Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Chương 48
399@-
Hai dòng chữ rất bình thường.
Âm thầm khen ngợi cô như mọi ngày.
Hình như… Hạ Nghiên Đình chưa từng tiếc lời khen ngợi cô.
Ban đầu, Thi Họa luôn cảm thấy lời khen của anh quá trực diện, giống như chế nhạo vậy.
Nếu không phải là chế nhạo thì là giọng điệu trêu chọc trẻ con.
Lâu ngày cũng quen, chỉ có thể nghĩ rằng anh không quen làm cho phụ nữ khó xử, cho nên anh chỉ có ý tốt.
Mãi đến giờ phút này hôm nay, cô nhìn chằm chằm vào những dòng chữ ấm áp trong khung trò chuyện, trong lòng mới đột ngột thức tỉnh.
Hẳn là những lời khen ngợi mà anh thuận miệng nói ra mấy tháng nay không phải là vì lễ nghĩa, cũng không phải qua loa chiếu lệ, mà xuất phát từ đáy lòng anh.
Bởi vì…
Anh trân trọng cô, thậm chí là… yêu thương cô.
Không thì, xét đến thân phận và địa vị của anh, bất kể có lịch thiệp thế nào, anh cũng sẽ không tâng bốc một người nhỏ bé như cô hết lần này đến lần khác.
Không biết tại sao, tự dưng Thi Họa lại nhớ đến một câu trên mạng.
“Đàn ông chỉ khen ngợi người phụ nữ mà anh ta muốn ngủ cùng.”
Một tiêu đề giật tít, rõ ràng không có cơ sở khoa học.
Nhưng không hiểu sao vành tai của cô lại đỏ lên, cô lẳng lặng nuốt nước bọt. Giống như lông vũ lướt qua trái tim, làm cô cảm thấy vô cùng ngứa ngáy.
Gò má cô ửng đỏ, vành tai mềm mại cũng run sợ.
Nhưng Thi Họa vẫn cầm chắc điện thoại, gõ vài chữ để thăm dò:
[Hơi muốn ăn tiểu long bao thịt cua của Long Hưng]
[GIF mèo van xin]
Lời yêu cầu đơn giản và thẳng thắn, giống như giọng nói mềm mại và dịu dàng mà thiếu nữ đang yêu đã quen.
Nhưng trái tim của Thi Họa loạn nhịp, lại đột ngột tăng tốc.
Trước đây, cô chưa từng yêu cầu Hạ Nghiên Đình làm gì.
Mặc dù anh thường xuyên hỏi cô muốn ăn cái gì, nhưng cô luôn xem là phép lịch sự, chỉ nhạt nhẽo trả lời “Cái gì cũng được”.
Không chỉ không dám, mà còn không có tư cách.
Cô chưa từng được người khác yêu mến, không biết đưa ra yêu cầu với ai, luôn nghĩ không đưa ra ý kiến chính là ý kiến tốt nhất, sợ làm phiền người khác.
Ngay cả khi hẹn hò với Hạ Hành, cô cũng không có thói quen đưa ra yêu cầu.
Mặc dù hai người họ không gần gũi lắm, nhưng Hạ Hành là “bạn trai chính thức” của cô gần bốn năm, cô cũng chưa từng nói mình muốn ăn cái gì, muốn mua cái gì, muốn đi nơi nào.
Chưa từng.
Nghiêm túc nghĩ lại, hình như cô chưa từng có kinh nghiệm yêu đương.
Không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ là một lời bóng gió từ miệng Cersei, thậm chí còn không chứng minh được là thật hay giả.
Lời nói đó giống như gieo một mỏ neo vào lòng cô.
Muốn thăm dò là phản xạ có điều kiện.
Người trong lòng anh ——
Rốt cuộc có phải là cô hay không?
Cô bình tĩnh soạn tin nhắn, nhưng khi tin nhắn được gửi đi, cô thấp thỏm không yên.
Không rõ thái độ lên mặt sai khiến của mình có xúc phạm anh hay không.
Có khi nào Cersei chỉ thuận miệng trêu chọc, chỉ có cô ngốc mới tin là thật?
Cũng may sự giày vò không kéo dài lâu.
Đối phương đã trả lời.
[H: Được rồi, lát nữa mua cho em]
[H: Tan làm thì lên xe ở chỗ cũ]
Cô ngồi bên bàn làm việc, hàng mi dài khẽ rũ xuống, nhìn vào hai dòng chữ, đọc tới đọc lui.
Đọc một lát, một nụ cười chậm rãi nở trên môi cô, rõ ràng là người đến người đi ồn ào trong văn phòng, nhưng giờ phút này, không gian xung quanh cô như trở nên tĩnh lặng.
Có một sự rung động lẳng lặng lan ra.
Hình như cô chưa bao giờ, chưa bao giờ có thời khắc như thế này, thật lòng chờ mong đêm nay tan làm sớm.
Cô cúi đầu cầm chặt điện thoại.
Sự chua xót dây dưa trong lòng cô đã lâu âm thầm xen lẫn với vị ngọt, cảm giác mềm mại nhẹ nhàng tràn ngập không gian xung quanh.
Sự thiên vị rõ rành rành đã tràn ra từ màn hình điện thoại.
Cô không biết mình lấy dũng khí từ đâu ra.
Bình thường trước mặt Hạ Nghiên Đình, đừng nói là tán tỉnh, ngay cả nói chuyện, cô cũng không dám tỏ thái độ, sợ anh nghĩ cô không chín chắn, cho nên cô luôn giữ dáng vẻ cung kính và dịu dàng.
Nhưng vào giờ phút này, cô như người mất trí, còn dám gửi meme.
[GIF mèo con xoa tay]
[Tối nay gặp lại]
Đang vừa làm vừa lười bên cạnh, Tiểu Nguyễn đột ngột ngửi thấy mùi hương ngọt ngào kỳ lạ trong không khí, cô ấy hoài nghi chun mũi, cúi người ngửi ly trà hoa hồng trên bàn.
Không phải là mùi trà hoa hồng.
Tiểu Nguyễn nhìn sang bênh cạnh, không ngờ lại thấy Thi Họa cúi đầu bên bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Rõ ràng là không cười, nhưng ánh mắt lại lấp lánh như vì sao.
Mà mùi hương ngọt ngào khó tả trong không khí càng lúc càng rõ ràng hơn, giống như hương đào chín mọng, tươi mát, trong trẻo.
Giác quan thứ sáu của con gái cực kỳ chính xác, Tiểu Nguyễn tò mò, không khỏi chớp mắt, cười nói: “Chị Tiểu Thi, sao tự dưng hôm nay tâm trạng của chị lại tốt thế?”
Thi Họa ngồi thẳng dậy, vô thức kiềm chế cảm xúc lại, ho khẽ: “Có không?”
Mặc dù cảm xúc đã bị kiềm chế, nhưng đôi mắt màu hổ phách vẫn lộ ra niềm vui thầm kín.
Càng che càng lộ.
Trên đời này thật sự có người có thể khiến tiên nữ lạnh lùng, không nhiễm bụi trần của mình vừa nhìn điện thoại chằm chằm vừa ngây ngốc mỉm cười sao?
Khỏi cần phải hỏi, nhất định là có một người đàn ông uyên thâm đang dẫn dụ cô rồi!
Tiểu Nguyễn giật mình, cô ấy hít một hơi thật sâu, hạ giọng xuống, mạnh dạn suy đoán: “Chị Tiểu Thi, chị đang yêu sao?”
Thi Họa mím môi, vành tai đỏ bừng bị tóc dài che phủ, nhưng đầu ngón tay ửng hồng đã phản bội nhịp tim của cô.
Tiểu Nguyễn là nhân viên của cô, làm việc cùng nhau lâu như vậy cũng coi như là bạn tốt.
Bất kể có hướng nội và yên tĩnh thế nào cũng muốn chia sẻ.
Cô không kềm lòng được, đành khẽ gật đầu: “Ừ.”
Tiểu Nguyễn chưa từng nghĩ mình chỉ thuận miệng hỏi một câu mà lại nhận được câu trả lời khẳng định thế này, cô ấy bùng nổ: “Thật không, thật không, chị đừng đùa em, em là người thật thà, em tin là thật đấy! Chị thật sự… đang yêu sao?”
Ánh mắt của Thi Họa vui vẻ, cô bình tĩnh gật đầu: “…Hình như là thật.”
/
Màn đêm buông xuống, Thi Họa đọc lại bản thảo cùng những người dẫn chương trình khác trong phòng hội nghị trên tầng hai mươi chín.
Lát nữa phải lên sân khấu tạm để tham gia buổi diễn tập đầu tiên cho Gala Trung thu.
Hậu quả của việc không giữ bình tĩnh mà gật đầu trước mặt Tiểu Nguyễn chính là bị cô ấy dây dưa hỏi một đống câu hỏi.
Hiện tại tâm trạng của Thi Họa không bình tĩnh, nhưng cô vẫn rất tập trung vào công việc, nhất là sau khi đã nhập tâm, cô không nhìn điện thoại nữa, cố hết sức ngăn cách bản thân khỏi những vấn đề cá nhân.
Trước khi rời đi, Thi Họa đến phòng trà trên tầng hai mươi chín, định rót nước ấm vào bình giữ nhiệt.
Có lẽ là vì thời lượng dẫn một chương trình văn nghệ dài hơn bản tin thời sự, cô chưa quen lắm, cho nên luôn cảm thấy dạo này cổ họng mình quá khô.
Trước đây cô uống nước theo ý thích, nước nóng hay lạnh đều uống được, nhưng dạo này lại cảm thấy uống nước lạnh xong thì cổ họng quá khó chịu. Với một người dẫn chương trình, duy trì giọng nói tiêu chuẩn là một điều cực kỳ quan trọng, bởi vì sợ ảnh hưởng đến công việc, Thi Họa cực kỳ cẩn thận, cố gắng uống nước ấm, thậm chí còn giảm uống trà và cà phê, sợ cổ họng bị kích ứng.
Tầng hai mươi chín nhộn nhịp hơn Ban Thời sự, nhiều người tới lui, phòng trà cũng chưa từng vắng vẻ, có khi còn phải xếp hàng một lúc.
Thi Họa đến cửa, đúng là phải xếp hàng, cũng may trước mặt cô không có bao nhiêu người, cho nên cô im lặng chờ đợi.
Đột nhiên bên trong có tiếng trò chuyện xôn xao, xuất phát từ mấy đồng nghiệp xa lạ, có cả nam lẫn nữ, Thi Họa không nhớ tên họ, chắc chắn không phải là người của Ban Thời sự.
Vốn dĩ còn tưởng chỉ là trò chuyện linh tinh, nhưng sau khi im lặng lắng nghe một hồi, sắc mặt của cô trầm xuống.
“Chậc, mọi người đã xem video quảng bá Gala Trung thu chưa, Thi Họa được đứng ở vị trí C, ghen tị muốn chết.”
“Xem rồi, danh sách người dẫn chương trình đã được công bố chính thức, tổng cộng có sáu bức ảnh, năm ảnh cá nhân, một ảnh nhóm, mặc dù Thi Họa không đứng ở vị trí C trong ảnh nhóm, nhưng ảnh cá nhân của cô ấy được xếp ngay chính giữa trong thứ tự đăng ảnh, ý đồ rất rõ ràng phải không?”
“Bình thường, thời buổi này, ngay cả một đứa con xấu xí của một nhà tư bản cũng có thể miễn cưỡng leo lên cao, huống hồ chi cô ấy xinh đẹp như vậy, giá trị nhan sắc của cô ấy quá cao, mức độ chuyên nghiệp cũng cao.” Một đồng nghiệp thấp bé đẩy cặp kính gọng vàng lên, để lộ thái độ đã quen với chuyện này.
“Mới tốt nghiệp đã được tham gia Gala Trung thu, tài nguyên như vậy… Có khi nào cô ấy thật sự là chim hoàng yến mà sếp Hứa của Kinh Khuyên nuôi dưỡng không?”
“Không biết, người ta đồn như vậy, nhưng Thi Họa không thích Tưởng Bách Hanh, làm sao có thể để ý Hứa Kính Nguyên được?”
“Xem cô nói gì kìa, Tưởng Bách Hanh làm sao so sánh được với Hứa tổng? Anh ta chỉ là phú nhị đại không có thực quyền, mặc dù là con trai duy nhất của nhà họ Tưởng, nhưng ba mẹ anh ta cũng chưa già lắm, anh ta lại không biết xử lý công việc, nhà họ Tưởng cất tiền vào quỹ đầu tư, rút lãi hàng năm.”
“Anh nói như vậy, Thi Họa và Tưởng Bách Hanh sẽ không đi đến đâu đâu, xem ra cô ấy có tầm nhìn xa mới leo lên đùi Hứa tổng, trẻ tuổi nhưng không thể xem thường được.”
Đương nhiên không phải ai cũng tin lời họ nói, có người phản bác ——
“Không phải người dẫn chương trình Gala Trung thu đều được tuyển chọn hay sao, nghe nói chọn ra hai người nổi bật nhất trong số bốn mươi mấy người, chuyện này có liên quan đến người đứng sau lưng Thi Họa hay không?”
Một người khác cũng nói: “Phải đấy, nghe nói Ông Tụng Nghi đích thân tuyển chọn, tính cách của đạo diễn Ông như vậy, tư bản cũng không kiểm soát được đâu.”
“Ông Tụng Nghi là con gái ruột của lão Ông, bản thân cô ấy đã là con gái của một nhà tư bản, đó mới là người nóng nảy nhất đấy.”
Nhưng ngay cả những người tỉnh táo cũng không thể đánh thức những kẻ say mê “thuyết âm mưu hậu trường”.
Mấy đồng nghiệp này không nghe nổi nữa.
