Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp

Chương 35

154@-

Bị đụng chạm, yết hầu của anh trượt xuống, anh đang ôm cô đi cũng phải dừng bước, trong hành lang u ám, bầu không khí mập mờ đã lên men đến mức làm người ta đỏ mặt, tim đập nhanh.


Nhưng cô gái say mèm mê man hoàn toàn không ý thức được bầu không khí nguy hiểm, vẫn cọ không ngừng.


Chóp mũi ấm áp và mềm mại của cô chạm vào cổ anh, giống như cái chạm thân mật của động vật nhỏ, ngây thơ và không có ý đồ xấu, nhưng đối với một người đàn ông có thân thể bình thường, cái chạm này giống như sự đe dọa đến mạng sống của anh.


Ngọn lửa mà cô châm ngòi cháy bừng bừng bên trong cơ thể anh, sự xâm phạm này giống như rút tơ khỏi một con tằm đang thâm nhập vào lý trí của một vị thần thánh.


Mãi đến khi có người kinh ngạc lên tiếng giữa hành lang trống trải:


“Hả, có chuyện gì thế?”


Dì Lan định chừa lại không gian cho hai vợ chồng son, trước đó đã lấy cớ dọn dẹp nhà bếp để đi ra ngoài, bây giờ định quay lại bưng thêm thức ăn lên cho hai người họ, không ngờ chưa vào đến phòng ăn đã gặp họ ở nơi này.


Có lẽ giọng nói chất phác của bà ấy đã cắt ngang quá trình lý trí bị xâm chiếm của cô.


Ánh mắt của Hạ Nghiên Đình hạ nhiệt một chút, nhiệt độ cơ thể anh nãy giờ tăng lên liên tục, bây giờ cũng giảm xuống, giọng nói của anh vẫn bình tĩnh và kiềm chế như bình thường: “Cô ấy tham ăn, đã uống rất nhiều rượu dương mai ạ.”


Dì Lan ngạc nhiên chớp mắt, sau đó hoàn hồn, bà ấy chạy vào phòng ăn, thấy chai rượu màu xanh đã cạn đáy.


Bà ấy không khỏi mỉm cười vui vẻ: “Sao lại uống nhiều thế, cái này được ủ bằng rượu trắng 42 độ, tuy cho nhiều đá, nhưng cũng sẽ làm người ta say, con bé ngốc này…”


Bà ấy vô thức ngẩng đầu nhìn Hạ Nghiên Đình, chỉ thấy sắc mặt của anh hơi u ám, hình như là thật sự lo lắng cho tình trạng của cô.


Dì Lan vội vàng mỉm cười xin lỗi: “Chuyện này là lỗi của dì, tại dì không nói rõ ràng, cũng may rượu này chất lượng, không làm tổn thương dạ dày, chỉ hơi mạnh một chút thôi, Cửu gia, mau đưa con bé về phòng nghỉ ngơi đi, dì đi nấu trà giải rượu, lát nữa sẽ mang lên cho các con… mang lên phòng ngủ chính.”


Nói giữa chừng, bà ấy bị líu lưỡi, sau đó lại bóng gió sửa lời.


Gương mặt lạnh lùng của Hạ Nghiên Đình vẫn tĩnh lặng như mặt nước, đứng trước lời chế giễu không hề che giấu của dì Lan, anh vẫn không dao động.


Ngược lại, cô gái nhỏ nghịch ngợm trong lòng anh lại nhanh nhảu ngẩng đầu, gương mặt trắng trẻo đỏ bừng vì say, thấy dì Lan còn cong môi cười, rõ ràng là sắp bất tỉnh rồi, vậy mà vẫn nhớ phép tắc, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi han bà ấy: “Dì, dì Lan, sao dì còn chưa ngủ nữa, trễ, trễ rồi…”


Dì Lan vừa thương cảm vừa buồn cười, không khỏi dỗ dành cô: “Được, được, được, lát nữa dì đi ngủ, bé cưng về phòng nghỉ ngơi đi.”


Thi Họa say mèm, lúc mỉm cười trông còn ngây thơ hơn, khi Hạ Nghiên Đình ôm cô lên lầu, cô cũng đàng hoàng hơn trước đó, ngoan ngoãn tựa đầu lên vai anh, lâu thật lâu cũng không nhúc nhích.


Cũng không biết là cô đã tỉnh rượu một chút hay là càng say hơn.


