Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp

Chương 49

161@-

Phòng bệnh sáng sủa, sạch sẽ, ánh trăng sáng ngời, trời sao thưa thớt.


Đêm khuya trong phòng bệnh ngoại khoa, lời nói bóng gió của anh làm người ta im lặng không nói thành lời.


Giọng nói của anh trầm thấp, mê hoặc, để lộ sự dẫn dụ không che giấu, trái tim của Thi Họa run rẩy, cô lặng lẽ c*n m** d***, cả người cứng đờ, mất khống chế.


Lần này, anh hôn cô rất nhẹ, rất dịu dàng, giống như đang thưởng thức một món tráng miệng xa xỉ, bởi vì sợ cô không chịu nổi, anh chỉ hôn một cái ngắn ngủi, lướt qua một chút mà thôi.


Gương mặt trắng trẻo của Thi Họa ửng đỏ, cô không dám nhìn thẳng vào anh, nhưng bởi vì né tránh ánh mắt của anh, thính lực của cô cũng tăng lên.


Dường như giọng nói kiên định và trầm thấp của anh có chức năng lặp lại, cứ cách mấy giây lại quanh quẩn bên tai cô.


“Anh chưa bao giờ nói là giả.”


“Chưa bao giờ nói.”


Dường như động cơ ẩn giấu đó đang dẫn dụ cô phạm tội ——


“Cần anh dùng cách thức trực diện hơn để chứng minh?”


“Cách thức trực diện hơn.”


“Chứng minh.”


Rõ ràng bây giờ họ đang hôn nhau.


Mà còn có cách thức trực diện hơn cả hôn…


Trong hiểu biết của người trưởng thành, không thể tránh được suy đoán.


Thi Họa cảm thấy thân thể mình khô khốc, ngay cả hơi thở cũng nóng bừng.


Lúc anh nói lời này, hơi thở lướt qua môi cô, bàn tay to lớn đang áp lên lưng cô, nhiệt độ nóng bỏng lại dịu dàng của lòng bàn tay dễ dàng xuyên qua vải vóc, truyền vào da thịt cô, cuối cùng lao vào lồng ngực cô.


Những lời mập mờ như vậy không hề giống những lời phát ra từ miệng anh.


Mọi người đều nghĩ anh lạnh lùng, cấm dục, không nhiễm bụi trần, sao sau cánh cửa đóng chặt lại như thế này?


“Không, không được…” Cô hoảng hốt run rẩy.


Lần này cô dùng nhiều lực hơn, kiên quyết áp tay vào lồng ngực của anh, cuối cùng cũng đẩy anh ra.


Cũng không biết là anh buông tha cô, hay là nhờ cô dùng hết sức lực.


Cô cúi đầu, nhịp tim như nhịp trống, mặc dù tình yêu mới chớm nở, nhưng cô cũng không có dũng khí nhìn vào mắt anh.


Lâu thật lâu sau, cô mới nói được một câu: “Dù cho muốn biến giả thành thật, anh cũng không thể tự mình quyết định, em… em cũng cần phải suy nghĩ.”


Rõ ràng trong lòng rất vui mừng, nhưng đến thời điểm mấu chốt, Thi Họa vẫn cảm thấy lúng túng, không biết nên trả lời như thế nào, phản ứng bản năng nhất là trì hoãn.


Phải đợi đến khi cô sẵn sàng, cần phải chậm rãi chuẩn bị mọi thứ mới được.


Kể từ khi đăng ký kết hôn, suốt mấy tháng qua, cô vẫn luôn chuẩn bị và luyện tập để làm “bà Hạ giả”, nhưng chưa từng nghĩ mình sẽ làm “bà Hạ thật” thế nào, hay là động lòng ra sao.


Trước đây, cô luôn cảm thấy mình là bên yếu thế, phát hiện bản thân mình động lòng đã là hoang đường, nhưng chưa từng nghĩ đối phương cũng động lòng.


Hạ Nghiên Đình bị cô đẩy mạnh ra, rõ ràng là từ chối, nhưng khí chất của anh vẫn bình tĩnh, d*c v*ng trong đáy mắt của anh cũng tan biến gần hết.


Anh không có ý định sâu xa hơn, cũng không vượt quá giới hạn, chỉ im lặng nhìn cô một lát, sau đó lo lắng hỏi: “Vết thương còn đau không?”


Thi Họa không nhìn anh, chỉ vội vàng lắc đầu: “Không đau như trước nữa.”



