Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Chương 55
92@-
Hẻm nhỏ chợ búa dài đằng đẵng, có lẽ quán lòng bò nườm nượp thực khách tới lui là nơi đậm đà hương vị khói lửa nhân gian nhất vịnh Hương Sơn bé nhỏ.
Mùi nước súp quanh quẩn trong khoang mũi, Thi Họa lại thấp thỏm cúi đầu, tay trái trắng trẻo và thon nhỏ run rẩy trong vô thức, tay phải đang cầm đũa cũng căng thẳng.
Hạ Nghiên Đình nhìn cô, không rõ là vui hay buồn, cô chột dạ hết sức, giống như trẻ con biết mình làm việc trái lương tâm, đang bất an và lo sợ chờ đợi người lớn xử lý và trừng phạt.
Mà người đàn ông nhàn nhã và đứng đắn đối diện vẫn lạnh nhạt như vậy, anh dựa lưng vào ghế, vui vẻ trò chuyện cùng bạn cũ A Minh.
Người đàn ông trung niên đội mũ trắng vô cùng kinh ngạc, ông ấy chưa từng phát hiện ra sóng ngầm cuồn cuộn giữa hai người họ, bị chiếc nhẫn cưới màu bạc đơn giản trên tay Hạ Nghiên Đình thu hút, ông ấy nhìn chằm chằm một hồi lâu, còn liên tục quan sát sắc mặt của Hạ Nghiên Đình, giống như muốn xác nhận anh có nói đùa hay không.
Sau khi xác nhận Hạ Cửu không đùa, sắc mặt của A Minh vừa mừng vừa hoảng, giọng nói vừa chế nhạo vừa bực bội: “Ngã đính, dĩ kinh kết tả hôn lạp? Bãi tửu đô ngô thỉnh ngã địa, Cửu thiểu chân hệ ngô cú ý tư úc!” (Mẹ nó, kết hôn rồi sao? Còn không mời bọn chú đến đám cưới à, Cửu thiếu không chu đáo gì cả!)
Anh liếc mắt nhìn cô gái đang giả vờ cúi đầu xem điện thoại, sau đó lại cười khẽ, giọng điệu thoải mái: “Đâu xếp hàng tương đối bận rộn, trọng không bày rượu, bày rượu trận mời ngươi địa đâu ban lão hữu qua Kinh Bắc.”
(Dạo này bọn con hơi bận, chưa tổ chức đám cưới, khi nào tổ chức đám cưới, bọn con sẽ mời người quen cũ đến Kinh Bắc.)
A Minh cười híp mắt, xoa tay mong đợi: “Chân định giả, Cửu thiểu ngô hảo ngoạn ngã, trì ngã tựu phản khứ đồng nhai phường giảng.” (Thật không, Cửu thiếu đừng đùa, lát nữa chú về kể với hàng xóm.)
“Chân khái, đáo thì nhân nhân đô hữu lợi thị.”
(Thật, đến lúc đó, ai cũng có bao lì xì mang về.)
Nghe hai người họ ôn lại chuyện xưa, không hiểu sao da mặt của Thi Họa càng lúc càng nóng lên, chú A Minh đã nhìn cô lớn đến năm mười tuổi, cô thật sự không ngờ ông ấy lại giỏi thích nghi như vậy, đã nhanh chóng chấp nhận mối quan hệ hiện tại của cô và Hạ Nghiên Đình.
Họ trò chuyện vui vẻ như vậy, cô xấu hổ hết sức.
Ôn chuyện cũ xong rồi, Hạ Nghiên Đình lại ngắm nghía cô, trầm giọng hỏi: “No chưa?”
Cô vội vàng gật đầu.
Hai người họ đứng lên, chuẩn bị rời đi.
A Minh dẫn họ ra đến đầu hẻm, nói liên tục cả đoạn đường, mặc dù chỉ là những chuyện nhỏ nhặt, nhưng lại vô cùng ấm áp: “Tế lộ nữ, đắc nhàn đồng nhĩ lão công đa tả Hương Sơn úc ngoạn hạ, ni ban nhai phường đô hảo quải trụ nhĩ.” (Bé cưng, có rảnh rỗi thì thường xuyên về vịnh Hương Sơn chơi cùng chồng con, hàng xóm ở đây nhớ con lắm.)
Hồi Thi Họa còn nhỏ, người đàn ông trước mắt cũng mới hơn hai mươi, cô thường xuyên chơi cùng chú A Minh, hai người họ rất thân thiết.
