Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Chương 30
199@-
Phòng tiếp tân thương mại mà Đài truyền hình Kinh Bắc dùng để đón tiếp khách VIP được bày trí theo phong cách Bắc Âu tối giản.
Ánh sáng chiếu xuống từ trên đỉnh đầu, rực rỡ như ánh trăng, trong trẻo, lạnh lùng, sạch sẽ, trang trọng, không nhiễm một chút xíu bóng tối nào.
Nhưng giờ phút này, Thi Họa có cảm giác mình bị gió xuân cuốn đi, không hiểu sao lại cảm thấy ánh sáng trắng này quá kỳ lạ.
Cô cố dùng lực để rút cổ tay ra, cuối cùng cũng thoát khỏi đùi anh, an toàn ngồi cách anh hai mươi centimet.
Mặc dù tư thế đã thay đổi, nhưng không khí mập mờ vẫn bao phủ khắp nơi.
Thi Họa chỉ cảm thấy cái chạm nóng hổi vừa rồi để lại dấu vết trên người mình, phải mất rất nhiều thời gian mới phai màu.
Nhưng khi hơi thở của cô ổn định lại, bản thân cô cũng đã bình tĩnh, cô lại cảnh giác nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy anh lười biếng dựa vào sofa, hơi thở ổn định, tư thế nhã nhặn, đôi mắt đen sâu thẳm và yên tĩnh lại vô cùng sạch sẽ, tựa như chúng chưa từng nhiễm một chút xíu d*c v*ng nào.
Đột nhiên cô bình tĩnh, không khỏi hoảng hốt.
Chuyện vừa rồi… là ảo giác của cô thôi sao?
Người bên cạnh đứng đắn, yên tĩnh, trên người không có dấu hiệu nào kỳ lạ, không hề dao động, cũng không hề phá vỡ lời đồn rằng tính cách anh lạnh lùng, cấm dục.
Anh càng như vậy, Thi Họa càng đỏ mặt.
Sao lại thế này, rõ ràng cô cảm nhận được anh đã…
Lẽ nào là do tâm tư của cô đen tối, những ý nghĩ bậy bạ này mới xuất hiện?
Giây tiếp theo, cô lại nghe thấy giọng nói bình thản vang lên ——
“Mắt cá chân của em có sao không?”
Đột nhiên Thi Họa hoàn hồn, vô tình đối mặt với ánh mắt kiêu ngạo của anh.
Anh nhìn xuống mắt cá chân của cô, ánh mắt không mang theo cảm xúc nào, chỉ muốn nhìn xem mắt cá chân của cô có bị bong gân hay không.
“Không sao…” Cô nhẹ nhàng trả lời, ngoài mặt giả vờ bình tĩnh, nhưng tâm trí lại rối bời, vẫn còn đang khổ sở chật vật với những chuyện vừa xảy ra trong mấy chục giây ngắn ngủi vừa rồi.
“Mắt cá chân của em không bị thương, chỉ bị bong gân nhẹ thôi.”
“Ừ.”
Anh hờ hững đáp lời.
Thi Họa âm thầm nuốt nước bọt, càng nghi ngờ bản thân mình tự tưởng tượng ra mọi việc.
Vừa rồi Hạ Nghiên Đình gọi cô đến, hẳn là chỉ muốn kiểm tra xem cô có bị thương hay không, có mất sợi tóc nào hay không.
Nếu cô nói cô đau chân, anh sẽ mở lời hỏi thăm.
Anh luôn luôn lịch sự, luôn luôn đứng đắn.
Mặc dù ngày đó đi gặp dì Lan, anh đã thẳng thắn bảo cô thay đổi cách xưng hô, không được gọi anh là chú Chín nữa, nhưng chuyện thay đổi cách xưng hô là để đối phó với người ngoài, cũng là để nhắc nhở cô rằng bây giờ họ đã là vợ chồng.
Chuyện đó không có nghĩa là Hạ Nghiên Đình có ý nghĩ nào khác về cô.
Dù sao thì… anh cũng chỉ xem cô là con cháu trong nhà.
Trong bữa tiệc xem mắt có nhiều phụ nữ trưởng thành, quyến rũ, xinh đẹp như vậy, anh còn không có hứng thú.
Làm sao có thể có hứng thú với mình được…
Nghĩ đến đây, Thi Họa không khỏi hối hận vì bản thân quá nhạy cảm.
Bầu không khí im lặng một lát.
Thi Họa bắt chước dáng vẻ lười biếng và bình thản của anh, cuối cùng cũng suy nghĩ đàng hoàng lại: “Ừm… Cảm ơn anh vì chuyện tối nay, lúc phỏng vấn, em không có bản thảo, giữa buổi còn khựng lại vài chỗ, nhờ có anh giúp đỡ, em mới không gặp sai sót nào. Thiếu kinh nghiệm là lỗi của em, mong anh thông cảm.”
Thật ra đạo diễn đã bàn bạc với cô chuyện có cần dùng máy nhắc chữ hay không, nhưng cô quá tự tin về bản thân, nghĩ mình đánh dấu những điểm quan trọng trong bản thảo là đủ.
Không cần bật máy nhắc chữ nữa.
Cũng có khi… cô hoàn toàn không muốn xuất hiện một cách thiếu chỉn chu trước mặt Hạ Nghiên Đình.
Chỉ là không nghĩ có sự cố xảy ra.
Anh khẽ đưa tay cầm lấy tách trà trên bàn, uống một ngụm, thấm ướt cổ họng, sau đó chậm rãi trả lời: “Em rất chuyên nghiệp, đừng tự ti như vậy.”
Đôi mắt thuần khiết của cô hơi dao động, vô thức nhìn anh.
Chỉ thấy sắc mặt của anh rất bình thản, tựa như anh đang thong thả nói ra sự thật mà thôi.
Cho nên… mặc dù đêm nay xảy ra sự cố ngoài ý muốn, cô không hề hài lòng về trạng thái của bản thân.
Nhưng anh là người được phỏng vấn, lại cảm thấy thỏa mãn với kết quả của buổi phỏng vấn này.
Có lẽ vậy.
Làm cô cảm thấy bầu không khí cũng tươi mát hơn.
Có một sự an ủi lẳng lặng xoa dịu mọi thứ.
Cô nắm chặt bàn tay, cúi đầu thì thầm: “Anh quá khen.”
Họ trò chuyện xong, bầu không khí trong phòng tiếp tân trở lại bình thường.
Thi Họa cũng thả lỏng một chút, điện thoại cô rung liên tục, là tin nhắn WeChat, cô đoán hẳn là Tiểu Nguyễn nhắn, vậy là cô nói xin lỗi, sau đó vội vàng cúi đầu kiểm tra.
[Nguyễn Nguyễn cố gắng tăng ca: Chị ơi, bọn em sắp đi ăn liên hoan rồi! Chị không đi thật sao?]
[Nguyễn Nguyễn cố gắng tăng ca: Tối nay chị là nhân vật chính, không đi thì cũng không được, nếu chị thật sự có việc, chị nhớ phải báo với cô Tưởng đấy nhé.]
Cô quá bận rộn, chưa đọc tin nhắn trong nhóm, cho nên ngoài tin nhắn của Tiểu Nguyễn, Tưởng Lam và đạo diễn cũng nhắn riêng cho cô.
[Cô Tưởng: Tiểu Thi, tối nay có bận gì không?]
