Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Chương 50
305@-
Ánh đèn ấm áp, bầu không khí dịu dàng lại mờ ám tràn ngập phòng ngủ chính.
Không khí tươi mới, hoàn toàn khác với những đêm trước.
Cô nhạy cảm biết rằng sự thay đổi này là do mối quan hệ giữa hai người họ đã chuyển biến rất nhiều so với trước đây.
Giọng nói của anh vừa kiên định vừa nghiêm túc, lại lộ ra sự dụ dỗ không che giấu, lúc anh lên tiếng, đôi mắt đen sâu thẳm của anh lại nhìn cô chăm chú.
Ánh mắt của Thi Họa né tránh đủ mọi phía, rất hoảng hốt, không có nơi nào để ẩn núp.
Giống như nai con, hồn nhiên, ngây thơ, nhưng trong mắt Hạ Nghiên Đình lúc này, cô lại cực kỳ gợi cảm.
Cô vội vàng từ chối, giọng nói mềm mại hơi giận dỗi: “Không, không cần, em tự làm được, em chỉ bị thương ở chân thôi mà…”
Lúc nói lời này, cô còn nhúc nhích thân thể, cố gắng tự xuống giường, nhưng băng gạc trên đầu gối ngăn cản cô co chân một cách bình thường, di chuyển rất bất tiện.
Khó khăn lắm mới cử động được một chút, cô còn chưa kịp xuống giường, đột nhiên lại bị bế lên.
Thi Họa khẽ kêu lên một tiếng, ngước mắt lên lại nhìn thấy góc mặt đứng đắn và tao nhã của anh.
Rõ ràng nên cảm thấy anh có ý đồ xấu, nhưng sắc mặt của anh lại quá kiềm chế và đứng đắn, làm cô cảm thấy anh chỉ đang tốt bụng giúp đỡ người bị thương mà thôi…
Vào phòng tắm, bầu không khí càng mập mờ hơn.
Nhưng Hạ Nghiên Đình chỉ đặt cô lên thành bồn tắm tròn, có lẽ là sợ cô bị cảm lạnh, anh còn trải hai chiếc khăn lông trước khi đặt cô ngồi xuống.
Thi Họa ngồi trên thành bồn tắm, đầu gối bị thương hơi cong lại, nhìn anh cúi người xả nước ấm, điều chỉnh nhiệt độ nước cho cô, cô cúi đầu, cảm thấy không quen lắm, vừa xấu hổ vừa mất tự nhiên, hình như là chưa quen được anh “phục vụ”.
Mãi đến khi Hạ Nghiên Đình bấm điều khiển từ xa, kích hoạt một chiếc bục bên thành bồn tắm, cô không khỏi tò mò nhìn sang, sau khi nhìn rõ, cô không thể không âm thầm cảm thán, chiếc bồn tắm được sản xuất tại Đức quá thân thiện với người dùng, hình như chiếc bục này có rất nhiều công dụng, cô không thể đoán ra công dụng cụ thể của nó ngay lập tức, chỉ cảm thấy bây giờ cô có thể dùng nó để gác chân.
Làn hơi nước chậm rãi bốc lên trên bồn tắm, mặc dù chưa chạm vào nước, Thi Họa đã cảm thấy bản thân mình ươn ướt.
Giọng nói của cô mập mờ: “Hay quá, chiếc bục này rất tiện lợi, anh có thể đi ra ngoài được rồi…”
Những cảm xúc chập chờn trong đáy mắt của Hạ Nghiên Đình biến mất, chỉ chừa lại sự kiềm chế vững vàng như một vị thần linh.
“Cần gì thì gọi anh.”
Giọng nói nhẹ nhàng lại hờ hững, anh sải bước ra ngoài.
Cửa phòng tắm đóng chặt, Thi Họa âm thầm nuốt nước bọt.
Đầu ngón tay run rẩy cởi nút áo, cô chậm rãi ngồi vào bồn tắm.
Nhiệt độ nước thích hợp, không quá lạnh cũng không quá nóng, bởi vì cô bị thương, mực nước cũng thấp hơn bình thường, tránh làm ướt vết thương của cô.
Cô tắm rửa cẩn thận, một phần là vì sợ làm ướt vết thương, gây nhiễm trùng.
Nhưng chủ yếu là vì sợ mình thao tác không đúng lại gây thêm rắc rối, đến lúc đó sẽ làm phiền Hạ Nghiên Đình.
Tối nay, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, dù cho đã bước vào trạng thái yêu đương, nhưng cô vẫn hơi luống cuống tay chân.
Cũng may mọi chuyện rất thuận lợi, cô cũng tắm rửa xong, mặc dù di chuyển hơi chậm, nhưng rốt cuộc cũng không gây ra rắc rối gì.
Cô ngồi trên ghế trong phòng tắm để sấy tóc, cuối cùng phải xác nhận quần áo đã chỉnh tề mấy lần mới mở cửa phòng tắm.
Bởi vì đầu gối bên phải không thể dùng sức nhiều, chân trái của cô gần như chống đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể, phải bám vào mép cửa mới có thể đứng vững.
Nhưng mới đứng vững được một giây, hai chân đột ngột bị nhấc lên.
Thân thể cô được bao bọc trong vòng tay quen thuộc, Thi Họa áp gò má lên lồng ngực của anh, cảm nhận mùi hương nam tính, mạnh mẽ, lôi cuốn, tự dưng vành tai cô ửng đỏ.
Đã biết anh chỉ bế cô về giường để tránh cho cô phải đi khập khiễng một đoạn đường.
Nhưng những hình ảnh gợi cảm và làm người ta say mê lại hiện lên trong đầu.
Thân thể cô chạm vào chiếc nệm giường mềm mại, anh khẽ nâng tay đắp chăn cho cô, cô chưa kịp nghĩ ngợi tiếp, giọng nói điềm đạm và vững vàng lại vang lên: “Em nghỉ ngơi trước đi, anh đi tắm.”
Không gian xung quanh giường ngủ chìm vào im lặng, Thi Họa nhắm mắt, cả ngày bận rộn, lại còn bị thương, phải vào bệnh viện, rõ ràng là rất mệt mỏi, nhưng cô lại không buồn ngủ lắm.
Cửa phòng tắm đóng lại, chỉ một chút xíu đã mở ra.
Cô nhắm mắt, thính giác cũng trở nên cực kỳ nhạy cảm, tiếng dép lê của anh vang lên từ xa đến gần, mùi gỗ đàn hương mát lạnh quen thuộc hòa cùng hương thơm thoang thoảng sau khi tắm cùng nhau xâm nhập khoang mũi của cô, làm cô không thể không mở mắt.
“Chân có đau không?”
Hạ Nghiên Đình v**t v* gò má âm ấm của cô, rất nhanh, nhanh đến mức cô còn chưa kịp phản ứng.
Giọng nói của anh điềm tĩnh, chỉ nghe ra lo lắng, không nghe ra ý gì khác.
Rõ ràng là đã cùng chung chăn gối một thời gian, cô cũng đã quen ôm gối mèo để yên giấc hàng đêm, nhưng tối nay, tâm trí của cô lại rối như tơ vò.
Bởi vì tối nay, họ là một cặp vợ chồng.
Mặc dù đã ngủ cùng giường, nhưng cô cũng kiềm chế những suy nghĩ bậy bạ của mình, toàn bộ tình cảm đều bị che giấu.
Nhưng sau khi trở về từ bệnh viện, họ từ vợ chồng giả trở thành vợ chồng thật.
Thi Họa không biết lịch sử tình trường của Hạ Nghiên Đình, mà bản thân lại gần như không có kinh nghiệm.
Nghĩ đến chuyện bây giờ anh là bạn trai thật, cô cảm thấy cảnh họ cùng chung chăn gối còn xấu hổ hơn.
Chiếc cổ thon nhỏ và trắng trẻo của cô rụt vào trong chăn, cô lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không đau, em buồn ngủ, em muốn ngủ…”
Sắc mặt của Hạ Nghiên Đình bình tĩnh, dường như anh không phát hiện ra sự luống cuống và qua loa chiếu lệ của cô, chỉ khẽ nâng tay, lòng bàn tay áp vào trán cô, kiểm tra nhiệt độ cơ thể, xác nhận cô không bị sốt.
Thi Họa chuẩn bị nhắm mắt, nhưng bàn tay anh đột ngột che phủ vầng trán của cô, ấm áp, khô ráo, làm cô căng thẳng.
Cô rúc vào trong chăn, không dám nhúc nhích, chỉ có hàng mi là khẽ run rẩy.
“Ừ, ngủ đi.”
Anh rút tay lại, đi vòng qua bên kia, sau đó lên giường.
Mặc dù chiếc giường này vừa rộng vừa vững, nhưng anh quá cao lớn, anh vừa lên giường, Thi Họa đã cảm nhận được bên kia lún xuống.
Cô giả vờ tỏ ra buồn ngủ, ôm gối mèo trong lòng, mí mắt khẽ cụp xuống, nhưng lại len lén nhìn trộm anh.
Sau khi tắm, anh mặc một bộ đồ ngủ màu xám đậm, qua lớp vải lụa, hình như có thể nhìn thấy cơ ngực săn chắc của anh, tóc đen đã được sấy qua, nhưng cũng chưa khô hẳn, vẫn còn hơi ẩm, lại rất mềm mại.
Rõ ràng anh ăn mặc rất chỉnh tề, nhưng lúc lên giường lại có vẻ rất hờ hững, sự lười biếng tỏa ra một chút xíu gợi cảm, không hiểu sao lại làm môi người ta khô khốc, Thi Họa lơ đãng nuốt nước bọt, nhanh chóng trở mình sang bên kia, không dám nhìn anh nữa.
Cơn buồn ngủ dâng lên, từ từ ngăn cách cô khỏi sự mê hoặc của mùi hương nam tính, cuối cùng lại chìm vào giấc ngủ.
/
Thi Họa bị thương, nhiều đồng nghiệp cùng chuẩn bị cho Gala Trung thu cũng ân cần lo lắng, khuyên cô nên nghỉ ngơi ở nhà.
Dù sao cũng còn gần hai mươi ngày nữa, Gala Trung thu mới chính thức diễn ra.
Hạ Nghiên Đình cũng bảo cô ở nhà nghỉ ngơi, dù sao chân bị thương cũng bất tiện, nằm trên giường sẽ tránh ảnh hưởng đến vết thương, giúp cô hồi phục nhanh hơn.
Thi Họa do dự mãi, buổi chiều vẫn đi đến đơn vị.
Cô nghĩ mặc dù vết thương cần được chăm sóc, nhưng cô cũng không đến nỗi không thể làm việc, cô quyết tâm đi làm, định gặp đạo diễn Ông trước buổi diễn tập tối nay, bây giờ cũng không rõ vết thương của mình có ảnh hưởng đến việc dẫn chương trình Gala Trung thu hay không.
Suốt thời gian qua, Hạ Nghiên Đình đã quen đưa đón cô, xe của anh lúc nào cũng dừng ở một góc không người lui tới, chưa từng bị ai dòm ngó.
Bây giờ lại trở thành quan hệ yêu đương, không hiểu sao Thi Họa lại càng cẩn thận hơn, càng chân thật càng không muốn người ta bàn tán. Hạ Nghiên Đình nhất quyết phải đích thân đưa cô đến Đài truyền hình Kinh Bắc, vậy là cô nài nỉ anh đổi sang một chiếc xe cực kỳ khiêm tốn.
Ghế sau đủ rộng cho cô thuận tiện duỗi chân.
Nói về giá trị, đúng là nó không xứng với thân phận Hạ tổng.
Nhưng có lẽ là vì muốn cô yên tâm, Hạ Nghiên Đình cũng không bận tâm, thái độ rất bình tĩnh.
Chỉ có tài xế Địch Tùng là cảm thấy không thoải mái lắm.
Lái xe cho ông chủ nhiều năm như vậy, nhưng cũng chưa từng lái một chiếc xe bình dân thế này.
Không hiểu sao anh ta lại cảm thấy thú vị.
Rõ ràng ông chủ và phu nhân là vợ chồng thật, có giấy đăng ký kết hôn, sao còn phải lén la lén lút, đưa phu nhân đến đơn vị mà lại chọn một chiếc xe như thế này, trông có khác nào yêu đương vụng trộm đâu, thật phấn khích.
Thi Họa chống nạng đi đến bàn làm việc.
Cô chọn kiểu dáng của chiếc nạng dựa trên khuyến nghị của bác sĩ, nhẹ nhàng, linh hoạt, thuận tiện hơn nạng kẹp dưới cánh tay như bình thường, cũng rất dễ làm quen.