Lúc bị ngã thì thật sự rất đau, cô sợ đau từ nhỏ, cho nên càng lớn càng hiểu chuyện, cũng không nghịch ngợm, không chạy nhảy để bị ngã đau như các bạn nhỏ khác, từ nhỏ đến lớn, số lần cô bị thương chỉ đếm trên đầu ngón tay.


Sau khi trưởng thành càng không bị thương, tự dưng hôm nay lại chảy máu, đau đến tái mặt.


Nhưng không biết là vì thuốc mà y tá bôi lên có hiệu quả chống viêm, giảm đau, dần dần phát huy tác dụng, hay là vì cảm xúc bị anh kiềm chế, làm cô phân tâm.


Lúc này không phải là cô bướng bỉnh, mà cô thật sự không cảm thấy đau.


Hương tuyết tùng mát lạnh đột ngột bay đến gần, thẳng thừng xâm nhập khoang mũi.


Sau khi bị đẩy ra, anh lại ghé đến gần cô, nhưng lần này, anh kiềm chế khao khát chiếm hữu đã nhẫn nhịn nhiều năm, trở về dáng vẻ đứng đắn, kiêu ngạo thường ngày.


Không biết cô đang xấu hổ hay buồn bực, lâu thật lâu cũng không chịu ngẩng đầu nhìn anh.


Anh trầm ngâm một hồi, sau đó khẽ nâng tay, nhẹ nhàng nâng chiếc cằm xinh xắn của cô lên: “Em cứ suy nghĩ từ từ.”


Giọng nói của cô chưa phát ra đã bị nghẹn lại trong cổ họng.


Dưới ánh đèn trắng trong phòng bệnh, đôi mắt ươn ướt của cô đối diện với ánh mắt của anh.


Đôi mắt tối tăm, lạnh lùng, tỏa ra hơi lạnh làm người ta sợ hãi, liếc mắt một cái đã cảm thấy xa cách.


Nhưng vào thời khắc này, khi anh nhìn cô, Thi Họa chỉ cảm thấy đôi mắt đen đó quá dịu dàng.


Giống như một ngọn sóng thâm sâu khó dò, rõ ràng là rất mãnh liệt, nhưng lại trở nên dịu dàng vì cô, ngọn sóng cũng yên tĩnh.


Hàng mi dài của cô khẽ run rẩy, cô gật đầu, nhẹ nhàng “dạ” một tiếng.


Có lẽ Hạ Nghiên Đình hài lòng với câu trả lời của cô, nhưng bàn tay đang nhẹ nhàng nâng cằm cô vẫn không buông, mà lại ch*m r** v**t v*, anh khẽ cúi người, đôi môi ấm áp chạm vào cổ cô, giọng nói trầm thấp lại mê hoặc vang lên lần nữa: “Làm vợ chồng thật không tốt à?”


“…” Thi Họa nhắm chặt hai mắt, phải tập trung mới có thể kháng cự lại sự tê dại trên cơ thể và sự rung động kịch liệt trong lòng.


Cô biết câu trả lời từ đáy lòng mình, đúng là rất tốt.


Nhưng bây giờ cô không nói được.


Đầu óc rối bời, có khi thì cảm thấy trong đó chứa đầy bột nhão, không thể nghĩ ngợi điều gì.


Có khi thì cảm thấy nó trống rỗng, thậm chí ngay cả nước trong đại não cũng không còn.


Đủ ý nghĩ đan xen.


Vậy là Cersei không nói đùa, nhất định Hạ Nghiên Đình đã nói những lời đó với cô ấy.


Nhưng rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào?


Lẽ nào cũng giống như cô, sau khi sống dưới một mái nhà mới vô thức nghĩ như vậy?


Đêm đã về khuya, con người có xu hướng hấp tấp về đêm.


Anh lại tiếp tục dẫn dụ cô, rõ ràng với thân phận và địa vị của anh, từng lời anh nói cũng đủ chèn ép, không cho người ta tranh cãi.


Nhưng từng cử chỉ nho nhỏ của anh lại quá dịu dàng, làm cô có cảm giác anh đang nhẹ nhàng thảo luận với cô.


Suýt nữa, suýt nữa cô đã gật đầu.


Nhưng đứng trước bờ vực sụp đổ, đại não lại gạt đi cảnh báo quan trọng vào thời khắc mấu chốt.


Làm vợ chồng thật nghĩa là phát sinh quan hệ vợ chồng.