“Ồ, vậy cũng không chứng minh được gì cả, nếu không có người chống lưng, cô ấy đã không có cơ hội tham gia vào buổi phỏng vấn với bốn mươi mấy người, cô ấy thì có kinh nghiệm gì, một năm thực tập và ba tháng làm nhân viên chính thức được xem là kinh nghiệm à?”
“Phải đấy, có người nói đã nhìn thấy Thi Họa ăn tối cùng Hứa tổng trong một câu lạc bộ tư nhân, nhất định là hai người họ đã qua lại một thời gian rồi.”
“Rõ ràng là vậy, mọi người còn nhớ màn hình chiếu khổng lồ trên ba tòa nhà mấy tháng trước không, là tác phẩm của Tài chính Toàn cầu đấy.”
“Đúng đấy, suýt nữa thì quên mất, lúc đó nó lên hot search, rất nhiều cô gái đều ao ước.”
“Hứa tổng lớn tuổi rồi mà còn lãng mạn như vậy.”
Một đồng nghiệp nữ lớn tuổi hơn tỏ vẻ như đã nghe một chuyện vô cùng ô uế, người này lắc đầu: “Lãng mạn? Nếu tôi nhớ không lầm, Hứa tổng vẫn chưa ly hôn. Con gái thời nay làm mọi cách để tiến thân, nhất định là Hứa tổng đó cách cô ấy đến tận hai thế hệ.”
Có người che miệng cười khẽ: “Không tệ đến vậy đâu, Hứa Kính Nguyên bốn mươi bảy tuổi, chưa già lắm, lại còn chăm sóc bản thân rất tốt, trông như mới đầu bốn mươi, dù sao cũng cường tráng hơn mấy ông già khác.”
Đồng nghiệp nam thấp bé lại đẩy kính, tỏ vẻ ghen tị, cười nói: “Vậy thì phụ nữ các cô ra tay vẫn hơn, nếu có một phú bà bốn mươi bảy tuổi bằng lòng bao nuôi tôi, chỉ cần vóc dáng của cô ấy đẹp một chút, nhất định tôi sẽ đồng ý.”
Đồng nghiệp nữ bên cạnh mắng: “Anh nằm mơ à, phú bà nào thích anh?”
Trong phòng trà rộng rãi và sáng ngời, một đám người cười đùa ầm ĩ, sắc mặt không đứng đắn, giống như chuyện riêng của người khác là trò vui cho họ tiêu khiển lúc rảnh rỗi.
Thi Họa đứng trước cửa mười phút đồng hồ, nhưng không ai để ý đến cô.
Không biết Lê Thành Hựu đến từ lúc nào, trên tay còn cầm một chiếc bánh sandwich, anh ta định dùng lò vi sóng.
Anh ta chỉ nghe được nửa đoạn sau, không nghe được toàn bộ câu chuyện, nhưng cũng cảm thấy không nhịn được nữa, định ra mặt phản bác.
Lại bất ngờ phát hiện, hóa ra Thi Họa, trung tâm của tin đồn, cũng ở đây.
Sắc mặt của Thi Họa cũng không quá khó coi, nhưng cả người cô lại tỏa ra hơi lạnh.
Cô không tức giận, cũng không tỏ vẻ tủi thân thường thấy ở những cô gái cùng lứa khi bị vu oan và chỉ trích.
Nhìn từ xa, gương mặt xinh đẹp và dịu dàng đó chỉ có sự lạnh lẽo.
Cô cầm bình giữ nhiệt, không biết đã tiến lên phía trước từ lúc nào, bình tĩnh đứng trước mặt nhóm đồng nghiệp nhiều chuyện.
“Tôi không quen biết mọi người, vậy mà mọi người lại biết rất rõ chuyện của tôi.”
Giọng con gái trong trẻo lại lạnh lùng đột ngột vang lên, nhóm người kia tái mặt, họ nhìn nhau, sắc mặt của ai cũng thấp thỏm, bất an.
Nhóm người nhiều chuyện ngồi yên tại chỗ, gương mặt họ trắng bệch, giống như mới bị đầu độc cho mất đi giọng nói, không ai dám mở miệng.
Những đồng nghiệp khác không nhập cuộc nhiều chuyện nhanh chóng rót nước hoặc cà phê, vội vàng rời khỏi phòng trà trong sự xấu hổ, cũng có vài người muốn xem kịch hay, chỉ ngồi trên sofa, hờ hững quan sát.
Đài truyền hình Kinh Bắc rất lớn, lắm thầy nhiều ma.
Không chỉ có các nữ minh tinh cạnh tranh để giành vị trí, mà thỉnh thoảng còn có rất nhiều nghệ sĩ và người nổi tiếng, tầng hai mươi chín luôn là tầng có nhiều tin đồn nhất.
Mấy kẻ lắm mồm này thường xuyên đồn bậy bạ, là mấy tên cáo già trong phòng làm việc, vô tình bị bắt gặp lúc đang nói xấu đồng nghiệp là chuyện đã từng xảy ra.
Chỉ là bình thường, những người liên quan đành phải giả vờ như không có chuyện gì, ai cũng muốn giữ mặt mũi, đã đeo thẻ làm việc của Đài truyền hình Kinh Bắc danh giá, chẳng lẽ lại xé xác nhau, tranh cãi với nhau trước mặt mọi người?
Nghe nói tính tình Thi Họa dịu dàng, không ganh đua với đời.
Không ai nghĩ cô sẽ bước lên đối diện với họ.
Đứng trước đám người giả câm điếc này, Thi Họa cong môi cười nhạo: “Sao lại im lặng rồi? Nói tiếp đi, tôi cũng muốn nghe tin đồn có liên quan đến mình, cũng kỳ lạ thật, tôi thậm chí không biết tên của các người, vậy mà nhắc đến cuộc sống riêng của tôi, các người lại nói năng rõ ràng mạch lạc như vậy.”
Họ xấu hổ, thấy Thi họa vững vàng như vậy, vốn dĩ họ đã cảm thấy chột dạ, bây giờ cũng sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.
Mặc dù chưa từng nghe chủ tịch của Trung tâm Tài chính Toàn cầu, Hứa Kính Nguyên, hợp tác với Đài truyền hình Kinh Bắc, nhưng ai mà biết rõ chuyện của mấy ông trùm này?
Vốn dĩ Thi Họa đang lên nhanh như diều gặp gió, thái độ nói chuyện lại kiên cường thế này, người đứng sau lưng cô cũng lạnh run người.
“Cô Thi… Cô bớt giận, hiểu lầm, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Phải đấy, xin lỗi, chúng tôi nghe người khác nói như vậy.”
“Cô Thi, xin lỗi.”
“Chúng tôi rảnh rỗi, chỉ tán gẫu mà thôi, không có ác ý với cô đâu.”
Mấy đồng nghiệp trẻ vội vàng xin lỗi, dù sao xin lỗi cũng không mất gì.
Thật ra nói đến chức vụ, Thi Họa là người xuất hiện trên sân khấu, dù cho bây giờ cô thiếu kinh nghiệm, nhưng bề ngoài của cô như vậy, thăng chức cũng là chuyện sớm muộn mà thôi, còn họ là nhân viên sau hậu trường, chỉ được trả lương cố định, khả năng thăng chức cũng bị giới hạn, đương nhiên không dám đắc tội với cô.
Chỉ có một đồng nghiệp nữ lớn tuổi hơn, có lẽ là dựa trên vai vế của mình, đối mặt với Thi Họa như vậy, cô ấy không muốn hạ mình, chỉ lạnh lùng đáp lời: “Cây ngay không sợ chết đứng, nếu không làm chuyện gì mất mặt, sao cô phải sợ người khác bàn tán?”
Thi Họa cảm thấy buồn cười, chỉ lạnh lùng nhìn cô ấy: “Hình như cô cũng là người lớn trong đài, vậy mà kiến thức pháp luật căn bản cũng không biết sao? Có cần tôi đưa thư của luật sư cho cô, để pháp luật phân xử xem rốt cuộc tôi có làm những việc mà cô đã nói hay không?”
Người phụ nữ kia tái mặt, thật sự sợ Thi Họa sẽ nhớ tên mình, cô ấy cúi đầu chạy đi, che bảng tên trước ngực, không dừng lại một giây.
Dáng vẻ chạy trối chết của cô ấy thật chẳng ra làm sao.
Mấy đồng nghiệp xung quanh đang lặng lẽ xem kịch cũng không thể không lên tiếng: “Hay quá, cô Thi.”
“Quá ngầu.”
“Loại cáo già lắm mồm này phải bị luật sư cảnh cáo mới đúng.”
Thi Họa im lặng mỉm cười, bình tĩnh rót đầy nước ấm vào bình giữ nhiệt, đóng nắp, xoay người rời đi.
Đa số đồng nghiệp trên tầng này đều không quen biết cô, vừa rồi không ai ra mặt nói đỡ cho cô, bây giờ lại bắt đầu phụ họa, cô không nghĩ họ có ý tốt.
Cô lạnh lùng nói vài ba câu, bầu không khí trong phòng trà đã lặng lẽ chuyển biến.
Thật ra Đài truyền hình Kinh Bắc có quá nhiều người, có những người hay đồn bậy bạ, đương nhiên cũng có những người thông thái, yên tĩnh.
Đa số là yên tĩnh.
Phần lớn những người hay đồn bậy bạ đều ngu ngốc và xấu xa.
Gala Trung thu tuyển chọn công khai, người có đầu óc đều biết rõ, nếu như Thi Họa không có tài thì không thể nào lọt vào mắt xanh của Ông Tụng Nghi.
Huống hồ chi chương trình sẽ được phát sóng trực tiếp trước hơn một tỷ khán giả trên khắp cả nước, chắc chắn lãnh đạo của Đài truyền hình Kinh Bắc sẽ không cho phép một người không có thực lực làm họ xấu mặt.
Nhưng nếu Thi Họa không nói rõ những tin đồn vớ vẩn này, rất nhiều người sẽ bán tín bán nghi, thậm chí cũng sẽ có rất nhiều người tin hết.
Vừa rồi cô rất bình tĩnh, giọng nói cũng không lớn, nhưng từng từ từng chữ đều rất mạnh mẽ, từng góc trong phòng trà đều có thể nghe rõ.
Hình như tin đồn là giả.
Dù sao cũng không ai tin nổi một cô gái mới hai mươi mốt tuổi lại có tâm lý vững vàng đến vậy.
Nếu thật sự được một người đàn ông giàu có chưa ly hôn bao nuôi, có lẽ cô sẽ sợ hãi một chút.
Dù sao thời buổi này, Internet cũng phát triển như vậy, Đài truyền hình Kinh Bắc cũng không phải là kênh truyền thông tư nhân tiểu chúng, nhỡ đâu chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát, sự nghiệp của cô cũng sẽ bị ảnh hưởng xấu.
Cô ngay thẳng thế này, khả năng cao tin đồn không phải là thật.
Trên hành lang, Lê Thành Hựu đuổi theo cô.
“Thi Họa, cô không sao chứ?”
Thi Họa ngạc nhiên nhướng mày, vừa rồi cô dồn toàn bộ sự chú ý vào những người đồn đoán linh tinh kia, không phát hiện Lê Thành Hựu cũng có mặt.
Anh ta hỏi như vậy, cô cũng lờ mờ đoán ra anh ta đã nghe toàn bộ câu chuyện, cô chỉ vào chiếc bánh sandwich trên tay anh ta, nhỏ giọng nói: “Tôi không sao, anh Lê chưa ăn tối à?”
Cô thật sự không sao.
Đúng là dạo này sự nghiệp của cô lên như diều gặp gió, được phỏng vấn độc quyền hai nhân vật do Ban Tài chính và Kinh tế giới thiệu, đều là những người vô cùng quan trọng.
Bây giờ còn trở thành người dẫn chương trình của Gala Trung thu.
Thăng chức nhanh như vậy cũng khó tránh khỏi lời chỉ trích của người khác, nhưng cô không để ý chút nào.
Thi Họa rất bình tĩnh, trông cũng không giống như đang gượng cười, Lê Thành Hựu thở phào nhẹ nhõm.
“Không có khẩu vị, chỉ ăn qua loa một chút thôi, cô ăn chưa?”
“Trợ lý của tôi đã chuẩn bị trà chiều, tôi ăn trước khi đọc bản thảo rồi.”
Hai người họ cùng nhau đi vào phòng hội nghị, thuận miệng trò chuyện về buổi diễn tập.
Lê Thành Hựu bình tĩnh như vậy, nhưng thật ra sự yêu mến dành cho Thi Họa đang sinh sôi nảy nở trong lòng anh ta.
Anh ta luôn yêu mến Thi Họa, có ấn tượng tốt về cô.
Nhưng hình như Thi Họa lại rất giữ khoảng cách với anh ta, hiện tại anh ta không rõ cô còn độc thân hay không, cho nên cũng không muốn tùy tiện tiến thêm một bước.
Đương nhiên anh ta không tin mấy lời đồn vớ vẩn mình vừa nghe.
Mặc dù quen biết Thi Họa chưa được bao lâu, nhưng dựa trên trực giác của mình, anh ta biết chắc chắn Thi Họa không phải là loại người như họ nói.
Ban đầu có thiện cảm là vì biểu hiện của cô trong buổi phỏng vấn rất xuất sắc, sau đó tiếp xúc thêm mấy lần, anh ta càng yêu mến cô hơn.
Hẳn là chưa có người nào phát hiện ra tình cảm anh ta dành cho Thi Họa.
Chỉ có một lần anh ta nói bóng gió với Tưởng Lam, muốn tìm hiểu thêm về cô, nhưng Tưởng Lam vừa liếc mắt đã nhìn ra.
Anh ta đã độc thân hai mươi sáu năm, hồi đại học cũng chỉ vùi đầu vào học hành, chưa từng có bạn gái.
