Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Chương 25
129@-
Rõ ràng là bàn tay được bao bọc, nhưng cô lại có cảm giác như trái tim mình được che chở, mặc dù tim vẫn đập nhanh vì căng thẳng, nhưng cô không còn sợ đường đi gập ghềnh.
Sự căng thẳng của Thi Họa không kéo dài lâu, bởi vì người trong nhà đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, dì Lan vội vàng đứng lên, mang dép lê đi ra.
Giọng nói sang sảng của dì Lan truyền từ xa đến gần, không giấu được niềm vui: “Bé Họa đến rồi, mau vào nhà đi, bên ngoài nắng lắm.”
Cửa nhà rộng mở, dì Lan mỉm cười bước ra.
Hôm nay bà ấy mặc một bộ đầm kiểu Trung Hoa màu vàng, nhã nhặn, quý phái, có nét phúc hậu của phụ nữ lớn tuổi, lúc bà ấy cười, hai mắt cong lên, giống hệt như Phật Di Lặc hiền hậu.
Thi Họa dừng ngoài cửa, vẫn cảm thấy hơi căng thẳng, giọng nói vô thức nhỏ lại, cô thấp giọng gọi: “Dì Lan…”
Cô còn chưa kịp nói nửa câu, mấy lời hỏi thăm mà cô đã nghĩ ngợi rất lâu cũng không thể phát ra, bởi vì dì Lan đã nắm lấy cánh tay cô, không nói không rằng, lại kéo cô đến ngồi lên sofa trong phòng khách.
“Bé cưng, con chưa từng đến nhà dì đúng không, nơi này quá xa, trời lại nóng, con phải cực khổ đi đến nơi này, mau ngồi nghỉ đi.”
Đầu óc của Thi Họa vẫn còn hoang mang, hai tai đã phải hoạt động không ngừng để tiếp nhận lời chào đón nhiệt tình của dì Lan.
Có lẽ là lâu rồi dì Lan chưa đón khách, cho nên bà ấy không thể kiềm nén niềm vui, vừa kéo Thi Họa ngồi xuống, vừa gọi: “Dì Du, mau mang thức uống mà tôi đã chuẩn bị ra cho phu nhân đi.”
“Được rồi, đến ngay.”
Thi Họa tò mò nhìn về nơi giọng nói kia phát ra.
Dì Du mà dì Lan mới gọi là một người phụ nữ trung niên xa lạ, hình như chưa đến năm mươi, tóc dài được chải gọn gàng, nhìn khí chất là biết bà ấy giúp việc cho nhà giàu.
Dì Du bưng chiếc khay bằng gỗ tếch, hơi cúi người, đặt khay thức uống trước mặt Thi Họa.
Cô nhìn kỹ, lúc phát hiện có một ly gì đó giống như cà phê sữa đá, cô còn hơi bất ngờ.
Dì Lan lịch sự lại chu đáo, Thi Họa vội vàng cầm ly lên uống một ngụm, mãi đến khi nếm ra cà phê sữa dừa, cô không khỏi mỉm cười: “Dì Lan, dì thời thượng quá.”
Dì Lan cười híp mắt, sau đó giải thích: “Nghe nói con sẽ đến đây, dì muốn chuẩn bị thức uống đang thịnh hành cho con, dì hỏi cháu ngoại của dì, con bé nói con gái bây giờ đều rất thích uống món này, hôm qua dì mới học pha, có đúng vị không?”
Thi Họa mỉm cười, gật đầu lia lịa: “Dạ đúng, dì pha còn ngon hơn trong tiệm.”
“Hình như là con không có gì để uống rồi.”
Giọng nói của anh đột ngột vang lên, còn hơi có ý trêu chọc, làm hai người họ chú ý.
Không biết Hạ Nghiên Đình ngồi lên ghế sofa đơn từ lúc nào, ung dung bắt chéo chân, hai tay nhàn nhã buông xuống, dáng vẻ hơi lười biếng, gương mặt đẹp mắt lại nở nụ cười nhàn nhạt.
Dì Lan chỉ vào khay ấm chén uống trà màu xanh ngọc trên bàn, bĩu môi nói: “Chậc, dì đã chuẩn bị trà cho con từ sáng sớm, là trà Bích Loa Xuân mà con thích nhất.”
Bàn tay trắng trẻo chậm rãi nâng ly trà, đưa lên miệng uống một ngụm, sau đó anh cười khẽ: “Trà này còn nóng quá, dì có chắc là đã chuẩn bị từ sáng sớm không đấy?”
“Chậc, tổ tông ơi, đã làm chồng người ta rồi mà vẫn không biết thương người chút nào. Đi cả quãng đường từ nhà cũ đến đây, trời nắng như vậy, dì chuẩn bị thức uống lạnh cho bé cưng thì có gì sai chứ? Hôm đó dì đã nói các con nên khởi hành trễ một chút, đợi mặt trời lặn rồi hẵng đến. Cứ nhất định phải lên đường vào buổi trưa thế này sao?”
Anh nhàn nhã uống trà, dài giọng trêu chọc: “Kính xe của con chống tia cực tím, bé cưng của dì không bị cháy nắng đâu.”
Dì Lan tỏ vẻ ghét bỏ, liếc anh một cái.
Thi Họa không nhịn được cười.
Mọi bất an trước đó đều lẳng lặng tan biến.
Cô chưa từng nhìn thấy Hạ Nghiên Đình như thế này, cũng chưa từng nhìn thấy chủ nhà và người giúp việc, một già một trẻ, cãi nhau như vậy, cô cảm thấy rất thú vị.
