Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Chương 43
198@-
Gương mặt trắng trẻo của Thi Họa đỏ lên, nhiệt độ cơ thể nóng rát từ đầu đến chân, chỉ cảm giác nơi nào cũng hoang đường.
Mặc dù đang ngồi trên sofa, nhưng cô vẫn cảm thấy chóng mặt, đầu óc choáng váng, ngàn vạn cảnh đẹp nhanh chóng lướt qua đầu cô.
Cô chưa từng trải qua chuyện này, đương nhiên là cảm thấy xấu hổ, huống hồ chi đối tượng lại là Hạ Nghiên Đình.
Một người cao quý, không vướng bụi trần như anh, sao có thể làm chuyện đó với cô chứ.
Cô vội vàng dời mắt, không dám nhìn vào mắt anh.
Chật vật một hồi lâu, cuối cùng mới bình tĩnh lại, quyết tâm từ chối khéo.
Bất kể sau này mối quan hệ của họ có trở nên thế nào, bất kể họ có muốn xem cuộc hôn nhân này là sai lầm hay không, tối nay cũng không được…
Cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tinh thần.
Dù cho anh có nhu cầu, họ cũng cần phải trao đổi trước, cô phải bình tĩnh suy xét, cũng phải chuẩn bị tinh thần.
“Hạ Nghiên Đình, em không muốn…” Giọng nói mềm mại hơi chột dạ, cũng hơi run rẩy.
Biên tập viên thời sự bình thường nói năng hùng hồn trên phim trường, giờ phút này lại ấp úng, do dự.
Cô không muốn từ chối quá thẳng thừng, làm cả hai khó xử, phá vỡ tình cảm vợ chồng vốn đã lạnh nhạt của họ cũng không hay.
Nhưng cô biết chính xác cảm xúc trong lòng mình, thật sự không thể ép buộc chính mình làm vậy.
Cô biết rõ mình không né tránh sự thân mật cùng người đàn ông này, mà là né tránh mối quan hệ mập mờ giữa hai người khác giới. Nếu phát triển theo hướng này, rốt cuộc họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, đáp ứng nhu cầu sinh lý của nhau sau cánh cửa đóng chặt, hay là… có lẽ họ có thể phát triển theo hướng tự nhiên, từ vợ chồng giả trở thành vợ chồng thật.
Bởi vì bề ngoài mềm mại, trong trẻo lại lạnh lùng, có lẽ người ta sẽ cảm thấy Thi Họa dịu dàng, dễ bị bắt nạt.
Nhưng trong lòng cô có ý thức cá nhân rất cao, không muốn làm chuyện gì trái lương tâm.
Trong lúc cô đang vắt óc suy nghĩ xem nên từ chối thế nào cho nhẹ nhàng và lịch sự nhất có thể.
Giọng nói hờ hững của anh chậm rãi truyền vào tai cô.
“Phòng ngủ cho khách không trải ga giường, rất bất tiện, hy vọng bà xã có thể chia cho anh nửa chiếc giường.”
Đầu óc đang đang suy nghĩ thật nhanh của Thi Họa đột ngột dừng lại, da mặt ửng đỏ cũng hạ nhiệt độ, cô chậm rãi ngước mắt, đôi mắt trong trẻo lại hoang mang của cô nhìn anh không chớp.
“Không, không có ga giường sao…”
Cô lúng túng, hóa ra đó là lý do anh vào phòng ngủ chính, đơn giản là vì phòng ngủ cho khách không có ga giường.
Nhưng mấy ngày trước anh đã ngủ trong phòng ngủ cho khách, vẫn ổn mà, không nghe anh nói bất tiện.
Có khi nào, sau khi dì Lan và dì Liên chuyển vào, họ cố tình thu gom toàn bộ ga giường trong phòng ngủ cho khách đi giặt sấy rồi không?
Cũng không phải không thể, hai người phụ nữ này cẩn thận và dày dạn kinh nghiệm như vậy, có lẽ họ cố tình làm thế để ngăn hai vợ chồng ngủ riêng.
Chẳng trách sao sáng nay Hạ Nghiên Đình lại ngủ trong phòng làm việc.
Nghĩ vậy, Thi Họa không khỏi áy náy, cô nhỏ giọng nói: “Thì ra là vậy, có lẽ dì Lan cố ý sắp xếp như thế, chắc là tối qua anh không được ngủ đủ, hay là tối nay anh ngủ sớm đi.”
Hóa ra cô có quá nhiều suy nghĩ bậy bạ, lại còn nghĩ quá sâu.
Với một người đứng đầu một công ty niêm yết như Hạ Nghiên Đình, từng giây đều đáng giá, chất lượng giấc ngủ thật sự quan trọng.
Có lẽ đêm qua anh không ngủ đủ, cho nên hôm nay mới nghỉ phép.
Sao cô lại nghĩ đến chuyện từ chối anh, mà chưa kể, cả căn nhà kiểu Trung Hoa cổ kính và tao nhã này vốn dĩ là tài sản của anh.
Nói đến thân phận, anh là chủ, cô là khách, khách không cho chủ ngủ trong phòng ngủ chính là một chuyện quá vô lý.
“Ừ.” Hạ Nghiên Đình nhàn nhạt đáp lời.
Không biết bầu không khí mập mờ tan biến từ khi nào, chỉ chừa lại mùi hương gỗ nhàn nhạt vương vấn.
Thi Họa hơi xấu hổ, cô cúi đầu theo thói quen, không biết nên xử lý thế nào.
Anh vừa tắm rửa xong, chỉ mặc chiếc áo choàng tắm màu xám đậm, đuôi tóc vẫn còn ươn ướt, dáng vẻ lười biếng lại phóng khoáng.
Nhưng gương mặt vẫn nhã nhặn và lịch sự như mọi ngày, làm người khác vô cùng kính nể.
Thi Họa bình tĩnh lại một chút, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, cố gắng đối mặt với anh bình thường nhất có thể.
Bởi vì càng giữ khoảng cách an toàn, cô càng không bị phân tâm, sẽ không nghi ngờ Hạ Nghiên Đình có ý đồ xấu với mình.
Cô chậm rãi đứng lên, cố tỏ vẻ tự nhiên và đúng mực: “Vậy… bây giờ anh có muốn đi ngủ chưa?”
Lúc này còn hơi sớm, cô không chắc đồng hồ sinh học của anh sẽ cho phép anh chìm vào giấc ngủ.
Hạ Nghiên Đình hờ hững liếc nhìn gáy quyển sách trên tay cô: “Nếu được thì cho anh mượn sách để đọc.”
“À, dạ, đương nhiên là được.” Thi Họa vội vàng dẫn anh đi đến kệ sách lớn trong phòng ngủ chính.
Hình như anh cũng có thói quen đọc sách trước khi ngủ, dù sao thì cũng không có gì khiến người ta yên lòng và dễ ngủ bằng yên tĩnh đọc sách.
Phòng ngủ chính rộng lớn, có đầy đủ mọi thứ, giường ngủ, phòng tắm, phòng thay quần áo, phòng làm việc, phòng trà nhỏ.
Kể từ khi dọn vào, Thi Họa rất bận rộn, vẫn chưa sử dụng hết công năng của căn phòng, chỉ thường xuyên sử dụng phòng làm việc.
Phòng làm việc có một kệ sách hình vòm màu đen bằng gỗ hồ đào, cảm giác như kiến trúc thời Trung cổ, Thi Họa đã thích nó từ cái nhìn đầu tiên.
Bởi vì đã quan sát phòng làm việc riêng của Hạ Nghiên Đình trước khi dọn vào ở, cũng đã hỏi ý kiến của anh, biết anh không cần dùng đến, cô mới đặt sách của mình lên kệ sách này.
Sách ở nhà cũ chỉ là một phần nhỏ so với số lượng sách cô đọc gần đây, cho nên khi đặt lên kệ sách cũng chỉ chiếm một phần nhỏ, hiện tại, kệ sách có rất nhiều đồ cổ trang trí do người giúp việc sắp xếp, trông cũng ngăn nắp, không quá dày đặc hay lộn xộn.
