Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp

Chương 34

325@-

Trong không khí hỗn loạn, mùi tuyết tùng mát lạnh trên người anh bao trùm khắp nơi.


Bồn tắm vừa xả nước, hơi nước tràn ngập trong phòng tắm, nhiệt độ cũng hơi cao một chút, Thi Họa đỏ mặt, không rõ là vì hơi nóng hay là vì cái gì… Giống như một trái đào hồng chín mọng, tươi đẹp, rực rỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể tan chảy thành nước.


Trong trạng thái tỉnh táo, Thi Họa luôn bình tĩnh và lễ phép với người đàn ông này.


Nhưng hiện tại không có vỏ bọc nào, cô chỉ là một thiếu nữ bình thường, vì xấu hổ mà tức giận, lời lẽ còn hơi mè nheo hiếm thấy.


Ngón tay nhỏ nhắn và mềm mại áp lên lồng ngực săn chắc của anh, đẩy anh thật mạnh, cô gấp gáp hối thúc anh: “Hạ Nghiên Đình, anh mau ra ngoài đi.”


Anh không trả lời, vẻ khó xử vừa xuất hiện trên gương mặt khôi ngô tuấn tú cũng biến mất, không để lại dấu vết nào.


Ánh mắt lạnh lùng của anh lẳng lặng nhìn xuống, dời từ gò má đỏ bừng xuống đầu ngón tay run rẩy của cô.


Chân dài sải bước, nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ chính, cũng không có ý định ở lại.


Thấy vậy, cuối cùng Thi Họa cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng đôi mắt đen nhánh của cô vẫn trốn tránh như cũ, cô không dám ngước mắt nhìn thẳng vào anh, lâu thật lâu mới nói được một câu: “Phi lễ vật thị (*), cho nên…  Hạ Nghiên Đình, anh không nhìn thấy gì cả, có đúng không?”


(*) Nghĩa là những gì không phù hợp với lễ nghi thì không nên nhìn, xuất phát từ “Luận Ngữ” của Khổng Tử.


Đêm hôm khuya khoắt, hành lang vắng lặng như tờ.


“Ừ.” Anh đáp lời.


Thi Họa có thể nghe thấy nhịp tim dồn dập của mình, nhưng lại không phát hiện ra ý cười nhàn nhạt trong giọng nói lạnh lùng của anh.


Anh trở về phòng ngủ cho khách như thường lệ, ánh đèn leo lắt trong hành lang chiếu xuống, soi sáng bóng lưng cao ráo và đứng đắn của anh.


Chỉ còn lại một mình Thi Họa phiền muộn.


Cô đóng cửa, vội vàng chạy vào phòng tắm, cầm lấy món đồ màu hồng kia, vùi sâu trong giỏ quần áo, sau đó thất thần đứng đó một hồi lâu.


Vốn dĩ là một món đồ mà cô rất thích, vừa mới mua, rất mềm mại và thoáng khí.


Nhưng bây giờ có nhìn thế nào cũng thấy phiền muộn, sau này không muốn mặc nữa đâu.


Sau khi thu dọn xong, cô lại nằm xuống chiếc giường lớn, nhưng lúc này lại không buồn ngủ.


Nghĩ đến đêm mai có khi phải ở cùng phòng với Hạ Nghiên Đình, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp khó tả.


Thi Họa không khỏi suy nghĩ lung tung, mãi đến khi tiếng điện thoại rung xua tan bầu không khí tĩnh lặng trong phòng ngủ chính.


Cầm điện thoại lên, mở khóa, vào WeChat.


Là tin nhắn của Lương Sắt Hề.


[Trưa mai cô Thi có rảnh không?]


[Trưa mai tôi rảnh, chúng ta có thể bàn bạc chi tiết hơn]


[Tôi sẽ đặt chỗ ở nhà hàng, nếu cô không rảnh, chúng ta cũng có thể hẹn lại ngày khác]


[Xin lỗi, tôi vừa kết thúc một cuộc họp, hy vọng không quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của cô]


[Ngủ ngon]


Cho dù cách một màn hình điện thoại, Thi Họa vẫn có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của Cersei, cô ấy luôn luôn giàu năng lượng như vậy, dù cho bây giờ đã là bốn giờ sáng.


Bận rộn đến tận khuya, có khi ngày mai còn phải dậy sớm, lịch trình này rất phù hợp với Hạ Nghiên Đình.


Lại tưởng tượng lung tung thêm nửa phút.


Cô chậm rãi soạn tin nhắn trả lời:


[Tôi rảnh. Vậy trưa mai gặp lại, chúc ngủ ngon, cô Lương.]



Cô đặt đồng hồ báo thức vào lúc mười giờ sáng, nó vừa vang lên hai tiếng, Thi Họa đã chậm rãi mở mắt, dụi mắt, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.


Sau khi ngồi dậy, vào phòng tắm rửa mặt, thái dương của cô vô cùng đau nhức.


Cô đi pha một ly Americano đậm gấp bốn lần bình thường, chất lỏng vừa lạnh vừa đắng chảy xuống cổ họng cô, cuối cùng cảm giác lờ đờ cũng tan biến, khi không ngủ đủ giấc, cô cũng quen dùng cách thức đơn giản và quyết liệt này để giữ tỉnh táo.


Rất hiệu quả.


Lương Sắt Hề vừa chu đáo vừa nhiệt tình, nhà hàng chỉ cách Đài truyền hình Kinh Bắc hai cây số, thuận tiện cho cô đi thẳng đến đơn vị sau khi ăn xong.


Sau khi đỗ xe, Thi Họa mới phát hiện đây là một nhà hàng Pháp rất nổi tiếng, nghe nói đầu bếp ở đây có sao Michelin, được trả lương rất cao, cô xem trên mạng xã hội, thường thấy người nổi tiếng và ngôi sao mạng ghé đến nơi này.


Nghe nói là rất khó đặt bàn, có thời điểm còn phải đặt bàn trước nửa năm.


Sau khi vào nhà hàng, Thi Họa đi theo nhân viên phục vụ vào bàn, đi ngang qua cửa sổ, cô phát hiện hàng ghế sofa cong cong có tầm nhìn đẹp nhất trong cả nhà hàng được trang trí bằng hoa tươi, trên bàn có hoa hồng, nến, bong bóng và ruy băng.


Hình như trưa nay có người mừng sinh nhật.


Một suy nghĩ lướt qua trong đầu.


Thi Họa ngồi xuống, Lương Sắt Hề cũng đến.


Nhà hàng bày trí theo tông màu nâu cổ điển, bên cạnh cửa sổ có bụi cây xanh um.


Hai người vừa dùng bữa vừa nói chuyện công việc, mọi chuyện diễn ra thuận lợi.


