Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Chương 47
176@-
Thi Họa không biết chuyện xảy ra ở câu lạc bộ gôn ngoài ngoại ô phía Tây ngày đó.
Đương nhiên cũng không biết có người mượn cớ phải đón cô tan làm để lạnh lùng từ chối lời tỏ tình của một người phụ nữ rực rỡ và xinh đẹp.
Nhưng cũng không hoàn toàn là mượn cớ, bởi vì nửa tháng qua, xe của Thi Họa thật sự đã xuống cấp.
Cô không biết mình bắt đầu cuộc sống có người đưa đón như thế nào.
Suốt thời gian qua, hình như hai người họ đã thật sự trở thành vợ chồng, sống cuộc đời bình đạm và ấm áp sau khi kết hôn, gần như ngày nào Hạ Nghiên Đình cũng ăn ngủ với cô, nếu cô dậy sớm, Hạ Nghiên Đình sẽ tự mình đưa cô đi làm, thỉnh thoảng dậy trễ hơn một chút, trong nhà cũng có tài xế riêng sẵn sàng phục vụ cô bất cứ lúc nào.
Thi Họa không quen làm phiền người khác, cũng từng phản đối, nhưng Hạ Nghiên Đình luôn bác bỏ.
Chuyện này giống như cái chết êm ái vậy.
Cô cũng quen dần, bắt đầu có cảm giác như mình thật sự là “bà Hạ”.
Mặc dù người giúp việc trong Nhạn Tây đều đã hoàn thành khóa huấn luyện và quay về với công việc của mình, dì Lan và dì Liên cũng ai về nhà nấy, không còn làm “gián điệp” cho ông nội Hạ.
Nhưng từ đầu đến cuối, Hạ Nghiên Đình không hề có ý định dọn ra khỏi phòng ngủ chính.
Anh không nói đến chuyện dọn ra, Thi Họa cũng không dám đề cập.
Hai người họ ngủ yên bình như vậy từ đêm này qua đêm nọ.
Ban đầu Thi Họa thấy bứt rứt, sợ hãi, nhưng dần dần cũng quen. Bởi vì ý thức được bản thân mình ngủ không yên, cô còn đặt một chiếc gối ôm hình mèo hoạt hình giữa chiếc giường rộng lớn và mềm mại, chỉ dài bằng nửa người, không lớn cũng không nhỏ, vừa mềm vừa dày, rất phù hợp để ôm ngủ.
Có gối mèo làm đường ranh giới, mà cô còn cực kỳ cẩn thận, mặc dù khi ngủ có thể trở mình lung tung, nhưng cô không còn vượt ra khỏi lãnh thổ của mình, đêm nào cũng ngoan ngoãn ôm gối mèo yên giấc đến hừng đông, sự cố ôm eo anh xấu hổ như lần trước cũng chưa từng xảy ra lần nữa.
/
Mười hai giờ trưa, tiệm đồ cay Tứ Xuyên đối diện Đài truyền hình Kinh Bắc.
Gần đây, Tống Thời Tích vừa ầm ĩ đòi chia tay Chung Trạch, rất cần bạn thân bầu bạn.
Mọi người đều bận rộn công việc, cũng may cô ấy là phóng viên, lúc nào cũng có thể tìm cớ chạy ra ngoài, chưa đến giờ nghỉ trưa đã đến chờ Thi Họa ăn cùng.
Lúc này, Tống Thời Tích ngồi đối diện Thi Họa, lắng nghe cô “báo cáo tiến độ”, còn nở nụ cười thấu hiểu: “Đúng đấy, đó chính là quỹ đạo phát triển, nói đến đẩy thuyền, tớ chưa từng đẩy nhầm.”
Thi Họa cầm đũa chọc chọc chén cơm trước mặt mình, sắc mặt cạn lời.
Thấy cô không tin, Tống Thời Tích càng nghiêm túc hơn: “Người chị em, cậu không tin lời tớ nói à? Nhất định là sếp Hạ đang lên kế hoạch biến giả thành thật, không thì tại sao ngày nào anh ấy cũng rảnh rỗi đến đón cậu tan làm, còn mang đủ loại thức ăn khuya cho cậu? Ăn no rảnh rỗi à?”
Sắc mặt của Thi Họa hơi phức tạp, cũng khó nói cô đang vui hay buồn.
Nói đúng ra, Hạ Nghiên Đình đối xử với cô rất tốt, cũng rất chu đáo, nhưng ngoại trừ chuyện này, anh cũng không bộc lộ thái độ gì khác.
Có lẽ sự chu đáo của anh xuất phát từ gia giáo, hoặc có lẽ… còn có những khả năng khác.
Tóm lại, cô không muốn bản thân mình mất trí.
“Nhưng mà, chăm sóc vợ mình cũng là chuyện thường tình, dù sao tớ và anh ấy cũng tạm thời là người nhà mà?”
Nghe vậy, Tống Thời Tích đảo mắt.
Nhìn biểu cảm của cô ấy, giọng nói của Thi Họa cũng yếu ớt hơn một chút, tự dưng lại hiểu như vậy, cô cảm thấy hơi áy náy.
Suốt nửa tháng qua, đêm nào Hạ Nghiên Đình cũng đón cô tan làm, còn mang thức ăn khuya cho cô.
Có khi là hoành thánh tôm và gạch cua của Lão Tằng Ký, có khi là cháo sò điệp và thịt nạc của Trần Phủ Chúc Ký, thường là những thương hiệu lâu đời mà cô thích.
Mấy lần đầu, cô có thể xem là trùng hợp.
Dù sao những thương hiệu lâu năm này cũng rất nổi tiếng, còn phục vụ thức ăn khuya, có lẽ anh cũng thích những món này, tiện tay mang về cho cô?
Nhưng mãi đến đêm qua…
Hạ Nghiên Đình mang đến cho cô một phần pudding rượu hoa quế.
Lúc mở nắp ra, cô ngẩn người.
Có sáu miếng pudding múp míp, trên mặt còn rắc bột hoa quế.
Vì sáu miếng pudding trắng nho nhỏ này, cả đêm qua cô bị phân tâm, không phải là vì bất kỳ lý do nào khác.
Mà là vì món tráng miệng này… chính là nội dung mà Tống Thời Tích đã tiện tay chia sẻ với cô vào giờ nghỉ trưa hôm qua.
Bởi vì Tống Thời Tích rất thích đồ ngọt vị hoa quế, giờ nghỉ trưa lướt thấy một cửa hàng đồ ngọt mới mở gần khu trường đại học, cảm thấy rất ngon, cho nên cô ấy chia sẻ với cô.
Mà Thi Họa cũng thuận theo ý cô ấy, bấm like, nghĩ sau này có cơ hội đi ngang qua khu trường đại học thì có thể đi ăn.
Ai cũng biết WeChat Video sẽ hiện ra những video ngắn mà bạn bè đã bấm like.
Cho nên… thật sự không thể trách cô suy nghĩ quá nhiều.
Cô hoài nghi Hạ Nghiên Đình mua pudding hoa quế là vì thấy cô đã bấm like.