Đọc sách là một chuyện tương đối riêng tư, chia sẻ sách cũng cần cảm giác tin tưởng.
Thật ra Thi Họa rất ít khi cho người khác mượn sách, không phải là do cô hẹp hòi, mà là vì cô luôn có thói quen ghi chép vào sách, chia sẻ sách với người khác cũng giống như tiết lộ tâm sự thầm kín của mình.
Cũng may, thời buổi này không có nhiều bạn bè thích đọc sách, còn có sách điện tử, bình thường cũng không có ai hỏi mượn sách của cô.
“Anh xem có quyển nào mà anh hứng thú hay không, cứ tự nhiên.”
Lúc đối mặt với Hạ Nghiên Đình, tự dưng cô lại cảm thấy căng thẳng và sợ hãi.
Chiếc váy ngủ màu xanh thẫm càng làm làn da trên cổ cô trông mịn màng và trắng trẻo hơn, tóc dài mềm mại vén sau tai, gò má hơi ửng đỏ, giống như đóa hoa anh đào đầu tiên nở trên cành, ngoan ngoãn và tươi đẹp dưới ánh trăng tĩnh lặng.
Ánh mắt của anh chợt rung động, nhưng một giây sau đã tan biến, anh kiềm chế bản thân, không nhìn hai cánh hồng đỏ thắm mê hoặc kia nữa.
Thi Họa ngước mắt, cảm thấy người đàn ông trước mặt mình vẫn hờ hững như mọi ngày, chỉ nhàn nhạt nhìn kệ sách, cuối cùng cũng giơ tay, bình thản lấy một quyển.
Thi Họa âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bởi vì anh lấy quyển sách mà cô chưa đọc, cho nên không có ghi chép gì.
Lúc cô định quay người đi, ánh mắt của Hạ Nghiên Đình như ngưng đọng.
Cô giật mình, sau đó thuận theo ánh mắt của anh, không ngờ lại phát hiện anh nhìn vào chiếc hộp cất giữ những bức thư của cô.
Ánh mắt của Hạ Nghiên Đình thâm trầm, như đang nghiên cứu gì đó.
Thi Họa kinh ngạc, dù sao những phong thư cũ này cũng thật sự rất tinh xảo, còn được cô bảo quản kỹ càng suốt mười năm, đến nay vẫn không bị hao mòn, chúng được làm từ giấy chống ẩm thượng hạng, con dấu sáp cũng rất tinh xảo, rõ ràng là từ một người bạn rất quan trọng.
Suy xét tuổi tác và thân phận hiện tại của cô, không hiểu sao một xấp phong thư dày như vậy lại có vẻ hơi mập mờ.
Cô cũng không rõ mình sợ Hạ Nghiên Đình hiểu lầm cái gì, chỉ vội vàng giải thích: “Xấp thư này là từ một người bạn qua thư của em lúc em còn nhỏ, bọn em quen biết qua diễn dàn đọc sách, lúc đó nói chuyện rất hợp nhau, hồi đó em lại mới đến Kinh Bắc, không có bạn bè cùng tuổi, vậy là em viết thư cho bạn ấy, chỉ kéo dài tầm ba năm, lâu rồi bọn em không liên lạc.”
Giọng nói thiếu nữ trong trẻo và êm dịu như tiếng chim hoàng oanh, cô nhỏ giọng giải thích với anh, bầu không khí khó tả dần dần tràn ngập phòng làm việc.
Gương mặt khôi ngô tuấn tú của Hạ Nghiên Đình không bộc lộ cảm xúc nào, anh cũng không lên tiếng, Thi Họa hoàn toàn không nhìn thấu tâm tư của anh.
Nhiều thư như vậy, còn được cất giữ trong những phong bì xa xưa và nhã nhặn thế này, giống như cất giữ thư tình thời thiếu nữ.
Nhưng thật sự không phải…
Cũng tại cô vội vàng thu dọn đồ đạc, không suy nghĩ thấu đáo.
Bởi vì hồi ở nhà cũ, cô ở một mình trong phòng riêng, người khác trong nhà cũng không có hứng thú với đồ đạc cá nhân của cô, cô cất giữ mấy phong thư này trong chiếc hộp thủy tinh theo thói quen, vừa đẹp mắt vừa không bám bụi.
Cứ như vậy, sau khi dọn đến đây, cô cũng không thay đổi thói quen này.
“Người bạn này đến từ Thượng Hải, cũng không biết là nam hay nữ, hồi đó em mới mười mấy tuổi, cũng không để ý lắm, chỉ nghĩ có lẽ người bạn đó lớn hơn em. Mỗi tháng viết thư một lần, được ba mươi, bốn mươi bức thư gì đó, đối với em, tình bạn này rất đáng trân trọng, cho nên em mới cất giữ chúng.”
Cô âm thầm bấm vào lòng bàn tay, thật sự không muốn anh hiểu lầm.
Cũng may, Hạ Nghiên Đình chỉ bình tĩnh liếc nhìn cô, không có cảm xúc nào khác, hình như anh không có hứng thú với chuyện này, chỉ hờ hững ừ một tiếng cho cô bớt khó xử.
Hàng mi của Thi Họa khẽ run rẩy, cô âm thầm thả lỏng.
Hình như anh không để ý lắm, có lẽ cũng không đến nỗi quá nhạy cảm.
Tuổi tác của anh như vậy, bất kể mấy bức thư này là từ đối tượng yêu thầm thời trung học hay là bạn qua thư của cô, có lẽ cũng không phải chuyện quan trọng với anh.
/
Trên chiếc giường ngủ rộng lớn, Hạ Nghiên Đình ngồi bên trái, lẳng lặng lật sách dưới ánh đèn.
Thi Họa vẫn chưa đi ngủ, chỉ tựa lưng vào ghế dài bên cạnh cửa sổ.
Cô vẫn chưa nghĩ ra tối nay mình sẽ ngủ ở đâu.
Mặc dù giường chính rất rộng, hai người ngủ trên đó cũng có thể không đụng chạm nhau.
Nhưng phòng ngủ còn có sofa và ghế dài, rất bất tiện với chiều cao và hình thể của Hạ Nghiên Đình, nhưng đối với cô, như vậy là đủ rồi.
Lẽ ra nên suy nghĩ thấu đáo chuyện này.
Nhưng cô mới lật vài trang sách, suy nghĩ đã trôi xa.
Bởi vì nhắc đến chuyện cũ với Hạ Nghiên Đình, cô không khỏi nhớ tới ngày đầu tiên được ông nội Hạ đưa về nhà cũ.
Năm đó cô mười tuổi, vừa ngây ngô vừa hiểu chuyện.
Lúc ở vịnh Hương Sơn, mặc dù không gặp ba mẹ ba năm, trong lòng cô vẫn thường xuyên nghi ngờ, nhưng ông bà nội, giáo viên, bạn học, ngay cả hàng xóm cũng đều che giấu, chưa kể năm đó, truyền thông qua video còn chưa phổ biến, mãi đến khi ông bà nội lần lượt qua đời, cô mới biết chuyện ba mẹ không còn nữa.
Năm cô sáu tuổi, mẹ Từ Chi Nghê đang đi tìm nguồn cảm hứng ở Thụy Sỹ thì gặp tai nạn ngã cáp treo, qua đời tại chỗ.
Bởi vì cô còn quá nhỏ, sau tai nạn đó, ông bà nội và ba cô che giấu sự thật với cô, ba còn miễn cưỡng tỏ ra vui vẻ ở nhà, cố gắng hết sức làm cô gái nhỏ tin rằng mẹ chỉ đang “quay phim” ở nước ngoài.
Vì đã biết mẹ mình là một diễn viên tài giỏi, từng nhận giải Ảnh hậu Kim Tượng, thường xuyên phải ra ngoài làm việc, đi nước ngoài cũng là chuyện bình thường, cho nên cô chưa từng nghi ngờ.
Cùng năm đó, để cứu một cặp mẹ con, ba Thi Hoài Chương đã vội vàng bẻ lái, tông vào lan can bên mép cầu, sau hai ngày cấp cứu, ông cũng qua đời.