Tính tình Lương Sắt Hề thẳng thắn, trong số những người mà Thi Họa từng gặp gỡ, cô ấy là người dễ nói chuyện nhất, cho nên Thi Họa không khỏi quý mến cô ấy.


Buổi trò chuyện vui vẻ kéo dài đến tận hai giờ rưỡi chiều.


Một cô gái mặc váy cổ vuông ôm sát kiểu Pháp chậm rãi bước vào, nhiều người vây quanh cô ấy, bầu không khí rất ồn ào.


Nhân vật chính của tiệc sinh nhật giữa trưa đã xuất hiện.


“A Hành, không ngờ anh lại đặt chỗ ở nhà hàng Pháp này, em và bạn em từng đặt chỗ hai lần mà không được, cảm ơn anh đã sắp xếp.”


Một giọng nói quen thuộc truyền vào tai của Thi Họa, sau đó, một giọng nói còn quen thuộc hơn lại vang lên.


Là Bạch Tư Nhàn.


“Thanh Uyển, con thích là được rồi.” Vẻ mặt của Bạch Tư Nhàn vẫn nhã nhặn, đoan trang, giọng nói cũng rất dịu dàng.


Từ Thanh Uyển mỉm cười ngọt ngào: “Dạ thích, con cũng rất thích món quà của dì, nhưng nó đắt tiền quá, con không nên nhận mới phải…”


Sắc mặt của Bạch Tư Nhàn hiền lành lại cưng chiều: “Đứa nhỏ này, sắp thành người một nhà rồi, còn khách sáo với dì làm gì?”


Mẹ Từ đứng bên cạnh thẹn thùng nói nhỏ: “Hạ phu nhân, bà mừng sinh nhật con gái tôi đã là niềm vinh hạnh của nó rồi, làm sao nó có thể nhận lấy một món quà đắt tiền như vậy chứ, bà chiều nó quá rồi.”


Đương nhiên Thi Họa chưa từng nghĩ sẽ gặp phải Từ Thanh Uyển ăn mừng sinh nhật.


Nhà hàng Pháp này không có phòng riêng, số lượng thực khách mà họ tiếp đón cũng có giới hạn, tổng cộng chỉ có mười chiếc bàn, có người mừng sinh nhật ở đây cũng không có gì lạ.


Ban đầu cô không để ý, dù cho ánh mắt của Hạ Hành lướt qua cô, sắc mặt của cô cũng không thay đổi chút nào.


Nhà hàng này được bày trí theo phong cách Pháp cổ xưa, không lớn lắm, khoảng cách giữa bàn này với bàn kia không xa, sau khi nhóm Từ Thanh Uyển ngồi vào bàn, họ cũng phát hiện ra sự có mặt của Thi Họa.


Ngoài gia đình ba người của Từ Thanh Uyển, còn có Hạ Hành và Bạch Tư Nhàn, cũng có mấy gương mặt mà Thi Họa không quen biết, hình như là họ hàng của mẹ Từ.


Nhìn thấy Thi Họa, sắc mặt của Bạch Tư Nhàn hơi dao động, nhưng bà ấy nhanh chóng trở về trạng thái bình thường.



Từ Thanh Uyển cũng vậy, không những gương mặt được trang điểm xinh xắn của cô ấy không bộc lộ sự khó chịu, mà cô ấy còn thể hiện sự thân mật với Hạ Hành.


Trên chiếc ghế sofa màu be, chỉ có người đàn ông trung niên điềm tĩnh là không vui.


Người này là ba của Từ Thanh Uyển, đạo diễn nổi tiếng Từ Quán Lâm, từng nhận được giải Sư tử Vàng tại Liên hoan Phim Venice, cũng là cậu ruột của Thi Họa.


Mặc dù đã lâu không gặp cháu gái ruột, nhưng ông ấy cũng không có ý định tiến đến chào hỏi, chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô, rõ ràng sắc mặt của ông ấy lúng túng hơn lúc mới bước vào cửa nhiều.


Lương Sắt Hề đã về nước được một thời gian, từng gặp Hạ Hành ở một sự kiện xã giao, vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra anh ta.


Ban đầu cô ấy không biết về chuyện cũ giữa Thi Họa và Hạ Hành, lần trước nghe Chu Yến Lâm nhắc đến, cô ấy tò mò, sau đó mới tìm hiểu đầu đuôi câu chuyện.


Bao gồm cả chuyện chủ nhà mới, Hạ Nghiên Đình, đứng về phía một cô bé mồ côi như Thi Họa, làm Lương Sắt Hề vô cùng cảm động.


Mặc dù cô ấy không biết Từ Thanh Uyển, nhưng nghe cách họ trò chuyện và tương tác với nhau, cô ấy cũng lờ mờ đoán ra cô gái hôm nay đón sinh nhật chính là người mà Hạ Hành đã dẫn về nhà cũ của nhà họ Hạ, sau đó quỳ gối trước mặt ông cụ Hạ, thề thốt sẽ không kết hôn với người nào khác.


Lương Sắt Hề cẩn thận quan sát sắc mặt của Thi Họa, nhưng vẫn không thể nhìn ra tâm tình của cô, Lương Sắt Hề hỏi dò: “Cô Thi, tôi có chỗ ở nhà hàng này là do bạn tôi nhường cho tôi, tôi nghĩ tiếng tăm của nhà hàng này tốt, lại tương đối gần đơn vị của cô, không ngờ… Không sao, nếu như cô không vui, chúng ta có thể đổi sang nhà hàng khác ngay lập tức, hoặc là bây giờ tôi đặt thức ăn giao đến văn phòng riêng của tôi, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện trong văn phòng?”


Thi Họa đã ăn nhờ ở đậu từ hồi còn nhỏ, người ta càng chu đáo và quan tâm đến cô, cô càng cảm thấy xấu hổ.


Cô chưa từng xem bản thân mình là trung tâm của một mối quan hệ xã giao.


Huống hồ chi họ vừa ăn khai vị, món chính còn chưa lên, thời gian này thật khó xử.


Nghe đến đây, cô vội vàng lắc đầu: “Không sao, chỉ là một bữa ăn thôi mà, tôi không ngại, chúng ta cứ trò chuyện bình thường, Cersei, cô chu đáo quá, không cần phải để tâm đâu.”


Lương Sắt Hề không nói đến chuyện đó nữa, hai người họ bàn chuyện công việc như bình thường, mười mấy phút sau, thấy Thi Họa không có gì khác lạ, cô ấy cũng nhẹ nhàng thở ra.


Nghĩ cũng không phải chuyện gì to tát, dù sao họ cũng đã chia tay được một thời gian, lại lớn lên cùng nhau, ngày nào cũng gặp mặt, hẳn là một cô gái thông minh và tài giỏi như Thi Họa đã vượt qua chuyện này từ lâu.


Chỉ là bạn trai cũ thôi mà, có đáng gì đâu?


