Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Chương 51
245@-
Ánh trăng ngoài cửa xe lấp lánh như bạc, gương mặt dịu dàng của anh mang theo nụ cười, mùi xì gà cháy nhàn nhạt trong hơi thở của anh tan vào đêm sương.
Tim của Thi Họa đập thình thịch như nhịp trống, dần dà, cô không chịu nổi sức nóng trong đôi mắt của anh, vậy là cô vô thức rũ mắt, hàng mi cong run rẩy như cánh bướm.
Vào thời khắc này, toàn bộ giác quan của cô tập trung vào ngón áp út trên tay trái của mình, cảm giác lành lạnh trên chiếc nhẫn cưới hòa quyện cùng nụ hôn dịu dàng của anh.
Cô cảm thấy thân thể của mình trở nên quá mỏng manh, không cần ai kiểm soát, cô cũng có thể tan chảy thành một vũng nước.
Chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ là người chìm đắm vì tình yêu, không ai nhìn thấu tâm tình qua gương mặt lạnh lùng của cô.
Hạ Nghiên Đình cảm giác được ngón tay cô run rẩy, hàng mi cũng dao động.
Rõ ràng cô đang chịu áp lực.
Anh chưa từng có thói quen ép buộc người khác, huống hồ chi người đó là cô.
Vậy là toàn bộ sóng ngầm trong đôi mắt đen nhánh của anh tan biến, anh khẽ nâng tay, nhẹ nhàng v**t v* da mặt non mịn của cô, hơi bất lực, nhưng cũng hơi dung túng.
“Sắp về đến nhà rồi.”
Giọng nói lạnh lùng, chủ đề công khai hay không công khai cũng kết thúc.
/
Tuần nghỉ ốm dưỡng thương quá nhạt nhẽo và lười biếng.
Bất kể là Thi Họa đang dưỡng thương trên giường hay Hạ tổng đang làm việc tại nhà để chăm sóc người bệnh, hai người đều không nhớ đã bao lâu kể từ khi mình có một ngày dài và nhàn nhã thế này.
Ban đầu, Thi Họa còn tưởng mình phải trải qua một tuần nghỉ phép nhàm chán trong Nhạn Tây Ngự Phủ trống trải.
Không ngờ Hạ Nghiên Đình cũng không đi ra ngoài, còn mang toàn bộ công việc về nhà.
Bao gồm cả những cuộc họp xuyên lục địa, đàm phán qua video…
Đối thủ của anh trên thương trường có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng nổi, trong lúc họ đổi mấy loại ngôn ngữ để cãi nhau xuyên lục địa vì lợi nhuận mấy tỉ.
Hạ Nghiên Đình vừa dùng tiếng Đức sắc bén để mỉa mai đối phương, vừa lột lựu cho bà xã đang nằm phơi nắng trên ghế dài.
Bản thân anh không có hứng thú với loại trái cây nhiều hạt ít thịt này, đương nhiên cũng chưa từng lột nó.
Chỉ là Thi Họa thích, thấy tay cô dính dính vì lột vỏ, sau đó phải khập khiễng đi rửa tay, anh phiền muộn hết sức.
Cho nên anh tự lột.
Chuyện này chỉ cần làm nhiều là quen.
Anh nhanh chóng phát hiện ra, mình nói càng nhanh, ngón tay thon dài càng lột lựu thành thạo.
Thi Họa múc một muỗng đầy lựu cho vào miệng, nước lựu ngọt ngào bùng nổ trong miệng, cô say mê híp mắt, nắng thu ấm áp chiếu lên người cô, giống hệt như mèo lười.
Từng hạt lựu mọng nước chứa đầy hương vị đầu thu, cô cầm chén thủy tinh, thưởng thức từng muỗng, hoàn toàn không biết ông lớn ở bờ bên kia của đại dương đã phải trải qua chuyện gì vì chén lựu này.
Phần lớn thời gian nghỉ phép đều rất vui vẻ.
Chỉ có lúc thay băng là hơi đau một chút.
Phải chờ đến tuần thứ hai mới lên mài, bây giờ, mỗi lần thay băng đều hơi đau.
Ban đầu, người thay băng cho cô là bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng kia, một mặt, Thi Họa cảm thấy phí của trời, mặt khác lại cảm thấy có lẽ bác sĩ nam thay băng sẽ không nhẹ nhàng như y tá nữ thông thường.
Cô nói mấy câu, hình như Hạ Nghiên Đình đã đoán được tâm tư của cô, vậy là anh đổi sang một y tá có thâm niên.
Y tá rất nhẹ tay, nhưng vì vết thương lớn, lúc tháo băng để khử trùng cũng đau.
Thi Họa chịu đựng cũng quen, đôi môi cô trắng bệch, hốc mắt khô khốc, cũng ngại than đau.
Nói đúng ra, ngoại trừ lúc đột ngột bị thương, không thể kiềm được nước mắt sinh lý, sau đó cô cũng không rơi một giọt nước mắt nào.
Thật ra y tá rất kiên nhẫn thay băng, Thi Họa không phiền lòng điều gì, chỉ cảm thấy phục hồi sau chấn thương là cả một quá trình, chịu đựng một chút là qua ngay.
Cô chịu đựng được, nhưng có người không chịu đựng được.
Lúc y tá thay băng, chỉ cần đôi môi của Thi Họa khẽ run rẩy, sắc mặt của Hạ Nghiên Đình đã trở nên căng thẳng.
Anh nhíu mày, gương mặt trắng bệch…
Mặc dù không có lời trách móc, nhưng y tá cũng đổ mồ hôi đầm đìa, hai chân mềm nhũn.
Cũng may tình cảnh khổ sở cho cả hai bên không lặp lại lần nào nữa.
Bởi vì kể từ lúc đó, Hạ Nghiên Đình đã tự tay thay băng cho cô.
Ban đầu, Thi Họa hơi căng thẳng, thật lòng mà nói, cô không nghĩ bàn tay của Hạ Nghiên Đình có thể nhẹ nhàng hơn chuyên gia ngoại khoa kia bao nhiêu.
Dù sao sức lực của đàn ông cũng hơn phụ nữ.
Nhưng trong quá trình thay băng, cô vô cùng ngạc nhiên, rõ ràng thao tác của anh không có gì đặc biệt, chỉ làm từng bước theo quy trình thông thường.
Nhưng đúng là cảm giác đau cũng giảm đi rất nhiều, chỉ còn hơi ngứa ngáy và tê tê, không nặng hơn vết muỗi chích là bao.
Sau mấy lần thay băng, trong lòng cô bắt đầu hoài nghi.
Sau đó lại âm thầm lên mạng tìm câu hỏi liên quan, đọc vài quyển sách y khoa, cuối cùng cũng đi đến kết luận.
Bởi vì anh có thể đồng cảm với nỗi đau của cô, giống như đó là nỗi đau của chính mình, cho nên mới biết làm thế nào để giảm bớt sự khó chịu cho cô.
Sách y khoa nước ngoài đã giải thích, đa số tình huống tương tự chỉ xảy ra giữa hai người đã nương tựa vào nhau mấy chục năm, hoặc giữa những người đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.
Cô tắt trang web.
Vành tai ửng đỏ.
Lẽ nào cô và Hạ Nghiên Đình… đã bước vào thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt?
/
Thi Họa rất xem trọng công việc, đương nhiên không để ngày nghỉ ốm làm chậm trễ tiến độ của mình.
Hạ Nghiên Đình làm việc tại nhà, nhưng cô cũng không hề nhàn rỗi, phần lớn thời gian, cô cầm máy tính bảng, đọc bản thảo hết lần này đến lần khác.
Cô luôn là một người rất chăm chỉ, không hề buông thả, chỉ trách buổi trưa đầu thu làm người ta cảm thấy buồn ngủ.
Mặt trời vàng óng, ấm áp mà không chói mắt, phơi nắng một lát, tinh bột mà cô hấp thụ trong bữa trưa bắt đầu hoạt động.
Hạ Nghiên Đình ngồi làm việc bên chiếc bàn nhỏ cách đó không xa, rõ ràng giây trước còn thấy cô ngẩng đầu ngáp dài, giây sau đã thấy cô ngả đầu xuống gối, nằm nghiêng một bên, tay trái duỗi ra, để lộ cổ tay trắng ngần, dường như nó sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Anh đứng dậy, đi qua bên đó, vô thức nhẹ bước.
Cô đột ngột chìm vào giấc ngủ, thân thể cuộn tròn, chân phải bị thương hơi duỗi ra, có lẽ là vì sợ đè ép nó, mặc dù tư thế hơi khó coi, nhưng gương mặt cô khi ngủ cực kỳ ngoan ngoãn.
Hàng mi dày lẳng lặng rũ xuống, nhìn kỹ lại thấy giống búp bê sứ tinh xảo, toát ra cảm giác mong manh.
Rõ ràng giây trước còn lẩm bẩm đọc lại bản thảo, chớp mắt một cái đã ngủ ngon lành.
Anh đứng bên mép giường, bóng lưng cao quý lại đứng đắn.
Không ai có thể nhìn thấy ánh mắt đang rũ xuống của anh, nhưng trong đó tràn ngập ý cười.
Chiếc chăn len màu nâu hạt dẻ bị đẩy sang một bên, bây giờ lại nằm trong tay anh, anh nhẹ nhàng đắp chăn cho người đang say giấc.
Đầu thu, nhiệt độ xuống thấp, vốn dĩ rất dễ ngủ, cô lại đang dùng thuốc kháng viêm, cho nên càng buồn ngủ hơn.
Để giữ giọng, dạo này cô đã nhịn uống cà phê.
Đã quen uống cà phê, một khi không uống sẽ khó tránh khỏi cảm giác mệt mỏi.
Cô ngủ một giấc ngon lành, chớp mắt một cái đã đến bốn giờ chiều.
