Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp

Chương 33

236@-

Giọng nói của anh như thấm gió tuyết, trầm thấp, lạnh lẽo.


Khuấy đảo thời khắc yên bình khi cô thất thần nhìn ra ngoài cửa xe.


Thi Họa ngơ ngác hoàn hồn, cô quay đầu nhìn anh, chỉ cảm thấy ánh trăng quá sáng, dịu dàng mà tàn nhẫn, lẳng lặng phủ một làn sương màu bạc lên gương mặt khôi ngô tuấn tú của anh.


Bị một bức bình phong vô hình ngăn cách.


Cô ở bên anh, thật gần mà lại thật xa.


Khi lấy lại lý trí, Thi Họa nặn ra một nụ cười nhàn nhạt, còn hơi áy náy một chút: “Xin lỗi, vừa rồi em hơi phân tâm, đang suy nghĩ chuyện công việc.”


Giọng nói mềm mại và lời thì thầm nho nhỏ của cô ngọt ngào như dòng suối chảy vào trái tim và buồng phổi của anh, sự khó chịu trong lòng lặng lẽ tan biến.


Giọng nói của Hạ Nghiên Đình cũng trở nên dịu dàng trong vô thức, anh điềm tĩnh hỏi: “Là vì buổi phỏng vấn với Lương Sắt Hề sao?”


Hàng mi dài của Thi Họa khẽ run rẩy, hơi nước trong đôi mắt đen nhánh cũng tan biến, chỉ chừa lại con ngươi trong trẻo.


Cô vô thức đan hai tay vào nhau, móng tay âm thầm nhéo vào đầu ngón tay, che giấu tâm tư yếu đuối của mình, còn cố tình thay đổi chủ đề: “Không phải, là vì công việc khác ở đài truyền hình.”


Nói xong còn sợ đối phương không tin, cô lại bổ sung thêm: “Cô Lương là một người rất nhiệt tình, giỏi giao tiếp, phỏng vấn cô ấy cũng không khó.”


Tâm tư chua xót của thiếu nữ ẩn núp ở một nơi bí mật, làm một người điềm tĩnh như anh khó lòng nhìn ra.


Trong mắt Hạ Nghiên Đình, Thi Họa phân tích từng từ từng chữ về công việc của mình là hơi ngây thơ và thật thà.


Đôi mắt đen sâu thẳm của anh chậm rãi dâng lên mấy gợn sóng mềm mại, anh cười khẽ: “Em nói vậy có khác nào đang oán trách đối tượng phỏng vấn trước đây quá khó chịu đâu?”


Ánh mắt của Thi Họa khẽ run rẩy, cô ngẩn người một lát, sau đó lại lắc đầu lia lịa: “Em không có ý đó, sao lại như vậy được…”


Trong lúc bối rối lại đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Hạ Nghiên Đình, tâm trí của Thi Họa rối bời.


Cô vội vàng trấn tĩnh bản thân.


Mặc dù gợn sóng chua xót vẫn chưa tan biến, nhưng hơi nước trong đáy mắt cuối cùng cũng tản ra.


Lý trí càng lúc càng nặng hơn.


Dường như tình cảm đã mất thế thượng phong.


Lý trí một chút vẫn tốt hơn.


Hạ Nghiên Đình đã giúp đỡ cô rất nhiều.


Phân xử cho cô trong lễ đính hôn, cho cô một cuộc hôn nhân giữa lúc tuyệt vọng, thậm chí còn âm thầm giúp đỡ cô khi cô căng thẳng trong buổi phỏng vấn.


Người đàn ông này luôn kéo cô lên.


Còn cô, ngoại trừ hỗ trợ anh diễn kịch trước mặt dì Lan, cô còn chưa từng giúp đỡ anh điều gì thực chất.


Sao có thể sinh lòng khao khát với anh, thậm chí còn suy nghĩ lung tung vì một người phụ nữ xuất chúng thể hiện tình cảm và lòng ngưỡng mộ với anh?


Cô không nên đòi hỏi xa vời.


Chính mình cũng bị nhan sắc chói mắt của Cersei mê hoặc, tâm trí mê mẩn, còn chìm đắm trong những suy nghĩ non nớt.