Dì Lan tiêu chuẩn kép, Hạ Nghiên Đình bất mãn sao?
Chuẩn bị cà phê sữa dừa lạnh cho cô, mà chỉ chuẩn bị trà nóng cho anh.
Bàn tay hơi chai sần của dì Lan cầm lấy bàn tay cô vỗ nhẹ, bà ấy nghiêm túc quan sát gương mặt cô, trong lòng xúc động: “Năm nay bé cưng sắp hai mươi hai tuổi rồi sao? Đúng là càng ngày càng xinh đẹp, một cô gái tốt như vậy, Lão Cửu may mắn quá.”
Bà ấy tán dương quá mức, Thi Họa hơi xấu hổ, mấy ngày nay, cô đã rất nhiều lần tưởng tượng dì Lan sẽ có cảm giác như thế nào khi biết cô xung phong kết hôn cùng Hạ Nghiên Đình.
Cô tưởng dì Lan sẽ sợ hãi, sẽ kinh ngạc, cũng nghĩ có lẽ ngoài mặt thì bà ấy khách sáo nhưng trong lòng âm thầm bất mãn.
Nhưng lại không nghĩ dì Lan vẫn giống hệt như lần đầu cô gặp hồi còn nhỏ, là một người phụ nữ hiền lành, dịu dàng với mọi đứa trẻ.
Chỉ là bà ấy tròn trịa hơn, lớn tuổi hơn lúc trước, quần áo cũng đã thay đổi, nhưng ấn tượng vẫn vậy.
Bà ấy luôn miệng gọi cô là bé cưng, làm cô nhớ đến người thân đã qua đời của mình.
Họ luôn gọi cô như vậy, mãi đến khi họ ra đi.
Sau đó cô chuyển đến Kinh Bắc, thỉnh thoảng ông nội Hạ cũng gọi cô như vậy, nhưng khi cô lớn lên, ông nội cũng ít gọi cô là bé cưng.
Đó là cách người lớn gọi mấy bé gái trong nhà.
Nhưng cô mất người nhà từ lâu rồi, lẽ ra không được gọi như vậy.
Chỉ là sự gần gũi của dì Lan rất tự nhiên, nghe bà ấy gọi như vậy, cô chỉ cảm thấy ấm áp, không cảm thấy kỳ quặc.
Sự thận trọng của cô đã biến mất tăm, chỉ thấy dì Lan nắm lấy tay cô, tâm tình mãi không thôi.
“Ban đầu nghe Lão Cửu nói đã đăng ký kết hôn cùng một cô gái, dì còn tưởng nó lừa dì, dì không dám tin, nhưng sau đó nghe nói là con, dì mới tin.”
Dì Lan mỉm cười, gương mặt phúc hậu tràn ngập niềm vui khó che giấu.
Thi Họa lại không thể nào hiểu được, vậy là cô vô thức ngước mắt nhìn Hạ Nghiên Đình, muốn hiểu rõ sự tình.
Sao lại nghe nói là cô, bà ấy mới tin?
Có lẽ Hạ Nghiên Đình cảm nhận được ánh mắt của cô, vậy nên anh nhìn cô một hồi lâu.
Rõ ràng đôi mắt đen nhánh của anh vô cùng lạnh lẽo, nhưng cô lại cảm thấy ánh nhìn đó nóng hừng hực, trong lòng cô run rẩy vô cớ, cô vô thức rũ mắt né tránh anh.
Thi Họa nhìn kỹ mới phát hiện đủ loại thức ăn vặt trên chiếc bàn trà cẩm thạch Venice màu nâu.
Bánh quy hạnh nhân giòn kiểu Pháp, bánh chanh, bánh đào cuốn, còn có đủ loại thức ăn vặt phổ biến trên mạng, vừa nhìn đã biệt là đặc biệt chuẩn bị cho cô.
Cô vẫn hơi thẹn thùng, chỉ biết nhỏ giọng nói: “Dì Lan, con đã lớn rồi, sao dì lại xem con là trẻ con chứ, làm sao con có thể ăn nhiều như vậy?”
Dì Lan vui vẻ xoa tay cô, mỉm cười mở gói bánh đào cuộn cho cô: “Ăn không hết thì tối nay mang về nhà, con ăn thử đi, cháu ngoại của dì thích bánh này lắm đấy.”
Thi Họa ăn đầy một miệng, màn hình điện thoại của Hạ Nghiên Đình sáng lên, anh chậm rãi đứng dậy, nói: “Hai người trò chuyện đi, con có một cuộc họp qua video.”
Thi Họa còn chưa kịp phản ứng đã nghe dì Lan miễn cưỡng đuổi anh đi: “Được, được, được, Cửu gia cứ làm việc của mình đi, bọn dì khỏi phải để ý đến bức tượng băng giá ngồi ở đây, làm người ta không trò chuyện được, khi nào trời tối, dì sẽ gọi con ăn cơm.”
Hạ Nghiên Đình lên lầu, cuối cùng dì Lan cũng không còn nhớ đến chuyện mời cô ăn vặt nữa.
Cũng đến chủ đề chính của hôm nay.
Dì Lan nhắc đến sự cố bữa tiệc xem mắt cách đây không lâu, vẻ mặt áy náy: “Lần trước là lỗi của dì, bà già mắt mờ, tầm nhìn thật hạn hẹp, không nhìn ra mối quan hệ của con và Lão Cửu, còn giới thiệu hết người này đến người khác cho nó, không biết bé cưng có giận dì Lan không?”
