Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp

Chương 24

273@-

Hàng mi dài của Thi Họa run rẩy, cô nhìn chằm chằm vào tin nhắn một hồi lâu, đôi mắt trong trẻo của cô phản chiếu ánh sáng từ màn hình điện thoại.


Hoang mang quá.


Cô âm thầm nuốt vào trong, sau đó lại cầm điện thoại:


[Nhiều quá]


[Nhạn Tây là nhà mới, có lẽ phải chi tiêu rất nhiều]


[Nhưng không nhiều như vậy]


Ngón tay cô gõ chữ linh hoạt, đầu óc cũng tính toán rất nhanh.


Phí khai thác biệt thự mới, phí quản lý tài sản, chăm sóc sân vườn, trả lương cho người làm vườn, tài xế, người giúp việc, đầu bếp, cộng thêm vô số khoản chi tiêu thiết yếu hàng ngày…


Có lẽ cũng là một khoản tiền lớn, nhưng không đến năm triệu.


Cô nghĩ ngợi, sau đó thăm dò ý kiến của đối phương:


[Anh có thể đưa em hàng tháng, hoặc nhờ thư ký của anh giữ thay em?]


Nếu như không phải cô không rõ tài khoản của mình có thể chuyển năm triệu tệ hay không, cô đã chuyển trả cho anh ngay lập tức.


Tầm hai phút sau, người bên kia trả lời:


[H: Ý em là, bà xã của anh tiêu tiền cũng cần phải có sự phê duyệt của thư ký sao?]


Một câu hỏi nhẹ nhàng như vậy, không hiểu sao lại âm thầm tỏa ra hơi lạnh, làm đầu óc của Thi Họa đứng hình, rơi vào trạng thái bất lực.


Ừm, đúng là cũng không phù hợp lắm?


Cô vắt óc suy nghĩ thật lâu mới thận trọng trả lời.


[Em không có ý đó]


[Chỉ là nhiều tiền quá, em giữ lấy thì trong lòng không yên tâm]


Thi Họa thấp thỏm, sợ đối phương nghĩ cô không đáng tin, không phù hợp với hình ảnh bà Hạ trong suy nghĩ của anh.


Dù sao cô cũng thật sự thiếu kinh nghiệm trong khoản quản lý sinh hoạt, đây là lần đầu tiên cô làm chủ nhà.


Cũng may tin nhắn trả lời của Hạ Nghiên Đình vẫn bình tĩnh và nhạt nhẽo, không để lộ cảm xúc, cũng không có vẻ gì là không hài lòng về cô.


[H: Không nhiều đâu, đây là lần đầu tiên em quản lý gia đình, tập làm quen đi]



Cuộc trò chuyện kết thúc tại đây, cô không trả lời nữa.


Buổi tối lên sóng xong, rảnh rỗi một chút, Thi Họa mới mở khung trò chuyện WeChat lên lần nữa, nhìn chằm chằm vào tin nhắn cuối cùng, ngẩn người thật lâu.


Giọng điệu của anh vững vàng, bình tĩnh, không cho người ta tranh cãi.


Thi Họa bắt đầu suy nghĩ.


Có phải hai người họ có chênh lệch lớn về tầng lớp, tiêu chuẩn sống không giống nhau, cho nên quan niệm về tiền bạc mới khác biệt.


Nếu đúng là như vậy, cô phải làm bài tập trước thôi.


Hạ Nghiên Đình lớn hơn cô, lại còn hào phóng như vậy.


Cuối tuần sau họ dọn vào ở cùng nhà với nhau, sống dưới một mái nhà, đương nhiên cô phải tôn trọng người lớn, cố gắng hết sức để có thể hòa hợp với nhu cầu sống của anh, không để cho người lớn phải nhượng bộ mình.


Nghĩ đến chuyện mình đã sống nhiều năm ở nhà cũ, ăn uống, ngủ nghỉ ở nơi đó, mặc dù hồi đại học cũng sống trong ký túc xá, nhưng dù sao cũng không hoàn toàn tự lập, đương nhiên cô không biết quản lý một căn biệt thự sẽ tốn bao nhiêu tiền.


Mà chưa kể, ngoài chi tiêu hàng ngày, có lẽ Hạ Nghiên Đình còn cần quần áo được may đo riêng và rất nhiều khoản chi tiêu xa xỉ khác, còn có những mối quan hệ cá nhân.


Chắc chắn anh không cho không năm triệu, cứ xem như Hạ Nghiên Đình cho vốn để khởi động cuộc sống trong nhà mới đi.


Nghĩ đến đây, cuối cùng Thi Họa cũng bình tĩnh lại.



Trưa thứ hai, Thi Họa lái xe đến tòa soạn “Tuần San Phương Bắc” bên cạnh.


Sau khi đỗ xe, cô vào quán trà đợi Tống Thời Tích.


Nguyên nhân của bữa trà trưa này là do Tống Thời Tích phát hiện dạo này cô cứ thậm thà thậm thụt, còn có màn hình chiếu vào đêm tốt nghiệp, chắc chắn rồi —— cô có chó (*) bên ngoài!


(*) “Chó” ở đoạn này nghĩa là người theo đuổi.


Thi Họa có ngụy biện cũng vô ích.


Đăng ký kết hôn quá vội vàng, quá đột ngột, cô đã muốn chia sẻ với Tống Thời Tích từ sớm.


