Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Chương 57
256@-
Tiếng Quảng Đông của anh vô cùng êm dịu, không giống khẩu âm Liên Cảng, cũng không giống khẩu âm của bất kỳ vùng nói tiếng Quảng Đông nào, là cách phát âm chính gốc của người Hương Sơn bản địa, làm hai du học sinh xinh đẹp vừa về nhà thăm người thân trước mặt anh phải bất ngờ.
Dù sao thì xét đến bề ngoài, anh thật sự không giống một người có liên hệ với vịnh Hương Sơn, vóc dáng cao lớn lại thẳng tắp, khí chất Anh Quốc khó tả, rõ ràng là trâm anh thế phiệt dạo bước trên đường phố London.
Mà điều khiến hai người phụ nữ sửng sốt và thất thần một hồi lâu không chỉ là tiếng Quảng Đông của anh.
Ngẩn người hai, ba giây, sau đó vô thức nhìn theo ánh mắt thâm tình của anh, không ngờ lại thấy một cô gái đứng trong ánh nắng vàng óng.
Cô mặc chiếc váy xanh đơn giản, dịu dàng, cổ điển, trẻ trung.
Thật xinh đẹp.
Đây là phản ứng bản năng của hai người phụ nữ khi mới nhìn thấy Thi Họa.
Vẻ đẹp này không phải là vẻ đẹp phổ biến ngày nay, mà là vẻ đẹp khiến người ta phải e thẹn, cô không có tính công kích, cũng không quá khép kín, là dáng vẻ mà người cùng giới cũng yêu thích, đi ngang qua sẽ không khỏi nhìn lại mấy lần, nếu như nhìn thấy cô trên mạng, họ sẽ vô thức phóng to bức ảnh, nhìn chằm chằm vào nó hết lần này đến lần khác.
Thi Họa im lặng đứng đó, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, sắc mặt không khó chịu, chỉ thong thả nhìn họ.
Hai người phụ nữ cảm thấy nội tâm mình chấn động, giống như đang say mèm lại có người đột ngột tạt một gáo nước lạnh, họ lập tức thức tỉnh khỏi giấc mộng.
Đỉnh.
Đúng là đàn ông đẹp trai như vậy sẽ kết hôn sớm.
Lại còn có bà xã trẻ đẹp thế này.
Ở nhà có bà xã xinh đẹp động lòng người như tiên nữ giáng trần như vậy, ai mà quan tâm đến ong bướm bên ngoài làm gì.
Hai người phụ nữ nhận ra mình vừa làm gì, vừa xấu hổ vừa hối hận, chỉ ước có thể tìm được một cái lỗ để chui vào và chôn vùi bản thân.
Vừa rồi còn si mê cái đẹp, bây giờ, bao nhiêu lời nịnh hót cũng biến mất, thay bằng lời giải thích nghiêm túc.
“Ngô hảo ý tư, ngô hảo ý tư.” (Xin lỗi, xin lỗi.)
“Đả giảo sái, đả giảo sái, chân hệ ngô hảo ý tư, sorry.” (Làm phiền hai người rồi, xin lỗi.)
Họ hoảng hốt khoát tay, lúng túng bỏ đi, có lẽ là vì vừa rồi quá luống cuống, hai người họ cùng nhau bước đi thật nhanh, kết quả là một người bị trật chân trong đôi giày cao gót, va vào vai người còn lại, làm hai người suýt ngã, cảnh tượng cực kỳ lộn xộn.
Nhìn về phía họ thoát thân, Thi Họa không nhịn được cười, cô cong môi.
Một chút xíu ghen tuông khó chịu trong lòng cô cũng tan thành mây khói, hình như cũng không phiền muộn nữa.
Từ đầu đến cuối, Hạ Nghiên Đình chỉ nhìn cô, không mảy may nhìn bất cứ điều gì khác.
Chớp mắt một cái, cô đã bị anh ôm vào lòng, giọng nói trầm thấp và êm dịu lại trêu chọc cô: “Tiên quá tả ngũ phân chung tựu quải trụ ngã?” (Mới có năm phút mà đã nhớ anh à?)
Vành tai của Thi Họa nóng bừng, gò má cô ửng hồng, cô lại cúi đầu, nhỏ giọng làu bàu: “Biên độ hữu, nhân địa chích hệ đề nhĩ đường thủy ngô thực tựu hồ liễu.” (Đâu có, người ta chỉ muốn nhắc nhở anh, không ăn chè thì chè sẽ đặc lại mất.)
…
Hai người họ chậm rãi trở lại Hạnh Viên, thật trùng hợp, họ vừa vào cửa đã nhìn thấy bà chủ đặt hai chén chè lên bàn, thấy họ quay lại, cô ấy mỉm cười chào hỏi: “Muội muội phản li lạp, thượng tề sái lạp, khoái thực.” (Em gái đã quay lại, chè lên rồi, mau ăn đi.)
Thi Họa che đậy sự chột dạ của mình, ngồi xuống tỏ vẻ bình tĩnh, trong lòng còn nghĩ mình gặp may, nếu quay lại tiệm mà chưa đến lượt mình, chắc chắn cô sẽ bị Hạ Nghiên Đình trêu chọc lần nữa.
Chén chè trước mặt thu hút sự chú ý của cô, cô thèm nhỏ dãi, tạm thời mặc kệ những chuyện khác, chỉ cầm muỗng, vội vàng hỏi: “Anh muốn ăn chén nào?”
Thân hình cao lớn lại đứng đắn của Hạ Nghiên Đình ngồi xuống chiếc ghế tròn đơn sơ trong tiệm chè, cũng không hề lạc lõng, chỉ là chân dài không có chỗ duỗi ra, hơi khó chịu một chút.
Khóe môi của anh khẽ cong lên, không hề cảm thấy khó chịu chút nào, chỉ nhìn người đối diện: “Đều là của em, ăn không hết thì anh ăn.”
Thi Họa chớp mắt, vô thức nuốt nước bọt.
Thật đúng ý cô.
Cô tham ăn, nhưng dạ dày cũng không to lắm, nhất là đối với chè, đương nhiên cô muốn nếm thử nhiều loại, nhưng để ăn hết một chén thì quá khó.
Vậy là cô dè dặt, sắc mặt như muốn nói “Sao lại như vậy được, anh muốn ăn gì thì ăn chứ”, nhưng cuối cùng lại không nhịn được, chén nào cô cũng nếm thử một chút…
Củ năng được chế biến thanh mát, ngọt ngào, ăn vào là thấy ngon miệng, hương vị chính gốc bao nhiêu năm cũng không thay đổi.
Chè nấm tuyết, hạt sen và hạnh nhân cũng là hương vị cũ quen thuộc.
Mặc dù thời gian trôi qua, tiệm chè đã quảng bá tên tuổi trên mạng, chủ tiệm cũng thay đổi, có lẽ mô hình kinh doanh cũng được điều chỉnh và kết hợp các phương thức mới theo trào lưu.
Nhưng may mà công thức bí truyền của đồ ngọt Trung Hoa xưa được lưu giữ và truyền lại cho người sau, hôm nay mới có thể thưởng thức món ngon như vậy.
Chỉ là dạ dày có hạn, còn chưa tiêu hóa hết lòng bò đã ăn trong bữa trưa, đúng là sau đó cũng không ăn nổi nữa.
Hạ Nghiên Đình cũng không biết mình đã nhìn cô bao lâu rồi, chỉ nhàn nhã nhìn cô như vậy.
Cô đặt muỗng sứ xuống, ngại ngùng nói nhỏ: “Ừm, em không ăn nổi, anh gọi hơi nhiều rồi…”
Từ trước đến nay, cô không quen lãng phí, ra ngoài ăn cũng cố gắng vét sạch đĩa, nhưng thỉnh thoảng cũng không có cách nào ăn hết.
Hình như anh đã dự đoán trước kết quả này.
Anh bình tĩnh, không dao động.
Bàn tay trắng trẻo khẽ nâng lên, kéo chén chè vơi đi một nửa trước mặt cô về phía mình, nhanh chóng múc mấy muỗng cho hết chén.
Anh ăn chè rất nhã nhặn, chỉ là cổ họng của nam giới không mỏng manh như nữ giới, không cần phải nhai chậm, mà chè cũng toàn là nước, múc vài muỗng đã hết chén.
Thi Họa ngẩn người.
Thậm chí cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã ăn gần hết.
Cô vô thức lên tiếng ngăn cản, nhưng tình cờ nhìn thấy mấy cặp tình nhân ngồi gần họ.
Cặp đôi bên trái hình như là du khách, chừng hai mươi mấy tuổi, cũng gọi ba chén chè để chia sẻ với nhau, trông rất thân mật.
Cặp đôi bên phải là một cặp vợ chồng trung niên, nói chuyện với nhau rất ít, sắc mặt cũng không có gì thân mật, nhưng họ chia sẻ một chén chè theo thói quen.
Cặp đôi bên cạnh hai vợ chồng trung niên vẫn còn mặc đồng phục đi học, hình như là học sinh của trường cấp ba gần đó. Họ ngồi cạnh nhau, chàng trai dùng muỗng sứ đút cho cô gái, sau đó cũng tự ăn cùng một muỗng, bầu không khí yêu đương hết sức nồng đậm.
Thi Họa dời mắt, nuốt lại mấy lời ngăn cản suýt thoát khỏi đôi môi.
Đối với một đôi tình nhân, ăn cùng một chén là chuyện bình thường.
Nhưng cô lờ mờ nhớ ra, Hạ Nghiên Đình nổi tiếng sạch sẽ, trước đây anh từng ở nhà cũ trong một quãng thời gian ngắn ngủi, người giúp việc tại đó đều biết tính cách của anh, lúc nào cũng cẩn thận, thậm chí họ thường xuyên không được dọn dẹp phòng ngủ của anh.
Điều này để lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong lòng cô gái nhỏ.
