Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp

Chương 54

193@-

Màn đêm tối đen như mực, cửa sổ sát đất cách âm rất tốt, hoàn toàn ngăn cách thanh âm rộn ràng của vịnh Hương Sơn.


Ánh trăng trong trẻo chiếu xuống mép giường, vụng trộm nhìn lén khung cảnh tình tứ trong phòng tổng thống của khách sạn Morpheus.


Thân thể mệt nhoài của thiếu nữ bất lực dựa vào vòng tay nóng hổi của người đàn ông, đầu óc cô vẫn chưa trở về trạng thái cũ, đôi mắt ươn ướt vẫn thất thần, chậm chạp chớp chớp, giống như con hươu nhỏ bị bắt nạt đến mức không còn sức để khóc.


Dù cho giọng nói trầm khàn của anh thỉnh thoảng lại truyền vào tai cô, trong lúc rối bời, cô vẫn hơi xấu hổ, khó lòng hoàn hồn, lâu thật lâu cũng chỉ có thể hé môi th* d*c.


Rõ ràng là ngây thơ, không hiểu chuyện đời, nhưng lại mê hoặc đến vậy, làm người ta chỉ muốn bắt nạt cô dữ dội hơn.


Dù sao cũng chưa từng trải qua chuyện này, Hạ Nghiên Đình quan sát phản ứng của cô cũng có thể lờ mờ ước lượng được, trong lòng còn nhẫn nhịn nhiều hơn.


Ôm cô trong lòng, lại sợ cô cảm lạnh, anh khoác áo choàng dạ lên người cô, hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cô, người trong lòng toát mồ hôi cũng thơm mùi sữa.


Cuối cùng, quai hàm căng chặt, anh kìm nén d*c v*ng của mình, thấp giọng dỗ dành: “Ngoan nào, đừng khóc.”


Trong lúc hỗn loạn, cô lờ mờ nghe Hạ Nghiên Đình gọi điện thoại.


Giọng nói rõ ràng lại dịu dàng nói ra những lời mập mờ, làm người ta phải suy tư: “Ngô cai bang ngã hoán trương tân sàng đan.” (Vui lòng thay ga giường cho tôi.)


Nhân viên khách sạn đến phòng lúc nào, thay ga giường mới lúc nào, ký ức của cô cũng mờ mịt, lại ngại nhớ rõ.


Linh hồn thoát ra, mất rất lâu, Thi Họa mới bình tĩnh lại, dù cho sự tỉnh táo đã trở về, nhưng thân thể của cô vẫn mềm nhũn, hai mắt ướt đẫm, hoang mang nhìn anh một hồi lâu, lúc anh bế cô vào phòng tắm, cô mới mờ mịt hỏi: “Vừa rồi sao anh không…”


Chỉ trong hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, mối quan hệ của họ đã trở nên thân mật hơn nhiều, mặc dù như vậy, nhưng cũng khó kìm nén hoàn toàn sự xấu hổ đã trở thành bản năng.


Cô nghĩ nhất định là anh rất khó chịu.


Nhưng lời nói lại nghẹn trong cổ họng, cô cũng ngại nói thẳng.


Hàng mi của cô rũ xuống, run rẩy, giọng nói mềm mại bộc lộ sự quan tâm sâu sắc, đương nhiên cũng có một chút hoang mang.


Thời gian dài như vậy, anh không hề…


Rõ ràng cô không có ý định từ chối, chỉ cảm thấy hết thảy đều đến như một lẽ thường tình.


Tiếng nước chảy quanh quẩn trong phòng tắm, không biết là anh không nghe rõ câu hỏi của cô, hay là anh không vội trả lời.


Sau một hồi lâu, anh mới thì thầm vào tai cô, vừa bất lực vừa bình thản: “Em nói em sợ đau, sao anh có thể làm vậy được?”


Gò má của cô đột ngột ửng đỏ, cô cắn môi suy tư thật lâu, không nhớ ra mình đã nói cái gì.


Sợ đau là thật, bởi vì chưa từng trải nghiệm chuyện này, chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy đau.


Hạ Nghiên Đình bình thản trả lời, rõ ràng không có ý định nói tiếp chủ đề mệt mỏi này.


