Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Chương 42
205@-
Đôi mắt sạch sẽ của anh nhuốm màu cháy bỏng, nhưng ngọn lửa lập lòe nhanh chóng biến mất.
Tốc độ nhanh đến mức Thi Họa không khỏi hoài nghi, có phải mình suy nghĩ bậy bạ nên mới sinh ra ảo giác?
Đúng rồi, đây chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Là vì cô còn mơ màng nên mới sinh ra ảo giác.
Sắc mặt của Hạ Nghiên Đình phẳng lặng như mặt nước, anh khẽ giơ tay cầm lấy ly nước trong suốt, đưa đến trước mắt cô.
Thi Họa vội vàng cầm lấy ly nước trên tay anh, nuốt xuống ừng ực.
Nước ấm chậm rãi chảy vào cổ họng cô, lẳng lặng thấm ướt sự thấp thỏm trong lòng, cô cũng vừa tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng giữa trưa, hoàn toàn có thể phân biệt rạch ròi giữa thực và mơ.
Người đàn ông trước mặt cô yên tĩnh như hồ sâu, cô vô thức noi gương anh, cố học theo dáng vẻ bình tĩnh và vững vàng của anh.
E là một cô gái trẻ chưa hiểu chuyện đời sẽ vĩnh viễn không hiểu được một người đàn ông trẻ tuổi, cường tráng phải dành hết nửa đầu của đời mình tu luyện thế nào mới có thể duy trì sự kiềm chế và đúng mực khi một đôi môi mềm mại và ươn ướt lướt qua phần nhạy cảm trên cơ thể anh.
Giống như một vị thần đã tu luyện hàng trăm năm trong truyền thuyết và thần thoại, cuối cùng cũng có một ngày bại dưới tay yêu tinh quyến rũ.
Trở thành hạ thần dưới váy của cô ấy.
Hình như anh không có ý định tra khảo sự thô lỗ của cô, Thi Họa cũng bình tĩnh lại, bởi vì mắt chuyển động nhiều khi vừa mới thức giấc, ký ức của cô về giấc mơ lại trở nên cực kỳ rõ ràng.
Cô nhớ rõ mình vừa mơ thấy cái gì.
Nói đúng ra, đó không phải là mơ, mà là hồi ức xưa cũ.
Sự tủi thân ngột ngạt và chua xót vẫn mắc kẹt trong lồng ngực, cô chỉ biết nhỏ giọng làu bàu: “Em tưởng năm đó chúng ta cũng là bạn, tại sao sau đó anh lại không để ý đến em…”
Hạ Nghiên Đình khựng lại, hơi hoang mang: “Cái gì?”
Thi Họa vừa thức giấc, chỉ biết nhìn anh mờ mịt, thấy gương mặt khôi ngô tuấn tú của anh hoang mang, cô cảm thấy nhiều năm như vậy mà còn chất vấn anh thì hơi trẻ con quá.
Có vẻ còn thiếu chín chắn hơn.
Nói đúng ra, năm đó ông nội Hạ đón cô đến Kinh Bắc, cô mười tuổi, Hạ Nghiên Đình cũng mới mười bảy tuổi.
Có lẽ anh cũng không nhớ những việc lặt vặt năm đó, dù sao cũng đã mười năm trôi qua.
Mặc dù cô không được chứng kiến Hạ Nghiên Đình từng bước tạo lập chỗ đứng trong giới thượng lưu biến đổi khôn lường, cũng không rõ ngày hôm nay anh bước lên vị trí ông chủ gia tộc như thế nào.
Nhưng không cần nghĩ cũng biết đó là một trận chiến không khói súng.
Hạ Nghiên Đình và cô đều là trẻ mồ côi, cô may mắn có ông nội Hạ yêu thương, cũng mất mười năm nỗ lực mới có thể đứng vững ở Kinh Bắc, cô thậm chí không dám tưởng tượng suốt mười năm qua, anh đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn mới có được ngày hôm nay.
Sau khi lấy lại lý trí, Thi Họa không muốn và cũng không nỡ chất vấn thêm.
Có lẽ anh chưa từng cố ý phớt lờ cô, chỉ là anh không có thời gian để ý đến cô mà thôi.
Trẻ con ngây thơ, tự cho là mình có thể kết bạn với mấy người bạn lớn hơn vài tuổi.
Nhưng đối với chàng thiếu niên mười mấy tuổi đó, có lẽ cô chỉ là cháu nội của chủ tiệm lòng bò Vinh Ký dưới lầu mà thôi.
Ai mà xem học sinh tiểu học là bạn bè chứ?
Nghĩ như vậy, cô lại cảm thấy hồi còn nhỏ, mình quá ngốc, cũng quá nhạy cảm.
Đối với một đứa con cưng của trời như Hạ Nghiên Đình, chắc chắn trải nghiệm năm xưa của anh không mấy tốt đẹp, nhưng không phải do anh gây ra, người nhục nhã cũng không phải là anh.
Dựa trên tính tình đứng đắn và thận trọng của anh, chắc chắn anh không học phong cách lừa mình dối người.
Hẳn là anh chưa từng cố tình phớt lờ cô.
Bởi vì cô là một đứa trẻ tầm thường, anh cũng chỉ mới trở lại Kinh Bắc được một năm, cuối cùng cuộc sống cũng quay về quỹ đạo cũ, anh phải toàn tâm toàn ý với rất nhiều chuyện quan trọng.
Giống như lúc cô đứng trước kỳ thi đại học, cô cũng không có thời gian để ý đến một học sinh tiểu học đang ăn nhờ ở đậu trong nhà mình.
Nếu Hạ Nghiên Đình thật sự chối từ cô vì chán ghét quãng thời gian ở vịnh Hương Sơn, tại sao năm nay gặp lại nhau, anh lại ra tay bảo vệ cô mấy lần?
Cô không khỏi vui mừng.
Suy nghĩ của mình từ trước đến nay lại hoang đường như vậy.
Hóa ra Hạ Nghiên Đình không hề ghét cô, mà là không có thời gian để ý đến sự tồn tại của cô.
Dù sao cô cũng chỉ là một người không quan trọng, cảm giác tồn tại cũng không nhiều.
Cô thất thần cầm ly nước trên tay một hồi lâu, đột nhiên môi nở nụ cười, nhưng trông nó đắng ngắt.
Đứng trước tâm tư phức tạp và biến đổi liên tục của cô, Hạ Nghiên Đình rất hoang mang, thật khó lòng đoán ra một cô gái hai mươi mốt tuổi đang nghĩ gì.
Cô im lặng suy tư.
Nhưng bỗng nhiên thức tỉnh vì giọng nói dịu dàng và trầm thấp.
Anh đột ngột giơ tay, nhẹ nhàng xoa làn tóc mềm mại của cô: “Yên tâm, anh sẽ không phớt lờ em đâu.”
Giọng nói này rất nhẹ, rất nhạt, lại dịu dàng bất ngờ, như đang dỗ dành một bạn nhỏ phiền muộn, hoặc như đang hứa hẹn với cô.
Hàng mi dày của Thi Họa khẽ run rẩy, giống như một hòn đá rơi xuống mặt hồ trong lòng cô, gợn sóng lan ra, quấy nhiễu mặt hồ tĩnh lặng.
/
Sau khi ngủ trưa, cô cảm thấy tràn đầy sức sống.
Thi Họa quan sát, thấy Hạ Nghiên Đình vẫn ngồi trên sofa, không có ý định rời đi.
Anh bắt chéo chân, có đôi lúc, mấy ngón tay thon dài, trắng trẻo lại lướt trên màn hình điện thoại, dáng vẻ lười biếng lại thư thái, nhưng rõ ràng là anh đang xử lý chuyện quan trọng.
Cô cũng không chịu ngồi yên, lại chạy đi lấy laptop ra làm việc cùng anh.
Trong thời gian đó, cô còn làm hai ly espresso, một ly cho Hạ Nghiên Đình, một ly cho chính mình.
Hạ Nghiên Đình cũng thuận theo ý cô, nâng ly uống một ngụm, Thi Họa cẩn thận quan sát sắc mặt ý nhị của anh, anh không nhíu mày, ánh mắt cũng không thay đổi, hẳn là không đến nỗi khó uống.
Thi Họa thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lẳng lặng uống ly của mình, espresso không đường, không sữa, rõ ràng là đắng ngắt.
Nhưng có lẽ vị giác của cô hơi lơ đãng, cô nếm ra một chút vị ngọt.
Sau đó dần dần bước vào trạng thái làm việc, Thi Họa biết hôm qua mình được chọn là nhờ vào may mắn, mặc dù không đoán được kết quả cuối cùng, nhưng cô vẫn quyết tâm ôn luyện kiến thức liên quan đến công việc trong Gala Trung thu.
Tập trung làm việc, thời gian sẽ trôi qua nhanh chóng.
