Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp

Chương 41

315@-

 
Một giấc mộng kéo dài đến sáng sớm, nhưng dù sao cũng là mộng đẹp, cho nên thức dậy cũng không thấy mệt.


Thi Họa vừa tỉnh giấc, còn hơi mơ màng, cô đứng lên, đi rửa mặt bằng nước ấm, sau đó mới cảm thấy sảng khoái.


Cô dùng chiếc khăn màu tím nhạt mềm mại, nhẹ nhàng lau đi mấy giọt nước trên mặt, đôi mắt long lanh nhìn vào gương theo thói quen, chỉ là một hành động bình thường, nhưng tự dưng cô đỏ mặt.


Không hiểu tại sao lại dời mắt, không muốn nhìn vào gương lần nữa.


Chỉ vì giấc mộng sa đọa đêm qua, chuyện xảy ra trước tấm gương này…


Thi Họa cúi đầu, phiền muộn rửa tay dưới vòi nước.


Không hiểu sao cô lại mơ thấy một cảnh tượng phóng túng như vậy.


Đúng lý mà nói, giấc mơ phản ánh hiện thực, cô chưa từng nhìn thấy hay trải nghiệm tình cảnh đó ngoài đời thực, tại sao lại có thể tái hiện trong mơ?


Lẽ nào là vì trước đây sống trong ký túc xá, thỉnh thoảng Thời Tích lại chia sẻ truyện tranh với cô…


Càng nghĩ càng thấy xấu hổ, cô vội vàng ra khỏi phòng tắm, rót cho mình một ly nước ấm, một ngụm uống hết, mãi đến lúc này mới có thể khống chế được sự xao động trong lòng.


Tuyệt đối không được suy nghĩ bậy bạ nữa.


Mới hơn chín giờ, dì Lan và mọi người đã thu dọn đồ đạc, chuẩn bị khởi hành, thấy Thi Họa xuống lầu, dì Lan mỉm cười hối thúc cô ăn sáng.


Trước khi đi, dì Liên không quên dặn dò: “Tiểu Họa, chăm sóc bản thân cho tốt, có chuyện gì thì gọi cho dì. Hai vợ chồng các con đều bận rộn công việc, cố gắng ăn uống ở nhà, ăn cho bổ dưỡng một chút mới được, lúc nào cũng ăn bên ngoài thì hại dạ dày lắm.”


Họ ân cần như vậy, mặc dù đêm qua Thi Họa tình cờ nghe thấy họ nói chuyện, trong lòng cô cũng không oán trách, chỉ biết ơn họ.


Cô liên tục nói mình có thể chăm sóc bản thân thật tốt, sắc mặt của dì Liên mới hơi thả lỏng một chút.


Thật ra bây giờ cô đã là nữ chủ nhân trên danh nghĩa của Nhạn Tây Ngự Phủ, người giúp việc đi huấn luyện, cô không chỉ phải chăm sóc bản thân thật tốt, mà còn phải chăm lo chuyện ăn uống và sinh hoạt hàng ngày của Hạ Nghiên Đình mới đúng.


Dì Lan lên xe vẫn không quên hạ kính xuống: “Bé cưng, Lão Cửu đã về từ sáng sớm, có lẽ là sợ quấy rầy con nên đã vào phòng làm việc nghỉ ngơi. Hôm nay con được nghỉ, nó cũng được nghỉ, vợ chồng son các con cũng nên ăn một bữa cơm tại nhà, muốn ăn cái gì thì các con tự quyết định đi nhé.”


Thi Họa ngẩn người một lát, đôi môi khẽ mấp máy, ánh mắt cũng ngỡ ngàng: “Hạ Nghiên Đình… về sớm vậy sao dì?”


Trước đây dì Lan sống khổ, bây giờ đã tốt hơn, người nào biết đủ thì sẽ hạnh phúc, cho nên lúc nào bà ấy cũng vui vẻ.


Bà ấy cười híp mắt như Phật Di Lặc, giọng điệu còn mang nhiều ý tứ: “Thành phố Lâm không xa, đi trực thăng chỉ mất hai mươi phút, chồng mới kết hôn nhớ nhung vợ mình, đương nhiên không nỡ ở bên ngoài quá lâu rồi.”


Thi Họa vô thức nhớ lại chuyện dì Lan và dì Liên đã tán gẫu đêm qua, vành tai cô lẳng lặng ửng đỏ, cô xấu hổ cúi đầu.


Dì Lan và mọi người hiểu lầm rồi.


Thật ra, mối quan hệ giữa cô và Hạ Nghiên Đình không giống như họ tưởng tượng.


Nhưng cô không thể giải thích mọi chuyện, chỉ đành phải im lặng không nói, làm người ta nghĩ cô đã ngầm thừa nhận.


/


Người giúp việc rời đi hết.


Căn nhà kiểu Trung Hoa rộng lớn đột ngột trở nên trống trải, nhánh ngọc lan xanh ngát xuyên qua tường trắng gạch đen, tương phản với màu sắc rực rỡ của lá phong đỏ, mấy cụm hoa súng màu hoàng hôn ngâm sâu trong hồ nước thăm thẳm, lẳng lặng gợn sóng.


Thi Họa đứng trong sân, ngẩn người một lát, tự dưng không biết mình nên làm gì.


Dựa trên lời dì Lan nói, hẳn là Hạ Nghiên Đình vừa đi ngủ chưa được bao lâu, cô không muốn quấy rầy anh, nhưng cũng muốn tìm chuyện gì đó để làm.


Chắc chắn không phải là công việc của cô.


Nếu ngồi xuống làm việc hay đọc sách, thời gian sẽ trôi nhanh như một cái chớp mắt.


Sau khi đăng ký kết hôn, Hạ Nghiên Đình đối xử với cô rất tốt, chuyện gì cũng vô cùng chu đáo, ngay cả đêm qua… Cô vô tình uống quá nhiều rượu dương mai, dám bày tỏ chuyện chiếc váy cũ màu vàng sâm panh với anh.