Anh quỳ gối bên bồn tắm bất đối xứng, điềm tĩnh và thong thả tắm cho cô.


Nước ấm nhẹ nhàng thấm ướt thân thể, cổ, vai, lưng lạnh ngắt vì mồ hôi cũng thả lỏng, Thi Họa chìm vào cơn buồn ngủ lười biếng, cũng quên mất sự phiền muộn và thẹn thùng.


Cô mơ màng để anh phục vụ mình, chỉ lờ mờ nhớ mình được tắm rất thoải mái, sau đó được quấn chặt trong khăn tắm, cuối cùng là được đưa về giường.


Đầu chạm vào chiếc gối mềm mại, thân thể đắm mình xuống nệm giường, cô sắp chìm vào giấc ngủ.


Nhưng giữa lúc mơ màng, cô dè dặt nắm chặt tay anh, rõ ràng là mệt mỏi như vậy, nhưng vẫn lo lắng đến trạng thái của anh, ngoan ngoãn đến mức làm người ta đau lòng, giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng nỉ non: “Hạ Nghiên Đình, anh chỉ lo cho em, có phải là khó chịu lắm không, em có thể giúp anh…”


Cô chưa kịp dứt lời, anh đã cười khẽ một tiếng, lời nói còn có ý trêu chọc: “Giúp anh? Bé ngoan định giúp anh thế nào đây?”


Thi Họa đỏ mặt, làn da trắng sữa dưới ánh trăng giống như cà chua chín mọng.


Cô quá buồn ngủ, phải gắng gượng mở mắt nói chuyện với anh, anh lại trêu chọc cô, cô giận dỗi, bàn tay yếu ớt kéo góc chăn, chăn mềm che mặt, cô xấu hổ làu bàu: “Hư quá, không quan tâm đến anh nữa, em ngủ đây.”


Hạ Nghiên Đình không hề làm khó cô, chỉ là không thể không trêu chọc cô một chút, ngay từ đầu đã có ý định tự giải tỏa bản thân.


Anh lẳng lặng đắp chăn cho cô, sau đó đứng lên, sải bước vào phòng tắm.


Cô vùi mặt vào gối, nhưng vẫn nghe ra ý cười bóng gió của anh: “Ga giường mới dễ chịu lắm, ngủ ngon.”


/


Sáng hôm sau, Thi Họa mơ màng tỉnh dậy, lúc mở mắt mới phát hiện mình nằm trong vòng tay của anh.


Cùng một tư thế ngủ đã từng làm cô xấu hổ muốn chết, cánh tay cô vòng qua eo anh, hưởng thụ nhiệt độ cơ thể cao hơn hẳn nhiệt độ của cô.



Chỉ là lần này không có sự khó xử như lần trước.


Cô lười biếng mở mắt, chậm rãi duỗi người, sau đó ngồi dậy như bình thường.


Ngủ một giấc ngon lành, da mặt hồng hào, thần sắc rất tốt, đôi mắt lệ chi đen nhánh trong trẻo lại sáng ngời.


Bên cạnh cô, ánh mắt của Hạ Nghiên Đình sáng tỏ, anh mới vừa thức giấc.


Cô không cần hỏi cũng đoán ra, dù sao họ đã cùng chung chăn gối được một thời gian, anh luôn ngủ trễ hơn cô và thức dậy rất sớm.


Trân trọng từng giây từng phút là tài năng của nhà tư bản lớn, không cần nhiều thời gian ngủ như người bình thường.


Cô vờ như không có việc gì, đương nhiên chuyện này không thoát khỏi ánh mắt của anh.


Cô ngồi dậy chưa được bao lâu, anh đã duỗi tay, dễ dàng kéo cô trở lại lồng ngực mình, ôm cô thật chặt.


Đêm qua Thi Họa không uống rượu, không mất trí nhớ, đương nhiên không thể giả vờ quên sạch sành sanh.


Cô thật sự không muốn nhớ lại khung cảnh làm người ta đỏ mặt đêm qua, chỉ tỏ vẻ lạnh nhạt, làu bàu mắng anh: “Anh đè em làm gì, em phải đi rửa mặt.”