Suốt bốn năm đại học, hai cô gái luôn nói hết, chia sẻ mọi bí mật, cô cũng không muốn giấu diếm chuyện mình đã đăng ký kết hôn cùng Hạ Nghiên Đình.


Vậy là cô tìm cơ hội để bóng gió nói qua với Hạ Nghiên Đình, thăm dò thái độ của anh, thấy anh không phản đối, cô tranh thủ chiều hôm qua gọi cho Tống Thời Tích, kể hết mọi chuyện.


Lúc Tống Thời Tích nghe tin cô đã đăng ký kết hôn, tiếng thét chói tai suýt xuyên qua điện thoại, đâm thủng màng nhĩ của cô.


“Á á á á, đăng ký kết hôn sao? Với ai? Với chú Hạ đã giúp cậu cướp lấy dãy nhà phố đấy à?”


Thi Họa giơ hai tay che tai lại, dở khóc dở cười: “Phóng viên Tống, tớ suýt điếc luôn đấy.”


“Đừng dừng lại, nói rõ ràng mọi chuyện đi! Đăng ký kết hôn thật chứ, đăng ký ở Cục Dân chính sao?”


“Ừ, chuyện dài lắm, phóng viên Tống, đừng kích động như vậy…”


Cuối cùng, cô phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ mới có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện.


Tống Thời Tích muốn nghe ngóng chuyện lớn, cho nên cô ấy không ngại đứng phơi nắng ngoài ban công của văn phòng suốt nửa tiếng, thỉnh thoảng lại phấn khích giậm chân, thu hút sự chú ý của các đồng nghiệp đi ngang qua.


“Cậu điên rồi à? Lần trước còn nói chú ấy là người lớn! Vậy là cậu uống rượu để tăng thêm dũng khí, sau đó đi cầu hôn chú Hạ sao? Quá đáng thật đấy!”



Nhớ đêm đó mình uống mấy ngụm Tequila, Thi Họa xấu hổ hết sức: “Hình như là vậy.”


Lẽ ra Tống Thời Tích được nghỉ trưa vào lúc mười hai giờ, nhưng hôm nay lại bận rộn đến mười hai giờ hai mươi mới thoát được, cô ấy gấp gáp lao đi, sau đó chen vào thang máy, xuống lầu rồi lại chạy thẳng đến quán trà, chạy nhanh đến mức dây buộc trên áo bay loạn xạ, cô ấy mở cửa phòng, ném túi lên ghế, sau đó mở miệng:


“Vào ngày tốt nghiệp, cậu đã là người phụ nữ có gia đình! Ngươi thật nhẫn tâm, còn giấu diếm trẫm!”


Thấy cô ấy ầm ĩ như vậy, Thi Họa cũng mừng vì hôm qua đã đặt chỗ trong phòng riêng.


 “Hoàng thượng bớt giận, thần thiếp mời hoàng thượng uống trà để tạ tội.” Cô nhịn cười phối hợp.


Tống Thời Tích vui vẻ: “Đúng rồi, có thể lát nữa Chung Trạch sẽ đến, tối hôm qua anh ấy đi xã giao đến khuya, uống nhiều rồi, lãnh đạo cho anh ấy nghỉ nửa ngày, bây giờ anh ấy mới thức dậy, cũng nên ăn nhẹ một chút để buổi chiều đi làm, cục cưng, cậu không ngại chứ?”


“Không ngại.” Thi Họa ngẩn người một lát, nhưng không nghĩ nhiều, Chung Trạch và Tống Thời Tích đã hẹn hò được hai năm, cô cũng gặp qua mấy lần, đã quen mặt rồi, “Lần trước nghe cậu nói Chung Trạch được lên chức, chắc là anh ấy bận lắm đúng không? Hai người sống chung đã quen chưa?”


“Chậc, đừng nói về anh ấy, nói về ông xã của cậu đi!”


“…”


Trong bữa ăn này, Tống Thời Tích nghe từ chuyện bữa tiệc xem mắt đến dọn vào sống chung, cảm thấy rất hào hứng.


“Vậy là hai người kết hôn giả để đạt được mục đích của mình, đôi bên cùng có lợi sao?”


Thi Họa nuốt bánh tart, sau đó gật đầu: “Cậu hiểu đúng rồi đấy.”


Tống Thời Tích nhướng mày, múc một muỗng đậu đỏ nghiền đưa vào miệng, cô ấy nhíu mày, sau đó lại nhạy bén lắc đầu: “Không đúng, cậu xem, chúng ta suy nghĩ một chút nhé, nếu cậu kết hôn giả với anh Hạ để thoát khỏi sự kiểm soát của mẹ Hạ Hành, vậy còn anh ấy thì sao, anh ấy muốn gì?”


Thi Họa cắn lớp vỏ bánh tart giòn tan, lại nói: “Ừm, vốn dĩ anh ấy đã rất nôn nóng kết hôn, nhưng chưa tìm được đối tượng phù hợp, mặc dù tớ không phải là người tốt nhất, nhưng tớ hiểu rõ anh ấy, lại tự tìm đến anh ấy để đề cử bản thân, anh ấy mới gật đầu đồng ý thôi.”


Tống Thời Tích để lộ vẻ mặt khó hiểu, cô ấy nghĩ ngợi thật lâu, vẫn cảm thấy hơi nghi ngờ: “Người thượng lưu kết hôn đều sơ sài vậy sao?”


