kỳ bận rộn.


Mỗi ngày không chỉ phải theo dõi công việc của ngân hàng Hoa Tỳ, mà thỉnh thoảng còn phải đến bệnh viện nuôi bệnh, nhà họ Hạ tranh quyền đoạt thế cũng làm anh ta sứt đầu mẻ trán.


Mặc dù lần này ông cụ vượt qua được, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra ông chỉ có thể kéo dài thêm một, hai năm.


Bây giờ Hạ Cửu ngồi vững trên chiếc ghế chủ tịch của tập đoàn Hạ Tỳ, nhưng nền móng ở Kinh Bắc vẫn còn chưa ổn định.


Mặc dù anh tàn nhẫn, lại có năng lực, sự cải cách của anh ở Kinh Bắc lần này cũng cứng rắn, thuyết phục, nhưng cũng có nhiều nhân sự lâu năm của tập đoàn than thở.


Cơ nghiệp của nhà họ Hạ có lịch sử một trăm năm, nhiều cổ đông đã có tuổi nhưng chưa nghỉ hưu, vẫn thực hiện quyền biểu quyết tại đại hội đồng cổ đông, dù sao Hạ Cửu cũng còn trẻ, chưa đến ba mươi.


Mấy ông cụ này chưa chắc hiểu được ý tưởng cải tiến của anh.


Ở đâu có bất mãn thì ở đó có chỉ trích, huống hồ chi cuộc hôn nhân của Hạ Cửu và Thi Họa bị lộ ra trong lúc ông cụ đang nguy kịch.


Trước đây bị quyền lực của ông nội áp chế, ba người nhà Hạ Cảnh Minh không dám nói một lời, cho nên suốt sáu tháng qua, số người biết chuyện không hề tăng lên, đa số người trong nhà đều chấn động, ngạc nhiên.


Không ai nghĩ một đứa cháu nuôi tầm thường như Thi Họa lại có thể bám víu vào chủ nhà mới của họ.


Thật ra mấy năm qua Hạ Cửu nắm quyền, có không ít những lời chỉ trích liên quan đến anh.


Dù sao ai cũng biết bê bối của Hạ Hiến Chi năm đó, nhà họ Hạ có truyền thống tốt đẹp mấy trăm năm, chỉ có ông ấy là bị đuổi ra khỏi gia phả vì thói xấu.


Mà Hạ Cửu là con trai duy nhất của Hạ Hiến Chi, đương nhiên xung quanh anh có rất nhiều tranh cãi.


Nhưng vì anh quá quyền lực, người bên ngoài có bất mãn cũng không dám thô lỗ nếu không gặp thời cơ thích hợp.


Lần này, chủ nhà cũ ngã bệnh nguy kịch, cuộc hôn nhân của Hạ Cửu lại bị bại lộ, chính là thời cơ thích hợp.


Hạ Cửu giống như lộ ra điểm yếu, mọi người đều chắc chắn anh kết hôn với Thi Họa vì số cổ phần trong tay ông cụ.



Ông cụ Hạ chỉ có mấy người con, Hạ Hành là cháu trai duy nhất, nói đúng lý ra, nhận nuôi thêm một đứa cháu gái cũng không phải chuyện gì to tát.


Chỉ cần cho cô thêm một chút của hồi môn, để lại vài bất động sản cho cô thừa kế là được.


Ông cụ có để lại cho Thi Họa bao nhiêu cũng là quyền tự do của ông, người khác không thể chỉ trích.


Nhưng cháu gái nuôi và chủ nhà mới liên kết với nhau, bản chất vấn đề hoàn toàn thay đổi.


Huống hồ chi, trước đây cháu gái nuôi còn đính hôn với cháu đích tôn, Hạ Hành.


Chú Tư của Hạ Hành, Hạ Bỉnh Sâm, lợi dụng thời cơ gia tăng quyền lực, bên cạnh ông ấy còn có một tay sai trung thành, chú Năm Hạ Sùng Đức gào thét mở đường cho ông ấy đủ kiểu.


Trong thời gian này, Hạ Cảnh Minh và con trai Hạ Hành đều rơi vào tình cảnh rất khó xử.


Họ không muốn đứng về phía Lão Cửu, cũng không dám đứng về phía Lão Tứ.


Tóm lại là một tháng sứt đầu mẻ trán.


