Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Chương 22
149@-
Giọng nói của anh nhã nhặn mà u ám, lại còn hơi chế nhạo.
Thi Họa không phải là kiểu người biết đùa, bình thường cô rất thận trọng, lâu dần lại thành thói quen, bạn bè đều biết tính tình của cô, rất ít khi trêu chọc cô.
Huống hồ chi, người này là Hạ Nghiên Đình…
Làn da trắng sứ sau tai cô hơi ửng đỏ, giọng nói trong trẻo và mềm mại của cô lại trở nên yếu ớt như tiếng muỗi vo ve: “Em vội vàng thức dậy, phòng ngủ hơi bừa bộn…”
Cô nhỏ giọng nói xong, cả hành lang bên ngoài chìm vào im lặng, một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, mang theo tiếng ve kêu râm ran từ phía xa xa.
Thật lâu sau, anh cũng không trả lời, cô không kềm lòng được, đành ngước mắt nhìn anh.
Anh đi công tác mấy ngày ngắn ngủi, Kinh Bắc không có mưa, mùa hè lặng lẽ ghé qua, mặt trời ban trưa oi bức hơn nhiều.
Vầng sáng màu đỏ len lỏi qua hàng rào, rải lên người anh, nhuộm một ít gợi cảm lên con người cao quý và lạnh lẽo của anh.
Giọng nói trầm thấp của anh hơi lười biếng, dường như không để ý đến tâm tư nho nhỏ của cô bé trước mặt: “Không sao, anh vừa tán gẫu với ông cụ xong, nói về những vấn đề sau khi kết hôn, bây giờ đứng đây nói chuyện cũng bất tiện.”
Thi Họa đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn anh chằm chằm, ngơ ngác hết ba, bốn giây.
Vấn đề sau khi kết hôn…
Hình như là chuyện gì đó rất quan trọng, trong hành lang có người giúp việc tới lui, đứng trước cửa phòng nói chuyện thì đúng là không tiện lắm.
Mà chưa kể, cô thật sự muốn biết vừa rồi ông nội đã nói gì với anh.
Hạ quyết tâm, ngón tay nhỏ nhắn, trắng trẻo của cô chạm vào cửa, mở ra, cô nhẹ nhàng nói: “Vậy anh vào ngồi đi, để em thu dọn một lát.”
Hạ Nghiên Đình nghe theo lời cô, chậm rãi theo cô vào phòng.
Anh cao lớn, khỏe mạnh, bình thường ra ngoài thì không thấy rõ, đến khi anh vào phòng cô, cô mới nhận ra.
Thi Họa đã ở trong căn phòng này từ khi mới đến Kinh Bắc vào năm mười tuổi, sau đó cô lớn lên, nhu cầu sinh hoạt và học tập tăng cao, vậy là ông nội Hạ quyết định thông với căn phòng bên cạnh, cải tạo hai căn phòng cùng lúc, bây giờ phòng có diện tích gần năm mươi mét vuông.
Rõ ràng là không nhỏ, nhưng vì anh vào, căn phòng của cô lại trở nên chật chội.
Mà càng khó xử hơn nữa chính là… Bởi vì ít khi đón khách vào phòng, cô chỉ đặt một chiếc ghế sofa màu hồng bằng nhung trong khu vực tiếp khách, không chỉ là ghế đơn, mà còn có hình đám mây.
“Mời anh ngồi, em đi rót trà cho anh.”
Cô không còn sự lựa chọn nào khác, đành phải mời anh vào ngồi, sau đó vội vàng đi rót nước cho anh.
Cô bưng ly trà hoa nhài nóng hổi đến, đặt lên bàn, vô tình nhìn vào mắt anh, tự dưng nhịp tim lại tăng nhanh.
Bình thường Hạ Nghiên Đình bận rộn công việc, có lẽ chưa từng vào một căn phòng ngủ trẻ con như phòng cô, mặc dù anh không nhìn quanh, nhưng thỉnh thoảng cũng liếc qua một cái.
Lát sau, anh nhàn nhạt nói: “Phòng của em cũng độc đáo quá nhỉ?”
Da mặt của Thi Họa nóng bừng lên, màu chủ đạo của căn phòng là màu hồng, trắng và xám, có rất nhiều thứ màu hồng, giường, tủ, sofa… Đa số nội thất mềm đều có màu hồng.
Dù sao đó cũng là gu thẩm mỹ của rất nhiều năm về trước, lúc đó cô còn học cấp ba, thật sự còn là một cô bé, phòng ngủ thế này cũng là chuyện bình thường, nhưng hôm nay nó đón một nhân vật cao quý như Hạ Nghiên Đình, trông không hề hợp cảnh chút nào.
Hạ Nghiên Đình ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế sofa bằng nhung màu hồng, đầu gối gần chạm vào bàn trà, có vẻ chật chội, không biết nên sắp xếp thế nào.
Không hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy bối rối, có lẽ là vì trai đơn gái chiếc tình cờ ở trong cùng một phòng ngủ, cô không dám nhìn vào mắt anh, chỉ biết rũ mắt, nhưng lại tình cờ nhìn vào yết hầu của anh.
Nơi này quá sắc bén, quá đầy đặn, để lộ sức hút nam tính khó tả.
Rõ ràng đối phương không làm gì.
Nhưng cô lại cảm thấy bầu không khí quá mập mờ.
Chỉ muốn tìm một nơi để trấn tĩnh bản thân.
“Vậy anh cứ ngồi một lát đi, em hơi buồn ngủ, phải đi rửa mặt trước đã, xin lỗi…”
Cô vội vàng rời đi, luống cuống bước đến giường ngủ, gấp gáp vươn tay lấy đồ đạc riêng tư đang được treo trên giá cạnh giường, sau đó cúi người nhét xuống dưới chăn, phủ chăn thật kín.
Cũng không quan tâm người đàn ông sau lưng có nhìn thấy hành động của mình hay không.
Cô phủ chăn, sau đó vội vàng đi vào phòng tắm, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đi được nửa đường, cô nghe thấy giọng nói lười biếng của người đàn ông sau lưng ——
“Anh vào thăm phòng làm việc của em thì có tiện không?”
Thi Họa dừng bước, lên tiếng trả lời: “Anh cứ tự nhiên.”