Cô ngủ bao lâu, Hạ Nghiên Đình ở bên cạnh cô bấy lâu.
Nếu không phải sợ cô ngủ nhiều thì đến đêm sẽ mất ngủ, anh cũng không đành lòng đánh thức cô.
Đưa tay xoa mái tóc đen của cô, sợ đánh thức cô, anh ch*m r** v**t v*, giống như người lớn không nỡ đánh thức một bạn nhỏ đang ngon giấc.
Tầm hai phút sau, Thi Họa cũng từ từ tỉnh giấc, cô chun mũi, vô thức kêu lên một tiếng.
Hạ Nghiên Đình không chịu được tiếng động này, yết hầu của anh trượt xuống, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Thiếu nữ đang mơ mơ màng màng cũng không đến ý đến bầu không khí nguy hiểm này, chỉ cố mở mắt, ngơ ngác nhìn anh, bởi vì hiếm khi nhìn thấy gương mặt anh giữa lúc đang buồn ngủ thế này, cô không khỏi nheo mắt, ghé sát vào anh.
Đột nhiên cô nở nụ cười ngọt ngào, loạng choạng nhổm người dậy, vô thức nép vào lồng ngực anh.
Anh không biết cô định làm gì, chỉ sợ đầu gối đang hồi phục của cô bị va chạm, vậy là anh đỡ lấy thân thể mềm mại của cô.
Người đẹp trong tay, mơ màng buồn ngủ, cô ngồi không yên trong lòng anh, không nói không rằng lại ngẩng đầu hôn anh.
Buổi chiều ở Nhạn Tây, chiếc chăn len màu nâu hạt dẻ bị nhấc lên, thân thể cao gầy đột ngột bị quấn trong chăn.
Không hiểu sao ánh mặt trời vàng óng lại nhiễm men say, thời gian thấm thoát thoi đưa, hoàng hôn màu đỏ kéo dài hun hút.
Mặt trời lặn tan thành một màu vàng óng, đầu ngón tay thiếu nữ run rẩy nắm chặt chiếc chăn len, gò má của cô ửng đỏ đầy khả nghi, vừa ngây thơ vừa xinh xắn, đôi mắt thẹn thùng tràn đầy hờn dỗi.
Lại vô thức nếm được hương vị của thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.
/
Mười lăm tháng tám âm lịch, Gala Trung thu của Đài truyền hình Kinh Bắc được tổ chức theo đúng lịch trình.
Vũ đạo của Gala Trung thu năm nay vô cùng mỹ mãn, bối cảnh nào cũng thi vị, trên sân khấu đèn đuốc rực rỡ, khu vực chờ sau hậu trường và phòng trang điểm cũng đón chào nhiều tên tuổi lớn đua nhau khoe sắc.
Chương trình kéo dài bốn tiếng, được phát sóng trực tiếp đồng thời trên nhiều nền tảng toàn cầu.
Đây là lần đầu tiên Thi Họa dẫn chương trình văn nghệ kể từ khi vào nghề, mặc dù trông cô vô cùng điềm tĩnh và vững vàng, không có sự non nớt của người mới, thậm chí còn điêu luyện hơn Lê Thành Hựu, cũng là người mới trong chương trình này.
Có lẽ chỉ có cô biết suốt thời gian chờ đợi chương trình bắt đầu, cô đã căng thẳng thế nào.
Tổng cộng có ba vòng diễn tập, bởi vì chân bị thương, cô chỉ tham gia vòng cuối, nghĩa là ít hơn hai vòng so với bốn người dẫn chương trình còn lại.
Mấy năm trước, Gala Trung thu được ghi hình sẵn, nhưng năm nay, lãnh đạo đài truyền hình quyết định phát sóng trực tiếp lần đầu tiên để hưởng ứng lời kêu gọi của khán giả.
Khu vực chờ và phòng trang điểm ồn ào, mọi người đều phấn khích, ngay cả Tiểu Nguyễn cũng không thể bình tĩnh được.
Thật ra Thi Họa muốn tìm nơi yên tĩnh chờ một lát, nhưng lại sợ phát sinh sự cố gì, cho nên cuối cùng cô không đi đâu, chỉ ngoan ngoãn ngồi tại chỗ ngồi của mình.
Bình thường cô rất kiên nhẫn, không hấp tấp, chỉ khi đứng trước một kỳ thi hay đợi lên sân khấu, cô mới cảm thấy chờ đợi là một điều quá khó khăn, cô không đủ nhẫn nại, chỉ ước mình chớp mắt một cái là đến tám giờ.
Cô đang thất thần, điện thoại lại rung lên.
Tiểu Nguyễn gọi cô: “Chị ơi, chị có điện thoại.”
Cô vô thức rũ mắt, nhanh chóng cầm điện thoại đứng lên, vội vàng chạy ra ngoài khu vực chờ.
Sáng nay, Hạ Nghiên Đình đã bay đến Tokyo để công tác, cô nghĩ nhất định là anh rất bận, không ngờ anh lại dành thời gian để gọi cho cô.
Khó khăn lắm mới tìm được một nơi yên tĩnh, cô bấm nghe máy, áp màn hình điện thoại lành lạnh lên tai.
Giọng nói trầm thấp và rõ ràng chậm rãi phát ra từ đầu bên kia: “Đang chờ lên sân khấu à?”
Lòng bàn tay của Thi Họa toát mồ hôi, nhưng nghe thấy giọng nói của anh lại bình tĩnh hơn một chút, cô nhỏ giọng nói: “Dạ, chỉ còn không đến nửa tiếng nữa.”
Đầu dây bên kia đột ngột im lặng, cô vô thức chờ đợi lời cổ vũ của anh, chỉ có thể nín thở.
Hơn nửa tháng qua, hai người họ phát triển từ vợ chồng giả không thân thiết thành quan hệ yêu đương, Thi Họa đã vô thức trở nên hơi ỷ lại vào anh, huống hồ chi anh chưa từng tiếc lời động viên cô.
Nhưng lần này, anh không nói lời nào trấn an, chỉ nhàn nhạt lên tiếng: “Nhớ dùng viên ngậm để bảo vệ cổ họng, cuối tuần này anh sẽ ăn mừng cùng em.”
Bàn tay đang cầm điện thoại của Thi Họa cứng đờ, cô hơi bất ngờ, lại tỏ ý giận dỗi, thấp giọng nói: “Bây giờ còn chưa biết có thể hoàn thành việc dẫn chương trình thuận lợi hay không, anh đã nghĩ đến chuyện ăn mừng…”
Đầu dây bên kia cười khẽ.
Tự dưng da mặt của Thi Họa nóng lên, trong lòng hơi phiền muộn.
Lại nghe giọng nói chậm rãi và gợi cảm của anh từ từ truyền vào tai cô.
Nghiêm túc, nhưng lại như đang mê hoặc cô ——
“Anh nghĩ đây chỉ là chương trình văn nghệ đơn giản, đối với một người dẫn chương trình ưu tú và toàn năng như bà xã, nhắm mắt cũng làm được, không có gì to tát cả.”
“…”
Cuộc gọi kết thúc.
Thi Họa vội vàng chạy vào khu vực chờ, vành tai ửng đỏ.
Cũng may mọi người đang vui vẻ trò chuyện với nhau, không ai phát hiện cô đang suy nghĩ miên man.
Ngoại trừ Tiểu Nguyễn.
Tiểu Nguyễn ghé đến gần, nháy mắt với cô: “Bạn trai của chị gọi sao?”
Thi Họa uống một ngụm nước ấm như không có chuyện gì xảy ra, cho viên ngậm vào miệng, sau đó nhìn Tiểu Nguyễn, cười khẽ: “Em đấy, suốt ngày nghĩ đến mấy chuyện linh tinh, đi tìm bạn trai để yêu đương đi.”
Trợ lý nhiều chuyện lại bĩu môi: “Em cũng muốn mà.”
/
Sau khi lên sân khấu, thời gian như tua nhanh gấp mười lần, suốt bốn tiếng đồng hồ, Thi Họa luôn ở trong trạng thái tập trung cao độ. Ngay cả khi chương trình kết thúc, cô vẫn cảm thấy không chân thật chút nào, cứ như mình chưa xong việc.
Gala Trung thu năm nay kết hợp ba biểu tượng cổ điển, là thơ, trăng, trúc, tạo hình của năm người dẫn chương trình cũng lấy cảm hứng từ ba biểu tượng này.
Từ đầu đến cuối, Thi Họa thay ba bộ quần áo, bộ nào cũng đẹp mắt, mới mẻ, trang phục được cư dân mạng bình chọn đẹp mắt nhất chính là bộ sườn xám bằng gấm có hoa văn cây trúc thêu tay mà cô mặc cuối cùng.
Bởi vì chấn thương chân trước đó, bộ sườn xám được nối thêm mấy centimet để che đi đầu gối của cô, khi cô lên sân khấu, không có ai phát hiện ra vết thương trên đầu gối cô chưa hoàn toàn nhạt màu.
Dưới ánh đèn sân khấu yên tĩnh và lạnh lẽo, bộ sườn xám thêu hoa văn cây trúc tôn lên vóc dáng của cô, tóc đen được búi bằng trâm cài hình lá trúc, gọn gàng, lịch sự.
Trời sinh gương mặt cô xinh đẹp, trắng trẻo, đẹp đến mức người ta phải thẫn thờ, da trắng không tì vết, giống như viên ngọc tinh xảo và trong suốt dưới ánh trăng.
Từng cử chỉ của cô đều linh hoạt, duyên dáng, nhã nhặn lại bình đạm, giọng nói êm dịu trăm năm mới có một, xứng danh sắc nước hương trời.