Thấy cô, Tiểu Nguyễn sửng sốt: “Chị Tiểu Thi, sao chị lại đi làm sớm như vậy, có đau không, chị phải cẩn thận, đừng để vết thương mưng mủ.”
Thi Họa mỉm cười: “Không nghiêm trọng vậy đâu, chỉ là vết thương ngoài da thôi, chị rất cẩn thận, không để dính nước.”
Vốn dĩ Tiểu Nguyễn rất lo lắng, nhưng lại thấy sắc mặt của Thi Họa rất tốt.
Hai người họ ngồi gần nhau, nhìn kỹ thì biết hôm nay cô không trang điểm, hình như còn không đánh kem nền, chỉ bôi một lớp son dưỡng không màu, bởi vì đầu gối bị băng bó, cô không ăn mặc chuyên nghiệp như mọi ngày, mà lại cực kỳ thoải mái, nhàn nhã, nhưng không hiểu sao lại thấy dáng vẻ của cô quá tốt, sắc mặt hồng hào, ngay cả màu môi cũng cực kỳ rực rỡ.
Tiểu Nguyễn mạnh dạn suy đoán: “Chị ơi, có phải đêm qua, bạn trai của chị đến chăm sóc chị không?”
Thi Họa nhìn cô ấy, lại đối diện với đôi mắt chớp chớp mập mờ, nhưng cô cũng không phủ nhận.
“Em biết mà! Chị vừa bị thương, vậy mà ngủ một đêm là sắc mặt đã tốt thế này! Nhất định là có bạn trai yêu dấu ở bên cạnh, hưởng thụ sự nuôi dưỡng của tình yêu…”
Thi Họa không nhịn được cười, đành phải nhét kẹo mơ vào miệng của cô ấy.
Tiểu Nguyễn đang ngậm viên kẹo mơ trong miệng, đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện: “Đúng rồi, tối hôm qua em gặp sếp Hạ trong bệnh viện, anh ấy tốt lắm, còn bảo thư ký đưa bao lì xì lớn cho em và anh Lê. Xem ra anh ấy rất hài lòng về buổi phỏng vấn lần trước, chị bị thương, sếp Hạ cũng rất để tâm!”
Thi Họa im lặng nuốt nước bọt, hoàn toàn không ngờ đến chuyện này.
Còn tưởng Hạ Nghiên Đình sẽ không lấy thân phận của mình để…
Cô cầm bình giữ nhiệt trên bàn, giả vờ bình tĩnh uống một ngụm, đầu óc lại hoạt động hết công suất.
Cô không có nhiều thời gian nghĩ đến chuyện hôm qua, cũng may Tiểu Nguyễn không để ý lắm, hình như cũng không nghĩ nhiều. Tính tình của Lê Thành Hựu điềm đạm lại chu đáo, khả năng cao là anh ta đã phát hiện ra điều gì đó, nhưng anh ta cũng không phải là người lắm miệng, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.
“Thật sao, đưa bao lì xì à?” Cô trả lời mập mờ, cố phân tán sự chú ý của Tiểu Nguyễn.
Tiểu Nguyễn thật sự chìm đắm trong niềm vui từ trên trời rơi xuống, chỉ gật đầu lia lịa: “Dạ, bao lì xì rất dày, sếp lớn thật sự là sếp lớn, cứ tiện tay đưa bao lì xì dày như vậy.”
Mặc dù tin này quá giật gân, nhưng đầu ngón tay của Thi Họa vẫn nhẹ nhàng gõ bàn phím, xử lý vài việc.
Bận rộn một hồi, có người vỗ vai từ phía sau.
Cô quay đầu, là một đồng nghiệp nhiều chuyện trong văn phòng, người này đang tìm cô.
“Thi Hoạ, cô lên tầng hai mươi chín đi.”
Đồng nghiệp này là Đới Na, gương mặt xinh đẹp mà lại không dễ nói chuyện, nhưng mối quan hệ giữa Thi Hoạ và cô ấy cũng tốt.
“Sao thế?” Chưa đến giờ diễn tập, trong nhóm trò chuyện cũng không có tin nhắn mới.
Đới Na nhìn quanh một lát, hình như là đang quan sát những người xung quanh, thấy không có ai nhìn về bên này, cô ấy lập tức hạ giọng: “Cô vào văn phòng của đạo diễn Ông đi, càng sớm càng tốt, tôi nghe nói có người nhìn thấy… Triệu Đài Hoa dẫn Quan Tĩnh Lôi vào văn phòng của đạo diễn Ông mười phút trước, cô nên cẩn thận, đừng để người khác hớt tay trên vì mình bị thương.”
Thi Họa hơi biến sắc, Quan Tĩnh Lôi đứng hạng ba trong buổi phỏng vấn lần trước, là người dẫn chương trình của kênh tạp kỹ, trong lúc huấn luyện, biểu hiện của cô ấy cũng tốt, lúc đó còn là người cạnh tranh quyết liệt nhất.
Cô dừng lại hai giây, sau đó nhỏ giọng nói: “Cảm ơn, Đới Na.”
“Không có gì.” Đới Na xoay người rời đi.
Thi Họa khóa màn hình máy tính, uống một ngụm nước ấm, sau đó lập tức chống nạng đứng lên.
Giờ này thang máy rất đông đúc, tầng hai mươi chín cực kỳ hỗn loạn, vậy là Tiểu Nguyễn đi cùng cô.
Lúc Thi Họa chen chúc vào thang máy, tâm trạng của cô hơi phức tạp, Tiểu Nguyễn đi theo cũng thấp thỏm, chỉ im lặng không nói.
Nghĩ đến lời nhắc nhở của Đới Na, cô lại cảm thấy hơi phiền muộn vì thiếu kinh nghiệm.
Hôm nay, sau khi thức dậy, cô thấy nhóm trò chuyện Gala Trung thu vẫn bình thường, hình như cũng không bị ảnh hưởng gì, không nghĩ sự cố bất ngờ đêm qua lại dẫn đến sự thay đổi trong công việc, cô chỉ định nói vài lời với đạo diễn Ông trước buổi diễn tập tối nay.
Mãi đến khi nghe người ta nói Triệu Duyệt Lâm dẫn người khác đi gặp đạo diễn Ông, trong lòng cô mới chùng xuống.
Lên đến tầng hai mươi chín, hình như trên này đang ghi hình một chương trình tạp kỹ, có rất đông người.
Thi Họa rất sốt ruột, nhưng lại không thể đi nhanh.
Khó khăn lắm mới đến được cửa phòng của Ông Tụng Nghi, đúng lúc trợ lý của đạo diễn Ông đẩy cửa đi ra, nhìn thấy Thi Họa, ánh mắt của cô ấy cũng thay đổi, trông hơi xấu hổ, nhưng cũng nhanh chóng che giấu đi: “Cô Thi, sao cô lại đến đây, không ở nhà nghỉ ngơi sao?”
Trợ lý vừa đi ra, cửa văn phòng hé mở, Thi Họa đã nghe thấy giọng nói đặc trưng của Triệu Duyệt Lâm.
“Tôi đi tìm đạo diễn Ông.”
Sắc mặt của trợ lý hơi lúng túng, nhưng cô ấy vẫn đưa ra quyết định, thấp giọng nói: “Cô Triệu ở trong đó, còn có cô Quan…”
Thi Họa gật đầu, cũng không nói nhiều.
Trợ lý cố tình không đóng chặt cửa, sau đó rời đi.
Thi Họa dùng ánh mắt để cảm ơn.
Mặc dù mọi người đều đến đây để làm việc, tính cách và lợi ích của mỗi người lại khác nhau. Nhưng Triệu Duyệt Lâm và Quan Tĩnh Lôi lại lợi dụng lúc Thi Họa bị thương để hớt tay trên, ngay cả trợ lý của đạo diễn Ông cũng thấy không vừa mắt.
Mặc dù dạo này trong đài truyền hình có rất nhiều tin đồn về Thi Họa, cảm thấy tài nguyên của cô quá tốt, thăng chức quá thuận lợi, nhưng đa số nhân viên từng tiếp xúc đều có ấn tượng tốt về cô, mà chưa kể cuộc cạnh tranh của những người trên sân khấu không liên quan đến lợi ích của họ, đương nhiên họ cũng sẵn sàng đứng về phía công lý.
Tiểu Nguyễn lo lắng: “Không phải chứ, Triệu Đài Hoa… làm bạn với Quan Tĩnh Lôi từ khi nào thế?”
Mặc dù không xuất hiện trên Gala Trung thu năm nay, nhưng Triệu Duyệt Lâm cũng tham gia vào công tác hậu đài, cũng xem như là một trong những nhà sản xuất. Cô ấy không có thời gian quan tâm đến việc vặt, nhưng cũng không hoàn toàn là nhà sản xuất trên danh nghĩa, bởi vì cô ấy phụ trách vấn đề tài chính, giúp kết nối với các nhà tài trợ.
Mặc dù vị trí thấp hơn Ông Tụng Nghi, nhưng lời nói vẫn có trọng lượng.
Cửa khép hờ, nhưng vì văn phòng yên tĩnh, cho nên có thể nghe rõ giọng nói của Triệu Duyệt Lâm.
“Đạo diễn Ông, Tiểu Quan nằm trong top 3 chung cuộc, chỉ kém Thi Họa hai điểm, hoàn toàn có năng lực đảm nhận vai trò người dẫn chương trình trong sự kiện này, nhất định sẽ không làm cô thất vọng.”
Quan Tĩnh Lôi lại im lặng, không nói gì.
“Tiểu Quan cũng tốt, chỉ kém người được chọn hai điểm, tôi cũng rất tiếc, nhưng chỉ có hai vị trí, không thể bổ sung thêm một người dẫn chương trình nữa.”
“Không phải Thi Họa đang bị thương sao, cô ấy bị thương ở chân, tôi nghe nói vết thương không nhỏ, dù cho không để lại sẹo thì cũng cần nửa năm mới hồi phục hoàn toàn, tôi nghĩ vì kết quả chung của sự kiện này, chúng ta không nên để cô ấy mang thương tích ra trận.”
“Công việc của Thi Họa không có vấn đề gì, cô ấy bị thương là vì việc thi công sân khấu có sơ suất, cô là một thành viên trong tổ sản xuất nên cũng phải chịu trách nhiệm cho chuyện này, công nhân nghỉ việc là chưa đủ, bây giờ cô nên điều tra cặn kẽ. Duyệt Lâm, đây là lần đầu tiên cô tham gia vào tổ sản xuất, mạnh tay một chút cũng không sao, nhưng trong công việc, chúng ta cũng phải quan tâm đến vấn đề nhân văn.
Huống hồ chi danh sách người dẫn chương trình đã được thông báo chính thức, Thi Họa lại rất nổi tiếng trên Internet, nếu bây giờ thay đổi người dẫn chương trình, cô định giải thích với cư dân mạng thế nào đây, chẳng lẽ lại nói bộ phận thi công sân khấu của Đài truyền hình Kinh Bắc có vấn đề, làm người dẫn chương trình bị thương hay sao? Sau đó thì sao, cô có chịu trách nhiệm cho lời chỉ trích của công chúng hay không, hay là sau này cô làm tổng đạo diễn đi, cô Triệu.”
Giọng nói của Ông Tụng Nghi không vang như phát thanh viên, Thi Họa đứng ngoài cửa cũng không nghe rõ.
Cô đứng trước cửa một hồi, một phần là vì đầu gối không thoải mái, một phần là vì cảm thấy làm thế này cũng không hay, dù cho Triệu Duyệt Lâm có làm chuyện xấu sau lưng cô, cô cũng không muốn đứng đây nghe lén, mặc dù cũng không nghe rõ lắm.
Cô giơ tay, nhẹ nhàng gõ cửa.
Giọng nói của Ông Tụng Nghi vang lên trong văn phòng: “Ai thế?”
“Đạo diễn Ông, là tôi, Thi Họa.”
“Vào đi.”
Cửa khép hờ, chỉ cần đẩy nhẹ đã mở được.
Cô vào phòng, thấy cô tựa người vào nạng, Ông Tụng Nghi vội vàng nói: “Vào đây ngồi đi, tối qua bị thương nặng như vậy, sao không nghỉ ngơi mà còn đến đây?”
Thi Họa mỉm cười: “Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, bác sĩ nói một tuần sẽ lên mài, nửa tháng sẽ hồi phục hoàn toàn, tôi đến đây để nói với cô một tiếng, vết thương không ảnh hưởng đến việc dẫn chương trình, tôi sẽ cố gắng hết sức để phối hợp trong buổi diễn tập.”
Lúc nói chuyện, cô âm thầm quan sát sắc mặt của ba người trong phòng.