Thi Họa cười khổ, kể từ khi đăng ký kết hôn đến nay, đúng là cô cũng cảm thấy hơi hoang mang.


“Chắc là tớ may mắn, có được hàng tốt giá hời.”


Tống Thời Tích cười hai tiếng: “Vậy là cậu gặp may liên tục, đầu tiên là bị phản bội, sau đó lại được bồi thường bằng dãy nhà phố đắt tiền ở phía Đông đường Trường An, tiếp theo là kết hôn cùng chú của bạn trai cũ, may mắn thế này, cậu nên đi mua vé số đi!”


Thi Họa mấp máy môi, nhưng lại không lên tiếng.


Nghe Tống Thời Tích nói vậy, cô mới cảm thấy mình quá may mắn.


Hình như là từ khi nhìn thấy tin tức Hạ Nghiên Đình đã về nước, vòng quay số phận đã bắt đầu xoay chuyển…


Tranh thủ lúc cô đang ngẩn người, Tống Thời Tích đưa tay véo má cô, trêu chọc: “Không chừng anh ấy thích cậu đấy, gương mặt của cục cưng nhà tớ quá thu hút, trong veo như nước, lại còn mềm mại, không chừng lúc cậu còn ở bên Hạ Hành, anh ấy đã có tâm tư này, sếp lớn thích bạn gái của cháu ruột, có k*ch th*ch không chứ?”


Thi Họa nhíu mày ghét bỏ: “Nói bậy, tớ nghĩ cậu xem phim nhiều quá rồi đấy.”


Tống Thời Tích nhún vai, đúng là cô ấy chỉ bịa chuyện, không có bằng chứng nào.


Nhưng trải nghiệm của Thi Họa quá kịch tính, quá k*ch th*ch, có khác sảng văn chút nào đâu!


“Kệ đi, cũng đã kết hôn rồi, tớ đề nghị cậu mau bắt anh ấy lại đi, biến giả thành thật, trở thành phu nhân chủ tịch hàng thật.”


“…” Thi Họa nghẹn họng, chỉ tưởng tượng đến chuyện mà Tống Thời Tích vừa nói, cô đã có cảm giác mình tìm đến cái chết, “Cảm ơn, tớ chưa có chán sống.”


“Có vấn đề gì sao?” Tống Thời Tích nhướng mày.


“…Đương nhiên là có vấn đề! Bọn tớ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, không phải là thật, không có nền tảng tình cảm, tớ hoàn thành bổn phận của mình là được.”


Mà một người lạnh lùng như Hạ Nghiên Đình giống hệt như một vị Phật tử vừa xuất gia, làm sao người phàm như cô có thể bắt lại được.


“Ồ, cậu không cố gắng hái đóa hoa này, nhỡ đâu sau này có người phụ nữ khác hái được thì cậu phải làm sao, ly hôn à? Không có tình cảm thì phải gieo trồng tình cảm, sắp sống dưới một mái nhà, trai tài gái sắc cùng chung chăn gối, còn sợ không có tình cảm sao?”


Vành tai của Thi Họa ửng đỏ, chỉ biết bảo cô ấy im lặng: “Suỵt, cùng chung chăn gối cái gì, cậu đừng nói bậy nữa.”


Nhưng mà…


Lời của Tống Thời Tích đã chỉ ra khó khăn mà có thể sau này cô phải đối mặt.


Cuộc hôn nhân này sẽ kéo dài bao lâu?


Hiện tại, Hạ Nghiên Đình không thích ai, có lẽ là những năm qua quá bận rộn công việc, không có thời gian quan tâm đến tình cảm cá nhân, nhưng cuộc đời còn dài, có lẽ anh sẽ tìm thấy mối lương duyên cho mình.


“Nếu anh ấy thích ai đó… Vậy bọn tớ đành phải ly hôn.” Thi Họa tỏ vẻ cởi mở, “Nhưng tớ cũng không lo, dù cho bọn tớ có ly hôn, người như anh ấy cũng sẽ không để tớ phải khó xử, tớ cũng sẽ không phải thua thiệt cái gì.”


Thi Họa đã từng tin vào tình cảm giữa người với người.


Bởi vì ba mẹ cô rất yêu thương nhau, kết hôn hoàn toàn vì tình yêu, là tấm gương tốt đẹp của cô.


Nhưng sau khi trải qua chuyện với Hạ Hành, bây giờ cô lại nghĩ có lẽ thời thế thay đổi, tin tưởng tình cảm nam nữ cũng không bằng tin tưởng vào thỏa thuận giữa hai bên.


Hôn nhân vốn là một bản hợp đồng, là một quan hệ pháp luật.


Hạ Nghiên Đình cho cô cảm giác anh là một người rất lịch thiệp, rất hào phóng, còn không buồn để tâm đến thỏa thuận trước hôn nhân, rõ ràng anh không hề nghi ngờ cô.


Niềm tin và hợp đồng chính là nền tảng cho mối quan hệ của hai người.


Thi Họa có cảm giác mình và Hạ Nghiên Đình rất giống nhau.


Dù cho sau này hợp đồng có chấm dứt, cô vẫn có thể trưởng thành từ mối quan hệ này.


