Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp

Chương 40

114@-

Sảnh phỏng vấn rộng lớn không mấy yên tĩnh, liên tục có người được bốc số lên sân khấu, cũng liên tục có người bất mãn đi xuống.


Thỉnh thoảng lại có tiếng thì thầm xôn xao.


Ba mươi lăm người đã lên sân khấu, nhưng không phải ai cũng được chú ý, khi đồng nghiệp bình thường lên sân khấu, những người khác đều cúi đầu nhìn điện thoại.


Đối tượng được người ta đặc biệt chú ý là những người dày dạn kinh nghiệm và có thực lực mạnh, cũng là đối tượng có khả năng cao được chọn trong mắt mọi người.


Thi Họa lên sân khấu, cả phòng phỏng vấn im thin thít, mọi người vô thức nhìn về phía cô.


Biên tập viên bản tin nửa đêm mới lên sóng năm nay chắc chắn không phải là người giỏi nhất, nhưng gần đây cô rất nổi tiếng; bất kể là buổi phỏng vấn cùng sếp lớn của nhà họ Hạ hay là tỉ lệ người xem liên tục tăng cao, tất cả đều là bằng chứng thể hiện thành tích của cô.


Bây giờ lại xuất hiện ở đây, Thi Họa trở thành người mới được bàn tán nhiều nhất năm nay.


Hôm nay Thi Họa mặc váy sát nách nhạt màu, vô cùng chuyên nghiệp, màu be vừa dịu dàng vừa ấn tượng, vì điều hòa ở phim trường rất mạnh, cô còn khoác thêm áo vest tay ngắn cùng màu có ve áo cách điệu, làm vòng eo của cô trông cao hơn, chân thon dài, thẳng tắp, khí chất lại dịu dàng, thông minh.


Giọng nói của cô cũng nổi bật hơn người, hoàn toàn khác giọng nói phát thanh được đào tạo bài bản của Triệu Đài Hoa, cô có sắc thái riêng, rất đặc biệt, giọng nói êm dịu lại du dương khó bắt chước.


Hoàn toàn không chuẩn bị trước, chỉ thể hiện theo yêu cầu của người phỏng vấn, có vẻ cô rất quen thuộc với tình huống này, ánh mắt cô bình tĩnh, vững vàng.


Cô chỉ là biên tập viên thời sự nửa đêm, lại còn trẻ như vậy, chắc hẳn không có kinh nghiệm dẫn một chương trình văn nghệ lớn thế này. Vậy mà lại thể hiện một phần dẫn chương trình văn nghệ rất chuyên nghiệp, làm người ta không khỏi cảm thán, nghề nghiệp nào cũng có người tài.


Là một trong những người quan sát ở khoảng cách gần nhất, đến phân đoạn thứ hai của màn thể hiện, Triệu Duyệt Lâm vô cùng chán nản.


Cô gái Thi Họa này… đúng là đáng gờm.


Thậm chí Triệu Duyệt Lâm còn hoài nghi chủ nhiệm Nhâm vì thiên vị mà cho cô xem đề trước.


Nhưng nghĩ lại cũng thấy không hợp lý lắm, số được bốc ngẫu nhiên, đề bài của mỗi người mỗi khác, huống hồ chi chủ nhiệm Nhâm và Thi Họa không có mối quan hệ cá nhân, dù cho muốn hỗ trợ người mới thì cũng là vì muốn tốt cho phòng ban của mình, không đến mức thiên vị như vậy.


Nhưng màn thể hiện của Thi Họa thật sự rất khéo léo, khí chất lại nhã nhặn, giống như đóa hoa sơn trà một mình nở rộ trên nhành cây, tươi đẹp, cổ điển.


Tình cờ trùng hợp với chủ đề của Gala Trung thu năm nay, Triệu Duyệt Lâm từng nhìn thấy Thi Họa mặc sườn xám, mà theo cô ấy biết, chủ đề của Gala Trung thu năm nay là tôn vinh văn hóa truyền thống, khả năng cao người dẫn chương trình nữ sẽ mặc sườn xám.


Trong lòng cô ấy phiền muộn, không khỏi nhìn trộm sắc mặt của nhà sản xuất Ông Tụng Nghi ngồi chính giữa.


Ông Tụng Nghi nhìn thẳng phía trước, rất chăm chú, nhưng không bộc lộ rõ ràng ý tán thưởng, Triệu Duyệt Lâm cũng không rõ cô ấy đang nghĩ gì, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào phân đoạn thứ ba, hệ thống quay số sẽ chọn một bạn dẫn thật kém cỏi.