Cô vội vàng vào phòng tắm, đứng trước chiếc gương kiểu cổ, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào bản thân mình trong gương, lúc này mới phát hiện mình chưa đánh răng rửa mặt, vẫn còn mặc đồ ngủ và khoác áo choàng…
Tự dưng lại có khao khát lẻn ra khỏi căn biệt thự này.
Khách quý còn ngồi bên ngoài, cô không dám ngó lơ, vội vàng đánh răng, rửa mặt, còn bôi một chút kem dưỡng với tốc độ ánh sáng.
Trong phương diện công việc và học hành, Thi Họa đều rất nhanh nhẹn, chỉ có sửa soạn bản thân là lề mề.
Bình thường thức dậy, cô luôn dây dưa ít nhất bốn mươi phút mới ra ngoài.
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời, cô trang điểm nhanh như vậy.
Còn không kịp buộc tóc, chỉ chải hai cái.
Sợ Hạ Nghiên Đình đợi lâu, cô thay quần áo mất không đến một phút, chỉ tiện tay mặc chiếc váy cổ lá sen màu trắng.
Mặc cái gì cũng không quan trọng, chỉ cần đàng hoàng là được.
Lúc vội vàng bước ra, cô thấy anh đứng trước kệ sách của mình, hai chiếc kệ kiểu cổ bằng gỗ hồ đào sẫm màu được đặt sát bên nhau, mùi sách mực tỏa ra, khiến cho bóng lưng của anh càng nhã nhặn hơn.
Thi Họa trấn tĩnh bản thân, đột nhiên cảm thấy nơi duy nhất phù hợp với anh chính là căn phòng làm việc nho nhỏ này.
Nói là phòng làm việc, nhưng thật ra cũng chỉ có hai kệ sách và một chiếc bàn hình chữ nhật bằng gỗ nguyên khối cùng màu.
Một khi tấm rèm Shangri-La được kéo xuống, ánh sáng cũng giảm bớt, không còn chói mắt nữa, chớp mắt một cái đã trở thành thế giới nho nhỏ của cô, im ắng, tĩnh lặng, là nơi mà cô dừng chân lâu nhất khi còn là học sinh.
“Bộ sưu tập sách của em phong phú quá nhỉ.”
Giọng nói của anh hờ hững mà lại dịu dàng, lúc nghe thấy, trong lòng Thi Họa xấu hổ, cô vội vàng giải thích: “Chỉ là loại sách nào em cũng thích đọc, dần dà cũng tích góp được nhiều, không phải là sưu tập đâu…”
Lúc rời đảo Liên đến Kinh Bắc, cô nói tiếng phổ thông không tốt, thân thể gầy yếu, nhỏ nhoi, lại vào học trường quốc tế cao cấp nhất Kinh Bắc, cô chưa kịp thích nghi.
Cô không có nhiều bạn bè, mà thời đó, chức năng giải trí trên điện thoại thông minh chưa phong phú như bây giờ, dần dà, cô trở nên say mê đọc sách, ngoại trừ thời gian làm bài tập, gần như lúc nào cô cũng chìm đắm vào thế giới kỳ diệu trong những quyển sách.
Mãi đến khi lên đại học, vòng tròn xã giao của cô mới được mở rộng, nhưng thói quen đọc sách vẫn được duy trì đến bây giờ.
Ngoại trừ hai kệ sách này, phòng làm việc trên lầu cũng chứa rất nhiều sách cũ mà lâu rồi cô không đọc.
Anh vẫn nhìn hàng gáy sách gọn gàng, không biết anh đang hưởng thụ khung cảnh này, hay là đang tìm chủ đề để xoa dịu sự xấu hổ của cô.
Thi Họa động lòng, giọng nói của cô dịu dàng hơn, tựa như đang chìm đắm trong ký ức: “Kệ sách này là do ông nội tự tay làm ra, ban đầu chỉ có một cái, nhưng sau đó có thêm nhiều sách, kệ sách đầy ắp, ông mới làm cái thứ hai, ông nội Hạ đối xử với em rất tốt, nếu không có ông, có lẽ tình cảnh hiện tại của em đã rất khác.”
Nghĩ đến đây, cô lại nhớ về phản ứng ngạc nhiên vừa rồi của ông khi nghe nói cô và Hạ Nghiên Đình đã kết hôn, mặc dù ông không tức giận, nhưng càng không bị trách móc, cô càng cảm thấy xấu hổ.
“Chú Chín, vừa rồi anh nói chuyện với ông nội có ổn không?”
Giọng nói của cô quá thận trọng, ánh mắt vô cùng kính trọng và chờ mong, cứ nhìn anh chằm chằm.
Hạ Nghiên Đình chậm rãi dời mắt khỏi hàng gáy sách, quay sang nhìn cô.
Nhìn rồi mới phát hiện cô trông hoàn toàn khác so với lúc đi vào phòng tắm.
Cô đã thay sang một chiếc váy cổ lá sen màu trắng, vô cùng dịu dàng, tóc được vén sau tai, để lộ gương mặt trái xoan, làn da trắng trẻo ửng hồng dù cô trang điểm rất nhẹ, từng cử chỉ đều mang đến cảm giác trưởng thành, nhã nhặn, nhưng không thể che giấu sự ngây thơ, nhìn kỹ mới thấy cô là thiếu nữ mới lớn.
Ánh mắt của anh mập mờ, nhưng cô đang lo lắng cho ông nội, không để ý chút nào.
Anh nhàn nhã bước ra khỏi phòng làm việc, quay lại chiếc sofa màu hồng, ngồi xuống, giọng nói điềm đạm: “Nói chuyện rất hòa hợp, em không cần phải lo.”
Thi Họa đi theo sau lưng anh, nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng nửa tin nửa ngờ: “Thật không? Ông nói thế nào? Hoàn toàn chấp nhận cuộc hôn nhân của chúng ta sao?”
“Ừ.” Tay trái của anh thả lỏng, bàn tay phải nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay, rõ ràng anh đang ngồi trên chiếc sofa không hề phù hợp với khí chất của anh lúc nào, nhưng trông vẫn vô cùng nhã nhặn và đẹp mắt.
