Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp

Chương 32

246@-

Thi Họa hoàn toàn không biết hôm nay Hạ Hành phải chịu khổ thế nào.


Công việc của cô rất thuận lợi, cô vừa tiếp nhận một dự án mới, còn dành thời gian sắp xếp tư liệu trước giờ lên sóng, chuẩn bị viết đề cương phỏng vấn càng sớm càng tốt, sau đó có thể hẹn cô Lương để trao đổi tường tận hơn.


Hôm nay cô lên sóng tốt đẹp, lúc xong việc còn nghe đồng nghiệp nói lượt xem và độ phổ biến tối nay tăng lên đáng kể.


Lúc đi thang máy xuống lầu lại gặp vài đồng nghiệp không mấy thân thiết, ai cũng khen ngợi nhiệt tình:


“Lần này cô Thi nổi tiếng rồi, ngay cả lượt xem của bản tin nửa đêm mà cũng có thể tăng đến con số này, thăng chức trong tầm tay rồi.”


“Chúc mừng trước nhé, cô Thi.”


Thi Họa không thân thiết với các đồng nghiệp này lắm, nhưng cô cũng không nghe ra giọng điệu ác ý từ họ, vậy là cô mỉm cười trêu chọc: “Tôi cũng không quan tâm là có được thăng chức hay không, chỉ mong được tăng lương.”


Gãi đúng chỗ ngứa của người lao động.


“Ha ha ha, ai cũng vậy mà, trong mơ mà tôi còn mong mình được tăng lương, thưởng tiền đấy.”


“Ừm, hai năm qua, các công ty phát thanh truyền hình lớn đạt kết quả không tốt lắm, không cắt lương hay sa thải hàng loạt là tốt rồi, tôi không dám hy vọng lương tăng.”


“Đài truyền hình Kinh Bắc của chúng ta còn đỡ, tôi nghe nói đài truyền hình tỉnh bên cạnh đang thật sự cân nhắc đến việc sa thải hàng loạt đấy.”


“Cũng may chúng ta được Đài truyền hình Trung ương hỗ trợ, tôi thật sự trông cậy vào công việc này để dưỡng già đấy.”


Đến tầng của mình, Thi Họa bước ra, đi được hai bước, cô lại gặp phải Triệu Duyệt Lâm.


Hôm nay là một ngày rất hiếm thấy, Triệu Đài Hoa tăng ca đến tận khuya còn chưa rời đi, nhìn thấy Thi Họa, cô ấy sợ run người, chỉ khẽ gật đầu, sau đó dời mắt, họ lặng lẽ lướt qua nhau.


Từ trước đến nay, người phụ nữ này luôn xem Thi Họa là cái gai trong mắt, mặc dù chỉ là giả thuyết phiến diện của bản thân, nhất là khi Thi Họa tiếp nhận buổi phỏng vấn với Hạ Nghiên Đình từ cô Tưởng, mỗi lần gặp nhau, cô ấy không ngừng mỉa mai.


Cảnh tượng tối nay thật hiếm thấy, Thi Họa hơi bất ngờ, còn cảm thấy buồn cười.


Vừa quay về bàn làm việc, Tiểu Nguyễn đã vội vàng kể lại tin đồn mình vừa nghe được: “Chị ơi, chị vừa đụng phải Triệu Đài Hoa sao?”


Thi Họa hơi giật mình: “Ừ, trễ vậy rồi mà cô ấy vẫn còn ở đây, Tổ Phát sóng có vấn đề gì sao?”


Tiểu Nguyễn mím môi cười trộm: “Tổ Phát sóng thì có vấn đề gì chứ, là cô ấy bị phê bình, nghe nói tối qua, giám đốc đài truyền hình giữ cô ấy ở lại uống trà, nói công việc của cô ấy quá nhàn nhã, vậy là ông ấy giao thêm việc cho cô ấy để cô ấy không được tan làm sớm, đỡ gây chuyện.”


Thi Họa không nhịn được cười: “Vậy sao?”


Thật ra rất nhiều người trong Đài truyền hình Kinh Bắc biết Triệu Duyệt Lâm có thân phận cao quý, nhưng chuyện này không được công khai, đa số đồng nghiệp không biết rõ sự tình mà chỉ có thể phỏng đoán, đương nhiên cũng có người biết chuyện nhưng vẫn giữ im lặng.