Ánh mặt trời nóng rực từ từ chuyển thành màn đêm, không biết màu đỏ hoàng hôn của lá phong đã nhuộm vào những vầng mây trắng từ lúc nào, màu hổ phách lấp lánh dần dần nhuộm lên sân nhà kiểu Trung Hoa cổ kính và nhã nhặn.
Hoàng hôn hôm nay, ngay cả làn gió cũng dịu dàng.
/
Chạng vạng tối, trụ sở ngân hàng Hoa Tỳ.
Từ Thanh Uyển đợi ngoài văn phòng của Hạ Hành từ sớm, chờ anh ta xong việc.
Hạ Hành ra ngoài không trễ lắm, Từ Thanh Uyển vội vàng bước đến gần, khoác lấy cánh tay của anh ta như thường lệ, mỉm cười dịu dàng: “A Hành, tối nay đi ăn omakase có được không, em đã đặt bàn rồi.”
Hôm nay, cô ấy cố tình ăn mặc dịu dàng, một chiếc váy lụa màu anh đào, nền nã mà không mất đi sự thông minh, tương đối giống với phong cách ăn mặc hàng ngày của Thi Họa.
Hạ Hành nhìn cô ấy, sắc mặt bình thường, không để lộ sự chán ghét, nhưng cũng không hề vui mừng, anh ta hờ hững nói: “Ừm, tối hôm qua không được yên giấc, hôm nay thế nào?”
Sau chuyện đêm qua, Từ Thanh Uyển thấp thỏm không yên, sợ Hạ Hành sẽ chán ghét mình. Bây giờ nghe anh ta quan tâm, cô ấy không khỏi vui mừng, cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy nhẹ nhàng xoa ngực, giọng nói hơi yếu ớt: “Cũng còn may, hôm qua hơi tức ngực khó thở, hôm nay đã tốt hơn nhiều rồi.”
Mặc dù tâm trạng của Hạ Hành không được tốt, nhưng anh ta cũng không quá tức giận.
Anh ta biết tính tình của Từ Thanh Uyển, khi mặc chiếc váy đó, có lẽ cô ấy không có ý định khiêu khích Thi Họa, chỉ là tình cờ gặp mặt mà thôi.
Kinh Bắc nhỏ như vậy, huống hồ chi họ ở trong cùng một vòng tròn xã giao, những nơi họ thường tới lui cũng trùng khớp với nhau, khó tránh khỏi chạm mặt.
Thi Họa mồ côi từ hồi còn nhỏ, từ trước đến giờ vẫn luôn nhạy cảm với những chuyện liên quan đến ba mẹ và người nhà, có lẽ cô hiểu lầm Từ Thanh Uyển.
Anh ta không có hứng thú với những cuộc tranh cãi của con gái, chỉ cần Hạ Nghiên Đình không lợi dụng thời cơ để chất vấn và truy cứu đến cùng, anh ta sẽ không để ý nữa.
Kể từ lần trước bị Hạ Nghiên Đình cảnh cáo, anh ta vẫn luôn lo sợ bất an.
Một mặt là vì người đàn ông đó tạo nên cảm giác quá đáng sợ, mặt khác là vì cơn ghen khó nén.
Mặc dù trong lòng anh ta biết rõ, nhất định một người đàn ông tàn nhẫn như Hạ Nghiên Đình chịu kết hôn cùng Thi Họa là vì mưu đồ riêng, Thi Họa chỉ là một quân cờ trên bàn cờ của anh.
Nhưng dù sao Hạ Nghiên Đình cũng là một người đàn ông bình thường, đàn ông nào cũng có h*m m**n cá nhân.
Đứng từ góc độ của người trên cao, rung động trước quân cờ của mình cũng không phải là không thể.
Huống hồ chi Thi Họa… chính xác là kiểu phụ nữ có thể khiến đàn ông chạm đến giới hạn cuối cùng và đánh mất toàn bộ lý trí.
Có lẽ người ngoài không biết cô tốt đẹp thế nào, nhưng làm gì có chuyện anh không biết?
Nếu như thật sự không động lòng, tại sao Hạ Nghiên Đình lại giao cho Đỗ Sâm ra tay thay Thi Họa?
Một chuyện nhỏ nhặt như vậy, anh ta cũng cảm thấy hoang đường, Hạ Nghiên Đình chỉ cần búng tay một cái là có thể làm cả Kinh Khuyên chấn động.
Rõ ràng anh đang che chở người phụ nữ của mình.
Thật sự xem Thi Họa là toàn bộ gia tài của mình.
Thật nực cười, rốt cuộc Hạ Cửu cao quý, không nhiễm bụi trần cũng chỉ là người phàm.
Ý nghĩ này quanh quẩn trong đầu, làm anh ta khổ sở, đau xót, nhưng anh ta cũng biết rõ, trước khi Thi Họa ly hôn, anh ta không được đến gần Thi Họa dù chỉ nửa bước.
Trước đây còn nghĩ chỉ cần chịu đựng hai, ba năm, đợi đến khi chín chắn thêm một chút, có vốn liếng vững chắc trong gia tộc là có thể danh chính ngôn thuận đón cô về.
Còn bây giờ thì chỉ có thể đợi đến khi Thi Họa hoàn toàn hết giá trị lợi dụng, Hạ Nghiên Đình buông tay cô, anh ta mới dám hành động.
Sự đố kỵ và căm phẫn trong lòng ngực có thể khiến người ta phát điên.
Cũng may, nền giáo dục mà anh ta được tiếp nhận từ nhỏ dạy anh ta biết cách kiên nhẫn chờ thời, anh ta không phải là một công tử đầu óc rỗng tuếch, không có được là khóc lóc om sòm như Tưởng Bách Hanh, bây giờ chỉ có thể chờ đợi.
Sẽ có một ngày Thi Họa bị vứt bỏ, nhất định lúc đó cô sẽ mất hy vọng, mà có lẽ Hạ Nghiên Đình cũng không quan tâm sau này “vợ cũ” của mình sẽ ở bên cạnh người đàn ông thế nào.
Đến lúc đó, chỉ cần anh ta kiên nhẫn bầu bạn với cô, Thi Họa sẽ biết ai là người bạn đời thật sự phù hợp để dắt tay cô đi qua tuổi già.
Ly hôn và thất tình là thời điểm tốt nhất để phục hồi tình cảm, cũng là thời gian mà tình cũ dễ hàn gắn nhất. Họ là thanh mai trúc mã nhiều năm, nhất định sẽ có ngày Thi Họa mềm lòng.
Cũng may họ còn trẻ, còn nhiều thời gian.
Suốt bữa ăn, Từ Thanh Uyển thấy Hạ Hành hơi phân tâm, dạo này anh ta luôn như vậy, là vì công việc quá bận rộn hay là vì anh ta vẫn chưa vượt qua nỗi buồn chia tay với Thi Họa, cô ấy cũng không muốn tra hỏi đến cùng.
Hình như tâm tình của Hạ Hành cũng không đến nỗi tệ, anh ta chỉ hơi im lặng, yên tĩnh dùng bữa.
Sợ anh ta phiền lòng, Từ Thanh Uyển giữ im lặng suốt buổi, đến món cuối cùng mới chủ động nói chuyện với anh ta: “A Hành, cuốn này có gan cá mặt quỷ, ngon lắm, anh ăn thử đi.”
Hạ Hành nhướng mày, lạnh nhạt đáp lời, sau đó đưa cuốn thức ăn lên miệng.
Thức ăn vào miệng, ánh mắt của anh ta thoáng hoảng hốt.
Không vì bất kỳ lý do nào cả, chỉ vì hương vị quen thuộc trên đầu lưỡi.
Trước đây anh ta từng đến nhà hàng omakase này cùng Thi Họa, lúc đó nhà hàng vừa khai trương, Thi Họa cũng thích món cuối cùng nhất.
Cô thích cảm giác mềm mại, thơm ngon, cắn một miếng lại vô thức nhíu mày, giống như đắm chìm vào niềm hạnh phúc mà thức ăn mang đến.
Trông Thi Hoạ lạnh lùng vậy thôi, nhưng những người thân thiết với cô đều biết cô là một người vô cùng khéo léo và tràn đầy tình cảm ý nhị.
Mặc dù anh ta và Thi Họa không dính lấy nhau như các cặp đôi bình thường, nhưng ở bên Thi Họa, anh ta cảm nhận được một loại tình cảm rất bình đạm và chân thật.
Anh ta chưa từng trải qua loại tình cảm này với bất kỳ ai khác.
Từ Thanh Uyển không có khả năng đọc ý nghĩ, đương nhiên cô ấy không thể đoán ra anh ta đang hoài niệm quá khứ, cô ấy chủ động tìm đề tài, còn chia sẻ tin tốt mà hôm nay cô ấy vừa nhận được: “A Hành, hôm nay em vừa nhận được email từ ban sản xuất Gala Trung thu, em được chọn tham gia một tiết mục, Gala Trung thu mấy năm nay rất hay, cư dân mạng cũng phản ứng tích cực, sau chương trình này, em có thể tăng thêm rất nhiều người hâm mộ, đó là chuyện mà gần đây em hài lòng nhất.”
