Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp

Chương 26

214@-

Cô nhỏ giọng làu bàu, ngón tay nhỏ nhắn, trắng trẻo vô thức giữ lấy bím tóc xinh xắn trên vai trái của mình, hình như là sợ bị nó bị rối.


Cô lên mạng học cách thắt bím tóc một bên, vừa khó vừa tốn thời gian, buổi trưa cô phải loay hoay rất lâu mới có thể ra ngoài.


Sau khi chắc chắn bím tóc không bị rối, cô mới hoàn hồn, nhưng sau đó lại phát hiện người đàn ông vai rộng, chân dài trước mắt đã cúi đầu xuống từ lúc nào.


Cái bóng tối tăm cũng nghiêng theo, ánh sáng đã u ám, tư thế của anh ngăn chặn gần hết những tia sáng nhỏ nhoi trong tầm nhìn của cô.


Đột nhiên, hơi thở ổn định, nóng hổi lại tiến đến gần cô.


Hương gỗ mát lạnh hòa quyện cùng mùi thuốc lá.


Sự kết hợp này khiến người ta có những ảo giác rất mâu thuẫn.


Vừa xa vừa gần.


Vừa lạ vừa quen.


Vừa tỉnh táo vừa say mê.


Con gái có ngây thơ thế nào, giờ phút này cũng cảm nhận được bầu không khí mập mờ, vành tai của cô ửng đỏ, cô lại vô thức cúi đầu.


Tính tình của cô ngoài mềm trong cứng, trước mặt người lạ, cô luôn kiêu ngạo ngẩng cao đầu, rất ít khi rụt rè.


Lần đầu tiên lộ mặt trên sóng truyền hình cũng vậy, dù cho trong lòng cô căng thẳng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, bờ lưng của cô vẫn thẳng tắp.


Nhưng trước mặt Hạ Nghiên Đình, cô luôn cúi đầu trong vô thức.


Động tác này gần như trở thành bản năng, mỗi khi xấu hổ, cô đều vô thức né tránh anh, hoặc có lẽ chỉ đơn giản là cô không giỏi nhìn vào mắt anh.


Từ lâu, Hạ Nghiên Đình đã phát hiện cô có thói quen cúi đầu, nhưng vẫn luôn để cô làm như vậy.


Chỉ có lần này, trong lúc cô đang cúi đầu, anh lại nhẹ nhàng giơ tay nâng cằm cô lên. Cử chỉ hờ hững mà lại mạnh mẽ. Anh cố tình nhẹ tay, nhưng nhìn vào vẫn thấy anh đang giữ chặt lấy chiếc cằm mềm mại của cô.


Mang đến cảm giác chiếm hữu nam tính.


Trái tim cô đập thình thịch, bắp chân run rẩy, gò má nóng bừng như thiêu đốt, nhưng vì anh đang nâng cằm cô, cô đành phải ngầng đầu nhìn anh.


Đôi môi màu anh đào khổ sở mấp máy: “Hạ Nghiên Đình, anh, anh làm gì thế…”


Cô không nói thẳng.


Nhưng dù sao cũng là đàn ông và phụ nữ trưởng thành.


Còn có hôn thú hợp pháp.


Anh đến gần thế này, thật giống như sắp hôn cô.


Chẳng trách sao cô lại nhạy cảm.


Ánh trăng leo lắt, đôi môi mỏng nhạt màu của anh chỉ cách cô một tấc, nếu tiến gần thêm một tấc nữa, có lẽ sẽ chạm vào cô.


Đôi môi của anh quá đẹp mắt, nhưng hơi mỏng, người ta nói đàn ông môi mỏng bạc tình, trông anh cũng giống một người không có nhu cầu tình cảm lắm.


Thi Họa không khỏi tò mò về nhiệt độ dưới màu ửng đỏ nhàn nhạt kia.


Lạnh lẽo như anh hay ấm áp như lòng bàn tay của anh.


Giờ phút này, khung cảnh yên tĩnh, bầu không khí mập mờ, cô lại nhớ đến vài cảnh tượng trong sách và phim ảnh.


Nhân vật chính có vẻ nhẫn nhịn, biết kiềm chế, gặp phải thời khắc d*c v*ng dâng lên, họ cũng tham lam lưu luyến.