Tống Thời Tích lắc đầu, giọng điệu hơi thất vọng: “Cậu ngốc thật hay là giả ngốc thế, cục cưng, đưa đón cậu, mang thức ăn khuya cho cậu, còn mua món ngọt mà cậu thích, rõ ràng là sếp Hạ đang theo đuổi cậu đấy.”
Chưa kịp nuốt miếng thịt bò xào vào miệng, Thi Họa đã suýt mắc nghẹn.
“Theo, theo đuổi tớ? Sao có thể…”
Tống Thời Tích phấn khích đẩy thuyền: “Anh ấy sẽ không đến tiệm bánh trong khu trường đại học để bàn bạc chuyện làm ăn, đúng không? Rõ ràng quá mà, cục cưng, cậu chưa từng được theo đuổi sao?”
“…” Thi Họa lại suýt mắc nghẹn, cô vội vàng húp một muỗng canh.
Hay quá, không hổ danh là phóng viên Tống.
Nhìn ra vấn đề mấu chốt ngay lập tức.
Không giống như rất nhiều nữ sinh được trải nghiệm cảm giác nam sinh theo đuổi vào thời đại học.
Thi Họa chưa từng có cảm giác được theo đuổi thật sự.
Tưởng Bách Hanh là ngoại lệ, dù sao cách theo đuổi của anh ta cũng quá kệch cỡm, vượt ngoài phạm trù hiểu biết của người bình thường, cho nên đó là chuyện khác.
Ngay từ đầu, cô và Hạ Hành đến với nhau theo một cách rất tự nhiên, không cần theo đuổi, cũng không cần tỏ tình, chỉ trở thành một đôi theo lẽ thường tình trước mắt mọi người.
Không có ai từng thắc mắc họ đến với nhau như thế nào, thậm chí ngay cả Thi Họa cũng chưa từng nghĩ đến, giống như đó là chuyện đương nhiên.
Thời sinh viên, cũng có nam sinh chủ động bày tỏ tình cảm với cô, nhưng lúc đó, ai cũng biết đến mối quan hệ của cô và Hạ Hành, Hạ Hành còn thường xuyên ra vào Đại học Truyền thông Kinh Bắc để tìm cô, dần dần, rất nhiều bạn học cũng biết cô là hoa đã có chủ, đương nhiên cũng không còn ai theo đuổi.
Ban đầu Thi Họa còn cảm thấy hoang đường, nhưng sự tự tin của Tống Thời Tích dần dần làm cô hoài nghi.
Những chuyện xảy ra gần đây, Hạ Nghiên Đình… thật sự đang theo đuổi cô sao?
Nhưng họ là vợ chồng, có giấy đăng ký kết hôn hợp pháp.
Nếu như anh có ý định như vậy thì có cần phải theo đuổi cô theo cách phức tạp thế này không, rõ ràng anh có thể tận dụng mọi quyền lợi của người chồng mà…
Thấy cô phản ứng như vậy, Tống Thời Tích nghĩ có lẽ cô quá chậm chạp, chưa kịp chuẩn bị tinh thần, cũng không muốn quấy rầy sự bình yên của cô nữa, lại chủ động đổi đề tài.
Sau đó hai người họ kể chuyện công việc.
Thi Họa vừa vượt qua bài kiểm tra cách đây không lâu, bạn dẫn Lê Thành Hựu cũng được chọn, hai người họ sẽ hợp tác cùng ba người dẫn chương trình dày dạn kinh nghiệm để hoàn thành việc dẫn chương trình Gala Trung thu năm nay của Đài truyền hình Kinh bắc.
Đài truyền hình Kinh Bắc đã công bố danh sách người dẫn chương trình trên tài khoản Weibo chính thức.
Mấy ngày trước đã quay video quảng bá, Thi Họa mặc sườn xám màu xanh nhạt được thêu thủ công, phát huy nét đẹp Trung Hoa cổ điển.
Cư dân mạng nhiệt tình và mê cái đẹp gọi cô là “Người đẹp cổ điển đầu tiên của giới phát thanh truyền hình”.
Nghe nói sáng nay vừa công bố trên phương tiện truyền thông, phản hồi rất tốt, nhiều người hâm mộ của cô đã tràn vào trang Weibo chính thức của Đài truyền hình Kinh Bắc, rất đông cư dân mạng đã kêu gọi cô mở tài khoản Weibo, đến mức lãnh đạo của đài truyền hình cũng âm thầm nhắc nhở cô thử mở tài khoản cá nhân.
Dù sao bây giờ, đài truyền hình cũng khuyến khích người dẫn chương trình phát triển toàn diện, vai trò của mạng xã hội cũng rất quan trọng.
Chỉ là hiện tại cô quá bận, chưa có thời gian bắt đầu.
Tháng này Thi Họa được sắp xếp lịch trình rất thưa, chủ nhiệm Nhâm, cấp trên trực tiếp của cô, hoàn toàn ủng hộ cô tập trung vào Gala Trung thu, dù sao có người mới được tham gia Gala Trung thu cũng chuyện vui của Ban Thời sự.
Cô đặt toàn tâm toàn ý vào Gala Trung thu sắp tới, bận đến mức không còn thời gian để ý những chuyện khác.
Mà Tống Thời Tích cũng không hề rảnh rỗi.
Sau trận cãi nhau ầm ĩ kia, cô ấy và Chung Trạch đã nói chuyện nghiêm túc.
Chung Trạch kiên quyết không thừa nhận mình ngoại tình, cũng về nhà mấy đêm, nhưng sau đó lại lộ nguyên hình, bắt đầu “xã giao” vào đêm khuya. Đã vậy còn thao túng tâm lý của cô ấy, nói cô ấy không cố gắng làm việc, lương không cao, hai người không thể đi ngang hàng nhau, khi nào mới có thể mua được nhà ở Kinh Bắc.
Trong lúc nói những lời này, anh ta cũng không quên khoe khoang mức lương hàng năm cao vút của mình, người đàn ông này tự cho mình hơn người, Tống Thời Tích càng lúc càng chán ghét.
Đương nhiên Thi Họa luôn đứng về phía bạn thân vô điều kiện, cũng có cảm giác mâu thuẫn về Chung Trạch, huống hồ chi từ góc độ hiện tại, Thời Tích không nợ nần gì trong mối quan hệ này.
Cô do dự nói: “Vậy bây giờ thế nào, cậu có muốn dọn ra ngoài thật sớm không, tớ tìm nhà phù hợp cho cậu nhé?”
Tống Thời Tích lắc đầu: “Đừng vội, cứ chờ mà xem, chỉ cần anh ta có ăn vụng bên ngoài, sớm muộn gì cũng bị lộ tẩy thôi.”
Giọng điệu của cô ấy rất quả quyết, hình như là đã có kế hoạch.
Thi Họa hiểu tính tình của cô ấy, cũng lờ mờ đoán ra suy nghĩ của cô ấy.
Tống Thời Tích thẳng tính lại nóng nảy, có lẽ không muốn ngậm bồ hòn làm ngọt, nếu đối phương thật sự lừa dối cô ấy, có thể cô ấy sẽ thu thập chứng cứ, đánh úp tra nam, như vậy mới hả giận.