“Chúc mừng.” Hạ Hành lơ đãng nói cho có lệ, nhưng mấy giây sau, đôi đũa trong tay của anh ta cũng dừng lại, anh ta ngước mắt nhìn cô ấy, giọng nói vừa do dự vừa lo lắng, “Là Gala Trung thu của Đài truyền hình Kinh Bắc à?”
“Phải, nghe nói năm nay vẫn là Ông Tụng Nghi làm đạo diễn, chắc chắn hiệu ứng sẽ không kém cạnh năm ngoái đâu.”
Từ Thanh Uyển vui vẻ thật lòng, mặc dù mấy tháng gần đây đặt nhiều tâm tư vào Hạ Hành, nhưng cô ấy vẫn rất chú ý đến tài khoản truyền thông của mình.
Cô ấy biết mình đau bệnh, khó lòng bôn ba bên ngoài để lo cho sự nghiệp, vậy là cô ấy tận dụng sự phát triển của truyền thông tự thân, đã tạo nên một tài khoản rất thành công từ sớm, cô ấy dùng kiến thức và năng khiếu được bồi dưỡng từ hồi còn nhỏ để biến bản thân thành chủ blog thư pháp.
Mặc dù đối tượng khán giả của blog thư pháp không quá rộng, nhưng hiện tại có quá ít trang blog tương tự, mức độ cạnh tranh cũng không gay gắt, cho nên vị trí dẫn đầu vẫn luôn thuộc về cô ấy. Hiện tại, các nền tảng chủ lực có rất nhiều người hâm mộ, sức ảnh hưởng của cô ấy rất cao, lại còn tình cờ phù hợp với chủ đề phát huy truyền thống văn hóa, cho nên cô ấy dễ dàng giành được cơ hội.
Sắc mặt của Hạ Hành thay đổi, anh ta khẽ nhíu mày, nghiêm túc nói: “Thanh Uyển, có thể Thi Họa sẽ dẫn chương trình Gala Trung thu năm nay, nếu em cũng tham gia, e là sẽ có khả năng gặp mặt cô ấy… Sự cố chiếc váy vừa mới qua, tránh xung đột cùng cô ấy sẽ có lợi cho cả em và ba em, em có định từ chối việc này không?”
Ánh mắt của Từ Thanh Uyển thay đổi, trong lòng cô ấy chùng xuống, cô ấy vô tình cắn trúng đầu lưỡi của mình, vết thương tỏa ra mùi tanh máu, lan rộng trong khoang miệng, châm ngòi cho sự căm phẫn đã kìm nén lâu ngày của cô ấy.
“Thi Họa dẫn chương trình? Sao có thể như vậy được, hiện tại cô ấy là biên tập viên thời sự, sao có thể lấn sân đi dẫn chương trình văn nghệ tối?!”
Đài truyền hình Kinh Bắc có nhiều người tài, rất khó thăng chức, huống hồ chi Thi Họa chỉ mới ký hợp đồng dài hạn cách đây vài tháng.
Cô ấy không tin, nhưng sắc mặt của Hạ Hành lại rất bình tĩnh.
Sắc mặt của anh ta như vậy cũng không khó để Từ Thanh Uyển đoán ra, hẳn là thông tin mà anh ta thu thập được xuất phát từ một nguồn tin đáng tin cậy.
Làm sao anh ta có được, là chủ tịch của ngân hàng Hoa Tỳ, anh ta vẫn có công việc phải qua lại với Đài truyền hình Kinh Bắc, muốn biết được tình hình công tác của một người dẫn chương trình không phải là chuyện khó.
Mà buồn cười là chia tay lâu như vậy, anh ta vẫn âm thầm chú ý đến Thi Họa.
Biết rõ tình hình công tác của cô.
Thật si tình.
Từ Thanh Uyển tái mặt, mặc dù giọng nói của cô ấy không lớn, nhưng lại nghiêm túc hơn trước: “Nhưng A Hành, em phải cố gắng lắm mới giành được cơ hội lên sân khấu, công việc quan trọng với em họ như vậy, lẽ nào không quan trọng với em?”
Nghe đến đây, Hạ Hành nhíu mày, trong lòng cũng không nỡ, còn cảm thấy giọng nói nức nở của cô ấy làm mình phiền muộn thêm, anh ta đổi giọng qua loa chiếu lệ: “Thôi, anh cũng không nói em từ bỏ cơ hội, chỉ cho em thông tin tham khảo thôi.”
Từ Thanh Uyển hít mũi, giọng nói mềm mại: “Em biết, em sẽ cực kỳ cẩn trọng với lời nói và hành động của mình khi đến Đài truyền hình Kinh Bắc, sẽ cố gắng không đắc tội với em họ, anh yên tâm.”
Hạ Hành không nói nữa, chủ đề này kết thúc.
Gương mặt của Từ Thanh Uyển dịu dàng, ngoan ngoãn, ngay cả người đàn ông bên cạnh cũng không nhìn ra nỗi oán hận đang sinh sôi nảy nở trong lòng cô ấy.
Lại là Thi Họa.
Cô ấy muốn xem Thi Họa bản lĩnh thế nào mà lại được lên sân khấu của Gala Trung thu.
Chẳng lẽ thế giới này lại bất công vậy sao, những điều tốt đẹp đều bị tước đi trên tay cô ấy?
/
Nhạn Tây Ngự Phủ, màn đêm dần dần buông xuống.
Buổi tối không xuống bếp, Hạ Nghiên Đình gọi món Quảng Đông từ khách sạn Thương mại Quốc tế giao đến nhà.
Thói quen một bữa xuống bếp, một bữa gọi thức ăn bên ngoài cũng tương tự với các cặp vợ chồng trẻ bình thường.
Ăn xong, Thi Họa đi tắm, tối nay định ngủ sớm.
Không thể phủ nhận được, tâm trạng của cô hôm nay cực kỳ tốt, kể từ khi đăng ký kết hôn, nhất định hôm nay là ngày có cảm giác chân thật nhất.
Cô không biết tại sao Hạ Nghiên Đình lại nghỉ phép đúng vào ngày nghỉ của cô, có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng cũng đủ mang đến niềm vui bé nhỏ cho cô như vừa chiếm được món hời.
Mặc dù giữa hai người họ không có tình yêu nam nữ, nhưng dù sao cũng là vợ chồng đã đăng ký kết hôn, mấy năm tới còn phải cùng nhau đối mặt với rất nhiều chuyện, cho nên luôn phải bồi dưỡng tình cảm.
Chỉ một ngày ngắn ngủi như vậy, dường như lớp băng đã bị phá tan.
Có lẽ dì Lan và người lớn tuổi đều có kinh nghiệm thật.
Có lẽ tình cảm xuất phát từ quãng thời gian dài ở bên nhau.
Sau khi tắm xong, Thi Họa thay váy ngủ, cô biết đêm nay cũng là một đêm rất bình thường, cho nên không để ý nhiều đến váy ngủ, chỉ chọn một bộ phù hợp với thời tiết cuối hè đầu thu ở Kinh Bắc.
Cô không đi ngủ ngay mà lại ngồi trên ghế sofa cạnh giường để bôi sữa dưỡng thể, vào thời gian này, thời tiết ở Kinh Bắc rất khô, nhất là sau khi tắm, nước bốc hơi rất nhanh, không bôi sữa dưỡng thể thì lúc ngủ lại cảm thấy quá khô, quá ngứa.
Bôi sữa dưỡng thể xong, cô tiện tay cầm lấy áo choàng ngủ và đai thắt eo, vẫn chưa buồn ngủ lắm, cô cầm lấy một quyển sách, định đọc một lát.
Chín giờ tối là chính là thời điểm tốt để thả lỏng và hưởng thụ việc đọc sách.
Đọc được một lát, Thi Họa vô thức thay đổi tư thế, hồi còn đi học, cô ngồi rất lâu, không thích nhúc nhích, eo cô đau nhức, phải thường xuyên thay đổi tư thế thì eo mới thoải mái được.
Cô tiện tay lấy một chiếc gối lót lưng, lại rũ mắt, tiếp tục đọc trong im lặng.
Tối nay cô đọc “Thánh Giá Rỗng”.
Tiểu thuyết trinh thám, kịch tính xen lẫn với tình cảm, làm cô mê mẩn vô cùng, không phát hiện ra không gian xung quanh có thay đổi.
Cô không biết Hạ Nghiên Đình mở cửa.
Anh vào để đi tắm, nhưng ánh mắt lại hướng về phía cô, lâu thật lâu cũng không thể dời mắt được.
