Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Chương 52
326@-
Giọng nói trầm thấp và chầm chậm dụ dỗ áp sát vành tai cô, dù cho không hiểu rõ chuyện đời, nhưng Thi Họa vẫn có thể nghe ra ẩn ý trong từng từ từng chữ mà anh nói.
Cô không hiểu.
Thật sự không hiểu tại sao một người lạnh lùng và cấm dục như thần Phật trong mắt người ngoài lại có thể sở hữu d*c v*ng vô độ thế này.
Gò má cô đỏ bừng như màu máu, tựa lên vai anh thở hổn hển.
Anh dừng nói giống như cố ý tra tấn cô, thử thách lý trí còn sót lại của cô.
Bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy eo cô, hơi nóng như thiêu đốt của lòng bàn tay anh dễ dàng xuyên qua chiếc sườn xám bằng gấm, sức lực này mang theo cảm giác áp bức của người bề trên.
Cô hoàn toàn thiếu kinh nghiệm trong chuyện yêu đương, giống như nai con mắc kẹt trong lòng bàn tay của anh, rất dễ bị mê hoặc, cũng không có bao nhiêu sức lực để chống cự.
Cũng may nỗi sợ bị tài xế nghe thấy cho phép cô giữ lại một chút lý trí.
Cô yếu ớt vòng tay qua cổ anh, nhân lúc anh chưa tiến xa hơn, cô vắt óc suy nghĩ một lát.
Nụ hôn đêm nay đã đến mức tình tứ thế này, hình như vẫn chưa đủ thỏa mãn anh.
Đàn ông gần ba mươi… không thể miễn nhiễm với nhu cầu này.
Hai người họ đã kết hôn được bốn tháng, hẹn hò được một tháng, thật ra cũng không phải là cô chưa chuẩn bị tâm lý.
Nhưng giờ phút này, đầu óc của cô quá hoang mang và chậm chạp, cuối cùng chỉ có thể nghĩ ra biện pháp trì hoãn hết sức vụng về…
Thi Họa chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt ươn ướt nhìn anh chằm chằm, bàn tay run rẩy giữ lấy cà vạt dưới cổ anh, đôi môi sưng đỏ ghé sát tai anh, nhỏ giọng nỉ non: “Về nhà trước được không, về nhà rồi nói, đừng, đừng trong xe…”
Lời van xin mềm mại của cô vừa phát ra, ghế sau của chiếc Pullman đột ngột chìm vào im lặng.
Im lặng đến mức cô chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Đôi mắt thâm sâu của anh u ám, đột ngột trấn tĩnh lại, hình như nhiệt độ cơ thể của anh cũng hạ xuống một chút vì lời cô nói.
Ngoài xe gió đêm gào thét, trong xe im lặng như tờ.
Cô chợt nhận ra, có phải kế hoãn binh của mình hơi vụng về hay không…
Tại sao lại giống như đang chuốc họa vào thân thế này.
…
Hóa ra trực giác của con gái cũng chính xác trong một số phương diện.
Một giây trước, chiếc Pullman thân dài màu đen vừa chạy vào Nhạn Tây Ngự Phủ, chậm rãi dừng lại trong màn đêm nồng đậm, một giây sau, Thi Họa đã bị anh bế ra khỏi xe.
Chân anh quá dài, đến mức khi bị anh bế lên, cô cũng cách mặt đất quá xa, cảm giác không thể chạm vào mặt đất càng làm cô hoảng hốt hơn.
Cô bắt đầu hối hận vì kế hoãn binh đã nói trong xe.
Nhưng thế gian này không có thuốc trị hối hận.
Người đàn ông mang d*c v*ng không kiềm chế bế cô công khai, không hề có ý thức né tránh người giúp việc nếu bị bắt gặp.
Tối nay, người giúp việc trong nhà đều tập trung lại để xem Gala Trung thu của phu nhân, đa số đều chưa đi ngủ.
Cho nên khi hai vợ chồng họ vừa bước vào cổng chính của Nhạn Tây đã gặp ngay một nhóm người trong sảnh lớn.
Dì Du đang bận rộn tới lui giữa nhà bếp và phòng ăn cũng bước lên chào hỏi họ theo thói quen: “Cửu gia và phu nhân đã về rồi, tối nay phu nhân dẫn chương trình lâu như vậy, nhất định là đói rồi, thức ăn khuya đã được chuẩn bị xong, có cháo hải sản mà phu nhân thích, phu nhân có muốn ăn một chén không…”
Dì Du chưa kịp dứt lời đã nhìn thấy rõ tình hình trước mắt, sắc mặt bà ấy cứng đờ.
Gò má của Thi Họa đỏ bừng, cô không dám nhìn dì Du.
Mặc dù đã chung sống một thời gian dài, cô và dì Du đã phát triển tình cảm chủ tớ, cô cũng chưa từng xem dì Du là người ngoài.
Nhưng không phải là người ngoài cũng không có nghĩa là có thể bị dì Du bắt gặp trong tình cảnh đáng xấu hổ thế này.
Cô xấu hổ muốn chết.
Thật ra Hạ Nghiên Đình chỉ bế cô như thời gian vết thương trên đầu gối cô hồi phục, nhưng khí chất của anh làm người ta cảm thấy mập mờ, hoặc có lẽ cô quá chột dạ, luôn nghĩ nhất định dì Du có thể cảm nhận được manh mối nhỏ nhất.
Cũng may dì Du rất có trách nhiệm, không cho phép ai bàn tán chuyện riêng tư của chủ nhà.
Sau khi hiểu ra sự tình, bà ấy lập tức cúi đầu, phi lễ vật thị, không nhìn nữa.
Thi Họa không nói một lời, nhưng sắc mặt của Hạ Nghiên Đình nghiêm túc, bước chân của anh gấp gáp đầy khả nghi, nhưng dáng đi của anh vẫn điềm tĩnh và vững vàng, giọng nói lạnh nhạt như mọi ngày.
“Cô ấy mệt, lát nữa ăn sau.”
Lúc vào thang máy, Thi Họa không thể không vùi mặt vào lồng ngực của anh.
Anh không nói thì không sao, càng giải thích càng giống như có gì đó không đúng.
/
Trăng tròn treo trên bầu trời đêm, ánh trăng sáng ngời lẳng lặng rót lên chiếc giường mềm mại trong phòng ngủ chính, gối và ga giường không tì vết.
Lúc thân thể cô chạm vào giường, đầu óc của Thi Họa trống rỗng, cô nín thở, suýt nữa đã quên mất mình phải thở, đôi mắt run rẩy như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ.
“Căng thẳng vậy sao?”
d*c v*ng của anh không bùng nổ như tưởng tượng, anh vươn tay v**t v* gò má cô, nhẹ nhàng lại kiềm chế.
Anh quá dịu dàng, ánh đèn trong phòng ngủ chính lại u ám thế này, cô chỉ có thể nghe được tiếng nhịp tim mình, ranh giới cuối cùng đứng trên bờ vực sụp đổ.
Đôi mắt đen nhánh của cô ươn ướt, mặc dù sợ hãi như vậy, nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm bàn tay thon dài đang cởi cà vạt trên cổ.
Cà vạt bị ném lên thảm trải sàn, bầu không khí mập mờ lập tức lan tỏa, chỉ mấy giây đã tràn ngập khắp căn phòng.
Anh giữ lấy bờ eo mảnh mai và yếu ớt của cô, cô mơ màng giữ lấy vai anh, dưới ánh trăng, hai cánh tay mềm mại như ngọc khẽ run rẩy, khiến cô trông càng quyến rũ động lòng người hơn.
Không rõ bản thân đã chuẩn bị kỹ càng hay chưa, nhưng mọi việc đột ngột vượt ngoài tầm kiểm soát…
Cả người cô mềm nhũn, đột nhiên không còn khao khát chống cự.
Bầu không khí mơ hồ, da thịt quyến luyến chạm vào nhau, Thi Họa nhắm mắt theo bản năng, muốn để mọi thứ tự tiến triển.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt, bàn tay trắng trẻo và đẹp mắt của anh chạm vào nút sườn xám của cô lại dừng hết nửa giây.
d*c v*ng nồng đậm trong đáy mắt phai nhạt một chút, cuối cùng cũng không tiến xa hơn.
Anh kiềm chế bản thân, hôn lên mí mắt run rẩy của cô, giọng nói trầm khàn và kiềm chế che giấu bao nhiêu tình cảm bí mật không nói thành lời, giống như dung túng, lại lộ ra sự trân trọng khó nén.
“Hay là em lấy mạng anh luôn đi.”
Bên tai cô, tiếng cười dịu dàng của anh vừa bất lực vừa trêu chọc.
Thi Họa hoang mang mở mắt, anh nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc đen bị mồ hôi thấm ướt, vén ra sau cổ cô.
Đối diện với đôi mắt đang cố che giấu d*c v*ng của anh, trái tim cô lại run rẩy hết lần này đến lần khác.
Rõ ràng d*c v*ng của anh đã đạt đến cực hạn.
Đột nhiên dừng lại.
Rõ ràng cô không hề từ chối, nhưng dường như anh nhìn thấu tâm sự bí mật của thiếu nữ, chưa sẵn sàng tiếp nhận.
Căn phòng yên tĩnh như vậy, trăng tròn trong trẻo chiếu lên góc mặt tao nhã và mê hoặc của anh.
Lần này, hình như đã nghe rõ tiếng bản thân mình vứt bỏ khiên giáp.
Cô hoàn toàn vứt bỏ tâm tư riêng của mình.
Ngoài kích động, cô còn hơi hoang mang.
Rõ ràng cuộc hôn nhân này bắt đầu từ việc cô chủ động bám lấy anh trong lúc tuyệt vọng nhất, tại sao người đàn ông này lại có thể dịu dàng đến vậy?
Cô từng tưởng tượng anh sẽ đối xử tốt với cô, nhưng chưa từng nghĩ anh lại tốt đến mức này.
/
Gala Trung thu năm nay của Đài truyền hình Kinh Bắc diễn ra thuận lợi, không chỉ tạo sức hút cho vô số chương trình đặc sắc mà còn khiến Thi Họa, ngôi sao mới trong ngành phát thanh truyền hình, trở nên nổi tiếng.
Tài khoản Weibo của Thi Họa vừa được tạo cách đây không lâu, thậm chí còn không buôn bán gì, trong một đêm đã tăng thêm một triệu người theo dõi, mấy ngày sau vẫn tiếp tục tăng lên, hiện tại đã vượt mốc ba triệu.
Thời gian này, Thi Họa là tâm điểm của sự chú ý, nhận được khoản tiền thưởng hậu hĩnh, còn được lãnh đạo trong đài truyền hình phê duyệt mười ngày nghỉ phép.
Thậm chí trong đài truyền hình còn có tin đồn, nói Thi Họa sẽ gia nhập Tổ Phát sóng, khả năng cao sẽ thay thế Triệu Duyệt Lâm, trở thành Đài Hoa thế hệ mới.
Đương nhiên Triệu Duyệt Lâm cảm thấy vô cùng lo lắng, nhưng bây giờ Thi Họa đang ở trên đỉnh cao của sự nghiệp, cô ấy không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể tạm thời chịu đựng, đi từng bước.
Trung thu những năm trước, Thi Họa luôn ở bên cạnh ông nội Hạ.
Năm nay lại khác, đêm Trung thu, cô bận rộn công việc, không thể về được, gia đình của Hạ Hành cũng thường quay về nhà cũ ở hai ngày vào dịp Trung thu.
Cô không muốn gặp mặt gia đình của Hạ Hành, muốn tránh mâu thuẫn, để ông nội không phải đứng trước tình thế khó xử. Cho nên cô cố tình đợi thêm hai ngày, gia đình Hạ Hành rời đi, cô mới về thăm ông.
Hạ Nghiên Đình cũng không để cô quay về một mình, anh tranh thủ giờ nghỉ trưa ngày đó để đi cùng cô.
Thi Họa biết anh chưa từng thân thiết với người lớn trong nhà họ Hạ, lần này đi cùng cô là để cho cô mặt mũi.
Cô biết nhất định là ông nội rất lo lắng về tình hình của cô sau khi kết hôn, Hạ Nghiên Đình ân cần, chu đáo, cô vô cùng cảm động.
Kinh Bắc vào thu rất sớm, nghe nói năm nay trời lạnh, nhiệt độ đã hơi thấp hơn cùng kỳ các năm trước.
Nhiệt độ trong nhà ổn định và dễ chịu, ông cụ vẫn mặc ấm, dưới chiếc nón len, gương mặt bệnh tật của ông càng gầy gò hơn.
Thi Họa lo lắng, đối với người già, mùa đông là mùa khó chịu nhất, không biết ông nội có thể chống chọi đến mùa xuân năm sau hay không.
Trong lòng cô u sầu, nhưng trước mặt ông lại không dám bộc lộ ra, chỉ chia sẻ chuyện tốt mà dạo này cô học được trong công việc.