Thi Họa hơi sốt ruột, cô tiện tay kéo chiếc ghế đôn bằng da để ngồi, là chiếc ghế mà bình thường cô dùng để gác chân khi ngồi trên sofa đọc sách, không biết đặt tay ở đâu, cô đành phải chống cằm, đôi mắt lệ chi trong trẻo, long lanh lại vô cùng bất an nhìn anh.
“Ông nội có buồn không?”
Hạ Nghiên Đình do dự một lát, sau đó mới lên tiếng, giọng nói trầm thấp lại nghiêm túc, không hề qua loa: “Có lẽ là không buồn, nếu lo lắng như vậy, lát nữa xuống lầu ăn cơm, em có thể dỗ dành ông một chút, người ta càng lớn tuổi càng giống trẻ con, em càng dỗ dành, ông càng yên tâm.”
Thi Họa sốt ruột, cứ tiếp tục tra hỏi: “Vậy anh nói với ông nội thế nào, nói chúng ta kết hôn thương mại, hay là…”
“Anh nói chúng ta hợp nhau, lại cùng bị hối thúc kết hôn, cho nên mới kết hôn nhanh như vậy.”
“…” Thi Họa hít một hơi thật sâu, nhưng nín thở mấy giây, cô lại cảm thấy đó là câu trả lời thỏa đáng nhất.
Nếu như nói hai người họ hẹn hò bí mật một thời gian dài, lúc đó cô ở Kinh Bắc, còn anh ở nước ngoài, cô lại luôn ở bên cạnh Hạ Hành, ông nội sẽ cảm thấy khó tin.
Nhưng nếu nói hai người làm theo nhu cầu, chỉ là vợ chồng trên giấy tờ, ông nội sẽ lo lắng.
Cho nên câu trả lời của anh đã là tốt nhất.
“Cảm ơn anh.” Cô nhẹ nhàng cảm ơn, “Nhờ anh nói như vậy, ông nội mới không buồn.”
Hạ Nghiên Đình dựa vào lưng ghế, dáng vẻ lười biếng, bình tĩnh nói: “Đừng khách sáo, sự thật là vậy mà.”
Sự, sự thât?
Cô hơi kinh ngạc.
Cũng không khỏi âm thầm oán trách, nói là hợp nhau, cái này…
Không thể xem là sự thật được, đúng không?
Nhưng cô còn chưa nói thầm xong đã nghe anh đột ngột lên tiếng: “Còn có một chuyện quan trọng.”
“Chuyện gì?” Cô nghiêm túc ngước mắt, nhìn anh giống hệt như học sinh đang chăm chú nghe giảng.
“…” Đột nhiên Thi Họa không nói nên lời, cô cố mấp máy môi mấy lần, nhưng vì quá sợ hãi, lâu thật lâu cũng không nói được lời nào.
Một hồi sau, cô cũng nhỏ giọng lên tiếng: “Đó là thật sự là ý của ông nội sao?”
“Cũng là ý của anh.” Hạ Nghiên Đình nghiêm túc, gương mặt điềm tĩnh không có ý đùa giỡn, đôi mắt đen nhánh như hồ nước của anh cũng vô cùng chân thành, làm người ta không dám nghi ngờ ý định của anh, “Bây giờ ông cụ biết chuyện rồi, cũng không thể giấu dì Lan mãi được, em mau dọn đến sống với anh đi, để bà ấy khỏi đưa người đến nhà anh nữa. Hôm nay một bữa cơm, ngày mai một bữa trà chiều, anh thật sự không chịu nổi.”
Anh vừa dứt lời, cô cũng nghẹn họng.
Hóa ra anh bị chuyện mai mối làm phiền đến mức này.
Mặc dù cũng do dự một lát, không muốn dọn ra khỏi nhà cũ, cũng không muốn rời xa ông nội sớm như vậy.
Nhưng đúng là hai người họ kết hôn rồi, sống riêng lâu như vậy cũng không nên, thế này thì người ta lại nghĩ hôn nhân không bền, trông có khác nào vợ chồng giả đâu, còn thua cả kết hôn thương mại.
Huống hồ chi, giúp anh đối phó với dì Lan cũng là một trong những trách nhiệm của cô.
Suy nghĩ kỹ một chút, có lẽ cô cũng đoán ra được ý tứ của ông nội.
Bây giờ cô đã kết hôn, chắc chắn ông nội hy vọng cô có thể tự chu toàn mọi việc, trưởng thành và dọn ra ngoài sống cũng chỉ là vấn đề thời gian, ông nội luôn mong cháu mình có thể yên bề gia thất càng sớm càng tốt.
Mà chưa kể nếu cô tiếp tục sống ở nhà cũ, khó tránh khỏi việc Bạch Tư Nhàn, Hạ Hành và những người gần gũi nhất với ông nội cứ dây dưa mãi. Chỉ khi nào cô dọn ra sống cùng Hạ Nghiên Đình, những người này mới không quấy rầy cô được nữa.
“Vậy… Bây giờ anh sống ở đâu?”
Thi Họa đặt tay lên đầu gối, vô thức ngồi thẳng lưng, mãi đến lúc đó cô mới phát hiện mình còn không biết cụ thể ông xã mới sống ở nơi nào.
…
Tầm hai mươi phút sau, Thi Họa và Hạ Nghiên Đình nắm tay xuống phòng ăn.
Ông cụ đã ngồi ngay ngắn trên ghế chính của phòng ăn, sắc mặt đã tốt hơn trước đó một chút, nhìn thấy họ, ông gật đầu, nói: “Đến đây, ngồi đi.”
Thi Họa vẫn cảm thấy hơi bất an, suy nghĩ cứ quẩn quanh chuyện sống chung mà họ vừa bàn bạc trong phòng ngủ.
Cô mới biết được, Hạ Nghiên Đình vừa về nước chưa được bao lâu, hiện tại đang sống trong căn hộ trên tầng cao nhất của tập đoàn Hạ Tỳ, mấy căn nhà do anh đứng tên đều trống không, vừa rồi anh đã bảo cô chọn một nơi.
Cô không có đòi hỏi gì về nơi ở, chỉ muốn sống gần nhà cũ để có thể về thăm ông nội thường xuyên, vậy là cô chọn nơi gần nhất.