Bây giờ nghe ông ấy liên tục nói “chồng con”, cô ngại ngùng hết sức, có lẽ là vì đã sống ở Kinh Bắc quá lâu, sau khi lớn lên thì tính cách của cô thay đổi một chút, dù sao cô cũng không còn là cô bé nghịch ngợm và hướng ngoại như hồi còn nhỏ.
Cũng may mái tóc đen của cô có thể che giấu vành tai đỏ ửng, cô kéo Hạ Nghiên Đình đi, mập mờ đáp lời: “Tri lạp, tri lạp, niên niên đô phản tả khái” (Con biết, con biết, mỗi năm mỗi về.)
…
Ăn no thỏa mãn, chào tạm biệt chú A Minh, lại lên xe.
Thời gian này, du khách rất đông đúc, giao thông tắc nghẽn, xe mới chạy được mấy giây đã phải dừng lại.
Thi Họa ngồi trên ghế phụ, chột dạ cúi đầu nhìn điện thoại.
Thật ra cô không có tâm trạng chơi điện thoại, chỉ kiểm tra tin nhắn trong nhóm công việc theo thói quen, tâm tư đều đặt vào chiếc nhẫn cưới.
Người đàn ông trên ghế lái vẫn rất hờ hững, không có dấu hiệu tức giận, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy bầu không khí này quá kỳ lạ.
Đường đi tắc nghẽn, anh nhàn nhã đặt tay trên vô lăng, trông vô cùng ung dung, thong thả, không thấy nóng nảy.
Anh bình tĩnh và im lặng như vậy, giống như thần Phật không nhiễm bụi trần, hình như cô chưa từng thấy cảm xúc của anh dao động vì bất cứ chuyện gì.
Nhưng không hiểu sao Thi Họa lại không thể bình tĩnh được.
Cô cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa yếu ớt, anh càng dửng dưng, cô càng sốt ruột.
Nhịn một hồi lâu, cuối cùng cô cũng không bình tĩnh được nữa, cô quay đầu, giọng nói mềm mại và dịu dàng vang lên: “Hạ Nghiên Đình… lát nữa chúng ta đi đâu.”
Anh ngồi nhàn nhã, hờ hững liếc mắt nhìn cô, giọng điệu bình thản: “Chỗ em thích.”
Thi Họa vô thức nuốt nước bọt, cắn môi, luôn cảm thấy có vật nặng treo trên đầu, chuẩn bị rơi xuống, cũng không biết rốt cuộc là người đàn ông này thật sự rộng lượng, không so đo, hay là đang tiết kiệm sức lực để xử lý cô.
Đường sá ở vịnh Hương Sơn vừa hẹp vừa đông, ngay cả chiếc Rolls-Royce đắt tiền cũng không thể nhúc nhích, chiếc xe màu vàng đồng dừng trên đường, tài xế xung quanh sôi nổi liếc mắt.
Mặc dù đã biết kính xe làm từ vật liệu chống đạn và chống sáng, người bên trong có thể nhìn ra ngoài, nhưng người bên ngoài khó lòng nhìn rõ bên trong.
Nhưng đối diện với ánh mắt tò mò của người đi đường, Thi Họa vẫn cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Trong lúc cô đang thất thần, không biết bàn tay thon dài của anh đã bao bọc bàn tay cô từ lúc nào, làn da hơi lạnh nhẹ nhàng v**t v* ngón áp út trống trơn của cô.
Rõ ràng anh không nói gì, nhưng Thi Họa lại không khỏi c*n m** d***, cảm thấy có gì đó nguy hiểm ẩn giấu dưới đôi mắt dịu dàng của anh.
Có lẽ là d*c v*ng mãnh liệt sẽ làm cô khóc thê thảm khi màn đêm buông xuống.
Trông Thi Họa nhạt nhẽo vậy thôi, nhưng lúc cần thông minh thì rất thông minh.
Đương nhiên cô cũng có bản năng tự vệ, cô âm thầm nuốt nước bọt, đã quyết định chắc chắn, chủ động khai báo, mong nhận được sự khoan hồng.
“Em, em quên đeo…”
Giọng nói mềm mại của cô ngọt ngào bẩm sinh, giờ phút này còn ngọt đến phát ngấy, rõ ràng là đang chủ động lấy lòng.