Ánh đèn cam vàng trong phòng hòa cùng ánh trăng ngoài cửa sổ, ánh sáng mập mờ xuyên qua cửa sổ kính, chiếu lên người thiếu nữ, lẳng lặng nhuộm ánh sáng trong trẻo lại đơn độc lên chiếc váy ngủ màu xanh nước biển trên người cô.
Váy ngủ hôm nay cô mặc có kiểu dáng bình thường, điểm đặc biệt duy nhất chính là phần tay áo điểm tua rua lông đà điểu, chín chắn, nhã nhặn lại hoạt bát.
Cô nghiêng người sang một bên, bắp chân mịn màng và thon nhỏ lộ ra, vì cô vừa đọc vừa suy tư, thỉnh thoảng, hai bàn chân hồng hào lại cọ vào nhau.
Ánh trăng sáng làm làn da vốn đã trắng hơn tuyết của cô còn lấp lánh hơn, trắng như được ngâm trong sữa tươi, lan tỏa ánh sáng mềm mại.
Nam quốc hữu giai nhân, dung hoa nhược đào lý (*).
(*) Trích trong “Tạp thi kỳ 4” của Tào Thực, dịch nghĩa là: Nước Nam có người đẹp, dung nhan như hoa đào mận.
Không sai.
Mãi đến khi tiếng ho khe khẽ vang lên, Thi Họa mới ngước mắt, tình cờ đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, trái tim cô hẫng mất một nhịp.
Chưa kịp chuẩn bị tinh thần, cô nhìn thấy đôi chân mình lộ ra, vậy là cô vội vàng kéo váy xuống, ngồi thẳng lưng, thân trên vô cùng căng thẳng, không hiểu sao mũi chân của cô trên thảm lại ửng hồng mê hoặc.
Có lẽ cảm nhận được cô xấu hổ, anh lịch sự dời mắt, sau đó khẽ nheo mắt, lạnh lùng và hờ hững.
“Anh đi tắm.” Giọng nói của anh trầm thấp, nhã nhặn, giống như chỉ đang nói ra một chuyện rất nhỏ nhặt, không thể bình thường hơn được nữa.
Thi Họa vẫn không phát hiện ra chuyện gì, chỉ mờ mịt gật đầu.
Dù sao trước đó, để diễn kịch thật tốt trước mặt dì Lan và mọi người, cô đã dời đồ dùng hàng ngày của anh từ phòng ngủ cho khách sang phòng ngủ chính, là cô tự tay sắp xếp.
Trong trường hợp này, anh tắm trong phòng ngủ chính cũng đúng logic.
Mãi đến khi phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, trong lòng cô mới cảm thấy hoang mang.
Vậy thì hai đêm đầu… anh đã tắm ở đâu?
Kính phòng tắm mờ đục, nhưng ánh sáng vẫn có thể xuyên qua, cô ngồi trên ghế sofa màu xanh nước biển, chỉ có thể nhìn về cửa phòng tắm.
Lờ mờ, hình như có thể nhìn thấy một người đàn ông cao ráo trong phòng tắm.
Rõ ràng không có chuyện gì xảy ra, cũng không thể nhìn thấy những thứ không nên nhìn thấy, nhưng không hiểu sao da mặt cô lại ửng đỏ.
Anh tắm nhanh hơn cô nhiều, lúc anh ra khỏi phòng tắm, hương gỗ tươi mát tỏa ra từ người anh.
Rõ ràng anh vừa tắm xong, nhưng mùi gỗ tuyết tùng mát lạnh cũng không hề phai nhạt, tựa như nó đã hòa vào khí chất của anh.
Tối nay Thi Họa không say, bởi vì rất tỉnh táo, cho nên càng xấu hổ.
Cô hoảng hốt cúi đầu, để lộ chiếc cổ thon nhỏ, trắng trẻo, khẽ run rẩy dưới ánh trăng.
Cô không hiểu tại sao tối nay anh lại bước chân vào phòng ngủ chính.
Nhạn Tây Ngự Phủ rộng lớn như vậy, phòng nào cũng có phòng tắm riêng. Lý trí quay lại, cô phát hiện sự hiểu biết của mình về lý do đối phương tắm trong phòng ngủ chính quá khiên cưỡng.
Tất cả người giúp việc, bao gồm cả dì Liên bị nghi là “gián điệp” của ông nội Hạ, đều đã rời khỏi nhà, lẽ ra hai người họ phải hưởng thụ sự tự do hoàn toàn.
Nếu là như vậy, tại sao anh còn phải vào phòng ngủ chính.
Lẽ nào… Trong đầu Thi Họa không khỏi tái hiện hình ảnh điên rồ trong giấc mơ của mình, cô không dám nghĩ nữa.
Cô đã kết hôn cùng người đàn ông này lâu như vậy, cũng sống chung lâu như vậy.
Nhưng nói đến nguyên tắc quan trọng, họ chưa từng trao đổi trực diện.
—— Liên quan đến nghĩa vụ của vợ chồng.
Theo lẽ thường, bất kể là liên hôn hay thỏa thuận kết hôn, phương diện này cũng phải hoàn thành.
Dù sao nhà giàu xem trọng nhất là con cháu nối dõi, không có con cháu thì không có người thừa kế, huống hồ chi anh là ông chủ mới của nhà họ Hạ.
Anh là trẻ mồ côi, không có anh chị em, chắc hẳn cũng muốn có con nối dõi, không thì cũng không rõ anh nôn nóng tìm đối tượng thích hợp để kết hôn làm gì.
Nhưng cô quên hỏi chuyện này, hoặc là không dám hỏi, anh cũng chưa từng nhắc đến.
Huống hồ chi còn có nhu cầu sinh lý, mặc dù là phụ nữ, nhưng cô cũng cảm thấy nhu cầu sinh lý không có gì đáng xấu hổ, chỉ là bản năng sinh học của con người mà thôi.
Chỉ là cô vẫn chưa đến tuổi, lại chưa từng trải nghiệm, tạm thời cô không nghĩ chuyện này cần thiết.
Không nếm thử thì sẽ không cần đến.
Nhưng Hạ Nghiên Đình thì khác, năm nay anh hai mươi tám tuổi, chớp mắt một cái là ba mươi, dựa theo hiểu biết thông thường về sinh lý học, hiện tại anh đang ở trong giai đoạn có nhu cầu sinh lý sung mãn nhất.
Có lẽ hiện tại anh không có hứng thú với mối quan hệ nam nữ, nhưng cũng không thể vứt bỏ d*c v*ng, không thể có chuyện nhu cầu sinh lý không tồn tại.
Cô không biết trước đây anh giải quyết chuyện này như thế nào, nhưng bây giờ cô là vợ hợp pháp của anh, cũng có kiến thức về pháp luật, đây là nghĩa vụ mà người vợ nên thực hiện.
Một khi anh đề xuất, cô thật sự không biết cách từ chối.
Hương gỗ êm dịu trên người anh lại tỏa ra, cô càng lúc càng hoang mang và lúng túng, cuối cùng cũng không thể kìm nén được nữa, chỉ biết nhỏ giọng thì thầm: “Hạ Nghiên Đình, tối nay dì Lan và mọi người đều không có ở nhà, sao anh lại vào phòng ngủ chính…”
Nói được nửa câu, cô bắt đầu ấp úng.
Dù sao thì, nếu như anh kiên quyết ở lại phòng ngủ chính, cô cũng không có tư cách khước từ.
Cô là người đề xuất cuộc hôn nhân này, anh bị ép phải đồng ý.
Anh đáp ứng những nhu cầu cấp bách và khát vọng của cô, thậm chí là còn cho cô nhiều hơn như vậy.
Nếu không thể cho anh trải nghiệm hôn nhân bình thường, lại còn tước đoạt quyền lợi của anh khi làm chồng, cô cũng cảm thấy không đành lòng.
Bởi vì những tâm tư đen tối này, cảnh tượng trước gương trong giấc mơ của cô lại xuất hiện liên tục trong đầu cô.
Hơi thở lạnh lẽo và phiền muộn của anh đến gần, anh đột ngột cúi người, đầu ngón tay thon dài, trắng trẻo nhẹ nhàng v**t v* vành tai đỏ bừng của cô.
Cử chỉ mập mờ này của anh giống như trêu chọc, nhưng cũng tràn ngập cưng chiều.
Nhưng chớp mắt một cái là xong, nhanh đến mức cô tưởng mọi thứ đều là ảo giác của mình.
Đèn đọc sách trong phòng ngủ chính leo lắt, không thể chiếu sáng đáy mắt của anh.
Cô chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp, êm tai và gợi cảm của anh, giống như anh đang ân cần hướng dẫn cô, hoặc là đang mê hoặc cô, âm cuối hấp dẫn, nhẹ nhàng lướt qua trái tim cô.
“Bà xã, kết hôn hơn hai tháng rồi, anh ngủ trong phòng ngủ chính cũng không được sao?”