Sau khi ba qua đời, người xung quanh mới hiểu ra, ba quá đau buồn vì mất vợ, tinh thần và tâm lý đều có vấn đề từ lâu, để bảo vệ con gái bé bỏng và tiếp tục kiên cường trước mặt cha mẹ già, ông mới bình tĩnh chịu đựng, thậm chí còn không ngừng làm việc.
Mà ông bà nội đến gần tuổi trung niên mới có con, Thi Họa còn nhỏ xíu, ông bà đã già, luôn phải chịu đựng đủ loại bệnh của người già.
Chịu đựng cảnh con dâu và con trai duy nhất lần lượt qua đời, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ba, bốn năm sau, ông bà cũng ra đi.
Sau khi ông bà nội qua đời, nhà tình thương của vịnh Hương Sơn đã cưu mang cô.
Nhà tình thương do người Bồ Đào Nha mở ra, nơi đó làm công tác cứu trợ, giúp đỡ người gặp nạn, phụ nữ và người khuyết tật, thật ra điều kiện rất đầy đủ, môi trường cũng tốt.
Nhưng vì vịnh Hương Sơn quá nhỏ, dân số cũng ít, đa số những người được nhà tình thương cưu mang là trẻ nhỏ dưới ba tuổi bị bỏ rơi, rất ít trẻ mồ côi cùng tuổi với cô.
Bởi vì thiếu thốn điều kiện tương ứng, nhà tình thương đành phải tìm gia đình nhận nuôi cô càng sớm càng tốt.
Mãi đến năm đó, cô mới phát hiện sự thật từ một nữ tu.
Hóa ra cô đã là trẻ mồ côi.
Trước đây chỉ nhìn thấy trẻ mồ côi trong phim truyền hình của TVB Jade, nhưng chưa từng nghĩ hóa ra mình cũng là trẻ mồ côi.
Vịnh Hương Sơn có rất nhiều nhà từ thiện, cô cũng được đưa đến mấy gia đình nhận nuôi để trải nghiệm thử trong hai ngày cuối tuần, nhưng vì tuổi cô hơi lớn, lại là con gái sắp bước vào tuổi dậy thì, dựa trên luật pháp của vịnh Hương Sơn, điều kiện nhận nuôi tương đối khắt khe, một thời gian dài không tìm được gia đình thích hợp.
Mãi đến khi ông nội Hạ đến đón, cô mới có một mái nhà.
Mặc dù chỉ là con cháu được nhận nuôi, nhưng như vậy đã là may mắn lắm rồi.
Lúc mới đến Kinh Bắc, cô bị mấy đứa trẻ khác trong nhà cũ xem là kẻ xâm nhập, nhưng chuyện này không là gì so với khó khăn mà cô có thể gặp phải nếu vào những gia đình khác.
Cô luôn biết ơn, điều quấy nhiễu cô không phải là tình cảnh bị cô lập.
Mà là mờ mịt về cuộc đời.
Mới mười tuổi, cô đã phải tiễn đưa tất cả người thân của mình.
Không có ông bà nội vẽ nên giấc mơ, rốt cuộc cô cũng thấy rõ số phận đẫm máu của mình.
Cô rất biết ơn lòng tốt của ông nội Hạ, nhưng cũng không hiểu được từ giờ về sau mình sống một mình trên thế giới này thì có ý nghĩa gì.
Không còn người thân nào, sống một mình để làm gì, tại sao không thể đi đến thế giới khác và đoàn tụ với họ?
Mười tuổi, rất nhiều câu hỏi không thể nghĩ ra đáp án.
Cô rất cô đơn, bình thường đi học, về nhà, ăn cơm, làm bài tập như những đứa trẻ khác.
Cô cũng rất ít khi trốn đi để khóc một mình, bởi vì cô biết khóc cũng không có ý nghĩa gì.
Chỉ là cô thường xuyên thất thần.
Có khi vào giờ cơm, có khi vào giờ học, cũng có khi vào lúc ngồi xuống buộc dây giày, đầu óc lại đột ngột trống rỗng.
Nghiêm trọng nhất là cô gặp ảo giác, tưởng mình đã chết.
Quãng thời gian đó, cô thường xuyên ngồi một mình bên chiếc bàn nhỏ trong phòng, viết vội hai chữ “bỏ mạng”.
Có lẽ cô không thật sự muốn như vậy, chỉ là cô quá nhớ người thân yêu của mình.
Mãi đến một buổi tối nọ, cô tan học về nhà, lại nhìn thấy một quyển sách nằm trên chiếc bàn nhỏ của cô.
Là nhật ký quan sát tang lễ.
Hình như nội dung mô tả tập tục an táng ở những vùng đất khác nhau trên thế giới, nhưng cũng là triết lý về cuộc đời, dạy con người cách đối mặt với cái chết.
Cô không biết ai đưa quyển sách này cho cô, nhưng cô đoán là Hạ Hành.
Bởi vì lúc đó, Hạ Hành là người duy nhất nói chuyện với cô ở nhà cũ.
Cô cũng không hỏi, chỉ im lặng đọc sách, ở độ tuổi đó, mặc dù không thể hiểu hết, nhưng cô cũng không thấy khó đọc.
Thậm chí còn giúp cô làm quen với chữ giản thể, giúp cô hòa nhập vào môi trường học tập ở Kinh Bắc nhanh hơn.
Lúc còn ở vịnh Hương Sơn, cô chưa từng đọc sách gì ngoài sách giáo khoa và sách ảnh, bắt đầu từ lúc đó, cô mới phát hiện đọc sách cũng không đến nỗi tệ.
Sau đó cô tự đi tìm sách tương tự.
“Ân Phúc Bình Lặng”, “Khi Hơi Thở Hóa Thinh Không”, “Sau Khi Mẹ Rời Đi”, “Bên Kia Màu Xanh”…
Có lẽ là vì đọc quá nhiều, hoặc có lẽ là dần dần chấp nhận hiện thực của số phận, cô cũng chậm rãi vượt qua, không còn lo lắng chuyện sinh tử, bắt đầu có hứng thú với những loại sách khác.
Lịch sử, ghi chép du lịch, tiểu thuyết, cái gì cô cũng đọc.
Sau khi đọc quá nhiều, cô bắt đầu phát triển nhu cầu giao tiếp, nhưng xung quanh không có bạn, vậy là cô tìm đến người bạn qua thư Rodolphus trên một diễn đàn chia sẻ sách.
Phiên âm tiếng Trung là La Đạo Phu Tư.
Thi Họa cũng đặt tên tiếng Anh cho chính mình, Beverly, Bối Phù Lệ.
Vậy là hai người bắt đầu thư từ qua lại.
Chủ yếu là nói về trải nghiệm đọc sách, nhưng dần dần cũng bắt đầu chia sẻ thêm chuyện hàng ngày.
Chẳng hạn như, thỉnh thoảng Thi Họa lại viết: “La Đạo Phu Tư thân mến, mình sắp thi cuối kỳ nên không có nhiều thời gian đọc sách mới, mình định đợi đến kỳ nghỉ đông sẽ đọc tiếp, chúc cậu thi cử thuận lợi.”
Chẳng hạn như, năm mười hai tuổi, cô đã vui vẻ chia sẻ: “La Đạo Phu Tư, cuối cùng mình cũng được nhận vào trường cấp hai mơ ước của mình, vui quá, chúc cậu ước gì được nấy.”
Cô không biết tuổi tác, trường học, gia đình, thậm chí là giới tính của đối phương.
Mặc dù khả năng cao, cái tên La Đạo Phu Tư thuộc về con trai, nhưng hồi đó, cách đặt tên này rất phổ biến trên diễn đàn, cũng có mấy cô gái dùng tên nam hoặc phi giới tính.
Sau ba năm nói chuyện qua lại, La Đạo Phu Tư viết thư cho cô lần cuối cùng, nói mình bận rộn việc học, sau này không thể trò chuyện với cô được nữa, chúc cô khỏe mạnh, học hành thuận lợi.
Mặc dù hơi hụt hẫng, nhưng Bối Phù Lệ cũng chúc phúc cho anh.