Anh hờ hững rũ mắt, đối diện với đôi mắt đen nhánh của cô, vừa ngoan ngoãn vừa nũng nịu.
Khóe môi của anh hơi cong lên, anh vẫn nhẹ nhàng v**t v* làn da mềm mại, lát sau mới nhàn nhạt hỏi: “Ở đâu rồi?”
“Ở, ở Kinh Bắc, Nhạn Tây… Trong ngăn đựng trang sức dưới bàn trang điểm của em.”
Giọng nói ngọt ngào của cô càng chột dạ hơn, cô biết mình đuối lý, cũng hối hận vì quên mang theo bên mình, không thì cô đã có thể lấy ra đeo vào rồi.
Có lẽ là vì trong suốt hai ngày trước khi rời đi, tâm tình của cô nặng nề, lúc nào cũng ngẩn người suy nghĩ lung tung, thu xếp hành lý cũng rất qua loa, cho nên mới quên mang theo.
Cô hơi cúi đầu, cảm thấy vô cùng lúng túng, tim đập loạn xạ như trong lòng cất giấu một con thỏ con.
Trong lúc cô đang do dự, giọng nói mập mờ của anh lại vang lên: “Bé ngoan, định bù đắp cho anh thế nào đây?”
“Bù, bù đắp…” Đầu ngón tay trắng trẻo khẽ run rẩy, vành tai thiếu nữ ửng đỏ mất kiểm soát, trong ấn tượng của cô, hình như đây là lần đầu tiên Hạ Nghiên Đình gọi cô như vậy giữa ban ngày ban mặt.
Cách xưng hô thân mật bộc lộ sự cưng chiều, giống như người lớn gọi trẻ nhỏ, nhưng lại điểm thêm chút xíu mập mờ, hoặc có lẽ đó là phản xạ có điều kiện của cô, bởi vì lúc anh gọi cô như vậy vào đêm qua, môi lưỡi của anh suýt lấy mạng cô.
Mấy mảnh ký ức lúc cô đỏ mặt, tim đập thình thịch lướt qua đầu óc của cô, khoang miệng của cô khô khốc, cô càng luống cuống hơn, vô thức hỏi: “Anh muốn em bù đắp thế nào…”
Tính toán chi li.
Cáo già xảo quyệt.
Hai người họ ngồi gần nhau.
Một con cáo già, một hồ ly nhỏ.
Hồ ly nhỏ cũng đâu có ngốc.
Cô âm thầm cảm thấy nếu sự bù đắp này không thể thỏa mãn anh, sự tra tấn đêm nay chắc chắn sẽ còn khốn khổ hơn đêm qua.
Đương nhiên là hưởng thụ… nhưng cũng quá kinh khủng.
Mà cô cũng đuối lý thật.
Rõ ràng cô là người cầu hôn, bây giờ cũng là cô không sẵn sàng công khai, còn quên đeo nhẫn cưới.
Có khác nào tiện nữ đâu.
Sự k*ch th*ch này làm cô nảy ra một ý nghĩ liều lĩnh, xe cộ đông đúc thế này, kinh nghiệm nhiều năm sống ở vịnh Hương Sơn giúp cô chắc chắn rằng dòng xe sẽ không thể lưu thông trong thời gian ngắn. Cô đột ngột nhấc mông, lẳng lặng ngồi lên đùi anh.
Không nói không rằng, cáo già chưa kịp chuẩn bị.
Cánh tay trắng trẻo của cô cẩn thận vòng qua cổ anh, đôi môi màu anh đào lẳng lặng áp vào môi anh.
Gò má cô ửng hồng, nửa đầu vừa ngoan ngoãn vừa lấy lòng.
Nhưng nụ hôn đột ngột dừng lại, đôi môi xinh đẹp và ướt át của cô không ngoan ngoãn, lại chậm rãi trượt xuống chiếc cổ thon dài, trắng trẻo, cuối cùng dừng lại trên yết hầu của anh.
Gương mặt đứng đắn và lạnh lùng của anh căng thẳng, yết hầu đột ngột trượt xuống, giống như hồ ly nhỏ đang nắm sinh mạng của anh trong tay.
Hồ ly vừa mới tu luyện thành tinh chưa được bao lâu, cũng rất biết chừng mực, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đã nhanh chóng dời đôi môi dạn dĩ và xấu tính của mình ra, cẩn thận lại ngoan ngoãn tựa vào vai anh, giọng nói mong manh: “Không biết ông chủ Hạ… đã hài lòng chưa?”
