Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Chương 65
110@-
Phòng hội nghị chìm vào im lặng.
Giọng điệu của Hạ Cửu nhàn nhạt, câu từ cũng không hung hăng, nhưng khí chất không cần tức giận cũng uy nghiêm đã đủ để khiến tất cả những người có mặt tại đó phải sợ hãi.
Hai mặt đối lập giằng co, bầu không khí nghiêm trọng đến đáng sợ, không ai dám lên tiếng.
Mái tóc đen của Hạ Sùng Đức ướt nhẹp, đuôi tóc còn ch** n**c, chiếc áo khoác chần bông trông nhếch nhác hết sức. Ông ấy nhìn Thi Họa chằm chằm, căm ghét đến cực độ, giống như muốn xé xác cô ra.
Nhưng ánh mắt lại chuyển sang người đàn ông trẻ tuổi đang bảo vệ sau lưng cô, cuối cùng đành phải miễn cưỡng nuốt cơn giận xuống.
Cuộc họp gia đình đột xuất chia bè chia phái, mỗi người đều có mục đích riêng, kết thúc trong sự bực bội.
Rốt cuộc cũng chưa công khai di chúc của ông cụ.
Sau khi ầm ĩ một trận, không ai dám làm bậy nữa, chỉ có thể âm thầm quan sát mà thôi.
Mấy ngày sau đó, nội bộ của Hạ Tỳ như bị đẩy vào cảnh dầu sôi lửa bỏng.
Hạ Bỉnh Sâm và Hạ Sùng Đức liên minh cùng mấy cổ đông lâu năm liệt kê ra các sơ suất của Hạ Nghiên Đình trong đại hội đồng cổ đông, vạch tội trước mặt mọi người, cố ý ép buộc anh tạm thời từ bỏ vị trí chủ tịch.
Mà đằng sau cánh cửa đóng chặt, nhà họ Hạ cũng không được yên bình.
Vốn dĩ Thi Họa là người ngoài của nhà họ Hạ, không mấy ai để ý đến cô, cũng không có người nào xem trọng cô.
Nhưng gần đây gió đã đổi chiều, không chỉ có chuyện ông cụ giao phó di chúc cho Thi Họa giám sát và thực hiện, đa số thành viên trong nhà họ Hạ đã biết Thi Họa kết hôn cùng Hạ Cửu.
Nhớ lại trò hề trong lễ đính hôn cách đây nửa năm, mọi người đều âm thầm xôn xao, lẽ nào Thi Họa đã bám víu vào Hạ Cửu từ ngày đó?
Thi Họa biết dạo này nhà họ Hạ lộn xộn, nhưng cô không có sức lực để quan tâm.
Ngoại trừ mấy tiếng đồng hồ đi làm mỗi đêm, cô luôn túc trực bên giường của ông nội, trong lòng chỉ mong ông nội có thể vượt qua cửa ải này, để cô có thể ở bên ông lâu thêm chút nữa.
Và vì ngày đó cô hất ly trà vào Lão Ngũ trước mắt mọi người trong cuộc họp gia đình, không còn người nào trong nhà họ Hạ dám xem thường cô nữa, tạm thời yên tĩnh được mấy ngày, không còn ai bóng gió hối thúc cô công khai di chúc của ông cụ.
Nhưng luôn có người không thể chịu đựng lâu.
Hôm đó đến phiên Thi Họa được nghỉ phép, cô có thể ở bên giường bệnh cả đêm, trong thời gian đó, cô đến nhà ăn của bệnh viện, ăn một bữa ăn đơn giản.
Dạo này khẩu vị của cô không tốt, nhất là khi nhìn thấy ông nội phải phụ thuộc vào dịch dinh dưỡng để sống, gầy gò như một bộ xương, cô vô cùng khó chịu, nhìn thức ăn dầu mỡ và nhiều thịt, cô đã thấy buồn nôn.
Cuối cùng chỉ ăn nửa chén cháo và dưa muối, đúng lúc cô đứng lên chuẩn bị đi về phòng bệnh, cả nhà Hạ Cảnh Minh đột ngột xuất hiện chặn đường cô.
Thi Họa không kiên nhẫn lắm, chỉ lạnh lùng liếc họ.
Có lẽ Hạ Hành sợ mẹ mình nói lời đắc tội với Thi Họa, anh ta thấp giọng, thương lượng với cô: “Họa Họa, nhà anh không có ác ý, cũng không hỏi chuyện về di chúc của ông nội, chỉ là giai đoạn hiện tại rất khác, có vài chuyện phải căn dặn em.”