Với năng lực và bề ngoài của Thi Họa, sau này muốn tìm bạn trai tốt hơn Hạ Hành cũng không khó.


Ban đầu, họ nói chuyện công việc, buổi phỏng vấn này rất đa chiều, khía cạnh nào cũng cần khai thác sâu.


Nhà họ Lương lập nghiệp từ ngành tài chính, cho nên Lương Sắt Hề đã tiếp xúc với lĩnh vực này từ hồi còn nhỏ.


Nhưng cô ấy đã đi du học từ năm lớp mười, ở nước ngoài cũng phát triển nhiều thú vui, trong đó, hội họa và làm người mẫu là hai thú vui mà cô ấy yêu thích nhất.


Instagram của cô ấy có mấy triệu người theo dõi, một phần là vì sự phát triển của cô ấy trong ngành người mẫu, một phần bắt nguồn từ niềm yêu thích nghệ thuật, đương nhiên cũng có một phần người theo dõi bị thu hút trước những bức ảnh đời thường và phong cách đa dạng mà cô ấy tiện tay chia sẻ.


Lần này về nước, mục tiêu chính của cô ấy là quảng bá Ajilo, thương hiệu xe thông minh mà cô ấy phát triển độc lập.


Lương Sắt Hề đã bắt đầu chuẩn bị cho dự án này từ mấy năm trước, còn bồi dưỡng thêm kỹ năng chuyên môn có liên quan, cũng xem như bản thân cô ấy là kỹ sư chuyên nghiệp trong lĩnh vực công nghệ lái thông minh.


Đề cương phỏng vấn trở nên chuyên sâu hơn, sự ngưỡng mộ của Thi Họa dành cho cô ấy cũng gia tăng.


Nhưng khi chủ đề công việc gần kết thúc, Lương Sắt Hề cũng không kềm lòng được nữa.


Cô ấy bắt đầu chuyển sang chủ đề đời sống, nói vài chuyện ngoài lề, cuối cùng cũng không thể kháng cự cảm xúc của chính mình, cô ấy chỉ biết nhỏ giọng hỏi: “Cô Thi, thật ra tôi muốn hỏi cô một chuyện. Chính là… Hiện tại Hạ Nghiên Đình có bạn gái, hoặc là đối tượng ổn định, hoặc là đối tượng không ổn định nào không?”


Thi Họa vừa múc một muỗng thạch sữa hoa hồng, nghe vậy, cổ tay cô khẽ run rẩy.


Câu hỏi này đột ngột rơi vào đầu cô, chất vấn thân phận của cô.


Thật sự là có trả lời thế nào cũng không thích hợp.


Nhưng trong đôi mắt của Cersei ánh lên tia sáng hy vọng, rõ ràng đang rất mong đợi câu trả lời của cô.


Thi Họa đành phải giả vờ bình tĩnh, trả lời mập mờ: “Có lẽ là không.”


Cô trả lời xong, Lương Sắt Hề càng muốn biết nhiều hơn: “Lúc nào cũng nghe Kinh Khuyên đồn anh ấy không gần gũi với phụ nữ, ngay cả thư ký bên cạnh anh ấy cũng đều là nam, có đúng như vậy không?”


Một cô gái có thông minh thế nào cũng sẽ trở nên bớt ý nhị khi đứng trước một số người và một số việc nhất định.


Trong hiểu biết của Lương Sắt Hề, cô ấy chỉ nghĩ Thi Họa là cháu gái của Hạ Nghiên Đình, không hề biết về mối quan hệ bí mật giữa hai người họ.


Trong lòng Thi Họa không muốn nói dối, nhưng cuộc hôn nhân bí mật này liên quan đến giá cổ phiếu của tập đoàn Hạ Tỳ, đương nhiên không thể công khai trước mặt người khác.


Chuyện Hạ Nghiên Đình không gần gũi với phụ nữ cũng đâu phải là giả.


Cô miễn cưỡng gật đầu: “Hình như là vậy…”


Trong những chuyện khác, Lương Sắt Hề rất bình tĩnh và kiên quyết, nhưng nói đến mộng tưởng tình yêu của con gái, cô ấy cũng cư xử như một thiếu nữ, giọng nói còn hơi thấp thỏm không yên: “Thật ra tin đồn này đã lan truyền nhiều năm, nhưng tôi cũng hoài nghi anh ấy đã có người mình thích.”


Đôi mắt sáng long lanh của Thi Họa nhìn chằm chằm người kia không chớp mắt, vốn dĩ cô muốn kết thúc chủ đề làm cô đau đầu càng sớm càng tốt, nhưng bây giờ lại đến lượt cô tò mò.


“Sao cô lại nói vậy?”


“Tôi và anh ấy là bạn học ở Trường Kinh doanh Harvard, mặc dù chúng tôi không tiếp xúc nhiều, nhưng tôi không nghĩ anh ấy thích đàn ông, anh ấy không thích đàn ông, mà con người đều có cảm xúc, ở Harvard, đa số mọi người đều kết đôi với ai đó, không có có đối tượng lâu dài thì cũng có sexual partner, anh ấy là người sạch sẽ và lẻ bóng. Tôi nghĩ nhất định trong lòng anh ấy đã có người mình thích nên mới như vậy.”


Lương Sắt Hề suy luận theo góc nhìn của bản thân.


Cô ấy đã âm thầm cảm mến Hạ Nghiên Đình từ lâu, cho nên mấy năm qua, bất kể xung quanh có bao nhiêu đàn ông xuất chúng và ưa nhìn theo đuổi, cô ấy vẫn không có ý định yêu đương, thậm chí còn không có hứng thú tìm mối quan hệ ngắn hạn để vui đùa và xả stress.


Bởi vì trừ bỏ Vu Sơn chẳng phải mây (*).


(*) Nguyên văn là “”, phiên âm Hán Việt là “Trừ khước Vu Sơn bất thị vân”, xuất phát từ bài thơ “Ly Tứ Kỳ 4” của Nguyên Chẩn. Ý nói nếu không phải là cái mình thích thì tất cả những thứ khác đều không sánh bằng, cái mình thích mới là tốt nhất.


“Còn một chuyện nữa…” Lương Sắt Hề nhớ lại từng câu từng chữ về chuyện năm đó mà mình đã nghe, “Ở phố Wall hai năm trước, một đối tác Mỹ tình cờ nhìn thấy trong ví của anh ấy có ảnh của một cô gái, tóc đen, mắt to, nghe nói rất giống người Trung Quốc, cô cũng biết văn hóa bên đó tương đối cởi mở, người Mỹ thích đùa, thông tin cũng lan truyền rất nhanh, nhưng trong cộng đồng người Trung Quốc, bọn tôi không bao giờ dám bàn chuyện riêng tư của anh ấy, cho nên thông tin này không được lan truyền rộng rãi trong cộng đồng.”


Ngực trái của Thi Họa đau xót.