Anh hoàn toàn có thể mặc kệ chuyện đó, dù sao cũng chỉ là một vấn đề rất nhỏ.


Làm gì có thể quấy rầy một người có địa vị như anh.


Nhưng anh vẫn làm.


Mặc dù không biết là làm thế nào, nhưng rốt cuộc vẫn khiến cho chiếc váy cũ của mẹ cô quay về với cô.


Nợ anh quá nhiều, trong lòng cô bất an, Thi Họa hy vọng có thể làm gì đó cho anh.


Nói đúng hơn, là vun đắp cho cuộc sống hôn nhân của hai người.


Càng nghĩ, cô càng cảm thấy dì Lan nói đúng.


Họ đăng ký kết hôn lâu như vậy rồi, cũng đã đến lúc hai người cùng ngồi xuống ăn một bữa cơm.


Sống cùng nhà được một thời gian, vậy mà cô chưa từng xuống bếp.


Vậy thì… hôm nay nấu cho anh một bữa cơm đi.


Lần trước ăn cơm ở nhà dì Lan, cô đã học được một chút. Dạo này cô cũng chú ý quan sát khẩu vị của Hạ Nghiên Đình, trong lòng cũng hiểu rõ.


Sau khi thức giấc, anh luôn luôn ăn gì đó.


Bây giờ trong bếp không có ai, cũng không thể bắt anh gọi thức ăn giao đến.


Ý tưởng này xuất hiện, cô gái nhỏ nóng lòng muốn thử, vội vàng vào bếp xem xét nguyên liệu nấu ăn.


Tủ lạnh Gaggenau của Đức có dung tích rất lớn, chứa đủ loại thức ăn tươi ngon và rau củ.


Không có nguyên liệu nào mà cô không tìm thấy.


Cứ như vậy, ngay cả quá trình lựa chọn cũng không còn khó khăn, chỉ cần xem công thức là có thể bắt đầu ngay.


Thi Họa trấn tĩnh bản thân, càng lúc càng hăng hái, với một người như Hạ Nghiên Đình, e là cuộc sống xa hoa cũng không bằng một bữa cơm ngon.


Nấu cơm ngon cho anh là cách cô trả ơn.


Thời gian này cô đã quan sát, phát hiện mặc dù Hạ Nghiên Đình là người Kinh Bắc, nhưng quãng thời gian anh sống tại đây không dài, trước đây anh sống ở vịnh Hương Sơn, sau đó là tha hương nơi đất khách, có lẽ khẩu vị của anh cũng tương đối lộn xộn, không có sở thích giống người phương Bắc.


Chẳng hạn như canh đậu nành, khổ qua và xương heo mà dì Lan đã dạy cô chính là món canh kiểu Quảng điển hình.


Không phải Thi Họa không ý thức được tay nghề nấu ăn của mình, nhưng cô luôn nghĩ mình có thể nấu canh, hồi còn nhỏ, cô hay xem bà nội nấu canh, ít nhiều cũng tiếp thu được.


Bắt đầu khâu sơ chế nguyên liệu, ngâm đậu nành, rửa khổ qua, cắt lát.


Cô không có kỹ năng dùng dao. Dao trong bếp là dao chuyên dụng dành cho đầu bếp có kỹ năng dùng dao thuần thục, rất nặng, mà lưỡi dao lại sắc bén, rất khó sử dụng với người mới vào nghề như cô.


Cô cắt rất cẩn thận, cố gắng canh chừng sao cho mấy lát khổ qua thật đều nhau, vì dao quá nặng, cô cắt một hồi lại đau tay, phải dừng một lát mới có thể cắt tiếp.


Lặp lại quy trình này mấy lần, đến lúc cắt hết khổ qua, lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi.


Sau đó là chần xương heo, vớt bọt, cho từng nguyên liệu vào nồi đất.


Cho canh vào nồi xong, tiếp theo là chuẩn bị những món khác.


Thi Họa nhớ rõ ràng, lần trước đến nhà dì Lan, Hạ Nghiên Đình nửa đùa nửa thật phàn nàn dì Lan không làm món cà tím đèn lồng cho anh. Món này chủ yếu là cà tím nhồi thịt, nói hoa mỹ hơn thì là cà tím nhân thịt.


Cô cũng thường xuyên nhìn thấy món này trên bàn ăn ở nhà cũ, là một món ăn đẹp mắt và nổi tiếng của vùng Đông Bắc.



Vốn dĩ còn tưởng không khó, nhưng sau khi đọc công thức trên mạng, Thi Họa mới phát hiện mình gặp khó ngay từ bước đầu.


Hóa ra đèn lồng trong cà tím đèn lồng là… khứa mấy đường liên tiếp trên miếng cà tím.


Cô ít khi dùng dao, dao chuyên dụng trong bếp lại không mấy tiện lợi, cô phải cố gắng hết sức mới cắt được khổ qua, hoàn thành quy trình phức tạp hơn lại là một chuyện quá xa vời.


Thi Họa đành phải đổi sang cây dao khác trong bộ dao, còn nghĩ sẽ dùng dao gọt trái cây.


Đang vắt óc suy nghĩ cách vật lộn với trái cà tím tươi ngon kia, một giọng nói trầm thấp đột ngột vang lên sau lưng ——


“Để anh.”


Cây dao gọt trái cây mà Thi Họa đang cầm khẽ run lên, cô quay đầu nhìn anh, chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh.


Anh đang mặc bộ đồ ngủ lụa đen sọc dọc, hẳn là vừa thức dậy, mới rửa mặt xong, nước còn đọng trên mấy lọn tóc trước trán, dáng vẻ anh lạnh lùng mà thoải mái.