“Cậu nghĩ vậy cũng được, nhưng tớ vẫn đề nghị cậu thử thích anh ấy, xem anh ấy là một người đàn ông chứ không phải người lớn trong nhà.” Tống Thời Tích uống một ngụm trà, kiên nhẫn thuyết phục cô.


Trong lòng Thi Họa run rẩy.


Anh là đàn ông, không phải người lớn trong nhà…


Phải, bây giờ họ đã là vợ chồng.


Nhưng dù cho anh không phải người lớn trong nhà, cô có thể thích anh không?


Cô hơi bối rối: “Nhưng anh ấy vẫn là người lớn, hai bên hợp tác với nhau, tớ không nên động lòng.”


Tống Thời Tích nhún vai: “Còn tùy thuộc cậu làm thế nào, đàn ông và phụ nữ trưởng thành dây dưa với nhau, còn tùy thuộc trong lòng cậu muốn xem anh ấy là cái gì. Cục cưng, cậu phải suy nghĩ thật kỹ, anh ấy cần hôn nhân, anh ấy lựa chọn cậu thay vì người khác, như vậy nghĩa là cậu rất đặc biệt mà. Anh ấy là chủ tịch một tập đoàn niêm yết, lẽ nào không có sự lựa chọn khác?”


“…”


Những lời này làm đáy lòng Thi Họa ngứa ngáy, tựa như một cọng lông vũ lướt qua.



Đúng lúc này, Chung Trạch đẩy cửa bước vào, phá tan ý nghĩ của cô.


“Có phải anh đến không đúng lúc, quấy rầy cuộc trò chuyện của hai cô gái rồi không?” Chung Trạch có cặp mắt hoa đào, nụ cười lại dịu dàng như làn gió xuân.


Nửa năm rồi Thi Họa mới gặp lại anh ta, anh ta đột ngột xuất hiện, cô lại cảm thấy hơi lạ lẫm.


Hôm nay anh ta mặc bộ âu phục hai hàng khuy màu nâu, cà vạt, đồng hồ, giày da, tất cả đều rất hài hòa, là cách ăn mặc điển hình của nhân viên ngân hàng đầu tư.


Có lẽ là vì lâu rồi không gặp nhau, mặc dù Tống Thời Tích đã báo trước, nhưng đột nhiên có người khác giới ngồi trong phòng, Thi Họa lại cảm thấy hơi mất tự nhiên.


Nhưng dù sao anh ta cũng là bạn trai của Thời Tích, trước đây Thi Họa từng gặp mấy lần, cô điều chỉnh trạng thái rất nhanh, mỉm cười lịch sự: “Không có, bọn em trò chuyện sắp xong rồi, anh gọi món mới đi, thức ăn trên bàn nguội lạnh cả rồi.”


“Ừ.” Chung Trạch vừa chọn món vừa trò chuyện với Thi Họa, “Nghe Tiểu Tích nói em đã ký hợp đồng dài hạn với đài truyền hình, chúc mừng em.”


Thi Họa khẽ gật đầu: “Cảm ơn anh.”


Thi Họa đã dặn dò trước, Tống Thời Tích cũng rất hiểu chuyện, Chung Trạch vừa đến, hai người họ cũng không nhắc đến Hạ Nghiên Đình nữa, xem như không có chuyện gì xảy ra.


Sau đó, ba người nói chuyện công việc.


Mấy tháng qua, công việc có chuyển biến lớn.


Thi Họa gia nhập chuyên mục nửa đêm, lúc nào cũng phải làm ca đêm, Tống Thời Tích vừa vào “Tuần San Phương Bắc”, làm việc bận rộn như nô lệ.


Còn Chung Trạch, anh ta vừa lên chức, nghe nói rất bận, rất mệt mỏi, nhưng Thi Họa vẫn thấy vẻ hăng hái trong anh ta, cô đoán sắp tới anh ta còn có thể trèo lên cao hơn.


Chung Trạch đang học MSF (*) tại Đại học Tài chính và Kinh tế Kinh Bắc, Tống Thời Tích gặp anh ta lúc đi làm thêm vào kỳ nghỉ hè hồi năm hai đại học, hai người họ đã hẹn hò được hai năm.


(*) Viết tắt của “Master of Science in Finance”, là thạc sĩ tài chính.


Ba người trò chuyện vui vẻ, Chung Trạch ăn rất nhanh, sau đó lại chủ động gọi phục vụ để thanh toán.


Thi Họa ngăn cản anh ta: “Đã nói hôm nay em mời Thời Tích, anh đừng tranh giành với em.”


Dù sao đa số thức ăn trên bàn đều là do cô và Tống Thời Tích ăn, Chung Trạch đến cũng chỉ gọi thêm hai món ăn nhẹ và một tô cháo.


Chung Trạch đã bảo nhân viên quẹt thẻ, anh ta cười: “Ai lại để cho phụ nữ trả tiền chứ, chúng ta làm bạn lâu như vậy rồi, Thi Họa, em khách sáo quá.”


Tống Thời Tích cũng nói: “Họa Họa, cứ để anh ấy trả đi, gần đây anh ấy lên chức, tiền lương cũng tăng lên rất nhiều!”


Thi Họa im lặng nhìn anh ta một lát, sau đó cũng không nói gì nữa.


Thật ra Tống Thời Tích không nói, cô cũng nhìn ra được.