Thi Họa là một trong những người giữ im lặng.


Kinh Khuyên lớn như vậy, ban đầu cô đi thực tập, thỉnh thoảng lại bị Triệu Duyệt Lâm bắt nạt, lúc đó Hạ Hành điều tra thay cô, hóa ra Triệu Duyệt Lâm là cháu gái của giám đốc đài truyền hình, ba mẹ cũng làm trong ngành phát thanh truyền hình, nghe nói mẹ cô ấy còn là lãnh đạo cấp cao của đài truyền hình tỉnh.


Mà chưa kể năng lực cá nhân của cô ấy quá mạnh, năm đó còn phá kỷ lục, trở thành biên tập viên cố định trẻ nhất Tổ Phát sóng Thời sự.


Chỉ cần không dính dáng đến vấn đề nguyên tắc, Thi Họa cũng không muốn so đo với một người như vậy.


Nơi làm việc rất phức tạp, thật ra môi trường ở Đài truyền hình Kinh Bắc đã tương đối công bằng, cô thận trọng quen rồi, cũng không muốn gây thù chuốc oán với ai.


Huống hồ chi Triệu Duyệt Lâm luôn tỏ vẻ huênh hoang như chim công, không khác nào người đẹp não ngắn, không phải là một con rắn độc đâm sau lưng người khác.


Nhưng đây là lần hiếm hoi cô nhìn thấy Triệu Duyệt Lâm trang điểm nhẹ nhàng, ăn mặc đơn giản, lúc nhìn thấy cô, Triệu Duyệt Lâm trông vô cùng ủ rũ, hình như còn muốn né tránh cô.


Cũng xem như là chuyện kỳ lạ nhất mà Thi Họa từng nhìn thấy kể từ khi đi làm.



Hạ Nghiên Đình đến đón cô tan làm mấy đêm liên tục.


Ban đầu Thi Họa cũng cảm thấy bình thường, còn nghĩ có lẽ anh xong việc cùng giờ với cô, cho nên tiện thể đón cô về.


Nhưng nhiều lần như vậy, cô không khỏi hoài nghi, còn hỏi dò: “Sao dạo này lại trùng hợp thế, lần nào em lên sóng xong, anh cũng có mặt để đón em?”


Một người là biên tập viên của chương trình thời sự nửa đêm, một người là người đứng đầu của tập đoàn niêm yết, về lý mà nói, thời gian làm việc của họ không thể trùng khớp với nhau như vậy.


Cô cố tình thăm dò, đôi mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn anh.


Họ đăng ký kết hôn xong, thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái đã hơn một tháng.


Nhưng có một vấn đề cực kỳ quan trọng, hai người họ chưa từng bàn bạc rõ ràng.


Cuộc hôn nhân này chỉ là hình thức, đôi bên cùng có lợi, đáp ứng nhu cầu của nhau.


Hay là… cứ để nó phát triển theo tâm tư của đàn ông và phụ nữ trưởng thành.


Thời gian lâu dài, giả có trở thành thật không?


Thời gian trước vừa dọn nhà vừa chuẩn bị cho buổi phỏng vấn, cô bận rộn không ngừng, đương nhiên không có thời gian nghĩ đến chuyện này.


Sau khi dần dần thích nghi với những đêm dài ở Nhạn Tây Ngự Phủ, câu hỏi bắt đầu dâng lên trong lòng cô.


Đêm đã về khuya, ánh mắt của anh vẫn lạnh lùng, khó đoán, nhưng có lẽ là vì ánh đèn leo lắt trong xe, cô lại cảm thấy anh để lộ hơi ấm hiếm thấy.


Anh hờ hững nhìn cô, nhàn nhạt lên tiếng: “Không phải là trùng hợp.”


“…?” Trái tim của cô lỡ một nhịp, cô càng thấp thỏm bất an, rõ ràng là trong lòng cũng âm thầm chờ mong, cô vẫn cúi đầu trong vô thức, không hiểu sao làn da mềm mại sau tai lại ửng đỏ.


Ánh mắt của Hạ Nghiên Đình rất sạch sẽ, sắc mặt cũng không thay đổi, nhưng lời lẽ lại có ý trêu chọc: “Bồi dưỡng tình cảm cùng bà xã sau giờ làm thì có vấn đề gì sao?”


Cô nắm chặt tay, trong xe im lặng, Thi Họa có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim mình đập thình thịch.