Ban đầu, cô Tưởng Lam muốn giới thiệu một cô gái với anh ta, nhưng thấy anh ta có ý với Thi Họa, Tưởng Lam cũng vui vẻ ủng hộ anh ta.
Từng lời từng chữ của cô Tưởng tràn ngập sự tán dương và yêu quý dành cho Thi Họa, trong mắt cô ấy, Thi Họa là một người mới rất kiên trì.
Nhờ vậy, Lê Thành Hựu mới biết chuyện của Thi Họa, hóa ra cô thi đại học đạt điểm cao như vậy mà từ bỏ Thanh Hoa, Bắc Đại, nhất quyết chọn Khoa Phát sóng của Đại học Truyền thông Kinh Bắc là vì ba cô.
Bây giờ con gái nối nghiệp ba.
Lê Thành Hựu mất mẹ từ nhỏ, cũng hiểu rõ một đứa trẻ trải qua biến cố gia đình lớn lên khó khăn thế nào, cho nên anh ta càng đồng cảm với Thi Họa hơn.
Mặc dù không còn mẹ, nhưng anh ta vẫn có ba.
Thi Họa ăn nhờ ở đậu trong nhà người khác từ hồi còn nhỏ, không cần phải hỏi, anh ta cũng đoán được chuyện này khó khăn thế nào.
Một cô gái kiên cường như vậy, sao có thể làm người thứ ba chứ?
Cho nên, nếu vừa rồi Thi Họa không ra mặt phản bác, chắc chắn anh ta đã bước lên nói vài lời công bằng.
/
Bảy giờ tối, mọi người đến khu vực sân khấu mới dựng được một nửa, bắt đầu buổi diễn tập đầu tiên.
Các tiết mục được chia thành mấy nhóm, hôm nay là nhóm đầu tiên, ngoại trừ đoàn đội và nhân viên của Đài truyền hình Kinh Bắc, rất nhiều nghệ sĩ và khách mời cũng đến.
Trong khu vực chờ có một phòng trang điểm rộng lớn, giờ phút này đã đông nghịt người.
Thi Họa không để tâm chuyện trong phòng trà, hôm nay tâm trạng của cô tốt, chuyện nhỏ không thể phá hỏng tâm trạng của cô.
Mặc dù đã nhìn thấy Từ Thanh Uyển trang điểm sau hậu trường, nhưng Thi Họa cũng không buồn nhìn cô ấy một cái.
Thứ tự lên sân khấu của Từ Thanh Uyển được xếp gần đầu tiên, cho nên mới được chia vào nhóm tiết mục thứ nhất.
Tổ chương trình biết cô ấy mắc bệnh tim bẩm sinh, đã cung cấp điều kiện chăm sóc đặc biệt cho cô ấy, đãi ngộ rất tốt.
Thi Họa trang điểm xong lại ngẩn người.
Cô không để ý đến Từ Thanh Uyển, nhưng Từ Thanh Uyển lại không thể không nhìn cô.
Giống như có một cái gai trong lòng cô ấy, thỉnh thoảng ánh mắt lại nhìn về phía Thi Họa.
Từ Thanh Uyển rất thận trọng, trong lúc chờ đợi lên sân khấu, đa số mọi người đều xem điện thoại, nhưng cô ấy phát hiện Thi Họa không làm như vậy. Ban đầu, cô ấy đoán Thi Họa đang dợt lại bản thảo, dù sao sân khấu cũng lớn như vậy, lại là lần đầu tiên cô dẫn chương trình văn nghệ, hẳn là phải rất căng thẳng, lo lắng.
Nhưng sau đó, cô dần dần nhìn thấy lúm đồng tiền xuất hiện trên má của Thi Họa.
Mặc dù rất nhạt, không rõ ràng, nhưng cô ấy có thể nhìn thấy được.
Thi Họa đang… cười sao?
Tâm trạng tốt vậy à?
Vui vì được dẫn chương trình Gala Trung thu cùng nhiều tên tuổi lớn trong ngành sao?
Cũng không hiểu tại sao từ nhỏ đến lớn, nhìn thấy Thi Họa sống tốt, cô ấy lại thấy khó chịu.
Trước đây cô ấy cũng muốn học ngành phát thanh, nhưng phải từ bỏ vì lý do sức khỏe, không thể vượt qua bài kiểm tra thể chất.
Không thì hôm nay không đến lượt Thi Họa dẫn chương trình đâu.
Tiếc là vì lý do sức khỏe, cô ấy chỉ có thể làm một blogger be bé, mặc dù được chọn tham gia Gala Trung thu, có thể xuất hiện trước ống kính của Đài truyền hình Kinh Bắc, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một màn biểu diễn thư pháp kéo dài hai, ba phút ngắn ngủi.
Còn thời lượng Thi Họa lên sóng phải hơn cô ấy mấy chục lần.
Từ nhỏ đến giờ, rõ ràng cô ấy lớn tuổi hơn Thi Họa, nhưng phương diện nào cũng không bằng Thi Họa.
Nhan sắc không bằng, xuất thân không bằng, thể chất không bằng.
Mặc dù cô ấy hao tâm tổn trí cướp lấy Hạ Hành, đã tìm thấy điểm yếu của Hạ Hành, có thể nắm người đàn ông này trong tay.
Nhưng trái tim của Hạ Hành lại dành cho Thi Họa.
Giống như nó vĩnh viễn thuộc về Thi Họa.
Mãi đến khi người dẫn chương trình lần lượt lên sân khấu, Từ Thanh Uyển phía sau cánh gà vẫn vô cùng oán hận.
Ngoài oán hận còn có chờ mong.
Cô ấy thật sự muốn xem có phải lúc nào Thi Họa cũng may mắn như vậy không.
Buổi diễn tập đầu tiên không cần thay trang phục, mọi người chỉ mặc quần áo thường ngày.
Thi Họa đang mặc một chiếc váy đi làm bình thường.
Nhưng dù cho như vậy, khi ánh đèn chiếu lên người cô, cô vẫn xinh đẹp đến mức những người bên dưới không khỏi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm không chớp mắt, không thể nhìn đi nơi khác.
Buổi diễn tập rất thoải mái, cũng không mấy yên tĩnh, mọi người vẫn tán gẫu, chơi điện thoại.
Có mấy nữ minh tinh dưới sân khấu bị khí chất cổ điển của Thi Họa thu hút, người nào cũng xôn xao nói lát nữa phải ra sau hậu trường xin WeChat của Thi Họa.
“Em gái xinh đẹp, đẹp gấp mười lần so với video quảng bá!”
“Thật đấy, một khi Gala Trung thu năm nay lên sóng, nhất định cô ấy sẽ trở thành hiện tượng mạng.”
“Tôi cũng xem video quảng bá, cứ tưởng là dùng bộ lọc, không ngờ bên ngoài còn xinh đẹp hơn trên màn hình, hu hu hu, nhìn thôi đã mê rồi, chị gái yêu em.”
Mấy nữ minh tinh này quen biết nhau, bình thường bận rộn công việc, có cơ hội gặp nhau là tán gẫu không ngừng.
Họ đều đồng ý rằng Thi Họa rất xinh đẹp, khẳng định nếu cô gia nhập giới giải trí, tùy tiện quay hai bộ phim chiếu mạng là có thể bùng nổ lên rồi.
Trong lúc những người bên dưới đang thoải mái thưởng thức người đẹp trên sân khấu.
Thi Họa trên sân khấu bước hụt, phần sân khấu chưa hoàn thành sụp xuống, hiện trường lập tức hỗn loạn ——
“Hả, có chuyện rồi!”
“Trời đất ơi —— em gái xinh đẹp ngã rồi.”
“Nhân viên đâu, mau gọi đội ngũ y tế đến đi!”
Tiếng kêu gọi liên tiếp vang lên.
Thi Họa trên sân khấu chỉ cảm thấy đau, chuyện xảy ra quá nhanh, lại quá đột ngột, cô chưa kịp chuẩn bị tinh thần, không nhớ mình đã ngã thế nào.
Chỉ nhớ mang máng mình đã bước một bước nhỏ về phía trước, chỉ một bước rất nhỏ mà thôi, nhưng sân khấu trước mặt đột ngột sụp xuống, cả người cô cũng rơi theo.
Cô quỳ gối trên mặt đất theo bản năng, hai chân trầy xước nhiều chỗ, nhưng đau nhất vẫn là đầu gối bên phải, gần như không còn cảm giác, đau nhói, tê dại.
Hiện trường cực kỳ hỗn loạn.
Người phụ trách sân khấu chạy đến, ngay cả tổng đạo diễn Ông Tụng Nghi cũng nhíu mày mắng: “Sao lại xảy ra chuyện như vậy, mau đưa cô ấy đến bệnh viện đi, chảy máy nhiều thế này, không biết có ảnh hưởng đến xương không.”
Sự cố sân khấu xảy ra, hiện tại truy cứu trách nhiệm cũng đã muộn.
Cũng may tổ chương trình có đội ngũ y tế, đã nhanh chóng đến cầm máu.
Sau khi cầm máu đơn giản, một nhóm người vội vàng đưa Thi Họa đến khoa cấp cứu ngoại khoa ở bệnh viện gần nhất.
Trong lúc bác sĩ xử lý vết thương, Tiểu Nguyễn bên cạnh cũng bật khóc thành tiếng.
“Chảy nhiều máu như vậy, nhất định là chị rất đau, sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ…”
Lê Thành Hựu căng thẳng đến mức toát mồ hôi lạnh, tự dưng người đàn ông nhẹ nhàng và vững vàng thường ngày lại phát hiện mình quá vụng về, không biết nên trấn an một cô gái bị thương thế nào.
“Thi Họa, cố chịu một chút, vừa rồi bác sĩ nói chỉ là tổn thương bên ngoài, cô sẽ hồi phục sớm thôi.”
“Hu hu hu, chị cố chịu một chút, em sẽ ở bên cạnh chị…”
Sắc mặt của Thi Họa hơi tái, đúng là cô rất đau, cũng hơi yếu ớt một chút.
Tính tình cô yên tĩnh, không hiếu động, không lái xe đạp, không chạy bộ, chưa từng trải qua tổn thương ngoài da, đúng là lúc này cảm thấy rất đau.
Nhưng nhìn thái độ của Lê Thành Hựu và Tiểu Nguyễn.
Cô dở khóc dở cười, khóe môi cũng cong lên, yếu ớt nói một câu: “Có lẽ tôi chỉ bị thương thôi, không đến mức nguy kịch đâu.”
Y tá đang sát trùng vết thương bên cạnh cũng nhịn cười: “Được rồi, được rồi, trước mắt, đồng nghiệp của bệnh nhân cứ tránh sang một bên, đừng làm ảnh hưởng đến quá trình xử lý vết thương của bệnh nhân.”
Bởi vì vết thương không nhỏ, quá trình xử lý cũng kéo dài tầm hai mươi phút.
Rất đông đồng nghiệp cũng đến thăm, trước mặt nhiều người như vậy, Thi Họa đành phải cắn răng nói mình không sao, đã làm phiền mọi người rồi, mọi người không cần phải lo lắng, bác sĩ nói chỉ là tổn thương bên ngoài.
Tiểu Nguyễn đỡ cô ngồi dậy uống nước ấm, thấy sắc mặt của cô không tốt, hai mắt Tiểu Nguyễn lại ươn ướt.
“Chị ơi, chị thử xem điện thoại một lát cho phân tâm đi, xem điện thoại một lát sẽ không đau nữa.”
“Được rồi.” Thi Họa cầm lấy điện thoại.
Thật ra lúc bị thương, cô chỉ muốn cầm điện thoại ngay.
Mở WeChat lên, đúng là có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
Trong đó cũng có tin nhắn của Hạ Nghiên Đình, lẳng lặng chờ đợi.
Cô do dự, cuối cùng cũng trả lời:
[Có sự cố nhỏ]
[Có lẽ tối nay không thể lên xe ở chỗ cũ rồi]
Chưa đến hai giây sau, đầu khung trò chuyện chuyển sang trạng thái “Đối phương đang soạn”.
Điện thoại đột ngột reo lên.
Anh gọi đến.
Nhưng trong phòng bệnh còn có mấy đồng nghiệp, bao gồm cả Lê Thành Hựu và Tiểu Nguyễn đang ngồi rất gần giường của cô.
Dù sao họ cũng kết hôn bí mật, cô không thể tùy tiện công khai.
Cô rất muốn bắt máy.
Dù sao cũng đang bị thương, có lẽ nghe giọng nói của anh cũng sẽ được xoa dịu một chút.
Nhưng cô ngại bắt máy, cuối cùng vẫn bấm tắt.
Sau khi cô tắt máy, đối phương nhắn một dấu chấm hỏi đúng như dự đoán.
[H: ?]
Tim Thi Họa đập thình thịch, cũng không biết là chột dạ cái gì, cô vội vàng trả lời.
[Em đang ở trong bệnh viện]
Đối phương lại bắt đầu soạn, nhưng không có tin nhắn nào xuất hiện.
Đồng nghiệp lo lắng xôn xao bên tai, Thi Họa không thể nghĩ đến chuyện gì khác, chỉ có thể trấn an mọi người đi về.
Trái tim của cô còn lưu luyến trong khung trò chuyện WeChat kia.
Không rõ lúc này anh đang nghĩ gì.
Sao tự dưng anh lại không trả lời nữa, chẳng lẽ là vì vừa rồi cô cúp máy, cho nên anh tức giận?
Cô muốn gửi định vị bệnh viện cho anh.
Trong lòng phiền muộn, vết thương được băng bó hình như lại đau đớn hơn.
Đầu ngón tay nhỏ nhắn khẽ run rẩy vì cơn đau từ vết thương.
Vốn dĩ cô còn muốn kể ngắn gọn tai nạn gây ra vết thương của mình, nhưng đối phương lạnh nhạt khác thường, tự dưng cô lại cảm thấy luống cuống.