Trước khi chương trình bắt đầu, Thi Họa bị lãnh đạo thúc giục, rốt cuộc cũng tạo tài khoản Weibo, nhưng chỉ có vẻn vẹn hai mươi ngàn người hâm mộ, đều là cư dân mạng từ video quảng bá tìm sang.
Số lượng người xem Gala Trung thu trực tiếp liên tục tăng cao, đến khi chương trình kết thúc, số lượng người hâm mộ của Thi Họa đã vượt một triệu người.
Vô số cư dân mạng mến mộ “người đẹp cổ điển đầu tiên của giới phát thanh truyền hình”.
Bao nhiêu năm qua, đa số những người được phỏng vấn sau khi chương trình kết thúc đều là nghệ sĩ hàng đầu, những ngôi sao tuyến một tham gia chương trình xếp hàng phỏng vấn nhiều vô kể, hiếm khi đến lượt người dẫn chương trình.
Nhưng năm nay là ngoại lệ, Thi Họa vừa định đi ra sau hậu trường để thay quần áo và nghỉ ngơi đã bị nhân viên dẫn đến trước vô số ống kính.
Thi Họa chưa từng trải qua tình cảnh này, trong lòng cảm thấy hơi bất an, nhưng cô biết rõ mình đại diện cho Đài truyền hình Kinh Bắc, đương nhiên không thể rụt rè.
Vậy là trước máy quay, cô cư xử dịu dàng, vui vẻ, tự tin mà vẫn đứng đắn, là biểu tượng sống cho thế hệ mới của Đài truyền hình Kinh Bắc.
Đa số phóng viên dưới sân khấu đều đến từ các hãng truyền thông chính thống, để tranh giành tiêu đề và ánh hào quang, ai cũng nhiệt tình chen lấn.
“Nghe nói đây là lần đầu tiên cô Thi Họa dẫn một chương trình văn nghệ quy mô lớn, vậy mà đã thể hiện tốt thế này, nhiều cư dân mạng rất thích cô, nghe nói người hâm mộ trên Weibo của cô đã tăng lên hàng triệu người chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ!”
“Cô Thi Họa, cô có điều gì muốn nói với người hâm mộ không?”
“Cô Thi Họa, sườn xám tối nay đẹp quá, nhiều cư dân mạng ca ngợi cô là người phụ nữ xinh đẹp nhất giới phát thanh truyền hình, xin hỏi cô có mặc sườn xám sau ống kính hay không?”
“Nghe nói cô Thi Họa đứng hạng nhất Khoa Phát sóng của Đại học Truyền thông Kinh Bắc suốt bốn năm, cô có điều gì muốn nói với đàn em của mình hay không?”
“…”
Đa số đều là những câu hỏi quen thuộc, mặc dù không thành thạo như các nữ minh tinh, nhưng cô cũng trả lời thỏa đáng, đối đáp khéo léo.
Nhưng tuyệt đối không nghĩ câu hỏi sẽ dần dần chuyển sang một hướng kỳ lạ ——
Một phóng viên đến từ Giải trí Mãn Nhãn mập mờ đặt câu hỏi: “Cô Thi, cô và anh Lê phối hợp cực kỳ ăn ý trên sân khấu, nhiều cư dân mạng trên Weibo đã bắt đầu đẩy thuyền hai người, thậm chí còn lập siêu thoại, xin hỏi trong thời gian hợp tác, cô và Lê Thành Hựu có rung động hay không?”
Gương mặt của Thi Họa cứng đờ.
Cô mím môi, không nói nên lời.
Cô không phải là nghệ sĩ, chưa từng tưởng tượng tình cảnh này lại xảy ra với mình.
Trong lúc cô đang hoang mang, các phóng viên đã đua nhau đặt câu hỏi.
“Nhan sắc của hai người quá bắt mắt, rất xứng đôi vừa lứa, trời sinh một cặp!”
“Nghe nói anh Lê còn độc thân, cô Thi cũng độc thân chứ?”
“Cô Thi Họa, xin hãy trả lời, cư dân mạng rất quan tâm đến câu hỏi này, nhất định là mối quan hệ của hai người cũng rất tốt, có đúng không?”
Thi Họa cứng đờ, trong lòng tuôn ra vô số lời mắng thầm, nhưng lại không thể cất đi nụ cười thận trọng và dịu dàng trên mặt.
Trong tình huống này, xem ra không tránh được câu hỏi đó.
Cô nhìn thẳng vào ống kính, giọng nói trong trẻo chân thành trả lời: “Tôi rất biết ơn tình cảm và sự quan tâm của mọi người. Anh Lê là một đàn anh mà tôi rất kính trọng, lần này hợp tác trong Gala Trung thu, anh ấy đã dạy dỗ tôi nhiều điều, nhưng bên ngoài, chúng tôi chỉ là đồng nghiệp bình thường, xin cư dân mạng đừng nghĩ ngợi lung tung, tránh gây ảnh hưởng cho cuộc sống và công việc của chúng tôi.”
Thi Họa trả lời như vậy, có lẽ cư dân mạng và người hâm mộ đang xem trực tiếp cũng hiểu ra.
Phần bình luận sắp nổ tung ——
[Hu hu hu, CP của tôi chưa bắt đầu đã BE sao!]
[Ha ha ha, tiên nữ ở một mình mới đẹp! Giá trị nhan sắc của Lê Thành Hựu rất cao, nhưng tôi luôn cảm thấy anh ấy còn kém nhan sắc thần tiên của Thi Họa một chút]
[Xem ra không thể đẩy thuyền CP lung tung rồi! Tôi đẩy thuyền Họa Họa xinh đẹp với ông trùm Kinh Khuyên mà lần trước cô ấy phỏng vấn vẫn hơn!]
[Tôi cũng vậy! Bề ngoài của ông lớn kia mới gọi là hơn người! Tiếc là Họa bảo không mặc sườn xám trong lần phỏng vấn đó. Âu phục x sườn xám, đỉnh của đỉnh!]
[Đúng là đẩy thuyền cùng sếp Hạ vẫn hơn]
[Sếp lớn quyền cao chức trọng x người đẹp cổ điển lạnh lùng! Mẹ nó, mẹ nó, ăn ngon như vậy, chắc mọi người cũng hấp thụ được nhiều chất dinh dưỡng]
[Suỵt, nhắc nhẹ, không phải mấy chị em phía trên đều sợ mất tài khoản sao, không được nhắc tên người đó]
[Mẹ nó, quên mất, xin người xét duyệt đừng khóa tài khoản của tôi!]
[Á á á, thật sự không đẩy thuyền được sao, CP Thi tiên nữ thật sự làm tôi mù quáng luôn rồi, á á á]
Dù cho Thi Họa trả lời thỏa đáng như vậy, nhưng người từ các hãng truyền thông vẫn không buông tha cô.
“Hóa ra cô Thi và anh Lê chỉ là đồng nghiệp bình thường, tiếc quá. Vậy hiện tại cô Thi đã có bạn trai chưa? Người hâm mộ của cô thật sự rất quan tâm đến chuyện này, xin hãy tiết lộ một chút.”
Thi Họa bất lực nhìn phóng viên này.
Thật lòng mà nói, cô không nghe ra sự tiếc nuối trong giọng nói của đối phương, thậm chí còn hoài nghi người quan tâm đến chuyện này không phải là người hâm mộ…
Có lẽ người dẫn chương trình của kênh âm nhạc bên cạnh cảm nhận được sự khó xử của Thi Họa, cô ấy nói đỡ một câu: “Chậc, mọi người không nên hỏi một vấn đề riêng tư như vậy với một cô gái trẻ chứ, giữ mặt mũi cho cô ấy, hỏi chuyện công việc đi.”
Người dẫn chương trình này cũng được xem là một tên tuổi lớn trong ngành, phóng viên cũng cho cô một chút mặt mũi, nhưng không nhiều.
Mặc dù không tiếp tục hỏi cô còn độc thân hay không, nhưng họ vẫn rất tò mò về đời sống riêng tư của Thi Họa.
“Vậy một câu hỏi cuối cùng, xin cô Thi trả lời thật lòng. Cô Thi, hình tượng bạn đời lý tưởng của cô là gì? Xin trả lời càng chi tiết càng tốt.”
Gương mặt xinh xắn của Thi Họa lộ rõ vẻ khó xử, nhưng không người nào để ý, hình ảnh góc mặt nhã nhặn và cao quý của Hạ Nghiên Đình lướt qua trong đầu cô.
Thật ra, phóng viên không có ý định làm khó cô.
Ngược lại, không chỉ không muốn làm khó, mà mọi người còn rất thích cô.
Vì Gala Trung thu năm nay, ba chủ đề liên quan đến Thi Họa trên Weibo trở thành hot search, độ phổ biến quá cao, vì KPI, họ phải hỏi một vài câu hỏi mà cư dân mạng có thể có hứng thú.
Trước ống kính, cô mỉm cười dịu dàng, xinh đẹp như nụ đào xuân chuẩn bị nở rộ.
Lòng bàn tay cô toát mồ hôi, nhưng cô cố gắng giữ hình ảnh người dẫn chương trình nhã nhặn của Đài truyền hình Kinh Bắc, giọng nói như chim hoàng oanh, rõ ràng từng câu từng chữ: “Ừm… Chỉ cần anh ấy tuân thủ pháp luật, là người ngay thẳng, cảm xúc ổn định là được.”
Có lẽ là vì câu trả lời của cô quá chung chung, phóng viên cũng bật cười, không khỏi xôn xao.
“Đó là những phẩm chất bên trong, không có yêu cầu về bề ngoài sao, chẳng hạn như chiều cao, gương mặt, dáng người?”
Gương mặt của một người đàn ông lướt qua đầu óc của Thi Họa, mũi chân của cô nóng lên, cô hoảng hốt lắc đầu: “Không có, tôi không xem mặt, người bình thường là được rồi.”