Rất nhanh, rất khó thở.



Sao người này lại có thể nói ra một lời làm người ta mất hồn mất vía bằng giọng điệu bình thản như vậy chứ?


Bầu không khí trên hàng ghế sau vô cùng mập mờ, giống như hương gỗ gợi cảm trên người anh, vương vấn trong không khí.


Cơn sóng ngầm thôn tính cô, từng bước xâm chiếm sự tỉnh táo của cô, quét sạch lý trí cô.


Cô không dám chắc ý tứ trong lời nói của Hạ Nghiên Đình, càng không dám tin vào cách lý giải của bản thân mình.


Có khi nào… cô lý giải sai không?


Anh nói bồi dưỡng tình cảm là để tránh cho hai người họ trở thành một cặp vợ chồng bằng mặt mà không bằng lòng trong quá trình hợp tác.


Hay là… còn có ý gì khác?


Rõ ràng điều hòa trong xe thổi gió mát, nhưng lúc này lại có cảm giác ngột ngạt.


Cô ngại ngùng không dám đề nghị hạ kính xe, đành buồn bực nhìn ra bên ngoài.


Giả vờ thưởng thức cảnh đêm Kinh Bắc, nhưng thật ra là đang chịu đựng quãng đường này.


Xe vừa chạy vào cổng, cô lại vội vàng xuống xe, lảo đảo chạy về phòng như nai con lạc đường sợ hãi.



Sự thấp thỏm của Thi Họa cũng không kéo dài lâu.


Chớp mắt một cái đã sống chung nhà hơn mười ngày, đêm nào cũng yên bình, ngon giấc.


Ngày đó Thi Họa lao xuống xe, Hạ Nghiên Đình rất đứng đắn, bình thản, khiến cô trông không khác nào kẻ ngốc.


Ban đầu, đêm nào cô cũng suy nghĩ lung tung, vừa về đến biệt thự đã vội vàng tìm cớ trốn vào phòng ngủ chính, không chịu bước ra ngoài.


Sợ đêm dài đằng đẵng, trai đơn gái chiếc sẽ xảy ra chuyện không nên.


Nhưng chỉ có cô tưởng tượng như vậy, bởi vì sau đó, đêm nào Hạ Nghiên Đình cũng bận rộn việc riêng, hoặc là ở trong phòng làm việc, hoặc là nghỉ ngơi trong phòng ngủ cho khách, chưa bao giờ vượt quá giới hạn.


Thi Họa lại nghĩ bản thân mình không đủ trong sáng mới có thể lý giải lời anh nói theo cách đó, dẫn đến suy nghĩ lung tung.


Lại một đêm yên bình, cô càng tin tưởng Hạ Nghiên Đình không có ý đồ xấu với cô, rất vững tin.


Mà đêm đó cô hoảng hốt chạy trốn, người đàn ông sau lưng nhìn cô bằng ánh mắt thâm sâu khó dò, cô lại hoàn toàn không hay biết.



Kể từ b*** chiều hôm đó gặp Lương Sắt Hề trong văn phòng của cô Tưởng, Thi Họa đã bắt đầu tìm hiểu thông tin và chuẩn bị, bản thảo đề cương sơ bộ cũng đã hoàn thành xong.


Chỉ là hơi khó hẹn thời gian, Lương Sắt Hề là sếp nữ điển hình, lịch trình kín mít, rất khó dành ra một chút xíu thời gian.


Mà chưa kể Thi Hoạ làm ca đêm năm ngày một tuần, công việc của cô không dễ đổi người, nếu có tình huống gì đặc biệt, cô phải lên lịch trước một tháng mới sắp xếp được người thay ca.


Cho nên tạm thời vẫn chưa hẹn được.


Ngày mai được nghỉ phép, Thi Họa nhắn trước cho Lương Sắt Hề, hỏi cô ấy có thời gian hay không.


[Cô Lương, ngày mai tôi được nghỉ phép, rảnh rỗi cả ngày, nếu thuận tiện cho cô, chúng ta có thể gặp nhau để thảo luận chi tiết về buổi phỏng vấn, thời gian và địa điểm thì tùy thuộc vào cô, tôi sẽ phối hợp]


Hơn nửa tiếng sau, Lương Sắt Hề trả lời, giọng điệu rất lịch sự:


[Cersei: Xin lỗi, dạo này tôi bận quá, sợ là ngày mai cũng không có thời gian]


Nhìn thấy tin nhắn này, Thi Họa đang phiền muộn, đối phương lại nhắn thêm một tin.