Lúc đó, cô có thể cảm nhận được La Đạo Phu Tư rất bận rộn, dựa trên câu chữ trong thư, cô cũng cảm thấy người đó rất thông thái và hiểu biết, hẳn là đời thực có rất nhiều chuyện cần anh tham gia.
Sau đó thì không trò chuyện, cũng không bao giờ liên lạc lại nữa.
Sau khi cô vào cấp hai, việc học nặng hơn, ông nội Hạ lại sợ cô nghiện Internet, vậy là ông hạn chế nghiêm ngặt thời gian lên mạng, kết quả là cô không tìm bạn qua thư nữa.
Đối với cô, trải nghiệm này rất đặc biệt, cũng rất đáng quý.
Cô luôn quý mến bạn qua thư thuở nhỏ của mình, dù cho đời này có thể không có cơ hội gặp lại nữa.
Nhưng vì thời gian đó trò chuyện về đọc sách, cô mới dần dần hiểu ra, phát hiện chẳng qua cuộc đời chỉ là một trải nghiệm, dù cho không còn người thân, cô cũng nên sống tốt vì bản thân mình, phải tìm mọi cách để làm chính mình hạnh phúc hơn.
Cuộc sống vốn là một loại trải nghiệm, giống như tình bạn của cô và La Đạo Phu Tư, giống như số phận âm thầm tặng cho cô một món quà.
Thi Họa thất thần cầm sách, vô tình liếc mắt về phía giường ngủ.
Dưới ánh đèn leo lắt, mí mắt của Hạ Nghiên Đình khép lại, tĩnh mịch và xa cách, sự nghiêm nghị ban ngày lẳng lặng tan biến, hình như anh đã chìm vào giấc ngủ.
Tư thế ngủ của anh rất nhã nhặn, không nhúc nhích, hít thở nhẹ nhàng, cũng không tạo ra tiếng động nào, mấy lọn tóc trước trán rũ xuống, không có cảm giác lạnh lùng, khó với như mọi ngày.
Ánh sáng dịu dàng chiếu vào gương mặt anh, để lộ đường nét đẹp mắt, cái đẹp yên tĩnh, ngay cả khi ngủ, người đàn ông này cũng giống như một bức họa cổ điển.
Thi Họa vẫn hơi do dự, không biết tối nay nên ngủ trên sofa hay trên giường.
Đánh dấu trang bằng kẹp sách, đặt quyển sách mới đọc được một phần ba lên chiếc bàn nhỏ, đi chân trần trên thảm lông dày, đứng giằng co bên mép giường.
Cô âm thầm nuốt nước bọt, cuối cùng cũng quyết định nhấc chăn lên, nằm nghiêng một bên, bấm điều khiển từ xa, toàn bộ ánh đèn trong phòng ngủ chính lập tức tắt ngóm.
Thi Họa cẩn thận nhích ra mép giường bên phải, nghiêng người nằm xuống.
Trong lòng còn trấn tĩnh bản thân, chỉ là đắp chăn đi ngủ thôi, có gì ghê gớm đâu.
Nằm trên sofa thì có vẻ quá đề phòng, chi bằng cứ bình thản nằm lên giường.
Đêm nay, ánh trăng sáng rực rỡ, nhiệt độ cũng giảm xuống đáng kể, nhưng không hiểu sao chăn trên giường ngủ lại cực kỳ ấm áp.
Bởi vì quá ấm áp, cho nên người ta mới cảm thấy buồn ngủ, sau đó lại chìm vào giấc ngủ yên bình.
Đêm nay không mơ, hình như là đêm ngon giấc nhất kể từ khi Thi Họa chuyển vào Nhạn Tây Ngự Phủ, chiếc giường mềm mại đến mức toàn thân cô thả lỏng, cô hưởng thụ đầy đủ sự bồi bổ mà giấc ngủ mang đến.
Thậm chí cô còn ngủ đến khi tự thức giấc.
/
Tia nắng nhuộm lên bầu trời xanh, lá ngọc lan ngoài sân thấm sương mai, không khí buổi sáng trong trẻo lại lành lạnh.
Vầng sáng màu vàng óng xuyên qua cửa sổ kính, chiếu lên mí mắt đang khép lại của cô, cô lười biếng mở mắt, vươn vai theo thói quen.
Tiếng va chạm nhẹ nhàng, đầu ngón tay mềm mại của cô cảm nhận được hơi nóng thiêu đốt, là nhiệt độ không thuộc về cơ thể cô.
Sự bứt rứt khó tả làm cô tỉnh giấc nhanh chóng, hơi ấm mà đầu ngón tay của cô đã chạm vào làm cô nghi ngờ, còn vô thức v**t v* mấy cái nữa.
Đợi đến khi hai mắt nhìn rõ, cô mở to mắt, thấy khung cảnh xung quanh, cô mới hoảng sợ đến cứng đờ người, chỉ biết nhìn anh không chớp mắt: “Anh, em, sao anh… sao chúng ta lại…”
Gương mặt khôi ngô tuấn tú của anh quá gần gũi, Thi Họa hoảng hốt, đầu óc nhanh chóng nhớ lại chuyện đêm qua.
Hạ Nghiên Đình bước vào phòng ngủ chính, mượn cô một quyển sách, đọc chưa được bao lâu đã ngủ, sau đó cô cũng buồn ngủ, vậy là cô nhấc chăn, nằm xuống giường.
Bởi vì chất lượng giấc ngủ tốt, ký ức trước khi chìm vào giấc ngủ vẫn còn rõ ràng.
Cô nhớ rõ lúc đi ngủ, cô nằm nghiêng một bên, xoay lưng về phía Hạ Nghiên Đình, còn cố tình giữ khoảng cách đúng mực, cẩn thận nằm sát mép giường.
Bây giờ sao lại… thức giấc trong lòng anh.
Mà tay cô còn vòng qua eo anh.
Vậy là vừa rồi cô chạm vào làn da ấm nóng trên bờ eo cường tráng của anh.
Chẳng trách sao cô lại cảm thấy nóng hơn nhiệt độ cơ thể cô…
Qua một đêm yên giấc, da mặt trắng trẻo cũng trở nên hồng hào, giống như được nhuộm màu anh đào nhàn nhạt, đôi mắt long lanh và sinh động của cô trong trẻo như hồ nước, rụt rè và sợ hãi né tránh, bộc lộ sự xấu hổ khó giấu.
Trong đôi mắt yên tĩnh và sâu thẳm của mình, anh lại cảm thấy động lòng.
Môi mỏng hé mở, mặc dù mới thức giấc, nhưng ánh mắt của anh cũng không hề mệt mỏi, hương gỗ lạnh lẽo và thơm mát của anh còn nồng đậm hơn.
Dưới chiếc chăn mềm mại, cái ôm của anh lại tỏa ra cảm giác mê hoặc và u ám.
Thi Họa lắp bắp, chỉ nghe giọng nói lạnh lẽo của anh thong thả hỏi cô.
“Ngủ ngon không?”
Cả người cô cứng đờ, không rõ hôm nay là ngày nào, bởi vì quá hoảng sợ, cô còn không phát hiện hai viên ngọc mềm mại trước người mình vẫn đang áp vào cánh tay anh.
“Cũng, cũng được…” Cô nhỏ giọng ấp úng, chỉ lờ mờ đối phó.
Anh cười khẽ, không thể không châm chọc.
“Bà xã, em làm anh tê tay rồi.”
Chớp mắt một cái, hơi thở nóng hổi của anh tiến đến rất gần cô, ngón tay thon dài và mạnh mẽ của anh nhẹ nhàng v**t v* bờ eo mềm mại của cô, đầu ngón tay còn bóng gió mơn man.
Hơi ấm xuyên qua chiếc váy ngủ mỏng manh của cô, chạm vào làn da cô, hòa vào xương tủy cô, sự ngứa ngáy và tê dại lan tỏa ra khắp người, nhịp tim như nhịp trống.
Thình thịch, thình thịch.
Thi Họa như bị anh thiêu đốt.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng cũng ngủ chung rồi!!! Đừng lo, đừng lo, chuyện gì cũng phải làm từng bước, sẽ nhanh thôi.
