Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp

Chương 56

145@-

Thi Họa âm thầm nuốt nước bọt, gò má đỏ bừng, đôi mắt đen nhánh né tránh ánh mắt anh, không dám nhìn thẳng.


Không gian bên trong chiếc Rolls-Royce hoàn toàn kín đáo và yên tĩnh, cô chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập.


Hai chân của Thi Họa run rẩy, cô không dám tưởng tượng “bắt nạt” mà Hạ Nghiên Đình nói là bắt nạt như thế nào, nhưng chỉ vỏn vẹn hai từ lạnh lùng như vậy cũng đủ làm cho bắp chân cô mềm nhũn, sợ hãi trong vô thức.


“Biết, biết rồi…” Giọng nói của cô mềm mại, yếu ớt, rõ ràng là hơi thở mong manh như vậy, nhưng cô vẫn còn một chút xíu lý trí, “Từ giờ về sau, ngoại trừ lúc ở văn phòng làm việc, em sẽ nhớ đeo nhẫn, anh, anh đừng tức giận…”


Thật ra cô cũng không đoán được Hạ Nghiên Đình có tức giận hay không, luôn cảm thấy tính tình của anh điềm đạm và vững vàng, hẳn là không để tâm đến chuyện nhỏ nhặt như vậy


Lẽ nào tính chiếm hữu khi yêu quấy phá anh?


Mặc dù kinh nghiệm yêu đương của cô không nhiều, cô cũng lờ mờ cảm nhận ưu tư nồng đậm, không giống như cảm xúc phát sinh giữa nam nữ mới yêu.


Chưa được bao lâu…


Mà tình cảm của Hạ Nghiên Đình dành cho cô đã sâu đậm vậy sao?


Mặc dù cảm xúc mạnh mẽ này k*ch th*ch thân thể, sinh ra niềm vui ý nhị, nhưng đầu óc vẫn còn hơi hoang mang.


Sự rung động thiếu nữ bị che giấu mấy tháng mới nhìn thấy ánh mặt trời, bây giờ lại có thể bộc lộ với người mình yêu.


Cô quá may mắn trong chuyện tình cảm, đương nhiên không hiểu kiềm chế tình yêu và d*c v*ng nhiều năm trời khổ sở thế nào.


Là ghen tị, chiếm đoạt, nhẫn nhịn, ngứa ngáy và kiềm chế xen lẫn với nhau.


Cũng là hậu quả của ngày nhớ đêm mong.


Ngón tay anh vẫn v**t v* xương lưng cánh bướm của cô, chậm rãi, nhàn nhã, như đang chơi đùa cùng một báu vật quý hiếm, hoặc là đang âm thầm khẳng định quyền chiếm hữu của mình.


Ngả đầu lên vai anh lâu thật lâu cũng không nghe anh đáp lại, cô đành ôm cổ anh, cọ chóp mũi vào cằm anh, giọng nói mềm mại không che giấu sự giận dỗi: “Hạ Nghiên Đình, sao trước đây em lại không nhận ra anh có khao khát chiếm hữu mạnh thế này…”


Giọng nói mềm mại của cô hơi chột dạ, rõ ràng là thích, nhưng cũng hơi sợ.


Cô thích Hạ Nghiên Đình lịch thiệp, đứng đắn của ngày thường, cũng thích Hạ Nghiên Đình mạnh mẽ tấn công khi xâm nhập lãnh thổ của cô.


Có một cảm giác mâu thuẫn, vừa muốn khiêu khích anh, nhìn anh phá bỏ nguyên tắc, nhưng cũng sợ mình không thể đứng vững.


Bị người trong lòng trêu chọc, rốt cuộc ánh mắt lạnh lùng và thâm sâu của anh cũng dao động, anh khẽ rũ mắt, nhàn nhạt nhìn cô.


Chỉ cần anh liếc một cái, Thi Họa lập tức im lặng, tỏ ra ngây thơ vô tội, không khỏi sợ hãi vì những lời thô lỗ mà mình vừa nói ra.


Rõ ràng là ánh mắt anh rất bình tĩnh, không dao động, vậy mà vẫn tỏa ra hơi lạnh.