Đột nhiên không biết có nên nói chuyện tiếp hay không.
Cuối cùng, đồng nghiệp cũng lần lượt rời đi, chỉ có Tiểu Nguyễn và Lê Thành Hựu là còn lo lắng, vẫn ở lại đây.
Đêm đã về khuya, Thi Họa khuyên họ về nghỉ ngơi.
Tiểu Nguyễn không chịu, cô ấy không nỡ, hàng mi cũng ướt nhẹp: “Em là trợ lý của chị, lẽ ra em phải chăm sóc chị, em cũng có trách nhiệm với vết thương của chị, chị ơi, chị đã liên hệ với người nhà chưa, nếu người nhà không đến được, lát nữa em sẽ gọi xe đưa chị về nhà.”
Thấy Thi Họa chưa gọi người nhà, Lê Thành Hựu cũng không đành lòng, anh ta đoán trợ lý chưa biết hoàn cảnh gia đình cô, vậy là lại nhẹ nhàng đề nghị: “Tôi lái xe cũng được, lát nữa chúng ta sẽ mượn xe lăn.”
“Vậy cũng được, lại làm phiền anh Lê rồi.” Tiểu Nguyễn chỉ lo lắng cho Thi Họa, không để ý tâm tư của Lê Thành Hựu.
“Đừng khách sáo, đây là chuyện nên làm mà, Tiểu Nguyễn, ở lại với cô ấy một lát đi, tôi đi mua cháo, vừa rồi tôi nhìn thấy một tiệm cháo dưới lầu còn mở cửa.”
Lê Thành Hựu vừa rời đi, Tiểu Nguyễn cũng không nhịn được nữa: “Chị ơi, chị đang bị thương, sao không gọi cho bạn trai đi?”
Nghĩ đến cuộc trò chuyện chiều nay, tự dưng Thi Họa nghẹn họng.
Đợi lâu thật lâu, cô cũng không trả lời, Tiểu Nguyễn cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là yêu xa, bạn trai không tiện chạy đến.
Cô ấy nhanh chóng thay đổi chủ đề, tìm rất nhiều bài viết lưu ý về việc chăm sóc vết thương trên mạng, gửi từng bài vào WeChat của Thi Họa.
Lúc mở link mà Tiểu Nguyễn chia sẻ, Thi Họa lại vô thức nhìn ảnh đại diện mà cô đã ghim lên hàng đầu.
Nhưng lâu thật lâu cũng không có tin nhắn nào.
Thi Họa không biết mình đang nghĩ gì.
Tự dưng cô rất hoài nghi, có khi nào Cersei chỉ thuận miệng trêu chọc cô không?
Hoặc có lẽ cô hiểu sai.
Có lẽ người trong lòng anh không phải là mình.
Khi phiền muộn, người ta luôn cảm thấy khó chịu, đến mức cô cũng không phát hiện mình chỉ mới gửi tin nhắn được mười phút đồng hồ mà thôi.
Lê Thành Hựu mua mấy phần cháo và thức ăn kèm về phòng bệnh, thấy Thi Họa yên tĩnh tựa lưng lên thành giường, ánh mắt trống rỗng, hình như không chờ mong điều gì.
Anh ta rất lo lắng về vết thương của Thi Họa, nhưng cũng có hy vọng.
Có lẽ, khả năng cao là Thi Họa đang độc thân?
Mặc dù anh ta đã độc thân đến tận bây giờ, nhưng cũng không đến mức không biết thể hiện bản thân trước người con gái mình thích, anh ta nhanh chóng bước về phía trước, mở hộp cháo, nhẹ nhàng nói: “Đợi nguội một chút rồi ăn, nóng lắm.”
Thi Họa định cảm ơn anh ta, y tá lại đột ngột đẩy cửa phòng bệnh ra.
Một y tá mặc đồng phục y tá trưởng nghiêm mặt, sau lưng còn có mấy y tá trẻ đi theo: “Người nhà vui lòng rời đi, lát nữa bác sĩ sẽ kiểm tra phòng bệnh, mời mọi người đi về.”
Lê Thành Hựu và Tiểu Nguyễn đều giật mình, mặc dù không hiểu tại sao bác sĩ kiểm tra phòng bệnh mà lại nghiêm trọng như vậy.
Nhưng mọi người đều quen tuân theo quy định của bệnh viện, cho nên cũng không ai phản bác.
Thi Họa hoài nghi, bác sĩ nói vết thương của cô cần phải chăm sóc ít nhất mười ngày, nhưng không nói là phải nằm viện.
Cô không làm thủ tục nhập viện, chắc là một lát nữa sẽ rời đi, tại sao bác sĩ còn kiểm tra phòng bệnh?
Trong lúc cô đang âm thầm than thở, cửa phòng bệnh từ từ mở ra ——
Cô kinh ngạc nhìn ra, hàng mi run rẩy.
Không phải là bác sĩ kiểm tra phòng bệnh, rõ ràng là gương mặt lạnh lùng và đứng đắn của Hạ Nghiên Đình mà.
Mùi cháo tràn ngập phòng bệnh.
Tự dưng Thi Họa bối rối đến mức không dám nhìn vào mắt anh, trái tim cô mềm mại, không biết là đang vui mừng hay tủi thân.
Cả người anh tỏa ra hơi lạnh, đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước nhìn chằm chằm vào băng gạc trên đầu gối bên phải của cô từ lúc vào cửa.
Người đàn ông nhàn nhã mọi ngày cũng trở nên luống cuống, anh ngồi xuống mép giường, giọng nói vừa nhẫn nhịn vừa trách móc: “Bị thương sao không nói với anh ngay, hửm?”
Thi Họa khẽ cúi đầu, khổ sở nắm chặt bàn tay của mình.
Cô không dám nhìn lên, đương nhiên không thể thấy được sự sốt ruột và đau lòng trong mắt anh.
Bắp chân nhỏ trắng trẻo như bông tuyết có mấy vết thương, còn có vết thương lớn trên đầu gối.
Tất cả đều làm ngực trái của anh đau đớn vô cùng.
Những vết thương này có lẽ không bằng một phần mười những điều anh đã trải qua hồi còn nhỏ, nhưng anh lại cảm thấy đau đớn gấp trăm lần.
Hơi tức giận, nhưng cũng không nỡ trách móc.
Thời gian ngắn như vậy, Thi Họa không hiểu được nỗi lòng của anh, chỉ nghĩ mình bị thương, anh đã không quan tâm mà còn trách móc cô.
Hàng mi dài run rẩy, tự dưng nước mắt rơi xuống.
Mấy giọt nước nóng hổi chảy xuống, giống như thiêu đốt trái tim anh.
Đau đến bỏng rát, khó chịu.
Sắc mặt của anh thâm trầm, anh im lặng thật lâu, cuối cùng cũng lo lắng hỏi: “Đau lắm đúng không?”
Cô gái nhỏ mím môi, rõ ràng lúc nhìn thấy anh, cô đã cảm thấy vết thương không đau lắm, không hiểu sao cô lại khóc.
Còn tủi thân như vậy.
Không thể ngừng được.
“Không có, không đau chút nào.”
Giọng nói của cô nghẹn ngào, còn hơi oán trách, cô cúi đầu thấp hơn, chỉ để lộ ra làn da trắng trẻo sau gáy.
“Anh gọi bác sĩ vào tiêm thuốc giảm đau cho em, được không?”
Nước mắt của cô rơi xuống như ngọc trai trên một chiếc vòng cổ đã đứt.
Trước mắt người đời, anh không có lòng trắc ẩn, giống như thần linh không có cảm xúc, nhưng giờ phút này lại luống cuống tay chân, giống như một người đàn ông bình thường, thấy vợ mình rơi nước mắt thì không biết làm gì.
Tiếng nức nở nhè nhẹ của cô như bóp nghẹt anh.
Giống như cô vừa rơi nước mắt, anh cũng cảm nhận được cơn đau.
Hạ Nghiên Đình im lặng.
Lúc bị dồn ép ở phố Wall, anh cũng không lúng túng như vậy.
Thi Họa khóc.
Anh không biết phải làm thế nào.
Giằng co mấy giây, anh đành phải chậm lại một chút, dùng hết sự kiên nhẫn mà mình đã tích lũy suốt nửa đầu của cuộc đời, dịu dàng dỗ dành cô, cùng tìm phương án với cô: “Không muốn tiêm thì có thể uống thuốc giảm đau, anh đi lấy thuốc cho em.”
Anh vừa định đứng lên, bàn tay mềm mại của cô đột ngột giữ lấy mép áo vest của anh.
Cô yếu ớt, chỉ kéo một mép áo nhỏ nhoi, nhưng giọng nói mềm mại vẫn bộc lộ sự bướng bỉnh.
“Hạ Nghiên Đình.”
Cô mệt mỏi ngước mắt, để lộ một chút xíu giận dỗi, còn hơi mất kiên nhẫn: “Em đã nói là không đau chút nào mà.”
Ngoài miệng nói không đau, mà hai mắt đã khóc đến sưng đỏ.
Cô hít mũi, đôi môi hồng ươn ướt của cô nhẹ nhàng mấp máy vì kích động.
Đôi mắt ngấn nước của Thi Họa mờ mịt, không nhìn rõ mọi thứ trước mặt, chỉ thấy một bóng đen đột ngột bao phủ lấy cô ——
Chật chội, áp đảo.
Bộc lộ cảm xúc nặng nề, phức tạp, còn có d*c v*ng nồng đậm lại nóng nảy.
Cô chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã bị hôn môi.
Bị nụ hôn chặn lại, chạm sắp chuyển thành cắn.
Cảm giác đau nhói làm đồng tử của cô giãn ra, cô vô thức giãy dụa.
Cô chật vật kêu mấy tiếng, đều bị anh chặn lại.
Cô không kháng cự sự thân mật này, nhưng đầu óc cảnh giác nhắc nhở cô nơi này là bệnh viện.
Phòng bệnh sạch sẽ, sáng sủa, bên ngoài còn bật đèn, người đi ngang qua có thể nhìn thấy.
Nơi này chỉ là bệnh viện công bình thường, không phải phòng khám tư nhân.
Có rất nhiều bác sĩ, bệnh nhân, người nhà.
Còn có đồng nghiệp của cô.
Cô chưa từng cảm nhận nụ hôn mãnh liệt thế này, tựa như toàn bộ d*c v*ng tích lũy qua nhiều năm của cô dâng trào trong một đêm.
Trái tim cô đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô không chịu được, hai bàn tay mềm mại cố gắng áp lên lồng ngực anh, giãy dụa rất lâu, nhưng anh không nhúc nhích chút nào.
Bệnh viện quá hiu quạnh, mùi nước khử trùng quanh quẩn mãi không tan biến.
Thật ra là cô lo quá.
Bởi vì nhìn từ bên ngoài cửa sổ lại không thấy gì cả.
Người đàn ông vai rộng, eo thon, dáng người cao ráo, mạnh mẽ hoàn toàn bao bọc lấy cô, ngay cả đuôi tóc của cô cũng không bị lộ ra.
Một vở kịch tình ái diễn ra trong phòng bệnh.
Từ bên ngoài nhìn vào, bóng lưng của anh vẫn đứng đắn, vững vàng.
Không ai có thể tưởng tượng được, một người cao quý như đứa con của thần Phật cũng có thể mất kiểm soát.
Lại làm chuyện mờ ám như vậy trong phòng bệnh sạch sẽ và nghiêm túc.
Cô dễ xấu hổ, nghĩ có thể bị đồng nghiệp bắt gặp, cô ngại đỏ mặt.
“Hu hu, không được… Đồng nghiệp của em, còn có đồng nghiệp bên ngoài.”
Cuối cùng cũng có cơ hội hít thở, hai đôi môi tách ra, cô mới có thể nhỏ giọng nghẹn ngào.
Bởi vì quá gần gũi, hơi thở kia cũng tràn vào khoang miệng của anh.
Đôi mắt đen thâm trầm của anh tràn ngập d*c v*ng mà cô chưa từng nhìn thấy, anh cũng thở gấp, màu mắt càng lúc càng trầm, làm người ta không thể nhìn thấu.
Làn da trắng trẻo của cô ửng đỏ.
Hàng mi của cô đọng nước, đôi môi cũng ươn ướt.
Nhưng trông cô càng đáng thương, anh càng cảm thấy cô đang dẫn dụ cho anh mất khống chế.
Một hồi lâu sau, môi anh chậm rãi trượt xuống, chạm vào vành tai cô, im lặng hôn một cái ——
Đồng nghiệp.
Đồng nghiệp họ Lê mà cô nói.
Anh đã nhìn thấy.
Đưa cô đến bệnh viện, ngồi bên giường bệnh của cô, mua cháo cho cô…
Kết quả của tất cả những việc đó chính là châm ngòi cho cơn ghen đã ngủ đông thật lâu.
Thi Họa ngẩn người.
Thậm chí còn quên cả xấu hổ, đầu óc cô rối bời.
Không biết phải cố gắng thế nào mới có thể bình tĩnh hỏi anh.
Cô thở hồng hộc, đôi mắt đen ươn ướt, đôi môi đỏ bừng vì bị hôn cũng run rẩy: “Hạ, Hạ Nghiên Đình, anh quên rồi sao, chúng ta chỉ là vợ chồng giả…”
Hơi thở ấm nóng của anh như ngưng đọng, nhưng chớp mắt một cái, anh lại tiếp tục hung hăng tấn công.
Giọng nói trầm thấp và gợi cảm chậm rãi vang lên bên tai cô.
Từng từ từng chữ phát ra đều làm trái tim cô run rẩy.
“Anh chưa bao giờ nói là giả.”
“Lẽ nào bà xã còn cần anh dùng cách thức trực diện hơn để chứng minh?”