“…” Thi Họa ngẩn người, cô im lặng hai giây, lại vội vàng nói, “Không có, không có, dì không biết tình hình, lúc đó bọn con cũng không nói với dì, sao có thể trách dì được?”
Ngoài miệng cô dỗ dành dì Lan, nhưng trong lòng càng lúc càng bối rối.
Bây giờ Hạ Nghiên Đình đã lên lầu, cô không còn cơ hội giao tiếp bằng mắt với anh, hiện tại cô không có cách nào suy đoán được anh đã nói gì với dì Lan.
Lẽ nào là bịa chuyện, nói họ đã hẹn hò rất lâu?
Cô không khỏi âm thầm tiếc nuối, mình chuẩn bị nhiều như vậy mà lại vô ích, sao lại có thể quên bàn bạc chuyện này với anh chứ?
Sau đó lại nói về chuyện bày trí Nhạn Tây.
Dì Lan còn gọi dì Du đến, chính thức giới thiệu với Thi Họa.
Hóa ra dì Du là quản gia sẽ đến Nhạn Tây giúp việc khi cô dọn vào đó.
Nghe nói trước khi nghỉ hưu, dì Lan đã tự mình hướng dẫn dì Du, bà ấy có kinh nghiệm lại nhanh nhẹn, cũng rất thật thà, chỉ là hai năm qua bà ấy ở nhà chăm cháu gái, bây giờ cháu gái đi nhà trẻ, bà ấy lại rảnh rỗi.
Dì Lan nói: “Dì Du là người nhanh nhẹn, lại có kinh nghiệm, phu nhân cứ xem thử, nếu sau này có gì không thoải mái, con cứ đổi người là được.”
Thi Họa thấy mái tóc của dì Du được búi gọn gàng, móng tay được cắt sạch sẽ, mượt mà, nhìn là biết có kinh nghiệm.
Cô mỉm cười dịu dàng, sau đó gật đầu: “Dạ, vừa nhìn đã biết dì Du rất giỏi, vậy thì làm phiền dì Du rồi.”
Dì Du đứng thẳng, cung kính gật đầu: “Phu nhân không chê là tốt rồi.”
…
Bốn giờ mười lăm, dì Lan và dì Du vào bếp làm biệc.
Hạ Nghiên Đình ở trong phòng làm việc trên lầu không tạo ra tiếng động nào, có lẽ đang bận.
Dì Lan không ngừng tay, vừa làm vừa nói: “Bé cưng cũng giống hệt như hồi còn nhỏ, thích lén lút nhìn vào nhà bếp qua khe cửa nhất.”
Thi Họa khẽ rũ mắt, mỉm cười ngại ngùng.
“Trí nhớ của dì Lan thật tốt.”
Những năm đầu tiên đến Kinh Bắc, cô thường bị mấy đứa trẻ ở nhà cũ xa lánh.
Mặc dù Hạ Hành đối xử tốt với cô, nhưng lúc đó anh ta đã lên cấp hai, việc học bận rộn, lại được ông nội bồi dưỡng để làm người thừa kế, phải học nhiều thứ, thời khóa biểu của anh ta kín mít.
Cô vẫn còn học tiểu học, học xong thấy buồn chán, các vị thiếu gia và tiểu thư lại chế nhạo cô, đừng nói là chơi cùng, ngay cả tivi mà cô còn không được xem. Cô thường trốn trong bếp xem người giúp việc nấu ăn, thỉnh thoảng còn giúp đỡ một chút.
Căn bếp nhà giàu chính là nơi duy nhất mà một cô bé như cô cảm nhận được không khí gia đình, làm cô nhớ đến nhà mình ở vịnh Hương Sơn, ngày nào ông bà nội cũng vào bếp nấu ăn.
Cô thích ở trong bếp.
Chỉ tiếc là cô không có tài nấu nướng, dành nhiều thời gian trong bếp như vậy mà vẫn không học được gì, đến bây giờ cũng chỉ có thể nấu mì và sủi cảo ăn liền đơn giản, xào rau cũng được, nhưng mùi vị hơi khó nói.
Thi Họa thấy dì Lan chần xương heo, trên tay còn cầm một trái khổ qua, bên cạnh còn có một chén đậu nành ngâm nước, cô không khỏi tò mò.
“Dì Lan, dì đang nấu canh gì vậy ạ?”
Dì Lan cười nói: “Đậu nành, khổ qua và sườn heo, Lão Cửu thích món này, trước đây đến đảo Liên, dì đã học được.”
Dì Du đứng bên cạnh, nghe vậy cũng tiếp lời: “Đúng rồi, người phương Bắc chúng tôi ít khi thấy món này.”
Dì Lan vừa bỏ ruột khổ qua, vừa nhàn nhã nói: “Hiếm lắm, đảo Liên nóng ẩm, ẩm thực cũng chú trọng vào việc thanh nhiệt, khử hơi ẩm, hồi đó, lần nào đi thăm Lão Cửu, tôi cũng thấy nó nóng trong người, cho nên lần nào cũng nấu món này, lâu dần thành quen, sau đó quay lại Kinh Bắc, tôi vẫn còn nhớ món này.”
Thi Họa im lặng nghe họ trò chuyện, cũng ghi nhớ từng bước dì Lan làm.
Đầu tiên là cho sườn heo vào nồi đất, thêm đậu nành và nước, đun sôi một lát, sau đó cho khổ qua cắt nhỏ và dưa muối vào nấu thêm nửa tiếng.