Hai tay anh nâng hông cô lên, nhẹ nhàng dời qua ghế phụ, Thi Họa vô thức rụt vai lại, thật sự hối hận vì đã to gan nói những lời như vậy…


Dòng xe tắc nghẽn thật lâu mới có dấu hiệu giãn ra, anh lại đặt tay lên vô lăng, mắt nhìn thẳng phía trước, thong thả lái xe.


Anh thay đổi nhanh như vậy, Thi Họa vô cùng thán phục, góc mặt bình tĩnh và đứng đắn, giống như cảnh cô ngồi trên đùi hôn anh chỉ là ảo giác của cô.


Ảo giác rời đi một hồi, cô mới làu bàu: “Chúng ta đi đâu?”


Câu trả lời của Hạ Nghiên Đình là “uấn cá địa phương phách tha” (tìm một chỗ để hẹn hò), cho nên họ xuống xe tại một con hẻm cũ mà người địa phương thường ghé qua để ăn uống, đi dạo.


Nhà thờ Bồ Đào Nha và miếu thờ Lĩnh Nam nằm xen kẽ nhau, hai bên đường có tường vàng loang lổ và cửa sổ gỗ màu xanh, hai người họ nắm tay đi mấy bước lại bắt gặp cây bồ đề, cây chuông vàng, cây hợp hoan lớn dọc con đường, gió ấm thổi qua mấy phiến lá, mang đến bầu không khí nhiệt đới nồng đậm.



Hết thảy đều quen thuộc, Thi Họa vừa ấm áp vừa buồn bã.


Đây đều là những con đường mà hồi còn nhỏ cô đã đeo cặp đi qua lúc tan trường.


Cô không nhớ đã bao nhiêu năm trôi qua, cô không được nhàn nhã dạo bước ở đây.


Cũng chưa từng nghĩ có một ngày, cô nắm tay Hạ Nghiên Đình đi trên những con đường cũ này.


Trái tim tràn ngập tình yêu, nhiệt huyết mà yên tĩnh, là tình yêu mà cô chưa từng trải qua.


Cũng không khỏi hồi tưởng, những năm tháng đó, trong lúc cô đeo cặp lớn, sải đôi chân bé nhỏ đi trên những con đường này, Hạ Nghiên Đình đang làm gì.


Dù có lên kế hoạch thế nào, cũng không nghĩ ra khung cảnh ngày hôm nay.


Đêm hè nóng bức và ẩm ướt năm đó, đối với anh, cô chỉ là cháu gái của chủ tiệm lòng bò trong góc hẻm.


Anh có từng nghĩ, sợi chỉ đỏ của số phận sẽ đưa họ đến bên nhau không?


Trên đường đi, ngang qua mấy kiến trúc Bồ Đào Nha màu vàng rộng lớn, vô số căn nhà kiểu Nam Âu sắc màu, sườn dốc, hẻm nhỏ, người đi đường vội vàng đều nhìn thấy một cô gái xinh xắn, rực rỡ mặc một chiếc váy xanh kiểu Pháp, nắm tay một người đàn ông cao lớn.


Ngọt ngào giao thoa với tao nhã, hình ảnh đẹp mắt đến mức thu hút ánh nhìn của mọi người.


Khuôn mặt thiếu nữ dịu dàng, trông không giống một người lắm lời, nhưng vì được tình yêu nuôi dưỡng, dáng vẻ của cô mềm mại tự nhiên, không giả vờ.


Mà bên cạnh cô, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, khoác áo ghi lê xám lại toát ra khí chất cao quý trời sinh.


Khí chất thu hút sự chú ý của người khác, nhưng điều làm người ta khó quên hơn chính là gương mặt đẹp như tạc tượng của anh.


Dù có là ngôi sao điện ảnh lớn cũng khó lòng được ông trời ưu ái cho trúng số độc đắc về di truyền thế này.


Nhìn từ xa, hai người họ như đang đóng phim.


Rõ ràng là đôi tình nhân bước ra từ màn ảnh.


Ánh mặt trời vàng óng và kiến trúc Nam Âu đầy màu sắc tôn vinh nét đẹp lẫn nhau, biến hình ảnh đẹp mắt thành một bức tranh sơn dầu.


Nhưng đến nhìn kỹ mới biết họ đang hẹn hò.


Không phải điện ảnh, mà là lãng mạn thật sự.