Cô cũng không biết tâm trạng của mình lúc này là gì.


Ngẩn người một hồi lâu, cô mới mở miệng, thấp thỏm hỏi lại: “…Chuyện đó xảy ra bao lâu rồi?”


Lương Sắt Hề đảo mắt, không cần nghĩ ngợi: “Cũng chưa lâu lắm, hình như là hai, ba năm trước gì đó.”


Cô ấy không phát hiện Thi Họa ngẩn người, chỉ lầm bầm: “Tôi đoán cô gái Trung Quốc là mối tình đầu của anh ấy, hoặc là người anh ấy yêu mà không có được.”


Thi Họa thất thần một hồi lâu.


Từ khi đăng ký kết hôn, cô chưa từng hỏi chuyện riêng tư của Hạ Nghiên Đình, cũng chưa từng nói đến tình trường trong quá khứ.


Cô tự nhủ họ không phải là vợ chồng thật, cô không có tư cách hỏi anh.


Huống hồ chi Hạ Nghiên Đình rất tôn trọng cô, hai người đều không nói đến chuyện quá khứ, chuyện này nên được xem là quy tắc bất thành văn giữa hai vợ chồng.


Có lẽ Lương Sắt Hề thấy Thi Họa và Hạ Nghiên Đình không tiếp xúc nhiều, chưa kể cô ấy cũng biết Hạ Nghiên Đình mới vừa về nước được mấy tháng, mà Thi Họa lại học ở Kinh Bắc, cô ấy nghĩ hai người họ cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc.


Nhưng cô ấy không nản chí, chỉ nói đến chuyện lần trước Hạ Nghiên Đình tiện đường đưa cô về nhà, Lương Sắt Hề đã kết luận mối quan hệ của hai người tuy không quá gần gũi, nhưng cũng không đến nỗi xa cách.


Mà cô ấy cũng thích tính cách của Thi Họa, xem như kết giao thêm bạn, có một số việc không vội được.


Họ vừa ăn hết hai phần tráng miệng, chủ đề nói chuyện cũng gần kết thúc, chuẩn bị thanh toán.


Nhân viên phục vụ đột ngột cầm hai miếng bánh cherry được cắt gọn gàng đến, lịch sự đặt lên bàn họ.


Dưới ánh mắt tò mò của Lương Sắt Hề, nhân viên phục vụ mỉm cười giải thích: “Đây là bánh sinh nhật mà cô Từ bên kia mời quý khách, là bánh vị cherry do chính tay đầu bếp bánh ngọt người Pháp tại nhà hàng của chúng tôi làm ra, hương vị rất thơm ngon, nếu không ngại, quý khách có thể nếm thử.”


Sắc mặt của Lương Sắt Hề rất phức tạp, cô ấy vô thức nhìn sang Thi Họa, ý muốn thuận theo thái độ của cô.


Dạo này Thi Họa tiếp xúc với chị họ Từ Thanh Uyển mấy lần, có lẽ cũng hiểu được bản tính con người cô ấy.


Đã oan gia ngõ hẹp, cô ấy còn chủ động đưa bánh ngọt sang, như vậy không chỉ thể hiện bản thân mình hào phóng, hiểu chuyện trước mặt mẹ chồng tương lai, Bạch Tư Nhàn, mà còn âm thầm diễu võ dương oai.


Trong lòng Thi Họa vẫn còn nghĩ đến bức ảnh mà Lương Sắt Hề vừa đề cập, không có thời gian để ý đến chiêu trò của Từ Thanh Uyển, đang định phớt lờ chuyện này, ánh mắt lại vô tình nhìn sang Từ Thanh Uyển đang mỉm cười với cô.



Ánh mắt cô ngưng đọng, sắc mặt cũng trở nên mờ mịt hết mấy giây, sau một thời khắc cảm xúc lên xuống ngắn ngủi, cô lại chìm vào sự trống rỗng một hồi lâu.


Lương Sắt Hề chú ý đến sắc mặt của cô, vội vàng lo lắng hỏi han: “Thi Họa, cô có sao không, khó chịu ở đâu à?”


Đôi môi của Thi Họa trắng bệch, ánh mắt trống rỗng, rõ ràng vừa rồi vẫn không sao, vậy mà bây giờ tâm trí lại rối bời, làm người ta đau lòng hết sức.


Lương Sắt Hề không quan tâm đến mặt mũi của Hạ Hành, cô ấy thấp giọng nói: “Không cần, chúng tôi ăn xong rồi, anh cứ trả bánh lại, nói là… màu của mấy trái cherry này quá rực rỡ, làm người ta mất hết khẩu vị.”


“Chuyện này…” Nhân viên phục vụ không lường trước tình huống này, bây giờ lại hơi lúng túng.


Hai miếng bánh cherry được trả lại nguyên vẹn, Từ Thanh Uyển tái mặt, nhưng cô ấy nhớ hôm nay mình là nhân vật chính.


Trước đó Hạ Hành đã nói hôm nay anh ta bận rộn công việc, buổi tối còn phải tham dự một bữa tiệc quan trọng trong ngành ngân hàng, sợ là không thể mừng sinh nhật cô ấy.


Cô ấy năn nỉ rất lâu, rốt cuộc Hạ Hành mới đồng ý dành thời gian nghỉ trưa để mừng sinh nhật cô ấy, buổi tối cô ấy còn đi chơi với mấy cô bạn gái.


Người qua đường chỉ nhìn thấy vinh quang của cô ấy hôm nay, trông giống hệt một cô bé hạnh phúc được bao bọc trong tình yêu của ba mẹ và bạn trai, cho nên người nào cũng nhìn cô ấy bằng ánh mắt ngưỡng mộ.


Đương nhiên cô ấy không thể để lộ điểm yếu trước mặt Thi Họa.


Đành phải cong môi, nhẹ nhàng thở dài: “Chậc, nói thế nào thì em họ vẫn còn oán hận con, cũng không thể trách em ấy được, là do con và A Hành quá tùy hứng…”


Ba cô ấy, Từ Quán Lâm, nghiêm mặt, khẽ nhíu mày, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Thi Họa, nhưng không nói lời nào.


Mẹ Từ là một người phụ nữ dịu dàng và rụt rè, con gái cướp tình yêu của người khác, bà ấy cũng bị mắc kẹt ở giữa.


Một mặt cảm thấy không ổn, một mặt lại cảm thấy đau lòng vì con gái mắc bệnh tim bẩm sinh, biết rõ tuổi thọ của con gái không thể so sánh với người khỏe mạnh, cũng không đành lòng nhìn con gái không được toại nguyện lúc sinh thời.


Mẹ Từ cũng không nói lời nào.


Mà Bạch Tư Nhàn lại mặc kệ con trai mình thấp thỏm không yên, chỉ mỉm cười trấn an: “Không sao, Thanh Uyển, con bé Thi Họa đó thấp kèm từ hồi còn nhỏ rồi, con mặc kệ nó là được, ngoan.”