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Gương mặt trắng trẻo của Thi Họa đỏ lên, nhiệt độ cơ thể nóng rát từ đầu đến chân, chỉ cảm giác nơi nào cũng hoang đường.
Mặc dù đang ngồi trên sofa, nhưng cô vẫn cảm thấy chóng mặt, đầu óc choáng váng, ngàn vạn cảnh đẹp nhanh chóng lướt qua đầu cô.
Cô chưa từng trải qua chuyện này, đương nhiên là cảm thấy xấu hổ, huống hồ chi đối tượng lại là Hạ Nghiên Đình.
Một người cao quý, không vướng bụi trần như anh, sao có thể làm chuyện đó với cô chứ.
Cô vội vàng dời mắt, không dám nhìn vào mắt anh.
Chật vật một hồi lâu, cuối cùng mới bình tĩnh lại, quyết tâm từ chối khéo.
Bất kể sau này mối quan hệ của họ có trở nên thế nào, bất kể họ có muốn xem cuộc hôn nhân này là sai lầm hay không, tối nay cũng không được…
Cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tinh thần.
Dù cho anh có nhu cầu, họ cũng cần phải trao đổi trước, cô phải bình tĩnh suy xét, cũng phải chuẩn bị tinh thần.
“Hạ Nghiên Đình, em không muốn…” Giọng nói mềm mại hơi chột dạ, cũng hơi run rẩy.
Biên tập viên thời sự bình thường nói năng hùng hồn trên phim trường, giờ phút này lại ấp úng, do dự.
Cô không muốn từ chối quá thẳng thừng, làm cả hai khó xử, phá vỡ tình cảm vợ chồng vốn đã lạnh nhạt của họ cũng không hay.
Nhưng cô biết chính xác cảm xúc trong lòng mình, thật sự không thể ép buộc chính mình làm vậy.
Cô biết rõ mình không né tránh sự thân mật cùng người đàn ông này, mà là né tránh mối quan hệ mập mờ giữa hai người khác giới. Nếu phát triển theo hướng này, rốt cuộc họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, đáp ứng nhu cầu sinh lý của nhau sau cánh cửa đóng chặt, hay là… có lẽ họ có thể phát triển theo hướng tự nhiên, từ vợ chồng giả trở thành vợ chồng thật.
Bởi vì bề ngoài mềm mại, trong trẻo lại lạnh lùng, có lẽ người ta sẽ cảm thấy Thi Họa dịu dàng, dễ bị bắt nạt.
Nhưng trong lòng cô có ý thức cá nhân rất cao, không muốn làm chuyện gì trái lương tâm.
Trong lúc cô đang vắt óc suy nghĩ xem nên từ chối thế nào cho nhẹ nhàng và lịch sự nhất có thể.
Giọng nói hờ hững của anh chậm rãi truyền vào tai cô.
“Phòng ngủ cho khách không trải ga giường, rất bất tiện, hy vọng bà xã có thể chia cho anh nửa chiếc giường.”
Đầu óc đang đang suy nghĩ thật nhanh của Thi Họa đột ngột dừng lại, da mặt ửng đỏ cũng hạ nhiệt độ, cô chậm rãi ngước mắt, đôi mắt trong trẻo lại hoang mang của cô nhìn anh không chớp.
“Không, không có ga giường sao…”
Cô lúng túng, hóa ra đó là lý do anh vào phòng ngủ chính, đơn giản là vì phòng ngủ cho khách không có ga giường.
Nhưng mấy ngày trước anh đã ngủ trong phòng ngủ cho khách, vẫn ổn mà, không nghe anh nói bất tiện.
Có khi nào, sau khi dì Lan và dì Liên chuyển vào, họ cố tình thu gom toàn bộ ga giường trong phòng ngủ cho khách đi giặt sấy rồi không?
Cũng không phải không thể, hai người phụ nữ này cẩn thận và dày dạn kinh nghiệm như vậy, có lẽ họ cố tình làm thế để ngăn hai vợ chồng ngủ riêng.
Chẳng trách sao sáng nay Hạ Nghiên Đình lại ngủ trong phòng làm việc.
Nghĩ vậy, Thi Họa không khỏi áy náy, cô nhỏ giọng nói: “Thì ra là vậy, có lẽ dì Lan cố ý sắp xếp như thế, chắc là tối qua anh không được ngủ đủ, hay là tối nay anh ngủ sớm đi.”
Hóa ra cô có quá nhiều suy nghĩ bậy bạ, lại còn nghĩ quá sâu.
Với một người đứng đầu một công ty niêm yết như Hạ Nghiên Đình, từng giây đều đáng giá, chất lượng giấc ngủ thật sự quan trọng.
Có lẽ đêm qua anh không ngủ đủ, cho nên hôm nay mới nghỉ phép.
Sao cô lại nghĩ đến chuyện từ chối anh, mà chưa kể, cả căn nhà kiểu Trung Hoa cổ kính và tao nhã này vốn dĩ là tài sản của anh.
Nói đến thân phận, anh là chủ, cô là khách, khách không cho chủ ngủ trong phòng ngủ chính là một chuyện quá vô lý.
“Ừ.” Hạ Nghiên Đình nhàn nhạt đáp lời.
Không biết bầu không khí mập mờ tan biến từ khi nào, chỉ chừa lại mùi hương gỗ nhàn nhạt vương vấn.
Thi Họa hơi xấu hổ, cô cúi đầu theo thói quen, không biết nên xử lý thế nào.
Anh vừa tắm rửa xong, chỉ mặc chiếc áo choàng tắm màu xám đậm, đuôi tóc vẫn còn ươn ướt, dáng vẻ lười biếng lại phóng khoáng.
Nhưng gương mặt vẫn nhã nhặn và lịch sự như mọi ngày, làm người khác vô cùng kính nể.
Thi Họa bình tĩnh lại một chút, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, cố gắng đối mặt với anh bình thường nhất có thể.
Bởi vì càng giữ khoảng cách an toàn, cô càng không bị phân tâm, sẽ không nghi ngờ Hạ Nghiên Đình có ý đồ xấu với mình.
Cô chậm rãi đứng lên, cố tỏ vẻ tự nhiên và đúng mực: “Vậy… bây giờ anh có muốn đi ngủ chưa?”
Lúc này còn hơi sớm, cô không chắc đồng hồ sinh học của anh sẽ cho phép anh chìm vào giấc ngủ.
Hạ Nghiên Đình hờ hững liếc nhìn gáy quyển sách trên tay cô: “Nếu được thì cho anh mượn sách để đọc.”
“À, dạ, đương nhiên là được.” Thi Họa vội vàng dẫn anh đi đến kệ sách lớn trong phòng ngủ chính.
Hình như anh cũng có thói quen đọc sách trước khi ngủ, dù sao thì cũng không có gì khiến người ta yên lòng và dễ ngủ bằng yên tĩnh đọc sách.
Phòng ngủ chính rộng lớn, có đầy đủ mọi thứ, giường ngủ, phòng tắm, phòng thay quần áo, phòng làm việc, phòng trà nhỏ.
Kể từ khi dọn vào, Thi Họa rất bận rộn, vẫn chưa sử dụng hết công năng của căn phòng, chỉ thường xuyên sử dụng phòng làm việc.
Phòng làm việc có một kệ sách hình vòm màu đen bằng gỗ hồ đào, cảm giác như kiến trúc thời Trung cổ, Thi Họa đã thích nó từ cái nhìn đầu tiên.
Bởi vì đã quan sát phòng làm việc riêng của Hạ Nghiên Đình trước khi dọn vào ở, cũng đã hỏi ý kiến của anh, biết anh không cần dùng đến, cô mới đặt sách của mình lên kệ sách này.
Sách ở nhà cũ chỉ là một phần nhỏ so với số lượng sách cô đọc gần đây, cho nên khi đặt lên kệ sách cũng chỉ chiếm một phần nhỏ, hiện tại, kệ sách có rất nhiều đồ cổ trang trí do người giúp việc sắp xếp, trông cũng ngăn nắp, không quá dày đặc hay lộn xộn.
Đọc sách là một chuyện tương đối riêng tư, chia sẻ sách cũng cần cảm giác tin tưởng.