Sắc mặt của Hạ Cảnh Minh cũng trầm xuống, giọng điệu nghiêm túc: “Phải đấy, Thi Họa, con và A Hành đều được ông cụ nuôi dưỡng, ông cụ chỉ thương hai đứa nhỏ các con, trong lòng ông cụ, con và A Hành đều như nhau. Bác biết con là một đứa nhỏ có lòng biết ơn, mấy ngày này bệnh tình của ông cụ nguy kịch, con chạy tới chạy lui chăm sóc, mọi người đều nhìn thấy. Nhưng trong giai đoạn thế này, con càng phải cẩn thận hơn, đừng để đám người lòng lang dạ sói kia lợi dụng con.”
Trước khi đến gặp cô, nhất định ba người này đã bàn bạc gì đó, bình thường Bạch Tư Nhàn nói nhiều nhất, nhưng bây giờ lại im lặng.
Thi Họa chỉ muốn nhanh chóng quay về phòng bệnh, cũng không muốn chơi giải đố cùng bọn họ, cô khẽ nâng cằm, bình tĩnh nói: “Có chuyện gì thì xin ba người cứ nói thẳng, đừng vòng vo, làm lãng phí thời gian.”
Bạch Tư Nhàn không nhịn được nữa, bà ấy lên tiếng, nhưng thái độ rất khiêm nhường, còn hơi van xin: “Con thông minh như vậy, chẳng lẽ lại không hiểu ý của bác trai, Lão Cửu lòng lang dạ sói, lúc trước đột ngột kết hôn cùng con chỉ là vì giây phút này, nếu như chúng ta tính toán không sai, nhất định nó sẽ thôn tính cổ phần mà ông cụ đang đứng tên, hiện tại Lão Tứ và Lão Ngũ cũng tranh quyền đoạt thế, quyền lực của nó không ổn định, con không công khai di chúc cũng được, nhưng nhất định đừng để Lão Cửu lợi dụng.”
Thi Họa im lặng lắng nghe, sau đó chậm rãi đứng lên: “Nói xong chưa? Vậy tôi đi về phòng bệnh.”
Cô bước đi, Bạch Tư Nhàn lại đuổi theo giữ cô lại, sắc mặt vô cùng sốt ruột: “Thi Họa, con có ý gì? Nói đúng lý ra, con được ông cụ nhận nuôi, bác trai của con là con trai duy nhất của ông cụ, cho nên bốn người chúng ta mới thật sự là người một nhà, lẽ nào con cố tình thiên vị Lão Cửu, ông cụ yêu thương con nhiều năm vậy mà.”
Hạ Hành tái mặt, ấp úng nói: “Họa Họa, bây giờ em không tin gia đình anh sao?”
Thi Họa không trả lời nữa, chỉ lạnh lùng lách qua bọn họ, rời khỏi nhà ăn.
…
Liên quan đến di chúc, Thi Họa và Hạ Nghiên Đình chưa từng thảo luận qua.
Hạ Nghiên Đình chưa từng hỏi.
Chỉ có đêm nọ, gương mặt lạnh lùng và thâm sâu của anh lộ vẻ mệt mỏi, anh châm một điếu thuốc trên sân thượng của bệnh viện, lặng lẽ hút thuốc.
Không biết Thi Họa mở cửa ra ngoài từ lúc nào, nghe thấy động tĩnh, anh dập điếu thuốc.
“Về phòng đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Thi Họa lắc đầu, bướng bỉnh đến gần anh, nắm lấy tay anh.
Cô cầm tay anh áp lên mặt mình, giống như anh đang v**t v* gương mặt cô.
Mùi thuốc lá âm thầm tỏa ra từ ngón tay thon dài của anh, vẫn là mùi hương quen thuộc, làm Thi Họa bình tĩnh.
Trong bóng đêm tịch mịch, anh nhàn nhạt lên tiếng: “Người ta đang đồn anh kết hôn với em vì cổ phần của ông cụ.”
Thi Họa cúi đầu, trông ngoan ngoãn, yên tĩnh hết sức, cô cười rất khẽ, chậm rãi gật đầu.
Thật lâu sau đó, cô đột ngột nâng cằm, đôi mắt đen nhánh nhìn anh không chớp: “Không phải.”
“Ồ? Em không tin à?” Giọng nói mát lạnh của anh như đang trêu chọc.
Cô gật đầu không do dự: “Em chỉ tin anh.”
Mặc dù thỉnh thoảng cô cũng không biết tại sao Hạ Nghiên Đình lại đồng ý kết hôn cùng mình, là một phút bốc đồng, hay là bị cô mê hoặc?