[Đạo diễn Trình: Cô Thi, bây giờ bọn tôi đi đến nhà hàng Thái Phong, cô không đi thật sao?]
Thi Họa nhanh chóng trả lời vào nhóm:
[Xin lỗi, xin lỗi, tôi có chút việc, mọi người cứ ăn trước đi, đừng đợi tôi, lát nữa tôi sẽ lái xe qua đó.]
Cô trả lời xong, vừa tắt điện thoại đã nghe thấy Hạ Nghiên Đình lên tiếng: “Vừa rồi ở trong thang máy có sợ không?”
Thi Họa nắm chặt điện thoại trong tay, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, cô không có thời gian suy nghĩ, đành nói trong vô thức: “Ừm… Lúc đó hơi sợ, nhưng cũng may, em biết chỉ là trục trặc một chút thôi.”
Cô nhớ một số kiến thức khoa học, mặc dù tình hình lúc đó cũng đáng sợ, nhưng có khả năng không gây ra tổn hại nghiêm trọng.
Chỉ là cảm giác mất trọng lực sẽ làm người ta sợ hãi theo bản năng, cho nên dù biết không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng thật ra cũng sợ.
“Còn biết trấn an đồng nghiệp.” Anh nhếch môi, rõ ràng gương mặt đẹp trai không thể hiện cảm xúc nào, nhưng không hiểu sao giọng nói lại hơi chế nhạo một chút, “Còn nhỏ mà cũng bình tĩnh đấy chứ.”
Giọng nói của anh trầm thấp, êm tai, đôi mắt lạnh lùng, mà lại tràn ngập suy tư.
Tim đập loạn xạ, ngón tay nhỏ nhắn, mềm mại nắm chặt lấy nhau.
Một cô gái nhạy cảm và tinh tế như Thi Họa, làm sao có thể không nhìn ra ý trêu đùa của anh chứ?
Hẳn là lúc cô vừa ra khỏi thang máy, anh bị các lãnh đạo của đài truyền hình vây quanh, nhưng cũng nghe thấy các đồng nghiệp bị kẹt trong thang máy với cô nói gì.
Người này lại xem cô là trẻ con rồi.
Cô nghĩ mình đã lớn, bị đàn ông trưởng thành trêu chọc như trẻ con, đương nhiên cũng cảm thấy bất mãn.
Sự bất bình nho nhỏ tiếp thêm dũng khí cho cô, cô chớp mắt với anh, mỉm cười lém lỉnh như hồ ly, sau đó phản bác: “Anh yên tâm, gặp tình huống cấp bách, em cũng biết lo cho bản thân mình, sẽ không để anh phải góa vợ đâu, dù sao thì… tái hôn cũng rất phiền phức mà.”
Anh nói cô bình tĩnh, cô cũng thể hiện ra tố chất tâm lý xuất sắc của mình.
Vậy mới xứng với lời chế nhạo của anh.
Cô đang âm thầm đắc ý thì thấy Hạ Nghiên Đình nheo mắt, cơn giận trong đáy mắt cũng dần dần dâng lên, anh nhìn thẳng vào cô, hiếm hoi lắm mới cong môi một chút: “Được vậy thì tôi đây phải cảm ơn bà xã đã suy nghĩ chu đáo.”
Tự dưng vành tai cô nóng lên, sao anh lại dùng cách xưng hô này chứ?
Bầu không khí vốn đã trở về trạng thái bình thường, vậy mà anh chỉ hờ hững nói một câu, không hiểu sao bầu không khí lại trở nên mập mờ.
Thái dương của Thi Họa đập thình thịch, cô vô thức cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Em phải đi trước, cô Tưởng Lam đã đặt tiệc mừng ở nhà hàng Thái Phong…”
Sắc mặt của Hạ Nghiên Đình bình tĩnh, lâu thật lâu anh cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Anh không nói đồng ý, cũng không ngăn cô lại.
Vì lễ nghĩa và uy quyền của anh, Thi Họa đành phải chờ.
Ánh mắt của Hạ Nghiên Đình tối tăm, mờ mịt, không vui không buồn, cô cũng không dám đoán.
Bình thường ở trước mặt anh, cô cư xử rất thận trọng và chững chạc, hình như còn hơi sợ anh.
Nhưng thỉnh thoảng sự dè dặt của cô cũng làm người ta hoài nghi là giả, giống như vừa rồi, anh chỉ nói một câu không vừa ý cô, cô đã tức giận, còn dám liều lĩnh châm chọc anh.
Dũng cảm như vậy, nhưng cô cũng không trụ nổi vài giây.
Vội vàng giấu đi đuôi cáo, tiếp tục đóng vai bé ngoan.
Sau một hồi lâu, trong lòng Thi Họa đã thấp thỏm lo âu.
Anh đột ngột lên tiếng: “Đi đi, uống ít thôi.”
“Dạ.” Cuối cùng Thi Họa cũng được anh cho phép, cô nhẹ nhàng trả lời, sau đó vội vàng đứng dậy rời đi.
Giày cao gót màu đen giẫm trên thảm trải sàn dày dặn và mềm mại, giọng nói trầm thấp và gợi cảm của anh vang lên sau lưng cô.
“Ăn xong thì báo cho anh biết, anh cho xe đến đón em.”
“…” Cô dừng bước, đầu ngón chân nhỏ nhắn cứng đờ.
Họ là vợ chồng hợp pháp, đương nhiên cô không thể từ chối.
Có lẽ anh nghĩ dự tiệc mừng cũng khó tránh khỏi uống rượu, không thể lái xe, lại còn là đêm hôm khuya khoắt, có xe đến đón sẽ an toàn hơn.
“Em biết rồi.” Cô nhỏ giọng nói, sau đó chậm rãi đóng cửa.
–
Nhà hàng Thái Phong nổi tiếng lâu đời, là công trình kiến trúc đầu tiên trong số tám công trình kiến trúc vĩ đại của Kinh Bắc.
Nằm ở phía Tây đường Tiền Môn, không gian đơn giản, nhã nhặn, bầu không khí cổ kính.
Lãnh đạo của Đài truyền hình Kinh Bắc thường xuyên mời khách tại đây, trước đây, ông nội Hạ cũng nghĩ rất nhiều món ăn đặc trưng tại nơi này vẫn giữ được hương vị của giai đoạn cuối thời nhà Minh và đầu thời nhà Thanh, ông từng đưa con cháu đến đây rất nhiều lần.
Đường sá không đông xe, Thi Họa nhanh chóng đến nơi, sau khi đỗ xe, cô đi thẳng lên phòng riêng trên tầng hai.
Cô đến nơi không trễ lắm, các đồng nghiệp cũng vừa mới ngồi vào bàn.
Thi Họa nhìn quanh, không thấy Tưởng Lam, cô vội vàng hỏi: “Cô Tưởng đâu rồi?”
Có người trả lời: “Cô Tưởng vẫn đang trong quá trình hồi phục, không thể ăn thịt cá, cho nên cô ấy về nghỉ trước rồi.”
Đạo diễn Trình là một người đàn ông trung niên ba mươi bảy tuổi, luôn nói chuyện rất thẳng thắn, rất nhanh nhẹn: “Được rồi, cô Tưởng đã chuyển tiền cho tôi, còn dặn dò tôi phải bảo đảm mọi người ăn ngon, muốn uống rượu gì thì cứ gọi, không được tiết kiệm tiền thay cô Tưởng đâu đấy.”