Đến nỗi đêm mưa đó gặp lại nhau, cả người cô nhếch nhác, sợ làm bẩn xe anh, cô căng thẳng muốn chết, còn không dám để lại chiếc chăn mỏng đã dùng để bao bọc thân thể cô, sợ làm phiền người ta.
Nhưng dù có thế nào cũng không ngờ được mấy tháng sau lại thế này.
Người đàn ông sạch sẽ lại dùng chiếc muỗng mà cô đã dùng để ăn chè, cử chỉ rất quen thuộc, giống như làm quen với việc này cũng là chuyện thường tình.
Hình như Hạ Nghiên Đình không quá hứng thú với chè, nhưng vẫn giải quyết hết để không lãng phí.
Lúc Thi Họa hoàn hồn, anh đã nhã nhặn lau miệng bằng khăn giấy: “Ăn xong rồi, đi nhé?”
Cô gật đầu đứng lên, nhưng vừa ra khỏi Hạnh Viên, cô đã không khỏi lẩm bẩm: “Chiếc muỗng vừa rồi anh dùng là muỗng em đã dùng, anh không ngại sao…”
Cô thật sự không nghĩ gì, chỉ cảm thấy họ đã là vợ chồng, bây giờ cũng yêu đương, hiểu về nhau nhiều hơn cũng là việc tốt, cô chỉ muốn biết anh còn mắc bệnh sạch sẽ nhiều như trước không, vậy thì sinh hoạt sau này mới tránh được xung đột không cần thiết.
Nghe đến đây, Hạ Nghiên Đình khẽ dừng bước, anh cúi đầu nhìn cô, giống như vừa nghe một chủ đề kỳ lạ, cũng không thể không xùy một tiếng: “Chỉ là nước bọt thôi mà, đâu phải trước đây chưa từng ăn.”
“!!!” Hai mắt của Thi Họa mở to, cô kinh ngạc không nói nên lời, vài ký ức làm người ta đỏ mặt đột ngột lướt qua đầu óc cô…
Miệng, nước bọt.
Anh đâu chỉ ăn nước bọt của cô.
Còn có…
Cô quá xấu hổ, chỉ ước mình có thể xóa những ký ức này khỏi đại não của mình.
Rốt cuộc người này đang nói gì thế!
Sao trên đời lại có một người trông đứng đắn và nhã nhặn như vậy mà nói ra những lời thế này?
Nhìn vào gương mặt đỏ đến mức sắp tràn nước ra của cô, anh càng khao khát lấn tới, anh giữ lấy vòng eo mảnh mai của cô, nhẹ nhàng v**t v*, giọng nói trầm khàn dỗ dành cô: “Tối nay còn muốn không?”
Giọng nói của anh gợi cảm, êm tai.
Ám chỉ cũng rất ý nhị, không có lời nào tục tĩu.
Nhưng Thi Họa như nghe thấy điều gì đó gây ô nhiễm thính giác, cô vừa xấu hổ vừa giận dỗi véo tay anh, bực bội oán trách: “Anh nói cái gì, em không hiểu, em không muốn chơi với anh nữa, em muốn đi dạo phố một mình.”
Cô giận dỗi đẩy cánh tay đang ôm cô ra, vội vàng tiến về phía trước.
Đáy mắt của người đàn ông sau lưng cô chan chứa ý cười, anh cũng không vội đuổi theo.
Đường đá ở Hương Sơn gồ ghề khó đi, cô sẽ không chịu được lâu đâu, đợi mấy phút sẽ tự động bước chậm lại.
…
Cả một buổi chiều, sang lúc hoàng hôn, cho đến khi đèn đường sáng lên, hai người họ đã đi qua mấy con hẻm cũ, vì ăn rất nhiều thức ăn vặt, mãi đến chín giờ, họ mới thấy đói, là thời điểm nên dùng bữa tối.
Dùng bữa tối ở nhà hàng do Hạ Nghiên Đình sắp xếp, không xa khách sạn, họ phải lái xe qua cầu quay lại đảo Đãng Tể.
Trước khi lấy xe, họ đột ngột đi ngang qua một tiệm bánh kem được bày trí rất độc đáo, đằng sau cửa kính có một dãy bánh khiến người nào đi ngang qua cũng phải dừng bước.
Thi Họa dừng lại thưởng thức mấy giây, trong lòng cảm thấy cực kỳ thích thú, nhưng đột nhiên chợt nhớ gì đó, cô vô thức ngước mắt nhìn bảng hiệu trên đỉnh đầu.
Tên tiệm là một dòng chữ tiếng Pháp, không hiểu nó có nghĩa là gì, nhưng có vẻ rất quen thuộc.
Cô quay đầu nói với Hạ Nghiên Đình: “Vào trong xem một chút không? Mấy chiếc bánh này giống tác phẩm nghệ thuật quá, mà em cũng cảm thấy hơi quen thuộc, tiệm này được mở ra hồi chúng ta còn nhỏ à, anh có nhớ không?”
Sắc mặt của anh bình tĩnh, anh lại bóng gió nhìn khung cửa kính, hình như anh không có hứng thú lắm, giọng điệu cũng rất hờ hững: “Không.”
Thi Họa cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đàn ông nói chung thường không chú ý đến bánh kem có hình thù đặc biệt, hoặc là không có hứng thú với chuyện này.
Cô nghĩ ngợi: “Vậy anh đi lấy xe trước đi, em vào trong đi dạo một vòng.”
Vịnh Hương Sơn là một thành phố đảo nhỏ, phần lớn diện tích được hình thành từ hoạt động lấn biển, cho nên không tiện xây gara ngầm, đa số gara đều nằm trên tầng hai đến tầng bốn của các tòa nhà thương mại.
Nhiều năm như vậy mà đỗ xe vẫn là một vấn đề khó, rất tốn thời gian.
Hạ Nghiên Đình không phản đối, chỉ khẽ gật đầu, nhìn Thi Họa bước vào tiệm bánh, sau đó lại đi ra gara lấy xe.
/
Vừa vào tiệm đã nghe tiếng nhạc piano nhẹ nhàng, êm dịu.
Không gian trong tiệm rất rộng rãi, được bày trí theo phong cách Bắc Âu tối giản, cũng không đông khách, chỉ nhìn thấy một cặp mẹ con và một người đàn ông.
Nhân viên ăn mặc chỉnh tề dẫn hai mẹ con đi xem một vòng.
Trong tiệm yên tĩnh.
Thi Họa vô thức nhẹ bước, ánh mắt liên tục bị hình thù của bánh kem trong tủ thu hút.
Rất quen thuộc.
Cô kiên quyết tin rằng mình đã từng bước vào nơi này từ rất lâu về trước, nhưng ký ức của cô rất nhạt nhòa.
Cô im lặng thưởng thức một hồi, đi vào bên trong, tiệm bánh có một khu vực uống trà rộng lớn, có lẽ cũng bán mấy loại trà và cà phê, chiếc sofa nhung màu xanh trông vô cùng thoải mái.
Thi Họa ngồi xuống, ánh mắt bị quyển sổ nâu trên bàn thu hút.
Lật sổ ra có thể thấy lịch sử của tiệm bánh cùng bài giới thiệu những tác phẩm quý giá và đáng tự hào của chủ tiệm qua nhiều năm.
Đặt ở vị trí này, rõ ràng là để khách hàng có hứng thú tìm hiểu.
Thi Họa lật quyển sổ, càng cảm thấy quen thuộc hơn, lại nhìn thấy một dòng chữ đen trên quyển sổ.
—— Thương hiệu này ra đời vào năm 2009, cửa hàng chính ở vịnh Hương Sơn cũng được mở ra cùng năm đó. Hiện tại đã thành lập chi nhánh ở Paris, Milan, Tokyo, Hồng Kông, Thượng Hải, chi nhánh ở Kinh Bắc, Nam Kinh, Singapore đang chuẩn bị mở cửa, xin hãy chờ đợi…
Hóa ra là có nhiều chi nhánh như vậy.
Bình thường cô ít quan tâm đến thương hiệu bánh ngọt, có lẽ chưa từng để ý.
Cửa hàng đầu tiên được mở cửa vào năm 2009…
Năm 2009, mười bốn năm về trước, ký ức đột ngột ùa về, Thi Họa có cảm giác như mình đang mơ.
Cuối cùng cô cũng nhớ ra, tiệm bánh này nổi tiếng ở vịnh Hương Sơn, nhưng chỉ nổi tiếng với một bộ phận nhỏ, bởi vì bánh quá đắt, gia đình bình thường không mua được.
Hồi đó cô còn nhỏ, mới bảy tuổi, đã từng nhìn thấy thương hiệu này trong tiệc sinh nhật của bạn học.
Thật khó miêu tả sự bất ngờ và chấn động khi nhìn thấy nó lần đầu tiên.
Hồi đó cô không có nhiều khái niệm về tiền bạc, cũng không phải là một cô bé thích ganh đua, chỉ đơn thuần cảm thấy chiếc bánh đó rất xinh đẹp, khác với bánh sinh nhật bình thường, đặc biệt đến mức cô chỉ nhìn một lần cũng không thể nào quên.
Sau đó, cô đi ngang qua tiệm bánh này mấy lần, còn đeo cặp, cùng bạn học đi vào.
Cô còn nhớ mình từng thích một chiếc bánh, âm thầm thích rất lâu, nhưng tiếc là cái giá ba ngàn tám trăm tệ đã làm tất cả bạn học hoảng hốt.
Các bạn nhỏ nghiêng đầu nhìn một hồi, sau đó lại lẳng lặng rời đi.
Nhưng chuyện đã xảy ra quá lâu, cô không còn nhớ chiếc bánh năm đó mình thích trông như thế nào, chỉ nhớ nó có màu hồng nhạt.
Quyển sổ màu nâu ghi chép các tác phẩm mà chủ tiệm kiêm thợ làm bánh chính, Beryl, tâm đắc nhất, cũng như trải nghiệm học hành và khởi nghiệp cá nhân của cô ấy.
