Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Chương 73: Hoàn chính văn
208@-
Từ Na Uy về Kinh Bắc, Hạ Nghiên Đình luôn ở trong tình trạng hôn mê.
Mặc dù nhiệt độ nước ở eo biển Tromsøysundet rất thấp, nhưng vì được giải cứu kịp thời, Thi Họa chỉ gặp vài triệu chứng đuối nước nhẹ, sau khi được cứu chữa đã nhanh chóng hồi phục.
Dưới sự bảo vệ của Hạ Nghiên Đình, cô không gặp chuyện gì, nhưng rõ ràng tình trạng của anh nghiêm trọng hơn cô rất nhiều.
Bác sĩ điều trị người Na Uy nói triệu chứng của anh không chỉ xuất hiện vì h* th*n nhiệt mà còn tiến triển xấu do hội chứng sợ biển sâu.
Lần đầu tiên Thi Họa nghe đến “hội chứng sợ biển sâu” là từ miệng của Tông Hoán.
Thời gian cấp bách, cô không kịp tìm hiểu triệu chứng cụ thể, mãi đến khi được Interpol hộ tống về Kinh Bắc, gặp được dì Lan và Terrence, cô mới biết toàn bộ bí mật trong quá khứ.
Năm đó Hạ Cửu vừa tròn sáu tuổi, Hạ Hiến Chi chưa bị đuổi khỏi gia tộc.
Nhưng lúc đó ông ấy đã nghiện cờ bạc, yêu cờ bạc như sinh mạng.
Tết năm đó, người lớn trong gia tộc tổ chức một bữa tiệc, mời mọi người tụ hội trên chiếc du thuyền xa hoa để ăn Tết.
Đối với những đứa trẻ cùng tuổi, đó là một ngày tràn ngập niềm vui.
Đối với Hạ Cửu, đó chính là ác mộng không thể chữa khỏi suốt nửa đời người.
Đêm trước khi lên du thuyền, Hạ Hiến Chi vừa đánh bài thua hai trăm triệu ở vịnh Hương Sơn, nếu không vì mặt mũi của người lớn, ông ấy đã không chịu quay về Kinh Bắc đón Tết.
Trong lòng con bạc tức giận, nóng nảy, bực bội, không có nơi để trút giận.
Chỉ vì một chuyện nhỏ xíu và vô hại, ông ấy lại tức giận đạp con trai sáu tuổi của mình khỏi boong tàu.
Nhớ đến chuyện này, dì Lan bật khóc: “Dì thật sự không hiểu, dì sống hơn nửa đời người rồi mà vẫn không hiểu, sao trên đời lại có người độc ác như cậu Hiến Chi, dù sao cũng là con ruột của mình, sao lại có thể độc ác đến vậy, năm đó Hạ Cửu mới có sáu tuổi, còn nhỏ như vậy.”
Đôi môi của Thi Họa tái nhợt, hai mắt ngấn nước, nhưng cô vẫn không rơi lệ.
Cô nắm chặt tay trong vô thức, móng tay bấm vào lòng bàn tay.
Ba năm làm hàng xóm với hai cha con họ, số lần cô gặp Hạ Hiến Chi có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cô không còn nhớ dáng vẻ của Hạ Hiến Chi, nhưng giờ phút này, sự căm hận dâng lên trong đáy lòng cô, cô hận con người mất nhân tính đó, nếu không phải ông ấy đã chết từ lâu, thậm chí cô còn ước mình có thể tự tay giết ông ấy.
Cô nhớ rõ đêm đầu tiên gặp Hạ Cửu.
Thiếu niên mười ba tuổi máu me bê bết, còn đang thoi thóp, đôi mắt đen sâu thẳm kia tàn nhẫn như chó sói.
Cho dù năm đó mới có sáu tuổi, nhưng cô cũng lờ mờ hiểu được chàng thiếu niên đó phải gánh vác cuộc đời đen tối và ảm đạm thế nào.
Ba mẹ là người thân cận nhất, nhưng lại có thể tước đoạt mạng sống của anh bất cứ lúc nào.
Anh chưa từng có được cảm giác an toàn và no đủ cơ bản nhất.
Nhưng một thiếu niên bị số phận giày vò lại không trở thành một tên tội phạm máu lạnh và độc ác, mà lại giống như con sói đầu đàn ẩn mình trong bầy thú, leo l*n đ*nh kim tự tháp, tự tay chống đỡ toàn bộ nhà họ Hạ bằng chính sức lực của mình.
Hạ Hiến Chi thật sự không xứng làm ba anh.
…
Terrence là bác sĩ tâm lý của Hạ Nghiên Đình.
Theo lời của Terrence, suốt mười mấy năm qua, quá trình khám chữa bệnh và trị liệu chưa từng bị gián đoạn, chỉ là qua từng giai đoạn khác nhau, mức độ nặng nhẹ của triệu chứng cũng khác nhau. Từng có thời điểm tình trạng của anh được khống chế, chỉ cần tránh tiếp xúc với biển sâu và vùng nước rộng lớn, bao gồm cả hồ bơi và những nơi có thể là nguồn gốc của tình trạng này, anh có thể ngăn cản bệnh tái phát.
Terrence còn nói với Thi Họa, Hạ Nghiên Đình có thể vượt qua giới hạn về tâm lý, có thể lên du thuyền đã là bứt phá giới hạn tâm lý cuối cùng. Bởi vì tình trạng của anh, đừng nói là lên du thuyền, dù chỉ là nhìn thấy biển cũng làm tim đập nhanh, hít thở khó khăn, thậm chí còn có cảm giác cận kề cái chết, hoặc là ngất xỉu.
Nhảy xuống biển để cứu cô là đã vượt qua khỏi giới hạn cuối cùng.
Terrence nói trong suốt mấy chục năm kinh nghiệm của mình, ông ấy chưa từng nghe qua.
Chưa từng nhìn thấy bệnh nhân mắc chứng sợ biển sâu nghiêm trọng như vậy lại có thể nhảy xuống biển cứu người.
Giống như bảo người sợ độ cao nghiêm trọng đi nhảy bungee.
Những chuyên gia y tế trong bệnh viện riêng của nhà họ Hạ được xem là những bác sĩ hàng đầu thế giới, nhưng dù là như vậy, hiện tại họ vẫn chưa thể đưa ra phương án tốt.
Bởi vì bệnh tâm lý song hành cùng đuối nước và hôn mê, cũng rất khó giải thích bệnh nhân chưa tỉnh dậy là vì lý do nào.
Hiện tại chỉ có thể theo dõi mỗi ngày và quan sát sâu hơn, nếu không xuất hiện tổn thương não hay thận, không nhiễm trùng phổi, không tổn thương cơ tim đã là may mắn lắm rồi.
Mà hiện tại Thi Họa chỉ biết ở bên cạnh anh.
Dì Lan cũng xuất thân nghèo khổ, trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, nhưng dù sao bây giờ cũng đã có tuổi, có cố kìm nén thế nào, thỉnh thoảng cũng không khỏi rơi lệ.
Bà ấy thật sự đau lòng vì đứa nhỏ Lão Cửu này.
Thi Họa chỉ tự trách mình.
Lúc dì Lan âm thầm lau nước mắt lần nữa, Thi Họa đưa khăn giấy cho bà ấy, tự dưng cô cũng nghẹn ngào: “Đều tại con, dì Lan, là lỗi của con, nếu không phải vì con, Hạ Cửu đã không…”
Ngay cả ông nội cũng thấy cô là người duy nhất có thể ảnh hưởng đến Hạ Nghiên Đình.
Là cô làm anh liên lụy.
Nếu cô chưa từng xuất hiện, anh sẽ không bao giờ có điểm yếu, không có chướng ngại, cũng không có bất kỳ kẻ ti tiện, bỉ ổi nào có thể uy h**p.
Một điểm yếu như cô vốn không nên tồn tại.
Thần linh không vướng bụi trần, lẽ ra không nên hạ phàm.
Dì Lan nắm chặt tay cô, liên tục trách móc cô: “Nói bậy gì đấy, đứa nhỏ này, con và Lão Cửu giống nhau như đúc, chuyện gì cũng nhận mọi tội lỗi về mình, chuyện này làm sao có thể trách con được, là do Lão Tứ không có nhân tính, không sao… Ông trời sẽ dằn vặt họ.”
Thật ra cũng không cần đợi ông trời ra tay.