Chung Trạch và Tống Thời Tích không phải là người Kinh Bắc, bây giờ Thời Tích không thể sống trong ký túc xá nữa, chắc chắn chi tiêu cũng tăng lên rất nhiều, cô ấy mới đi làm, đến giữa tháng sau mới được nhận tháng lương đầu tiên. Hai người họ sống ở Kinh Bắc cùng nhau, hiện tại, tiền thuê nhà là khoản chi tiêu lớn nhất, lại thêm tiền sinh hoạt hàng ngày, nhất định là rất áp lực.


Nhưng Chung Trạch vừa bước vào, cô đã phát hiện hôm nay anh ta mặc toàn đồ hiệu, trông rất khác.


Mà sự thay đổi này không chỉ nằm ở quần áo, cảm giác đó chỉ thoáng qua.


Nhưng cô không thể nói ra.



Ăn trưa xong, ba người tạm biệt nhau, Thi Họa lái xe rời đi.


Chung Trạch đưa Tống Thời Tích về tòa nhà văn phòng.


Trên đường đi, Chung Trạch vòng tay qua eo của Tống Thời Tích, bóng gió hỏi cô ấy: “Cục cưng, em đã hỏi về chuyện màn hình chiếu trên ba tòa nhà chưa, ông lớn nào ở Kinh Bắc đang theo đuổi bạn thân của em thế?”


Tống Thời Tích nhớ lời dặn dò của Thi Họa, hiện tại cô kết hôn bí mật, không thể công khai.


Dù anh ta là bạn trai, nhưng cô ấy cũng không hé môi nửa lời, chỉ nói cho có lệ: “Em hỏi rồi, cô ấy không chịu nói, muốn giữ bí mật.”


Chung Trạch nửa tin nửa ngờ: “Hai người thân thiết như vậy, cô ấy giấu em làm gì?”


Tống Thời Tích không giỏi bịa chuyện, chỉ nói: “Chậc, anh cũng biết chuyện của cô ấy và Hạ Hành mà, có lẽ bây giờ cô ấy muốn thận trọng hơn, đợi tình cảm ổn định mới công khai.”


“Vậy sao?” Chung Trạch không nói gì nữa, chỉ cười khẽ.


Sau khi vào tòa nhà văn phòng, Tống Thời Tích phải quét mặt, vậy là cô ấy vẫy tay với anh ta: “Đi đi, anh cũng mau quay lại công ty đi.”


Chung Trạch đứng ngoài cổng, đột ngột nói: “Đêm nay anh phải đi xã giao, khi nào tan làm thì em tự đi ăn đi, ngủ sớm một chút, không cần đợi anh.”


“Ồ, được rồi.” Giọng nói của Tống Thời Tích hơi chán nản, nhưng cô ấy đã chuẩn bị tinh thần trước.


Không có cách nào khác, đều là người làm công thôi.


Chung Trạch làm việc trong một ngân hàng đầu tư, hiện tại anh ta chăm chỉ như vậy là để tiết kiệm tiền mua một căn nhà.


Không biết phải phấn đấu bao nhiêu năm mới có thể mua được một căn nhà ở Kinh Bắc.


Chung Trạch đưa tay xoa đầu cô ấy, sắc mặt cưng chiều: “Ngoan, đúng rồi cục cưng, khi nào em rảnh thì cứ hẹn Thi Họa ra ngoài chơi thường xuyên, đi mua sắm, uống trà chiều gì cũng được, hiện tại hai người đã tốt nghiệp rồi, rất khác trước đây, phải thường xuyên gặp mặt mới có thể duy trì tình cảm được.”


Tống Thời Tích hơi hoang mang: “Sao tự dưng anh lại nói như vậy?”


Chung Trạch cong môi: “Em ngốc quá, cô ấy là mối quan hệ tốt nhất mà em tích lũy được trong bốn năm đại học, anh nghe người ta nói hiện tại Thi Họa có ông lớn chống lưng, không phải cứ dùng tiền là mua được màn hình chiếu trên ba tòa nhà đâu.”


“…” Tống Thời Tích cạn lời với anh ta, cô ấy đẩy anh ta sang một bên, sau đó quét mặt, đi qua cổng.


Trong lúc chờ thang máy, tự dưng cô ấy lại cảm thấy khó chịu.


Sao lại có cảm giác Chung Trạch đã thay đổi nhỉ?


Dạo này anh ta liên tục nói về tài nguyên và lợi ích, rõ ràng trước đây anh ta đâu có như vậy.



Thứ sáu được nghỉ phép, Thi Họa và Hạ Nghiên Đình hẹn gặp dì Lan vào buổi chiều, buổi tối sẽ ăn cơm cùng nhau.


Xem như chính thức gặp mặt sau khi kết hôn.


Thi Họa bắt đầu chuẩn bị từ hai ngày trước, ngoài chiếc vòng ngọc phỉ thúy màu xanh đã mua cho dì Lan, cô còn mua một ít thuốc bổ, cũng đã nghĩ xem ngày đó nên mặc gì.


Thật lòng mà nói, cô cũng cảm thấy hơi bất an.


Mặc dù ngày xưa, địa vị của dì Lan rất khiêm tốn, nhưng bây giờ bà ấy là vú nuôi của ông chủ mới trong nhà họ Hạ, khỏi cần phải nói, địa vị của bà ấy rất cũng rất cao quý, không chừng phụ nữ trong nhà họ Hạ còn phải nịnh bợ bà ấy, bà ấy là người lớn được cả nhà kính trọng.