Cho nên suốt một tháng qua, Hạ Hành gần như không để ý đến Từ Thanh Uyển, cũng trả lời tin nhắn của cô ấy rất trễ.


Đương nhiên Từ Thanh Uyển biết tình trạng của ông nội, không dám tùy tiện quấy rầy, mãi đến hai ngày sau khi tình trạng của ông nội dần dần ổn định, chuyển biến tích cực, cô ấy mới dám thú nhận sự thật về chuyện xảy ra gần đây.


Mấy ngày trước, tài khoản cá nhân của Từ Thanh Uyển trên các nền tảng truyền thông liên tiếp xảy ra vấn đề.


Ban đầu, cô ấy là chủ một trang blog thư pháp, sau đó dần dần mở tài khoản trên nhiều nền tảng, có hàng triệu người hâm mộ trên toàn mạng lưới, sức ảnh hưởng rất lớn, được xem là một trong những ngôi sao hàng đầu trong hạng mục của mình.


Sau khi cô ấy xuất hiện trong Gala Trung thu tháng trước, số lượng người hâm mộ tăng trưởng nhanh chóng, được tiếp nhận rất nhiều lời đề nghị, ký nhiều hợp đồng hợp tác.


Nhưng trong lúc đang thuận buồm xuôi gió, tài khoản của cô ấy trên các nền tảng khác nhau đều bị hạn chế do vi phạm quy tắc, có tài khoản còn bị cấm đăng bài, thậm chí còn hạn chế đăng nhập.


Từ Thanh Uyển không phải là người mới trong lĩnh vực truyền thông, cô ấy hiểu rất rõ tình hình này không phải là một vấn đề đơn giản, nhất định là có người gây áp lực lên nền tảng.


Nhưng cô ấy chưa từng đắc tội với các nền tảng này, không hiểu được lý do.


Mặc dù gia cảnh của cô ấy sung túc, nhưng sức khỏe kém từ nhỏ, có thể phát triển sự nghiệp từ sở trường của mình là điều mà cô ấy rất xem trọng.


Suốt mấy ngày tài khoản gặp vấn đề, cô ấy mất ăn mất ngủ.


Tài khoản bị chặn càng lâu, lượng tương tác càng sụt giảm nghiêm trọng, cho dù sau này có khôi phục lại được, chỉ sợ bị thiệt hại quá lớn, khó lấy lại độ nổi tiếng trước đó.


Huống chi còn có rất nhiều dự án hợp tác truyền thông chưa hoàn thành, nếu chậm trễ lâu hơn nữa thì phải bồi thường thiệt hại hợp đồng, là một khoản tiền không hề nhỏ.


Cho nên cô ấy rất sốt ruột, nhờ bạn bè giúp đỡ khắp nơi, muốn tìm ra mình đã đắc tội với ai mà lại bị các nền tảng trực tuyến đột ngột phong sát.


Cô ấy vào giới này lâu như vậy, đương nhiên cũng quen biết nhiều blogger có sức ảnh hưởng trong ngành, còn có quản lý của các nền tảng, hỏi qua rất nhiều người, cuối cùng chỉ nhận được một câu trả lời chung chung —— cô ấy vi phạm quy tắc cộng đồng.


Cho nên tạm thời bị xử lý, nhưng bị hạn chế bao lâu thì không ai trả lời cô ấy.


Hạ Hành bận rộn, không để ý đến cô ấy, cô ấy đành nhờ ba mình giúp đỡ.


Từ Quán Lâm dùng mối quan hệ để liên lạc với người phụ trách của một nền tảng, có được câu trả lời tương đối rõ ràng.


—— Đúng vậy, cô ấy đã đắc tội với một người, mà còn đắc tội với một người không tầm thường.


Có lẽ người phụ trách của nền tảng đó muốn giữ mặt mũi cho đạo diện Từ Quán Lâm, thấy hình như ông ấy thật sự không biết con gái mình đã lén lút làm chuyện gì, cho nên người này khéo léo ẩn ý: “Chi bằng để con gái anh nhớ lại xem dạo này cô ấy có làm gì trái lương tâm trên mạng hay không.”


Từ Quán Lâm hoang mang, chỉ có thể nói lại nguyên văn lời của người phụ trách cho Từ Thanh Uyển nghe.