Từ Thanh Uyển chậm rãi lắc đầu, đôi mắt hoa đào lấp lánh của cô ấy tỏ ra vô tội: “Không thể nói như vậy được, dù sao con cũng có lỗi với em ấy…”


“Con tử tế quá.”


Nghe đến đây, Hạ Hành phiền muộn trong lòng, liên tục nhíu mày, thỉnh thoảng còn giơ tay xem đồng hồ.


Nếu biết Thi Họa cũng ăn tại nhà hàng Pháp này, hôm nay anh ta đã không xuất hiện làm gì.


Có trời mới biết anh ta bất an thế nào.


Rõ ràng là muốn nói chuyện với cô, nhưng lại cực kỳ sợ hãi trước lời cảnh cáo của Diêm Vương sống.



Sau khi tạm biệt Lương Sắt Hề, dạ dày của Thi Họa cuộn trào, không nên lái xe ngay lập tức.


Cô khéo léo nói mình muốn vào nhà vệ sinh, bảo Lương Sắt Hề cứ đi trước.


Lương Sắt Hề tưởng Thi Họa tức giận vì bị bạn gái hiện tại của bạn trai cũ khiêu khích, mặc dù cũng muốn an ủi cô, nhưng lại cảm thấy dựa trên phép lịch sự, mình nên cho người ta ở một mình để tiêu hóa vấn đề.


Cô ấy rời đi trước.


Bầu không khí trong nhà vệ sinh của nhà hàng Pháp rất dễ chịu, còn có hương thơm tươi mát.


Thi Họa ngồi trong buồng thật lâu, cảm giác trống rỗng, thất thần.


Lương Sắt Hề tưởng cô để bụng Từ Thanh Uyển.


Đương nhiên là không có, bây giờ đối diện với Hạ Hành, trong lòng cô cũng không có cảm xúc gì, chỉ xem anh ta giống như người xa lạ.


Là vì bộ quần áo Từ Thanh Uyển mặc hôm nay.


Lúc nhóm người này bước vào nhà hàng, cô đã nhận ra giọng nói của họ, nhưng không buồn nhìn kỹ.


Suốt bữa cơm, cô còn không thèm nhìn Từ Thanh Uyển.


Mãi đến vừa rồi, cô vô tình nhìn thấy chiếc váy mà Từ Thanh Uyển đang mặc, cổ vuông kiểu Pháp, chất vải nhung xưa cũ, ôm sát đường cong của cô ấy, còn có kiểu tóc của cô ấy… và cả chuỗi ngọc trai trên cổ cô ấy.


Cô rất quen thuộc với phong cách diễn viên Liên Cảng xưa cũ này.


Cũng là một trong những tạo hình kinh điển của người mẹ đã qua đời nhiều năm của cô, Từ Chi Nghê.


Người xưa nói cháu gái giống cô, cháu trai giống cậu, xét từ góc độ di truyền học, lời này không phải là không có căn cứ.


Đúng là Từ Thanh Uyển có những đường nét rất giống người mẹ quá cố của cô.


Nhất là với cách ăn mặc hôm nay của cô ấy, Thi Họa cảm thấy lồng ngực khó chịu, không thở nổi, liên tục nhéo vào ngón tay, khớp ngón tay đã trắng bệch.


Cô không rõ rốt cuộc là Từ Thanh Uyển vô tình hay cố ý.



Trong nhà hàng, Bạch Tư Nhàn phát hiện bàn của Thi Họa đã thanh toán xong nhưng vẫn chưa rời đi ngay.


Còn tận mắt nhìn thấy Thi Họa đi về phía nhà vệ sinh.


Mặc dù lần trước Bạch Tư Nhàn bị Hạ Nghiên Đình uy h**p, nhưng trong lòng bà ấy vẫn ôm nỗi oán hận, nhìn thấy Thi Họa đã thoát khỏi vòng kiểm soát của mình mà vẫn sống tốt, bà ấy cảm thấy vô cùng khó chịu.


Bà ấy bình thản nói muốn đi rửa tay, Từ Thanh Uyển không để ý Thi Họa đi đâu, chỉ diễn vai con dâu tốt bụng và chu đáo, chủ động nói muốn đi cùng bà ấy.


Mẹ chồng, nàng dâu hòa hợp, đi thẳng vào nhà vệ sinh.


Không nhìn thấy Thi Họa ở khu rửa tay, Bạch Tư Nhàn đoán cô vẫn còn ở trong buồng.


Sau khi Từ Thanh Uyển ra khỏi buồng, bà ấy tìm cớ đuổi Từ Thanh Uyển ra trước.


Đợi thêm mấy phút nữa, Thi Họa cũng bước ra.


Bà ấy mỉm cười bước đến, ánh mắt vô cùng cay nghiệt: “Cô Thi đây sao, lâu rồi không gặp.”


Thi Họa không có tâm trạng tranh cãi với bà ấy , chỉ lạnh lùng dời mắt, đưa bàn tay trắng trẻo đến gần vòi nước tự động để rửa tay.


Bạch Tư Nhàn không chịu thua, lại vênh váo nói: “Ồ, kiêu ngạo vậy sao, nghĩ mình là vợ của ông chủ gia đình thật đấy à, mày chỉ là một quân cờ trong tay Lão Cửu thôi, trong lòng mày biết rõ tất cả những chuyện này, có đúng không?”


Thi Họa chậm rãi lau tay, sau đó quay mặt sang, chế giễu ngược lại: “Chị họ, đừng ỷ vào tuổi tác mà bỏ qua thân phận của mình, tôi tốt bụng nhắc chị một chuyện, trước giờ chồng tôi trong sạch, không vụ lợi, nếu chị vượt quá giới hạn, chỉ sợ không người nào trong nhà chị gánh chịu nổi hậu quả.”


Làm sao một người thông minh như Bạch Tư Nhàn lại không nghe ra lời uy h**p trong câu từ của cô chứ?


Có phải là đang dùng việc làm ăn và thân phận tương lai của chồng Hạ Cảnh Minh và con trai Hạ Hành để đe dọa bà ấy hay không?


Trong lòng bà ấy cũng sợ hãi.


Dù sao mấy ngày này, có ngốc cũng nhìn ra Hạ Nghiên Đình che chở Thi Họa rất nhiều, giống như Thi Họa thật sự là người phụ nữ của anh.


Nhưng lý trí và tư duy nói với bà ấy rằng chuyện này là không thể.


Không hiểu tại sao Hạ Nghiên Đình và Thi Họa lại đăng ký kết hôn, có lẽ cũng không có ý định công khai, anh chỉ muốn mượn Thi Họa để đạt được thứ gì đó từ ông cụ.


Hai người khác nhau một trời một vực như vậy thật sự có thể trở thành vợ chồng sao?