Nhưng cô là người uống mấy ngụm Tequila vào đêm đó, anh lại không uống một giọt rượu nào.
Cô kiên quyết tin rằng anh không giống như lời người ngoài đồn đoán.
Mọi người nói anh lòng lang dạ sói, thủ đoạn độc ác, cô chỉ thấy anh trải qua bao nhiêu gian khổ mới đến được ngày hôm nay, anh rộng lượng, từ bi, xem thường chuyện bỉ ổi.
Mặc dù trông anh và ông nội Hạ không thân thiết với nhau, nhưng cô thấy anh cũng tôn trọng ông nội, có tình cảm bác cháu.
Gió lạnh thấu xương, ánh trăng mờ mờ.
Giữa hai vợ chồng họ chưa từng phải nhiều lời.
Một câu “Em chỉ tin anh” đã khiến đôi mắt của anh trầm xuống, sóng ngầm chập chờn.
Cả đời này, anh chưa từng được bất kỳ ai tin tưởng.
Niềm tin kiên định, vô tư hỗ trợ, tình yêu chân thành, anh đều chỉ cảm nhận khi ở bên Thi Họa.
Cô là sự cứu rỗi duy nhất trong đời anh.
Màn đêm nồng đậm, cũng may Thi Họa mắc bệnh quáng gà nhẹ, khả năng nhìn trong bóng tối hơi kém, không thì cô đã thấy làn nước trong đôi mắt anh.
Anh im lặng vòng tay qua eo cô, ôm cô vào lòng.
Cằm anh nhẹ nhàng áp l*n đ*nh đầu cô, hai cánh tay ôm càng lúc càng chặt.
Thi Họa nhắm mắt, bình tĩnh hưởng thụ sự yên tĩnh của giờ phút này.
Thật lâu sau đó, giọng nói trầm thấp, gợi cảm và chan chứa ý cười của anh truyền vào tai cô: “Không sợ anh bán em đi à?”
/
Hôn mê gan được mười hai ngày, cuối cùng ông nội cũng tỉnh lại.
Thật kỳ diệu làm sao, ông đã thoát khỏi cửa tử, bác sĩ nói tạm thời đã qua cơn nguy kịch.
Sau đó sẽ tiếp tục trị liệu, mặc dù ông cụ vẫn còn yếu, nhưng cũng đang dần dần hồi phục, có thể ăn thức ăn lỏng, đôi mắt cũng sáng tỏ trở lại.
Hơn nửa tháng sau, cuối cùng ông cụ cũng vượt qua, nhưng Thi Họa lại đột ngột ngã bệnh vào một buổi chiều nọ.
Cơn sốt tăng nhanh, vượt ba mươi chín độ.
Bác sĩ kiểm tra, nói không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là gần đây quá mệt mỏi, vừa căng thẳng vừa thiếu ngủ, có lẽ là vì ông cụ có chuyển biến tích cực, cô mới cảm thấy nhẹ nhõm, toàn bộ sức lực phụ thuộc vào tinh thần cũng tan vỡ, cô ngã bệnh.
Sốt cao hai ngày liên tục.
Dù có uống thuốc hạ sốt cũng chỉ hạ sốt được hai, ba tiếng, sau đó vẫn nhanh chóng phát sốt trở lại.
Ngoại trừ những lúc gắng gượng ăn một ít thức ăn, sau đó uống thuốc, phần lớn thời gian, Thi Họa đều ngủ mê man.
Hơn nửa tháng thiếu ngủ và căng thẳng, cơ thể cần giấc ngủ để phục hồi.
Cũng may bác sĩ nói cô còn trẻ, sức khỏe cũng tốt, cho nên hệ miễn dịch có thể tự chống chọi.
Tầm bốn giờ sáng, Thi Họa đột ngột thức giấc.
Đầu óc cô choáng váng, nhưng thân thể đã khá hơn, cô giơ tay chạm vào trán, thấy có mồ hôi lạnh, nghĩa là cơn sốt đã hạ xuống.
Sau hai ngày ngủ say, hai mắt cô sáng tỏ, chậm rãi nhìn sang phía bên kia, Hạ Nghiên Đình đang yên giấc.
Cô nhẹ nhàng ngồi dậy uống một ly nước ấm, sau đó đi rửa mặt, cô tới lui một hồi, người đàn ông trên giường cũng không nhúc nhích, vẫn ngủ yên bình.
Thi Họa mơ mơ màng màng vì cơn sốt, nhưng sau khi tỉnh lại, cô vẫn có ký ức.
