Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Chương 31
148@-
Dặn dò ngắn gọn.
Cuộc gọi kết thúc ngay lập tức.
Bên trong chiếc Bentley rộng rãi và sang trọng vô cùng yên tĩnh, nhưng hơi lạnh vẫn không hề tản ra.
Tài xế Địch Tùng ngồi ghế trước im thin thít, không dám thở.
Thật ra ông chủ nhà mình rất ít khi biểu lộ cảm xúc, đa số những người quyền quý như anh không thể hiện buồn vui trên gương mặt.
Nhưng có lẽ là vì tính chất công việc của tài xế tương đối đặc thù.
Thường ngồi trong không gian kín lại có hạn, ở một mình cùng ông chủ.
Sau một hồi lâu, mặc dù sắc mặt của ông chủ vẫn bình tĩnh, nhưng bầu không khí thế này, Địch Tùng cũng cảm nhận được tâm tình của anh.
Tối nay, mọi việc đều tốt đẹp, ngoại trừ sự cố ngoài ý muốn vừa phát sinh.
Thật trùng hợp làm sao, chiếc Maserati trắng kia cũng chạy ra khỏi bãi đỗ xe của nhà hàng Thái Phong.
Không biết thiếu gia Hạ Hành đã làm gì đắc tội với ông chủ.
Địch Tùng không khỏi âm thầm lo lắng cho anh ta.
Nhưng bầu không khí u ám này lại tan biến khi cô mở cửa lên xe.
Thi Họa càng lúc càng quen ngồi vào xe anh.
Thấy người đàn ông chân dài trên ghế sau, sắc mặt của cô chỉ hơi ngạc nhiên một chút xíu, cô ngẩn người, nhỏ giọng nói: “Sao anh… Đã trễ như vậy rồi, anh vẫn chưa về nhà sao?”
Cô tưởng cho xe đến đón cô nghĩa là nhờ tài xế đến đón cô.
Không ngờ anh lại đích thân đến đây.
Đây không phải là lần đầu tiên có chuyện như vậy, có lẽ anh chỉ tiện đường, mà chưa kể hai người họ đã sống chung, về nhà cùng nhau cũng là chuyện thường tình. Cô đã quen với chuyện này, không còn cảm giác kỳ lạ nữa.
Anh dựa lưng vào ghế, đường nét sắc bén của anh ẩn giấu trong bóng tối, nhưng vẫn toát ra nét đẹp nam tính.
Thi Họa không nhận ra bầu không khí u ám trong xe, cứ nhẹ nhàng kể chuyện vui trong buổi liên hoan vừa rồi.
Ai cũng biết tối nay cô rất vui vẻ.
Hạ Nghiên Đình hờ hững, không phải câu nào cũng trả lời, nhưng thỉnh thoảng anh cũng đáp lại một tiếng, dáng vẻ của anh lạnh lùng, kiêu ngạo, nhưng lại cẩn thận lắng nghe từng câu từng chữ mà cô nói ra.
Địch Tùng đang lái xe phía trước cũng âm thầm kinh ngạc.
Hay quá…
Cô Thi, không đúng, phải nói là năng lượng bên trong con người của phu nhân quá mạnh mẽ.
Sau khi lên xe, cô chỉ dịu dàng thì thầm vài câu, bầu không khí u ám trong xe đã tan biến.
Rõ ràng nhiệt độ đã tăng lên rất nhiều, bây giờ không chỉ không lạnh nữa, mà còn hơi ấm áp, nhiệt độ vô cùng dễ chịu.
Trên đường đi, thỉnh thoảng Địch Tùng lại liếc trộm kính chiếu hậu.
Thật sự thấy ông chủ nhà mình khe khẽ cong môi.
…
Về đến Nhạn Tây Ngự Phủ cũng đã trễ lắm rồi.
Đêm hôm khuya khoắt, người giúp việc đều đã về phòng nghỉ ngơi.
Cả căn biệt thự rộng lớn như vậy lại chỉ có hai người họ, trai đơn gái chiếc nhìn nhau, không hiểu sao Thi Họa lại cảm thấy mất tự nhiên, cô nhỏ giọng chúc ngủ ngon, sau đó trốn vào phòng ngủ chính.
Nhớ đến tối qua là đêm đầu tiên sống chung nhà đã gặp sự cố bao cao su, cô quyết định sau khi về phòng sẽ không ra ngoài nữa, phải ngủ một giấc đến sáng mới được.
Mặc dù đã trải qua một đêm bộn bề, phỏng vấn trực tiếp, mắc kẹt trong thang máy, cuối cùng là tham dự một bữa tiệc mừng.
Nhưng có lẽ là vì thành công trong sự nghiệp khiến dopamine dâng trào mãnh liệt, cô lại không thấy buồn ngủ lắm, cũng không muốn ngâm bồn, chỉ tắm thật nhanh, sau đó nằm lên giường.
Đây cũng là đêm thứ hai cô ngủ trên chiếc giường rộng rãi và mềm mại quá đáng này, cũng là đêm thứ hai cô sống cùng Hạ Nghiên Đình.
Hình như tâm trạng cũng hơi khác biệt so với tối hôm qua.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô mơ màng suy nghĩ, không biết anh có ngủ không.
Cô chạy về phòng ngủ chính quá nhanh, còn quên nhìn xem anh vào phòng làm việc hay về phòng ngủ cho khách.
Sẽ không tăng ca khuya thế này đâu nhỉ?
Hình như bình thường anh hay ngủ trễ, dậy sớm, suốt một tuần cũng không thấy anh mệt mỏi chút nào, đúng là nhà tư bản có nhiều năng lượng hơn người bình thường mà.
Thật ra lúc mới lên xe, cô cũng do dự không biết có nên nói cho Hạ Nghiên Đình biết chuyện cô đã gặp Hạ Hành hay không.
Dù sao những lời Hạ Hành nói cũng không dễ nghe, cô không muốn giấu diếm anh.
Nhưng sau khi do dự một lát, nhớ đến những lời mình đã nói trước mặt Hạ Hành, cô không khỏi đỏ mặt.
Không kể thì hơn.
Một đêm yên giấc, không biết là vì giường quá dễ chịu hay là vì đồ ngủ quá thoải mái.
Đêm thứ hai sống chung, chất lượng giấc ngủ của cô tăng lên đáng kể, cô thức dậy vào lúc mười một giờ trưa, mặc dù cũng không ngủ nhiều, nhưng cô lại tràn đầy năng lượng.