Thi Họa chỉ là trẻ mồ côi, một khi ông cụ qua đời, cô cũng không còn tạo ra lợi lộc gì.


Hạ Nghiên Đình có điên mới chọn cô làm vợ.


Bạch Tư Nhàn tin vào suy luận logic của mình, bà ấy cắn răng, miễn cưỡng giữ bình tĩnh: “Mày đừng nghĩ ôm gốc cây to là có quyền thế cả đời. Cứ chờ đi, khi ông cụ qua đời, màn kịch của Lão Cửu sẽ kết thúc. Đến lúc đó, mày cũng hết giá trị lợi dụng, mày thật sự nghĩ một người lòng lang dạ sói như Lão Cửu xem trọng cái mạng nhỏ của mày sao?


Trước đây tao có ý tốt, muốn sắp xếp cho mày trở thành phu nhân trong nhà họ Tưởng, nhà họ Tưởng giàu có mấy đời, lại cưới hỏi đàng hoàng, thằng bé Tưởng Bách Hanh ngốc đó say mê mày, mày khăng khăng không chịu, nhất quyết làm chuyện này, tao đợi xem mày tự tìm đường chết như thế nào.”



Đôi môi của Thi Họa hơi tái, nhưng ánh mắt như được nhúng vào băng đá, lạnh lùng lướt qua Bạch Tư Nhàn, không hiểu sao lại làm bà ấy rùng mình.


“Thi Họa, mày…”


Không hiểu sao Bạch Tư Nhàn lại cảm thấy sợ hãi, chuyện này qua hoang đường.


Một đứa con gái nuôi của nhà họ Hạ lại làm bà ấy sợ hãi.


Hai chân của Bạch Tư Nhàn mềm nhũn, nhưng bà ấy vẫn cố gắng chống cự, sải bước ra khỏi nhà vệ sinh trên đôi giày cao gót.


Từ Thanh Uyển cũng không bỏ mặc mẹ chồng tương lai để về bàn một mình, mà lại ngoan ngoãn đứng chờ ngoài cửa một hồi lâu.


Cũng nghe thấy bên trong có tiếng tranh cãi, nhưng ban đầu lại không nghe rõ, cho nên cô ấy không đi vào.


Sau đó, lại nghe Bạch Tư Nhàn gọi tên Thi Họa, cô ấy hoài nghi quay đầu.


Lúc quay đầu còn vô tình chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Thi Họa.


Từ Thanh Uyển không biết Thi Họa và chú Chín của nhà họ Hạ đã đăng ký kết hôn, thấy Thi Họa tỏa ra hơi lạnh, cô ấy vội vàng nhìn sang Bạch Tư Nhàn, nhẹ nhàng nói: “Dì, dì và em họ nói chuyện gì vậy ạ?”


Bạch Tư Nhàn miễn cưỡng trở về dáng vẻ đứng đắn, bình tĩnh nói: “Không có gì, đi thôi.”


Mặc dù căm ghét Thi Họa đến tận xương tủy, nhưng bà ấy cũng biết không thể tiết lộ chuyện Thi Họa và Hạ Nghiên Đình đã đăng ký kết hôn với người ngoài, là Từ Thanh Uyển.


Từ Thanh Uyển thong thả nắm tay bà ấy, hai người họ chuẩn bị rời đi.


Giọng nói lạnh lùng của Thi Họa lại vang lên sau lưng ——


“Từ Thanh Uyển, váy chị mặc trông quen quá, ở đâu ra thế?”


Mũi chân của Từ Thanh Uyển khựng lại, không hiểu sao nghe giọng điệu này của Thi Họa, cô ấy lại cảm thấy sợ hãi.


Nhưng lại nghĩ còn có Bạch Tư Nhàn, trước mặt người lớn, cô ấy không tin Thi Họa có thể làm gì quá đáng.


Huống hồ chi Thi Họa trước giờ vẫn là một trái hồng mềm, người ta muốn nhào nặn thế nào cũng được, chỉ là chủ nhà mới tình cờ có mặt trong lễ đính hôn hôm đó, nếu không có anh, có lẽ Thi Họa đã lặng lẽ chịu đựng.


Nhớ đến đây, Từ Thanh Uyển chậm rãi xoay người, dời ánh mắt xuống, cố tình nhìn chiếc váy trên người mình một lát, sau đó ngước mắt, nhẹ nhàng mỉm cười: “Quen mắt là đúng rồi, không ngờ trí nhớ của em họ lại tốt như vậy, chị mua cái này trong buổi đấu giá ở Christie’s, em họ nhìn xem, có phải là rất vừa vặn với chị không, hửm?”


Đôi mắt đen nhánh của Thi Họa tối lại.


Christie’s.


Hóa ra không phải là do cô nhạy cảm.


Mà nó đúng là di vật của mẹ cô.


Thi Họa lạnh lùng tiến về phía trước, đầu ngón tay nhỏ nhắn và mềm mại dùng một chút lực, phần sắc bén nhất của móng tay cô lướt qua xương quai xanh lộ ra hoàn toàn dưới cổ áo kiểu Pháp.


“Cởi ra.”


Cô khẽ lên tiếng, giọng nói trong trẻo và dịu dàng không lên cao, nhưng từng câu từng chữ rất rõ ràng, tỏa ra hơi lạnh.


Từ Thanh Uyển sợ hãi, không hiểu sao giọng nói lại yếu đi, cô ấy lùi lại mấy bước, run rẩy bất bình: “Tại sao? Đây là món đồ chị mua hợp pháp…”


Gương mặt trái xoan thương hiệu của Thi Họa cũng không có vẻ gì giận dữ, ánh mắt cũng hết sức bình tĩnh.


Nhưng Từ Thanh Uyển và Bạch Tư Nhàn lại chỉ biết nhìn sắc mặt của cô từ từ tối lại, quai hàm mềm mại cũng chậm rãi căng chặt.


Cô quá dịu dàng và thu hút, bề ngoài lại điềm tĩnh và nhẹ nhàng, đúng lý ra không thể làm người khác sợ hãi.


Nhưng không hiểu tại sao họ lại cảm nhận được sự đáng sợ ẩn giấu trong xương tủy của cô.


Hơi quen thuộc…


Hình như Hạ Nghiên Đình cũng cho người ta cảm giác như vậy.


Yên tĩnh, nhưng lại đủ khiến người ta lo sợ.


“Thi Họa, em…”


Từ Thanh Uyển cảm giác bầu không khí có gì đó không đúng, đang định bỏ chạy, nhưng chưa kịp quay đầu, cô ấy đã cảm nhận làn gió lạnh lướt qua, theo sau là tiếng động vang vọng khắp nơi.


“Chát ——”


Cô ấy mở to hai mắt, vô cùng sửng sốt.