Nghe xong, Từ Thanh Uyển hoảng hốt.


Đương nhiên cô ấy đã làm chuyện trái lương tâm, không chỉ là gần đây, mà là đã lên kế hoạch từ rất sớm.


Sớm như lúc nghe Hạ Hành nói Thi Họa có thể sẽ dẫn chương trình Gala Trung thu, cô ấy đã thuê một kẻ gây hấn trên mạng để lan truyền tin đồn khắp Internet.


Nói đúng ra, chính cô ấy cũng không biết đó là tin đồn.


Cô ấy tình cờ tìm thấy bức ảnh đó trong một bài báo cũ, trong bức ảnh, chủ tịch của Trung tâm Tài chính Toàn cầu, Hứa Kính Nguyên, đang cầm ly rượu đỏ, mỉm cười mập mờ với Thi Họa.


Nhớ đến mấy tháng trước đó, rõ ràng tình yêu đã được trình chiếu trên màn hình của ba tòa nhà, mà tòa nhà Trung tâm Tài chính Toàn cầu nằm ngay chính giữa, nhất định là do một người đàn ông đang theo đuổi Thi Họa làm nên.


Từ Thanh Uyển biết người đó chưa chắc là Hứa Kính Nguyên, nhưng cô ấy không loại trừ khả năng này.


Nếu chuyện tình cảm giữa Hứa Kính Nguyên và Thi Họa được xác nhận, chắc chắn sự nghiệp của Thi Họa sẽ bị thiệt hại nghiêm trọng, dù cho Hứa Kính Nguyên có ly hôn, ông ấy vẫn là một người đàn ông trung niên đã qua một đời vợ.


Ông ấy và Thi Họa chênh lệch hơn hai mươi tuổi, hình ảnh người đẹp biên tập viên có nhan sắc tiên nữ được cư dân mạng ca ngợi đương nhiên sẽ lao dốc một khi người ta tin rằng cô là chim hoàng yến được một người đàn ông lớn tuổi bao nuôi.


Huống chi ở một đơn vị như Đài truyền hình Kinh Bắc, hình tượng cá nhân tích cực là điều quan trọng hơn hết.


Trước Gala Trung thu, Thi Họa chưa trở thành hiện tượng mạng, cho nên kẻ gây hấn trên mạng không tạo nên sóng to gió lớn, nhưng sau đó hiệu quả rất rõ ràng, Từ Thanh Uyển còn tưởng hình ảnh của Thi Họa sẽ sụp đổ, thậm chí sẽ bị đình chỉ công việc tại Đài truyền hình Kinh Bắc.


Chưa từng nghĩ chuyện sẽ diễn ra theo chiều hướng mà cô ấy không hề ngờ đến.


Chim hoàng yến của Hứa Kính Nguyên là người khác, không phải Thi Họa.


Mà sau lưng Thi Họa lại có một người bạn trai bí ẩn, trẻ tuổi, nhiều tiền, cực kỳ đẹp trai.


Sau khi dư luận đổi chiều, đương nhiên cô ấy cũng dừng lại, không thể làm gì được nữa.


Vốn dĩ cô ấy còn tưởng chuyện này sẽ chìm vào quên lãng, dù sao Thi Họa cũng không chịu tổn thất thực tế nào, thậm chí còn lên hot search mấy lần, độ nổi tiếng còn cao hơn trước.


Không ngờ có người xuất hiện sau lưng cô.


Nhớ lại sự cố chiếc váy vàng lần trước, cũng không khó để Từ Thanh Uyển đoán ra người đứng sau chuyện này là ai.


Sau khi biết được chuyện này, ba Từ Quán Lâm làm lớn chuyện, rất tức giận, thậm chí còn nói sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với cô ấy.


Thấy ba không chỉ mặc kệ mình mà còn nặng lời với mình.


Từ Thanh Uyển gần như sụp đổ.


Cô ấy không hiểu tại sao mỗi lần có chuyện liên quan đến Thi Họa, ba lại phản ứng mạnh như vậy.


Cô ruột đã qua đời nhiều năm, ba chưa từng chăm sóc Thi Họa, thậm chí còn có thể nói là lạnh nhạt với cô.