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Đôi mắt sạch sẽ của anh nhuốm màu cháy bỏng, nhưng ngọn lửa lập lòe nhanh chóng biến mất.
Tốc độ nhanh đến mức Thi Họa không khỏi hoài nghi, có phải mình suy nghĩ bậy bạ nên mới sinh ra ảo giác?
Đúng rồi, đây chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Là vì cô còn mơ màng nên mới sinh ra ảo giác.
Sắc mặt của Hạ Nghiên Đình phẳng lặng như mặt nước, anh khẽ giơ tay cầm lấy ly nước trong suốt, đưa đến trước mắt cô.
Thi Họa vội vàng cầm lấy ly nước trên tay anh, nuốt xuống ừng ực.
Nước ấm chậm rãi chảy vào cổ họng cô, lẳng lặng thấm ướt sự thấp thỏm trong lòng, cô cũng vừa tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng giữa trưa, hoàn toàn có thể phân biệt rạch ròi giữa thực và mơ.
Người đàn ông trước mặt cô yên tĩnh như hồ sâu, cô vô thức noi gương anh, cố học theo dáng vẻ bình tĩnh và vững vàng của anh.
E là một cô gái trẻ chưa hiểu chuyện đời sẽ vĩnh viễn không hiểu được một người đàn ông trẻ tuổi, cường tráng phải dành hết nửa đầu của đời mình tu luyện thế nào mới có thể duy trì sự kiềm chế và đúng mực khi một đôi môi mềm mại và ươn ướt lướt qua phần nhạy cảm trên cơ thể anh.
Giống như một vị thần đã tu luyện hàng trăm năm trong truyền thuyết và thần thoại, cuối cùng cũng có một ngày bại dưới tay yêu tinh quyến rũ.
Trở thành hạ thần dưới váy của cô ấy.
Hình như anh không có ý định tra khảo sự thô lỗ của cô, Thi Họa cũng bình tĩnh lại, bởi vì mắt chuyển động nhiều khi vừa mới thức giấc, ký ức của cô về giấc mơ lại trở nên cực kỳ rõ ràng.
Cô nhớ rõ mình vừa mơ thấy cái gì.
Nói đúng ra, đó không phải là mơ, mà là hồi ức xưa cũ.
Sự tủi thân ngột ngạt và chua xót vẫn mắc kẹt trong lồng ngực, cô chỉ biết nhỏ giọng làu bàu: “Em tưởng năm đó chúng ta cũng là bạn, tại sao sau đó anh lại không để ý đến em…”
Hạ Nghiên Đình khựng lại, hơi hoang mang: “Cái gì?”
Thi Họa vừa thức giấc, chỉ biết nhìn anh mờ mịt, thấy gương mặt khôi ngô tuấn tú của anh hoang mang, cô cảm thấy nhiều năm như vậy mà còn chất vấn anh thì hơi trẻ con quá.
Có vẻ còn thiếu chín chắn hơn.
Nói đúng ra, năm đó ông nội Hạ đón cô đến Kinh Bắc, cô mười tuổi, Hạ Nghiên Đình cũng mới mười bảy tuổi.
Có lẽ anh cũng không nhớ những việc lặt vặt năm đó, dù sao cũng đã mười năm trôi qua.
Mặc dù cô không được chứng kiến Hạ Nghiên Đình từng bước tạo lập chỗ đứng trong giới thượng lưu biến đổi khôn lường, cũng không rõ ngày hôm nay anh bước lên vị trí ông chủ gia tộc như thế nào.
Nhưng không cần nghĩ cũng biết đó là một trận chiến không khói súng.
Hạ Nghiên Đình và cô đều là trẻ mồ côi, cô may mắn có ông nội Hạ yêu thương, cũng mất mười năm nỗ lực mới có thể đứng vững ở Kinh Bắc, cô thậm chí không dám tưởng tượng suốt mười năm qua, anh đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn mới có được ngày hôm nay.
Sau khi lấy lại lý trí, Thi Họa không muốn và cũng không nỡ chất vấn thêm.
Có lẽ anh chưa từng cố ý phớt lờ cô, chỉ là anh không có thời gian để ý đến cô mà thôi.
Trẻ con ngây thơ, tự cho là mình có thể kết bạn với mấy người bạn lớn hơn vài tuổi.
Nhưng đối với chàng thiếu niên mười mấy tuổi đó, có lẽ cô chỉ là cháu nội của chủ tiệm lòng bò Vinh Ký dưới lầu mà thôi.
Ai mà xem học sinh tiểu học là bạn bè chứ?
Nghĩ như vậy, cô lại cảm thấy hồi còn nhỏ, mình quá ngốc, cũng quá nhạy cảm.
Đối với một đứa con cưng của trời như Hạ Nghiên Đình, chắc chắn trải nghiệm năm xưa của anh không mấy tốt đẹp, nhưng không phải do anh gây ra, người nhục nhã cũng không phải là anh.
Dựa trên tính tình đứng đắn và thận trọng của anh, chắc chắn anh không học phong cách lừa mình dối người.
Hẳn là anh chưa từng cố tình phớt lờ cô.
Bởi vì cô là một đứa trẻ tầm thường, anh cũng chỉ mới trở lại Kinh Bắc được một năm, cuối cùng cuộc sống cũng quay về quỹ đạo cũ, anh phải toàn tâm toàn ý với rất nhiều chuyện quan trọng.
Giống như lúc cô đứng trước kỳ thi đại học, cô cũng không có thời gian để ý đến một học sinh tiểu học đang ăn nhờ ở đậu trong nhà mình.
Nếu Hạ Nghiên Đình thật sự chối từ cô vì chán ghét quãng thời gian ở vịnh Hương Sơn, tại sao năm nay gặp lại nhau, anh lại ra tay bảo vệ cô mấy lần?
Cô không khỏi vui mừng.
Suy nghĩ của mình từ trước đến nay lại hoang đường như vậy.
Hóa ra Hạ Nghiên Đình không hề ghét cô, mà là không có thời gian để ý đến sự tồn tại của cô.
Dù sao cô cũng chỉ là một người không quan trọng, cảm giác tồn tại cũng không nhiều.
Cô thất thần cầm ly nước trên tay một hồi lâu, đột nhiên môi nở nụ cười, nhưng trông nó đắng ngắt.
Đứng trước tâm tư phức tạp và biến đổi liên tục của cô, Hạ Nghiên Đình rất hoang mang, thật khó lòng đoán ra một cô gái hai mươi mốt tuổi đang nghĩ gì.
Cô im lặng suy tư.
Nhưng bỗng nhiên thức tỉnh vì giọng nói dịu dàng và trầm thấp.
Anh đột ngột giơ tay, nhẹ nhàng xoa làn tóc mềm mại của cô: “Yên tâm, anh sẽ không phớt lờ em đâu.”
Giọng nói này rất nhẹ, rất nhạt, lại dịu dàng bất ngờ, như đang dỗ dành một bạn nhỏ phiền muộn, hoặc như đang hứa hẹn với cô.
Hàng mi dày của Thi Họa khẽ run rẩy, giống như một hòn đá rơi xuống mặt hồ trong lòng cô, gợn sóng lan ra, quấy nhiễu mặt hồ tĩnh lặng.
/
Sau khi ngủ trưa, cô cảm thấy tràn đầy sức sống.
Thi Họa quan sát, thấy Hạ Nghiên Đình vẫn ngồi trên sofa, không có ý định rời đi.
Anh bắt chéo chân, có đôi lúc, mấy ngón tay thon dài, trắng trẻo lại lướt trên màn hình điện thoại, dáng vẻ lười biếng lại thư thái, nhưng rõ ràng là anh đang xử lý chuyện quan trọng.
Cô cũng không chịu ngồi yên, lại chạy đi lấy laptop ra làm việc cùng anh.
Trong thời gian đó, cô còn làm hai ly espresso, một ly cho Hạ Nghiên Đình, một ly cho chính mình.
Hạ Nghiên Đình cũng thuận theo ý cô, nâng ly uống một ngụm, Thi Họa cẩn thận quan sát sắc mặt ý nhị của anh, anh không nhíu mày, ánh mắt cũng không thay đổi, hẳn là không đến nỗi khó uống.
Thi Họa thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lẳng lặng uống ly của mình, espresso không đường, không sữa, rõ ràng là đắng ngắt.
Nhưng có lẽ vị giác của cô hơi lơ đãng, cô nếm ra một chút vị ngọt.
Sau đó dần dần bước vào trạng thái làm việc, Thi Họa biết hôm qua mình được chọn là nhờ vào may mắn, mặc dù không đoán được kết quả cuối cùng, nhưng cô vẫn quyết tâm ôn luyện kiến thức liên quan đến công việc trong Gala Trung thu.
Tập trung làm việc, thời gian sẽ trôi qua nhanh chóng.