Sau khi thức dậy, Thi Họa cầm điện thoại theo thói quen, kiểm tra tin nhắn liên quan đến công việc.
Bất ngờ nhìn thấy tin nhắn mà Tưởng Lam đã gửi một tiếng trước.
[Tiểu Thi, nếu có thời gian thì đến văn phòng sớm một chút, cô có việc cần giao cho em đấy]
Hơn hai mươi phút sau lại xuất hiện thêm hai tin nhắn, hình như là để bổ sung cho tin nhắn trước.
[Tối qua vất vả rồi, nghe nói đến ba giờ sáng, mọi người mới tàn cuộc]
[Mệt quá thì thôi]
[Nghỉ ngơi đi, sức khỏe là quan trọng nhất, buổi tối còn phải lên sóng đấy]
Đọc xong tin nhắn, Thi Họa không khỏi mỉm cười, phong cách làm việc của Tưởng Lam cũng giống như cách cô ấy dạy sinh viên trong trường. Luôn luôn quyết đoán, cần làm việc gì thì lập tức giao việc, nhưng thỉnh thoảng lại rất quan tâm đến sức khỏe của sinh viên, không quên nhắc nhở mọi người đừng làm việc quá sức.
Cô nhắn lại:
[Em nghỉ ngơi đủ rồi]
[Bây giờ em rửa mặt, sau đó sẽ đến đơn vị ngay]
Cô ngồi dậy, khoác áo choàng ngủ, vừa chuẩn bị rửa mặt thì nhận được tin nhắn của Tưởng Lam.
[Không gấp, tầm bốn giờ em đến là được]
…
Ăn trưa xong, Thi Họa đến đơn vị sớm.
Theo lời của cô Tưởng, hình như cô ấy có việc cần giao cho cô.
Chuyện này làm cô hơi bất ngờ, dù sao trước đó giao việc phỏng vấn Hạ Nghiên Đình cho cô cũng chỉ là hỗ trợ trong lúc cấp bách, xem như ủy thác lại cho cô, hiện tại sức khỏe của cô Tưởng đã gần hồi phục hoàn toàn, cô còn nghĩ trong thời gian ngắn sẽ không được giao việc gì khác.
Không đoán ra nhiệm vụ là gì, cũng không kềm lòng được, chỉ muốn đến sớm để xem tình hình thế nào.
Cô đỗ xe, vừa bước vào cổng chính của tòa nhà Đài truyền hình Kinh Bắc đã tình cờ bắt gặp Tiểu Nguyễn đang mua cà phê bên cạnh.
Tiểu Nguyễn biết tin trước cô, vừa gặp nhau, cô ấy đã hào hứng nói: “Chị ơi, chị đã nghe nói chưa, hôm nay có một người đẹp siêu ngầu đến Đài truyền hình Kinh Bắc của chúng ta, bây giờ cô ấy đang ở trong văn phòng của cô Tưởng đấy.”
“Chị không biết, là ai thế?”
“Lương Sắt Hề, tên tiếng Anh là Cersei, là tiểu thư của Tập đoàn Tài chính Lương thị. Em đã xem mạng xã hội của cô ấy, khí chất rất đặc biệt.
Thi Họa cảm thấy cái tên này hơi quen tai, suy nghĩ một hồi mới nhớ ra: “Là nhà họ Lương giàu có nhất Thượng Hải sao?”
Tiểu Nguyễn nói người này đang ở trong văn phòng của Tưởng Lam, có lẽ công việc mà cô Tưởng nói có liên quan đến cô ấy.
“Phải, là nhà họ Lương đấy.”
Hai người vừa đi lên lầu vừa trò chuyện, sau khi nghe Tiểu Nguyễn giải thích ngắn gọn, Thi Họa cũng hiểu sơ về tiểu thư của tập đoàn Lương thị.
Trước đây nhà họ Lương khởi nghiệp từ ngành tài chính, cũng từng có mặt trong ngành bất động sản và xe ô tô.
Lương Sắt Hề là con gái đầu lòng trong nhà, không thừa hưởng đầu óc kinh doanh của ba, nhưng cũng rất tài giỏi.
Cô ấy tốt nghiệp Trường Kinh doanh Harvard, là nhân tài thực thụ, không chỉ như vậy, cô ấy đã có tài năng hội họa từ nhỏ, hồi cấp ba từng mở triển lãm tranh, sau đó đi du học nước ngoài, nhờ dáng người cao ráo lại bắt mắt hơn người, cô ấy tình cờ trở thành siêu mẫu quốc tế, thường xuyên có mặt tại tuần lễ thời trang Paris.
Tiểu Nguyễn lấy điện thoại ra, lướt trang Instagram của cô ấy, cô ấy có hơn một triệu người theo dõi, đa số chỉ chia sẻ hình ảnh hàng ngày.
Paris, New York, Zürich, Vienna, Milan, khắp nơi trên thế giới.
Tiểu Nguyễn phát huy trọn vẹn tính mê cái đẹp, không ngừng khen ngợi những bức ảnh mang phong cách khác biệt kia: “Trời đất ơi, sao cô ấy lại xinh đẹp vậy chứ, lúc thì siêu lạnh lùng, lúc thì siêu ngọt ngào, biết cách điều khiển cả phong cách nam tính lẫn nữ tính. Thật kỳ lạ làm sao, hình như làn da của cô ấy có thể che đi hàng trăm khuyết điểm, màu da quá đẹp, làm em cũng muốn bản thân mình rám nắng một chút.”
Qua màn hình, Thi Họa cũng có thể cảm nhận được sức sống dồi dào của cô ấy.
Thi Họa gặp cô Lương trong văn phòng của Tưởng Lam.
Tưởng Lam vui vẻ chào hỏi: “Tiểu Thi, em đến rồi, để cô giới thiệu với em, đây là Cersei, đối tượng phỏng vấn mới của em.”
Lúc đó, Lương Sắt Hề mặc một chiếc váy hở vai màu đỏ thẫm, đang ngồi trên ghế sofa màu be, đôi chân thon dài của cô ấy bắt chéo nhã nhặn, làn da mang màu lúa mạch khỏe khoắn, mái tóc nâu được uốn xoăn kiểu Pháp, vừa quyến rũ vừa sắc sảo.
Ngoài đời, cô ấy cũng xinh đẹp như trong ảnh, đôi mắt lá liễu, đuôi mắt dài cong cong, trông đa tình, nhưng nhìn kỹ lại thấy rất sắc bén.