Ngay cả những người không có hứng thú với những chuyện nhỏ nhặt thường ngày, lúc này cũng không thể không nhìn thêm mấy giây nữa.


Thi Họa không thích di chuyển, ngoại trừ giờ làm việc, vào ngày nghỉ, cô thường xuyên xếp hạng cuối cùng trong danh sách vận động trên WeChat.


Lâu rồi mới đi một quãng đường dài như vậy, huống hồ chi đường sá gồ ghề ở vịnh Hương Sơn thường xuyên phải lên dốc.


Gót giày của cô hơi cao, đi lâu cũng đau chân, nhưng tâm trạng của cô tốt, cũng không thấy mệt mỏi.


Cô không than mệt, nhưng người bên cạnh cũng không nỡ, lúc đi đến gần, anh ôm eo cô, cánh tay mạnh mẽ nhẹ nhàng trợ lực cho cô, giúp cô bước đi dễ dàng hơn.


Lúc thấy cô đi chậm lại, anh cố gắng kiềm chế thôi thúc muốn bế cô lên, anh dừng lại một lát, giọng nói trầm thấp đột ngột vang lên: “Muốn ăn chè không?”


“Hả?” Cô ngạc nhiên kêu lên một tiếng, vô thức ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt chớp chớp.


Đi ngang qua mấy tiệm chè dọc đường, cô đã sớm bị thu hút, nhưng nghĩ mình vừa mới ăn trưa chưa được bao lâu, cũng sợ người đàn ông bên cạnh không có thói quen ăn xế, cho nên cô không dám đề xuất: “Muốn, vậy chúng ta đi tiệm nào đây?”


Hạ Nghiên Đình bình thản nhìn sang con hẻm trước mặt: “Phía trước có Hạnh Viên.”



Thi Họa lại hơi bất ngờ.


Vịnh Hương Sơn có không ít tiệm chè nổi tiếng, nhưng từ nhỏ cô đã thích Hạnh Viên nhất.


Trước đây không có ngôi sao mạng, nhưng lúc nào tiệm chè nhỏ cũng không có chỗ ngồi, chỉ có điều rất ít khi phải xếp hàng, dường như vài bộ bàn ghế cũng đủ để đón khách.


Trên đường đưa cô từ trường về nhà, ông nội thường dẫn cô đến đây.


Sau đó cô vào tiểu học, ông nội không còn đưa đón cô, nhưng thỉnh thoảng cô cũng đến đây cùng bạn học.


Càng đến gần Hạnh Viên, Thi Họa càng quên đi cơn đau dưới chân, cô ngẩng đầu nhìn mấy chữ màu vàng trên bảng trắng, cảm thấy rất thân thuộc.


Cô nắm tay Hạ Nghiên Đình bước vào, một nhân viên lạ mặt bảo họ phải xếp hàng, cảm giác hào hứng trong cô cũng phai nhạt, cô quay đầu hỏi ý kiến của anh: “Hay là chúng ta sang tiệm khác?”


Vốn dĩ khí chất của Hạ Nghiên Đình không tương xứng với tiệm chè nhỏ này, đông đúc, chật chội thì không nói, lại còn bắt anh phải chờ lâu.


Ánh mắt của anh lướt qua cô, nhìn về một góc nhỏ cách đó không xa, giọng nói trầm thấp vang lên: “Bên kia có chỗ, em ngồi nghỉ một chút đi.”


Thi Họa thuận theo ánh mắt của anh, thấy có chỗ ngồi trong góc khu vực chờ, không rộng, chỉ đủ cho một mình cô ngồi.


Cô đi sang ngồi xuống, còn hơi xấu hổ, cô kéo ngón tay anh, nhỏ giọng nói: “Anh có muốn chuyển sang tiệm khác không, có lẽ phải chờ lâu đấy.”


Hạ Nghiên Đình vặn nắp chai nước vừa mua trong cửa hàng tiện lợi, đưa đến miệng cô, giọng nói điềm tĩnh: “Mấy tiệm cũ đều được quảng cáo trên mạng, sang tiệm khác cũng phải chờ thôi.”