Ánh mắt của anh hơi dao động, khóe môi của anh cong lên, đôi mắt thâm sâu như hồ nước, chứa đựng ngọn lửa nguy hiểm, bàn tay anh dịu dàng lại kiềm chế, một tay giữ lấy eo cô, tay kia nhẹ nhàng nắm lấy chiếc cằm mềm mại của cô, không nói không rằng, lại bao bọc đôi môi ướt át và xinh đẹp của cô ——
Nụ hôn quá hung dữ, nhưng sức lực cũng không nhiều, chỉ là bầu không khí xung quanh trở nên quá căng thẳng, Thi Họa nhắm mắt theo bản năng, không dùng thị giác, bốn giác quan còn lại trở nên cực kỳ mạnh mẽ, cô cảm nhận được anh giữ eo mình rất chặt, giống như nó sắp vỡ vụn rồi. Nhiệt độ hôm nay rất cao, hai mươi sáu độ, cô mặc một chiếc váy kiểu Pháp, nhuộm màu hoa dành dành, kiểu dáng nhẹ nhàng, nhã nhặn.
Mà giờ phút này, từ phần eo váy trở xuống đều nhăn nhúm, lộn xộn, giống như gặp bão cấp mười.
Cuối cùng cô bại trận, không có cơ hội chiến thắng.
Cô cảm thấy bản thân mình giống như hoa hồng thấm sương mai, vì bão cấp mười hung hăng quét qua, cánh hoa và phiến lá đều rơi rụng tan tác.
Cô tựa vào vai anh, không thể cử động, cả người mềm nhũn như bị rút hết xương cốt, lại còn mè nheo, giọng nói mềm mại đến mức có thể tan chảy thành một vũng nước, cô yếu ớt oán trách: “Hạ Nghiên Đình, anh bắt nạt em…”
Bầu không khí trong xe mập mờ, hơi thở của anh nặng nề, anh im lặng thật lâu.
Lát sau, bàn tay thon dài, trắng trẻo của anh ch*m r** v**t v* mái tóc đã chạm đến thắt lưng của cô, chất tóc rất đẹp, mềm mại, mượt mà như lụa.
Mấy lọn tóc đen không nghe lời, lọt qua kẽ tay anh, bàn tay to lớn áp vào xương lưng cánh bướm của cô.
Cô gái trong lòng mặc chiếc váy kiểu Pháp, cực kỳ tươi trẻ, xương lưng cánh bướm lộ ra dưới dây áo, xinh đẹp động lòng người, là vẻ đẹp không gì sánh bằng, như đang âm thầm dẫn dụ người ta chạm vào.
Vợ của anh rất đẹp, không hề tầm thường, là nhan sắc đủ để khiến mọi đàn ông nghiêng đầu ái mộ.
Anh luôn biết rõ chuyện này.
Anh đã học đạo lý trung dung (*), khắc kỷ, tự chủ, lương thiện, xưa nay anh ngay thẳng, nghiêm túc, không xem trọng khao khát cá nhân.
(*) Là đạo lý do Khổng Tử đề xướng, nghĩa là giữ cho ý nghĩ và việc làm luôn luôn ở mức trung hòa, không thái quá, không bất cập và phải cố gắng ở đời theo nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, cho thành người quân tử
Ngay cả khi nhìn thấy cô và Hạ Hành thành một đôi, được cả Kinh Khuyên ca tụng như một giai thoại, ý nghĩ giành giật trong anh cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Anh tưởng mình kiềm chế được.
Mà đăng ký kết hôn được mấy tháng, giới hạn cuối cùng của anh sụp đổ, vào giờ phút này, trong đầu anh lại xuất hiện hình ảnh cô cười nói cùng đồng nghiệp khác giới, còn cùng nhau lên sân khấu, được cư dân mạng gán ghép là một đôi.
Bị vùi lấp nhiều năm, d*c v*ng và tình cảm không nói thành lời hình như đã dâng trào.
Anh không còn giữ được sự bình tĩnh và cấm dục như nhiều năm qua.
Hơi thở của Hạ Nghiên Đình càng nặng nề hơn, yết hầu chậm rãi trượt xuống, giọng nói trầm khàn từ từ truyền vào tai cô: “Lần sau còn quên đeo, anh sẽ cho em biết bắt nạt là gì.”