Ai cũng yêu cái đẹp, Thi Họa cũng vậy, đúng lúc vừa định lịch sự chào hỏi cô ấy, Lương Sắt Hề đã chủ động đứng dậy, nhẹ nhàng giơ tay phải, tỏ ý muốn bắt tay: “Xin chào, cô Thi, ngoài đời cô còn xinh đẹp hơn trong buổi phát sóng trực tiếp hôm qua, cuối cùng tôi cũng được gặp cô rồi.”
Được một người phụ nữ xinh đẹp thế này khen ngợi, Thi Họa không khỏi xấu hổ, cô lịch sự nói cảm ơn, sau đó ngồi xuống.
Buổi trò chuyện liên quan đến công việc cũng diễn ra rất vui vẻ.
Hóa ra Lương Sắt Hề mới về nước chưa được bao lâu, chuẩn bị thừa kế việc làm ăn của gia đình, đồng thời, cô ấy còn phát triển độc lập một nhánh ô tô thông minh cho thương hiệu ô tô của gia đình mình —— Ajilo.
Gần đây, Đài truyền hình Kinh Bắc vừa chốt được một buổi phỏng vấn đặc biệt với cô ấy, mang tên “Trò chuyện cùng nữ chiến binh lục lăng xinh đẹp”, ngoại trừ việc tự thân lập nghiệp muôn màu muôn vẻ và kinh nghiệm phát triển đa chiều của cô ấy, buổi phỏng vấn còn bao gồm nội dung quảng bá cho Ajilo.
Sau khi trò chuyện một hồi, Lương Sắt Hề đứng dậy chào tạm biệt: “Lát nữa tôi có một cuộc họp, tôi đi trước, cũng là để không chậm trễ buổi lên sóng của cô Thi, ngày khác rảnh rỗi, chúng ta sẽ nói chuyện tường tận hơn nhé?”
Thi Họa mỉm cười: “Được rồi, khi nào cô rảnh rỗi, chúng ta lại gặp nhau nhé.”
Cô Lương vừa rời đi, Tưởng Lam đã vội vàng hướng dẫn công việc cho Thi Họa.
Được thực hiện buổi phỏng vấn đặc biệt này, Thi Họa rất vui mừng, nhưng trong lòng cô vẫn còn hoài nghi.
Tưởng Lam là người hướng dẫn cô, cô cũng không cần giấu diếm gì, chỉ nói thẳng: “Cô Tưởng, đài truyền hình chúng ta có rất nhiều chuyên gia có thể tiếp nhận buổi phỏng vấn với cô Lương, giao cơ hội này cho em… có phải là cô quá thiên vị em rồi không ạ?”
Tưởng Lam uống một ngụm trà dưỡng sinh, nghe đến đây thì mỉm cười: “Cô rất xem trọng em, nhưng lần này, không ai có thể dị nghị em được, bởi vì Cersei chọn em.”
“Sao ạ?” Thi Họa sửng sốt, “Em chỉ là người mới, có rất ít kinh nghiệm, vậy mà cô Lương lại chọn em sao?”
“Ừ, khả năng cao là cô ấy đã xem buổi phát sóng trực tiếp tối qua, buổi phỏng vấn rất hiệu quả, có rất nhiều người xem, như vậy cũng giúp ích cho việc quảng bá dự án của cô ấy. Thời buổi này, người ta không quan tâm đến kinh nghiệm, chỉ quan tâm đến năng lực.”
Thi Họa cũng gật đầu, trong lòng càng xem trọng dự án này hơn.
Thời buổi này, đa số đài truyền hình đều khuyến khích người dẫn chương trình đa năng, rất nhiều đồng nghiệp không chỉ đảm nhận việc dẫn chương trình mà còn kiêm nhiệm vai trò phòng viên hay nhà sản xuất, đến một mức độ nào đó, một người còn có thể thay thế cả một nhóm người, lấy tin, biên tập, phát sóng, chuyện nào cũng có thể hoàn thành độc lập.
Có lẽ cô Tưởng cũng khuyến khích cô phát triển theo phương hướng này, dù cho chuyện được quay về Tổ Phát sóng không phải là quyết định của một người, nhưng cô có thể cố gắng phát triển một chuyên mục riêng cho bản thân trong tương lai, giống như cô Tưởng, một mình cô ấy chiếm lấy chuyên mục phát sóng vào khung giờ vàng.
Trước khi quay về phòng làm việc, Tưởng Lam còn kiên nhẫn căn dặn cô: “Tiểu Thi, mạnh dạn thử đi, cô đã làm việc ở Đài truyền hình Kinh Bắc gần hai mươi năm, trải qua rất nhiều vị trí công tác mới tìm thấy phương hướng phù hợp với bản thân, màn thể hiện tối hôm qua cho thấy tài năng phỏng vấn của em, Cersei cũng khen ngợi em không ngừng, còn nói muốn chọn cùng người đã phỏng vấn bạn học cũ của cô ấy.”
“Bạn học cũ sao cô?” Cô ngây người, hết sức kinh ngạc.
“Hạ tiên sinh và Cersei là bạn học ở Trường Kinh doanh Harvard, chắc là hai người họ quen biết nhau.”
Hàng mi của Thi Họa khẽ run rẩy, cô suy tư: “Thì ra là vậy…”
Hóa ra một cô gái ưu tú như vậy lại là bạn học của anh.
Cả hai đều toát ra khí chất mà người bình thường không thể sánh bằng, khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa kính trọng.
Mãi đến khi chờ thang máy, Thi Họa vẫn còn hơi thất thần.
–
Bốn giờ chiều, Tập đoàn Hạ Tỳ.
Hôm nay là ngày họp quý, người đứng đầu từng công ty con do Hạ thị quản lý lần lượt gặp mặt chủ tịch để báo cáo tình hình trong quý.
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua yên bình, mặc dù người đàn ông ngồi trên ghế chủ trì ít khi bộc lộ thái độ vui vẻ, nhưng anh cũng không nhíu mày hay khiển trách ai.
Bởi vì từng người phụ trách đang run rẩy, trong lòng sợ hãi ông chủ mới của nhà họ Hạ, bởi vì anh quay lại Kinh Bắc nắm quyền, buổi báo cáo tình hình hoạt động quý từng chỉ là thủ tục, lần này họ phải bắt đầu chuẩn bị trước một tháng, giống như phải bước đi trên lớp băng mỏng, kết quả phải được thể hiện rõ ràng, vị Diêm Vương sống này mới hài lòng.