[Cersei: Tối mai tôi có tiệc rượu riêng tư, đều là bạn bè thân thiết, rất thoải mái, chúng ta có thể bàn công việc, nếu không ngại thì cô có thể đến đó]


Ánh mắt của Thi Họa sáng lên, cô nhanh chóng trả lời:


[Tôi không ngại, vậy tối mai tôi đến gặp cô, hẹn gặp lại]



Hôm sau, trước khi ra ngoài, Lương Sắt Hề gửi địa chỉ cho cô kèm theo thư mời.


Ánh mắt của Thi Họa ngưng đọng.


Thư mời màu đen có chữ viết tay thếp vàng, còn có logo hoa hồng tím khó quên.


Là Lệ Phủ.


Hai tháng trước cô đã đến Lệ Phủ, lần đó gặp Hạ Nghiên Đình, ký ức về đêm đó vẫn còn quá rõ ràng, chỉ là không ngờ phải quay lại đó sớm như vậy.


Đã có kinh nghiệm từ lần trước, Thi Họa bình tĩnh hơn, cứ thong thả lái xe đến đó.


Lương Sắt Hề hẹn gặp cô vào lúc chín giờ rưỡi tối, Thi Họa nghĩ tiệc rượu nào cũng cần xã giao, cô đến sớm sẽ làm phiền người ta, cho nên cô không đến sớm, mà đợi đến đúng giờ mới đi.


Sau khi bước qua cánh cửa kiểu châu Âu thời trung cổ, trải qua một loạt quy trình kiểm tra, cuối cùng cũng bước vào câu lạc bộ bí ẩn và xa hoa này.


Lương Sắt Hề là một người rất chu đáo, trước đó đã sắp xếp mọi việc, một người phục vụ dẫn Thi Họa đến phòng riêng, đẩy cửa mở ra, chờ Thi Họa bước vào, phục vụ lại im lặng cúi đầu rồi rời đi.


Thi Họa bước vào, ánh mắt nhanh chóng tìm thấy mục tiêu, cô lịch sự mỉm cười.


Lương Sắt Hề cũng nhìn thấy cô, cô ấy đặt ly rượu trên tay xuống, đứng lên đi về phía Thi Họa, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười nhiệt tình.


“Cô Thi, làm phiền cô đến đây rồi.”


Thi Họa vô thức ngưỡng mộ cảnh đẹp trước mắt, tối nay, người phụ nữ cao ráo mặc chiếc váy đuôi cá bằng lụa màu xanh thẫm, chậm rãi lại ung dung bước đến, cô ấy hơi nghiêng người, Thi Họa mới nhìn ra đây là một chiếc váy hở lưng.


Rất gợi cảm, nhưng trên người cô ấy, nó lại trở nên vô cùng cao quý, không có cảm giác thấp kém chút nào.



“Không phiền mà, cô Lương khách sáo quá.” Đối phương quá chu đáo và nhiệt tình, Thi Họa ngại ngùng đến đỏ mặt, cô nhỏ giọng nói, sau đó chuẩn bị ngồi xuống theo sự hướng dẫn của Lương Sắt Hề.


Nhưng vào giây phút này, ánh mắt trong trẻo của cô lại hướng về nơi khác, đột nhiên cô nhìn thấy người đàn ông ngồi một mình trên ghế sofa cách đó không xa.


Đầu ngón tay nhỏ nhắn vô thức run lên, cả người cứng đờ.


Căn phòng riêng này được bày trí theo phong cách cổ xưa lại xa hoa, chiếc ghế sofa cong cong, mang phong cách hoàng gia Ý, da thật được sản xuất thủ công, tác phẩm điêu khắc hoàn hảo để lộ ra vẻ đẹp xa hoa và phù phiếm.


Không tương xứng với khí chất lạnh lùng và cô độc của người đàn ông kia.


Ánh đèn leo lắt, nhưng vì sự có mặt của anh, tâm điểm của căn phòng không nằm ngay trung tâm nữa.


Mà vì anh đang ngồi ở một góc, toàn bộ trọng lực đều dịch chuyển sang nơi đó.


Đây là điều mà Thi Họa không nhận ra khi mới bước vào.


