Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Chương 23
148@-
Sau khi gửi tin nhắn WeChat, Thi Họa đứng ngồi không yên.
Cảm giác như mặt ghế dưới mông mọc đầy gai nhọn, bất kể cô có nhúc nhích thế nào cũng cảm thấy khó chịu.
Chờ đợi tầm mười phút, cuối cùng đối phương cũng trả lời, nhưng chỉ có một từ ngắn ngủi ——
[H: Cần]
Thi Họa cạn lời.
Cô nhìn chằm chằm tin nhắn trên màn hình, cảm thấy dường như chữ “cần” có hiệu ứng kỳ lạ, làm cô choáng váng, tâm trí rối bời.
…Là do hiểu biết của cô quá hạn hẹp sao?
Hai người tạm thời ghép thành một đôi, không thân thiết với nhau, chẳng phải ở cùng một phòng sẽ khó xử và bất tiện lắm sao?
Có lẽ nào… câu trả lời ngắn ngủi của anh còn chứa đựng một ý nghĩa khác?
Đầu óc của Thi Họa tràn ngập đủ thứ suy nghĩ, đó là lần đầu tiên cô ý thức được tiềm thức của mình cũng phong phú như vậy.
Cô đưa tay xoa thái dương, cố gắng xua đuổi những ý nghĩ đáng sợ này.
Hiểu lầm, nhất định là do cô lý giải sai ý của anh thôi.
Ai trong Kinh Khuyên cũng biết Hạ Nghiên Đình lạnh lùng, cấm dục, giống hệt như tu sĩ, cô suy đoán như vậy là không tôn trọng anh.
Cô hít một hơi thật sâu, lại cầm điện thoại lên, lấy dũng khí để tiếp tục hỏi anh.
Nhưng đúng lúc này, tự dưng điện thoại reo lên.
Là số điện thoại cá nhân của Hạ Nghiên Đình, lần trước cô đã lưu vào danh bạ.
Ngón tay run rẩy bấm nghe máy, nhưng cổ họng cô như bị bông gòn chặn lại, da mặt nóng hổi, chờ thật lâu cũng không nói được lời nào.
Cũng may đối phương chủ động.
“Anh đây.”
Giọng nói của anh vẫn lười biếng như cũ.
Cô cố gắng lên tiếng: “Chú Chín…”
Hơi thở ổn định của người bên kia truyền qua điện thoại, còn có tiếng gió khe khẽ, hình như anh đang ở bên ngoài, giọng nói của anh điềm tĩnh, kiên nhẫn giải thích với cô:
“Anh chuyển sang nhà mới là để dì Lan đừng làm phiền anh nữa, Nhạn Tây là nhà mới, còn thiếu người giúp việc có kinh nghiệm, trước mắt, thỉnh thoảng dì ấy sẽ đến nhà để hỗ trợ, nhà tân hôn vẫn phải có phòng ngủ cho vợ chồng, nhưng nếu em không thích, anh có thể ngủ trong phòng ngủ cho khách.”
Thi Họa áp điện thoại bên tai, đầu óc hoạt động cấp tốc, nhanh chóng làm rõ logic của anh.
Hóa ra ý định của anh là đóng vai một cặp vợ chồng son trước mặt dì Lan.
Khi nào dì Lan không có mặt thì cứ làm theo ý thích.
Trước đó suy nghĩ bậy bạ như vậy, cô không khỏi cảm thấy áy náy, vậy là cô vội vàng dịu giọng trả lời: “Em hiểu rồi, ngày mai em sẽ chú ý bày trí phòng ngủ vợ chồng, anh đi làm việc tiếp đi, làm phiền anh rồi.”
“Ừ.”
Sau khi tắt máy, Thi Họa ngồi đó ngơ ngác, suy nghĩ miên man thật lâu.
Hạ Nghiên Đình giúp đỡ cô hết lần này đến lần khác, mà đối với cô, lần nào anh cũng ra tay đúng lúc, hôm nay anh còn hạ mình trước ông nội, có lẽ là muốn đứng về phía cô, suy nghĩ thấu đáo cho cô.
Dáng vẻ của anh hờ hững, điềm tĩnh, không gần gũi với ai, nhưng thật ra anh luôn nhìn rõ tâm tư và nỗi lòng của cô.
Có lẽ anh hiểu, đối với trẻ mồ côi như cô, ông nội là người quan trọng nhất.
Lý do cô muốn đến với anh, mong được kết hôn với anh, không chỉ là để thoát khỏi sự kiểm soát của Bạch Tư Nhàn, mà còn là vì cô không muốn ông nội phải đứng giữa cuộc chiến của người thân trong nhà.
Người ta có càng ít thì càng muốn hồi đáp lòng tốt của người khác.
Hạ Nghiên Đình cho cô quá nhiều.
Nhưng hiện tại, cô lại không thể giúp đỡ anh một cách trực tiếp và hiệu quả, người duy nhất có thể hỗ trợ chính là dì Lan.
Tự dưng cô lại tò mò về quá khứ giữa dì Lan và Hạ Nghiên Đình, muốn biết chủ nhà và người giúp việc thì có tình cảm như thế nào.
Dù sao, những năm tháng đã qua cũng là một phần cuộc đời của Hạ Nghiên Đình, tuy đó là những năm tháng mà cô chưa từng tham gia.
Cuối cùng Thi Họa vẫn không gạt bỏ được sự tò mò, vậy là lại về nhà cũ tìm người giúp việc lâu năm, dì Liên, để nghe ngóng.
Đã tìm đúng người.
Mặc dù dì Liên nhỏ hơn dì Lan nhiều tuổi, nhưng cùng làm việc tại nhà cũ, bà ấy cũng biết quá khứ của dì Lan.
Lần nào nói đến chuyện này, bà ấy cũng thở dài.
Tên thật của dì Lan là Tăng Tú Lan, sinh ra tại miền quê Ký Bắc, mười bảy tuổi đã lấy chồng, vừa mới kết hôn, chồng bà ấy đã có khuynh hướng dùng bạo lực gia đình, ngăn cản bao nhiêu cũng không được.
