Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Chương 66
210@-
Dưới ánh đèn vàng, hàng mi dày của cô khẽ run rẩy, đầu ngón tay liên tục vào mấy dòng chữ tiếng Anh được chạm khắc.
“For Beverly”
Bí mật như vậy.
Ẩn núp trong góc khuất.
Rốt cuộc giờ phút này cũng lấp lánh rực rỡ.
Đôi mắt ươn ướt của Thi Họa vô thức nhìn về phía người đàn ông đang yên giấc trên chiếc giường lớn.
Anh ngủ yên bình như vậy, hoàn toàn không biết giờ phút này, cảm xúc của cô đang dao động mãnh liệt.
Lúc này, những ký ức đã phủ bụi tạo nên một cơn thủy triều trong đại não.
Hơi thở của cô gấp gáp, cô cẩn thận đặt kẹp sách vào đúng chỗ, sau đó đứng lên, bước đến kệ sách sau lưng mình.
Phòng ngủ chính ở Nhạn Tây Ngự Phủ rộng lớn, đằng sau chiếc bàn cô sử dụng có một kệ sách hình vòm kiểu Trung cổ màu đen bằng gỗ hồ đào.
Những bức thư mà cô trân quý nhiều năm được cất giữ trong một chiếc hộp thủy tinh trên kệ sách.
Cô run rẩy mở hộp, lấy ra một xấp phong thư cũ thật dày, giấy chống ẩm thượng hạng không tì vết, hồi còn nhỏ, cô luôn cảm thấy con dấu bằng sáp rất tinh xảo.
Là sự trịnh trọng mà cô bé mười tuổi năm đó chưa từng cảm nhận.
Bởi vì cô luôn cẩn thận lựa chọn giấy, bút và phong thư, cho nên cũng được đối đãi như vậy.
Tâm tư của cô bé quá ý nhị, mà từ đầu đến cuối, đối phương đều cảm nhận được hết, lấy chân tình để hồi đáp cho cô.
Có lẽ đó là một trong những lý do tại sao năm đó cô lại hăng say thư từ qua lại cùng La Đạo Phu Tư.
Mười một năm trước, cô mang hành lý đơn sơ đến nhà họ Hạ, mọi người xung quanh đều xa lạ, dù có ông nội Hạ chăm sóc, nhưng vẫn không có cách nào chống lại cảm giác đơn độc.
Hồi đó cô còn quá nhỏ, cũng quá mông lung, vào độ tuổi mà đầu óc vừa được mở mang, cô đã phải chấp nhận toàn bộ thực tại về cái chết.
Vẫn nhớ cảm giác mông lung về sự tồn tại.
Có một quãng thời gian rất dài, cô không hiểu tại sao mình nên sống khi đã mất đi tất cả người thân yêu.
Chẳng qua cô chỉ giả vờ điềm nhiên, đi học, tan trường như bao đứa trẻ khác, nhưng lại giống hệt như một linh hồn lưu lạc.
Mãi đến khi quyển nhật ký quan sát tang lễ đột ngột xuất hiện trên chiếc bàn nhỏ của cô.
Đối với một cô bé mười tuổi chưa đọc được bao nhiêu, quyển sách này mở ra một thế giới mới liên quan đến sự sống và cái chết.
Thi Họa cầm xấp phong thư dày cộp, lại ngồi vào bàn.
Sau khi cẩn thận sắp xếp và đánh giá lại, rốt cuộc rất nhiều ký ức khó hiểu cũng được xâu chuỗi vô cùng hợp lý và logic.
Nhất định quyển sách kia là do anh chọn cho cô.
Chiếc bánh hình cầu màu hồng anh đào đột ngột xuất hiện lặng lẽ trong phòng cô cũng vậy.
Trầm lặng, kiệm lời.
Rất giống tính cách của anh thời niên thiếu.
Thảo nào, triết lý về sinh mạng trong quyển sách kia không giống một điều mà Hạ Hành năm mười bốn tuổi có thể hiểu được.
Hạ Hành là cháu đích tôn của nhà họ Hạ, từ nhỏ đã sống trong sự quan tâm và che chở của ba mẹ, còn được ông nội và cả nhà họ Hạ yêu thương.
Anh ta sinh ra đã là trăng sáng giữa trời sao, chưa từng trải qua biến cố trong cuộc sống, phải đi đâu mới có thể tìm được một quyển sách như vậy?
Là Hạ Nghiên Đình.
Khi cô mới đến Kinh Bắc, hoang mang, bất lực, có lẽ Hạ Nghiên Đình cũng không lạnh nhạt như cô nghĩ.
Ngược lại, anh để ý đến nỗi buồn của cô, có lẽ bản thân anh cũng là trẻ mồ côi, có thể đồng cảm với sự hoang mang của cô, cho nên mới có thể tìm một quyển sách phù hợp, dùng câu từ để giải đáp những mông lung của cô.
Hốc mắt nóng rát, Thi Họa vô thức giơ tay, vội vàng lau mắt, không quan tâm đến vệt nước trên mu bàn tay, cô gấp gáp lại cẩn thận mở phong thư đầu tiên ra.
“Bối Phù Lệ thân mến, xin chào.”
Là lời hồi âm đầu tiên mà Rodolphus gửi cho cô.
Bức thư đầu tiên chỉ đơn thuần chia sẻ về sách, chưa bàn đến những vấn đề khác.
Đọc xong, cô tiếp tục mở phong thư thứ hai, thứ ba, thứ tư…
Càng lúc càng có nhiều ký ức sống lại, giống như những bức ảnh cũ kỹ, phai màu đã được khôi phục lại. Hóa ra họ từng thảo luận nhiều chủ đề như vậy, hóa ra năm đó cô có nhiều nỗi phiền muộn kỳ lạ thế này.
Chính những bức thư này đã tô điểm vào cuộc sống cô độc và nhàm chán của cô.
Ba năm, anh bầu bạn cùng cô mà cô không hề hay biết suốt ba năm ròng rã.
Cô cũng không biết anh lấy đâu ra nhiều sự kiên nhẫn đến vậy để có thể giải đáp vô số phiền muộn của một cô bé mười tuổi.
Chẳng hạn như ở ngôi trường mà cô mới chuyển đến, không có bạn học nào để ý đến cô, bạn học đều có nhóm riêng, giáo viên cho chia nhóm, cô cũng không tìm được bạn cùng nhóm với mình.
Chẳng hạn như nội dung dạy học ở hai ngôi trường rất khác biệt, cô không biết bính âm, không thể theo kịp bài học. Ngữ văn khó, toán cũng kỳ lạ, chỉ có tiếng Anh là đơn giản…
La Đạo Phu Tư không ngại đưa ra đáp án tham khảo để giải quyết những rắc rối của cô.
Anh nói với cô, không có bạn cùng nhóm thì có thể làm bài tập một mình, chất lượng bài tập tốt, dần dần sẽ có bạn học chủ động tìm đến cô.
Hội nhóm của học sinh cũng không phải là quá vững chãi, cô muốn kết bạn cũng không cần phải vội, sau này sẽ còn rất nhiều cơ hội.
Anh cũng nói với cô, không có bạn cũng không phải là một chuyện đáng xấu hổ, một mình cũng rất ngầu.
Anh còn nói với cô, bài học không khó, chỉ là cô chưa học qua, không có nghĩa là cô không thông minh bằng người khác, cùng lắm là trong vòng một năm, nhất định cô sẽ theo kịp.
Đúng là như vậy.
Cô dần dần quen với việc làm bài tập nhóm một mình, đến học kỳ hai đã có bạn cùng lớp chủ động lập nhóm với cô, cô cũng từ từ kết giao với bạn bè cùng tuổi, có thể đi vệ sinh cùng nhau, tập thể dục trong giờ giải lao cùng nhau, làm bài tập cùng nhau, hoàn thành các hoạt động ngoại khóa cùng nhau.