Đến tận thời điểm này, rốt cuộc sự phóng khoáng kéo dài mười mấy phút cũng cạn kiệt.



Chiếc Rolls-Royce màu đen nhẹ nhàng chạy vào Nhạn Tây Ngự Phủ.


Xuống xe, vào cửa, họ vẫn là một cặp vợ chồng chung nhà mà không chung phòng.


Thi Họa dịu dàng, ngoan ngoãn chào tạm biệt, giọng nói trong trẻo và mềm mại để lộ ra một chút xíu miễn cưỡng.


Cô nghĩ mình đã cư xử rất bình tĩnh rồi, thậm chí còn cố nhẫn nhịn.


Nhưng sự thay đổi ý nhị vẫn trôi lững lờ trong màn đêm.


Cô về phòng, tắm vòi hoa sen, mặc đồ ngủ, sau đó lại ngồi vào bàn, ghi chép và rà soát tất cả những chi tiết đã thống nhất với Lương Sắt Hề trong phòng riêng ở Lệ Phủ.


Sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, công việc tối nay hoàn thành tốt đẹp, có thể ngủ yên giấc.


Rõ ràng là một ngày làm việc thuận lợi, nhưng giấc ngủ lại không yên bình lắm.


Trong một giấc mơ hỗn độn, Hạ Nghiên Đình ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ dương trong vườn, tư thế lười biếng, tay phải buông xuống, tay trái gác lên ghế, ngón trỏ chạm vào thái dương, rõ ràng anh không nhíu mày, nhưng dáng vẻ lại vô cùng thiếu kiên nhẫn.


Hình như là đang nóng lòng hoàn thành việc gì đó.


Vẫn là gương mặt đứng đắn và kiêu ngạo đó, đẹp mắt đến mức cảnh vật xung quanh cũng trở nên kém sắc.


Cô không nhìn thấy khung cảnh trong sân nhà, chỉ nhìn thấy anh.


Hình ảnh quá quen thuộc, làm cô có ảo giác rằng mình đang mơ —— chính là đêm mà cô đã uống mấy ngụm Tequila để có can đảm cầu hôn anh.


Chính xác là khung cảnh đó.


Nhưng thái độ của anh rất khác.


Ngón tay trắng trẻo, thon dài của anh cầm một tờ giấy trắng chữ đen, anh đưa cho cô.



Là thỏa thuận ly hôn.


Nội dung trên đó không chỉ cho thấy sau này họ sẽ phân định ranh giới rõ ràng, mà còn trịnh trọng cam kết cô sẽ nhận được một khoản tiền, một khối tài sản đủ cho cô sống yên ổn đến già, thậm chí còn chuyển quyền sở hữu Nhạn Tây Ngự Phủ sang tên cô.


Lịch sự, nhã nhặn, ngay cả khi ly hôn mà cũng chu đáo và thỏa đáng đến vậy, không phải vì mối quan hệ giữa hai người họ phải kết thúc mà anh đối xử tệ với cô.


Thi Họa đột ngột tỉnh giấc giữa đêm, nhận ra mình đang mơ, nhưng cô không mở mắt, chỉ trở mình, trùm chăn thật kín, buộc bản thân mình ngủ tiếp.


Cô vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng tóc mai bên má đã bị mấy giọt sương mai mằn mặn thấm ướt.



Một tuần tiếp theo, lịch trình của Thi Họa kín mít.


Cô càng chăm chỉ làm việc hơn, kết quả của từng buổi lên sóng đều rất tốt, lượt xem tiếp tục tăng lên ổn định, đương nhiên lãnh đạo của đài truyền hình cũng chú ý đến màn thể hiện của cô.


Tuy nói Đài truyền hình Kinh Bắc có rất nhiều người tài, nhưng suốt hai năm qua lại không có người mới nào có năng lực xuất chúng, chủ nhiệm Nhâm cũng mở một cuộc họp nho nhỏ với cô, hỏi về kế hoạch của cô, trong đó còn hỏi liệu cô có thể chịu được cường độ làm việc căng thẳng hay không.


Từ khi ý thức được tâm tư của mình, cô còn cố tình làm cho bản thân mình trở nên bận rộn hơn.