“Cô Tưởng hào phóng quá.”
“Mao Đài được không?”
“Ha ha ha ha ha, độc ác quá.”
Cả bàn tròn có hai mươi mấy người, đa số còn rất trẻ, họ thoải mái vui đùa, bình thường trong công việc cũng không quá trịnh trọng.
Thi Họa rất thích những đồng nghiệp này, đa số đều là nhân viên của cô Tưởng Lam, thuộc Ban Tài chính và Kinh tế, bình thường không có nhiều cơ hội hợp tác. Buổi phỏng vấn lần này kết thúc, có lẽ trong thời gian sắp tới sẽ không có cơ hội hợp tác nữa.
“Mao Đài cái gì, tôi nghĩ chúng ta nên gọi yến huyết cho cô Thi đi, cô ấy vừa bận rộn công việc bên chuyên mục nửa đêm, vừa phải chú ý đến tiến độ công việc của chúng ta bên này, để đạt được thành quả như tối nay đâu có dễ.”
Sau khi nói đùa vài câu, chủ đề lại quay về Thi Họa.
Một đồng nghiệp nam lên tiếng trước, các đồng nghiệp khác bắt đầu nối tiếp.
“Cô Thi đến trễ, gọi thêm vài món đi.”
“Phải đấy, chúng tôi không biết khẩu vị của cô, nghe nói cô là người miền Nam đúng không?”
Thi Họa cười thẹn thùng: “Không cần, hồi còn nhỏ tôi sống ở vịnh Hương Sơn, nhưng năm mười tuổi đã đến Kinh Bắc, khẩu vị cũng đã thay đổi từ lâu.”
Đồng nghiệp vẫn nói chuyện ồn ào.
“Hay là gọi tráng miệng đi?”
“Tổng số người xem là một trăm sáu mươi triệu người, số lượng người xem online cùng một lúc vượt mười lăm triệu người, trời đất ơi, tôi nghĩ tháng này mọi người sẽ được thưởng, Ban Tài chính và Kinh tế chúng ta phải mời cô Thi uống trà sữa một tháng mới đúng.”
“Ý hay đấy, tối mai tôi mời trà sữa trước!”
“Chậc, cậu đừng có nịnh bợ, tôi mời trước.”
“Anh Hoàng, tới trước thì được ưu tiên trước, hiểu quy tắc đó không?”
Mặc dù cô rất chuyên nghiệp, nhưng trong quá trình thực tập cũng không tích lũy được kinh nghiệm phỏng vấn, đồng nghiệp trong Ban Kinh tế và Tài chính biết cô mới tốt nghiệp, vậy là họ hướng dẫn cô rất chi tiết, không giấu diếm chút nào, có thể gặp được những người như vậy là may mắn của cô, cô cực kỳ biết ơn.
“Không thể nói như vậy được, nhân viên hậu đài nào cũng giống nhau, trọng tâm chính là người trên sân khấu, sếp Hạ là người rất khó đoán, cũng nhờ cô Thi bình tĩnh ứng biến!”
“Phải đấy, tổng lượt xem là một trăm sáu mươi triệu, Đài truyền hình Kinh Bắc chúng ta chưa từng đạt thành tích này trong các buổi phát sóng trực tiếp trước đây đúng không?”
“Đã bắt kịp người dẫn chương trình hàng đầu chưa?”
“Còn hơn thế nữa, lần này vượt xa, còn phá kỷ lục.”
“Mẹ nó, chúng ta dữ dội vậy sao, còn cao hơn lần trước?”
“Lần này chúng ta lập công lớn, tôi chờ đến lúc nhận tiền thưởng, sau đó tôi sẽ nghỉ phép, đưa vợ đi Maldives chơi.”
“Trời đất ơi, tôi cũng muốn đi du lịch.”
Bầu không khí rất vui vẻ, ngoài chuyện đời sống, mọi người còn nói chuyện công việc.
Mà chưa kể, trong bữa ăn không có chuyện ép uống rượu, đa số con gái uống nước ép, con trai chỉ uống rượu theo ý thích, hoàn toàn không có văn hóa ép người khác uống rượu.
Phòng riêng có một nhà vệ sinh, trong đó có một đồng nghiệp, Tiểu Nguyễn đang gấp đi vệ sinh, nói là hơi đau bụng. Thi Họa cũng muốn đi, vậy là hai người họ cùng ra nhà vệ sinh bên ngoài.
Ra khỏi phòng riêng, Tiểu Nguyễn vui vẻ, giọng điệu phấn khích: “Trước đây em luôn nghe nói văn hóa ở nơi làm việc rất phức tạp, bước vào xã hội sẽ gặp nhiều khó khăn, không ngờ buổi liên hoan tối nay lại vui vẻ như vậy, mọi người tốt quá.”
Thi Họa cũng mỉm cười gật đầu.
“Cô Tưởng Lam nuôi dưỡng mọi người thật tốt.”
Chủ nào tớ nấy.
Tưởng Lam là một người rất ngay thẳng, không đạo đức giả, không dùng chiêu trò, người bên dưới cũng giống như cô ấy.
Thi Họa rửa tay rất nhanh, Tiểu Nguyễn đến tháng, lại còn bị tiêu chảy, cho nên cô ấy cần nhiều thời gian, chờ một hồi lâu cũng chưa thấy đi ra. Thi Họa cũng không vội, vẫn lẳng lặng đứng chờ trước cửa, thỉnh thoảng lại trả lời mấy tin nhắn WeChat liên quan đến công việc.
Đúng là một buổi tối vui vẻ.
Nhưng cô tình cờ chạm mặt một người mà cô không muốn gặp lại.
Cửa phòng riêng cách đó không xa đột ngột mở ra, một vị thiếu gia trẻ cao quý đang cầm điện thoại bằng tay trái, hình như là đang nói chuyện điện thoại.
Thi Họa chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã nhìn thấy anh ta.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cô lập tức nhíu mày dời mắt, còn không buồn che giấu vẻ ghét bỏ.
Ánh mắt của Hạ Hành cứng đờ, bàn tay đang cầm điện thoại cũng cứng đờ, anh ta không quan tâm mình đang nhận một cuộc gọi quan trọng, cứ vậy mà cúp máy, chân dài sải bước về phía cô.
“Họa Họa, em đừng trốn tránh anh nữa được không?”
Có lẽ là sợ Thi Họa xoay người rời đi, anh ta đành phải gấp gáp lên tiếng.
Tối nay Hạ Hành mặc âu phục kẻ sọc kiểu Anh màu nâu nhạt, phối cùng chiếc cà vạt màu sâm panh cổ điển, rất kiêu ngạo, rất đẹp mắt.
Hạ Hành mới hai mươi bốn tuổi, nhưng mấy tháng nay tiếp quản Ngân hàng Hoa Tỳ, anh ta càng lúc càng có phong thái lãnh đạo.
Thi Họa không muốn phí thời gian nói chuyện với anh ta chút nào.
Nhưng cùng ở trong Kinh Khuyên, cô biết không tránh khỏi thường xuyên gặp mặt, chi bằng làm quen càng sớm càng tốt.
Dù sao bây giờ cô cũng là người lớn trong nhà.
Nghĩ đến đây, Thi Họa cong môi cười khẽ: “Cháu trai, trí nhớ của con kém quá, thím nhắc con một lần nữa, con thay đổi cách xưng hô đi.”