Cô giống hệt như một người quan sát tò mò, tự hỏi một người như anh có thể có những giây phút như vậy hay không.


Nhưng anh không có, anh chỉ khe khẽ xùy một tiếng, giọng nói nhiễm cơn say thuốc lá, trầm thấp, mập mờ: “Giáo viên không dạy trẻ con không được hút thuốc à?”


Anh vừa dứt lời, ngón tay thon dài cũng buông cằm cô ra.


Thi Họa ngẩn người, ngơ ngác hết mấy giây.


Giọng nói nhàn nhã, vừa suy tư vừa tùy hứng.


“Cho em ngửi thì được, không phải cái gì cũng có thể thử.”


Hàng mày xinh xắn của cô vô thức nhíu lại, ban đầu cô chỉ đỏ mặt, nhưng bây giờ lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.


Anh thật sự… chỉ cho cô ngửi mùi thuốc lá ở khoảng cách gần thôi sao?


Vậy mà cô lại đang mong đợi điều kỳ diệu sẽ xảy ra trong sân nhà u ám này.


Trong lòng cô hơi xấu hổ, nhưng lúc ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh trở về dáng vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo, đã dập điếu thuốc trên tay, chỉ còn mùi thuốc lá nhàn nhạt lưu lại giữa mấy ngón tay của anh, lẳng lặng tỏa ra trong không khí.



Anh khẽ cong môi, nhàn nhã, hờ hững, đột nhiên lại thuận miệng hỏi cô: “Buổi chiều trò chuyện với dì Lan có vui không?”


Thi Họa âm thầm nuốt nước bọt, luôn có cảm giác đôi mắt đen nhánh thâm sâu của anh có thể nhìn thấu những suy nghĩ lộn xộn của cô, vậy là cô cố tình chuyển sang chủ đề khác.


Ve kêu râm ran, làn da trên vành tai từ từ hạ nhiệt, cô hắng giọng, cố gắng dùng giọng điệu bình thường nhất có thể, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Trò chuyện rất vui, dì Lan luôn kể chuyện về anh hồi còn nhỏ, dì ấy rất thương anh.”


Hạ Nghiên Đình hờ hững nhìn cô, rõ ràng ánh mắt của anh rất thong thả, nhưng Thi Họa vẫn cảm thấy xấu hổ.


Có lẽ cô muốn nói đến những chuyện nhỏ nhặt để xua tan bầu không khí mập mờ, giọng điệu dịu dàng: “Tay nghề nấu nướng của dì Lan rất tốt, em vừa xem dì ấy cắt thịt, dì ấy dùng dao giống như diễn xiếc vậy, em cảm thấy còn giỏi hơn cả đầu bếp trong những nhà hàng lớn.”


Ánh mắt của anh lạnh lùng, nhưng lời nói lại dịu dàng, chậm rãi, lười biếng, thanh âm trầm thấp, rõ ràng, hình như còn chứa đựng ý cười: “Em lấy trộm đi.”


Thi Họa bĩu môi, trong lòng biết rõ người đàn ông này đang trêu chọc cô.


Cô cũng không tức giận, chỉ đảo mặt, lẳng lặng nhìn anh, không hề đỏ mặt: “Trộm cái gì, không trộm được kỹ năng dùng dao đâu, phải luyện tập thời gian dài mới được, nhưng em đã học được cách nấu món canh kia, đậu nành và khổ qua nấu cùng sườn heo, thanh mát, dễ chịu, vừa nhìn đã biết ngon.”


Thấy cô phóng đại quá đáng, Hạ Nghiên Đình không nhịn được cười.


Thi Họa nhìn anh chằm chằm, chun mũi một cái, giọng nói trong trẻo hơi bất mãn: “Anh cười cái gì?”


Không nói không rằng, anh nắm lấy cổ tay cô trong lòng bàn tay của mình, v**t v* hai cái, không mạnh cũng không nhẹ.


Cổ tay con gái trắng trẻo, nhỏ nhắn, mềm mại như không có xương.


Anh trêu chọc cô, thẳng thắn nói: “Trông có vẻ không cầm được dao, em có cắt được sườn heo không đấy?”


Thi Họa tức giận trừng mắt: “Hạ Nghiên Đình, anh đừng xem thường người khác.”