Sau đó, bà ấy sinh ra ba người con gái liên tiếp, không có con trai, chồng bà ấy càng bạo lực hơn, bà ấy đành trốn chạy đến thành phố để đi làm kiếm tiền.
Cuối cùng bà ấy đến Kinh Bắc, may mà gặp gia đình tốt, là nhà họ Hạ giàu có.
Dần dần tiết kiệm được một ít tiền, sau đó đưa các con đến thành phố, lo cho họ ăn học.
Chồng bà ấy thích gây chuyện, thỉnh thoảng lại đến xin tiền, cũng may trời cao có mắt, mười năm trước, ông ấy lâm bệnh nặng rồi qua đời.
Nghe đến đây, Thi Họa không khỏi đau lòng, cô thở dài: “Cũng may bây giờ dì Lan có thể sống tốt, chú Chín rất xem trọng dì ấy, mà các con của dì ấy cũng sống tốt.”
Dì Liên thở dài: “Chậc, cũng phải đến khi Cửu gia được đón về Kinh Bắc, cuộc sống của bà ấy mới khá hơn, mấy năm đầu quá vất vả, không mấy người chịu được quãng thời gian khổ sở đó đâu.”
Thi Họa khó hiểu: “Sao dì lại nói vậy?”
Dì Liên nói: “Trước đây A Lan sống cùng nhà với cậu Hiến Chi, thời gian đầu rất tốt, cậu Hiến Chi lịch sự, đối xử tốt với người giúp việc. Nhưng sau đó lại dính vào bài bạc, chơi mười ván thì thua hết chín ván, dần dần thì lụn bại. Lúc Cửu gia được bảy tuổi, cậu Hiến Chi đưa thằng bé đến vịnh Hương Sơn, A Lan chăm sóc thằng bé từ khi nó mới lọt lòng, làm sao mà nỡ chia xa, vậy là bà ấy để dành tiền, lén lút đến thăm thằng bé, nghe nói cậu Hiến Chi lêu lỏng cả ngày, không lúc nào về nhà, Cửu gia còn nhỏ như vậy mà ăn không đủ no, A Lan lén lút đưa tiền cho thằng bé, nói trắng ra, nếu không có A Lan, không biết Cửu gia có thể sống sót được hay không, chậc…”
“Bà ấy rời quê hai năm thì trở về, chi phí di chuyển rất đắt, mức sống ở vịnh Hương Sơn và Kinh Bắc rất chênh lệch, A Lan đưa hết tiền cho Cửu gia, gã chồng khốn nạn của bà ấy biết được thì quả quyết cho rằng bà ấy nuôi đàn ông bên ngoài, càng đánh dữ dội hơn, có mấy lần bà ấy suýt chết.”
Trong lòng Thi Họa run rẩy không ngừng, lâu thật lâu cũng không thể hoàn hồn.
Ban đầu cô còn chưa nhận ra “cậu Hiến Chi” mà dì Liên nói đến là ai.
Sau khi nghe hơn nửa câu chuyện mới biết đó là ba ruột của Hạ Nghiên Đình.
Hóa ra quá khứ là như vậy.
Mặc dù hồi còn nhỏ ở đảo Liên, cô có tiếp xúc với Hạ Nghiên Đình, nhưng lúc đó anh đã mười mấy tuổi, hoàn cảnh rất khác với chuyện mà dì Liên vừa kể.
Kể chuyện cũ xong.
Dì Liên còn dặn dò: “Tiểu Họa, chúng ta âm thầm nói thì không sao, nhưng con tuyệt đối không được nhắc đến chuyện này trước mặt Cửu gia, cậu Hiến Chi là cái tên cấm kỵ của cả nhà họ Hạ, mặc dù con đã kết hôn với Cửu gia, nhưng con không được phạm vào điều kiêng kỵ, làm ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng thì không hay.”
–
Sáng hôm sau, Thi Họa gặp được Ula trong cửa hàng chế tác nội thất.
Ula là một cô gái phóng khoáng lại dày dạn kinh nghiệm, mặc một bộ quần áo màu xanh đen, trông vô cùng chuyên nghiệp, vừa nhìn thấy cô, Ula đã mỉm cười: “Xin chào phu nhân, hân hạnh được phục vụ cô ngày hôm nay, cô có yêu cầu gì thì cứ nói với tôi.”
Thi Họa không quen với cách xưng hô này chút nào, cô hơi ngại ngùng, lại nhẹ giọng nói: “Cô khách sáo quá, hôm qua cũng nhờ có cô giúp đỡ, cứ gọi tôi là Thi Họa đi.”
Hôm qua cô được nghỉ phép, hiếm hoi lắm mới có thời gian rảnh, cô tranh thủ lên mạng lựa chọn những mẫu mã mình muốn. Nói về khoản mua đồ dùng trong nhà, cô không có kinh nghiệm, cũng may là có Ula hỗ trợ, hiệu suất mới tăng lên đáng kể.
Ula lịch sự dẫn cô vào cửa hàng, mỉm cười suốt đường đi: “Mắt thẩm mỹ của phu nhân tốt quá, sáng nay tôi đã xem qua hàng mẫu, rất giống với kiểu dáng mà chúng ta đã thấy trên mạng, không có sai biệt về màu sắc, cô cứ cảm nhận thử kết cấu xem có khác với tưởng tượng của mình hay không.”
Mặc dù đi mua trực tiếp, nhưng thật ra chỉ cần xem qua một chút, sau đó xác nhận là được, quy trình không phức tạp, Thi Họa có thời gian trò chuyện vài câu với Ula.
Hôm qua nhắn tin trên WeChat, cô còn tưởng Ula là nhân viên mà Hạ Nghiên Đình đã bố trí.
Sau khi gặp mặt và trò chuyện, cô mới biết Ula là trợ lý hành chính của Đỗ Sâm, vì Đỗ Sâm không thể có mặt, Ula mới được giao việc đi chọn nội thất cho nhà mới cùng Thi Họa.
Trò chuyện vài câu, cô biết được Ula là nhân tài thật, đã lấy bằng MBA tại Học viện Kinh doanh của Đại học Công nghệ Nanyang.