Làm nhiều việc có thể lấp đầy thời gian biểu, chỉ cần không quá mệt mỏi là được, khi nào xong việc thì đi ngủ, đương nhiên sẽ không thể suy nghĩ lung tung.


Vậy là chính miệng cô nói với chủ nhiệm Nhâm, cô là người mới, lại còn trẻ, thể chất cũng không có vấn đề gì, hoàn toàn có thể chấp nhận cường độ công việc cao hơn.


Một người mới vừa thông minh vừa quyết tâm, làm sao lãnh đạo không thích được?


Chủ nhiệm Nhâm gật đầu thỏa mãn, chuẩn bị giao thêm nhiều dự án quan trọng cho cô.


Nhưng dù có nói thế nào, con người cũng không phải là một cỗ máy, cũng cần thời gian nghỉ ngơi.


Mấy ngày gần đây, Thi Họa vừa lên sóng xong lại về ngủ, vừa tỉnh giấc đã đến văn phòng ngay.


Cô là biên tập viên thời sự, chỉ cần đến văn phòng năm tiếng, nhưng dạo này cô lại tăng lên thành mười hai tiếng.


Ăn trưa xong là lại ra ngoài, có đôi lúc còn không ăn trưa ở Nhạn Tây Ngự Phủ, chỉ đến nhà ăn của đơn vị ăn tạm gì đó.


Ngày đó nghỉ trưa, Tiểu Nguyễn uể oải gục xuống bàn, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại, thỉnh thoảng lại thở dài.


Tiếng thở dài khe khẽ làm Thi Họa giật mình mấy lần, cô không khỏi tò mò, vô thức quay đầu, nhìn thấy màn hình máy tính của Tiểu Nguyễn hiện lên trang Weibo của một nghệ sĩ nào đó, hình như màn hình điện thoại cũng hiện ra nội dung tương tự.


“Tiểu Nguyễn, dạo này em thần tượng ai à?”


Nghe vậy, Tiểu Nguyễn ngẩn người, sau đó lắc đầu: “Không có…”


Thấy gương mặt ỉu xìu của cô ấy, Thi Họa không thể không cười: “Sao nào, trông em ủ rũ như nhà sập thế?”


Tiểu Nguyễn thở dài, sau đó lướt đến phần bình luận Weibo cho Thi Họa xem.


“Nhìn này, nhà của em không sập.”


Phần bình luận không chỉ không có anti-fan, mà còn có bao nhiêu người gọi chồng, gọi anh trai.


Thi Họa không theo dõi người nổi tiếng, hiểu biết rất ít về giới giải trí, nhưng dù cho không chú ý đến người trên điện thoại của Tiểu Nguyễn, cô cũng nhớ ra.


Sầm Kị, một ngôi sao nổi tiếng mới ra mắt năm nay.


Dạo này, nền tảng mạng xã hội nào cũng đưa tin về cậu ấy.


Cậu ấy trông rất trẻ trung, bề ngoài đẹp mắt, làn da trắng trẻo, nhìn lướt qua thì giống anh trai nhà bên, nhưng nhìn kỹ lại thấy cậu ấy hơi nổi loạn, đẹp trai mà lại lưu manh.


Khí chất rất đặc biệt.


Thi Họa cười: “Không phải là idol sao, còn nói không thần tượng ai à?”


Tiểu Nguyễn bĩu môi, lẩm bẩm yếu ớt: “Em thật sự không thần tượng ai mà, cậu ấy là bạn học cấp ba của em.”


Thi Họa khựng lại một lát, cảm thấy hơi ngạc nhiên.


Tiểu Nguyễn ngả người lên bàn, khóe môi cong xuống, đọc hết bình luận này đến bình luận khác trên Weibo.


Rất nhiều người yêu thích cậu ấy.


Rốt cuộc cũng có người nhìn thấy cậu ấy.


Cô ấy rất vui.


Nhưng cũng rất không vui.


Thi Họa cảm nhận được tâm tư nho nhỏ của Tiểu Nguyễn, vậy là cô im lặng, không làm phiền Tiểu Nguyễn nữa.


Nhưng chỉ một giây lát, dường như cô đã hiểu ra gì đó.