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Hẻm nhỏ chợ búa dài đằng đẵng, có lẽ quán lòng bò nườm nượp thực khách tới lui là nơi đậm đà hương vị khói lửa nhân gian nhất vịnh Hương Sơn bé nhỏ.
Mùi nước súp quanh quẩn trong khoang mũi, Thi Họa lại thấp thỏm cúi đầu, tay trái trắng trẻo và thon nhỏ run rẩy trong vô thức, tay phải đang cầm đũa cũng căng thẳng.
Hạ Nghiên Đình nhìn cô, không rõ là vui hay buồn, cô chột dạ hết sức, giống như trẻ con biết mình làm việc trái lương tâm, đang bất an và lo sợ chờ đợi người lớn xử lý và trừng phạt.
Mà người đàn ông nhàn nhã và đứng đắn đối diện vẫn lạnh nhạt như vậy, anh dựa lưng vào ghế, vui vẻ trò chuyện cùng bạn cũ A Minh.
Người đàn ông trung niên đội mũ trắng vô cùng kinh ngạc, ông ấy chưa từng phát hiện ra sóng ngầm cuồn cuộn giữa hai người họ, bị chiếc nhẫn cưới màu bạc đơn giản trên tay Hạ Nghiên Đình thu hút, ông ấy nhìn chằm chằm một hồi lâu, còn liên tục quan sát sắc mặt của Hạ Nghiên Đình, giống như muốn xác nhận anh có nói đùa hay không.
Sau khi xác nhận Hạ Cửu không đùa, sắc mặt của A Minh vừa mừng vừa hoảng, giọng nói vừa chế nhạo vừa bực bội: “Ngã đính, dĩ kinh kết tả hôn lạp? Bãi tửu đô ngô thỉnh ngã địa, Cửu thiểu chân hệ ngô cú ý tư úc!” (Mẹ nó, kết hôn rồi sao? Còn không mời bọn chú đến đám cưới à, Cửu thiếu không chu đáo gì cả!)
Anh liếc mắt nhìn cô gái đang giả vờ cúi đầu xem điện thoại, sau đó lại cười khẽ, giọng điệu thoải mái: “Đâu xếp hàng tương đối bận rộn, trọng không bày rượu, bày rượu trận mời ngươi địa đâu ban lão hữu qua Kinh Bắc.”
(Dạo này bọn con hơi bận, chưa tổ chức đám cưới, khi nào tổ chức đám cưới, bọn con sẽ mời người quen cũ đến Kinh Bắc.)
A Minh cười híp mắt, xoa tay mong đợi: “Chân định giả, Cửu thiểu ngô hảo ngoạn ngã, trì ngã tựu phản khứ đồng nhai phường giảng.” (Thật không, Cửu thiếu đừng đùa, lát nữa chú về kể với hàng xóm.)
“Chân khái, đáo thì nhân nhân đô hữu lợi thị.”
(Thật, đến lúc đó, ai cũng có bao lì xì mang về.)
Nghe hai người họ ôn lại chuyện xưa, không hiểu sao da mặt của Thi Họa càng lúc càng nóng lên, chú A Minh đã nhìn cô lớn đến năm mười tuổi, cô thật sự không ngờ ông ấy lại giỏi thích nghi như vậy, đã nhanh chóng chấp nhận mối quan hệ hiện tại của cô và Hạ Nghiên Đình.
Họ trò chuyện vui vẻ như vậy, cô xấu hổ hết sức.
Ôn chuyện cũ xong rồi, Hạ Nghiên Đình lại ngắm nghía cô, trầm giọng hỏi: “No chưa?”
Cô vội vàng gật đầu.
Hai người họ đứng lên, chuẩn bị rời đi.
A Minh dẫn họ ra đến đầu hẻm, nói liên tục cả đoạn đường, mặc dù chỉ là những chuyện nhỏ nhặt, nhưng lại vô cùng ấm áp: “Tế lộ nữ, đắc nhàn đồng nhĩ lão công đa tả Hương Sơn úc ngoạn hạ, ni ban nhai phường đô hảo quải trụ nhĩ.” (Bé cưng, có rảnh rỗi thì thường xuyên về vịnh Hương Sơn chơi cùng chồng con, hàng xóm ở đây nhớ con lắm.)
Hồi Thi Họa còn nhỏ, người đàn ông trước mắt cũng mới hơn hai mươi, cô thường xuyên chơi cùng chú A Minh, hai người họ rất thân thiết.