Đôi môi mỏng nhạt màu của anh lẳng lặng áp vào môi cô, hôn cô hết lần này đến lần khác, hương tuyết tùng nhã nhặn bao bọc người trong lòng anh.


Thi Họa không rõ anh muốn làm gì, vô thức quay đầu né tránh, nhưng anh giữ lấy cằm cô, giọng nói sáng sớm lười biếng lại hờ hững: “Có qua có lại, cho anh ôm một lát.”


Có, qua, có, lại.


Lời ít ý nhiều, vang như sấm rền bên tai cô.


Đương nhiên cô hiểu ẩn ý trong lời này.


Đêm qua anh giúp cô…


Cho nên mới gọi là có qua có lại.


Vành tai cô đỏ bừng, trong lòng bắt đầu muốn chống đối, cô không quen thân mật giữa ban ngày ban mặt.


Hai bàn tay mềm mại chống vào ngực anh, đẩy nhẹ một cái, không dùng bao nhiêu sức lực, giây tiếp theo đã bị nắm trong lòng bàn tay to lớn của anh, ch*m r** v**t v*.


Đôi môi anh khẽ mấp máy, giọng nói trầm thấp đe dọa: “Đừng lộn xộn.”


Cả người Thi Họa cứng đờ, không dám giãy dụa nữa.


Bầu không khí chìm vào im lặng một lát, giọng nói mềm mại và dịu dàng của cô vang lên, thanh âm mè nheo lại dè dặt, làm trái tim người ta mềm nhũn, giống như van xin, cũng giống như làm nũng: “Đã nói là chỉ ôm một lát thôi mà…”


Cô cúi đầu, trông ngoan ngoãn hết sức, nhưng bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả, trong mắt anh, cô vừa lém lỉnh vừa mê hoặc.


Vốn dĩ Hạ Nghiên Đình không có ý định làm gì.


Ngay cả trong tình cảnh như đêm qua, anh cũng có thể kiềm chế bản thân, cư xử đúng mực, huống chi bây giờ.


Anh chỉ nhẹ nhàng vòng tay qua eo cô, lưu luyến ôm nhau.


Cô nép vào lòng anh, không dám nhúc nhích, dù không có bao nhiêu kinh nghiệm, cô cũng có kiến thức cơ bản về sinh lý.


Đàn ông sáng sớm tiềm ẩn nhiều nguy hiểm, huống hồ chi đêm qua còn phát sinh d*c v*ng khó thỏa mãn.


Cô không chống đối, cũng không sợ hãi, bởi vì cô đã có kế hoạch lên núi tảo mộ vào sáng sớm, đổi lịch vào phút chót cũng không hay.


Rốt cuộc là Thi Họa đánh giá thấp sự kìm nén nhiều năm của anh, bất kể hơi thở có xuống thấp đến đâu, anh cũng chỉ nghiêng người hôn cô nhẹ nhàng.


Dịu dàng. Kiềm chế. Vô cùng nhẫn nhịn.


Trái tim của Thi Họa đắm chìm, Hạ Nghiên Đình dịu dàng thế này, chỉ sợ anh dỗ dành thêm vài câu nữa, cô sẽ quyết định thay đổi lịch trình.


Nhưng cuối cùng, hơi thở của anh ổn định lại, anh bế cô lên, đi vào phòng tắm như không có chuyện gì xảy ra.



Lúc ăn sáng trong phòng khách sạn, Thi Họa luôn nghĩ Hạ Nghiên Đình sẽ sớm quay trở lại Frankfurt, dù sao dự án sáp nhập của anh cũng chưa hoàn tất.


Thuận miệng hỏi anh định khi nào quay lại đó.


Anh hờ hững trả lời: “Không phải hôm nay.”


Thi Họa ngẩn người: “Không quay lại đó sao? Không phải dự án của anh rất quan trọng à, sao anh không đích thân đến đó?”



“Còn anh…”


“Ở bên em.”


Bầu không khí đột ngột chìm vào im lặng, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.


Đôi mắt đen như mực nhàn nhạt nhìn cô, giọng nói hờ hững hình như che giấu ý cười: “Ở lại vịnh Hương Sơn, em đi đâu, anh cũng ở bên em.”