Lúc nhìn thấy Thi Họa, gương mặt yếu ớt lại ấm áp của ông cụ Hạ không giấu được niềm vui, hình như tinh thần cũng tốt hơn mọi ngày.
Sau giờ ăn trưa, Hạ Nghiên Đình phải rời đi trước vì công việc, Thi Họa ở lại bầu bạn với ông nội, định ăn tối cùng ông, đợi đến khi ông đi ngủ mới về nhà.
Buổi chiều, ông cụ ngả người trên ghế dài ngủ một giấc, nhưng ông ngủ không sâu, chỉ mười sáu, mười bảy phút là tỉnh giấc.
Sau khi tỉnh giấc, ông còn hơi mơ màng, không hiểu sao giọng nói khàn khàn lại hơi gấp gáp, ông vội vàng hỏi cô: “Tiểu Họa, Lão Cửu đâu?”
Thi Họa không nghĩ nhiều, chỉ thật thà trả lời: “Anh ấy đi làm rồi ạ.”
Ông cụ nhíu mày, hình như hơi bất mãn: “Mới vừa đến mà, ông già này còn đang ngủ, sao nó lại rời đi?”
Thi Họa giật mình, nhớ Hạ Nghiên Đình vừa xin phép rời đi sau giờ ăn trưa chưa được bao lâu, chỉ mới nửa tiếng trước. Mà chưa kể anh nói phải đi vì bận rộn công việc, ông nội còn mỉm cười, gật đầu liên tục, rõ ràng không hề khó chịu chút nào.
Nhìn thấy sự tương phản giữa quá khứ và hiện tại, cô không khỏi sửng sốt, trong lòng càng bất an hơn.
Cô nhớ bác sĩ Châu điều trị riêng cho ông nội từng nói một khi ung thư tuyến tụy chuyển sang giai đoạn cuối, xác suất di căn lên não rất cao, khó tránh khỏi tổn hại đến chức năng của não bộ.
Lồng ngực cô khó chịu, đã biết là không thể thay đổi, nhưng vẫn cảm thấy buồn.
Cô dừng lại hai giây, cố điều chỉnh cảm xúc, giúp ông cụ uống nước ấm, giọng nói mềm mại chan chứa ý cười: “Ông nội, chiều nay Hạ Nghiên Đình phải gặp mặt một đối tác quan trọng, anh ấy đã đi rồi, nếu ông nội có chuyện cần tìm anh ấy, lát nữa anh ấy xong việc, ông lại gọi anh ấy về.”
Có sự hỗ trợ của Thi Họa, ông cụ chậm rãi uống liều thuốc buổi chiều, ông trấn tĩnh, dần dần lấy lại ý thức, mỉm cười trìu mến với cô: “Không tìm Lão Cửu, tìm nó làm gì, ông nội có chuyện muốn nói với Tiểu Họa.”
Ý định của Thi Họa là bầu bạn với ông cụ, đương nhiên cô rất sẵn lòng trò chuyện với ông.
“Ông nội, ông nói đi, con nghe.”
Mặc dù sắc mặt của ông cụ trắng bệch, nhưng ánh mắt vẫn sáng tỏ, ông chậm rãi nâng bàn tay già nua và gầy yếu, vỗ vỗ cánh tay của cháu gái nuôi.
“Tiểu Họa, con và Lão Cửu định khi nào mới có con?”
Thi Họa ngẩn người, cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng lời này xuất phát từ một ông cụ bảy mươi mấy tuổi cũng là chuyện rất bình thường.
Cô ngại ngùng cúi đầu, nhỏ giọng thì thầm: “Chuyện này… Bọn con cũng chưa bàn bạc, dù sao thì bọn con chỉ mới kết hôn chưa đến nửa năm, chắc là cũng không gấp.”
Sắc mặt của ông cụ nghiêm túc, trông không giống như đang nhàn nhã trò chuyện cùng cháu gái.
Giọng nói của ông nghiêm nghị, từng từ từng chữ đều chân thành căn dặn: “Lão Cửu có thể không gấp, nhưng con phải lên kế hoạch đi, ông nội không hối thúc các con có con ngay, nhưng đây là chuyện quan trọng nhất, lên kế hoạch sớm để tránh xung đột với lịch trình công tác của con, nhất là với một người phụ nữ xem trọng sự nghiệp như con, chuyện nối dõi tông đường phải lên kế hoạch sớm mới tốt.”
Nhìn thấy thái độ trịnh trọng của ông cụ, Thi Họa dần dần nhận ra ông không chỉ tán gẫu bình thường.
“Ông nội, sao tự dưng ông lại nói đến chuyện này…”
Ông cụ thở dài nặng nề: “Chậc, con cũng biết ông nội không còn dõi theo cuộc đời của con được bao lâu nữa, phần đời sau này hoàn toàn phụ thuộc vào con. Người chồng con chọn cũng không phải là một người bình thường, Lão Cửu là người đứng đầu của nhà họ Hạ, con là bà chủ tương lai của nhà họ Hạ, nối dõi tông đường là chuyện sống còn, ông nội khuyên con, bây giờ sự nghiệp của con đang trong thời kỳ phát triển, đây là lý tưởng của con từ hồi còn nhỏ, không thể xem nhẹ, hai năm tới con nên toàn tâm toàn ý vào công việc, sau đó phải chuẩn bị mang thai, năm thứ ba sau khi kết hôn chính là thời điểm tốt.”
Sau đó, ông còn dặn dò cô rất nhiều điều.
Thi Họa biết ông nội đứng về phía cô, dốc lòng lên kế hoạch cho cô, cho nên mặc dù quan điểm của ông không tương đồng với tư tưởng của cô, cô cũng ghi nhớ từng câu từng chữ trong lòng.
Cô biết sau khi ông nội qua đời, thế gian này sẽ không còn ai quan tâm cuộc đời của cô là một đoạn đường bằng phẳng hay là một vũng bùn.
Chớp mắt một cái, mặt trời đã lặn xuống, lời khuyên nhủ ân cần của ông cụ vẫn vương vấn bên tai.
“Là bà chủ tương lai của nhà họ Hạ, con chỉ có hai con đường, một là tham gia vào việc kinh doanh của tập đoàn, trở thành cánh tay phải đắc lực của Lão Cửu. Nhưng từ nhỏ, con đã không có hứng thú với việc này, ông nội cũng không thể tập trung bồi dưỡng con trong lĩnh vực đó, vậy thì chỉ còn con đường thứ hai, sinh người thừa kế càng sớm càng tốt, con gái hay con trai đều được, chỉ cần có con chung, trước mặt Lão Cửu, con sẽ luôn có một hàng phòng vệ, mặc dù nó không thân thiết với ông, nhưng ông đã nhìn nó lớn lên, nó sẽ không đối xử tệ với mẹ của con mình, thời gian còn dài, hôn nhân khó đoán, có quá nhiều biến số, những năm qua sống ở Kinh Bắc, hẳn là con đã chứng kiến nhiều cuộc ly hôn trong Kinh Khuyên.”
“Ông nội có thể nhìn ra, Lão Cửu đối xử với con rất tốt, nhưng dù sao con cũng không có điểm tựa, ngồi vững trên vị trí bà chủ của nhà họ Hạ chính là điểm tựa tốt nhất cho tương lai của con, thân phận của các con như vậy, tuyệt đối không được học theo người trẻ thời nay chuyện không muốn có con, có con rồi, con mới nhận được sự tôn trọng và công nhận của cả nhà họ Hạ, nói trắng ra, dù cho sau này con và Lão Cửu có ly hôn, con vẫn có quyền lực trong tay, sẽ không có ai dám xem thường con.”
“Lão Cửu không có người nhà, giống như một con chim ưng cô độc, nhưng nó cũng không tàn nhẫn và lạnh lùng như người đời thường nói, nó trọng tình trọng nghĩa. Hai đứa kết hôn, con chính là người thân cận nhất của nó, đương nhiên nó sẽ không đối xử tệ với con, nhưng dù sao các con cũng không có nền tảng tình cảm như vợ chồng bình thường, lại chưa ở bên nhau bao lâu, nếu có con sớm, đứa bé này sẽ trở thành mối liên kết mạnh mẽ nhất cho mối quan hệ của các con.”
…
Chín giờ tối.
Hạ Nghiên Đình về nhà cũ đón cô.
Chân dài bắt chéo, ngón tay thon dài lướt trên màn hình máy tính bảng, bờ lưng thoải mái dựa vào ghế, nhưng dáng vẻ vẫn đứng đắn như mọi ngày.
Thi Họa thấy anh đang xử lý công việc quan trọng, cũng biết dạo này anh rất bận rộn, hiện tại cô không có tinh thần, cho nên cũng không lên tiếng, chỉ ngồi đó ngẩn người.
Trong lúc đang xử lý công việc, hình như đã phát hiện tâm trạng của vợ mình không tốt, anh bình tĩnh nhìn sang, giọng nói nhẹ nhàng.
“Về nhà cũ rồi, sao lại không vui?”
Thi Họa chậm chạp hoàn hồn, cô cũng không giấu diếm, chỉ thẳng thắn nói: “Ông nội càng lúc càng gầy yếu, em luôn cảm thấy mình càng ngày càng có ít thời gian gặp ông hơn, em không nỡ xa ông.”
Ánh mắt cô không đành lòng.
Ngực trái của anh hơi khó chịu, dù cho chưa từng e ngại việc gì, nhưng sinh lão bệnh tử là chuyện anh không thể thay đổi.
Bất kể có quyền cao chức trọng thế nào, cũng có thời điểm lực bất tòng tâm.
“Không nỡ thì cứ ở lại thêm một chút, dạo này tình trạng của ông cụ tương đối ổn định, em cứ thoải mái đi.”
Thi Họa gượng cười, trái tim vô cùng khó chịu.
Cô bằng lòng ở bên ông cụ mỗi ngày, nhưng bài học trước đây vẫn còn khắc sâu trong lòng, dựa trên tư duy truyền thống của thế hệ trước, cô đã được gả ra ngoài, nếu sống tốt thì không nên về nhà quá thường xuyên, nếu về nhà quá thường xuyên, ông nội lại lo lắng cho cô.
Cô rũ mắt, vô thức nhìn vào ngón tay thon dài đang lướt trên màn hình của anh.
Đôi môi nhẹ nhàng mấp máy, rốt cuộc vẫn không thể nhịn được: “Chiều nay ông nội hỏi em…”
Thấy cô có chuyện muốn nói, anh tạm dừng công việc, quay đầu nhìn cô.
Đôi mắt thâm sâu lại dịu dàng của anh nhìn sang, trái tim của Thi Họa lỡ mất một nhịp.
Khi cô lên tiếng, anh luôn im lặng nhìn cô, hình như rất xem trọng cô, bất kể là chuyện có ý nghĩa hay không, anh đều không muốn bỏ lỡ bất kỳ lời nào cô nói.
Cuống họng cô khô khốc, không hiểu sao giọng nói lại trở nên yếu ớt: “Ông nội hỏi chúng ta định khi nào mới có con.”
Nghe đến đây, Hạ Nghiên Đình ngước mắt.
Chủ đề này làm anh bất ngờ.
Nhưng Thi Họa lại tiếp tục hỏi, câu hỏi mà chính cô cũng muốn có câu trả lời.
“Ông nội nói anh là ông chủ của nhà họ Hạ, gia đình lại neo người, chung quy lại là cần người nối dõi tông đường, vậy còn anh? Thật ra em cũng muốn biết suy nghĩ của anh, anh có muốn có con không? Có hy vọng chúng ta sớm sinh người thừa kế không?”
Đôi mắt lệ chi đen nhánh của cô chập chờn trong đêm, cực kỳ mê hoặc.
Có lẽ Hạ Nghiên Đình cũng không nghĩ nhiều, anh không do dự, chỉ bàn luận vấn đề: “Anh cũng không vội, chuyện người thừa kế, đương nhiên còn phải hỏi ý kiến của bà xã.”
Ý anh là, cô thích thì sinh, không thích thì không sinh.
Mỗi người phụ nữ đều có nhu cầu sinh nở và con cái khác nhau, có người thích con cái, có người không thích, chỉ là quan điểm cá nhân, không phân đúng sai.
Mà quan điểm của anh hoàn toàn phụ thuộc vào nguyện vọng của cô.
Nhưng Thi Họa lại hoang mang, không nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh.
Rõ ràng đã có được một đáp án rất nhẹ nhàng.
Không có ép buộc, cũng không có miễn cưỡng.
Nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại chùng xuống.
Hình như mọi điều ông nội nói đều là sự thật.
Lời khuyên của ông nội cũng là vấn đề thực tế mà cô phải cân nhắc trong tương lại.
Hạ Nghiên Đình đối xử với cô tốt như vậy vì cô là vợ anh.
Họ không có cơ sở tình cảm, anh có thể làm như vậy hoàn toàn là vì tính tình ngay thẳng và đứng đắn của anh, có lẽ còn là vì… một vài yếu tố lâu ngày sinh tình giữa nam và nữ.