Bây giờ nghe ông ấy liên tục nói “chồng con”, cô ngại ngùng hết sức, có lẽ là vì đã sống ở Kinh Bắc quá lâu, sau khi lớn lên thì tính cách của cô thay đổi một chút, dù sao cô cũng không còn là cô bé nghịch ngợm và hướng ngoại như hồi còn nhỏ.
Cũng may mái tóc đen của cô có thể che giấu vành tai đỏ ửng, cô kéo Hạ Nghiên Đình đi, mập mờ đáp lời: “Tri lạp, tri lạp, niên niên đô phản tả khái” (Con biết, con biết, mỗi năm mỗi về.)
…
Ăn no thỏa mãn, chào tạm biệt chú A Minh, lại lên xe.
Thời gian này, du khách rất đông đúc, giao thông tắc nghẽn, xe mới chạy được mấy giây đã phải dừng lại.
Thi Họa ngồi trên ghế phụ, chột dạ cúi đầu nhìn điện thoại.
Thật ra cô không có tâm trạng chơi điện thoại, chỉ kiểm tra tin nhắn trong nhóm công việc theo thói quen, tâm tư đều đặt vào chiếc nhẫn cưới.
Người đàn ông trên ghế lái vẫn rất hờ hững, không có dấu hiệu tức giận, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy bầu không khí này quá kỳ lạ.
Đường đi tắc nghẽn, anh nhàn nhã đặt tay trên vô lăng, trông vô cùng ung dung, thong thả, không thấy nóng nảy.
Anh bình tĩnh và im lặng như vậy, giống như thần Phật không nhiễm bụi trần, hình như cô chưa từng thấy cảm xúc của anh dao động vì bất cứ chuyện gì.
Nhưng không hiểu sao Thi Họa lại không thể bình tĩnh được.
Cô cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa yếu ớt, anh càng dửng dưng, cô càng sốt ruột.
Nhịn một hồi lâu, cuối cùng cô cũng không bình tĩnh được nữa, cô quay đầu, giọng nói mềm mại và dịu dàng vang lên: “Hạ Nghiên Đình… lát nữa chúng ta đi đâu.”
Anh ngồi nhàn nhã, hờ hững liếc mắt nhìn cô, giọng điệu bình thản: “Chỗ em thích.”
Thi Họa vô thức nuốt nước bọt, cắn môi, luôn cảm thấy có vật nặng treo trên đầu, chuẩn bị rơi xuống, cũng không biết rốt cuộc là người đàn ông này thật sự rộng lượng, không so đo, hay là đang tiết kiệm sức lực để xử lý cô.
Đường sá ở vịnh Hương Sơn vừa hẹp vừa đông, ngay cả chiếc Rolls-Royce đắt tiền cũng không thể nhúc nhích, chiếc xe màu vàng đồng dừng trên đường, tài xế xung quanh sôi nổi liếc mắt.
Mặc dù đã biết kính xe làm từ vật liệu chống đạn và chống sáng, người bên trong có thể nhìn ra ngoài, nhưng người bên ngoài khó lòng nhìn rõ bên trong.
Nhưng đối diện với ánh mắt tò mò của người đi đường, Thi Họa vẫn cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Trong lúc cô đang thất thần, không biết bàn tay thon dài của anh đã bao bọc bàn tay cô từ lúc nào, làn da hơi lạnh nhẹ nhàng v**t v* ngón áp út trống trơn của cô.
Rõ ràng anh không nói gì, nhưng Thi Họa lại không khỏi c*n m** d***, cảm thấy có gì đó nguy hiểm ẩn giấu dưới đôi mắt dịu dàng của anh.
Có lẽ là d*c v*ng mãnh liệt sẽ làm cô khóc thê thảm khi màn đêm buông xuống.
Trông Thi Họa nhạt nhẽo vậy thôi, nhưng lúc cần thông minh thì rất thông minh.
Đương nhiên cô cũng có bản năng tự vệ, cô âm thầm nuốt nước bọt, đã quyết định chắc chắn, chủ động khai báo, mong nhận được sự khoan hồng.
“Em, em quên đeo…”
Giọng nói mềm mại của cô ngọt ngào bẩm sinh, giờ phút này còn ngọt đến phát ngấy, rõ ràng là đang chủ động lấy lòng.
Anh hờ hững rũ mắt, đối diện với đôi mắt đen nhánh của cô, vừa ngoan ngoãn vừa nũng nịu.