Hạ Nghiên Đình không đoán được tình trạng của cô, chỉ cảm thấy cô có thể giữ trạng thái không lộn xộn, yên tĩnh như mọi ngày đã là tốt rồi.


Sau khi lên lầu, anh mở cửa phòng ngủ chính, sải bước đi vào, chuẩn bị đặt cô xuống chiếc giường lớn.


Cô bé đang tựa lên vai anh đột ngột ngẩng đầu, mở miệng làu bàu: “Nóng quá… Muốn ra ngoài ban công, anh có thể ra ban công hóng gió với em được không?”


Lúc có men say, Thi Họa hơi khó chịu, có vẻ phiền muộn, bất an, cô ít khi uống rượu mạnh như vậy, cơ thể không quen với nồng độ cồn cao, cho nên phản ứng tương đối mạnh.


Lúc này, khả năng thích ứng của cơ thể đã đạt đến điểm cân bằng, không còn dao động nữa, chỉ là đầu óc hơi mơ màng, cơ thể nóng bừng, phản ứng mang tính bản năng nhất chính là muốn hít thở không khí trong lành.


Hạ Nghiên Đình rũ mắt nhìn người trong lồng ngực của mình, mặc dù giọng nói trầm thấp vẫn nghiêm túc, nhưng lại bộc lộ một chút xíu nuông chiều: “Uống rượu mà trúng gió dễ bị đau đầu, anh giảm nhiệt độ điều hòa cho em có được không?”


Thi Họa ngơ ngác nhìn anh chằm chằm, đôi mắt đen nhánh và trong trẻo của cô như có một làn sương bao bọc, cô thẫn thờ chớp mắt, say quá nên không hiểu ý anh.


Nhìn chằm chằm hết mấy giây.


Hạ Nghiên Đình bất lực nhíu mày.


Cuối cùng anh cũng hiểu, cô đâu có dấu hiệu tỉnh rượu, rõ ràng là còn say hơn trước.



Cô ngơ ngác nhìn anh chằm chằm, không hề hài lòng với lời đề nghị của anh, mặc dù cũng không biết nói gì, nhưng phản ứng của cô đã đủ rõ ràng.


Hạ Nghiên Đình lặng lẽ thở dài, không biết mình lấy đâu ra sự kiên nhẫn.


Ôm cô trong lòng, anh bước thẳng ra cửa ban công, mở cửa đi ra.


Gió đêm hè xen lẫn hơi lạnh ẩm ướt, âm thầm xua tan hơi nóng ban ngày, chậm rãi lướt qua mặt, mơn man mái tóc đen nhánh của Thi Họa.


Đuôi tóc mềm mại lướt qua cổ anh, mang theo mùi dầu gội cam chanh hòa quyện cùng hương rượu dương mai ngọt ngào, làm cho người ta hơi tê dại.


Anh cúi người đặt thân thể mềm mại trong lòng xuống chiếc ghế mây ngoài ban công, sợ cô không thoải mái, anh còn lấy tấm chăn len trên sofa trong phòng lót cho cô.


Mọi thứ đều được sắp xếp thỏa đáng vì cô.


Hạ Nghiên Đình nhẹ nhàng nâng bàn tay mềm mại của cô, đặt lên tay vịn của chiếc ghế mây, nghiêm túc nhắc nhở cô: “Vịn chặt vào, đừng để bị ngã.”


Dường như cô hiểu lời này, vậy là lại ngoan ngoãn gật đầu, gió đêm mát lạnh thổi qua, rốt cuộc nụ cười thỏa mãn cũng xuất hiện trên môi cô.


Rõ ràng là rất hài lòng, cô đá dép lê ra, cong gối gác chân trần lên ghế, giống hệt như mèo con lười biếng lại quấn người.


Nhưng dáng vẻ này quá ngây thơ, làm người ta không thể không vươn tay v**t v*.


Chỉ là anh lạnh lùng quen rồi, ý nghĩ vừa thoáng qua đã biến mất, anh không chỉ không vươn tay mà còn nhanh chóng đứng lên, liếc cô từ trên cao, đột nhiên lại tự giễu mình.


Đã biết say rượu mà trúng gió là hại sức khỏe, không nên dung túng.


Nhưng anh vẫn chiều lòng cô, nhìn cô lười biếng hưởng thụ gió mát.


Kể từ khi trường thành, anh chưa từng cho phép bản thân uống rượu vô độ, càng không bao giờ say rượu, anh không bao giờ chạm vào những thú vui phù phiếm, dù cho chỉ là để xả stress.