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Hai dòng chữ rất bình thường.
Âm thầm khen ngợi cô như mọi ngày.
Hình như… Hạ Nghiên Đình chưa từng tiếc lời khen ngợi cô.
Ban đầu, Thi Họa luôn cảm thấy lời khen của anh quá trực diện, giống như chế nhạo vậy.
Nếu không phải là chế nhạo thì là giọng điệu trêu chọc trẻ con.
Lâu ngày cũng quen, chỉ có thể nghĩ rằng anh không quen làm cho phụ nữ khó xử, cho nên anh chỉ có ý tốt.
Mãi đến giờ phút này hôm nay, cô nhìn chằm chằm vào những dòng chữ ấm áp trong khung trò chuyện, trong lòng mới đột ngột thức tỉnh.
Hẳn là những lời khen ngợi mà anh thuận miệng nói ra mấy tháng nay không phải là vì lễ nghĩa, cũng không phải qua loa chiếu lệ, mà xuất phát từ đáy lòng anh.
Bởi vì…
Anh trân trọng cô, thậm chí là… yêu thương cô.
Không thì, xét đến thân phận và địa vị của anh, bất kể có lịch thiệp thế nào, anh cũng sẽ không tâng bốc một người nhỏ bé như cô hết lần này đến lần khác.
Không biết tại sao, tự dưng Thi Họa lại nhớ đến một câu trên mạng.
“Đàn ông chỉ khen ngợi người phụ nữ mà anh ta muốn ngủ cùng.”
Một tiêu đề giật tít, rõ ràng không có cơ sở khoa học.
Nhưng không hiểu sao vành tai của cô lại đỏ lên, cô lẳng lặng nuốt nước bọt. Giống như lông vũ lướt qua trái tim, làm cô cảm thấy vô cùng ngứa ngáy.
Gò má cô ửng đỏ, vành tai mềm mại cũng run sợ.
Nhưng Thi Họa vẫn cầm chắc điện thoại, gõ vài chữ để thăm dò:
[Hơi muốn ăn tiểu long bao thịt cua của Long Hưng]
[GIF mèo van xin]
Lời yêu cầu đơn giản và thẳng thắn, giống như giọng nói mềm mại và dịu dàng mà thiếu nữ đang yêu đã quen.
Nhưng trái tim của Thi Họa loạn nhịp, lại đột ngột tăng tốc.
Trước đây, cô chưa từng yêu cầu Hạ Nghiên Đình làm gì.
Mặc dù anh thường xuyên hỏi cô muốn ăn cái gì, nhưng cô luôn xem là phép lịch sự, chỉ nhạt nhẽo trả lời “Cái gì cũng được”.
Không chỉ không dám, mà còn không có tư cách.
Cô chưa từng được người khác yêu mến, không biết đưa ra yêu cầu với ai, luôn nghĩ không đưa ra ý kiến chính là ý kiến tốt nhất, sợ làm phiền người khác.
Ngay cả khi hẹn hò với Hạ Hành, cô cũng không có thói quen đưa ra yêu cầu.
Mặc dù hai người họ không gần gũi lắm, nhưng Hạ Hành là “bạn trai chính thức” của cô gần bốn năm, cô cũng chưa từng nói mình muốn ăn cái gì, muốn mua cái gì, muốn đi nơi nào.
Chưa từng.
Nghiêm túc nghĩ lại, hình như cô chưa từng có kinh nghiệm yêu đương.
Không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ là một lời bóng gió từ miệng Cersei, thậm chí còn không chứng minh được là thật hay giả.
Lời nói đó giống như gieo một mỏ neo vào lòng cô.
Muốn thăm dò là phản xạ có điều kiện.
Người trong lòng anh ——
Rốt cuộc có phải là cô hay không?
Cô bình tĩnh soạn tin nhắn, nhưng khi tin nhắn được gửi đi, cô thấp thỏm không yên.
Không rõ thái độ lên mặt sai khiến của mình có xúc phạm anh hay không.
Có khi nào Cersei chỉ thuận miệng trêu chọc, chỉ có cô ngốc mới tin là thật?
Cũng may sự giày vò không kéo dài lâu.
Đối phương đã trả lời.
[H: Được rồi, lát nữa mua cho em]
[H: Tan làm thì lên xe ở chỗ cũ]
Cô ngồi bên bàn làm việc, hàng mi dài khẽ rũ xuống, nhìn vào hai dòng chữ, đọc tới đọc lui.
Đọc một lát, một nụ cười chậm rãi nở trên môi cô, rõ ràng là người đến người đi ồn ào trong văn phòng, nhưng giờ phút này, không gian xung quanh cô như trở nên tĩnh lặng.
Có một sự rung động lẳng lặng lan ra.
Hình như cô chưa bao giờ, chưa bao giờ có thời khắc như thế này, thật lòng chờ mong đêm nay tan làm sớm.
Cô cúi đầu cầm chặt điện thoại.
Sự chua xót dây dưa trong lòng cô đã lâu âm thầm xen lẫn với vị ngọt, cảm giác mềm mại nhẹ nhàng tràn ngập không gian xung quanh.
Sự thiên vị rõ rành rành đã tràn ra từ màn hình điện thoại.
Cô không biết mình lấy dũng khí từ đâu ra.
Bình thường trước mặt Hạ Nghiên Đình, đừng nói là tán tỉnh, ngay cả nói chuyện, cô cũng không dám tỏ thái độ, sợ anh nghĩ cô không chín chắn, cho nên cô luôn giữ dáng vẻ cung kính và dịu dàng.
Nhưng vào giờ phút này, cô như người mất trí, còn dám gửi meme.
[GIF mèo con xoa tay]
[Tối nay gặp lại]
Đang vừa làm vừa lười bên cạnh, Tiểu Nguyễn đột ngột ngửi thấy mùi hương ngọt ngào kỳ lạ trong không khí, cô ấy hoài nghi chun mũi, cúi người ngửi ly trà hoa hồng trên bàn.
Không phải là mùi trà hoa hồng.
Tiểu Nguyễn nhìn sang bênh cạnh, không ngờ lại thấy Thi Họa cúi đầu bên bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Rõ ràng là không cười, nhưng ánh mắt lại lấp lánh như vì sao.
Mà mùi hương ngọt ngào khó tả trong không khí càng lúc càng rõ ràng hơn, giống như hương đào chín mọng, tươi mát, trong trẻo.
Giác quan thứ sáu của con gái cực kỳ chính xác, Tiểu Nguyễn tò mò, không khỏi chớp mắt, cười nói: “Chị Tiểu Thi, sao tự dưng hôm nay tâm trạng của chị lại tốt thế?”
Thi Họa ngồi thẳng dậy, vô thức kiềm chế cảm xúc lại, ho khẽ: “Có không?”
Mặc dù cảm xúc đã bị kiềm chế, nhưng đôi mắt màu hổ phách vẫn lộ ra niềm vui thầm kín.
Càng che càng lộ.
Trên đời này thật sự có người có thể khiến tiên nữ lạnh lùng, không nhiễm bụi trần của mình vừa nhìn điện thoại chằm chằm vừa ngây ngốc mỉm cười sao?
Khỏi cần phải hỏi, nhất định là có một người đàn ông uyên thâm đang dẫn dụ cô rồi!
Tiểu Nguyễn giật mình, cô ấy hít một hơi thật sâu, hạ giọng xuống, mạnh dạn suy đoán: “Chị Tiểu Thi, chị đang yêu sao?”
Thi Họa mím môi, vành tai đỏ bừng bị tóc dài che phủ, nhưng đầu ngón tay ửng hồng đã phản bội nhịp tim của cô.
Tiểu Nguyễn là nhân viên của cô, làm việc cùng nhau lâu như vậy cũng coi như là bạn tốt.
Bất kể có hướng nội và yên tĩnh thế nào cũng muốn chia sẻ.
Cô không kềm lòng được, đành khẽ gật đầu: “Ừ.”
Tiểu Nguyễn chưa từng nghĩ mình chỉ thuận miệng hỏi một câu mà lại nhận được câu trả lời khẳng định thế này, cô ấy bùng nổ: “Thật không, thật không, chị đừng đùa em, em là người thật thà, em tin là thật đấy! Chị thật sự… đang yêu sao?”
Ánh mắt của Thi Họa vui vẻ, cô bình tĩnh gật đầu: “…Hình như là thật.”
/
Màn đêm buông xuống, Thi Họa đọc lại bản thảo cùng những người dẫn chương trình khác trong phòng hội nghị trên tầng hai mươi chín.
Lát nữa phải lên sân khấu tạm để tham gia buổi diễn tập đầu tiên cho Gala Trung thu.
Hậu quả của việc không giữ bình tĩnh mà gật đầu trước mặt Tiểu Nguyễn chính là bị cô ấy dây dưa hỏi một đống câu hỏi.
Hiện tại tâm trạng của Thi Họa không bình tĩnh, nhưng cô vẫn rất tập trung vào công việc, nhất là sau khi đã nhập tâm, cô không nhìn điện thoại nữa, cố hết sức ngăn cách bản thân khỏi những vấn đề cá nhân.
Trước khi rời đi, Thi Họa đến phòng trà trên tầng hai mươi chín, định rót nước ấm vào bình giữ nhiệt.
Có lẽ là vì thời lượng dẫn một chương trình văn nghệ dài hơn bản tin thời sự, cô chưa quen lắm, cho nên luôn cảm thấy dạo này cổ họng mình quá khô.
Trước đây cô uống nước theo ý thích, nước nóng hay lạnh đều uống được, nhưng dạo này lại cảm thấy uống nước lạnh xong thì cổ họng quá khó chịu. Với một người dẫn chương trình, duy trì giọng nói tiêu chuẩn là một điều cực kỳ quan trọng, bởi vì sợ ảnh hưởng đến công việc, Thi Họa cực kỳ cẩn thận, cố gắng uống nước ấm, thậm chí còn giảm uống trà và cà phê, sợ cổ họng bị kích ứng.
Tầng hai mươi chín nhộn nhịp hơn Ban Thời sự, nhiều người tới lui, phòng trà cũng chưa từng vắng vẻ, có khi còn phải xếp hàng một lúc.
Thi Họa đến cửa, đúng là phải xếp hàng, cũng may trước mặt cô không có bao nhiêu người, cho nên cô im lặng chờ đợi.
Đột nhiên bên trong có tiếng trò chuyện xôn xao, xuất phát từ mấy đồng nghiệp xa lạ, có cả nam lẫn nữ, Thi Họa không nhớ tên họ, chắc chắn không phải là người của Ban Thời sự.
Vốn dĩ còn tưởng chỉ là trò chuyện linh tinh, nhưng sau khi im lặng lắng nghe một hồi, sắc mặt của cô trầm xuống.
“Chậc, mọi người đã xem video quảng bá Gala Trung thu chưa, Thi Họa được đứng ở vị trí C, ghen tị muốn chết.”
“Xem rồi, danh sách người dẫn chương trình đã được công bố chính thức, tổng cộng có sáu bức ảnh, năm ảnh cá nhân, một ảnh nhóm, mặc dù Thi Họa không đứng ở vị trí C trong ảnh nhóm, nhưng ảnh cá nhân của cô ấy được xếp ngay chính giữa trong thứ tự đăng ảnh, ý đồ rất rõ ràng phải không?”
“Bình thường, thời buổi này, ngay cả một đứa con xấu xí của một nhà tư bản cũng có thể miễn cưỡng leo lên cao, huống hồ chi cô ấy xinh đẹp như vậy, giá trị nhan sắc của cô ấy quá cao, mức độ chuyên nghiệp cũng cao.” Một đồng nghiệp thấp bé đẩy cặp kính gọng vàng lên, để lộ thái độ đã quen với chuyện này.
“Mới tốt nghiệp đã được tham gia Gala Trung thu, tài nguyên như vậy… Có khi nào cô ấy thật sự là chim hoàng yến mà sếp Hứa của Kinh Khuyên nuôi dưỡng không?”
“Không biết, người ta đồn như vậy, nhưng Thi Họa không thích Tưởng Bách Hanh, làm sao có thể để ý Hứa Kính Nguyên được?”
“Xem cô nói gì kìa, Tưởng Bách Hanh làm sao so sánh được với Hứa tổng? Anh ta chỉ là phú nhị đại không có thực quyền, mặc dù là con trai duy nhất của nhà họ Tưởng, nhưng ba mẹ anh ta cũng chưa già lắm, anh ta lại không biết xử lý công việc, nhà họ Tưởng cất tiền vào quỹ đầu tư, rút lãi hàng năm.”
“Anh nói như vậy, Thi Họa và Tưởng Bách Hanh sẽ không đi đến đâu đâu, xem ra cô ấy có tầm nhìn xa mới leo lên đùi Hứa tổng, trẻ tuổi nhưng không thể xem thường được.”
Đương nhiên không phải ai cũng tin lời họ nói, có người phản bác ——
“Không phải người dẫn chương trình Gala Trung thu đều được tuyển chọn hay sao, nghe nói chọn ra hai người nổi bật nhất trong số bốn mươi mấy người, chuyện này có liên quan đến người đứng sau lưng Thi Họa hay không?”
Một người khác cũng nói: “Phải đấy, nghe nói Ông Tụng Nghi đích thân tuyển chọn, tính cách của đạo diễn Ông như vậy, tư bản cũng không kiểm soát được đâu.”
“Ông Tụng Nghi là con gái ruột của lão Ông, bản thân cô ấy đã là con gái của một nhà tư bản, đó mới là người nóng nảy nhất đấy.”
Nhưng ngay cả những người tỉnh táo cũng không thể đánh thức những kẻ say mê “thuyết âm mưu hậu trường”.
Mấy đồng nghiệp này không nghe nổi nữa.