Cô không nghĩ anh dậy sớm như vậy, mấy món cô đã lên kế hoạch đều chưa đâu vào đâu…


Trong lòng hơi hoảng hốt, cô nhẹ nhàng từ chối: “Không cần, anh cứ đi làm việc của anh trước đi, hoặc ra phòng khách nghỉ ngơi, hoặc là đi dạo trong sân cũng được, trưa nay em sẽ nấu ăn cho anh, đợi lát nữa là có thể ăn rồi…”


Nói đến cuối câu, cô còn suýt cắn phải đầu lưỡi của mình.


Cô chỉ muốn đuổi anh đi càng nhanh càng tốt, không quan tâm mình đang chật vật thế nào.


Nếu không được thì bớt một, hai món cũng không sao, cô không muốn để anh phát hiện ra nỗi khổ tâm của mình.


Anh vừa thức giấc, hình như đôi mắt đen lạnh lùng lại dịu dàng hơn mọi ngày, sự hoảng loạn và bối rối bị cô che giấu không thể thoát khỏi ánh mắt của anh, anh lẳng lặng nhìn chiếc thớt lộn xộn, sau đó nhìn nguyên liệu nấu ăn cùng các loại dao trên bàn bếp, còn có cà tím trước mặt cô.


“Để anh.” Giọng nói êm dịu của anh vô cùng nghiêm nghị, bàn tay trắng trẻo lẳng lặng cầm lấy cây dao từ bàn tay mềm mại của cô, sau đó còn kiên nhẫn dỗ dành cô, “Trẻ con không được chơi dao, ra sofa xem tivi đi.”


Vành tai của Thi Họa hơi nóng, cô nhỏ giọng thì thầm: “Vậy… em làm với anh, anh cắt giúp em, em cho vào nồi…”


Nghe thấy lời này, người đàn ông đang cầm dao đột ngột bật cười.


Bầu không khí lạnh lẽo và hiu quạnh trong nhà bếp lại trở nên vui vẻ.


Thi Họa chớp mắt, giọng nói trong trẻo và mềm mại vô cùng bất mãn, nhưng cô không dám thể hiện rõ cơn tức giận của mình, chỉ có thể yếu ớt làu bàu: “Tự dưng anh lại chế nhạo em?”


Hạ Nghiên Đình rửa tay dưới vòi nước, sau đó nhàn nhã xắn tay áo lên, anh không cố ý trêu chọc cô, chỉ mỉm cười kín đáo, giọng nói nhàn nhạt không rõ vui buồn: “Anh không chế nhạo em, anh chỉ sợ em làm cháy nồi thôi.”


Gương mặt trái xoan trắng trẻo của Thi Họa đỏ lên, hàng mày xinh xắn của cô vô thức nhíu lại, đôi mắt lệ chi đen nhánh đột ngột mở to, cô kinh ngạc lẩm bẩm: “Anh… anh còn nhớ sao?”


Lần trước ở nhà dì Lan, anh thuận miệng trêu chọc cô, nói trông bàn tay cô không giống bàn tay có thể cầm dao.


Cô chỉ tưởng anh thuận miệng nói vậy thôi.


Nhưng chưa từng nghĩ anh thật sự nhớ sự cố mất mặt năm xưa của cô.


Tính toán chính xác, đó đã là chuyện của mười lăm năm trước.


Bởi vì quá kinh gạc, cô ngẩn người một hồi lâu, thất thần nhìn anh chuẩn bị thức ăn trong bếp.


Trong lòng không khỏi hoang mang, không phải là… anh chưa từng thích cuộc sống ở vịnh Hương Sơn sao?


Sao hôm nay lại chủ động nhắc tới?


Hạ Nghiên Đình mở tủ lạnh, giọng nói lười biếng và hờ hững vang lên: “Có muốn ăn cơm chiên trứng và tôm không?”


Thi Họa còn hơi thất thần, chỉ vội vàng trả lời: “Ăn.”


Anh vào bếp rất ngăn nắp, gọn gàng, tạo cảm giác vô cùng trật tự.


Trong lúc cô ngẩn người, anh đã đánh trứng xong, ngón tay thon dài và gợi cảm đang lột vỏ tôm.


Dưới tay anh, mấy con tôm hùm đất New Zealand màu đỏ cam được lột vỏ, lộ ra thịt tôm trong suốt.


Thi Họa nhìn chăm chú mấy ngón tay đẹp mắt kia một hồi, lẽ ra bàn tay này phải thuộc về một nghệ sĩ dương cầm hoặc một bác sĩ phẫu thuật mới đúng… Dùng để lột tôm thì đúng là phí của trời.


Nhưng sao anh biết cô đã thích ăn cơm chiên trứng và tôm từ hồi còn nhỏ chứ?


Cô không dám suy đoán, chỉ nghĩ là trùng hợp.


Trạng thái của Hạ Nghiên Đình trong bếp làm cô có cảm giác anh rất thành thạo.


Anh kiểm tra nhiệt độ của nồi đất, thời gian chưa đủ, lát nữa còn phải nấu cơm.


Hình như anh định tận dụng thời gian chờ để nấu chè.


Cho đậu đỏ đã rửa sạch, trần bì và mấy viên đường vàng bất đối xứng vào máy xay.


Thi Họa hoàn toàn thất thần, anh thậm chí… không cần lên mạng xem công thức.


Cô không muốn ra ngoài phòng khách, chỉ nghĩ anh xuống bếp là cảnh đẹp vui tai vui mắt. Nói đến anh, dường như chuyện “đàn ông tránh xa nhà bếp” là một loại nghịch lý, hóa ra có người xuống bếp cũng hấp dẫn như vậy.


Giống như một bộ phim chữa lành của Nhật Bản, cho người ta cảm giác thư thái và bình yên.


Nhịp tim của Thi Họa ổn định, nhưng cảm giác ngứa ngáy lại dâng lên trong lòng cô.