“…” Hạ Hành nghẹn họng, gương mặt khôi ngô tuấn tú lại trở nên trắng bệch, anh ta cố nén cơn đau bên ngực trái, chỉ trầm giọng hỏi cô, “Em kết hôn giả với Hạ Nghiên Đình vì buổi phỏng vấn tối nay đúng không?”
Buổi phỏng vấn tối nay của Đài truyền hình Kinh Bắc đã khuấy động toàn bộ Internet, đứng đầu bảng hot search rất lâu, đến bây giờ vẫn chưa hạ nhiệt.
Hạ Hành khẳng định mình hiểu rõ Thi Họa, bởi vì lỗi lầm của anh ta, cô chịu khổ trong phương diện tình cảm, có lẽ đã cống hiến toàn bộ sức lực và tâm trí vào sự nghiệp.
Huống hồ chi cô là một cô gái rất xem trọng sự nghiệp, luôn xem tương lai của mình là ưu tiên số một.
Anh ta không tin cô thèm khát địa vị và tài sản của Hạ Nghiên Đình.
Thi Họa chưa bao giờ là người như vậy.
Nhưng nếu đồng ý kết hôn giả vì sự nghiệp của cô, có khi hai người họ cùng thỏa thuận để đạt được mục đích riêng.
Nghe đến đây, thái dương của Thi Họa đập thình thịch, trong lòng chỉ cảm thấy ghê tởm, cô khinh thường: “Hạ Hành, con hài hước quá đi, quen biết nhau nhiều năm như vậy, con vẫn nghĩ thím mang chuyện hôn nhân ra đổi chác hay sao?”
Hai người họ cùng nhau lớn lên, vốn dĩ cô nghĩ chuyện Hạ Hành không chung thủy là do đạo đức của anh ta có vấn đề.
Nhưng dù sao cũng ở bên nhau nhiều năm như vậy, ít nhất anh ta cũng hiểu rõ cô.
Chỉ là không nghĩ anh ta lại hiểu theo cách này.
Thật buồn cười.
Trên người anh ta có mùi rượu Tây, cô đưa tay che mũi, lùi lại hai bước.
Hạ Hành càng tự tin hơn, anh ta quả quyết: “Anh không biết em và chú Chín đã thỏa thuận thế nào, nhưng chắc chắn là em bị lừa rồi, chú ấy tàn nhẫn như vậy, hôn nhân cũng chỉ là một loại công cụ, em chỉ là một con cờ trên bàn cờ của chú ấy mà thôi.”
Ngày đó ở nhà cũ, biết chuyện Thi Họa và Hạ Nghiên Đình đã đăng ký kết hôn.
Hạ Hành suy sụp hết mấy ngày.
Ba mẹ của anh ta cũng bàng hoàng, không ai đoán được tâm tư của Hạ Nghiên Đình.
Nhưng sau một thời gian dài trấn tĩnh lại, Hạ Hành đã có một suy đoán rất hợp lý.
Hạ Nghiên Đình bắt đầu tiếp quản chi nhánh tại Mỹ, đầu tiên là nắm quyền tại Bắc Mỹ, sau đó sẽ đến châu Âu.
Hiện tại anh mới về nước, Kinh Bắc và toàn bộ khu vực châu Á luôn là chiến trường chính suốt hai năm qua, thị trường nội địa cũng dính vào cuộc đấu đá giữa các phe phái, vô cùng rối rắm, nền móng của Hạ Nghiên Đình chưa đủ sâu.
Cho nên anh rất cần chủ nhà cũ ủng hộ, chính là ông nội của Hạ Hành.
Thi Họa không phải là máu mủ của nhà họ Hạ, nhưng ông nội lại xem cô là cháu gái.
Cho nên Hạ Nghiên Đình mới đưa tay về phía cô.
Thi Họa không vui, dựa trên vai vế hiện tại, cô trầm giọng nói: “Hạ Hành, con nói vậy là xúc phạm và vu oan cho chú Chín của con, cũng là vô lễ với ông chủ mới của gia đình, thím khuyên con cẩn thận lời nói và hành động, đừng bôi nhọ chồng thím trước mặt thím.”
Ánh mắt của Hạ Hành dao động.
Chồng.
Thật nực cười.
Hạ Nghiên Đình lại trở thành chồng của hôn thê của anh ta.
Mặc dù trước mặt người ngoài, người thừa kế trẻ tuổi này luôn bình tĩnh và đứng đắn, nhưng lúc này, cảm xúc của anh ta đã bắt đầu sụp đổ, giọng nói run rẩy: “Em phải biết ông nội rất thương em, chú Chín biết rõ chuyện này. Chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, nhưng em nhất quyết tin chú ấy chứ không tin anh sao? Dù cho chúng ta không thể trở thành vợ chồng, anh vẫn luôn xem em là em gái, tại sao Hạ Nghiên Đình lại che chở cho em, Thi Họa, em tỉnh táo lại đi.”
“Đương nhiên thím tin anh ấy.” Cô lạnh lùng, còn mỉm cười châm chọc.
Mặc kệ Hạ Hành đang mất kiểm soát, cô vẫn nhìn anh ta chằm chằm bằng đôi mắt lệ chi đen nhánh, cũng không thèm che giấu sự khinh miệt trong đáy mắt: “Cứ tự cho mình là đúng. Thím đòi kết hôn đấy, hài lòng chưa?”
“Cái gì?” Hạ Hành sửng sốt, anh ta tái mặt, không tin vào tai mình.
“Thím là người cầu hôn anh ấy.” Thi Họa cong môi cười khẽ, dưới ánh đèn vàng leo lắt, cô đẹp không thể tả.
“Sao có thể… Sao, sao em lại làm như vậy?
Gương mặt trái xoan xinh xắn của Thi Họa mỉm cười khe khẽ, cô nói từng từ từng chữ, lạnh lùng mà quyết đoán, “Đương nhiên cầu hôn là vì ngưỡng mộ, anh ấy là người chồng mà thím đã chọn.”
…
Buổi liên hoan kết thúc sớm.
Tâm tình của Thi Họa rất tốt, mặc dù giữa chừng cũng gặp sự cố.
Nhưng cô nhớ rõ sắc mặt không nói nên lời của Hạ Hành, lại cảm thấy rất vui vẻ.
Hạ Nghiên Đình nói sẽ cho xe đến đón cô, vậy là cô tính toán thời gian, đợi đến khi tất cả đồng nghiệp đều rời đi, cô mới thận trọng bước ra bãi đỗ xe.
Cô không hề biết.
Cùng lúc đó, Hạ Nghiên Đình đang dựa lưng vào ghế sau của chiếc Bentley, đôi mắt đen thâm trầm và lạnh lùng của anh nhìn theo chiếc Maserati trắng vừa chạy ra khỏi bãi đỗ xe.
Biển số rất quen thuộc.
Là Hạ Hành.
Đôi mắt của anh càng u ám hơn, ngay cả nhiệt độ trong xe cũng giảm xuống.
Không hiểu sao tài xế phía trước cũng cảm thấy lạnh run.
Một lát sau, cuộc gọi được kết nối. Giọng nói trầm thấp của anh để lộ ra sự tàn nhẫn mà người ngoài không dễ nhận ra: “Đỗ Sâm, điều tra lịch trình tối nay của Hạ Hành.”