Cô ấy nói chuyện rất nhanh, rất thú vị, làm việc cũng rất hiệu quả, sau khi làm quen, Thi Họa rất có thiện cảm với cô ấy.
Cô ấy thuận miệng tiết lộ, hiện tại anh Đỗ Sâm đang tham dự Hội nghị Chất bán dẫn Toàn cầu tại New York.
Thi Họa không khỏi bất ngờ: “Đỗ Sâm đến New York cùng Hạ Nghiên Đình, bây giờ anh ấy ở lại đó một mình sao?”
Thi Họa làm trong ngành báo chí, tương đối nhạy bén trước các hội nghị, biết hội nghị này rất quan trọng với người trong ngành, cô không khỏi thắc mắc tại sao Hạ Nghiên Đình không tự mình tham dự.
Nghe vậy, Ula mím môi che giấu nụ cười, cô ấy nhỏ giọng nói: “Đương nhiên là Hạ tổng quay về Kinh Bắc để mừng lễ tốt nghiệp của cô rồi, trợ lý bọn tôi đều biết chuyện này.”
“Cái gì?” Thi Họa chớp mắt, gương mặt trái xoan vô cùng hoang mang.
Ula thấy cô hoang mang thật, vậy là lại mỉm cười giải thích: “Cô không biết sao? Có lẽ công việc ở đài truyền hình bận rộn, cô không nắm rõ lịch trình của Hạ tổng, lịch trình ban đầu là phải đợi thêm một ngày nữa, Hạ tổng mới quay về, nhưng vì cô, Hạ tổng đã yêu cầu sắp xếp đường bay nhanh nhất, bay thẳng về Kinh Bắc, là tôi đặt bó hoa đó, cô đã nhận được chưa?”
“…Cô nói bó hoa tulip sao?” Cô càng kinh ngạc hơn.
Ula mỉm cười ngọt ngào, gật đầu nói: “Phải, Hạ tổng cần mua hoa màu xanh, tôi đã chọn tulip Melbourne Midnight Blue, lúc đó tôi còn âm thầm suy đoán Hạ tổng bay về gặp bạn gái, sau này mới phát hiện là về gặp bà xã, chúng tôi cũng không biết Hạ tổng đã kết hôn.”
Thi Họa ngơ ngác, giọng nói rõ ràng của Ula truyền vào tai, giống như một loại âm nhạc mà cô không hiểu được, cô không biết phải phản ứng thế nào.
Hạ Nghiên Đình thật sự kết thúc chuyến công tác này sớm hơn lịch trình vì cô sao?
Quá lịch thiệp, quá chu đáo…
Rõ ràng cuộc hôn nhân không có nền tảng tình cảm.
Có khi nào Ula tự tưởng tượng ra không?
Cô nghĩ ngợi một hồi… Ừm, có lẽ là vậy, Ula thường xuyên tăng ca, thường xuyên đi công tác, có lẽ cuộc sống cũng buồn tẻ, vô vị, đột nhiên phát hiện cấp trên trực tiếp của mình đã kết hôn, không chừng cô ấy tự tưởng tượng ra cuộc sống vợ chồng ngọt ngào của ông chủ để làm phong phú cuộc đời làm công của mình.
Ula không nhìn ra tâm tư của Thi Họa, thấy người bên cạnh biến sắc, cô ấy còn tưởng bản thân mình nói quá nhiều, vậy là cô ấy vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi phu nhân, có phải là tôi nói nhiều quá rồi không? Cô yên tâm, thư ký chúng tôi đều đã ký thỏa thuận bảo mật, tuyệt đối không bao giờ tiết lộ chuyện riêng tư của Hạ tổng đâu, cuộc hôn nhân của cô và Hạ tổng chưa được công khai, chúng tôi sẽ không tiết lộ.”
Thi Họa mỉm cười, không nói gì.
Thấy cô hiền lành như vậy, Ula mới thở phào nhẹ nhõm.
Giải quyết xong chuyện nội thất, tài xế lái xe đưa Thi Họa về nhà trước, sau đó sẽ đưa Ula đến công ty.
Trên đường đi, đầu óc của Thi Họa chợt nảy ra một ý nghĩ, cô hỏi dò: “Ula, cô có vội về công ty không?”
Nếu Ula không thông minh, không có chỉ số cảm xúc cao, cô ấy đã không thể ngồi ở vị trí này, cô ấy mỉm cười lịch sự lại nhiệt tình: “Không vội, anh Đỗ Sâm đã nói nhiệm vụ quan trọng nhất của hôm nay là bầu bạn cùng phu nhân, cô có yêu cầu gì sao?”
Thi Họa ngại ngùng, nhưng hiện tại cô lại không thể nghĩ ra người nào phù hợp hơn.
“Ula, cô có biết nơi nào ở Kinh Bắc bán sản phẩm từ ngọc phỉ thúy chất lượng cao mà giá cả phải chăng một chút không?”
Thi Họa đoán trước khi chính thức dọn vào Nhạn Tây Ngự Phủ, Hạ Nghiên Đình sẽ dẫn cô đi gặp dì Lan.
Mặc dù mới gặp nhau cách đây không lâu, nhưng lần trước cô vẫn còn là cháu gái của Hạ Nghiên Đình.
Thậm chí dì Lan còn xem cô là trẻ con, vừa gắp thức ăn cho cô, vừa vui vẻ bảo cô chọn một người thím cho chú Chín.
Ai mà ngờ cô tự đề cử bản thân —— tự mình làm thím Chín.
Lúc này, cô thật sự không dám nghĩ đến sắc mặt của dì Lan sau khi biết được sự thật.
Dù sao cũng sẽ gặp nhau, cô phải chuẩn bị quà trước.
Nhưng cô không biết dì Lan thích cái gì, chỉ nhớ trong bữa tiệc xem mắt ngày đó, dì Lan đeo hoa tai và dây chuyền ngọc phỉ thúy, trong bàn ăn còn có mấy cô gái chủ động nói chuyện về ngọc phỉ thúy.