Nhạn Tây Ngự Phủ là một căn biệt thự kiểu Trung Hoa cách tân, mới được xây nên cách đây mấy năm, trước đó đã được bày trí đầy đủ, bây giờ chỉ còn nội thất mềm và đồ trang trí là chưa được sắp xếp.
Hạ Nghiên Đình định tìm người thu xếp, còn bảo cô dành thời gian đi chọn nội thất mà cô thích, tầm cuối tuần sau là có thể dọn vào ở.
Lúc hoàn hồn, cô mới nhận ra anh đã lẳng lặng kéo ghế cho cô, để cô ngồi bên tay phải của ông nội, còn anh ngồi bên cạnh cô.
Gương mặt già nua của ông nội nở nụ cười hài lòng, Thi Họa nhạy bén cảm nhận được niềm vui của ông nội, mà Hạ Nghiên Đình còn nhập vai vô cùng chuyên nghiệp.
Cô cũng không chịu thua, không biết là vô tình hay cố ý, cô lại bộc lộ sự ngại ngùng của thiếu nữ mới kết hôn trước mặt ông nội.
Một bữa ăn tân hôn, vợ chồng đằm thắm.
Trong bữa trưa này, ông cụ dặn dò rất nhiều chuyện.
Chủ yếu là dặn dò cô đừng làm việc quá sức, phải cân bằng giữa công việc và nghỉ ngơi, còn nói hai vợ chồng phải chung sống hòa thuận, đều là lần đầu kết hôn, phải nhượng bộ và đồng lòng với nhau.
Thỉnh thoảng lại nói vài vấn đề công việc tại tập đoàn với Hạ Nghiên Đình.
Mãi đến cuối bữa cơm này, Thi Họa mới đột ngột nhận ra mình đã thật sự kết hôn rồi, cũng sắp chuyển ra khỏi căn nhà mà cô đã sống từ thuở nhỏ, phải chào tạm biệt ông nội.
Nhưng lúc Hạ Nghiên Đình ra ngoài nghe điện thoại, đột nhiên ông cụ lại thấp giọng, nghiêm túc hỏi cô: “Tiểu Họa, con tự nguyện kết hôn cùng Lão Cửu phải không, nếu có chuyện gì khó xử, con phải nói thật với ông nội.”
Hốc mắt của Thi Họa ửng đỏ, trái tim đau xót, cô gật đầu liên tục: “Dạ, đương nhiên.”
Cổ họng của cô đắng ngắt, nghẹn ngào, nhưng cuối cùng cô cũng nói sự thật: “Ban đầu con cũng có ý nghĩ muốn trốn tránh chuyện bác Bạch ép buộc con kết hôn, nhưng con đã suy nghĩ kỹ về việc kết hôn với Hạ Nghiên Đình. Con sẽ chu toàn cuộc hôn nhân này, ông nội cứ yên tâm.”
Sắc mặt của ông cụ vẫn lo lắng, nhưng cuối cùng cũng chỉ gật đầu một cái.
Hai ông cháu đang tâm sự, anh cũng nói chuyện điện thoại xong, sau khi cúp máy, anh nhàn nhã bước vào.
Đến gần bàn ăn, anh dừng bước, nhìn về phía hai ông cháu, cuối cùng lại nhìn thấy hốc mắt ửng đỏ của Thi Họa.
Anh nhẹ nhàng ngồi xuống, sau mấy giây im lặng, đột nhiên anh trầm giọng, nghiêm túc nói: “Bác, Thi Họa là người vợ mà con lựa chọn, nhất định con sẽ đối xử với cô ấy thật tốt, bác cứ yên tâm.”
Phòng ăn rộng lớn chìm vào im lặng.
Chỉ có quản gia Vinh và người giúp việc im lặng đứng một góc.
Nghe thấy lời này, mọi người đều nín thở.
Anh quá rực rỡ, kiêu ngạo như đứa con của thần linh, lại đột ngột rơi xuống trần gian, cũng giống hệt như người phàm, đối diện với người đã nuôi dưỡng vợ mình, anh chân thành hứa hẹn.
–
Bữa cơm trưa đã qua được hai tiếng đồng hồ, Thi Họa vẫn còn ngơ ngác, hoảng sợ.
Sau khi tiễn Hạ Nghiên Đình, cô về phòng để ngủ trưa.
Trong lúc ngủ lại nằm mơ liên tục.
Trong giấc mơ nào, Hạ Nghiên Đình cũng ngồi bên bàn ăn, dáng vẻ lo lắng…
Anh quá tốt bụng, thấy ông nội không yên lòng, anh đã chân thành hứa hẹn để trấn an ông.
Đương nhiên, cô cảm thấy xúc động.
Cũng muốn làm tất cả mọi thứ để anh không phải thua thiệt trong cuộc hôn nhân này.
Sau khi thức dậy từ giấc ngủ trưa, cô bắt đầu thực hiện công việc mà Hạ Nghiên Đình đã giao cho cô —— chọn nội thất.
Ý định của cô là cố hết sức để không làm phiền người khác, bất kể là anh hay là nhân viên của anh.
Nhưng nghĩ lại, một người vợ mới kết hôn như cô mà không toàn tâm toàn ý lựa chọn nội thất cho phòng tân hôn thì quá cẩu thả, người khác dễ dàng nhìn ra cuộc hôn nhân này chỉ là hình thức.
Vậy là cô rất chủ động và nhiệt tình, buổi chiều, cô nói chuyện với vị thư ký mà Hạ Nghiên Đình đã sắp xếp cho cô, hẹn sáng mai đi đến cửa hàng nội thất chế tác riêng để lựa chọn.
Nhưng trò chuyện một lát, tự dưng cô hoàn hồn.
Phát hiện ra một vấn đề rất quan trọng.
Vì là nhà mới, cô không thể dây dưa được, mà chưa kể cuối tuần sau là dọn sang, cô càng phải nhanh tay hơn.
Nhưng dù cho đã có số điện thoại cá nhân của anh, cô cũng không thể hỏi câu này được.
Do dự thật lâu, cô đành phải đỏ mặt soạn tin nhắn WeChat để hỏi ý kiến của anh.
[Chú Chín, ừm, xin lỗi… Có một việc phải hỏi ý anh…]
[Sau khi dọn vào nhà mới, chúng ta có cần ngủ cùng phòng không?]