Có vẻ không khó, cô nghĩ mình nhìn một lần là làm được.
Trời tối dần, dì Lan sợ cô đứng lâu thì mệt, vậy là bà ấy bảo cô ra ngoài nghỉ ngơi: “Bé cưng, hai món tiếp theo là món xào, đừng để khói dầu ám lên người con, lên lầu bảo Lão Cửu rửa tay rồi xuống ăn đi.”
“Dạ.” Thi Họa nghe lời, quay đầu ra khỏi nhà bếp, định lên lầu tìm Hạ Nghiên Đình.
Kết quả là vừa lên lầu đã thấy cửa phòng làm việc mở ra, nhưng bên trong lại không có ai.
Trong lòng nghi ngờ, cô lại đi xuống, lúc đi ngang qua góc cầu thang, tự dưng cô thấy ai đó đứng bên ngoài cửa sổ sát đất của phòng khách dưới tầng một.
Thi Họa chậm rãi bước ra, đúng như dự đoán, cô nhìn thấy Hạ Nghiên Đình đứng dưới gốc cây hải đường trong sân hút thuốc.
Hải đường rũ xuống mềm mại, đóa hoa màu hồng nở rộ.
Vóc dáng của anh cực kỳ cao ráo, vai thẳng, lưng rộng, để lộ ra sự cao quý khó tả.
Không hiểu sao hôm nay anh lại không hút xì gà, ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc mỏng manh, anh hút một hơi, sau đó lại nhẹ nhàng thở ra.
Thi Họa vô thức bước chậm lại, hình như không muốn quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của anh.
Nhưng giây phút đó, anh vẫn nhìn thấy cô, hờ hững nhướng mày, hờ hững nhìn cô.
Bị anh nhìn như vậy, Thi Họa đành bước đến gần, đứng trước mặt anh, giữ khoảng cách một mét, giọng nói dịu dàng và mềm mại vang lên: “Cơm tối sắp xong rồi, dì Lan bảo em mời anh.”
“Ừ.” Anh nhàn nhạt trả lời.
Thi Họa đến gần mới phát hiện mùi thuốc lá không hề khó chịu, nhạt hơn xì gà trước đó.
Xì gà có mùi hương ngạt ngào, nồng đậm, giống hệt như chocolate đen.
Thuốc lá lại có mùi của sự tĩnh lặng.
Cô tò mò ngước mắt, chỉ nhìn thấy ngón tay anh kẹp điếu thuốc màu hổ phách, trong ánh sáng mờ mịt, ngón tay trắng trẻo của anh càng trở nên đẹp mắt và sạch sẽ hơn.
Mùi thuốc lá nặng nề, yên tĩnh, lẳng lặng len lỏi vào khoang mũi của cô, làm cô nhớ về những tán cây ẩm ướt sau cơn mưa, hình như còn có hương trà nhàn nhạt.
Cô không nhận ra đó là loại thuốc lá gì, vậy là cô nhón gót, nghiêng đầu nhìn kỹ, không chút do dự: “Đây là thuốc lá gì thế, sao mùi hương lại dễ chịu như vậy?”
Giữa hai người họ có chênh lệch chiều cao, cô đành phải nhón gót ghé đến gần.
Có lẽ là vì cô quá gần gũi, đột nhiên Hạ Nghiên Đình nheo mắt, cười nói: “Hình như em rất muốn thử đúng không?”
Đêm trong sân nhỏ ở ngoại ô cực kỳ yên tĩnh, bóng cây hải đường rũ xuống cô độc.
Hình như người nhà quên bật đèn trong sân, chỉ có ánh sáng từ trong nhà chiếu qua cửa kính, rất nhẹ, rất mờ.
Nghe thấy giọng điệu của anh, Thi Họa tưởng mình có cơ hội, cô chớp chớp hàng mi dài, hỏi dò: “Có được không? Có thể cho em thử một chút chứ?”
Cô chưa từng hút thuốc lá, đừng nói là thuốc lá thật, cô còn chưa từng thử thuốc lá điện tử.
Cũng không phải đêm nay đột ngột nổi loạn, chỉ là cảm thấy mùi hương này dễ chịu như vậy, không khỏi tưởng tượng nếu bản thân hút loại thuốc lá này, liệu mình sẽ có mùi hương giống như anh chứ?
Cô ghé đến gần, cẩn thận quan sát điếu thuốc giữa hai ngón tay anh, không biết hai chiếc bóng đã chồng lên nhau từ lúc nào, vô cùng mập mờ.
Cô ngẩng đầu, không nhìn xuống mặt đất.
Hạ Nghiên Đình khẽ rũ mắt, tình cờ nhìn thấy hai chiếc bóng.
Rõ ràng là hai người họ không có tiếp xúc thân thể, vẫn giữ khoảng cách an toàn với nhau.
Nhưng hai chiếc bóng lại táo bạo vượt qua ranh giới cấm kỵ, dây dưa dưới mắt anh.
Cây hải đường rũ xuống, màn đêm càng nồng đậm hơn.
Giống như anh đang hôn cô.
Ánh sáng leo lắt, tự dưng anh tiến lên một bước.
Thi Họa chưa kịp chuẩn bị tinh thần, lại va vào lồng ngực của anh. Cô ngơ ngác chớp mắt, đôi mắt trong trẻo, không phát hiện ánh nhìn thâm sâu và tối tăm như săn mồi trong đêm tối của anh, cô chỉ nhíu mày, nhỏ giọng thì thầm: “Anh, anh đụng vào em làm gì…”
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Rõ ràng là bàn tay được bao bọc, nhưng cô lại có cảm giác như trái tim mình được che chở, mặc dù tim vẫn đập nhanh vì căng thẳng, nhưng cô không còn sợ đường đi gập ghềnh.