Thật ra Thi Họa rất ít khi cho người khác mượn sách, không phải là do cô hẹp hòi, mà là vì cô luôn có thói quen ghi chép vào sách, chia sẻ sách với người khác cũng giống như tiết lộ tâm sự thầm kín của mình.
Cũng may, thời buổi này không có nhiều bạn bè thích đọc sách, còn có sách điện tử, bình thường cũng không có ai hỏi mượn sách của cô.
“Anh xem có quyển nào mà anh hứng thú hay không, cứ tự nhiên.”
Lúc đối mặt với Hạ Nghiên Đình, tự dưng cô lại cảm thấy căng thẳng và sợ hãi.
Chiếc váy ngủ màu xanh thẫm càng làm làn da trên cổ cô trông mịn màng và trắng trẻo hơn, tóc dài mềm mại vén sau tai, gò má hơi ửng đỏ, giống như đóa hoa anh đào đầu tiên nở trên cành, ngoan ngoãn và tươi đẹp dưới ánh trăng tĩnh lặng.
Ánh mắt của anh chợt rung động, nhưng một giây sau đã tan biến, anh kiềm chế bản thân, không nhìn hai cánh hồng đỏ thắm mê hoặc kia nữa.
Thi Họa ngước mắt, cảm thấy người đàn ông trước mặt mình vẫn hờ hững như mọi ngày, chỉ nhàn nhạt nhìn kệ sách, cuối cùng cũng giơ tay, bình thản lấy một quyển.
Thi Họa âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bởi vì anh lấy quyển sách mà cô chưa đọc, cho nên không có ghi chép gì.
Lúc cô định quay người đi, ánh mắt của Hạ Nghiên Đình như ngưng đọng.
Cô giật mình, sau đó thuận theo ánh mắt của anh, không ngờ lại phát hiện anh nhìn vào chiếc hộp cất giữ những bức thư của cô.
Ánh mắt của Hạ Nghiên Đình thâm trầm, như đang nghiên cứu gì đó.
Thi Họa kinh ngạc, dù sao những phong thư cũ này cũng thật sự rất tinh xảo, còn được cô bảo quản kỹ càng suốt mười năm, đến nay vẫn không bị hao mòn, chúng được làm từ giấy chống ẩm thượng hạng, con dấu sáp cũng rất tinh xảo, rõ ràng là từ một người bạn rất quan trọng.
Suy xét tuổi tác và thân phận hiện tại của cô, không hiểu sao một xấp phong thư dày như vậy lại có vẻ hơi mập mờ.
Cô cũng không rõ mình sợ Hạ Nghiên Đình hiểu lầm cái gì, chỉ vội vàng giải thích: “Xấp thư này là từ một người bạn qua thư của em lúc em còn nhỏ, bọn em quen biết qua diễn dàn đọc sách, lúc đó nói chuyện rất hợp nhau, hồi đó em lại mới đến Kinh Bắc, không có bạn bè cùng tuổi, vậy là em viết thư cho bạn ấy, chỉ kéo dài tầm ba năm, lâu rồi bọn em không liên lạc.”
Giọng nói thiếu nữ trong trẻo và êm dịu như tiếng chim hoàng oanh, cô nhỏ giọng giải thích với anh, bầu không khí khó tả dần dần tràn ngập phòng làm việc.
Gương mặt khôi ngô tuấn tú của Hạ Nghiên Đình không bộc lộ cảm xúc nào, anh cũng không lên tiếng, Thi Họa hoàn toàn không nhìn thấu tâm tư của anh.
Nhiều thư như vậy, còn được cất giữ trong những phong bì xa xưa và nhã nhặn thế này, giống như cất giữ thư tình thời thiếu nữ.
Nhưng thật sự không phải…
Cũng tại cô vội vàng thu dọn đồ đạc, không suy nghĩ thấu đáo.
Bởi vì hồi ở nhà cũ, cô ở một mình trong phòng riêng, người khác trong nhà cũng không có hứng thú với đồ đạc cá nhân của cô, cô cất giữ mấy phong thư này trong chiếc hộp thủy tinh theo thói quen, vừa đẹp mắt vừa không bám bụi.
Cứ như vậy, sau khi dọn đến đây, cô cũng không thay đổi thói quen này.
“Người bạn này đến từ Thượng Hải, cũng không biết là nam hay nữ, hồi đó em mới mười mấy tuổi, cũng không để ý lắm, chỉ nghĩ có lẽ người bạn đó lớn hơn em. Mỗi tháng viết thư một lần, được ba mươi, bốn mươi bức thư gì đó, đối với em, tình bạn này rất đáng trân trọng, cho nên em mới cất giữ chúng.”
Cô âm thầm bấm vào lòng bàn tay, thật sự không muốn anh hiểu lầm.
Cũng may, Hạ Nghiên Đình chỉ bình tĩnh liếc nhìn cô, không có cảm xúc nào khác, hình như anh không có hứng thú với chuyện này, chỉ hờ hững ừ một tiếng cho cô bớt khó xử.
Hàng mi của Thi Họa khẽ run rẩy, cô âm thầm thả lỏng.
Hình như anh không để ý lắm, có lẽ cũng không đến nỗi quá nhạy cảm.
Tuổi tác của anh như vậy, bất kể mấy bức thư này là từ đối tượng yêu thầm thời trung học hay là bạn qua thư của cô, có lẽ cũng không phải chuyện quan trọng với anh.
/
Trên chiếc giường ngủ rộng lớn, Hạ Nghiên Đình ngồi bên trái, lẳng lặng lật sách dưới ánh đèn.
Thi Họa vẫn chưa đi ngủ, chỉ tựa lưng vào ghế dài bên cạnh cửa sổ.
Cô vẫn chưa nghĩ ra tối nay mình sẽ ngủ ở đâu.
Mặc dù giường chính rất rộng, hai người ngủ trên đó cũng có thể không đụng chạm nhau.
Nhưng phòng ngủ còn có sofa và ghế dài, rất bất tiện với chiều cao và hình thể của Hạ Nghiên Đình, nhưng đối với cô, như vậy là đủ rồi.
Lẽ ra nên suy nghĩ thấu đáo chuyện này.
Nhưng cô mới lật vài trang sách, suy nghĩ đã trôi xa.
Bởi vì nhắc đến chuyện cũ với Hạ Nghiên Đình, cô không khỏi nhớ tới ngày đầu tiên được ông nội Hạ đưa về nhà cũ.
Năm đó cô mười tuổi, vừa ngây ngô vừa hiểu chuyện.
Lúc ở vịnh Hương Sơn, mặc dù không gặp ba mẹ ba năm, trong lòng cô vẫn thường xuyên nghi ngờ, nhưng ông bà nội, giáo viên, bạn học, ngay cả hàng xóm cũng đều che giấu, chưa kể năm đó, truyền thông qua video còn chưa phổ biến, mãi đến khi ông bà nội lần lượt qua đời, cô mới biết chuyện ba mẹ không còn nữa.
Năm cô sáu tuổi, mẹ Từ Chi Nghê đang đi tìm nguồn cảm hứng ở Thụy Sỹ thì gặp tai nạn ngã cáp treo, qua đời tại chỗ.
Bởi vì cô còn quá nhỏ, sau tai nạn đó, ông bà nội và ba cô che giấu sự thật với cô, ba còn miễn cưỡng tỏ ra vui vẻ ở nhà, cố gắng hết sức làm cô gái nhỏ tin rằng mẹ chỉ đang “quay phim” ở nước ngoài.
Vì đã biết mẹ mình là một diễn viên tài giỏi, từng nhận giải Ảnh hậu Kim Tượng, thường xuyên phải ra ngoài làm việc, đi nước ngoài cũng là chuyện bình thường, cho nên cô chưa từng nghi ngờ.
Cùng năm đó, để cứu một cặp mẹ con, ba Thi Hoài Chương đã vội vàng bẻ lái, tông vào lan can bên mép cầu, sau hai ngày cấp cứu, ông cũng qua đời.