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Giọng nói của anh nhã nhặn mà u ám, lại còn hơi chế nhạo.
Thi Họa không phải là kiểu người biết đùa, bình thường cô rất thận trọng, lâu dần lại thành thói quen, bạn bè đều biết tính tình của cô, rất ít khi trêu chọc cô.
Huống hồ chi, người này là Hạ Nghiên Đình…
Làn da trắng sứ sau tai cô hơi ửng đỏ, giọng nói trong trẻo và mềm mại của cô lại trở nên yếu ớt như tiếng muỗi vo ve: “Em vội vàng thức dậy, phòng ngủ hơi bừa bộn…”
Cô nhỏ giọng nói xong, cả hành lang bên ngoài chìm vào im lặng, một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, mang theo tiếng ve kêu râm ran từ phía xa xa.
Thật lâu sau, anh cũng không trả lời, cô không kềm lòng được, đành ngước mắt nhìn anh.
Anh đi công tác mấy ngày ngắn ngủi, Kinh Bắc không có mưa, mùa hè lặng lẽ ghé qua, mặt trời ban trưa oi bức hơn nhiều.
Vầng sáng màu đỏ len lỏi qua hàng rào, rải lên người anh, nhuộm một ít gợi cảm lên con người cao quý và lạnh lẽo của anh.
Giọng nói trầm thấp của anh hơi lười biếng, dường như không để ý đến tâm tư nho nhỏ của cô bé trước mặt: “Không sao, anh vừa tán gẫu với ông cụ xong, nói về những vấn đề sau khi kết hôn, bây giờ đứng đây nói chuyện cũng bất tiện.”
Thi Họa đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn anh chằm chằm, ngơ ngác hết ba, bốn giây.
Vấn đề sau khi kết hôn…
Hình như là chuyện gì đó rất quan trọng, trong hành lang có người giúp việc tới lui, đứng trước cửa phòng nói chuyện thì đúng là không tiện lắm.
Mà chưa kể, cô thật sự muốn biết vừa rồi ông nội đã nói gì với anh.
Hạ quyết tâm, ngón tay nhỏ nhắn, trắng trẻo của cô chạm vào cửa, mở ra, cô nhẹ nhàng nói: “Vậy anh vào ngồi đi, để em thu dọn một lát.”
Hạ Nghiên Đình nghe theo lời cô, chậm rãi theo cô vào phòng.
Anh cao lớn, khỏe mạnh, bình thường ra ngoài thì không thấy rõ, đến khi anh vào phòng cô, cô mới nhận ra.
Thi Họa đã ở trong căn phòng này từ khi mới đến Kinh Bắc vào năm mười tuổi, sau đó cô lớn lên, nhu cầu sinh hoạt và học tập tăng cao, vậy là ông nội Hạ quyết định thông với căn phòng bên cạnh, cải tạo hai căn phòng cùng lúc, bây giờ phòng có diện tích gần năm mươi mét vuông.
Rõ ràng là không nhỏ, nhưng vì anh vào, căn phòng của cô lại trở nên chật chội.
Mà càng khó xử hơn nữa chính là… Bởi vì ít khi đón khách vào phòng, cô chỉ đặt một chiếc ghế sofa màu hồng bằng nhung trong khu vực tiếp khách, không chỉ là ghế đơn, mà còn có hình đám mây.
“Mời anh ngồi, em đi rót trà cho anh.”
Cô không còn sự lựa chọn nào khác, đành phải mời anh vào ngồi, sau đó vội vàng đi rót nước cho anh.
Cô bưng ly trà hoa nhài nóng hổi đến, đặt lên bàn, vô tình nhìn vào mắt anh, tự dưng nhịp tim lại tăng nhanh.
Bình thường Hạ Nghiên Đình bận rộn công việc, có lẽ chưa từng vào một căn phòng ngủ trẻ con như phòng cô, mặc dù anh không nhìn quanh, nhưng thỉnh thoảng cũng liếc qua một cái.
Lát sau, anh nhàn nhạt nói: “Phòng của em cũng độc đáo quá nhỉ?”
Da mặt của Thi Họa nóng bừng lên, màu chủ đạo của căn phòng là màu hồng, trắng và xám, có rất nhiều thứ màu hồng, giường, tủ, sofa… Đa số nội thất mềm đều có màu hồng.
Dù sao đó cũng là gu thẩm mỹ của rất nhiều năm về trước, lúc đó cô còn học cấp ba, thật sự còn là một cô bé, phòng ngủ thế này cũng là chuyện bình thường, nhưng hôm nay nó đón một nhân vật cao quý như Hạ Nghiên Đình, trông không hề hợp cảnh chút nào.
Hạ Nghiên Đình ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế sofa bằng nhung màu hồng, đầu gối gần chạm vào bàn trà, có vẻ chật chội, không biết nên sắp xếp thế nào.
Không hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy bối rối, có lẽ là vì trai đơn gái chiếc tình cờ ở trong cùng một phòng ngủ, cô không dám nhìn vào mắt anh, chỉ biết rũ mắt, nhưng lại tình cờ nhìn vào yết hầu của anh.
Nơi này quá sắc bén, quá đầy đặn, để lộ sức hút nam tính khó tả.
Rõ ràng đối phương không làm gì.
Nhưng cô lại cảm thấy bầu không khí quá mập mờ.
Chỉ muốn tìm một nơi để trấn tĩnh bản thân.
“Vậy anh cứ ngồi một lát đi, em hơi buồn ngủ, phải đi rửa mặt trước đã, xin lỗi…”
Cô vội vàng rời đi, luống cuống bước đến giường ngủ, gấp gáp vươn tay lấy đồ đạc riêng tư đang được treo trên giá cạnh giường, sau đó cúi người nhét xuống dưới chăn, phủ chăn thật kín.
Cũng không quan tâm người đàn ông sau lưng có nhìn thấy hành động của mình hay không.
Cô phủ chăn, sau đó vội vàng đi vào phòng tắm, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đi được nửa đường, cô nghe thấy giọng nói lười biếng của người đàn ông sau lưng ——
“Anh vào thăm phòng làm việc của em thì có tiện không?”
Thi Họa dừng bước, lên tiếng trả lời: “Anh cứ tự nhiên.”