Anh đưa chai nước đến môi cô, Thi Họa uống một ngụm nhỏ, sau đó giơ tay cầm lấy, tự mình uống nước, cuối cùng lại nhỏ giọng thì thầm: “Không ăn cũng không sao, hay là gọi giao đến khách sạn…”


Thời gian của anh là vàng bạc, tính toán từng giây, lãng phí nửa giờ cũng giống như một đống tiền lọt qua khỏi kẽ tay, trong lòng cô xấu hổ, không dám bảo anh chờ.


Hạ Nghiên Đình hờ hững, hoàn toàn không mất kiên nhẫn, chỉ xoa đầu cô: “Chờ đi, hẹn hò là vậy mà.”


Anh khẽ nhướng mày, bóng gió nhìn một cặp tình nhân cũng đang xếp hàng chờ.


Thi Họa ngơ ngác, vô thức nhìn theo ánh mắt của anh, không hiểu sao gò má cô lại nóng bừng.


Phải, hình như là vậy.


Hóa ra chân lý của yêu đương chính là dành thời gian tươi đẹp nhất bên nhau.


Bà chủ bận rộn lại rất nhiệt tình, cầm giấy bút đến chào hỏi: “Hai người cứ chọn món trước, hôm nay cũng không quá đông, sẽ không phải chờ lâu đâu, cùng lắm là nửa tiếng thôi, có thể xem thực đơn ở đây.”


Bà chủ ăn mặc gọn gàng, tầm ba mươi mấy, chưa đến bốn mươi tuổi.


Nhưng Thi Họa lại thấy không quen mắt, cô nhớ chủ cũ của Hạnh Viên là một cặp vợ chồng trung niên, hẳn là bà chủ đã năm mươi, sáu mươi tuổi, chắc chắn không phải là người trước mắt cô.


Nhiều năm trôi qua, không ít cư dân vịnh Hương Sơn đã di cư sang nước ngoài cùng con cháu. E là bà chủ tiệm chè gần sáu mươi tuổi cũng đã sang tên tiệm chè này.


“Đợi một chút, chúng tôi xem thực đơn đã.”


Thi Họa xem kỹ thực đơn, bất ngờ phát hiện, dù cho vật đổi sao dời, nhưng đa số các món chè kinh điển đều không thay đổi, chỉ bổ sung thêm vài món mới.


Xem xong, cô đưa cho Hạ Nghiên Đình, nhẹ nhàng nói: “Anh quyết định đi, em ăn gì cũng được.”


Chè của Hạnh Viên chưa từng làm cô thất vọng, món nào cô cũng thích, không kén chọn.


Hạ Nghiên Đình khẽ rũ mắt, nghiêm túc xem xét.


Có lẽ bà chủ đã quen với khung cảnh đông đúc, tác phong rất nhanh nhẹn, lúc nghe họ nói tiếng phổ thông, cô ấy tưởng họ là du khách từ đại lục, vậy là cô ấy nhiệt tình giới thiệu bằng tiếng phổ thông lơ lớ: “Nên thử chè hạnh nhân và xoài, kem sữa dừa cũng được, món ăn kèm thì tùy ý hai người, xoài và nấm tuyết cũng cũng không tệ, rất nhiều cô gái thích ăn.”



Đọc thực đơn xong, Hạ Nghiên Đình trả lại, sau đó gọi món: “Chè bạch quả, củ năng, thạch dừa, bột báng và sương sáo với nước cốt dừa; chè hạnh nhân và hạt sen, đậu đỏ nghiền, nấm tuyết, bạch quả và hạt ý dĩ.”


Bà chủ cười híp mắt ghi món, cũng không quên nhắc nhở: “Không lấy xoài sao? Đa số khách hàng đều rất thích.”


Anh nhẹ nhàng nói: “Ngô khiến cho, cừ mang quả dị ứng, ngô nên chén đĩa đều phải để lại trong bụng ngô tốt tiếp xúc mang quả.” (Không, cô ấy dị ứng với xoài, vui lòng cẩn trọng chén đĩa, đừng để tiếp xúc với xoài.)


Bà chủ sững sờ, sau đó gật đầu: “Minh bạch, phóng tâm lạp, tiên sinh nhĩ đô hảo tích nữ bằng hữu a, muội muội nhĩ nhãn quang ngô thác ác.” (Tiên sinh, cậu yêu bạn gái quá, em gái nhìn người tốt thật.)


Bà chủ mắt phượng, lông mày mảnh, còn nháy mắt với Thi Họa, nhưng cô ngồi đó ngẩn người, còn quên đỏ mặt.