Cô đã nhận ra tình cảm của mình dành cho Hạ Nghiên Đình từ lâu, đương nhiên muốn ở bên anh, nhưng chưa từng chuẩn bị cho khía cạnh này.


Hơi sợ.



Có lẽ sự sợ hãi này cho phép cô giữ lại một chút lý trí cuối cùng, cô đỏ mặt, nhỏ giọng nỉ non: “Chúng ta có thể bắt đầu tìm hiểu nhau được không, giống như một cặp đôi bình thường…”


Cô không tự tin lắm, hơi thở cũng yếu ớt.


Bởi vì cô không hề quên mình đã mượn rượu để chủ động cầu hôn với anh khi đến bước đường cùng.


May mà sự lo lắng của cô không phải kéo dài lâu.


Anh nhanh chóng đáp lời cô: “Được.”


Dưới ánh trăng, giọng nói của anh rất mê hoặc: “Mọi việc cứ theo nhịp độ mà em thấy thoải mái.”



Đương nhiên người ngoài không biết được chuyện tình ái xảy ra trong phòng bệnh.


Tiểu Nguyễn ngồi ngoài hành lang của khu nội trú ngoại khoa, buồn chán đọc mấy bài viết lưu ý khi chăm sóc vết thương.


Lê Thành Hựu ngồi bên cạnh cô ấy, cũng xem những bài viết tương tự.


Thi Họa bị thương, anh ta vừa lo lắng vừa căng thẳng, bây giờ cũng không rõ chấn thương này có ảnh hưởng đến việc cô xuất hiện trên Gala Trung thu hay không. Nếu như ảnh hưởng hoặc phải thay người khác, chắc chắn cô sẽ cảm thấy rất tiếc nuối, thậm chí là khó chịu.


Thấy Thi Họa rất xem trọng công việc này, bởi vì cũng quý mến cô, đương nhiên anh ta hy vọng mọi chuyện thuận lợi, cô sẽ đạt được nguyện vọng của mình.


Hành lang vắng lặng, hai người đều cúi đầu nhìn điện thoại, không nói chuyện với nhau.


Cứ tưởng chỉ phải chờ một chút, không ngờ một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục phẳng phiu lại đi về phía họ.


Anh ta lịch sự, lễ độ, nhưng lại toát ra khí chất cao quý, không cho người ta tranh cãi.


“Cô Nguyễn, anh Lê, đêm nay cảm ơn hai người đã chăm sóc cho cô Thi, làm phiền hai người rồi, xin cảm ơn.”


Tiểu Nguyễn ngẩn người một lát, sau đó đại não bắt đầu hoạt động thật nhanh, cô ấy hoàn hồn: “Anh, anh, anh, anh là…”


Đỗ Sâm mỉm cười lịch sự, khẽ gật đầu: “Phải, tôi là thư ký riêng của Hạ tổng, Đỗ Sâm.”


Ngày đó Hạ Nghiên Đình đến Đài truyền hình Kinh Bắc tham gia phỏng vấn, Lê Thành Hựu bận rộn dự án khác, không thể đến góp vui, cho nên không biết Đỗ Sâm, chỉ là đối phương lịch sự như vậy, anh ta cũng đứng lên.


“Anh Đỗ, anh đến đây làm gì?”


Đỗ Sâm khiêm tốn nói: “Đêm đã khuya, hai người vất vả rồi, tôi đã sắp xếp xe đưa hai người về nhà nghỉ ngơi, cùng với một chút lòng thành này, xin hãy nhận lấy.”


Lê Thành Hựu rất hoang mang, hoàn toàn không hiểu chuyện xảy ra trước mắt.


Tiểu Nguyễn kinh ngạc nhìn hai phong bì đỏ mà Đỗ Sâm đưa đến.


Vừa nhìn đã thấy rất dày.


“Cái này, cái này, cái này, sao có thể như vậy chứ, chăm sóc chị Tiểu Thi là công việc của tôi mà…”


Gương mặt của Lê Thành Hựu cũng cứng đờ: “Không cần, tôi có làm gì đâu.”


Đỗ Sâm vẫn mỉm cười, ánh mắt bóng gió nhìn Lê Thành Hựu: “Là ý của Hạ tổng, mong hai người nhận lấy, đừng làm khó công việc của tôi.”


/


Thi Họa được bế ra khỏi khu nội trú, không còn thấy bóng dáng của Lê Thành Hựu và Tiểu Nguyễn.