“Vậy nếu sau này có yêu đương, cô Thi sẽ chia sẻ trên mạng xã hội chứ, người hâm mộ rất quan tâm đến cô.”
Thi Họa chỉ muốn kết thúc cuộc phỏng vấn càng sớm càng tốt, cô mím môi, gật đầu, nở nụ cười cứng đờ: “Ừm, ừm, đến thời điểm thích hợp, tôi sẽ chia sẻ.”
/
Vẫn còn rất nhiều công việc phải xử lý sau khi chương trình kết thúc, Thi Họa ở lại hỗ trợ hơn một tiếng đồng hồ.
Mặc dù đã làm việc hơn bốn tiếng, nhưng có lẽ vì quá hào hứng, cô không cảm thấy mệt mỏi chút nào, cũng không vội về nhà nghỉ ngơi.
Hạ Nghiên Đình vừa đi công tác sáng nay, lúc nghe anh nói chuyện với Đỗ Sâm trên điện thoại, cô lờ mờ đoán được anh bận rộn với một dự án sáp nhập xuyên lục địa, ít nhất hai ngày nữa mới về.
Sau khi xong việc, cô ra khỏi tòa nhà Đài truyền hình Kinh Bắc, đêm đã về khuya.
Cô đi một đoạn, thấy một chiếc Pullman thân dài màu đen đỗ ở góc khuất quen thuộc bên cửa sau.
Thi Họa ngẩn người một lát.
Dựa trên lời đề nghị của cô, suốt thời gian qua, tài xế đã lái một chiếc xe rất khiêm tốn và bình thường…
Cửa xe chống đạn vừa dày vừa nặng chậm rãi mở ra, hơi thở lập tức bị hương gỗ mát lạnh quen thuộc lôi cuốn, cổ tay bị kéo vào.
Cô chưa kịp phản ứng, thân thể đã lắc lư, bàn chân mang giày cao gót mềm nhũn, mông đáp xuống quần tây thẳng tắp của đàn ông.
Cô gái nhỏ nhắn ngồi trên đùi một người đàn ông, tư thế cực kỳ mập mờ, sợ mất thăng bằng, cô vô thức vươn tay ôm chặt cổ anh.
Cửa xe còn chưa kịp đóng lại, người qua đường đêm khuya không khỏi tò mò nhìn sang.
Nhưng lại không nhìn thấy gì, chỉ thấy bàn tay to lớn của một người đàn ông che chắn gò mà thiếu nữ, ôm cô sát vào lòng, lòng bàn tay của anh áp vào gương mặt ấm áp của cô, kín kẽ đến mức người qua đường cũng không thể nhìn thấy gì.
Sau đó, cửa xe đóng lại.
Ghế sau của chiếc Pullman màu đen nhiễm mùi d*c v*ng nồng đậm.
“Không phải, không phải anh đang ở Tokyo sao, sao lại quay về nhanh như vậy…”
Bình thường đến đón cô, anh hay ngồi bên trái, cô lên xe sẽ ngồi bên phải, gần như đã trở thành một thói quen cố định.
Nhưng không hiểu sao đêm nay anh lại giành chỗ của cô, buộc cô phải ngồi lên đùi anh.
Rõ ràng bầu không khí không đúng lắm, Thi Họa hoang mang, mặc dù cô rất vui mừng, nhưng trong lòng cũng cảm thấy chột dạ.
Đương nhiên là vì buổi phỏng vấn với các phóng viên sau khi chương trình kết thúc.
Nhưng hôm nay anh bận rộn như vậy, có lẽ không có thời gian xem Gala Trung thu, chương trình chính còn không có thời gian xem, khả năng cao là cũng không xem buổi phỏng vấn sau chương trình…
Ánh mắt tối tăm như hồ nước sâu thẳm của anh nhìn cô không chớp, làm tâm trí cô rối bời, cô âm thầm nuốt nước bọt.
Gương mặt đứng đắn và tao nhã thường ngày của anh trông hơi u ám.
Thi Họa lờ mờ đánh hơi được cơn ghen, nhưng không rõ đó có phải là ảo giác của mình hay không.
Dù sao thì cô vẫn cảm thấy câu trả lời của mình đã rất thỏa đáng.
Trước mặt nhiều phóng viên, thậm chí là trước khán giả cả nước, cô nói rõ mình và Lê Thành Hựu chỉ là đồng nghiệp bình thường, còn không dám nhắc đến từ “bạn”.
Không thể có chuyện người đàn ông này… không hài lòng.
Cô ngước mắt, vụng trộm nhìn anh.
Nếu đúng là như vậy, cô cũng cảm thấy một người đàn ông nghiêm túc và cứng nhắc như vậy cũng có mặt đáng yêu thế này.
Anh biết cô không có tình cảm với Lê Thành Hựu…
Cảm giác biết rõ anh sẽ ghen vì mình làm cô cảm thấy hơi xao xuyến.
Bỏ qua chênh lệch về tuổi tác và địa vị, trong lòng Thi Họa vẫn hơi sợ anh.
Nhưng đằng sau tính tình dịu dàng và cẩn trọng, cô cũng có mặt dạn dĩ và quyết đoán.
Dạo này, cô thường xuyên làm công tác tư tưởng.
Dù sao họ cũng đã yêu đương, chính thức là bạn trai và bạn gái, cho nên cô không thể xem anh là người lớn trong nhà, cũng không thể xem anh là lãnh đạo hay ông chủ.
Không biết lúc này cô lấy dũng khí ở đâu ra, hai cánh tay mềm mại của cô vòng qua cổ anh, chỉ cảm thấy tư thế ngồi này làm cô tê dại và khó chịu, cô không thể không nhúc nhích một chút, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái, vậy là cô lại nhúc nhích.
Mãi đến khi sắc mặt của anh trở nên u ám hơn, hai bàn tay to lớn giữ chặt thân thể nhúc nhích không yên của cô.
Nhẹ nhàng dùng lực.
Ánh mắt của anh tối lại, giọng nói trầm khàn lại nguy hiểm: “Ngoan một chút.”
Trong lòng Thi Họa run rẩy, cô nép vào vòng tay anh, thật sự trở nên ngoan ngoãn, hàng mi dày cụp xuống, trông hiền lành và đáng thương hết sức, cô nhỏ giọng làu bàu: “Tối nay Hạ tổng sao thế, sao lại tức giận, không phải là nên chúc mừng em hoàn thành chương trình thuận lợi à…”
Trông ngoan ngoãn, nhưng thật ra lại bộc lộ sự giễu cợt lém lỉnh.
Cô thật sự không sợ chết mà.
Chiếc cằm trắng trẻo bị nắm lấy, bàn tay áp vào gáy cô, yết hầu của anh trượt xuống, anh ngăn chặn đôi môi dạn dĩ và khiêu khích của cô.
Nụ hôn này nóng rực, hơi thở của cô bị tước đoạt, anh giữ chặt eo cô, hai thân thể áp sát vào nhau.
Không khí xung quanh nóng hổi, Thi Họa dần dần hoảng hốt, hối hận vì lúc lên xe quên quan sát, bây giờ cũng không rõ vách ngăn trong xe đã được nâng lên hay chưa.
Lúc tình ý nồng nàn, cô sợ một số chuyện sẽ phát sinh,
Muốn dừng hôn nhưng không thể, trong lúc giãy dụa, cô vô tình cắn một cái.
Mùi máu tươi nhàn nhạt tràn vào khoang miệng, hơi thở của anh lùi lại một chút, gò má cô ửng hồng, vừa xấu hổ vừa sợ hãi, cô chỉ có thể tựa vào vai anh, hít thở yếu ớt.
“Cắn anh à?”
Giọng nói trầm khàn của anh giống như dã thú ẩn núp.
Giọng nói thiếu nữ mềm mại lại nghèn nghẹn, mắt đen sáng long lanh hơi ươn ướt, cô nhỏ giọng thanh minh: “Em, em không cố ý…”
Cô thật sự không cố ý cắn anh, chỉ là lúc hôn không thở được, sợ anh nuốt cả người cô vào.
Nhiệt độ cơ thể nóng rực của Hạ Nghiên Đình làm cô có cảm giác nguy hiểm đang đến gần, hai bàn tay yếu ớt chống lên vai anh, cô cố rời khỏi đùi anh.
Cô mới nhúc nhích một giây, anh đã giữ lấy eo cô, vững vàng kéo cô lại.
Sự sợ hãi trong ánh mắt thiếu nữ không thể thoát khỏi tầm nhìn của anh.
Từ trước đến nay, chỉ cần cô sợ hãi lùi bước, anh sẽ buông tha.
Nhưng đêm nay, d*c v*ng của anh quá mãnh liệt.
Một nụ hôn nữa lại đến, Thi Họa như tan chảy thành một vũng nước, đôi môi hơi sưng đỏ của cô nhẹ nhàng mấp máy.
Mặc dù cô không hiểu rõ chuyện đời, nhưng cũng lờ mờ cảm nhận được thân thể anh có biến đổi, cô càng lúng túng hơn, đôi mắt màu hổ phách vừa bối rối vừa xấu hổ, cô ngẩn người thật lâu, sau đó mới nghẹn ngào lên tiếng.
Nghe như hờn dỗi, cũng nghe như van xin.
“Đừng mà, Hạ Nghiên Đình, đừng như vậy nữa có được không…”
“Hạ Nghiên Đình, anh, anh nhịn một chút…”
Ánh đèn trong xe u ám, ánh mắt của anh bộc lộ cảm xúc mập mờ khó đoán.
Lâu thật lâu sau, đôi môi nóng hổi của anh lại chạm vào vành tai cô, từng từ từng chữ lại giống như cười khẽ: “Bà xã, em có biết mấy ngày qua, đêm nào anh cũng khổ sở tắm nước lạnh không?”