Cảm giác vừa chua vừa đắng, rõ ràng… rất quen thuộc với cô.



Ngoài bận rộn công việc, Thi Họa cũng bắt đầu dành thời gian quay về nhà cũ thăm ông nội Hạ thường xuyên.


Cô thường quay về ăn trưa cùng ông nội, ngoại trừ ngày nghỉ.


Lần nào nhìn thấy cô, ông cụ cũng vui vẻ, tình hình sức khỏe cũng ổn định hơn trước đây.


Nghe bác Vinh nói dạo này ông cụ ngủ ngon, buổi sáng thức dậy cũng chỉ thích đi ra vườn.



Ở ngoài đó hết nửa buổi sáng.


Trước đó chỉ thích trồng cây, trồng hoa, nhưng dạo này còn dọn riêng một vườn rau, trồng dưa leo, đậu, ngồng tỏi, cà rốt.


Ông nội Hạ vui vẻ, Thi Họa cũng vui vẻ.


Rõ ràng cuộc sống diễn ra rất thuận lợi, cô âm thầm chúc mừng bản thân vì đã tìm được sự cân bằng “sau khi cưới”, lẽ ra cuộc đời nên tiếp diễn bình yên như vậy.


Nhưng buổi chiều hôm đó, cô đột ngột nhận được một cuộc gọi từ dì Lan, hỏi han nhau một hồi, tự dưng bà ấy đề nghị: Dì muốn ở trong nhà mới của các con vài ngày, không biết phu nhân có ngại không.


Dì Lan là người thân quan trọng nhất của Hạ Nghiên Đình, cũng đối xử với cô rất tốt, đương nhiên là cô không ngại.


Nhưng dì Lan không chỉ muốn đến ở một mình, mà còn muốn dẫn dì Liên theo.


Nghe nói Nhạn Tây Ngự Phủ mới mở cửa thời gian ngắn, mặc dù dì Du tài giỏi, nhưng lại chưa có kinh nghiệm quản lý, có rất nhiều việc chưa được xử lý thỏa đáng.


Cho nên hai người họ cũng lo, chỉ muốn đến giúp đỡ một chút.


Dì Liên là người giúp việc ở nhà cũ, kể từ khi Thi Họa đến Kinh Bắc, dì Liên đã chăm nom chuyện ăn ở của cô, cô cũng rất thân thiết với dì Liên.


Hai người họ đều là người lớn, cô không thể từ chối.


Cô chỉ có thể đồng ý.


Nhưng dù cho như vậy, có một số chuyện vẫn phải bàn bạc với Hạ Nghiên Đình.


Sau buổi phát sóng, cô tự lái xe về nhà.


Dạo này cô giả vờ bận rộn, cố tình né tránh anh, tình cờ Hạ Nghiên Đình cũng đi công tác cách đây hai ngày, hẳn là tối nay cũng vừa trở về.


Cô lên lầu, nhìn thấy ánh sáng truyền qua khe cửa trong phòng làm việc, cô cũng đoán được giờ này Hạ Nghiên Đình đang ở trong phòng làm việc.


Cô mang dép lê, đi từng bước đến cửa phòng làm việc, sau đó giơ tay gõ nhẹ.


Cổ tay trắng trẻo, nhỏ nhắn, mềm mại, khớp ngón trỏ và ngón giữa gõ lên cánh cửa gỗ, tạo nên tiếng động khe khẽ.


“Vào đi.”


Giọng nói trầm thấp như phủ một lớp băng giá chậm rãi truyền ra từ trong phòng.


Cửa phòng không khóa, Thi Họa chỉ dùng một chút sức đã có thể mở ra.


Cô chậm rãi đi vào, trong ấn tượng của cô, hình như đây là lần đầu tiên cô bước vào phòng làm việc của anh.


Cô thấp thỏm bất an, người đàn ông ngồi bên bàn lại bình tĩnh hơn.


Anh khẽ rũ mắt, không nhìn thẳng vào cô, hình như anh đang đọc một tài liệu quan trọng, dáng vẻ lạnh lùng lại nghiêm túc.