Bàn tay cầm nĩa của Thi Họa khựng lại một chút, cô nghe thấy trái tim mình lỡ mất một nhịp.


/


Nghĩa trang St. Michael được mở vào năm 1854, khu vườn tĩnh lặng, không gian yên bình, hoàn toàn tương phản với những tòa nhà hiện đại xung quanh.


Người thân của Thi Họa đều được chôn cất tại nơi này.


Ông bà nội và ba đều là người Hương Sơn bản địa, đương nhiên qua đời thì yên nghỉ tại đây, mặc dù hồi nhỏ mẹ sống ở Kinh Bắc, quê quán lại ở Giang Nam, nhưng cũng sống ở Liên Cảng nhiều năm, cuối cùng cũng được chôn cất bên cạnh ba.


Mười mấy năm qua, ngoại trừ thời gian thi cấp ba và thi đại học quá bận rộn, năm nào Thi Họa cũng dành thời gian quay về nơi này để thăm viếng.


Nhiều năm trôi qua, đứng trước người thân quá cố đã không còn đau buồn, chỉ còn nỗi nhớ nhung sâu đậm.


Mấy ngày trước, cô đã đặt một bó hoa tại tiệm hoa quen thuộc, màu trắng là chủ đạo, có lan hồ điệp, hoa hồng trắng, tulip và hoa cúc, nhã nhặn lại dịu dàng.


Mẹ thích tulip, bà nội thích lan hồ điệp, ông nội thích hoa cúc, ba thích hoa hồng, mặc dù đã chia ly nhiều năm như vậy, Thi Họa vẫn nhớ rõ họ thích nhất cái gì.


Thật ra nhiều lúc cô lại có ảo giác, rằng người thân quá cố hình như vẫn ở bên cô, chỉ là không thể tồn tại theo cách thức bình thường mà thôi.


Những năm qua, cô đều trở về một mình, chỉ có giao thừa năm nay, Hạ Hành nói muốn đi cùng cô, cuối cùng lại thất hứa.


Cho nên nói đúng ra, Hạ Nghiên Đình là người đầu tiên và là người duy nhất đi thăm người nhà cùng cô.


Thi Họa tương đối hướng nội, có người đứng trước bia mộ người thân để tảo mộ sẽ tâm sự vài câu, nhưng cô cảm thấy khó nói thành lời, chỉ âm thầm nói trong lòng.


Không nói nhiều, chỉ một lát là xong.


Cô ngẩng đầu, nhỏ giọng nói với người đàn ông bên cạnh: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”


Cô đã chuẩn bị rời đi, không ngờ anh lại vòng tay qua eo cô.


Ánh mặt trời vàng óng xuyên qua tán lá bồ đề, rải xuống người anh, gương mặt cao quý và đứng đắn của anh vừa trang trọng vừa nghiêm túc.


Nhìn thấy cảnh này, cô hơi giật mình, giọng nói trầm thấp và nghiêm túc vang lên bên tai, nhấn mạnh từng từ từng chữ, như trịnh trọng hứa hẹn.


“Uncle, aunt, Thi Họa là vợ của con, là người con trân trọng nhất trong lòng, con sẽ bảo vệ cô ấy cả đời, mong cô chú yên tâm.”


(Cô, chú, Thi Họa là vợ của con, là người con trân trọng nhất trong lòng, con sẽ dùng cả đời mình để bảo vệ cô ấy, mong cô chú yên tâm.)



Từ nghĩa trang đi ra xe, Thi Họa vẫn hơi thất thần.


Mãi đến khi chiếc Boat Tail bắt đầu chạy, cô mới quay đầu nhìn anh như vừa tỉnh dậy từ một giấc mộng dài, nhỏ giọng hỏi: “Hạ Nghiên Đình, anh bắt đầu thích em từ lúc nào?”


Hôm nay trời đẹp, ánh nắng xuyên qua những vầng mây, chiếu vào trong xe, không chói mắt, chỉ ấm áp và dịu dàng.


Trong xe quá yên tĩnh, dường như cô có thể nghe thấy nhịp tim hỗn loạn của chính mình.


Hạ Nghiên Đình nhìn thẳng phía trước, tập trung lái xe.