Khóe môi của anh hơi cong lên, anh vẫn nhẹ nhàng v**t v* làn da mềm mại, lát sau mới nhàn nhạt hỏi: “Ở đâu rồi?”
“Ở, ở Kinh Bắc, Nhạn Tây… Trong ngăn đựng trang sức dưới bàn trang điểm của em.”
Giọng nói ngọt ngào của cô càng chột dạ hơn, cô biết mình đuối lý, cũng hối hận vì quên mang theo bên mình, không thì cô đã có thể lấy ra đeo vào rồi.
Có lẽ là vì trong suốt hai ngày trước khi rời đi, tâm tình của cô nặng nề, lúc nào cũng ngẩn người suy nghĩ lung tung, thu xếp hành lý cũng rất qua loa, cho nên mới quên mang theo.
Cô hơi cúi đầu, cảm thấy vô cùng lúng túng, tim đập loạn xạ như trong lòng cất giấu một con thỏ con.
Trong lúc cô đang do dự, giọng nói mập mờ của anh lại vang lên: “Bé ngoan, định bù đắp cho anh thế nào đây?”
“Bù, bù đắp…” Đầu ngón tay trắng trẻo khẽ run rẩy, vành tai thiếu nữ ửng đỏ mất kiểm soát, trong ấn tượng của cô, hình như đây là lần đầu tiên Hạ Nghiên Đình gọi cô như vậy giữa ban ngày ban mặt.
Cách xưng hô thân mật bộc lộ sự cưng chiều, giống như người lớn gọi trẻ nhỏ, nhưng lại điểm thêm chút xíu mập mờ, hoặc có lẽ đó là phản xạ có điều kiện của cô, bởi vì lúc anh gọi cô như vậy vào đêm qua, môi lưỡi của anh suýt lấy mạng cô.
Mấy mảnh ký ức lúc cô đỏ mặt, tim đập thình thịch lướt qua đầu óc của cô, khoang miệng của cô khô khốc, cô càng luống cuống hơn, vô thức hỏi: “Anh muốn em bù đắp thế nào…”
Tính toán chi li.
Cáo già xảo quyệt.
Hai người họ ngồi gần nhau.
Một con cáo già, một hồ ly nhỏ.
Hồ ly nhỏ cũng đâu có ngốc.
Cô âm thầm cảm thấy nếu sự bù đắp này không thể thỏa mãn anh, sự tra tấn đêm nay chắc chắn sẽ còn khốn khổ hơn đêm qua.
Đương nhiên là hưởng thụ… nhưng cũng quá kinh khủng.
Mà cô cũng đuối lý thật.
Rõ ràng cô là người cầu hôn, bây giờ cũng là cô không sẵn sàng công khai, còn quên đeo nhẫn cưới.
Có khác nào tiện nữ đâu.
Sự k*ch th*ch này làm cô nảy ra một ý nghĩ liều lĩnh, xe cộ đông đúc thế này, kinh nghiệm nhiều năm sống ở vịnh Hương Sơn giúp cô chắc chắn rằng dòng xe sẽ không thể lưu thông trong thời gian ngắn. Cô đột ngột nhấc mông, lẳng lặng ngồi lên đùi anh.
Không nói không rằng, cáo già chưa kịp chuẩn bị.
Cánh tay trắng trẻo của cô cẩn thận vòng qua cổ anh, đôi môi màu anh đào lẳng lặng áp vào môi anh.
Gò má cô ửng hồng, nửa đầu vừa ngoan ngoãn vừa lấy lòng.
Nhưng nụ hôn đột ngột dừng lại, đôi môi xinh đẹp và ướt át của cô không ngoan ngoãn, lại chậm rãi trượt xuống chiếc cổ thon dài, trắng trẻo, cuối cùng dừng lại trên yết hầu của anh.
Gương mặt đứng đắn và lạnh lùng của anh căng thẳng, yết hầu đột ngột trượt xuống, giống như hồ ly nhỏ đang nắm sinh mạng của anh trong tay.
Hồ ly vừa mới tu luyện thành tinh chưa được bao lâu, cũng rất biết chừng mực, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đã nhanh chóng dời đôi môi dạn dĩ và xấu tính của mình ra, cẩn thận lại ngoan ngoãn tựa vào vai anh, giọng nói mong manh: “Không biết ông chủ Hạ… đã hài lòng chưa?”