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Phòng tiếp tân thương mại mà Đài truyền hình Kinh Bắc dùng để đón tiếp khách VIP được bày trí theo phong cách Bắc Âu tối giản.
Ánh sáng chiếu xuống từ trên đỉnh đầu, rực rỡ như ánh trăng, trong trẻo, lạnh lùng, sạch sẽ, trang trọng, không nhiễm một chút xíu bóng tối nào.
Nhưng giờ phút này, Thi Họa có cảm giác mình bị gió xuân cuốn đi, không hiểu sao lại cảm thấy ánh sáng trắng này quá kỳ lạ.
Cô cố dùng lực để rút cổ tay ra, cuối cùng cũng thoát khỏi đùi anh, an toàn ngồi cách anh hai mươi centimet.
Mặc dù tư thế đã thay đổi, nhưng không khí mập mờ vẫn bao phủ khắp nơi.
Thi Họa chỉ cảm thấy cái chạm nóng hổi vừa rồi để lại dấu vết trên người mình, phải mất rất nhiều thời gian mới phai màu.
Nhưng khi hơi thở của cô ổn định lại, bản thân cô cũng đã bình tĩnh, cô lại cảnh giác nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy anh lười biếng dựa vào sofa, hơi thở ổn định, tư thế nhã nhặn, đôi mắt đen sâu thẳm và yên tĩnh lại vô cùng sạch sẽ, tựa như chúng chưa từng nhiễm một chút xíu d*c v*ng nào.
Đột nhiên cô bình tĩnh, không khỏi hoảng hốt.
Chuyện vừa rồi… là ảo giác của cô thôi sao?
Người bên cạnh đứng đắn, yên tĩnh, trên người không có dấu hiệu nào kỳ lạ, không hề dao động, cũng không hề phá vỡ lời đồn rằng tính cách anh lạnh lùng, cấm dục.
Anh càng như vậy, Thi Họa càng đỏ mặt.
Sao lại thế này, rõ ràng cô cảm nhận được anh đã…
Lẽ nào là do tâm tư của cô đen tối, những ý nghĩ bậy bạ này mới xuất hiện?
Giây tiếp theo, cô lại nghe thấy giọng nói bình thản vang lên ——
“Mắt cá chân của em có sao không?”
Đột nhiên Thi Họa hoàn hồn, vô tình đối mặt với ánh mắt kiêu ngạo của anh.
Anh nhìn xuống mắt cá chân của cô, ánh mắt không mang theo cảm xúc nào, chỉ muốn nhìn xem mắt cá chân của cô có bị bong gân hay không.
“Không sao…” Cô nhẹ nhàng trả lời, ngoài mặt giả vờ bình tĩnh, nhưng tâm trí lại rối bời, vẫn còn đang khổ sở chật vật với những chuyện vừa xảy ra trong mấy chục giây ngắn ngủi vừa rồi.
“Mắt cá chân của em không bị thương, chỉ bị bong gân nhẹ thôi.”
“Ừ.”
Anh hờ hững đáp lời.
Thi Họa âm thầm nuốt nước bọt, càng nghi ngờ bản thân mình tự tưởng tượng ra mọi việc.
Vừa rồi Hạ Nghiên Đình gọi cô đến, hẳn là chỉ muốn kiểm tra xem cô có bị thương hay không, có mất sợi tóc nào hay không.
Nếu cô nói cô đau chân, anh sẽ mở lời hỏi thăm.
Anh luôn luôn lịch sự, luôn luôn đứng đắn.
Mặc dù ngày đó đi gặp dì Lan, anh đã thẳng thắn bảo cô thay đổi cách xưng hô, không được gọi anh là chú Chín nữa, nhưng chuyện thay đổi cách xưng hô là để đối phó với người ngoài, cũng là để nhắc nhở cô rằng bây giờ họ đã là vợ chồng.
Chuyện đó không có nghĩa là Hạ Nghiên Đình có ý nghĩ nào khác về cô.
Dù sao thì… anh cũng chỉ xem cô là con cháu trong nhà.
Trong bữa tiệc xem mắt có nhiều phụ nữ trưởng thành, quyến rũ, xinh đẹp như vậy, anh còn không có hứng thú.
Làm sao có thể có hứng thú với mình được…
Nghĩ đến đây, Thi Họa không khỏi hối hận vì bản thân quá nhạy cảm.
Bầu không khí im lặng một lát.
Thi Họa bắt chước dáng vẻ lười biếng và bình thản của anh, cuối cùng cũng suy nghĩ đàng hoàng lại: “Ừm… Cảm ơn anh vì chuyện tối nay, lúc phỏng vấn, em không có bản thảo, giữa buổi còn khựng lại vài chỗ, nhờ có anh giúp đỡ, em mới không gặp sai sót nào. Thiếu kinh nghiệm là lỗi của em, mong anh thông cảm.”
Thật ra đạo diễn đã bàn bạc với cô chuyện có cần dùng máy nhắc chữ hay không, nhưng cô quá tự tin về bản thân, nghĩ mình đánh dấu những điểm quan trọng trong bản thảo là đủ.
Không cần bật máy nhắc chữ nữa.
Cũng có khi… cô hoàn toàn không muốn xuất hiện một cách thiếu chỉn chu trước mặt Hạ Nghiên Đình.
Chỉ là không nghĩ có sự cố xảy ra.
Anh khẽ đưa tay cầm lấy tách trà trên bàn, uống một ngụm, thấm ướt cổ họng, sau đó chậm rãi trả lời: “Em rất chuyên nghiệp, đừng tự ti như vậy.”
Đôi mắt thuần khiết của cô hơi dao động, vô thức nhìn anh.
Chỉ thấy sắc mặt của anh rất bình thản, tựa như anh đang thong thả nói ra sự thật mà thôi.
Cho nên… mặc dù đêm nay xảy ra sự cố ngoài ý muốn, cô không hề hài lòng về trạng thái của bản thân.
Nhưng anh là người được phỏng vấn, lại cảm thấy thỏa mãn với kết quả của buổi phỏng vấn này.
Có lẽ vậy.
Làm cô cảm thấy bầu không khí cũng tươi mát hơn.
Có một sự an ủi lẳng lặng xoa dịu mọi thứ.
Cô nắm chặt bàn tay, cúi đầu thì thầm: “Anh quá khen.”
Họ trò chuyện xong, bầu không khí trong phòng tiếp tân trở lại bình thường.
Thi Họa cũng thả lỏng một chút, điện thoại cô rung liên tục, là tin nhắn WeChat, cô đoán hẳn là Tiểu Nguyễn nhắn, vậy là cô nói xin lỗi, sau đó vội vàng cúi đầu kiểm tra.
[Nguyễn Nguyễn cố gắng tăng ca: Chị ơi, bọn em sắp đi ăn liên hoan rồi! Chị không đi thật sao?]
[Nguyễn Nguyễn cố gắng tăng ca: Tối nay chị là nhân vật chính, không đi thì cũng không được, nếu chị thật sự có việc, chị nhớ phải báo với cô Tưởng đấy nhé.]
Cô quá bận rộn, chưa đọc tin nhắn trong nhóm, cho nên ngoài tin nhắn của Tiểu Nguyễn, Tưởng Lam và đạo diễn cũng nhắn riêng cho cô.
[Cô Tưởng: Tiểu Thi, tối nay có bận gì không?]