Đầu óc của cô vẫn còn lơ lửng, chuyện xảy ra tối nay quá đột ngột.


Đột ngột ngã khỏi sân khấu và bị thương, đột ngột phát triển… tình cảm cùng Hạ Nghiên Đình?


Thấy cô nhìn xung quanh, Hạ Nghiên Đình lười biếng lại hờ hững nói: “Anh bảo Đỗ Sâm đưa đồng nghiệp của em về nhà rồi.”



“Ồ.” Cô đáp lời, cũng không tra hỏi thêm nữa, đầu gối của cô được anh vững vàng nâng lên.


Cô vòng tay qua cổ anh, hơi nghiêng mặt, tránh để gương mặt đụng chạm vào thân thể của anh, chưa quen với tư thế thân mật này.


Về nhà là được, họ cũng không phải vất vả thêm.


Nhưng cô lờ mờ nhớ ra sắc mặt của anh thay đổi khi cô nói ra hai chữ “đồng nghiệp” trong phòng bệnh.


Lại nhớ đến chuyện lần trước.


Cô càng thấp thỏm, bất an, trong đầu liều mạng suy đoán, có khi nào Hạ Nghiên Đình đột ngột hôn cô là vì Lê Thành Hựu?


Nhưng cô nhanh chóng quên sạch sành sanh những suy nghĩ linh tinh này.


Bởi vì sau khi về đến Nhạn Tây Ngự Phủ, cô lại trải qua một loạt quy trình kiểm tra toàn diện với bác sĩ riêng.


Bôi thuốc kháng viêm và thuốc mỡ, nghe nói có tác dụng giảm viêm và làm lành vết thương rất cao, mặc dù đã đỡ đau hơn trước, nhưng toàn bộ quá trình vẫn làm cô khó xử hết sức.


Mặc dù bị thương nặng, nhưng dù sao cũng chỉ là vết thương ngoài da, đã được xử lý ở bệnh viện công.


Cũng không cần làm phiền một chuyên gia ngoại khoa hàng đầu đến nhà giữa đêm hôm khuya khoắt để kiểm tra.


Cuối cùng cũng tạm biệt bác sĩ, cô nhỏ giọng làu bàu: “Hạ Nghiên Đình, có phải là làm hơi quá rồi không, em đâu có yếu ớt đến vậy…”


Hạ Nghiên Đình cũng không nói gì.


Anh đang yêu cầu người giúp việc mang thức ăn khuya lên phòng ngủ chính, nhất quyết phải bày bàn ăn trên giường.


Mùi thức ăn nhanh chóng tràn ngập khoang mũi của Thi Họa, cô không còn tâm trạng nói chuyện, đôi mắt lấp lánh chỉ nhìn chằm chằm vào tiểu long bao thịt cua.


Còn tưởng tối nay không được ăn…


Trước buổi diễn tập tối nay, cô gần như không ăn gì, dạ dày đã trống rỗng.


Bây giờ đã thèm thuồng.


Anh ngồi bên mép giường, tay phải mạnh mẽ cầm đôi đũa tử đàn, im lặng gắp một cái, đưa đến miệng cô.


Thi Họa không rõ mình không dám hay là không muốn từ chối, cũng không có thời gian nghĩ ngợi, chỉ biết mở miệng cắn một cái.


Cô đói thật, mới hai mươi phút đã ăn được sáu, bảy chiếc tiểu long bao thịt cua, nửa chén trứng bắc thảo và cháo rau diếp, còn có một ít thức ăn kèm, đều là những hương vị mà cô thích.


Trong lúc ăn, cô liên tục đòi tự ăn một mình: “Em bị thương chân phải, không bị thương tay phải, tự ăn được, em không có yếu ớt như vậy, anh ăn phần của anh đi…”


Thật ra cũng không phải là cô không thích anh đút.


Chỉ là không quen.


Chỉ sợ mình được chiều sẽ hư.


Dù sao trước đây chỉ có ông bà nội đút cô ăn.


Sau này đến Kinh Bắc, đương nhiên cũng có lúc ngã bệnh, nhất là vào giai đoạn bận rộn nhất của thời cấp ba, vì thiếu ngủ, miễn dịch lại kém, có khi cô sốt mười mấy ngày.


Cô quen ở một mình, bất kể là khỏe mạnh hay đau bệnh.


Bởi vì không thể làm phiền người khác.


Cũng không dám nói mình cảm thấy khó chịu, không khỏe, bởi vì cô sợ người ta sẽ nói một đứa cháu nuôi mà mong manh như thiên kim tiểu thư thật.