Sau khi ba qua đời, người xung quanh mới hiểu ra, ba quá đau buồn vì mất vợ, tinh thần và tâm lý đều có vấn đề từ lâu, để bảo vệ con gái bé bỏng và tiếp tục kiên cường trước mặt cha mẹ già, ông mới bình tĩnh chịu đựng, thậm chí còn không ngừng làm việc.
Mà ông bà nội đến gần tuổi trung niên mới có con, Thi Họa còn nhỏ xíu, ông bà đã già, luôn phải chịu đựng đủ loại bệnh của người già.
Chịu đựng cảnh con dâu và con trai duy nhất lần lượt qua đời, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ba, bốn năm sau, ông bà cũng ra đi.
Sau khi ông bà nội qua đời, nhà tình thương của vịnh Hương Sơn đã cưu mang cô.
Nhà tình thương do người Bồ Đào Nha mở ra, nơi đó làm công tác cứu trợ, giúp đỡ người gặp nạn, phụ nữ và người khuyết tật, thật ra điều kiện rất đầy đủ, môi trường cũng tốt.
Nhưng vì vịnh Hương Sơn quá nhỏ, dân số cũng ít, đa số những người được nhà tình thương cưu mang là trẻ nhỏ dưới ba tuổi bị bỏ rơi, rất ít trẻ mồ côi cùng tuổi với cô.
Bởi vì thiếu thốn điều kiện tương ứng, nhà tình thương đành phải tìm gia đình nhận nuôi cô càng sớm càng tốt.
Mãi đến năm đó, cô mới phát hiện sự thật từ một nữ tu.
Hóa ra cô đã là trẻ mồ côi.
Trước đây chỉ nhìn thấy trẻ mồ côi trong phim truyền hình của TVB Jade, nhưng chưa từng nghĩ hóa ra mình cũng là trẻ mồ côi.
Vịnh Hương Sơn có rất nhiều nhà từ thiện, cô cũng được đưa đến mấy gia đình nhận nuôi để trải nghiệm thử trong hai ngày cuối tuần, nhưng vì tuổi cô hơi lớn, lại là con gái sắp bước vào tuổi dậy thì, dựa trên luật pháp của vịnh Hương Sơn, điều kiện nhận nuôi tương đối khắt khe, một thời gian dài không tìm được gia đình thích hợp.
Mãi đến khi ông nội Hạ đến đón, cô mới có một mái nhà.
Mặc dù chỉ là con cháu được nhận nuôi, nhưng như vậy đã là may mắn lắm rồi.
Lúc mới đến Kinh Bắc, cô bị mấy đứa trẻ khác trong nhà cũ xem là kẻ xâm nhập, nhưng chuyện này không là gì so với khó khăn mà cô có thể gặp phải nếu vào những gia đình khác.
Cô luôn biết ơn, điều quấy nhiễu cô không phải là tình cảnh bị cô lập.
Mà là mờ mịt về cuộc đời.
Mới mười tuổi, cô đã phải tiễn đưa tất cả người thân của mình.
Không có ông bà nội vẽ nên giấc mơ, rốt cuộc cô cũng thấy rõ số phận đẫm máu của mình.
Cô rất biết ơn lòng tốt của ông nội Hạ, nhưng cũng không hiểu được từ giờ về sau mình sống một mình trên thế giới này thì có ý nghĩa gì.
Không còn người thân nào, sống một mình để làm gì, tại sao không thể đi đến thế giới khác và đoàn tụ với họ?
Mười tuổi, rất nhiều câu hỏi không thể nghĩ ra đáp án.
Cô rất cô đơn, bình thường đi học, về nhà, ăn cơm, làm bài tập như những đứa trẻ khác.
Cô cũng rất ít khi trốn đi để khóc một mình, bởi vì cô biết khóc cũng không có ý nghĩa gì.
Chỉ là cô thường xuyên thất thần.
Có khi vào giờ cơm, có khi vào giờ học, cũng có khi vào lúc ngồi xuống buộc dây giày, đầu óc lại đột ngột trống rỗng.
Nghiêm trọng nhất là cô gặp ảo giác, tưởng mình đã chết.
Quãng thời gian đó, cô thường xuyên ngồi một mình bên chiếc bàn nhỏ trong phòng, viết vội hai chữ “bỏ mạng”.
Có lẽ cô không thật sự muốn như vậy, chỉ là cô quá nhớ người thân yêu của mình.
Mãi đến một buổi tối nọ, cô tan học về nhà, lại nhìn thấy một quyển sách nằm trên chiếc bàn nhỏ của cô.
Là nhật ký quan sát tang lễ.
Hình như nội dung mô tả tập tục an táng ở những vùng đất khác nhau trên thế giới, nhưng cũng là triết lý về cuộc đời, dạy con người cách đối mặt với cái chết.
Cô không biết ai đưa quyển sách này cho cô, nhưng cô đoán là Hạ Hành.
Bởi vì lúc đó, Hạ Hành là người duy nhất nói chuyện với cô ở nhà cũ.
Cô cũng không hỏi, chỉ im lặng đọc sách, ở độ tuổi đó, mặc dù không thể hiểu hết, nhưng cô cũng không thấy khó đọc.
Thậm chí còn giúp cô làm quen với chữ giản thể, giúp cô hòa nhập vào môi trường học tập ở Kinh Bắc nhanh hơn.
Lúc còn ở vịnh Hương Sơn, cô chưa từng đọc sách gì ngoài sách giáo khoa và sách ảnh, bắt đầu từ lúc đó, cô mới phát hiện đọc sách cũng không đến nỗi tệ.
Sau đó cô tự đi tìm sách tương tự.
“Ân Phúc Bình Lặng”, “Khi Hơi Thở Hóa Thinh Không”, “Sau Khi Mẹ Rời Đi”, “Bên Kia Màu Xanh”…
Có lẽ là vì đọc quá nhiều, hoặc có lẽ là dần dần chấp nhận hiện thực của số phận, cô cũng chậm rãi vượt qua, không còn lo lắng chuyện sinh tử, bắt đầu có hứng thú với những loại sách khác.
Lịch sử, ghi chép du lịch, tiểu thuyết, cái gì cô cũng đọc.
Sau khi đọc quá nhiều, cô bắt đầu phát triển nhu cầu giao tiếp, nhưng xung quanh không có bạn, vậy là cô tìm đến người bạn qua thư Rodolphus trên một diễn đàn chia sẻ sách.
Phiên âm tiếng Trung là La Đạo Phu Tư.
Thi Họa cũng đặt tên tiếng Anh cho chính mình, Beverly, Bối Phù Lệ.
Vậy là hai người bắt đầu thư từ qua lại.
Chủ yếu là nói về trải nghiệm đọc sách, nhưng dần dần cũng bắt đầu chia sẻ thêm chuyện hàng ngày.
Chẳng hạn như, thỉnh thoảng Thi Họa lại viết: “La Đạo Phu Tư thân mến, mình sắp thi cuối kỳ nên không có nhiều thời gian đọc sách mới, mình định đợi đến kỳ nghỉ đông sẽ đọc tiếp, chúc cậu thi cử thuận lợi.”
Chẳng hạn như, năm mười hai tuổi, cô đã vui vẻ chia sẻ: “La Đạo Phu Tư, cuối cùng mình cũng được nhận vào trường cấp hai mơ ước của mình, vui quá, chúc cậu ước gì được nấy.”
Cô không biết tuổi tác, trường học, gia đình, thậm chí là giới tính của đối phương.
Mặc dù khả năng cao, cái tên La Đạo Phu Tư thuộc về con trai, nhưng hồi đó, cách đặt tên này rất phổ biến trên diễn đàn, cũng có mấy cô gái dùng tên nam hoặc phi giới tính.
Sau ba năm nói chuyện qua lại, La Đạo Phu Tư viết thư cho cô lần cuối cùng, nói mình bận rộn việc học, sau này không thể trò chuyện với cô được nữa, chúc cô khỏe mạnh, học hành thuận lợi.
Mặc dù hơi hụt hẫng, nhưng Bối Phù Lệ cũng chúc phúc cho anh.