Trong lúc chờ quay số, trong lòng Triệu Duyệt Lâm bồn chồn, khi con số xuất hiện, cô ấy thay đổi sắc mặt ngay lập tức, nhưng chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, nói: “Số 37, Lê Thành Hựu của Ban Kinh tế và Tài chính, mời lên sân khấu.”


Một người dẫn chương trình cao ráo, bắt mắt, trẻ trung bước lên sân khấu.



Mọi người ngước mắt dõi theo.


Năm nay, Lê Thành Hựu hai mươi sáu tuổi, là người dẫn chương trình của Kênh Tài chính và Kinh tế, cũng là học trò cưng của Tưởng Lam, còn trẻ mà đã một mình đảm đương công việc, năm nay vừa làm một chương trình mới, thành tích cũng rất tốt.


Dựa theo quy định, sau khi hoàn thành hai phần thi đầu tiên, Lê Thành Hựu sẽ ghép cặp với Thi Họa, mô phỏng một màn dẫn chương trình hai người.


Lê Thành Hựu xuất thân từ ngành tài chính và kinh tế, từ trước đến nay cũng chỉ dẫn chương trình tài chính và kinh tế, không có kinh nghiệm dẫn chương trình văn nghệ, nhưng đứng trên sân khấu lại rất thoải mái, thể hiện tốt bất ngờ.


Mấy giám khảo đều tỏ ý tán thưởng, Ông Tụng Nghi cũng không phải ngoại lệ.


Đến phân đoạn mô phỏng dẫn chương trình đôi, hai người họ phối hợp rất tốt, mặc dù là lần đầu tiên hợp tác, nhưng họ lại ăn ý lạ thường, ngay cả phong cách dẫn chương trình cũng tương đồng, làm người ta cảm thấy thật đẹp mắt.


Hoàn thành xong phần thể hiện của mình, Lê Thành Hựu chủ động ngồi bên cạnh Thi Họa, trò chuyện mấy câu liên quan đến Gala Trung thu.


Cuối cùng còn bật cười trêu chọc: “Nếu như tôi may mắn được chọn, tôi phải cảm ơn cô Thi vì đã phối hợp ăn ý.”


Anh ta nói vậy, Thi Họa hơi ngượng ngùng: “Đâu có, anh Lê khen nhầm rồi, tôi phải cảm ơn anh mới đúng.”


Kết quả cuối cùng rất thỏa mãn.


Chỉ có năm người được chọn, cặp Thi Họa và Lê Thành Hựu giành hai suất.


Hai người họ kết bạn WeChat.


Trong lúc đi thang máy, Lê Thành Hựu nói: “Thật ra chúng ta đã có thể có cơ hội hợp tác sớm hơn, là buổi phỏng vấn Nhân vật của năm với Hạ tiên sinh, lúc đó tôi bận việc khác, không thể đến hỗ trợ, bỏ lỡ cơ hội hợp tác với cô Thi, thật đáng tiếc.”


Đúng là Thi Họa từng gặp anh ta mấy lần trong Ban Tài chính và Kinh tế, chỉ là hai người không quá thân thiết, nhưng cô cũng biết mấy năm gần đây, Lê Thành Hựu được xem là học trò cưng của cô Tưởng Lam, là một tiền bối rất ưu tú.


Thi Họa không nghĩ có chuyện như vậy, còn lịch sự nói: “Thì ra là vậy, hy vọng sau này chúng ta có cơ hội hợp tác, tôi còn muốn học hỏi nhiều ở anh.”


Lê Thành Hựu mỉm cười gật đầu, tạo nên cảm giác lịch thiệp, dịu dàng: “Nhất định sẽ có.”



Kết thúc buổi lên sóng tối nay, Thi Họa lái xe về nhà ngay.


Công việc hôm nay thuận lợi, tâm trạng của cô cũng cực kỳ tốt, thậm chí còn quên sạch sành sanh ký ức đêm qua say rượu làm chuyện xấu hổ, chỉ muốn về nhà ngay lập tức để chia sẻ niềm vui được tuyển chọn với Hạ Nghiên Đình.


Mặc dù chưa chắc cuối cùng có thể lên sân khấu, vẫn còn phải tham gia hai giai đoạn huấn luyện khốc liệt.


Nhưng có thể trở nên nổi bật hơn bốn mươi mấy tiền bối, cô đã rất thỏa mãn rồi.


Vậy mà khi về đến Nhạn Tây Ngự Phủ, cô lại nghe dì Lan… báo một tin không vui lắm.



Thi Họa ngẩn người, trong lòng còn có cảm giác thật kỳ lạ.


Đường đột như vậy…


Chiều nay còn chưa nghe nói gì.