Hạ Nghiên Đình đã âm thầm thu thập bằng chứng về hai cha con Hạ Bỉnh Sâm từ lâu, còn có Hạ Sùng Đức, bây giờ còn dính líu đến hình sự vì bắt cóc người khác. Họ bị Interpol truy nã, Cục điều tra Tội phạm thương mại quốc tế cũng bắt đầu điều tra.
Từ Quán Lâm cũng bị dẫn độ về Kinh Bắc, hiện tại đang bị tạm giữ.
Mặc dù khó lòng khép tội trong vụ án cũ cách đây mười sáu năm, nhưng việc ông ấy làm đồng phạm trong vụ án bắt cóc lần này là chuyện đã rồi.
Chế tài pháp luật chờ đợi ông ấy.
/
Thi Họa thật sự muốn ở bên cạnh Hạ Nghiên Đình từng giây từng phút.
Nhưng người thân cận của Hạ Nghiên Đình, bao gồm cả Đỗ Sâm, đều liên tục đề nghị cô không chỉ nên đến Đài truyền hình Kinh Bắc làm việc bình thường, mà còn nên đến Hạ Tỳ quản lý tình hình chung.
Bởi vì tin tức Hạ Nghiên Đình bị đuối nước, hôn mê phải bị ngăn chặn tuyệt đối vì sự ổn định của Hạ Tỳ và sự yên bình hiếm hoi của nhà họ Hạ.
Bệnh viện tư nhân chỉ thông báo ông chủ đang dưỡng bệnh, tạm thời không đón khách.
Lần này nhà họ Hạ yên ổn, an phận, đa số mọi người đều không biết chuyện đã sợ xảy ra ở Na Uy, chỉ biết Lão Tứ và Lão Ngũ đã hoàn toàn sụp đổ, ngay cả con riêng của Lão Tứ được nuôi dưỡng ở Paris cũng bị Hạ Cửu tóm gọn.
Từ đó, địa vị của Hạ Cửu trong Kinh Khuyên đã được nâng lên một bậc, tuổi tác không còn là lý do để người ta chỉ trích, không còn ai dám cư xử ngang ngược nữa.
Mấy ngày qua, bất kể là ông lớn hay người nhà họ Hạ, ai cũng khom lưng dâng đủ lại sản phẩm bồi bổ vào bệnh viện mỗi ngày.
Nghe nói Cửu gia không tiếp khách, không ai dám quấy rầy anh.
Có đôi khi Thi Họa phải ra ngoài nói vài câu với họ, những người này nhìn thấy Thi Họa cũng giống như mèo thấy chuột, không ai dám thở mạnh.
Nhất là người nhà họ Hạ, cũng không hiểu tại sao, rõ ràng thời gian trước còn chỉ trích chuyện Hạ Cửu kết hôn cùng cô, nhưng dường như tất cả đều đã tan biến trong một đêm.
Thay vào đó, chỉ còn sự kính trọng đối với phu nhân của chủ nhà mới.
Thi Họa vô thức học hỏi dáng vẻ làm chủ tình hình thường ngày của Hạ Nghiên Đình, cả Đỗ Sâm và dì Lan đều khen cô không ngớt, nói cô càng lúc càng giống Hạ Cửu.
Có lẽ chỉ có Tiểu Nguyễn biết cô không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài, lúc nào đến đơn vị cũng ngồi một mình, lẻ loi, thất thần.
Phát hiện cô thất thần, Tiểu Nguyễn thường cầm chặt điện thoại, sợ bỏ lỡ tin quan trọng.
Thấy tiên nữ nhà mình gầy đi, Tiểu Nguyễn không thể không hỏi: “Chị Tiểu Thi, có phải ông nội của chị lại không khỏe không, hay là chị nghỉ phép một thời gian ngắn, về nhà bầu bạn với ông đi, không thì đi đến đơn vị cũng không yên tâm đâu.”
Thi Họa chậm rãi hoàn hồn, sau đó lắc đầu.
Đề nghị của Đỗ Sâm cũng có lý.
Hạ Cửu vẫn chưa tỉnh, cô nhất định phải cho người ngoài thấy mọi việc vẫn bình thường.
Hiện tại họ yên phận không phải là vì sợ phu nhân của chủ nhà mới, mà chỉ đơn thuần là e ngại Hạ Nghiên Đình mà thôi.
Tuyệt đối không được để người ngoài biết tình trạng thật của Hạ Cửu.
/
Tống Thời Tích là một trong số rất ít người biết sự thật.
Dì Lan, dì Liên và dì Du đều rất lo lắng cho sức khỏe của Thi Họa, vậy là thỉnh thoảng họ lại liên lạc với cô Tống, hy vọng cô Tống nhiệt tình, hoạt bát có thể kéo Thi Họa ra ngoài giải sầu.
Nếu cảm xúc của một người căng thẳng quá lâu, thân thể cũng sẽ có vấn đề.
Dì Lan cũng khuyên nhủ Thi Họa: “Tiểu Họa, con phải chăm sóc bản thân thật tốt, sức khỏe của Lão Cửu diễn biến tích cực, không chừng bây giờ nó chưa tỉnh là vì đang vượt qua rào cản tâm lý, đến lúc nó tỉnh lại, nếu con ngã bệnh, không phải là nó sẽ đau lòng sao, cho nên con phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng lo, chắc chắn Lão Cửu sẽ tỉnh lại.”
Thật ra đối với Thi Họa, trạng thái thoải mái nhất hiện tại chính là khi ở bên cạnh Hạ Nghiên Đình, nói chuyện linh tinh với anh.
Nhưng cô nhìn ra dì Lan và mọi người rất lo lắng, cho nên cô đành phải làm theo ý họ, ra ngoài đi dạo giải sầu cùng Tống Thời Tích.
Mặc dù trông vô tư là vậy, nhưng Tống Thời Tích cũng là một người rất sâu sắc.
Cô ấy biết đối với Thi Họa bây giờ, giải sầu hay an ủi đều vô ích.
Hạ Nghiên Đình tỉnh lại mới có thể chữa lành cho cô.
Hai người họ đi dạo quanh Đại học Truyền thông Kinh Bắc một hồi, Thi Họa cũng không đợi được nữa, lại lái xe theo thói quen, không biết đã lái về nhà cũ từ lúc nào.
Dù sao cũng đã quay về, cô dẫn Tống Thời Tích đi thăm ông nội.
Mọi người đều giấu chuyện xảy ra gần đây với ông cụ, đến bây giờ vẫn chưa có gì lộ ra.
Cho nên tình trạng của ông cụ rất tốt, trông còn khỏe mạnh hơn trước.
Ông cụ Hạ đã gặp Tống Thời Tích mấy lần, biết cô bé người Đông Bắc này là bạn thân nhất của Thi Họa, cho nên gặp cô ấy, ông cũng cảm thấy vui vẻ.
Tống Thời Tích cũng giỏi kể chuyện vui cho người lớn tuổi, thỉnh thoảng ông cụ lại ôm bụng cười.
Ba người họ trò chuyện một hồi, mãi đến khi ông cụ đi nghỉ ngơi, hai cô gái mới đứng dậy rời đi.
Sau khi ra khỏi nhà cũ, Tống Thời Tích cố gợi chuyện: “Lâu rồi tớ không đến nhà cũ, hay là chúng ta đi dạo một vòng quanh khu này? Buổi trưa tớ không ăn nhiều, bây giờ cũng hơi đói rồi.”
“Được rồi, cậu muốn ăn gì?” Thi Họa thuận miệng đáp lời.
“Để tớ nghĩ xem, tớ cũng không biết… Hay là gặp cái gì thì ăn cái đó.”
Hai người họ không lái xe mà đi bộ đến khu phố thương mại gần nhà cũ.
Khu phố thương mại gần nhà cũ đã xuất hiện nhiều năm, giá cả của đa số nhà hàng ở nơi đó đều ở mức trung bình cao.
Tống Thời Tích không định tiêu tốn quá nhiều thời gian vào việc ăn uống, cô ấy biết nhất định Thi Họa đang nghĩ đến chuyện lát nữa quay lại bệnh viện.
Chỉ tìm một quán nhỏ để ăn một chút, không cần phải đi đến khu phố thương mại.
Hai người họ đi dạo xung quanh, đột nhiên một bảng hiệu nền trắng chữ đỏ thu hút ánh mắt của Tống Thời Tích.