Bên tai vương vấn câu “Cô ấy dị ứng với xoài” của Hạ Nghiên Đình.


Sao, sao anh biết cô dị ứng với xoài?


Cả người cô run rẩy, một sự cố nho nhỏ đột ngột xuất hiện trong đầu cô.


Chính là đêm nọ, không bao lâu sau khi họ gặp nhau vào mùa hè năm nay, để mời anh tham gia buổi phỏng vấn độc quyền, cô đã đến Lệ Phủ chờ anh, sau đó còn mời anh ăn một bữa ở nhà hàng cao cấp, đắt đỏ đến mức cô phải đau lòng.


Trước khi món tráng miệng được mang lên, anh cũng báo đổi.


Mousse xoài kiểu Pháp do bếp trưởng giới thiệu bị thay bằng thạch mâm xôi.


Mặc dù đã mấy tháng trôi qua, ký ức của cô vẫn vô cùng rõ ràng.


Còn nhớ vị thạch mâm xôi đó.


Lúc đó còn tưởng Hạ Nghiên Đình cũng không thích ăn xoài, chưa từng nghĩ anh biết cô dị ứng với xoài.


Cô ngây người thật lâu, lúc hoàn hồn, cô níu lấy ngón tay của anh, hoài nghi hỏi nhỏ: “Sao anh biết em dị ứng với xoài?”


Sắc mặt của anh bình thản, ánh mắt cũng không hề dao động, giống như đó chỉ là chuyện thường tình.


Có lẽ là thấy cô hỏi nghiêm túc, anh mới nghĩ ngợi mấy giây, sau đó trả lời:


“Quên rồi.”


Không phải là nói cho có lệ, cũng không lừa gạt cô, mà là thật sự quên rồi.


Có lẽ nhiều năm trước đây, anh nghe ông bà nội cô nói, hoặc có lẽ anh chỉ vô tình nghe thấy lúc đi ngang qua cánh cửa khép hờ của nhà cô.


Mà anh đâu chỉ nhớ chuyện cô dị ứng với xoài.


Anh lẻ loi quen rồi, không quan tâm đến chuyện của người ngoài.


Chỉ có chuyện liên quan đến cô, dù có nhỏ nhặt thế nào, hình như hết thảy đều được anh khắc cốt ghi tâm, bất kể chuyện bắt nguồn từ đâu.


“Anh đi hút thuốc.” Lòng bàn tay anh chạm vào đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng v**t v*.


Thi Họa nhìn bóng lưng của anh ung dung bước đi, trong lòng lại hoảng hốt.


/


Pháp luật vịnh Hương Sơn cấm thuốc lá nghiêm ngặt, trong nhà hay ngoài đường đều không được hút thuốc, chỉ có thể tìm khu vực cho phép hút thuốc.


Tối hôm qua ở trong khách sạn, bởi vì không muốn cô hít phải khói thuốc, cho nên anh không hút thuốc, bây giờ lại hơi thèm thuốc lá.


Sau khi vào khu vực hút thuốc, anh lấy hộp thuốc ra, rút một điếu thuốc, đưa vào miệng, nghiêng đầu châm lửa.



Hờ hững thở ra một hơi, khói trắng phiêu đãng trong không khí.


Nghĩ đến người đang chờ bên trong Hạnh Viên, anh hút thuốc nhanh hơn mọi ngày.


Trong lúc đó còn nhận một cuộc gọi công việc, nói ngắn gọn rồi lại cúp máy, cũng hút xong hơi cuối cùng, anh dập điếu thuốc, chân dài sải bước, định quay vào trong.


Hạ Nghiên Đình nhớ nhung người trong lòng, không để ý hai người đẹp đang vụng trộm nhìn anh từ phía bên kia của khu hút thuốc, thưởng thức dáng vẻ anh khi nhả ra một làn khói, không cách nào dời mắt.


Mãi đến khi anh sải bước rời đi, hai người người đẹp cao ráo và gợi cảm lại đuổi theo anh trên đôi giày cao gót.


“Sir, you’re so handsome! May I have your contact information?”


“Ngô cai lưu cá WhatsApp tí ngã địa, Facebook, Instagram đô đắc.”