Có rất nhiều phụ nữ ưu tú yêu quý anh, bao gồm cả một người phụ nữ tươi đẹp, rực rỡ, được nhiều bạn bè cùng lứa chân thành ngưỡng mộ như Lương Sắt Hề.


Hóa ra ngoại trừ diện mạo, quyền thế, địa vị và tài sản của anh, ngay cả khi anh đang nhàn nhã mặc đồ ngủ đứng trong nhà bếp, từng cử chỉ của anh cũng làm người ta… khó quên.


Tự dưng cô rất ngưỡng mộ Cersei, ngưỡng mộ cô ấy vì từng là bạn học của Hạ Nghiên Đình ở Harvard.


Nhất định một người hoàn hảo như anh đã có những điều làm người ta xúc động khó quên trong quãng đời sinh viên, chẳng trách sao Cersei lại âm thầm yêu anh nhiều năm như vậy.


Canh sắp xong, anh đổ trứng gà vào chảo, mùi thơm của dầu ô liu tràn ngập khoang mũi.


Kỹ năng nấu nướng của anh làm Thi Họa kinh ngạc hết sức, cô chỉ nghe giọng nói hờ hững và tĩnh lặng của anh bên tai: “Làm phiền em lấy tạp dề cho anh.”


Trong lòng cô mềm nhũn, cô hoàn hồn, vội vàng đi qua bên kia lấy chiếc tạp dề màu xanh thẫm.


Anh đứng trước bếp, hai tay hoạt động không ngừng.


Thấy cô đi đến, anh hơi cúi đầu ra hiệu, cô lập tức hiểu ra, anh muốn cô đeo tạp dề cho anh.


Rõ ràng là một chuyện rất bình thường, nhưng lúc đến gần, cô lại cảm thấy nhà bếp tràn ngập mùi thức ăn rất hấp dẫn.


Mà không chỉ thức ăn mới hấp dẫn.


Còn có người đàn ông nam tính trước mặt…


Cô vô thức nuốt nước bọt, giả vờ bình tĩnh, sau đó nhón gót, chậm rãi tròng chiếc tạp dể qua cổ anh.


Hạ Nghiên Đình bình tĩnh như mọi ngày, anh thong thả xoay người, giọng nói nhẹ nhàng của anh vang lên: “Buộc lại cho anh đi.”


Thi Họa nhìn bờ lưng rộng lớn mà thẳng tắp của anh, chỉ cảm thấy hơi thở nam tính khó tả đang lao về phía cô.


Không hiểu sao cô lại đỏ mặt, đầu ngón tay ửng hồng khẽ run rẩy, cô cẩn thận mà lại vụng về buộc dây quanh eo anh.


“Buộc rồi.”


Có lẽ là vì họ quá gần nhau, cô cảm thấy bất an, lại vội vàng tìm cớ trốn vào phòng tắm, đợi mấy phút sau nhịp tim ổn định trở lại, cô mới bước ra.


Lúc cô rửa tay xong, thức ăn đã được dọn lên bàn.



Rau mùi tây rắc lên cơm chiên trứng và tôm, mùi tiêu thơm nức mũi, bụng của cô réo ầm lên.


Chè trần bì, bách hợp và đậu đỏ được múc vào mấy chén chè màu xanh trắng kiểu xưa, cho cô cảm giác được quay lại vịnh Hương Sơn.


Cô nấu canh, vẫn chưa nếm thử, nhưng trông cũng được, dù sao cũng là sao chép hoàn toàn công thức của dì Lan trước đó, chắc cũng không đến nỗi khó nuốt.


Rõ ràng là một bữa trưa rất bình thường và giản dị, Thi Họa lại cảm thấy khẩu vị của mình tốt bất ngờ.


Không biết có phải là vì tối qua chỉ ăn mì gà dưỡng dạ dày hay không, lúc này cô rất đói.


Trứng mềm tan cùng tôm hùm đất ngọt thịt hòa quyện trong miệng, thơm ngon đến mức suýt cắn phải đầu lưỡi.


Thi Họa ăn trong sự xấu hổ, cô nhỏ giọng nói: “Hôm nay xin lỗi anh, vốn dĩ em muốn nấu cho anh một bàn thức ăn lớn, cuối cùng lại làm phiền anh, nhưng mà… em sẽ học, mặc dù ban đầu kỹ năng nấu nướng của em chỉ ở mức trung bình, nhưng em nghĩ trăm hay không bằng tay quen, anh thích ăn món nào, em đều có thể học nấu.”


Không phải cô cố ý lấy lòng Hạ Nghiên Đình, chỉ thật lòng cảm thấy nấu món ăn mà đối phương thích là cách tốt nhất để biểu đạt lòng biết ơn của mình.


Anh luôn giúp đỡ cô, cô luôn muốn làm gì đó cho anh.


Hạ Nghiên Đình ăn chậm rãi, nghe vậy, anh hờ hững nhìn cô: “Không cần.”


Thi Họa bối rối, chắc là anh chê cô vụng về, vậy là cô thử giải thích: “Tại sao, mặc dù em không giỏi lắm, nhưng em học rất nhanh, lần đó em còn nhỏ, hoàn toàn chỉ là sự cố mà thôi, hồi đó em mới có sáu tuổi, mà cũng… nấu được cháo đấy.”


Cô gấp gáp giải thích, còn hơi ấm ức, lông tơ nhàn nhạt trên làn da non mịn của cô cũng run rẩy.


Trong mắt anh, anh chỉ nghĩ cô ngây thơ lại động lòng người.


Anh mỉm cười, bình tĩnh nói: “Bà xã, chỉ cần dành thời gian làm những việc mà em hứng thú là được, sẽ có người làm những việc nhỏ này thay em.”


Thi Họa bối rối.


Có người làm thay những việc nhỏ này là sao?