Bởi vì cơn sốt tái đi tái lại, ngoài dùng thuốc, bác sĩ cũng đề nghị hạ sốt bằng phương pháp vật lý, thật ra thỉnh thoảng người trẻ ngã bệnh, phát sốt cũng không phải chuyện lớn, chỉ sợ sốt lâu quá sẽ ảnh hưởng đến não và các cơ quan khác.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô nhớ Hạ Nghiên Đình luôn ở bên cạnh, liên tục dùng khăn ướt lau chùi thân thể toát mồ hôi của cô, tiếp tục hạ sốt bằng phương pháp vật lý.
Mấy ngày nay… có lẽ anh không ngủ được nhiều.
Nếu không thì dựa theo thói quen của anh, chỉ cần cô phát ra động tĩnh rất khẽ, anh cũng sẽ tỉnh giấc, không ngủ say như hôm nay.
Chắc là tối nay cô đã hạ sốt, anh mới yên tâm ngủ.
Thi Họa đã ngủ quá đủ, vậy là cô lẳng lặng xuống giường đi tắm, mặc dù đang là nửa đêm, nhưng cô không thấy buồn ngủ chút nào.
Mặc dù ngã bệnh, nhưng nghĩ đến ông nội đã vượt qua cửa tử, tâm tình của cô rất nhẹ nhõm.
Bởi vì không buồn ngủ, lại không muốn quấy rầy giấc ngủ của Hạ Nghiên Đình, cô đi vào phòng làm việc, bật đèn bàn, lật quyển sách mà cô mới đọc được một nửa để đọc tiếp.
Tâm trạng của cô rất bình tĩnh, chỉ là cơn sốt vừa mới hạ xuống, vẫn còn hơi đau đầu.
Thái dương hơi đau, mới vài trang đã không đọc được nữa.
Đang định đóng sách, lại vô tình nhìn thấy chiếc kẹp sách hình bươm bướm màu vàng hồng tinh xảo.
Chiếc kẹp sách này là quà tốt nghiệp mà Hạ Nghiên Đình đã tặng cô cách đây mấy tháng, cô rất thích, sử dụng rất cẩn thận, lần nào cũng nhẹ nhàng kẹp vào giữa những trang sách.
Dưới ánh đèn vàng, cánh bướm màu vàng hồng khẽ rung động, giống như bươm bướm có thể vỗ cánh nhảy múa bất cứ lúc nào.
Sinh động như thật —— chính là lời khen cao nhất dành cho một tác phẩm nghệ thuật.
Thi Họa vẫn nhớ niềm vui thầm kín của mình vào ngày nhận được món quà này.
Nhưng chưa từng nghĩ người tặng món quà này đã là người ngày đêm bầu bạn cùng cô.
Trái tim cô mềm mại và ẩm ướt, không thể không nhìn chiếc kẹp sách hình bươm bướm nhã nhặn này một hồi lâu.
Tác phẩm điêu khắc tinh xảo, đường nét tỉ mỉ, kết cấu mỏng nhẹ lạ thường… Tất cả đều làm cô yêu thích hệt như lần đầu tiên nhìn thấy nó.
Chỉ lẳng lặng nhìn nó, ánh mắt đột ngột đăm chiêu.
Đầu ngón tay trắng trẻo của cô run rẩy chạm vào dòng chữ trên đó.
Là một dòng chữ tiếng Anh được khắc lên kẹp sách.
Cô đã dùng chiếc kẹp sách này được nửa năm, đây lại là lần đầu tiên cô phát hiện trên đó có khắc một dòng chữ.
“For Beverly”
Tặng Bối Phù Lệ.
Dưới ánh đèn vàng, đồng tử của Thi Họa đột ngột giãn ra, cô tái mặt, nhịp tim tăng tốc kịch liệt, ngay cả hơi thở cũng ngưng đọng, dường như cô không thể kiểm soát cảm xúc của mình nữa.
Cô hoảng hốt thật lâu.
Beverly, Bối Phù Lệ.
Là bút danh tiếng Anh mà cô đã tạo ra vào năm mười tuổi, không giống cái tên mà cô sử dụng trong trường học hay là cái tên mà cô dùng đến hiện tại.
Cô chỉ sử dụng cái tên Bối Phù Lệ trên diễn đàn trao đổi sách cách đây mười một năm.
Mà cô chỉ có một người bạn qua thư duy nhất, La Đạo Phu Tư.
Toàn thế giới này, chỉ có La Đạo Phu Tư nhớ cô là Bối Phù Lệ.