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Ánh trăng ngoài cửa xe lấp lánh như bạc, gương mặt dịu dàng của anh mang theo nụ cười, mùi xì gà cháy nhàn nhạt trong hơi thở của anh tan vào đêm sương.
Tim của Thi Họa đập thình thịch như nhịp trống, dần dà, cô không chịu nổi sức nóng trong đôi mắt của anh, vậy là cô vô thức rũ mắt, hàng mi cong run rẩy như cánh bướm.
Vào thời khắc này, toàn bộ giác quan của cô tập trung vào ngón áp út trên tay trái của mình, cảm giác lành lạnh trên chiếc nhẫn cưới hòa quyện cùng nụ hôn dịu dàng của anh.
Cô cảm thấy thân thể của mình trở nên quá mỏng manh, không cần ai kiểm soát, cô cũng có thể tan chảy thành một vũng nước.
Chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ là người chìm đắm vì tình yêu, không ai nhìn thấu tâm tình qua gương mặt lạnh lùng của cô.
Hạ Nghiên Đình cảm giác được ngón tay cô run rẩy, hàng mi cũng dao động.
Rõ ràng cô đang chịu áp lực.
Anh chưa từng có thói quen ép buộc người khác, huống hồ chi người đó là cô.
Vậy là toàn bộ sóng ngầm trong đôi mắt đen nhánh của anh tan biến, anh khẽ nâng tay, nhẹ nhàng v**t v* da mặt non mịn của cô, hơi bất lực, nhưng cũng hơi dung túng.
“Sắp về đến nhà rồi.”
Giọng nói lạnh lùng, chủ đề công khai hay không công khai cũng kết thúc.
/
Tuần nghỉ ốm dưỡng thương quá nhạt nhẽo và lười biếng.
Bất kể là Thi Họa đang dưỡng thương trên giường hay Hạ tổng đang làm việc tại nhà để chăm sóc người bệnh, hai người đều không nhớ đã bao lâu kể từ khi mình có một ngày dài và nhàn nhã thế này.
Ban đầu, Thi Họa còn tưởng mình phải trải qua một tuần nghỉ phép nhàm chán trong Nhạn Tây Ngự Phủ trống trải.
Không ngờ Hạ Nghiên Đình cũng không đi ra ngoài, còn mang toàn bộ công việc về nhà.
Bao gồm cả những cuộc họp xuyên lục địa, đàm phán qua video…
Đối thủ của anh trên thương trường có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng nổi, trong lúc họ đổi mấy loại ngôn ngữ để cãi nhau xuyên lục địa vì lợi nhuận mấy tỉ.
Hạ Nghiên Đình vừa dùng tiếng Đức sắc bén để mỉa mai đối phương, vừa lột lựu cho bà xã đang nằm phơi nắng trên ghế dài.
Bản thân anh không có hứng thú với loại trái cây nhiều hạt ít thịt này, đương nhiên cũng chưa từng lột nó.
Chỉ là Thi Họa thích, thấy tay cô dính dính vì lột vỏ, sau đó phải khập khiễng đi rửa tay, anh phiền muộn hết sức.
Cho nên anh tự lột.
Chuyện này chỉ cần làm nhiều là quen.
Anh nhanh chóng phát hiện ra, mình nói càng nhanh, ngón tay thon dài càng lột lựu thành thạo.
Thi Họa múc một muỗng đầy lựu cho vào miệng, nước lựu ngọt ngào bùng nổ trong miệng, cô say mê híp mắt, nắng thu ấm áp chiếu lên người cô, giống hệt như mèo lười.
Từng hạt lựu mọng nước chứa đầy hương vị đầu thu, cô cầm chén thủy tinh, thưởng thức từng muỗng, hoàn toàn không biết ông lớn ở bờ bên kia của đại dương đã phải trải qua chuyện gì vì chén lựu này.
Phần lớn thời gian nghỉ phép đều rất vui vẻ.
Chỉ có lúc thay băng là hơi đau một chút.
Phải chờ đến tuần thứ hai mới lên mài, bây giờ, mỗi lần thay băng đều hơi đau.
Ban đầu, người thay băng cho cô là bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng kia, một mặt, Thi Họa cảm thấy phí của trời, mặt khác lại cảm thấy có lẽ bác sĩ nam thay băng sẽ không nhẹ nhàng như y tá nữ thông thường.
Cô nói mấy câu, hình như Hạ Nghiên Đình đã đoán được tâm tư của cô, vậy là anh đổi sang một y tá có thâm niên.
Y tá rất nhẹ tay, nhưng vì vết thương lớn, lúc tháo băng để khử trùng cũng đau.
Thi Họa chịu đựng cũng quen, đôi môi cô trắng bệch, hốc mắt khô khốc, cũng ngại than đau.
Nói đúng ra, ngoại trừ lúc đột ngột bị thương, không thể kiềm được nước mắt sinh lý, sau đó cô cũng không rơi một giọt nước mắt nào.
Thật ra y tá rất kiên nhẫn thay băng, Thi Họa không phiền lòng điều gì, chỉ cảm thấy phục hồi sau chấn thương là cả một quá trình, chịu đựng một chút là qua ngay.
Cô chịu đựng được, nhưng có người không chịu đựng được.
Lúc y tá thay băng, chỉ cần đôi môi của Thi Họa khẽ run rẩy, sắc mặt của Hạ Nghiên Đình đã trở nên căng thẳng.
Anh nhíu mày, gương mặt trắng bệch…
Mặc dù không có lời trách móc, nhưng y tá cũng đổ mồ hôi đầm đìa, hai chân mềm nhũn.
Cũng may tình cảnh khổ sở cho cả hai bên không lặp lại lần nào nữa.
Bởi vì kể từ lúc đó, Hạ Nghiên Đình đã tự tay thay băng cho cô.
Ban đầu, Thi Họa hơi căng thẳng, thật lòng mà nói, cô không nghĩ bàn tay của Hạ Nghiên Đình có thể nhẹ nhàng hơn chuyên gia ngoại khoa kia bao nhiêu.
Dù sao sức lực của đàn ông cũng hơn phụ nữ.
Nhưng trong quá trình thay băng, cô vô cùng ngạc nhiên, rõ ràng thao tác của anh không có gì đặc biệt, chỉ làm từng bước theo quy trình thông thường.
Nhưng đúng là cảm giác đau cũng giảm đi rất nhiều, chỉ còn hơi ngứa ngáy và tê tê, không nặng hơn vết muỗi chích là bao.
Sau mấy lần thay băng, trong lòng cô bắt đầu hoài nghi.
Sau đó lại âm thầm lên mạng tìm câu hỏi liên quan, đọc vài quyển sách y khoa, cuối cùng cũng đi đến kết luận.
Bởi vì anh có thể đồng cảm với nỗi đau của cô, giống như đó là nỗi đau của chính mình, cho nên mới biết làm thế nào để giảm bớt sự khó chịu cho cô.
Sách y khoa nước ngoài đã giải thích, đa số tình huống tương tự chỉ xảy ra giữa hai người đã nương tựa vào nhau mấy chục năm, hoặc giữa những người đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.
Cô tắt trang web.
Vành tai ửng đỏ.
Lẽ nào cô và Hạ Nghiên Đình… đã bước vào thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt?
/
Thi Họa rất xem trọng công việc, đương nhiên không để ngày nghỉ ốm làm chậm trễ tiến độ của mình.
Hạ Nghiên Đình làm việc tại nhà, nhưng cô cũng không hề nhàn rỗi, phần lớn thời gian, cô cầm máy tính bảng, đọc bản thảo hết lần này đến lần khác.
Cô luôn là một người rất chăm chỉ, không hề buông thả, chỉ trách buổi trưa đầu thu làm người ta cảm thấy buồn ngủ.
Mặt trời vàng óng, ấm áp mà không chói mắt, phơi nắng một lát, tinh bột mà cô hấp thụ trong bữa trưa bắt đầu hoạt động.
Hạ Nghiên Đình ngồi làm việc bên chiếc bàn nhỏ cách đó không xa, rõ ràng giây trước còn thấy cô ngẩng đầu ngáp dài, giây sau đã thấy cô ngả đầu xuống gối, nằm nghiêng một bên, tay trái duỗi ra, để lộ cổ tay trắng ngần, dường như nó sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Anh đứng dậy, đi qua bên đó, vô thức nhẹ bước.
Cô đột ngột chìm vào giấc ngủ, thân thể cuộn tròn, chân phải bị thương hơi duỗi ra, có lẽ là vì sợ đè ép nó, mặc dù tư thế hơi khó coi, nhưng gương mặt cô khi ngủ cực kỳ ngoan ngoãn.
Hàng mi dày lẳng lặng rũ xuống, nhìn kỹ lại thấy giống búp bê sứ tinh xảo, toát ra cảm giác mong manh.
Rõ ràng giây trước còn lẩm bẩm đọc lại bản thảo, chớp mắt một cái đã ngủ ngon lành.
Anh đứng bên mép giường, bóng lưng cao quý lại đứng đắn.
Không ai có thể nhìn thấy ánh mắt đang rũ xuống của anh, nhưng trong đó tràn ngập ý cười.
Chiếc chăn len màu nâu hạt dẻ bị đẩy sang một bên, bây giờ lại nằm trong tay anh, anh nhẹ nhàng đắp chăn cho người đang say giấc.
Đầu thu, nhiệt độ xuống thấp, vốn dĩ rất dễ ngủ, cô lại đang dùng thuốc kháng viêm, cho nên càng buồn ngủ hơn.
Để giữ giọng, dạo này cô đã nhịn uống cà phê.
Đã quen uống cà phê, một khi không uống sẽ khó tránh khỏi cảm giác mệt mỏi.
Cô ngủ một giấc ngon lành, chớp mắt một cái đã đến bốn giờ chiều.