Ba của Beryl là người Pháp, mẹ là người Trung Quốc lai Bồ Đào Nha, cô ấy sinh năm 1983, học ngành mỹ thuật, sau đó lại say mê sáng tạo bánh ngọt phương Tây, cho nên lại thi vào Học viện Ẩm thực Le Cordon Bleu để học thêm, sau khi tốt nghiệp, cô ấy mở ra thương hiệu này.
Năm cô ấy hai mươi bốn tuổi, cửa hàng đầu tiên ở vịnh Hương Sơn mở cửa.
Sau đó, thiết kế bánh ngọt của cô ấy giành được rất nhiều giải thưởng nổi tiếng của nước ngoài, là nghệ nhân tạo hình bánh ngọt được quốc tế công nhận, chẳng trách sao giá của từng sản phẩm lại cao như vậy.
Thi Họa cảm thấy trải nghiệm cá nhân của thợ làm bánh này rất thú vị, mà ý tưởng của cô ấy cũng rất độc đáo.
Cô ấy nói bánh là nghệ thuật ngọt ngào.
Mười mấy năm tâm huyết làm bánh, từ thời trẻ đến tuổi trung niên, Thi Họa nhìn ra tinh thần thợ làm bánh đáng ngưỡng mộ, cô say sưa đọc trải nghiệm của Beryl giống như đọc một câu chuyện.
Phần giới thiệu không dài, đọc một, hai phút là xong, phía sau là ảnh của các tác phẩm.
Lật từ trang này sang trang nọ, tự dưng cô ngẩn người, nhìn chăm chú vào một bức ảnh, lâu thật lâu cũng không thể dời mắt.
Chiếc bánh trong bức ảnh được tạo thành hình cầu hiếm thấy, có màu hồng anh đào rất nhạt, gần giống màu hồng của hoa thược dược, trên chiếc bánh còn điểm xuyết mấy con bướm trắng tinh, còn có ngọc trai bằng đường.
Cảm giác thật cao cấp và xa xỉ, cũng không phải là phong cách quá phô trương, tạo hình cũng không phức tạp, nhưng rất độc đáo.
Ngay cả trong thời đại mà mấy chiếc bánh nổi tiếng trên mạng liên tục ra đời, chiếc bánh này vẫn khiến người ta không thể nào quên.
Bởi vì đây gần như là một tác phẩm nghệ thuật, tràn đầy tâm huyết và sự lãng mạn của một nghệ sĩ.
Mà cái làm Thi Họa hoảng hốt nhất chính là… cô từng có chiếc bánh này.
Ba năm trước, vào sinh nhật lần thứ mười chín của cô.
Cô nhận được chiếc bánh này.
Cô vẫn nhớ rõ tâm trạng của mình lúc nhận được chiếc bánh này, còn có một chút ấn tượng về mùi vị của nó.
Là vị hoa hồng và trái vải, cô rất thích.
Tự dưng cô cảm thấy trái tim mình tê dại, tựa như một vài cảm xúc bí mật không thể bị che giấu được nữa, rốt cuộc cũng dâng trào.
Chủ tiệm vừa tiễn cặp mẹ con kia về, tiệm bánh tạm thời vắng vẻ, đương nhiên cô ấy để ý Thi Họa đang ngồi ở khu vực uống trà.
Người phụ nữ trung niên ngoại lai chậm rãi bước đến, lịch sự lại nhẹ nhàng hỏi: “Xin chào, xin hỏi cô cần gì?”
Nghe thấy động tĩnh, Thi Họa ngẩng đầu, lúc này mới ngạc nhiên phát hiện nhân vật chính được miêu tả trong quyển sổ thật sự đang ở trong tiệm.
Là Beryl, vừa rồi cô còn xem ảnh của cô ấy.
“Cô là Beryl sao?” Cô hỏi trong vô thức.
“Phải, tôi là chủ tiệm bánh, cũng là thợ làm bánh, xin hỏi cô muốn đặt bánh sinh nhật sao?”
Mặc dù mang dòng máu của nhiều dân tộc, bề ngoài cũng không giống người Trung Quốc, nhưng cô ấy nói tiếng phổ thông rất lưu loát, có lẽ đó là kết quả của nhiều năm chu du khắp nơi để gây dựng sự nghiệp.
Thi Họa hơi gấp, cô đưa ảnh chiếc bánh hình cầu trong quyển sổ đến trước mặt chủ tiệm, đang định hỏi.
Nhưng Beryl đi trước một bước.
Còn tưởng cô muốn đặt chiếc bánh này, Beryl áy náy giải thích: “Xin lỗi cô, bánh này là đơn đặt hàng riêng, có bản quyền, không thể bán lần thứ hai, rất xin lỗi, cô có thể xem các kiểu dáng khác trong tủ kính.”
Thi Họa nhanh chóng lắc đầu, biểu đạt cô không có ý đó: “Tôi muốn hỏi, bạn tôi tặng tôi chiếc bánh này, tôi muốn xác nhận lại một chút, cô thiết kế chiếc bánh này vào năm nào?”
Hình như Beryl có ấn tượng sâu sắc về chiếc bánh này, nghe cô hỏi như vậy, Beryl cũng rất ngạc nhiên, nhanh chóng nhớ lại: “Nếu tôi nhớ không lầm thì là tầm ba năm trước… gần Giáng sinh, tặng cho cô sao? Cô có chắc không?”
Có lẽ là vì quá đường đột, Beryl cũng không tin nổi.
Thi Họa lấy điện thoại từ trong túi, vội vàng tìm ảnh ngày đó trên vòng bạn bè.
Cô ít khi đăng vòng bạn bè, một năm chỉ đăng vài ba lần, cho nên có thể tìm thấy rất nhanh.
Sau khi xem ảnh, Beryl dâng trào cảm xúc: “Tôi nhớ là một người đàn ông đặt bánh cho một cô gái vào dịp sinh nhật, lại còn chuyển sang nơi khác, trợ lý của tôi nói là nó được vận chuyển bằng chuyên cơ riêng… Vậy cô gái hạnh phúc đó chính là cô, hôm nay cô đến vịnh Hương Sơn du lịch sao?”
Beryl lập tức tò mò về Thi Họa, cô ấy cũng ngồi xuống sofa, bắt đầu trò chuyện với Thi Họa.
Trò chuyện thêm mấy phút, Thi Họa không chỉ hiểu thêm về chiếc bánh này.
Mà quan trọng hơn, cô còn biết được một chuyện rất bất ngờ.
Hóa ra chiếc bánh này… không phải là do Hạ Hành tặng cho cô.
Vậy thì là ai?
Nhớ lại sinh nhật mười chín tuổi, một sự cố không vui đã xảy ra.
Năm đó, cô vừa xác lập mối quan hệ với Hạ Hành chưa được bao lâu, tình cảm của hai người họ tương đối ổn định, chưa từng xảy ra mâu thuẫn.
Chỉ là vào ngày sinh nhật của cô, sau khi thổi nến xong, cắt chiếc bánh mà Hạ Hành tặng, cô mới phát hiện bên trong có nhân xoài, cô không thể chạm vào.
Hạ Hành nhận ra sai lầm của bản thân, luôn miệng xin lỗi, dỗ dành cô rất lâu.
Ngoài mặt, Thi Họa không nói gì, dù sao xoài cũng là nhân bánh phổ biến nhất, có lẽ anh ta bận rộn học hành và công việc, quên dặn dò tiệm bánh.
Nhưng trong lòng vẫn hơi thất vọng.
Cô không có đam mê gì đặc biệt cần người khác phải để tâm, chỉ là cô dị ứng với xoài mà thôi.
Trong nhà cũ, ai cũng biết chuyện này, bởi vì cô dị ứng với xoài, bình thường chuẩn bị trái cây, dì Liên cũng không bao giờ thêm xoài, xoài rất ít khi xuất hiện trên bàn ăn.
Nhưng tính cách của cô như vậy, đương nhiên cũng không so đo, chỉ cần một chút thời gian yên tĩnh để tiêu hóa.
Cho nên cũng không thể nói sinh nhật năm đó là một ngày sinh nhật vui vẻ, chỉ có thể nói là nhạt nhẽo, vô vị.
Nhưng đêm đến, cô quay về phòng ngủ, không nghĩ trên bàn mình lại có một chiếc bánh hình cầu tinh xảo.
Ánh trăng chiếu xuống, là cảnh tượng mà cả đời này cô không bao giờ quên được.
Cô cực kỳ thích, không chỉ vì lời xin lỗi và sự bù đắp của Hạ Hành.
Mà còn vì tạo hình của chiếc bánh thỏa mãn giấc mơ thuở nhỏ của cô.
Cô không nhớ rõ vị trí và khung cảnh của tiệm bánh.
Thậm chí còn không nhớ rõ thương hiệu.
Chỉ nhớ từng có một chiếc bánh mà cô rất thích.
Ba ngàn tám trăm tệ không còn là giấc mộng xa vời không thể với tới của cô.
Chỉ có công chúa mới có thể có một chiếc bánh thế này.
Trước năm sáu tuổi, Thi Họa từng sống một cuộc đời giàu có, nhưng hồi đó cô còn nhỏ, ký ức rất nhạt nhòa, đến khi đủ tuổi hiểu chuyện, cô đã sống nương tựa vào ông bà nội.
Trong khái niệm của cô, gia đình mình không đến nỗi nghèo khó, nhưng chắc chắn là túng thiếu.
Dù sao ông bà nội cũng xuất thân từ gia đình ngư dân, cả đời tiết kiệm đã quen, lại còn đến tuổi trung niên mới có con, hồi cô còn nhỏ, ông bà nội cô đã lớn tuổi hơn ông bà của bạn bè cùng lứa rất nhiều.
Người già biết năng lực kiếm tiền của mình có hạn, mà còn lo lắng cho tương lai của cháu gái, cho nên càng tiết kiệm hơn.
Cô vẫn học ở trường tư thục mà cô đã học trước khi ba mẹ qua đời, học phí không hề rẻ, không giống các cơ sở giáo dục công lập ở vịnh Hương Sơn.