Mãi đến khi tổng giám đốc của Ngân hàng Hoa Tỳ, Hạ Hành, đứng dậy báo cáo, bầu không khí lại bắt đầu trở nên kỳ lạ.
Phòng họp rộng lớn trở nên u ám, mặc dù bầu không khí lặng ngắt như tờ, nhưng sắc mặt của những người tham dự đều nghiêm trọng, ai cũng nơm nớp lo sợ, vô cùng thận trọng.
Màn hình LED sau lưng chiếu lên vẻ mặt hoảng hốt của anh ta, gương mặt khôi ngô tuấn tú toát mồ hôi.
Hạ Nghiên Đình dựa vào ghế, đôi mắt đen nhánh, lạnh lùng, giống như anh đang chăm chú lắng nghe báo cáo.
Hình như anh không có cảm xúc gì, càng không tức giận, chỉ là sinh ra đã có khí chất nghiêm nghị, cao quý đáng sợ.
Từ trước đến nay, Hạ Hành chưa từng căng thẳng đến mức này, rõ ràng là đã chuẩn bị báo cáo thật lâu, còn âm thầm luyện tập mấy lần, nói mà không cần giấy cũng được. Đoạn đầu rất trôi chảy, nhưng đến đoạn sau, anh ta liên tục đổ mồ hôi, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng áo sơ mi, anh ta càng lúc càng lo lắng, bởi vì quá căng thẳng, anh ta liên tục mắc lỗi.
Báo cáo của anh ta rất đầy đủ, không sơ suất chỗ nào, số liệu tài chính cũng rất tốt, nếu có gì không tốt thì cũng chỉ là vài đoạn lắp bắp trong lúc đọc báo cáo mà thôi.
Thật ra không ảnh hưởng gì, nhưng hình như tất cả những người tham dự đều bị lây nhiễm sự căng thẳng của anh ta, như bước đi trên tảng băng mỏng, giống như sắp đến lượt mình bị chủ tịch chất vấn.
Nhưng mãi đến khi Hạ Hành khổ sở hoàn thành bài báo cáo, người đàn ông ngồi trên ghế chủ trì vẫn lạnh như băng.
Không khen ngợi, cũng không trách móc.
Như vậy đã là kết quả tốt nhất trong suy nghĩ của mọi người.
Những phần báo cáo tiếp theo vẫn được tiến hành như thường lệ, dường như bầu không khí cũng dịu xuống một chút.
Khi những người phụ trách lần lượt hoàn thành bài báo cáo, người nào cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng Hạ Hành lại là người duy nhất rũ mắt, sợ run người.
Có lẽ ngay cả anh ta cũng không hiểu tại sao lúc này mình lại chột dạ.
Rõ ràng báo cáo của anh ta không có vấn đề gì, kể từ khi tiếp quản, báo cáo tài chính của Ngân hàng Hoa Tỳ luôn luôn rất tốt.
Nếu Hạ Nghiên Đình tức giận vì vài đoạn anh ta lắp bắp trong lúc báo cáo, người ta sẽ nghĩ anh là một lãnh đạo quá nghiêm khắc, dẫn đến hậu quả là các lãnh đạo cấp cao âm thầm chê bai.
Huống hồ chi mối quan hệ của anh và Thi Họa như vậy, Hạ Hành là cháu ruột, hẳn là cũng không phạm phải lỗi lầm gì ở phương diện quan hệ cá nhân?
Hạ Hành âm thầm nghĩ ra đủ loại lý do để an ủi bản thân.
Nhưng rốt cuộc cũng chịu đựng được cho đến khi cuộc họp kết thúc, anh ta tưởng mình được giải thoát, nhưng Hạ Nghiên Đình đột ngột nhìn về phía anh ta, giọng điệu như ra lệnh: “Hạ Hành ở lại, những người còn lại giải tán đi.”
Phòng họp rộng lớn và lạnh lẽo bị giọng nói trầm thấp và uy nghiêm của anh xuyên thủng.
Mọi người nhìn nhau đầy ẩn ý, mấy giây sau, họ lập tức đứng dậy rời khỏi phòng họp, không ai quan tâm Hạ Hành sẽ sống hay chết.
Anh ta bị ép phải ở lại và đối diện với Diêm Vương sống này một mình.
Hạ Hành không muốn bộc lộ điểm yếu, chỉ biết kiểm soát cảm xúc, ngồi nghiêm chỉnh, trong lòng kiên định như thể trên đầu có một thanh kiếm chuẩn bị hạ xuống.
Anh ta ngồi thẳng, bắt đầu lo lắng, muốn xem chú Chín công bằng, nghiêm khắc lại công tư phân minh trong mắt người khác sẽ vì tình cảm nam nữ mà khiển trách và chất vấn anh ta như thế nào.
Anh ta không nghĩ mình sai ở đâu, nếu có người nào xen vào tình cảm của người khác, đó cũng là Hạ Nghiên Đình.
Hạ Nghiên Đình càng tìm ra lỗi sai, anh ta càng bị phê bình nhiều hơn, có lẽ sau này anh ta sẽ tìm được cơ hội vạch tội Hạ Nghiên Đình trước mặt người lớn trong nhà một thể.
Anh ta cực kỳ sợ hãi, cuối cùng lại quyết định mạnh dạn lên tiếng, cố xoay chuyển tình thế: “Chú Chín, chú chỉ giữ lại một mình con ở đây, báo cáo quý của Ngân hàng Hoa Tỳ có gì không ổn sao, con mới tiếp quản chưa được bao lâu, còn thiếu kinh nghiệm, chú cứ phê bình và dạy bảo con, con sẽ nghiêm túc lắng nghe.”
Nhưng chuyện tiến triển theo một chiều hướng hoàn toàn khác với suy nghĩ của Hạ Hành.
Người đàn ông cao quý này cũng không có hứng thú tìm lỗi sai, chỉ giữ thái độ lạnh nhạt dành cho con cháu như anh ta.
“Báo cáo không có gì không ổn, chỉ có con người là không ổn.”
Hạ Hành kinh ngạc, mở to hai mắt: “…?”
Đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước của Hạ Nghiên Đình lạnh lùng nhìn anh ta, từng câu từng chữ đều để lộ cảm giác tàn nhẫn lạnh người: “Hạ Hành, tránh xa thím Chín của con ra.”