Thành tích học tập cũng dần dần được cải thiện, từ nhóm chót bảng lên nhóm đầu bảng, thỉnh thoảng còn được hạng nhất.
Khi vào cấp hai, cô chuyển sang phiền muộn vì giờ thể dục thi chạy nước rút không đạt, thành tích nhảy xa kém, cô thích bóng chuyền, nhưng bóng chuyền không phải là một môn thi bắt buộc…
Cũng vào năm đó, cô bắt đầu có kỳ sinh lý.
Trong bức thư áp chót, cô tiện tay thổ lộ hết với anh: Chán ghét kỳ sinh lý, vì đến kỳ sinh lý thì lại đau bụng, còn phải học thể dục, không tiện chút nào.
Sau đó, cô nhận được bức thư cuối cùng của La Đạo Phu Tư.
Anh báo với cô rằng việc học bận rộn, sau này không thể thư từ qua lại với cô nữa.
Thi Họa cầm bức thư cuối cùng trong tay, gương mặt đã ướt đẫm.
Hóa ra là như vậy.
Anh bầu bạn cùng cô suốt ba năm ròng rã, như bạn bè, cũng giống như người nhà.
Mãi đến bức thư cô viết năm mười ba tuổi, anh bỗng nhiên nhận ra cô không còn là một bạn nhỏ, đã dần dần bước vào tuổi dậy thì.
Mà anh lại là người bạn khác giới lớn tuổi hơn, tiếp tục gửi thư ẩn danh cho cô cũng không tiện.
Anh cũng đã trải qua tuổi dậy thì, hẳn là cũng biết trẻ con bước vào tuổi mới lớn có những tâm sự độc nhất của độ tuổi đó. Anh giống như một người anh trai, bỗng nhiên nhận ra em gái bé nhỏ sẽ lớn lên sau kỳ sinh lý đầu tiên.
Mà lúc đó, cuộc sống của cô ở Kinh Bắc cũng dần dần bước vào quỹ đạo, đúng như Thời Tích đoán, anh đã lùi bước, không tiếp tục đóng vai này nữa.
Sau khi làm rõ quá khứ, Thi Họa rút mấy tờ khăn giấy lau nước mắt.
Rất nhiều điều khó hiểu đã có câu trả lời.
Cô kiên nhẫn lấy trộm lòng bò trong tiệm nhà mình suốt ba năm trời cũng không phải là vô ích.
Hạ Nghiên Đình không quên tình nghĩa cũ.
Sự tồn tại thầm lặng của anh bầu bạn cùng cô trong suốt ba năm cô độc và khó khăn nhất đời mình.
Cũng là ba năm, giống như định mệnh.
Từ vịnh Hương Sơn đến Kinh Bắc, là hàng ngàn ngày đêm mờ mịt nhất cuộc đời họ.
Cô cũng không biết phải dùng từ ngữ nào để diễn tả những tình cảm này.
Tình thân? Tình bạn? Hình như đều không đủ.
Tình cảm này quá sâu nặng, giống như số phận đã an bài, cho họ một miếng ván gỗ cứu mạng trong những năm tháng mờ mịt nhất.
…
Thi Họa còn đang thất thần, một giọng nói dịu dàng và trầm thấp đột ngột vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.
“Sao lại khóc?”
Cô hoảng hốt ngước mắt, đối diện với đôi mắt sáng tỏ và sâu thẳm vừa mới tỉnh giấc của anh, trái tim cô loạn nhịp.
Giấy chống ẩm còn vương khắp bàn sách, chưa kịp thu dọn…
Ánh mắt cô hoảng loạn, cô nhỏ giọng nói: “Em…”
Cô còn chưa kịp kiếm cớ, anh đã bước về phía cô, bế cô lên, kiên nhẫn trách mắng cô: “Vừa hạ sốt đã đi chân trần, em quên mình bị sốt khó chịu thế nào à?”
Thi Họa im lặng, hai chân cô được nâng lên cao, thân thể được anh ôm chặt, trái tim cô nặng trĩu, vì hơi thở của anh đến gần, đại não của cô hơi choáng váng.
“Em đỡ hơn nhiều rồi, không còn sốt nữa, em mới đo thân nhiệt.”
Hạ Nghiên Đình im lặng đắp chăn cho cô, quấn cô chặt như một con tằm, anh ôm cô qua lớp chăn lụa, một tay chạm vào trán cô, liên tục kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô, xác nhận cô không còn sốt nữa, anh mới thả lỏng một chút, còn véo gương mặt mịn màng và mềm mại sau cơn sốt cao của cô: “Tỉnh giấc rồi sao không gọi anh dậy, đói bụng chưa, có muốn ăn gì không?”
“Em đoán hai ngày nay anh chăm sóc em, không ngủ được nhiều, lúc nào anh cũng chăm sóc em, nhỡ đâu anh bị bệnh thì sao, bây giờ anh là người bận rộn nhất đấy…”
Cô thuận miệng trả lời, sau đó đối diện với đôi mắt đen thâm trầm của anh, ánh mắt cô lại dời xuống, nhìn đôi môi mỏng lạnh lùng lại gợi cảm của anh.
Có một sự xúc động kỳ lạ sắp tràn ra khỏi thân thể.
Cô muốn hôn anh.
Lại không muốn lây bệnh cho anh, cho nên chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Nhưng dù cho đã kiềm chế, bầu không khí xung quanh cũng trở nên thật kỳ lạ.
Anh vẫn ôm cô thật chặt qua lớp chăn, nhưng hơi thở càng lúc càng mập mờ, giống như nhìn thấu mong muốn của cô, anh không chần chừ, chớp mắt một cái đã áp vào môi cô ——
Nụ hôn này tràn ngập cảm xúc bị đè nén nhiều ngày, mặc dù dịu dàng và kiềm chế, nhưng lại nhanh chóng trở nên dây dưa, ẩm ướt.
Từ lúc bệnh tình của ông nội Hạ nguy kịch, sau đó chuyển biến tích cực, lại đến lượt cô ngã bệnh.
Cũng không nhớ đã bao lâu rồi không hôn nhau nồng thắm như vậy.
Nếu không phải cô vừa sốt cao hơn hai ngày, thân thể còn rất yếu ớt, chắc chắn nụ hôn này sẽ không chỉ giới hạn tại đây.
Bị hôn đến khi không thở nổi, rõ ràng là đã mất sức, tan chảy thành một vũng nước, yếu ớt vùi mình vào lòng anh.
Nhưng cô không thể khống chế được sự dao động trong nội tâm, sau giây phút ngắn ngủi ổn định lại hơi thở, cô lại ngước mặt hôn lên cằm anh.
Vì vừa bệnh một trận, đôi môi của cô hơi tái, nhưng nền môi vẫn là màu anh đào mê hoặc, vẫn còn hơi sưng vì vừa bị hôn, giữa hơi thở nặng nề của anh, đôi môi cô dần dần trượt xuống…
Lúc hôn lên yết hầu của anh, cô cũng góp nhặt đủ dũng khí để nỉ non yếu ớt mà kiên định: “Thanks for everything you have done for me, Mr. Rodolphus, my husband.”
(Cảm ơn vì tất cả những gì anh đã làm cho em, La Đạo Phu Tư tiên sinh, chồng của em.)
/
Ông cụ Hạ vượt qua cửa tử, dần dần lấy lại ý thức, còn có dấu hiệu chuyển biến tốt.
Nhiều bác sĩ chủ trị tiến hành một cuộc hội chẩn, kết quả cho thấy lần này ông cụ vượt qua được, chỉ cần sau này được chăm sóc tốt, khả năng cao sẽ sống qua cả Tết năm sau, thậm chí còn có thể kéo dài thêm một thời gian nữa.
Nhưng chuyện tranh quyền đoạt thế trong nhà họ Hạ không kết thúc ở đó.
Cho nên Hạ Nghiên Đình còn bận rộn hơn trước.