Tối nay anh rất xấu tính, cô cũng không biết rốt cuộc mình đã làm gì mà lại khơi gợi hứng thú trêu chọc của anh, chỉ nghe thấy tiếng anh đùa giỡn, nhẹ giọng nói: “Không dám.”


Gương mặt xinh xắn của cô vô cùng căng thẳng, nhưng tự dưng trong đầu lại nhớ đến một chuyện nho nhỏ đã xảy ra nhiều năm về trước…


Tại đảo Liên, vịnh Hương Sơn, trong căn nhà ẩm ướt và chật hẹp.


Tính toán chính xác, hẳn là lúc đó cô mới sáu, bảy tuổi?


Một cô bé sáu tuổi ngây thơ, rõ ràng trong lòng chỉ có ý tốt, vậy mà lại biến thành trò cười trước mặt anh.


Cô len lén liếc nhìn anh, trong lòng âm thầm tự hỏi, vừa rồi anh chỉ thuận miệng trêu chọc cô, hay là… anh vẫn nhớ câu chuyện của nhiều năm về trước?


Chắc là anh không nhớ đâu nhỉ?


Chuyện của mười lăm năm trước, mà anh lại chưa từng thích những năm tháng ở vịnh Hương Sơn.


Trong lúc đang hoài niệm chuyện xưa, một giọng nói đột ngột truyền ra ——


“Cửu gia, phu nhân, thức ăn xong rồi, mau vào dùng cơm.”


Là giọng của dì Du.


Thi Họa vội vàng đáp lời: “Dạ, con vào ngay.”


Cô nói xong, cổ tay mảnh mai cũng thoát ra khỏi lòng bàn tay của anh, cô bước vào nhà.


Biết rõ Hạ Nghiên Đình đang đi theo sau, cô còn cố tình bước thật nhanh, muốn giữ khoảng cách với anh.


Hình như cô sợ hai người trong nhà phát hiện chuyện vừa xảy ra ngoài sân, mà giấu đầu lòi đuôi.



Trên chiếc bàn cẩm thạch màu xanh có đủ loại thức ăn ngon, không khác nào mâm cơm tất niên.


Nhìn thức ăn cũng biết hôm nay nay dì Lan vui thế nào.


Gạch cua xào gừng hành, thịt bằm sốt Kinh Bắc, cá vược hấp, bào ngư sốt chao, sườn xào chua ngọt, còn có bánh trôi ủ rượu nếp.


Ban đầu ở trong bếp xem nấu ăn, Thi Họa đã biết hôm nay sẽ có rất nhiều món, nhưng không ngờ lại thịnh soạn đến vậy.


Dì Lan liên tục gắp thức ăn vào chén của Thi Họa, xem cô như một đứa trẻ đang dậy thì, sợ cô ăn ít thì không thể cao lên.


Không cần tìm chủ đề, có dì Lan thì sẽ luôn có chủ đề mới để nói.


Từ ăn uống dưỡng sinh đến hiện tượng xã hội, từ tin tức bên ngoài đến trang trí phòng tân hôn, cuối cùng lại chuyển sang chuyện chuẩn bị sinh con trong lần đầu kết hôn.


Nếu Thi Họa không lên tiếng kịp thời và bình tĩnh chuyển chủ đề về bữa cơm này, kéo nó trở lại đúng quỹ đạo, không biết sau đó còn xấu hổ đến đâu nữa.


Dì Lan lớn tuổi rồi, cũng không ăn nhiều lắm, chỉ luôn miệng nói chuyện, hình như cũng không phát hiện Thi Họa cố ý chuyển chủ đề.


Ăn đến món nào, Thi Họa cũng không ngớt lời khen ngợi, bà ấy lại vui vẻ cười híp mặt, càng giống Phật Di Lặc hơn.


“Thích là được, thích là được, biết con đến dùng cơm, dì đã suy nghĩ rất lâu, cứ nghĩ xem hồi nhỏ bé cưng thích ăn món nào, lại nhớ lúc con còn nhỏ, dì hay làm sườn xào chua ngọt, còn có bánh kẹp thịt bằm sốt Kinh Bắc…”


Thi Họa cười dịu dàng: “Còn có bánh trôi ủ rượu nếp, đều là món con thích. Trí nhớ của dì tốt quá, chuyện gần mười năm trước mà dì cũng nhớ sao?”