“Ồ, vậy cũng không chứng minh được gì cả, nếu không có người chống lưng, cô ấy đã không có cơ hội tham gia vào buổi phỏng vấn với bốn mươi mấy người, cô ấy thì có kinh nghiệm gì, một năm thực tập và ba tháng làm nhân viên chính thức được xem là kinh nghiệm à?”
“Phải đấy, có người nói đã nhìn thấy Thi Họa ăn tối cùng Hứa tổng trong một câu lạc bộ tư nhân, nhất định là hai người họ đã qua lại một thời gian rồi.”
“Rõ ràng là vậy, mọi người còn nhớ màn hình chiếu khổng lồ trên ba tòa nhà mấy tháng trước không, là tác phẩm của Tài chính Toàn cầu đấy.”
“Đúng đấy, suýt nữa thì quên mất, lúc đó nó lên hot search, rất nhiều cô gái đều ao ước.”
“Hứa tổng lớn tuổi rồi mà còn lãng mạn như vậy.”
Một đồng nghiệp nữ lớn tuổi hơn tỏ vẻ như đã nghe một chuyện vô cùng ô uế, người này lắc đầu: “Lãng mạn? Nếu tôi nhớ không lầm, Hứa tổng vẫn chưa ly hôn. Con gái thời nay làm mọi cách để tiến thân, nhất định là Hứa tổng đó cách cô ấy đến tận hai thế hệ.”
Có người che miệng cười khẽ: “Không tệ đến vậy đâu, Hứa Kính Nguyên bốn mươi bảy tuổi, chưa già lắm, lại còn chăm sóc bản thân rất tốt, trông như mới đầu bốn mươi, dù sao cũng cường tráng hơn mấy ông già khác.”
Đồng nghiệp nam thấp bé lại đẩy kính, tỏ vẻ ghen tị, cười nói: “Vậy thì phụ nữ các cô ra tay vẫn hơn, nếu có một phú bà bốn mươi bảy tuổi bằng lòng bao nuôi tôi, chỉ cần vóc dáng của cô ấy đẹp một chút, nhất định tôi sẽ đồng ý.”
Đồng nghiệp nữ bên cạnh mắng: “Anh nằm mơ à, phú bà nào thích anh?”
Trong phòng trà rộng rãi và sáng ngời, một đám người cười đùa ầm ĩ, sắc mặt không đứng đắn, giống như chuyện riêng của người khác là trò vui cho họ tiêu khiển lúc rảnh rỗi.
Thi Họa đứng trước cửa mười phút đồng hồ, nhưng không ai để ý đến cô.
Không biết Lê Thành Hựu đến từ lúc nào, trên tay còn cầm một chiếc bánh sandwich, anh ta định dùng lò vi sóng.
Anh ta chỉ nghe được nửa đoạn sau, không nghe được toàn bộ câu chuyện, nhưng cũng cảm thấy không nhịn được nữa, định ra mặt phản bác.
Lại bất ngờ phát hiện, hóa ra Thi Họa, trung tâm của tin đồn, cũng ở đây.
Sắc mặt của Thi Họa cũng không quá khó coi, nhưng cả người cô lại tỏa ra hơi lạnh.
Cô không tức giận, cũng không tỏ vẻ tủi thân thường thấy ở những cô gái cùng lứa khi bị vu oan và chỉ trích.
Nhìn từ xa, gương mặt xinh đẹp và dịu dàng đó chỉ có sự lạnh lẽo.
Cô cầm bình giữ nhiệt, không biết đã tiến lên phía trước từ lúc nào, bình tĩnh đứng trước mặt nhóm đồng nghiệp nhiều chuyện.
“Tôi không quen biết mọi người, vậy mà mọi người lại biết rất rõ chuyện của tôi.”
Giọng con gái trong trẻo lại lạnh lùng đột ngột vang lên, nhóm người kia tái mặt, họ nhìn nhau, sắc mặt của ai cũng thấp thỏm, bất an.
Nhóm người nhiều chuyện ngồi yên tại chỗ, gương mặt họ trắng bệch, giống như mới bị đầu độc cho mất đi giọng nói, không ai dám mở miệng.
Những đồng nghiệp khác không nhập cuộc nhiều chuyện nhanh chóng rót nước hoặc cà phê, vội vàng rời khỏi phòng trà trong sự xấu hổ, cũng có vài người muốn xem kịch hay, chỉ ngồi trên sofa, hờ hững quan sát.
Đài truyền hình Kinh Bắc rất lớn, lắm thầy nhiều ma.
Không chỉ có các nữ minh tinh cạnh tranh để giành vị trí, mà thỉnh thoảng còn có rất nhiều nghệ sĩ và người nổi tiếng, tầng hai mươi chín luôn là tầng có nhiều tin đồn nhất.
Mấy kẻ lắm mồm này thường xuyên đồn bậy bạ, là mấy tên cáo già trong phòng làm việc, vô tình bị bắt gặp lúc đang nói xấu đồng nghiệp là chuyện đã từng xảy ra.
Chỉ là bình thường, những người liên quan đành phải giả vờ như không có chuyện gì, ai cũng muốn giữ mặt mũi, đã đeo thẻ làm việc của Đài truyền hình Kinh Bắc danh giá, chẳng lẽ lại xé xác nhau, tranh cãi với nhau trước mặt mọi người?
Nghe nói tính tình Thi Họa dịu dàng, không ganh đua với đời.
Không ai nghĩ cô sẽ bước lên đối diện với họ.
Đứng trước đám người giả câm điếc này, Thi Họa cong môi cười nhạo: “Sao lại im lặng rồi? Nói tiếp đi, tôi cũng muốn nghe tin đồn có liên quan đến mình, cũng kỳ lạ thật, tôi thậm chí không biết tên của các người, vậy mà nhắc đến cuộc sống riêng của tôi, các người lại nói năng rõ ràng mạch lạc như vậy.”
Họ xấu hổ, thấy Thi họa vững vàng như vậy, vốn dĩ họ đã cảm thấy chột dạ, bây giờ cũng sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.
Mặc dù chưa từng nghe chủ tịch của Trung tâm Tài chính Toàn cầu, Hứa Kính Nguyên, hợp tác với Đài truyền hình Kinh Bắc, nhưng ai mà biết rõ chuyện của mấy ông trùm này?
Vốn dĩ Thi Họa đang lên nhanh như diều gặp gió, thái độ nói chuyện lại kiên cường thế này, người đứng sau lưng cô cũng lạnh run người.
“Cô Thi… Cô bớt giận, hiểu lầm, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Phải đấy, xin lỗi, chúng tôi nghe người khác nói như vậy.”
“Cô Thi, xin lỗi.”
“Chúng tôi rảnh rỗi, chỉ tán gẫu mà thôi, không có ác ý với cô đâu.”
Mấy đồng nghiệp trẻ vội vàng xin lỗi, dù sao xin lỗi cũng không mất gì.
Thật ra nói đến chức vụ, Thi Họa là người xuất hiện trên sân khấu, dù cho bây giờ cô thiếu kinh nghiệm, nhưng bề ngoài của cô như vậy, thăng chức cũng là chuyện sớm muộn mà thôi, còn họ là nhân viên sau hậu trường, chỉ được trả lương cố định, khả năng thăng chức cũng bị giới hạn, đương nhiên không dám đắc tội với cô.
Chỉ có một đồng nghiệp nữ lớn tuổi hơn, có lẽ là dựa trên vai vế của mình, đối mặt với Thi Họa như vậy, cô ấy không muốn hạ mình, chỉ lạnh lùng đáp lời: “Cây ngay không sợ chết đứng, nếu không làm chuyện gì mất mặt, sao cô phải sợ người khác bàn tán?”
Thi Họa cảm thấy buồn cười, chỉ lạnh lùng nhìn cô ấy: “Hình như cô cũng là người lớn trong đài, vậy mà kiến thức pháp luật căn bản cũng không biết sao? Có cần tôi đưa thư của luật sư cho cô, để pháp luật phân xử xem rốt cuộc tôi có làm những việc mà cô đã nói hay không?”
Người phụ nữ kia tái mặt, thật sự sợ Thi Họa sẽ nhớ tên mình, cô ấy cúi đầu chạy đi, che bảng tên trước ngực, không dừng lại một giây.
Dáng vẻ chạy trối chết của cô ấy thật chẳng ra làm sao.
Mấy đồng nghiệp xung quanh đang lặng lẽ xem kịch cũng không thể không lên tiếng: “Hay quá, cô Thi.”
“Quá ngầu.”
“Loại cáo già lắm mồm này phải bị luật sư cảnh cáo mới đúng.”
Thi Họa im lặng mỉm cười, bình tĩnh rót đầy nước ấm vào bình giữ nhiệt, đóng nắp, xoay người rời đi.
Đa số đồng nghiệp trên tầng này đều không quen biết cô, vừa rồi không ai ra mặt nói đỡ cho cô, bây giờ lại bắt đầu phụ họa, cô không nghĩ họ có ý tốt.
Cô lạnh lùng nói vài ba câu, bầu không khí trong phòng trà đã lặng lẽ chuyển biến.
Thật ra Đài truyền hình Kinh Bắc có quá nhiều người, có những người hay đồn bậy bạ, đương nhiên cũng có những người thông thái, yên tĩnh.
Đa số là yên tĩnh.
Phần lớn những người hay đồn bậy bạ đều ngu ngốc và xấu xa.
Gala Trung thu tuyển chọn công khai, người có đầu óc đều biết rõ, nếu như Thi Họa không có tài thì không thể nào lọt vào mắt xanh của Ông Tụng Nghi.
Huống hồ chi chương trình sẽ được phát sóng trực tiếp trước hơn một tỷ khán giả trên khắp cả nước, chắc chắn lãnh đạo của Đài truyền hình Kinh Bắc sẽ không cho phép một người không có thực lực làm họ xấu mặt.
Nhưng nếu Thi Họa không nói rõ những tin đồn vớ vẩn này, rất nhiều người sẽ bán tín bán nghi, thậm chí cũng sẽ có rất nhiều người tin hết.
Vừa rồi cô rất bình tĩnh, giọng nói cũng không lớn, nhưng từng từ từng chữ đều rất mạnh mẽ, từng góc trong phòng trà đều có thể nghe rõ.
Hình như tin đồn là giả.
Dù sao cũng không ai tin nổi một cô gái mới hai mươi mốt tuổi lại có tâm lý vững vàng đến vậy.
Nếu thật sự được một người đàn ông giàu có chưa ly hôn bao nuôi, có lẽ cô sẽ sợ hãi một chút.
Dù sao thời buổi này, Internet cũng phát triển như vậy, Đài truyền hình Kinh Bắc cũng không phải là kênh truyền thông tư nhân tiểu chúng, nhỡ đâu chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát, sự nghiệp của cô cũng sẽ bị ảnh hưởng xấu.
Cô ngay thẳng thế này, khả năng cao tin đồn không phải là thật.
Trên hành lang, Lê Thành Hựu đuổi theo cô.
“Thi Họa, cô không sao chứ?”
Thi Họa ngạc nhiên nhướng mày, vừa rồi cô dồn toàn bộ sự chú ý vào những người đồn đoán linh tinh kia, không phát hiện Lê Thành Hựu cũng có mặt.
Anh ta hỏi như vậy, cô cũng lờ mờ đoán ra anh ta đã nghe toàn bộ câu chuyện, cô chỉ vào chiếc bánh sandwich trên tay anh ta, nhỏ giọng nói: “Tôi không sao, anh Lê chưa ăn tối à?”
Cô thật sự không sao.
Đúng là dạo này sự nghiệp của cô lên như diều gặp gió, được phỏng vấn độc quyền hai nhân vật do Ban Tài chính và Kinh tế giới thiệu, đều là những người vô cùng quan trọng.
Bây giờ còn trở thành người dẫn chương trình của Gala Trung thu.
Thăng chức nhanh như vậy cũng khó tránh khỏi lời chỉ trích của người khác, nhưng cô không để ý chút nào.
Thi Họa rất bình tĩnh, trông cũng không giống như đang gượng cười, Lê Thành Hựu thở phào nhẹ nhõm.
“Không có khẩu vị, chỉ ăn qua loa một chút thôi, cô ăn chưa?”
“Trợ lý của tôi đã chuẩn bị trà chiều, tôi ăn trước khi đọc bản thảo rồi.”
Hai người họ cùng nhau đi vào phòng hội nghị, thuận miệng trò chuyện về buổi diễn tập.
Lê Thành Hựu bình tĩnh như vậy, nhưng thật ra sự yêu mến dành cho Thi Họa đang sinh sôi nảy nở trong lòng anh ta.
Anh ta luôn yêu mến Thi Họa, có ấn tượng tốt về cô.
Nhưng hình như Thi Họa lại rất giữ khoảng cách với anh ta, hiện tại anh ta không rõ cô còn độc thân hay không, cho nên cũng không muốn tùy tiện tiến thêm một bước.
Đương nhiên anh ta không tin mấy lời đồn vớ vẩn mình vừa nghe.
Mặc dù quen biết Thi Họa chưa được bao lâu, nhưng dựa trên trực giác của mình, anh ta biết chắc chắn Thi Họa không phải là loại người như họ nói.
Ban đầu có thiện cảm là vì biểu hiện của cô trong buổi phỏng vấn rất xuất sắc, sau đó tiếp xúc thêm mấy lần, anh ta càng yêu mến cô hơn.
Hẳn là chưa có người nào phát hiện ra tình cảm anh ta dành cho Thi Họa.
Chỉ có một lần anh ta nói bóng gió với Tưởng Lam, muốn tìm hiểu thêm về cô, nhưng Tưởng Lam vừa liếc mắt đã nhìn ra.
Anh ta đã độc thân hai mươi sáu năm, hồi đại học cũng chỉ vùi đầu vào học hành, chưa từng có bạn gái.