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Dặn dò ngắn gọn.
Cuộc gọi kết thúc ngay lập tức.
Bên trong chiếc Bentley rộng rãi và sang trọng vô cùng yên tĩnh, nhưng hơi lạnh vẫn không hề tản ra.
Tài xế Địch Tùng ngồi ghế trước im thin thít, không dám thở.
Thật ra ông chủ nhà mình rất ít khi biểu lộ cảm xúc, đa số những người quyền quý như anh không thể hiện buồn vui trên gương mặt.
Nhưng có lẽ là vì tính chất công việc của tài xế tương đối đặc thù.
Thường ngồi trong không gian kín lại có hạn, ở một mình cùng ông chủ.
Sau một hồi lâu, mặc dù sắc mặt của ông chủ vẫn bình tĩnh, nhưng bầu không khí thế này, Địch Tùng cũng cảm nhận được tâm tình của anh.
Tối nay, mọi việc đều tốt đẹp, ngoại trừ sự cố ngoài ý muốn vừa phát sinh.
Thật trùng hợp làm sao, chiếc Maserati trắng kia cũng chạy ra khỏi bãi đỗ xe của nhà hàng Thái Phong.
Không biết thiếu gia Hạ Hành đã làm gì đắc tội với ông chủ.
Địch Tùng không khỏi âm thầm lo lắng cho anh ta.
Nhưng bầu không khí u ám này lại tan biến khi cô mở cửa lên xe.
Thi Họa càng lúc càng quen ngồi vào xe anh.
Thấy người đàn ông chân dài trên ghế sau, sắc mặt của cô chỉ hơi ngạc nhiên một chút xíu, cô ngẩn người, nhỏ giọng nói: “Sao anh… Đã trễ như vậy rồi, anh vẫn chưa về nhà sao?”
Cô tưởng cho xe đến đón cô nghĩa là nhờ tài xế đến đón cô.
Không ngờ anh lại đích thân đến đây.
Đây không phải là lần đầu tiên có chuyện như vậy, có lẽ anh chỉ tiện đường, mà chưa kể hai người họ đã sống chung, về nhà cùng nhau cũng là chuyện thường tình. Cô đã quen với chuyện này, không còn cảm giác kỳ lạ nữa.
Anh dựa lưng vào ghế, đường nét sắc bén của anh ẩn giấu trong bóng tối, nhưng vẫn toát ra nét đẹp nam tính.
Thi Họa không nhận ra bầu không khí u ám trong xe, cứ nhẹ nhàng kể chuyện vui trong buổi liên hoan vừa rồi.
Ai cũng biết tối nay cô rất vui vẻ.
Hạ Nghiên Đình hờ hững, không phải câu nào cũng trả lời, nhưng thỉnh thoảng anh cũng đáp lại một tiếng, dáng vẻ của anh lạnh lùng, kiêu ngạo, nhưng lại cẩn thận lắng nghe từng câu từng chữ mà cô nói ra.
Địch Tùng đang lái xe phía trước cũng âm thầm kinh ngạc.
Hay quá…
Cô Thi, không đúng, phải nói là năng lượng bên trong con người của phu nhân quá mạnh mẽ.
Sau khi lên xe, cô chỉ dịu dàng thì thầm vài câu, bầu không khí u ám trong xe đã tan biến.
Rõ ràng nhiệt độ đã tăng lên rất nhiều, bây giờ không chỉ không lạnh nữa, mà còn hơi ấm áp, nhiệt độ vô cùng dễ chịu.
Trên đường đi, thỉnh thoảng Địch Tùng lại liếc trộm kính chiếu hậu.
Thật sự thấy ông chủ nhà mình khe khẽ cong môi.
…
Về đến Nhạn Tây Ngự Phủ cũng đã trễ lắm rồi.
Đêm hôm khuya khoắt, người giúp việc đều đã về phòng nghỉ ngơi.
Cả căn biệt thự rộng lớn như vậy lại chỉ có hai người họ, trai đơn gái chiếc nhìn nhau, không hiểu sao Thi Họa lại cảm thấy mất tự nhiên, cô nhỏ giọng chúc ngủ ngon, sau đó trốn vào phòng ngủ chính.
Nhớ đến tối qua là đêm đầu tiên sống chung nhà đã gặp sự cố bao cao su, cô quyết định sau khi về phòng sẽ không ra ngoài nữa, phải ngủ một giấc đến sáng mới được.
Mặc dù đã trải qua một đêm bộn bề, phỏng vấn trực tiếp, mắc kẹt trong thang máy, cuối cùng là tham dự một bữa tiệc mừng.
Nhưng có lẽ là vì thành công trong sự nghiệp khiến dopamine dâng trào mãnh liệt, cô lại không thấy buồn ngủ lắm, cũng không muốn ngâm bồn, chỉ tắm thật nhanh, sau đó nằm lên giường.
Đây cũng là đêm thứ hai cô ngủ trên chiếc giường rộng rãi và mềm mại quá đáng này, cũng là đêm thứ hai cô sống cùng Hạ Nghiên Đình.
Hình như tâm trạng cũng hơi khác biệt so với tối hôm qua.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô mơ màng suy nghĩ, không biết anh có ngủ không.
Cô chạy về phòng ngủ chính quá nhanh, còn quên nhìn xem anh vào phòng làm việc hay về phòng ngủ cho khách.
Sẽ không tăng ca khuya thế này đâu nhỉ?
Hình như bình thường anh hay ngủ trễ, dậy sớm, suốt một tuần cũng không thấy anh mệt mỏi chút nào, đúng là nhà tư bản có nhiều năng lượng hơn người bình thường mà.
Thật ra lúc mới lên xe, cô cũng do dự không biết có nên nói cho Hạ Nghiên Đình biết chuyện cô đã gặp Hạ Hành hay không.
Dù sao những lời Hạ Hành nói cũng không dễ nghe, cô không muốn giấu diếm anh.
Nhưng sau khi do dự một lát, nhớ đến những lời mình đã nói trước mặt Hạ Hành, cô không khỏi đỏ mặt.
Không kể thì hơn.
Một đêm yên giấc, không biết là vì giường quá dễ chịu hay là vì đồ ngủ quá thoải mái.
Đêm thứ hai sống chung, chất lượng giấc ngủ của cô tăng lên đáng kể, cô thức dậy vào lúc mười một giờ trưa, mặc dù cũng không ngủ nhiều, nhưng cô lại tràn đầy năng lượng.