Sắc mặt của đạo diễn Ông rất bình tĩnh, sắc mặt của Triệu Duyệt Lâm hơi xấu hổ, còn sắc mặt của Quan Tĩnh Lôi lại hơi tái, hình như còn vô thức né tránh cô.
Mặc dù vừa rồi đứng ngoài cửa không nghe thấy họ nói gì, nhưng bây giờ Thi Họa cũng hiểu ra.
Triệu Duyệt Lâm tái mặt, không chỉ vì Thi Họa xuất hiện không đúng lúc, mà còn vì vừa rồi đã đắc tội với Ông Tụng Nghi, bây giờ cô ấy nơm nớp lo sợ.
Thật ra Ông Tụng Nghi phản ừng như vậy, cô ấy rất bất ngờ.
Gần đây cô ấy đã quan sát nhiều lần, chưa từng nhận ra Ông Tụng Nghi lại thích Thi Họa nhiều đến vậy, còn tưởng cô ấy thích Quan Tĩnh Lôi. Quan Tĩnh Lôi là cháu gái ruột của nghệ sĩ Lão Quan, hẳn là nằm trong vòng tròn xã giao của Ông Tụng Nghi.
Còn nghĩ dù cho Ông Tụng Nghi không lập tức gật đầu đồng ý với đề xuất của mình thì ít nhất cũng cân nhắc một chút, không ngờ cô ấy lại bị mắng một trận.
Lúc này Thi Họa được mời vào, ý tứ rất rõ ràng, Triệu Duyệt Lâm không muốn đắc tội với Ông Tụng Nghi lần nữa, địa vị của cô ấy trong giới này rất cao, không được đắc tội với cô ấy, không nên làm chuyện hại người lợi mình.
Vậy là Triệu Duyệt Lâm đổi giọng: “Vậy tốt rồi, cô không sao là được, vừa rồi tôi không suy nghĩ thấu đáo, đạo diễn Ông, cô cứ xem như tôi chưa từng nói gì.”
Cô ấy đứng dậy định rời đi, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt không cam lòng của Quan Tĩnh Lôi.
Lúc đi ngang Thi Họa, cô ấy dừng lại một lát, vờ lo lắng mỉm cười: “Tiểu Thi, mặc dù công việc quan trọng, nhưng không được lơ là chuyện dưỡng thương, nghe nói vết thương của cô không nhỏ, phải cẩn thận, đừng để lại sẹo, sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của cô trước ống kính sau này.”
Thi Họa cong môi mỉm cười: “Được rồi, cảm ơn cô Triệu đã quan tâm.”
Chỉ còn lại Ông Tụng Nghi và Thi Họa trong văn phòng.
Ông Tụng Nghi ngồi đối diện Thi Họa, thẳng thắn nói: “Tuần này cô nghỉ ngơi đi, để vết thương mau lành lại, cô học nhanh, không cần vội diễn tập, chỉ cần tham gia buổi diễn tập cuối cùng là được.”
Thi Họa không nghĩ đạo diễn Ông lại ưu ái cô như vậy, lời lẽ còn cho thấy cô ấy rất tin tưởng vào khả năng làm việc của cô.
Cô im lặng, sau đó lại chậm rãi lên tiếng: “Đạo diễn Ông, Gala Trung thu là công việc quan trọng nhất trong năm của cô, cô đã chọn tôi, đương nhiên tôi sẽ cố gắng hết sức, không phụ sự tin tưởng của cô.”
Cô hơi bất ngờ.
Nhất là khi vừa rồi chen vào thang máy, cô còn hơi căng thẳng.
Bởi vì qua một thời gian tiếp xúc, cô luôn cảm thấy đạo diễn Ông rất nghiêm khắc, thậm chí là lạnh lùng, chỉ có thể nói là tương đối hài lòng về cô, nhưng cũng không rõ là có thích cô hay không.
Từ hồi còn nhỏ, Thi Họa đã là một học sinh ngoan, được rất nhiều giáo viên khen ngợi trước mặt mọi người, ngay cả những giáo viên cực kỳ nghiêm khắc cũng mềm mỏng hơn với cô, nhưng đạo diễn Ông chưa từng thể hiện điều này.
Thậm chí cô còn nghĩ đạo diễn Ông không thích cô lắm.
Lời lẽ của Ông Tụng Nghi rất bình tĩnh, cũng rất chân thành quan tâm cô: “Ừ, cô tự cân bằng là được rồi, mặc dù Triệu Duyệt Lâm nhiều lời, nhưng vừa rồi cô ấy nói cũng không sai, tuy chỉ là vết thương ngoài da, nhưng cô cũng nên chú ý nhiều một chút, dù sao làm ngành này thì tương lai vẫn còn nhiều cơ hội xuất hiện trước ống kính, cố gắng đừng để lại sẹo.”
Thi Họa gật đầu, sau đó đứng lên chào tạm biệt, cảm thấy rất yên lòng.
Trước hôm nay, cô chưa từng nghe đạo diễn Ông thừa nhận khả năng của mình.
Cô chống nạng đi đến cửa, Ông Tụng Nghi lại đột ngột gọi cô: “Đúng rồi, nghe nói ba cô là Thi Hoài Chương.”
Thi Họa ngẩn người một lát, lâu rồi cô mới nghe người ta nhắc đến tên của ba mình.
“Phải.”
“Ba cô là một người rất ưu tú.” Ông Tụng Nghi nhẹ nhàng thở dài, dường như vô cùng tiếc nuối vì tai nạn xe năm đó.
Thi Họa ngạc nhiên, sau đó nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cô.”
“Được rồi, mau về nghỉ ngơi đi.”
Ông Tụng Nghi ít khi để tâm đến những tin đồn trong giới, càng không có hứng thú với người mới như Thi Họa.
Mãi đến quãng thời gian này có tiếp xúc với nhau, cô ấy dần dần trở nên tò mò, sau đó mới xem buổi phỏng vấn đặc biệt do Thi Họa dẫn dắt trên Internet.
Bởi vì năm xưa từng làm việc cùng Thi Hoài Chương, cô ấy cũng nhìn thấy dáng vẻ của bạn cũ trong ánh mắt và lời nói của Thi Họa.
Gen di truyền là một thứ rất vĩ đại, tên tuổi nổi tiếng một thời của Đài truyền hình Phượng Hoàng năm đó qua đời khi còn trẻ là một điều rất đáng tiếc với những người trong giới.
Cô ấy cũng yêu quý Thi Họa, chỉ là sau một thời gian dài đi làm, cô ấy mắc bệnh nghề nghiệp, một khi bước vào trạng thái làm việc là lại trở nên cực kỳ nghiêm túc và khắt khe, làm người ta cảm thấy cô ấy quá lạnh lùng.
Bản thân Thi Họa lại rất dịu dàng, khí chất cũng giống như Quan Tĩnh Lôi của kênh tạp kỹ, con gái tuổi này hoặc là hoạt bát, hoặc là nhẹ nhàng, yên tĩnh.
Nhưng Thi Họa lại cho người ta cảm giác rất bền bỉ, là một phẩm chất hiếm thấy ở người trẻ mấy năm gần đây, có người thì thực dụng, ngoài mạnh trong yếu, có người thì được gia đình nuông chiều và bảo bọc quá mức.
Cô ấy thích Thi Họa, cho nên khi Triệu Duyệt Lâm và Quan Tĩnh Lôi vào văn phòng, cô ấy đã chuẩn bị sẵn lý do để từ chối.
/
Trước khi tan làm, Thi Họa dọn dẹp bàn làm việc, chuẩn bị mang tài liệu về nhà.
Chủ nhiệm Nhâm cũng phê duyệt cho cô một tuần nghỉ ốm hưởng lương, bảo cô đợi đến khi vết thương lành rồi mới quay lại.
Tiên nữ nhà mình giữ được vị trí trong Gala Trung thu, Tiểu Nguyễn còn vui vẻ hơn cả tiên nữ.
Cô ấy nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay của Thi Họa, đôi mắt hoa đào long lanh chớp chớp: “Chị ơi, khi nào chị mới giới thiệu bạn trai với em?”
Thi Họa biết Hạ Nghiên Đình sắp đến, lúc này đã hơi phân tâm.
Tiểu Nguyễn hỏi như vậy, cảnh tượng sáng nay lại lướt qua trong đầu.
Sau khi cô thức giấc, Hạ Nghiên Đình bế cô đi rửa mặt, cô ngồi trên bồn nước, hai chân không chạm đất, đã nói là chỉ rửa mặt thôi, cuối cùng lại bị người ta hôn.
Nụ hôn rất dài, tầm bốn, năm phút gì đó.
Mùi kem đánh răng bạc hà xen lẫn với mùi nước súc miệng tươi mát, một nụ hôn mang hương vị sáng sớm.
Nhớ đến chuyện này, miệng lưỡi của Thi Họa khô khốc, nghĩ lát nữa còn gặp nhau, vành tai của cô nóng lên, không biết tối nay còn bị hôn bao nhiêu lần nữa.
Dù sao thì từ tối hôm qua, người đàn ông kia cũng đã phá bỏ luật lệ, hình như rất thích hôn cô.
Hôn đến khi môi cô đỏ lên, mặc dù không sưng, nhưng cũng đỏ hơn bình thường, chẳng trách sao hôm nay Tiểu Nguyễn lại luôn miệng khen sắc mặt của cô tốt.
“Hôm khác, nhất định là hôm khác.”
Hứa hẹn qua loa chiếu lệ như vậy, đương nhiên Tiểu Nguyễn không chịu để yên, cô ấy nghiêng đầu: “Thật không chị, chị không lừa em chứ, có ảnh không, cho em nhìn trước đi, để xem có xứng với tiên nữ nhà em không.”
Thi Họa nghẹn họng, không dám tưởng tượng nếu Tiểu Nguyễn biết bạn trai mà cô ấy nói đến chính là… Hạ Nghiên Đình, hai mắt cô ấy sẽ mở to thế nào.
Trì hoãn được thì cứ trì hoãn.
“Anh ấy không thích chụp ảnh, điện thoại của chị không có ảnh của anh ấy.”
Tiểu Nguyễn chớp mắt: “Không thể nào, vòng bạn bè đâu, vòng bạn bè cũng không có sao?”
“Không có, anh ấy không dùng vòng bạn bè.”
“Được rồi, vậy chị nói cho em biết anh ấy có đẹp trai hay không, đẹp trai thì em sẽ bắt đầu đẩy thuyền.”
“Ừm, cũng được, chỉ là người bình thường thôi.”
Cô ấy càng hỏi, Thi Họa càng thấp thỏm, rõ ràng chính cô cũng chưa tiêu hóa hết việc Hạ Nghiên Đình trở thành bạn trai cô.
/
Chiếc xe đến đón cô chính là chiếc xe đã đưa cô đến đơn vị chiều nay, màu đen, khiêm tốn, ẩn núp trong màn đêm.
Thi Họa lên xe, ngồi xuống, cất nạng đi.
Người đàn ông bên cạnh vẫn nghiêm nghị như mọi ngày, nhưng khi nhìn cô, ánh mắt của anh lại mang theo sự dịu dàng mà người ngoài chưa từng nhìn thấy.
“Đưa cho anh.” Anh khẽ giơ tay, cất nạng đi.
Một bàn tay ấm áp đột ngột đỡ lấy bắp chân cô, anh nhẹ nhàng hạ chân cô xuống, sau đó điều chỉnh lưng ghế và gác chân cho cô được ngồi thoải mái.
“Nghỉ ngơi đi, về đến nhà, anh sẽ thay băng cho em.”
Giọng nói của anh trầm thấp, dịu dàng, Thi Họa cảm thấy toàn thân hoàn toàn chìm đắm vào tình cảm này.
Ánh mắt của cô hoảng hốt, rõ ràng là chưa quen được “bạn trai” phục vụ, cũng chưa quen với việc thay đổi thân phận.
Nhưng dù có căng thẳng cũng không thể không nhìn anh.
Cô không biết buổi chiều và tối nay anh bận việc gì, nhưng có thể nhìn thấy bộ âu phục được may đo rất tỉ mỉ, vải đen tinh xảo, cà vạt thắt kiểu Windsor gọn gàng, hình như là vừa rời khỏi một sự kiện quan trọng.
“Có phải anh có công việc phải làm hay không, đừng để chậm trễ việc quan trọng vì em…”
Cô vô thức nói như vậy, sợ vết thương của mình làm chậm trễ công việc của anh.
Giọng nói trong trẻo và mềm mại truyền vào tai anh, anh cười khẽ, sau đó liếc mắt nhìn cô: “Đối với anh, không có việc gì quan trọng hơn em.”
Trái tim của Thi Họa lỡ mất một nhịp, tự dưng cô lại ngẩn người một lát.