Bình thường có đầu bếp và người giúp việc thì còn hiểu được.


Nhưng cuộc sống khó đoán, đầu bếp có thể nghỉ phép, hoặc thậm chí là nghỉ việc, hoặc đi huấn luyện… Luôn luôn có khả năng thiếu hụt nhân viên.


Lẽ nào sau này gặp chuyện như vậy, anh sẽ làm hay sao?


Sao lại xấu hổ thế này.


Nhưng cảm giác xấu hổ này cũng không kéo dài lâu, hương vị trên đầu lưỡi dễ dàng làm đầu óc người ta chập mạch, họ sẽ tiếp tục chìm vào thế giới tươi đẹp của thức ăn.


Đậu đỏ ngọt ngào hòa quyện cùng độ ẩm của hoa bách hợp và vị đắng nhẹ của trần bì, hương vị rất đậm đà, nhiều năm như vậy, cô mới được ăn lại món chè chính gốc thế này.


Mặc dù những năm qua, chè kiểu Liên Cảng đã trở nên thịnh hành ở Kinh Bắc, mấy tiệm chè nổi tiếng trên mạng mọc lên như nấm, nhưng rất ít quán có thể tái hiện hương vị chính gốc thật sự.


Chỉ có một tiệm nhỏ ở phía Đông thành phố do một gia đình người Liên Cảng mở ra mấy năm trước, gần trường học của cô. Chủ quán là người Liên Cảng, chỉ tiếc là những năm qua, tiệm đã bị sang nhượng mấy lần.


Mặc dù năm nào cũng quay về vịnh Hương Sơn tảo mộ, nhưng vì luôn bận rộn việc học, cho nên lần nào cô cũng trở lại Kinh Bắc ngay ngày hôm sau, không ở lại lâu, chứ đừng nói là đi tìm một cửa tiệm cũ vì một chén chè.


Huống hồ chi vật đổi sao dời, ngành du lịch ở đảo Liên và vịnh Hương Sơn ngày nay bùng nổ, mấy quán ăn của các ngôi sao mạng đã chiếm hết không gian sinh tồn của mấy quán ăn xưa cũ, e là khó tìm lại hương vị tuổi thơ.


Chỉ là không ngờ, hôm nay lại được ăn chè do Hạ Nghiên Đình nấu.


Hương vị chất phác, tự nhiên, làm cô hoài niệm những năm tháng đó.


Cô yêu vị ngọt, đặc biệt thích chè đậu đỏ.


Nhưng càng yêu thích thứ gì đó, những tâm tư nhỏ bé và nhạy cảm càng có khả năng xuất hiện khi người ta ít chuẩn bị nhất.


Với một người như anh, thời gian là vàng bạc.


Việc nhỏ nhặt nào cũng có thể nhờ người khác làm thay, ngay cả lái xe cũng không cần tự mình động tay, vậy thì sao lại nấu cơm?


Là có người dốc lòng dạy dỗ anh, hay là anh kiên nhẫn tìm hiểu vì một người nào đó?


Mà anh lại làm ra hương vị chính gốc thế này, giống như là căn chỉnh theo khẩu vị của người đó.


Thi Họa không khỏi nhớ tới cô gái mà Lương Sắt Hề từng nhắc đến.


Tóc đen, mắt to, có đường nét của con gái Trung Quốc điển hình.


Cô gái từng âm thầm sống trong ví của Hạ Nghiên Đình.


Đậu đỏ thơm ngọt đột ngột trở nên chua chát, cô khẽ rũ mi, cố lấy dũng khí, giả vờ thong thả nói: “Hạ Nghiên Đình, anh nấu ăn ngon quá.”


Anh khẽ cụp mắt, giọng nói hờ hững: “Em quá khen.”


“Ngon thật mà…” Cô ngậm đậu đỏ trong miệng, giọng nói dần dần nhỏ lại, trở nên cực kỳ yếu ớt, “Anh đã từng nấu ăn cho người nào khác chưa?”


Cuối cùng cũng hỏi rồi.


Cô thận trọng liếc nhìn sắc mặt của anh.


Chỉ thấy gương mặt khôi ngô tuấn tú của anh vô cùng bình tĩnh, anh trả lời không do dự: “Chưa.”


Đương nhiên cô không tin.


“Nhưng hình như anh nấu ăn rất thành thạo, trông không giống một người ít khi xuống bếp, anh giỏi như vậy… thật sự không phải là do quen tay sao?”


Mặc dù đã biết Hạ Nghiên Đình rất thông minh, nhất định là có khả năng lĩnh hội xuất chúng hơn người.


Nhưng nấu ăn không giống giải toán, dù có học nhanh thế nào cũng cần kinh nghiệm thực tế.


Không thì làm sao có thể nấu mà không cần nhìn công thức?


Hạ Nghiên Đình không phát hiện ra cơn ghen thầm kín của thiếu nữ, chỉ bình thản nói: “Hồi anh đi du học, cơm trưa trong trường khó ăn, vậy là thỉnh thoảng anh lại tự xuống bếp.”


Anh nói năng ngắn gọn lại lạnh lùng.


Thi Họa vẫn không tin lắm.


Nhưng cô biết đó đã là câu trả lời thỏa đáng nhất. Rất hợp tình hợp lý, lại không làm tổn thương ai, có thể duy trì tình cảm vợ chồng hài hòa trước mặt người ngoài.


Mọi người đều có sự riêng tư, Hạ Nghiên Đình không nói, cô cũng không nên hỏi nhiều.


Chẳng lẽ cô lại muốn nghe ông xã của mình nói về một cô gái khác mà trước đây anh cẩn thận trân quý hay sao?


Cô lại cho một muỗng đậu đỏ vào miệng.


Cô hơi giận bản thân mình vì đã tham lam.


Sao lại tham lam như vậy?