Ánh mặt trời nóng rực từ từ chuyển thành màn đêm, không biết màu đỏ hoàng hôn của lá phong đã nhuộm vào những vầng mây trắng từ lúc nào, màu hổ phách lấp lánh dần dần nhuộm lên sân nhà kiểu Trung Hoa cổ kính và nhã nhặn.
Hoàng hôn hôm nay, ngay cả làn gió cũng dịu dàng.
/
Chạng vạng tối, trụ sở ngân hàng Hoa Tỳ.
Từ Thanh Uyển đợi ngoài văn phòng của Hạ Hành từ sớm, chờ anh ta xong việc.
Hạ Hành ra ngoài không trễ lắm, Từ Thanh Uyển vội vàng bước đến gần, khoác lấy cánh tay của anh ta như thường lệ, mỉm cười dịu dàng: “A Hành, tối nay đi ăn omakase có được không, em đã đặt bàn rồi.”
Hôm nay, cô ấy cố tình ăn mặc dịu dàng, một chiếc váy lụa màu anh đào, nền nã mà không mất đi sự thông minh, tương đối giống với phong cách ăn mặc hàng ngày của Thi Họa.
Hạ Hành nhìn cô ấy, sắc mặt bình thường, không để lộ sự chán ghét, nhưng cũng không hề vui mừng, anh ta hờ hững nói: “Ừm, tối hôm qua không được yên giấc, hôm nay thế nào?”
Sau chuyện đêm qua, Từ Thanh Uyển thấp thỏm không yên, sợ Hạ Hành sẽ chán ghét mình. Bây giờ nghe anh ta quan tâm, cô ấy không khỏi vui mừng, cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy nhẹ nhàng xoa ngực, giọng nói hơi yếu ớt: “Cũng còn may, hôm qua hơi tức ngực khó thở, hôm nay đã tốt hơn nhiều rồi.”
Mặc dù tâm trạng của Hạ Hành không được tốt, nhưng anh ta cũng không quá tức giận.
Anh ta biết tính tình của Từ Thanh Uyển, khi mặc chiếc váy đó, có lẽ cô ấy không có ý định khiêu khích Thi Họa, chỉ là tình cờ gặp mặt mà thôi.
Kinh Bắc nhỏ như vậy, huống hồ chi họ ở trong cùng một vòng tròn xã giao, những nơi họ thường tới lui cũng trùng khớp với nhau, khó tránh khỏi chạm mặt.
Thi Họa mồ côi từ hồi còn nhỏ, từ trước đến giờ vẫn luôn nhạy cảm với những chuyện liên quan đến ba mẹ và người nhà, có lẽ cô hiểu lầm Từ Thanh Uyển.
Anh ta không có hứng thú với những cuộc tranh cãi của con gái, chỉ cần Hạ Nghiên Đình không lợi dụng thời cơ để chất vấn và truy cứu đến cùng, anh ta sẽ không để ý nữa.
Kể từ lần trước bị Hạ Nghiên Đình cảnh cáo, anh ta vẫn luôn lo sợ bất an.
Một mặt là vì người đàn ông đó tạo nên cảm giác quá đáng sợ, mặt khác là vì cơn ghen khó nén.
Mặc dù trong lòng anh ta biết rõ, nhất định một người đàn ông tàn nhẫn như Hạ Nghiên Đình chịu kết hôn cùng Thi Họa là vì mưu đồ riêng, Thi Họa chỉ là một quân cờ trên bàn cờ của anh.
Nhưng dù sao Hạ Nghiên Đình cũng là một người đàn ông bình thường, đàn ông nào cũng có h*m m**n cá nhân.
Đứng từ góc độ của người trên cao, rung động trước quân cờ của mình cũng không phải là không thể.
Huống hồ chi Thi Họa… chính xác là kiểu phụ nữ có thể khiến đàn ông chạm đến giới hạn cuối cùng và đánh mất toàn bộ lý trí.
Có lẽ người ngoài không biết cô tốt đẹp thế nào, nhưng làm gì có chuyện anh không biết?
Nếu như thật sự không động lòng, tại sao Hạ Nghiên Đình lại giao cho Đỗ Sâm ra tay thay Thi Họa?
Một chuyện nhỏ nhặt như vậy, anh ta cũng cảm thấy hoang đường, Hạ Nghiên Đình chỉ cần búng tay một cái là có thể làm cả Kinh Khuyên chấn động.
Rõ ràng anh đang che chở người phụ nữ của mình.
Thật sự xem Thi Họa là toàn bộ gia tài của mình.
Thật nực cười, rốt cuộc Hạ Cửu cao quý, không nhiễm bụi trần cũng chỉ là người phàm.
Ý nghĩ này quanh quẩn trong đầu, làm anh ta khổ sở, đau xót, nhưng anh ta cũng biết rõ, trước khi Thi Họa ly hôn, anh ta không được đến gần Thi Họa dù chỉ nửa bước.
Trước đây còn nghĩ chỉ cần chịu đựng hai, ba năm, đợi đến khi chín chắn thêm một chút, có vốn liếng vững chắc trong gia tộc là có thể danh chính ngôn thuận đón cô về.
Còn bây giờ thì chỉ có thể đợi đến khi Thi Họa hoàn toàn hết giá trị lợi dụng, Hạ Nghiên Đình buông tay cô, anh ta mới dám hành động.
Sự đố kỵ và căm phẫn trong lòng ngực có thể khiến người ta phát điên.
Cũng may, nền giáo dục mà anh ta được tiếp nhận từ nhỏ dạy anh ta biết cách kiên nhẫn chờ thời, anh ta không phải là một công tử đầu óc rỗng tuếch, không có được là khóc lóc om sòm như Tưởng Bách Hanh, bây giờ chỉ có thể chờ đợi.
Sẽ có một ngày Thi Họa bị vứt bỏ, nhất định lúc đó cô sẽ mất hy vọng, mà có lẽ Hạ Nghiên Đình cũng không quan tâm sau này “vợ cũ” của mình sẽ ở bên cạnh người đàn ông thế nào.
Đến lúc đó, chỉ cần anh ta kiên nhẫn bầu bạn với cô, Thi Họa sẽ biết ai là người bạn đời thật sự phù hợp để dắt tay cô đi qua tuổi già.
Ly hôn và thất tình là thời điểm tốt nhất để phục hồi tình cảm, cũng là thời gian mà tình cũ dễ hàn gắn nhất. Họ là thanh mai trúc mã nhiều năm, nhất định sẽ có ngày Thi Họa mềm lòng.
Cũng may họ còn trẻ, còn nhiều thời gian.
Suốt bữa ăn, Từ Thanh Uyển thấy Hạ Hành hơi phân tâm, dạo này anh ta luôn như vậy, là vì công việc quá bận rộn hay là vì anh ta vẫn chưa vượt qua nỗi buồn chia tay với Thi Họa, cô ấy cũng không muốn tra hỏi đến cùng.
Hình như tâm tình của Hạ Hành cũng không đến nỗi tệ, anh ta chỉ hơi im lặng, yên tĩnh dùng bữa.
Sợ anh ta phiền lòng, Từ Thanh Uyển giữ im lặng suốt buổi, đến món cuối cùng mới chủ động nói chuyện với anh ta: “A Hành, cuốn này có gan cá mặt quỷ, ngon lắm, anh ăn thử đi.”
Hạ Hành nhướng mày, lạnh nhạt đáp lời, sau đó đưa cuốn thức ăn lên miệng.
Thức ăn vào miệng, ánh mắt của anh ta thoáng hoảng hốt.
Không vì bất kỳ lý do nào cả, chỉ vì hương vị quen thuộc trên đầu lưỡi.
Trước đây anh ta từng đến nhà hàng omakase này cùng Thi Họa, lúc đó nhà hàng vừa khai trương, Thi Họa cũng thích món cuối cùng nhất.
Cô thích cảm giác mềm mại, thơm ngon, cắn một miếng lại vô thức nhíu mày, giống như đắm chìm vào niềm hạnh phúc mà thức ăn mang đến.
Trông Thi Hoạ lạnh lùng vậy thôi, nhưng những người thân thiết với cô đều biết cô là một người vô cùng khéo léo và tràn đầy tình cảm ý nhị.
Mặc dù anh ta và Thi Họa không dính lấy nhau như các cặp đôi bình thường, nhưng ở bên Thi Họa, anh ta cảm nhận được một loại tình cảm rất bình đạm và chân thật.
Anh ta chưa từng trải qua loại tình cảm này với bất kỳ ai khác.
Từ Thanh Uyển không có khả năng đọc ý nghĩ, đương nhiên cô ấy không thể đoán ra anh ta đang hoài niệm quá khứ, cô ấy chủ động tìm đề tài, còn chia sẻ tin tốt mà hôm nay cô ấy vừa nhận được: “A Hành, hôm nay em vừa nhận được email từ ban sản xuất Gala Trung thu, em được chọn tham gia một tiết mục, Gala Trung thu mấy năm nay rất hay, cư dân mạng cũng phản ứng tích cực, sau chương trình này, em có thể tăng thêm rất nhiều người hâm mộ, đó là chuyện mà gần đây em hài lòng nhất.”