Bạch Tư Nhàn cũng giật mình, bà ấy nhìn sang, thấy gò má trắng trẻo của Từ Thanh Uyển đã hằn dấu tay rất rõ ràng.


Màu hồng nhàn nhạt nhanh chóng chuyển sang màu đỏ tươi.


Từ Thanh Uyển chỉ cảm nhận được cơn đau thiêu đốt, giống như xát muối vào vết thương, cô ấy nhục nhã tột độ.


Cô ấy bị Thi Họa tát.


Từng giọt nước mắt nóng hổi lập tức trào ra.


“Dì Bạch…”


Bạch Tư Nhàn cũng sợ hãi, trong lòng hơi hoảng hốt.


Từ khi nào mà cô bé luôn bám đuôi con trai bà ấy lại trở nên tàn nhẫn như vậy?


Thi Họa bình tĩnh tiến đến gần hai người họ hơn, trong khoảng cách ngắn ngủi đó, cô lạnh lùng nói vào tai của Từ Thanh Uyển.


“Chị không xứng.”



Một ngày đầy thăng trầm, nhưng buổi tối Thi Họa vẫn lên sóng như thường lệ.


Cô xuất hiện bình tĩnh trước ống kính, giọng nói rõ ràng, giống như không có chuyện gì xảy ra.


Lên sóng xong lại lái xe về Nhạn Tây Ngự Phủ.


Trên đường đi, Thi Họa làm công tác tư tưởng cho bản thân.


Dì Lan và dì Liên đã đến, tối nay cô phải ngủ chung giường với Hạ Nghiên Đình.


Mà đâu chỉ có như vậy, ngoại trừ những đoạn không thể nhìn thấy sau cảnh cửa đóng, cô còn phải thể hiện nhiều phương diện khác trong vở kịch này.


Đúng rồi, phải nhập vai.


Cô vừa bước vào cửa biệt thự, dì Liên đã cười híp mắt bước ra, cầm lấy túi xách trên tay cô.


“Tiểu Họa về rồi, chắc là công việc vất vả lắm, vừa rồi mọi người đã xem bản tin nửa đêm đấy.”


Dì Lan cũng lên tiếng: “Bé cưng lên tivi thật xinh đẹp, nếu không phải dì đi ngủ sớm, đêm nào dì cũng xem rồi.”


Nghe họ khen ngợi, Thi Họa đỏ mặt, cô nhẹ nhàng nói: “Trễ rồi, sao hai dì còn chưa đi ngủ, xem thời sự làm gì ạ?”


“Không phải là hai dì muốn xem, con hỏi chồng con đi.”


Tự dưng lại nghe thấy từ “chồng” sắc bén và đường đột này.


Trong lòng Thi Họa run rẩy, ánh mắt lại vô tình đối diện với Hạ Nghiên Đình đang ngồi trên ghế sofa.


“Phải đấy, Tiểu Họa, con xem, tivi còn chưa chuyển kênh, có lẽ Cửu gia là fan cứng của con đấy.”


Người đàn ông ngồi trên ghế sofa bắt chéo chân, sắc mặt bình tĩnh, anh bóng gió nhìn cô một hồi, sau đó lại nhẹ nhàng lên tiếng: “Có đói không, hai vị đầu bếp này đã chuẩn bị thức ăn khuya cho em đấy.”



Hôm nay, tâm tình của Thi Họa ngột ngạt và đắng ngắt, nhưng nhìn thấy góc mặt nghiêm nghị và nhã nhặn của anh, cô lại ngẩn người nhìn anh chằm chằm hết mấy giây, lâu thật lâu cũng không thể dời mắt.


Sau khi hoàn hồn, cô mới thấp giọng trả lời: “Đúng là hơi đói, làm phiền dì Lan và dì Liên rồi, hai dì đã lớn tuổi, sau này hai dì cứ đi ngủ sớm, đêm hôm khuya khoắt mà còn nấu ăn sẽ mệt lắm.”


Hai vợ chồng vào phòng ăn, dì Lan bắt đầu nói chuyện không ngừng một hồi.


“Hai đứa đều bận rộn, phải ăn nhiều, ăn thật bổ dưỡng mới được, dì tận dụng mấy ngày này để điều chỉnh lại thực đơn cho các con, sau này cố gắng ăn hai bữa ở nhà, không được ăn qua loa cho xong bữa.”


Phòng ăn có đèn chùm cổ điển màu trắng.


Nhưng bây giờ lại không bật lên.


Chỉ có đèn tường màu cam chiếu sáng mờ mịt, trên bàn ăn có mấy cây nến cao thấp khác nhau đang cháy, ánh nến lập lòe biến bữa ăn khuya bình thường trở thành bữa ăn tình nhân trong ánh nến.


Tự dưng Thi Họa đã hiểu thành ý của hai người phụ nữ kia.


Hình như Hạ Nghiên Đình nói đúng, có lẽ dì Liên thật sự là gián điệp mà ông nội đã sắp xếp. Về phần dì Lan, có lẽ là vì biết Hạ Nghiên Đình kiêu ngạo, lạnh lùng, bà ấy cũng muốn giúp.


Thi Họa không rõ trong lòng mình cảm thấy bất lực hay chua chát.


Nhưng cô đã nhập vai.


Bình thường không có chuyện gì, cô sợ nhất là nói dối gạt người.


Không ngờ hôm nay tâm trạng không tốt, cô lại trở thành diễn viên xuất sắc.


Suốt bữa ăn này, thỉnh thoảng cô lại gắp thức ăn cho Hạ Nghiên Đình, còn chủ động bắt chuyện, liến thoắng không ngừng, không khác nào một cặp vợ chồng son đang trong thời kỳ trăng mật.


Mà lúc cô chủ động và nhiệt tình như vậy, Hạ Nghiên Đình cũng không hề từ chối cô.


Hình như anh cũng bị cô kéo vào vai diễn, đôi mắt sâu thẳm và cô độc của anh dần dần trở nên mập mờ và gợi cảm, bầu không khí này sắp nhấn chìm hai người giúp việc già rồi.


Dì Lan để lại một chai rượu dương mai mà bà ấy tự ủ để hai vợ chồng nếm thử, còn bà ấy thì viện cớ phải dọn dẹp nhà bếp để rời đi.


Dì Liên cũng đã biến mất tăm không biết từ lúc nào.


Khán giả đã giải tán.


Thi Họa quá nhập tâm vào vai diễn, tạm thời chưa thoát ra được.


Cô uống mấy ly rượu dương mai chua chua ngọt ngọt, cảm thấy ngon miệng, giải khát, cực kỳ dễ uống.


Dưới ánh đèn vàng leo lắt, cô cảm thấy gò má của mình nóng lên vô cớ, lại nhỏ giọng nỉ non: “Rượu dương mai này ngon ngọt quá, ông xã, sao anh không nếm thử?”