Cô ngủ bao lâu, Hạ Nghiên Đình ở bên cạnh cô bấy lâu.
Nếu không phải sợ cô ngủ nhiều thì đến đêm sẽ mất ngủ, anh cũng không đành lòng đánh thức cô.
Đưa tay xoa mái tóc đen của cô, sợ đánh thức cô, anh ch*m r** v**t v*, giống như người lớn không nỡ đánh thức một bạn nhỏ đang ngon giấc.
Tầm hai phút sau, Thi Họa cũng từ từ tỉnh giấc, cô chun mũi, vô thức kêu lên một tiếng.
Hạ Nghiên Đình không chịu được tiếng động này, yết hầu của anh trượt xuống, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Thiếu nữ đang mơ mơ màng màng cũng không đến ý đến bầu không khí nguy hiểm này, chỉ cố mở mắt, ngơ ngác nhìn anh, bởi vì hiếm khi nhìn thấy gương mặt anh giữa lúc đang buồn ngủ thế này, cô không khỏi nheo mắt, ghé sát vào anh.
Đột nhiên cô nở nụ cười ngọt ngào, loạng choạng nhổm người dậy, vô thức nép vào lồng ngực anh.
Anh không biết cô định làm gì, chỉ sợ đầu gối đang hồi phục của cô bị va chạm, vậy là anh đỡ lấy thân thể mềm mại của cô.
Người đẹp trong tay, mơ màng buồn ngủ, cô ngồi không yên trong lòng anh, không nói không rằng lại ngẩng đầu hôn anh.
Buổi chiều ở Nhạn Tây, chiếc chăn len màu nâu hạt dẻ bị nhấc lên, thân thể cao gầy đột ngột bị quấn trong chăn.
Không hiểu sao ánh mặt trời vàng óng lại nhiễm men say, thời gian thấm thoát thoi đưa, hoàng hôn màu đỏ kéo dài hun hút.
Mặt trời lặn tan thành một màu vàng óng, đầu ngón tay thiếu nữ run rẩy nắm chặt chiếc chăn len, gò má của cô ửng đỏ đầy khả nghi, vừa ngây thơ vừa xinh xắn, đôi mắt thẹn thùng tràn đầy hờn dỗi.
Lại vô thức nếm được hương vị của thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.
/
Mười lăm tháng tám âm lịch, Gala Trung thu của Đài truyền hình Kinh Bắc được tổ chức theo đúng lịch trình.
Vũ đạo của Gala Trung thu năm nay vô cùng mỹ mãn, bối cảnh nào cũng thi vị, trên sân khấu đèn đuốc rực rỡ, khu vực chờ sau hậu trường và phòng trang điểm cũng đón chào nhiều tên tuổi lớn đua nhau khoe sắc.
Chương trình kéo dài bốn tiếng, được phát sóng trực tiếp đồng thời trên nhiều nền tảng toàn cầu.
Đây là lần đầu tiên Thi Họa dẫn chương trình văn nghệ kể từ khi vào nghề, mặc dù trông cô vô cùng điềm tĩnh và vững vàng, không có sự non nớt của người mới, thậm chí còn điêu luyện hơn Lê Thành Hựu, cũng là người mới trong chương trình này.
Có lẽ chỉ có cô biết suốt thời gian chờ đợi chương trình bắt đầu, cô đã căng thẳng thế nào.
Tổng cộng có ba vòng diễn tập, bởi vì chân bị thương, cô chỉ tham gia vòng cuối, nghĩa là ít hơn hai vòng so với bốn người dẫn chương trình còn lại.
Mấy năm trước, Gala Trung thu được ghi hình sẵn, nhưng năm nay, lãnh đạo đài truyền hình quyết định phát sóng trực tiếp lần đầu tiên để hưởng ứng lời kêu gọi của khán giả.
Khu vực chờ và phòng trang điểm ồn ào, mọi người đều phấn khích, ngay cả Tiểu Nguyễn cũng không thể bình tĩnh được.
Thật ra Thi Họa muốn tìm nơi yên tĩnh chờ một lát, nhưng lại sợ phát sinh sự cố gì, cho nên cuối cùng cô không đi đâu, chỉ ngoan ngoãn ngồi tại chỗ ngồi của mình.
Bình thường cô rất kiên nhẫn, không hấp tấp, chỉ khi đứng trước một kỳ thi hay đợi lên sân khấu, cô mới cảm thấy chờ đợi là một điều quá khó khăn, cô không đủ nhẫn nại, chỉ ước mình chớp mắt một cái là đến tám giờ.
Cô đang thất thần, điện thoại lại rung lên.
Tiểu Nguyễn gọi cô: “Chị ơi, chị có điện thoại.”
Cô vô thức rũ mắt, nhanh chóng cầm điện thoại đứng lên, vội vàng chạy ra ngoài khu vực chờ.
Sáng nay, Hạ Nghiên Đình đã bay đến Tokyo để công tác, cô nghĩ nhất định là anh rất bận, không ngờ anh lại dành thời gian để gọi cho cô.
Khó khăn lắm mới tìm được một nơi yên tĩnh, cô bấm nghe máy, áp màn hình điện thoại lành lạnh lên tai.
Giọng nói trầm thấp và rõ ràng chậm rãi phát ra từ đầu bên kia: “Đang chờ lên sân khấu à?”
Lòng bàn tay của Thi Họa toát mồ hôi, nhưng nghe thấy giọng nói của anh lại bình tĩnh hơn một chút, cô nhỏ giọng nói: “Dạ, chỉ còn không đến nửa tiếng nữa.”
Đầu dây bên kia đột ngột im lặng, cô vô thức chờ đợi lời cổ vũ của anh, chỉ có thể nín thở.
Hơn nửa tháng qua, hai người họ phát triển từ vợ chồng giả không thân thiết thành quan hệ yêu đương, Thi Họa đã vô thức trở nên hơi ỷ lại vào anh, huống hồ chi anh chưa từng tiếc lời động viên cô.
Nhưng lần này, anh không nói lời nào trấn an, chỉ nhàn nhạt lên tiếng: “Nhớ dùng viên ngậm để bảo vệ cổ họng, cuối tuần này anh sẽ ăn mừng cùng em.”
Bàn tay đang cầm điện thoại của Thi Họa cứng đờ, cô hơi bất ngờ, lại tỏ ý giận dỗi, thấp giọng nói: “Bây giờ còn chưa biết có thể hoàn thành việc dẫn chương trình thuận lợi hay không, anh đã nghĩ đến chuyện ăn mừng…”
Đầu dây bên kia cười khẽ.
Tự dưng da mặt của Thi Họa nóng lên, trong lòng hơi phiền muộn.
Lại nghe giọng nói chậm rãi và gợi cảm của anh từ từ truyền vào tai cô.
Nghiêm túc, nhưng lại như đang mê hoặc cô ——
“Anh nghĩ đây chỉ là chương trình văn nghệ đơn giản, đối với một người dẫn chương trình ưu tú và toàn năng như bà xã, nhắm mắt cũng làm được, không có gì to tát cả.”
“…”
Cuộc gọi kết thúc.
Thi Họa vội vàng chạy vào khu vực chờ, vành tai ửng đỏ.
Cũng may mọi người đang vui vẻ trò chuyện với nhau, không ai phát hiện cô đang suy nghĩ miên man.
Ngoại trừ Tiểu Nguyễn.
Tiểu Nguyễn ghé đến gần, nháy mắt với cô: “Bạn trai của chị gọi sao?”
Thi Họa uống một ngụm nước ấm như không có chuyện gì xảy ra, cho viên ngậm vào miệng, sau đó nhìn Tiểu Nguyễn, cười khẽ: “Em đấy, suốt ngày nghĩ đến mấy chuyện linh tinh, đi tìm bạn trai để yêu đương đi.”
Trợ lý nhiều chuyện lại bĩu môi: “Em cũng muốn mà.”
/
Sau khi lên sân khấu, thời gian như tua nhanh gấp mười lần, suốt bốn tiếng đồng hồ, Thi Họa luôn ở trong trạng thái tập trung cao độ. Ngay cả khi chương trình kết thúc, cô vẫn cảm thấy không chân thật chút nào, cứ như mình chưa xong việc.
Gala Trung thu năm nay kết hợp ba biểu tượng cổ điển, là thơ, trăng, trúc, tạo hình của năm người dẫn chương trình cũng lấy cảm hứng từ ba biểu tượng này.
Từ đầu đến cuối, Thi Họa thay ba bộ quần áo, bộ nào cũng đẹp mắt, mới mẻ, trang phục được cư dân mạng bình chọn đẹp mắt nhất chính là bộ sườn xám bằng gấm có hoa văn cây trúc thêu tay mà cô mặc cuối cùng.
Bởi vì chấn thương chân trước đó, bộ sườn xám được nối thêm mấy centimet để che đi đầu gối của cô, khi cô lên sân khấu, không có ai phát hiện ra vết thương trên đầu gối cô chưa hoàn toàn nhạt màu.
Dưới ánh đèn sân khấu yên tĩnh và lạnh lẽo, bộ sườn xám thêu hoa văn cây trúc tôn lên vóc dáng của cô, tóc đen được búi bằng trâm cài hình lá trúc, gọn gàng, lịch sự.
Trời sinh gương mặt cô xinh đẹp, trắng trẻo, đẹp đến mức người ta phải thẫn thờ, da trắng không tì vết, giống như viên ngọc tinh xảo và trong suốt dưới ánh trăng.
Từng cử chỉ của cô đều linh hoạt, duyên dáng, nhã nhặn lại bình đạm, giọng nói êm dịu trăm năm mới có một, xứng danh sắc nước hương trời.