Nhưng để đảm bảo cô nhận được nền giáo dục tốt nhất, ông bà nội không cho cô chuyển sang trường khác, khoản tiền tiết kiệm mà ba cô để lại đủ dùng, tiền bán lòng bò cũng đủ sống.
Gia đình không khó khăn, chỉ là ông bà nội muốn để lại tiền cho cô.
Đến tận bây giờ, cô chưa từng đụng vào khoản tiền tiết kiệm mà ông bà nội để lại cho cô sau khi mất, đó là số tiền họ tích cóp cả đời.
Mặc dù còn nhỏ, nhưng cô cũng biết không được dùng tiền lung tung.
Huống hồ chi giá cả ở vịnh Hương Sơn rất đắt đỏ, ba ngàn tám trăm tệ là cái giá trên trời mà cô chỉ có thể nhìn, chưa từng hy vọng bản thân có được.
Hồi ông bà nội còn sống, sinh nhật là ngày hạnh phúc nhất đời cô.
Bởi vì ông nội sẽ nấu mì trường thọ cùng nước súp lòng bò cho cô, bà nội sẽ mua đủ loại thức ăn ngon.
Thi Họa đã sớm quên chiếc bánh thần tiên trong mộng của cô.
Nhưng vào đêm sinh nhật mười chín tuổi của cô, cô hạnh phúc đến mất ngủ.
Đột nhiên đạt được tâm nguyện nho nhỏ của mình sau mười mấy năm.
Cô tưởng chỉ là trùng hợp.
Chưa từng nghĩ khả năng đó không phải là trùng hợp.
Vận chuyển bằng máy bay…
Đến hiện tại, chi nhánh Kinh Bắc của thương hiệu này vẫn đang trong quá trình chuẩn bị mở cửa, đương nhiên không thể vận chuyển bằng máy bay.
Làm sao Hạ Hành có thể đặt một chiếc bánh đòi hỏi rất nhiều công sức để thiết kế và phải trải qua quá trình thực hiện phức tạp này cho cô ngay trong đêm từ vịnh Hương Sơn?
Hóa ra ngay từ đầu, chiếc bánh này không hề liên quan đến Hạ Hành.
Là cô vô thức hiểu lầm.
Sự hoài nghi dâng lên trong lòng.
Cô đang định thăm dò sự thật từ Beryl.
Lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc thong thả bước về phía cô, dáng vẻ kiêu ngạo, ánh mắt thâm tình, đường nét đẹp đẽ, dưới ánh đèn ấm áp, tất cả đều làm người ta rung động.
Trái tim của Thi Họa lỡ mất một nhịp.
Hốt hoảng, động lòng.
“Em mà không đi là cảnh sát giao thông đến phạt đấy.”
“Á.” Thi Họa ngạc nhiên kêu lên một tiếng, giống như vừa tỉnh mộng, cô vội vàng đứng lên, “Xin lỗi, xin lỗi, em nói chuyện nên quên mất…”
Cô quá tập trung trò chuyện với Beryl, đến mức quên mất Hạ Nghiên Đình đã đi lấy xe, hẳn là hiện tại xe đang đỗ tạm ven đường.
Anh quá hoàn hảo, Beryl chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra, cô ấy đứng lên, sắc mặt ngạc nhiên như muốn nói “Sao hôm nay lại trùng hợp như vậy”.
“Ni vị tiên sinh nhãn thục, nhĩ địa quá ngã đ**m a? Tựu hệ nhĩ yếu ngã án chiếu nhĩ yếu cầu thiết kế nhất khoản định chế đản cao tỷ nữ tử quá sinh nhật khái.” (Vị tiên sinh này trông quen mắt quá, cậu đã từng đến tiệm của tôi chưa? Cậu là người đã bảo tôi thiết kế riêng một chiếc bánh cho sinh nhật của một cô gái theo yêu cầu của cậu.)
Đối diện với chủ tiệm bánh đang nhiệt tình ôn lại chuyện cũ, Hạ Nghiên Đình lạnh nhạt lạ thường.
Beryl tiếp tục xác nhận: “Tiên sinh, mão ký thác khái thoại, nhĩ tằng kinh li ngã đ**m thủ tẩu đản cao dụng tư nhân phi ky không vận khứ Kinh Bắc mão thác ba?” (Tiên sinh, nếu tôi nhớ không lầm, cậu từng đến tiệm của tôi lấy bánh để chuyển đến Kinh Bắc bằng chuyên cơ riêng, có đúng không?)
Thi Họa chấn động, rõ ràng ý thức được mình vừa nghe một bí mật động trời.
Cô ngạc nhiên đến mức không biết phải tiếp lời thế nào.
Gương mặt cao quý của anh vô cùng căng thẳng, anh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, nói qua loa chiếu lệ: “Mão khái sự, nhĩ nhận thác tả.” (Không có chuyện đó, cô nhầm rồi.)
Chiếc Rolls-Royce màu vàng đồng thật sự đỗ ven đường, Thi Họa vội vàng lên xe, đầu óc hỗn loạn, lâu thật lâu cũng không thể tiêu hóa được lời của chủ tiệm.
Mặc dù cô đã nghe rõ ràng, nhưng mà… vẫn quá khó tin.
Chiếc bánh làm cô hạnh phúc đến mất ngủ cả đêm.
Là do Hạ Nghiên Đình tặng cô.
Cô lại lầm tưởng là Hạ Hành xin lỗi sau khi phạm sai lầm.
Bóng đêm buông xuống, cây cầu bắc ngang đảo nhỏ và đảo Đãng Tể cực kỳ đông đúc.
Cuối cùng Thi Họa cũng không thể giữ bình tĩnh được nữa, cô quay đầu sang nhìn anh chằm chằm một hồi, trái tim khẽ run rẩy: “Hạ Nghiên Đình, có phải anh tặng bánh sinh nhật cho em không, là chiếc bánh màu hồng anh đào, hình cầu, có đính bươm bướm.”
Giọng nói của cô rất nhỏ, bộc lộ sự ngại ngùng và cẩn trọng của thiếu nữ.
Nhưng lại rất bướng bỉnh, giống như phải có được câu trả lời.
Cô hỏi rõ đầu đuôi, anh lại nhìn thẳng phía trước, hình như là đang tập trung lái xe, chỉ nhàn nhạt trả lời: “Đô thoại tả cừ nhận thác.” (Đã nói rồi, cô ấy nhìn nhầm.)
Anh không thừa nhận.
Thi Họa tỏ vẻ bực bội, nhưng sự ngọt ngào bí mật lại âm thầm sinh sôi nảy nở trong lòng.
Cô nhìn góc mặt của anh chằm chằm, giọng nói mềm mại còn điểm thêm một chút xíu hờn dỗi của thiếu nữ đang yêu, cô kiên quyết nói: “Em không tin, chắc chắn là anh.”
Ngoại trừ anh, trên đời này còn có ai vận chuyển một chiếc bánh kem bằng chuyên cơ riêng?
Điên rồi sao.
Kẹt xe làm người ta bực bội.
Hạ Nghiên Đình chỉ cảm thấy bụng dưới của mình tự dưng khó chịu.
Nóng nảy vô cớ, cảm giác như một ngọn lửa sắp bùng lên.
“Có nhất thiết phải tiếp tục đề tài này không?”
Giọng nói trầm khàn và gợi cảm của anh dần dần chuyển sang nguy hiểm, nhưng Thi Họa không sợ chết, cô to gan chớp mắt, vô tội thì thầm: “Sao lại không được nói?”
Cô còn chưa kịp dứt lời, cũng chưa nhìn rõ chuyện xảy ra trước mắt, chiếc bóng tối tăm đã bao phủ ——
Mạnh mẽ.
Chinh phạt.
d*c v*ng thiêu đốt.
Bờ môi bị anh hung hăng hôn lên, còn hơi thô bạo.
Răng môi dây dưa, cô xấu hổ và tức giận đến mức chỉ có thể giãy dụa trong bất lực.
Hoàn toàn tốn công vô ích.
Ngoài xe sương đêm dày đặc, trong xe ánh sáng mập mờ.
Không ai có thể nhìn rõ đôi nam nữ này làm gì trong chiếc Rolls-Royce.
Ngay cả người trong cuộc cũng không nhìn thấy.
Chỉ có tiếng răng môi dây dưa làm người ta xấu hổ.
Người đàn ông đêm qua còn dịu dàng, kiềm chế, không biết giờ phút này bị cái gì k*ch th*ch, lại muốn nuốt cả người cô vào bụng.
Hơi thở của anh nóng rực, nụ hôn nồng nàn, vì sự chinh phạt hung hăng của anh, môi cô đã sưng đỏ.
Mặc dù xấu hổ như vậy, nhưng thể xác và tinh thần cũng chìm đắm mất kiểm soát, Thi Họa nín thở, mí mắt khép hờ, vòng eo sắp bị anh bóp nát, thậm chí cô không dám nghĩ nếu tiếp tục thì trong xe sẽ xảy ra chuyện gì.
“Hức hức hức, Hạ Nghiên Đình, di chuyển rồi, dòng xe di chuyển rồi, anh lo lái xe đi…”
Anh tiếp tục hôn sâu, chỉ đưa một tay ra lái xe.
Thi Họa yếu ớt giãy dụa, tiếc là xe vừa di chuyển mấy mét đã dừng lại lần nữa.
Cô tiếp tục bị hôn.
Đầu óc rối bời, cô cảm giác như người mất hồn, rõ ràng không có chuyện gì xảy ra, nhưng lại giống như hôm qua… bị người ta cướp hết ý chí.
Cả người mềm nhũn, tan chảy thành một vũng nước.
Trong lúc tạm dừng, anh cho cô vài giây để lấy hơi.
Đôi môi ấm áp của anh chạm vào vành tai cô, giọng nói trầm khàn và mê hoặc nói từng từ từng chữ, giống như uy h**p, nhưng cũng giống như bất lực: “Ngoan một chút được không?”