Trái tim của Thi Họa mềm nhũn, nếu không phải vì sợ xấu hổ trước mặt Hạ Nghiên Đình, lại còn phải làm quen với dì Du, có khi cô đã lao đến ôm lấy dì Lan.


Hồi mới đến Kinh Bắc, cô không quen với hương vị thức ăn nơi này.


Dù sao khoảng cách cũng xa như vậy, giữa Nam và Bắc có sự khác biệt rất lớn.


Cô được sinh ra ở Liên Cảng, lớn lên trên vịnh Hương Sơn bên cạnh, khẩu vị từ nhỏ không thể thay đổi trong ngày một ngày hai.


Hồi còn nhỏ thích thịt bằm sốt Kinh Bắc không chỉ vì nó ngon.


Mà là vì lần đầu tiên cô nhìn thấy món ăn này, dì Lan đã cắt cà rốt và dưa leo thành sợi mỏng, trộn cùng thịt nạc bằm, cuốn trong lá tàu hũ ky, sau đó cắt thành lát mỏng.


Cắn một miếng, vị tương ngọt hòa quyện cùng vị rau xanh tươi mát, là mùi vị mà cô chưa từng được cảm nhận.


Thi Họa là một người rất tinh tế.


Cô biết người ta có thể nhớ được những việc nhỏ nhặt như thế này không đơn thuần là vì trí nhớ tốt.


Mà là dì Lan thật sự chú ý đến “đứa nhỏ phương Nam” bị xa lánh ở nhà cũ, có nói gì mọi người cũng không hiểu.


Phải có một trái tim rất mềm mại mới có thể yêu thương một đứa trẻ ăn nhờ ở đậu như cô.


Mà bà ấy lại nuôi dưỡng Hạ Nghiên Đình từ nhỏ.


Chẳng trách sao tình cảm giữa hai người họ lại sâu đậm như vậy.


Suốt bữa ăn, Hạ Nghiên Đình không nói nhiều, thấy anh lấy khăn lau khóe miệng, dì Lan lại hỏi anh: “Thế nào, Cửu gia? Mấy năm rồi bà già này chưa xuống bếp nấu ăn đàng hoàng, chỉ sợ Cửu gia không quen miệng.”


Hạ Nghiên Đình dựa vào lưng ghế, dáng ngồi lười biếng, thong thả, nhưng bờ lưng lại thẳng tắp, ngay cả khi thong thả như vậy mà trông anh vẫn kiêu ngạo, nhã nhặn.


Anh khẽ gật đầu, thuận miệng nói: “Tay nghề của dì vẫn chưa mai một, hương vị giống hệt như trước đây.”


Dì Lan tỏ vẻ tủi thân, bất mãn nói: “Vậy sao con cũng không khen dì được một câu thế?”


Hạ Nghiên Đình quen cứng đầu với dì Lan, dì Lan càng muốn nghe khen, anh càng quả quyết không nói.


Lại cố tình trêu chọc: “Thức ăn ngon, canh cũng ngon, nhưng không thấy dì làm món cà tím đèn lồng mà con thích từ hồi còn nhỏ.”


Dì Lan ngẩn người một lát, sau đó liếc anh, tỏ vẻ ghét bỏ: “Ừm, Cửu gia nhà mình còn muốn ăn rau sao, dì nhớ bé cưng nhà mình không thích ăn cà tím, cho nên dì cố tình không làm.”


Hạ Nghiên Đình khẽ lắc đầu, vẻ mặt bất lực.


Thi Họa không nhịn được cười, cô nhỏ giọng: “Dì Lan, đúng là hồi nhỏ con không thích ăn cà tím, nhưng khi lớn lên, khẩu vị của con cũng thay đổi, bây giờ con cũng thích ăn.”


Sắc mặt của dì Lan thay đổi ngay lập tức, bà ấy nhìn Thi Họa, vẻ mặt hết sức cưng chiều: “Được, được, được, bé cưng thích ăn, lần sau dì Lan sẽ làm cho con nhé.”


Ăn xong, Hạ Nghiên Đình cũng không phải dọn dẹp.


Anh thật sự rất bận, vừa ăn tối xong chưa được bao lâu đã phải nhận một cuộc gọi quốc tế, lâu thật lâu mới nói chuyện xong.