Nhưng bất kể là sự cố chiếc váy vàng lần trước hay là chuyện lần này, phản ứng của ba đều rất căng thẳng, dường như ông ấy rất phản đối con gái làm chuyện gì dính dáng đến Thi Họa, rất sợ nhìn thấy cô ấy đối đầu với Thi Họa.


Thái độ đó làm cô ấy bối rối, bất an, nhưng không có ba chống lưng, người duy nhất cô ấy có thể nhờ giúp đỡ chỉ còn Hạ Hành.


Bây giờ cô ấy ngồi bên cạnh Hạ Hành, cẩn thận nắm tay anh ta, nức nở nói: “A Hành, sao anh không nói gì thế, lần này em thật sự hối hận rồi, em cũng biết mình làm vậy là không đúng, nhưng em không thể kiềm chế bản thân, bởi vì… bởi vì anh luôn để ý đến Thi Họa, em yêu anh như vậy, thấy anh hết lòng hết dạ vì cô ấy, mà cô ấy lại ở bên cạnh người đàn ông khác, trong lòng em cảm thấy rất đau khổ, là bởi vì quá yêu anh, em mới phạm phải sai lầm…”


Sắc mặt của Hạ Hành lạnh như băng, đôi mắt không hề chứa đựng sự dịu dàng.


Anh ta không rõ mình bắt đầu chán ghét Từ Thanh Uyển từ lúc nào, hoặc có lẽ không thể nói là chán ghét, nói là vô cảm thì thích hợp hơn.


Lúc trước Thi Họa ở bên cạnh, anh ta không có được sự vỗ về, Từ Thanh Uyển có thể bù đắp.


Nhưng qua khoảng thời gian này, anh ta phát hiện trước đây mình đã phạm sai lầm nghiêm trọng.


Sau khi anh ta chia tay Thi Họa, vai trò của Từ Thanh Uyển trở nên cực kỳ nhỏ bé, anh ta càng lúc càng cô đơn.


Cho nên anh ta im lặng với Từ Thanh Uyển, giống như lúc này, dù cho cô ấy đang khóc lóc kể lể, từng câu từng chữ đều đau xót, nhưng anh ta không dễ động lòng.


Sau khi hút xong một điếu thuốc nữa, anh ta tiện tay dụi nó vào gạt tàn thuốc, nhướng mày nhìn người phụ nữ đang rơi lệ bên cạnh mình, từng câu từng chữ đều lạnh lẽo: “Thanh Uyển, cô hiểu chuyện một chút có được không, cô cũng là người lớn, suốt ngày lãng phí thời gian bôi nhọ người khác thì có ý nghĩa gì? Cô không có chuyện gì để làm à?”


Từ Thanh Uyển tái mặt, cô ấy ngẩn người một lát, nước mắt vẫn còn vương trên hàng mi, chực khóc, giờ phút này lại bị thái độ lạnh lùng của Hạ Hành trấn áp.


Cô ấy trấn tĩnh một hồi lâu, cuối cùng mới cố nói một lời: “A Hành, sau này em sẽ không làm như vậy nữa đâu, thật sự là vì không thể buông bỏ sự nghiệp, em mới nhờ anh cứu em, nếu thật sự là chú Chín của anh gây áp lực sau lưng, em cũng không biết mình nên làm thế nào nữa, tài khoản của em còn hoạt động được không?”


Hạ Hành trầm giọng hỏi ngược lại: “Cô chưa học được bài học từ sự cố chiếc váy lần trước à, sao còn phạm phải sai lầm ngu ngốc vậy chứ?”


“…” Từ Thanh Uyển hít một hơi, toàn bộ tinh thần gần như sụp đổ, “Vậy đúng là chú Chín của anh rồi, bạn trai của Thi Họa là chú Chín của anh à? Rốt cuộc, rốt cuộc cô ấy làm thế nào…”


Hạ Hành lạnh lùng đến mức không thấy một chút xíu hơi ấm, thật lâu sau đó, anh ta mới xùy một tiếng: “Bạn trai? Cô có biết họ đã đăng ký kết hôn rồi không?”


“Cái gì?”


Bầu không khí đột ngột đóng băng, Từ Thanh Uyển nghẹn lời, sắc mặt kinh ngạc.


Cô ấy không dám nghĩ, cũng không hiểu được nguyên nhân.


Sao lại, sao lại có thể?


Đăng ký kết hôn?