Lâu thật lâu mới hoàn hồn, đáy lòng cô mềm mại, giọng nói dịu dàng hơi giận dỗi: “Hạ Nghiên Đình, sao trước đây em không phát hiện ra anh là người như vậy chứ?”
“Hửm?”
Giọng nói của cô quá mềm mại, không hề tự tin, lại hơi chột dạ, Hạ Nghiên Đình không nghe rõ.
Đương nhiên Thi Họa không có ý định lặp lại, chỉ cúi đầu theo thói quen, để lộ làn da trắng trẻo và mềm mại sau gáy.
Cô im lặng, Hạ Nghiên Đình không đoán ra cô gái nhỏ đang nghĩ gì.
Anh nhìn góc mặt của cô, màn đêm nồng đậm, dễ dàng làm cho người ta động lòng.
Nhưng anh kiềm chế tình cảm phập phồng của mình, chỉ khẽ nâng tay, ngón tay thon dài, trắng trẻo vén lọn tóc của cô ra sau tai.
Nhưng như vậy lại làm lộ ra vành tai thiếu nữ nhỏ nhắn và mềm mại.
Dưới ánh trăng, nó càng khiến trái tim người ta ngứa ngáy.
Chiếc xe này không được trang bị vách ngăn, nếu anh ra tay, cô sẽ xấu hổ.
Cho nên chỉ có thể nhẫn nhịn.
Anh thả lỏng, lười biếng dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn ra ngoài kính xe.
Thi Họa tưởng anh suy nghĩ chuyện công việc, cho nên cũng không quấy rầy, chỉ im lặng cầm lấy điện thoại của mình, tiếp tục tìm kiếm nội dung mà hôm nay chưa kịp tìm xong.
Thật ra, từ tối qua đến sáng nay, cô cảm nhận rõ ràng Hạ Nghiên Đình thích ứng với sự thay đổi thân phận rất nhanh.
Bản thân cô lại chậm hơn một nhịp.
Cho nên cô muốn nhanh một chút, không muốn cho người ta cảm giác mình chậm chạp, lề mề.
Hôm nay cô dành thời gian tìm một quyển sách —— Làm Cách Nào Để Yêu Thương.
Lúc ở bên Hạ Hành, cô rất dửng dưng với mọi chuyện.
Quà sinh nhật không quan trọng, lời chúc mừng vào lễ Tết không quan trọng, lễ nghi cũng không quan trọng, dần dần mới phát hiện, hóa ra những lễ nghi mà cô không muốn có, Hạ Hành đều trao cho người con gái khác.
Chuyện này làm cô có cảm giác mình chưa từng yêu đương, mọi thứ đều trống rỗng.
Cho nên những lời mà Hạ Hành làm bộ làm tịch nói ra trong buổi lễ đính hôn cũng không thể xem là nói dối, bởi vì đúng là hai người họ giống anh em hơn.
Trải qua thất bại, Thi Họa không muốn dửng dưng nữa.
Bởi vì đối với cô, mối quan hệ này không thể thất bại.
Nếu như thất bại thì không thể chia tay, chỉ có thể ly hôn.
Cô đọc rất nhiều nội dung, có những thứ trước đây cô cảm thấy quá dung tục, quá hình thức, bây giờ lại cảm thấy tràn trề hy vọng.
Cuộc sống vốn là làm những chuyện vô nghĩa bên cạnh người mình yêu.
Bởi vì hai người cùng làm, cho nên nó mới có ý nghĩa.
Thật ra, sự tham lam nhỏ nhoi ẩn núp trong đáy lòng cô đã dâng lên lúc cô lười biếng trong giờ làm.
Giờ phút này, Hạ Nghiên Đình ngồi ngay bên cạnh cô, dường như sự tham lam kia đã có một linh hồn, quấy rầy nội tâm cô.
Hạ Nghiên Đình không nghĩ gì, chỉ trầm tư để kiềm chế nhược điểm về mặt sinh lý của loài người.
Thấy Thi Họa muốn nói rồi lại thôi, anh nhướng mày nhìn cô: “Sao thế?”
Chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã phải đối diện với đôi mắt thâm sâu và dịu dàng của anh.
Cô có cảm giác như biển sâu đang cố gắng nhấn chìm cô.
Sự thấp thỏm dần dần tan biến, không biết cô lấy dũng khí ở đâu ra, chưa kịp chuẩn bị đã nhỏ giọng nỉ non: “Bây giờ chúng ta đang yêu đương đúng không, vậy anh có thể… ghim WeChat của em lên hàng đầu chứ?”
Nếu như không phải hai người họ kết hôn bí mật, hiện tại không thể công khai mối quan hệ, thật ra cô còn hy vọng Hạ Nghiên Đình sẽ dùng ảnh của cô làm ảnh nền của vòng bạn bè.
Rất nhiều người đàn ông đang yêu cũng làm như vậy, cho người bên cạnh có cảm giác an toàn.
Cô từng cảm thấy không cần thiết, nhưng bây giờ lại nghĩ khác.
Đã là người yêu thì công khai cũng tốt, không có gì phải sợ bị chỉ trích.
Hạ Nghiên Đình nheo mắt, nhàn nhã nhìn cô, anh im lặng mấy giây, tự dưng lại cong môi cười khẽ: “Sao em biết anh không làm vậy?”
Thi Họa ngẩn người, giọng điệu của anh quá bình thản, không rõ là anh nói thật hay đang trêu chọc cô.
“Vậy… cho em xem được không?”
Cô chưa kịp dứt lời, anh đã lấy chiếc điện thoại màu đen từ trong túi áo vest, lẳng lặng đặt vào tay cô.
Động tác rất nhanh, cũng rất ngay thẳng.
Cô còn chưa kịp phản ứng, chỉ ngây ngốc cầm lấy chiếc điện thoại nặng trịch, trong ký ức của mình, rõ ràng là cô chưa từng chạm vào, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác rất quen thuộc.
Chỉ che giấu sự hoảng hốt của mình, cô lẩm bẩm: “Mật khẩu là gì?”
Nhưng cô còn chưa kịp phản ứng, màn hình điện thoại đã tự động mở khóa.
Cô chớp mắt, đôi mắt đen nhánh lại trong trẻo hơi trầm lại, tự dưng lại nhìn thấy ảnh nền của điện thoại là… ảnh của cô.
Ánh mắt của Thi Họa dao động.
Ánh sáng trong bức ảnh hơi tối, hình như không bật đèn, nhưng nhìn kỹ cũng không khó để thấy khung cảnh xung quanh là phòng ngủ chính của Nhạn Tây Ngự Phủ, là nơi mà cô thường xuyên ngủ.
Mặc dù bức ảnh hơi mờ, nhưng không hiểu sao nó chứa đựng rất nhiều cảm xúc, cũng rất đẹp mắt.
“Cái này… Sao lại có ảnh của em, anh chụp khi nào?”
Cô quay đầu nhìn anh chằm chằm, gương mặt trắng trẻo vô cùng hoang mang.
Sắc mặt của Hạ Nghiên Đình yên bình, anh nhàn nhã dựa lưng ra sau, nhưng lại cười tươi hơn.
“Đêm đó em say, bảo anh chụp.”
Cô dời mắt, im lặng không nói.
Sau một hồi lâu, những mảnh ký ức lộn xộn lại tràn vào đại não.
Đêm đó cô uống rượu dương mai rất mạnh, hình như đã mượn rượu làm càn…
Cô cầm điện thoại của anh tự chụp rất nhiều ảnh, nhưng lại không hài lòng, sau đó lại bảo anh chụp. Cho nên bức ảnh nền này là do cô tự đổi, ngay cả nhận diện khuôn mặt để mở khóa điện thoại mà không cần mật khẩu cũng là do cô tự thao tác.
Càng lúc càng có nhiều ký ức về đêm đó lướt qua đầu óc cô, gương mặt của Thi Họa đỏ bừng, cô xấu hổ lắp bắp: “Sao, sao anh không đổi lại…”
Cô say, nhưng anh đâu có say.
Thật ra chỉ là ảnh nền, cùng lắm là làm trò cười cho anh thôi.
Nhưng nhận diện khuôn mặt quan trọng như vậy, không thể xem thường.
Đây là điện thoại cá nhân của anh, chứa đựng rất nhiều bí mật kinh doanh, danh sách WeChat còn có rất nhiều người quan trọng từ khắp mọi nơi, chưa kể tài khoản ngân hàng, bây giờ chuyển khoản cũng có thể dùng nhận diện khuôn mặt.
Nếu vậy thì cô có thể mở khóa điện thoại của anh bất cứ lúc nào, cũng có thể chuyển tiền đi, không an toàn chút nào.
Cô quên mất ý định ban đầu của mình là kiểm tra cái tên được ghim lên hàng đầu trên WeChat của anh, vội vàng trả điện thoại lại, giọng nói mềm mại: “Anh mau đổi đi.”
Hạ Nghiên Đình cầm lấy điện thoại, vẫn đứng đắn và bình thản như mọi ngày, ngón tay thon dài lướt trên màn hình, mở giao diện WeChat, đưa đến trước mặt cô, còn mỉm cười: “Có gì mà đổi?”
Đột nhiên Thi Họa nhìn thấy ảnh đại diện của mình trên màn hình WeChat của anh.
Ghim trên hàng đầu.
Còn ghi chú ——
Bà xã.
Hai chữ làm người ta chói mắt, tim cô đập thình thịch, nhịp tim như nhịp trống.
Cô quá bối rối, không dám trả lời, chỉ nhỏ giọng lầm bầm: “Không được, không an toàn, trong điện thoại của anh có bí mật kinh doanh, còn có tài khoản ngân hàng, mau xóa nhận diện khuôn mặt của em đi, không thì em lại mang tiếng…”
Tâm trí của cô rối như tơ vò, nhịp tim đầu tiên vừa ngọt vừa đáng sợ, giống như nai con muốn trốn thoát, nhưng lại bị giam cầm trong không gian có hạn trên xe.
Thân thể cao lớn của anh đột ngột cúi xuống, ghé đến gần cô.
Cô hơi ngả người ra sau, hai cánh tay đột ngột ôm lấy cô, đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước từ từ ngưng đọng, vô cùng mê hoặc ——
“Anh là của em, có đúng không?”
Tâm trí của Thi Họa rối bời, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt mê hoặc của anh, chỉ có thể nhìn chằm chằm môi anh.
Môi mỏng nhạt màu, gợi cảm lại mê hoặc, trong lòng cô càng thêm run rẩy, chỉ sợ anh sẽ hôn một cái.
Nhưng điều làm cô căng thẳng và xấu hổ cũng không xảy ra, trong xe im lặng mấy giây, ngón áp út trên tay trái của cô có cảm giác lành lạnh.
Cô ngạc nhiên rũ mắt, chỉ nhìn thấy anh cầm một chiếc nhẫn, chậm rãi đeo vào ngón áp út của cô.
Ánh trăng sáng ngời, nhưng tầm mắt của cô bị một bóng hình bao phủ, tối tăm, mờ nhòe, cô không thấy rõ gương mặt của anh.
Nhưng chiếc nhẫn cưới quá tỉ mỉ, lấp lánh, nhã nhặn, vầng sáng cực kỳ chói mắt.
Đầu ngón tay thon dài của Hạ Nghiên Đình nhẹ nhàng nâng tay trái của cô, làn da trắng trẻo dưới ánh trăng, cấm dục mà gợi cảm.
Đôi mắt của cô khẽ dao động, hình như cô đã phát hiện ra, anh cũng đeo một chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của tay trái.
Là một cặp với chiếc nhẫn của cô.
Trước đây đã từng đọc được, về mặt y học, mạch máu trong ngón áp út nối thẳng đến trái tim, là nơi gần gũi nhất với trái tim.
Chưa từng có giây phút nào cô ý thức rõ ràng về mối liên kết giữa cô và Hạ Nghiên Đình như lúc này.
Bất kể là trên phương diện pháp luật, hay là thỏa thuận kết hôn.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cô, không nói không rằng, đôi môi mỏng nhạt màu hôn lên mu bàn tay cô.
Bốn mắt giao nhau, dường như đôi mắt đen thâm sâu của anh có khả năng nhìn thẳng vào trái tim của cô.
Hơi thở bên da thịt cô có mùi xì gà nhàn nhạt, điểm một chút xíu mùi chocolate cháy.
Gò má ấm áp của anh vô tình chạm vào gò má cô, nhiệt độ cơ thể của anh cao hơn cô, Thi Họa run rẩy, vô thức siết chặt bàn tay, trong không gian khép kín, cô nghe rõ tiếng nhịp tim nặng nề của mình.
Giọng nói của anh chậm rãi lại đầy ẩn ý: “Bà xã định lúc nào mới công khai anh?”