Thi Họa nhìn ra, cảm thấy điều quan trọng nhất mà mình nên làm lúc này chính là không gây thêm phiền phức cho anh.
Cho nên bên cạnh việc ghé thăm ông nội, cô còn đưa việc rèn luyện thân thể vào thời gian biểu sau giờ làm.
Lần này đột ngột sốt cao không hạ, bác sĩ nói cô đã làm ca đêm một thời gian dài, đôi khi ngủ không đủ, lại thường xuyên không vận động, thiếu thể dục thể thao nghiêm trọng, sau này nên cải thiện thể chất, tranh thủ chăm sóc bản thân khi còn trẻ.
Thi Họa không thích chạy bộ, vậy là cô tập yoga, bơi lội các loại.
Dạo này, nhiệt độ ở Kinh Bắc tiếp tục giảm xuống, lạnh thấu xương. Bơi trong hồ bơi gia nhiệt ở Nhạn Tây Ngự Phủ lại rất thoải mái, cứ cách một ngày, cô lại xuống bơi nửa tiếng hoặc bốn mươi lăm phút, sau một thời gian, cô thật sự cảm thấy tinh thần và thể chất được cải thiện, con người vẫn cần phải vận động nhiều một chút.
/
Đó là một ngày hiếm hoi Hạ Nghiên Đình có thời gian rảnh, hai người họ cùng nhau về nhà cũ thăm ông nội, dì Lan cũng đi chung.
Buổi chiều, Thi Họa mời dì Lan đến Nhạn Tây Ngự Phủ ở một thời gian.
Dạo này xảy ra nhiều chuyện, lâu rồi cô chưa gặp dì Lan.
Hạ Nghiên Đình vẫn vô cùng bận rộn, ăn trưa xong đã rời đi.
Dì Lan đưa áo khoác cho anh, bảo anh mặc vào, bà ấy thuận miệng nói: “Con vẫn còn để nhiều đồ đạc ở chỗ dì, hôm nay rảnh rỗi, dì giúp con dọn dẹp, dì vào phòng làm việc của con có tiện không?”
Hạ Nghiên Đình vội vàng đi ra ngoài, vẫn cầm điện thoại nói chuyện, chỉ thuận miệng lên tiếng: “Sao cũng được ạ.”
Có vẻ như chúng là mấy món đồ cũ của anh, trước đó anh vội vàng về nước, chắc là lúc chuyển đến Nhạn Tây Ngự Phủ, anh chưa có thời gian sắp xếp. Sau khi nghỉ hưu, dì Lan quá rảnh rỗi, thích thu gom đồ đạc khắp nơi, làm theo ý thích của mình.
Được anh đồng ý, dì Lan vui vẻ quay về sofa, xem tivi tiếp.
Dạo này Thi Họa đã quen việc anh đi sớm về trễ, cuộc sống của cô cũng rất chất lượng.
Nhưng không ngờ vừa bước đến cửa, Hạ Nghiên Đình đã quay lại, chân dài sải bước về phía cô, lúc cô chưa kịp chuẩn bị tinh thần, anh đã cúi người hôn lên môi cô một cái.
Lại còn là trước mặt dì Lan, dì Lan mập mờ kìm nén nụ cười.
Gương mặt trắng trẻo của cô ửng đỏ, hai tay áp lên lồng ngực của anh, đẩy anh ra, giọng nói mềm mại oán trách: “Hạ Nghiên Đình, anh làm gì thế, dì Lan còn ở đây…”
Đáy mắt của anh chan chứa tình yêu, hơi thở cũng nặng nề hơn, yết hầu của anh trượt xuống đầy khả nghi, giọng nói trầm khàn, gợi cảm vang lên: “Tích tự kỷ khái lão bà tử, hữu mị vấn đề?” (Hôn bà xã của mình thì có vấn đề gì à?)
Hạ Nghiên Đình rời đi rồi, da mặt của Thi Họa vẫn nóng bừng.
Hơi ấm lưu lại trên môi thật lâu, dì Lan trêu chọc một hồi.
Có lẽ dì Lan cũng nhìn ra mối quan hệ của đôi vợ chồng trẻ đã thân mật hơn mấy tháng trước rất nhiều.
Cho nên trò chuyện với Thi Họa cũng thoải mái hơn.
Suốt buổi chiều, bà ấy vừa thu dọn đồ cũ, vừa kể chuyện vui hồi Hạ Nghiên Đình còn nhỏ cho Thi Họa nghe.
Thi Họa chưa từng có mặt trong tuổi thơ của anh, cũng chưa từng có mặt trong những năm tháng anh đến trường khi quay về Kinh Bắc, cô lắng nghe nhiệt tình.
Mặc dù không thể quay ngược thời gian, nhưng nghe dì Lan kể, cô có cảm giác mình cũng có mặt trong quá khứ của anh như đang xem một bộ phim.
Cô càng tò mò hơn.
Thật sự muốn biết Hạ Nghiên Đình có từng thích cô gái nào khác không.
Dì Lan luôn thật lòng với cô, lần này cũng vậy: “Dì không biết chuyện này, nó chưa từng cho phép ai can thiệp vào chuyện của nó, cho nên dì cũng không dám hỏi. Nhưng chắc chắn là chưa từng yêu đương chính thức, nếu có thì dì cũng phải nghe qua, còn nó có thích ai hay không thì dì không chắc.”
Một chi tiết đột ngột lướt qua đầu óc của Thi Họa, cô chưa kịp nghĩ ngợi đã thốt ra: “Trước đây Hạ Cửu… có thói quen dùng ví không dì?”
Dì Lan đang loay hoay mân mê cái này cái kia, nghe Thi Họa hỏi, bà ấy cũng không nghĩ nhiều, chỉ thuận miệng trả lời: “Có, sao thế?”
Thi Họa vụng trộm rung động, trong lòng hơi ngứa ngáy, giống như một cọng lông vũ vô hình lướt qua trái tim cô, một suy đoán nho nhỏ lóe lên.
Thật ra kể từ khi phát hiện ra lời nhắn trên chiếc kẹp sách hình bươm bướm và xác nhận được danh tính của La Đạo Phu Tư, trong quá trình tiếp xúc hàng ngày, thỉnh thoảng cô lại có một vài suy đoán.
Chẳng hạn như, rốt cuộc là Hạ Nghiên Đình… chế tác riêng chiếc kẹp sách cho Bối Phù Lệ từ lúc nào?
Ý nghĩa đằng sau món quà này là gì?
Chỉ đơn thuần là lời chúc mừng tốt nghiệp thôi sao?
Hay là ẩn chứa một vài tình cảm bí mật giữa nam và nữ?
Nhưng vì dạo này anh bận quá, cô chưa tìm thấy cơ hội phù hợp, cũng chưa hỏi được.
Mà giờ phút này, có lẽ là vì nghe dì Lan kể rất nhiều chuyện xưa về Hạ Cửu, là quãng thời gian mà cô chưa từng tham dự, sự tò mò bé nhỏ lại dâng trào.
Dì Lan nói anh chưa từng qua lại với ai.
Vậy rốt cuộc cô gái mà Lương Sắt Hề nói anh đã nâng niu trong ví chính là…
Mối tình đầu kết thúc trong vô vọng của anh?
Hay là có một chút hiểu lầm trong chuyện này.
Có lẽ là, còn có khả năng thứ ba…
Khả năng đó giống như ngọn lửa chôn sâu trong lòng cô, mặc dù rất yếu ớt, nhưng thỉnh thoảng cảm giác nóng rát và đau nhói lại nhắc nhở cô.
Giờ phút này, Thi Họa nhìn dì Lan, đôi môi cô mấp máy, cuối cùng lại không hỏi tiếp nữa.
Cô không có can đảm.
Khả năng nhỏ bé như vậy, nhỡ đâu đáp án mà bản thân mình vất vả tìm kiếm lại không phải là điều mình muốn, vậy chẳng phải là mình tự chuốc lấy muộn phiền sao?