“Lòng bò Vị Xưa, hay là ăn ở đây đi, hồi học năm nhất đại học, cậu đã đưa tớ đến đây đấy, nhớ không?”
Thi Họa ngẩn người một lát, vô thức ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trên cửa.
“Được rồi, vậy ăn ở đây đi.”
Đây là tiệm lòng bò mang hương vị Hương Sơn chính gốc hiếm hoi ở Kinh Bắc, trong trí nhớ của Thi Họa, tiệm này mở cửa hồi cô học cấp hai, đến nay cũng đã tám, chín năm.
Trong tiệm chỉ có hai bàn có khách, hơi vắng vẻ, họ quét mã để gọi món, thức ăn được mang lên rất nhanh.
Gân bò dai mềm, nạm bò thơm nức mũi, kết hợp với nước súp đậm đà, Tống Thời Tích rất thích.
Mặc dù sinh ra và lớn lên ở Đông Bắc, nhưng không hiểu sao cô ấy lại rất say mê ẩm thực Quảng Đông.
Trong lúc ăn, cô ấy nhìn quanh, cười nói: “Lạ thật đấy, cậu đã đưa tớ đến đây tổng cộng ba lần, tiệm gà rán và thức ăn vặt Sa Huyền bên cạnh luôn đông đúc, còn tiệm lòng bò này lúc nào cũng chỉ có vài khách, mà ông chủ cũng không lo lắng gì, hình như là không có áp lực về tài chính.”
“Có lẽ là không hợp khẩu vị của người Kinh Bắc.” Thi Họa trả lời, không nghĩ nhiều.
Dù sao thức ăn của vịnh Hương Sơn cũng không quá phổ biến, còn có những thương hiệu kiểu Quảng, kiểu Liên Cảng có sức ảnh hưởng lớn ở phía trước, không phải thực khách nào cũng phân biệt được sự khác biệt ý nhị giữa ba phong cách, cho nên thị trường cho lòng bò Hương Sơn ở đại lục cũng không lớn.
Nhưng Tống Thời Tích nói vậy, cô cũng vô thức nhìn quanh, ở một khu vực tấc đất tấc vàng, đúng là nơi này có quá ít thực khách.
Thật ra trong trí nhớ của cô, kể từ khi tiệm lòng bò này mở cửa, hình như chưa từng đông khách, cô đến đây cũng chưa bao giờ phải xếp hàng.
Thời gian trước đây, cô rất nhớ quê nhà, khẩu vị cũng chưa thay đổi nhiều, luôn luôn muốn đến đây ăn lòng bò, tưởng tượng nơi này là Vinh Ký ở vịnh Hương Sơn, tưởng tượng ông bà nội vẫn còn sống.
Cô đã nhìn người thân buôn bán từ hồi còn nhỏ, đương nhiên biết không bán được là không có tiền, thuê mặt bằng, điện nước, nhân công, cái gì cũng cần tiền, cô cũng sợ tiệm này sẽ đóng cửa.
Nhưng thật kỳ lạ làm sao, đã nhiều năm như vậy, các tiệm xung quanh cũng cải tạo không biết bao nhiêu lần, còn cửa tiệm nhỏ buôn bán bình thường này chưa từng được sang nhượng cho ai, hình như vẫn kinh doanh rất ổn định.
“Nhưng hương vị rất ngon, tớ nghĩ chỉ là họ không marketing thôi.” Tống Thời Tích lại cắn một miếng gân bò, “Ông chủ cũng nên quảng cáo một chút, thời buổi này, chuyện ăn uống hoàn toàn phụ thuộc vào marketing, nếu họ làm phần ăn có độ phổ biến cao, đương nhiên họ sẽ kinh doanh được hơn.”
Ông chủ là một người đàn ông trung niên, lúc này đang vui vẻ trò chuyện cùng mấy thực khách ở bàn khác, thỉnh thoảng lại chỉ về phía tivi nói gì đó.
Tống Thời Tích lắng nghe một hồi mới phát hiện những người ngồi bàn bên kia còn không phải là thực khách, mà là bạn của ông chủ đến tán gẫu.
Thói quen của con gái Đông Bắc đột ngột dâng lên, Tống Thời Tích không khỏi chủ động bắt chuyện với ông chủ: “Ông chủ, lòng bò của chú ngon quá, sao chú không quảng cáo thêm một chút, thời buổi này phải quảng cáo trên mạng mới có thể buôn bán được.”
Ông chủ cười khanh khách, dáng vẻ nhàn nhã hết sức, ông ấy bắt đầu trò chuyện với Tống Thời Tích.
Ông chủ nói tiếng phổ thông pha trộn với khẩu âm Hương Sơn, Thi Họa cảm thấy rất quen thuộc, cũng không quấy rầy họ.
Trò chuyện một hồi, ông chủ tỏ vẻ đồng ý với đề xuất marketing của Tống Thời Tích, nhưng cuối cùng vẫn khoát tay: “Bỏ đi, phiền phức lắm, còn phải chia cho nền tảng, chú chỉ là người làm công, sếp lớn không bảo chú thu hút thêm thực khách, cho nên chú cũng không cần lộn xộn.”
Phát hiện mình nói cũng vô ích, Tống Thời Tích nghẹn lời.
Cô ấy im lặng thật lâu, rốt cuộc mới lên tiếng: “Chú không phải là ông chủ à… Chẳng trách sao.”
Ông chủ nhoẻn miệng cười, chỉ tay về phía tivi được treo trên cao: “Ừ, nói đúng ra, người này mới là cổ đông lớn.”
Không chỉ có Tống Thời Tích và Thi Họa nhìn lên, mà ngay cả bạn của ông chủ ở bàn khác cũng tò mò ngước mắt.
Chỉ thấy một bản tin kinh tế trên tivi nói đến báo cáo tài chính sáu tháng cuối năm nay của tập đoàn Hạ Tỳ.
Bàn tay đang cầm đũa của Thi Họa đột ngột cứng đờ, cô ngẩn người.
Bạn của ông chủ bật cười, liên tục trêu chọc.
“Ông lại khoác lác rồi, Hạ Tỳ là cổ đông lớn nhất của ông à?”
“Ha ha ha ha, ông đấy, khoác lác mà không biết suy nghĩ.”
“Hạ Tỳ là công ty niêm yết, đứng trong danh sách công ty hàng đầu của Forbes mà lại đầu tư vào tiệm lòng bò của ông, có truyền ra ngoài cũng không ai tin.”
“Hôm nay lão Trịnh say rồi, ha ha ha ha.”
Bạn bè trêu chọc không ngừng.
Làm cho chủ tiệm lòng bò hơi mất mặt: “Chậc, không tin thì thôi, Hạ tiên sinh thật sự là ông chủ của tôi đấy.”
Bạn bè vẫn cười ầm ĩ.
Chỉ có Thi Họa lặng lặng hỏi: “Ông chủ, chú có thể kể lại mọi chuyện không?”
Ông chủ có ấn tượng sâu sắc về Thi Họa, ông ấy biết cô là khách quen, cũng biết cô là đồng hương.
Từ hồi cấp hai, cô bé này đã thường xuyên đeo cặp đến quán ủng hộ, nhưng tính tình cô yên tĩnh, không thích nhiều lời, cho nên ông chủ ít khi bắt chuyện với cô, họ cũng không quá thân thuộc với nhau.
Hôm nay cô hỏi rất nghiêm túc, đương nhiên ông ấy vui vẻ trả lời.
“Ông nội của chú chuyên làm lòng bò, sau đó chú và đồng hương đến Kinh Bắc, kinh doanh thức ăn để gây dựng sự nghiệp, ban đầu lỗ vốn, nhưng sau đó lại có người đầu tư, tiệm này mới được mở ra, tuy làm ăn không tốt lắm, nhưng chú chỉ là cổ đông nhỏ, không bị lỗ. Mà chưa kể ông chủ Hạ còn rất hào phóng, cuối năm nào cũng thưởng lớn cho chú, cuộc sống của chú cải thiện qua từng năm.”
Thật ra quay ngược về tám, chín năm trước, ông chủ Hạ vẫn chưa làm chủ tịch tập đoàn Hạ Tỳ như hôm nay, chỉ là một chàng trai hai mươi tuổi.
Vật đổi sao dời, môi trường thay đổi, hoàn cảnh và con người đều thay đổi, nhưng tiệm lòng bò này vẫn đứng vững.