Thi Họa cũng không hề rảnh rỗi.


Dì Lan kéo cô lên lầu, đi vào phòng ngủ, bà ấy mở tủ quần áo lớn trong phòng ngủ, lấy hộp trang sức từ trong két sắt.


Bà ấy mở hộp, bên trong có một chiếc mặt dây chuyền hình Đức Phật bằng ngọc trong suốt, tỏa ra ánh sáng trắng, dày dặn, lấp lánh.


Dì Lan ướm mặt dây chuyền lên chiếc cổ mảnh mai của Thi Họa, sau đó mỉm cười ngắm nghía: “Cái này là bà nội của Lão Cửu để lại cho cháu dâu, ba mẹ nó đều qua đời sớm, không để lại cái gì, mặt dây chuyền hình Đức Phật này tượng trưng cho tình yêu, con giữ lấy đi, bé cưng.”


Mặc dù Thi Họa không có kiến thức gì về đá quý, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sức nặng trên cổ.


Cô biết mình không có cách nào từ chối, chỉ gật đầu nhận lấy.


Cô hiểu tâm tư của dì Lan, không phải bà ấy ngóng trông Hạ Nghiên Đình kết hôn, sinh con.


Mà là bởi vì anh không có người thân, một khi bà ấy rời đi, chỉ sợ anh lẻ loi cô độc, cho nên bà ấy mới nôn nóng hối thúc anh tìm một người vợ để bầu bạn.


Ông nội Hạ cũng lo lắng chuyện này vì cô.


Trẻ mồ côi như họ, bên cạnh không có anh chị em ruột, chỉ có kết hôn mới có được người thân.


Vầng trăng sáng treo trên bầu trời, trắng tinh, hiu quạnh.


Làm cô nhớ đến góc mặt lạnh lùng, đơn độc của Hạ Nghiên Đình.


Ngoài mặt dây chuyền kia, dì Lan còn chuẩn bị một cặp vòng tay bằng vàng, nói là quà đã chuẩn bị từ sáng sớm để gặp mặt phu nhân.


Thi Họa không nỡ từ chối.


Thấy dì Lan hạnh phúc thật lòng, cô không khỏi cảm thấy áy náy.


Hình như dì Lan không biết mục đích kết hôn của cô và Hạ Nghiên Đình.


Hình như bà ấy chỉ nghĩ cô và Hạ Nghiên Đình yêu nhau, đến với nhau cũng là chuyện thường tình.



Chỉ có cảm giác dì Lan quả quyết rằng cô mãi mãi là vợ của Hạ Nghiên Đình, không nghĩ cuộc hôn nhân chớp nhoáng này sẽ thay đổi.


Dù sao tỉ lệ ly hôn thời nay cũng cao.


Ai mà biết được mấy năm sau sẽ như thế nào?


Hôm nay Thi Họa cảm nhận được dì Lan nhiệt tình từ đầu đến cuối, bà ấy quá ngay thẳng, quá thật thà, Thi Họa không kiềm chế được, chỉ biết mở lòng với bà ấy.


“Dì Lan, thật lòng mà nói, trước khi chúng ta gặp nhau vào chiều hôm nay, con đã rất căng thẳng, sợ dì chê con còn nhỏ, không có người nhà chống lưng, nghĩ con không đảm đương nổi bổn phận làm vợ của người đứng đầu nhà họ Hạ.”


Dì Lan đang thu dọn mấy món đồ linh tinh trong phòng ngủ, nghe vậy, bà ấy cười: “Làm gì có chuyện đó, có thể đảm đương nổi hay không cũng không liên quan đến tuổi tác. Huống hồ chi ông chủ từng nói Tiểu Họa là đứa bé hiểu chuyện nhất trên đời, sau này sẽ trở thành người tài.”


Ông chủ mà bà ấy nói đến chính là ông nội Hạ.


Thi Họa chỉ cảm thấy hổ thẹn, thật lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Dì không cảm thấy anh ấy và con không xứng đôi sao?”


Mặc dù hiện tại chỉ có vài người biết chuyện này, nhưng đúng như phản ứng của gia đình Bạch Tư Nhàn, chắc chắn sau khi công khai, mọi người cũng sẽ kinh ngạc không nói nên lời.