Cô vẫn hơi lo, chỉ nhỏ giọng thì thầm: “Bất kể chuyện gì, cậu phải nhớ là có thể liên lạc với tớ bất cứ lúc nào, đừng để bản thân mình ấm ức.”
Tống Thời Tích ôm cánh tay cô, mè nheo nói: “Biết rồi, tớ ở Kinh Bắc cũng đâu phải tứ cố vô thân, không phải là có cậu rồi sao, tớ biết Họa bảo là chỗ dựa của tớ mà.”
Dựa trên nhận định của Tống Thời Tích về Chung Trạch, nhất định là bây giờ anh ta muốn chia tay, nhưng không muốn làm người xấu, cũng không muốn bù đắp cái gì, cho nên mới dùng bạo lực lạnh để ép cô ấy chia tay.
Cô ấy không bị mắc lừa, cũng lười dọn nhà, cho nên mới chờ xem thế nào, cô ấy muốn biết người đàn ông này có thể gắng gượng đến khi nào.
Thi Họa không nhịn được cười: “Đến lúc đó đừng sợ làm phiền tớ.”
Tống Thời Tích đang cầm điện thoại trả lời tin nhắn công việc, sau đó lại đột ngột ngẩng đầu: “Nhắc đến Chung Trạch, tớ có tin tốt, dạo này tớ đang giành suất phỏng vấn độc quyền chủ tịch của Chứng khoán Cảnh Thái, nếu có thể liên hệ với sếp lớn kia, có khi Chung Trạch cũng phải sợ tớ.”
Thi Họa hơi giật mình, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chứng khoán Cảnh Thái là công ty của Chung Trạch? Vậy người mà cậu muốn phỏng vấn chính là…”
Cô lờ mờ nhớ ra một cái tên rất có tiếng tăm, nhưng tạm thời không thể nói thành lời.
“Thẩm Tễ Hoài, người này là ông trùm của giới tài chính.”
Thi Họa hơi bất ngờ: “Được phỏng vấn người này cũng không dễ đâu, tớ nhớ cô Tưởng Lam từng làm một chuyên mục đặc biệt về anh ta, nhưng đó đã là chuyện của mấy năm trước.”
Thẩm Tễ Hoài là cái tên nổi danh trong giới tài chính, nhưng anh ta rất kín tiếng, ít khi xuất hiện trước công chúng.
“Đương nhiên, cho nên dạo này tớ rất cố gắng, hy vọng có thể làm quen với ông trùm này, đến lúc đó sẽ tàn nhẫn đá Chung Trạch một cước.”
Thi Họa dở khóc dở cười.
Nói đúng ra, Thẩm Tễ Hoài là sếp của sếp của Chung Trạch, cũng không rõ sếp Thẩm Tễ Hoài của Chung Trạch có nhớ đến anh ta hay không, khả năng cao là anh ta không có ký ức gì về Chung Trạch be bé này.
/
Ăn trưa xong, Thi Họa vội vàng trở lại đài truyền hình.
Mặc dù dạo này ít lên sóng, nhưng khối lượng công việc của cô chỉ tăng chứ không giảm.
Gala Trung thu sắp đến, có rất nhiều việc phải làm, huống hồ chi đạo diễn Ông nổi tiếng nghiêm khắc, trước đây từng thay người dẫn chương trình giữa chừng.
Thi Họa biết mình là người mới, còn thiếu kinh nghiệm, cho nên luôn cẩn thận và chăm chỉ, cũng may hiện tại chưa có sơ suất nào. Mặc dù đạo diễn Ông chưa từng khen ngợi cô công khai, nhưng hình như cũng rất hài lòng về cô.
Tối hôm nay có buổi diễn tập, mà chiều nay cô còn phải hoàn thành buổi phỏng vấn với Lương Sắt Hề.
Hôm nay Lương Sắt Hề mặc bộ âu phục màu đen, chất liệu vải rất tôn dáng, ôm sát đường cong, cô ấy bước đi nhẹ nhàng, luôn tỏa ra cảm giác nhã nhặn và tự tin.
Kể từ lần trước gặp nhau ở quán cà phê, Lương Sắt Hề ít khi liên lạc riêng với cô, tâm tình của Thi Họa cũng hơi phức tạp, cũng may buổi phỏng vấn hôm nay diễn ra thuận lợi.
Bước vào trạng thái làm việc, hai người họ đều gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh, phối hợp cũng ăn ý, buổi phỏng vấn diễn ra rất trọn vẹn.
Dù sao thì đối với Thi Họa, buổi phỏng vấn này cũng là một nhiệm vụ quan trọng, còn đối với Lương Sắt Hề, đó là cơ hội quảng bá rộng rãi hãng xe thông minh của nhà mình. Đôi bên cùng có lợi, không ai muốn mắc sai lầm.
Nhưng dù cho như vậy, Thi Họa vẫn cảm thấy bầu không khí giữa hai người họ rất kỳ lạ.
Mãi đến cuối buổi phỏng vấn, hai người họ lịch sự bắt tay trước ống kính.
Thi Họa vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp trên môi, nhưng trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cũng hỏi han như cũ, Lương Sắt Hề hôm nay vẫn rực rỡ và xinh đẹp, Thi Họa lại cảm thấy phong thái của cô ấy đã thay đổi, nhưng cũng không rõ là thay đổi thế nào.
Hôm nay Lương Sắt Hề không nói nhiều, Thi Họa nghĩ khả năng cao là mối quan hệ của họ sẽ phai nhạt, dù sao thì ngay từ đầu, tình bạn của họ cũng không sâu sắc đến vậy.
Nhưng cô vừa nói tạm biệt và rời khỏi phim trường, Lương Sắt Hề đột ngột sải bước đuổi theo cô.
Giọng nói trong trẻo lại mạnh mẽ vang lên: “Này, cưng ơi, nói với cô một chuyện, gần đây tôi mới thất tình.”
“Hả?” Thi Họa không ngờ cô ấy lại đột ngột lên tiếng, cả người cô cứng đờ, còn vô tình thốt ra một tiếng.
Cô dừng bước, quay đầu nhìn Lương Sắt Hề, nhưng tạm thời không biết nên đáp lời thế nào.
Sắc mặt của Lương Sắt Hề thả lỏng, lộ ra sự chán nản không che giấu, nhưng giọng điệu vẫn thoải mái: “Nửa tháng trước, tôi không kềm lòng được, đã thổ lộ với anh ấy.”
Hơi thở của Thi Họa ngưng đọng, hàng mi dài khẽ run rẩy, trái tim lỡ mất một nhịp, cô cũng không biết mình căng thẳng cái gì.
“Cô nói đến Hạ Nghiên Đình sao?” Giọng nói vừa rồi còn du dương như tiếng chim hoàng oanh trước ống kính, bây giờ cũng yếu ớt và run rẩy, cô cũng không rõ mình đang lo lắng cái gì.
“Ừ.” Lương Sắt Hề trả lời không do dự, “Anh ấy từ chối tôi.”