Chè ngon chỉ nếm một lần là đủ rồi, chẳng lẽ còn hy vọng sau này anh sẽ xuống bếp vì mình sao?


/


Ăn trưa xong, hai người cùng dọn dẹp chén đĩa.


Rửa chén và lau dọn đều được tự động hóa, cả quá trình chỉ mất mấy phút.


Mà điều làm Thi Họa bất ngờ là Hạ Nghiên Đình không có ý định đi ra ngoài sau khi ăn trưa, cũng không vào phòng làm việc, mà lại yên tĩnh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.


Rõ ràng là anh mở tivi, nhưng cô vừa cúi người ngồi xuống, anh đã đưa điều khiển sang.



Làm như một thói quen, giống như cô là người làm chủ tivi trong nhà.


Lâu rồi Thi Họa mới có ngày nghỉ nhàn nhã và rảnh rỗi thế này.


Lại có anh bầu bạn, cô vô thức thả lỏng, nỗi buồn ý nhị trong bữa trưa bị niềm vui thầm kín bao trùm.


Quãng thời gian riêng tư bình thường và yên tĩnh, giống như cô và Hạ Nghiên Đình thật sự là một cặp vợ chồng son đằm thắm, đang hưởng thụ một kỳ nghỉ ngắn.


Nếu như những ngày sau khi kết hôn đều thế này thì tốt quá.


Những tâm tư nho nhỏ này ẩn núp trong đáy lòng cô, cô tỏ vẻ bình tĩnh, nhìn tivi chăm chú.


Thật ra thỉnh thoảng lại nhìn trộm Hạ Nghiên Đình, thấy anh mở máy tính bảng ra, hình như là để làm việc.


Sợ quấy rầy anh, lại càng sợ anh sẽ đứng lên đi về phòng làm việc.


Thi Họa cẩn thận hạ âm lượng tivi xuống.


Không có ý gì khác, chỉ muốn anh ở lại thêm một chút nữa.


Nắng chiều ấm áp lẳng lặng xuyên qua cửa sổ sát đất.


Thi Họa mở một chương trình du lịch chữa lành, chương trình này đang khám phá phong tục và văn hóa của một vùng đất hẻo lánh.


Rõ ràng là cô cảm thấy hứng thú, nhưng không hiểu sao lại không thể nghiêm túc theo dõi, thỉnh thoảng cứ liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.


Tự dưng lại cảm thấy buồn ngủ.


Buổi trưa ăn no dễ buồn ngủ, cô mơ màng nhắm mắt lại.


Sau khi chìm vào giấc ngủ, cô vô thức cong đầu gối lên, giống tư thế đứa bé ngủ say, ghế sofa mềm mại bao bọc thân thể cô, cảm giác rất an toàn.


Cô chìm vào giấc ngủ rất nhanh, hoàn toàn không biết chiếc chăn len mỏng đã được đắp lên người mình.


Giấc mộng ban trưa đưa cô về đêm hè ẩm ướt của mười lăm năm trước.


Chuyện xưa bị vùi sâu trong ký ức đã lâu cũng dần dần tỉnh giấc.


Hóa ra cô và Hạ Nghiên Đình cũng có quá khứ.


Mười lăm năm trước, cô và ông bà nội sống cùng nhau trong căn nhà ống trên đảo Liên.


Đảo Liên còn được gọi là vịnh Hương Sơn, một thành phố của sự mâu thuẫn phức tạp.


Một nửa xa xỉ tột độ, một nửa khó khăn thiếu thốn.


Năm đó, chế độ phúc lợi của vịnh Hương Sơn chưa được hoàn thiện như bây giờ, ngành công nghiệp cờ bạc bùng nổ, mấy tòa nhà casino mọc lên như nấm sau mưa, trải rộng khắp đảo Liên và đảo Đãng Tể.


Ngoại trừ những người làm giàu từ ngành công nghiệp cờ bạc, rất nhiều người khác phải mưu sinh trên những con phố nhỏ hẹp trong thành phố cũ, vách tường loang lổ lộ ra cảm giác xa xưa.


Năm đó, Thi Họa sáu tuổi còn không biết ba mẹ đã lần lượt qua đời.


Cô vẫn sống trong giấc mộng mà ông bà nội vẽ nên, nghĩ ba mẹ mình chỉ đang đi công tác ở nước ngoài, sau này sẽ quay về thăm cô.


Ông bà nội mở một tiệm bán lòng bò nhỏ dưới lầu, chật hẹp nhưng chính gốc.


Năm đó, lòng bò được xem là món ăn bình dân, thực khách ra vào liên tục, phần lớn thời gian, ông bà nội đều bận rộn loay hoay trong tiệm.


Thi Họa đi học về thì làm bài tập, làm xong lại xuống lầu phụ giúp chuyện trong tiệm.


Một cô bé sáu tuổi không biết vận mệnh và khổ đau là gì, chưa từng cảm thấy những ngày đó khó khăn.


Cũng không nhớ cặp cha con trên lầu dọn vào ở lúc nào.


Chỉ biết từ khi hai cha con họ dọn vào ở, trên lầu thường xuyên phát ra tiếng động lớn, hình như là đánh nhau, nhưng vì sức lực chênh lệch quá lớn, từng cú đấm phát ra âm thanh nặng nề dội thẳng vào tai, còn có tiếng thiếu niên yếu ớt k** r*n thảm thiết.


Gia đình họ chỉ có người già và trẻ nhỏ, không nơi nương tựa, ông bà nội sợ rước thêm rắc rối, không dám xen vào chuyện của người khác.


Thi Họa sáu tuổi rất hiểu chuyện và nghe lời, bà nội bảo cô ngoan ngoãn ở nhà, cô luôn làm theo.


Nhưng đêm đó ở nhà một mình, tiếng kêu gào thảm thiết trên lầu quá đáng sợ, bàn tay nhỏ của cô che kín hai tai, nhưng cô vẫn sợ đến mức rơi nước mắt.