Trước khi chương trình bắt đầu, Thi Họa bị lãnh đạo thúc giục, rốt cuộc cũng tạo tài khoản Weibo, nhưng chỉ có vẻn vẹn hai mươi ngàn người hâm mộ, đều là cư dân mạng từ video quảng bá tìm sang.
Số lượng người xem Gala Trung thu trực tiếp liên tục tăng cao, đến khi chương trình kết thúc, số lượng người hâm mộ của Thi Họa đã vượt một triệu người.
Vô số cư dân mạng mến mộ “người đẹp cổ điển đầu tiên của giới phát thanh truyền hình”.
Bao nhiêu năm qua, đa số những người được phỏng vấn sau khi chương trình kết thúc đều là nghệ sĩ hàng đầu, những ngôi sao tuyến một tham gia chương trình xếp hàng phỏng vấn nhiều vô kể, hiếm khi đến lượt người dẫn chương trình.
Nhưng năm nay là ngoại lệ, Thi Họa vừa định đi ra sau hậu trường để thay quần áo và nghỉ ngơi đã bị nhân viên dẫn đến trước vô số ống kính.
Thi Họa chưa từng trải qua tình cảnh này, trong lòng cảm thấy hơi bất an, nhưng cô biết rõ mình đại diện cho Đài truyền hình Kinh Bắc, đương nhiên không thể rụt rè.
Vậy là trước máy quay, cô cư xử dịu dàng, vui vẻ, tự tin mà vẫn đứng đắn, là biểu tượng sống cho thế hệ mới của Đài truyền hình Kinh Bắc.
Đa số phóng viên dưới sân khấu đều đến từ các hãng truyền thông chính thống, để tranh giành tiêu đề và ánh hào quang, ai cũng nhiệt tình chen lấn.
“Nghe nói đây là lần đầu tiên cô Thi Họa dẫn một chương trình văn nghệ quy mô lớn, vậy mà đã thể hiện tốt thế này, nhiều cư dân mạng rất thích cô, nghe nói người hâm mộ trên Weibo của cô đã tăng lên hàng triệu người chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ!”
“Cô Thi Họa, cô có điều gì muốn nói với người hâm mộ không?”
“Cô Thi Họa, sườn xám tối nay đẹp quá, nhiều cư dân mạng ca ngợi cô là người phụ nữ xinh đẹp nhất giới phát thanh truyền hình, xin hỏi cô có mặc sườn xám sau ống kính hay không?”
“Nghe nói cô Thi Họa đứng hạng nhất Khoa Phát sóng của Đại học Truyền thông Kinh Bắc suốt bốn năm, cô có điều gì muốn nói với đàn em của mình hay không?”
“…”
Đa số đều là những câu hỏi quen thuộc, mặc dù không thành thạo như các nữ minh tinh, nhưng cô cũng trả lời thỏa đáng, đối đáp khéo léo.
Nhưng tuyệt đối không nghĩ câu hỏi sẽ dần dần chuyển sang một hướng kỳ lạ ——
Một phóng viên đến từ Giải trí Mãn Nhãn mập mờ đặt câu hỏi: “Cô Thi, cô và anh Lê phối hợp cực kỳ ăn ý trên sân khấu, nhiều cư dân mạng trên Weibo đã bắt đầu đẩy thuyền hai người, thậm chí còn lập siêu thoại, xin hỏi trong thời gian hợp tác, cô và Lê Thành Hựu có rung động hay không?”
Gương mặt của Thi Họa cứng đờ.
Cô mím môi, không nói nên lời.
Cô không phải là nghệ sĩ, chưa từng tưởng tượng tình cảnh này lại xảy ra với mình.
Trong lúc cô đang hoang mang, các phóng viên đã đua nhau đặt câu hỏi.
“Nhan sắc của hai người quá bắt mắt, rất xứng đôi vừa lứa, trời sinh một cặp!”
“Nghe nói anh Lê còn độc thân, cô Thi cũng độc thân chứ?”
“Cô Thi Họa, xin hãy trả lời, cư dân mạng rất quan tâm đến câu hỏi này, nhất định là mối quan hệ của hai người cũng rất tốt, có đúng không?”
Thi Họa cứng đờ, trong lòng tuôn ra vô số lời mắng thầm, nhưng lại không thể cất đi nụ cười thận trọng và dịu dàng trên mặt.
Trong tình huống này, xem ra không tránh được câu hỏi đó.
Cô nhìn thẳng vào ống kính, giọng nói trong trẻo chân thành trả lời: “Tôi rất biết ơn tình cảm và sự quan tâm của mọi người. Anh Lê là một đàn anh mà tôi rất kính trọng, lần này hợp tác trong Gala Trung thu, anh ấy đã dạy dỗ tôi nhiều điều, nhưng bên ngoài, chúng tôi chỉ là đồng nghiệp bình thường, xin cư dân mạng đừng nghĩ ngợi lung tung, tránh gây ảnh hưởng cho cuộc sống và công việc của chúng tôi.”
Thi Họa trả lời như vậy, có lẽ cư dân mạng và người hâm mộ đang xem trực tiếp cũng hiểu ra.
Phần bình luận sắp nổ tung ——
[Hu hu hu, CP của tôi chưa bắt đầu đã BE sao!]
[Ha ha ha, tiên nữ ở một mình mới đẹp! Giá trị nhan sắc của Lê Thành Hựu rất cao, nhưng tôi luôn cảm thấy anh ấy còn kém nhan sắc thần tiên của Thi Họa một chút]
[Xem ra không thể đẩy thuyền CP lung tung rồi! Tôi đẩy thuyền Họa Họa xinh đẹp với ông trùm Kinh Khuyên mà lần trước cô ấy phỏng vấn vẫn hơn!]
[Tôi cũng vậy! Bề ngoài của ông lớn kia mới gọi là hơn người! Tiếc là Họa bảo không mặc sườn xám trong lần phỏng vấn đó. Âu phục x sườn xám, đỉnh của đỉnh!]
[Đúng là đẩy thuyền cùng sếp Hạ vẫn hơn]
[Sếp lớn quyền cao chức trọng x người đẹp cổ điển lạnh lùng! Mẹ nó, mẹ nó, ăn ngon như vậy, chắc mọi người cũng hấp thụ được nhiều chất dinh dưỡng]
[Suỵt, nhắc nhẹ, không phải mấy chị em phía trên đều sợ mất tài khoản sao, không được nhắc tên người đó]
[Mẹ nó, quên mất, xin người xét duyệt đừng khóa tài khoản của tôi!]
[Á á á, thật sự không đẩy thuyền được sao, CP Thi tiên nữ thật sự làm tôi mù quáng luôn rồi, á á á]
Dù cho Thi Họa trả lời thỏa đáng như vậy, nhưng người từ các hãng truyền thông vẫn không buông tha cô.
“Hóa ra cô Thi và anh Lê chỉ là đồng nghiệp bình thường, tiếc quá. Vậy hiện tại cô Thi đã có bạn trai chưa? Người hâm mộ của cô thật sự rất quan tâm đến chuyện này, xin hãy tiết lộ một chút.”
Thi Họa bất lực nhìn phóng viên này.
Thật lòng mà nói, cô không nghe ra sự tiếc nuối trong giọng nói của đối phương, thậm chí còn hoài nghi người quan tâm đến chuyện này không phải là người hâm mộ…
Có lẽ người dẫn chương trình của kênh âm nhạc bên cạnh cảm nhận được sự khó xử của Thi Họa, cô ấy nói đỡ một câu: “Chậc, mọi người không nên hỏi một vấn đề riêng tư như vậy với một cô gái trẻ chứ, giữ mặt mũi cho cô ấy, hỏi chuyện công việc đi.”
Người dẫn chương trình này cũng được xem là một tên tuổi lớn trong ngành, phóng viên cũng cho cô một chút mặt mũi, nhưng không nhiều.
Mặc dù không tiếp tục hỏi cô còn độc thân hay không, nhưng họ vẫn rất tò mò về đời sống riêng tư của Thi Họa.
“Vậy một câu hỏi cuối cùng, xin cô Thi trả lời thật lòng. Cô Thi, hình tượng bạn đời lý tưởng của cô là gì? Xin trả lời càng chi tiết càng tốt.”
Gương mặt xinh xắn của Thi Họa lộ rõ vẻ khó xử, nhưng không người nào để ý, hình ảnh góc mặt nhã nhặn và cao quý của Hạ Nghiên Đình lướt qua trong đầu cô.
Thật ra, phóng viên không có ý định làm khó cô.
Ngược lại, không chỉ không muốn làm khó, mà mọi người còn rất thích cô.
Vì Gala Trung thu năm nay, ba chủ đề liên quan đến Thi Họa trên Weibo trở thành hot search, độ phổ biến quá cao, vì KPI, họ phải hỏi một vài câu hỏi mà cư dân mạng có thể có hứng thú.
Trước ống kính, cô mỉm cười dịu dàng, xinh đẹp như nụ đào xuân chuẩn bị nở rộ.
Lòng bàn tay cô toát mồ hôi, nhưng cô cố gắng giữ hình ảnh người dẫn chương trình nhã nhặn của Đài truyền hình Kinh Bắc, giọng nói như chim hoàng oanh, rõ ràng từng câu từng chữ: “Ừm… Chỉ cần anh ấy tuân thủ pháp luật, là người ngay thẳng, cảm xúc ổn định là được.”
Có lẽ là vì câu trả lời của cô quá chung chung, phóng viên cũng bật cười, không khỏi xôn xao.
“Đó là những phẩm chất bên trong, không có yêu cầu về bề ngoài sao, chẳng hạn như chiều cao, gương mặt, dáng người?”
Gương mặt của một người đàn ông lướt qua đầu óc của Thi Họa, mũi chân của cô nóng lên, cô hoảng hốt lắc đầu: “Không có, tôi không xem mặt, người bình thường là được rồi.”