Nhìn bữa tiệc xem mắt ngày đó cũng thấy được điểm này, rất nhiều tiểu thư nhà giàu đã nịnh hót bà ấy đến tận trời cao.


Thật ra từ hồi còn nhỏ, Thi Họa đã rất thích dì Lan.


Trước khi Hạ Nghiên Đình đi học ở nước M, anh cũng từng sống ở nhà cũ một thời gian.


Lúc đó dì Lan cũng ở nhà cũ, ngoài cô và Hạ Hành, thỉnh thoảng cũng có mấy đứa trẻ khác ở tạm một thời gian.


Dì Lan có tài nấu nướng, thường nấu món ngon cho họ. Trong ký ức của cô, dì Lan rất thương cô, cũng không đối xử khác với cô chỉ vì cô ăn nhờ ở đậu, không phải con nhà giàu.


Thậm chí còn ngược lại, có lẽ là vì cô đến từ vịnh Hương Sơn, dì Lan còn chăm sóc cô cẩn thận hơn, thường nấu canh khử hơi ẩm, bà ấy nói nơi đó quá nhiều hơi ẩm, cần phải khử ẩm.


Nhưng Thi Họa hiểu một điều.


Khi thân phận thay đổi, địa vị khác biệt, tâm lý cũng sẽ đảo ngược.


Dì Lan đối xử với Hạ Nghiên Đình như con trai ruột, trong mắt của bà ấy, Hạ Nghiên Đình là thiếu gia nhỏ quý giá, còn là ông chủ mới của gia tộc, địa vị cao, được người người ngước nhìn.


Còn bản thân mình là một đứa con gái mồ côi không cha không mẹ, gia đình bình thường đều sẽ chê cô đen đủi.


Mấy cô gái trong bữa tiệc xem mắt ngày đó đều giàu có hoặc cao quý.


Chắc chắn những cô gái có điều kiện như vậy mới là những người mà dì Lan thật sự thích.


Quan trọng nhất vẫn là… tuổi của cô.


Chưa đầy hai mươi hai, vẫn còn hơi trẻ.


Vì những ý nghĩ này, từ sáng sớm, Thi Họa đã quyết định phải ăn mặc thật trưởng thành.


Đã thống nhất ba giờ sẽ xuất phát, cô bắt đầu thu xếp từ mười hai giờ trưa.


Chọn một bộ sườn xám màu xanh bằng lụa tơ tằm, tay áo dài đến khuỷu tay, dịu dàng, lịch sự, nhã nhặn, trưởng thành.


Cô cũng rất phiền muộn về hình dáng gương mặt mình, chỉ là mặt trái xoan, nhưng lại quá ngọt ngào, không có góc cạnh nào.


Vốn dĩ cô còn quá trẻ, nhưng gương mặt này càng tô đậm nét ngây thơ.


Vì chuyện này, tối hôm qua cô đã học cách thắt bím một bên kiểu Trung Quốc, chỉ muốn dáng vẻ của mình trưởng thành một chút, trải đời một chút.


Cô không nghĩ Hạ Nghiên Đình sẽ đến sớm, vậy là cô thay quần áo, chỉnh tới chỉnh lui lớp trang điểm, đợi đến đúng giờ mới xuống lầu.


Nhưng không ngờ lúc xuống lầu, cô đã nhìn thấy chiếc Rolls-Royce màu đen đỗ trong sân nhà, đã đợi cô một hồi lâu.


Thi Họa chạy đến trên đôi giày cao gót, cửa xe tự động chậm rãi mở ra, cô lên xe không do dự.


Sau khi ngồi vào mới nhớ phải chào hỏi.


Cô khẽ quay đầu, giọng nói trong trẻo và mềm mại phát ra: “Chú Chín.”


Hàng mi dài của cô chậm rãi nâng lên, ánh mắt hướng về người đàn ông bên tay trái.


Chỉ thấy đôi chân dài của anh bắt chéo, dáng vẻ lười biếng, thong thả, nhưng bờ lưng vừa thẳng vừa rộng, rất đứng đắn, nhã nhặn.


Thi Họa nghẹn họng, chỉ nghĩ có phải ngay cả khi đã say giấc, anh cũng lịch sự, nghiêm chỉnh, không nhiễm bụi trần?


Anh hờ hững nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Sao còn chưa đổi cách xưng hô thế?”


Anh bóng gió nhìn cô hai lần.


Cô mặc sườn xám Trung Quốc cách tân, có thêu hình hoa ngọc lan Pháp, mấy chiếc nút hình hoa ngọc lan quanh cổ cũng rất độc đáo, tay áo hơi dài, để lộ ra một phần cánh tay trắng như ngọc.


Mặc dù cô hơi gầy, nhưng bộ quần áo bằng lụa để lộ hoàn toàn vóc dáng mảnh mai của cô.


Dù sao cô cũng đã trưởng thành, nơi nào cần nở nang thì cũng đã nở nang.


Anh không nói không rằng, ánh mắt lại dần dần thiêu đốt người ta, nhưng hơi nóng nhanh chóng tan biến, đôi mắt lẳng lặng quay về trang thái lạnh lùng, cấm dục.


Nghe anh nói vậy, Thi Họa giật mình, cô vô thức c*n m** d*** vì xấu hổ.