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Phòng hội nghị chìm vào im lặng.
Giọng điệu của Hạ Cửu nhàn nhạt, câu từ cũng không hung hăng, nhưng khí chất không cần tức giận cũng uy nghiêm đã đủ để khiến tất cả những người có mặt tại đó phải sợ hãi.
Hai mặt đối lập giằng co, bầu không khí nghiêm trọng đến đáng sợ, không ai dám lên tiếng.
Mái tóc đen của Hạ Sùng Đức ướt nhẹp, đuôi tóc còn ch** n**c, chiếc áo khoác chần bông trông nhếch nhác hết sức. Ông ấy nhìn Thi Họa chằm chằm, căm ghét đến cực độ, giống như muốn xé xác cô ra.
Nhưng ánh mắt lại chuyển sang người đàn ông trẻ tuổi đang bảo vệ sau lưng cô, cuối cùng đành phải miễn cưỡng nuốt cơn giận xuống.
Cuộc họp gia đình đột xuất chia bè chia phái, mỗi người đều có mục đích riêng, kết thúc trong sự bực bội.
Rốt cuộc cũng chưa công khai di chúc của ông cụ.
Sau khi ầm ĩ một trận, không ai dám làm bậy nữa, chỉ có thể âm thầm quan sát mà thôi.
Mấy ngày sau đó, nội bộ của Hạ Tỳ như bị đẩy vào cảnh dầu sôi lửa bỏng.
Hạ Bỉnh Sâm và Hạ Sùng Đức liên minh cùng mấy cổ đông lâu năm liệt kê ra các sơ suất của Hạ Nghiên Đình trong đại hội đồng cổ đông, vạch tội trước mặt mọi người, cố ý ép buộc anh tạm thời từ bỏ vị trí chủ tịch.
Mà đằng sau cánh cửa đóng chặt, nhà họ Hạ cũng không được yên bình.
Vốn dĩ Thi Họa là người ngoài của nhà họ Hạ, không mấy ai để ý đến cô, cũng không có người nào xem trọng cô.
Nhưng gần đây gió đã đổi chiều, không chỉ có chuyện ông cụ giao phó di chúc cho Thi Họa giám sát và thực hiện, đa số thành viên trong nhà họ Hạ đã biết Thi Họa kết hôn cùng Hạ Cửu.
Nhớ lại trò hề trong lễ đính hôn cách đây nửa năm, mọi người đều âm thầm xôn xao, lẽ nào Thi Họa đã bám víu vào Hạ Cửu từ ngày đó?
Thi Họa biết dạo này nhà họ Hạ lộn xộn, nhưng cô không có sức lực để quan tâm.
Ngoại trừ mấy tiếng đồng hồ đi làm mỗi đêm, cô luôn túc trực bên giường của ông nội, trong lòng chỉ mong ông nội có thể vượt qua cửa ải này, để cô có thể ở bên ông lâu thêm chút nữa.
Và vì ngày đó cô hất ly trà vào Lão Ngũ trước mắt mọi người trong cuộc họp gia đình, không còn người nào trong nhà họ Hạ dám xem thường cô nữa, tạm thời yên tĩnh được mấy ngày, không còn ai bóng gió hối thúc cô công khai di chúc của ông cụ.
Nhưng luôn có người không thể chịu đựng lâu.
Hôm đó đến phiên Thi Họa được nghỉ phép, cô có thể ở bên giường bệnh cả đêm, trong thời gian đó, cô đến nhà ăn của bệnh viện, ăn một bữa ăn đơn giản.
Dạo này khẩu vị của cô không tốt, nhất là khi nhìn thấy ông nội phải phụ thuộc vào dịch dinh dưỡng để sống, gầy gò như một bộ xương, cô vô cùng khó chịu, nhìn thức ăn dầu mỡ và nhiều thịt, cô đã thấy buồn nôn.
Cuối cùng chỉ ăn nửa chén cháo và dưa muối, đúng lúc cô đứng lên chuẩn bị đi về phòng bệnh, cả nhà Hạ Cảnh Minh đột ngột xuất hiện chặn đường cô.
Thi Họa không kiên nhẫn lắm, chỉ lạnh lùng liếc họ.
Có lẽ Hạ Hành sợ mẹ mình nói lời đắc tội với Thi Họa, anh ta thấp giọng, thương lượng với cô: “Họa Họa, nhà anh không có ác ý, cũng không hỏi chuyện về di chúc của ông nội, chỉ là giai đoạn hiện tại rất khác, có vài chuyện phải căn dặn em.”