Nhất định là đau lắm.


Cô không dám tưởng tượng.


Giáo viên ở trường đã dạy, khi gặp bạo lực gia đình, phải dũng cảm gọi 999.


Nhưng người lớn đều nói người đàn ông trên lầu là một kẻ điên cực kỳ hung ác, nghe nói là công tử nhà giàu ở đại lục, nhưng dính vào thói hư tật xấu nên bị gạch tên khỏi gia phả, ngay cả vợ của ông ấy cũng phát điên mà nhảy lầu.


Chỉ còn lại một đứa con trai mười ba tuổi, không được đi học, không khác nào chó hoang ven đường.


Người lớn luôn nói sau lưng người khác, nói người đàn ông khôi ngô tuấn tú trên lầu đã nghiện cờ bạc từ lâu, mất hết nhân tính, là ác quỷ rơi vào vực sâu, không để mắt một chút sẽ trở thành tội phạm.


Thi Họa không dám gọi 999, sợ rước họa cho chàng thiếu niên kia.


Ba cô là người đảo Liên, biết rõ một con ác quỷ nghiện cờ bạc sẽ làm ra chuyện gì.


Cô chỉ dám áp tai vào tường, căn nhà ống cách âm kém, từng động tĩnh trong hành lang vang lên rõ ràng.


Cô nghe rõ một nhóm người nói giọng Quảng Đông không chuẩn, rời đi cùng ba của chàng trai kia.


Lầu trên nhanh chóng chìm vào im lặng.


Thi Họa nhạy bén mở cửa đi ra khỏi phòng mình, giơ bàn tay nhỏ định gõ cửa, lại phát hiện cửa phòng không khóa.


Đẩy nhẹ một cái, cửa phòng đã mở ra, đôi mắt đen to tròn của cô lại đối diện với đôi mắt tối tăm như sói của chàng thiếu niên kia.


Rõ ràng anh đang thoi thóp bên cạnh chiếc tủ, thương tích đầy mình, vài chỗ còn rỉ máu, nhưng đôi mắt của anh đen nhánh lại thâm sâu, để lộ sự bình tĩnh và tàn nhẫn vượt xa lứa tuổi.


Anh giống như con sói đầu đàn kiên nhẫn ẩn mình trong bầy sói.


Mùi máu nồng nặc tràn ngập khoang mũi của cô, một cô bé sáu tuổi chưa từng nhìn thấy thế giới u tối thế này.


Mà chưa kể, thân thể và gương mặt của anh đầy rẫy những vết thương đáng sợ, tỏa ra luồng không khí lạnh lẽo, làm người ta không dám đến gần.


Cô giống như con thỏ trắng lạc vào hang sói, vốn dĩ nên sợ hãi khóc lóc và bỏ chạy.


Nhưng không hiểu sao vào thời khắc đó, một cô bé không mấy dũng cảm lại không sợ.


Cô không sợ chàng thiếu niên này, chỉ nghĩ anh nhất định rất đau.


Đôi chân nhỏ bé của cô chạy xuống lầu, sau đó lại cầm hộp y tế từ nhà mình quay lại, cô quỳ gối bên cạnh anh, vụng về mà lại nghiêm túc xử lý vết thương cho anh.


Cô mới sáu tuổi, nhưng đêm đó lại bình tĩnh bất ngờ.


Cô làm theo hướng dẫn của giáo viên dạy về gia chánh, từng bước khử trùng và bôi thuốc lên vết thương.


Suốt thời gian đó, máu từ vết thương của chàng thiếu niên dính đầy hai bàn tay nhỏ của cô, cô cũng không nói một lời.


Sắc mặt của anh lạnh lùng và tàn nhẫn, nhưng cô không sợ chút nào.


Cô chỉ không muốn anh chịu đau đớn nữa.


Sau đó cô lại lấy trộm một chén gạo trong nhà mình, nấu cháo trong chiếc nồi cũ mèm của nhà anh.



Thật ra Thi Họa biết cách nấu cháo, nhưng lúc ở nhà, cô luôn dùng nồi cơm điện, bà nội không cho cô đụng vào bếp ga.


Bởi vì thao tác không đúng, cuối cùng đáy nồi nhà anh cháy đen…


Nhưng ít ra đã nấu cháo xong.


Bây giờ Hạ Nghiên Đình bóng gió chế nhạo cô, cô không chấp nhận.


Rõ ràng cô biết cách nấu cháo, chỉ không biết cách dùng bếp lò hỏng nhà anh.


Lần đầu tiên gặp mặt, hai người họ không nói một lời.


Còn có một giây phút nào đó, Thi Họa nghi ngờ đầu lưỡi của anh bị tổn thương, cho nên anh mới không nói được.


Sau này, thỉnh thoảng cô lại lấy trộm lòng bò và gạo trong nhà để mang lên cho anh, mấy lần như vậy, rốt cuộc anh mới chịu mở miệng.


Giọng nói của anh lạnh lùng, không có hơi ấm, cũng không có cảm xúc.


Nhưng lại vô cùng êm tai.


Anh nói giọng Quảng Đông không nhiễm khẩu âm phương Bắc, không khác người bản địa trên vịnh Hương Sơn, có lẽ là đã rèn luyện ở Kinh Bắc xa hoa.


“Mặc kệ anh, lo chuyện của em đi.”


Chàng thiếu niên nói năng lạnh lùng lại thô lỗ, nhưng cô bé không hề chớp mắt, giọng nói ngây thơ còn bộc lộ sự bướng bỉnh: “Anh tên gì?”


Không gian im lặng một hồi lâu.


Cuối cùng anh cũng trả lời cô.


“Hạ Cửu.”


Lần này lại dùng tiếng phổ thông.


Thi Họa hiểu được.


Tên anh là Hạ Cửu.