Có thể chung sống hòa thuận lâu dài cùng Hạ Nghiên Đình như thế này, cô đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.
Không cần phải khiến bản thân khổ sở thêm.
Mà chưa kể, dù cho đó là mối tình đầu của anh thì cũng là chuyện đã qua, cô không nên để ý.
Cô nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, quay về trạng thái bình thường, trò chuyện tiếp với dì Lan.
Nhưng hình như hôm nay, vận mệnh quyết tâm vạch trần bí mật chưa được giải đáp.
Dì Lan lấy ra một chiếc hộp cũ, còn lẩm bẩm: “Chậc, sao lại vứt lung tung thế này, không chừng trong này còn có đồ cũ, để dì cất vào tủ đồng hồ. Lần trước bày trí nhà mới của các con hơi gấp, trước Tết phải thu dọn lại thôi.”
Mặc dù dì Lan nghỉ hưu đã lâu, nhưng dù sao cũng làm nghề này hơn nửa đời người, cho nên thu dọn đồ đạc rất nhanh nhẹn. Bà ấy mở tủ đồng hồ, để lộ ra mấy chiếc đồng hồ xa xỉ, còn có bút máy, hộp thuốc lá, bật lửa và vài món đồ cũ nho nhỏ.
Cũng là lần đầu tiên Thi Họa phát hiện, hóa ra anh rất thích cất giữ những thứ này.
Mặc dù trong tủ có rất nhiều đồng hồ tinh xảo, chói mắt, nhưng cô cũng không có thời gian nhìn kỹ.
Vào giờ phút này, tất cả mọi thứ đều không thu hút được ánh mắt của Thi Họa.
Bởi vì cô đang nhìn chiếc ví da không mấy bắt mắt.
Thất thần một hồi lâu, không cách nào dời mắt.
Ngẩn người nửa phút, cuối cùng cô cũng không ngăn cản được bản năng, chậm rãi vươn tay cầm lấy chiếc ví.
Kiểu dáng chiếc ví rất đơn giản, màu đen thuần, lớp da nhẵn mịn, không có logo, hình như là được chế tác riêng.
Chiếc ví trên tay cô hơi nặng, cũng không khó để đoán trong đó có tiền mặt và thẻ, trông không cũ, cũng không giống một món đồ mà anh không cần, chỉ là anh tạm thời để lại nơi này.
Sự tò mò mãnh liệt giống như vuốt mèo điên cuồng cào lên trái tim cô.
Thậm chí còn không quan tâm chiếc ví này có phải một món đồ riêng tư hay không, dù sao anh cũng chưa từng hạn chế cô ra vào phòng làm việc, cũng không nói cô không được đụng vào đồ đạc cá nhân của anh.
Cô thật sự không quan tâm chuyện gì nữa.
Không hiểu sao lại mở chiếc ví ra, thật sự nhìn thấy một bức ảnh.
Nhịp tim đột ngột dừng lại, hơi thở cũng ngưng đọng.
—— Là một bức ảnh polaroid.
Cô gái trong bức ảnh polaroid có tóc đen, mắt to, mái tóc dài mềm mại được vén ra sau tai, để lộ gương mặt trái xoan trắng trẻo. Cô ấy khẽ nghiêng đầu về phía ống kính, mỉm cười dịu dàng, bên cạnh khóe môi còn có hai lúm đồng tiền ngọt ngào.
Hóa ra chuyện mà năm đó Lương Sắt Hề nghe được không phải là một tin đồn.
Không chỉ không phải là tin đồn, mà là sao y bản chính, giống hệt như bản gốc.
Hai mắt của Thi Họa mờ mịt, trong lòng mềm nhũn.
Đây là ảnh của cô vào… sinh nhật mười chín tuổi.
Ngày đó Tống Thời Tích cũng có mặt, là Tống Thời Tích chụp ảnh cho cô, thậm chí cô còn nhớ rất rõ, cùng một chiếc máy ảnh, chụp liên tiếp bốn kiểu khác nhau.
Ban đầu đã đồng ý là mỗi cô gái trong ký túc xá sẽ giữ một bức, bởi vì đó là lần đầu tiên họ cùng ăn mừng sinh nhật của Thi Họa, xem như là lưu niệm.
Còn có một bức ảnh là Tống Thời Tích chụp cho Hạ Hành, Hạ Hành cũng muốn giữ một bức.
Mãi đến tối cô mới phát hiện thiếu một bức ảnh, có thể đã đánh mất trong lúc tụ tập hỗn loạn, cô không cách nào tìm ra.
Đương nhiên Hạ Hành không tranh giành với mấy cô gái trong ký túc xá, cho nên anh ta không lấy.
Huống chi hôm đó anh ta rất áy náy vì sự cố bánh kem, đương nhiên không dám yêu cầu điều gì.
Mãi đến hôm nay, cô mới tìm ra bức ảnh đã mất gần ba năm.
“Bé Họa, dì tìm thấy ảnh tốt nghiệp của Lão Cửu, con có muốn xem không? Nó chưa từng cười lúc chụp ảnh, lạnh lẽo như một khối gỗ.”
Tiếng cười của dì Lan truyền vào tai, Thi Họa vô thức đóng ví lại, cầm chặt trong tay, để mặc lòng bàn tay toát mồ hôi.
Lại điềm nhiên đi đến bên cạnh dì Lan như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục trò chuyện với bà ấy như người mộng du.
…
Thi Họa ngây ngốc cả đêm.
Sau khi dì Lan về nhà, cô cũng không ăn được bao nhiêu, chỉ ngồi trong phòng, thất thần trước tivi.
Tầm chín giờ tối, Hạ Nghiên Đình trở về.
Lúc mở cửa phòng ngủ chính ra, anh nhìn thấy Thi Họa đang rũ mắt, ngơ ngác cầm chiếc ví trong tay.
“Ngã phản li liễu, hệ độ tố mị?” (Anh về rồi, đang làm gì thế?)
Cô quá tập trung, lúc anh ôm cô từ phía sau, giọng Quảng Đông trầm thấp, êm dịu đột ngột truyền vào tai cô, làm cô sợ run tay, chiếc ví rơi xuống đất.
Hàng mi dài khẽ run rẩy, đối diện với đôi mắt đen nhánh của anh.
Da mặt cũa Thi Họa nóng lên trong vô thức, cũng không biết cô chột dạ chuyện gì.
Rõ ràng người nên chột dạ không phải là cô…
Mà giờ phút này, người nên chột dạ lại nhìn cô bằng ánh mắt như thiêu đốt, đồng tử dao động, không nhìn ra vui buồn.
Thi Họa chỉ cảm thấy hơi thở của anh nặng nề hơn, anh nhẹ nhàng xoay người cô, bắt cô đối mặt với anh, hai cánh tay ôm cô càng lúc càng chặt, giọng nói chuyển từ dịu dàng sang trầm khàn, nguy hiểm: “Đang làm gì thế, hửm?”
Cô gái trong lòng anh lắc đầu theo bản năng, cô giải thích, nhưng giọng nói lại không rõ: “Em không làm gì cả, em chỉ tình cờ…”
Nhưng cô còn chưa kịp giải thích xong, hơi lạnh nguy hiểm mà lại tràn đầy d*c v*ng của anh quấy phá cô.
Hạ Nghiên Đình nheo mắt, không rõ anh đang nghĩ gì.
Ngón tay thon dài của anh khẽ nhúc nhích, không nói không rằng đã nâng cằm cô lên.
Thi Họa bị buộc phải nhìn vào mắt anh ở khoảng cách gần thế này, đôi mắt trong trẻo trở nên bối rối, lời cảnh cáo trầm khàn, nguy hiểm làm xương cùng của cô căng lên ——
Anh nói từng từ từng chữ: “BB, nhĩ ngô quai.” (Cục cưng, em không ngoan.)