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Ánh đèn ấm áp, bầu không khí dịu dàng lại mờ ám tràn ngập phòng ngủ chính.
Không khí tươi mới, hoàn toàn khác với những đêm trước.
Cô nhạy cảm biết rằng sự thay đổi này là do mối quan hệ giữa hai người họ đã chuyển biến rất nhiều so với trước đây.
Giọng nói của anh vừa kiên định vừa nghiêm túc, lại lộ ra sự dụ dỗ không che giấu, lúc anh lên tiếng, đôi mắt đen sâu thẳm của anh lại nhìn cô chăm chú.
Ánh mắt của Thi Họa né tránh đủ mọi phía, rất hoảng hốt, không có nơi nào để ẩn núp.
Giống như nai con, hồn nhiên, ngây thơ, nhưng trong mắt Hạ Nghiên Đình lúc này, cô lại cực kỳ gợi cảm.
Cô vội vàng từ chối, giọng nói mềm mại hơi giận dỗi: “Không, không cần, em tự làm được, em chỉ bị thương ở chân thôi mà…”
Lúc nói lời này, cô còn nhúc nhích thân thể, cố gắng tự xuống giường, nhưng băng gạc trên đầu gối ngăn cản cô co chân một cách bình thường, di chuyển rất bất tiện.
Khó khăn lắm mới cử động được một chút, cô còn chưa kịp xuống giường, đột nhiên lại bị bế lên.
Thi Họa khẽ kêu lên một tiếng, ngước mắt lên lại nhìn thấy góc mặt đứng đắn và tao nhã của anh.
Rõ ràng nên cảm thấy anh có ý đồ xấu, nhưng sắc mặt của anh lại quá kiềm chế và đứng đắn, làm cô cảm thấy anh chỉ đang tốt bụng giúp đỡ người bị thương mà thôi…
Vào phòng tắm, bầu không khí càng mập mờ hơn.
Nhưng Hạ Nghiên Đình chỉ đặt cô lên thành bồn tắm tròn, có lẽ là sợ cô bị cảm lạnh, anh còn trải hai chiếc khăn lông trước khi đặt cô ngồi xuống.
Thi Họa ngồi trên thành bồn tắm, đầu gối bị thương hơi cong lại, nhìn anh cúi người xả nước ấm, điều chỉnh nhiệt độ nước cho cô, cô cúi đầu, cảm thấy không quen lắm, vừa xấu hổ vừa mất tự nhiên, hình như là chưa quen được anh “phục vụ”.
Mãi đến khi Hạ Nghiên Đình bấm điều khiển từ xa, kích hoạt một chiếc bục bên thành bồn tắm, cô không khỏi tò mò nhìn sang, sau khi nhìn rõ, cô không thể không âm thầm cảm thán, chiếc bồn tắm được sản xuất tại Đức quá thân thiện với người dùng, hình như chiếc bục này có rất nhiều công dụng, cô không thể đoán ra công dụng cụ thể của nó ngay lập tức, chỉ cảm thấy bây giờ cô có thể dùng nó để gác chân.
Làn hơi nước chậm rãi bốc lên trên bồn tắm, mặc dù chưa chạm vào nước, Thi Họa đã cảm thấy bản thân mình ươn ướt.
Giọng nói của cô mập mờ: “Hay quá, chiếc bục này rất tiện lợi, anh có thể đi ra ngoài được rồi…”
Những cảm xúc chập chờn trong đáy mắt của Hạ Nghiên Đình biến mất, chỉ chừa lại sự kiềm chế vững vàng như một vị thần linh.
“Cần gì thì gọi anh.”
Giọng nói nhẹ nhàng lại hờ hững, anh sải bước ra ngoài.
Cửa phòng tắm đóng chặt, Thi Họa âm thầm nuốt nước bọt.
Đầu ngón tay run rẩy cởi nút áo, cô chậm rãi ngồi vào bồn tắm.
Nhiệt độ nước thích hợp, không quá lạnh cũng không quá nóng, bởi vì cô bị thương, mực nước cũng thấp hơn bình thường, tránh làm ướt vết thương của cô.
Cô tắm rửa cẩn thận, một phần là vì sợ làm ướt vết thương, gây nhiễm trùng.
Nhưng chủ yếu là vì sợ mình thao tác không đúng lại gây thêm rắc rối, đến lúc đó sẽ làm phiền Hạ Nghiên Đình.
Tối nay, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, dù cho đã bước vào trạng thái yêu đương, nhưng cô vẫn hơi luống cuống tay chân.
Cũng may mọi chuyện rất thuận lợi, cô cũng tắm rửa xong, mặc dù di chuyển hơi chậm, nhưng rốt cuộc cũng không gây ra rắc rối gì.
Cô ngồi trên ghế trong phòng tắm để sấy tóc, cuối cùng phải xác nhận quần áo đã chỉnh tề mấy lần mới mở cửa phòng tắm.
Bởi vì đầu gối bên phải không thể dùng sức nhiều, chân trái của cô gần như chống đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể, phải bám vào mép cửa mới có thể đứng vững.
Nhưng mới đứng vững được một giây, hai chân đột ngột bị nhấc lên.
Thân thể cô được bao bọc trong vòng tay quen thuộc, Thi Họa áp gò má lên lồng ngực của anh, cảm nhận mùi hương nam tính, mạnh mẽ, lôi cuốn, tự dưng vành tai cô ửng đỏ.
Đã biết anh chỉ bế cô về giường để tránh cho cô phải đi khập khiễng một đoạn đường.
Nhưng những hình ảnh gợi cảm và làm người ta say mê lại hiện lên trong đầu.
Thân thể cô chạm vào chiếc nệm giường mềm mại, anh khẽ nâng tay đắp chăn cho cô, cô chưa kịp nghĩ ngợi tiếp, giọng nói điềm đạm và vững vàng lại vang lên: “Em nghỉ ngơi trước đi, anh đi tắm.”
Không gian xung quanh giường ngủ chìm vào im lặng, Thi Họa nhắm mắt, cả ngày bận rộn, lại còn bị thương, phải vào bệnh viện, rõ ràng là rất mệt mỏi, nhưng cô lại không buồn ngủ lắm.
Cửa phòng tắm đóng lại, chỉ một chút xíu đã mở ra.
Cô nhắm mắt, thính giác cũng trở nên cực kỳ nhạy cảm, tiếng dép lê của anh vang lên từ xa đến gần, mùi gỗ đàn hương mát lạnh quen thuộc hòa cùng hương thơm thoang thoảng sau khi tắm cùng nhau xâm nhập khoang mũi của cô, làm cô không thể không mở mắt.
“Chân có đau không?”
Hạ Nghiên Đình v**t v* gò má âm ấm của cô, rất nhanh, nhanh đến mức cô còn chưa kịp phản ứng.
Giọng nói của anh điềm tĩnh, chỉ nghe ra lo lắng, không nghe ra ý gì khác.
Rõ ràng là đã cùng chung chăn gối một thời gian, cô cũng đã quen ôm gối mèo để yên giấc hàng đêm, nhưng tối nay, tâm trí của cô lại rối như tơ vò.
Bởi vì tối nay, họ là một cặp vợ chồng.
Mặc dù đã ngủ cùng giường, nhưng cô cũng kiềm chế những suy nghĩ bậy bạ của mình, toàn bộ tình cảm đều bị che giấu.
Nhưng sau khi trở về từ bệnh viện, họ từ vợ chồng giả trở thành vợ chồng thật.
Thi Họa không biết lịch sử tình trường của Hạ Nghiên Đình, mà bản thân lại gần như không có kinh nghiệm.
Nghĩ đến chuyện bây giờ anh là bạn trai thật, cô cảm thấy cảnh họ cùng chung chăn gối còn xấu hổ hơn.
Chiếc cổ thon nhỏ và trắng trẻo của cô rụt vào trong chăn, cô lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không đau, em buồn ngủ, em muốn ngủ…”
Sắc mặt của Hạ Nghiên Đình bình tĩnh, dường như anh không phát hiện ra sự luống cuống và qua loa chiếu lệ của cô, chỉ khẽ nâng tay, lòng bàn tay áp vào trán cô, kiểm tra nhiệt độ cơ thể, xác nhận cô không bị sốt.
Thi Họa chuẩn bị nhắm mắt, nhưng bàn tay anh đột ngột che phủ vầng trán của cô, ấm áp, khô ráo, làm cô căng thẳng.
Cô rúc vào trong chăn, không dám nhúc nhích, chỉ có hàng mi là khẽ run rẩy.
“Ừ, ngủ đi.”
Anh rút tay lại, đi vòng qua bên kia, sau đó lên giường.
Mặc dù chiếc giường này vừa rộng vừa vững, nhưng anh quá cao lớn, anh vừa lên giường, Thi Họa đã cảm nhận được bên kia lún xuống.
Cô giả vờ tỏ ra buồn ngủ, ôm gối mèo trong lòng, mí mắt khẽ cụp xuống, nhưng lại len lén nhìn trộm anh.
Sau khi tắm, anh mặc một bộ đồ ngủ màu xám đậm, qua lớp vải lụa, hình như có thể nhìn thấy cơ ngực săn chắc của anh, tóc đen đã được sấy qua, nhưng cũng chưa khô hẳn, vẫn còn hơi ẩm, lại rất mềm mại.
Rõ ràng anh ăn mặc rất chỉnh tề, nhưng lúc lên giường lại có vẻ rất hờ hững, sự lười biếng tỏa ra một chút xíu gợi cảm, không hiểu sao lại làm môi người ta khô khốc, Thi Họa lơ đãng nuốt nước bọt, nhanh chóng trở mình sang bên kia, không dám nhìn anh nữa.
Cơn buồn ngủ dâng lên, từ từ ngăn cách cô khỏi sự mê hoặc của mùi hương nam tính, cuối cùng lại chìm vào giấc ngủ.
/
Thi Họa bị thương, nhiều đồng nghiệp cùng chuẩn bị cho Gala Trung thu cũng ân cần lo lắng, khuyên cô nên nghỉ ngơi ở nhà.
Dù sao cũng còn gần hai mươi ngày nữa, Gala Trung thu mới chính thức diễn ra.
Hạ Nghiên Đình cũng bảo cô ở nhà nghỉ ngơi, dù sao chân bị thương cũng bất tiện, nằm trên giường sẽ tránh ảnh hưởng đến vết thương, giúp cô hồi phục nhanh hơn.
Thi Họa do dự mãi, buổi chiều vẫn đi đến đơn vị.
Cô nghĩ mặc dù vết thương cần được chăm sóc, nhưng cô cũng không đến nỗi không thể làm việc, cô quyết tâm đi làm, định gặp đạo diễn Ông trước buổi diễn tập tối nay, bây giờ cũng không rõ vết thương của mình có ảnh hưởng đến việc dẫn chương trình Gala Trung thu hay không.
Suốt thời gian qua, Hạ Nghiên Đình đã quen đưa đón cô, xe của anh lúc nào cũng dừng ở một góc không người lui tới, chưa từng bị ai dòm ngó.
Bây giờ lại trở thành quan hệ yêu đương, không hiểu sao Thi Họa lại càng cẩn thận hơn, càng chân thật càng không muốn người ta bàn tán. Hạ Nghiên Đình nhất quyết phải đích thân đưa cô đến Đài truyền hình Kinh Bắc, vậy là cô nài nỉ anh đổi sang một chiếc xe cực kỳ khiêm tốn.
Ghế sau đủ rộng cho cô thuận tiện duỗi chân.
Nói về giá trị, đúng là nó không xứng với thân phận Hạ tổng.
Nhưng có lẽ là vì muốn cô yên tâm, Hạ Nghiên Đình cũng không bận tâm, thái độ rất bình tĩnh.
Chỉ có tài xế Địch Tùng là cảm thấy không thoải mái lắm.
Lái xe cho ông chủ nhiều năm như vậy, nhưng cũng chưa từng lái một chiếc xe bình dân thế này.
Không hiểu sao anh ta lại cảm thấy thú vị.
Rõ ràng ông chủ và phu nhân là vợ chồng thật, có giấy đăng ký kết hôn, sao còn phải lén la lén lút, đưa phu nhân đến đơn vị mà lại chọn một chiếc xe như thế này, trông có khác nào yêu đương vụng trộm đâu, thật phấn khích.
Thi Họa chống nạng đi đến bàn làm việc.
Cô chọn kiểu dáng của chiếc nạng dựa trên khuyến nghị của bác sĩ, nhẹ nhàng, linh hoạt, thuận tiện hơn nạng kẹp dưới cánh tay như bình thường, cũng rất dễ làm quen.
Thấy cô, Tiểu Nguyễn sửng sốt: “Chị Tiểu Thi, sao chị lại đi làm sớm như vậy, có đau không, chị phải cẩn thận, đừng để vết thương mưng mủ.”