Sự căng thẳng của Thi Họa không kéo dài lâu, bởi vì người trong nhà đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, dì Lan vội vàng đứng lên, mang dép lê đi ra.
Giọng nói sang sảng của dì Lan truyền từ xa đến gần, không giấu được niềm vui: “Bé Họa đến rồi, mau vào nhà đi, bên ngoài nắng lắm.”
Cửa nhà rộng mở, dì Lan mỉm cười bước ra.
Hôm nay bà ấy mặc một bộ đầm kiểu Trung Hoa màu vàng, nhã nhặn, quý phái, có nét phúc hậu của phụ nữ lớn tuổi, lúc bà ấy cười, hai mắt cong lên, giống hệt như Phật Di Lặc hiền hậu.
Thi Họa dừng ngoài cửa, vẫn cảm thấy hơi căng thẳng, giọng nói vô thức nhỏ lại, cô thấp giọng gọi: “Dì Lan…”
Cô còn chưa kịp nói nửa câu, mấy lời hỏi thăm mà cô đã nghĩ ngợi rất lâu cũng không thể phát ra, bởi vì dì Lan đã nắm lấy cánh tay cô, không nói không rằng, lại kéo cô đến ngồi lên sofa trong phòng khách.
“Bé cưng, con chưa từng đến nhà dì đúng không, nơi này quá xa, trời lại nóng, con phải cực khổ đi đến nơi này, mau ngồi nghỉ đi.”
Đầu óc của Thi Họa vẫn còn hoang mang, hai tai đã phải hoạt động không ngừng để tiếp nhận lời chào đón nhiệt tình của dì Lan.
Có lẽ là lâu rồi dì Lan chưa đón khách, cho nên bà ấy không thể kiềm nén niềm vui, vừa kéo Thi Họa ngồi xuống, vừa gọi: “Dì Du, mau mang thức uống mà tôi đã chuẩn bị ra cho phu nhân đi.”
“Được rồi, đến ngay.”
Thi Họa tò mò nhìn về nơi giọng nói kia phát ra.
Dì Du mà dì Lan mới gọi là một người phụ nữ trung niên xa lạ, hình như chưa đến năm mươi, tóc dài được chải gọn gàng, nhìn khí chất là biết bà ấy giúp việc cho nhà giàu.
Dì Du bưng chiếc khay bằng gỗ tếch, hơi cúi người, đặt khay thức uống trước mặt Thi Họa.
Cô nhìn kỹ, lúc phát hiện có một ly gì đó giống như cà phê sữa đá, cô còn hơi bất ngờ.
Dì Lan lịch sự lại chu đáo, Thi Họa vội vàng cầm ly lên uống một ngụm, mãi đến khi nếm ra cà phê sữa dừa, cô không khỏi mỉm cười: “Dì Lan, dì thời thượng quá.”
Dì Lan cười híp mắt, sau đó giải thích: “Nghe nói con sẽ đến đây, dì muốn chuẩn bị thức uống đang thịnh hành cho con, dì hỏi cháu ngoại của dì, con bé nói con gái bây giờ đều rất thích uống món này, hôm qua dì mới học pha, có đúng vị không?”
Thi Họa mỉm cười, gật đầu lia lịa: “Dạ đúng, dì pha còn ngon hơn trong tiệm.”
“Hình như là con không có gì để uống rồi.”
Giọng nói của anh đột ngột vang lên, còn hơi có ý trêu chọc, làm hai người họ chú ý.
Không biết Hạ Nghiên Đình ngồi lên ghế sofa đơn từ lúc nào, ung dung bắt chéo chân, hai tay nhàn nhã buông xuống, dáng vẻ hơi lười biếng, gương mặt đẹp mắt lại nở nụ cười nhàn nhạt.
Dì Lan chỉ vào khay ấm chén uống trà màu xanh ngọc trên bàn, bĩu môi nói: “Chậc, dì đã chuẩn bị trà cho con từ sáng sớm, là trà Bích Loa Xuân mà con thích nhất.”
Bàn tay trắng trẻo chậm rãi nâng ly trà, đưa lên miệng uống một ngụm, sau đó anh cười khẽ: “Trà này còn nóng quá, dì có chắc là đã chuẩn bị từ sáng sớm không đấy?”
“Chậc, tổ tông ơi, đã làm chồng người ta rồi mà vẫn không biết thương người chút nào. Đi cả quãng đường từ nhà cũ đến đây, trời nắng như vậy, dì chuẩn bị thức uống lạnh cho bé cưng thì có gì sai chứ? Hôm đó dì đã nói các con nên khởi hành trễ một chút, đợi mặt trời lặn rồi hẵng đến. Cứ nhất định phải lên đường vào buổi trưa thế này sao?”
Anh nhàn nhã uống trà, dài giọng trêu chọc: “Kính xe của con chống tia cực tím, bé cưng của dì không bị cháy nắng đâu.”
Dì Lan tỏ vẻ ghét bỏ, liếc anh một cái.
Thi Họa không nhịn được cười.
Mọi bất an trước đó đều lẳng lặng tan biến.
Cô chưa từng nhìn thấy Hạ Nghiên Đình như thế này, cũng chưa từng nhìn thấy chủ nhà và người giúp việc, một già một trẻ, cãi nhau như vậy, cô cảm thấy rất thú vị.