Nhưng rốt cuộc thì, anh vẫn đối xử tốt với vợ mình.
Không phải là vì cô có điều gì đặc biệt.
Nếu cô gái mà anh kết hôn cách đây bốn tháng là người mà anh cất giấu trong ví, chắc hẳn anh đã đối xử với cô ấy tốt gấp ngàn lần.
Mình chỉ gặp may, tự đề cử bản thân, lại giành được thân phận bà Hạ.
Nhờ có thân phận này, cô đã hưởng thụ rất nhiều lợi ích mà trước đây có nằm mơ cũng không dám cầu.
Lẽ ra cô phải rất thỏa mãn, dù sao thì từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ người thân quá cố và ông nội Hạ, Hạ Nghiên Đình là người quan tâm đến cô nhất.
Nhưng tại sao cô lại không thể khống chế được lòng tham?
Muốn nhiều hơn nữa.
Đôi khi cô lại tưởng tượng, nếu hai người họ không có tờ hôn thú này thì sẽ như thế nào.
Có thể bị đối phương thu hút theo thời gian, phát triển một mối quan hệ như những cặp đôi bình thường, như vậy thì sẽ có nền tảng tình cảm vững chắc.
Vậy thì Hạ Nghiên Đình sẽ đối xử tốt với cô vì cô là người anh thích, chứ không phải vì cô là bà Hạ.
Hy vọng xa vời này quá hoang đường, cô mong mình thức tỉnh càng sớm càng tốt, nhưng lại không thể khống chế khao khát được anh yêu.
Thậm chí cô không hy vọng có một mối quan hệ lâu dài, chỉ mong Hạ Nghiên Đình có thể yêu cô nhiều như cô yêu anh, sinh ra hormone hấp dẫn nhau giữa nam và nữ.
Dù chỉ là tình yêu ngắn ngủi cũng được.
/
Khó khăn lắm mới được nghỉ phép hưởng lương, Thi Họa ngả đầu thất thần trên bàn.
Sau khi tỉnh lại, hình như cô đã đánh mất sự chìm đắm trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, đột nhiên lại rơi vào trạng thái ưu sầu, buồn bực.
Đương nhiên cô sẽ không lùi bước trong cuộc hôn nhân này.
Nhưng cô cần yên tĩnh một chút.
Tạm thời cô không biết cách cân bằng giữa tình yêu và hôn nhân.
Nếu như quá đắm chìm vào tình yêu nam nữ, cô sẽ không thể từng bước trưởng thành và trở thành bà Hạ như nguyện vọng của ông nội.
Thấy bà xã không yên lòng trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, Hạ tiên sinh hơi hoang mang.
Rõ ràng trước đó, tình cảm của hai người họ đã có tiến triển, bà xã cũng rất hưởng thụ giai đoạn mới, tiếp xúc rất thân mật.
Anh còn cảm thấy thỉnh thoảng Thi Họa tháo vỏ bọc dịu dàng và thận trọng xuống, để lộ tính tình mè nheo và bướng bỉnh là một phương hướng phát triển rất tốt.
Nhưng mấy ngày qua, hình như cô hơi chống đối.
Nhất là… chống đối nụ hôn của anh hàng đêm.
Anh không gay gắt, cũng không nóng nảy, anh biết nói đến chuyện tình cảm thì phải đi chậm rãi.
Hình như cô muốn chậm lại một chút, anh cũng chiều ý cô, ngay cả khi cô đề nghị đi du lịch một mình trong thời gian nghỉ phép, anh cũng vào vai một người chồng thấu hiểu, không hề phản đối.
Có lẽ anh nhận ra bà xã muốn ra ngoài một mình, không muốn anh đi cùng.
Hạ Nghiên Đình cũng hiểu ý, anh nói dạo này có một dự án sáp nhập quan trọng, phải đến Frankfurt công tác.
Thi Họa giải thích với anh, cô muốn thả lỏng và giải sầu một mình.
Thật ra cũng không có bao nhiêu tâm trạng để giải sầu.
Cô đặt vé máy bay đến vịnh Hương Sơn không phải là để ngắm cảnh, mà là để tảo mộ.
Thật ra năm nào cô cũng quay lại nơi này sau Trung thu, vì thời gian đó chính là sinh nhật của mẹ cô.
Năm nào cô cũng tranh thủ ngày nghỉ Trung thu hoặc Quốc khánh, gần ngày sinh nhật của mẹ cô, để đến nghĩa trang tảo mộ từng người thân đã qua đời.
Bởi vì đây là việc riêng, cô chưa từng nói với người khác, năm nào cũng vội vàng bay một mình về nơi này, sau đó lại vội vàng trở lại.
Năm nay cũng vậy, cô định đáp chuyến bay vào buổi chiều, ở lại khách sạn một đêm, sáng sớm hôm sau sẽ ra nghĩa trang.
Thật ra, vịnh Hương Sơn chính là vùng đất tràn ngập hồi ức tuổi thơ và hơi ấm gia đình, nhưng bình thường cô cũng không ở lại lâu, sợ sẽ hoài niệm.
Đảo Liên quá nhỏ, đi đâu cũng là hồi ức.
Mặc dù mục đích của cô không phải là đi thư giãn, nhưng cô nghe nhạc suốt đoạn đường, tâm trạng thoải mái mãi đến khi máy bay hạ cánh.
Dạo này áp lực công việc quá lớn, được ra ngoài vẫn vui vẻ hơn.
Nhưng Thi Họa hoàn toàn không ngờ mình lại gặp được Ula trên khoang thương gia.
Ula là trợ lý của Đỗ Sâm, trước khi Thi Họa chuyển đến Nhạn Tây Ngự Phủ, cô ấy đã hỗ trợ lựa chọn nội thất, còn đi cùng cô đến cửa hàng trang sức mua vòng ngọc phỉ thúy cho dì Lan.
Mặc dù chỉ mới gặp nhau một lần, nhưng cô đã có ấn tượng tốt về Ula.
Ula đến vịnh Hương Sơn công tác, gặp Thi Họa, cô ấy cũng rất vui vẻ, mặc dù thân phận khác nhau, nhưng dù sao họ cũng là hai cô gái trẻ, đi đường nhàm chán, có bạn trò chuyện dọc đường cũng tốt.
Thi Họa cảm thấy thật trùng hợp.
Nếu là trước đây, khả năng cao là hai người họ không thể tình cờ gặp gỡ, bởi vì cô thường ngồi hạng phổ thông, do sức ảnh hưởng của Gala Trung thu quá lớn, dạo này tên tuổi của cô rất nổi tiếng, bây giờ ra đường, cô thường xuyên bị người qua đường xin chụp ảnh, ký tên, ngay cả hôm nay ở sân bay, cô cũng bị kéo ra chụp ảnh ba, bốn lần.
Ula rất nhiệt tình, EQ lại cao, mỗi khi Thi Họa buồn chán nhìn ra cửa sổ, cô ấy lại chủ động bắt chuyện, lần nào cũng rất hài hước.
Khi Thi Họa yên tĩnh đọc sách, cô ấy cũng lẳng lặng làm việc của mình, lịch sự không quấy rầy cô.
Chuyến bay từ Kinh Bắc đến vịnh Hương Sơn kéo dài ba tiếng bốn mươi sáu phút, hai người rất hòa hợp, tâm tình của Thi Họa cũng thoải mái hơn một chút.
Thi Họa tự đặt phòng khách sạn, là khách sạn mà cô thường xuyên ghé đến.
Ula lại nhiệt tình mời cô ở cùng khách sạn với cô ấy, Thi Họa không giỏi từ chối người khác, mà cô lại rất thích Ula, vậy là cô gật đầu, định hủy đặt phòng.
Nhưng Ula đã giải quyết hết mọi thứ, quyết định đặt phòng tại khách sạn bảy sao Morpheus, người giàu nhất Liên Cảng, Tống Hạc Niên, đã bỏ ra mấy chục tỉ xây nên khách sạn này.
Morpheus là công trình thuộc giai đoạn thứ ba của Thành Phố Mộng Mơ, vừa được xây xong cách đây mấy năm, Thi Họa chưa từng đến đó, nhưng sáng sớm đã lên mạng xem đánh giá, cũng biết giá tiền đắt đỏ của khách sạn này.
Cũng là người làm công, cô ngạc nhiên hết sức: “Ula, bình thường đi công tác, cô đều ở khách sạn cao cấp vậy sao?”
Ula mỉm cười gật đầu: “Cũng không hẳn, Morpheus là sản nghiệp của nhà họ Tống, nhà họ Tống ở Liên Cảng hợp tác rất nhiều dự án với nhà họ Hạ, khách sạn do họ đứng tên đều có giảm giá, rất hợp túi tiền.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt của Ula che giấu bí mật gì đó, quá kín đáo, Thi Họa hoàn toàn không nhận ra.
Thi Họa chỉ âm thầm ngưỡng mộ, nghĩ dù sao cũng là tập đoàn Hạ Tỳ, đãi ngộ dành cho nhân viên đúng là làm người ta ao ước.
Trước khi lên máy bay, Thi Họa rất bình thản, thậm chí còn thấy hơi bức bối.
Nhưng có Ula đồng hành, lúc xuống máy bay, cô cảm thấy mình bị ảnh hưởng bởi Ula, cho nên lúc Ula mời cô buổi tối đến nhà hàng trên tháp quan sát Hương Sơn để ăn món Pháp và tận hưởng cảnh đêm, Thi Họa cũng gật đầu đồng ý.
Trước bữa tối, Ula còn nhắn tin WeChat với cô, gửi một tin nhắn thoại và nhãn dán chị em tốt.
[Ula: Phu nhân nhớ mặc đẹp một chút, tôi đã chọn một chiếc váy, lát nữa sẽ gửi đến phòng của cô, bây giờ rất khó đặt bàn trên tháp quan sát Hương Sơn, tôi phải đặt trước nửa năm mới được! Chúng ta hưởng thụ thôi!]
Thi Họa nhận được chiếc váy, không khỏi hoang mang.
Nhưng suốt đoạn đường, Ula nói rất nhiều chuyện liên quan đến thức ăn và thời trang, có thể thấy Ula là một người rất biết hưởng thụ vật chất.
Sau khi nghĩ ngợi một hồi, cô tự giải thích suy nghĩ của Ula, có lẽ Ula đã mang theo một chiếc váy xinh đẹp mà cô ấy muốn mặc, dù sao cô ấy cũng bận rộn công việc, ít khi có cơ hội vui chơi, có lẽ cô ấy xem chuyến công tác lần này là một kỳ nghỉ phép, dù sao họ cũng đi ăn tối cùng nhau, Ula chu đáo, sợ Thi Họa ăn mặc quá đơn giản, làm cô ấy ngại mặc đẹp, cho nên cô ấy mới gửi cho Thi Họa một chiếc váy.
Váy được đặt trong một chiếc hộp đen, bao bì không quá bắt mắt, nhưng lại rất nhã nhặn.
Thi Họa hơi tò mò, chậm rãi lấy chiếc váy đen từ trong hộp.
Màu đen thuần, nhìn qua không thấy chói mắt, nhưng lại tỏa ra nét đẹp cao quý. Cô chưa từng nghiên cứu các thương hiệu thời trang, sau khi nhìn thấy trọn vẹn chiếc váy, cô chỉ biết âm thầm ngưỡng mộ mắt thẩm mỹ tuyệt vời của Ula, tuy cảm thấy váy dự tiệc vừa rườm rà vừa nặng nề, nhưng cô không khỏi yêu chiếc váy này từ cái nhìn đầu tiên.
Thấy sắp đến giờ hẹn, cô vội vàng thay quần áo.
Lúc soi gương lại càng thích hơn, còn nghĩ lát nữa gặp Ula phải hỏi xem váy này là cô ấy thuê hay mua, mặc dù toàn bộ chi phí sẽ được hoàn trả cho Ula, nhưng cô vẫn muốn hỏi, tránh làm Ula tốn kém không hay.
Giường ngủ trong khách sạn Morpheus quá mềm mại, trải qua một chuyến bay mệt mỏi, Thi Họa vừa ngả đầu xuống gối đã ngủ một giấc.
Cho nên cô phải vội vàng tỉnh giấc, không thể trang điểm nhiều, chỉ gấp gáp đánh kem nền và son môi, sau đó lại đẩy cửa phòng bước ra.
Ula xuống lầu gọi taxi, Thi Họa mang giày cao gót, đứng trong sảnh khách sạn nhìn quanh, thu hút sự chú ý của người qua đường.
Cô cũng không hề biết Morpheus ít khi mở cửa cho công chúng, phòng khách sạn đều được giữ chỗ nội bộ, cho nên khách ra vào nơi này đều giàu có và cao quý.
Cô không có kiến thức về váy dự tiệc, nhưng không có nghĩa là người khác cũng vậy.
Một nhóm tiểu thư nhà giàu ghé qua, nhìn thấy chiếc váy của Thi Họa, họ không khỏi ngưỡng mộ.