Thi Họa thất thần, đầu óc rối bời, cảm giác như mình đang đi trên mây.
Tống Thời Tích cũng đoán được gì đó, cô ấy cẩn thận quan sát sắc mặt của Thi Họa, tạm thời im lặng.
Chỉ có bạn của ông chủ là vẫn còn hoài nghi trêu chọc:
“Ông nổ như thật vậy! Vậy ông nghĩ ông chủ Hạ mở tiệm lòng bò làm gì, người giàu có sở thích lạ à?”
Ông chủ gãi đầu: “Làm sao tôi biết sếp lớn nghĩ gì, nhưng tôi nghe đồng hương nói hình như hồi còn nhỏ, ông chủ Hạ từng sống ở vịnh Hương Sơn, chắc là hoài niệm chuyện xưa, ôm kỷ niệm, chỉ là tôi chưa từng thấy cậu ấy đến đây ăn…”
…
Từ tiệm lòng bò Vị Xưa về đến bệnh viện tư nhân.
Thi Họa ngây ngốc cả đoạn đường.
Cô biết câu trả lời cho câu hỏi cuối cùng của chủ tiệm lòng bò.
—— Không phải là ôm kỷ niệm
Là vì cô.
Bởi vì một thời gian trước, cô đã đọc lại thư hồi âm của La Đạo Phu Tư, ký ức về bức thư cuối cùng vẫn còn rất rõ ràng.
Thi Họa nhớ rõ, trong bức thư áp chót của mình, cô chỉ tiện tay viết về nỗi nhớ món ngon quê nhà.
Lúc đó cô thường xuyên tìm dấu tích của vịnh Hương Sơn ở Kinh Bắc, nhưng tiếc là tìm thấy quá ít, dù sao vịnh Hương Sơn cũng chỉ là một địa danh nhỏ bé, thưa dân, không thể tìm thấy ở một thành phố lớn như Kinh Bắc.
Năm đó anh mới hai mươi tuổi.
Thậm chí cô còn không hiểu rõ tình cảnh năm anh hai mươi tuổi, có lẽ anh vẫn còn đi học, hoặc có lẽ anh phải đối mặt với khó khăn của riêng mình.
Nhưng chỉ vì cô thuận miệng nói một câu, anh đã mở một tiệm lòng bò gần nhà cũ, trên con đường cô ngày ngày đi học.
Ban đầu cô thật sự rất vui vẻ, mặc dù tiệm này không phải là Vinh Ký của ông bà nội, nhưng hương vị rất giống, ngay cả cách bày trí cũng tương đồng với Vinh Ký.
Giá cả lại phải chăng đối với trẻ con ở tuổi của cô.
Sau đó cô lớn lên, nỗi nhớ vịnh Hương Sơn và người thân cũng dần dần phai nhạt.
Tần suất đi ăn lòng bò cũng giảm dần.
Nhưng lần nào gặp khó khăn hoặc tâm trạng không tốt, cô cũng thường đi bộ một mình từ nhà cũ ra Vị Xưa để gọi một chén lòng bò.
Bình tĩnh ăn, ăn lúc còn nóng, cay đến ch** n**c mũi.
Mỗi lần như vậy, tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều, cũng cảm thấy không có khó khăn nào trong đời là không vượt qua được.
Cô đã từng rất lo lắng Vị Xưa sẽ đóng cửa vì buôn bán không được, nhưng sau này lớn lên, cô cũng không còn lo nữa.
Bởi vì cô đã từng tưởng tượng nơi này được ông bà nội phù hộ, có hương vị quen thuộc của Vinh Ký và vịnh Hương Sơn bầu bạn.
Bây giờ mới hiểu được.
Trong những ngày tháng cô độc đó, đồng hành cùng cô không phải là ông bà nội, không phải là Vinh Ký, cũng không phải là vịnh Hương Sơn.
Mà là Hạ Cửu.
Người bạn qua thư La Đạo Phu Tư bầu bạn cùng cô từ thời thơ ấu đến thời niên thiếu, tiệm lòng bò Vị Xưa che chở cô từ thời niên thiếu đến tuổi trưởng thành.
Từ chiếc bánh sinh nhật hình cầu màu hồng anh đào đến chiếc kẹp sách bươm bướm dành tặng cho Bối Phù Lệ.
Hóa ra hơi ấm kéo dài suốt cuộc đời cô, làm cô cảm thấy mình được trân trọng, chính là anh.
Giờ phút này, cảm xúc bị cô kìm nén nhiều ngày cũng tuôn trào.
Cô cúi đầu bên giường bệnh, để nước mắt rơi xuống cánh tay lành lạnh của anh.
“Hạ Nghiên Đình, sao anh còn chưa tỉnh dậy nữa?”
“Anh không định tỉnh dậy sao…”
“Anh âm thầm làm nhiều việc vì em như vậy, bây giờ lại bỏ mặc em sao?”
“Nếu như kết quả đã được định đoạt như vậy, thà là chúng ta không yêu nhau, không phải, thà là chúng ta chưa từng gặp gỡ.”
Suốt quãng thời gian này, Thi Họa vẫn luôn kiềm chế cảm xúc của mình.
Vì sợ làm ảnh hưởng đến dì Lan và những người xung quanh.
Đến bây giờ cũng chưa từng khóc nhiều như vậy.
Giờ phút này, ngoại trừ sự đau lòng mà cô không thể khống chế, cô cũng muốn k*ch th*ch giác quan của anh.
Bác sĩ nói có thể vỏ đại não của người hôn mê vẫn có ý thức, cho nên thường xuyên trò chuyện cùng anh cũng không phải là vô ích.
“Khó khăn lắm em mới có một gia đình, bây giờ thì sắp mất đi rồi… Người thân lần lượt bỏ em đi, bây giờ ông nội cũng lớn tuổi, sau này em lại một mình.”
“Em không muốn một mình nữa đâu…”
Cô càng nói càng mất khống chế, đến đoạn cuối chỉ còn tiếng nức nở, không biết rốt cuộc là k*ch th*ch anh hay k*ch th*ch chính mình.
Đầu của cô rất đau, nhưng tim còn đau hơn.
Mãi đến khi hơi lạnh bao phủ gò má nóng hổi vì cảm xúc dao động của cô.
Bàn tay thon dài, trắng trẻo nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt dịu dàng và sâu thẳm đó.
Giọng nói của anh hơi khàn, nhưng vẫn thu hút như cũ, anh v**t v* gò má cô, thấp giọng nói: “Sẽ không bỏ em lại một mình đâu.”
Đôi mắt của Thi Họa dao động, vừa khó tin vừa hoảng hốt, lý trí vui vẻ nhắc nhở cô rằng Hạ Nghiên Đình đã tỉnh dậy, nhưng nhịp tim luôn gợi cho cô nhớ rằng Terrence đã nói thời khắc nhảy xuống biển, anh đã chuẩn bị tinh thần bị ngưng tim, nghẹt thở mà chết dưới biển.
Tim đập thình thịch một hồi lâu, cô run rẩy ôm eo anh, vẫn khóc nức nở: “Sao anh lại bất chấp tính mạng của mình để cứu em chứ, anh có biết mình quan trọng với nhà họ Hạ thế nào không, nhà họ Hạ không thể thiếu anh…”
Người thân của cô lần lượt mất sớm, từ nhỏ cô đã biết trân trọng mạng sống.
Anh sống một cuộc đời khó khăn như vậy, chính anh cũng từng thập tử nhất sinh.
“Hạ Nghiên Đình, sao anh lại không trân trọng mạng sống như vậy…”
Giọng nói mềm mại của cô vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi, cô không bao giờ muốn trải qua những ngày anh nằm im bất động ở nơi này, trong khi cô phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thay anh chu toàn mọi việc.
Cô ra sức ôm thật chặt.
Nhịp tim mạnh mẽ và ổn định bên ngực trái của anh cho cô cảm giác an toàn.
Anh vừa tỉnh giấc khỏi ác mộng, gương mặt khôi ngô tuấn tú vẫn còn tái nhợt.
Anh chậm rãi cúi đầu, áp đôi môi lạnh ngắt lên trán cô, hôn lên hàng mày đang nhíu chặt của cô, kiềm chế và dịu dàng, giống như v**t v* lông mày của cô.
“Anh trân trọng mạng sống, vì em là mạng sống của anh.”