Ánh mắt của anh hơi dao động, khóe môi của anh cong lên, đôi mắt thâm sâu như hồ nước, chứa đựng ngọn lửa nguy hiểm, bàn tay anh dịu dàng lại kiềm chế, một tay giữ lấy eo cô, tay kia nhẹ nhàng nắm lấy chiếc cằm mềm mại của cô, không nói không rằng, lại bao bọc đôi môi ướt át và xinh đẹp của cô ——
Nụ hôn quá hung dữ, nhưng sức lực cũng không nhiều, chỉ là bầu không khí xung quanh trở nên quá căng thẳng, Thi Họa nhắm mắt theo bản năng, không dùng thị giác, bốn giác quan còn lại trở nên cực kỳ mạnh mẽ, cô cảm nhận được anh giữ eo mình rất chặt, giống như nó sắp vỡ vụn rồi. Nhiệt độ hôm nay rất cao, hai mươi sáu độ, cô mặc một chiếc váy kiểu Pháp, nhuộm màu hoa dành dành, kiểu dáng nhẹ nhàng, nhã nhặn.
Mà giờ phút này, từ phần eo váy trở xuống đều nhăn nhúm, lộn xộn, giống như gặp bão cấp mười.
Cuối cùng cô bại trận, không có cơ hội chiến thắng.
Cô cảm thấy bản thân mình giống như hoa hồng thấm sương mai, vì bão cấp mười hung hăng quét qua, cánh hoa và phiến lá đều rơi rụng tan tác.
Cô tựa vào vai anh, không thể cử động, cả người mềm nhũn như bị rút hết xương cốt, lại còn mè nheo, giọng nói mềm mại đến mức có thể tan chảy thành một vũng nước, cô yếu ớt oán trách: “Hạ Nghiên Đình, anh bắt nạt em…”
Bầu không khí trong xe mập mờ, hơi thở của anh nặng nề, anh im lặng thật lâu.
Lát sau, bàn tay thon dài, trắng trẻo của anh ch*m r** v**t v* mái tóc đã chạm đến thắt lưng của cô, chất tóc rất đẹp, mềm mại, mượt mà như lụa.
Mấy lọn tóc đen không nghe lời, lọt qua kẽ tay anh, bàn tay to lớn áp vào xương lưng cánh bướm của cô.
Cô gái trong lòng mặc chiếc váy kiểu Pháp, cực kỳ tươi trẻ, xương lưng cánh bướm lộ ra dưới dây áo, xinh đẹp động lòng người, là vẻ đẹp không gì sánh bằng, như đang âm thầm dẫn dụ người ta chạm vào.
Vợ của anh rất đẹp, không hề tầm thường, là nhan sắc đủ để khiến mọi đàn ông nghiêng đầu ái mộ.
Anh luôn biết rõ chuyện này.
Anh đã học đạo lý trung dung (*), khắc kỷ, tự chủ, lương thiện, xưa nay anh ngay thẳng, nghiêm túc, không xem trọng khao khát cá nhân.
(*) Là đạo lý do Khổng Tử đề xướng, nghĩa là giữ cho ý nghĩ và việc làm luôn luôn ở mức trung hòa, không thái quá, không bất cập và phải cố gắng ở đời theo nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, cho thành người quân tử
Ngay cả khi nhìn thấy cô và Hạ Hành thành một đôi, được cả Kinh Khuyên ca tụng như một giai thoại, ý nghĩ giành giật trong anh cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Anh tưởng mình kiềm chế được.
Mà đăng ký kết hôn được mấy tháng, giới hạn cuối cùng của anh sụp đổ, vào giờ phút này, trong đầu anh lại xuất hiện hình ảnh cô cười nói cùng đồng nghiệp khác giới, còn cùng nhau lên sân khấu, được cư dân mạng gán ghép là một đôi.
Bị vùi lấp nhiều năm, d*c v*ng và tình cảm không nói thành lời hình như đã dâng trào.
Anh không còn giữ được sự bình tĩnh và cấm dục như nhiều năm qua.
Hơi thở của Hạ Nghiên Đình càng nặng nề hơn, yết hầu chậm rãi trượt xuống, giọng nói trầm khàn từ từ truyền vào tai cô: “Lần sau còn quên đeo, anh sẽ cho em biết bắt nạt là gì.”
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Story
Chương 55
10.0/10 từ 30 lượt.