Mặc dù Thi Họa hoàn toàn không có kiến thức về sản phẩm làm từ ngọc phỉ thúy, nhưng nói chung cũng hiểu dì Lan đã mê mẩn ngọc phỉ thúy từ khi nghỉ hưu.
Tặng quà cho một người phụ nữ sáu mươi lăm tuổi, đương nhiên phải tặng món mà bà ấy thích.
Vậy là cô nghĩ sẽ mua một món trang sức làm từ ngọc phỉ thúy, xem như một phần thành ý của cô.
Ula là cấp dưới của Đỗ Sâm, làm việc trong văn phòng thư ký, chắc hẳn việc mua quà cho họ hàng nữ của các đối tác vào những dịp lễ Tết cũng là một phần của công việc, có lẽ cô ấy sẽ hiểu rõ hơn cô.
Thi Họa thật sự hỏi đúng người.
Ula không do dự: “Gần đường Vành Đai Bắc 4 có một cửa hàng trang sức, có chuyên gia giám định tại chỗ, rất đáng tin, tôi cũng đưa người nhà đến đó mua, cô có muốn đi xem thử không?”
…
Thi Họa đã sống ở Kinh Bắc nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên cô bước vào một cửa hàng trang sức.
Bạch ngọc, ngọc phỉ thúy, hồng ngọc, ngọc trai, san hô… Nhìn thôi cũng thấy hoa mắt.
Dưới sự hướng dẫn của Ula, hai người họ lên thẳng quầy ngọc phỉ thúy trên tầng ba.
Ban đầu, nghe họ nói muốn mua ngọc phỉ thúy, nhân viên chọn ra mười mấy món, đặt lên quầy cho họ xem.
Không bàn đến chủng loại hay chất lượng, chỉ riêng mức giá trên trời đã vượt ngoài khả năng chịu đựng với ví tiền của Thi Họa.
Cô xấu hổ, nhỏ giọng hỏi: “Xin hỏi, có loại nào… rẻ hơn, bình dân hơn không?”
Cuối cùng, sau hơn một tiếng đồng hồ, cô cũng chọn được một chiếc vòng phỉ thúy thủy tinh xanh hoàn hảo.
Rất đẹp, ngọc phỉ thúy trong trẻo và mặn mà, màu xanh xinh đẹp và dịu mắt, mặc dù chưa từng đeo ngọc phỉ thúy, cô cũng cảm thấy rung động.
Nhưng cái giá bốn mươi ngàn đã là giới hạn cuối cùng mà cô có thể chi trả.
Thi Họa len lén đau lòng, không khỏi hối hận vì đã không tiết kiệm thêm tiền khi còn học đại học.
Trước khi lên năm tư, cô chưa đi thực tập ở đài truyền hình, có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, thỉnh thoảng lại đi làm thêm những công việc liên quan đến dẫn chương trình và lồng tiếng, hai, ba năm cũng tiết kiệm được một ít tiền.
Nhưng sau đó đi thực tập, cô không có thời gian làm thêm nữa, để thuận tiện di chuyển, cô mua một chiếc xe dòng A, tốn mấy trăm ngàn tệ, dùng hết sạch tiền tiết kiệm của mình.
Bây giờ cô cũng không có thời gian kiếm thêm tiền, mua chiếc vòng ngọc phỉ thúy này đã đưa cô quay lại thời kỳ nghèo rớt mồng tơi.
Nhưng cô cũng hiểu, làm gì có ngọc phỉ thúy giá rẻ.
Hạ Nghiên Đình giúp đỡ cô nhiều như vậy, dì Lan lại là một người rất quan trọng đối với anh.
Cô là vợ, dù chỉ là trên danh nghĩa, cũng phải đối xử tốt với dì Lan.
Không thể ôm khư khư khoản tiền đó được.
–
Mua nội thất và mua quà đều thuận lợi.
Hoàng hôn buông xuống, Thi Họa đi đến đài truyền hình để bắt đầu công việc như thường lệ.
Tầm tám giờ tối, cô vừa đọc xong bản thảo lần một, thông báo tin nhắn đột ngột xuất hiện trên điện thoại.
Thi Họa vô thức nhìn sang.
Cô kinh ngạc, hai mắt mở to, suýt đánh rơi điện thoại xuống sàn.
[Ngân hàng Hoa Tỳ] Kính gửi quý khách, Hạ ** đã chuyển 5000000 tệ vào thẻ ngân hàng có số đuôi 1209 của quý khách vào lúc 20 giờ 23 phút 18 giây, ngày 13 tháng 6 năm 2023, số dư tài khoản của quý khách là 5008321,16 tệ. Đây là tin nhắn thông báo giao dịch, không phải là bằng chứng chuyển khoản, vui lòng lưu ý kiểm tra.
Đây là… tin nhắn lừa đảo sao?
Thật quá đáng.
Thi Họa nhịn cười, kiên nhẫn đếm thầm dãy số 0 trong tin nhắn lừa đảo, đếm xong càng thấy buồn cười.
Năm triệu, mấy kẻ lừa đảo bây giờ cũng hay thật đấy.
Đợi đã, nhưng mấy con số cuối cùng trong tin nhắn… Sao lại giống số dư của cô thế??
Nếu cô nhớ không lầm, hôm nay mua vòng ngọc phỉ thúy xong, cô chỉ còn hơn tám ngàn tệ.
Sao nhóm lừa đảo này lại còn kiểm tra được cả số dư của cô thế?
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại đăng nhập vào ứng dụng ngân hàng, sau khi điền mật khẩu, cô nhìn chằm chằm vào số dư tài khoản… rồi lại chìm vào im lặng.
Đúng lúc cô đang tự hỏi mình có nên báo cảnh sát ngay khi nhận được một khoản tiền khổng lồ không rõ nguồn gốc hay không.
Một tin nhắn WeChat hiện ra.
Ảnh đại diện của người gửi chính là dãy núi tuyết quen thuộc.
[H: Để cho bà xã chi tiêu trong gia đình]
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ tổng: Hôm nay tui sợ vợ không có tiền tiêu _(:з” ∠)_
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Sau khi gửi tin nhắn WeChat, Thi Họa đứng ngồi không yên.