Sau khi thức dậy, Thi Họa cầm điện thoại theo thói quen, kiểm tra tin nhắn liên quan đến công việc.
Bất ngờ nhìn thấy tin nhắn mà Tưởng Lam đã gửi một tiếng trước.
[Tiểu Thi, nếu có thời gian thì đến văn phòng sớm một chút, cô có việc cần giao cho em đấy]
Hơn hai mươi phút sau lại xuất hiện thêm hai tin nhắn, hình như là để bổ sung cho tin nhắn trước.
[Tối qua vất vả rồi, nghe nói đến ba giờ sáng, mọi người mới tàn cuộc]
[Mệt quá thì thôi]
[Nghỉ ngơi đi, sức khỏe là quan trọng nhất, buổi tối còn phải lên sóng đấy]
Đọc xong tin nhắn, Thi Họa không khỏi mỉm cười, phong cách làm việc của Tưởng Lam cũng giống như cách cô ấy dạy sinh viên trong trường. Luôn luôn quyết đoán, cần làm việc gì thì lập tức giao việc, nhưng thỉnh thoảng lại rất quan tâm đến sức khỏe của sinh viên, không quên nhắc nhở mọi người đừng làm việc quá sức.
Cô nhắn lại:
[Em nghỉ ngơi đủ rồi]
[Bây giờ em rửa mặt, sau đó sẽ đến đơn vị ngay]
Cô ngồi dậy, khoác áo choàng ngủ, vừa chuẩn bị rửa mặt thì nhận được tin nhắn của Tưởng Lam.
[Không gấp, tầm bốn giờ em đến là được]
…
Ăn trưa xong, Thi Họa đến đơn vị sớm.
Theo lời của cô Tưởng, hình như cô ấy có việc cần giao cho cô.
Chuyện này làm cô hơi bất ngờ, dù sao trước đó giao việc phỏng vấn Hạ Nghiên Đình cho cô cũng chỉ là hỗ trợ trong lúc cấp bách, xem như ủy thác lại cho cô, hiện tại sức khỏe của cô Tưởng đã gần hồi phục hoàn toàn, cô còn nghĩ trong thời gian ngắn sẽ không được giao việc gì khác.
Không đoán ra nhiệm vụ là gì, cũng không kềm lòng được, chỉ muốn đến sớm để xem tình hình thế nào.
Cô đỗ xe, vừa bước vào cổng chính của tòa nhà Đài truyền hình Kinh Bắc đã tình cờ bắt gặp Tiểu Nguyễn đang mua cà phê bên cạnh.
Tiểu Nguyễn biết tin trước cô, vừa gặp nhau, cô ấy đã hào hứng nói: “Chị ơi, chị đã nghe nói chưa, hôm nay có một người đẹp siêu ngầu đến Đài truyền hình Kinh Bắc của chúng ta, bây giờ cô ấy đang ở trong văn phòng của cô Tưởng đấy.”
“Chị không biết, là ai thế?”
“Lương Sắt Hề, tên tiếng Anh là Cersei, là tiểu thư của Tập đoàn Tài chính Lương thị. Em đã xem mạng xã hội của cô ấy, khí chất rất đặc biệt.
Thi Họa cảm thấy cái tên này hơi quen tai, suy nghĩ một hồi mới nhớ ra: “Là nhà họ Lương giàu có nhất Thượng Hải sao?”
Tiểu Nguyễn nói người này đang ở trong văn phòng của Tưởng Lam, có lẽ công việc mà cô Tưởng nói có liên quan đến cô ấy.
“Phải, là nhà họ Lương đấy.”
Hai người vừa đi lên lầu vừa trò chuyện, sau khi nghe Tiểu Nguyễn giải thích ngắn gọn, Thi Họa cũng hiểu sơ về tiểu thư của tập đoàn Lương thị.
Trước đây nhà họ Lương khởi nghiệp từ ngành tài chính, cũng từng có mặt trong ngành bất động sản và xe ô tô.
Lương Sắt Hề là con gái đầu lòng trong nhà, không thừa hưởng đầu óc kinh doanh của ba, nhưng cũng rất tài giỏi.
Cô ấy tốt nghiệp Trường Kinh doanh Harvard, là nhân tài thực thụ, không chỉ như vậy, cô ấy đã có tài năng hội họa từ nhỏ, hồi cấp ba từng mở triển lãm tranh, sau đó đi du học nước ngoài, nhờ dáng người cao ráo lại bắt mắt hơn người, cô ấy tình cờ trở thành siêu mẫu quốc tế, thường xuyên có mặt tại tuần lễ thời trang Paris.
Tiểu Nguyễn lấy điện thoại ra, lướt trang Instagram của cô ấy, cô ấy có hơn một triệu người theo dõi, đa số chỉ chia sẻ hình ảnh hàng ngày.
Paris, New York, Zürich, Vienna, Milan, khắp nơi trên thế giới.
Tiểu Nguyễn phát huy trọn vẹn tính mê cái đẹp, không ngừng khen ngợi những bức ảnh mang phong cách khác biệt kia: “Trời đất ơi, sao cô ấy lại xinh đẹp vậy chứ, lúc thì siêu lạnh lùng, lúc thì siêu ngọt ngào, biết cách điều khiển cả phong cách nam tính lẫn nữ tính. Thật kỳ lạ làm sao, hình như làn da của cô ấy có thể che đi hàng trăm khuyết điểm, màu da quá đẹp, làm em cũng muốn bản thân mình rám nắng một chút.”
Qua màn hình, Thi Họa cũng có thể cảm nhận được sức sống dồi dào của cô ấy.
Thi Họa gặp cô Lương trong văn phòng của Tưởng Lam.
Tưởng Lam vui vẻ chào hỏi: “Tiểu Thi, em đến rồi, để cô giới thiệu với em, đây là Cersei, đối tượng phỏng vấn mới của em.”
Lúc đó, Lương Sắt Hề mặc một chiếc váy hở vai màu đỏ thẫm, đang ngồi trên ghế sofa màu be, đôi chân thon dài của cô ấy bắt chéo nhã nhặn, làn da mang màu lúa mạch khỏe khoắn, mái tóc nâu được uốn xoăn kiểu Pháp, vừa quyến rũ vừa sắc sảo.
Ngoài đời, cô ấy cũng xinh đẹp như trong ảnh, đôi mắt lá liễu, đuôi mắt dài cong cong, trông đa tình, nhưng nhìn kỹ lại thấy rất sắc bén.