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Dưới ánh đèn vàng, hàng mi dày của cô khẽ run rẩy, đầu ngón tay liên tục vào mấy dòng chữ tiếng Anh được chạm khắc.
“For Beverly”
Bí mật như vậy.
Ẩn núp trong góc khuất.
Rốt cuộc giờ phút này cũng lấp lánh rực rỡ.
Đôi mắt ươn ướt của Thi Họa vô thức nhìn về phía người đàn ông đang yên giấc trên chiếc giường lớn.
Anh ngủ yên bình như vậy, hoàn toàn không biết giờ phút này, cảm xúc của cô đang dao động mãnh liệt.
Lúc này, những ký ức đã phủ bụi tạo nên một cơn thủy triều trong đại não.
Hơi thở của cô gấp gáp, cô cẩn thận đặt kẹp sách vào đúng chỗ, sau đó đứng lên, bước đến kệ sách sau lưng mình.
Phòng ngủ chính ở Nhạn Tây Ngự Phủ rộng lớn, đằng sau chiếc bàn cô sử dụng có một kệ sách hình vòm kiểu Trung cổ màu đen bằng gỗ hồ đào.
Những bức thư mà cô trân quý nhiều năm được cất giữ trong một chiếc hộp thủy tinh trên kệ sách.
Cô run rẩy mở hộp, lấy ra một xấp phong thư cũ thật dày, giấy chống ẩm thượng hạng không tì vết, hồi còn nhỏ, cô luôn cảm thấy con dấu bằng sáp rất tinh xảo.
Là sự trịnh trọng mà cô bé mười tuổi năm đó chưa từng cảm nhận.
Bởi vì cô luôn cẩn thận lựa chọn giấy, bút và phong thư, cho nên cũng được đối đãi như vậy.
Tâm tư của cô bé quá ý nhị, mà từ đầu đến cuối, đối phương đều cảm nhận được hết, lấy chân tình để hồi đáp cho cô.
Có lẽ đó là một trong những lý do tại sao năm đó cô lại hăng say thư từ qua lại cùng La Đạo Phu Tư.
Mười một năm trước, cô mang hành lý đơn sơ đến nhà họ Hạ, mọi người xung quanh đều xa lạ, dù có ông nội Hạ chăm sóc, nhưng vẫn không có cách nào chống lại cảm giác đơn độc.
Hồi đó cô còn quá nhỏ, cũng quá mông lung, vào độ tuổi mà đầu óc vừa được mở mang, cô đã phải chấp nhận toàn bộ thực tại về cái chết.
Vẫn nhớ cảm giác mông lung về sự tồn tại.
Có một quãng thời gian rất dài, cô không hiểu tại sao mình nên sống khi đã mất đi tất cả người thân yêu.
Chẳng qua cô chỉ giả vờ điềm nhiên, đi học, tan trường như bao đứa trẻ khác, nhưng lại giống hệt như một linh hồn lưu lạc.
Mãi đến khi quyển nhật ký quan sát tang lễ đột ngột xuất hiện trên chiếc bàn nhỏ của cô.
Đối với một cô bé mười tuổi chưa đọc được bao nhiêu, quyển sách này mở ra một thế giới mới liên quan đến sự sống và cái chết.
Thi Họa cầm xấp phong thư dày cộp, lại ngồi vào bàn.
Sau khi cẩn thận sắp xếp và đánh giá lại, rốt cuộc rất nhiều ký ức khó hiểu cũng được xâu chuỗi vô cùng hợp lý và logic.
Nhất định quyển sách kia là do anh chọn cho cô.
Chiếc bánh hình cầu màu hồng anh đào đột ngột xuất hiện lặng lẽ trong phòng cô cũng vậy.
Trầm lặng, kiệm lời.
Rất giống tính cách của anh thời niên thiếu.
Thảo nào, triết lý về sinh mạng trong quyển sách kia không giống một điều mà Hạ Hành năm mười bốn tuổi có thể hiểu được.
Hạ Hành là cháu đích tôn của nhà họ Hạ, từ nhỏ đã sống trong sự quan tâm và che chở của ba mẹ, còn được ông nội và cả nhà họ Hạ yêu thương.
Anh ta sinh ra đã là trăng sáng giữa trời sao, chưa từng trải qua biến cố trong cuộc sống, phải đi đâu mới có thể tìm được một quyển sách như vậy?
Là Hạ Nghiên Đình.
Khi cô mới đến Kinh Bắc, hoang mang, bất lực, có lẽ Hạ Nghiên Đình cũng không lạnh nhạt như cô nghĩ.
Ngược lại, anh để ý đến nỗi buồn của cô, có lẽ bản thân anh cũng là trẻ mồ côi, có thể đồng cảm với sự hoang mang của cô, cho nên mới có thể tìm một quyển sách phù hợp, dùng câu từ để giải đáp những mông lung của cô.
Hốc mắt nóng rát, Thi Họa vô thức giơ tay, vội vàng lau mắt, không quan tâm đến vệt nước trên mu bàn tay, cô gấp gáp lại cẩn thận mở phong thư đầu tiên ra.
“Bối Phù Lệ thân mến, xin chào.”
Là lời hồi âm đầu tiên mà Rodolphus gửi cho cô.
Bức thư đầu tiên chỉ đơn thuần chia sẻ về sách, chưa bàn đến những vấn đề khác.
Đọc xong, cô tiếp tục mở phong thư thứ hai, thứ ba, thứ tư…
Càng lúc càng có nhiều ký ức sống lại, giống như những bức ảnh cũ kỹ, phai màu đã được khôi phục lại. Hóa ra họ từng thảo luận nhiều chủ đề như vậy, hóa ra năm đó cô có nhiều nỗi phiền muộn kỳ lạ thế này.
Chính những bức thư này đã tô điểm vào cuộc sống cô độc và nhàm chán của cô.
Ba năm, anh bầu bạn cùng cô mà cô không hề hay biết suốt ba năm ròng rã.
Cô cũng không biết anh lấy đâu ra nhiều sự kiên nhẫn đến vậy để có thể giải đáp vô số phiền muộn của một cô bé mười tuổi.
Chẳng hạn như ở ngôi trường mà cô mới chuyển đến, không có bạn học nào để ý đến cô, bạn học đều có nhóm riêng, giáo viên cho chia nhóm, cô cũng không tìm được bạn cùng nhóm với mình.
Chẳng hạn như nội dung dạy học ở hai ngôi trường rất khác biệt, cô không biết bính âm, không thể theo kịp bài học. Ngữ văn khó, toán cũng kỳ lạ, chỉ có tiếng Anh là đơn giản…
La Đạo Phu Tư không ngại đưa ra đáp án tham khảo để giải quyết những rắc rối của cô.
Anh nói với cô, không có bạn cùng nhóm thì có thể làm bài tập một mình, chất lượng bài tập tốt, dần dần sẽ có bạn học chủ động tìm đến cô.
Hội nhóm của học sinh cũng không phải là quá vững chãi, cô muốn kết bạn cũng không cần phải vội, sau này sẽ còn rất nhiều cơ hội.
Anh cũng nói với cô, không có bạn cũng không phải là một chuyện đáng xấu hổ, một mình cũng rất ngầu.
Anh còn nói với cô, bài học không khó, chỉ là cô chưa học qua, không có nghĩa là cô không thông minh bằng người khác, cùng lắm là trong vòng một năm, nhất định cô sẽ theo kịp.
Đúng là như vậy.
Cô dần dần quen với việc làm bài tập nhóm một mình, đến học kỳ hai đã có bạn cùng lớp chủ động lập nhóm với cô, cô cũng từ từ kết giao với bạn bè cùng tuổi, có thể đi vệ sinh cùng nhau, tập thể dục trong giờ giải lao cùng nhau, làm bài tập cùng nhau, hoàn thành các hoạt động ngoại khóa cùng nhau.