Nhiệt độ ở vịnh Hương Sơn cao hơn Kinh Bắc rất nhiều, dù đã vào thu, tháng mười lá vàng, nhiệt độ vẫn tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu độ.


Hôm nay anh không mặc âu phục, chỉ mặc áo sơ mi trắng cùng ghi lê xám kiểu Anh, tay áo xắn lên, anh đặt tay trên vô lăng, tỏa ra khí chất lịch thiệp lại nhã nhặn.


Thi Họa nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, nhìn rất lâu.


Vì quá hồi hộp, cô nín thở trong vô thức.


Thời gian này, đường sá trên đảo rất đông xe, anh tập trung lái xe, hờ hững trả lời cô, nhưng câu từ lại bộc lộ tình cảm lưu luyến khó che giấu: “Sớm lắm.”


Trái tim của Thi Họa đập thình thịch, tê dại và hoang mang.


Lời Hạ Nghiên Đình nói trong nghĩa trang vẫn quanh quẩn bên tai.


Có lẽ bởi vì thân phận của anh quá cao quý, làm người ta cảm thấy anh không hề thuận miệng nói bừa.



Sức nặng của những lời này làm cô suy tư.


Anh nói là sớm lắm.


Cô không đoán ra là sớm đến mức nào.


Nhưng chắc hẳn là không sớm hơn thời gian cô rung động.


Nói đúng ra, lần đầu cô rung động là trước lễ đính hôn, hẳn là bắt nguồn từ đêm đầu tiên họ gặp nhau vào mùa hè năm nay.


Đêm mưa bùn lầy và hỗn loạn đó, cô nhếch nhác vô cùng, vậy mà lại được anh mời lên xe.


Một góc nhỏ trong xe, hai người họ ngồi gần như vậy, lúc đó lại là nửa đêm, cô vừa tan ca tối.


Đêm càng về khuya, trái tim con người càng nhạy cảm hơn.


Dù nói thế nào, anh cũng không thể rung động sớm hơn cô.


Nhưng vào giờ phút này, hình như chuyện đó cũng không còn quan trọng.


Hạ Nghiên Đình nói muốn ở lại vịnh Hương Sơn bầu bạn với cô, Thi Họa không nghĩ anh nói đùa.


Hôm qua xác lập quan hệ yêu đương, nghĩa là từ giờ về sau sẽ bắt đầu hẹn hò.


Tảo mộ xong, cô hoàn toàn bước vào trạng thái nghỉ lễ, tâm tình thoải mái, thư giãn,


Trở về Kinh Bắc rồi, cô cũng bận rộn công việc, đương nhiên tâm lý cũng sẽ khác.


Yêu đương… trên danh nghĩa, hình như cô cũng từng trải qua?


Nhưng thật ra lại không có cảm giác chân thật chút nào.


Cô không khỏi chờ mong.


Lúc này đã đến giờ trưa, Hạ Nghiên Đình hỏi cô muốn ăn gì.


Thi Họa suy tư, một ý nghĩ đột ngột lóe lên trong đầu, làm cô thèm thuồng hết sức.


Cô khẽ nghiêng đầu, trong lòng hơi chột dạ, nhỏ giọng nói: “Em muốn ăn Vinh Ký… Anh có muốn ăn không?”


Cứ tưởng anh sẽ im lặng không nói.


Đối với anh, hẳn là Vinh Ký không có gì để ăn.


Không ngờ anh lại không chần chừ nửa giây, chớp mắt một cái đã gật đầu: “Muốn.”


/


Nửa tiếng sau, hai người họ đến con hẻm nhỏ xíu gần đường Tân Mã, sau khi vào hẻm, rẽ qua hai khúc cua, ngẩng đầu lên sẽ thấy biển tên Lòng bò Vinh Ký bằng chữ đỏ trên nền trắng đơn sơ.


Mùi nước súp đậm đà quen thuộc bay vào mũi, Thi Họa vô thức bước nhanh hơn.


Tiệm lòng bò từng là kế sinh nhai một thời của ông bà nội được giao lại cho bạn tốt của ông nội, là ông Tằng, sau này ông Tằng lớn tuổi cũng giao lại cho con trai, là chú A Minh.