Đã hơn một tháng kể từ ngày đăng ký kết hôn, mấy ngày đầu còn tưởng như đang mơ, đến bây giờ, Thi Họa đã trở về thực tại.


Cô nghĩ chuyện gì cũng cần phải nhìn nhận khách quan.


Mặc dù cô không tệ.


Nhưng đứng cạnh Hạ Nghiên Đình, cô vẫn không thể xứng với anh.


Thấy cô cúi đầu, có lẽ dì Lan cũng cảm nhận được sự băn khoăn của cô.


Bà ấy tiến lên mấy bước, ngồi bên cạnh Thi Họa, vỗ vỗ mu bàn tay của cô, chân thành nói: “Bề ngoài của Lão Cửu đẹp mắt, bên trong chỉ là một tảng băng nhàm chán, quãng đời sau này, con còn phải đảm đương nhiều thứ.


Mấy cô gái trong bữa tiệc xem mắt ngày đó thích nó là vì nhìn trúng gương mặt của nó, hoặc là nhìn trúng thân phận của nó. Chỉ có mình bé cưng, con chọn nó, nó cũng bằng lòng chọn con, đó là mối lương duyên mà số phận đã định đoạt. Hai đứa đều là những đứa trẻ số khổ, tại sao con lại không xứng với nó chứ, dì thấy con rất tốt, Lão Cửu cũng thương con, chắc chắn sau này sẽ xem con là người quan trọng nhất.”


Giọng nói hiền lành lại ấm áp của dì Lan trấn an cô.


Bà ấy nói vài câu đã giải tỏa nỗi lòng của Thi Họa, bây giờ cô lại tò mò về quá khứ của Hạ Nghiên Đình.


Đêm đó, trước khi rời đi, Thi Họa lại lén lút hỏi: “Hạ Nghiên Đình… Trước đây anh ấy chưa từng có bạn gái sao dì? Thời học sinh cũng không có đúng không ạ?”


Dì Lan cười vui vẻ: “Dì thật sự không biết, nó chưa từng cho ai can thiệp vào chuyện riêng của nó, con tự hỏi đi.”



Thứ sáu ghé thăm dì Lan, chớp mắt một cái đã đến chủ nhật.


Hôm nay là ngày chuyển nhà.


Hôm nay Thi Họa không được nghỉ ngơi, buổi tối còn phải lên sóng, vậy là cô thu xếp đồ đạc từ sớm, Hạ Nghiên Đình đã nhờ người chuyển đồ đạc của cô đến Nhạn Tây Ngự Phủ.


Đêm nay cô ngủ tại Nhạn Tây, củng là đêm đầu tiên cô chính thức “sống chung” với Hạ Nghiên Đình.


Mặc dù hai người đã thỏa thuận không ở cùng phòng, nhưng cô đã sống ở nhà cũ nhiều năm, thời đại học cũng sống trong ký túc xá nữ, chưa từng sống cùng người khác giới.


Bỏ qua bước hẹn hò, yêu đương, gần gũi thân mật, mà lại nhảy thẳng đến bước sống chung sau khi kết hôn.


Trong lòng có cảm giác hơi bất an.


Cũng may, hơn một giờ sáng cô mới tan làm, một đêm cũng không có bao nhiêu thời gian ở nhà.


Cô tự trấn an bản thân trong lúc đi thang máy xuống hầm lấy xe.


Ban đầu, Hạ Nghiên Đình nói đêm nay sẽ nhờ tài xế đến đón cô, nhưng cô cảm thấy để lại xe ở đơn vị thì quá bất tiện, mà cô cũng không muốn mọi người xôn xao, tự mình lái xe sẽ thoải mái hơn, vậy là cô từ chối.


Mà chưa kể cô còn có thể cho bản thân thêm thời gian để dây dưa ngoài đường.


Nhạn Tây Ngự Phủ là một căn biệt thự kiểu Trung Hoa, có vườn cây cảnh kiểu Tô Châu, tường trắng, gạch đen, không gian hài hòa.


Vì họ quyết định dọn vào ở quá nhanh, cho nên bày trí trong nhà không có gì thay đổi, chỉ có nội thất mềm là được thiết kế riêng, nhưng tổng quan vẫn theo phong cách cổ điển, nhã nhặn mà Thi Họa thích, cô nghĩ mình không cần thay đổi bất cứ thứ gì.