Ban đầu, cô Tưởng Lam muốn giới thiệu một cô gái với anh ta, nhưng thấy anh ta có ý với Thi Họa, Tưởng Lam cũng vui vẻ ủng hộ anh ta.
Từng lời từng chữ của cô Tưởng tràn ngập sự tán dương và yêu quý dành cho Thi Họa, trong mắt cô ấy, Thi Họa là một người mới rất kiên trì.
Nhờ vậy, Lê Thành Hựu mới biết chuyện của Thi Họa, hóa ra cô thi đại học đạt điểm cao như vậy mà từ bỏ Thanh Hoa, Bắc Đại, nhất quyết chọn Khoa Phát sóng của Đại học Truyền thông Kinh Bắc là vì ba cô.
Bây giờ con gái nối nghiệp ba.
Lê Thành Hựu mất mẹ từ nhỏ, cũng hiểu rõ một đứa trẻ trải qua biến cố gia đình lớn lên khó khăn thế nào, cho nên anh ta càng đồng cảm với Thi Họa hơn.
Mặc dù không còn mẹ, nhưng anh ta vẫn có ba.
Thi Họa ăn nhờ ở đậu trong nhà người khác từ hồi còn nhỏ, không cần phải hỏi, anh ta cũng đoán được chuyện này khó khăn thế nào.
Một cô gái kiên cường như vậy, sao có thể làm người thứ ba chứ?
Cho nên, nếu vừa rồi Thi Họa không ra mặt phản bác, chắc chắn anh ta đã bước lên nói vài lời công bằng.
/
Bảy giờ tối, mọi người đến khu vực sân khấu mới dựng được một nửa, bắt đầu buổi diễn tập đầu tiên.
Các tiết mục được chia thành mấy nhóm, hôm nay là nhóm đầu tiên, ngoại trừ đoàn đội và nhân viên của Đài truyền hình Kinh Bắc, rất nhiều nghệ sĩ và khách mời cũng đến.
Trong khu vực chờ có một phòng trang điểm rộng lớn, giờ phút này đã đông nghịt người.
Thi Họa không để tâm chuyện trong phòng trà, hôm nay tâm trạng của cô tốt, chuyện nhỏ không thể phá hỏng tâm trạng của cô.
Mặc dù đã nhìn thấy Từ Thanh Uyển trang điểm sau hậu trường, nhưng Thi Họa cũng không buồn nhìn cô ấy một cái.
Thứ tự lên sân khấu của Từ Thanh Uyển được xếp gần đầu tiên, cho nên mới được chia vào nhóm tiết mục thứ nhất.
Tổ chương trình biết cô ấy mắc bệnh tim bẩm sinh, đã cung cấp điều kiện chăm sóc đặc biệt cho cô ấy, đãi ngộ rất tốt.
Thi Họa trang điểm xong lại ngẩn người.
Cô không để ý đến Từ Thanh Uyển, nhưng Từ Thanh Uyển lại không thể không nhìn cô.
Giống như có một cái gai trong lòng cô ấy, thỉnh thoảng ánh mắt lại nhìn về phía Thi Họa.
Từ Thanh Uyển rất thận trọng, trong lúc chờ đợi lên sân khấu, đa số mọi người đều xem điện thoại, nhưng cô ấy phát hiện Thi Họa không làm như vậy. Ban đầu, cô ấy đoán Thi Họa đang dợt lại bản thảo, dù sao sân khấu cũng lớn như vậy, lại là lần đầu tiên cô dẫn chương trình văn nghệ, hẳn là phải rất căng thẳng, lo lắng.
Nhưng sau đó, cô dần dần nhìn thấy lúm đồng tiền xuất hiện trên má của Thi Họa.
Mặc dù rất nhạt, không rõ ràng, nhưng cô ấy có thể nhìn thấy được.
Thi Họa đang… cười sao?
Tâm trạng tốt vậy à?
Vui vì được dẫn chương trình Gala Trung thu cùng nhiều tên tuổi lớn trong ngành sao?
Cũng không hiểu tại sao từ nhỏ đến lớn, nhìn thấy Thi Họa sống tốt, cô ấy lại thấy khó chịu.
Trước đây cô ấy cũng muốn học ngành phát thanh, nhưng phải từ bỏ vì lý do sức khỏe, không thể vượt qua bài kiểm tra thể chất.
Không thì hôm nay không đến lượt Thi Họa dẫn chương trình đâu.
Tiếc là vì lý do sức khỏe, cô ấy chỉ có thể làm một blogger be bé, mặc dù được chọn tham gia Gala Trung thu, có thể xuất hiện trước ống kính của Đài truyền hình Kinh Bắc, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một màn biểu diễn thư pháp kéo dài hai, ba phút ngắn ngủi.
Còn thời lượng Thi Họa lên sóng phải hơn cô ấy mấy chục lần.
Từ nhỏ đến giờ, rõ ràng cô ấy lớn tuổi hơn Thi Họa, nhưng phương diện nào cũng không bằng Thi Họa.
Nhan sắc không bằng, xuất thân không bằng, thể chất không bằng.
Mặc dù cô ấy hao tâm tổn trí cướp lấy Hạ Hành, đã tìm thấy điểm yếu của Hạ Hành, có thể nắm người đàn ông này trong tay.
Nhưng trái tim của Hạ Hành lại dành cho Thi Họa.
Giống như nó vĩnh viễn thuộc về Thi Họa.
Mãi đến khi người dẫn chương trình lần lượt lên sân khấu, Từ Thanh Uyển phía sau cánh gà vẫn vô cùng oán hận.
Ngoài oán hận còn có chờ mong.
Cô ấy thật sự muốn xem có phải lúc nào Thi Họa cũng may mắn như vậy không.
Buổi diễn tập đầu tiên không cần thay trang phục, mọi người chỉ mặc quần áo thường ngày.
Thi Họa đang mặc một chiếc váy đi làm bình thường.
Nhưng dù cho như vậy, khi ánh đèn chiếu lên người cô, cô vẫn xinh đẹp đến mức những người bên dưới không khỏi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm không chớp mắt, không thể nhìn đi nơi khác.
Buổi diễn tập rất thoải mái, cũng không mấy yên tĩnh, mọi người vẫn tán gẫu, chơi điện thoại.
Có mấy nữ minh tinh dưới sân khấu bị khí chất cổ điển của Thi Họa thu hút, người nào cũng xôn xao nói lát nữa phải ra sau hậu trường xin WeChat của Thi Họa.
“Em gái xinh đẹp, đẹp gấp mười lần so với video quảng bá!”
“Thật đấy, một khi Gala Trung thu năm nay lên sóng, nhất định cô ấy sẽ trở thành hiện tượng mạng.”
“Tôi cũng xem video quảng bá, cứ tưởng là dùng bộ lọc, không ngờ bên ngoài còn xinh đẹp hơn trên màn hình, hu hu hu, nhìn thôi đã mê rồi, chị gái yêu em.”
Mấy nữ minh tinh này quen biết nhau, bình thường bận rộn công việc, có cơ hội gặp nhau là tán gẫu không ngừng.
Họ đều đồng ý rằng Thi Họa rất xinh đẹp, khẳng định nếu cô gia nhập giới giải trí, tùy tiện quay hai bộ phim chiếu mạng là có thể bùng nổ lên rồi.
Trong lúc những người bên dưới đang thoải mái thưởng thức người đẹp trên sân khấu.
Thi Họa trên sân khấu bước hụt, phần sân khấu chưa hoàn thành sụp xuống, hiện trường lập tức hỗn loạn ——
“Hả, có chuyện rồi!”
“Trời đất ơi —— em gái xinh đẹp ngã rồi.”
“Nhân viên đâu, mau gọi đội ngũ y tế đến đi!”
Tiếng kêu gọi liên tiếp vang lên.
Thi Họa trên sân khấu chỉ cảm thấy đau, chuyện xảy ra quá nhanh, lại quá đột ngột, cô chưa kịp chuẩn bị tinh thần, không nhớ mình đã ngã thế nào.
Chỉ nhớ mang máng mình đã bước một bước nhỏ về phía trước, chỉ một bước rất nhỏ mà thôi, nhưng sân khấu trước mặt đột ngột sụp xuống, cả người cô cũng rơi theo.
Cô quỳ gối trên mặt đất theo bản năng, hai chân trầy xước nhiều chỗ, nhưng đau nhất vẫn là đầu gối bên phải, gần như không còn cảm giác, đau nhói, tê dại.
Hiện trường cực kỳ hỗn loạn.
Người phụ trách sân khấu chạy đến, ngay cả tổng đạo diễn Ông Tụng Nghi cũng nhíu mày mắng: “Sao lại xảy ra chuyện như vậy, mau đưa cô ấy đến bệnh viện đi, chảy máy nhiều thế này, không biết có ảnh hưởng đến xương không.”
Sự cố sân khấu xảy ra, hiện tại truy cứu trách nhiệm cũng đã muộn.
Cũng may tổ chương trình có đội ngũ y tế, đã nhanh chóng đến cầm máu.
Sau khi cầm máu đơn giản, một nhóm người vội vàng đưa Thi Họa đến khoa cấp cứu ngoại khoa ở bệnh viện gần nhất.
Trong lúc bác sĩ xử lý vết thương, Tiểu Nguyễn bên cạnh cũng bật khóc thành tiếng.
“Chảy nhiều máu như vậy, nhất định là chị rất đau, sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ…”
Lê Thành Hựu căng thẳng đến mức toát mồ hôi lạnh, tự dưng người đàn ông nhẹ nhàng và vững vàng thường ngày lại phát hiện mình quá vụng về, không biết nên trấn an một cô gái bị thương thế nào.
“Thi Họa, cố chịu một chút, vừa rồi bác sĩ nói chỉ là tổn thương bên ngoài, cô sẽ hồi phục sớm thôi.”
“Hu hu hu, chị cố chịu một chút, em sẽ ở bên cạnh chị…”
Sắc mặt của Thi Họa hơi tái, đúng là cô rất đau, cũng hơi yếu ớt một chút.
Tính tình cô yên tĩnh, không hiếu động, không lái xe đạp, không chạy bộ, chưa từng trải qua tổn thương ngoài da, đúng là lúc này cảm thấy rất đau.
Nhưng nhìn thái độ của Lê Thành Hựu và Tiểu Nguyễn.
Cô dở khóc dở cười, khóe môi cũng cong lên, yếu ớt nói một câu: “Có lẽ tôi chỉ bị thương thôi, không đến mức nguy kịch đâu.”
Y tá đang sát trùng vết thương bên cạnh cũng nhịn cười: “Được rồi, được rồi, trước mắt, đồng nghiệp của bệnh nhân cứ tránh sang một bên, đừng làm ảnh hưởng đến quá trình xử lý vết thương của bệnh nhân.”
Bởi vì vết thương không nhỏ, quá trình xử lý cũng kéo dài tầm hai mươi phút.
Rất đông đồng nghiệp cũng đến thăm, trước mặt nhiều người như vậy, Thi Họa đành phải cắn răng nói mình không sao, đã làm phiền mọi người rồi, mọi người không cần phải lo lắng, bác sĩ nói chỉ là tổn thương bên ngoài.
Tiểu Nguyễn đỡ cô ngồi dậy uống nước ấm, thấy sắc mặt của cô không tốt, hai mắt Tiểu Nguyễn lại ươn ướt.
“Chị ơi, chị thử xem điện thoại một lát cho phân tâm đi, xem điện thoại một lát sẽ không đau nữa.”
“Được rồi.” Thi Họa cầm lấy điện thoại.
Thật ra lúc bị thương, cô chỉ muốn cầm điện thoại ngay.
Mở WeChat lên, đúng là có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
Trong đó cũng có tin nhắn của Hạ Nghiên Đình, lẳng lặng chờ đợi.
Cô do dự, cuối cùng cũng trả lời:
[Có sự cố nhỏ]
[Có lẽ tối nay không thể lên xe ở chỗ cũ rồi]
Chưa đến hai giây sau, đầu khung trò chuyện chuyển sang trạng thái “Đối phương đang soạn”.
Điện thoại đột ngột reo lên.
Anh gọi đến.
Nhưng trong phòng bệnh còn có mấy đồng nghiệp, bao gồm cả Lê Thành Hựu và Tiểu Nguyễn đang ngồi rất gần giường của cô.
Dù sao họ cũng kết hôn bí mật, cô không thể tùy tiện công khai.
Cô rất muốn bắt máy.
Dù sao cũng đang bị thương, có lẽ nghe giọng nói của anh cũng sẽ được xoa dịu một chút.
Nhưng cô ngại bắt máy, cuối cùng vẫn bấm tắt.
Sau khi cô tắt máy, đối phương nhắn một dấu chấm hỏi đúng như dự đoán.
[H: ?]
Tim Thi Họa đập thình thịch, cũng không biết là chột dạ cái gì, cô vội vàng trả lời.
[Em đang ở trong bệnh viện]
Đối phương lại bắt đầu soạn, nhưng không có tin nhắn nào xuất hiện.
Đồng nghiệp lo lắng xôn xao bên tai, Thi Họa không thể nghĩ đến chuyện gì khác, chỉ có thể trấn an mọi người đi về.
Trái tim của cô còn lưu luyến trong khung trò chuyện WeChat kia.
Không rõ lúc này anh đang nghĩ gì.
Sao tự dưng anh lại không trả lời nữa, chẳng lẽ là vì vừa rồi cô cúp máy, cho nên anh tức giận?
Cô muốn gửi định vị bệnh viện cho anh.
Trong lòng phiền muộn, vết thương được băng bó hình như lại đau đớn hơn.
Đầu ngón tay nhỏ nhắn khẽ run rẩy vì cơn đau từ vết thương.
Vốn dĩ cô còn muốn kể ngắn gọn tai nạn gây ra vết thương của mình, nhưng đối phương lạnh nhạt khác thường, tự dưng cô lại cảm thấy luống cuống.