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Tiếng Quảng Đông của anh vô cùng êm dịu, không giống khẩu âm Liên Cảng, cũng không giống khẩu âm của bất kỳ vùng nói tiếng Quảng Đông nào, là cách phát âm chính gốc của người Hương Sơn bản địa, làm hai du học sinh xinh đẹp vừa về nhà thăm người thân trước mặt anh phải bất ngờ.
Dù sao thì xét đến bề ngoài, anh thật sự không giống một người có liên hệ với vịnh Hương Sơn, vóc dáng cao lớn lại thẳng tắp, khí chất Anh Quốc khó tả, rõ ràng là trâm anh thế phiệt dạo bước trên đường phố London.
Mà điều khiến hai người phụ nữ sửng sốt và thất thần một hồi lâu không chỉ là tiếng Quảng Đông của anh.
Ngẩn người hai, ba giây, sau đó vô thức nhìn theo ánh mắt thâm tình của anh, không ngờ lại thấy một cô gái đứng trong ánh nắng vàng óng.
Cô mặc chiếc váy xanh đơn giản, dịu dàng, cổ điển, trẻ trung.
Thật xinh đẹp.
Đây là phản ứng bản năng của hai người phụ nữ khi mới nhìn thấy Thi Họa.
Vẻ đẹp này không phải là vẻ đẹp phổ biến ngày nay, mà là vẻ đẹp khiến người ta phải e thẹn, cô không có tính công kích, cũng không quá khép kín, là dáng vẻ mà người cùng giới cũng yêu thích, đi ngang qua sẽ không khỏi nhìn lại mấy lần, nếu như nhìn thấy cô trên mạng, họ sẽ vô thức phóng to bức ảnh, nhìn chằm chằm vào nó hết lần này đến lần khác.
Thi Họa im lặng đứng đó, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, sắc mặt không khó chịu, chỉ thong thả nhìn họ.
Hai người phụ nữ cảm thấy nội tâm mình chấn động, giống như đang say mèm lại có người đột ngột tạt một gáo nước lạnh, họ lập tức thức tỉnh khỏi giấc mộng.
Đỉnh.
Đúng là đàn ông đẹp trai như vậy sẽ kết hôn sớm.
Lại còn có bà xã trẻ đẹp thế này.
Ở nhà có bà xã xinh đẹp động lòng người như tiên nữ giáng trần như vậy, ai mà quan tâm đến ong bướm bên ngoài làm gì.
Hai người phụ nữ nhận ra mình vừa làm gì, vừa xấu hổ vừa hối hận, chỉ ước có thể tìm được một cái lỗ để chui vào và chôn vùi bản thân.
Vừa rồi còn si mê cái đẹp, bây giờ, bao nhiêu lời nịnh hót cũng biến mất, thay bằng lời giải thích nghiêm túc.
“Ngô hảo ý tư, ngô hảo ý tư.” (Xin lỗi, xin lỗi.)
“Đả giảo sái, đả giảo sái, chân hệ ngô hảo ý tư, sorry.” (Làm phiền hai người rồi, xin lỗi.)
Họ hoảng hốt khoát tay, lúng túng bỏ đi, có lẽ là vì vừa rồi quá luống cuống, hai người họ cùng nhau bước đi thật nhanh, kết quả là một người bị trật chân trong đôi giày cao gót, va vào vai người còn lại, làm hai người suýt ngã, cảnh tượng cực kỳ lộn xộn.
Nhìn về phía họ thoát thân, Thi Họa không nhịn được cười, cô cong môi.
Một chút xíu ghen tuông khó chịu trong lòng cô cũng tan thành mây khói, hình như cũng không phiền muộn nữa.
Từ đầu đến cuối, Hạ Nghiên Đình chỉ nhìn cô, không mảy may nhìn bất cứ điều gì khác.
Chớp mắt một cái, cô đã bị anh ôm vào lòng, giọng nói trầm thấp và êm dịu lại trêu chọc cô: “Tiên quá tả ngũ phân chung tựu quải trụ ngã?” (Mới có năm phút mà đã nhớ anh à?)
Vành tai của Thi Họa nóng bừng, gò má cô ửng hồng, cô lại cúi đầu, nhỏ giọng làu bàu: “Biên độ hữu, nhân địa chích hệ đề nhĩ đường thủy ngô thực tựu hồ liễu.” (Đâu có, người ta chỉ muốn nhắc nhở anh, không ăn chè thì chè sẽ đặc lại mất.)
…
Hai người họ chậm rãi trở lại Hạnh Viên, thật trùng hợp, họ vừa vào cửa đã nhìn thấy bà chủ đặt hai chén chè lên bàn, thấy họ quay lại, cô ấy mỉm cười chào hỏi: “Muội muội phản li lạp, thượng tề sái lạp, khoái thực.” (Em gái đã quay lại, chè lên rồi, mau ăn đi.)
Thi Họa che đậy sự chột dạ của mình, ngồi xuống tỏ vẻ bình tĩnh, trong lòng còn nghĩ mình gặp may, nếu quay lại tiệm mà chưa đến lượt mình, chắc chắn cô sẽ bị Hạ Nghiên Đình trêu chọc lần nữa.
Chén chè trước mặt thu hút sự chú ý của cô, cô thèm nhỏ dãi, tạm thời mặc kệ những chuyện khác, chỉ cầm muỗng, vội vàng hỏi: “Anh muốn ăn chén nào?”
Thân hình cao lớn lại đứng đắn của Hạ Nghiên Đình ngồi xuống chiếc ghế tròn đơn sơ trong tiệm chè, cũng không hề lạc lõng, chỉ là chân dài không có chỗ duỗi ra, hơi khó chịu một chút.
Khóe môi của anh khẽ cong lên, không hề cảm thấy khó chịu chút nào, chỉ nhìn người đối diện: “Đều là của em, ăn không hết thì anh ăn.”
Thi Họa chớp mắt, vô thức nuốt nước bọt.
Thật đúng ý cô.
Cô tham ăn, nhưng dạ dày cũng không to lắm, nhất là đối với chè, đương nhiên cô muốn nếm thử nhiều loại, nhưng để ăn hết một chén thì quá khó.
Vậy là cô dè dặt, sắc mặt như muốn nói “Sao lại như vậy được, anh muốn ăn gì thì ăn chứ”, nhưng cuối cùng lại không nhịn được, chén nào cô cũng nếm thử một chút…
Củ năng được chế biến thanh mát, ngọt ngào, ăn vào là thấy ngon miệng, hương vị chính gốc bao nhiêu năm cũng không thay đổi.
Chè nấm tuyết, hạt sen và hạnh nhân cũng là hương vị cũ quen thuộc.
Mặc dù thời gian trôi qua, tiệm chè đã quảng bá tên tuổi trên mạng, chủ tiệm cũng thay đổi, có lẽ mô hình kinh doanh cũng được điều chỉnh và kết hợp các phương thức mới theo trào lưu.
Nhưng may mà công thức bí truyền của đồ ngọt Trung Hoa xưa được lưu giữ và truyền lại cho người sau, hôm nay mới có thể thưởng thức món ngon như vậy.
Chỉ là dạ dày có hạn, còn chưa tiêu hóa hết lòng bò đã ăn trong bữa trưa, đúng là sau đó cũng không ăn nổi nữa.
Hạ Nghiên Đình cũng không biết mình đã nhìn cô bao lâu rồi, chỉ nhàn nhã nhìn cô như vậy.
Cô đặt muỗng sứ xuống, ngại ngùng nói nhỏ: “Ừm, em không ăn nổi, anh gọi hơi nhiều rồi…”
Từ trước đến nay, cô không quen lãng phí, ra ngoài ăn cũng cố gắng vét sạch đĩa, nhưng thỉnh thoảng cũng không có cách nào ăn hết.
Hình như anh đã dự đoán trước kết quả này.
Anh bình tĩnh, không dao động.
Bàn tay trắng trẻo khẽ nâng lên, kéo chén chè vơi đi một nửa trước mặt cô về phía mình, nhanh chóng múc mấy muỗng cho hết chén.
Anh ăn chè rất nhã nhặn, chỉ là cổ họng của nam giới không mỏng manh như nữ giới, không cần phải nhai chậm, mà chè cũng toàn là nước, múc vài muỗng đã hết chén.
Thi Họa ngẩn người.
Thậm chí cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã ăn gần hết.
Cô vô thức lên tiếng ngăn cản, nhưng tình cờ nhìn thấy mấy cặp tình nhân ngồi gần họ.
Cặp đôi bên trái hình như là du khách, chừng hai mươi mấy tuổi, cũng gọi ba chén chè để chia sẻ với nhau, trông rất thân mật.
Cặp đôi bên phải là một cặp vợ chồng trung niên, nói chuyện với nhau rất ít, sắc mặt cũng không có gì thân mật, nhưng họ chia sẻ một chén chè theo thói quen.
Cặp đôi bên cạnh hai vợ chồng trung niên vẫn còn mặc đồng phục đi học, hình như là học sinh của trường cấp ba gần đó. Họ ngồi cạnh nhau, chàng trai dùng muỗng sứ đút cho cô gái, sau đó cũng tự ăn cùng một muỗng, bầu không khí yêu đương hết sức nồng đậm.
Thi Họa dời mắt, nuốt lại mấy lời ngăn cản suýt thoát khỏi đôi môi.
Đối với một đôi tình nhân, ăn cùng một chén là chuyện bình thường.
Nhưng cô lờ mờ nhớ ra, Hạ Nghiên Đình nổi tiếng sạch sẽ, trước đây anh từng ở nhà cũ trong một quãng thời gian ngắn ngủi, người giúp việc tại đó đều biết tính cách của anh, lúc nào cũng cẩn thận, thậm chí họ thường xuyên không được dọn dẹp phòng ngủ của anh.
Điều này để lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong lòng cô gái nhỏ.
Đến nỗi đêm mưa đó gặp lại nhau, cả người cô nhếch nhác, sợ làm bẩn xe anh, cô căng thẳng muốn chết, còn không dám để lại chiếc chăn mỏng đã dùng để bao bọc thân thể cô, sợ làm phiền người ta.