Thi Họa mỉm cười: “Không nghiêm trọng vậy đâu, chỉ là vết thương ngoài da thôi, chị rất cẩn thận, không để dính nước.”
Vốn dĩ Tiểu Nguyễn rất lo lắng, nhưng lại thấy sắc mặt của Thi Họa rất tốt.
Hai người họ ngồi gần nhau, nhìn kỹ thì biết hôm nay cô không trang điểm, hình như còn không đánh kem nền, chỉ bôi một lớp son dưỡng không màu, bởi vì đầu gối bị băng bó, cô không ăn mặc chuyên nghiệp như mọi ngày, mà lại cực kỳ thoải mái, nhàn nhã, nhưng không hiểu sao lại thấy dáng vẻ của cô quá tốt, sắc mặt hồng hào, ngay cả màu môi cũng cực kỳ rực rỡ.
Tiểu Nguyễn mạnh dạn suy đoán: “Chị ơi, có phải đêm qua, bạn trai của chị đến chăm sóc chị không?”
Thi Họa nhìn cô ấy, lại đối diện với đôi mắt chớp chớp mập mờ, nhưng cô cũng không phủ nhận.
“Em biết mà! Chị vừa bị thương, vậy mà ngủ một đêm là sắc mặt đã tốt thế này! Nhất định là có bạn trai yêu dấu ở bên cạnh, hưởng thụ sự nuôi dưỡng của tình yêu…”
Thi Họa không nhịn được cười, đành phải nhét kẹo mơ vào miệng của cô ấy.
Tiểu Nguyễn đang ngậm viên kẹo mơ trong miệng, đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện: “Đúng rồi, tối hôm qua em gặp sếp Hạ trong bệnh viện, anh ấy tốt lắm, còn bảo thư ký đưa bao lì xì lớn cho em và anh Lê. Xem ra anh ấy rất hài lòng về buổi phỏng vấn lần trước, chị bị thương, sếp Hạ cũng rất để tâm!”
Thi Họa im lặng nuốt nước bọt, hoàn toàn không ngờ đến chuyện này.
Còn tưởng Hạ Nghiên Đình sẽ không lấy thân phận của mình để…
Cô cầm bình giữ nhiệt trên bàn, giả vờ bình tĩnh uống một ngụm, đầu óc lại hoạt động hết công suất.
Cô không có nhiều thời gian nghĩ đến chuyện hôm qua, cũng may Tiểu Nguyễn không để ý lắm, hình như cũng không nghĩ nhiều. Tính tình của Lê Thành Hựu điềm đạm lại chu đáo, khả năng cao là anh ta đã phát hiện ra điều gì đó, nhưng anh ta cũng không phải là người lắm miệng, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.
“Thật sao, đưa bao lì xì à?” Cô trả lời mập mờ, cố phân tán sự chú ý của Tiểu Nguyễn.
Tiểu Nguyễn thật sự chìm đắm trong niềm vui từ trên trời rơi xuống, chỉ gật đầu lia lịa: “Dạ, bao lì xì rất dày, sếp lớn thật sự là sếp lớn, cứ tiện tay đưa bao lì xì dày như vậy.”
Mặc dù tin này quá giật gân, nhưng đầu ngón tay của Thi Họa vẫn nhẹ nhàng gõ bàn phím, xử lý vài việc.
Bận rộn một hồi, có người vỗ vai từ phía sau.
Cô quay đầu, là một đồng nghiệp nhiều chuyện trong văn phòng, người này đang tìm cô.
“Thi Hoạ, cô lên tầng hai mươi chín đi.”
Đồng nghiệp này là Đới Na, gương mặt xinh đẹp mà lại không dễ nói chuyện, nhưng mối quan hệ giữa Thi Hoạ và cô ấy cũng tốt.
“Sao thế?” Chưa đến giờ diễn tập, trong nhóm trò chuyện cũng không có tin nhắn mới.
Đới Na nhìn quanh một lát, hình như là đang quan sát những người xung quanh, thấy không có ai nhìn về bên này, cô ấy lập tức hạ giọng: “Cô vào văn phòng của đạo diễn Ông đi, càng sớm càng tốt, tôi nghe nói có người nhìn thấy… Triệu Đài Hoa dẫn Quan Tĩnh Lôi vào văn phòng của đạo diễn Ông mười phút trước, cô nên cẩn thận, đừng để người khác hớt tay trên vì mình bị thương.”
Thi Họa hơi biến sắc, Quan Tĩnh Lôi đứng hạng ba trong buổi phỏng vấn lần trước, là người dẫn chương trình của kênh tạp kỹ, trong lúc huấn luyện, biểu hiện của cô ấy cũng tốt, lúc đó còn là người cạnh tranh quyết liệt nhất.
Cô dừng lại hai giây, sau đó nhỏ giọng nói: “Cảm ơn, Đới Na.”
“Không có gì.” Đới Na xoay người rời đi.
Thi Họa khóa màn hình máy tính, uống một ngụm nước ấm, sau đó lập tức chống nạng đứng lên.
Giờ này thang máy rất đông đúc, tầng hai mươi chín cực kỳ hỗn loạn, vậy là Tiểu Nguyễn đi cùng cô.
Lúc Thi Họa chen chúc vào thang máy, tâm trạng của cô hơi phức tạp, Tiểu Nguyễn đi theo cũng thấp thỏm, chỉ im lặng không nói.
Nghĩ đến lời nhắc nhở của Đới Na, cô lại cảm thấy hơi phiền muộn vì thiếu kinh nghiệm.
Hôm nay, sau khi thức dậy, cô thấy nhóm trò chuyện Gala Trung thu vẫn bình thường, hình như cũng không bị ảnh hưởng gì, không nghĩ sự cố bất ngờ đêm qua lại dẫn đến sự thay đổi trong công việc, cô chỉ định nói vài lời với đạo diễn Ông trước buổi diễn tập tối nay.
Mãi đến khi nghe người ta nói Triệu Duyệt Lâm dẫn người khác đi gặp đạo diễn Ông, trong lòng cô mới chùng xuống.
Lên đến tầng hai mươi chín, hình như trên này đang ghi hình một chương trình tạp kỹ, có rất đông người.
Thi Họa rất sốt ruột, nhưng lại không thể đi nhanh.
Khó khăn lắm mới đến được cửa phòng của Ông Tụng Nghi, đúng lúc trợ lý của đạo diễn Ông đẩy cửa đi ra, nhìn thấy Thi Họa, ánh mắt của cô ấy cũng thay đổi, trông hơi xấu hổ, nhưng cũng nhanh chóng che giấu đi: “Cô Thi, sao cô lại đến đây, không ở nhà nghỉ ngơi sao?”
Trợ lý vừa đi ra, cửa văn phòng hé mở, Thi Họa đã nghe thấy giọng nói đặc trưng của Triệu Duyệt Lâm.
“Tôi đi tìm đạo diễn Ông.”
Sắc mặt của trợ lý hơi lúng túng, nhưng cô ấy vẫn đưa ra quyết định, thấp giọng nói: “Cô Triệu ở trong đó, còn có cô Quan…”
Thi Họa gật đầu, cũng không nói nhiều.
Trợ lý cố tình không đóng chặt cửa, sau đó rời đi.
Thi Họa dùng ánh mắt để cảm ơn.
Mặc dù mọi người đều đến đây để làm việc, tính cách và lợi ích của mỗi người lại khác nhau. Nhưng Triệu Duyệt Lâm và Quan Tĩnh Lôi lại lợi dụng lúc Thi Họa bị thương để hớt tay trên, ngay cả trợ lý của đạo diễn Ông cũng thấy không vừa mắt.
Mặc dù dạo này trong đài truyền hình có rất nhiều tin đồn về Thi Họa, cảm thấy tài nguyên của cô quá tốt, thăng chức quá thuận lợi, nhưng đa số nhân viên từng tiếp xúc đều có ấn tượng tốt về cô, mà chưa kể cuộc cạnh tranh của những người trên sân khấu không liên quan đến lợi ích của họ, đương nhiên họ cũng sẵn sàng đứng về phía công lý.
Tiểu Nguyễn lo lắng: “Không phải chứ, Triệu Đài Hoa… làm bạn với Quan Tĩnh Lôi từ khi nào thế?”
Mặc dù không xuất hiện trên Gala Trung thu năm nay, nhưng Triệu Duyệt Lâm cũng tham gia vào công tác hậu đài, cũng xem như là một trong những nhà sản xuất. Cô ấy không có thời gian quan tâm đến việc vặt, nhưng cũng không hoàn toàn là nhà sản xuất trên danh nghĩa, bởi vì cô ấy phụ trách vấn đề tài chính, giúp kết nối với các nhà tài trợ.
Mặc dù vị trí thấp hơn Ông Tụng Nghi, nhưng lời nói vẫn có trọng lượng.
Cửa khép hờ, nhưng vì văn phòng yên tĩnh, cho nên có thể nghe rõ giọng nói của Triệu Duyệt Lâm.
“Đạo diễn Ông, Tiểu Quan nằm trong top 3 chung cuộc, chỉ kém Thi Họa hai điểm, hoàn toàn có năng lực đảm nhận vai trò người dẫn chương trình trong sự kiện này, nhất định sẽ không làm cô thất vọng.”
Quan Tĩnh Lôi lại im lặng, không nói gì.
“Tiểu Quan cũng tốt, chỉ kém người được chọn hai điểm, tôi cũng rất tiếc, nhưng chỉ có hai vị trí, không thể bổ sung thêm một người dẫn chương trình nữa.”
“Không phải Thi Họa đang bị thương sao, cô ấy bị thương ở chân, tôi nghe nói vết thương không nhỏ, dù cho không để lại sẹo thì cũng cần nửa năm mới hồi phục hoàn toàn, tôi nghĩ vì kết quả chung của sự kiện này, chúng ta không nên để cô ấy mang thương tích ra trận.”
“Công việc của Thi Họa không có vấn đề gì, cô ấy bị thương là vì việc thi công sân khấu có sơ suất, cô là một thành viên trong tổ sản xuất nên cũng phải chịu trách nhiệm cho chuyện này, công nhân nghỉ việc là chưa đủ, bây giờ cô nên điều tra cặn kẽ. Duyệt Lâm, đây là lần đầu tiên cô tham gia vào tổ sản xuất, mạnh tay một chút cũng không sao, nhưng trong công việc, chúng ta cũng phải quan tâm đến vấn đề nhân văn.
Huống hồ chi danh sách người dẫn chương trình đã được thông báo chính thức, Thi Họa lại rất nổi tiếng trên Internet, nếu bây giờ thay đổi người dẫn chương trình, cô định giải thích với cư dân mạng thế nào đây, chẳng lẽ lại nói bộ phận thi công sân khấu của Đài truyền hình Kinh Bắc có vấn đề, làm người dẫn chương trình bị thương hay sao? Sau đó thì sao, cô có chịu trách nhiệm cho lời chỉ trích của công chúng hay không, hay là sau này cô làm tổng đạo diễn đi, cô Triệu.”
Giọng nói của Ông Tụng Nghi không vang như phát thanh viên, Thi Họa đứng ngoài cửa cũng không nghe rõ.
Cô đứng trước cửa một hồi, một phần là vì đầu gối không thoải mái, một phần là vì cảm thấy làm thế này cũng không hay, dù cho Triệu Duyệt Lâm có làm chuyện xấu sau lưng cô, cô cũng không muốn đứng đây nghe lén, mặc dù cũng không nghe rõ lắm.
Cô giơ tay, nhẹ nhàng gõ cửa.
Giọng nói của Ông Tụng Nghi vang lên trong văn phòng: “Ai thế?”
“Đạo diễn Ông, là tôi, Thi Họa.”
“Vào đi.”
Cửa khép hờ, chỉ cần đẩy nhẹ đã mở được.
Cô vào phòng, thấy cô tựa người vào nạng, Ông Tụng Nghi vội vàng nói: “Vào đây ngồi đi, tối qua bị thương nặng như vậy, sao không nghỉ ngơi mà còn đến đây?”
Thi Họa mỉm cười: “Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, bác sĩ nói một tuần sẽ lên mài, nửa tháng sẽ hồi phục hoàn toàn, tôi đến đây để nói với cô một tiếng, vết thương không ảnh hưởng đến việc dẫn chương trình, tôi sẽ cố gắng hết sức để phối hợp trong buổi diễn tập.”
Lúc nói chuyện, cô âm thầm quan sát sắc mặt của ba người trong phòng.
Sắc mặt của đạo diễn Ông rất bình tĩnh, sắc mặt của Triệu Duyệt Lâm hơi xấu hổ, còn sắc mặt của Quan Tĩnh Lôi lại hơi tái, hình như còn vô thức né tránh cô.