Cô vội vàng vào phòng tắm, đứng trước chiếc gương kiểu cổ, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào bản thân mình trong gương, lúc này mới phát hiện mình chưa đánh răng rửa mặt, vẫn còn mặc đồ ngủ và khoác áo choàng…
Tự dưng lại có khao khát lẻn ra khỏi căn biệt thự này.
Khách quý còn ngồi bên ngoài, cô không dám ngó lơ, vội vàng đánh răng, rửa mặt, còn bôi một chút kem dưỡng với tốc độ ánh sáng.
Trong phương diện công việc và học hành, Thi Họa đều rất nhanh nhẹn, chỉ có sửa soạn bản thân là lề mề.
Bình thường thức dậy, cô luôn dây dưa ít nhất bốn mươi phút mới ra ngoài.
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời, cô trang điểm nhanh như vậy.
Còn không kịp buộc tóc, chỉ chải hai cái.
Sợ Hạ Nghiên Đình đợi lâu, cô thay quần áo mất không đến một phút, chỉ tiện tay mặc chiếc váy cổ lá sen màu trắng.
Mặc cái gì cũng không quan trọng, chỉ cần đàng hoàng là được.
Lúc vội vàng bước ra, cô thấy anh đứng trước kệ sách của mình, hai chiếc kệ kiểu cổ bằng gỗ hồ đào sẫm màu được đặt sát bên nhau, mùi sách mực tỏa ra, khiến cho bóng lưng của anh càng nhã nhặn hơn.
Thi Họa trấn tĩnh bản thân, đột nhiên cảm thấy nơi duy nhất phù hợp với anh chính là căn phòng làm việc nho nhỏ này.
Nói là phòng làm việc, nhưng thật ra cũng chỉ có hai kệ sách và một chiếc bàn hình chữ nhật bằng gỗ nguyên khối cùng màu.
Một khi tấm rèm Shangri-La được kéo xuống, ánh sáng cũng giảm bớt, không còn chói mắt nữa, chớp mắt một cái đã trở thành thế giới nho nhỏ của cô, im ắng, tĩnh lặng, là nơi mà cô dừng chân lâu nhất khi còn là học sinh.
“Bộ sưu tập sách của em phong phú quá nhỉ.”
Giọng nói của anh hờ hững mà lại dịu dàng, lúc nghe thấy, trong lòng Thi Họa xấu hổ, cô vội vàng giải thích: “Chỉ là loại sách nào em cũng thích đọc, dần dà cũng tích góp được nhiều, không phải là sưu tập đâu…”
Lúc rời đảo Liên đến Kinh Bắc, cô nói tiếng phổ thông không tốt, thân thể gầy yếu, nhỏ nhoi, lại vào học trường quốc tế cao cấp nhất Kinh Bắc, cô chưa kịp thích nghi.
Cô không có nhiều bạn bè, mà thời đó, chức năng giải trí trên điện thoại thông minh chưa phong phú như bây giờ, dần dà, cô trở nên say mê đọc sách, ngoại trừ thời gian làm bài tập, gần như lúc nào cô cũng chìm đắm vào thế giới kỳ diệu trong những quyển sách.
Mãi đến khi lên đại học, vòng tròn xã giao của cô mới được mở rộng, nhưng thói quen đọc sách vẫn được duy trì đến bây giờ.
Ngoại trừ hai kệ sách này, phòng làm việc trên lầu cũng chứa rất nhiều sách cũ mà lâu rồi cô không đọc.
Anh vẫn nhìn hàng gáy sách gọn gàng, không biết anh đang hưởng thụ khung cảnh này, hay là đang tìm chủ đề để xoa dịu sự xấu hổ của cô.
Thi Họa động lòng, giọng nói của cô dịu dàng hơn, tựa như đang chìm đắm trong ký ức: “Kệ sách này là do ông nội tự tay làm ra, ban đầu chỉ có một cái, nhưng sau đó có thêm nhiều sách, kệ sách đầy ắp, ông mới làm cái thứ hai, ông nội Hạ đối xử với em rất tốt, nếu không có ông, có lẽ tình cảnh hiện tại của em đã rất khác.”
Nghĩ đến đây, cô lại nhớ về phản ứng ngạc nhiên vừa rồi của ông khi nghe nói cô và Hạ Nghiên Đình đã kết hôn, mặc dù ông không tức giận, nhưng càng không bị trách móc, cô càng cảm thấy xấu hổ.
“Chú Chín, vừa rồi anh nói chuyện với ông nội có ổn không?”
Giọng nói của cô quá thận trọng, ánh mắt vô cùng kính trọng và chờ mong, cứ nhìn anh chằm chằm.
Hạ Nghiên Đình chậm rãi dời mắt khỏi hàng gáy sách, quay sang nhìn cô.
Nhìn rồi mới phát hiện cô trông hoàn toàn khác so với lúc đi vào phòng tắm.
Cô đã thay sang một chiếc váy cổ lá sen màu trắng, vô cùng dịu dàng, tóc được vén sau tai, để lộ gương mặt trái xoan, làn da trắng trẻo ửng hồng dù cô trang điểm rất nhẹ, từng cử chỉ đều mang đến cảm giác trưởng thành, nhã nhặn, nhưng không thể che giấu sự ngây thơ, nhìn kỹ mới thấy cô là thiếu nữ mới lớn.
Ánh mắt của anh mập mờ, nhưng cô đang lo lắng cho ông nội, không để ý chút nào.
Anh nhàn nhã bước ra khỏi phòng làm việc, quay lại chiếc sofa màu hồng, ngồi xuống, giọng nói điềm đạm: “Nói chuyện rất hòa hợp, em không cần phải lo.”
Thi Họa đi theo sau lưng anh, nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng nửa tin nửa ngờ: “Thật không? Ông nói thế nào? Hoàn toàn chấp nhận cuộc hôn nhân của chúng ta sao?”
“Ừ.” Tay trái của anh thả lỏng, bàn tay phải nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay, rõ ràng anh đang ngồi trên chiếc sofa không hề phù hợp với khí chất của anh lúc nào, nhưng trông vẫn vô cùng nhã nhặn và đẹp mắt.