Thành tích học tập cũng dần dần được cải thiện, từ nhóm chót bảng lên nhóm đầu bảng, thỉnh thoảng còn được hạng nhất.
Khi vào cấp hai, cô chuyển sang phiền muộn vì giờ thể dục thi chạy nước rút không đạt, thành tích nhảy xa kém, cô thích bóng chuyền, nhưng bóng chuyền không phải là một môn thi bắt buộc…
Cũng vào năm đó, cô bắt đầu có kỳ sinh lý.
Trong bức thư áp chót, cô tiện tay thổ lộ hết với anh: Chán ghét kỳ sinh lý, vì đến kỳ sinh lý thì lại đau bụng, còn phải học thể dục, không tiện chút nào.
Sau đó, cô nhận được bức thư cuối cùng của La Đạo Phu Tư.
Anh báo với cô rằng việc học bận rộn, sau này không thể thư từ qua lại với cô nữa.
Thi Họa cầm bức thư cuối cùng trong tay, gương mặt đã ướt đẫm.
Hóa ra là như vậy.
Anh bầu bạn cùng cô suốt ba năm ròng rã, như bạn bè, cũng giống như người nhà.
Mãi đến bức thư cô viết năm mười ba tuổi, anh bỗng nhiên nhận ra cô không còn là một bạn nhỏ, đã dần dần bước vào tuổi dậy thì.
Mà anh lại là người bạn khác giới lớn tuổi hơn, tiếp tục gửi thư ẩn danh cho cô cũng không tiện.
Anh cũng đã trải qua tuổi dậy thì, hẳn là cũng biết trẻ con bước vào tuổi mới lớn có những tâm sự độc nhất của độ tuổi đó. Anh giống như một người anh trai, bỗng nhiên nhận ra em gái bé nhỏ sẽ lớn lên sau kỳ sinh lý đầu tiên.
Mà lúc đó, cuộc sống của cô ở Kinh Bắc cũng dần dần bước vào quỹ đạo, đúng như Thời Tích đoán, anh đã lùi bước, không tiếp tục đóng vai này nữa.
Sau khi làm rõ quá khứ, Thi Họa rút mấy tờ khăn giấy lau nước mắt.
Rất nhiều điều khó hiểu đã có câu trả lời.
Cô kiên nhẫn lấy trộm lòng bò trong tiệm nhà mình suốt ba năm trời cũng không phải là vô ích.
Hạ Nghiên Đình không quên tình nghĩa cũ.
Sự tồn tại thầm lặng của anh bầu bạn cùng cô trong suốt ba năm cô độc và khó khăn nhất đời mình.
Cũng là ba năm, giống như định mệnh.
Từ vịnh Hương Sơn đến Kinh Bắc, là hàng ngàn ngày đêm mờ mịt nhất cuộc đời họ.
Cô cũng không biết phải dùng từ ngữ nào để diễn tả những tình cảm này.
Tình thân? Tình bạn? Hình như đều không đủ.
Tình cảm này quá sâu nặng, giống như số phận đã an bài, cho họ một miếng ván gỗ cứu mạng trong những năm tháng mờ mịt nhất.
…
Thi Họa còn đang thất thần, một giọng nói dịu dàng và trầm thấp đột ngột vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.
“Sao lại khóc?”
Cô hoảng hốt ngước mắt, đối diện với đôi mắt sáng tỏ và sâu thẳm vừa mới tỉnh giấc của anh, trái tim cô loạn nhịp.
Giấy chống ẩm còn vương khắp bàn sách, chưa kịp thu dọn…
Ánh mắt cô hoảng loạn, cô nhỏ giọng nói: “Em…”
Cô còn chưa kịp kiếm cớ, anh đã bước về phía cô, bế cô lên, kiên nhẫn trách mắng cô: “Vừa hạ sốt đã đi chân trần, em quên mình bị sốt khó chịu thế nào à?”
Thi Họa im lặng, hai chân cô được nâng lên cao, thân thể được anh ôm chặt, trái tim cô nặng trĩu, vì hơi thở của anh đến gần, đại não của cô hơi choáng váng.
“Em đỡ hơn nhiều rồi, không còn sốt nữa, em mới đo thân nhiệt.”
Hạ Nghiên Đình im lặng đắp chăn cho cô, quấn cô chặt như một con tằm, anh ôm cô qua lớp chăn lụa, một tay chạm vào trán cô, liên tục kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô, xác nhận cô không còn sốt nữa, anh mới thả lỏng một chút, còn véo gương mặt mịn màng và mềm mại sau cơn sốt cao của cô: “Tỉnh giấc rồi sao không gọi anh dậy, đói bụng chưa, có muốn ăn gì không?”
“Em đoán hai ngày nay anh chăm sóc em, không ngủ được nhiều, lúc nào anh cũng chăm sóc em, nhỡ đâu anh bị bệnh thì sao, bây giờ anh là người bận rộn nhất đấy…”
Cô thuận miệng trả lời, sau đó đối diện với đôi mắt đen thâm trầm của anh, ánh mắt cô lại dời xuống, nhìn đôi môi mỏng lạnh lùng lại gợi cảm của anh.
Có một sự xúc động kỳ lạ sắp tràn ra khỏi thân thể.
Cô muốn hôn anh.
Lại không muốn lây bệnh cho anh, cho nên chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Nhưng dù cho đã kiềm chế, bầu không khí xung quanh cũng trở nên thật kỳ lạ.
Anh vẫn ôm cô thật chặt qua lớp chăn, nhưng hơi thở càng lúc càng mập mờ, giống như nhìn thấu mong muốn của cô, anh không chần chừ, chớp mắt một cái đã áp vào môi cô ——
Nụ hôn này tràn ngập cảm xúc bị đè nén nhiều ngày, mặc dù dịu dàng và kiềm chế, nhưng lại nhanh chóng trở nên dây dưa, ẩm ướt.
Từ lúc bệnh tình của ông nội Hạ nguy kịch, sau đó chuyển biến tích cực, lại đến lượt cô ngã bệnh.
Cũng không nhớ đã bao lâu rồi không hôn nhau nồng thắm như vậy.
Nếu không phải cô vừa sốt cao hơn hai ngày, thân thể còn rất yếu ớt, chắc chắn nụ hôn này sẽ không chỉ giới hạn tại đây.
Bị hôn đến khi không thở nổi, rõ ràng là đã mất sức, tan chảy thành một vũng nước, yếu ớt vùi mình vào lòng anh.
Nhưng cô không thể khống chế được sự dao động trong nội tâm, sau giây phút ngắn ngủi ổn định lại hơi thở, cô lại ngước mặt hôn lên cằm anh.
Vì vừa bệnh một trận, đôi môi của cô hơi tái, nhưng nền môi vẫn là màu anh đào mê hoặc, vẫn còn hơi sưng vì vừa bị hôn, giữa hơi thở nặng nề của anh, đôi môi cô dần dần trượt xuống…
Lúc hôn lên yết hầu của anh, cô cũng góp nhặt đủ dũng khí để nỉ non yếu ớt mà kiên định: “Thanks for everything you have done for me, Mr. Rodolphus, my husband.”
(Cảm ơn vì tất cả những gì anh đã làm cho em, La Đạo Phu Tư tiên sinh, chồng của em.)
/
Ông cụ Hạ vượt qua cửa tử, dần dần lấy lại ý thức, còn có dấu hiệu chuyển biến tốt.
Nhiều bác sĩ chủ trị tiến hành một cuộc hội chẩn, kết quả cho thấy lần này ông cụ vượt qua được, chỉ cần sau này được chăm sóc tốt, khả năng cao sẽ sống qua cả Tết năm sau, thậm chí còn có thể kéo dài thêm một thời gian nữa.
Nhưng chuyện tranh quyền đoạt thế trong nhà họ Hạ không kết thúc ở đó.
Cho nên Hạ Nghiên Đình còn bận rộn hơn trước.