Đúng rồi, sắp gặp dì Lan, không thể gọi anh là chú Chín trước mặt bà ấy được.


Chỉ là… Cô luôn cảm thấy mình vượt quá giới hạn.


Thi Họa căng thẳng, còn Hạ Nghiên Đình vẫn bình thản, đôi mắt lạnh lùng của anh không có hơi ấm, nhưng không hiểu sao cô lại có cảm giác áp bức nặng nề.


Chỉ cảm thấy ánh mắt dò xét của anh hơi đáng sợ.


Dựa trên thái độ của anh, hôm nay phải thay đổi cách xưng hô thật rồi.


Sau một hồi thật lâu, cô mới nặn ra được hai chữ: “Nghiên Đình.”


“Ừ.” Anh kiềm chế, lười biếng tiếp lời, “Luyện tập thêm đi.”


“…” Suýt nữa Thi Họa đã cắn xước môi, nhưng không dám phản bác uy quyền của anh, đành phải ngoan ngoãn làm theo.


“Nghiên Đình.”


“Nghiên Đình.”


“Hạ Nghiên Đình.”


Lời cuối cùng hơi nóng nảy, Thi Họa nói xong thì ngậm miệng ngay, còn giật mình vì sự dạn dĩ của bản thân.


Nhưng gương mặt khôi ngô tuấn tú của anh vẫn bình tĩnh, hình như cũng không có gì bất mãn, sau một hồi lâu, anh mới hờ hững xùy một tiếng: “Cái này cũng không làm cho đàng hoàng, suốt ngày chú Chín, chú Chín, ai không biết còn tưởng anh thật sự kết hôn với cháu gái đấy.”


“…” Thi Họa có cảm giác bản thân bị phê bình, trong lòng cũng không phục lắm, cô nhỏ giọng nói, “Không phải em cố ý không đổi cách xưng hô, chỉ là em thật sự không biết nên gọi anh là gì. Gọi hai chữ tên anh lạ quá, từ giờ em gọi đầy đủ tên anh có được không?”


Hạ Nghiên Đình cong môi, thong thả nói: “Tùy em.”


“Được rồi, vậy em sẽ gọi anh như thế, Hạ Nghiên Đình.” Thi Họa cũng không rõ mình lấy đâu ra dũng khí để gọi đầy đủ tên anh như vậy.


Nhưng trong lòng cô thật sự cảm thấy gọi đầy đủ ba chữ tên anh sẽ thoải mái hơn gọi hai chữ nhiều, dù sao cũng tự nhiên hơn.


Gọi là Nghiên Đình thì lại có cảm giác gợi cảm, mập mờ.


“Ừ.”



Chiếc Rolls-Royce nhẹ nhàng lao đi.


Trên đường đi, Thi Họa tạm thời không tìm ra đề tài nói chuyện, nghĩ ngợi một hồi, cô mới quay đầu hỏi anh: “Hạ Nghiên Đình, tự dưng em hơi tò mò, những người bên cạnh anh gọi anh thế nào?”


Hỏi xong câu này, cô mới phát hiện chủ đề này thật nhàm chán.


Đối phương không nói gì, cô nghĩ anh không buồn để ý đến cô, cho nên cô không nói nữa.


Cô nhìn anh một lát, thấy anh đang dùng máy tính bảng trên xe, hình như là kiểm tra e-mail, thỉnh thoảng, ngón tay thon dài, trắng trẻo của anh lại lướt qua màn hình.


Cô lẳng lặng liếc nhìn, không rõ là tiếng Pháp hay tiếng Đức, dù sao cô cũng không hiểu.


Không biết bao nhiêu giây đã trôi qua, anh lại đột ngột lên tiếng: “Hạ tổng, Hạ tiên sinh, ông chủ, Cửu gia, chủ nhà, Lão Cửu, chỉ vậy thôi.”


Thi Họa ngẩn người một lát, sau đó lại nghiêng đầu hỏi: “Vậy là không ai gọi tên anh sao?”


“Ừ, rất ít.”


Thi Họa không biết tại sao mình lại cười khẽ: “Vậy nếu em gọi thẳng tên anh, anh có nghĩ em vô lễ không?”


Cô biết anh đang đọc e-mail, cho nên cô chỉ thuận miệng nói vậy thôi, cũng không mong anh sẽ trả lời nghiêm túc.


Không ngờ anh lại nhướng mày nhìn cô, giọng điệu nhạt nhẽo: “Em là bà xã của anh, sao có thể so sánh với người ngoài được.”


Thi Họa ngơ ngác nhìn anh, lời nói của anh quẩn quanh bên tai cô, cô ngẩn người một hồi lâu.


Luôn có cảm giác mình nhập vai quá chậm, đã đăng ký kết hôn được hơn nửa tháng, cô vẫn còn hơi hoang mang, không biết mối quan hệ này là thực hay là mơ.


Hạ Nghiên Đình đã bước vào trạng thái “đàn ông đã kết hôn”.


Luôn gọi cô là bà xã, cho cô tiền chi tiêu trong gia đình, còn cho cô rất nhiều đặc quyền.


Nhập vai quá sâu.


Rốt cuộc là do cô quá dở? Không thể tương xứng với cảm giác an toàn mà sếp lớn của một tập đoàn niêm yết mang lại?