Ai cũng yêu cái đẹp, Thi Họa cũng vậy, đúng lúc vừa định lịch sự chào hỏi cô ấy, Lương Sắt Hề đã chủ động đứng dậy, nhẹ nhàng giơ tay phải, tỏ ý muốn bắt tay: “Xin chào, cô Thi, ngoài đời cô còn xinh đẹp hơn trong buổi phát sóng trực tiếp hôm qua, cuối cùng tôi cũng được gặp cô rồi.”
Được một người phụ nữ xinh đẹp thế này khen ngợi, Thi Họa không khỏi xấu hổ, cô lịch sự nói cảm ơn, sau đó ngồi xuống.
Buổi trò chuyện liên quan đến công việc cũng diễn ra rất vui vẻ.
Hóa ra Lương Sắt Hề mới về nước chưa được bao lâu, chuẩn bị thừa kế việc làm ăn của gia đình, đồng thời, cô ấy còn phát triển độc lập một nhánh ô tô thông minh cho thương hiệu ô tô của gia đình mình —— Ajilo.
Gần đây, Đài truyền hình Kinh Bắc vừa chốt được một buổi phỏng vấn đặc biệt với cô ấy, mang tên “Trò chuyện cùng nữ chiến binh lục lăng xinh đẹp”, ngoại trừ việc tự thân lập nghiệp muôn màu muôn vẻ và kinh nghiệm phát triển đa chiều của cô ấy, buổi phỏng vấn còn bao gồm nội dung quảng bá cho Ajilo.
Sau khi trò chuyện một hồi, Lương Sắt Hề đứng dậy chào tạm biệt: “Lát nữa tôi có một cuộc họp, tôi đi trước, cũng là để không chậm trễ buổi lên sóng của cô Thi, ngày khác rảnh rỗi, chúng ta sẽ nói chuyện tường tận hơn nhé?”
Thi Họa mỉm cười: “Được rồi, khi nào cô rảnh rỗi, chúng ta lại gặp nhau nhé.”
Cô Lương vừa rời đi, Tưởng Lam đã vội vàng hướng dẫn công việc cho Thi Họa.
Được thực hiện buổi phỏng vấn đặc biệt này, Thi Họa rất vui mừng, nhưng trong lòng cô vẫn còn hoài nghi.
Tưởng Lam là người hướng dẫn cô, cô cũng không cần giấu diếm gì, chỉ nói thẳng: “Cô Tưởng, đài truyền hình chúng ta có rất nhiều chuyên gia có thể tiếp nhận buổi phỏng vấn với cô Lương, giao cơ hội này cho em… có phải là cô quá thiên vị em rồi không ạ?”
Tưởng Lam uống một ngụm trà dưỡng sinh, nghe đến đây thì mỉm cười: “Cô rất xem trọng em, nhưng lần này, không ai có thể dị nghị em được, bởi vì Cersei chọn em.”
“Sao ạ?” Thi Họa sửng sốt, “Em chỉ là người mới, có rất ít kinh nghiệm, vậy mà cô Lương lại chọn em sao?”
“Ừ, khả năng cao là cô ấy đã xem buổi phát sóng trực tiếp tối qua, buổi phỏng vấn rất hiệu quả, có rất nhiều người xem, như vậy cũng giúp ích cho việc quảng bá dự án của cô ấy. Thời buổi này, người ta không quan tâm đến kinh nghiệm, chỉ quan tâm đến năng lực.”
Thi Họa cũng gật đầu, trong lòng càng xem trọng dự án này hơn.
Thời buổi này, đa số đài truyền hình đều khuyến khích người dẫn chương trình đa năng, rất nhiều đồng nghiệp không chỉ đảm nhận việc dẫn chương trình mà còn kiêm nhiệm vai trò phòng viên hay nhà sản xuất, đến một mức độ nào đó, một người còn có thể thay thế cả một nhóm người, lấy tin, biên tập, phát sóng, chuyện nào cũng có thể hoàn thành độc lập.
Có lẽ cô Tưởng cũng khuyến khích cô phát triển theo phương hướng này, dù cho chuyện được quay về Tổ Phát sóng không phải là quyết định của một người, nhưng cô có thể cố gắng phát triển một chuyên mục riêng cho bản thân trong tương lai, giống như cô Tưởng, một mình cô ấy chiếm lấy chuyên mục phát sóng vào khung giờ vàng.
Trước khi quay về phòng làm việc, Tưởng Lam còn kiên nhẫn căn dặn cô: “Tiểu Thi, mạnh dạn thử đi, cô đã làm việc ở Đài truyền hình Kinh Bắc gần hai mươi năm, trải qua rất nhiều vị trí công tác mới tìm thấy phương hướng phù hợp với bản thân, màn thể hiện tối hôm qua cho thấy tài năng phỏng vấn của em, Cersei cũng khen ngợi em không ngừng, còn nói muốn chọn cùng người đã phỏng vấn bạn học cũ của cô ấy.”
“Bạn học cũ sao cô?” Cô ngây người, hết sức kinh ngạc.
“Hạ tiên sinh và Cersei là bạn học ở Trường Kinh doanh Harvard, chắc là hai người họ quen biết nhau.”
Hàng mi của Thi Họa khẽ run rẩy, cô suy tư: “Thì ra là vậy…”
Hóa ra một cô gái ưu tú như vậy lại là bạn học của anh.
Cả hai đều toát ra khí chất mà người bình thường không thể sánh bằng, khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa kính trọng.
Mãi đến khi chờ thang máy, Thi Họa vẫn còn hơi thất thần.
–
Bốn giờ chiều, Tập đoàn Hạ Tỳ.
Hôm nay là ngày họp quý, người đứng đầu từng công ty con do Hạ thị quản lý lần lượt gặp mặt chủ tịch để báo cáo tình hình trong quý.
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua yên bình, mặc dù người đàn ông ngồi trên ghế chủ trì ít khi bộc lộ thái độ vui vẻ, nhưng anh cũng không nhíu mày hay khiển trách ai.
Bởi vì từng người phụ trách đang run rẩy, trong lòng sợ hãi ông chủ mới của nhà họ Hạ, bởi vì anh quay lại Kinh Bắc nắm quyền, buổi báo cáo tình hình hoạt động quý từng chỉ là thủ tục, lần này họ phải bắt đầu chuẩn bị trước một tháng, giống như phải bước đi trên lớp băng mỏng, kết quả phải được thể hiện rõ ràng, vị Diêm Vương sống này mới hài lòng.