Cảm giác như mặt ghế dưới mông mọc đầy gai nhọn, bất kể cô có nhúc nhích thế nào cũng cảm thấy khó chịu.
Chờ đợi tầm mười phút, cuối cùng đối phương cũng trả lời, nhưng chỉ có một từ ngắn ngủi ——
[H: Cần]
Thi Họa cạn lời.
Cô nhìn chằm chằm tin nhắn trên màn hình, cảm thấy dường như chữ “cần” có hiệu ứng kỳ lạ, làm cô choáng váng, tâm trí rối bời.
…Là do hiểu biết của cô quá hạn hẹp sao?
Hai người tạm thời ghép thành một đôi, không thân thiết với nhau, chẳng phải ở cùng một phòng sẽ khó xử và bất tiện lắm sao?
Có lẽ nào… câu trả lời ngắn ngủi của anh còn chứa đựng một ý nghĩa khác?
Đầu óc của Thi Họa tràn ngập đủ thứ suy nghĩ, đó là lần đầu tiên cô ý thức được tiềm thức của mình cũng phong phú như vậy.
Cô đưa tay xoa thái dương, cố gắng xua đuổi những ý nghĩ đáng sợ này.
Hiểu lầm, nhất định là do cô lý giải sai ý của anh thôi.
Ai trong Kinh Khuyên cũng biết Hạ Nghiên Đình lạnh lùng, cấm dục, giống hệt như tu sĩ, cô suy đoán như vậy là không tôn trọng anh.
Cô hít một hơi thật sâu, lại cầm điện thoại lên, lấy dũng khí để tiếp tục hỏi anh.
Nhưng đúng lúc này, tự dưng điện thoại reo lên.
Là số điện thoại cá nhân của Hạ Nghiên Đình, lần trước cô đã lưu vào danh bạ.
Ngón tay run rẩy bấm nghe máy, nhưng cổ họng cô như bị bông gòn chặn lại, da mặt nóng hổi, chờ thật lâu cũng không nói được lời nào.
Cũng may đối phương chủ động.
“Anh đây.”
Giọng nói của anh vẫn lười biếng như cũ.
Cô cố gắng lên tiếng: “Chú Chín…”
Hơi thở ổn định của người bên kia truyền qua điện thoại, còn có tiếng gió khe khẽ, hình như anh đang ở bên ngoài, giọng nói của anh điềm tĩnh, kiên nhẫn giải thích với cô:
“Anh chuyển sang nhà mới là để dì Lan đừng làm phiền anh nữa, Nhạn Tây là nhà mới, còn thiếu người giúp việc có kinh nghiệm, trước mắt, thỉnh thoảng dì ấy sẽ đến nhà để hỗ trợ, nhà tân hôn vẫn phải có phòng ngủ cho vợ chồng, nhưng nếu em không thích, anh có thể ngủ trong phòng ngủ cho khách.”
Thi Họa áp điện thoại bên tai, đầu óc hoạt động cấp tốc, nhanh chóng làm rõ logic của anh.
Hóa ra ý định của anh là đóng vai một cặp vợ chồng son trước mặt dì Lan.
Khi nào dì Lan không có mặt thì cứ làm theo ý thích.
Trước đó suy nghĩ bậy bạ như vậy, cô không khỏi cảm thấy áy náy, vậy là cô vội vàng dịu giọng trả lời: “Em hiểu rồi, ngày mai em sẽ chú ý bày trí phòng ngủ vợ chồng, anh đi làm việc tiếp đi, làm phiền anh rồi.”
“Ừ.”
Sau khi tắt máy, Thi Họa ngồi đó ngơ ngác, suy nghĩ miên man thật lâu.
Hạ Nghiên Đình giúp đỡ cô hết lần này đến lần khác, mà đối với cô, lần nào anh cũng ra tay đúng lúc, hôm nay anh còn hạ mình trước ông nội, có lẽ là muốn đứng về phía cô, suy nghĩ thấu đáo cho cô.
Dáng vẻ của anh hờ hững, điềm tĩnh, không gần gũi với ai, nhưng thật ra anh luôn nhìn rõ tâm tư và nỗi lòng của cô.
Có lẽ anh hiểu, đối với trẻ mồ côi như cô, ông nội là người quan trọng nhất.
Lý do cô muốn đến với anh, mong được kết hôn với anh, không chỉ là để thoát khỏi sự kiểm soát của Bạch Tư Nhàn, mà còn là vì cô không muốn ông nội phải đứng giữa cuộc chiến của người thân trong nhà.
Người ta có càng ít thì càng muốn hồi đáp lòng tốt của người khác.
Hạ Nghiên Đình cho cô quá nhiều.
Nhưng hiện tại, cô lại không thể giúp đỡ anh một cách trực tiếp và hiệu quả, người duy nhất có thể hỗ trợ chính là dì Lan.
Tự dưng cô lại tò mò về quá khứ giữa dì Lan và Hạ Nghiên Đình, muốn biết chủ nhà và người giúp việc thì có tình cảm như thế nào.
Dù sao, những năm tháng đã qua cũng là một phần cuộc đời của Hạ Nghiên Đình, tuy đó là những năm tháng mà cô chưa từng tham gia.
Cuối cùng Thi Họa vẫn không gạt bỏ được sự tò mò, vậy là lại về nhà cũ tìm người giúp việc lâu năm, dì Liên, để nghe ngóng.
Đã tìm đúng người.
Mặc dù dì Liên nhỏ hơn dì Lan nhiều tuổi, nhưng cùng làm việc tại nhà cũ, bà ấy cũng biết quá khứ của dì Lan.
Lần nào nói đến chuyện này, bà ấy cũng thở dài.
Tên thật của dì Lan là Tăng Tú Lan, sinh ra tại miền quê Ký Bắc, mười bảy tuổi đã lấy chồng, vừa mới kết hôn, chồng bà ấy đã có khuynh hướng dùng bạo lực gia đình, ngăn cản bao nhiêu cũng không được.