[Đạo diễn Trình: Cô Thi, bây giờ bọn tôi đi đến nhà hàng Thái Phong, cô không đi thật sao?]
Thi Họa nhanh chóng trả lời vào nhóm:
[Xin lỗi, xin lỗi, tôi có chút việc, mọi người cứ ăn trước đi, đừng đợi tôi, lát nữa tôi sẽ lái xe qua đó.]
Cô trả lời xong, vừa tắt điện thoại đã nghe thấy Hạ Nghiên Đình lên tiếng: “Vừa rồi ở trong thang máy có sợ không?”
Thi Họa nắm chặt điện thoại trong tay, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, cô không có thời gian suy nghĩ, đành nói trong vô thức: “Ừm… Lúc đó hơi sợ, nhưng cũng may, em biết chỉ là trục trặc một chút thôi.”
Cô nhớ một số kiến thức khoa học, mặc dù tình hình lúc đó cũng đáng sợ, nhưng có khả năng không gây ra tổn hại nghiêm trọng.
Chỉ là cảm giác mất trọng lực sẽ làm người ta sợ hãi theo bản năng, cho nên dù biết không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng thật ra cũng sợ.
“Còn biết trấn an đồng nghiệp.” Anh nhếch môi, rõ ràng gương mặt đẹp trai không thể hiện cảm xúc nào, nhưng không hiểu sao giọng nói lại hơi chế nhạo một chút, “Còn nhỏ mà cũng bình tĩnh đấy chứ.”
Giọng nói của anh trầm thấp, êm tai, đôi mắt lạnh lùng, mà lại tràn ngập suy tư.
Tim đập loạn xạ, ngón tay nhỏ nhắn, mềm mại nắm chặt lấy nhau.
Một cô gái nhạy cảm và tinh tế như Thi Họa, làm sao có thể không nhìn ra ý trêu đùa của anh chứ?
Hẳn là lúc cô vừa ra khỏi thang máy, anh bị các lãnh đạo của đài truyền hình vây quanh, nhưng cũng nghe thấy các đồng nghiệp bị kẹt trong thang máy với cô nói gì.
Người này lại xem cô là trẻ con rồi.
Cô nghĩ mình đã lớn, bị đàn ông trưởng thành trêu chọc như trẻ con, đương nhiên cũng cảm thấy bất mãn.
Sự bất bình nho nhỏ tiếp thêm dũng khí cho cô, cô chớp mắt với anh, mỉm cười lém lỉnh như hồ ly, sau đó phản bác: “Anh yên tâm, gặp tình huống cấp bách, em cũng biết lo cho bản thân mình, sẽ không để anh phải góa vợ đâu, dù sao thì… tái hôn cũng rất phiền phức mà.”
Anh nói cô bình tĩnh, cô cũng thể hiện ra tố chất tâm lý xuất sắc của mình.
Vậy mới xứng với lời chế nhạo của anh.
Cô đang âm thầm đắc ý thì thấy Hạ Nghiên Đình nheo mắt, cơn giận trong đáy mắt cũng dần dần dâng lên, anh nhìn thẳng vào cô, hiếm hoi lắm mới cong môi một chút: “Được vậy thì tôi đây phải cảm ơn bà xã đã suy nghĩ chu đáo.”
Tự dưng vành tai cô nóng lên, sao anh lại dùng cách xưng hô này chứ?
Bầu không khí vốn đã trở về trạng thái bình thường, vậy mà anh chỉ hờ hững nói một câu, không hiểu sao bầu không khí lại trở nên mập mờ.
Thái dương của Thi Họa đập thình thịch, cô vô thức cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Em phải đi trước, cô Tưởng Lam đã đặt tiệc mừng ở nhà hàng Thái Phong…”
Sắc mặt của Hạ Nghiên Đình bình tĩnh, lâu thật lâu anh cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Anh không nói đồng ý, cũng không ngăn cô lại.
Vì lễ nghĩa và uy quyền của anh, Thi Họa đành phải chờ.
Ánh mắt của Hạ Nghiên Đình tối tăm, mờ mịt, không vui không buồn, cô cũng không dám đoán.
Bình thường ở trước mặt anh, cô cư xử rất thận trọng và chững chạc, hình như còn hơi sợ anh.
Nhưng thỉnh thoảng sự dè dặt của cô cũng làm người ta hoài nghi là giả, giống như vừa rồi, anh chỉ nói một câu không vừa ý cô, cô đã tức giận, còn dám liều lĩnh châm chọc anh.
Dũng cảm như vậy, nhưng cô cũng không trụ nổi vài giây.
Vội vàng giấu đi đuôi cáo, tiếp tục đóng vai bé ngoan.
Sau một hồi lâu, trong lòng Thi Họa đã thấp thỏm lo âu.
Anh đột ngột lên tiếng: “Đi đi, uống ít thôi.”
“Dạ.” Cuối cùng Thi Họa cũng được anh cho phép, cô nhẹ nhàng trả lời, sau đó vội vàng đứng dậy rời đi.
Giày cao gót màu đen giẫm trên thảm trải sàn dày dặn và mềm mại, giọng nói trầm thấp và gợi cảm của anh vang lên sau lưng cô.
“Ăn xong thì báo cho anh biết, anh cho xe đến đón em.”
“…” Cô dừng bước, đầu ngón chân nhỏ nhắn cứng đờ.
Họ là vợ chồng hợp pháp, đương nhiên cô không thể từ chối.
Có lẽ anh nghĩ dự tiệc mừng cũng khó tránh khỏi uống rượu, không thể lái xe, lại còn là đêm hôm khuya khoắt, có xe đến đón sẽ an toàn hơn.
“Em biết rồi.” Cô nhỏ giọng nói, sau đó chậm rãi đóng cửa.
–
Nhà hàng Thái Phong nổi tiếng lâu đời, là công trình kiến trúc đầu tiên trong số tám công trình kiến trúc vĩ đại của Kinh Bắc.
Nằm ở phía Tây đường Tiền Môn, không gian đơn giản, nhã nhặn, bầu không khí cổ kính.
Lãnh đạo của Đài truyền hình Kinh Bắc thường xuyên mời khách tại đây, trước đây, ông nội Hạ cũng nghĩ rất nhiều món ăn đặc trưng tại nơi này vẫn giữ được hương vị của giai đoạn cuối thời nhà Minh và đầu thời nhà Thanh, ông từng đưa con cháu đến đây rất nhiều lần.
Đường sá không đông xe, Thi Họa nhanh chóng đến nơi, sau khi đỗ xe, cô đi thẳng lên phòng riêng trên tầng hai.
Cô đến nơi không trễ lắm, các đồng nghiệp cũng vừa mới ngồi vào bàn.
Thi Họa nhìn quanh, không thấy Tưởng Lam, cô vội vàng hỏi: “Cô Tưởng đâu rồi?”
Có người trả lời: “Cô Tưởng vẫn đang trong quá trình hồi phục, không thể ăn thịt cá, cho nên cô ấy về nghỉ trước rồi.”
Đạo diễn Trình là một người đàn ông trung niên ba mươi bảy tuổi, luôn nói chuyện rất thẳng thắn, rất nhanh nhẹn: “Được rồi, cô Tưởng đã chuyển tiền cho tôi, còn dặn dò tôi phải bảo đảm mọi người ăn ngon, muốn uống rượu gì thì cứ gọi, không được tiết kiệm tiền thay cô Tưởng đâu đấy.”