(Cho WhatsApp, Facebook hay Instagram đều được.)


Hai giọng nói phụ nữ, một ngọt ngào, một nóng bỏng, âm sắc khác nhau, nhưng đều nghe ra sự si mê.


Có lẽ họ cũng không chắc anh là người ở đâu, cho nên một người nói tiếng Anh, một người nói tiếng Quảng Đông, nhiệt tình lại dạn dĩ.


Tình cảnh tương tự cũng xảy ra ở nước ngoài, anh đã quen, gương mặt cao quý vẫn nghiêm nghị, đôi mắt lạnh lùng đến mức không cảm nhận được hơi ấm, hình như anh còn không buồn từ chối khéo.


Anh muốn đi đường vòng, nhưng bị hai người phụ nữ gợi cảm chặn lại, cô gái da trắng hơn còn nói tiếng phổ thông lơ lớ: “Tiên sinh, anh đẹp trai quá, cho tôi thông tin liên lạc được không, WeChat cũng được, đừng hẹp hòi như vậy.”


Đôi mắt lấp lánh của hai người đẹp quá lộ liễu.


Sắc mặt của Hạ Nghiên Đình trầm xuống, anh khẽ nhíu mày, rõ ràng là không kiên nhẫn, hiếm hoi lắm mới dùng giọng điệu thiếu lịch thiệp thế này, khí chất của anh lạnh thấu xương: “Tránh ra.”


Hai người phụ nữ kia cũng không chùn bước, không biết họ say mê cái đẹp hay là nghĩ nhan sắc của họ chưa từng bị đàn ông từ chối, lại còn có ý định quấn lấy anh.


Thi Họa ngồi trong Hạnh Viên một hồi cũng không còn thấy mệt, cô hỏi bà chủ, xem ra phải đợi thêm một lát nữa.


Bởi vì vừa rồi cảm xúc hơi dao động, cô không ngồi yên được, vậy là lại đứng lên, đi đến khu vực hút thuốc bên cạnh.


Mặc dù cũng không biết tại sao lại gấp tìm anh như vậy, nhưng cô không thể ngồi đó chờ đợi một mình được.


Vịnh Hương Sơn đã cấm hút thuốc lá nhiều năm, nơi này rất quen thuộc với cô, cũng chỉ có vài khu vực hút thuốc lá.


Không ngờ vừa đi được mấy bước đã nhìn thấy người đàn ông cao lớn ở phía xa xa, đang định chạy về phía anh, tự dưng lại nhìn thấy hai người đẹp trang điểm rất đậm đứng bên cạnh anh.


Vô thức dừng bước, nhìn kỹ hơn, cũng không khó đoán tình huống này là gì.


Cô không nhịn được cười, luôn cảm thấy Hạ Nghiên Đình khó chịu nhíu mày là một chuyện rất thú vị.


Nhưng một cảm xúc kỳ lạ hơn lại tỏa ra khắp lồng ngực cô, cơn ghen dâng lên, cô đứng thẳng lưng, bước về phía đó.


Hai người phụ nữ kia hoàn toàn không để ý đến người đang đi đến từ sau lưng họ, lại tiếp tục dây dưa nịnh hót.


Hạ Nghiên Đình chưa từng gặp phải tình huống khó xử thế này, sắc mặt của anh càng nghiêm nghị, đến điểm cực hạn, ánh mắt của anh vô tình hướng về một người cách đó không xa.


Cô đứng dưới ánh mặt trời, cực kỳ xinh đẹp, nhưng lại bĩu môi buồn bực, giống như phải chịu ấm ức, anh thấy đáng yêu hết sức.


Ánh mắt của Hạ Nghiên Đình khẽ dao động, khóe môi đột ngột cong lên, kể từ khi cô xuất hiện, ánh mắt của anh không hề dời đi nơi khác.


Hai người phụ nữ không hiểu chuyện, định tiếp tục mỉm cười nịnh nọt anh.


Chỉ nghe anh đột ngột lên tiếng, không hiểu sao ánh mắt lại bộc lộ một chút xíu dịu dàng, anh cười lạnh, chậm rãi thấp giọng: “Bất như nhĩ địa vấn ngã lão bà giới ngô giới ý.” (Hay là hỏi vợ tôi có thấy phiền không.)


Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Story Chương 56
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...