“Chúc mừng.” Hạ Hành lơ đãng nói cho có lệ, nhưng mấy giây sau, đôi đũa trong tay của anh ta cũng dừng lại, anh ta ngước mắt nhìn cô ấy, giọng nói vừa do dự vừa lo lắng, “Là Gala Trung thu của Đài truyền hình Kinh Bắc à?”
“Phải, nghe nói năm nay vẫn là Ông Tụng Nghi làm đạo diễn, chắc chắn hiệu ứng sẽ không kém cạnh năm ngoái đâu.”
Từ Thanh Uyển vui vẻ thật lòng, mặc dù mấy tháng gần đây đặt nhiều tâm tư vào Hạ Hành, nhưng cô ấy vẫn rất chú ý đến tài khoản truyền thông của mình.
Cô ấy biết mình đau bệnh, khó lòng bôn ba bên ngoài để lo cho sự nghiệp, vậy là cô ấy tận dụng sự phát triển của truyền thông tự thân, đã tạo nên một tài khoản rất thành công từ sớm, cô ấy dùng kiến thức và năng khiếu được bồi dưỡng từ hồi còn nhỏ để biến bản thân thành chủ blog thư pháp.
Mặc dù đối tượng khán giả của blog thư pháp không quá rộng, nhưng hiện tại có quá ít trang blog tương tự, mức độ cạnh tranh cũng không gay gắt, cho nên vị trí dẫn đầu vẫn luôn thuộc về cô ấy. Hiện tại, các nền tảng chủ lực có rất nhiều người hâm mộ, sức ảnh hưởng của cô ấy rất cao, lại còn tình cờ phù hợp với chủ đề phát huy truyền thống văn hóa, cho nên cô ấy dễ dàng giành được cơ hội.
Sắc mặt của Hạ Hành thay đổi, anh ta khẽ nhíu mày, nghiêm túc nói: “Thanh Uyển, có thể Thi Họa sẽ dẫn chương trình Gala Trung thu năm nay, nếu em cũng tham gia, e là sẽ có khả năng gặp mặt cô ấy… Sự cố chiếc váy vừa mới qua, tránh xung đột cùng cô ấy sẽ có lợi cho cả em và ba em, em có định từ chối việc này không?”
Ánh mắt của Từ Thanh Uyển thay đổi, trong lòng cô ấy chùng xuống, cô ấy vô tình cắn trúng đầu lưỡi của mình, vết thương tỏa ra mùi tanh máu, lan rộng trong khoang miệng, châm ngòi cho sự căm phẫn đã kìm nén lâu ngày của cô ấy.
“Thi Họa dẫn chương trình? Sao có thể như vậy được, hiện tại cô ấy là biên tập viên thời sự, sao có thể lấn sân đi dẫn chương trình văn nghệ tối?!”
Đài truyền hình Kinh Bắc có nhiều người tài, rất khó thăng chức, huống hồ chi Thi Họa chỉ mới ký hợp đồng dài hạn cách đây vài tháng.
Cô ấy không tin, nhưng sắc mặt của Hạ Hành lại rất bình tĩnh.
Sắc mặt của anh ta như vậy cũng không khó để Từ Thanh Uyển đoán ra, hẳn là thông tin mà anh ta thu thập được xuất phát từ một nguồn tin đáng tin cậy.
Làm sao anh ta có được, là chủ tịch của ngân hàng Hoa Tỳ, anh ta vẫn có công việc phải qua lại với Đài truyền hình Kinh Bắc, muốn biết được tình hình công tác của một người dẫn chương trình không phải là chuyện khó.
Mà buồn cười là chia tay lâu như vậy, anh ta vẫn âm thầm chú ý đến Thi Họa.
Biết rõ tình hình công tác của cô.
Thật si tình.
Từ Thanh Uyển tái mặt, mặc dù giọng nói của cô ấy không lớn, nhưng lại nghiêm túc hơn trước: “Nhưng A Hành, em phải cố gắng lắm mới giành được cơ hội lên sân khấu, công việc quan trọng với em họ như vậy, lẽ nào không quan trọng với em?”
Nghe đến đây, Hạ Hành nhíu mày, trong lòng cũng không nỡ, còn cảm thấy giọng nói nức nở của cô ấy làm mình phiền muộn thêm, anh ta đổi giọng qua loa chiếu lệ: “Thôi, anh cũng không nói em từ bỏ cơ hội, chỉ cho em thông tin tham khảo thôi.”
Từ Thanh Uyển hít mũi, giọng nói mềm mại: “Em biết, em sẽ cực kỳ cẩn trọng với lời nói và hành động của mình khi đến Đài truyền hình Kinh Bắc, sẽ cố gắng không đắc tội với em họ, anh yên tâm.”
Hạ Hành không nói nữa, chủ đề này kết thúc.
Gương mặt của Từ Thanh Uyển dịu dàng, ngoan ngoãn, ngay cả người đàn ông bên cạnh cũng không nhìn ra nỗi oán hận đang sinh sôi nảy nở trong lòng cô ấy.
Lại là Thi Họa.
Cô ấy muốn xem Thi Họa bản lĩnh thế nào mà lại được lên sân khấu của Gala Trung thu.
Chẳng lẽ thế giới này lại bất công vậy sao, những điều tốt đẹp đều bị tước đi trên tay cô ấy?
/
Nhạn Tây Ngự Phủ, màn đêm dần dần buông xuống.
Buổi tối không xuống bếp, Hạ Nghiên Đình gọi món Quảng Đông từ khách sạn Thương mại Quốc tế giao đến nhà.
Thói quen một bữa xuống bếp, một bữa gọi thức ăn bên ngoài cũng tương tự với các cặp vợ chồng trẻ bình thường.
Ăn xong, Thi Họa đi tắm, tối nay định ngủ sớm.
Không thể phủ nhận được, tâm trạng của cô hôm nay cực kỳ tốt, kể từ khi đăng ký kết hôn, nhất định hôm nay là ngày có cảm giác chân thật nhất.
Cô không biết tại sao Hạ Nghiên Đình lại nghỉ phép đúng vào ngày nghỉ của cô, có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng cũng đủ mang đến niềm vui bé nhỏ cho cô như vừa chiếm được món hời.
Mặc dù giữa hai người họ không có tình yêu nam nữ, nhưng dù sao cũng là vợ chồng đã đăng ký kết hôn, mấy năm tới còn phải cùng nhau đối mặt với rất nhiều chuyện, cho nên luôn phải bồi dưỡng tình cảm.
Chỉ một ngày ngắn ngủi như vậy, dường như lớp băng đã bị phá tan.
Có lẽ dì Lan và người lớn tuổi đều có kinh nghiệm thật.
Có lẽ tình cảm xuất phát từ quãng thời gian dài ở bên nhau.
Sau khi tắm xong, Thi Họa thay váy ngủ, cô biết đêm nay cũng là một đêm rất bình thường, cho nên không để ý nhiều đến váy ngủ, chỉ chọn một bộ phù hợp với thời tiết cuối hè đầu thu ở Kinh Bắc.
Cô không đi ngủ ngay mà lại ngồi trên ghế sofa cạnh giường để bôi sữa dưỡng thể, vào thời gian này, thời tiết ở Kinh Bắc rất khô, nhất là sau khi tắm, nước bốc hơi rất nhanh, không bôi sữa dưỡng thể thì lúc ngủ lại cảm thấy quá khô, quá ngứa.
Bôi sữa dưỡng thể xong, cô tiện tay cầm lấy áo choàng ngủ và đai thắt eo, vẫn chưa buồn ngủ lắm, cô cầm lấy một quyển sách, định đọc một lát.
Chín giờ tối là chính là thời điểm tốt để thả lỏng và hưởng thụ việc đọc sách.
Đọc được một lát, Thi Họa vô thức thay đổi tư thế, hồi còn đi học, cô ngồi rất lâu, không thích nhúc nhích, eo cô đau nhức, phải thường xuyên thay đổi tư thế thì eo mới thoải mái được.
Cô tiện tay lấy một chiếc gối lót lưng, lại rũ mắt, tiếp tục đọc trong im lặng.
Tối nay cô đọc “Thánh Giá Rỗng”.
Tiểu thuyết trinh thám, kịch tính xen lẫn với tình cảm, làm cô mê mẩn vô cùng, không phát hiện ra không gian xung quanh có thay đổi.
Cô không biết Hạ Nghiên Đình mở cửa.
Anh vào để đi tắm, nhưng ánh mắt lại hướng về phía cô, lâu thật lâu cũng không thể dời mắt được.