Mặc dù vừa rồi đứng ngoài cửa không nghe thấy họ nói gì, nhưng bây giờ Thi Họa cũng hiểu ra.
Triệu Duyệt Lâm tái mặt, không chỉ vì Thi Họa xuất hiện không đúng lúc, mà còn vì vừa rồi đã đắc tội với Ông Tụng Nghi, bây giờ cô ấy nơm nớp lo sợ.
Thật ra Ông Tụng Nghi phản ừng như vậy, cô ấy rất bất ngờ.
Gần đây cô ấy đã quan sát nhiều lần, chưa từng nhận ra Ông Tụng Nghi lại thích Thi Họa nhiều đến vậy, còn tưởng cô ấy thích Quan Tĩnh Lôi. Quan Tĩnh Lôi là cháu gái ruột của nghệ sĩ Lão Quan, hẳn là nằm trong vòng tròn xã giao của Ông Tụng Nghi.
Còn nghĩ dù cho Ông Tụng Nghi không lập tức gật đầu đồng ý với đề xuất của mình thì ít nhất cũng cân nhắc một chút, không ngờ cô ấy lại bị mắng một trận.
Lúc này Thi Họa được mời vào, ý tứ rất rõ ràng, Triệu Duyệt Lâm không muốn đắc tội với Ông Tụng Nghi lần nữa, địa vị của cô ấy trong giới này rất cao, không được đắc tội với cô ấy, không nên làm chuyện hại người lợi mình.
Vậy là Triệu Duyệt Lâm đổi giọng: “Vậy tốt rồi, cô không sao là được, vừa rồi tôi không suy nghĩ thấu đáo, đạo diễn Ông, cô cứ xem như tôi chưa từng nói gì.”
Cô ấy đứng dậy định rời đi, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt không cam lòng của Quan Tĩnh Lôi.
Lúc đi ngang Thi Họa, cô ấy dừng lại một lát, vờ lo lắng mỉm cười: “Tiểu Thi, mặc dù công việc quan trọng, nhưng không được lơ là chuyện dưỡng thương, nghe nói vết thương của cô không nhỏ, phải cẩn thận, đừng để lại sẹo, sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của cô trước ống kính sau này.”
Thi Họa cong môi mỉm cười: “Được rồi, cảm ơn cô Triệu đã quan tâm.”
Chỉ còn lại Ông Tụng Nghi và Thi Họa trong văn phòng.
Ông Tụng Nghi ngồi đối diện Thi Họa, thẳng thắn nói: “Tuần này cô nghỉ ngơi đi, để vết thương mau lành lại, cô học nhanh, không cần vội diễn tập, chỉ cần tham gia buổi diễn tập cuối cùng là được.”
Thi Họa không nghĩ đạo diễn Ông lại ưu ái cô như vậy, lời lẽ còn cho thấy cô ấy rất tin tưởng vào khả năng làm việc của cô.
Cô im lặng, sau đó lại chậm rãi lên tiếng: “Đạo diễn Ông, Gala Trung thu là công việc quan trọng nhất trong năm của cô, cô đã chọn tôi, đương nhiên tôi sẽ cố gắng hết sức, không phụ sự tin tưởng của cô.”
Cô hơi bất ngờ.
Nhất là khi vừa rồi chen vào thang máy, cô còn hơi căng thẳng.
Bởi vì qua một thời gian tiếp xúc, cô luôn cảm thấy đạo diễn Ông rất nghiêm khắc, thậm chí là lạnh lùng, chỉ có thể nói là tương đối hài lòng về cô, nhưng cũng không rõ là có thích cô hay không.
Từ hồi còn nhỏ, Thi Họa đã là một học sinh ngoan, được rất nhiều giáo viên khen ngợi trước mặt mọi người, ngay cả những giáo viên cực kỳ nghiêm khắc cũng mềm mỏng hơn với cô, nhưng đạo diễn Ông chưa từng thể hiện điều này.
Thậm chí cô còn nghĩ đạo diễn Ông không thích cô lắm.
Lời lẽ của Ông Tụng Nghi rất bình tĩnh, cũng rất chân thành quan tâm cô: “Ừ, cô tự cân bằng là được rồi, mặc dù Triệu Duyệt Lâm nhiều lời, nhưng vừa rồi cô ấy nói cũng không sai, tuy chỉ là vết thương ngoài da, nhưng cô cũng nên chú ý nhiều một chút, dù sao làm ngành này thì tương lai vẫn còn nhiều cơ hội xuất hiện trước ống kính, cố gắng đừng để lại sẹo.”
Thi Họa gật đầu, sau đó đứng lên chào tạm biệt, cảm thấy rất yên lòng.
Trước hôm nay, cô chưa từng nghe đạo diễn Ông thừa nhận khả năng của mình.
Cô chống nạng đi đến cửa, Ông Tụng Nghi lại đột ngột gọi cô: “Đúng rồi, nghe nói ba cô là Thi Hoài Chương.”
Thi Họa ngẩn người một lát, lâu rồi cô mới nghe người ta nhắc đến tên của ba mình.
“Phải.”
“Ba cô là một người rất ưu tú.” Ông Tụng Nghi nhẹ nhàng thở dài, dường như vô cùng tiếc nuối vì tai nạn xe năm đó.
Thi Họa ngạc nhiên, sau đó nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cô.”
“Được rồi, mau về nghỉ ngơi đi.”
Ông Tụng Nghi ít khi để tâm đến những tin đồn trong giới, càng không có hứng thú với người mới như Thi Họa.
Mãi đến quãng thời gian này có tiếp xúc với nhau, cô ấy dần dần trở nên tò mò, sau đó mới xem buổi phỏng vấn đặc biệt do Thi Họa dẫn dắt trên Internet.
Bởi vì năm xưa từng làm việc cùng Thi Hoài Chương, cô ấy cũng nhìn thấy dáng vẻ của bạn cũ trong ánh mắt và lời nói của Thi Họa.
Gen di truyền là một thứ rất vĩ đại, tên tuổi nổi tiếng một thời của Đài truyền hình Phượng Hoàng năm đó qua đời khi còn trẻ là một điều rất đáng tiếc với những người trong giới.
Cô ấy cũng yêu quý Thi Họa, chỉ là sau một thời gian dài đi làm, cô ấy mắc bệnh nghề nghiệp, một khi bước vào trạng thái làm việc là lại trở nên cực kỳ nghiêm túc và khắt khe, làm người ta cảm thấy cô ấy quá lạnh lùng.
Bản thân Thi Họa lại rất dịu dàng, khí chất cũng giống như Quan Tĩnh Lôi của kênh tạp kỹ, con gái tuổi này hoặc là hoạt bát, hoặc là nhẹ nhàng, yên tĩnh.
Nhưng Thi Họa lại cho người ta cảm giác rất bền bỉ, là một phẩm chất hiếm thấy ở người trẻ mấy năm gần đây, có người thì thực dụng, ngoài mạnh trong yếu, có người thì được gia đình nuông chiều và bảo bọc quá mức.
Cô ấy thích Thi Họa, cho nên khi Triệu Duyệt Lâm và Quan Tĩnh Lôi vào văn phòng, cô ấy đã chuẩn bị sẵn lý do để từ chối.
/
Trước khi tan làm, Thi Họa dọn dẹp bàn làm việc, chuẩn bị mang tài liệu về nhà.
Chủ nhiệm Nhâm cũng phê duyệt cho cô một tuần nghỉ ốm hưởng lương, bảo cô đợi đến khi vết thương lành rồi mới quay lại.
Tiên nữ nhà mình giữ được vị trí trong Gala Trung thu, Tiểu Nguyễn còn vui vẻ hơn cả tiên nữ.
Cô ấy nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay của Thi Họa, đôi mắt hoa đào long lanh chớp chớp: “Chị ơi, khi nào chị mới giới thiệu bạn trai với em?”
Thi Họa biết Hạ Nghiên Đình sắp đến, lúc này đã hơi phân tâm.
Tiểu Nguyễn hỏi như vậy, cảnh tượng sáng nay lại lướt qua trong đầu.
Sau khi cô thức giấc, Hạ Nghiên Đình bế cô đi rửa mặt, cô ngồi trên bồn nước, hai chân không chạm đất, đã nói là chỉ rửa mặt thôi, cuối cùng lại bị người ta hôn.
Nụ hôn rất dài, tầm bốn, năm phút gì đó.
Mùi kem đánh răng bạc hà xen lẫn với mùi nước súc miệng tươi mát, một nụ hôn mang hương vị sáng sớm.
Nhớ đến chuyện này, miệng lưỡi của Thi Họa khô khốc, nghĩ lát nữa còn gặp nhau, vành tai của cô nóng lên, không biết tối nay còn bị hôn bao nhiêu lần nữa.
Dù sao thì từ tối hôm qua, người đàn ông kia cũng đã phá bỏ luật lệ, hình như rất thích hôn cô.
Hôn đến khi môi cô đỏ lên, mặc dù không sưng, nhưng cũng đỏ hơn bình thường, chẳng trách sao hôm nay Tiểu Nguyễn lại luôn miệng khen sắc mặt của cô tốt.
“Hôm khác, nhất định là hôm khác.”
Hứa hẹn qua loa chiếu lệ như vậy, đương nhiên Tiểu Nguyễn không chịu để yên, cô ấy nghiêng đầu: “Thật không chị, chị không lừa em chứ, có ảnh không, cho em nhìn trước đi, để xem có xứng với tiên nữ nhà em không.”
Thi Họa nghẹn họng, không dám tưởng tượng nếu Tiểu Nguyễn biết bạn trai mà cô ấy nói đến chính là… Hạ Nghiên Đình, hai mắt cô ấy sẽ mở to thế nào.
Trì hoãn được thì cứ trì hoãn.
“Anh ấy không thích chụp ảnh, điện thoại của chị không có ảnh của anh ấy.”
Tiểu Nguyễn chớp mắt: “Không thể nào, vòng bạn bè đâu, vòng bạn bè cũng không có sao?”
“Không có, anh ấy không dùng vòng bạn bè.”
“Được rồi, vậy chị nói cho em biết anh ấy có đẹp trai hay không, đẹp trai thì em sẽ bắt đầu đẩy thuyền.”
“Ừm, cũng được, chỉ là người bình thường thôi.”
Cô ấy càng hỏi, Thi Họa càng thấp thỏm, rõ ràng chính cô cũng chưa tiêu hóa hết việc Hạ Nghiên Đình trở thành bạn trai cô.
/
Chiếc xe đến đón cô chính là chiếc xe đã đưa cô đến đơn vị chiều nay, màu đen, khiêm tốn, ẩn núp trong màn đêm.
Thi Họa lên xe, ngồi xuống, cất nạng đi.
Người đàn ông bên cạnh vẫn nghiêm nghị như mọi ngày, nhưng khi nhìn cô, ánh mắt của anh lại mang theo sự dịu dàng mà người ngoài chưa từng nhìn thấy.
“Đưa cho anh.” Anh khẽ giơ tay, cất nạng đi.
Một bàn tay ấm áp đột ngột đỡ lấy bắp chân cô, anh nhẹ nhàng hạ chân cô xuống, sau đó điều chỉnh lưng ghế và gác chân cho cô được ngồi thoải mái.
“Nghỉ ngơi đi, về đến nhà, anh sẽ thay băng cho em.”
Giọng nói của anh trầm thấp, dịu dàng, Thi Họa cảm thấy toàn thân hoàn toàn chìm đắm vào tình cảm này.
Ánh mắt của cô hoảng hốt, rõ ràng là chưa quen được “bạn trai” phục vụ, cũng chưa quen với việc thay đổi thân phận.
Nhưng dù có căng thẳng cũng không thể không nhìn anh.
Cô không biết buổi chiều và tối nay anh bận việc gì, nhưng có thể nhìn thấy bộ âu phục được may đo rất tỉ mỉ, vải đen tinh xảo, cà vạt thắt kiểu Windsor gọn gàng, hình như là vừa rời khỏi một sự kiện quan trọng.
“Có phải anh có công việc phải làm hay không, đừng để chậm trễ việc quan trọng vì em…”
Cô vô thức nói như vậy, sợ vết thương của mình làm chậm trễ công việc của anh.
Giọng nói trong trẻo và mềm mại truyền vào tai anh, anh cười khẽ, sau đó liếc mắt nhìn cô: “Đối với anh, không có việc gì quan trọng hơn em.”
Trái tim của Thi Họa lỡ mất một nhịp, tự dưng cô lại ngẩn người một lát.