Giọng nói của cô ấy lạnh lẽo như bị một lớp tuyết tích lũy suốt cả năm trời bao phủ, nhưng lại không tức giận hay cố chấp, chỉ bình tĩnh, êm ái, yên tĩnh truyền vào tai của Thi Họa.
Gương mặt trắng trẻo của Thi Họa ngây ngốc, trái tim thấp thỏm cũng hơi chùng xuống.
Nhưng tâm trạng chắc chắn là không hề vui vẻ, mà lại chua xót khó tả.
Có lẽ là vì hiểu rõ nỗi khổ tâm khi thích một người, cho nên có thể đồng cảm được.
Thi Họa không cười, cũng không châm chọc, đôi mắt trong trẻo cũng trở nên mờ mịt, cô vô thức cúi đầu, không đành lòng đối mặt với Lương Sắt Hề.
Lương Sắt Hề im lặng nhìn cô chăm chú, sau đó đột ngột mỉm cười: “Đừng tiếc nuối vì tôi, tôi đã buông bỏ rồi, cũng đã vượt qua, tình yêu không thể cưỡng cầu, xem như tôi đặt dấu chấm hết cho tuổi trẻ của mình, cũng tốt, tôi không hối tiếc.”
Ngày đó thổ lộ với anh xong, nghĩ đến Thi Họa, trong lòng lại cảm thấy chua chát.
Đau xót thật lâu, tủi thân thật lâu, căm phẫn thật lâu.
Ngay cả hôm nay nhìn thấy Thi Họa, cô ấy vẫn cảm thấy chua chát.
Thật lòng mà nói, cô ấy không cảm thấy bản thân mình thua kém Thi Họa chút nào.
Nhưng cũng hiểu chuyện tình cảm không phải mạnh được yếu thua.
Hoàn toàn là duyên số.
Huống hồ chi, cô ấy thật sự không thể ghét Thi Họa.
Có lẽ là… yêu nhau yêu cả đường đi lối về?
Có lẽ mối quan hệ giữa người và người thật sự bí ẩn.
Chẳng trách sao ngay từ lần đầu tiên gặp nhau, cô ấy đã cảm thấy Thi Họa rất đáng mến, hóa ra gu của cô ấy cũng giống với Hạ Nghiên Đình, không biết nên khóc hay nên cười.
Cổ họng của Thi Họa khô khốc, như có gì đó chặn lại.
Muốn an ủi cô ấy, nhưng lại cảm thấy khuyên nhủ thì quá gượng gạo.
Nỗi buồn về tình yêu phải được chậm rãi tiêu hóa một mình, cần thời gian để chữa lành.
Mà cô là người ngoài, có lẽ không nên khuyên nhủ người ta buông bỏ.
Huống hồ chi, thân phận của cô cũng quá khó xử.
Sau một hồi lâu, cô mới nhỏ giọng nói: “Cersei, chắc chắn cô sẽ hạnh phúc.”
Lương Sắt Hề nghe vậy, đôi mắt thông minh của cô ấy cũng thoáng cảm động, cô ấy lịch sự nói: “Cảm ơn cô.”
Cô ấy cảm thấy rất thú vị, cô bé Thi Họa này luôn khiến cô ấy bất ngờ.
Cứ tưởng sẽ nghe thấy những lời khuyên nhủ qua loa hoặc giả dối từ cô, không ngờ chỉ có một lời chúc phúc đơn giản.
Mặc dù rất nhạt nhẽo, nhưng không hiểu sao cô ấy lại cảm thấy rất phù hợp với tính cách của Thi Họa.
Có lẽ là vì nó quá thật lòng, không tô son trát phấn, cho nên người ta cũng cảm nhận được sự cảm động bình đạm.
Đôi mắt lá liễu dài hẹp cong lên, cô ấy đưa tay xoắn mấy lọn tóc nâu theo thói quen, trông vô cùng duyên dáng.
Ra khỏi thang máy, trước khi tạm biệt nhau.
Lương Sắt Hề đột ngột nháy mắt với cô, cong môi mỉm cười, bóng gió nói: “Ngày đó, Hạ Nghiên Đình vô tình tiết lộ với tôi, anh ấy có người trong lòng.”
Thi Họa vẫn đang thất thần, đầu óc cô trống rỗng, đột ngột nghe thấy những lời này, cô cảm thấy nhịp tim của mình trở nên hỗn loạn.
Cô vô thức nắm chặt bàn tay, móng tay bấm vào da thịt.
Tâm trí rối như tơ vò, đủ loại suy đoán lộn xộn tràn vào đầu óc
Cô gái mà anh giấu trong ví…
Trong lòng anh thật sự có mối tình đầu mà anh trân quý sao?
Giọng điệu của Lương Sắt Hề không chỉ thoải mái mà còn rất vui vẻ, cô ấy im lặng nhìn Thi Họa: “Không biết có phải anh ấy không muốn dây dưa với tôi hay không, rõ ràng lúc đó mới là buổi chiều, anh ấy đã nói phải đi đón người ta tan làm. Thật đấy, anh ấy từ chối người đẹp xong còn vô duyên vô cớ nhét cẩu lương đầy miệng tôi, đúng là một người đàn ông nhẫn tâm.”
Thi Họa cứng đờ tại chỗ, hai tai cô như bị điếc tạm thời.
Có người trong lòng.
Đón người ta tan làm.
Cô ngẩn người, đến hít thở cũng quên mất.
Mấy ngày qua, cô luôn nghĩ đến vẻ mặt dịu dàng và nhẹ nhàng của Hạ Nghiên Đình mỗi đêm đến đón cô, còn có khung cảnh hai người cùng chung chăn gối hàng đêm liên tục lướt qua tâm trí cô.
Trong lòng có một cảm xúc đã vương vấn rất lâu, cuối cùng cũng sinh sôi điên cuồng.
Cảm xúc mãnh liệt đó suýt lao ra khỏi lồng ngực.
—— Cô muốn gặp anh.
—— Bất kể lúc này anh đang ở đâu.
Ngay cả khi cô đã quay về bàn làm việc, vờ như không có chuyện gì xảy ra, trái tim của cô vẫn mềm nhũn.
Ẩm ướt, oi bức, không thể kiềm chế.
Lòng bàn tay của cô không ngừng toát mồ hôi, không rõ là vui mừng hay hoảng hốt.
Nếu như không phải tối nay còn diễn tập, không thể bỏ lại công việc, cô đã chạy đi gặp anh ngay.
Dù cho anh có đi công tác nước ngoài, cô cũng muốn bay sang bên đó.
Cầm điện thoại, mở WeChat.
Đôi mắt trong trẻo của cô lại nhìn vào ảnh đại diện đỉnh núi tuyết quen thuộc, đầu ngón tay trắng trẻo khẽ run rẩy.
Cuối cùng cô bấm vào khung trò chuyện, chần chừ thật lâu, cô thở dài, không biết nên bắt đầu trò chuyện thế nào.
Mà hình như đối phương thần giao cách cảm với cô.
Tin nhắn mới đột ngột xuất hiện trước mắt cô ——
[H: Tối nay xong việc muốn ăn cái gì?]
[H: Vừa xem video quảng bá Gala Trung thu của bà xã, đẹp lắm.]