Sắc mặt của Hạ Cảnh Minh cũng trầm xuống, giọng điệu nghiêm túc: “Phải đấy, Thi Họa, con và A Hành đều được ông cụ nuôi dưỡng, ông cụ chỉ thương hai đứa nhỏ các con, trong lòng ông cụ, con và A Hành đều như nhau. Bác biết con là một đứa nhỏ có lòng biết ơn, mấy ngày này bệnh tình của ông cụ nguy kịch, con chạy tới chạy lui chăm sóc, mọi người đều nhìn thấy. Nhưng trong giai đoạn thế này, con càng phải cẩn thận hơn, đừng để đám người lòng lang dạ sói kia lợi dụng con.”
Trước khi đến gặp cô, nhất định ba người này đã bàn bạc gì đó, bình thường Bạch Tư Nhàn nói nhiều nhất, nhưng bây giờ lại im lặng.
Thi Họa chỉ muốn nhanh chóng quay về phòng bệnh, cũng không muốn chơi giải đố cùng bọn họ, cô khẽ nâng cằm, bình tĩnh nói: “Có chuyện gì thì xin ba người cứ nói thẳng, đừng vòng vo, làm lãng phí thời gian.”
Bạch Tư Nhàn không nhịn được nữa, bà ấy lên tiếng, nhưng thái độ rất khiêm nhường, còn hơi van xin: “Con thông minh như vậy, chẳng lẽ lại không hiểu ý của bác trai, Lão Cửu lòng lang dạ sói, lúc trước đột ngột kết hôn cùng con chỉ là vì giây phút này, nếu như chúng ta tính toán không sai, nhất định nó sẽ thôn tính cổ phần mà ông cụ đang đứng tên, hiện tại Lão Tứ và Lão Ngũ cũng tranh quyền đoạt thế, quyền lực của nó không ổn định, con không công khai di chúc cũng được, nhưng nhất định đừng để Lão Cửu lợi dụng.”
Thi Họa im lặng lắng nghe, sau đó chậm rãi đứng lên: “Nói xong chưa? Vậy tôi đi về phòng bệnh.”
Cô bước đi, Bạch Tư Nhàn lại đuổi theo giữ cô lại, sắc mặt vô cùng sốt ruột: “Thi Họa, con có ý gì? Nói đúng lý ra, con được ông cụ nhận nuôi, bác trai của con là con trai duy nhất của ông cụ, cho nên bốn người chúng ta mới thật sự là người một nhà, lẽ nào con cố tình thiên vị Lão Cửu, ông cụ yêu thương con nhiều năm vậy mà.”
Hạ Hành tái mặt, ấp úng nói: “Họa Họa, bây giờ em không tin gia đình anh sao?”
Thi Họa không trả lời nữa, chỉ lạnh lùng lách qua bọn họ, rời khỏi nhà ăn.
…
Liên quan đến di chúc, Thi Họa và Hạ Nghiên Đình chưa từng thảo luận qua.
Hạ Nghiên Đình chưa từng hỏi.
Chỉ có đêm nọ, gương mặt lạnh lùng và thâm sâu của anh lộ vẻ mệt mỏi, anh châm một điếu thuốc trên sân thượng của bệnh viện, lặng lẽ hút thuốc.
Không biết Thi Họa mở cửa ra ngoài từ lúc nào, nghe thấy động tĩnh, anh dập điếu thuốc.
“Về phòng đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Thi Họa lắc đầu, bướng bỉnh đến gần anh, nắm lấy tay anh.
Cô cầm tay anh áp lên mặt mình, giống như anh đang v**t v* gương mặt cô.
Mùi thuốc lá âm thầm tỏa ra từ ngón tay thon dài của anh, vẫn là mùi hương quen thuộc, làm Thi Họa bình tĩnh.
Trong bóng đêm tịch mịch, anh nhàn nhạt lên tiếng: “Người ta đang đồn anh kết hôn với em vì cổ phần của ông cụ.”
Thi Họa cúi đầu, trông ngoan ngoãn, yên tĩnh hết sức, cô cười rất khẽ, chậm rãi gật đầu.
Thật lâu sau đó, cô đột ngột nâng cằm, đôi mắt đen nhánh nhìn anh không chớp: “Không phải.”
“Ồ? Em không tin à?” Giọng nói mát lạnh của anh như đang trêu chọc.
Cô gật đầu không do dự: “Em chỉ tin anh.”
Mặc dù thỉnh thoảng cô cũng không biết tại sao Hạ Nghiên Đình lại đồng ý kết hôn cùng mình, là một phút bốc đồng, hay là bị cô mê hoặc?