Trước đêm nay, cô ấy còn tưởng tượng Thi Họa dựa vào nhan sắc để dẫn dụ người khác, cô thừa hưởng gen tốt của cô dượng, bề ngoài của cô đúng là kiểu nhan sắc cực kỳ thu hút với đàn ông.


Bất kể Hạ Nghiên Đình có đứng đắn và nhã nhặn đến đâu, suy cho cùng anh cũng là đàn ông.


Chỉ cần là đàn ông thì đều có nhu cầu sinh lý.


Cô ấy tưởng Thi Họa là con chim hoàng yến mà Hạ Nghiên Đình chơi đùa lúc rảnh rỗi, tuyệt đối không nghĩ họ là vợ chồng hợp pháp.


Đêm đó, Từ Thanh Uyển không ngủ được.


Mà Hạ Hành cũng không buồn ngủ.


Anh ta lạnh lùng rời đi, để lại căn phòng tràn ngập mùi thuốc lá.



Hạ Hành rời khỏi nhà họ Từ, lái xe đến quán rượu, ngồi suốt một đêm.


Từ Thanh Uyển gây ra tai họa, thật lòng mà nói, chuyện này không gây nên gợn sóng nào ở nơi sâu nhất trong nội tâm của anh ta.


Anh ta sẽ cố hết sức giải quyết vấn đề thay Từ Thanh Uyển, nhưng không phải là vì cô ấy, mà là vì chính mình.


Hạ Nghiên Đình đã điều tra ra, anh ta nhất định phải đi xin lỗi.


Nếu không thì không biết sẽ lý giải thế nào. Tài khoản của Từ Thanh Uyển bị chặn là chuyện nhỏ, nhưng nếu Hạ Cửu hiểu lầm hai cha con Hạ Hành đứng về phía chú Tư, vấn đề sẽ trở nên nghiêm trọng.


Bởi vì đắc tội với Thi Họa dễ bị hiểu thành bất kính với chủ nhà mới, Hạ Nghiên Đình.


Cho nên bất kể là với Hạ Nghiên Đình hay Thi Họa, anh ta cũng cần phải xin lỗi thay Từ Thanh Uyển, đồng thời rửa sạch thanh danh của bản thân mình.


Anh ta tự hỏi thời gian này mình có đắc tội gì với Hạ Nghiên Đình không.


Nhưng không đoán được Hạ Nghiên Đình có đổ tội lỗi mà Từ Thanh Uyển gây ra sau lưng lên đầu của anh ta hay không.


Anh ta ngồi một mình ở quán rượu đến rạng sáng mới rời đi, bởi vì còn phải đến Nhạn Tây Ngự Phủ, anh ta không dám uống rượu, chỉ dám uống thức uống không cồn.


Thức trắng cả đêm, trạng thái đã sa sút, tâm tình cũng phiền muộn.


Anh ta cũng không rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với mình.


Lúc bước qua cổng chính của Nhạn Tây Ngự Phủ, tim anh ta như ngừng đập.


Giống như nghe thấy âm thanh vỡ vụn ở nơi sâu thẳm.


Dì Du quản gia nghe nói anh ta đến đây bàn chuyện quan trọng trong tập đoàn với chú Chín.


Đương nhiên dì Du không hiểu chuyện trong tập đoàn, chỉ biết dạo này nhà họ Hạ chia bè chia phái lộn xộn, Cửu gia cũng rất bận rộn, đương nhiên bà ấy không dám làm chậm trễ thời gian. Huống chi Hạ Hành là cháu đích tôn của nhà họ Hạ, không phải là người mà bà ấy có thể lơ là.


Bà ấy mời Hạ Hành ngồi.


Nhưng sau khi ngồi xuống, trên lầu hoàn toàn không có động tĩnh, mãi đến mười giờ trưa.


Hạ Hành dần dần cảm thấy kỳ lạ, anh ta đã nghe qua thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Hạ Nghiên Đình từ lâu, nghe nói là cực kỳ kỷ luật, thường thức dậy trước khi trời sáng, đến bây giờ cũng chưa có người nào thấy anh ngủ nướng, nghe đồn anh kỷ luật kinh khủng.


Huống chi mùa đông năm nay khắc nghiệt, sao có thể lười biếng ngủ đến khi mặt trời lên cao.