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Thi Họa không biết chuyện xảy ra ở câu lạc bộ gôn ngoài ngoại ô phía Tây ngày đó.
Đương nhiên cũng không biết có người mượn cớ phải đón cô tan làm để lạnh lùng từ chối lời tỏ tình của một người phụ nữ rực rỡ và xinh đẹp.
Nhưng cũng không hoàn toàn là mượn cớ, bởi vì nửa tháng qua, xe của Thi Họa thật sự đã xuống cấp.
Cô không biết mình bắt đầu cuộc sống có người đưa đón như thế nào.
Suốt thời gian qua, hình như hai người họ đã thật sự trở thành vợ chồng, sống cuộc đời bình đạm và ấm áp sau khi kết hôn, gần như ngày nào Hạ Nghiên Đình cũng ăn ngủ với cô, nếu cô dậy sớm, Hạ Nghiên Đình sẽ tự mình đưa cô đi làm, thỉnh thoảng dậy trễ hơn một chút, trong nhà cũng có tài xế riêng sẵn sàng phục vụ cô bất cứ lúc nào.
Thi Họa không quen làm phiền người khác, cũng từng phản đối, nhưng Hạ Nghiên Đình luôn bác bỏ.
Chuyện này giống như cái chết êm ái vậy.
Cô cũng quen dần, bắt đầu có cảm giác như mình thật sự là “bà Hạ”.
Mặc dù người giúp việc trong Nhạn Tây đều đã hoàn thành khóa huấn luyện và quay về với công việc của mình, dì Lan và dì Liên cũng ai về nhà nấy, không còn làm “gián điệp” cho ông nội Hạ.
Nhưng từ đầu đến cuối, Hạ Nghiên Đình không hề có ý định dọn ra khỏi phòng ngủ chính.
Anh không nói đến chuyện dọn ra, Thi Họa cũng không dám đề cập.
Hai người họ ngủ yên bình như vậy từ đêm này qua đêm nọ.
Ban đầu Thi Họa thấy bứt rứt, sợ hãi, nhưng dần dần cũng quen. Bởi vì ý thức được bản thân mình ngủ không yên, cô còn đặt một chiếc gối ôm hình mèo hoạt hình giữa chiếc giường rộng lớn và mềm mại, chỉ dài bằng nửa người, không lớn cũng không nhỏ, vừa mềm vừa dày, rất phù hợp để ôm ngủ.
Có gối mèo làm đường ranh giới, mà cô còn cực kỳ cẩn thận, mặc dù khi ngủ có thể trở mình lung tung, nhưng cô không còn vượt ra khỏi lãnh thổ của mình, đêm nào cũng ngoan ngoãn ôm gối mèo yên giấc đến hừng đông, sự cố ôm eo anh xấu hổ như lần trước cũng chưa từng xảy ra lần nữa.
/
Mười hai giờ trưa, tiệm đồ cay Tứ Xuyên đối diện Đài truyền hình Kinh Bắc.
Gần đây, Tống Thời Tích vừa ầm ĩ đòi chia tay Chung Trạch, rất cần bạn thân bầu bạn.
Mọi người đều bận rộn công việc, cũng may cô ấy là phóng viên, lúc nào cũng có thể tìm cớ chạy ra ngoài, chưa đến giờ nghỉ trưa đã đến chờ Thi Họa ăn cùng.
Lúc này, Tống Thời Tích ngồi đối diện Thi Họa, lắng nghe cô “báo cáo tiến độ”, còn nở nụ cười thấu hiểu: “Đúng đấy, đó chính là quỹ đạo phát triển, nói đến đẩy thuyền, tớ chưa từng đẩy nhầm.”
Thi Họa cầm đũa chọc chọc chén cơm trước mặt mình, sắc mặt cạn lời.
Thấy cô không tin, Tống Thời Tích càng nghiêm túc hơn: “Người chị em, cậu không tin lời tớ nói à? Nhất định là sếp Hạ đang lên kế hoạch biến giả thành thật, không thì tại sao ngày nào anh ấy cũng rảnh rỗi đến đón cậu tan làm, còn mang đủ loại thức ăn khuya cho cậu? Ăn no rảnh rỗi à?”
Sắc mặt của Thi Họa hơi phức tạp, cũng khó nói cô đang vui hay buồn.
Nói đúng ra, Hạ Nghiên Đình đối xử với cô rất tốt, cũng rất chu đáo, nhưng ngoại trừ chuyện này, anh cũng không bộc lộ thái độ gì khác.
Có lẽ sự chu đáo của anh xuất phát từ gia giáo, hoặc có lẽ… còn có những khả năng khác.
Tóm lại, cô không muốn bản thân mình mất trí.
“Nhưng mà, chăm sóc vợ mình cũng là chuyện thường tình, dù sao tớ và anh ấy cũng tạm thời là người nhà mà?”
Nghe vậy, Tống Thời Tích đảo mắt.
Nhìn biểu cảm của cô ấy, giọng nói của Thi Họa cũng yếu ớt hơn một chút, tự dưng lại hiểu như vậy, cô cảm thấy hơi áy náy.
Suốt nửa tháng qua, đêm nào Hạ Nghiên Đình cũng đón cô tan làm, còn mang thức ăn khuya cho cô.
Có khi là hoành thánh tôm và gạch cua của Lão Tằng Ký, có khi là cháo sò điệp và thịt nạc của Trần Phủ Chúc Ký, thường là những thương hiệu lâu đời mà cô thích.
Mấy lần đầu, cô có thể xem là trùng hợp.
Dù sao những thương hiệu lâu năm này cũng rất nổi tiếng, còn phục vụ thức ăn khuya, có lẽ anh cũng thích những món này, tiện tay mang về cho cô?
Nhưng mãi đến đêm qua…
Hạ Nghiên Đình mang đến cho cô một phần pudding rượu hoa quế.
Lúc mở nắp ra, cô ngẩn người.
Có sáu miếng pudding múp míp, trên mặt còn rắc bột hoa quế.
Vì sáu miếng pudding trắng nho nhỏ này, cả đêm qua cô bị phân tâm, không phải là vì bất kỳ lý do nào khác.
Mà là vì món tráng miệng này… chính là nội dung mà Tống Thời Tích đã tiện tay chia sẻ với cô vào giờ nghỉ trưa hôm qua.
Bởi vì Tống Thời Tích rất thích đồ ngọt vị hoa quế, giờ nghỉ trưa lướt thấy một cửa hàng đồ ngọt mới mở gần khu trường đại học, cảm thấy rất ngon, cho nên cô ấy chia sẻ với cô.
Mà Thi Họa cũng thuận theo ý cô ấy, bấm like, nghĩ sau này có cơ hội đi ngang qua khu trường đại học thì có thể đi ăn.
Ai cũng biết WeChat Video sẽ hiện ra những video ngắn mà bạn bè đã bấm like.
Cho nên… thật sự không thể trách cô suy nghĩ quá nhiều.
Cô hoài nghi Hạ Nghiên Đình mua pudding hoa quế là vì thấy cô đã bấm like.