Nhưng cô là người uống mấy ngụm Tequila vào đêm đó, anh lại không uống một giọt rượu nào.
Cô kiên quyết tin rằng anh không giống như lời người ngoài đồn đoán.
Mọi người nói anh lòng lang dạ sói, thủ đoạn độc ác, cô chỉ thấy anh trải qua bao nhiêu gian khổ mới đến được ngày hôm nay, anh rộng lượng, từ bi, xem thường chuyện bỉ ổi.
Mặc dù trông anh và ông nội Hạ không thân thiết với nhau, nhưng cô thấy anh cũng tôn trọng ông nội, có tình cảm bác cháu.
Gió lạnh thấu xương, ánh trăng mờ mờ.
Giữa hai vợ chồng họ chưa từng phải nhiều lời.
Một câu “Em chỉ tin anh” đã khiến đôi mắt của anh trầm xuống, sóng ngầm chập chờn.
Cả đời này, anh chưa từng được bất kỳ ai tin tưởng.
Niềm tin kiên định, vô tư hỗ trợ, tình yêu chân thành, anh đều chỉ cảm nhận khi ở bên Thi Họa.
Cô là sự cứu rỗi duy nhất trong đời anh.
Màn đêm nồng đậm, cũng may Thi Họa mắc bệnh quáng gà nhẹ, khả năng nhìn trong bóng tối hơi kém, không thì cô đã thấy làn nước trong đôi mắt anh.
Anh im lặng vòng tay qua eo cô, ôm cô vào lòng.
Cằm anh nhẹ nhàng áp l*n đ*nh đầu cô, hai cánh tay ôm càng lúc càng chặt.
Thi Họa nhắm mắt, bình tĩnh hưởng thụ sự yên tĩnh của giờ phút này.
Thật lâu sau đó, giọng nói trầm thấp, gợi cảm và chan chứa ý cười của anh truyền vào tai cô: “Không sợ anh bán em đi à?”
/
Hôn mê gan được mười hai ngày, cuối cùng ông nội cũng tỉnh lại.
Thật kỳ diệu làm sao, ông đã thoát khỏi cửa tử, bác sĩ nói tạm thời đã qua cơn nguy kịch.
Sau đó sẽ tiếp tục trị liệu, mặc dù ông cụ vẫn còn yếu, nhưng cũng đang dần dần hồi phục, có thể ăn thức ăn lỏng, đôi mắt cũng sáng tỏ trở lại.
Hơn nửa tháng sau, cuối cùng ông cụ cũng vượt qua, nhưng Thi Họa lại đột ngột ngã bệnh vào một buổi chiều nọ.
Cơn sốt tăng nhanh, vượt ba mươi chín độ.
Bác sĩ kiểm tra, nói không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là gần đây quá mệt mỏi, vừa căng thẳng vừa thiếu ngủ, có lẽ là vì ông cụ có chuyển biến tích cực, cô mới cảm thấy nhẹ nhõm, toàn bộ sức lực phụ thuộc vào tinh thần cũng tan vỡ, cô ngã bệnh.
Sốt cao hai ngày liên tục.
Dù có uống thuốc hạ sốt cũng chỉ hạ sốt được hai, ba tiếng, sau đó vẫn nhanh chóng phát sốt trở lại.
Ngoại trừ những lúc gắng gượng ăn một ít thức ăn, sau đó uống thuốc, phần lớn thời gian, Thi Họa đều ngủ mê man.
Hơn nửa tháng thiếu ngủ và căng thẳng, cơ thể cần giấc ngủ để phục hồi.
Cũng may bác sĩ nói cô còn trẻ, sức khỏe cũng tốt, cho nên hệ miễn dịch có thể tự chống chọi.
Tầm bốn giờ sáng, Thi Họa đột ngột thức giấc.
Đầu óc cô choáng váng, nhưng thân thể đã khá hơn, cô giơ tay chạm vào trán, thấy có mồ hôi lạnh, nghĩa là cơn sốt đã hạ xuống.
Sau hai ngày ngủ say, hai mắt cô sáng tỏ, chậm rãi nhìn sang phía bên kia, Hạ Nghiên Đình đang yên giấc.
Cô nhẹ nhàng ngồi dậy uống một ly nước ấm, sau đó đi rửa mặt, cô tới lui một hồi, người đàn ông trên giường cũng không nhúc nhích, vẫn ngủ yên bình.
Thi Họa mơ mơ màng màng vì cơn sốt, nhưng sau khi tỉnh lại, cô vẫn có ký ức.