Dì Du cũng cảm thấy rất kỳ lạ, dạo này trời lạnh, phu nhân cũng đi ngủ trễ hơn, nhưng Cửu gia chưa từng dậy trễ.


Dạo này nhiều việc, bình thường giờ này, Cửu gia đã ra khỏi nhà.


Hai người họ đều hoang mang tột độ.


Đương nhiên họ không biết chuyện gì đã xảy ra trong phòng ngủ chính vào lúc đó…



Đêm qua, Thi Họa chìm vào giấc ngủ trong nước mắt, lúc đi ngủ cũng đã kiệt sức, giống như đã mất nửa cái mạng.


Tầm chín giờ sáng, cô thức dậy, cảm thấy toàn thân đau nhức.


Chỉ cử động nhẹ cũng làm bắp chân và ngón chân đau xót khó chịu.


Mà người đàn ông bên cạnh lại ôm cô vào lòng, gương mặt đẹp mắt và nhã nhặn trông vô cùng sảng khoái, không mảy may hổ thẹn.


Tuyết đã rơi ngoài cửa sổ, năm nay tuyết đầu mùa đến đột ngột, vừa bắt đầu đã rơi không ngừng.


Giống như từng cọng lông vũ rơi xuống bệ cửa sổ, nhuộm trắng tầm nhìn của cô.


Cảnh tuyết đẹp động lòng người, cô là đứa con của phương Nam, luôn thích ngắm cảnh tuyết. Dù cho đã đến Kinh Bắc hơn mười năm, ước mơ ngắm tuyết trong lòng đứa con phương Nam không hề thay đổi theo thời gian.


Cô yêu tuyết như vậy, giờ phút này không thể rời mắt.


Cho nên khi đối diện với đôi mắt đen mê hoặc của Hạ Nghiên Đình, cô càng cảm thấy tủi thân, oán giận.


Cô nhớ chuyện xảy ra đêm qua, ngại ngùng đến mức chỉ ước mình mất đi ký ức. Bây giờ cô vừa xấu hổ vừa mệt mỏi, chỉ muốn tiếp tục chìm vào giấc ngủ.


Nhưng nghĩ đến công việc, lại phải ngồi dậy gọi một cuộc cho đồng nghiệp thân thuộc.


Một người luôn chuyên cần như cô, lần đầu tiên phải đổi ca làm với đồng nghiệp.


Không vì lý do nào khác, đơn giản là cô không xuống giường được.


Nếu không nghỉ ngơi một ngày, cô thật sự sợ đi làm sẽ bị người ta sẽ phát hiện ra dáng đi của mình có gì đó kỳ lạ.


Cũng may đồng nghiệp vui vẻ đổi ca, dù sao Thi Họa cũng giúp người khác nhiều lần, đồng nghiệp có qua có lại cũng là chuyện bình thường.


Đồng nghiệp thay ca hôm nay lớn hơn cô nhiều tuổi, nghe thấy giọng Thi Họa hơi khàn còn tưởng cô lại ngã bệnh, không khỏi lo lắng: “Tiểu Thi, cô còn trẻ như vậy, nên tập thể dục nhiều hơn, dạo này nhiều người bị cảm cúm, nếu không khỏe thì nên chăm sóc bản thân, tôi có thể làm thay cô mấy ngày này.”


Thi Họa chỉ biết cảm ơn liên tục.


Vừa cúp máy, cô đã quay đầu, bắt gặp đôi mắt mập mờ trêu chọc của anh.


Tự dưng cô cảm thấy tủi thân, lại trở mình, nhắm mắt, không muốn để ý đến anh.


Ai mà ngờ đàn ông vừa phá giới đã xé bỏ hoàn toàn bề ngoài lạnh lùng, nhã nhặn, bộc lộ bản tính cố chấp và đầy d*c v*ng như vậy.


Anh khẽ vươn tay, kéo thân thể mềm mại của bà xã vào lòng mình, nhẹ nhàng v**t v*.


Ngoài cửa sổ, tuyết rơi càng lúc càng dày, từng viên gạch trong sân nhà kiểu Trung Hoa bị bao phủ trong làn tuyết, một màu trắng xóa, ánh mặt trời nhàn nhạt và tuyết trắng mênh mông hòa quyện vào nhau.


Thi Họa nhắm mắt, ánh sáng trong phòng u ám.