Tống Thời Tích lắc đầu, giọng điệu hơi thất vọng: “Cậu ngốc thật hay là giả ngốc thế, cục cưng, đưa đón cậu, mang thức ăn khuya cho cậu, còn mua món ngọt mà cậu thích, rõ ràng là sếp Hạ đang theo đuổi cậu đấy.”
Chưa kịp nuốt miếng thịt bò xào vào miệng, Thi Họa đã suýt mắc nghẹn.
“Theo, theo đuổi tớ? Sao có thể…”
Tống Thời Tích phấn khích đẩy thuyền: “Anh ấy sẽ không đến tiệm bánh trong khu trường đại học để bàn bạc chuyện làm ăn, đúng không? Rõ ràng quá mà, cục cưng, cậu chưa từng được theo đuổi sao?”
“…” Thi Họa lại suýt mắc nghẹn, cô vội vàng húp một muỗng canh.
Hay quá, không hổ danh là phóng viên Tống.
Nhìn ra vấn đề mấu chốt ngay lập tức.
Không giống như rất nhiều nữ sinh được trải nghiệm cảm giác nam sinh theo đuổi vào thời đại học.
Thi Họa chưa từng có cảm giác được theo đuổi thật sự.
Tưởng Bách Hanh là ngoại lệ, dù sao cách theo đuổi của anh ta cũng quá kệch cỡm, vượt ngoài phạm trù hiểu biết của người bình thường, cho nên đó là chuyện khác.
Ngay từ đầu, cô và Hạ Hành đến với nhau theo một cách rất tự nhiên, không cần theo đuổi, cũng không cần tỏ tình, chỉ trở thành một đôi theo lẽ thường tình trước mắt mọi người.
Không có ai từng thắc mắc họ đến với nhau như thế nào, thậm chí ngay cả Thi Họa cũng chưa từng nghĩ đến, giống như đó là chuyện đương nhiên.
Thời sinh viên, cũng có nam sinh chủ động bày tỏ tình cảm với cô, nhưng lúc đó, ai cũng biết đến mối quan hệ của cô và Hạ Hành, Hạ Hành còn thường xuyên ra vào Đại học Truyền thông Kinh Bắc để tìm cô, dần dần, rất nhiều bạn học cũng biết cô là hoa đã có chủ, đương nhiên cũng không còn ai theo đuổi.
Ban đầu Thi Họa còn cảm thấy hoang đường, nhưng sự tự tin của Tống Thời Tích dần dần làm cô hoài nghi.
Những chuyện xảy ra gần đây, Hạ Nghiên Đình… thật sự đang theo đuổi cô sao?
Nhưng họ là vợ chồng, có giấy đăng ký kết hôn hợp pháp.
Nếu như anh có ý định như vậy thì có cần phải theo đuổi cô theo cách phức tạp thế này không, rõ ràng anh có thể tận dụng mọi quyền lợi của người chồng mà…
Thấy cô phản ứng như vậy, Tống Thời Tích nghĩ có lẽ cô quá chậm chạp, chưa kịp chuẩn bị tinh thần, cũng không muốn quấy rầy sự bình yên của cô nữa, lại chủ động đổi đề tài.
Sau đó hai người họ kể chuyện công việc.
Thi Họa vừa vượt qua bài kiểm tra cách đây không lâu, bạn dẫn Lê Thành Hựu cũng được chọn, hai người họ sẽ hợp tác cùng ba người dẫn chương trình dày dạn kinh nghiệm để hoàn thành việc dẫn chương trình Gala Trung thu năm nay của Đài truyền hình Kinh bắc.
Đài truyền hình Kinh Bắc đã công bố danh sách người dẫn chương trình trên tài khoản Weibo chính thức.
Mấy ngày trước đã quay video quảng bá, Thi Họa mặc sườn xám màu xanh nhạt được thêu thủ công, phát huy nét đẹp Trung Hoa cổ điển.
Cư dân mạng nhiệt tình và mê cái đẹp gọi cô là “Người đẹp cổ điển đầu tiên của giới phát thanh truyền hình”.
Nghe nói sáng nay vừa công bố trên phương tiện truyền thông, phản hồi rất tốt, nhiều người hâm mộ của cô đã tràn vào trang Weibo chính thức của Đài truyền hình Kinh Bắc, rất đông cư dân mạng đã kêu gọi cô mở tài khoản Weibo, đến mức lãnh đạo của đài truyền hình cũng âm thầm nhắc nhở cô thử mở tài khoản cá nhân.
Dù sao bây giờ, đài truyền hình cũng khuyến khích người dẫn chương trình phát triển toàn diện, vai trò của mạng xã hội cũng rất quan trọng.
Chỉ là hiện tại cô quá bận, chưa có thời gian bắt đầu.
Tháng này Thi Họa được sắp xếp lịch trình rất thưa, chủ nhiệm Nhâm, cấp trên trực tiếp của cô, hoàn toàn ủng hộ cô tập trung vào Gala Trung thu, dù sao có người mới được tham gia Gala Trung thu cũng chuyện vui của Ban Thời sự.
Cô đặt toàn tâm toàn ý vào Gala Trung thu sắp tới, bận đến mức không còn thời gian để ý những chuyện khác.
Mà Tống Thời Tích cũng không hề rảnh rỗi.
Sau trận cãi nhau ầm ĩ kia, cô ấy và Chung Trạch đã nói chuyện nghiêm túc.
Chung Trạch kiên quyết không thừa nhận mình ngoại tình, cũng về nhà mấy đêm, nhưng sau đó lại lộ nguyên hình, bắt đầu “xã giao” vào đêm khuya. Đã vậy còn thao túng tâm lý của cô ấy, nói cô ấy không cố gắng làm việc, lương không cao, hai người không thể đi ngang hàng nhau, khi nào mới có thể mua được nhà ở Kinh Bắc.
Trong lúc nói những lời này, anh ta cũng không quên khoe khoang mức lương hàng năm cao vút của mình, người đàn ông này tự cho mình hơn người, Tống Thời Tích càng lúc càng chán ghét.
Đương nhiên Thi Họa luôn đứng về phía bạn thân vô điều kiện, cũng có cảm giác mâu thuẫn về Chung Trạch, huống hồ chi từ góc độ hiện tại, Thời Tích không nợ nần gì trong mối quan hệ này.
Cô do dự nói: “Vậy bây giờ thế nào, cậu có muốn dọn ra ngoài thật sớm không, tớ tìm nhà phù hợp cho cậu nhé?”
Tống Thời Tích lắc đầu: “Đừng vội, cứ chờ mà xem, chỉ cần anh ta có ăn vụng bên ngoài, sớm muộn gì cũng bị lộ tẩy thôi.”
Giọng điệu của cô ấy rất quả quyết, hình như là đã có kế hoạch.
Thi Họa hiểu tính tình của cô ấy, cũng lờ mờ đoán ra suy nghĩ của cô ấy.
Tống Thời Tích thẳng tính lại nóng nảy, có lẽ không muốn ngậm bồ hòn làm ngọt, nếu đối phương thật sự lừa dối cô ấy, có thể cô ấy sẽ thu thập chứng cứ, đánh úp tra nam, như vậy mới hả giận.