Đột nhiên không biết có nên nói chuyện tiếp hay không.
Cuối cùng, đồng nghiệp cũng lần lượt rời đi, chỉ có Tiểu Nguyễn và Lê Thành Hựu là còn lo lắng, vẫn ở lại đây.
Đêm đã về khuya, Thi Họa khuyên họ về nghỉ ngơi.
Tiểu Nguyễn không chịu, cô ấy không nỡ, hàng mi cũng ướt nhẹp: “Em là trợ lý của chị, lẽ ra em phải chăm sóc chị, em cũng có trách nhiệm với vết thương của chị, chị ơi, chị đã liên hệ với người nhà chưa, nếu người nhà không đến được, lát nữa em sẽ gọi xe đưa chị về nhà.”
Thấy Thi Họa chưa gọi người nhà, Lê Thành Hựu cũng không đành lòng, anh ta đoán trợ lý chưa biết hoàn cảnh gia đình cô, vậy là lại nhẹ nhàng đề nghị: “Tôi lái xe cũng được, lát nữa chúng ta sẽ mượn xe lăn.”
“Vậy cũng được, lại làm phiền anh Lê rồi.” Tiểu Nguyễn chỉ lo lắng cho Thi Họa, không để ý tâm tư của Lê Thành Hựu.
“Đừng khách sáo, đây là chuyện nên làm mà, Tiểu Nguyễn, ở lại với cô ấy một lát đi, tôi đi mua cháo, vừa rồi tôi nhìn thấy một tiệm cháo dưới lầu còn mở cửa.”
Lê Thành Hựu vừa rời đi, Tiểu Nguyễn cũng không nhịn được nữa: “Chị ơi, chị đang bị thương, sao không gọi cho bạn trai đi?”
Nghĩ đến cuộc trò chuyện chiều nay, tự dưng Thi Họa nghẹn họng.
Đợi lâu thật lâu, cô cũng không trả lời, Tiểu Nguyễn cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là yêu xa, bạn trai không tiện chạy đến.
Cô ấy nhanh chóng thay đổi chủ đề, tìm rất nhiều bài viết lưu ý về việc chăm sóc vết thương trên mạng, gửi từng bài vào WeChat của Thi Họa.
Lúc mở link mà Tiểu Nguyễn chia sẻ, Thi Họa lại vô thức nhìn ảnh đại diện mà cô đã ghim lên hàng đầu.
Nhưng lâu thật lâu cũng không có tin nhắn nào.
Thi Họa không biết mình đang nghĩ gì.
Tự dưng cô rất hoài nghi, có khi nào Cersei chỉ thuận miệng trêu chọc cô không?
Hoặc có lẽ cô hiểu sai.
Có lẽ người trong lòng anh không phải là mình.
Khi phiền muộn, người ta luôn cảm thấy khó chịu, đến mức cô cũng không phát hiện mình chỉ mới gửi tin nhắn được mười phút đồng hồ mà thôi.
Lê Thành Hựu mua mấy phần cháo và thức ăn kèm về phòng bệnh, thấy Thi Họa yên tĩnh tựa lưng lên thành giường, ánh mắt trống rỗng, hình như không chờ mong điều gì.
Anh ta rất lo lắng về vết thương của Thi Họa, nhưng cũng có hy vọng.
Có lẽ, khả năng cao là Thi Họa đang độc thân?
Mặc dù anh ta đã độc thân đến tận bây giờ, nhưng cũng không đến mức không biết thể hiện bản thân trước người con gái mình thích, anh ta nhanh chóng bước về phía trước, mở hộp cháo, nhẹ nhàng nói: “Đợi nguội một chút rồi ăn, nóng lắm.”
Thi Họa định cảm ơn anh ta, y tá lại đột ngột đẩy cửa phòng bệnh ra.
Một y tá mặc đồng phục y tá trưởng nghiêm mặt, sau lưng còn có mấy y tá trẻ đi theo: “Người nhà vui lòng rời đi, lát nữa bác sĩ sẽ kiểm tra phòng bệnh, mời mọi người đi về.”
Lê Thành Hựu và Tiểu Nguyễn đều giật mình, mặc dù không hiểu tại sao bác sĩ kiểm tra phòng bệnh mà lại nghiêm trọng như vậy.
Nhưng mọi người đều quen tuân theo quy định của bệnh viện, cho nên cũng không ai phản bác.
Thi Họa hoài nghi, bác sĩ nói vết thương của cô cần phải chăm sóc ít nhất mười ngày, nhưng không nói là phải nằm viện.
Cô không làm thủ tục nhập viện, chắc là một lát nữa sẽ rời đi, tại sao bác sĩ còn kiểm tra phòng bệnh?
Trong lúc cô đang âm thầm than thở, cửa phòng bệnh từ từ mở ra ——
Cô kinh ngạc nhìn ra, hàng mi run rẩy.
Không phải là bác sĩ kiểm tra phòng bệnh, rõ ràng là gương mặt lạnh lùng và đứng đắn của Hạ Nghiên Đình mà.
Mùi cháo tràn ngập phòng bệnh.
Tự dưng Thi Họa bối rối đến mức không dám nhìn vào mắt anh, trái tim cô mềm mại, không biết là đang vui mừng hay tủi thân.
Cả người anh tỏa ra hơi lạnh, đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước nhìn chằm chằm vào băng gạc trên đầu gối bên phải của cô từ lúc vào cửa.
Người đàn ông nhàn nhã mọi ngày cũng trở nên luống cuống, anh ngồi xuống mép giường, giọng nói vừa nhẫn nhịn vừa trách móc: “Bị thương sao không nói với anh ngay, hửm?”
Thi Họa khẽ cúi đầu, khổ sở nắm chặt bàn tay của mình.
Cô không dám nhìn lên, đương nhiên không thể thấy được sự sốt ruột và đau lòng trong mắt anh.
Bắp chân nhỏ trắng trẻo như bông tuyết có mấy vết thương, còn có vết thương lớn trên đầu gối.
Tất cả đều làm ngực trái của anh đau đớn vô cùng.
Những vết thương này có lẽ không bằng một phần mười những điều anh đã trải qua hồi còn nhỏ, nhưng anh lại cảm thấy đau đớn gấp trăm lần.
Hơi tức giận, nhưng cũng không nỡ trách móc.
Thời gian ngắn như vậy, Thi Họa không hiểu được nỗi lòng của anh, chỉ nghĩ mình bị thương, anh đã không quan tâm mà còn trách móc cô.
Hàng mi dài run rẩy, tự dưng nước mắt rơi xuống.
Mấy giọt nước nóng hổi chảy xuống, giống như thiêu đốt trái tim anh.
Đau đến bỏng rát, khó chịu.
Sắc mặt của anh thâm trầm, anh im lặng thật lâu, cuối cùng cũng lo lắng hỏi: “Đau lắm đúng không?”
Cô gái nhỏ mím môi, rõ ràng lúc nhìn thấy anh, cô đã cảm thấy vết thương không đau lắm, không hiểu sao cô lại khóc.
Còn tủi thân như vậy.
Không thể ngừng được.
“Không có, không đau chút nào.”
Giọng nói của cô nghẹn ngào, còn hơi oán trách, cô cúi đầu thấp hơn, chỉ để lộ ra làn da trắng trẻo sau gáy.
“Anh gọi bác sĩ vào tiêm thuốc giảm đau cho em, được không?”
Nước mắt của cô rơi xuống như ngọc trai trên một chiếc vòng cổ đã đứt.
Trước mắt người đời, anh không có lòng trắc ẩn, giống như thần linh không có cảm xúc, nhưng giờ phút này lại luống cuống tay chân, giống như một người đàn ông bình thường, thấy vợ mình rơi nước mắt thì không biết làm gì.
Tiếng nức nở nhè nhẹ của cô như bóp nghẹt anh.
Giống như cô vừa rơi nước mắt, anh cũng cảm nhận được cơn đau.
Hạ Nghiên Đình im lặng.
Lúc bị dồn ép ở phố Wall, anh cũng không lúng túng như vậy.
Thi Họa khóc.
Anh không biết phải làm thế nào.
Giằng co mấy giây, anh đành phải chậm lại một chút, dùng hết sự kiên nhẫn mà mình đã tích lũy suốt nửa đầu của cuộc đời, dịu dàng dỗ dành cô, cùng tìm phương án với cô: “Không muốn tiêm thì có thể uống thuốc giảm đau, anh đi lấy thuốc cho em.”
Anh vừa định đứng lên, bàn tay mềm mại của cô đột ngột giữ lấy mép áo vest của anh.
Cô yếu ớt, chỉ kéo một mép áo nhỏ nhoi, nhưng giọng nói mềm mại vẫn bộc lộ sự bướng bỉnh.
“Hạ Nghiên Đình.”
Cô mệt mỏi ngước mắt, để lộ một chút xíu giận dỗi, còn hơi mất kiên nhẫn: “Em đã nói là không đau chút nào mà.”
Ngoài miệng nói không đau, mà hai mắt đã khóc đến sưng đỏ.
Cô hít mũi, đôi môi hồng ươn ướt của cô nhẹ nhàng mấp máy vì kích động.
Đôi mắt ngấn nước của Thi Họa mờ mịt, không nhìn rõ mọi thứ trước mặt, chỉ thấy một bóng đen đột ngột bao phủ lấy cô ——
Chật chội, áp đảo.
Bộc lộ cảm xúc nặng nề, phức tạp, còn có d*c v*ng nồng đậm lại nóng nảy.
Cô chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã bị hôn môi.
Bị nụ hôn chặn lại, chạm sắp chuyển thành cắn.
Cảm giác đau nhói làm đồng tử của cô giãn ra, cô vô thức giãy dụa.
Cô chật vật kêu mấy tiếng, đều bị anh chặn lại.
Cô không kháng cự sự thân mật này, nhưng đầu óc cảnh giác nhắc nhở cô nơi này là bệnh viện.
Phòng bệnh sạch sẽ, sáng sủa, bên ngoài còn bật đèn, người đi ngang qua có thể nhìn thấy.
Nơi này chỉ là bệnh viện công bình thường, không phải phòng khám tư nhân.
Có rất nhiều bác sĩ, bệnh nhân, người nhà.
Còn có đồng nghiệp của cô.
Cô chưa từng cảm nhận nụ hôn mãnh liệt thế này, tựa như toàn bộ d*c v*ng tích lũy qua nhiều năm của cô dâng trào trong một đêm.
Trái tim cô đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô không chịu được, hai bàn tay mềm mại cố gắng áp lên lồng ngực anh, giãy dụa rất lâu, nhưng anh không nhúc nhích chút nào.
Bệnh viện quá hiu quạnh, mùi nước khử trùng quanh quẩn mãi không tan biến.
Thật ra là cô lo quá.
Bởi vì nhìn từ bên ngoài cửa sổ lại không thấy gì cả.
Người đàn ông vai rộng, eo thon, dáng người cao ráo, mạnh mẽ hoàn toàn bao bọc lấy cô, ngay cả đuôi tóc của cô cũng không bị lộ ra.
Một vở kịch tình ái diễn ra trong phòng bệnh.
Từ bên ngoài nhìn vào, bóng lưng của anh vẫn đứng đắn, vững vàng.
Không ai có thể tưởng tượng được, một người cao quý như đứa con của thần Phật cũng có thể mất kiểm soát.
Lại làm chuyện mờ ám như vậy trong phòng bệnh sạch sẽ và nghiêm túc.
Cô dễ xấu hổ, nghĩ có thể bị đồng nghiệp bắt gặp, cô ngại đỏ mặt.
“Hu hu, không được… Đồng nghiệp của em, còn có đồng nghiệp bên ngoài.”
Cuối cùng cũng có cơ hội hít thở, hai đôi môi tách ra, cô mới có thể nhỏ giọng nghẹn ngào.
Bởi vì quá gần gũi, hơi thở kia cũng tràn vào khoang miệng của anh.
Đôi mắt đen thâm trầm của anh tràn ngập d*c v*ng mà cô chưa từng nhìn thấy, anh cũng thở gấp, màu mắt càng lúc càng trầm, làm người ta không thể nhìn thấu.
Làn da trắng trẻo của cô ửng đỏ.
Hàng mi của cô đọng nước, đôi môi cũng ươn ướt.
Nhưng trông cô càng đáng thương, anh càng cảm thấy cô đang dẫn dụ cho anh mất khống chế.
Một hồi lâu sau, môi anh chậm rãi trượt xuống, chạm vào vành tai cô, im lặng hôn một cái ——
Đồng nghiệp.
Đồng nghiệp họ Lê mà cô nói.
Anh đã nhìn thấy.
Đưa cô đến bệnh viện, ngồi bên giường bệnh của cô, mua cháo cho cô…
Kết quả của tất cả những việc đó chính là châm ngòi cho cơn ghen đã ngủ đông thật lâu.
Thi Họa ngẩn người.
Thậm chí còn quên cả xấu hổ, đầu óc cô rối bời.
Không biết phải cố gắng thế nào mới có thể bình tĩnh hỏi anh.
Cô thở hồng hộc, đôi mắt đen ươn ướt, đôi môi đỏ bừng vì bị hôn cũng run rẩy: “Hạ, Hạ Nghiên Đình, anh quên rồi sao, chúng ta chỉ là vợ chồng giả…”
Hơi thở ấm nóng của anh như ngưng đọng, nhưng chớp mắt một cái, anh lại tiếp tục hung hăng tấn công.
Giọng nói trầm thấp và gợi cảm chậm rãi vang lên bên tai cô.
Từng từ từng chữ phát ra đều làm trái tim cô run rẩy.
“Anh chưa bao giờ nói là giả.”
“Lẽ nào bà xã còn cần anh dùng cách thức trực diện hơn để chứng minh?”
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Story
Chương 48
10.0/10 từ 30 lượt.