Thi Họa hơi sốt ruột, cô tiện tay kéo chiếc ghế đôn bằng da để ngồi, là chiếc ghế mà bình thường cô dùng để gác chân khi ngồi trên sofa đọc sách, không biết đặt tay ở đâu, cô đành phải chống cằm, đôi mắt lệ chi trong trẻo, long lanh lại vô cùng bất an nhìn anh.
“Ông nội có buồn không?”
Hạ Nghiên Đình do dự một lát, sau đó mới lên tiếng, giọng nói trầm thấp lại nghiêm túc, không hề qua loa: “Có lẽ là không buồn, nếu lo lắng như vậy, lát nữa xuống lầu ăn cơm, em có thể dỗ dành ông một chút, người ta càng lớn tuổi càng giống trẻ con, em càng dỗ dành, ông càng yên tâm.”
Thi Họa sốt ruột, cứ tiếp tục tra hỏi: “Vậy anh nói với ông nội thế nào, nói chúng ta kết hôn thương mại, hay là…”
“Anh nói chúng ta hợp nhau, lại cùng bị hối thúc kết hôn, cho nên mới kết hôn nhanh như vậy.”
“…” Thi Họa hít một hơi thật sâu, nhưng nín thở mấy giây, cô lại cảm thấy đó là câu trả lời thỏa đáng nhất.
Nếu như nói hai người họ hẹn hò bí mật một thời gian dài, lúc đó cô ở Kinh Bắc, còn anh ở nước ngoài, cô lại luôn ở bên cạnh Hạ Hành, ông nội sẽ cảm thấy khó tin.
Nhưng nếu nói hai người làm theo nhu cầu, chỉ là vợ chồng trên giấy tờ, ông nội sẽ lo lắng.
Cho nên câu trả lời của anh đã là tốt nhất.
“Cảm ơn anh.” Cô nhẹ nhàng cảm ơn, “Nhờ anh nói như vậy, ông nội mới không buồn.”
Hạ Nghiên Đình dựa vào lưng ghế, dáng vẻ lười biếng, bình tĩnh nói: “Đừng khách sáo, sự thật là vậy mà.”
Sự, sự thât?
Cô hơi kinh ngạc.
Cũng không khỏi âm thầm oán trách, nói là hợp nhau, cái này…
Không thể xem là sự thật được, đúng không?
Nhưng cô còn chưa nói thầm xong đã nghe anh đột ngột lên tiếng: “Còn có một chuyện quan trọng.”
“Chuyện gì?” Cô nghiêm túc ngước mắt, nhìn anh giống hệt như học sinh đang chăm chú nghe giảng.
“…” Đột nhiên Thi Họa không nói nên lời, cô cố mấp máy môi mấy lần, nhưng vì quá sợ hãi, lâu thật lâu cũng không nói được lời nào.
Một hồi sau, cô cũng nhỏ giọng lên tiếng: “Đó là thật sự là ý của ông nội sao?”
“Cũng là ý của anh.” Hạ Nghiên Đình nghiêm túc, gương mặt điềm tĩnh không có ý đùa giỡn, đôi mắt đen nhánh như hồ nước của anh cũng vô cùng chân thành, làm người ta không dám nghi ngờ ý định của anh, “Bây giờ ông cụ biết chuyện rồi, cũng không thể giấu dì Lan mãi được, em mau dọn đến sống với anh đi, để bà ấy khỏi đưa người đến nhà anh nữa. Hôm nay một bữa cơm, ngày mai một bữa trà chiều, anh thật sự không chịu nổi.”
Anh vừa dứt lời, cô cũng nghẹn họng.
Hóa ra anh bị chuyện mai mối làm phiền đến mức này.
Mặc dù cũng do dự một lát, không muốn dọn ra khỏi nhà cũ, cũng không muốn rời xa ông nội sớm như vậy.
Nhưng đúng là hai người họ kết hôn rồi, sống riêng lâu như vậy cũng không nên, thế này thì người ta lại nghĩ hôn nhân không bền, trông có khác nào vợ chồng giả đâu, còn thua cả kết hôn thương mại.
Huống hồ chi, giúp anh đối phó với dì Lan cũng là một trong những trách nhiệm của cô.
Suy nghĩ kỹ một chút, có lẽ cô cũng đoán ra được ý tứ của ông nội.
Bây giờ cô đã kết hôn, chắc chắn ông nội hy vọng cô có thể tự chu toàn mọi việc, trưởng thành và dọn ra ngoài sống cũng chỉ là vấn đề thời gian, ông nội luôn mong cháu mình có thể yên bề gia thất càng sớm càng tốt.
Mà chưa kể nếu cô tiếp tục sống ở nhà cũ, khó tránh khỏi việc Bạch Tư Nhàn, Hạ Hành và những người gần gũi nhất với ông nội cứ dây dưa mãi. Chỉ khi nào cô dọn ra sống cùng Hạ Nghiên Đình, những người này mới không quấy rầy cô được nữa.
“Vậy… Bây giờ anh sống ở đâu?”
Thi Họa đặt tay lên đầu gối, vô thức ngồi thẳng lưng, mãi đến lúc đó cô mới phát hiện mình còn không biết cụ thể ông xã mới sống ở nơi nào.
…
Tầm hai mươi phút sau, Thi Họa và Hạ Nghiên Đình nắm tay xuống phòng ăn.
Ông cụ đã ngồi ngay ngắn trên ghế chính của phòng ăn, sắc mặt đã tốt hơn trước đó một chút, nhìn thấy họ, ông gật đầu, nói: “Đến đây, ngồi đi.”
Thi Họa vẫn cảm thấy hơi bất an, suy nghĩ cứ quẩn quanh chuyện sống chung mà họ vừa bàn bạc trong phòng ngủ.
Cô mới biết được, Hạ Nghiên Đình vừa về nước chưa được bao lâu, hiện tại đang sống trong căn hộ trên tầng cao nhất của tập đoàn Hạ Tỳ, mấy căn nhà do anh đứng tên đều trống không, vừa rồi anh đã bảo cô chọn một nơi.
Cô không có đòi hỏi gì về nơi ở, chỉ muốn sống gần nhà cũ để có thể về thăm ông nội thường xuyên, vậy là cô chọn nơi gần nhất.
Nhạn Tây Ngự Phủ là một căn biệt thự kiểu Trung Hoa cách tân, mới được xây nên cách đây mấy năm, trước đó đã được bày trí đầy đủ, bây giờ chỉ còn nội thất mềm và đồ trang trí là chưa được sắp xếp.