Dù cho đã tắm rửa xong, cởi bỏ bộ âu phục chỉnh tề, chỉ mặc một bộ đồ ngủ lụa màu đen, anh vẫn toát ra khí chất kiêu ngạo và cao quý.


Đối với Thi Họa, hình ảnh anh ở nhà hay ở bên ngoài cũng không có gì khác nhau.


Đều là đóa hoa trên ngọn núi cao mà người ta chỉ có thể ngưỡng mộ và ngắm nhìn từ phía xa xa.


Mấy ngày nay không tiếp xúc thường xuyên, không hiểu sao giữa hai người lại sinh ra cảm giác xa lạ.


Thi Họa nhìn gương mặt hoàn hảo đó dưới ánh đèn lạnh lẽo, trong lòng cảm thấy thật vô thực.


Thật khó tin.


Hai người họ khác nhau một trời một vực, vốn dĩ không nên sống cùng một mái nhà như bây giờ.


Cô không nên nhìn thấy dáng vẻ anh mặc đồ ngủ.


Có lẽ là do cô thất thần quá lâu, giọng nói lạnh lùng của anh mới chậm rãi vang lên: “Sao thế?”


Thi Họa lẳng lặng nuốt nước bọt, giải thích tình hình hiện tại càng ngắn gọn càng tốt.


Sau khi thuật lại lời của dì Lan, cô không khỏi lầm bầm: “Em lại cảm thấy dì Du xử lý mọi chuyện trong nhà rất ngăn nắp, gọn gàng, không biết dì Liên và mọi người muốn làm gì…”


Trước đây, Thi Họa chưa từng hoài nghi ý định của người lớn.


Dù sao cô cũng chưa từng có kinh nghiệm sống tự lập, chứ đừng nói là sống trong một căn biệt thự sân vườn kiểu Trung Hoa rộng lớn thế này.


Chỉ nghĩ có lẽ mình không đủ chu đáo, làm dì Lan và mọi người lo lắng.


Rốt cuộc Hạ Nghiên Đình cũng ngước mắt nhìn cô, sắc mặt của anh lạnh lùng, rõ ràng là không cười, nhưng Thi Họa lờ mờ nhìn ra một chút xíu châm chọc ẩn núp trong đáy mắt của anh.


“Còn không hiểu sao, dì Liên là gián điệp của ông cụ đấy.”


“Cái gì?” Thi Họa hoang mang.


Phòng làm việc của Hạ Nghiên Đình chỉ có ánh sáng từ đèn tường và đèn bàn.


Hình như anh không thích làm việc trong ánh sáng chói chang giữa đêm hôm khuya khoắt.


Bàn làm việc được làm từ gỗ hồ đào nguyên khối, màu nâu thẫm, trên góc bàn có một chiếc đèn màu xanh kiểu xưa, hẳn là đồ cổ, tinh tế, đơn giản. Ánh đèn nhuốm màu xanh từ chụp đèn giao thoa cùng ánh trăng ngoài cửa sổ, để lộ ánh sáng ngà ngà say.


Rõ ràng Thi Họa không uống một giọt rượu nào, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy hơi say.


Cô hoang mang làu bàu: “Gián điệp sao? Sao lại như vậy, lẽ nào ông nội… nghi ngờ cuộc hôn nhân của chúng ta là giả?”


Thi Họa lo lắng cho ông nội Hạ nhất, nhưng sau khi kết hôn, cô vẫn luôn rất thận trọng, theo lý mà nói thì không thể có sơ hở nào, tại sao ông nội lại đột ngột nghi ngờ?



Ánh đèn màu xanh thẫm rất mờ mịt, không chiếu sáng đường nét gương mặt của anh.


Chỉ làm nổi bật sóng mũi cao, quai hàm sắc bén và đôi môi mỏng nhạt màu của anh.


Không hiểu sao Thi Họa lại cúi đầu, không dám nhìn anh dù chỉ là nửa giây.


Hạ Nghiên Đình bình thản nhìn cô, hờ hững nói: “Dạo này em hay về nhà cũ lắm sao?”


Trong lòng Thi Họa hơi do dự, sau đó cô bình tĩnh gật đầu: “Dạ, em nghĩ ông nội ở nhà cũ sẽ cảm thấy cô đơn, vậy là thỉnh thoảng em lại quay về ăn trưa cùng ông, cũng không trò chuyện nhiều, em chỉ ở một tiếng rồi đi.”