“Vậy nếu sau này có yêu đương, cô Thi sẽ chia sẻ trên mạng xã hội chứ, người hâm mộ rất quan tâm đến cô.”
Thi Họa chỉ muốn kết thúc cuộc phỏng vấn càng sớm càng tốt, cô mím môi, gật đầu, nở nụ cười cứng đờ: “Ừm, ừm, đến thời điểm thích hợp, tôi sẽ chia sẻ.”
/
Vẫn còn rất nhiều công việc phải xử lý sau khi chương trình kết thúc, Thi Họa ở lại hỗ trợ hơn một tiếng đồng hồ.
Mặc dù đã làm việc hơn bốn tiếng, nhưng có lẽ vì quá hào hứng, cô không cảm thấy mệt mỏi chút nào, cũng không vội về nhà nghỉ ngơi.
Hạ Nghiên Đình vừa đi công tác sáng nay, lúc nghe anh nói chuyện với Đỗ Sâm trên điện thoại, cô lờ mờ đoán được anh bận rộn với một dự án sáp nhập xuyên lục địa, ít nhất hai ngày nữa mới về.
Sau khi xong việc, cô ra khỏi tòa nhà Đài truyền hình Kinh Bắc, đêm đã về khuya.
Cô đi một đoạn, thấy một chiếc Pullman thân dài màu đen đỗ ở góc khuất quen thuộc bên cửa sau.
Thi Họa ngẩn người một lát.
Dựa trên lời đề nghị của cô, suốt thời gian qua, tài xế đã lái một chiếc xe rất khiêm tốn và bình thường…
Cửa xe chống đạn vừa dày vừa nặng chậm rãi mở ra, hơi thở lập tức bị hương gỗ mát lạnh quen thuộc lôi cuốn, cổ tay bị kéo vào.
Cô chưa kịp phản ứng, thân thể đã lắc lư, bàn chân mang giày cao gót mềm nhũn, mông đáp xuống quần tây thẳng tắp của đàn ông.
Cô gái nhỏ nhắn ngồi trên đùi một người đàn ông, tư thế cực kỳ mập mờ, sợ mất thăng bằng, cô vô thức vươn tay ôm chặt cổ anh.
Cửa xe còn chưa kịp đóng lại, người qua đường đêm khuya không khỏi tò mò nhìn sang.
Nhưng lại không nhìn thấy gì, chỉ thấy bàn tay to lớn của một người đàn ông che chắn gò mà thiếu nữ, ôm cô sát vào lòng, lòng bàn tay của anh áp vào gương mặt ấm áp của cô, kín kẽ đến mức người qua đường cũng không thể nhìn thấy gì.
Sau đó, cửa xe đóng lại.
Ghế sau của chiếc Pullman màu đen nhiễm mùi d*c v*ng nồng đậm.
“Không phải, không phải anh đang ở Tokyo sao, sao lại quay về nhanh như vậy…”
Bình thường đến đón cô, anh hay ngồi bên trái, cô lên xe sẽ ngồi bên phải, gần như đã trở thành một thói quen cố định.
Nhưng không hiểu sao đêm nay anh lại giành chỗ của cô, buộc cô phải ngồi lên đùi anh.
Rõ ràng bầu không khí không đúng lắm, Thi Họa hoang mang, mặc dù cô rất vui mừng, nhưng trong lòng cũng cảm thấy chột dạ.
Đương nhiên là vì buổi phỏng vấn với các phóng viên sau khi chương trình kết thúc.
Nhưng hôm nay anh bận rộn như vậy, có lẽ không có thời gian xem Gala Trung thu, chương trình chính còn không có thời gian xem, khả năng cao là cũng không xem buổi phỏng vấn sau chương trình…
Ánh mắt tối tăm như hồ nước sâu thẳm của anh nhìn cô không chớp, làm tâm trí cô rối bời, cô âm thầm nuốt nước bọt.
Gương mặt đứng đắn và tao nhã thường ngày của anh trông hơi u ám.
Thi Họa lờ mờ đánh hơi được cơn ghen, nhưng không rõ đó có phải là ảo giác của mình hay không.
Dù sao thì cô vẫn cảm thấy câu trả lời của mình đã rất thỏa đáng.
Trước mặt nhiều phóng viên, thậm chí là trước khán giả cả nước, cô nói rõ mình và Lê Thành Hựu chỉ là đồng nghiệp bình thường, còn không dám nhắc đến từ “bạn”.
Không thể có chuyện người đàn ông này… không hài lòng.
Cô ngước mắt, vụng trộm nhìn anh.
Nếu đúng là như vậy, cô cũng cảm thấy một người đàn ông nghiêm túc và cứng nhắc như vậy cũng có mặt đáng yêu thế này.
Anh biết cô không có tình cảm với Lê Thành Hựu…
Cảm giác biết rõ anh sẽ ghen vì mình làm cô cảm thấy hơi xao xuyến.
Bỏ qua chênh lệch về tuổi tác và địa vị, trong lòng Thi Họa vẫn hơi sợ anh.
Nhưng đằng sau tính tình dịu dàng và cẩn trọng, cô cũng có mặt dạn dĩ và quyết đoán.
Dạo này, cô thường xuyên làm công tác tư tưởng.
Dù sao họ cũng đã yêu đương, chính thức là bạn trai và bạn gái, cho nên cô không thể xem anh là người lớn trong nhà, cũng không thể xem anh là lãnh đạo hay ông chủ.
Không biết lúc này cô lấy dũng khí ở đâu ra, hai cánh tay mềm mại của cô vòng qua cổ anh, chỉ cảm thấy tư thế ngồi này làm cô tê dại và khó chịu, cô không thể không nhúc nhích một chút, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái, vậy là cô lại nhúc nhích.
Mãi đến khi sắc mặt của anh trở nên u ám hơn, hai bàn tay to lớn giữ chặt thân thể nhúc nhích không yên của cô.
Nhẹ nhàng dùng lực.
Ánh mắt của anh tối lại, giọng nói trầm khàn lại nguy hiểm: “Ngoan một chút.”
Trong lòng Thi Họa run rẩy, cô nép vào vòng tay anh, thật sự trở nên ngoan ngoãn, hàng mi dày cụp xuống, trông hiền lành và đáng thương hết sức, cô nhỏ giọng làu bàu: “Tối nay Hạ tổng sao thế, sao lại tức giận, không phải là nên chúc mừng em hoàn thành chương trình thuận lợi à…”
Trông ngoan ngoãn, nhưng thật ra lại bộc lộ sự giễu cợt lém lỉnh.
Cô thật sự không sợ chết mà.
Chiếc cằm trắng trẻo bị nắm lấy, bàn tay áp vào gáy cô, yết hầu của anh trượt xuống, anh ngăn chặn đôi môi dạn dĩ và khiêu khích của cô.
Nụ hôn này nóng rực, hơi thở của cô bị tước đoạt, anh giữ chặt eo cô, hai thân thể áp sát vào nhau.
Không khí xung quanh nóng hổi, Thi Họa dần dần hoảng hốt, hối hận vì lúc lên xe quên quan sát, bây giờ cũng không rõ vách ngăn trong xe đã được nâng lên hay chưa.
Lúc tình ý nồng nàn, cô sợ một số chuyện sẽ phát sinh,
Muốn dừng hôn nhưng không thể, trong lúc giãy dụa, cô vô tình cắn một cái.
Mùi máu tươi nhàn nhạt tràn vào khoang miệng, hơi thở của anh lùi lại một chút, gò má cô ửng hồng, vừa xấu hổ vừa sợ hãi, cô chỉ có thể tựa vào vai anh, hít thở yếu ớt.
“Cắn anh à?”
Giọng nói trầm khàn của anh giống như dã thú ẩn núp.
Giọng nói thiếu nữ mềm mại lại nghèn nghẹn, mắt đen sáng long lanh hơi ươn ướt, cô nhỏ giọng thanh minh: “Em, em không cố ý…”
Cô thật sự không cố ý cắn anh, chỉ là lúc hôn không thở được, sợ anh nuốt cả người cô vào.
Nhiệt độ cơ thể nóng rực của Hạ Nghiên Đình làm cô có cảm giác nguy hiểm đang đến gần, hai bàn tay yếu ớt chống lên vai anh, cô cố rời khỏi đùi anh.
Cô mới nhúc nhích một giây, anh đã giữ lấy eo cô, vững vàng kéo cô lại.
Sự sợ hãi trong ánh mắt thiếu nữ không thể thoát khỏi tầm nhìn của anh.
Từ trước đến nay, chỉ cần cô sợ hãi lùi bước, anh sẽ buông tha.
Nhưng đêm nay, d*c v*ng của anh quá mãnh liệt.
Một nụ hôn nữa lại đến, Thi Họa như tan chảy thành một vũng nước, đôi môi hơi sưng đỏ của cô nhẹ nhàng mấp máy.
Mặc dù cô không hiểu rõ chuyện đời, nhưng cũng lờ mờ cảm nhận được thân thể anh có biến đổi, cô càng lúng túng hơn, đôi mắt màu hổ phách vừa bối rối vừa xấu hổ, cô ngẩn người thật lâu, sau đó mới nghẹn ngào lên tiếng.
Nghe như hờn dỗi, cũng nghe như van xin.
“Đừng mà, Hạ Nghiên Đình, đừng như vậy nữa có được không…”
“Hạ Nghiên Đình, anh, anh nhịn một chút…”
Ánh đèn trong xe u ám, ánh mắt của anh bộc lộ cảm xúc mập mờ khó đoán.
Lâu thật lâu sau, đôi môi nóng hổi của anh lại chạm vào vành tai cô, từng từ từng chữ lại giống như cười khẽ: “Bà xã, em có biết mấy ngày qua, đêm nào anh cũng khổ sở tắm nước lạnh không?”
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Story
Chương 51
10.0/10 từ 30 lượt.