Bởi vì cơn sốt tái đi tái lại, ngoài dùng thuốc, bác sĩ cũng đề nghị hạ sốt bằng phương pháp vật lý, thật ra thỉnh thoảng người trẻ ngã bệnh, phát sốt cũng không phải chuyện lớn, chỉ sợ sốt lâu quá sẽ ảnh hưởng đến não và các cơ quan khác.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô nhớ Hạ Nghiên Đình luôn ở bên cạnh, liên tục dùng khăn ướt lau chùi thân thể toát mồ hôi của cô, tiếp tục hạ sốt bằng phương pháp vật lý.
Mấy ngày nay… có lẽ anh không ngủ được nhiều.
Nếu không thì dựa theo thói quen của anh, chỉ cần cô phát ra động tĩnh rất khẽ, anh cũng sẽ tỉnh giấc, không ngủ say như hôm nay.
Chắc là tối nay cô đã hạ sốt, anh mới yên tâm ngủ.
Thi Họa đã ngủ quá đủ, vậy là cô lẳng lặng xuống giường đi tắm, mặc dù đang là nửa đêm, nhưng cô không thấy buồn ngủ chút nào.
Mặc dù ngã bệnh, nhưng nghĩ đến ông nội đã vượt qua cửa tử, tâm tình của cô rất nhẹ nhõm.
Bởi vì không buồn ngủ, lại không muốn quấy rầy giấc ngủ của Hạ Nghiên Đình, cô đi vào phòng làm việc, bật đèn bàn, lật quyển sách mà cô mới đọc được một nửa để đọc tiếp.
Tâm trạng của cô rất bình tĩnh, chỉ là cơn sốt vừa mới hạ xuống, vẫn còn hơi đau đầu.
Thái dương hơi đau, mới vài trang đã không đọc được nữa.
Đang định đóng sách, lại vô tình nhìn thấy chiếc kẹp sách hình bươm bướm màu vàng hồng tinh xảo.
Chiếc kẹp sách này là quà tốt nghiệp mà Hạ Nghiên Đình đã tặng cô cách đây mấy tháng, cô rất thích, sử dụng rất cẩn thận, lần nào cũng nhẹ nhàng kẹp vào giữa những trang sách.
Dưới ánh đèn vàng, cánh bướm màu vàng hồng khẽ rung động, giống như bươm bướm có thể vỗ cánh nhảy múa bất cứ lúc nào.
Sinh động như thật —— chính là lời khen cao nhất dành cho một tác phẩm nghệ thuật.
Thi Họa vẫn nhớ niềm vui thầm kín của mình vào ngày nhận được món quà này.
Nhưng chưa từng nghĩ người tặng món quà này đã là người ngày đêm bầu bạn cùng cô.
Trái tim cô mềm mại và ẩm ướt, không thể không nhìn chiếc kẹp sách hình bươm bướm nhã nhặn này một hồi lâu.
Tác phẩm điêu khắc tinh xảo, đường nét tỉ mỉ, kết cấu mỏng nhẹ lạ thường… Tất cả đều làm cô yêu thích hệt như lần đầu tiên nhìn thấy nó.
Chỉ lẳng lặng nhìn nó, ánh mắt đột ngột đăm chiêu.
Đầu ngón tay trắng trẻo của cô run rẩy chạm vào dòng chữ trên đó.
Là một dòng chữ tiếng Anh được khắc lên kẹp sách.
Cô đã dùng chiếc kẹp sách này được nửa năm, đây lại là lần đầu tiên cô phát hiện trên đó có khắc một dòng chữ.
“For Beverly”
Tặng Bối Phù Lệ.
Dưới ánh đèn vàng, đồng tử của Thi Họa đột ngột giãn ra, cô tái mặt, nhịp tim tăng tốc kịch liệt, ngay cả hơi thở cũng ngưng đọng, dường như cô không thể kiểm soát cảm xúc của mình nữa.
Cô hoảng hốt thật lâu.
Beverly, Bối Phù Lệ.
Là bút danh tiếng Anh mà cô đã tạo ra vào năm mười tuổi, không giống cái tên mà cô sử dụng trong trường học hay là cái tên mà cô dùng đến hiện tại.
Cô chỉ sử dụng cái tên Bối Phù Lệ trên diễn đàn trao đổi sách cách đây mười một năm.
Mà cô chỉ có một người bạn qua thư duy nhất, La Đạo Phu Tư.
Toàn thế giới này, chỉ có La Đạo Phu Tư nhớ cô là Bối Phù Lệ.
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Story
Chương 65
10.0/10 từ 30 lượt.