Địa chỉ của dì Lan không gần lắm, ở ngoại ô phía Tây, là một căn biệt thự nhỏ có sân vườn, bầu không khí rất yên tĩnh, nhẹ nhàng.


Càng đi đến gần, Thi Họa càng lo lắng, cả người dần dần căng thẳng.


Gương mặt trắng bệch lại trịnh trọng, gương mặt ửng hồng vì cô th* d*c, hàng mày vô thức nhíu lại.


Chỉ sợ không ai tin.


Cô dẫn chương trình thời sự trước mắt khán giả cả nước, khi về nhà thì mồm mép cũng không lanh lợi lắm, nói chung là không giỏi giao thiệp với mọi người.


Trải qua mười mấy năm ăn nhờ ở đậu, cô đã đánh mất khả năng chủ động làm người khác hài lòng, bởi vì cô luôn sợ nếu mình chủ động đến gần, người ta sẽ nghĩ cô cố tình nịnh nọt, nhất là với người lớn trong nhà.


Cho nên trong nhà họ Hạ, ngoại trừ ông nội, cô không tiếp xúc nhiều với người lớn.


Về khoản này, Hạ Nghiên Đình cũng rất giống cô, anh cũng quen với sự đơn độc.


Có lẽ chỉ mình cô mới biết, giờ phút này cô đang âm thầm ôn đi ôn lại mấy lời hỏi thăm để lát nữa gặp dì Lan.


Mãi đến khi chiếc xe chậm rãi dừng lại, hai người lần lượt xuống xe.


Lòng bàn tay của Thi Họa đổ mồ hôi, ướt lâu nên lạnh.


Cô vừa đứng vững, một cơn gió thoảng qua, buổi chiều mùa hè, gió hơi mạnh một chút.


Không biết có phải mái tóc được thắt bím gọn gàng của cô bị thổi bay loạn xạ hay không, cô lại vô thức đưa tay vuốt lại mấy lọn tóc bên trán.


Cô chải một chút, lại vuốt một chút, thậm chí còn nóng lòng suy nghĩ xem mình có nên quay lại dùng kính xe làm gương soi hay không.


Người đàn ông cao lớn im lặng đứng bên cạnh cô, nhìn cô rất lâu.


Thi Họa hoàn toàn tập trung sửa soạn bản thân, không phát hiện anh đến gần.


Đột nhiên có gì đó chạm vào vành tai cô, hơi ấm trên ngón tay anh vừa quen vừa lạ.


Cô ngạc nhiên ngước mắt, chỉ thấy ngón trỏ thon dài của Hạ Nghiên Đình vén lọn tóc của cô, tập trung vén nó ra sau tai cô, vì muốn tóc cô ngoan ngoãn nằm yên, anh còn ấn nhẹ hai cái.


“Được rồi.” Anh hạ tay xuống, giọng nói dịu dàng.


Đôi mắt lệ chi đen láy của cô nhìn anh không chớp, cô chưa quen với cử chỉ thân mật của anh.


Mặc dù anh chỉ tỏ ra lịch sự.


Nhưng tim cô lại đập thật nhanh, thật mạnh.


Nhịp đập này làm lồng ngực và xương sườn cô chấn động không ngừng.


“Hạ Nghiên Đình.” Cô nhỏ giọng gọi anh.


Vừa qua bốn giờ chiều, mặt trời sắp lặn xuống, ánh nắng không còn chói chang, nhưng màu sắc lại nồng đậm hơn, chiếu xuống gương mặt lạnh lùng của anh, nhuộm màu vàng nâu gần giống màu mã não.


Có lẽ là vì ánh mặt trời, khí chất lạnh lùng của anh cũng tan biến, lại tô điểm một chút khói lửa nhân gian.


Lúc này Thi Họa mới để ý, hôm nay anh không mặc áo sơ mi xám như mọi ngày, mà là màu xanh nhạt, một màu sắc rất tự nhiên, rất thanh lịch, đẹp như một bức tranh thủy mặc.


Sao lại trùng hợp như vậy chứ?


Áo sơ mi của anh hợp với bộ sườn xám màu xanh của cô, người nào không biết còn tưởng họ đã bàn trước.


Hạ Nghiên Đình khẽ cúi đầu, thong thả nhìn cô.


Đôi mắt điềm tĩnh và thâm sâu của anh nhìn thấu nỗi sợ và sự căng thẳng của cô.


Bàn tay khô ráo, ấm áp lẳng lặng nắm tay cô.


Vững vàng nắm lấy bàn tay ướt mồ hôi của cô.


Bàn tay lớn và bàn tay nhỏ nắm lấy nhau, vừa vặn hoàn hảo.


“Đừng căng thẳng như vậy.” Giọng nói của anh nhẹ nhàng, êm tai, giống hệt như tiếng đàn cello, “Sáng tỏ như trăng, lấp ló trong những vầng mây, hôm nay em rất đẹp.”


Dưới ánh sáng màu vàng, da mặt Thi Họa ửng đỏ, dù biết anh chỉ cố gắng trấn an, cô vẫn không khỏi nhỏ giọng oán trách: “Sao tự dưng anh lại khen em, làm em xấu hổ quá.”


Hạ Nghiên Đình xùy một tiếng, bàn tay lớn của anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, anh nhàn nhã đi đến cửa chính: “Bà xã, đến lúc vào nhà rồi.”


Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Story Chương 24
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...