Thi Họa nhìn ra, cảm thấy điều quan trọng nhất mà mình nên làm lúc này chính là không gây thêm phiền phức cho anh.
Cho nên bên cạnh việc ghé thăm ông nội, cô còn đưa việc rèn luyện thân thể vào thời gian biểu sau giờ làm.
Lần này đột ngột sốt cao không hạ, bác sĩ nói cô đã làm ca đêm một thời gian dài, đôi khi ngủ không đủ, lại thường xuyên không vận động, thiếu thể dục thể thao nghiêm trọng, sau này nên cải thiện thể chất, tranh thủ chăm sóc bản thân khi còn trẻ.
Thi Họa không thích chạy bộ, vậy là cô tập yoga, bơi lội các loại.
Dạo này, nhiệt độ ở Kinh Bắc tiếp tục giảm xuống, lạnh thấu xương. Bơi trong hồ bơi gia nhiệt ở Nhạn Tây Ngự Phủ lại rất thoải mái, cứ cách một ngày, cô lại xuống bơi nửa tiếng hoặc bốn mươi lăm phút, sau một thời gian, cô thật sự cảm thấy tinh thần và thể chất được cải thiện, con người vẫn cần phải vận động nhiều một chút.
/
Đó là một ngày hiếm hoi Hạ Nghiên Đình có thời gian rảnh, hai người họ cùng nhau về nhà cũ thăm ông nội, dì Lan cũng đi chung.
Buổi chiều, Thi Họa mời dì Lan đến Nhạn Tây Ngự Phủ ở một thời gian.
Dạo này xảy ra nhiều chuyện, lâu rồi cô chưa gặp dì Lan.
Hạ Nghiên Đình vẫn vô cùng bận rộn, ăn trưa xong đã rời đi.
Dì Lan đưa áo khoác cho anh, bảo anh mặc vào, bà ấy thuận miệng nói: “Con vẫn còn để nhiều đồ đạc ở chỗ dì, hôm nay rảnh rỗi, dì giúp con dọn dẹp, dì vào phòng làm việc của con có tiện không?”
Hạ Nghiên Đình vội vàng đi ra ngoài, vẫn cầm điện thoại nói chuyện, chỉ thuận miệng lên tiếng: “Sao cũng được ạ.”
Có vẻ như chúng là mấy món đồ cũ của anh, trước đó anh vội vàng về nước, chắc là lúc chuyển đến Nhạn Tây Ngự Phủ, anh chưa có thời gian sắp xếp. Sau khi nghỉ hưu, dì Lan quá rảnh rỗi, thích thu gom đồ đạc khắp nơi, làm theo ý thích của mình.
Được anh đồng ý, dì Lan vui vẻ quay về sofa, xem tivi tiếp.
Dạo này Thi Họa đã quen việc anh đi sớm về trễ, cuộc sống của cô cũng rất chất lượng.
Nhưng không ngờ vừa bước đến cửa, Hạ Nghiên Đình đã quay lại, chân dài sải bước về phía cô, lúc cô chưa kịp chuẩn bị tinh thần, anh đã cúi người hôn lên môi cô một cái.
Lại còn là trước mặt dì Lan, dì Lan mập mờ kìm nén nụ cười.
Gương mặt trắng trẻo của cô ửng đỏ, hai tay áp lên lồng ngực của anh, đẩy anh ra, giọng nói mềm mại oán trách: “Hạ Nghiên Đình, anh làm gì thế, dì Lan còn ở đây…”
Đáy mắt của anh chan chứa tình yêu, hơi thở cũng nặng nề hơn, yết hầu của anh trượt xuống đầy khả nghi, giọng nói trầm khàn, gợi cảm vang lên: “Tích tự kỷ khái lão bà tử, hữu mị vấn đề?” (Hôn bà xã của mình thì có vấn đề gì à?)
Hạ Nghiên Đình rời đi rồi, da mặt của Thi Họa vẫn nóng bừng.
Hơi ấm lưu lại trên môi thật lâu, dì Lan trêu chọc một hồi.
Có lẽ dì Lan cũng nhìn ra mối quan hệ của đôi vợ chồng trẻ đã thân mật hơn mấy tháng trước rất nhiều.
Cho nên trò chuyện với Thi Họa cũng thoải mái hơn.
Suốt buổi chiều, bà ấy vừa thu dọn đồ cũ, vừa kể chuyện vui hồi Hạ Nghiên Đình còn nhỏ cho Thi Họa nghe.
Thi Họa chưa từng có mặt trong tuổi thơ của anh, cũng chưa từng có mặt trong những năm tháng anh đến trường khi quay về Kinh Bắc, cô lắng nghe nhiệt tình.
Mặc dù không thể quay ngược thời gian, nhưng nghe dì Lan kể, cô có cảm giác mình cũng có mặt trong quá khứ của anh như đang xem một bộ phim.
Cô càng tò mò hơn.
Thật sự muốn biết Hạ Nghiên Đình có từng thích cô gái nào khác không.
Dì Lan luôn thật lòng với cô, lần này cũng vậy: “Dì không biết chuyện này, nó chưa từng cho phép ai can thiệp vào chuyện của nó, cho nên dì cũng không dám hỏi. Nhưng chắc chắn là chưa từng yêu đương chính thức, nếu có thì dì cũng phải nghe qua, còn nó có thích ai hay không thì dì không chắc.”
Một chi tiết đột ngột lướt qua đầu óc của Thi Họa, cô chưa kịp nghĩ ngợi đã thốt ra: “Trước đây Hạ Cửu… có thói quen dùng ví không dì?”
Dì Lan đang loay hoay mân mê cái này cái kia, nghe Thi Họa hỏi, bà ấy cũng không nghĩ nhiều, chỉ thuận miệng trả lời: “Có, sao thế?”
Thi Họa vụng trộm rung động, trong lòng hơi ngứa ngáy, giống như một cọng lông vũ vô hình lướt qua trái tim cô, một suy đoán nho nhỏ lóe lên.
Thật ra kể từ khi phát hiện ra lời nhắn trên chiếc kẹp sách hình bươm bướm và xác nhận được danh tính của La Đạo Phu Tư, trong quá trình tiếp xúc hàng ngày, thỉnh thoảng cô lại có một vài suy đoán.
Chẳng hạn như, rốt cuộc là Hạ Nghiên Đình… chế tác riêng chiếc kẹp sách cho Bối Phù Lệ từ lúc nào?
Ý nghĩa đằng sau món quà này là gì?
Chỉ đơn thuần là lời chúc mừng tốt nghiệp thôi sao?
Hay là ẩn chứa một vài tình cảm bí mật giữa nam và nữ?
Nhưng vì dạo này anh bận quá, cô chưa tìm thấy cơ hội phù hợp, cũng chưa hỏi được.
Mà giờ phút này, có lẽ là vì nghe dì Lan kể rất nhiều chuyện xưa về Hạ Cửu, là quãng thời gian mà cô chưa từng tham dự, sự tò mò bé nhỏ lại dâng trào.
Dì Lan nói anh chưa từng qua lại với ai.
Vậy rốt cuộc cô gái mà Lương Sắt Hề nói anh đã nâng niu trong ví chính là…
Mối tình đầu kết thúc trong vô vọng của anh?
Hay là có một chút hiểu lầm trong chuyện này.
Có lẽ là, còn có khả năng thứ ba…
Khả năng đó giống như ngọn lửa chôn sâu trong lòng cô, mặc dù rất yếu ớt, nhưng thỉnh thoảng cảm giác nóng rát và đau nhói lại nhắc nhở cô.
Giờ phút này, Thi Họa nhìn dì Lan, đôi môi cô mấp máy, cuối cùng lại không hỏi tiếp nữa.
Cô không có can đảm.
Khả năng nhỏ bé như vậy, nhỡ đâu đáp án mà bản thân mình vất vả tìm kiếm lại không phải là điều mình muốn, vậy chẳng phải là mình tự chuốc lấy muộn phiền sao?