Ngay cả những người thường xuyên nhìn thấy phụ nữ đẹp mặc váy áo lộng lẫy cũng không thể không dừng bước nhìn lại mấy lần.
Vốn dĩ vải đính cườm đã tương đối xa xỉ, mấy viên kim cương nhỏ điểm xuyết toàn thân giống như những vì sao tí hon, lấp lánh dưới đèn chùm pha lê của khách sạn, nhìn từ xa lại có cảm giác như cô mặc cả Dải Ngân hà trên người.
Thiết kế khoét eo độc đáo tôn lên đường cong của cô, Thi Họa đứng đó, lớp trang điểm khêm tốn, nhưng từng cử chí đều cao quý và tao nhã như thiên nga đen.
Ba phút sau, rốt cuộc Thi Họa cũng tìm thấy Ula, cô ấy cũng mặc một chiếc váy rất xinh đẹp, Thi Họa không cảm thấy có gì khác thường, cô mỉm cười bước đến gần, hai người họ lên xe.
Mấy tiểu thư nhà giàu trong sảnh khách sạn tấm tắc khen ngợi.
“Không phải là phiên bản giới hạn cao cấp của Ashi Studio sao?”
“Tôi từng thấy một ảnh hậu mặc chiếc váy tương tự trên thảm đỏ, nhưng không hoàn toàn giống, rõ ràng cái này tinh xảo hơn.”
“Mấy viên kim cương kia là thật đúng không, nhất định là chiếc váy này đáng giá mấy chục triệu…”
“Chậc, người đẹp vừa rồi trông quen quá, là ai nhỉ?”
“Quên rồi, nhưng đúng là đẹp thật.”
“Là cô ấy đấy! Người đẹp sườn xám dẫn chương trình Gala Trung thu mấy ngày trước! Chiếc sườn xám thêu hoa văn cây trúc quá đẹp mắt!”
“Hả, đúng là cô ấy rồi.”
“Đúng rồi, suýt nữa là không nhận ra.”
…
Lên xe, rời Morpheus đến tháp Hương Sơn.
Sau khi xuống xe, Thi Họa có cảm giác người xung quanh liên tục nhìn cô.
Trung thu năm nay trùng với Lễ Quốc khánh, hai ngày này rơi vào những ngày nghỉ lễ cuối cùng, nơi này càng đông du khách hơn.
Trong ký ức của mình, Thi Họa chưa từng mặc một chiếc váy đen thuần, cô có cảm giác rất mới mẻ, mà cô còn đi cùng một cô gái khác, không cảm thấy ngại ngùng chút nào, chỉ cảm thấy thoải mái.
Ban đầu, cô tưởng người qua đường nhìn cô là vì nhận ra cô đã xuất hiện trong Gala Trung thu.
Nhưng sau đó lại tình cờ nghe họ nói chuyện, rõ ràng là khẩu âm Hương Sơn, không phải là người từ đại lục đến đây du lịch.
Dù sao cũng là người bản địa, có nổi tiếng thế nào cũng không thể vang danh từ Kinh Bắc đến tận vịnh Hương Sơn.
Dần dần cũng nhận ra có gì đó không đúng.
Chẳng lẽ là vì chiếc váy này quá xinh đẹp.
Thi Họa không thể không hỏi: “Ula, chiếc váy này đắt lắm đúng không, chắc là cô đã trả tiền trước rồi, lát nữa ăn xong, tôi sẽ chuyển lại cho cô.”
Ula cố nhịn cười, nhưng không thể che giấu được niềm vui trên gương mặt.
Dù sao cô ấy cũng biết mình sắp lập công, không phải lo lắng về tiền thưởng tháng này, cô ấy đã chọn một chiếc túi mới để mua, nghĩ thôi đã thấy vui vẻ.
“Không đắt, mà công ty cũng sẽ hoàn trả cho tôi, phu nhân khách sáo với tôi làm gì?”
Thi Họa cũng không muốn dây dưa nữa, nhưng khi bước vào thang máy của tháp Hương Sơn, rốt cuộc cô cũng phát hiện rõ ràng có gì đó không đúng.
Tháp quan sát Hương Sơn cao ba trăm ba mươi tám mét, nhà hàng xoay tròn trên tầng cao nhất có thể nhìn ra toàn cảnh hòn đảo này, có thể ngắm Châu Thành gần đó, thậm chí còn ngắm được Đại Tự Sơn.
Một kiến trúc biểu tượng như vậy cũng trở thành địa điểm thu hút đông đảo khách du lịch.
Thi Họa sống ở đây từ hồi còn nhỏ, đương nhiên đã lên tòa tháp này mấy lần, nhưng lần nào đến đây, tòa tháp cũng đông nghịt người.
Chỉ có hôm nay, thang máy mới trống trơn, người phục vụ mặc âu phục phẳng phiu bấm số tầng cho họ.
Thi Họa vô cùng hoài nghi, cố tìm câu trả lời trong ánh mắt của Ula.
Nhưng Ula đã né tránh, rõ ràng cô ấy đang che giấu điều gì đó.
Đến tầng cao nhất, cửa thang máy từ từ mở ra, dù cho đã biết đó là một cái bẫy, Thi Họa cũng không khỏi tò mò, chậm rãi bước vào.
Nhà hàng trên đỉnh tháp yên ắng bất ngờ, hình như cả căn phòng đã được khách VIP bao trọn.
Ngoại trừ chiếc thảm phủ đầy hoa hồng Ecuador, cả phòng ăn rộng lớn không một bóng người.
Ánh đèn mờ ảo, ánh mắt của cô bị cảnh đêm ngoài cửa sổ lôi cuốn.
Bên ngoài cửa sổ sát đất ngắm toàn cảnh, vịnh Hương Sơn lộng lẫy về đêm đã đủ bắt mắt.
Nhưng trong lúc cô đang thất thần, một tiếng động lớn vang lên bên tai, khoảng cách quá xa, cô còn hoài nghi thính giác của mình, nhưng giây tiếp theo, ánh sáng vàng óng lại nhuộm khắp không gian, từng chùm pháo hoa xuyên qua bầu trời đêm, rực rỡ cả một khoảng trời, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, màn đêm nồng đậm đã sáng chói như ban ngày.
Cửa sổ kính trong suốt phản chiếu đôi mắt mở to của cô, đôi mắt màu hổ phách nhuộm màu mấy chùm pháo hoa tím vàng thay phiên nở rộ.
Pháo hoa nở rộ rồi biến mất.
Đẹp đến nỗi gây nghiện, như hoa quỳnh sớm nở tối tàn, ngắn ngủi lại làm người ta đau lòng.
Thi Họa đứng một mình trên cao.
Không nghe thấy tiếng reo hò của người bên dưới.
Du khách đồng loạt giơ điện thoại lên, đèn flash nhấp nháy không ngừng trước màn pháo hoa trên bầu trời, ai cũng hào hứng chia sẻ khung cảnh mà mình quay chụp được lên mạng xã hội.
“Trời ơi, hôm nay là ngày gì, có bắn pháo hoa à?”
“Không biết, chính quyền không thông báo.”
“Có phải là pháo hoa tư nhân không?”
“Ai mà mạnh tay thế, con trai của ông vua sòng bạc cầu hôn à?”
“Siêu, siêu, siêu hoành tráng, còn xa xỉ hơn cuộc thi pháo hoa quốc tế hàng năm!”
“Bạn mình chụp ảnh từ đỉnh Thung Lũng Bạc ở Châu Thành!”
“Tôi nghe nói là đại gia tự bắn pháo hoa, hình như là vì bà xã.”
“Mẹ nó, người giàu cũng một lòng một dạ với nhau sao, đúng là chuyện cổ tích, ghen tị quá.”
/
Không người nào biết.
Tối nay, tháp quan sát mở cửa chỉ vì một người phụ nữ duy nhất, không ngờ lại trở thành địa điểm đẹp nhất để ngắm pháo hoa.
Không ai biết tại sao tháp Hương Sơn lại đóng cửa vào ngày lễ.
Càng không ai biết màn pháo hoa tốn mấy trăm triệu tệ này xuất hiện là vì người nào.
Thi Họa ngơ ngác nhìn ra cửa sổ, chỉ có cảm giác như mình rơi vào giấc mộng đẹp đến khó thở.
Màn pháo hoa hoành tráng và lộng lẫy thế này chính là điều mà cô đã mơ ước từ hồi còn nhỏ làm công chúa, nhưng chưa từng dám mộng tưởng một khung cảnh chân thật và chấn động thế này.
Từng vầng mây sáng ngời mờ ảo, từng nhánh cây rực rỡ hài hòa.
Thi Họa cảm thấy khoang mũi đau xót, một làn nước che phủ đôi mắt cô.
Hóa ra người ta thật sự có thể xúc động trước khung cảnh xinh đẹp quá mức, thậm chí còn muốn khóc.
Đột nhiên Thi Họa nhìn thấy một bóng dáng nhã nhặn lại điềm tĩnh phản chiếu trên cửa sổ sát đất.
Người đàn ông cao lớn, vai rộng eo thon, mặc một bộ âu phục được may đo tỉ mỉ, trong khung cảnh pháo hoa lộng lẫy, cả người anh như bị một làn hơi nước màu vàng xám che phủ, khung cảnh bên ngoài trở nên tăm tối, chỉ có anh tỏa sáng rực rỡ, tay cầm một bó hoa hồng Ecuador, giống như một người đàn ông lịch thiệp đang chờ đợi đến giờ hẹn.
Trong ánh mắt ngẩn ngơ lại lơ đãng của Thi Họa, chân dài của anh nhàn nhã dạo bước, vẫn giữ dáng vẻ đứng đắn và điềm tĩnh thường ngày.
Nhưng cô nhìn ra một chút xíu dịu dàng trong đôi mắt tràn ngập ý cười của anh.
Anh dừng lại trước mặt cô, vẫn giữ thói quen thường ngày, không tiếc lời khen ngợi cô: “Tối nay cô Thi xinh đẹp động lòng người, anh đầu hàng khuất phục.”
Hàng mi dài của cô khẽ run rẩy, tim đập thình thịch như nhịp trống.
Giọng nói trầm thấp gợi cảm của anh vẫn tỏa ra sự mê hoặc quen thuộc, rất quyến rũ, dễ dàng chạm vào cảm xúc của người khác.
“Lady, will you be my girlfriend?”
Thi Họa rối như tơ vò, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay vì căng thẳng.
Nhưng cô vẫn nghiêm túc nhìn anh, hình như là muốn ở lại trong giấc mơ lãng mạn và lưu luyến này lâu hơn.
“Tại sao?”
Anh âm thầm chuẩn bị màn pháo hoa đêm nay, trịnh trọng bày tỏ tình cảm của mình.
Thi Họa vừa sợ hãi vừa hoảng hốt.
Mặc dù chuyện này tương xứng với khao khát mãnh liệt nhất trong lòng cô, nhưng cô vẫn muốn hỏi rõ.
Giọng nói trầm thấp và nhã nhặn của Hạ Nghiên Đình bộc lộ sự dịu dàng và kiên nhẫn xưa nay chưa từng có.
Hình như là đã đoán ra tâm tư chua xót của thiếu nữ, anh nói từng từ từng chữ, giải thích rõ ràng, chỉ muốn cô cảm thấy an toàn.
“Nhân vi ngã chung ý nhĩ. Mão nhâm hà kỳ tha nhân tố, chích hệ nam nhân trung ý nữ nhân khái chung ý.”
(Bởi vì anh thích em. Không vì bất kỳ yếu tố nào khác, chỉ là tình cảm đàn ông dành cho phụ nữ.)
“Cô Thi bằng lòng hẹn hò cùng anh chứ?”
Cổ họng của Thi Họa bị nước mắt mặn chát chặn lại, lâu thật lâu cũng không thể lên tiếng.
Pháo hoa ngoài cửa sổ vẫn tiếp tục nở rộ, rực rỡ và chói mắt.
Đối diện nhau hơn nửa phút.
Cô đột ngột tiến về phía trước trên đôi giày cao gót, dang rộng hai tay, bất ngờ lao vào lồng ngực rộng lớn của anh.
Gương mặt trắng trẻo cùng gò má đỏ thắm vùi sâu trong vòng tay anh.
Em đồng ý.
Rất nhỏ.
Nhưng anh lại nghe rõ ràng.
Đêm nay, thu phân vừa qua, hàn lộ đã đến, vịnh Hương Sơn mỹ miều và xinh đẹp, nhưng trong mắt cô chỉ có mùa xuân.
Bởi vì gặp được người mình thích, trái tim mới trở nên trọn vẹn.
——————–
Ngọc có lời muốn nói:
Lúc đến vịnh Hương Sơn, sếp Hạ nói tiếng Quảng Đông nên tác giả mới bổ sung thêm mấy đoạn giải nghĩa trong ngoặc đơn. Chương sau cũng vậy, những đoạn trong ngoặc đơn là tác giả giải nghĩa cho nội dung tiếng Quảng Đông trước đó.