Cô vẫn hơi lo, chỉ nhỏ giọng thì thầm: “Bất kể chuyện gì, cậu phải nhớ là có thể liên lạc với tớ bất cứ lúc nào, đừng để bản thân mình ấm ức.”
Tống Thời Tích ôm cánh tay cô, mè nheo nói: “Biết rồi, tớ ở Kinh Bắc cũng đâu phải tứ cố vô thân, không phải là có cậu rồi sao, tớ biết Họa bảo là chỗ dựa của tớ mà.”
Dựa trên nhận định của Tống Thời Tích về Chung Trạch, nhất định là bây giờ anh ta muốn chia tay, nhưng không muốn làm người xấu, cũng không muốn bù đắp cái gì, cho nên mới dùng bạo lực lạnh để ép cô ấy chia tay.
Cô ấy không bị mắc lừa, cũng lười dọn nhà, cho nên mới chờ xem thế nào, cô ấy muốn biết người đàn ông này có thể gắng gượng đến khi nào.
Thi Họa không nhịn được cười: “Đến lúc đó đừng sợ làm phiền tớ.”
Tống Thời Tích đang cầm điện thoại trả lời tin nhắn công việc, sau đó lại đột ngột ngẩng đầu: “Nhắc đến Chung Trạch, tớ có tin tốt, dạo này tớ đang giành suất phỏng vấn độc quyền chủ tịch của Chứng khoán Cảnh Thái, nếu có thể liên hệ với sếp lớn kia, có khi Chung Trạch cũng phải sợ tớ.”
Thi Họa hơi giật mình, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chứng khoán Cảnh Thái là công ty của Chung Trạch? Vậy người mà cậu muốn phỏng vấn chính là…”
Cô lờ mờ nhớ ra một cái tên rất có tiếng tăm, nhưng tạm thời không thể nói thành lời.
“Thẩm Tễ Hoài, người này là ông trùm của giới tài chính.”
Thi Họa hơi bất ngờ: “Được phỏng vấn người này cũng không dễ đâu, tớ nhớ cô Tưởng Lam từng làm một chuyên mục đặc biệt về anh ta, nhưng đó đã là chuyện của mấy năm trước.”
Thẩm Tễ Hoài là cái tên nổi danh trong giới tài chính, nhưng anh ta rất kín tiếng, ít khi xuất hiện trước công chúng.
“Đương nhiên, cho nên dạo này tớ rất cố gắng, hy vọng có thể làm quen với ông trùm này, đến lúc đó sẽ tàn nhẫn đá Chung Trạch một cước.”
Thi Họa dở khóc dở cười.
Nói đúng ra, Thẩm Tễ Hoài là sếp của sếp của Chung Trạch, cũng không rõ sếp Thẩm Tễ Hoài của Chung Trạch có nhớ đến anh ta hay không, khả năng cao là anh ta không có ký ức gì về Chung Trạch be bé này.
/
Ăn trưa xong, Thi Họa vội vàng trở lại đài truyền hình.
Mặc dù dạo này ít lên sóng, nhưng khối lượng công việc của cô chỉ tăng chứ không giảm.
Gala Trung thu sắp đến, có rất nhiều việc phải làm, huống hồ chi đạo diễn Ông nổi tiếng nghiêm khắc, trước đây từng thay người dẫn chương trình giữa chừng.
Thi Họa biết mình là người mới, còn thiếu kinh nghiệm, cho nên luôn cẩn thận và chăm chỉ, cũng may hiện tại chưa có sơ suất nào. Mặc dù đạo diễn Ông chưa từng khen ngợi cô công khai, nhưng hình như cũng rất hài lòng về cô.
Tối hôm nay có buổi diễn tập, mà chiều nay cô còn phải hoàn thành buổi phỏng vấn với Lương Sắt Hề.
Hôm nay Lương Sắt Hề mặc bộ âu phục màu đen, chất liệu vải rất tôn dáng, ôm sát đường cong, cô ấy bước đi nhẹ nhàng, luôn tỏa ra cảm giác nhã nhặn và tự tin.
Kể từ lần trước gặp nhau ở quán cà phê, Lương Sắt Hề ít khi liên lạc riêng với cô, tâm tình của Thi Họa cũng hơi phức tạp, cũng may buổi phỏng vấn hôm nay diễn ra thuận lợi.
Bước vào trạng thái làm việc, hai người họ đều gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh, phối hợp cũng ăn ý, buổi phỏng vấn diễn ra rất trọn vẹn.
Dù sao thì đối với Thi Họa, buổi phỏng vấn này cũng là một nhiệm vụ quan trọng, còn đối với Lương Sắt Hề, đó là cơ hội quảng bá rộng rãi hãng xe thông minh của nhà mình. Đôi bên cùng có lợi, không ai muốn mắc sai lầm.
Nhưng dù cho như vậy, Thi Họa vẫn cảm thấy bầu không khí giữa hai người họ rất kỳ lạ.
Mãi đến cuối buổi phỏng vấn, hai người họ lịch sự bắt tay trước ống kính.
Thi Họa vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp trên môi, nhưng trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cũng hỏi han như cũ, Lương Sắt Hề hôm nay vẫn rực rỡ và xinh đẹp, Thi Họa lại cảm thấy phong thái của cô ấy đã thay đổi, nhưng cũng không rõ là thay đổi thế nào.
Hôm nay Lương Sắt Hề không nói nhiều, Thi Họa nghĩ khả năng cao là mối quan hệ của họ sẽ phai nhạt, dù sao thì ngay từ đầu, tình bạn của họ cũng không sâu sắc đến vậy.
Nhưng cô vừa nói tạm biệt và rời khỏi phim trường, Lương Sắt Hề đột ngột sải bước đuổi theo cô.
Giọng nói trong trẻo lại mạnh mẽ vang lên: “Này, cưng ơi, nói với cô một chuyện, gần đây tôi mới thất tình.”
“Hả?” Thi Họa không ngờ cô ấy lại đột ngột lên tiếng, cả người cô cứng đờ, còn vô tình thốt ra một tiếng.
Cô dừng bước, quay đầu nhìn Lương Sắt Hề, nhưng tạm thời không biết nên đáp lời thế nào.
Sắc mặt của Lương Sắt Hề thả lỏng, lộ ra sự chán nản không che giấu, nhưng giọng điệu vẫn thoải mái: “Nửa tháng trước, tôi không kềm lòng được, đã thổ lộ với anh ấy.”
Hơi thở của Thi Họa ngưng đọng, hàng mi dài khẽ run rẩy, trái tim lỡ mất một nhịp, cô cũng không biết mình căng thẳng cái gì.
“Cô nói đến Hạ Nghiên Đình sao?” Giọng nói vừa rồi còn du dương như tiếng chim hoàng oanh trước ống kính, bây giờ cũng yếu ớt và run rẩy, cô cũng không rõ mình đang lo lắng cái gì.
“Ừ.” Lương Sắt Hề trả lời không do dự, “Anh ấy từ chối tôi.”
Giọng nói của cô ấy lạnh lẽo như bị một lớp tuyết tích lũy suốt cả năm trời bao phủ, nhưng lại không tức giận hay cố chấp, chỉ bình tĩnh, êm ái, yên tĩnh truyền vào tai của Thi Họa.