Cô nhỏ giọng kể lại, nói ra lời này, hình như cô cũng nhận ra.


Chẳng lẽ cô về thăm nhà cũ quá thường xuyên, làm ông nội lo lắng, sợ cô ở nhà mới không vui, cho nên mới thường xuyên quay về nhà cũ như vậy.


Cô nhéo lòng bàn tay, âm thầm phiền muộn.


Là do cô thiếu kinh nghiệm, không cân nhắc đến phương diện này.


Dù sao ông nội cũng đã lớn tuổi, vẫn giữ quan niệm của thế hệ trước, có lẽ ông nghĩ nếu một cô gái hạnh phúc sau khi cưới, cô gái đó sẽ không về nhà ngoại thường xuyên, là như vậy.


Thi Họa căng thẳng, đầu óc cũng hoạt động nhanh hơn một chút, vội vàng đưa ra đề nghị.


“Ừm, Hạ Nghiên Đình, nếu vậy, e là em phải nhờ anh một chuyện…”


Cô quá sốt ruột, cũng quên mất mấy ngày nay mình cố tình giữ khoảng cách, bây giờ lại vô thức bước đến gần, thân thể mỏng manh đứng trước bàn làm việc của anh, vành tai cô nóng bừng, cô khổ sở đề nghị: “Trong mấy ngày dì Liên ở lại đây, e là chúng ta phải sinh hoạt cùng nhau, ý em là… anh phải chuyển về phòng ngủ chính.”


Giọng nói mềm mại của cô vang lên.


Phòng làm việc rộng lớn, sáng sủa, sạch sẽ, dường như đã nhuốm hơi ẩm của đêm hè, bầu không khí mát mẻ cũng trở nên mập mờ.


Anh bình thản nhìn cô, dáng vẻ vẫn lạnh lùng, không dao động.


Thi Họa phát hiện ngón tay thon dài của anh bóp chặt chiếc bật lửa trên tay một giây.


Nhưng chỉ một giây thôi.


Gương mặt lạnh lùng của anh không chứa đựng cảm xúc nào, anh còn hơi nhíu mày, không rõ có phải sự mất kiên nhẫn của anh đang quấy rầy hay không.


Cũng may, điều mà Thi Họa lo lắng không hề xảy ra.


Hạ Nghiên Đình không lịch sự từ chối cô, chỉ lạnh lùng trả lời: “Được rồi.”


Thi Họa che đậy sự hoảng loạn của mình, nhẹ nhàng nói: “Dạ, vậy tối nay em thu dọn một chút, phòng ngủ của anh… em vào có tiện không?”


Anh hờ hững, giống như chuyện này không liên quan đến anh: “Tùy em.”


“Dạ.”


Thi Họa cảm thấy thời gian hơi eo hẹp.


Thấy tối nay Hạ Nghiên Đình đã tắm rửa, có lẽ sẽ không sử dụng đồ dùng trong phòng tắm nữa.


Được anh cho phép, cô đẩy cửa bước vào, dời vật dụng vệ sinh cá nhân và đồ dùng hàng ngày của anh vào phòng tắm trong phòng ngủ chính.


Phòng tắm trong phòng ngủ chính cực kỳ rộng lớn, có một chiếc bồn tắm dài bằng đá cẩm thạch trắng song song với bồn rửa mặt.


Trên bàn có mấy chai lọ được hai người họ sử dụng hàng ngày, một trái một phải, nhưng mặt bàn vẫn trống trải.


Có lẽ là vì cô tạo ra động tĩnh, không biết Hạ Nghiên Đình đã đi theo cô từ lúc nào.


Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng thu dọn cùng cô.


Cũng may họ mới dọn vào chưa được bao lâu, cho nên cũng không có bao nhiêu đồ đạc để dời đi.


Thu dọn xong, Thi Họa ra khỏi phòng tắm, trong lòng vẫn hơi lo sợ, cô mang dép lê đi tới đi lui bên cạnh chiếc giường, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt điềm tĩnh mà lạnh lùng của Hạ Nghiên Đình.