Từ năm sáu tuổi đến năm chín tuổi, cô thường xuyên mang thức ăn lên lầu cho Hạ Cửu.


Không có mục đích gì, cũng không có tình cảm gì.


Cô chỉ muốn anh no bụng.


Nghe nói người cha cờ bạc của anh thường xuyên vùi mình trong các sòng bạc, anh là trẻ vị thành niên, luật pháp ở vịnh Hương Sơn lại nghiêm khắc, không cho phép anh làm việc kiếm tiền, trong thời đại mà mọi người đã giải quyết xong chuyện cơm ăn áo mặc, anh lại không có thức ăn.


Nhưng sau đó, hình như anh cũng không còn cần nữa.


Có thể là vì anh lớn lên từng ngày.


Người đàn ông kia cũng không dám đánh anh nữa.


Mãi đến năm anh mười sáu tuổi, nghe nói người cha cờ bạc của anh đã qua đời.


Có người từ Kinh Bắc nhanh chóng đến đón anh đi.


Hàng xóm đều nói anh là thiếu gia nhà giàu lưu lạc bên ngoài, cuối cùng cũng phải quay về thế giới của anh để sống một cuộc đời tốt đẹp.


Mặc dù khi đó Thi Họa còn nhỏ, nhưng nghe người lớn nói cũng hiểu ra, có lẽ đời này cô sẽ không bao giờ gặp lại chàng thiếu niên lầu trên nữa.


Bởi vì họ thuộc về hai thế giới khác nhau.


Chẳng qua là số phận trêu đùa, họ mới sống trong cùng một căn nhà ống ẩm ướt và tối tăm, tạm thời trở thành hàng xóm.


Nhưng chưa từng nghĩ số phận lại thích đùa giỡn thế này.


Mười lăm năm sau, họ trở thành vợ chồng.


Ký ức về những ngày sau khi đến Kinh Bắc càng lúc càng hỗn loạn và mơ hồ, gần như không thể ghép thành một bức tranh hoàn chỉnh.


Dù sao thì chuyện xảy ra đã lâu, sau khi hai người gặp lại nhau ở Kinh Bắc, rõ ràng Hạ Nghiên Đình không muốn để ý đến cô.


Lúc đó Thi Họa đã mười tuổi, cũng tự biết mình là một đứa trẻ mồ côi, không nơi nương tựa, cũng bắt đầu phát triển lòng tự trọng mẫn cảm và mãnh liệt.


Anh không muốn thừa nhận tình bạn trước đây, cô cũng không oán trách, chỉ giả vờ như họ chưa từng quen biết nhau.


Nếu không hoài niệm, ký ức sẽ tự động phai nhạt theo thời gian, mãi đến khi nó trở nên mờ mịt.


Chỉ là năm đó cảm thấy tủi thân, không hiểu sao trong mơ cũng cảm thấy ấm ức, tức giận.


Hình ảnh ở nhà cũ nhạt nhòa lướt qua, Hạ Nghiên Đình chưa từng nhìn thẳng vào cô.


Sự tủi thân ẩn giấu nhiều năm đã bị lãng quên từ lâu, bây giờ lại đột ngột dâng trào.


Thật bực mình.


Dù gì cũng đã ăn nhiều lòng bò của cô như vậy, sao lại giả vờ không quen biết cô chứ?


Đúng là thiếu gia Kinh Bắc không có lương tâm mà.


Dần dần, cô bắt đầu nằm mơ lung tung, gặp ác mộng khó chịu, cô liên tục gọi tên Hạ Nghiên Đình trong mơ, nhưng anh không để ý đến cô.


Trong mơ, cô sốt ruột đến mức suýt rơi nước mắt.


Mãi đến khi một bàn tay ấm áp và khô ráo chạm vào trán cô, giọng nói trầm thấp và gợi cảm vang lên bên tai: “Dậy đi.”


Ban đầu cô ngủ rất thoải mái, yên tĩnh lại ngoan ngoãn.


Sau đó cũng không biết tại sao, hình như là gặp ác mộng, hàng mày của cô nhíu chặt, gương mặt trắng trẻo cũng trở nên căng thẳng.


Hạ Nghiên Đình khẽ nhíu mày, anh rót cho cô một ly nước ấm, cố đánh thức cô để cô uống nước.


Cô tỉnh giấc từ cơn ác mộng, vầng trán ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt màu hổ phách ngơ ngác nhìn anh.


Anh khẽ giơ tay cảm nhận nhiệt độ trên trán cô, không nóng.


“Em ngủ mơ, uống một ly nước ấm cho bình tĩnh lại đi.”


Anh khẽ vươn tay, định cầm lấy ly nước, nhưng cô đột ngột ngồi thẳng dậy, mơ mơ màng màng, làu bàu chất vấn: “Hạ Nghiên Đình, sao anh lại không để ý đến em…”


Vì trong mơ ấm ức, đôi môi màu anh đào của mím lại, cô ngồi dậy hơi nhanh, vô tình chạm vào làn da ấm áp trên yết hầu của anh.


Nơi đó giật mình, trượt xuống hai cái.


Nhiệt độ cơ thể của anh đột ngột tăng cao, hơi thở cũng trở nên nóng hổi.


Cô tỉnh táo hơn một chút, đôi môi mấp máy, sau đó mới phát hiện mình vô tình gây ra chuyện gì…


Ánh mắt vô thức nhìn về phía yết hầu đầy đặn và sắc bén của anh.


Chỉ thấy nơi đó mập mờ trượt xuống, hơi thở nóng ấm của anh phả bên gò má cô, đôi mắt đen nhánh tràn đầy d*c v*ng.


Bầu không khí trở nên mập mờ và ẩm ướt, không gian vô cùng kỳ lạ.


Cô ngây thơ thì thầm: “Hạ Nghiên Đình, em vô ý…”
 


Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Story Chương 41
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...