Trên đường đi, cô lái xe cực kỳ chậm, rõ ràng là đang làm công tác tâm lý.


Nhưng lúc bước vào nhà, cô vẫn hơi căng thẳng.


Dù sao cũng là ngày đầu dọn vào ở, người giúp việc đều chờ đợi cô, không hề vào nghỉ ngơi.


Ngoài dì Du quản gia đứng đầu còn có sáu nhân viên, bốn người làm vườn, hai bảo vệ.


Thi Họa vừa vào nhà, họ đã đứng thành một hàng, cung kính chào cô: “Phu nhân đã về, chúc phu nhân buổi tối tốt lành.”


Thi Họa chưa từng nhìn thấy cảnh này, cô ngại ngùng, sau đó vội vàng lịch sự giải thích: “Chắc mọi người đều biết tôi làm ca đêm, mọi người xong việc thì cứ nghỉ ngơi trước đi, không cần phải đợi tôi, cũng trễ rồi, tôi về phòng nghỉ ngơi trước, mọi người ngủ ngon.”


Người giúp việc vẫn cung kính, đồng thanh nói: “Phu nhân ngủ ngon.”


Chỉ có dì Du là hơi quen thuộc một chút, cẩn thận đi theo, cung kính phục vụ cô: “Có phải phu nhân muốn đi tắm không? Tôi đã xả nước ấm vào bồn tắm, có cần tôi…”



Dì Du muốn nói rồi lại thôi, hình như là nói chưa xong, nhưng rốt cuộc cũng lẳng lặng rời đi.


Trước đây Thi Họa từng ghé qua nơi này một lần, đương nhiên cũng nhớ đường về phòng ngủ chính.


Sau khi ra khỏi thang máy, cô bước đến phòng ngủ chính.


Tầng này quá yên tĩnh, cô nghĩ ở đây không còn ai khác ngoài cô.


Chắc hẳn Hạ Nghiên Đình chưa về.


Diện tích phòng ngủ chính lớn hơn cả căn phòng của cô ở nhà cũ, được lát gạch màu be nhập khẩu từ Ý, phòng tắm được che chắn bằng vách cách âm, bồn tắm hình tròn có nhiệt độ ổn định, đúng là đã được xả đầy nước, còn được tô điểm bằng mấy cánh hoa hồng, đến gần lại ngửi thấy mùi tinh dầu thư giãn, xung quanh bồn tắm có mấy cây nến thơm đang cháy, còn có hai ly rượu đỏ được chuẩn bị sẵn.


Bầu không khí trong phòng tắm đúng là…


Thi Họa cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nghĩ đêm đã khuya, ngày mai còn phải đi làm. Mà chưa kể sáng nay phải dậy sớm thu dọn đồ đạc, cô không được ngủ đủ, đến giờ này cũng cảm thấy buồn ngủ rồi.


Chắc chắn đi tắm sẽ làm cô cảm thấy thư giãn.


Cô thay quần áo, ngâm nước hai mươi phút.


Sau đó sấy tóc, dưỡng da, cô làm những việc này không nhanh cũng không chậm.


Sau khi mặc đồ ngủ, cô mở cửa phòng tắm đi ra, lại nghe thấy tiếng gõ cửa phòng ngủ.


Cô mang dép lê ra mở cửa, đột nhiên nhìn thấy đôi mắt thâm sâu của Hạ Nghiên Đình.


Thi Họa ngẩn người hết hai giây, vô thức nuốt nước bọt một cái, dù sao cô cũng chưa quen sống chung với anh, giọng nói của cô yếu ớt, vừa run rẩy vừa mềm mại: “Anh, anh ở nhà sao…”


Anh mặc áo choàng tắm bằng lụa, thân thể tỏa ra mùi hương tươi mát như vừa tắm xong, mái tóc đen còn chưa khô hẳn, nhưng cũng không còn ướt nhẹp, nó mềm mại, mượt mà hơn mọi ngày.


Bây giờ cô mới nhận ra mình đang mặc đồ ngủ, mặc dù hôm nay đã cố ý mặc một bộ áo tay dài với quần dài, vừa kín đáo vừa đàng hoàng, nhưng mà… cô đã tiện tay bỏ đồ lót vào rổ quần áo mang đi giặt.