Bởi vì cô không quan sát toàn cảnh, chỉ cảm thấy một nơi xa hoa thế này không liên quan gì đến mình, cô đến đây là vì công việc, chỉ là để gặp cô Lương mà thôi.


Lúc này cô mới biết Hạ Nghiên Đình cũng dính dáng đến cuộc chơi này.


Khoảng cách giữa hai người họ không xa lắm, ánh sáng mờ mịt, thật ra Thi Họa cũng không biết anh có chú ý đến cô hay không.


Hình như anh chỉ ngồi đó thờ ơ, khẽ nheo mắt, ngón tay thon dài cầm hộp thuốc lá, hộp thuốc lá nhỏ nhắn lại tinh xảo, có màu xám bạc, nhưng cô không thể nhìn rõ chi tiết.


Hình như anh đang tiện tay chơi đùa với nó, hoặc là anh đang nghỉ ngơi một mình.


Anh không nhìn ai.


Thi Họa ngơ ngác ngồi xuống, một giọng nói vang lên bên tai cô.


“Thi Họa, sao cô cũng đến đây?”


Có lẽ là vì Lương Sắt Hề quá thu hút, Chu Yến Lâm ngồi trong tiệc rượu mới phát hiện ra cô.


Thi Họa không nghĩ tối nay mình lại gặp nhiều người quen như vậy, đầu óc cô rối bời một lúc, sau đó lại hoảng hốt trả lời: “Anh Chu, tôi đến gặp cô Lương, có công việc.”


Chu Yến Lâm quay đầu nhìn cô, hình như đã nghe ra ẩn ý trong lời cô.


Anh ta cũng bóng gió nhìn về phía Hạ Nghiên Đình trên sofa, sau đó cong môi, nhỏ giọng nói: “Vậy sao, hai người bận rộn như vậy, tôi không quấy rầy nữa đâu.”


Trước đó không lâu, Chu Yến Lâm đột ngột phát hiện hai người họ đã đăng ký kết hôn, mặc dù là sự thật, nhưng anh ta vẫn cảm thấy vô cùng chấn động.


Anh ta vẫn không hiểu tại sao Hạ Cửu lại kết hôn với bạn gái cũ của cháu trai mình.


Nhưng dựa trên tình bạn nhiều năm, bà xã của Hạ Cửu cũng giống như người nhà của anh ta, đương nhiên anh ta sẽ giúp đỡ khi cần thiết.


Cô bé Thi Họa trông hờ hững vậy thôi, nhưng thật ra lại vô cùng thông minh.


Có lẽ cô không muốn Lương Sắt Hề phát hiện ra mối quan hệ giữa cô và Hạ Cửu, vậy Chu Yến Lâm nói đỡ vài câu cũng là chuyện nên làm.


Chu Yến Lâm ngồi vào ghế khác, Lương Sắt Hề cũng không nhiều lời, chỉ cười nói: “Yến Lâm, anh uống trước đi, xong chuyện bên này, tôi sẽ qua đó.”


Chu Yến Lâm khoát tay, dáng vẻ kiêu ngạo lại phóng khoáng: “Không vội, cứ làm việc của cô đi, chăm sóc cô bé cho tốt.”


Nghe thấy họ nói chuyện, Thi Họa cảm thấy họ rất tùy hứng, cũng rất quen thuộc với nhau, hình như là biết nhau rất rõ.


Đúng rồi, tất cả khách quý trong phòng riêng này đều có thân phận cực kỳ cao quý.


Nếu không phải là vì gia thế hiển hách, chủ nhà Chu tam công tử cũng không đích thân chào hỏi họ làm gì.


Chỉ có mình cô là giống một con bướm quê mùa lao vào chốn phù hoa, ít nhiều không hợp cảnh.


Hiểu như vậy, hiệu suất làm việc của Thi Họa vô thức tăng lên, cô nhanh nhẹn ghi chép ý tưởng và đề xuất của Lương Sắt Hề cho buổi phỏng vấn, còn ghi chép từng yêu cầu một.


Cả buổi nói chuyện chỉ kéo dài hơn nửa tiếng, Thi Họa chuẩn bị rời đi, đang cố lựa lời.


Lương Sắt Hề vẫn thân thiện như cũ, còn chủ động mời cô thưởng rượu.


Sâm panh Dom Perignon P3 Rosé, rượu màu hồng trong suốt, hương vị nồng đậm.