Có thể chung sống hòa thuận lâu dài cùng Hạ Nghiên Đình như thế này, cô đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.
Không cần phải khiến bản thân khổ sở thêm.
Mà chưa kể, dù cho đó là mối tình đầu của anh thì cũng là chuyện đã qua, cô không nên để ý.
Cô nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, quay về trạng thái bình thường, trò chuyện tiếp với dì Lan.
Nhưng hình như hôm nay, vận mệnh quyết tâm vạch trần bí mật chưa được giải đáp.
Dì Lan lấy ra một chiếc hộp cũ, còn lẩm bẩm: “Chậc, sao lại vứt lung tung thế này, không chừng trong này còn có đồ cũ, để dì cất vào tủ đồng hồ. Lần trước bày trí nhà mới của các con hơi gấp, trước Tết phải thu dọn lại thôi.”
Mặc dù dì Lan nghỉ hưu đã lâu, nhưng dù sao cũng làm nghề này hơn nửa đời người, cho nên thu dọn đồ đạc rất nhanh nhẹn. Bà ấy mở tủ đồng hồ, để lộ ra mấy chiếc đồng hồ xa xỉ, còn có bút máy, hộp thuốc lá, bật lửa và vài món đồ cũ nho nhỏ.
Cũng là lần đầu tiên Thi Họa phát hiện, hóa ra anh rất thích cất giữ những thứ này.
Mặc dù trong tủ có rất nhiều đồng hồ tinh xảo, chói mắt, nhưng cô cũng không có thời gian nhìn kỹ.
Vào giờ phút này, tất cả mọi thứ đều không thu hút được ánh mắt của Thi Họa.
Bởi vì cô đang nhìn chiếc ví da không mấy bắt mắt.
Thất thần một hồi lâu, không cách nào dời mắt.
Ngẩn người nửa phút, cuối cùng cô cũng không ngăn cản được bản năng, chậm rãi vươn tay cầm lấy chiếc ví.
Kiểu dáng chiếc ví rất đơn giản, màu đen thuần, lớp da nhẵn mịn, không có logo, hình như là được chế tác riêng.
Chiếc ví trên tay cô hơi nặng, cũng không khó để đoán trong đó có tiền mặt và thẻ, trông không cũ, cũng không giống một món đồ mà anh không cần, chỉ là anh tạm thời để lại nơi này.
Sự tò mò mãnh liệt giống như vuốt mèo điên cuồng cào lên trái tim cô.
Thậm chí còn không quan tâm chiếc ví này có phải một món đồ riêng tư hay không, dù sao anh cũng chưa từng hạn chế cô ra vào phòng làm việc, cũng không nói cô không được đụng vào đồ đạc cá nhân của anh.
Cô thật sự không quan tâm chuyện gì nữa.
Không hiểu sao lại mở chiếc ví ra, thật sự nhìn thấy một bức ảnh.
Nhịp tim đột ngột dừng lại, hơi thở cũng ngưng đọng.
—— Là một bức ảnh polaroid.
Cô gái trong bức ảnh polaroid có tóc đen, mắt to, mái tóc dài mềm mại được vén ra sau tai, để lộ gương mặt trái xoan trắng trẻo. Cô ấy khẽ nghiêng đầu về phía ống kính, mỉm cười dịu dàng, bên cạnh khóe môi còn có hai lúm đồng tiền ngọt ngào.
Hóa ra chuyện mà năm đó Lương Sắt Hề nghe được không phải là một tin đồn.
Không chỉ không phải là tin đồn, mà là sao y bản chính, giống hệt như bản gốc.
Hai mắt của Thi Họa mờ mịt, trong lòng mềm nhũn.
Đây là ảnh của cô vào… sinh nhật mười chín tuổi.
Ngày đó Tống Thời Tích cũng có mặt, là Tống Thời Tích chụp ảnh cho cô, thậm chí cô còn nhớ rất rõ, cùng một chiếc máy ảnh, chụp liên tiếp bốn kiểu khác nhau.
Ban đầu đã đồng ý là mỗi cô gái trong ký túc xá sẽ giữ một bức, bởi vì đó là lần đầu tiên họ cùng ăn mừng sinh nhật của Thi Họa, xem như là lưu niệm.
Còn có một bức ảnh là Tống Thời Tích chụp cho Hạ Hành, Hạ Hành cũng muốn giữ một bức.
Mãi đến tối cô mới phát hiện thiếu một bức ảnh, có thể đã đánh mất trong lúc tụ tập hỗn loạn, cô không cách nào tìm ra.
Đương nhiên Hạ Hành không tranh giành với mấy cô gái trong ký túc xá, cho nên anh ta không lấy.
Huống chi hôm đó anh ta rất áy náy vì sự cố bánh kem, đương nhiên không dám yêu cầu điều gì.
Mãi đến hôm nay, cô mới tìm ra bức ảnh đã mất gần ba năm.
“Bé Họa, dì tìm thấy ảnh tốt nghiệp của Lão Cửu, con có muốn xem không? Nó chưa từng cười lúc chụp ảnh, lạnh lẽo như một khối gỗ.”
Tiếng cười của dì Lan truyền vào tai, Thi Họa vô thức đóng ví lại, cầm chặt trong tay, để mặc lòng bàn tay toát mồ hôi.
Lại điềm nhiên đi đến bên cạnh dì Lan như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục trò chuyện với bà ấy như người mộng du.
…
Thi Họa ngây ngốc cả đêm.
Sau khi dì Lan về nhà, cô cũng không ăn được bao nhiêu, chỉ ngồi trong phòng, thất thần trước tivi.
Tầm chín giờ tối, Hạ Nghiên Đình trở về.
Lúc mở cửa phòng ngủ chính ra, anh nhìn thấy Thi Họa đang rũ mắt, ngơ ngác cầm chiếc ví trong tay.
“Ngã phản li liễu, hệ độ tố mị?” (Anh về rồi, đang làm gì thế?)
Cô quá tập trung, lúc anh ôm cô từ phía sau, giọng Quảng Đông trầm thấp, êm dịu đột ngột truyền vào tai cô, làm cô sợ run tay, chiếc ví rơi xuống đất.
Hàng mi dài khẽ run rẩy, đối diện với đôi mắt đen nhánh của anh.
Da mặt cũa Thi Họa nóng lên trong vô thức, cũng không biết cô chột dạ chuyện gì.
Rõ ràng người nên chột dạ không phải là cô…
Mà giờ phút này, người nên chột dạ lại nhìn cô bằng ánh mắt như thiêu đốt, đồng tử dao động, không nhìn ra vui buồn.
Thi Họa chỉ cảm thấy hơi thở của anh nặng nề hơn, anh nhẹ nhàng xoay người cô, bắt cô đối mặt với anh, hai cánh tay ôm cô càng lúc càng chặt, giọng nói chuyển từ dịu dàng sang trầm khàn, nguy hiểm: “Đang làm gì thế, hửm?”
Cô gái trong lòng anh lắc đầu theo bản năng, cô giải thích, nhưng giọng nói lại không rõ: “Em không làm gì cả, em chỉ tình cờ…”
Nhưng cô còn chưa kịp giải thích xong, hơi lạnh nguy hiểm mà lại tràn đầy d*c v*ng của anh quấy phá cô.
Hạ Nghiên Đình nheo mắt, không rõ anh đang nghĩ gì.
Ngón tay thon dài của anh khẽ nhúc nhích, không nói không rằng đã nâng cằm cô lên.
Thi Họa bị buộc phải nhìn vào mắt anh ở khoảng cách gần thế này, đôi mắt trong trẻo trở nên bối rối, lời cảnh cáo trầm khàn, nguy hiểm làm xương cùng của cô căng lên ——
Anh nói từng từ từng chữ: “BB, nhĩ ngô quai.” (Cục cưng, em không ngoan.)
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Story
Chương 66
10.0/10 từ 30 lượt.