Mặc dù biết anh trăm công ngàn việc, đi công tác, tăng ca, xã giao, thậm chí bay khắp thế giới, tất cả đều là chuyện khó tránh khỏi.


Nhưng cô vẫn muốn đêm nay có thể đích thân nói cảm ơn anh.


Mặc dù có lẽ anh chỉ nói một lời cổ vũ đơn giản vì phép lịch sự.


Nhưng với cô, nó đã tiếp thêm sức mạnh.


Có lẽ là vì từ hồi cô còn nhỏ, có rất ít người cổ vũ cô.


Thật sự rất ít.


Cô luôn đơn độc, bất kể là thi cử, cạnh tranh, học cao lên hay xin việc, cô luôn một mình đối mặt.


Mặc dù lên đại học gặp được nhóm Thời Tích, chị em gái cũng ấm áp cổ vũ nhau, nhưng cảm giác đó rất khác biệt với người thân.


Thi Họa lơ đãng ăn mì gà.


Nhưng suy nghĩ đã trôi đi xa.


Chẳng lẽ là vì dạo này sống dưới một mái nhà, cô đã vô thức xem Hạ Nghiên Đình là người thân?


Cái này… có trở thành gánh nặng cho anh không?


Thi Họa ngây ngốc, không nhận ra mình cảm thấy trong lòng trống trải là vì đêm nay không được gặp ai đó.


Cô ăn được ba phần tư tô mì gà thơm ngon, nhưng nó lại nhạt như nước ốc.


Mãi đến khi dì Lan mỉm cười ngồi xuống trước mặt cô, hỏi dò: “Bé cưng, có chuyện này, e là dì phải bàn bạc với con một chút.”


Cuối cùng Thi Họa cũng hoàn hồn, cô vội vàng hỏi: “Sao vậy dì?”


Dì Lan cân nhắc cẩn thận một hồi: “Con xem, là thế này, dì thấy dì Du làm việc rất chu đáo, rất hiệu quả, nhưng nhân viên bên dưới không đủ kinh nghiệm, có một số việc không hoàn thành được, cho nên dì muốn tiến hành một đợt huấn luyện hệ thống cho mọi người trong nhà, thời gian khoảng một tuần, bé cưng, con xem… có được không?”


Nghe vậy, Thi Họa hơi hoang mang.


Cô luôn nghĩ dì Du sắp xếp việc trong nhà rất trật tự, không có sơ suất nào.



“Ừ, cứ quyết định vậy đi. Chỉ có điều, như vậy thì tạm thời trong nhà không có người giúp việc nào, có thể sẽ gây bất tiện cho sinh hoạt của con và Lão Cửu…”


Thi Họa còn hơi lơ đãng, chỉ thuận miệng nói: “Không sao, bọn con đều là người lớn, có thể tự chăm sóc bản thân, dì đừng lo.”


Được cô cho phép, dì Lan mới hài lòng, sau đó lại đi làm việc khác.


Lúc Thi Họa hoàn hồn, cô bắt đầu hoài nghi.


Dì Lan nói vậy nghĩa là toàn bộ người giúp việc trong Nhạn Tây Ngự Phủ sẽ tập trung lại để huấn luyện, không còn người nào trong nhà sao?


Cô đã sống trong ký túc xá trường một thời gian dài, không sao cả.


Chỉ là không biết Hạ Nghiên Đình đã quen có người giúp việc… Có khi nào anh sẽ cảm thấy bất tiện không?


Ăn khuya xong, cô hơi no, cho nên không về phòng ngay mà lại đi dạo trong sân.


Không ngờ lại nhìn thấy dì Lan và dì Liên cách đó không xa, hai người họ ngồi trên ghế mây, vừa hóng gió vừa tán gẫu gì đó, lại còn rất hăng say.


Cô định bước đến chào hỏi, không ngờ lại nghe thấy họ mập mờ nén cười.


“Tiểu Họa đồng ý sao?”


“Sao lại không, tôi vừa nói là con bé đồng ý ngay. Tốt quá, trọn vẹn một tuần, nếu không đủ, chúng ta kéo thêm mười ngày nửa tháng cũng được, đến lúc đó, hai vợ chồng son muốn chơi cái gì thì chơi, có thể buông thả một chút.”


Giọng nói của dì Liên cũng mang theo tiếng cười: “Đúng đấy, người trẻ bây giờ xem trọng sự riêng tư, cái gì ở Nhạn Tây cũng tốt, chỉ là nơi này rộng lớn quá, lại đông người giúp việc tới lui khắp nơi, đến tận nửa đêm, hai vợ chồng son mới về nhà, làm sao có thể thân mật cởi mở được chứ, không biết phòng ngủ chính có cách âm không nhỉ?”