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Giọng nói trầm thấp và chầm chậm dụ dỗ áp sát vành tai cô, dù cho không hiểu rõ chuyện đời, nhưng Thi Họa vẫn có thể nghe ra ẩn ý trong từng từ từng chữ mà anh nói.
Cô không hiểu.
Thật sự không hiểu tại sao một người lạnh lùng và cấm dục như thần Phật trong mắt người ngoài lại có thể sở hữu d*c v*ng vô độ thế này.
Gò má cô đỏ bừng như màu máu, tựa lên vai anh thở hổn hển.
Anh dừng nói giống như cố ý tra tấn cô, thử thách lý trí còn sót lại của cô.
Bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy eo cô, hơi nóng như thiêu đốt của lòng bàn tay anh dễ dàng xuyên qua chiếc sườn xám bằng gấm, sức lực này mang theo cảm giác áp bức của người bề trên.
Cô hoàn toàn thiếu kinh nghiệm trong chuyện yêu đương, giống như nai con mắc kẹt trong lòng bàn tay của anh, rất dễ bị mê hoặc, cũng không có bao nhiêu sức lực để chống cự.
Cũng may nỗi sợ bị tài xế nghe thấy cho phép cô giữ lại một chút lý trí.
Cô yếu ớt vòng tay qua cổ anh, nhân lúc anh chưa tiến xa hơn, cô vắt óc suy nghĩ một lát.
Nụ hôn đêm nay đã đến mức tình tứ thế này, hình như vẫn chưa đủ thỏa mãn anh.
Đàn ông gần ba mươi… không thể miễn nhiễm với nhu cầu này.
Hai người họ đã kết hôn được bốn tháng, hẹn hò được một tháng, thật ra cũng không phải là cô chưa chuẩn bị tâm lý.
Nhưng giờ phút này, đầu óc của cô quá hoang mang và chậm chạp, cuối cùng chỉ có thể nghĩ ra biện pháp trì hoãn hết sức vụng về…
Thi Họa chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt ươn ướt nhìn anh chằm chằm, bàn tay run rẩy giữ lấy cà vạt dưới cổ anh, đôi môi sưng đỏ ghé sát tai anh, nhỏ giọng nỉ non: “Về nhà trước được không, về nhà rồi nói, đừng, đừng trong xe…”
Lời van xin mềm mại của cô vừa phát ra, ghế sau của chiếc Pullman đột ngột chìm vào im lặng.
Im lặng đến mức cô chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Đôi mắt thâm sâu của anh u ám, đột ngột trấn tĩnh lại, hình như nhiệt độ cơ thể của anh cũng hạ xuống một chút vì lời cô nói.
Ngoài xe gió đêm gào thét, trong xe im lặng như tờ.
Cô chợt nhận ra, có phải kế hoãn binh của mình hơi vụng về hay không…
Tại sao lại giống như đang chuốc họa vào thân thế này.
…
Hóa ra trực giác của con gái cũng chính xác trong một số phương diện.
Một giây trước, chiếc Pullman thân dài màu đen vừa chạy vào Nhạn Tây Ngự Phủ, chậm rãi dừng lại trong màn đêm nồng đậm, một giây sau, Thi Họa đã bị anh bế ra khỏi xe.
Chân anh quá dài, đến mức khi bị anh bế lên, cô cũng cách mặt đất quá xa, cảm giác không thể chạm vào mặt đất càng làm cô hoảng hốt hơn.
Cô bắt đầu hối hận vì kế hoãn binh đã nói trong xe.
Nhưng thế gian này không có thuốc trị hối hận.
Người đàn ông mang d*c v*ng không kiềm chế bế cô công khai, không hề có ý thức né tránh người giúp việc nếu bị bắt gặp.
Tối nay, người giúp việc trong nhà đều tập trung lại để xem Gala Trung thu của phu nhân, đa số đều chưa đi ngủ.
Cho nên khi hai vợ chồng họ vừa bước vào cổng chính của Nhạn Tây đã gặp ngay một nhóm người trong sảnh lớn.
Dì Du đang bận rộn tới lui giữa nhà bếp và phòng ăn cũng bước lên chào hỏi họ theo thói quen: “Cửu gia và phu nhân đã về rồi, tối nay phu nhân dẫn chương trình lâu như vậy, nhất định là đói rồi, thức ăn khuya đã được chuẩn bị xong, có cháo hải sản mà phu nhân thích, phu nhân có muốn ăn một chén không…”
Dì Du chưa kịp dứt lời đã nhìn thấy rõ tình hình trước mắt, sắc mặt bà ấy cứng đờ.
Gò má của Thi Họa đỏ bừng, cô không dám nhìn dì Du.
Mặc dù đã chung sống một thời gian dài, cô và dì Du đã phát triển tình cảm chủ tớ, cô cũng chưa từng xem dì Du là người ngoài.
Nhưng không phải là người ngoài cũng không có nghĩa là có thể bị dì Du bắt gặp trong tình cảnh đáng xấu hổ thế này.
Cô xấu hổ muốn chết.
Thật ra Hạ Nghiên Đình chỉ bế cô như thời gian vết thương trên đầu gối cô hồi phục, nhưng khí chất của anh làm người ta cảm thấy mập mờ, hoặc có lẽ cô quá chột dạ, luôn nghĩ nhất định dì Du có thể cảm nhận được manh mối nhỏ nhất.
Cũng may dì Du rất có trách nhiệm, không cho phép ai bàn tán chuyện riêng tư của chủ nhà.
Sau khi hiểu ra sự tình, bà ấy lập tức cúi đầu, phi lễ vật thị, không nhìn nữa.
Thi Họa không nói một lời, nhưng sắc mặt của Hạ Nghiên Đình nghiêm túc, bước chân của anh gấp gáp đầy khả nghi, nhưng dáng đi của anh vẫn điềm tĩnh và vững vàng, giọng nói lạnh nhạt như mọi ngày.
“Cô ấy mệt, lát nữa ăn sau.”
Lúc vào thang máy, Thi Họa không thể không vùi mặt vào lồng ngực của anh.
Anh không nói thì không sao, càng giải thích càng giống như có gì đó không đúng.
/
Trăng tròn treo trên bầu trời đêm, ánh trăng sáng ngời lẳng lặng rót lên chiếc giường mềm mại trong phòng ngủ chính, gối và ga giường không tì vết.
Lúc thân thể cô chạm vào giường, đầu óc của Thi Họa trống rỗng, cô nín thở, suýt nữa đã quên mất mình phải thở, đôi mắt run rẩy như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ.
“Căng thẳng vậy sao?”
d*c v*ng của anh không bùng nổ như tưởng tượng, anh vươn tay v**t v* gò má cô, nhẹ nhàng lại kiềm chế.
Anh quá dịu dàng, ánh đèn trong phòng ngủ chính lại u ám thế này, cô chỉ có thể nghe được tiếng nhịp tim mình, ranh giới cuối cùng đứng trên bờ vực sụp đổ.
Đôi mắt đen nhánh của cô ươn ướt, mặc dù sợ hãi như vậy, nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm bàn tay thon dài đang cởi cà vạt trên cổ.
Cà vạt bị ném lên thảm trải sàn, bầu không khí mập mờ lập tức lan tỏa, chỉ mấy giây đã tràn ngập khắp căn phòng.
Anh giữ lấy bờ eo mảnh mai và yếu ớt của cô, cô mơ màng giữ lấy vai anh, dưới ánh trăng, hai cánh tay mềm mại như ngọc khẽ run rẩy, khiến cô trông càng quyến rũ động lòng người hơn.
Không rõ bản thân đã chuẩn bị kỹ càng hay chưa, nhưng mọi việc đột ngột vượt ngoài tầm kiểm soát…
Cả người cô mềm nhũn, đột nhiên không còn khao khát chống cự.
Bầu không khí mơ hồ, da thịt quyến luyến chạm vào nhau, Thi Họa nhắm mắt theo bản năng, muốn để mọi thứ tự tiến triển.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt, bàn tay trắng trẻo và đẹp mắt của anh chạm vào nút sườn xám của cô lại dừng hết nửa giây.
d*c v*ng nồng đậm trong đáy mắt phai nhạt một chút, cuối cùng cũng không tiến xa hơn.
Anh kiềm chế bản thân, hôn lên mí mắt run rẩy của cô, giọng nói trầm khàn và kiềm chế che giấu bao nhiêu tình cảm bí mật không nói thành lời, giống như dung túng, lại lộ ra sự trân trọng khó nén.
“Hay là em lấy mạng anh luôn đi.”
Bên tai cô, tiếng cười dịu dàng của anh vừa bất lực vừa trêu chọc.
Thi Họa hoang mang mở mắt, anh nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc đen bị mồ hôi thấm ướt, vén ra sau cổ cô.
Đối diện với đôi mắt đang cố che giấu d*c v*ng của anh, trái tim cô lại run rẩy hết lần này đến lần khác.
Rõ ràng d*c v*ng của anh đã đạt đến cực hạn.
Đột nhiên dừng lại.
Rõ ràng cô không hề từ chối, nhưng dường như anh nhìn thấu tâm sự bí mật của thiếu nữ, chưa sẵn sàng tiếp nhận.
Căn phòng yên tĩnh như vậy, trăng tròn trong trẻo chiếu lên góc mặt tao nhã và mê hoặc của anh.
Lần này, hình như đã nghe rõ tiếng bản thân mình vứt bỏ khiên giáp.
Cô hoàn toàn vứt bỏ tâm tư riêng của mình.
Ngoài kích động, cô còn hơi hoang mang.
Rõ ràng cuộc hôn nhân này bắt đầu từ việc cô chủ động bám lấy anh trong lúc tuyệt vọng nhất, tại sao người đàn ông này lại có thể dịu dàng đến vậy?
Cô từng tưởng tượng anh sẽ đối xử tốt với cô, nhưng chưa từng nghĩ anh lại tốt đến mức này.
/
Gala Trung thu năm nay của Đài truyền hình Kinh Bắc diễn ra thuận lợi, không chỉ tạo sức hút cho vô số chương trình đặc sắc mà còn khiến Thi Họa, ngôi sao mới trong ngành phát thanh truyền hình, trở nên nổi tiếng.
Tài khoản Weibo của Thi Họa vừa được tạo cách đây không lâu, thậm chí còn không buôn bán gì, trong một đêm đã tăng thêm một triệu người theo dõi, mấy ngày sau vẫn tiếp tục tăng lên, hiện tại đã vượt mốc ba triệu.
Thời gian này, Thi Họa là tâm điểm của sự chú ý, nhận được khoản tiền thưởng hậu hĩnh, còn được lãnh đạo trong đài truyền hình phê duyệt mười ngày nghỉ phép.
Thậm chí trong đài truyền hình còn có tin đồn, nói Thi Họa sẽ gia nhập Tổ Phát sóng, khả năng cao sẽ thay thế Triệu Duyệt Lâm, trở thành Đài Hoa thế hệ mới.
Đương nhiên Triệu Duyệt Lâm cảm thấy vô cùng lo lắng, nhưng bây giờ Thi Họa đang ở trên đỉnh cao của sự nghiệp, cô ấy không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể tạm thời chịu đựng, đi từng bước.
Trung thu những năm trước, Thi Họa luôn ở bên cạnh ông nội Hạ.
Năm nay lại khác, đêm Trung thu, cô bận rộn công việc, không thể về được, gia đình của Hạ Hành cũng thường quay về nhà cũ ở hai ngày vào dịp Trung thu.
Cô không muốn gặp mặt gia đình của Hạ Hành, muốn tránh mâu thuẫn, để ông nội không phải đứng trước tình thế khó xử. Cho nên cô cố tình đợi thêm hai ngày, gia đình Hạ Hành rời đi, cô mới về thăm ông.
Hạ Nghiên Đình cũng không để cô quay về một mình, anh tranh thủ giờ nghỉ trưa ngày đó để đi cùng cô.
Thi Họa biết anh chưa từng thân thiết với người lớn trong nhà họ Hạ, lần này đi cùng cô là để cho cô mặt mũi.
Cô biết nhất định là ông nội rất lo lắng về tình hình của cô sau khi kết hôn, Hạ Nghiên Đình ân cần, chu đáo, cô vô cùng cảm động.
Kinh Bắc vào thu rất sớm, nghe nói năm nay trời lạnh, nhiệt độ đã hơi thấp hơn cùng kỳ các năm trước.
Nhiệt độ trong nhà ổn định và dễ chịu, ông cụ vẫn mặc ấm, dưới chiếc nón len, gương mặt bệnh tật của ông càng gầy gò hơn.
Thi Họa lo lắng, đối với người già, mùa đông là mùa khó chịu nhất, không biết ông nội có thể chống chọi đến mùa xuân năm sau hay không.
Trong lòng cô u sầu, nhưng trước mặt ông lại không dám bộc lộ ra, chỉ chia sẻ chuyện tốt mà dạo này cô học được trong công việc.