Sau đó, bà ấy sinh ra ba người con gái liên tiếp, không có con trai, chồng bà ấy càng bạo lực hơn, bà ấy đành trốn chạy đến thành phố để đi làm kiếm tiền.
Cuối cùng bà ấy đến Kinh Bắc, may mà gặp gia đình tốt, là nhà họ Hạ giàu có.
Dần dần tiết kiệm được một ít tiền, sau đó đưa các con đến thành phố, lo cho họ ăn học.
Chồng bà ấy thích gây chuyện, thỉnh thoảng lại đến xin tiền, cũng may trời cao có mắt, mười năm trước, ông ấy lâm bệnh nặng rồi qua đời.
Nghe đến đây, Thi Họa không khỏi đau lòng, cô thở dài: “Cũng may bây giờ dì Lan có thể sống tốt, chú Chín rất xem trọng dì ấy, mà các con của dì ấy cũng sống tốt.”
Dì Liên thở dài: “Chậc, cũng phải đến khi Cửu gia được đón về Kinh Bắc, cuộc sống của bà ấy mới khá hơn, mấy năm đầu quá vất vả, không mấy người chịu được quãng thời gian khổ sở đó đâu.”
Thi Họa khó hiểu: “Sao dì lại nói vậy?”
Dì Liên nói: “Trước đây A Lan sống cùng nhà với cậu Hiến Chi, thời gian đầu rất tốt, cậu Hiến Chi lịch sự, đối xử tốt với người giúp việc. Nhưng sau đó lại dính vào bài bạc, chơi mười ván thì thua hết chín ván, dần dần thì lụn bại. Lúc Cửu gia được bảy tuổi, cậu Hiến Chi đưa thằng bé đến vịnh Hương Sơn, A Lan chăm sóc thằng bé từ khi nó mới lọt lòng, làm sao mà nỡ chia xa, vậy là bà ấy để dành tiền, lén lút đến thăm thằng bé, nghe nói cậu Hiến Chi lêu lỏng cả ngày, không lúc nào về nhà, Cửu gia còn nhỏ như vậy mà ăn không đủ no, A Lan lén lút đưa tiền cho thằng bé, nói trắng ra, nếu không có A Lan, không biết Cửu gia có thể sống sót được hay không, chậc…”
“Bà ấy rời quê hai năm thì trở về, chi phí di chuyển rất đắt, mức sống ở vịnh Hương Sơn và Kinh Bắc rất chênh lệch, A Lan đưa hết tiền cho Cửu gia, gã chồng khốn nạn của bà ấy biết được thì quả quyết cho rằng bà ấy nuôi đàn ông bên ngoài, càng đánh dữ dội hơn, có mấy lần bà ấy suýt chết.”
Trong lòng Thi Họa run rẩy không ngừng, lâu thật lâu cũng không thể hoàn hồn.
Ban đầu cô còn chưa nhận ra “cậu Hiến Chi” mà dì Liên nói đến là ai.
Sau khi nghe hơn nửa câu chuyện mới biết đó là ba ruột của Hạ Nghiên Đình.
Hóa ra quá khứ là như vậy.
Mặc dù hồi còn nhỏ ở đảo Liên, cô có tiếp xúc với Hạ Nghiên Đình, nhưng lúc đó anh đã mười mấy tuổi, hoàn cảnh rất khác với chuyện mà dì Liên vừa kể.
Kể chuyện cũ xong.
Dì Liên còn dặn dò: “Tiểu Họa, chúng ta âm thầm nói thì không sao, nhưng con tuyệt đối không được nhắc đến chuyện này trước mặt Cửu gia, cậu Hiến Chi là cái tên cấm kỵ của cả nhà họ Hạ, mặc dù con đã kết hôn với Cửu gia, nhưng con không được phạm vào điều kiêng kỵ, làm ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng thì không hay.”
–
Sáng hôm sau, Thi Họa gặp được Ula trong cửa hàng chế tác nội thất.
Ula là một cô gái phóng khoáng lại dày dạn kinh nghiệm, mặc một bộ quần áo màu xanh đen, trông vô cùng chuyên nghiệp, vừa nhìn thấy cô, Ula đã mỉm cười: “Xin chào phu nhân, hân hạnh được phục vụ cô ngày hôm nay, cô có yêu cầu gì thì cứ nói với tôi.”
Thi Họa không quen với cách xưng hô này chút nào, cô hơi ngại ngùng, lại nhẹ giọng nói: “Cô khách sáo quá, hôm qua cũng nhờ có cô giúp đỡ, cứ gọi tôi là Thi Họa đi.”
Hôm qua cô được nghỉ phép, hiếm hoi lắm mới có thời gian rảnh, cô tranh thủ lên mạng lựa chọn những mẫu mã mình muốn. Nói về khoản mua đồ dùng trong nhà, cô không có kinh nghiệm, cũng may là có Ula hỗ trợ, hiệu suất mới tăng lên đáng kể.
Ula lịch sự dẫn cô vào cửa hàng, mỉm cười suốt đường đi: “Mắt thẩm mỹ của phu nhân tốt quá, sáng nay tôi đã xem qua hàng mẫu, rất giống với kiểu dáng mà chúng ta đã thấy trên mạng, không có sai biệt về màu sắc, cô cứ cảm nhận thử kết cấu xem có khác với tưởng tượng của mình hay không.”
Mặc dù đi mua trực tiếp, nhưng thật ra chỉ cần xem qua một chút, sau đó xác nhận là được, quy trình không phức tạp, Thi Họa có thời gian trò chuyện vài câu với Ula.
Hôm qua nhắn tin trên WeChat, cô còn tưởng Ula là nhân viên mà Hạ Nghiên Đình đã bố trí.
Sau khi gặp mặt và trò chuyện, cô mới biết Ula là trợ lý hành chính của Đỗ Sâm, vì Đỗ Sâm không thể có mặt, Ula mới được giao việc đi chọn nội thất cho nhà mới cùng Thi Họa.
Trò chuyện vài câu, cô biết được Ula là nhân tài thật, đã lấy bằng MBA tại Học viện Kinh doanh của Đại học Công nghệ Nanyang.