Hạ Nghiên Đình định tìm người thu xếp, còn bảo cô dành thời gian đi chọn nội thất mà cô thích, tầm cuối tuần sau là có thể dọn vào ở.
Lúc hoàn hồn, cô mới nhận ra anh đã lẳng lặng kéo ghế cho cô, để cô ngồi bên tay phải của ông nội, còn anh ngồi bên cạnh cô.
Gương mặt già nua của ông nội nở nụ cười hài lòng, Thi Họa nhạy bén cảm nhận được niềm vui của ông nội, mà Hạ Nghiên Đình còn nhập vai vô cùng chuyên nghiệp.
Cô cũng không chịu thua, không biết là vô tình hay cố ý, cô lại bộc lộ sự ngại ngùng của thiếu nữ mới kết hôn trước mặt ông nội.
Một bữa ăn tân hôn, vợ chồng đằm thắm.
Trong bữa trưa này, ông cụ dặn dò rất nhiều chuyện.
Chủ yếu là dặn dò cô đừng làm việc quá sức, phải cân bằng giữa công việc và nghỉ ngơi, còn nói hai vợ chồng phải chung sống hòa thuận, đều là lần đầu kết hôn, phải nhượng bộ và đồng lòng với nhau.
Thỉnh thoảng lại nói vài vấn đề công việc tại tập đoàn với Hạ Nghiên Đình.
Mãi đến cuối bữa cơm này, Thi Họa mới đột ngột nhận ra mình đã thật sự kết hôn rồi, cũng sắp chuyển ra khỏi căn nhà mà cô đã sống từ thuở nhỏ, phải chào tạm biệt ông nội.
Nhưng lúc Hạ Nghiên Đình ra ngoài nghe điện thoại, đột nhiên ông cụ lại thấp giọng, nghiêm túc hỏi cô: “Tiểu Họa, con tự nguyện kết hôn cùng Lão Cửu phải không, nếu có chuyện gì khó xử, con phải nói thật với ông nội.”
Hốc mắt của Thi Họa ửng đỏ, trái tim đau xót, cô gật đầu liên tục: “Dạ, đương nhiên.”
Cổ họng của cô đắng ngắt, nghẹn ngào, nhưng cuối cùng cô cũng nói sự thật: “Ban đầu con cũng có ý nghĩ muốn trốn tránh chuyện bác Bạch ép buộc con kết hôn, nhưng con đã suy nghĩ kỹ về việc kết hôn với Hạ Nghiên Đình. Con sẽ chu toàn cuộc hôn nhân này, ông nội cứ yên tâm.”
Sắc mặt của ông cụ vẫn lo lắng, nhưng cuối cùng cũng chỉ gật đầu một cái.
Hai ông cháu đang tâm sự, anh cũng nói chuyện điện thoại xong, sau khi cúp máy, anh nhàn nhã bước vào.
Đến gần bàn ăn, anh dừng bước, nhìn về phía hai ông cháu, cuối cùng lại nhìn thấy hốc mắt ửng đỏ của Thi Họa.
Anh nhẹ nhàng ngồi xuống, sau mấy giây im lặng, đột nhiên anh trầm giọng, nghiêm túc nói: “Bác, Thi Họa là người vợ mà con lựa chọn, nhất định con sẽ đối xử với cô ấy thật tốt, bác cứ yên tâm.”
Phòng ăn rộng lớn chìm vào im lặng.
Chỉ có quản gia Vinh và người giúp việc im lặng đứng một góc.
Nghe thấy lời này, mọi người đều nín thở.
Anh quá rực rỡ, kiêu ngạo như đứa con của thần linh, lại đột ngột rơi xuống trần gian, cũng giống hệt như người phàm, đối diện với người đã nuôi dưỡng vợ mình, anh chân thành hứa hẹn.
–
Bữa cơm trưa đã qua được hai tiếng đồng hồ, Thi Họa vẫn còn ngơ ngác, hoảng sợ.
Sau khi tiễn Hạ Nghiên Đình, cô về phòng để ngủ trưa.
Trong lúc ngủ lại nằm mơ liên tục.
Trong giấc mơ nào, Hạ Nghiên Đình cũng ngồi bên bàn ăn, dáng vẻ lo lắng…
Anh quá tốt bụng, thấy ông nội không yên lòng, anh đã chân thành hứa hẹn để trấn an ông.
Đương nhiên, cô cảm thấy xúc động.
Cũng muốn làm tất cả mọi thứ để anh không phải thua thiệt trong cuộc hôn nhân này.
Sau khi thức dậy từ giấc ngủ trưa, cô bắt đầu thực hiện công việc mà Hạ Nghiên Đình đã giao cho cô —— chọn nội thất.
Ý định của cô là cố hết sức để không làm phiền người khác, bất kể là anh hay là nhân viên của anh.
Nhưng nghĩ lại, một người vợ mới kết hôn như cô mà không toàn tâm toàn ý lựa chọn nội thất cho phòng tân hôn thì quá cẩu thả, người khác dễ dàng nhìn ra cuộc hôn nhân này chỉ là hình thức.
Vậy là cô rất chủ động và nhiệt tình, buổi chiều, cô nói chuyện với vị thư ký mà Hạ Nghiên Đình đã sắp xếp cho cô, hẹn sáng mai đi đến cửa hàng nội thất chế tác riêng để lựa chọn.
Nhưng trò chuyện một lát, tự dưng cô hoàn hồn.
Phát hiện ra một vấn đề rất quan trọng.
Vì là nhà mới, cô không thể dây dưa được, mà chưa kể cuối tuần sau là dọn sang, cô càng phải nhanh tay hơn.
Nhưng dù cho đã có số điện thoại cá nhân của anh, cô cũng không thể hỏi câu này được.
Do dự thật lâu, cô đành phải đỏ mặt soạn tin nhắn WeChat để hỏi ý kiến của anh.
[Chú Chín, ừm, xin lỗi… Có một việc phải hỏi ý anh…]
[Sau khi dọn vào nhà mới, chúng ta có cần ngủ cùng phòng không?]
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Story
Chương 22
10.0/10 từ 30 lượt.