Giọng nói của dì Lan còn nhiều ý tứ hơn: “Chắc là giả vờ thôi, nếu không phải là giả vờ, hai vợ chồng son vừa mới kết hôn, còn đang trong thời kỳ trăng mật thì không thể đêm nào cũng ngủ yên bình được, nhất định phải gây ra động tĩnh.”


Dì Liên cũng vui vẻ: “Chậc, dùng nhiều hộp như vậy mà, tôi nghĩ người già chúng ta lo lắng quá rồi, tình cảm của hai đứa rất tốt, chỉ là chúng dễ xấu hổ, ngại thể hiện trước mặt người giúp việc chúng ta mà thôi.”


“Phải đấy, chúng ta phải biết điều một chút, sáng tạo thêm không gian riêng tư cho vợ chồng Lão Cửu, biệt thự rộng lớn như vậy, chúng muốn làm gì thì làm.”


“Chậc, trẻ tuổi thật là tốt.”


Ban đầu Thi Họa không hiểu họ nói gì, dần dần hiểu ra, da mặt cô nóng lên, vành tai cũng đỏ bừng.


Hình ảnh đêm đó, ngón tay thon dài, trắng trẻo của Hạ Nghiên Đình mở chiếc hộp đen vàng kia, bọc từng cái bằng khăn giấy, vứt đi…


Vẫn còn hiện rõ mồn một trong đầu cô.


Cô xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, chỉ có thể vờ như không biết gì, nhẹ chân rời khỏi nơi này.


Hóa ra đó là chủ ý của dì Lan và mọi người.



Có lẽ là vì bị dì Lan ảnh hưởng.


Mặc dù đêm đó Thi Họa nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng cô nằm mơ liên tục.


Mơ bình thường thì không sao, nhưng cô lại nhìn thấy những giấc mơ rất kỳ cục.


Cô ngủ trên chiếc giường to lớn và mềm mại trong phòng ngủ chính như mọi ngày, ga giường lụa trắng trẻo nhuộm màu hồng nhàn nhạt, giống như giường công chúa, lãng mạn lại mộng mơ.


Khi thì cô ôm cổ Hạ Nghiên Đình, xóc nảy, dao động, giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.


Khi thì nằm xuống nức nở, bất lực oán trách, giống như bị đàn ông chinh phạt và ức h**p.


Khi thì ôm anh, là cách giao lưu truyền thống và chân thành nhất, bốn mắt dây dưa, đôi mắt đen nhánh của anh nhiễm d*c v*ng nồng đậm, cô nhìn thấy rất rõ.


Mái tóc đen dính lên hai gò má, mồ hôi thấm ướt đồ ngủ lụa của cô.


Giao thoa nóng bỏng và nồng nàn như vậy, cô như mặt trăng bị cuốn vào Dải Ngân hà, treo cao trên bầu trời xa xa, lại như bị ép buộc rơi vào bể d*c v*ng, không cách nào thoát ra.


Thật hoang mang.


Rõ ràng cô chưa từng làm chuyện như vậy với bất kỳ ai, nhưng không hiểu sao cô lại mơ thấy, còn chân thật thế này.


Mặc dù toàn bộ quá trình đó rất mông lung và thẩm mỹ, chỉ có cô biết hai người đang làm gì, cũng không nhìn thấy bất kỳ hình ảnh nào quá lộ liễu.


Nhưng với cô mà nói, chuyện này quá xấu hổ.


Dù cho tiềm thức nhận ra đó chỉ là mơ, nhưng cũng đủ làm người ta xấu hổ muốn chết.


Huống hồ chi Hạ Nghiên Đình trong mơ hoàn toàn khác với dáng vẻ đứng đắn và nghiêm nghị của anh.


Cô không dám tin.


Đây thật sự là vị thần Phật không nhiễm bụi trần, lạnh lùng, cấm dục trong mắt người đời sao?


Chìm vào giấc mộng đẹp, cô không biết mình đỏ mặt, tim run.


Người đàn ông trong giấc mơ của cô đội sương sớm trở về, bởi vì không muốn quấy rầy mộng đẹp của cô, anh mới kiềm chế bản thân, không ngủ bên cạnh cô.


Mà chỉ cúi người, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán mềm mại của cô, cẩn thận đắp chăn cho cô, sau đó xoay người, trở về phòng làm việc trống trải và lạnh lẽo của anh.



Sáng sớm, anh không thay quần áo mà ngủ trong phòng làm việc.


Bà xã của anh lại chìm vào giấc mộng thiếu nữ.


Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Story Chương 40
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...