Mặc dù cửa hàng từng được cải tạo hai lần, nhưng chung quy vẫn nhỏ hẹp, chật chội, vịnh Hương Sơn có rất nhiều hàng quán nhỏ thế này, thực khách cũng không ngại không gian đơn sơ.


Nhiều năm rồi Thi Họa không đến nơi này, cô ngồi xuống, chào hỏi A Minh, chuẩn bị chọn món.


Lúc này là giữa trưa, thực khách ra vào liên tục, A Minh bận rộn không ngừng, mất ba, bốn phút mới vội vàng đi đến.


Người đàn ông trung niên thấm mùi lòng bò cười khanh khách đi đến, ông ấy đeo tạp dề đỏ, khẩu trang trắng và đội một chiếc nón, trông giống hệt như nhiều năm về trước.


Đột nhiên gặp được Thi Họa, A Minh đã vô cùng bất ngờ, lúc nhìn rõ người đàn ông đối diện Thi Họa, đôi mắt của ông ấy run rẩy: “Cửu thiểu nhĩ đô, chào mừng, chào mừng, đúng là rồng đến nhà tôm mà.” (Cửu thiếu cũng đến à)


Thi Họa hơi bối rối, vô thức quan sát sắc mặt của Hạ Nghiên Đình.


Hồi đó cô còn quá nhỏ, không hiểu mối quan hệ của người lớn lắm, cũng không để ý, cho nên ký ức rất mơ hồ.


Cũng không nhớ chú A Minh và Hạ Nghiên Đình quen biết nhau.


Hạ Nghiên Đình rũ mắt, giọng điệu lười biếng lại nhàn nhã: “Ngô hảo giảng ni, đỗ ngạ khởi thái.” (“Đừng nói những lời này nữa, con đói rồi, chú mau mang thức ăn lên đi.”)


A Minh vẫn cười hì hì: “Hệ khái, hệ khái, lưỡng vị kim nhật thực mị nha.” (“Được rồi, được rồi, hôm nay hai đứa ăn gì?”)


Anh nhướng mày ra hiệu, hình như là để cô quyết định.



(“Ba món bò đặc trưng, lấy nạm bò, bao tử bò, gân bò, không lấy lòng già, nếu có bông cải khô, củ cải, bông cải xanh và cải xoong thì lấy hết, hai phần giống nhau. Một phần chỉ thêm nước súp là được, phần còn lại thêm mù tạt và cà ri cho cay nhẹ.”)


Người đàn ông đối diện lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt đen thâm trầm, bộc lộ cảm xúc phức tạp.


Thi Họa không nhìn thấy, chỉ đang nghiêm túc suy nghĩ xem có bỏ sót gì không.


“Hảo khái, đẳng trận tựu.” (“Được rồi, chờ một chút sẽ mang lên.”)


Sau khi ghi món, A Minh vội vàng đi ra đón khách khác.


Thi Họa nhìn chú A Minh và nhân viên trong tiệm bận rộn tới lui, tưởng như đây là giấc mộng cũ, hoặc là chuyện của đời trước.


Nhưng cô nhanh chóng hoàn hồn, mỉm cười với người đàn ông đối diện: “Em không nhớ lầm khẩu vị của anh chứ? Không ăn cay, không thêm gia vị, không lòng già.”


Anh mỉm cười, vươn tay qua mặt bàn, nhẹ nhàng v**t v* gương mặt mềm mại của cô.


Mặc dù khí chất cao quý của anh không hề tương xứng với khung cảnh chật hẹp, đơn sơ và tràn ngập khói lửa nhân gian, nhưng tất cả đều hài hòa kỳ diệu, tạo nên cái đẹp rất riêng.


Sau khi thưởng thức khung cảnh trước mắt, Thi Họa bắt đầu nôn nóng chờ đợi lòng bò.


Lòng bò ở vịnh Hương Sơn hơi khác lòng bò kiểu Quảng, rất tươi, thơm nức mũi, nhưng hương vị không nồng, sự khác biệt rất nhỏ bé, chỉ có người bản địa mới nhận ra.


Ăn gân bò vừa mềm vừa dai, Thi Họa suýt cắn phải đầu lưỡi mình.