Cô hỏi: “Thế này được chứ, anh còn có ý kiến nào khác không? Có khi em đã bỏ sót chi tiết nào đó…”


Bình thường Thi Họa là một người rất cẩn thận, nhưng cô vẫn sợ mình thiếu sót gì đó.


Mà chưa kể, cô luôn cảm thấy dù cho có dọn toàn bộ đồ đạc của anh vào phòng ngủ chính thì cũng không đúng lắm, luôn nghĩ căn phòng này không giống căn phòng hai người ở.


Không có dấu vết nào của vợ chồng son.


Dì Lan và dì Liên đều đã kết hôn và sinh con, chưa kể còn có nhiều năm kinh nghiệm giúp việc trong nhà, ánh mắt của họ tinh tường như vậy, chỉ sợ họ sẽ nhìn ra gì đó.


Nếu chuyện này bị báo cáo cho ông nội Hạ, chắc chắn ông sẽ lo lắng.


Hạ Nghiên Đình lúc nào cũng lạnh lùng và bình tĩnh như vậy, hẳn là không phải người cẩu thả, dù sao hai cái đầu cũng có thể suy nghĩ thấu đáo hơn một cái đầu.


Hình như người đàn ông mặc bộ đồ ngủ lụa màu đen rơi vào trầm tư hết mấy giây, sau đó lại đi đến tủ đầu giường, cúi người xuống, khẽ nâng cổ tay, lẳng lặng mở ngăn kéo.


Thi Họa không quen với vị trí và động tác này.


Đương nhiên cô nhớ đêm đầu tiên dọn vào nhà mới, chuyện khó xử gì đã xảy ra.


Nhưng vào giây phút này, khung cảnh trước mắt càng làm cô xấu hổ hơn lần trước.


Chỉ thấy Hạ Nghiên Đình lấy ra hai chiếc hộp màu đen vàng, ngón tay thon dài và trắng trẻo như ngọc, đẹp không sao tả xiết.


Nhưng vào thời khắc đó, đôi bàn tay đẹp mắt kia lại mở hộp, xé hai bao bì bằng thiếc, rút thêm mấy tờ khăn giấy trên đầu giường, sau đó cuộn chúng lại, ném vào thùng rác bên cạnh.


Một đống màu trắng bay theo hình vòng cung, Thi Họa ngẩn người nhìn theo.



Toàn bộ mọi thứ diễn ra rất nhanh chóng, cô ngây ngốc, lâu thật lâu cũng không nói nên lời.


Bầu không khí ngưng đọng, mấy nguyên tố mập mờ tiếp tục lên men và lan tỏa.


Da mặt của Thi Họa ửng đỏ, cả gương mặt giống hệt như trái đào chín, run rẩy toát mồ hôi.


Cô im lặng cắn môi, giả vờ như không nhìn thấy gì cả, sau một hồi lâu, cô mới thẫn thờ ôm đồ ngủ đi vào phòng tắm, giọng nói run rẩy vạch trần tâm tư thầm kín của cô.


“Ừm, em chưa tắm, trễ rồi, em tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm, anh cần làm gì thì làm đi…”



Bình thường Thi Họa hay tắm vòi hoa sen, chỉ khi nào quá mệt mỏi mới ngâm bồn.


Nhưng vào giây phút này, cô thấp thỏm không yên, chỉ muốn dành thật nhiều thời gian trong phòng tắm, không có thời gian suy nghĩ nhiều, cô vừa vào phòng tắm đã khóa cửa lại.


Xả nước nóng, lặng lẽ đắm mình vào bồn tắm.


Nước ấm vừa phải âm thầm bao bọc cơ thể, lỗ chân lông cũng giãn ra.


Cô nhắm mắt, hành động vừa rồi của anh lại xuất hiện trong đầu cô, còn có… sắc mặt bình thản và ung dung của anh.


Mát lạnh, sạch sẽ.


Rõ ràng là không nhiễm bụi trần.


Anh cũng không có ý đồ nào khác, chỉ chiều lòng cô, cẩn thận phối hợp với cô.


Đúng rồi.


Chính là như vậy.


Dáng vẻ hờ hững của anh rất lạnh lùng, không hề lưu luyến chút nào.