Gương mặt trắng trẻo của Thi Họa ngây ngốc, trái tim thấp thỏm cũng hơi chùng xuống.
Nhưng tâm trạng chắc chắn là không hề vui vẻ, mà lại chua xót khó tả.
Có lẽ là vì hiểu rõ nỗi khổ tâm khi thích một người, cho nên có thể đồng cảm được.
Thi Họa không cười, cũng không châm chọc, đôi mắt trong trẻo cũng trở nên mờ mịt, cô vô thức cúi đầu, không đành lòng đối mặt với Lương Sắt Hề.
Lương Sắt Hề im lặng nhìn cô chăm chú, sau đó đột ngột mỉm cười: “Đừng tiếc nuối vì tôi, tôi đã buông bỏ rồi, cũng đã vượt qua, tình yêu không thể cưỡng cầu, xem như tôi đặt dấu chấm hết cho tuổi trẻ của mình, cũng tốt, tôi không hối tiếc.”
Ngày đó thổ lộ với anh xong, nghĩ đến Thi Họa, trong lòng lại cảm thấy chua chát.
Đau xót thật lâu, tủi thân thật lâu, căm phẫn thật lâu.
Ngay cả hôm nay nhìn thấy Thi Họa, cô ấy vẫn cảm thấy chua chát.
Thật lòng mà nói, cô ấy không cảm thấy bản thân mình thua kém Thi Họa chút nào.
Nhưng cũng hiểu chuyện tình cảm không phải mạnh được yếu thua.
Hoàn toàn là duyên số.
Huống hồ chi, cô ấy thật sự không thể ghét Thi Họa.
Có lẽ là… yêu nhau yêu cả đường đi lối về?
Có lẽ mối quan hệ giữa người và người thật sự bí ẩn.
Chẳng trách sao ngay từ lần đầu tiên gặp nhau, cô ấy đã cảm thấy Thi Họa rất đáng mến, hóa ra gu của cô ấy cũng giống với Hạ Nghiên Đình, không biết nên khóc hay nên cười.
Cổ họng của Thi Họa khô khốc, như có gì đó chặn lại.
Muốn an ủi cô ấy, nhưng lại cảm thấy khuyên nhủ thì quá gượng gạo.
Nỗi buồn về tình yêu phải được chậm rãi tiêu hóa một mình, cần thời gian để chữa lành.
Mà cô là người ngoài, có lẽ không nên khuyên nhủ người ta buông bỏ.
Huống hồ chi, thân phận của cô cũng quá khó xử.
Sau một hồi lâu, cô mới nhỏ giọng nói: “Cersei, chắc chắn cô sẽ hạnh phúc.”
Lương Sắt Hề nghe vậy, đôi mắt thông minh của cô ấy cũng thoáng cảm động, cô ấy lịch sự nói: “Cảm ơn cô.”
Cô ấy cảm thấy rất thú vị, cô bé Thi Họa này luôn khiến cô ấy bất ngờ.
Cứ tưởng sẽ nghe thấy những lời khuyên nhủ qua loa hoặc giả dối từ cô, không ngờ chỉ có một lời chúc phúc đơn giản.
Mặc dù rất nhạt nhẽo, nhưng không hiểu sao cô ấy lại cảm thấy rất phù hợp với tính cách của Thi Họa.
Có lẽ là vì nó quá thật lòng, không tô son trát phấn, cho nên người ta cũng cảm nhận được sự cảm động bình đạm.
Đôi mắt lá liễu dài hẹp cong lên, cô ấy đưa tay xoắn mấy lọn tóc nâu theo thói quen, trông vô cùng duyên dáng.
Ra khỏi thang máy, trước khi tạm biệt nhau.
Lương Sắt Hề đột ngột nháy mắt với cô, cong môi mỉm cười, bóng gió nói: “Ngày đó, Hạ Nghiên Đình vô tình tiết lộ với tôi, anh ấy có người trong lòng.”
Thi Họa vẫn đang thất thần, đầu óc cô trống rỗng, đột ngột nghe thấy những lời này, cô cảm thấy nhịp tim của mình trở nên hỗn loạn.
Cô vô thức nắm chặt bàn tay, móng tay bấm vào da thịt.
Tâm trí rối như tơ vò, đủ loại suy đoán lộn xộn tràn vào đầu óc
Cô gái mà anh giấu trong ví…
Trong lòng anh thật sự có mối tình đầu mà anh trân quý sao?
Giọng điệu của Lương Sắt Hề không chỉ thoải mái mà còn rất vui vẻ, cô ấy im lặng nhìn Thi Họa: “Không biết có phải anh ấy không muốn dây dưa với tôi hay không, rõ ràng lúc đó mới là buổi chiều, anh ấy đã nói phải đi đón người ta tan làm. Thật đấy, anh ấy từ chối người đẹp xong còn vô duyên vô cớ nhét cẩu lương đầy miệng tôi, đúng là một người đàn ông nhẫn tâm.”
Thi Họa cứng đờ tại chỗ, hai tai cô như bị điếc tạm thời.
Có người trong lòng.
Đón người ta tan làm.
Cô ngẩn người, đến hít thở cũng quên mất.
Mấy ngày qua, cô luôn nghĩ đến vẻ mặt dịu dàng và nhẹ nhàng của Hạ Nghiên Đình mỗi đêm đến đón cô, còn có khung cảnh hai người cùng chung chăn gối hàng đêm liên tục lướt qua tâm trí cô.
Trong lòng có một cảm xúc đã vương vấn rất lâu, cuối cùng cũng sinh sôi điên cuồng.
Cảm xúc mãnh liệt đó suýt lao ra khỏi lồng ngực.
—— Cô muốn gặp anh.
—— Bất kể lúc này anh đang ở đâu.
Ngay cả khi cô đã quay về bàn làm việc, vờ như không có chuyện gì xảy ra, trái tim của cô vẫn mềm nhũn.
Ẩm ướt, oi bức, không thể kiềm chế.
Lòng bàn tay của cô không ngừng toát mồ hôi, không rõ là vui mừng hay hoảng hốt.
Nếu như không phải tối nay còn diễn tập, không thể bỏ lại công việc, cô đã chạy đi gặp anh ngay.
Dù cho anh có đi công tác nước ngoài, cô cũng muốn bay sang bên đó.
Cầm điện thoại, mở WeChat.
Đôi mắt trong trẻo của cô lại nhìn vào ảnh đại diện đỉnh núi tuyết quen thuộc, đầu ngón tay trắng trẻo khẽ run rẩy.
Cuối cùng cô bấm vào khung trò chuyện, chần chừ thật lâu, cô thở dài, không biết nên bắt đầu trò chuyện thế nào.
Mà hình như đối phương thần giao cách cảm với cô.
Tin nhắn mới đột ngột xuất hiện trước mắt cô ——
[H: Tối nay xong việc muốn ăn cái gì?]
[H: Vừa xem video quảng bá Gala Trung thu của bà xã, đẹp lắm.]
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Story
Chương 47
10.0/10 từ 30 lượt.