Có lẽ là cảm nhận được cô thấp thỏm bất an.


Rốt cuộc Hạ Nghiên Đình cũng đáp lời, giọng nói của anh trầm thấp, dịu dàng, ấm áp: “Người bên gối chăm sóc lúc không khỏe là quyền lợi của em, không phải là yếu ớt.”



Thi Họa im lặng, mặc dù không nói gì, nhưng lời của anh vẫn quanh quẩn bên tai cô.


Xét đến tính cách của cô, lẽ ra cô nên cảm thấy anh đang giúp đỡ mình.


Nhưng tại sao ngay cả giọng điệu khi đang giúp đỡ cũng làm người ta sợ hãi thế này?


Ăn xong, Thi Họa phát hiện chỉ còn lại một chiếc tiểu long bao cuối cùng trên chiếc đĩa sứ màu xanh trắng tinh xảo.


Cô hơi xấu hổ, đành nhỏ giọng nói: “Còn một cái cuối cùng, anh ăn đi.”


Sắc mặt của anh bình tĩnh, không hề có hứng thú: “Anh không đói.”


“Vậy…” Cô ngước mắt nhìn anh thật lâu, chỉ cảm thấy anh có vẻ không đói thật, có lẽ đã ăn trong bữa tiệc xã giao tối nay rồi?


Khả năng cao là không có ai ăn phần thức ăn thừa của cô, cũng sẽ bị vứt đi thôi.


Tiểu long bao thịt cua của Long Hưng rất nổi tiếng, thường xuyên giới hạn số lượng bán ra, rất khó mua được.


“Vậy em ăn, đừng lãng phí.”


Cô vội vàng gắp lên, cho vào miệng.


Hình như cái cuối cùng lớn hơn mấy cái trước đó, hoặc là vì nó nhiều nhân hơn, cô cho vào miệng, cứ tưởng mình sẽ ăn hết một lần, nhưng không hiểu sao nước súp lại tràn ra ngoài.


Cô xấu hổ hết sức, vội vàng vươn tay lấy khăn giấy.


Vì không thể di chuyển được đầu gối bên phải, động tác của cô vừa chậm chạp vừa vụng về.


Ngón tay thon dài của Hạ Nghiên Đình khẽ nhúc nhích, định vươn tay lấy khăn giấy cho cô, nhưng không hiểu sao lại bắt gặp đôi môi còn dính gạch cua của cô.


Khẽ mấp máy.


Đầy đặn và hấp dẫn.


Yết hầu trượt xuống, tự dưng hơi thở của anh nóng lên.


Bàn tay rộng lớn lẳng lặng áp vào gáy cô, theo sau là một nụ hôn ——


Lần này cực kỳ kiềm chế, không có ghen tuông, chỉ nhẹ nhàng thưởng thức.


Gò má của Thi Họa ửng đỏ, hai nụ hôn liên tiếp trong một đêm, cô không thể chịu nổi.


“Hạ, Hạ Nghiên Đình!” Cô nhíu mày, hơi giận dỗi.


Tại sao, tại sao anh lại làm vậy nữa…


Cuối cùng anh cũng kiềm chế, lúc này, đôi mắt đen nhánh cũng trở nên ấm áp, giống như biển sâu dịu dàng có thể nhấn chìm cô bất cứ lúc nào.


“Ngon thật.”


Anh lên tiếng, giọng nói vững vàng, bình tĩnh.


Không biết là anh nhận xét tiểu long bao thịt cua của Long Hưng hay là đôi môi xinh xắn và gợi cảm của cô.


Thi Họa nhìn quanh như nai con, không muốn nhìn vào ánh mắt thiêu đốt của anh, cô vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng tìm ra cách tạm thời trốn khỏi tình huống mập mờ này.


“Em muốn đi tắm…”


Nhưng nói xong, cô mới nhận ra có gì đó không đúng, suýt nữa đã cắn vào đầu lưỡi của mình, nhưng có hối hận cũng đã muộn.


Bây giờ chân cô bị thương, ngâm bồn cũng bất tiện.


Không hiểu sao nói như vậy lại giống như đang mời gọi…


Đúng như dự đoán, gương mặt tao nhã và đẹp mắt của anh vẫn nghiêm túc, nhưng những lời phát ra lại như dụ dỗ cô: “Có cần anh giúp không?”


Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Story Chương 49
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...