Ăn hết nửa chén, cô mới để ý đến người đối diện, phát hiện anh cũng đã ăn rất nhiều.


Thật ra cô không biết Hạ Nghiên Đình cũng thích lòng bò nhiều như cô, nhất là lòng bò của Vinh Ký.


Mười lăm năm trước, nếu như không phải cô bé sáu tuổi suốt ngày lấy trộm mấy tô lòng bò lớn, kết hợp hài hòa rau và thịt trong quán, anh cũng không biết mình phải chịu đói bao nhiêu đêm.


Con phố ẩm thực truyền thống này luôn có sẵn những món ăn rất bình thường, nhưng lại là những món ăn thịnh soạn và ngon miệng nhất đối với anh của năm mười ba tuổi.


Vào giờ cao điểm, A Minh bận rộn hết sức, nhưng thỉnh thoảng cũng chạy đến ôn lại chuyện xưa.


Ánh mắt của ông ấy rất tinh tường, không hiểu sao chỉ nhìn hai lần đã đoán ra, ông ấy bật cười, mạnh dạn hỏi: “Nhĩ địa lưỡng cá phách tha a?” (Hai đứa yêu đương à?)


Sắc mặt của Thi Họa cứng đờ, không biết nên đối mặt với hàng xóm cũ thế nào.


Dù sao thì, ở góc nhìn của họ, cô vẫn còn là trẻ con…


Huống hồ chi, chênh lệch tuổi tác giữa cô và Hạ Cửu lại lớn như vậy.


Nhưng Hạ Nghiên Đình lại bình tĩnh, đứng đắn, khóe môi cong lênh, nhàn nhã nói: “Dạ.”


Hình như A Minh nghĩ chuyện này cũng bình thường, trông không ngạc nhiên chút nào, vẫn giữ dáng vẻ cười hì hì như trước: “Tế nữ tử đại tả, việt li việt tịnh la, Cửu thiểu nhĩ đô hảo hữu phúc.” (“Con gái lớn rồi, càng lúc càng xinh đẹp, Cửu thiếu may mắn quá.”)


Gò má Thi Họa đỏ bừng, cô vô thức cúi đầu, nghĩ chú A Minh mà biết, có lẽ hàng xóm cũ cũng sẽ nhanh chóng biết chuyện thôi.


Không chừng tối nay là mọi người sẽ biết.


Tình cảm giữa hai người họ có chuyển biến, đương nhiên A Minh rất hứng thú, ông ấy nửa đùa nửa thật: “Định khi nào kết hôn?”


Thi Họa giả vờ cúi đầu chơi điện thoại, không muốn tham gia vào cuộc trò chuyện chút nào.


Trong tầm mắt lại nhìn thấy…


Người đàn ông đối diện ngồi nhàn nhã, lười biếng, khẽ giơ tay trái, để lộ chiếc nhẫn cưới bằng bạc trên ngón áp út.


Rõ ràng là rất khiêm tốn, rất nhã nhặn, nhưng khi đeo vào tay anh, nó giống hệt như một tác phẩm nghệ thuật, vừa đẹp mắt vừa cao quý.


“Nhĩ thoại ni?”


(“Chú nghĩ sao?”)


Giọng nói của anh nhạt nhẽo, mang theo chút xíu ý cười, trầm thấp lại gợi cảm, nói tiếng Quảng Đông không pha trộn khẩu âm phương Bắc.


Anh nói xong, đôi mắt sâu thẳm lại lẳng lặng nhìn cô, như đang bóng gió phán xét ngón tay trống rỗng của cô, ánh mắt hơi cảnh cáo.


Dường như đôi mắt yên tĩnh và trong trẻo của cô bị chiếc nhẫn bạc kia chiếu sáng lấp lánh, nhịp tim đột ngột dừng lại một giây, vì ánh mắt thâm sâu này, cô chột dạ hết sức.


Nhịp tim vừa dừng lại đã tăng tốc mất kiểm soát, làm lòng bàn tay cô toát mồ hôi, trái tim kích động đập nhanh.


Ừm, hình như là… quên đeo nhẫn cưới.


Lớn chuyện.


Cô tiêu đời rồi.


Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Story Chương 54
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...