[Hoàn chính văn]
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Từ Na Uy về Kinh Bắc, Hạ Nghiên Đình luôn ở trong tình trạng hôn mê.
Mặc dù nhiệt độ nước ở eo biển Tromsøysundet rất thấp, nhưng vì được giải cứu kịp thời, Thi Họa chỉ gặp vài triệu chứng đuối nước nhẹ, sau khi được cứu chữa đã nhanh chóng hồi phục.
Dưới sự bảo vệ của Hạ Nghiên Đình, cô không gặp chuyện gì, nhưng rõ ràng tình trạng của anh nghiêm trọng hơn cô rất nhiều.
Bác sĩ điều trị người Na Uy nói triệu chứng của anh không chỉ xuất hiện vì h* th*n nhiệt mà còn tiến triển xấu do hội chứng sợ biển sâu.
Lần đầu tiên Thi Họa nghe đến “hội chứng sợ biển sâu” là từ miệng của Tông Hoán.
Thời gian cấp bách, cô không kịp tìm hiểu triệu chứng cụ thể, mãi đến khi được Interpol hộ tống về Kinh Bắc, gặp được dì Lan và Terrence, cô mới biết toàn bộ bí mật trong quá khứ.
Năm đó Hạ Cửu vừa tròn sáu tuổi, Hạ Hiến Chi chưa bị đuổi khỏi gia tộc.
Nhưng lúc đó ông ấy đã nghiện cờ bạc, yêu cờ bạc như sinh mạng.
Tết năm đó, người lớn trong gia tộc tổ chức một bữa tiệc, mời mọi người tụ hội trên chiếc du thuyền xa hoa để ăn Tết.
Đối với những đứa trẻ cùng tuổi, đó là một ngày tràn ngập niềm vui.
Đối với Hạ Cửu, đó chính là ác mộng không thể chữa khỏi suốt nửa đời người.
Đêm trước khi lên du thuyền, Hạ Hiến Chi vừa đánh bài thua hai trăm triệu ở vịnh Hương Sơn, nếu không vì mặt mũi của người lớn, ông ấy đã không chịu quay về Kinh Bắc đón Tết.
Trong lòng con bạc tức giận, nóng nảy, bực bội, không có nơi để trút giận.
Chỉ vì một chuyện nhỏ xíu và vô hại, ông ấy lại tức giận đạp con trai sáu tuổi của mình khỏi boong tàu.
Nhớ đến chuyện này, dì Lan bật khóc: “Dì thật sự không hiểu, dì sống hơn nửa đời người rồi mà vẫn không hiểu, sao trên đời lại có người độc ác như cậu Hiến Chi, dù sao cũng là con ruột của mình, sao lại có thể độc ác đến vậy, năm đó Hạ Cửu mới có sáu tuổi, còn nhỏ như vậy.”
Đôi môi của Thi Họa tái nhợt, hai mắt ngấn nước, nhưng cô vẫn không rơi lệ.
Cô nắm chặt tay trong vô thức, móng tay bấm vào lòng bàn tay.
Ba năm làm hàng xóm với hai cha con họ, số lần cô gặp Hạ Hiến Chi có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cô không còn nhớ dáng vẻ của Hạ Hiến Chi, nhưng giờ phút này, sự căm hận dâng lên trong đáy lòng cô, cô hận con người mất nhân tính đó, nếu không phải ông ấy đã chết từ lâu, thậm chí cô còn ước mình có thể tự tay giết ông ấy.
Cô nhớ rõ đêm đầu tiên gặp Hạ Cửu.
Thiếu niên mười ba tuổi máu me bê bết, còn đang thoi thóp, đôi mắt đen sâu thẳm kia tàn nhẫn như chó sói.
Cho dù năm đó mới có sáu tuổi, nhưng cô cũng lờ mờ hiểu được chàng thiếu niên đó phải gánh vác cuộc đời đen tối và ảm đạm thế nào.
Ba mẹ là người thân cận nhất, nhưng lại có thể tước đoạt mạng sống của anh bất cứ lúc nào.
Anh chưa từng có được cảm giác an toàn và no đủ cơ bản nhất.
Nhưng một thiếu niên bị số phận giày vò lại không trở thành một tên tội phạm máu lạnh và độc ác, mà lại giống như con sói đầu đàn ẩn mình trong bầy thú, leo l*n đ*nh kim tự tháp, tự tay chống đỡ toàn bộ nhà họ Hạ bằng chính sức lực của mình.
Hạ Hiến Chi thật sự không xứng làm ba anh.
…
Terrence là bác sĩ tâm lý của Hạ Nghiên Đình.
Theo lời của Terrence, suốt mười mấy năm qua, quá trình khám chữa bệnh và trị liệu chưa từng bị gián đoạn, chỉ là qua từng giai đoạn khác nhau, mức độ nặng nhẹ của triệu chứng cũng khác nhau. Từng có thời điểm tình trạng của anh được khống chế, chỉ cần tránh tiếp xúc với biển sâu và vùng nước rộng lớn, bao gồm cả hồ bơi và những nơi có thể là nguồn gốc của tình trạng này, anh có thể ngăn cản bệnh tái phát.
Terrence còn nói với Thi Họa, Hạ Nghiên Đình có thể vượt qua giới hạn về tâm lý, có thể lên du thuyền đã là bứt phá giới hạn tâm lý cuối cùng. Bởi vì tình trạng của anh, đừng nói là lên du thuyền, dù chỉ là nhìn thấy biển cũng làm tim đập nhanh, hít thở khó khăn, thậm chí còn có cảm giác cận kề cái chết, hoặc là ngất xỉu.
Nhảy xuống biển để cứu cô là đã vượt qua khỏi giới hạn cuối cùng.
Terrence nói trong suốt mấy chục năm kinh nghiệm của mình, ông ấy chưa từng nghe qua.
Chưa từng nhìn thấy bệnh nhân mắc chứng sợ biển sâu nghiêm trọng như vậy lại có thể nhảy xuống biển cứu người.
Giống như bảo người sợ độ cao nghiêm trọng đi nhảy bungee.
Những chuyên gia y tế trong bệnh viện riêng của nhà họ Hạ được xem là những bác sĩ hàng đầu thế giới, nhưng dù là như vậy, hiện tại họ vẫn chưa thể đưa ra phương án tốt.
Bởi vì bệnh tâm lý song hành cùng đuối nước và hôn mê, cũng rất khó giải thích bệnh nhân chưa tỉnh dậy là vì lý do nào.
Hiện tại chỉ có thể theo dõi mỗi ngày và quan sát sâu hơn, nếu không xuất hiện tổn thương não hay thận, không nhiễm trùng phổi, không tổn thương cơ tim đã là may mắn lắm rồi.
Mà hiện tại Thi Họa chỉ biết ở bên cạnh anh.
Dì Lan cũng xuất thân nghèo khổ, trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, nhưng dù sao bây giờ cũng đã có tuổi, có cố kìm nén thế nào, thỉnh thoảng cũng không khỏi rơi lệ.
Bà ấy thật sự đau lòng vì đứa nhỏ Lão Cửu này.
Thi Họa chỉ tự trách mình.
Lúc dì Lan âm thầm lau nước mắt lần nữa, Thi Họa đưa khăn giấy cho bà ấy, tự dưng cô cũng nghẹn ngào: “Đều tại con, dì Lan, là lỗi của con, nếu không phải vì con, Hạ Cửu đã không…”
Ngay cả ông nội cũng thấy cô là người duy nhất có thể ảnh hưởng đến Hạ Nghiên Đình.
Là cô làm anh liên lụy.
Nếu cô chưa từng xuất hiện, anh sẽ không bao giờ có điểm yếu, không có chướng ngại, cũng không có bất kỳ kẻ ti tiện, bỉ ổi nào có thể uy h**p.
Một điểm yếu như cô vốn không nên tồn tại.
Thần linh không vướng bụi trần, lẽ ra không nên hạ phàm.
Dì Lan nắm chặt tay cô, liên tục trách móc cô: “Nói bậy gì đấy, đứa nhỏ này, con và Lão Cửu giống nhau như đúc, chuyện gì cũng nhận mọi tội lỗi về mình, chuyện này làm sao có thể trách con được, là do Lão Tứ không có nhân tính, không sao… Ông trời sẽ dằn vặt họ.”
Thật ra cũng không cần đợi ông trời ra tay.