Dì Lan tiêu chuẩn kép, Hạ Nghiên Đình bất mãn sao?
Chuẩn bị cà phê sữa dừa lạnh cho cô, mà chỉ chuẩn bị trà nóng cho anh.
Bàn tay hơi chai sần của dì Lan cầm lấy bàn tay cô vỗ nhẹ, bà ấy nghiêm túc quan sát gương mặt cô, trong lòng xúc động: “Năm nay bé cưng sắp hai mươi hai tuổi rồi sao? Đúng là càng ngày càng xinh đẹp, một cô gái tốt như vậy, Lão Cửu may mắn quá.”
Bà ấy tán dương quá mức, Thi Họa hơi xấu hổ, mấy ngày nay, cô đã rất nhiều lần tưởng tượng dì Lan sẽ có cảm giác như thế nào khi biết cô xung phong kết hôn cùng Hạ Nghiên Đình.
Cô tưởng dì Lan sẽ sợ hãi, sẽ kinh ngạc, cũng nghĩ có lẽ ngoài mặt thì bà ấy khách sáo nhưng trong lòng âm thầm bất mãn.
Nhưng lại không nghĩ dì Lan vẫn giống hệt như lần đầu cô gặp hồi còn nhỏ, là một người phụ nữ hiền lành, dịu dàng với mọi đứa trẻ.
Chỉ là bà ấy tròn trịa hơn, lớn tuổi hơn lúc trước, quần áo cũng đã thay đổi, nhưng ấn tượng vẫn vậy.
Bà ấy luôn miệng gọi cô là bé cưng, làm cô nhớ đến người thân đã qua đời của mình.
Họ luôn gọi cô như vậy, mãi đến khi họ ra đi.
Sau đó cô chuyển đến Kinh Bắc, thỉnh thoảng ông nội Hạ cũng gọi cô như vậy, nhưng khi cô lớn lên, ông nội cũng ít gọi cô là bé cưng.
Đó là cách người lớn gọi mấy bé gái trong nhà.
Nhưng cô mất người nhà từ lâu rồi, lẽ ra không được gọi như vậy.
Chỉ là sự gần gũi của dì Lan rất tự nhiên, nghe bà ấy gọi như vậy, cô chỉ cảm thấy ấm áp, không cảm thấy kỳ quặc.
Sự thận trọng của cô đã biến mất tăm, chỉ thấy dì Lan nắm lấy tay cô, tâm tình mãi không thôi.
“Ban đầu nghe Lão Cửu nói đã đăng ký kết hôn cùng một cô gái, dì còn tưởng nó lừa dì, dì không dám tin, nhưng sau đó nghe nói là con, dì mới tin.”
Dì Lan mỉm cười, gương mặt phúc hậu tràn ngập niềm vui khó che giấu.
Thi Họa lại không thể nào hiểu được, vậy là cô vô thức ngước mắt nhìn Hạ Nghiên Đình, muốn hiểu rõ sự tình.
Sao lại nghe nói là cô, bà ấy mới tin?
Có lẽ Hạ Nghiên Đình cảm nhận được ánh mắt của cô, vậy nên anh nhìn cô một hồi lâu.
Rõ ràng đôi mắt đen nhánh của anh vô cùng lạnh lẽo, nhưng cô lại cảm thấy ánh nhìn đó nóng hừng hực, trong lòng cô run rẩy vô cớ, cô vô thức rũ mắt né tránh anh.
Thi Họa nhìn kỹ mới phát hiện đủ loại thức ăn vặt trên chiếc bàn trà cẩm thạch Venice màu nâu.
Bánh quy hạnh nhân giòn kiểu Pháp, bánh chanh, bánh đào cuốn, còn có đủ loại thức ăn vặt phổ biến trên mạng, vừa nhìn đã biệt là đặc biệt chuẩn bị cho cô.
Cô vẫn hơi thẹn thùng, chỉ biết nhỏ giọng nói: “Dì Lan, con đã lớn rồi, sao dì lại xem con là trẻ con chứ, làm sao con có thể ăn nhiều như vậy?”
Dì Lan vui vẻ xoa tay cô, mỉm cười mở gói bánh đào cuộn cho cô: “Ăn không hết thì tối nay mang về nhà, con ăn thử đi, cháu ngoại của dì thích bánh này lắm đấy.”
Thi Họa ăn đầy một miệng, màn hình điện thoại của Hạ Nghiên Đình sáng lên, anh chậm rãi đứng dậy, nói: “Hai người trò chuyện đi, con có một cuộc họp qua video.”
Thi Họa còn chưa kịp phản ứng đã nghe dì Lan miễn cưỡng đuổi anh đi: “Được, được, được, Cửu gia cứ làm việc của mình đi, bọn dì khỏi phải để ý đến bức tượng băng giá ngồi ở đây, làm người ta không trò chuyện được, khi nào trời tối, dì sẽ gọi con ăn cơm.”
Hạ Nghiên Đình lên lầu, cuối cùng dì Lan cũng không còn nhớ đến chuyện mời cô ăn vặt nữa.
Cũng đến chủ đề chính của hôm nay.
Dì Lan nhắc đến sự cố bữa tiệc xem mắt cách đây không lâu, vẻ mặt áy náy: “Lần trước là lỗi của dì, bà già mắt mờ, tầm nhìn thật hạn hẹp, không nhìn ra mối quan hệ của con và Lão Cửu, còn giới thiệu hết người này đến người khác cho nó, không biết bé cưng có giận dì Lan không?”