Anh biết rõ mình đã bỏ lỡ mười sáu năm đầu tiên của cuộc đời, thua xa bạn bè cùng lứa, sau khi rời khỏi vịnh Hương Sơn, ngày nào anh cũng phải nỗ lực gấp mười lần.


Cho nên không có thời gian nghỉ ngơi, cũng không có thời gian vui chơi.


Càng không cho phép bản thân mình phóng túng vì bất cứ dao động nào trong cảm xúc.


Ngay cả hút thuốc lá cũng giới hạn số lượng, chênh lệch thời gian ngủ mỗi ngày cũng không quá năm phút, làm sao có thể cho phép bản thân mình phòng túng một giây nào, đêm khuya hóng gió càng vô lý hơn.


Duy nhất chỉ vì cô, chuyện gì cũng có thể dung túng.


Anh chỉ muốn thấy cô vui vẻ.


Nhưng khung cảnh trước mắt không hoàn toàn giống như nguyện vọng của anh.


Cô gái nhỏ ôm đầu gối, cuộn người trên chiếc ghế mây lót chăn len, cũng không biết cô đã ngẩng đầu ngắm trời đêm vô tận từ lúc nào.


Đêm nay không có sao, chỉ có màn đêm nồng đậm, giống hệt như làn sương che phủ trái tim của cô, làm người ta khó thở hết sức.


Ngọn gió đơn độc và mát lạnh thổi qua, nhất định là vì gió quá mạnh, hàng mi dày mới run rẩy, mấy giọt nước mắt đột ngột chảy xuống.


Cô không khóc, cũng không sụt sùi, giống như nước mắt sinh lý tự tuôn ra, đầu óc cô không thể khống chế chúng.


Đôi mắt đen nhánh và thuần khiết đó không chứa đựng điều gì, giống như đã mất đi điểm nhìn, hoặc giống như cô không thể gặp người mà mình muốn gặp.


Bàn tay trắng trẻo của anh cứng đờ, nụ cười nhàn nhạt như dừng lại trên môi.


Đôi mắt sạch sẽ khẽ rũ xuống.


Tựa như hồ sâu, lặng lẽ che giấu sự tàn nhẫn lạnh lùng.



Phải rất nỗ lực mới có thể đè nén cơn giận đó.


Sau một hồi lâu, anh cũng đưa tay xoa tóc cô, giọng nói để lộ sự dịu dàng mà anh chưa từng thể hiện trước mắt người đời: “Ai làm em ấm ức?”


Thi Họa ngước cằm, nghe thấy lời này, cô ngơ ngác nhìn anh.


Nhất định là cô hiểu,


Nhưng cô chỉ lắc đầu, giọng nói mờ mịt như một giấc mơ: “Em ghét cô ấy, tại sao cô ấy lại mặc quần áo của mẹ em…”


Dáng người của cô mảnh mai, thừa hưởng khung xương của con gái Giang Nam từ mẹ Từ Chi Nghê, mặc dù không phải là quá cao, nhưng chiều cao cũng trên mức trung bình.


Vào thời khắc này, cô như trở về thời thơ ấu, chỉ bất lực ôm đầu gối, cuộn tròn nhỏ xíu.


Cô chưa tỉnh rượu.


Có lẽ cũng không biết mình tâm sự với ai.


Chỉ nghĩ mình đang nói chuyện một mình.


Giọng nói nghẹn ngào để lộ sự bất lực to lớn: “Rõ ràng cô ấy có mẹ, còn có ba, Hạ Hành cũng ở bên cô ấy…”


Ngón tay trắng trẻo che đi hốc mắt, nhưng nước mắt lập tức tràn qua kẽ ngón tay, rơi xuống.


“Em không biết mình đắc tội thế nào với cô ấy, rõ ràng cô ấy có mẹ, mẹ của cô ấy còn mừng sinh nhật cùng cô ấy, mà em lại không có gì cả, chỉ có thể nhớ về dáng dấp của mẹ em… Tại sao lại phải ăn mặc giống mẹ em, còn cướp váy của mẹ…”


Kể từ khi xảy ra chuyện ở nhà hàng Pháp trưa nay.


Trong lòng cô cực kỳ chua xót.


Cô biết không phải lúc nào cũng có lòng tốt giữa người với người, lòng tốt đáng được biết ơn và trân trọng.


Nhưng ác ý này quá đường đột.


Trong ký ức tuổi thơ của cô, cậu từng đưa cả gia đình đến Liên Cảng để nhờ vả mẹ, mẹ giúp đỡ họ, còn mua rất nhiều váy công chúa xinh đẹp cho chị họ Từ Thanh Uyển.