Hạ Nghiên Đình đã âm thầm thu thập bằng chứng về hai cha con Hạ Bỉnh Sâm từ lâu, còn có Hạ Sùng Đức, bây giờ còn dính líu đến hình sự vì bắt cóc người khác. Họ bị Interpol truy nã, Cục điều tra Tội phạm thương mại quốc tế cũng bắt đầu điều tra.
Từ Quán Lâm cũng bị dẫn độ về Kinh Bắc, hiện tại đang bị tạm giữ.
Mặc dù khó lòng khép tội trong vụ án cũ cách đây mười sáu năm, nhưng việc ông ấy làm đồng phạm trong vụ án bắt cóc lần này là chuyện đã rồi.
Chế tài pháp luật chờ đợi ông ấy.
/
Thi Họa thật sự muốn ở bên cạnh Hạ Nghiên Đình từng giây từng phút.
Nhưng người thân cận của Hạ Nghiên Đình, bao gồm cả Đỗ Sâm, đều liên tục đề nghị cô không chỉ nên đến Đài truyền hình Kinh Bắc làm việc bình thường, mà còn nên đến Hạ Tỳ quản lý tình hình chung.
Bởi vì tin tức Hạ Nghiên Đình bị đuối nước, hôn mê phải bị ngăn chặn tuyệt đối vì sự ổn định của Hạ Tỳ và sự yên bình hiếm hoi của nhà họ Hạ.
Bệnh viện tư nhân chỉ thông báo ông chủ đang dưỡng bệnh, tạm thời không đón khách.
Lần này nhà họ Hạ yên ổn, an phận, đa số mọi người đều không biết chuyện đã sợ xảy ra ở Na Uy, chỉ biết Lão Tứ và Lão Ngũ đã hoàn toàn sụp đổ, ngay cả con riêng của Lão Tứ được nuôi dưỡng ở Paris cũng bị Hạ Cửu tóm gọn.
Từ đó, địa vị của Hạ Cửu trong Kinh Khuyên đã được nâng lên một bậc, tuổi tác không còn là lý do để người ta chỉ trích, không còn ai dám cư xử ngang ngược nữa.
Mấy ngày qua, bất kể là ông lớn hay người nhà họ Hạ, ai cũng khom lưng dâng đủ lại sản phẩm bồi bổ vào bệnh viện mỗi ngày.
Nghe nói Cửu gia không tiếp khách, không ai dám quấy rầy anh.
Có đôi khi Thi Họa phải ra ngoài nói vài câu với họ, những người này nhìn thấy Thi Họa cũng giống như mèo thấy chuột, không ai dám thở mạnh.
Nhất là người nhà họ Hạ, cũng không hiểu tại sao, rõ ràng thời gian trước còn chỉ trích chuyện Hạ Cửu kết hôn cùng cô, nhưng dường như tất cả đều đã tan biến trong một đêm.
Thay vào đó, chỉ còn sự kính trọng đối với phu nhân của chủ nhà mới.
Thi Họa vô thức học hỏi dáng vẻ làm chủ tình hình thường ngày của Hạ Nghiên Đình, cả Đỗ Sâm và dì Lan đều khen cô không ngớt, nói cô càng lúc càng giống Hạ Cửu.
Có lẽ chỉ có Tiểu Nguyễn biết cô không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài, lúc nào đến đơn vị cũng ngồi một mình, lẻ loi, thất thần.
Phát hiện cô thất thần, Tiểu Nguyễn thường cầm chặt điện thoại, sợ bỏ lỡ tin quan trọng.
Thấy tiên nữ nhà mình gầy đi, Tiểu Nguyễn không thể không hỏi: “Chị Tiểu Thi, có phải ông nội của chị lại không khỏe không, hay là chị nghỉ phép một thời gian ngắn, về nhà bầu bạn với ông đi, không thì đi đến đơn vị cũng không yên tâm đâu.”
Thi Họa chậm rãi hoàn hồn, sau đó lắc đầu.
Đề nghị của Đỗ Sâm cũng có lý.
Hạ Cửu vẫn chưa tỉnh, cô nhất định phải cho người ngoài thấy mọi việc vẫn bình thường.
Hiện tại họ yên phận không phải là vì sợ phu nhân của chủ nhà mới, mà chỉ đơn thuần là e ngại Hạ Nghiên Đình mà thôi.
Tuyệt đối không được để người ngoài biết tình trạng thật của Hạ Cửu.
/
Tống Thời Tích là một trong số rất ít người biết sự thật.
Dì Lan, dì Liên và dì Du đều rất lo lắng cho sức khỏe của Thi Họa, vậy là thỉnh thoảng họ lại liên lạc với cô Tống, hy vọng cô Tống nhiệt tình, hoạt bát có thể kéo Thi Họa ra ngoài giải sầu.
Nếu cảm xúc của một người căng thẳng quá lâu, thân thể cũng sẽ có vấn đề.
Dì Lan cũng khuyên nhủ Thi Họa: “Tiểu Họa, con phải chăm sóc bản thân thật tốt, sức khỏe của Lão Cửu diễn biến tích cực, không chừng bây giờ nó chưa tỉnh là vì đang vượt qua rào cản tâm lý, đến lúc nó tỉnh lại, nếu con ngã bệnh, không phải là nó sẽ đau lòng sao, cho nên con phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng lo, chắc chắn Lão Cửu sẽ tỉnh lại.”
Thật ra đối với Thi Họa, trạng thái thoải mái nhất hiện tại chính là khi ở bên cạnh Hạ Nghiên Đình, nói chuyện linh tinh với anh.
Nhưng cô nhìn ra dì Lan và mọi người rất lo lắng, cho nên cô đành phải làm theo ý họ, ra ngoài đi dạo giải sầu cùng Tống Thời Tích.
Mặc dù trông vô tư là vậy, nhưng Tống Thời Tích cũng là một người rất sâu sắc.
Cô ấy biết đối với Thi Họa bây giờ, giải sầu hay an ủi đều vô ích.
Hạ Nghiên Đình tỉnh lại mới có thể chữa lành cho cô.
Hai người họ đi dạo quanh Đại học Truyền thông Kinh Bắc một hồi, Thi Họa cũng không đợi được nữa, lại lái xe theo thói quen, không biết đã lái về nhà cũ từ lúc nào.
Dù sao cũng đã quay về, cô dẫn Tống Thời Tích đi thăm ông nội.
Mọi người đều giấu chuyện xảy ra gần đây với ông cụ, đến bây giờ vẫn chưa có gì lộ ra.
Cho nên tình trạng của ông cụ rất tốt, trông còn khỏe mạnh hơn trước.
Ông cụ Hạ đã gặp Tống Thời Tích mấy lần, biết cô bé người Đông Bắc này là bạn thân nhất của Thi Họa, cho nên gặp cô ấy, ông cũng cảm thấy vui vẻ.
Tống Thời Tích cũng giỏi kể chuyện vui cho người lớn tuổi, thỉnh thoảng ông cụ lại ôm bụng cười.
Ba người họ trò chuyện một hồi, mãi đến khi ông cụ đi nghỉ ngơi, hai cô gái mới đứng dậy rời đi.
Sau khi ra khỏi nhà cũ, Tống Thời Tích cố gợi chuyện: “Lâu rồi tớ không đến nhà cũ, hay là chúng ta đi dạo một vòng quanh khu này? Buổi trưa tớ không ăn nhiều, bây giờ cũng hơi đói rồi.”
“Được rồi, cậu muốn ăn gì?” Thi Họa thuận miệng đáp lời.
“Để tớ nghĩ xem, tớ cũng không biết… Hay là gặp cái gì thì ăn cái đó.”
Hai người họ không lái xe mà đi bộ đến khu phố thương mại gần nhà cũ.
Khu phố thương mại gần nhà cũ đã xuất hiện nhiều năm, giá cả của đa số nhà hàng ở nơi đó đều ở mức trung bình cao.
Tống Thời Tích không định tiêu tốn quá nhiều thời gian vào việc ăn uống, cô ấy biết nhất định Thi Họa đang nghĩ đến chuyện lát nữa quay lại bệnh viện.
Chỉ tìm một quán nhỏ để ăn một chút, không cần phải đi đến khu phố thương mại.
Hai người họ đi dạo xung quanh, đột nhiên một bảng hiệu nền trắng chữ đỏ thu hút ánh mắt của Tống Thời Tích.