Anh tình tứ hôn lên mí mắt trắng trẻo của cô, thành kính, chậm rãi.


Thi Họa biết mình không phải là đối thủ của anh, trong chuyện này, cô không có quyền kiểm soát, rõ ràng là đã buồn ngủ hết sức, nhưng cô chỉ có thể đắm chìm càng lúc càng sâu.


“Hạ Nghiên Đình, em buồn ngủ quá…”


“Sao anh lại có thể bắt nạt người ta như vậy.”


“Mệt quá. Mệt quá.”


Cô có cảm giác như mình chìm vào biển sâu, đứng trước nguy cơ chết đuối, cô chỉ có thể bất lực giành giật từng hơi thở.


Bởi vì lời van xin quá chân thành, giọng nói lại dịu dàng, làm trái tim anh nổi sóng.


Không những không buông tha, mà còn trừng phạt nặng nề hơn, hung dữ hơn.


Cuối cùng lại mê man trong lòng anh.


Trước khi chìm vào giấc ngủ, chỉ mơ màng nhớ mình được bế vào phòng tắm, tắm rửa rất sạch sẽ, còn được bôi thuốc chống sưng.


/


Mãi đến hai giờ chiều, Hạ Hành mới gặp được Hạ Nghiên Đình.


Mà cái làm anh ta chấn động nhất là Hạ Nghiên Đình vẫn đang mặc bộ đồ ngủ màu đen. Mái tóc còn hơi rối, anh lười biếng xuống lầu.


Nhìn thấy dáng vẻ này, Hạ Hành kinh ngạc đến mức lâu thật lâu cũng không nói nên lời.


Bình thường anh ta cũng biết ăn nói, lời lẽ khéo léo.


Giờ phút này lại như bị quấy nhiễu vì Hạ Nghiên Đình ngồi xuống ghế sofa, bầu không khí rất kỳ lạ.


Giữa đàn ông với đàn ông tồn tại sự ăn ý rất tế nhị.


Cả phòng khách rộng lớn lặng ngắt như tờ. Dù cho không nói lời nào, anh ta vẫn cảm nhận được sự thỏa mãn trong đôi mắt sáng tỏ và sâu thẳm của Hạ Nghiên Đình.


Là dấu hiệu của một người đàn ông ăn quen bén mùi.


Anh ta im lặng thật lâu, Hạ Nghiên Đình dần dần mất kiên nhẫn, phải chậm rãi lên tiếng: “Tìm chú để diễn kịch câm à?”


Hạ Hành tái mặt, anh ta cố gắng trấn tĩnh bản thân, gạt bỏ những hình ảnh liên tiếp xuất hiện trong đầu, anh ta ngồi thẳng, thấp giọng nói: “Chú Chín, đêm qua con mới biết chuyện của Thanh Uyển, cô ấy đã rất hối hận, ăn năn sâu sắc…”


Hạ Hành giải thích ngọn ngành với Hạ Nghiên Đình mất hai, ba phút.


Sợ chuyện ngu ngốc mà Từ Thanh Uyển đã làm sẽ gây liên lụy đến nhà mình.


Hạ Nghiên Đình nghe xong, sắc mặt không rõ vui buồn, cũng khó đoán anh đang nghĩ gì.


Trong lúc đang run sợ, Hạ Hành nghe anh lạnh lùng nói: “Xin chú cũng vô dụng, còn phải xem ý của thím Chín thế nào đã.”


Hạ Hành thở phào nhẹ nhõm, nghĩ mình vẫn còn đường xoay sở.


“Vậy con có thể gặp thím Chín không, con không có ý gì khác, chỉ muốn trực tiếp xin lỗi thay Thanh Uyển, mong được thím Chín tha thứ.”


Có trời mới biết, lúc nói ra hai chữ “thím Chín”, trong lòng Hạ Hành chua xót thế nào, giống như toàn bộ trái tim đều bị ngâm vào acid, vừa đau vừa rát, khó chịu đến mức anh ta chỉ muốn yên nghỉ tại chỗ.


Người ngồi chính giữa ghế sofa cười khẽ, dường như ánh mắt lạnh lùng che giấu điều gì đó mập mờ ——


Thật lâu sau, anh trầm giọng nói: “E là hôm nay không được, thím Chín của con mệt, còn đang nghỉ ngơi.”


Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Story Chương 67
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...