Nhưng dù có thế nào cũng không ngờ được mấy tháng sau lại thế này.
Người đàn ông sạch sẽ lại dùng chiếc muỗng mà cô đã dùng để ăn chè, cử chỉ rất quen thuộc, giống như làm quen với việc này cũng là chuyện thường tình.
Hình như Hạ Nghiên Đình không quá hứng thú với chè, nhưng vẫn giải quyết hết để không lãng phí.
Lúc Thi Họa hoàn hồn, anh đã nhã nhặn lau miệng bằng khăn giấy: “Ăn xong rồi, đi nhé?”
Cô gật đầu đứng lên, nhưng vừa ra khỏi Hạnh Viên, cô đã không khỏi lẩm bẩm: “Chiếc muỗng vừa rồi anh dùng là muỗng em đã dùng, anh không ngại sao…”
Cô thật sự không nghĩ gì, chỉ cảm thấy họ đã là vợ chồng, bây giờ cũng yêu đương, hiểu về nhau nhiều hơn cũng là việc tốt, cô chỉ muốn biết anh còn mắc bệnh sạch sẽ nhiều như trước không, vậy thì sinh hoạt sau này mới tránh được xung đột không cần thiết.
Nghe đến đây, Hạ Nghiên Đình khẽ dừng bước, anh cúi đầu nhìn cô, giống như vừa nghe một chủ đề kỳ lạ, cũng không thể không xùy một tiếng: “Chỉ là nước bọt thôi mà, đâu phải trước đây chưa từng ăn.”
“!!!” Hai mắt của Thi Họa mở to, cô kinh ngạc không nói nên lời, vài ký ức làm người ta đỏ mặt đột ngột lướt qua đầu óc cô…
Miệng, nước bọt.
Anh đâu chỉ ăn nước bọt của cô.
Còn có…
Cô quá xấu hổ, chỉ ước mình có thể xóa những ký ức này khỏi đại não của mình.
Rốt cuộc người này đang nói gì thế!
Sao trên đời lại có một người trông đứng đắn và nhã nhặn như vậy mà nói ra những lời thế này?
Nhìn vào gương mặt đỏ đến mức sắp tràn nước ra của cô, anh càng khao khát lấn tới, anh giữ lấy vòng eo mảnh mai của cô, nhẹ nhàng v**t v*, giọng nói trầm khàn dỗ dành cô: “Tối nay còn muốn không?”
Giọng nói của anh gợi cảm, êm tai.
Ám chỉ cũng rất ý nhị, không có lời nào tục tĩu.
Nhưng Thi Họa như nghe thấy điều gì đó gây ô nhiễm thính giác, cô vừa xấu hổ vừa giận dỗi véo tay anh, bực bội oán trách: “Anh nói cái gì, em không hiểu, em không muốn chơi với anh nữa, em muốn đi dạo phố một mình.”
Cô giận dỗi đẩy cánh tay đang ôm cô ra, vội vàng tiến về phía trước.
Đáy mắt của người đàn ông sau lưng cô chan chứa ý cười, anh cũng không vội đuổi theo.
Đường đá ở Hương Sơn gồ ghề khó đi, cô sẽ không chịu được lâu đâu, đợi mấy phút sẽ tự động bước chậm lại.
…
Cả một buổi chiều, sang lúc hoàng hôn, cho đến khi đèn đường sáng lên, hai người họ đã đi qua mấy con hẻm cũ, vì ăn rất nhiều thức ăn vặt, mãi đến chín giờ, họ mới thấy đói, là thời điểm nên dùng bữa tối.
Dùng bữa tối ở nhà hàng do Hạ Nghiên Đình sắp xếp, không xa khách sạn, họ phải lái xe qua cầu quay lại đảo Đãng Tể.
Trước khi lấy xe, họ đột ngột đi ngang qua một tiệm bánh kem được bày trí rất độc đáo, đằng sau cửa kính có một dãy bánh khiến người nào đi ngang qua cũng phải dừng bước.
Thi Họa dừng lại thưởng thức mấy giây, trong lòng cảm thấy cực kỳ thích thú, nhưng đột nhiên chợt nhớ gì đó, cô vô thức ngước mắt nhìn bảng hiệu trên đỉnh đầu.
Tên tiệm là một dòng chữ tiếng Pháp, không hiểu nó có nghĩa là gì, nhưng có vẻ rất quen thuộc.
Cô quay đầu nói với Hạ Nghiên Đình: “Vào trong xem một chút không? Mấy chiếc bánh này giống tác phẩm nghệ thuật quá, mà em cũng cảm thấy hơi quen thuộc, tiệm này được mở ra hồi chúng ta còn nhỏ à, anh có nhớ không?”
Sắc mặt của anh bình tĩnh, anh lại bóng gió nhìn khung cửa kính, hình như anh không có hứng thú lắm, giọng điệu cũng rất hờ hững: “Không.”
Thi Họa cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đàn ông nói chung thường không chú ý đến bánh kem có hình thù đặc biệt, hoặc là không có hứng thú với chuyện này.
Cô nghĩ ngợi: “Vậy anh đi lấy xe trước đi, em vào trong đi dạo một vòng.”
Vịnh Hương Sơn là một thành phố đảo nhỏ, phần lớn diện tích được hình thành từ hoạt động lấn biển, cho nên không tiện xây gara ngầm, đa số gara đều nằm trên tầng hai đến tầng bốn của các tòa nhà thương mại.
Nhiều năm như vậy mà đỗ xe vẫn là một vấn đề khó, rất tốn thời gian.
Hạ Nghiên Đình không phản đối, chỉ khẽ gật đầu, nhìn Thi Họa bước vào tiệm bánh, sau đó lại đi ra gara lấy xe.
/
Vừa vào tiệm đã nghe tiếng nhạc piano nhẹ nhàng, êm dịu.
Không gian trong tiệm rất rộng rãi, được bày trí theo phong cách Bắc Âu tối giản, cũng không đông khách, chỉ nhìn thấy một cặp mẹ con và một người đàn ông.
Nhân viên ăn mặc chỉnh tề dẫn hai mẹ con đi xem một vòng.
Trong tiệm yên tĩnh.
Thi Họa vô thức nhẹ bước, ánh mắt liên tục bị hình thù của bánh kem trong tủ thu hút.
Rất quen thuộc.
Cô kiên quyết tin rằng mình đã từng bước vào nơi này từ rất lâu về trước, nhưng ký ức của cô rất nhạt nhòa.
Cô im lặng thưởng thức một hồi, đi vào bên trong, tiệm bánh có một khu vực uống trà rộng lớn, có lẽ cũng bán mấy loại trà và cà phê, chiếc sofa nhung màu xanh trông vô cùng thoải mái.
Thi Họa ngồi xuống, ánh mắt bị quyển sổ nâu trên bàn thu hút.
Lật sổ ra có thể thấy lịch sử của tiệm bánh cùng bài giới thiệu những tác phẩm quý giá và đáng tự hào của chủ tiệm qua nhiều năm.
Đặt ở vị trí này, rõ ràng là để khách hàng có hứng thú tìm hiểu.
Thi Họa lật quyển sổ, càng cảm thấy quen thuộc hơn, lại nhìn thấy một dòng chữ đen trên quyển sổ.
—— Thương hiệu này ra đời vào năm 2009, cửa hàng chính ở vịnh Hương Sơn cũng được mở ra cùng năm đó. Hiện tại đã thành lập chi nhánh ở Paris, Milan, Tokyo, Hồng Kông, Thượng Hải, chi nhánh ở Kinh Bắc, Nam Kinh, Singapore đang chuẩn bị mở cửa, xin hãy chờ đợi…
Hóa ra là có nhiều chi nhánh như vậy.
Bình thường cô ít quan tâm đến thương hiệu bánh ngọt, có lẽ chưa từng để ý.
Cửa hàng đầu tiên được mở cửa vào năm 2009…
Năm 2009, mười bốn năm về trước, ký ức đột ngột ùa về, Thi Họa có cảm giác như mình đang mơ.
Cuối cùng cô cũng nhớ ra, tiệm bánh này nổi tiếng ở vịnh Hương Sơn, nhưng chỉ nổi tiếng với một bộ phận nhỏ, bởi vì bánh quá đắt, gia đình bình thường không mua được.
Hồi đó cô còn nhỏ, mới bảy tuổi, đã từng nhìn thấy thương hiệu này trong tiệc sinh nhật của bạn học.
Thật khó miêu tả sự bất ngờ và chấn động khi nhìn thấy nó lần đầu tiên.
Hồi đó cô không có nhiều khái niệm về tiền bạc, cũng không phải là một cô bé thích ganh đua, chỉ đơn thuần cảm thấy chiếc bánh đó rất xinh đẹp, khác với bánh sinh nhật bình thường, đặc biệt đến mức cô chỉ nhìn một lần cũng không thể nào quên.
Sau đó, cô đi ngang qua tiệm bánh này mấy lần, còn đeo cặp, cùng bạn học đi vào.
Cô còn nhớ mình từng thích một chiếc bánh, âm thầm thích rất lâu, nhưng tiếc là cái giá ba ngàn tám trăm tệ đã làm tất cả bạn học hoảng hốt.
Các bạn nhỏ nghiêng đầu nhìn một hồi, sau đó lại lẳng lặng rời đi.
Nhưng chuyện đã xảy ra quá lâu, cô không còn nhớ chiếc bánh năm đó mình thích trông như thế nào, chỉ nhớ nó có màu hồng nhạt.
Quyển sổ màu nâu ghi chép các tác phẩm mà chủ tiệm kiêm thợ làm bánh chính, Beryl, tâm đắc nhất, cũng như trải nghiệm học hành và khởi nghiệp cá nhân của cô ấy.