Trải qua hai mươi lăm năm ủ rượu, mặc dù hương vị vẫn nồng đậm, tươi mát, nhưng chỉ cần vài ngụm đã có thể tiêu tốn mấy tháng tiền lương của Thi Họa.


Uống thêm mấy ngụm nữa sẽ cảm thấy tội lỗi.


Lương Sắt Hề cực kỳ cẩn thận và chu đáo, thấy Thi Họa không thể uống nhiều, cô ấy lại ân cần hỏi han: “Cô Thi, cô không thích uống rượu sao, nghe nói nơi này có đồ uống không cồn, cô có muốn thử không?”


Thi Họa định lịch sự nói tạm biệt, nhưng không thể kháng cự lòng tốt của đối phương.


Rốt cuộc cũng thử một ly nước chanh.


“Cô trông quen quá, có phải cô là người đã phỏng vấn Cửu gia ở Đài truyền hình Kinh Bắc không?”


Đột nhiên có người chú ý đến Thi Họa, người này kinh ngạc, chủ động đi đến bắt chuyện.


Lần trước đến Lệ Phủ, Thi Họa đã có một trải nghiệm không mấy vui vẻ, cô còn lên hot search cách đây không lâu, cho nên trước khi ra ngoài hôm nay, cô đã cố tình ăn mặc thật đơn điệu.


Cô trang điểm rất nhẹ, chỉ mặc một chiếc váy lụa màu mơ chín, muốn bản thân mình thật đơn giản để không ai nhận ra, không ngờ vẫn làm người khác chú ý.


“A… Đúng rồi, ngoài đời còn xinh đẹp hơn trên màn hình.”


Lương Sắt Hề mỉm cười rạng rỡ, hào phóng tán dương: “Đương nhiên, cô Thi là người đẹp yên tĩnh cổ điển, lần đầu gặp nhau, tôi còn cảm thấy cô ấy xinh đẹp hơn trong ống kính.”


Thật ra là nhờ có trang điểm.


Lúc lên sóng, cô mặc áo vest, trang điểm xinh đẹp.


Ngoài những lúc đó, cô không hay trang điểm, chỉ đánh kem nền, để lộ dáng vẻ nguyên thủy, đương nhiên là càng xinh đẹp và thu hút hơn.



Từ trước đến nay, Thi Họa hướng nội, không giỏi xã giao, ở nơi làm việc phải xã giao là vì không còn cách nào khác, sau này quen rồi thì không còn cảm thấy khổ sở nữa, nhưng trong giới thượng lưu đầy danh lợi, cô thật sự không thích nghi được.


“Cô Thi còn trẻ đã xuất hiện trên Đài truyền hình Kinh Bắc, tương lai thật sự rất xán lạn đấy.”


“Tôi nhớ từ trước đến nay, Hạ tiên sinh chưa từng nhận lời mời phỏng vấn, hẳn là phải rất nể mặt cô Thi.”


“Cửu gia, chúng tôi đều tò mò tại sao anh lại nhận lời mời phỏng vấn, lại còn là một buổi phỏng vấn kéo dài một trăm năm mươi phút, anh có muốn tiết lộ thêm không?”


Có người liều mạng quấy rầy Hạ Nghiên Đình.


Anh hờ hững nhìn sang, nhưng không phải là nhìn người vừa hỏi.


Thi Họa không dám để cho người khác phát hiện ra sắc mặt kỳ lạ của mình, chỉ có thể tỏ vẻ bình tĩnh, lại bị đôi mắt đen lạnh lùng kia nhìn chằm chằm, trong lòng đành phải nhẫn nhịn.


Anh nghiêng đầu hút một hơi thuốc lá, đốm sáng đỏ tươi lập lòe, làm nổi bật đường nét thâm sâu lại cao quý của anh.


Mọi người đều chờ đợi anh lên tiếng.


Chỉ có Thi Họa không dám nhìn vào mắt anh.


Dưới ánh nhìn của mọi người, anh khẽ nheo mắt, thở ra một làn khói trắng lạnh lẽo.


Anh kiêu ngạo lại tùy hứng, chỉ một động tác hờ hững như vậy đã làm những người có mặt phải say mê.


Quá đẹp mắt, cứ như không phải là con người mà là đứa con của thần linh.