“Lòng bò Vị Xưa, hay là ăn ở đây đi, hồi học năm nhất đại học, cậu đã đưa tớ đến đây đấy, nhớ không?”
Thi Họa ngẩn người một lát, vô thức ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trên cửa.
“Được rồi, vậy ăn ở đây đi.”
Đây là tiệm lòng bò mang hương vị Hương Sơn chính gốc hiếm hoi ở Kinh Bắc, trong trí nhớ của Thi Họa, tiệm này mở cửa hồi cô học cấp hai, đến nay cũng đã tám, chín năm.
Trong tiệm chỉ có hai bàn có khách, hơi vắng vẻ, họ quét mã để gọi món, thức ăn được mang lên rất nhanh.
Gân bò dai mềm, nạm bò thơm nức mũi, kết hợp với nước súp đậm đà, Tống Thời Tích rất thích.
Mặc dù sinh ra và lớn lên ở Đông Bắc, nhưng không hiểu sao cô ấy lại rất say mê ẩm thực Quảng Đông.
Trong lúc ăn, cô ấy nhìn quanh, cười nói: “Lạ thật đấy, cậu đã đưa tớ đến đây tổng cộng ba lần, tiệm gà rán và thức ăn vặt Sa Huyền bên cạnh luôn đông đúc, còn tiệm lòng bò này lúc nào cũng chỉ có vài khách, mà ông chủ cũng không lo lắng gì, hình như là không có áp lực về tài chính.”
“Có lẽ là không hợp khẩu vị của người Kinh Bắc.” Thi Họa trả lời, không nghĩ nhiều.
Dù sao thức ăn của vịnh Hương Sơn cũng không quá phổ biến, còn có những thương hiệu kiểu Quảng, kiểu Liên Cảng có sức ảnh hưởng lớn ở phía trước, không phải thực khách nào cũng phân biệt được sự khác biệt ý nhị giữa ba phong cách, cho nên thị trường cho lòng bò Hương Sơn ở đại lục cũng không lớn.
Nhưng Tống Thời Tích nói vậy, cô cũng vô thức nhìn quanh, ở một khu vực tấc đất tấc vàng, đúng là nơi này có quá ít thực khách.
Thật ra trong trí nhớ của cô, kể từ khi tiệm lòng bò này mở cửa, hình như chưa từng đông khách, cô đến đây cũng chưa bao giờ phải xếp hàng.
Thời gian trước đây, cô rất nhớ quê nhà, khẩu vị cũng chưa thay đổi nhiều, luôn luôn muốn đến đây ăn lòng bò, tưởng tượng nơi này là Vinh Ký ở vịnh Hương Sơn, tưởng tượng ông bà nội vẫn còn sống.
Cô đã nhìn người thân buôn bán từ hồi còn nhỏ, đương nhiên biết không bán được là không có tiền, thuê mặt bằng, điện nước, nhân công, cái gì cũng cần tiền, cô cũng sợ tiệm này sẽ đóng cửa.
Nhưng thật kỳ lạ làm sao, đã nhiều năm như vậy, các tiệm xung quanh cũng cải tạo không biết bao nhiêu lần, còn cửa tiệm nhỏ buôn bán bình thường này chưa từng được sang nhượng cho ai, hình như vẫn kinh doanh rất ổn định.
“Nhưng hương vị rất ngon, tớ nghĩ chỉ là họ không marketing thôi.” Tống Thời Tích lại cắn một miếng gân bò, “Ông chủ cũng nên quảng cáo một chút, thời buổi này, chuyện ăn uống hoàn toàn phụ thuộc vào marketing, nếu họ làm phần ăn có độ phổ biến cao, đương nhiên họ sẽ kinh doanh được hơn.”
Ông chủ là một người đàn ông trung niên, lúc này đang vui vẻ trò chuyện cùng mấy thực khách ở bàn khác, thỉnh thoảng lại chỉ về phía tivi nói gì đó.
Tống Thời Tích lắng nghe một hồi mới phát hiện những người ngồi bàn bên kia còn không phải là thực khách, mà là bạn của ông chủ đến tán gẫu.
Thói quen của con gái Đông Bắc đột ngột dâng lên, Tống Thời Tích không khỏi chủ động bắt chuyện với ông chủ: “Ông chủ, lòng bò của chú ngon quá, sao chú không quảng cáo thêm một chút, thời buổi này phải quảng cáo trên mạng mới có thể buôn bán được.”
Ông chủ cười khanh khách, dáng vẻ nhàn nhã hết sức, ông ấy bắt đầu trò chuyện với Tống Thời Tích.
Ông chủ nói tiếng phổ thông pha trộn với khẩu âm Hương Sơn, Thi Họa cảm thấy rất quen thuộc, cũng không quấy rầy họ.
Trò chuyện một hồi, ông chủ tỏ vẻ đồng ý với đề xuất marketing của Tống Thời Tích, nhưng cuối cùng vẫn khoát tay: “Bỏ đi, phiền phức lắm, còn phải chia cho nền tảng, chú chỉ là người làm công, sếp lớn không bảo chú thu hút thêm thực khách, cho nên chú cũng không cần lộn xộn.”
Phát hiện mình nói cũng vô ích, Tống Thời Tích nghẹn lời.
Cô ấy im lặng thật lâu, rốt cuộc mới lên tiếng: “Chú không phải là ông chủ à… Chẳng trách sao.”
Ông chủ nhoẻn miệng cười, chỉ tay về phía tivi được treo trên cao: “Ừ, nói đúng ra, người này mới là cổ đông lớn.”
Không chỉ có Tống Thời Tích và Thi Họa nhìn lên, mà ngay cả bạn của ông chủ ở bàn khác cũng tò mò ngước mắt.
Chỉ thấy một bản tin kinh tế trên tivi nói đến báo cáo tài chính sáu tháng cuối năm nay của tập đoàn Hạ Tỳ.
Bàn tay đang cầm đũa của Thi Họa đột ngột cứng đờ, cô ngẩn người.
Bạn của ông chủ bật cười, liên tục trêu chọc.
“Ông lại khoác lác rồi, Hạ Tỳ là cổ đông lớn nhất của ông à?”
“Ha ha ha ha, ông đấy, khoác lác mà không biết suy nghĩ.”
“Hạ Tỳ là công ty niêm yết, đứng trong danh sách công ty hàng đầu của Forbes mà lại đầu tư vào tiệm lòng bò của ông, có truyền ra ngoài cũng không ai tin.”
“Hôm nay lão Trịnh say rồi, ha ha ha ha.”
Bạn bè trêu chọc không ngừng.
Làm cho chủ tiệm lòng bò hơi mất mặt: “Chậc, không tin thì thôi, Hạ tiên sinh thật sự là ông chủ của tôi đấy.”
Bạn bè vẫn cười ầm ĩ.
Chỉ có Thi Họa lặng lặng hỏi: “Ông chủ, chú có thể kể lại mọi chuyện không?”
Ông chủ có ấn tượng sâu sắc về Thi Họa, ông ấy biết cô là khách quen, cũng biết cô là đồng hương.
Từ hồi cấp hai, cô bé này đã thường xuyên đeo cặp đến quán ủng hộ, nhưng tính tình cô yên tĩnh, không thích nhiều lời, cho nên ông chủ ít khi bắt chuyện với cô, họ cũng không quá thân thuộc với nhau.
Hôm nay cô hỏi rất nghiêm túc, đương nhiên ông ấy vui vẻ trả lời.
“Ông nội của chú chuyên làm lòng bò, sau đó chú và đồng hương đến Kinh Bắc, kinh doanh thức ăn để gây dựng sự nghiệp, ban đầu lỗ vốn, nhưng sau đó lại có người đầu tư, tiệm này mới được mở ra, tuy làm ăn không tốt lắm, nhưng chú chỉ là cổ đông nhỏ, không bị lỗ. Mà chưa kể ông chủ Hạ còn rất hào phóng, cuối năm nào cũng thưởng lớn cho chú, cuộc sống của chú cải thiện qua từng năm.”
Thật ra quay ngược về tám, chín năm trước, ông chủ Hạ vẫn chưa làm chủ tịch tập đoàn Hạ Tỳ như hôm nay, chỉ là một chàng trai hai mươi tuổi.
Vật đổi sao dời, môi trường thay đổi, hoàn cảnh và con người đều thay đổi, nhưng tiệm lòng bò này vẫn đứng vững.
Thi Họa thất thần, đầu óc rối bời, cảm giác như mình đang đi trên mây.