“…” Thi Họa ngẩn người, cô im lặng hai giây, lại vội vàng nói, “Không có, không có, dì không biết tình hình, lúc đó bọn con cũng không nói với dì, sao có thể trách dì được?”
Ngoài miệng cô dỗ dành dì Lan, nhưng trong lòng càng lúc càng bối rối.
Bây giờ Hạ Nghiên Đình đã lên lầu, cô không còn cơ hội giao tiếp bằng mắt với anh, hiện tại cô không có cách nào suy đoán được anh đã nói gì với dì Lan.
Lẽ nào là bịa chuyện, nói họ đã hẹn hò rất lâu?
Cô không khỏi âm thầm tiếc nuối, mình chuẩn bị nhiều như vậy mà lại vô ích, sao lại có thể quên bàn bạc chuyện này với anh chứ?
Sau đó lại nói về chuyện bày trí Nhạn Tây.
Dì Lan còn gọi dì Du đến, chính thức giới thiệu với Thi Họa.
Hóa ra dì Du là quản gia sẽ đến Nhạn Tây giúp việc khi cô dọn vào đó.
Nghe nói trước khi nghỉ hưu, dì Lan đã tự mình hướng dẫn dì Du, bà ấy có kinh nghiệm lại nhanh nhẹn, cũng rất thật thà, chỉ là hai năm qua bà ấy ở nhà chăm cháu gái, bây giờ cháu gái đi nhà trẻ, bà ấy lại rảnh rỗi.
Dì Lan nói: “Dì Du là người nhanh nhẹn, lại có kinh nghiệm, phu nhân cứ xem thử, nếu sau này có gì không thoải mái, con cứ đổi người là được.”
Thi Họa thấy mái tóc của dì Du được búi gọn gàng, móng tay được cắt sạch sẽ, mượt mà, nhìn là biết có kinh nghiệm.
Cô mỉm cười dịu dàng, sau đó gật đầu: “Dạ, vừa nhìn đã biết dì Du rất giỏi, vậy thì làm phiền dì Du rồi.”
Dì Du đứng thẳng, cung kính gật đầu: “Phu nhân không chê là tốt rồi.”
…
Bốn giờ mười lăm, dì Lan và dì Du vào bếp làm biệc.
Hạ Nghiên Đình ở trong phòng làm việc trên lầu không tạo ra tiếng động nào, có lẽ đang bận.
Dì Lan không ngừng tay, vừa làm vừa nói: “Bé cưng cũng giống hệt như hồi còn nhỏ, thích lén lút nhìn vào nhà bếp qua khe cửa nhất.”
Thi Họa khẽ rũ mắt, mỉm cười ngại ngùng.
“Trí nhớ của dì Lan thật tốt.”
Những năm đầu tiên đến Kinh Bắc, cô thường bị mấy đứa trẻ ở nhà cũ xa lánh.
Mặc dù Hạ Hành đối xử tốt với cô, nhưng lúc đó anh ta đã lên cấp hai, việc học bận rộn, lại được ông nội bồi dưỡng để làm người thừa kế, phải học nhiều thứ, thời khóa biểu của anh ta kín mít.
Cô vẫn còn học tiểu học, học xong thấy buồn chán, các vị thiếu gia và tiểu thư lại chế nhạo cô, đừng nói là chơi cùng, ngay cả tivi mà cô còn không được xem. Cô thường trốn trong bếp xem người giúp việc nấu ăn, thỉnh thoảng còn giúp đỡ một chút.
Căn bếp nhà giàu chính là nơi duy nhất mà một cô bé như cô cảm nhận được không khí gia đình, làm cô nhớ đến nhà mình ở vịnh Hương Sơn, ngày nào ông bà nội cũng vào bếp nấu ăn.
Cô thích ở trong bếp.
Chỉ tiếc là cô không có tài nấu nướng, dành nhiều thời gian trong bếp như vậy mà vẫn không học được gì, đến bây giờ cũng chỉ có thể nấu mì và sủi cảo ăn liền đơn giản, xào rau cũng được, nhưng mùi vị hơi khó nói.
Thi Họa thấy dì Lan chần xương heo, trên tay còn cầm một trái khổ qua, bên cạnh còn có một chén đậu nành ngâm nước, cô không khỏi tò mò.
“Dì Lan, dì đang nấu canh gì vậy ạ?”
Dì Lan cười nói: “Đậu nành, khổ qua và sườn heo, Lão Cửu thích món này, trước đây đến đảo Liên, dì đã học được.”
Dì Du đứng bên cạnh, nghe vậy cũng tiếp lời: “Đúng rồi, người phương Bắc chúng tôi ít khi thấy món này.”
Dì Lan vừa bỏ ruột khổ qua, vừa nhàn nhã nói: “Hiếm lắm, đảo Liên nóng ẩm, ẩm thực cũng chú trọng vào việc thanh nhiệt, khử hơi ẩm, hồi đó, lần nào đi thăm Lão Cửu, tôi cũng thấy nó nóng trong người, cho nên lần nào cũng nấu món này, lâu dần thành quen, sau đó quay lại Kinh Bắc, tôi vẫn còn nhớ món này.”
Thi Họa im lặng nghe họ trò chuyện, cũng ghi nhớ từng bước dì Lan làm.
Đầu tiên là cho sườn heo vào nồi đất, thêm đậu nành và nước, đun sôi một lát, sau đó cho khổ qua cắt nhỏ và dưa muối vào nấu thêm nửa tiếng.
Có vẻ không khó, cô nghĩ mình nhìn một lần là làm được.