Mãi đến khi tổng giám đốc của Ngân hàng Hoa Tỳ, Hạ Hành, đứng dậy báo cáo, bầu không khí lại bắt đầu trở nên kỳ lạ.
Phòng họp rộng lớn trở nên u ám, mặc dù bầu không khí lặng ngắt như tờ, nhưng sắc mặt của những người tham dự đều nghiêm trọng, ai cũng nơm nớp lo sợ, vô cùng thận trọng.
Màn hình LED sau lưng chiếu lên vẻ mặt hoảng hốt của anh ta, gương mặt khôi ngô tuấn tú toát mồ hôi.
Hạ Nghiên Đình dựa vào ghế, đôi mắt đen nhánh, lạnh lùng, giống như anh đang chăm chú lắng nghe báo cáo.
Hình như anh không có cảm xúc gì, càng không tức giận, chỉ là sinh ra đã có khí chất nghiêm nghị, cao quý đáng sợ.
Từ trước đến nay, Hạ Hành chưa từng căng thẳng đến mức này, rõ ràng là đã chuẩn bị báo cáo thật lâu, còn âm thầm luyện tập mấy lần, nói mà không cần giấy cũng được. Đoạn đầu rất trôi chảy, nhưng đến đoạn sau, anh ta liên tục đổ mồ hôi, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng áo sơ mi, anh ta càng lúc càng lo lắng, bởi vì quá căng thẳng, anh ta liên tục mắc lỗi.
Báo cáo của anh ta rất đầy đủ, không sơ suất chỗ nào, số liệu tài chính cũng rất tốt, nếu có gì không tốt thì cũng chỉ là vài đoạn lắp bắp trong lúc đọc báo cáo mà thôi.
Thật ra không ảnh hưởng gì, nhưng hình như tất cả những người tham dự đều bị lây nhiễm sự căng thẳng của anh ta, như bước đi trên tảng băng mỏng, giống như sắp đến lượt mình bị chủ tịch chất vấn.
Nhưng mãi đến khi Hạ Hành khổ sở hoàn thành bài báo cáo, người đàn ông ngồi trên ghế chủ trì vẫn lạnh như băng.
Không khen ngợi, cũng không trách móc.
Như vậy đã là kết quả tốt nhất trong suy nghĩ của mọi người.
Những phần báo cáo tiếp theo vẫn được tiến hành như thường lệ, dường như bầu không khí cũng dịu xuống một chút.
Khi những người phụ trách lần lượt hoàn thành bài báo cáo, người nào cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng Hạ Hành lại là người duy nhất rũ mắt, sợ run người.
Có lẽ ngay cả anh ta cũng không hiểu tại sao lúc này mình lại chột dạ.
Rõ ràng báo cáo của anh ta không có vấn đề gì, kể từ khi tiếp quản, báo cáo tài chính của Ngân hàng Hoa Tỳ luôn luôn rất tốt.
Nếu Hạ Nghiên Đình tức giận vì vài đoạn anh ta lắp bắp trong lúc báo cáo, người ta sẽ nghĩ anh là một lãnh đạo quá nghiêm khắc, dẫn đến hậu quả là các lãnh đạo cấp cao âm thầm chê bai.
Huống hồ chi mối quan hệ của anh và Thi Họa như vậy, Hạ Hành là cháu ruột, hẳn là cũng không phạm phải lỗi lầm gì ở phương diện quan hệ cá nhân?
Hạ Hành âm thầm nghĩ ra đủ loại lý do để an ủi bản thân.
Nhưng rốt cuộc cũng chịu đựng được cho đến khi cuộc họp kết thúc, anh ta tưởng mình được giải thoát, nhưng Hạ Nghiên Đình đột ngột nhìn về phía anh ta, giọng điệu như ra lệnh: “Hạ Hành ở lại, những người còn lại giải tán đi.”
Phòng họp rộng lớn và lạnh lẽo bị giọng nói trầm thấp và uy nghiêm của anh xuyên thủng.
Mọi người nhìn nhau đầy ẩn ý, mấy giây sau, họ lập tức đứng dậy rời khỏi phòng họp, không ai quan tâm Hạ Hành sẽ sống hay chết.
Anh ta bị ép phải ở lại và đối diện với Diêm Vương sống này một mình.
Hạ Hành không muốn bộc lộ điểm yếu, chỉ biết kiểm soát cảm xúc, ngồi nghiêm chỉnh, trong lòng kiên định như thể trên đầu có một thanh kiếm chuẩn bị hạ xuống.
Anh ta ngồi thẳng, bắt đầu lo lắng, muốn xem chú Chín công bằng, nghiêm khắc lại công tư phân minh trong mắt người khác sẽ vì tình cảm nam nữ mà khiển trách và chất vấn anh ta như thế nào.
Anh ta không nghĩ mình sai ở đâu, nếu có người nào xen vào tình cảm của người khác, đó cũng là Hạ Nghiên Đình.
Hạ Nghiên Đình càng tìm ra lỗi sai, anh ta càng bị phê bình nhiều hơn, có lẽ sau này anh ta sẽ tìm được cơ hội vạch tội Hạ Nghiên Đình trước mặt người lớn trong nhà một thể.
Anh ta cực kỳ sợ hãi, cuối cùng lại quyết định mạnh dạn lên tiếng, cố xoay chuyển tình thế: “Chú Chín, chú chỉ giữ lại một mình con ở đây, báo cáo quý của Ngân hàng Hoa Tỳ có gì không ổn sao, con mới tiếp quản chưa được bao lâu, còn thiếu kinh nghiệm, chú cứ phê bình và dạy bảo con, con sẽ nghiêm túc lắng nghe.”
Nhưng chuyện tiến triển theo một chiều hướng hoàn toàn khác với suy nghĩ của Hạ Hành.
Người đàn ông cao quý này cũng không có hứng thú tìm lỗi sai, chỉ giữ thái độ lạnh nhạt dành cho con cháu như anh ta.
“Báo cáo không có gì không ổn, chỉ có con người là không ổn.”
Hạ Hành kinh ngạc, mở to hai mắt: “…?”
Đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước của Hạ Nghiên Đình lạnh lùng nhìn anh ta, từng câu từng chữ đều để lộ cảm giác tàn nhẫn lạnh người: “Hạ Hành, tránh xa thím Chín của con ra.”
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Story
Chương 31
10.0/10 từ 30 lượt.