Ánh đèn cam vàng trong phòng hòa cùng ánh trăng ngoài cửa sổ, ánh sáng mập mờ xuyên qua cửa sổ kính, chiếu lên người thiếu nữ, lẳng lặng nhuộm ánh sáng trong trẻo lại đơn độc lên chiếc váy ngủ màu xanh nước biển trên người cô.
Váy ngủ hôm nay cô mặc có kiểu dáng bình thường, điểm đặc biệt duy nhất chính là phần tay áo điểm tua rua lông đà điểu, chín chắn, nhã nhặn lại hoạt bát.
Cô nghiêng người sang một bên, bắp chân mịn màng và thon nhỏ lộ ra, vì cô vừa đọc vừa suy tư, thỉnh thoảng, hai bàn chân hồng hào lại cọ vào nhau.
Ánh trăng sáng làm làn da vốn đã trắng hơn tuyết của cô còn lấp lánh hơn, trắng như được ngâm trong sữa tươi, lan tỏa ánh sáng mềm mại.
Nam quốc hữu giai nhân, dung hoa nhược đào lý (*).
(*) Trích trong “Tạp thi kỳ 4” của Tào Thực, dịch nghĩa là: Nước Nam có người đẹp, dung nhan như hoa đào mận.
Không sai.
Mãi đến khi tiếng ho khe khẽ vang lên, Thi Họa mới ngước mắt, tình cờ đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, trái tim cô hẫng mất một nhịp.
Chưa kịp chuẩn bị tinh thần, cô nhìn thấy đôi chân mình lộ ra, vậy là cô vội vàng kéo váy xuống, ngồi thẳng lưng, thân trên vô cùng căng thẳng, không hiểu sao mũi chân của cô trên thảm lại ửng hồng mê hoặc.
Có lẽ cảm nhận được cô xấu hổ, anh lịch sự dời mắt, sau đó khẽ nheo mắt, lạnh lùng và hờ hững.
“Anh đi tắm.” Giọng nói của anh trầm thấp, nhã nhặn, giống như chỉ đang nói ra một chuyện rất nhỏ nhặt, không thể bình thường hơn được nữa.
Thi Họa vẫn không phát hiện ra chuyện gì, chỉ mờ mịt gật đầu.
Dù sao trước đó, để diễn kịch thật tốt trước mặt dì Lan và mọi người, cô đã dời đồ dùng hàng ngày của anh từ phòng ngủ cho khách sang phòng ngủ chính, là cô tự tay sắp xếp.
Trong trường hợp này, anh tắm trong phòng ngủ chính cũng đúng logic.
Mãi đến khi phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, trong lòng cô mới cảm thấy hoang mang.
Vậy thì hai đêm đầu… anh đã tắm ở đâu?
Kính phòng tắm mờ đục, nhưng ánh sáng vẫn có thể xuyên qua, cô ngồi trên ghế sofa màu xanh nước biển, chỉ có thể nhìn về cửa phòng tắm.
Lờ mờ, hình như có thể nhìn thấy một người đàn ông cao ráo trong phòng tắm.
Rõ ràng không có chuyện gì xảy ra, cũng không thể nhìn thấy những thứ không nên nhìn thấy, nhưng không hiểu sao da mặt cô lại ửng đỏ.
Anh tắm nhanh hơn cô nhiều, lúc anh ra khỏi phòng tắm, hương gỗ tươi mát tỏa ra từ người anh.
Rõ ràng anh vừa tắm xong, nhưng mùi gỗ tuyết tùng mát lạnh cũng không hề phai nhạt, tựa như nó đã hòa vào khí chất của anh.
Tối nay Thi Họa không say, bởi vì rất tỉnh táo, cho nên càng xấu hổ.
Cô hoảng hốt cúi đầu, để lộ chiếc cổ thon nhỏ, trắng trẻo, khẽ run rẩy dưới ánh trăng.
Cô không hiểu tại sao tối nay anh lại bước chân vào phòng ngủ chính.
Nhạn Tây Ngự Phủ rộng lớn như vậy, phòng nào cũng có phòng tắm riêng. Lý trí quay lại, cô phát hiện sự hiểu biết của mình về lý do đối phương tắm trong phòng ngủ chính quá khiên cưỡng.
Tất cả người giúp việc, bao gồm cả dì Liên bị nghi là “gián điệp” của ông nội Hạ, đều đã rời khỏi nhà, lẽ ra hai người họ phải hưởng thụ sự tự do hoàn toàn.
Nếu là như vậy, tại sao anh còn phải vào phòng ngủ chính.
Lẽ nào… Trong đầu Thi Họa không khỏi tái hiện hình ảnh điên rồ trong giấc mơ của mình, cô không dám nghĩ nữa.
Cô đã kết hôn cùng người đàn ông này lâu như vậy, cũng sống chung lâu như vậy.
Nhưng nói đến nguyên tắc quan trọng, họ chưa từng trao đổi trực diện.
—— Liên quan đến nghĩa vụ của vợ chồng.
Theo lẽ thường, bất kể là liên hôn hay thỏa thuận kết hôn, phương diện này cũng phải hoàn thành.
Dù sao nhà giàu xem trọng nhất là con cháu nối dõi, không có con cháu thì không có người thừa kế, huống hồ chi anh là ông chủ mới của nhà họ Hạ.
Anh là trẻ mồ côi, không có anh chị em, chắc hẳn cũng muốn có con nối dõi, không thì cũng không rõ anh nôn nóng tìm đối tượng thích hợp để kết hôn làm gì.
Nhưng cô quên hỏi chuyện này, hoặc là không dám hỏi, anh cũng chưa từng nhắc đến.
Huống hồ chi còn có nhu cầu sinh lý, mặc dù là phụ nữ, nhưng cô cũng cảm thấy nhu cầu sinh lý không có gì đáng xấu hổ, chỉ là bản năng sinh học của con người mà thôi.
Chỉ là cô vẫn chưa đến tuổi, lại chưa từng trải nghiệm, tạm thời cô không nghĩ chuyện này cần thiết.
Không nếm thử thì sẽ không cần đến.
Nhưng Hạ Nghiên Đình thì khác, năm nay anh hai mươi tám tuổi, chớp mắt một cái là ba mươi, dựa theo hiểu biết thông thường về sinh lý học, hiện tại anh đang ở trong giai đoạn có nhu cầu sinh lý sung mãn nhất.
Có lẽ hiện tại anh không có hứng thú với mối quan hệ nam nữ, nhưng cũng không thể vứt bỏ d*c v*ng, không thể có chuyện nhu cầu sinh lý không tồn tại.
Cô không biết trước đây anh giải quyết chuyện này như thế nào, nhưng bây giờ cô là vợ hợp pháp của anh, cũng có kiến thức về pháp luật, đây là nghĩa vụ mà người vợ nên thực hiện.
Một khi anh đề xuất, cô thật sự không biết cách từ chối.
Hương gỗ êm dịu trên người anh lại tỏa ra, cô càng lúc càng hoang mang và lúng túng, cuối cùng cũng không thể kìm nén được nữa, chỉ biết nhỏ giọng thì thầm: “Hạ Nghiên Đình, tối nay dì Lan và mọi người đều không có ở nhà, sao anh lại vào phòng ngủ chính…”
Nói được nửa câu, cô bắt đầu ấp úng.
Dù sao thì, nếu như anh kiên quyết ở lại phòng ngủ chính, cô cũng không có tư cách khước từ.
Cô là người đề xuất cuộc hôn nhân này, anh bị ép phải đồng ý.
Anh đáp ứng những nhu cầu cấp bách và khát vọng của cô, thậm chí là còn cho cô nhiều hơn như vậy.
Nếu không thể cho anh trải nghiệm hôn nhân bình thường, lại còn tước đoạt quyền lợi của anh khi làm chồng, cô cũng cảm thấy không đành lòng.
Bởi vì những tâm tư đen tối này, cảnh tượng trước gương trong giấc mơ của cô lại xuất hiện liên tục trong đầu cô.
Hơi thở lạnh lẽo và phiền muộn của anh đến gần, anh đột ngột cúi người, đầu ngón tay thon dài, trắng trẻo nhẹ nhàng v**t v* vành tai đỏ bừng của cô.
Cử chỉ mập mờ này của anh giống như trêu chọc, nhưng cũng tràn ngập cưng chiều.
Nhưng chớp mắt một cái là xong, nhanh đến mức cô tưởng mọi thứ đều là ảo giác của mình.
Đèn đọc sách trong phòng ngủ chính leo lắt, không thể chiếu sáng đáy mắt của anh.
Cô chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp, êm tai và gợi cảm của anh, giống như anh đang ân cần hướng dẫn cô, hoặc là đang mê hoặc cô, âm cuối hấp dẫn, nhẹ nhàng lướt qua trái tim cô.
“Bà xã, kết hôn hơn hai tháng rồi, anh ngủ trong phòng ngủ chính cũng không được sao?”
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Story
Chương 42
10.0/10 từ 30 lượt.