Lâu thật lâu mới hoàn hồn, đáy lòng cô mềm mại, giọng nói dịu dàng hơi giận dỗi: “Hạ Nghiên Đình, sao trước đây em không phát hiện ra anh là người như vậy chứ?”
“Hửm?”
Giọng nói của cô quá mềm mại, không hề tự tin, lại hơi chột dạ, Hạ Nghiên Đình không nghe rõ.
Đương nhiên Thi Họa không có ý định lặp lại, chỉ cúi đầu theo thói quen, để lộ làn da trắng trẻo và mềm mại sau gáy.
Cô im lặng, Hạ Nghiên Đình không đoán ra cô gái nhỏ đang nghĩ gì.
Anh nhìn góc mặt của cô, màn đêm nồng đậm, dễ dàng làm cho người ta động lòng.
Nhưng anh kiềm chế tình cảm phập phồng của mình, chỉ khẽ nâng tay, ngón tay thon dài, trắng trẻo vén lọn tóc của cô ra sau tai.
Nhưng như vậy lại làm lộ ra vành tai thiếu nữ nhỏ nhắn và mềm mại.
Dưới ánh trăng, nó càng khiến trái tim người ta ngứa ngáy.
Chiếc xe này không được trang bị vách ngăn, nếu anh ra tay, cô sẽ xấu hổ.
Cho nên chỉ có thể nhẫn nhịn.
Anh thả lỏng, lười biếng dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn ra ngoài kính xe.
Thi Họa tưởng anh suy nghĩ chuyện công việc, cho nên cũng không quấy rầy, chỉ im lặng cầm lấy điện thoại của mình, tiếp tục tìm kiếm nội dung mà hôm nay chưa kịp tìm xong.
Thật ra, từ tối qua đến sáng nay, cô cảm nhận rõ ràng Hạ Nghiên Đình thích ứng với sự thay đổi thân phận rất nhanh.
Bản thân cô lại chậm hơn một nhịp.
Cho nên cô muốn nhanh một chút, không muốn cho người ta cảm giác mình chậm chạp, lề mề.
Hôm nay cô dành thời gian tìm một quyển sách —— Làm Cách Nào Để Yêu Thương.
Lúc ở bên Hạ Hành, cô rất dửng dưng với mọi chuyện.
Quà sinh nhật không quan trọng, lời chúc mừng vào lễ Tết không quan trọng, lễ nghi cũng không quan trọng, dần dần mới phát hiện, hóa ra những lễ nghi mà cô không muốn có, Hạ Hành đều trao cho người con gái khác.
Chuyện này làm cô có cảm giác mình chưa từng yêu đương, mọi thứ đều trống rỗng.
Cho nên những lời mà Hạ Hành làm bộ làm tịch nói ra trong buổi lễ đính hôn cũng không thể xem là nói dối, bởi vì đúng là hai người họ giống anh em hơn.
Trải qua thất bại, Thi Họa không muốn dửng dưng nữa.
Bởi vì đối với cô, mối quan hệ này không thể thất bại.
Nếu như thất bại thì không thể chia tay, chỉ có thể ly hôn.
Cô đọc rất nhiều nội dung, có những thứ trước đây cô cảm thấy quá dung tục, quá hình thức, bây giờ lại cảm thấy tràn trề hy vọng.
Cuộc sống vốn là làm những chuyện vô nghĩa bên cạnh người mình yêu.
Bởi vì hai người cùng làm, cho nên nó mới có ý nghĩa.
Thật ra, sự tham lam nhỏ nhoi ẩn núp trong đáy lòng cô đã dâng lên lúc cô lười biếng trong giờ làm.
Giờ phút này, Hạ Nghiên Đình ngồi ngay bên cạnh cô, dường như sự tham lam kia đã có một linh hồn, quấy rầy nội tâm cô.
Hạ Nghiên Đình không nghĩ gì, chỉ trầm tư để kiềm chế nhược điểm về mặt sinh lý của loài người.
Thấy Thi Họa muốn nói rồi lại thôi, anh nhướng mày nhìn cô: “Sao thế?”
Chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã phải đối diện với đôi mắt thâm sâu và dịu dàng của anh.
Cô có cảm giác như biển sâu đang cố gắng nhấn chìm cô.
Sự thấp thỏm dần dần tan biến, không biết cô lấy dũng khí ở đâu ra, chưa kịp chuẩn bị đã nhỏ giọng nỉ non: “Bây giờ chúng ta đang yêu đương đúng không, vậy anh có thể… ghim WeChat của em lên hàng đầu chứ?”
Nếu như không phải hai người họ kết hôn bí mật, hiện tại không thể công khai mối quan hệ, thật ra cô còn hy vọng Hạ Nghiên Đình sẽ dùng ảnh của cô làm ảnh nền của vòng bạn bè.
Rất nhiều người đàn ông đang yêu cũng làm như vậy, cho người bên cạnh có cảm giác an toàn.
Cô từng cảm thấy không cần thiết, nhưng bây giờ lại nghĩ khác.
Đã là người yêu thì công khai cũng tốt, không có gì phải sợ bị chỉ trích.
Hạ Nghiên Đình nheo mắt, nhàn nhã nhìn cô, anh im lặng mấy giây, tự dưng lại cong môi cười khẽ: “Sao em biết anh không làm vậy?”
Thi Họa ngẩn người, giọng điệu của anh quá bình thản, không rõ là anh nói thật hay đang trêu chọc cô.
“Vậy… cho em xem được không?”
Cô chưa kịp dứt lời, anh đã lấy chiếc điện thoại màu đen từ trong túi áo vest, lẳng lặng đặt vào tay cô.
Động tác rất nhanh, cũng rất ngay thẳng.
Cô còn chưa kịp phản ứng, chỉ ngây ngốc cầm lấy chiếc điện thoại nặng trịch, trong ký ức của mình, rõ ràng là cô chưa từng chạm vào, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác rất quen thuộc.
Chỉ che giấu sự hoảng hốt của mình, cô lẩm bẩm: “Mật khẩu là gì?”
Nhưng cô còn chưa kịp phản ứng, màn hình điện thoại đã tự động mở khóa.
Cô chớp mắt, đôi mắt đen nhánh lại trong trẻo hơi trầm lại, tự dưng lại nhìn thấy ảnh nền của điện thoại là… ảnh của cô.
Ánh mắt của Thi Họa dao động.
Ánh sáng trong bức ảnh hơi tối, hình như không bật đèn, nhưng nhìn kỹ cũng không khó để thấy khung cảnh xung quanh là phòng ngủ chính của Nhạn Tây Ngự Phủ, là nơi mà cô thường xuyên ngủ.
Mặc dù bức ảnh hơi mờ, nhưng không hiểu sao nó chứa đựng rất nhiều cảm xúc, cũng rất đẹp mắt.
“Cái này… Sao lại có ảnh của em, anh chụp khi nào?”
Cô quay đầu nhìn anh chằm chằm, gương mặt trắng trẻo vô cùng hoang mang.
Sắc mặt của Hạ Nghiên Đình yên bình, anh nhàn nhã dựa lưng ra sau, nhưng lại cười tươi hơn.
“Đêm đó em say, bảo anh chụp.”
Cô dời mắt, im lặng không nói.
Sau một hồi lâu, những mảnh ký ức lộn xộn lại tràn vào đại não.
Đêm đó cô uống rượu dương mai rất mạnh, hình như đã mượn rượu làm càn…
Cô cầm điện thoại của anh tự chụp rất nhiều ảnh, nhưng lại không hài lòng, sau đó lại bảo anh chụp. Cho nên bức ảnh nền này là do cô tự đổi, ngay cả nhận diện khuôn mặt để mở khóa điện thoại mà không cần mật khẩu cũng là do cô tự thao tác.
Càng lúc càng có nhiều ký ức về đêm đó lướt qua đầu óc cô, gương mặt của Thi Họa đỏ bừng, cô xấu hổ lắp bắp: “Sao, sao anh không đổi lại…”
Cô say, nhưng anh đâu có say.
Thật ra chỉ là ảnh nền, cùng lắm là làm trò cười cho anh thôi.
Nhưng nhận diện khuôn mặt quan trọng như vậy, không thể xem thường.
Đây là điện thoại cá nhân của anh, chứa đựng rất nhiều bí mật kinh doanh, danh sách WeChat còn có rất nhiều người quan trọng từ khắp mọi nơi, chưa kể tài khoản ngân hàng, bây giờ chuyển khoản cũng có thể dùng nhận diện khuôn mặt.
Nếu vậy thì cô có thể mở khóa điện thoại của anh bất cứ lúc nào, cũng có thể chuyển tiền đi, không an toàn chút nào.
Cô quên mất ý định ban đầu của mình là kiểm tra cái tên được ghim lên hàng đầu trên WeChat của anh, vội vàng trả điện thoại lại, giọng nói mềm mại: “Anh mau đổi đi.”
Hạ Nghiên Đình cầm lấy điện thoại, vẫn đứng đắn và bình thản như mọi ngày, ngón tay thon dài lướt trên màn hình, mở giao diện WeChat, đưa đến trước mặt cô, còn mỉm cười: “Có gì mà đổi?”
Đột nhiên Thi Họa nhìn thấy ảnh đại diện của mình trên màn hình WeChat của anh.
Ghim trên hàng đầu.
Còn ghi chú ——
Bà xã.
Hai chữ làm người ta chói mắt, tim cô đập thình thịch, nhịp tim như nhịp trống.
Cô quá bối rối, không dám trả lời, chỉ nhỏ giọng lầm bầm: “Không được, không an toàn, trong điện thoại của anh có bí mật kinh doanh, còn có tài khoản ngân hàng, mau xóa nhận diện khuôn mặt của em đi, không thì em lại mang tiếng…”
Tâm trí của cô rối như tơ vò, nhịp tim đầu tiên vừa ngọt vừa đáng sợ, giống như nai con muốn trốn thoát, nhưng lại bị giam cầm trong không gian có hạn trên xe.
Thân thể cao lớn của anh đột ngột cúi xuống, ghé đến gần cô.
Cô hơi ngả người ra sau, hai cánh tay đột ngột ôm lấy cô, đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước từ từ ngưng đọng, vô cùng mê hoặc ——
“Anh là của em, có đúng không?”
Tâm trí của Thi Họa rối bời, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt mê hoặc của anh, chỉ có thể nhìn chằm chằm môi anh.
Môi mỏng nhạt màu, gợi cảm lại mê hoặc, trong lòng cô càng thêm run rẩy, chỉ sợ anh sẽ hôn một cái.
Nhưng điều làm cô căng thẳng và xấu hổ cũng không xảy ra, trong xe im lặng mấy giây, ngón áp út trên tay trái của cô có cảm giác lành lạnh.
Cô ngạc nhiên rũ mắt, chỉ nhìn thấy anh cầm một chiếc nhẫn, chậm rãi đeo vào ngón áp út của cô.
Ánh trăng sáng ngời, nhưng tầm mắt của cô bị một bóng hình bao phủ, tối tăm, mờ nhòe, cô không thấy rõ gương mặt của anh.
Nhưng chiếc nhẫn cưới quá tỉ mỉ, lấp lánh, nhã nhặn, vầng sáng cực kỳ chói mắt.
Đầu ngón tay thon dài của Hạ Nghiên Đình nhẹ nhàng nâng tay trái của cô, làn da trắng trẻo dưới ánh trăng, cấm dục mà gợi cảm.
Đôi mắt của cô khẽ dao động, hình như cô đã phát hiện ra, anh cũng đeo một chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của tay trái.
Là một cặp với chiếc nhẫn của cô.
Trước đây đã từng đọc được, về mặt y học, mạch máu trong ngón áp út nối thẳng đến trái tim, là nơi gần gũi nhất với trái tim.
Chưa từng có giây phút nào cô ý thức rõ ràng về mối liên kết giữa cô và Hạ Nghiên Đình như lúc này.
Bất kể là trên phương diện pháp luật, hay là thỏa thuận kết hôn.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cô, không nói không rằng, đôi môi mỏng nhạt màu hôn lên mu bàn tay cô.
Bốn mắt giao nhau, dường như đôi mắt đen thâm sâu của anh có khả năng nhìn thẳng vào trái tim của cô.
Hơi thở bên da thịt cô có mùi xì gà nhàn nhạt, điểm một chút xíu mùi chocolate cháy.
Gò má ấm áp của anh vô tình chạm vào gò má cô, nhiệt độ cơ thể của anh cao hơn cô, Thi Họa run rẩy, vô thức siết chặt bàn tay, trong không gian khép kín, cô nghe rõ tiếng nhịp tim nặng nề của mình.
Giọng nói của anh chậm rãi lại đầy ẩn ý: “Bà xã định lúc nào mới công khai anh?”
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Story
Chương 50
10.0/10 từ 30 lượt.