Cô ấy nói chuyện rất nhanh, rất thú vị, làm việc cũng rất hiệu quả, sau khi làm quen, Thi Họa rất có thiện cảm với cô ấy.
Cô ấy thuận miệng tiết lộ, hiện tại anh Đỗ Sâm đang tham dự Hội nghị Chất bán dẫn Toàn cầu tại New York.
Thi Họa không khỏi bất ngờ: “Đỗ Sâm đến New York cùng Hạ Nghiên Đình, bây giờ anh ấy ở lại đó một mình sao?”
Thi Họa làm trong ngành báo chí, tương đối nhạy bén trước các hội nghị, biết hội nghị này rất quan trọng với người trong ngành, cô không khỏi thắc mắc tại sao Hạ Nghiên Đình không tự mình tham dự.
Nghe vậy, Ula mím môi che giấu nụ cười, cô ấy nhỏ giọng nói: “Đương nhiên là Hạ tổng quay về Kinh Bắc để mừng lễ tốt nghiệp của cô rồi, trợ lý bọn tôi đều biết chuyện này.”
“Cái gì?” Thi Họa chớp mắt, gương mặt trái xoan vô cùng hoang mang.
Ula thấy cô hoang mang thật, vậy là lại mỉm cười giải thích: “Cô không biết sao? Có lẽ công việc ở đài truyền hình bận rộn, cô không nắm rõ lịch trình của Hạ tổng, lịch trình ban đầu là phải đợi thêm một ngày nữa, Hạ tổng mới quay về, nhưng vì cô, Hạ tổng đã yêu cầu sắp xếp đường bay nhanh nhất, bay thẳng về Kinh Bắc, là tôi đặt bó hoa đó, cô đã nhận được chưa?”
“…Cô nói bó hoa tulip sao?” Cô càng kinh ngạc hơn.
Ula mỉm cười ngọt ngào, gật đầu nói: “Phải, Hạ tổng cần mua hoa màu xanh, tôi đã chọn tulip Melbourne Midnight Blue, lúc đó tôi còn âm thầm suy đoán Hạ tổng bay về gặp bạn gái, sau này mới phát hiện là về gặp bà xã, chúng tôi cũng không biết Hạ tổng đã kết hôn.”
Thi Họa ngơ ngác, giọng nói rõ ràng của Ula truyền vào tai, giống như một loại âm nhạc mà cô không hiểu được, cô không biết phải phản ứng thế nào.
Hạ Nghiên Đình thật sự kết thúc chuyến công tác này sớm hơn lịch trình vì cô sao?
Quá lịch thiệp, quá chu đáo…
Rõ ràng cuộc hôn nhân không có nền tảng tình cảm.
Có khi nào Ula tự tưởng tượng ra không?
Cô nghĩ ngợi một hồi… Ừm, có lẽ là vậy, Ula thường xuyên tăng ca, thường xuyên đi công tác, có lẽ cuộc sống cũng buồn tẻ, vô vị, đột nhiên phát hiện cấp trên trực tiếp của mình đã kết hôn, không chừng cô ấy tự tưởng tượng ra cuộc sống vợ chồng ngọt ngào của ông chủ để làm phong phú cuộc đời làm công của mình.
Ula không nhìn ra tâm tư của Thi Họa, thấy người bên cạnh biến sắc, cô ấy còn tưởng bản thân mình nói quá nhiều, vậy là cô ấy vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi phu nhân, có phải là tôi nói nhiều quá rồi không? Cô yên tâm, thư ký chúng tôi đều đã ký thỏa thuận bảo mật, tuyệt đối không bao giờ tiết lộ chuyện riêng tư của Hạ tổng đâu, cuộc hôn nhân của cô và Hạ tổng chưa được công khai, chúng tôi sẽ không tiết lộ.”
Thi Họa mỉm cười, không nói gì.
Thấy cô hiền lành như vậy, Ula mới thở phào nhẹ nhõm.
Giải quyết xong chuyện nội thất, tài xế lái xe đưa Thi Họa về nhà trước, sau đó sẽ đưa Ula đến công ty.
Trên đường đi, đầu óc của Thi Họa chợt nảy ra một ý nghĩ, cô hỏi dò: “Ula, cô có vội về công ty không?”
Nếu Ula không thông minh, không có chỉ số cảm xúc cao, cô ấy đã không thể ngồi ở vị trí này, cô ấy mỉm cười lịch sự lại nhiệt tình: “Không vội, anh Đỗ Sâm đã nói nhiệm vụ quan trọng nhất của hôm nay là bầu bạn cùng phu nhân, cô có yêu cầu gì sao?”
Thi Họa ngại ngùng, nhưng hiện tại cô lại không thể nghĩ ra người nào phù hợp hơn.
“Ula, cô có biết nơi nào ở Kinh Bắc bán sản phẩm từ ngọc phỉ thúy chất lượng cao mà giá cả phải chăng một chút không?”
Thi Họa đoán trước khi chính thức dọn vào Nhạn Tây Ngự Phủ, Hạ Nghiên Đình sẽ dẫn cô đi gặp dì Lan.
Mặc dù mới gặp nhau cách đây không lâu, nhưng lần trước cô vẫn còn là cháu gái của Hạ Nghiên Đình.
Thậm chí dì Lan còn xem cô là trẻ con, vừa gắp thức ăn cho cô, vừa vui vẻ bảo cô chọn một người thím cho chú Chín.
Ai mà ngờ cô tự đề cử bản thân —— tự mình làm thím Chín.
Lúc này, cô thật sự không dám nghĩ đến sắc mặt của dì Lan sau khi biết được sự thật.
Dù sao cũng sẽ gặp nhau, cô phải chuẩn bị quà trước.
Nhưng cô không biết dì Lan thích cái gì, chỉ nhớ trong bữa tiệc xem mắt ngày đó, dì Lan đeo hoa tai và dây chuyền ngọc phỉ thúy, trong bàn ăn còn có mấy cô gái chủ động nói chuyện về ngọc phỉ thúy.