Lúc đó, cô có thể cảm nhận được La Đạo Phu Tư rất bận rộn, dựa trên câu chữ trong thư, cô cũng cảm thấy người đó rất thông thái và hiểu biết, hẳn là đời thực có rất nhiều chuyện cần anh tham gia.
Sau đó thì không trò chuyện, cũng không bao giờ liên lạc lại nữa.
Sau khi cô vào cấp hai, việc học nặng hơn, ông nội Hạ lại sợ cô nghiện Internet, vậy là ông hạn chế nghiêm ngặt thời gian lên mạng, kết quả là cô không tìm bạn qua thư nữa.
Đối với cô, trải nghiệm này rất đặc biệt, cũng rất đáng quý.
Cô luôn quý mến bạn qua thư thuở nhỏ của mình, dù cho đời này có thể không có cơ hội gặp lại nữa.
Nhưng vì thời gian đó trò chuyện về đọc sách, cô mới dần dần hiểu ra, phát hiện chẳng qua cuộc đời chỉ là một trải nghiệm, dù cho không còn người thân, cô cũng nên sống tốt vì bản thân mình, phải tìm mọi cách để làm chính mình hạnh phúc hơn.
Cuộc sống vốn là một loại trải nghiệm, giống như tình bạn của cô và La Đạo Phu Tư, giống như số phận âm thầm tặng cho cô một món quà.
Thi Họa thất thần cầm sách, vô tình liếc mắt về phía giường ngủ.
Dưới ánh đèn leo lắt, mí mắt của Hạ Nghiên Đình khép lại, tĩnh mịch và xa cách, sự nghiêm nghị ban ngày lẳng lặng tan biến, hình như anh đã chìm vào giấc ngủ.
Tư thế ngủ của anh rất nhã nhặn, không nhúc nhích, hít thở nhẹ nhàng, cũng không tạo ra tiếng động nào, mấy lọn tóc trước trán rũ xuống, không có cảm giác lạnh lùng, khó với như mọi ngày.
Ánh sáng dịu dàng chiếu vào gương mặt anh, để lộ đường nét đẹp mắt, cái đẹp yên tĩnh, ngay cả khi ngủ, người đàn ông này cũng giống như một bức họa cổ điển.
Thi Họa vẫn hơi do dự, không biết tối nay nên ngủ trên sofa hay trên giường.
Đánh dấu trang bằng kẹp sách, đặt quyển sách mới đọc được một phần ba lên chiếc bàn nhỏ, đi chân trần trên thảm lông dày, đứng giằng co bên mép giường.
Cô âm thầm nuốt nước bọt, cuối cùng cũng quyết định nhấc chăn lên, nằm nghiêng một bên, bấm điều khiển từ xa, toàn bộ ánh đèn trong phòng ngủ chính lập tức tắt ngóm.
Thi Họa cẩn thận nhích ra mép giường bên phải, nghiêng người nằm xuống.
Trong lòng còn trấn tĩnh bản thân, chỉ là đắp chăn đi ngủ thôi, có gì ghê gớm đâu.
Nằm trên sofa thì có vẻ quá đề phòng, chi bằng cứ bình thản nằm lên giường.
Đêm nay, ánh trăng sáng rực rỡ, nhiệt độ cũng giảm xuống đáng kể, nhưng không hiểu sao chăn trên giường ngủ lại cực kỳ ấm áp.
Bởi vì quá ấm áp, cho nên người ta mới cảm thấy buồn ngủ, sau đó lại chìm vào giấc ngủ yên bình.
Đêm nay không mơ, hình như là đêm ngon giấc nhất kể từ khi Thi Họa chuyển vào Nhạn Tây Ngự Phủ, chiếc giường mềm mại đến mức toàn thân cô thả lỏng, cô hưởng thụ đầy đủ sự bồi bổ mà giấc ngủ mang đến.
Thậm chí cô còn ngủ đến khi tự thức giấc.
/
Tia nắng nhuộm lên bầu trời xanh, lá ngọc lan ngoài sân thấm sương mai, không khí buổi sáng trong trẻo lại lành lạnh.
Vầng sáng màu vàng óng xuyên qua cửa sổ kính, chiếu lên mí mắt đang khép lại của cô, cô lười biếng mở mắt, vươn vai theo thói quen.
Tiếng va chạm nhẹ nhàng, đầu ngón tay mềm mại của cô cảm nhận được hơi nóng thiêu đốt, là nhiệt độ không thuộc về cơ thể cô.
Sự bứt rứt khó tả làm cô tỉnh giấc nhanh chóng, hơi ấm mà đầu ngón tay của cô đã chạm vào làm cô nghi ngờ, còn vô thức v**t v* mấy cái nữa.
Đợi đến khi hai mắt nhìn rõ, cô mở to mắt, thấy khung cảnh xung quanh, cô mới hoảng sợ đến cứng đờ người, chỉ biết nhìn anh không chớp mắt: “Anh, em, sao anh… sao chúng ta lại…”
Gương mặt khôi ngô tuấn tú của anh quá gần gũi, Thi Họa hoảng hốt, đầu óc nhanh chóng nhớ lại chuyện đêm qua.
Hạ Nghiên Đình bước vào phòng ngủ chính, mượn cô một quyển sách, đọc chưa được bao lâu đã ngủ, sau đó cô cũng buồn ngủ, vậy là cô nhấc chăn, nằm xuống giường.
Bởi vì chất lượng giấc ngủ tốt, ký ức trước khi chìm vào giấc ngủ vẫn còn rõ ràng.
Cô nhớ rõ lúc đi ngủ, cô nằm nghiêng một bên, xoay lưng về phía Hạ Nghiên Đình, còn cố tình giữ khoảng cách đúng mực, cẩn thận nằm sát mép giường.
Bây giờ sao lại… thức giấc trong lòng anh.
Mà tay cô còn vòng qua eo anh.
Vậy là vừa rồi cô chạm vào làn da ấm nóng trên bờ eo cường tráng của anh.
Chẳng trách sao cô lại cảm thấy nóng hơn nhiệt độ cơ thể cô…
Qua một đêm yên giấc, da mặt trắng trẻo cũng trở nên hồng hào, giống như được nhuộm màu anh đào nhàn nhạt, đôi mắt long lanh và sinh động của cô trong trẻo như hồ nước, rụt rè và sợ hãi né tránh, bộc lộ sự xấu hổ khó giấu.
Trong đôi mắt yên tĩnh và sâu thẳm của mình, anh lại cảm thấy động lòng.
Môi mỏng hé mở, mặc dù mới thức giấc, nhưng ánh mắt của anh cũng không hề mệt mỏi, hương gỗ lạnh lẽo và thơm mát của anh còn nồng đậm hơn.
Dưới chiếc chăn mềm mại, cái ôm của anh lại tỏa ra cảm giác mê hoặc và u ám.
Thi Họa lắp bắp, chỉ nghe giọng nói lạnh lẽo của anh thong thả hỏi cô.
“Ngủ ngon không?”
Cả người cô cứng đờ, không rõ hôm nay là ngày nào, bởi vì quá hoảng sợ, cô còn không phát hiện hai viên ngọc mềm mại trước người mình vẫn đang áp vào cánh tay anh.
“Cũng, cũng được…” Cô nhỏ giọng ấp úng, chỉ lờ mờ đối phó.
Anh cười khẽ, không thể không châm chọc.
“Bà xã, em làm anh tê tay rồi.”
Chớp mắt một cái, hơi thở nóng hổi của anh tiến đến rất gần cô, ngón tay thon dài và mạnh mẽ của anh nhẹ nhàng v**t v* bờ eo mềm mại của cô, đầu ngón tay còn bóng gió mơn man.
Hơi ấm xuyên qua chiếc váy ngủ mỏng manh của cô, chạm vào làn da cô, hòa vào xương tủy cô, sự ngứa ngáy và tê dại lan tỏa ra khắp người, nhịp tim như nhịp trống.
Thình thịch, thình thịch.
Thi Họa như bị anh thiêu đốt.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng cũng ngủ chung rồi!!! Đừng lo, đừng lo, chuyện gì cũng phải làm từng bước, sẽ nhanh thôi.
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Story
Chương 43
10.0/10 từ 30 lượt.