“Cô Tưởng hào phóng quá.”
“Mao Đài được không?”
“Ha ha ha ha ha, độc ác quá.”
Cả bàn tròn có hai mươi mấy người, đa số còn rất trẻ, họ thoải mái vui đùa, bình thường trong công việc cũng không quá trịnh trọng.
Thi Họa rất thích những đồng nghiệp này, đa số đều là nhân viên của cô Tưởng Lam, thuộc Ban Tài chính và Kinh tế, bình thường không có nhiều cơ hội hợp tác. Buổi phỏng vấn lần này kết thúc, có lẽ trong thời gian sắp tới sẽ không có cơ hội hợp tác nữa.
“Mao Đài cái gì, tôi nghĩ chúng ta nên gọi yến huyết cho cô Thi đi, cô ấy vừa bận rộn công việc bên chuyên mục nửa đêm, vừa phải chú ý đến tiến độ công việc của chúng ta bên này, để đạt được thành quả như tối nay đâu có dễ.”
Sau khi nói đùa vài câu, chủ đề lại quay về Thi Họa.
Một đồng nghiệp nam lên tiếng trước, các đồng nghiệp khác bắt đầu nối tiếp.
“Cô Thi đến trễ, gọi thêm vài món đi.”
“Phải đấy, chúng tôi không biết khẩu vị của cô, nghe nói cô là người miền Nam đúng không?”
Thi Họa cười thẹn thùng: “Không cần, hồi còn nhỏ tôi sống ở vịnh Hương Sơn, nhưng năm mười tuổi đã đến Kinh Bắc, khẩu vị cũng đã thay đổi từ lâu.”
Đồng nghiệp vẫn nói chuyện ồn ào.
“Hay là gọi tráng miệng đi?”
“Tổng số người xem là một trăm sáu mươi triệu người, số lượng người xem online cùng một lúc vượt mười lăm triệu người, trời đất ơi, tôi nghĩ tháng này mọi người sẽ được thưởng, Ban Tài chính và Kinh tế chúng ta phải mời cô Thi uống trà sữa một tháng mới đúng.”
“Ý hay đấy, tối mai tôi mời trà sữa trước!”
“Chậc, cậu đừng có nịnh bợ, tôi mời trước.”
“Anh Hoàng, tới trước thì được ưu tiên trước, hiểu quy tắc đó không?”
Mặc dù cô rất chuyên nghiệp, nhưng trong quá trình thực tập cũng không tích lũy được kinh nghiệm phỏng vấn, đồng nghiệp trong Ban Kinh tế và Tài chính biết cô mới tốt nghiệp, vậy là họ hướng dẫn cô rất chi tiết, không giấu diếm chút nào, có thể gặp được những người như vậy là may mắn của cô, cô cực kỳ biết ơn.
“Không thể nói như vậy được, nhân viên hậu đài nào cũng giống nhau, trọng tâm chính là người trên sân khấu, sếp Hạ là người rất khó đoán, cũng nhờ cô Thi bình tĩnh ứng biến!”
“Phải đấy, tổng lượt xem là một trăm sáu mươi triệu, Đài truyền hình Kinh Bắc chúng ta chưa từng đạt thành tích này trong các buổi phát sóng trực tiếp trước đây đúng không?”
“Đã bắt kịp người dẫn chương trình hàng đầu chưa?”
“Còn hơn thế nữa, lần này vượt xa, còn phá kỷ lục.”
“Mẹ nó, chúng ta dữ dội vậy sao, còn cao hơn lần trước?”
“Lần này chúng ta lập công lớn, tôi chờ đến lúc nhận tiền thưởng, sau đó tôi sẽ nghỉ phép, đưa vợ đi Maldives chơi.”
“Trời đất ơi, tôi cũng muốn đi du lịch.”
Bầu không khí rất vui vẻ, ngoài chuyện đời sống, mọi người còn nói chuyện công việc.
Mà chưa kể, trong bữa ăn không có chuyện ép uống rượu, đa số con gái uống nước ép, con trai chỉ uống rượu theo ý thích, hoàn toàn không có văn hóa ép người khác uống rượu.
Phòng riêng có một nhà vệ sinh, trong đó có một đồng nghiệp, Tiểu Nguyễn đang gấp đi vệ sinh, nói là hơi đau bụng. Thi Họa cũng muốn đi, vậy là hai người họ cùng ra nhà vệ sinh bên ngoài.
Ra khỏi phòng riêng, Tiểu Nguyễn vui vẻ, giọng điệu phấn khích: “Trước đây em luôn nghe nói văn hóa ở nơi làm việc rất phức tạp, bước vào xã hội sẽ gặp nhiều khó khăn, không ngờ buổi liên hoan tối nay lại vui vẻ như vậy, mọi người tốt quá.”
Thi Họa cũng mỉm cười gật đầu.
“Cô Tưởng Lam nuôi dưỡng mọi người thật tốt.”
Chủ nào tớ nấy.
Tưởng Lam là một người rất ngay thẳng, không đạo đức giả, không dùng chiêu trò, người bên dưới cũng giống như cô ấy.
Thi Họa rửa tay rất nhanh, Tiểu Nguyễn đến tháng, lại còn bị tiêu chảy, cho nên cô ấy cần nhiều thời gian, chờ một hồi lâu cũng chưa thấy đi ra. Thi Họa cũng không vội, vẫn lẳng lặng đứng chờ trước cửa, thỉnh thoảng lại trả lời mấy tin nhắn WeChat liên quan đến công việc.
Đúng là một buổi tối vui vẻ.
Nhưng cô tình cờ chạm mặt một người mà cô không muốn gặp lại.
Cửa phòng riêng cách đó không xa đột ngột mở ra, một vị thiếu gia trẻ cao quý đang cầm điện thoại bằng tay trái, hình như là đang nói chuyện điện thoại.
Thi Họa chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã nhìn thấy anh ta.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cô lập tức nhíu mày dời mắt, còn không buồn che giấu vẻ ghét bỏ.
Ánh mắt của Hạ Hành cứng đờ, bàn tay đang cầm điện thoại cũng cứng đờ, anh ta không quan tâm mình đang nhận một cuộc gọi quan trọng, cứ vậy mà cúp máy, chân dài sải bước về phía cô.
“Họa Họa, em đừng trốn tránh anh nữa được không?”
Có lẽ là sợ Thi Họa xoay người rời đi, anh ta đành phải gấp gáp lên tiếng.
Tối nay Hạ Hành mặc âu phục kẻ sọc kiểu Anh màu nâu nhạt, phối cùng chiếc cà vạt màu sâm panh cổ điển, rất kiêu ngạo, rất đẹp mắt.
Hạ Hành mới hai mươi bốn tuổi, nhưng mấy tháng nay tiếp quản Ngân hàng Hoa Tỳ, anh ta càng lúc càng có phong thái lãnh đạo.
Thi Họa không muốn phí thời gian nói chuyện với anh ta chút nào.
Nhưng cùng ở trong Kinh Khuyên, cô biết không tránh khỏi thường xuyên gặp mặt, chi bằng làm quen càng sớm càng tốt.
Dù sao bây giờ cô cũng là người lớn trong nhà.
Nghĩ đến đây, Thi Họa cong môi cười khẽ: “Cháu trai, trí nhớ của con kém quá, thím nhắc con một lần nữa, con thay đổi cách xưng hô đi.”