Giọng nói êm dịu vang lên: “Tưởng Lam của Đài truyền hình Kinh Bắc đã giúp đỡ tôi, có qua có lại thôi.”


“Thỉ ra là vậy.”


Tưởng Lam là người làm truyền thông nổi tiếng cả nước, rất nhiều người ngoài ngành cũng biết đến tên tuổi của cô ấy.


Không ai nghi ngờ gì cả.


Dù sao người như Hạ Nghiên Đình, hoặc là không lên tiếng, hoặc là một khi đã lên tiếng, anh cũng không cần phải phô trương làm gì, thân phận của anh cao quý như vậy, người ta còn phải ngước nhìn, không cần phải nói dối.


Trên đời này có kiểu người như vậy.


Cao quý, chưa từng phải làm chuyện trái lương tâm.


Sau đó, Hạ Nghiên Đình cũng không nói gì nữa.


Rất nhiều người mời rượu anh, trong đó có Lương Sắt Hề, nhưng anh vẫn hờ hững như cũ, thỉnh thoảng lại chậm rãi nhấp một ngụm.


Nhóm người này đều rất cao quý, vượt xa vòng tròn xã giao của Tưởng Bách Hanh.


Có lẽ là vì phát hiện Thi Họa không giỏi ăn nói, dần dần cũng không còn ai quấy rầy cô nữa, cô được trả lại sự yên bình.


Bởi vì không có chuyện để làm, cô mới có thể bình tĩnh quan sát xung quanh.


Lương Sắt Hề nhiệt tình và chu đáo với tất cả mọi người, là một tiểu thư có EQ cao.


Chỉ đến khi đối mặt với Hạ Nghiên Đình, cô ấy mới bộc lộ sự lúng túng của mình.


Sự lúng túng này cũng không quá rõ ràng, Thi Họa chỉ tình cờ phát hiện ra, khi mời rượu Hạ Nghiên Đình, thỉnh thoảng cô ấy lại đưa tay vén mái tóc xoăn ra sau tai, khóe môi cũng không còn cong cong vui vẻ.


Cô ấy mời rượu Hạ Nghiên Đình, bất kể đối phương có đón nhận hay không.


Đôi mắt lá liễu dài hẹp nhìn anh si tình.


Thi Họa không biết người ngoài có nhận ra hay không, nhưng cô có thể nhìn thấy rõ ràng tâm tư của người đẹp này.


Tự dưng cô hiểu ra.


Chẳng trách sao cô Lương lại từ chối nhiều người dẫn chương trình xuất sắc của Đài truyền hình Kinh Bắc như vậy, chỉ chọn một mình cô.


Thì ra là vậy.


Hóa ra một cô gái rực rỡ và tự tin như vậy cũng có những thời khắc rụt rè và lúng túng.


Bởi vì cô ấy đứng trước mặt người mà mình ngưỡng mộ.


Hóa ra Lương Sắt Hề thích anh.


Tình cờ phát hiện ra bí mật này, Thi Họa chìm vào tâm trạng khó tả.


Ngột ngạt, ngực trái hơi đau.


Giống như muốn tìm một người bạn để nói hết mọi chuyện, nhưng khi mở khung trò chuyện trên điện thoại lại không nặn ra được từ nào.


Không nói nên lời, không biết bắt đầu từ đâu.


Cũng không phải là không vui.


Mà là đột nhiên có một hòn đá nhỏ bị ném vào mặt hồ phẳng lặng trong lòng cô.


Tạo nên từng gợn sóng chua chát.



Bữa tiệc đêm nay kết thúc đột ngột.


Hạ Nghiên Đình không nói không rằng, chỉ đứng lên, nhàn nhã bước ra khỏi phòng riêng.


Căn phòng lập tức chìm vào im lặng, giống như tàn dư của ngọn nến vừa cháy hết.


Bữa tiệc lặng lẽ kết thúc.



Vốn dĩ cũng không đông người, chớp mắt một cái đã giải tán hết.


Thi Họa và Lương Sắt Hề cùng nhau ra ngoài.


Bãi đỗ xe của Lệ Phủ được sơn màu xám tro.


Ánh đèn rực rỡ làm buổi đêm sáng rực như ban ngày.


Chiếc xe Rolls-Royce vẫn đỗ ở đó, không hề di chuyển chút nào.


Anh là người đầu tiên bước ra, vậy mà vẫn chưa rời đi.