Lúc nhìn thấy Thi Họa, gương mặt yếu ớt lại ấm áp của ông cụ Hạ không giấu được niềm vui, hình như tinh thần cũng tốt hơn mọi ngày.
Sau giờ ăn trưa, Hạ Nghiên Đình phải rời đi trước vì công việc, Thi Họa ở lại bầu bạn với ông nội, định ăn tối cùng ông, đợi đến khi ông đi ngủ mới về nhà.
Buổi chiều, ông cụ ngả người trên ghế dài ngủ một giấc, nhưng ông ngủ không sâu, chỉ mười sáu, mười bảy phút là tỉnh giấc.
Sau khi tỉnh giấc, ông còn hơi mơ màng, không hiểu sao giọng nói khàn khàn lại hơi gấp gáp, ông vội vàng hỏi cô: “Tiểu Họa, Lão Cửu đâu?”
Thi Họa không nghĩ nhiều, chỉ thật thà trả lời: “Anh ấy đi làm rồi ạ.”
Ông cụ nhíu mày, hình như hơi bất mãn: “Mới vừa đến mà, ông già này còn đang ngủ, sao nó lại rời đi?”
Thi Họa giật mình, nhớ Hạ Nghiên Đình vừa xin phép rời đi sau giờ ăn trưa chưa được bao lâu, chỉ mới nửa tiếng trước. Mà chưa kể anh nói phải đi vì bận rộn công việc, ông nội còn mỉm cười, gật đầu liên tục, rõ ràng không hề khó chịu chút nào.
Nhìn thấy sự tương phản giữa quá khứ và hiện tại, cô không khỏi sửng sốt, trong lòng càng bất an hơn.
Cô nhớ bác sĩ Châu điều trị riêng cho ông nội từng nói một khi ung thư tuyến tụy chuyển sang giai đoạn cuối, xác suất di căn lên não rất cao, khó tránh khỏi tổn hại đến chức năng của não bộ.
Lồng ngực cô khó chịu, đã biết là không thể thay đổi, nhưng vẫn cảm thấy buồn.
Cô dừng lại hai giây, cố điều chỉnh cảm xúc, giúp ông cụ uống nước ấm, giọng nói mềm mại chan chứa ý cười: “Ông nội, chiều nay Hạ Nghiên Đình phải gặp mặt một đối tác quan trọng, anh ấy đã đi rồi, nếu ông nội có chuyện cần tìm anh ấy, lát nữa anh ấy xong việc, ông lại gọi anh ấy về.”
Có sự hỗ trợ của Thi Họa, ông cụ chậm rãi uống liều thuốc buổi chiều, ông trấn tĩnh, dần dần lấy lại ý thức, mỉm cười trìu mến với cô: “Không tìm Lão Cửu, tìm nó làm gì, ông nội có chuyện muốn nói với Tiểu Họa.”
Ý định của Thi Họa là bầu bạn với ông cụ, đương nhiên cô rất sẵn lòng trò chuyện với ông.
“Ông nội, ông nói đi, con nghe.”
Mặc dù sắc mặt của ông cụ trắng bệch, nhưng ánh mắt vẫn sáng tỏ, ông chậm rãi nâng bàn tay già nua và gầy yếu, vỗ vỗ cánh tay của cháu gái nuôi.
“Tiểu Họa, con và Lão Cửu định khi nào mới có con?”
Thi Họa ngẩn người, cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng lời này xuất phát từ một ông cụ bảy mươi mấy tuổi cũng là chuyện rất bình thường.
Cô ngại ngùng cúi đầu, nhỏ giọng thì thầm: “Chuyện này… Bọn con cũng chưa bàn bạc, dù sao thì bọn con chỉ mới kết hôn chưa đến nửa năm, chắc là cũng không gấp.”
Sắc mặt của ông cụ nghiêm túc, trông không giống như đang nhàn nhã trò chuyện cùng cháu gái.
Giọng nói của ông nghiêm nghị, từng từ từng chữ đều chân thành căn dặn: “Lão Cửu có thể không gấp, nhưng con phải lên kế hoạch đi, ông nội không hối thúc các con có con ngay, nhưng đây là chuyện quan trọng nhất, lên kế hoạch sớm để tránh xung đột với lịch trình công tác của con, nhất là với một người phụ nữ xem trọng sự nghiệp như con, chuyện nối dõi tông đường phải lên kế hoạch sớm mới tốt.”
Nhìn thấy thái độ trịnh trọng của ông cụ, Thi Họa dần dần nhận ra ông không chỉ tán gẫu bình thường.
“Ông nội, sao tự dưng ông lại nói đến chuyện này…”
Ông cụ thở dài nặng nề: “Chậc, con cũng biết ông nội không còn dõi theo cuộc đời của con được bao lâu nữa, phần đời sau này hoàn toàn phụ thuộc vào con. Người chồng con chọn cũng không phải là một người bình thường, Lão Cửu là người đứng đầu của nhà họ Hạ, con là bà chủ tương lai của nhà họ Hạ, nối dõi tông đường là chuyện sống còn, ông nội khuyên con, bây giờ sự nghiệp của con đang trong thời kỳ phát triển, đây là lý tưởng của con từ hồi còn nhỏ, không thể xem nhẹ, hai năm tới con nên toàn tâm toàn ý vào công việc, sau đó phải chuẩn bị mang thai, năm thứ ba sau khi kết hôn chính là thời điểm tốt.”
Sau đó, ông còn dặn dò cô rất nhiều điều.
Thi Họa biết ông nội đứng về phía cô, dốc lòng lên kế hoạch cho cô, cho nên mặc dù quan điểm của ông không tương đồng với tư tưởng của cô, cô cũng ghi nhớ từng câu từng chữ trong lòng.
Cô biết sau khi ông nội qua đời, thế gian này sẽ không còn ai quan tâm cuộc đời của cô là một đoạn đường bằng phẳng hay là một vũng bùn.
Chớp mắt một cái, mặt trời đã lặn xuống, lời khuyên nhủ ân cần của ông cụ vẫn vương vấn bên tai.
“Là bà chủ tương lai của nhà họ Hạ, con chỉ có hai con đường, một là tham gia vào việc kinh doanh của tập đoàn, trở thành cánh tay phải đắc lực của Lão Cửu. Nhưng từ nhỏ, con đã không có hứng thú với việc này, ông nội cũng không thể tập trung bồi dưỡng con trong lĩnh vực đó, vậy thì chỉ còn con đường thứ hai, sinh người thừa kế càng sớm càng tốt, con gái hay con trai đều được, chỉ cần có con chung, trước mặt Lão Cửu, con sẽ luôn có một hàng phòng vệ, mặc dù nó không thân thiết với ông, nhưng ông đã nhìn nó lớn lên, nó sẽ không đối xử tệ với mẹ của con mình, thời gian còn dài, hôn nhân khó đoán, có quá nhiều biến số, những năm qua sống ở Kinh Bắc, hẳn là con đã chứng kiến nhiều cuộc ly hôn trong Kinh Khuyên.”
“Ông nội có thể nhìn ra, Lão Cửu đối xử với con rất tốt, nhưng dù sao con cũng không có điểm tựa, ngồi vững trên vị trí bà chủ của nhà họ Hạ chính là điểm tựa tốt nhất cho tương lai của con, thân phận của các con như vậy, tuyệt đối không được học theo người trẻ thời nay chuyện không muốn có con, có con rồi, con mới nhận được sự tôn trọng và công nhận của cả nhà họ Hạ, nói trắng ra, dù cho sau này con và Lão Cửu có ly hôn, con vẫn có quyền lực trong tay, sẽ không có ai dám xem thường con.”
“Lão Cửu không có người nhà, giống như một con chim ưng cô độc, nhưng nó cũng không tàn nhẫn và lạnh lùng như người đời thường nói, nó trọng tình trọng nghĩa. Hai đứa kết hôn, con chính là người thân cận nhất của nó, đương nhiên nó sẽ không đối xử tệ với con, nhưng dù sao các con cũng không có nền tảng tình cảm như vợ chồng bình thường, lại chưa ở bên nhau bao lâu, nếu có con sớm, đứa bé này sẽ trở thành mối liên kết mạnh mẽ nhất cho mối quan hệ của các con.”
…
Chín giờ tối.
Hạ Nghiên Đình về nhà cũ đón cô.
Chân dài bắt chéo, ngón tay thon dài lướt trên màn hình máy tính bảng, bờ lưng thoải mái dựa vào ghế, nhưng dáng vẻ vẫn đứng đắn như mọi ngày.
Thi Họa thấy anh đang xử lý công việc quan trọng, cũng biết dạo này anh rất bận rộn, hiện tại cô không có tinh thần, cho nên cũng không lên tiếng, chỉ ngồi đó ngẩn người.
Trong lúc đang xử lý công việc, hình như đã phát hiện tâm trạng của vợ mình không tốt, anh bình tĩnh nhìn sang, giọng nói nhẹ nhàng.
“Về nhà cũ rồi, sao lại không vui?”
Thi Họa chậm chạp hoàn hồn, cô cũng không giấu diếm, chỉ thẳng thắn nói: “Ông nội càng lúc càng gầy yếu, em luôn cảm thấy mình càng ngày càng có ít thời gian gặp ông hơn, em không nỡ xa ông.”
Ánh mắt cô không đành lòng.
Ngực trái của anh hơi khó chịu, dù cho chưa từng e ngại việc gì, nhưng sinh lão bệnh tử là chuyện anh không thể thay đổi.
Bất kể có quyền cao chức trọng thế nào, cũng có thời điểm lực bất tòng tâm.
“Không nỡ thì cứ ở lại thêm một chút, dạo này tình trạng của ông cụ tương đối ổn định, em cứ thoải mái đi.”
Thi Họa gượng cười, trái tim vô cùng khó chịu.
Cô bằng lòng ở bên ông cụ mỗi ngày, nhưng bài học trước đây vẫn còn khắc sâu trong lòng, dựa trên tư duy truyền thống của thế hệ trước, cô đã được gả ra ngoài, nếu sống tốt thì không nên về nhà quá thường xuyên, nếu về nhà quá thường xuyên, ông nội lại lo lắng cho cô.
Cô rũ mắt, vô thức nhìn vào ngón tay thon dài đang lướt trên màn hình của anh.
Đôi môi nhẹ nhàng mấp máy, rốt cuộc vẫn không thể nhịn được: “Chiều nay ông nội hỏi em…”
Thấy cô có chuyện muốn nói, anh tạm dừng công việc, quay đầu nhìn cô.
Đôi mắt thâm sâu lại dịu dàng của anh nhìn sang, trái tim của Thi Họa lỡ mất một nhịp.
Khi cô lên tiếng, anh luôn im lặng nhìn cô, hình như rất xem trọng cô, bất kể là chuyện có ý nghĩa hay không, anh đều không muốn bỏ lỡ bất kỳ lời nào cô nói.
Cuống họng cô khô khốc, không hiểu sao giọng nói lại trở nên yếu ớt: “Ông nội hỏi chúng ta định khi nào mới có con.”
Nghe đến đây, Hạ Nghiên Đình ngước mắt.
Chủ đề này làm anh bất ngờ.
Nhưng Thi Họa lại tiếp tục hỏi, câu hỏi mà chính cô cũng muốn có câu trả lời.
“Ông nội nói anh là ông chủ của nhà họ Hạ, gia đình lại neo người, chung quy lại là cần người nối dõi tông đường, vậy còn anh? Thật ra em cũng muốn biết suy nghĩ của anh, anh có muốn có con không? Có hy vọng chúng ta sớm sinh người thừa kế không?”
Đôi mắt lệ chi đen nhánh của cô chập chờn trong đêm, cực kỳ mê hoặc.
Có lẽ Hạ Nghiên Đình cũng không nghĩ nhiều, anh không do dự, chỉ bàn luận vấn đề: “Anh cũng không vội, chuyện người thừa kế, đương nhiên còn phải hỏi ý kiến của bà xã.”
Ý anh là, cô thích thì sinh, không thích thì không sinh.
Mỗi người phụ nữ đều có nhu cầu sinh nở và con cái khác nhau, có người thích con cái, có người không thích, chỉ là quan điểm cá nhân, không phân đúng sai.
Mà quan điểm của anh hoàn toàn phụ thuộc vào nguyện vọng của cô.
Nhưng Thi Họa lại hoang mang, không nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh.
Rõ ràng đã có được một đáp án rất nhẹ nhàng.
Không có ép buộc, cũng không có miễn cưỡng.
Nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại chùng xuống.
Hình như mọi điều ông nội nói đều là sự thật.
Lời khuyên của ông nội cũng là vấn đề thực tế mà cô phải cân nhắc trong tương lại.
Hạ Nghiên Đình đối xử với cô tốt như vậy vì cô là vợ anh.
Họ không có cơ sở tình cảm, anh có thể làm như vậy hoàn toàn là vì tính tình ngay thẳng và đứng đắn của anh, có lẽ còn là vì… một vài yếu tố lâu ngày sinh tình giữa nam và nữ.
Nhưng rốt cuộc thì, anh vẫn đối xử tốt với vợ mình.