Trời tối dần, dì Lan sợ cô đứng lâu thì mệt, vậy là bà ấy bảo cô ra ngoài nghỉ ngơi: “Bé cưng, hai món tiếp theo là món xào, đừng để khói dầu ám lên người con, lên lầu bảo Lão Cửu rửa tay rồi xuống ăn đi.”
“Dạ.” Thi Họa nghe lời, quay đầu ra khỏi nhà bếp, định lên lầu tìm Hạ Nghiên Đình.
Kết quả là vừa lên lầu đã thấy cửa phòng làm việc mở ra, nhưng bên trong lại không có ai.
Trong lòng nghi ngờ, cô lại đi xuống, lúc đi ngang qua góc cầu thang, tự dưng cô thấy ai đó đứng bên ngoài cửa sổ sát đất của phòng khách dưới tầng một.
Thi Họa chậm rãi bước ra, đúng như dự đoán, cô nhìn thấy Hạ Nghiên Đình đứng dưới gốc cây hải đường trong sân hút thuốc.
Hải đường rũ xuống mềm mại, đóa hoa màu hồng nở rộ.
Vóc dáng của anh cực kỳ cao ráo, vai thẳng, lưng rộng, để lộ ra sự cao quý khó tả.
Không hiểu sao hôm nay anh lại không hút xì gà, ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc mỏng manh, anh hút một hơi, sau đó lại nhẹ nhàng thở ra.
Thi Họa vô thức bước chậm lại, hình như không muốn quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của anh.
Nhưng giây phút đó, anh vẫn nhìn thấy cô, hờ hững nhướng mày, hờ hững nhìn cô.
Bị anh nhìn như vậy, Thi Họa đành bước đến gần, đứng trước mặt anh, giữ khoảng cách một mét, giọng nói dịu dàng và mềm mại vang lên: “Cơm tối sắp xong rồi, dì Lan bảo em mời anh.”
“Ừ.” Anh nhàn nhạt trả lời.
Thi Họa đến gần mới phát hiện mùi thuốc lá không hề khó chịu, nhạt hơn xì gà trước đó.
Xì gà có mùi hương ngạt ngào, nồng đậm, giống hệt như chocolate đen.
Thuốc lá lại có mùi của sự tĩnh lặng.
Cô tò mò ngước mắt, chỉ nhìn thấy ngón tay anh kẹp điếu thuốc màu hổ phách, trong ánh sáng mờ mịt, ngón tay trắng trẻo của anh càng trở nên đẹp mắt và sạch sẽ hơn.
Mùi thuốc lá nặng nề, yên tĩnh, lẳng lặng len lỏi vào khoang mũi của cô, làm cô nhớ về những tán cây ẩm ướt sau cơn mưa, hình như còn có hương trà nhàn nhạt.
Cô không nhận ra đó là loại thuốc lá gì, vậy là cô nhón gót, nghiêng đầu nhìn kỹ, không chút do dự: “Đây là thuốc lá gì thế, sao mùi hương lại dễ chịu như vậy?”
Giữa hai người họ có chênh lệch chiều cao, cô đành phải nhón gót ghé đến gần.
Có lẽ là vì cô quá gần gũi, đột nhiên Hạ Nghiên Đình nheo mắt, cười nói: “Hình như em rất muốn thử đúng không?”
Đêm trong sân nhỏ ở ngoại ô cực kỳ yên tĩnh, bóng cây hải đường rũ xuống cô độc.
Hình như người nhà quên bật đèn trong sân, chỉ có ánh sáng từ trong nhà chiếu qua cửa kính, rất nhẹ, rất mờ.
Nghe thấy giọng điệu của anh, Thi Họa tưởng mình có cơ hội, cô chớp chớp hàng mi dài, hỏi dò: “Có được không? Có thể cho em thử một chút chứ?”
Cô chưa từng hút thuốc lá, đừng nói là thuốc lá thật, cô còn chưa từng thử thuốc lá điện tử.
Cũng không phải đêm nay đột ngột nổi loạn, chỉ là cảm thấy mùi hương này dễ chịu như vậy, không khỏi tưởng tượng nếu bản thân hút loại thuốc lá này, liệu mình sẽ có mùi hương giống như anh chứ?
Cô ghé đến gần, cẩn thận quan sát điếu thuốc giữa hai ngón tay anh, không biết hai chiếc bóng đã chồng lên nhau từ lúc nào, vô cùng mập mờ.
Cô ngẩng đầu, không nhìn xuống mặt đất.
Hạ Nghiên Đình khẽ rũ mắt, tình cờ nhìn thấy hai chiếc bóng.
Rõ ràng là hai người họ không có tiếp xúc thân thể, vẫn giữ khoảng cách an toàn với nhau.
Nhưng hai chiếc bóng lại táo bạo vượt qua ranh giới cấm kỵ, dây dưa dưới mắt anh.
Cây hải đường rũ xuống, màn đêm càng nồng đậm hơn.
Giống như anh đang hôn cô.
Ánh sáng leo lắt, tự dưng anh tiến lên một bước.
Thi Họa chưa kịp chuẩn bị tinh thần, lại va vào lồng ngực của anh. Cô ngơ ngác chớp mắt, đôi mắt trong trẻo, không phát hiện ánh nhìn thâm sâu và tối tăm như săn mồi trong đêm tối của anh, cô chỉ nhíu mày, nhỏ giọng thì thầm: “Anh, anh đụng vào em làm gì…”
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Story
Chương 25
10.0/10 từ 30 lượt.