Cách xưng hô mập mờ phát ra từ miệng cô, đồng tử của anh co lại, ngón tay đang giữ lấy ly rượu run lên, sự tê dại truyền từ đầu đến chân.


Tâm trí của anh rối bời, nhưng đôi mắt sâu thẳm như hồ nước vẫn lạnh lùng như cũ.


Anh giữ dáng ngồi đứng đắn, lịch sự, giống như một vị thần Phật không thể nào bị lay chuyển.


Hơi thở yên tĩnh của anh càng lúc càng nặng nề hơn.


Hạ Nghiên Đình đã sớm phát hiện ra, tối nay cô che giấu tâm tư gì đó.


Thật ra không chỉ là tối này, mấy ngày trước, lúc gương mặt nhỏ trắng trẻo của cô đối diện với anh, nó bộc lộ ra sự xa cách nặng nề.


Anh không rõ lý do, chỉ hoang mang trong lòng, cũng không nỡ chất vấn.


Một cô gái yêu sự nghiệp vừa bước vào xã hội, đương nhiên sẽ gặp khó khăn trong công việc, Thi Họa không muốn nhắc đến, anh cũng không có ý định can thiệp.


Giữ im lặng trước những nỗi lòng mà cô không muốn bày tỏ chính là sự tôn trọng mà anh dành cho cô.


Nhưng trạng thái của Thi Họa tối nay còn kỳ lạ hơn.


Thỉnh thoảng cô lại đưa tay chạm vào gương mặt nóng bừng của mình, sau đó lại nói gì đó không rõ từ.


Trong men say, cả người cô nóng lên vô cớ, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất, chính là ra ngoài hóng gió.


Thậm chí còn không quan tâm “ông xã” đối diện đã no hay chưa, cô đột ngột đứng dậy, động tác dứt khoát, suýt nữa đã lật đổ bàn ăn.


Bắp chân nhỏ nhắn và trắng trẻo của cô mềm nhũn, bước chân lảo đảo, cô không hề biết rượu dương mai ngọt ngào và giải khát này thật ra được ủ từ rượu trắng 42 độ suốt một tháng trời.


Cô chỉ nghĩ mình mệt mỏi, muốn ra ngoài sân hít thở không khí trong lành, sau đó nằm xuống chiếc giường lớn rồi chìm vào giấc ngủ.


Hạ Nghiên Đình chú ý đến trạng thái kỳ lạ của cô, mùi rượu nhàn nhạt len lỏi vào khoang mũi của anh, nhìn thấy gò má ửng đỏ của cô, anh cũng lờ mờ đoán ra gì đó.


Anh đứng lên, chân dài sải bước đuổi theo cô, đỡ cô đi.


Cô càng lúc càng hỗn loạn, đôi mắt bình thường long lanh lại trong trẻo, giờ đây cũng trộn lẫn cùng bao nhiêu cảm xúc tồi tệ, sự chua xót tích lũy qua mấy ngày, hôm nay cũng dâng trào mãnh liệt, sinh ra cơn phẫn nộ bất cần đời.


Thân thể mềm mại và mảnh mai ngã vào lòng anh.


Hương gỗ mát lạnh quen thuộc vương vấn trong khoang mũi của cô, cô vô thức dang tay, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mạnh mẽ của anh.


Cô không có ý nghĩ gì khác, chỉ muốn giữ cho mình đứng vững mà thôi.


“Thi Họa, em say rồi.” Hạ Nghiên Đình khẽ nhíu mày, giọng nói trầm thấp và lạnh lùng nghiêm nghị nhắc nhở cô.


Nhưng giây tiếp theo, giống như cô vừa nghe một chuyện không vui, chóp mũi ửng đỏ của cô chun lại ghét bỏ, cô miễn cưỡng đứng vững, nhẹ nhàng lầm bầm: “Nói bậy, em không uống rượu, làm sao say được, huống hồ chi tửu lượng của em tốt như vậy…”


“Em, em uống Tequila cũng có thể làm chuyện lớn!”


Sắc mặt của anh cứng đờ, anh nghẹn họng.


Hơi thở của anh rất đều đặn, nhưng nhiệt độ cơ thể lại cao hơn bình thường rất nhiều.


Rõ ràng là không say, vậy mà lại bị men say của cô truyền qua.


Anh nhíu mày, nghiêm túc và kiềm chế.


Đột nhiên lại bật cười, giống như bị hồ ly nhỏ mê hoặc, anh nhẹ nhàng đưa tay véo má cô, dịu dàng như một giọt nước chảy trên da mặt.


“Hay quá nhỉ, em làm chuyện lớn gì?”


Thi Họa cảm thấy đầu óc mình đau nhức, cô nhíu mày, ra sức lắc đầu qua lại, nhưng không thể xoa dịu được cơn đau, chỉ cảm thấy chóng mặt hơn.


Cô cúi đầu, hai chân còn trở nên yếu ớt hơn, không thể đứng vững được nữa, còn nhỏ giọng lầm bầm: “Hừ, tại sao em lại phải, phải nói với anh…”


Cả người cô lắc lư, Hạ Nghiên Đình đành phải ôm cô thật chặt, giọng nói cũng hơi bất lực, sự lạnh lẽo thường ngày phai nhạt một chút: “Đừng nói nữa, về phòng nghỉ ngơi trước đã.”


Anh đỡ cô đi về phía thang máy.


Thi Họa ra sức giãy dụa: “Không, không đi thang máy đâu, hỏng, thang máy hỏng rồi.”


Cô gái say mèm không chịu đi thang máy, nhất quyết đòi đi thang bộ, nhưng hai chân đứng còn không vững, đành phải rúc vào lồng ngực rộng lớn của anh như một con gấu túi mệt rã rời.


Bây giờ, mái tóc đen dài mềm mại cũng rối tung, để lộ ra gương mặt ửng hồng ngây thơ và đôi mắt lệ chi sáng long lanh, nhìn vào là thấy hồn nhiên và đơn thuần.


Cô đã hai mươi mốt tuổi, đứng giữa sự trẻ trung và trưởng thành.


Thân thể mềm mại không xương cọ vào lòng anh.


Cọ đến mức thần thánh cũng phải bỏng rát.


Chiếc cổ thon nhỏ của cô ngả lên vai anh, mùi đàn hương tĩnh mịch của anh mê hoặc tâm trí của cô, cô đưa mũi ngửi ngửi mùi hương dễ chịu trên cổ anh mà không biết xấu hổ.


Chóp mũi mềm mại cọ vào cổ anh, có đôi lúc lại chạm vào yết hầu sắc bén và đầy đặn của anh, cô không hoảng hốt chút nào, cũng không biết bản thân mình rơi vào nguy hiểm, chỉ nhỏ nhẹ nỉ non:


“Hạ, Hạ Nghiên Đình, anh thơm quá…”


Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Story Chương 34
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...