Ba của Beryl là người Pháp, mẹ là người Trung Quốc lai Bồ Đào Nha, cô ấy sinh năm 1983, học ngành mỹ thuật, sau đó lại say mê sáng tạo bánh ngọt phương Tây, cho nên lại thi vào Học viện Ẩm thực Le Cordon Bleu để học thêm, sau khi tốt nghiệp, cô ấy mở ra thương hiệu này.
Năm cô ấy hai mươi bốn tuổi, cửa hàng đầu tiên ở vịnh Hương Sơn mở cửa.
Sau đó, thiết kế bánh ngọt của cô ấy giành được rất nhiều giải thưởng nổi tiếng của nước ngoài, là nghệ nhân tạo hình bánh ngọt được quốc tế công nhận, chẳng trách sao giá của từng sản phẩm lại cao như vậy.
Thi Họa cảm thấy trải nghiệm cá nhân của thợ làm bánh này rất thú vị, mà ý tưởng của cô ấy cũng rất độc đáo.
Cô ấy nói bánh là nghệ thuật ngọt ngào.
Mười mấy năm tâm huyết làm bánh, từ thời trẻ đến tuổi trung niên, Thi Họa nhìn ra tinh thần thợ làm bánh đáng ngưỡng mộ, cô say sưa đọc trải nghiệm của Beryl giống như đọc một câu chuyện.
Phần giới thiệu không dài, đọc một, hai phút là xong, phía sau là ảnh của các tác phẩm.
Lật từ trang này sang trang nọ, tự dưng cô ngẩn người, nhìn chăm chú vào một bức ảnh, lâu thật lâu cũng không thể dời mắt.
Chiếc bánh trong bức ảnh được tạo thành hình cầu hiếm thấy, có màu hồng anh đào rất nhạt, gần giống màu hồng của hoa thược dược, trên chiếc bánh còn điểm xuyết mấy con bướm trắng tinh, còn có ngọc trai bằng đường.
Cảm giác thật cao cấp và xa xỉ, cũng không phải là phong cách quá phô trương, tạo hình cũng không phức tạp, nhưng rất độc đáo.
Ngay cả trong thời đại mà mấy chiếc bánh nổi tiếng trên mạng liên tục ra đời, chiếc bánh này vẫn khiến người ta không thể nào quên.
Bởi vì đây gần như là một tác phẩm nghệ thuật, tràn đầy tâm huyết và sự lãng mạn của một nghệ sĩ.
Mà cái làm Thi Họa hoảng hốt nhất chính là… cô từng có chiếc bánh này.
Ba năm trước, vào sinh nhật lần thứ mười chín của cô.
Cô nhận được chiếc bánh này.
Cô vẫn nhớ rõ tâm trạng của mình lúc nhận được chiếc bánh này, còn có một chút ấn tượng về mùi vị của nó.
Là vị hoa hồng và trái vải, cô rất thích.
Tự dưng cô cảm thấy trái tim mình tê dại, tựa như một vài cảm xúc bí mật không thể bị che giấu được nữa, rốt cuộc cũng dâng trào.
Chủ tiệm vừa tiễn cặp mẹ con kia về, tiệm bánh tạm thời vắng vẻ, đương nhiên cô ấy để ý Thi Họa đang ngồi ở khu vực uống trà.
Người phụ nữ trung niên ngoại lai chậm rãi bước đến, lịch sự lại nhẹ nhàng hỏi: “Xin chào, xin hỏi cô cần gì?”
Nghe thấy động tĩnh, Thi Họa ngẩng đầu, lúc này mới ngạc nhiên phát hiện nhân vật chính được miêu tả trong quyển sổ thật sự đang ở trong tiệm.
Là Beryl, vừa rồi cô còn xem ảnh của cô ấy.
“Cô là Beryl sao?” Cô hỏi trong vô thức.
“Phải, tôi là chủ tiệm bánh, cũng là thợ làm bánh, xin hỏi cô muốn đặt bánh sinh nhật sao?”
Mặc dù mang dòng máu của nhiều dân tộc, bề ngoài cũng không giống người Trung Quốc, nhưng cô ấy nói tiếng phổ thông rất lưu loát, có lẽ đó là kết quả của nhiều năm chu du khắp nơi để gây dựng sự nghiệp.
Thi Họa hơi gấp, cô đưa ảnh chiếc bánh hình cầu trong quyển sổ đến trước mặt chủ tiệm, đang định hỏi.
Nhưng Beryl đi trước một bước.
Còn tưởng cô muốn đặt chiếc bánh này, Beryl áy náy giải thích: “Xin lỗi cô, bánh này là đơn đặt hàng riêng, có bản quyền, không thể bán lần thứ hai, rất xin lỗi, cô có thể xem các kiểu dáng khác trong tủ kính.”
Thi Họa nhanh chóng lắc đầu, biểu đạt cô không có ý đó: “Tôi muốn hỏi, bạn tôi tặng tôi chiếc bánh này, tôi muốn xác nhận lại một chút, cô thiết kế chiếc bánh này vào năm nào?”
Hình như Beryl có ấn tượng sâu sắc về chiếc bánh này, nghe cô hỏi như vậy, Beryl cũng rất ngạc nhiên, nhanh chóng nhớ lại: “Nếu tôi nhớ không lầm thì là tầm ba năm trước… gần Giáng sinh, tặng cho cô sao? Cô có chắc không?”
Có lẽ là vì quá đường đột, Beryl cũng không tin nổi.
Thi Họa lấy điện thoại từ trong túi, vội vàng tìm ảnh ngày đó trên vòng bạn bè.
Cô ít khi đăng vòng bạn bè, một năm chỉ đăng vài ba lần, cho nên có thể tìm thấy rất nhanh.
Sau khi xem ảnh, Beryl dâng trào cảm xúc: “Tôi nhớ là một người đàn ông đặt bánh cho một cô gái vào dịp sinh nhật, lại còn chuyển sang nơi khác, trợ lý của tôi nói là nó được vận chuyển bằng chuyên cơ riêng… Vậy cô gái hạnh phúc đó chính là cô, hôm nay cô đến vịnh Hương Sơn du lịch sao?”
Beryl lập tức tò mò về Thi Họa, cô ấy cũng ngồi xuống sofa, bắt đầu trò chuyện với Thi Họa.
Trò chuyện thêm mấy phút, Thi Họa không chỉ hiểu thêm về chiếc bánh này.
Mà quan trọng hơn, cô còn biết được một chuyện rất bất ngờ.
Hóa ra chiếc bánh này… không phải là do Hạ Hành tặng cho cô.
Vậy thì là ai?
Nhớ lại sinh nhật mười chín tuổi, một sự cố không vui đã xảy ra.
Năm đó, cô vừa xác lập mối quan hệ với Hạ Hành chưa được bao lâu, tình cảm của hai người họ tương đối ổn định, chưa từng xảy ra mâu thuẫn.
Chỉ là vào ngày sinh nhật của cô, sau khi thổi nến xong, cắt chiếc bánh mà Hạ Hành tặng, cô mới phát hiện bên trong có nhân xoài, cô không thể chạm vào.
Hạ Hành nhận ra sai lầm của bản thân, luôn miệng xin lỗi, dỗ dành cô rất lâu.
Ngoài mặt, Thi Họa không nói gì, dù sao xoài cũng là nhân bánh phổ biến nhất, có lẽ anh ta bận rộn học hành và công việc, quên dặn dò tiệm bánh.
Nhưng trong lòng vẫn hơi thất vọng.
Cô không có đam mê gì đặc biệt cần người khác phải để tâm, chỉ là cô dị ứng với xoài mà thôi.
Trong nhà cũ, ai cũng biết chuyện này, bởi vì cô dị ứng với xoài, bình thường chuẩn bị trái cây, dì Liên cũng không bao giờ thêm xoài, xoài rất ít khi xuất hiện trên bàn ăn.
Nhưng tính cách của cô như vậy, đương nhiên cũng không so đo, chỉ cần một chút thời gian yên tĩnh để tiêu hóa.
Cho nên cũng không thể nói sinh nhật năm đó là một ngày sinh nhật vui vẻ, chỉ có thể nói là nhạt nhẽo, vô vị.
Nhưng đêm đến, cô quay về phòng ngủ, không nghĩ trên bàn mình lại có một chiếc bánh hình cầu tinh xảo.
Ánh trăng chiếu xuống, là cảnh tượng mà cả đời này cô không bao giờ quên được.
Cô cực kỳ thích, không chỉ vì lời xin lỗi và sự bù đắp của Hạ Hành.
Mà còn vì tạo hình của chiếc bánh thỏa mãn giấc mơ thuở nhỏ của cô.
Cô không nhớ rõ vị trí và khung cảnh của tiệm bánh.
Thậm chí còn không nhớ rõ thương hiệu.
Chỉ nhớ từng có một chiếc bánh mà cô rất thích.
Ba ngàn tám trăm tệ không còn là giấc mộng xa vời không thể với tới của cô.
Chỉ có công chúa mới có thể có một chiếc bánh thế này.
Trước năm sáu tuổi, Thi Họa từng sống một cuộc đời giàu có, nhưng hồi đó cô còn nhỏ, ký ức rất nhạt nhòa, đến khi đủ tuổi hiểu chuyện, cô đã sống nương tựa vào ông bà nội.
Trong khái niệm của cô, gia đình mình không đến nỗi nghèo khó, nhưng chắc chắn là túng thiếu.
Dù sao ông bà nội cũng xuất thân từ gia đình ngư dân, cả đời tiết kiệm đã quen, lại còn đến tuổi trung niên mới có con, hồi cô còn nhỏ, ông bà nội cô đã lớn tuổi hơn ông bà của bạn bè cùng lứa rất nhiều.
Người già biết năng lực kiếm tiền của mình có hạn, mà còn lo lắng cho tương lai của cháu gái, cho nên càng tiết kiệm hơn.
Cô vẫn học ở trường tư thục mà cô đã học trước khi ba mẹ qua đời, học phí không hề rẻ, không giống các cơ sở giáo dục công lập ở vịnh Hương Sơn.