“…” Hạ Hành nghẹn họng, gương mặt khôi ngô tuấn tú lại trở nên trắng bệch, anh ta cố nén cơn đau bên ngực trái, chỉ trầm giọng hỏi cô, “Em kết hôn giả với Hạ Nghiên Đình vì buổi phỏng vấn tối nay đúng không?”
Buổi phỏng vấn tối nay của Đài truyền hình Kinh Bắc đã khuấy động toàn bộ Internet, đứng đầu bảng hot search rất lâu, đến bây giờ vẫn chưa hạ nhiệt.
Hạ Hành khẳng định mình hiểu rõ Thi Họa, bởi vì lỗi lầm của anh ta, cô chịu khổ trong phương diện tình cảm, có lẽ đã cống hiến toàn bộ sức lực và tâm trí vào sự nghiệp.
Huống hồ chi cô là một cô gái rất xem trọng sự nghiệp, luôn xem tương lai của mình là ưu tiên số một.
Anh ta không tin cô thèm khát địa vị và tài sản của Hạ Nghiên Đình.
Thi Họa chưa bao giờ là người như vậy.
Nhưng nếu đồng ý kết hôn giả vì sự nghiệp của cô, có khi hai người họ cùng thỏa thuận để đạt được mục đích riêng.
Nghe đến đây, thái dương của Thi Họa đập thình thịch, trong lòng chỉ cảm thấy ghê tởm, cô khinh thường: “Hạ Hành, con hài hước quá đi, quen biết nhau nhiều năm như vậy, con vẫn nghĩ thím mang chuyện hôn nhân ra đổi chác hay sao?”
Hai người họ cùng nhau lớn lên, vốn dĩ cô nghĩ chuyện Hạ Hành không chung thủy là do đạo đức của anh ta có vấn đề.
Nhưng dù sao cũng ở bên nhau nhiều năm như vậy, ít nhất anh ta cũng hiểu rõ cô.
Chỉ là không nghĩ anh ta lại hiểu theo cách này.
Thật buồn cười.
Trên người anh ta có mùi rượu Tây, cô đưa tay che mũi, lùi lại hai bước.
Hạ Hành càng tự tin hơn, anh ta quả quyết: “Anh không biết em và chú Chín đã thỏa thuận thế nào, nhưng chắc chắn là em bị lừa rồi, chú ấy tàn nhẫn như vậy, hôn nhân cũng chỉ là một loại công cụ, em chỉ là một con cờ trên bàn cờ của chú ấy mà thôi.”
Ngày đó ở nhà cũ, biết chuyện Thi Họa và Hạ Nghiên Đình đã đăng ký kết hôn.
Hạ Hành suy sụp hết mấy ngày.
Ba mẹ của anh ta cũng bàng hoàng, không ai đoán được tâm tư của Hạ Nghiên Đình.
Nhưng sau một thời gian dài trấn tĩnh lại, Hạ Hành đã có một suy đoán rất hợp lý.
Hạ Nghiên Đình bắt đầu tiếp quản chi nhánh tại Mỹ, đầu tiên là nắm quyền tại Bắc Mỹ, sau đó sẽ đến châu Âu.
Hiện tại anh mới về nước, Kinh Bắc và toàn bộ khu vực châu Á luôn là chiến trường chính suốt hai năm qua, thị trường nội địa cũng dính vào cuộc đấu đá giữa các phe phái, vô cùng rối rắm, nền móng của Hạ Nghiên Đình chưa đủ sâu.
Cho nên anh rất cần chủ nhà cũ ủng hộ, chính là ông nội của Hạ Hành.
Thi Họa không phải là máu mủ của nhà họ Hạ, nhưng ông nội lại xem cô là cháu gái.
Cho nên Hạ Nghiên Đình mới đưa tay về phía cô.
Thi Họa không vui, dựa trên vai vế hiện tại, cô trầm giọng nói: “Hạ Hành, con nói vậy là xúc phạm và vu oan cho chú Chín của con, cũng là vô lễ với ông chủ mới của gia đình, thím khuyên con cẩn thận lời nói và hành động, đừng bôi nhọ chồng thím trước mặt thím.”
Ánh mắt của Hạ Hành dao động.
Chồng.
Thật nực cười.
Hạ Nghiên Đình lại trở thành chồng của hôn thê của anh ta.
Mặc dù trước mặt người ngoài, người thừa kế trẻ tuổi này luôn bình tĩnh và đứng đắn, nhưng lúc này, cảm xúc của anh ta đã bắt đầu sụp đổ, giọng nói run rẩy: “Em phải biết ông nội rất thương em, chú Chín biết rõ chuyện này. Chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, nhưng em nhất quyết tin chú ấy chứ không tin anh sao? Dù cho chúng ta không thể trở thành vợ chồng, anh vẫn luôn xem em là em gái, tại sao Hạ Nghiên Đình lại che chở cho em, Thi Họa, em tỉnh táo lại đi.”
“Đương nhiên thím tin anh ấy.” Cô lạnh lùng, còn mỉm cười châm chọc.
Mặc kệ Hạ Hành đang mất kiểm soát, cô vẫn nhìn anh ta chằm chằm bằng đôi mắt lệ chi đen nhánh, cũng không thèm che giấu sự khinh miệt trong đáy mắt: “Cứ tự cho mình là đúng. Thím đòi kết hôn đấy, hài lòng chưa?”
“Cái gì?” Hạ Hành sửng sốt, anh ta tái mặt, không tin vào tai mình.
“Thím là người cầu hôn anh ấy.” Thi Họa cong môi cười khẽ, dưới ánh đèn vàng leo lắt, cô đẹp không thể tả.
“Sao có thể… Sao, sao em lại làm như vậy?
Gương mặt trái xoan xinh xắn của Thi Họa mỉm cười khe khẽ, cô nói từng từ từng chữ, lạnh lùng mà quyết đoán, “Đương nhiên cầu hôn là vì ngưỡng mộ, anh ấy là người chồng mà thím đã chọn.”
…
Buổi liên hoan kết thúc sớm.
Tâm tình của Thi Họa rất tốt, mặc dù giữa chừng cũng gặp sự cố.
Nhưng cô nhớ rõ sắc mặt không nói nên lời của Hạ Hành, lại cảm thấy rất vui vẻ.
Hạ Nghiên Đình nói sẽ cho xe đến đón cô, vậy là cô tính toán thời gian, đợi đến khi tất cả đồng nghiệp đều rời đi, cô mới thận trọng bước ra bãi đỗ xe.
Cô không hề biết.
Cùng lúc đó, Hạ Nghiên Đình đang dựa lưng vào ghế sau của chiếc Bentley, đôi mắt đen thâm trầm và lạnh lùng của anh nhìn theo chiếc Maserati trắng vừa chạy ra khỏi bãi đỗ xe.
Biển số rất quen thuộc.
Là Hạ Hành.
Đôi mắt của anh càng u ám hơn, ngay cả nhiệt độ trong xe cũng giảm xuống.
Không hiểu sao tài xế phía trước cũng cảm thấy lạnh run.
Một lát sau, cuộc gọi được kết nối. Giọng nói trầm thấp của anh để lộ ra sự tàn nhẫn mà người ngoài không dễ nhận ra: “Đỗ Sâm, điều tra lịch trình tối nay của Hạ Hành.”
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Story
Chương 30
10.0/10 từ 30 lượt.