Tống Thời Tích cũng đoán được gì đó, cô ấy cẩn thận quan sát sắc mặt của Thi Họa, tạm thời im lặng.
Chỉ có bạn của ông chủ là vẫn còn hoài nghi trêu chọc:
“Ông nổ như thật vậy! Vậy ông nghĩ ông chủ Hạ mở tiệm lòng bò làm gì, người giàu có sở thích lạ à?”
Ông chủ gãi đầu: “Làm sao tôi biết sếp lớn nghĩ gì, nhưng tôi nghe đồng hương nói hình như hồi còn nhỏ, ông chủ Hạ từng sống ở vịnh Hương Sơn, chắc là hoài niệm chuyện xưa, ôm kỷ niệm, chỉ là tôi chưa từng thấy cậu ấy đến đây ăn…”
…
Từ tiệm lòng bò Vị Xưa về đến bệnh viện tư nhân.
Thi Họa ngây ngốc cả đoạn đường.
Cô biết câu trả lời cho câu hỏi cuối cùng của chủ tiệm lòng bò.
—— Không phải là ôm kỷ niệm
Là vì cô.
Bởi vì một thời gian trước, cô đã đọc lại thư hồi âm của La Đạo Phu Tư, ký ức về bức thư cuối cùng vẫn còn rất rõ ràng.
Thi Họa nhớ rõ, trong bức thư áp chót của mình, cô chỉ tiện tay viết về nỗi nhớ món ngon quê nhà.
Lúc đó cô thường xuyên tìm dấu tích của vịnh Hương Sơn ở Kinh Bắc, nhưng tiếc là tìm thấy quá ít, dù sao vịnh Hương Sơn cũng chỉ là một địa danh nhỏ bé, thưa dân, không thể tìm thấy ở một thành phố lớn như Kinh Bắc.
Năm đó anh mới hai mươi tuổi.
Thậm chí cô còn không hiểu rõ tình cảnh năm anh hai mươi tuổi, có lẽ anh vẫn còn đi học, hoặc có lẽ anh phải đối mặt với khó khăn của riêng mình.
Nhưng chỉ vì cô thuận miệng nói một câu, anh đã mở một tiệm lòng bò gần nhà cũ, trên con đường cô ngày ngày đi học.
Ban đầu cô thật sự rất vui vẻ, mặc dù tiệm này không phải là Vinh Ký của ông bà nội, nhưng hương vị rất giống, ngay cả cách bày trí cũng tương đồng với Vinh Ký.
Giá cả lại phải chăng đối với trẻ con ở tuổi của cô.
Sau đó cô lớn lên, nỗi nhớ vịnh Hương Sơn và người thân cũng dần dần phai nhạt.
Tần suất đi ăn lòng bò cũng giảm dần.
Nhưng lần nào gặp khó khăn hoặc tâm trạng không tốt, cô cũng thường đi bộ một mình từ nhà cũ ra Vị Xưa để gọi một chén lòng bò.
Bình tĩnh ăn, ăn lúc còn nóng, cay đến ch** n**c mũi.
Mỗi lần như vậy, tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều, cũng cảm thấy không có khó khăn nào trong đời là không vượt qua được.
Cô đã từng rất lo lắng Vị Xưa sẽ đóng cửa vì buôn bán không được, nhưng sau này lớn lên, cô cũng không còn lo nữa.
Bởi vì cô đã từng tưởng tượng nơi này được ông bà nội phù hộ, có hương vị quen thuộc của Vinh Ký và vịnh Hương Sơn bầu bạn.
Bây giờ mới hiểu được.
Trong những ngày tháng cô độc đó, đồng hành cùng cô không phải là ông bà nội, không phải là Vinh Ký, cũng không phải là vịnh Hương Sơn.
Mà là Hạ Cửu.
Người bạn qua thư La Đạo Phu Tư bầu bạn cùng cô từ thời thơ ấu đến thời niên thiếu, tiệm lòng bò Vị Xưa che chở cô từ thời niên thiếu đến tuổi trưởng thành.
Từ chiếc bánh sinh nhật hình cầu màu hồng anh đào đến chiếc kẹp sách bươm bướm dành tặng cho Bối Phù Lệ.
Hóa ra hơi ấm kéo dài suốt cuộc đời cô, làm cô cảm thấy mình được trân trọng, chính là anh.
Giờ phút này, cảm xúc bị cô kìm nén nhiều ngày cũng tuôn trào.
Cô cúi đầu bên giường bệnh, để nước mắt rơi xuống cánh tay lành lạnh của anh.
“Hạ Nghiên Đình, sao anh còn chưa tỉnh dậy nữa?”
“Anh không định tỉnh dậy sao…”
“Anh âm thầm làm nhiều việc vì em như vậy, bây giờ lại bỏ mặc em sao?”
“Nếu như kết quả đã được định đoạt như vậy, thà là chúng ta không yêu nhau, không phải, thà là chúng ta chưa từng gặp gỡ.”
Suốt quãng thời gian này, Thi Họa vẫn luôn kiềm chế cảm xúc của mình.
Vì sợ làm ảnh hưởng đến dì Lan và những người xung quanh.
Đến bây giờ cũng chưa từng khóc nhiều như vậy.
Giờ phút này, ngoại trừ sự đau lòng mà cô không thể khống chế, cô cũng muốn k*ch th*ch giác quan của anh.
Bác sĩ nói có thể vỏ đại não của người hôn mê vẫn có ý thức, cho nên thường xuyên trò chuyện cùng anh cũng không phải là vô ích.
“Khó khăn lắm em mới có một gia đình, bây giờ thì sắp mất đi rồi… Người thân lần lượt bỏ em đi, bây giờ ông nội cũng lớn tuổi, sau này em lại một mình.”
“Em không muốn một mình nữa đâu…”
Cô càng nói càng mất khống chế, đến đoạn cuối chỉ còn tiếng nức nở, không biết rốt cuộc là k*ch th*ch anh hay k*ch th*ch chính mình.
Đầu của cô rất đau, nhưng tim còn đau hơn.
Mãi đến khi hơi lạnh bao phủ gò má nóng hổi vì cảm xúc dao động của cô.
Bàn tay thon dài, trắng trẻo nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt dịu dàng và sâu thẳm đó.
Giọng nói của anh hơi khàn, nhưng vẫn thu hút như cũ, anh v**t v* gò má cô, thấp giọng nói: “Sẽ không bỏ em lại một mình đâu.”
Đôi mắt của Thi Họa dao động, vừa khó tin vừa hoảng hốt, lý trí vui vẻ nhắc nhở cô rằng Hạ Nghiên Đình đã tỉnh dậy, nhưng nhịp tim luôn gợi cho cô nhớ rằng Terrence đã nói thời khắc nhảy xuống biển, anh đã chuẩn bị tinh thần bị ngưng tim, nghẹt thở mà chết dưới biển.
Tim đập thình thịch một hồi lâu, cô run rẩy ôm eo anh, vẫn khóc nức nở: “Sao anh lại bất chấp tính mạng của mình để cứu em chứ, anh có biết mình quan trọng với nhà họ Hạ thế nào không, nhà họ Hạ không thể thiếu anh…”
Người thân của cô lần lượt mất sớm, từ nhỏ cô đã biết trân trọng mạng sống.
Anh sống một cuộc đời khó khăn như vậy, chính anh cũng từng thập tử nhất sinh.
“Hạ Nghiên Đình, sao anh lại không trân trọng mạng sống như vậy…”
Giọng nói mềm mại của cô vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi, cô không bao giờ muốn trải qua những ngày anh nằm im bất động ở nơi này, trong khi cô phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thay anh chu toàn mọi việc.
Cô ra sức ôm thật chặt.
Nhịp tim mạnh mẽ và ổn định bên ngực trái của anh cho cô cảm giác an toàn.
Anh vừa tỉnh giấc khỏi ác mộng, gương mặt khôi ngô tuấn tú vẫn còn tái nhợt.
Anh chậm rãi cúi đầu, áp đôi môi lạnh ngắt lên trán cô, hôn lên hàng mày đang nhíu chặt của cô, kiềm chế và dịu dàng, giống như v**t v* lông mày của cô.
“Anh trân trọng mạng sống, vì em là mạng sống của anh.”
[Hoàn chính văn]
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Story
Chương 73: Hoàn chính văn
10.0/10 từ 30 lượt.