Nhưng để đảm bảo cô nhận được nền giáo dục tốt nhất, ông bà nội không cho cô chuyển sang trường khác, khoản tiền tiết kiệm mà ba cô để lại đủ dùng, tiền bán lòng bò cũng đủ sống.
Gia đình không khó khăn, chỉ là ông bà nội muốn để lại tiền cho cô.
Đến tận bây giờ, cô chưa từng đụng vào khoản tiền tiết kiệm mà ông bà nội để lại cho cô sau khi mất, đó là số tiền họ tích cóp cả đời.
Mặc dù còn nhỏ, nhưng cô cũng biết không được dùng tiền lung tung.
Huống hồ chi giá cả ở vịnh Hương Sơn rất đắt đỏ, ba ngàn tám trăm tệ là cái giá trên trời mà cô chỉ có thể nhìn, chưa từng hy vọng bản thân có được.
Hồi ông bà nội còn sống, sinh nhật là ngày hạnh phúc nhất đời cô.
Bởi vì ông nội sẽ nấu mì trường thọ cùng nước súp lòng bò cho cô, bà nội sẽ mua đủ loại thức ăn ngon.
Thi Họa đã sớm quên chiếc bánh thần tiên trong mộng của cô.
Nhưng vào đêm sinh nhật mười chín tuổi của cô, cô hạnh phúc đến mất ngủ.
Đột nhiên đạt được tâm nguyện nho nhỏ của mình sau mười mấy năm.
Cô tưởng chỉ là trùng hợp.
Chưa từng nghĩ khả năng đó không phải là trùng hợp.
Vận chuyển bằng máy bay…
Đến hiện tại, chi nhánh Kinh Bắc của thương hiệu này vẫn đang trong quá trình chuẩn bị mở cửa, đương nhiên không thể vận chuyển bằng máy bay.
Làm sao Hạ Hành có thể đặt một chiếc bánh đòi hỏi rất nhiều công sức để thiết kế và phải trải qua quá trình thực hiện phức tạp này cho cô ngay trong đêm từ vịnh Hương Sơn?
Hóa ra ngay từ đầu, chiếc bánh này không hề liên quan đến Hạ Hành.
Là cô vô thức hiểu lầm.
Sự hoài nghi dâng lên trong lòng.
Cô đang định thăm dò sự thật từ Beryl.
Lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc thong thả bước về phía cô, dáng vẻ kiêu ngạo, ánh mắt thâm tình, đường nét đẹp đẽ, dưới ánh đèn ấm áp, tất cả đều làm người ta rung động.
Trái tim của Thi Họa lỡ mất một nhịp.
Hốt hoảng, động lòng.
“Em mà không đi là cảnh sát giao thông đến phạt đấy.”
“Á.” Thi Họa ngạc nhiên kêu lên một tiếng, giống như vừa tỉnh mộng, cô vội vàng đứng lên, “Xin lỗi, xin lỗi, em nói chuyện nên quên mất…”
Cô quá tập trung trò chuyện với Beryl, đến mức quên mất Hạ Nghiên Đình đã đi lấy xe, hẳn là hiện tại xe đang đỗ tạm ven đường.
Anh quá hoàn hảo, Beryl chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra, cô ấy đứng lên, sắc mặt ngạc nhiên như muốn nói “Sao hôm nay lại trùng hợp như vậy”.
“Ni vị tiên sinh nhãn thục, nhĩ địa quá ngã đ**m a? Tựu hệ nhĩ yếu ngã án chiếu nhĩ yếu cầu thiết kế nhất khoản định chế đản cao tỷ nữ tử quá sinh nhật khái.” (Vị tiên sinh này trông quen mắt quá, cậu đã từng đến tiệm của tôi chưa? Cậu là người đã bảo tôi thiết kế riêng một chiếc bánh cho sinh nhật của một cô gái theo yêu cầu của cậu.)
Đối diện với chủ tiệm bánh đang nhiệt tình ôn lại chuyện cũ, Hạ Nghiên Đình lạnh nhạt lạ thường.
Beryl tiếp tục xác nhận: “Tiên sinh, mão ký thác khái thoại, nhĩ tằng kinh li ngã đ**m thủ tẩu đản cao dụng tư nhân phi ky không vận khứ Kinh Bắc mão thác ba?” (Tiên sinh, nếu tôi nhớ không lầm, cậu từng đến tiệm của tôi lấy bánh để chuyển đến Kinh Bắc bằng chuyên cơ riêng, có đúng không?)
Thi Họa chấn động, rõ ràng ý thức được mình vừa nghe một bí mật động trời.
Cô ngạc nhiên đến mức không biết phải tiếp lời thế nào.
Gương mặt cao quý của anh vô cùng căng thẳng, anh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, nói qua loa chiếu lệ: “Mão khái sự, nhĩ nhận thác tả.” (Không có chuyện đó, cô nhầm rồi.)
Chiếc Rolls-Royce màu vàng đồng thật sự đỗ ven đường, Thi Họa vội vàng lên xe, đầu óc hỗn loạn, lâu thật lâu cũng không thể tiêu hóa được lời của chủ tiệm.
Mặc dù cô đã nghe rõ ràng, nhưng mà… vẫn quá khó tin.
Chiếc bánh làm cô hạnh phúc đến mất ngủ cả đêm.
Là do Hạ Nghiên Đình tặng cô.
Cô lại lầm tưởng là Hạ Hành xin lỗi sau khi phạm sai lầm.
Bóng đêm buông xuống, cây cầu bắc ngang đảo nhỏ và đảo Đãng Tể cực kỳ đông đúc.
Cuối cùng Thi Họa cũng không thể giữ bình tĩnh được nữa, cô quay đầu sang nhìn anh chằm chằm một hồi, trái tim khẽ run rẩy: “Hạ Nghiên Đình, có phải anh tặng bánh sinh nhật cho em không, là chiếc bánh màu hồng anh đào, hình cầu, có đính bươm bướm.”
Giọng nói của cô rất nhỏ, bộc lộ sự ngại ngùng và cẩn trọng của thiếu nữ.
Nhưng lại rất bướng bỉnh, giống như phải có được câu trả lời.
Cô hỏi rõ đầu đuôi, anh lại nhìn thẳng phía trước, hình như là đang tập trung lái xe, chỉ nhàn nhạt trả lời: “Đô thoại tả cừ nhận thác.” (Đã nói rồi, cô ấy nhìn nhầm.)
Anh không thừa nhận.
Thi Họa tỏ vẻ bực bội, nhưng sự ngọt ngào bí mật lại âm thầm sinh sôi nảy nở trong lòng.
Cô nhìn góc mặt của anh chằm chằm, giọng nói mềm mại còn điểm thêm một chút xíu hờn dỗi của thiếu nữ đang yêu, cô kiên quyết nói: “Em không tin, chắc chắn là anh.”
Ngoại trừ anh, trên đời này còn có ai vận chuyển một chiếc bánh kem bằng chuyên cơ riêng?
Điên rồi sao.
Kẹt xe làm người ta bực bội.
Hạ Nghiên Đình chỉ cảm thấy bụng dưới của mình tự dưng khó chịu.
Nóng nảy vô cớ, cảm giác như một ngọn lửa sắp bùng lên.
“Có nhất thiết phải tiếp tục đề tài này không?”
Giọng nói trầm khàn và gợi cảm của anh dần dần chuyển sang nguy hiểm, nhưng Thi Họa không sợ chết, cô to gan chớp mắt, vô tội thì thầm: “Sao lại không được nói?”
Cô còn chưa kịp dứt lời, cũng chưa nhìn rõ chuyện xảy ra trước mắt, chiếc bóng tối tăm đã bao phủ ——
Mạnh mẽ.
Chinh phạt.
d*c v*ng thiêu đốt.
Bờ môi bị anh hung hăng hôn lên, còn hơi thô bạo.
Răng môi dây dưa, cô xấu hổ và tức giận đến mức chỉ có thể giãy dụa trong bất lực.
Hoàn toàn tốn công vô ích.
Ngoài xe sương đêm dày đặc, trong xe ánh sáng mập mờ.
Không ai có thể nhìn rõ đôi nam nữ này làm gì trong chiếc Rolls-Royce.
Ngay cả người trong cuộc cũng không nhìn thấy.
Chỉ có tiếng răng môi dây dưa làm người ta xấu hổ.
Người đàn ông đêm qua còn dịu dàng, kiềm chế, không biết giờ phút này bị cái gì k*ch th*ch, lại muốn nuốt cả người cô vào bụng.
Hơi thở của anh nóng rực, nụ hôn nồng nàn, vì sự chinh phạt hung hăng của anh, môi cô đã sưng đỏ.
Mặc dù xấu hổ như vậy, nhưng thể xác và tinh thần cũng chìm đắm mất kiểm soát, Thi Họa nín thở, mí mắt khép hờ, vòng eo sắp bị anh bóp nát, thậm chí cô không dám nghĩ nếu tiếp tục thì trong xe sẽ xảy ra chuyện gì.
“Hức hức hức, Hạ Nghiên Đình, di chuyển rồi, dòng xe di chuyển rồi, anh lo lái xe đi…”
Anh tiếp tục hôn sâu, chỉ đưa một tay ra lái xe.
Thi Họa yếu ớt giãy dụa, tiếc là xe vừa di chuyển mấy mét đã dừng lại lần nữa.
Cô tiếp tục bị hôn.
Đầu óc rối bời, cô cảm giác như người mất hồn, rõ ràng không có chuyện gì xảy ra, nhưng lại giống như hôm qua… bị người ta cướp hết ý chí.
Cả người mềm nhũn, tan chảy thành một vũng nước.
Trong lúc tạm dừng, anh cho cô vài giây để lấy hơi.
Đôi môi ấm áp của anh chạm vào vành tai cô, giọng nói trầm khàn và mê hoặc nói từng từ từng chữ, giống như uy h**p, nhưng cũng giống như bất lực: “Ngoan một chút được không?”
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Story
Chương 57
10.0/10 từ 30 lượt.