Không phải là vì cô có điều gì đặc biệt.
Nếu cô gái mà anh kết hôn cách đây bốn tháng là người mà anh cất giấu trong ví, chắc hẳn anh đã đối xử với cô ấy tốt gấp ngàn lần.
Mình chỉ gặp may, tự đề cử bản thân, lại giành được thân phận bà Hạ.
Nhờ có thân phận này, cô đã hưởng thụ rất nhiều lợi ích mà trước đây có nằm mơ cũng không dám cầu.
Lẽ ra cô phải rất thỏa mãn, dù sao thì từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ người thân quá cố và ông nội Hạ, Hạ Nghiên Đình là người quan tâm đến cô nhất.
Nhưng tại sao cô lại không thể khống chế được lòng tham?
Muốn nhiều hơn nữa.
Đôi khi cô lại tưởng tượng, nếu hai người họ không có tờ hôn thú này thì sẽ như thế nào.
Có thể bị đối phương thu hút theo thời gian, phát triển một mối quan hệ như những cặp đôi bình thường, như vậy thì sẽ có nền tảng tình cảm vững chắc.
Vậy thì Hạ Nghiên Đình sẽ đối xử tốt với cô vì cô là người anh thích, chứ không phải vì cô là bà Hạ.
Hy vọng xa vời này quá hoang đường, cô mong mình thức tỉnh càng sớm càng tốt, nhưng lại không thể khống chế khao khát được anh yêu.
Thậm chí cô không hy vọng có một mối quan hệ lâu dài, chỉ mong Hạ Nghiên Đình có thể yêu cô nhiều như cô yêu anh, sinh ra hormone hấp dẫn nhau giữa nam và nữ.
Dù chỉ là tình yêu ngắn ngủi cũng được.
/
Khó khăn lắm mới được nghỉ phép hưởng lương, Thi Họa ngả đầu thất thần trên bàn.
Sau khi tỉnh lại, hình như cô đã đánh mất sự chìm đắm trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, đột nhiên lại rơi vào trạng thái ưu sầu, buồn bực.
Đương nhiên cô sẽ không lùi bước trong cuộc hôn nhân này.
Nhưng cô cần yên tĩnh một chút.
Tạm thời cô không biết cách cân bằng giữa tình yêu và hôn nhân.
Nếu như quá đắm chìm vào tình yêu nam nữ, cô sẽ không thể từng bước trưởng thành và trở thành bà Hạ như nguyện vọng của ông nội.
Thấy bà xã không yên lòng trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, Hạ tiên sinh hơi hoang mang.
Rõ ràng trước đó, tình cảm của hai người họ đã có tiến triển, bà xã cũng rất hưởng thụ giai đoạn mới, tiếp xúc rất thân mật.
Anh còn cảm thấy thỉnh thoảng Thi Họa tháo vỏ bọc dịu dàng và thận trọng xuống, để lộ tính tình mè nheo và bướng bỉnh là một phương hướng phát triển rất tốt.
Nhưng mấy ngày qua, hình như cô hơi chống đối.
Nhất là… chống đối nụ hôn của anh hàng đêm.
Anh không gay gắt, cũng không nóng nảy, anh biết nói đến chuyện tình cảm thì phải đi chậm rãi.
Hình như cô muốn chậm lại một chút, anh cũng chiều ý cô, ngay cả khi cô đề nghị đi du lịch một mình trong thời gian nghỉ phép, anh cũng vào vai một người chồng thấu hiểu, không hề phản đối.
Có lẽ anh nhận ra bà xã muốn ra ngoài một mình, không muốn anh đi cùng.
Hạ Nghiên Đình cũng hiểu ý, anh nói dạo này có một dự án sáp nhập quan trọng, phải đến Frankfurt công tác.
Thi Họa giải thích với anh, cô muốn thả lỏng và giải sầu một mình.
Thật ra cũng không có bao nhiêu tâm trạng để giải sầu.
Cô đặt vé máy bay đến vịnh Hương Sơn không phải là để ngắm cảnh, mà là để tảo mộ.
Thật ra năm nào cô cũng quay lại nơi này sau Trung thu, vì thời gian đó chính là sinh nhật của mẹ cô.
Năm nào cô cũng tranh thủ ngày nghỉ Trung thu hoặc Quốc khánh, gần ngày sinh nhật của mẹ cô, để đến nghĩa trang tảo mộ từng người thân đã qua đời.
Bởi vì đây là việc riêng, cô chưa từng nói với người khác, năm nào cũng vội vàng bay một mình về nơi này, sau đó lại vội vàng trở lại.
Năm nay cũng vậy, cô định đáp chuyến bay vào buổi chiều, ở lại khách sạn một đêm, sáng sớm hôm sau sẽ ra nghĩa trang.
Thật ra, vịnh Hương Sơn chính là vùng đất tràn ngập hồi ức tuổi thơ và hơi ấm gia đình, nhưng bình thường cô cũng không ở lại lâu, sợ sẽ hoài niệm.
Đảo Liên quá nhỏ, đi đâu cũng là hồi ức.
Mặc dù mục đích của cô không phải là đi thư giãn, nhưng cô nghe nhạc suốt đoạn đường, tâm trạng thoải mái mãi đến khi máy bay hạ cánh.
Dạo này áp lực công việc quá lớn, được ra ngoài vẫn vui vẻ hơn.
Nhưng Thi Họa hoàn toàn không ngờ mình lại gặp được Ula trên khoang thương gia.
Ula là trợ lý của Đỗ Sâm, trước khi Thi Họa chuyển đến Nhạn Tây Ngự Phủ, cô ấy đã hỗ trợ lựa chọn nội thất, còn đi cùng cô đến cửa hàng trang sức mua vòng ngọc phỉ thúy cho dì Lan.
Mặc dù chỉ mới gặp nhau một lần, nhưng cô đã có ấn tượng tốt về Ula.
Ula đến vịnh Hương Sơn công tác, gặp Thi Họa, cô ấy cũng rất vui vẻ, mặc dù thân phận khác nhau, nhưng dù sao họ cũng là hai cô gái trẻ, đi đường nhàm chán, có bạn trò chuyện dọc đường cũng tốt.
Thi Họa cảm thấy thật trùng hợp.
Nếu là trước đây, khả năng cao là hai người họ không thể tình cờ gặp gỡ, bởi vì cô thường ngồi hạng phổ thông, do sức ảnh hưởng của Gala Trung thu quá lớn, dạo này tên tuổi của cô rất nổi tiếng, bây giờ ra đường, cô thường xuyên bị người qua đường xin chụp ảnh, ký tên, ngay cả hôm nay ở sân bay, cô cũng bị kéo ra chụp ảnh ba, bốn lần.
Ula rất nhiệt tình, EQ lại cao, mỗi khi Thi Họa buồn chán nhìn ra cửa sổ, cô ấy lại chủ động bắt chuyện, lần nào cũng rất hài hước.
Khi Thi Họa yên tĩnh đọc sách, cô ấy cũng lẳng lặng làm việc của mình, lịch sự không quấy rầy cô.
Chuyến bay từ Kinh Bắc đến vịnh Hương Sơn kéo dài ba tiếng bốn mươi sáu phút, hai người rất hòa hợp, tâm tình của Thi Họa cũng thoải mái hơn một chút.
Thi Họa tự đặt phòng khách sạn, là khách sạn mà cô thường xuyên ghé đến.
Ula lại nhiệt tình mời cô ở cùng khách sạn với cô ấy, Thi Họa không giỏi từ chối người khác, mà cô lại rất thích Ula, vậy là cô gật đầu, định hủy đặt phòng.
Nhưng Ula đã giải quyết hết mọi thứ, quyết định đặt phòng tại khách sạn bảy sao Morpheus, người giàu nhất Liên Cảng, Tống Hạc Niên, đã bỏ ra mấy chục tỉ xây nên khách sạn này.
Morpheus là công trình thuộc giai đoạn thứ ba của Thành Phố Mộng Mơ, vừa được xây xong cách đây mấy năm, Thi Họa chưa từng đến đó, nhưng sáng sớm đã lên mạng xem đánh giá, cũng biết giá tiền đắt đỏ của khách sạn này.
Cũng là người làm công, cô ngạc nhiên hết sức: “Ula, bình thường đi công tác, cô đều ở khách sạn cao cấp vậy sao?”
Ula mỉm cười gật đầu: “Cũng không hẳn, Morpheus là sản nghiệp của nhà họ Tống, nhà họ Tống ở Liên Cảng hợp tác rất nhiều dự án với nhà họ Hạ, khách sạn do họ đứng tên đều có giảm giá, rất hợp túi tiền.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt của Ula che giấu bí mật gì đó, quá kín đáo, Thi Họa hoàn toàn không nhận ra.
Thi Họa chỉ âm thầm ngưỡng mộ, nghĩ dù sao cũng là tập đoàn Hạ Tỳ, đãi ngộ dành cho nhân viên đúng là làm người ta ao ước.
Trước khi lên máy bay, Thi Họa rất bình thản, thậm chí còn thấy hơi bức bối.
Nhưng có Ula đồng hành, lúc xuống máy bay, cô cảm thấy mình bị ảnh hưởng bởi Ula, cho nên lúc Ula mời cô buổi tối đến nhà hàng trên tháp quan sát Hương Sơn để ăn món Pháp và tận hưởng cảnh đêm, Thi Họa cũng gật đầu đồng ý.
Trước bữa tối, Ula còn nhắn tin WeChat với cô, gửi một tin nhắn thoại và nhãn dán chị em tốt.
[Ula: Phu nhân nhớ mặc đẹp một chút, tôi đã chọn một chiếc váy, lát nữa sẽ gửi đến phòng của cô, bây giờ rất khó đặt bàn trên tháp quan sát Hương Sơn, tôi phải đặt trước nửa năm mới được! Chúng ta hưởng thụ thôi!]
Thi Họa nhận được chiếc váy, không khỏi hoang mang.
Nhưng suốt đoạn đường, Ula nói rất nhiều chuyện liên quan đến thức ăn và thời trang, có thể thấy Ula là một người rất biết hưởng thụ vật chất.
Sau khi nghĩ ngợi một hồi, cô tự giải thích suy nghĩ của Ula, có lẽ Ula đã mang theo một chiếc váy xinh đẹp mà cô ấy muốn mặc, dù sao cô ấy cũng bận rộn công việc, ít khi có cơ hội vui chơi, có lẽ cô ấy xem chuyến công tác lần này là một kỳ nghỉ phép, dù sao họ cũng đi ăn tối cùng nhau, Ula chu đáo, sợ Thi Họa ăn mặc quá đơn giản, làm cô ấy ngại mặc đẹp, cho nên cô ấy mới gửi cho Thi Họa một chiếc váy.
Váy được đặt trong một chiếc hộp đen, bao bì không quá bắt mắt, nhưng lại rất nhã nhặn.
Thi Họa hơi tò mò, chậm rãi lấy chiếc váy đen từ trong hộp.
Màu đen thuần, nhìn qua không thấy chói mắt, nhưng lại tỏa ra nét đẹp cao quý. Cô chưa từng nghiên cứu các thương hiệu thời trang, sau khi nhìn thấy trọn vẹn chiếc váy, cô chỉ biết âm thầm ngưỡng mộ mắt thẩm mỹ tuyệt vời của Ula, tuy cảm thấy váy dự tiệc vừa rườm rà vừa nặng nề, nhưng cô không khỏi yêu chiếc váy này từ cái nhìn đầu tiên.
Thấy sắp đến giờ hẹn, cô vội vàng thay quần áo.
Lúc soi gương lại càng thích hơn, còn nghĩ lát nữa gặp Ula phải hỏi xem váy này là cô ấy thuê hay mua, mặc dù toàn bộ chi phí sẽ được hoàn trả cho Ula, nhưng cô vẫn muốn hỏi, tránh làm Ula tốn kém không hay.
Giường ngủ trong khách sạn Morpheus quá mềm mại, trải qua một chuyến bay mệt mỏi, Thi Họa vừa ngả đầu xuống gối đã ngủ một giấc.
Cho nên cô phải vội vàng tỉnh giấc, không thể trang điểm nhiều, chỉ gấp gáp đánh kem nền và son môi, sau đó lại đẩy cửa phòng bước ra.
Ula xuống lầu gọi taxi, Thi Họa mang giày cao gót, đứng trong sảnh khách sạn nhìn quanh, thu hút sự chú ý của người qua đường.
Cô cũng không hề biết Morpheus ít khi mở cửa cho công chúng, phòng khách sạn đều được giữ chỗ nội bộ, cho nên khách ra vào nơi này đều giàu có và cao quý.
Cô không có kiến thức về váy dự tiệc, nhưng không có nghĩa là người khác cũng vậy.
Một nhóm tiểu thư nhà giàu ghé qua, nhìn thấy chiếc váy của Thi Họa, họ không khỏi ngưỡng mộ.