Thật ra trẻ con không ngốc, người khác có thích mình hay không, cô có thể cảm nhận rõ ràng.


Từ Thanh Uyển không thích cô từ hồi còn nhỏ.


Nhưng cô không quan tâm, cũng không để ý.


Ba mẹ cô liên tục gặp nạn, cậu ruột từng chịu ơn của mẹ cô, vậy mà lại bỏ mặc họ như không hề quen biết, cô cũng chưa từng oán hận.


Thế giới của người lớn cũng không hề dễ dàng, cô không có nhiều tình cảm sâu sắc với cậu ruột.


Cho nên cô xem đó là sự bất lực của người lớn, hoặc đơn giản là người thân lạnh nhạt.


Nếu không phải năm nay Từ Thanh Uyển đột ngột chen chân vào mối quan hệ giữa cô và Hạ Hành, cô sẽ không bao giờ oán hận gia đình cậu ruột.


Thật ra ngay cả chuyện của Hạ Hành, cô cũng xem là vận mệnh sắp đặt.


Có lẽ sự tồn tại của Từ Thanh Uyển chính là vận may của bản thân, nếu không phải là cô ấy, có lẽ bản thân mình cũng khó nhìn ra thói hư tật xấu của Hạ Hành.


Cô không để bụng chuyện gì.


Nhưng tại sao, tại sao lại ăn mặc giống mẹ của cô.


Còn trơ tráo hỏi có vừa vặn với cô ấy không.



Từ đầu đến chân đều là tạo hình kinh điển của mẹ Từ Chi Nghê.


“Em rất ghét cô ấy, em rất ghét cách cô ấy ăn mặc giống mẹ em, em thật sự ghét cô ấy, em cũng thật sự… rất nhớ, rất nhớ mẹ em.”


Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng thấp, đến cuối cùng lại trở thành tiếng thì thào trong cổ họng, không còn âm thanh.


Cúi đầu càng lúc càng thấp, mãi đến khi gương mặt ướt đẫm nước mắt vùi vào đầu gối.


Sắc mặt của Hạ Nghiên Đình nghiêm túc, đôi mắt lạnh lùng như băng giá.


Nhất là khi cô thì thầm tên của Hạ Hành, hơi lạnh khắp cơ thể anh suýt nhấn chìm người ta.


Nhưng tất cả mọi cảm xúc đều bị khống chế, chỉ có cơn đau âm ỉ bên ngực trái là lan rộng.


Anh ngồi xuống trước mặt cô, một vị thần linh trên cao nhìn xuống người đời, giờ phút này lại bộc lộ sự mềm mỏng.


“Em nói đến Từ Thanh Uyển à?”


Dựa trên lời cô nói, cũng không khó đoán cô đang oán trách ai.


Nhưng trong câu chữ của cô, cô lại nhắc đến người mẹ quá cố Từ Chi Nghê.


Anh không biết nhiều, chỉ có thể hỏi thêm vài câu.


Thi Họa vùi mặt vào đầu gối một hồi lâu, lát sau mới buồn bã ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh.


Anh đang ngồi trước mặt cô, giống như hai người ngang hàng với nhau, cũng hiếm khi thấy chiều cao của hai người họ ngang bằng nhau thế này, cho nên cô ngây ngốc một hồi.


Đôi mắt ươn ướt của cô thất thần nhìn anh.


Hạ Nghiên Đình kiên nhẫn, dịu dàng hỏi cô: “Ý em là Từ Thanh Uyển mặc váy của mẹ em sao?”


Hàng mi cong dài của cô thấm đẫm nước mắt, run rẩy, chỉ cần nó nhẹ nhàng cử động, nước mắt sẽ chảy xuống.


Đầu óc cô choáng váng, phải cố hết sức mới hiểu ra ý tứ trong lời anh nói, cô hít một hơi, nghẹn ngào lẩm bẩm: “Dạ, em không nói dối đâu, đó là váy của mẹ em thật mà…”


Nói xong, cô bắt đầu lục lọi trong điện thoại, hình như là muốn tìm bằng chứng.


Cuối cùng cũng phải nhờ có sự hỗ trợ của Hạ Nghiên Đình, cô mới lấy được điện thoại từ trong túi quần.


Men say chưa từng tan biến, đầu óc vẫn mơ màng, nhưng cũng còn biết dùng điện thoại, đầu ngón tay xinh xắn bấm lung tung vào mấy ứng dụng, cuối cùng cũng tìm ra.