Nhưng cô suy nghĩ bậy bạ, cho nên vành tai mới tê dại.


Tinh dầu hoa cam tỏa mùi hương hoa cỏ nhàn nhạt, rất êm dịu và tĩnh lặng, âm thầm trấn tĩnh tâm tư trầm bổng của cô.


Tắm xong, cô mặc váy ngủ, cố ổn định hơi thở, bên ngoài không có một chút xíu động tĩnh nào.


Có lẽ Hạ Nghiên Đình đã quay về phòng làm việc từ lâu rồi.


Vậy là cô càng chắc chắn bản thân mình suy nghĩ bậy bạ, sau khi bôi kem dưỡng da mát lạnh, cô cũng tỉnh táo hơn một chút.


Sấy tóc xong, cô cúi người dọn dẹp bồn tắm.



Nhưng năm phút sau.


Không biết là do cô thao tác không đúng hay bồn tắm gặp vấn đề, nước không chỉ không thoát mà còn dâng lên, sắp tràn ra ngoài.


Thi Họa chưa từng dùng thương hiệu bồn tắm này, vậy là cô vội vàng lên mạng tìm thử.


Cô thao tác rất nhanh, tìm thấy hướng dẫn sử dụng bồn tắm, tải xuống, vội vàng mở ra, kinh hoàng phát hiện tất cả đều là tiếng Đức.


Chuyện xảy ra trước khi đi tắm đã làm cô xấu hổ muốn chết, phản ứng đầu tiên của cô vào thời khắc này chính là chạy đi tìm dì Du nhờ giúp đỡ.


Đêm hôm khuya khoắt, mặc dù như vậy là làm phiền dì Du, nhưng thật sự không còn cách nào khác.


Bóng dáng thiếu nữ mảnh mai mặc chiếc váy ngủ màu trắng lao qua hành lang như một cơn gió.


Đúng lúc đi ngang qua, anh dừng lại, lạnh lùng gọi cô.


“Sao lại chạy nhanh thế, có chuyện gì?”


Bị bắt gặp, Thi Họa cắn răng nhìn vào mắt anh.


Đứng trước đôi mắt lạnh lùng của anh, lại còn có chiếc bồn tắm chuẩn bị tràn ra, cô cũng không còn quan tâm đến chuyện gì khác, chỉ đỏ mặt thì thầm: “Bồn tắm không thoát nước, không biết tại sao…”


Ánh mắt của anh ngưng đọng, không chút do dự, anh bước vào phòng ngủ chính, đi thẳng đến phòng tắm.


Anh bước đi vững vàng, không giống một người chồng đang xử lý việc nhà, mà lại giống người đứng đầu một tập đoàn niêm yết đang giải quyết chuyện quan trọng.


Anh xắn tay áo lên, cúi người, bắt đầu xử lý.


Chớp mắt một cái, nước không còn chảy nữa.


Thi Họa cũng không biết anh làm thế nào, cô nhìn anh bằng ánh mắt tò mò muốn học, không muốn phạm cùng một sai lầm lần nào nữa.


Cô định hỏi, tự dưng anh lại cứng đờ người, ho nhẹ một tiếng.


Cô ngạc nhiên nhìn lên, đối diện với ánh mắt khó xử của anh.


Cô rất nhạy cảm và thận trọng, ánh mắt vội vàng đảo quanh, không bao lâu sau đã nhìn thấy một món đồ bằng ren hồng trên đống quần áo bẩn cách đó không xa.


Hai mảnh vải nhỏ nhắn.


Kiểu Pháp, hình tam giác, viền ren, vải cotton thuần, thiết kế mỏng nhẹ.


Cô vừa cởi ra, chưa có thời gian cho vào giỏ quần áo mang đi giặt…


Hơi nóng trong người lập tức thiêu đốt từ đầu đến chân, Thi Họa có cảm giác mình sắp nổ tung.


Cô hoàn toàn mất lý trí, cũng không quan tâm đến lễ nghĩa, chỉ giơ tay áp lên người anh, nhẹ nhàng đẩy anh, cắn môi ra lệnh: “Hạ Nghiên Đình, anh, anh ra ngoài…”


Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Story Chương 33
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...