Có khi nào là đang đợi mình…


Trong lòng Thi Họa căng thẳng, cũng không biết là đang nghĩ gì.


Chỉ thấy cánh cửa tự động chậm rãi mở ra ——


Người đàn ông trên ghế sau nhắm mắt, hình như là đang nghỉ ngơi.


Giọng nói điềm tĩnh đột ngột vang lên: “Lên xe, về nhà.”


Thái dương của Thi Họa đập thình thịch, trong lòng cô sợ hãi, đúng như dự đoán, một giây sau, cô phải đối diện với vẻ mặt sửng sốt của cô Lương.


Thi Họa vẫn nhớ ánh mắt si tình vừa rồi của cô ấy.


Còn có ảnh cô ấy chụp theo vô số phong cách trên Instagram, hóa ra cô ấy dữ dội như vậy.


Ánh mắt của Lương Sắt Hề chứa đựng rất nhiều câu hỏi, làn da màu lúa mạch của cô ấy càng làm cho chiếc váy lụa xanh trên người trở nên lộng lẫy và đẹp mắt hơn.


Thi Họa thật lòng cảm thấy việc làm một người phụ nữ rực rỡ và gợi cảm thế này phải thất tình là một tội ác.


Huống hồ chi cô chưa từng hỏi qua cảm xúc của Hạ Nghiên Đình dành cho cô Lương là như thế nào.


Nhỡ đâu anh cũng có tình cảm với cô ấy thì sao?


Làm cô Lương hiểu lầm cũng không ổn.


Nghĩ đến đây, Thi Họa mặc kệ cảm giác chua xót trong lòng mình, trái tim cô chùng xuống, cô cắn răng nặn ra một tiếng: “Chú Chín.”


Lương Sắt Hề chớp mắt, vẫn không hiểu.


Chu Yến Lâm đi ngang qua để lấy xe, cũng lên tiếng nói đỡ: “Cersei, họ là người một nhà.”


“Hả?”


“Thi Họa sống cùng nhà họ Hạ từ hồi còn nhỏ, là cháu gái của bạn cũ của ông cụ Hạ, xem như ở nhờ trong nhà họ, ông cụ thương cô ấy như cháu gái ruột vậy.”


Đôi mắt lá liễu dài hẹp của Lương Sắt Hề chớp chớp, cô ấy như hiểu ra: “Hóa ra là mối quan hệ như vậy, sao cô Thi lại không nhắc đến?”


Thi Họa gượng cười, chỉ nhỏ giọng ậm ừ.


Họ lên xe của mình.


Cô khẽ nâng váy, bước lên chiếc Rolls-Royce màu đen.


Cánh cửa khép lại.


Bầu không khí hơi kỳ lạ.


Nếu là ngày thường, khả năng cao Thi Họa đã chủ động tìm chủ đề để xua tan bầu không khí im lặng quá đáng này.


Nhưng không hiểu sao đêm nay cô lại hơi thất thần.


Cô không nhìn Hạ Nghiên Đình, chỉ ngẩn người nhìn ra bên ngoài.


Dưới hàng mi dài, đôi mắt đen nhánh ươn ướt.


Cô không buồn vì Cersei đã đem lòng quý mến anh.


Mà ngược lại, cô còn ngưỡng mộ Cersei.


Một người ưu tú và quyền lực như vậy cũng quý mến anh.


Không biết những suy nghĩ miên man đó xuất hiện trong lòng từ lúc nào, từ nơi nào, cũng không biết chúng đã sinh sôi nảy nở bao lâu.


Cuối cùng lại liều mạng xuyên qua sương mù.


Không phải cô không hiểu điều này có nghĩa là gì.


Chỉ là nỗi sợ cũng cuộn trào mãnh liệt, cuốn cô đi.


Sao cô dám nghĩ như vậy về anh?


Nhất định là điên rồi.


Cổ họng đắng ngắt vì rượu.


Thi Họa nhìn chằm chằm ra bên ngoài một hồi, không dám nhìn anh.


Thật lâu sau đó, giọng nói trầm thấp, phiền muộn của anh vang lên ——


“Khung cảnh bên ngoài đẹp mắt vậy sao, em định nhìn đến khi nào?”


——————–


Tác giả có lời muốn nói:


Hì hì, Họa bảo từ từ tỉnh ngộ rồi _(:D ∠ )_


Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Story Chương 32
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...