Ánh mắt của Hạ Nghiên Đình vừa ấm áp vừa lạnh lẽo, giọng nói cũng hơi khàn: “Anh vừa thấy tin nhắn của em trên WeChat, có cần xem lại bản thảo không?”


Thi Họa ngẩn người một lát, trong lòng hơi run rẩy: “À, đúng, đúng, đúng. Xin lỗi, suýt nữa thì em quên mất.”


Hôm nay quá bận rộn, suýt nữa đã quên mất chuyện quan trọng như vậy.


Hôm qua, lãnh đạo đài truyền hình đã thông báo với cô, buổi phỏng vấn sẽ được phát sóng trực tiếp vào lúc bảy giờ tối, là khung giờ vàng. Hôm nay chủ nhiệm Nhâm liên tục nhấn mạnh, nói cô phải xem lại toàn bộ bản thảo cùng sếp Hạ trước khi phát sóng trực tiếp, đài truyền hình rất chú trọng đến buổi phát sóng này, nghe nói buổi tối, giám đốc đài truyền hình sẽ có mặt, tuyệt đối không được có sai sót.


Theo lý mà nói, quy trình rà soát sẽ được trao đổi trực tuyến qua video, nhưng hai người đã sống chung nhà, gọi video call làm gì, trao đổi trực tiếp còn dễ hơn.


Trước khi lên sóng tối nay, cô đã gửi tin nhắn WeChat cho anh, hỏi khi nào anh về nhà, có tiện đọc lại bản thảo cùng cô hay không. Nhưng anh không trả lời, cô đoán anh bận rộn công việc, không nhìn thấy tin nhắn.


Thi Họa nghĩ đến bí mật đằng sau bộ đồ ngủ của mình, vô thức khoanh tay trước ngực, mất tự nhiên hết sức, còn không dám ngẩng đầu nhìn anh.


Nhưng nếu cô cúi đầu quá nhiều, anh sẽ nghĩ cô xấu hổ, đành phải nửa cúi nửa ngẩng, ánh mắt vô tình bắt gặp yết hầu sắc bén, đầy đặn của anh.


Tận mắt nhìn nó trượt xuống.


Tự dưng bầu không khí lại trở nên rất kỳ lạ, vừa ngọt ngào vừa mập mờ, cô vội vàng chạy vào phòng chứa quần áo, vừa đi vừa làu bàu: “Đợi một chút, xin lỗi, em phải thay quần áo đã…”


Cô mặc đồ lót xong lại vội vàng chạy ra.


Hạ Nghiên Đình đứng bên cửa sổ sát đất, khung cửa sổ trong suốt nhìn ra toàn cảnh bên ngoài lại phản chiếu gương mặt thâm trầm, lạnh lùng của anh.


Hình như anh đang đợi cô.


Cô còn chưa kịp sắp xếp đồ dùng cá nhân xong, bây giờ đang luống cuống chân tay, cô mở laptop, đặt nó lên giường, sau đó cô cũng ngồi lên giường.


Nệm giường trong phòng ngủ chính rộng hơn hai mét, rất mềm mại, giống hệt như nằm ngủ trên một đám mây, nhưng sao lại có cảm giác… hơi cấn?


Cô cảm thấy có gì đó không đúng, vậy là lại vô thức đứng lên, nhẹ nhàng giở chăn ra.


Kéo một cái.


Hai chiếc hộp nhỏ màu đen vàng ẩn giấu dưới chiếc chăn lụa màu trắng ngọc lập tức lộ ra, trên đó còn có mấy dòng chữ lớn màu trắng ——


[Okamoto siêu mỏng 001]


[Phiên bản giới hạn, siêu mỏng 0.01mm]


[3 miếng]


Thi Họa: “…”


Cô kinh ngạc, hàng mi run rẩy, cô chưa kịp chuẩn bị tinh thần, chỉ biết ngạc nhiên kêu lên một tiếng.


Ánh mắt lạnh lùng của anh chậm rãi liếc nhìn cô ——


Nhịp tim tăng tốc kịch liệt.


Cả căn phòng chìm vào im lặng.


Cô nhéo nhéo làn da mềm mại trong lòng bàn tay, vành tai đỏ bừng, cảm thấy hơi thở của mình đã ngưng đọng.


Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Story Chương 26
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...