Mặc dù Thi Họa hoàn toàn không có kiến thức về sản phẩm làm từ ngọc phỉ thúy, nhưng nói chung cũng hiểu dì Lan đã mê mẩn ngọc phỉ thúy từ khi nghỉ hưu.
Tặng quà cho một người phụ nữ sáu mươi lăm tuổi, đương nhiên phải tặng món mà bà ấy thích.
Vậy là cô nghĩ sẽ mua một món trang sức làm từ ngọc phỉ thúy, xem như một phần thành ý của cô.
Ula là cấp dưới của Đỗ Sâm, làm việc trong văn phòng thư ký, chắc hẳn việc mua quà cho họ hàng nữ của các đối tác vào những dịp lễ Tết cũng là một phần của công việc, có lẽ cô ấy sẽ hiểu rõ hơn cô.
Thi Họa thật sự hỏi đúng người.
Ula không do dự: “Gần đường Vành Đai Bắc 4 có một cửa hàng trang sức, có chuyên gia giám định tại chỗ, rất đáng tin, tôi cũng đưa người nhà đến đó mua, cô có muốn đi xem thử không?”
…
Thi Họa đã sống ở Kinh Bắc nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên cô bước vào một cửa hàng trang sức.
Bạch ngọc, ngọc phỉ thúy, hồng ngọc, ngọc trai, san hô… Nhìn thôi cũng thấy hoa mắt.
Dưới sự hướng dẫn của Ula, hai người họ lên thẳng quầy ngọc phỉ thúy trên tầng ba.
Ban đầu, nghe họ nói muốn mua ngọc phỉ thúy, nhân viên chọn ra mười mấy món, đặt lên quầy cho họ xem.
Không bàn đến chủng loại hay chất lượng, chỉ riêng mức giá trên trời đã vượt ngoài khả năng chịu đựng với ví tiền của Thi Họa.
Cô xấu hổ, nhỏ giọng hỏi: “Xin hỏi, có loại nào… rẻ hơn, bình dân hơn không?”
Cuối cùng, sau hơn một tiếng đồng hồ, cô cũng chọn được một chiếc vòng phỉ thúy thủy tinh xanh hoàn hảo.
Rất đẹp, ngọc phỉ thúy trong trẻo và mặn mà, màu xanh xinh đẹp và dịu mắt, mặc dù chưa từng đeo ngọc phỉ thúy, cô cũng cảm thấy rung động.
Nhưng cái giá bốn mươi ngàn đã là giới hạn cuối cùng mà cô có thể chi trả.
Thi Họa len lén đau lòng, không khỏi hối hận vì đã không tiết kiệm thêm tiền khi còn học đại học.
Trước khi lên năm tư, cô chưa đi thực tập ở đài truyền hình, có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, thỉnh thoảng lại đi làm thêm những công việc liên quan đến dẫn chương trình và lồng tiếng, hai, ba năm cũng tiết kiệm được một ít tiền.
Nhưng sau đó đi thực tập, cô không có thời gian làm thêm nữa, để thuận tiện di chuyển, cô mua một chiếc xe dòng A, tốn mấy trăm ngàn tệ, dùng hết sạch tiền tiết kiệm của mình.
Bây giờ cô cũng không có thời gian kiếm thêm tiền, mua chiếc vòng ngọc phỉ thúy này đã đưa cô quay lại thời kỳ nghèo rớt mồng tơi.
Nhưng cô cũng hiểu, làm gì có ngọc phỉ thúy giá rẻ.
Hạ Nghiên Đình giúp đỡ cô nhiều như vậy, dì Lan lại là một người rất quan trọng đối với anh.
Cô là vợ, dù chỉ là trên danh nghĩa, cũng phải đối xử tốt với dì Lan.
Không thể ôm khư khư khoản tiền đó được.
–
Mua nội thất và mua quà đều thuận lợi.
Hoàng hôn buông xuống, Thi Họa đi đến đài truyền hình để bắt đầu công việc như thường lệ.
Tầm tám giờ tối, cô vừa đọc xong bản thảo lần một, thông báo tin nhắn đột ngột xuất hiện trên điện thoại.
Thi Họa vô thức nhìn sang.
Cô kinh ngạc, hai mắt mở to, suýt đánh rơi điện thoại xuống sàn.
[Ngân hàng Hoa Tỳ] Kính gửi quý khách, Hạ ** đã chuyển 5000000 tệ vào thẻ ngân hàng có số đuôi 1209 của quý khách vào lúc 20 giờ 23 phút 18 giây, ngày 13 tháng 6 năm 2023, số dư tài khoản của quý khách là 5008321,16 tệ. Đây là tin nhắn thông báo giao dịch, không phải là bằng chứng chuyển khoản, vui lòng lưu ý kiểm tra.
Đây là… tin nhắn lừa đảo sao?
Thật quá đáng.
Thi Họa nhịn cười, kiên nhẫn đếm thầm dãy số 0 trong tin nhắn lừa đảo, đếm xong càng thấy buồn cười.
Năm triệu, mấy kẻ lừa đảo bây giờ cũng hay thật đấy.
Đợi đã, nhưng mấy con số cuối cùng trong tin nhắn… Sao lại giống số dư của cô thế??
Nếu cô nhớ không lầm, hôm nay mua vòng ngọc phỉ thúy xong, cô chỉ còn hơn tám ngàn tệ.
Sao nhóm lừa đảo này lại còn kiểm tra được cả số dư của cô thế?
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại đăng nhập vào ứng dụng ngân hàng, sau khi điền mật khẩu, cô nhìn chằm chằm vào số dư tài khoản… rồi lại chìm vào im lặng.
Đúng lúc cô đang tự hỏi mình có nên báo cảnh sát ngay khi nhận được một khoản tiền khổng lồ không rõ nguồn gốc hay không.
Một tin nhắn WeChat hiện ra.
Ảnh đại diện của người gửi chính là dãy núi tuyết quen thuộc.
[H: Để cho bà xã chi tiêu trong gia đình]
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ tổng: Hôm nay tui sợ vợ không có tiền tiêu _(:з” ∠)_
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Story
Chương 23
10.0/10 từ 30 lượt.