Mặc dù cô không theo dõi tài khoản của Từ Thanh Uyển, nhưng tìm cô ấy cũng không khó.


Bấm vào ảnh đại diện của [Uyển Uyển gió mát], đúng là nhìn thấy rất nhiều ảnh sinh nhật mà tối nay cô ấy đăng lên.


Ăn trưa ở nhà hàng Pháp, buổi tối lại tiệc tùng đàn đúm cùng mấy cô bạn gái.


Trong ảnh chụp buổi tối, cô ấy đã đổi sang quần áo khác, là một chiếc váy màu hồng bánh ngọt.


Thi Họa cầm điện thoại bằng một tay, tay còn lại chỉ vào ảnh chụp hồi ban trưa, cô khóc đến đỏ mặt, đôi môi mấp máy, buồn bã thì thầm: “Em thật sự không nói dối mà, chiếc váy này là của mẹ em, chính miệng cô ấy thừa nhận chuyện đó…”


Hạ Nghiên Đình nhìn chằm chằm, sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.


Thi Họa không hiểu ánh nhìn thâm sâu và u ám trong mắt anh.


Cũng không hiểu những tình cảm đã chôn vùi lâu ngày dưới sự u ám đó.


Đầu óc cô rối bời, cô ấm ức oán trách như trẻ con bị bắt nạt, cũng không muốn người khác phải ra mặt vì mình.



Cô chỉ muốn nói ra, vậy thôi.


Dù sao thì cô cũng không thể làm gì khác.


Không người nào biết nỗi ấm ức nho nhỏ này của cô.


Lại chính là cơn giận khó nhịn với người khác.


Sắc mặt của Hạ Nghiên Đình bình tĩnh, bàn tay to lớn xoa đầu cô, anh đột ngột đứng dậy.


Đi vào trong phòng, rút mấy tờ khăn giấy cho cô, bàn tay mạnh mẽ cố tình chậm lại, cẩn thận lau sạch nước mắt trên gò má của cô.


Được lau nước mắt xong, hình như Thi Họa cũng bình tĩnh hơn nhiều.


Trở về trạng thái yên tĩnh hưởng thụ gió mát đêm hè.


Anh cúi đầu bấm điện thoại, nhanh chóng tìm thấy bức ảnh dựa vào trí nhớ của mình, sau đó gửi cho Đỗ Sâm.


[Ngày mai lấy chiếc váy này cho tôi]


Lời ít ý nhiều.


Từng từ từng chữ đều đáng giá.


Đang tăng ca đến tận đêm hôm khuya khoắt, thư ký Đỗ còn nhận được tin nhắn, trong lòng hết sức kinh ngạc.


Để tránh hiểu lầm hoặc sơ suất, Đỗ Sâm nhanh chóng khoanh tròn chiếc váy cổ vuông kiểu Pháp mà Từ Thanh Uyển mặc trong ảnh.


Cẩn thận xác nhận.


[Hạ tổng, là cái màu vàng này sao?]


[Ý của anh là cái mà cô ấy đang mặc à?]


Nhắn tin xong, thư ký Đỗ lo sợ một hồi lâu.


Hạ tổng không trả lời.


Trong lòng anh ta cũng lờ mờ hiểu ra.


Bởi vì bình thường, Hạ tổng chỉ trả lời những tin nào cần trả lời.


Những tin nhắn vô nghĩa thì anh không để ý.


Thư ký Đỗ tỉnh ngộ.


Anh ta hiểu ra, Hạ tổng muốn chiếc váy mà cô gái kia đang mặc.


Chứ không phải một chiếc váy cùng kiểu.


Mặc dù tin nhắn của Hạ tổng hoàn toàn lạnh lẽo, không phân biệt được là vui hay buồn.


Nhưng anh ta là thư ký điều hành chuyên nghiệp, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được hơi lạnh.


Hình như Hạ tổng rất không vui.


Đâu phải Đỗ Sâm không biết danh tính của người trong bức ảnh, không phải là người yêu của thiếu gia nhỏ Hạ Hành sao?


Như vậy thì cũng không khó đoán… Hạ tổng làm vậy giữa đêm hôm khuya khoắt là vì bà xã.


Thư ký Đỗ ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lập tức ngồi thẳng dậy, thận trọng trả lời: [Đã hiểu, mặt trời vừa lên, tôi sẽ làm ngay]


Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Story Chương 35
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...