Ngay cả những người thường xuyên nhìn thấy phụ nữ đẹp mặc váy áo lộng lẫy cũng không thể không dừng bước nhìn lại mấy lần.
Vốn dĩ vải đính cườm đã tương đối xa xỉ, mấy viên kim cương nhỏ điểm xuyết toàn thân giống như những vì sao tí hon, lấp lánh dưới đèn chùm pha lê của khách sạn, nhìn từ xa lại có cảm giác như cô mặc cả Dải Ngân hà trên người.
Thiết kế khoét eo độc đáo tôn lên đường cong của cô, Thi Họa đứng đó, lớp trang điểm khêm tốn, nhưng từng cử chí đều cao quý và tao nhã như thiên nga đen.
Ba phút sau, rốt cuộc Thi Họa cũng tìm thấy Ula, cô ấy cũng mặc một chiếc váy rất xinh đẹp, Thi Họa không cảm thấy có gì khác thường, cô mỉm cười bước đến gần, hai người họ lên xe.
Mấy tiểu thư nhà giàu trong sảnh khách sạn tấm tắc khen ngợi.
“Không phải là phiên bản giới hạn cao cấp của Ashi Studio sao?”
“Tôi từng thấy một ảnh hậu mặc chiếc váy tương tự trên thảm đỏ, nhưng không hoàn toàn giống, rõ ràng cái này tinh xảo hơn.”
“Mấy viên kim cương kia là thật đúng không, nhất định là chiếc váy này đáng giá mấy chục triệu…”
“Chậc, người đẹp vừa rồi trông quen quá, là ai nhỉ?”
“Quên rồi, nhưng đúng là đẹp thật.”
“Là cô ấy đấy! Người đẹp sườn xám dẫn chương trình Gala Trung thu mấy ngày trước! Chiếc sườn xám thêu hoa văn cây trúc quá đẹp mắt!”
“Hả, đúng là cô ấy rồi.”
“Đúng rồi, suýt nữa là không nhận ra.”
…
Lên xe, rời Morpheus đến tháp Hương Sơn.
Sau khi xuống xe, Thi Họa có cảm giác người xung quanh liên tục nhìn cô.
Trung thu năm nay trùng với Lễ Quốc khánh, hai ngày này rơi vào những ngày nghỉ lễ cuối cùng, nơi này càng đông du khách hơn.
Trong ký ức của mình, Thi Họa chưa từng mặc một chiếc váy đen thuần, cô có cảm giác rất mới mẻ, mà cô còn đi cùng một cô gái khác, không cảm thấy ngại ngùng chút nào, chỉ cảm thấy thoải mái.
Ban đầu, cô tưởng người qua đường nhìn cô là vì nhận ra cô đã xuất hiện trong Gala Trung thu.
Nhưng sau đó lại tình cờ nghe họ nói chuyện, rõ ràng là khẩu âm Hương Sơn, không phải là người từ đại lục đến đây du lịch.
Dù sao cũng là người bản địa, có nổi tiếng thế nào cũng không thể vang danh từ Kinh Bắc đến tận vịnh Hương Sơn.
Dần dần cũng nhận ra có gì đó không đúng.
Chẳng lẽ là vì chiếc váy này quá xinh đẹp.
Thi Họa không thể không hỏi: “Ula, chiếc váy này đắt lắm đúng không, chắc là cô đã trả tiền trước rồi, lát nữa ăn xong, tôi sẽ chuyển lại cho cô.”
Ula cố nhịn cười, nhưng không thể che giấu được niềm vui trên gương mặt.
Dù sao cô ấy cũng biết mình sắp lập công, không phải lo lắng về tiền thưởng tháng này, cô ấy đã chọn một chiếc túi mới để mua, nghĩ thôi đã thấy vui vẻ.
“Không đắt, mà công ty cũng sẽ hoàn trả cho tôi, phu nhân khách sáo với tôi làm gì?”
Thi Họa cũng không muốn dây dưa nữa, nhưng khi bước vào thang máy của tháp Hương Sơn, rốt cuộc cô cũng phát hiện rõ ràng có gì đó không đúng.
Tháp quan sát Hương Sơn cao ba trăm ba mươi tám mét, nhà hàng xoay tròn trên tầng cao nhất có thể nhìn ra toàn cảnh hòn đảo này, có thể ngắm Châu Thành gần đó, thậm chí còn ngắm được Đại Tự Sơn.
Một kiến trúc biểu tượng như vậy cũng trở thành địa điểm thu hút đông đảo khách du lịch.
Thi Họa sống ở đây từ hồi còn nhỏ, đương nhiên đã lên tòa tháp này mấy lần, nhưng lần nào đến đây, tòa tháp cũng đông nghịt người.
Chỉ có hôm nay, thang máy mới trống trơn, người phục vụ mặc âu phục phẳng phiu bấm số tầng cho họ.
Thi Họa vô cùng hoài nghi, cố tìm câu trả lời trong ánh mắt của Ula.
Nhưng Ula đã né tránh, rõ ràng cô ấy đang che giấu điều gì đó.
Đến tầng cao nhất, cửa thang máy từ từ mở ra, dù cho đã biết đó là một cái bẫy, Thi Họa cũng không khỏi tò mò, chậm rãi bước vào.
Nhà hàng trên đỉnh tháp yên ắng bất ngờ, hình như cả căn phòng đã được khách VIP bao trọn.
Ngoại trừ chiếc thảm phủ đầy hoa hồng Ecuador, cả phòng ăn rộng lớn không một bóng người.
Ánh đèn mờ ảo, ánh mắt của cô bị cảnh đêm ngoài cửa sổ lôi cuốn.
Bên ngoài cửa sổ sát đất ngắm toàn cảnh, vịnh Hương Sơn lộng lẫy về đêm đã đủ bắt mắt.
Nhưng trong lúc cô đang thất thần, một tiếng động lớn vang lên bên tai, khoảng cách quá xa, cô còn hoài nghi thính giác của mình, nhưng giây tiếp theo, ánh sáng vàng óng lại nhuộm khắp không gian, từng chùm pháo hoa xuyên qua bầu trời đêm, rực rỡ cả một khoảng trời, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, màn đêm nồng đậm đã sáng chói như ban ngày.
Cửa sổ kính trong suốt phản chiếu đôi mắt mở to của cô, đôi mắt màu hổ phách nhuộm màu mấy chùm pháo hoa tím vàng thay phiên nở rộ.
Pháo hoa nở rộ rồi biến mất.
Đẹp đến nỗi gây nghiện, như hoa quỳnh sớm nở tối tàn, ngắn ngủi lại làm người ta đau lòng.
Thi Họa đứng một mình trên cao.
Không nghe thấy tiếng reo hò của người bên dưới.
Du khách đồng loạt giơ điện thoại lên, đèn flash nhấp nháy không ngừng trước màn pháo hoa trên bầu trời, ai cũng hào hứng chia sẻ khung cảnh mà mình quay chụp được lên mạng xã hội.
“Trời ơi, hôm nay là ngày gì, có bắn pháo hoa à?”
“Không biết, chính quyền không thông báo.”
“Có phải là pháo hoa tư nhân không?”
“Ai mà mạnh tay thế, con trai của ông vua sòng bạc cầu hôn à?”
“Siêu, siêu, siêu hoành tráng, còn xa xỉ hơn cuộc thi pháo hoa quốc tế hàng năm!”
“Bạn mình chụp ảnh từ đỉnh Thung Lũng Bạc ở Châu Thành!”
“Tôi nghe nói là đại gia tự bắn pháo hoa, hình như là vì bà xã.”
“Mẹ nó, người giàu cũng một lòng một dạ với nhau sao, đúng là chuyện cổ tích, ghen tị quá.”
/
Không người nào biết.
Tối nay, tháp quan sát mở cửa chỉ vì một người phụ nữ duy nhất, không ngờ lại trở thành địa điểm đẹp nhất để ngắm pháo hoa.
Không ai biết tại sao tháp Hương Sơn lại đóng cửa vào ngày lễ.
Càng không ai biết màn pháo hoa tốn mấy trăm triệu tệ này xuất hiện là vì người nào.
Thi Họa ngơ ngác nhìn ra cửa sổ, chỉ có cảm giác như mình rơi vào giấc mộng đẹp đến khó thở.
Màn pháo hoa hoành tráng và lộng lẫy thế này chính là điều mà cô đã mơ ước từ hồi còn nhỏ làm công chúa, nhưng chưa từng dám mộng tưởng một khung cảnh chân thật và chấn động thế này.
Từng vầng mây sáng ngời mờ ảo, từng nhánh cây rực rỡ hài hòa.
Thi Họa cảm thấy khoang mũi đau xót, một làn nước che phủ đôi mắt cô.
Hóa ra người ta thật sự có thể xúc động trước khung cảnh xinh đẹp quá mức, thậm chí còn muốn khóc.
Đột nhiên Thi Họa nhìn thấy một bóng dáng nhã nhặn lại điềm tĩnh phản chiếu trên cửa sổ sát đất.
Người đàn ông cao lớn, vai rộng eo thon, mặc một bộ âu phục được may đo tỉ mỉ, trong khung cảnh pháo hoa lộng lẫy, cả người anh như bị một làn hơi nước màu vàng xám che phủ, khung cảnh bên ngoài trở nên tăm tối, chỉ có anh tỏa sáng rực rỡ, tay cầm một bó hoa hồng Ecuador, giống như một người đàn ông lịch thiệp đang chờ đợi đến giờ hẹn.
Trong ánh mắt ngẩn ngơ lại lơ đãng của Thi Họa, chân dài của anh nhàn nhã dạo bước, vẫn giữ dáng vẻ đứng đắn và điềm tĩnh thường ngày.
Nhưng cô nhìn ra một chút xíu dịu dàng trong đôi mắt tràn ngập ý cười của anh.
Anh dừng lại trước mặt cô, vẫn giữ thói quen thường ngày, không tiếc lời khen ngợi cô: “Tối nay cô Thi xinh đẹp động lòng người, anh đầu hàng khuất phục.”
Hàng mi dài của cô khẽ run rẩy, tim đập thình thịch như nhịp trống.
Giọng nói trầm thấp gợi cảm của anh vẫn tỏa ra sự mê hoặc quen thuộc, rất quyến rũ, dễ dàng chạm vào cảm xúc của người khác.
“Lady, will you be my girlfriend?”
Thi Họa rối như tơ vò, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay vì căng thẳng.
Nhưng cô vẫn nghiêm túc nhìn anh, hình như là muốn ở lại trong giấc mơ lãng mạn và lưu luyến này lâu hơn.
“Tại sao?”
Anh âm thầm chuẩn bị màn pháo hoa đêm nay, trịnh trọng bày tỏ tình cảm của mình.
Thi Họa vừa sợ hãi vừa hoảng hốt.
Mặc dù chuyện này tương xứng với khao khát mãnh liệt nhất trong lòng cô, nhưng cô vẫn muốn hỏi rõ.
Giọng nói trầm thấp và nhã nhặn của Hạ Nghiên Đình bộc lộ sự dịu dàng và kiên nhẫn xưa nay chưa từng có.
Hình như là đã đoán ra tâm tư chua xót của thiếu nữ, anh nói từng từ từng chữ, giải thích rõ ràng, chỉ muốn cô cảm thấy an toàn.
“Nhân vi ngã chung ý nhĩ. Mão nhâm hà kỳ tha nhân tố, chích hệ nam nhân trung ý nữ nhân khái chung ý.”
(Bởi vì anh thích em. Không vì bất kỳ yếu tố nào khác, chỉ là tình cảm đàn ông dành cho phụ nữ.)
“Cô Thi bằng lòng hẹn hò cùng anh chứ?”
Cổ họng của Thi Họa bị nước mắt mặn chát chặn lại, lâu thật lâu cũng không thể lên tiếng.
Pháo hoa ngoài cửa sổ vẫn tiếp tục nở rộ, rực rỡ và chói mắt.
Đối diện nhau hơn nửa phút.
Cô đột ngột tiến về phía trước trên đôi giày cao gót, dang rộng hai tay, bất ngờ lao vào lồng ngực rộng lớn của anh.
Gương mặt trắng trẻo cùng gò má đỏ thắm vùi sâu trong vòng tay anh.
Em đồng ý.
Rất nhỏ.
Nhưng anh lại nghe rõ ràng.
Đêm nay, thu phân vừa qua, hàn lộ đã đến, vịnh Hương Sơn mỹ miều và xinh đẹp, nhưng trong mắt cô chỉ có mùa xuân.
Bởi vì gặp được người mình thích, trái tim mới trở nên trọn vẹn.
——————–
Ngọc có lời muốn nói:
Lúc đến vịnh Hương Sơn, sếp Hạ nói tiếng Quảng Đông nên tác giả mới bổ sung thêm mấy đoạn giải nghĩa trong ngoặc đơn. Chương sau cũng vậy, những đoạn trong ngoặc đơn là tác giả giải nghĩa cho nội dung tiếng Quảng Đông trước đó.
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Story
Chương 52
10.0/10 từ 30 lượt.