Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp

Chương 21

161@-

Phòng khách rộng lớn như vậy, giọng nói của anh lạnh lẽo lại xa xăm.


Đột ngột truyền đến, câu từ lại ngắn ngủi.


Làm người ta cảm thấy hoang mang, nghe không chân thật.


Nhưng giọng nói mạnh mẽ như vậy, ai ở đó cũng có thể nghe rõ.


Thi Họa ngơ ngác nhìn gương mặt của Hạ Nghiên Đình tiến đến gần, đầu óc rối bời, nghĩ chắc là mình đang ngủ say, còn chưa tỉnh giấc.


Mãi đến khi anh bước đến bên cô, sau đó dừng lại, giống như anh đặc biệt đến đây vì cô.


Gương mặt nhã nhặn lại lịch thiệp của anh không bộc lộ cảm xúc nào, vẫn kiêu ngạo, lạnh nhạt.


Nhưng Thi Họa lờ mờ nhìn thấy một chút hơi ấm trong đôi mắt đen thâm sâu của anh.


Không nói không rằng, bàn tay to lớn nắm lấy tay cô, Thi Họa sợ hãi như nai con, không biết tại sao anh lại đột ngột nắm tay cô, từng tế bào trong cơ thể cô đều bị chấn động, thậm chí cô còn có thể nghe rõ tiếng tim mình đập to như tiếng trống.


Thình thịch, thình thịch, thình thịch.


Mặc dù đang sợ hãi, nhưng dưới ánh mắt của nhiều người như vậy, cô không rút tay ra và chạy đi, mà lại buộc bản thân mình bình tĩnh lại, lẳng lặng hít một hơi thật sâu.


Sau khi cô bình tĩnh lại, dường như năm giác quan lại trở nên cực kỳ nhạy bén, cô cảm nhận được lòng bàn tay anh ấm áp và khô ráo, mang theo sức hút to lớn.


Bàn tay của anh không giống con người anh, không lạnh lẽo mà lại ấm áp, đó là điều mà cô chưa từng tưởng tượng đến.


Bạch Tư Nhàn đang nhìn anh chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước của Hạ Nghiên Đình liếc nhìn bà ấy, anh lại lười biếng lên tiếng, lần này còn có ý châm chọc: “Chị dâu vừa gọi tôi là gì?”


Tự dưng bị gọi đến, Bạch Tư Nhàn có cảm giác như bị sét đánh, bà ấy không thể ngồi yên, tư thế vô cùng kỳ lạ, một hồi lâu sau, bà ấy mới nặn ra được một câu: “Chị, chị không phải, chị không có… Không đúng, Lão Cửu, làm sao chị có thể gọi em là… Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm.”


Bạch Tư Nhàn hoảng hốt thật, trước mặt người ngoài, bà ấy luôn tỏ vẻ hiền lành, đức hạnh, gặp ai cũng có thể hòa hợp, càng không thể nào đắc tội với Hạ Nghiên Đình được.


Bà ấy đâu có điên.


Nếu không điên, người ta không bao giờ muốn đắc tội với Hạ Nghiên Đình.


Chỉ là bà ấy nhớ mang máng, đúng là vừa rồi đã thốt ra mấy chữ “gã đàn ông khốn kiếp”.


Chói tai, nực cười.


Nhưng bà ấy không hề nhắm vào chủ nhà mới.


Bà ấy chỉ muốn chất vấn, rốt cuộc thì con nhóc Thi Họa đang hẹn hò với người nào bên ngoài.


Trong lòng Bạch Tư Nhàn run rẩy, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, bà ấy giả vờ bình tĩnh, nghiêm túc hỏi: “Lão Cửu, hôm nay em có ý gì?”


Bà ấy nói lời này, rốt cuộc mọi người cũng quay về chủ đề chính.


Tất cả ánh mắt đều dồn về hai bàn tay đang nắm lấy nhau…


Ông cụ Hạ tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng cực kỳ sửng sốt.


Con trai Hạ Cảnh Minh và cháu nội Hạ Hành của ông thì khỏi phải nói.


Hạ Cảnh Minh vốn nhu nhược, không trải đời, lúc nào cũng sợ chủ nhà mới, nhưng dù sao người này cũng là em họ của ông ấy, ông ấy là anh, trước mặt người khác cũng không thể quá hèn nhát, nhưng thật ra trong chuyện công việc, ông ấy luôn cố né tránh người này. Cũng không phải là Hạ Nghiên Đình làm khó ông ấy, nhưng gặp phải vị Diêm Vương sống này, đương nhiên ông ấy cũng e sợ, rụt rè.


Giờ phút này, Hạ Hành không còn tâm trí nghĩ đến chuyện khác, anh ta nhìn chằm chằm hai bàn tay đang nắm lấy nhau của Hạ Nghiên Đình và Thi Họa.


Kinh hoàng, câm nín, không tin được.


Nhưng đầu óc lại bắt đầu nhớ đến hình ảnh trong buổi lễ đính hôn cách đây không lâu.



Khi đó, ông chủ gia đình cao quý, kiêu ngạo đột ngột lên tiếng, phân xử cho cô trước mắt mọi người.


Trước đó chưa từng nghe Hạ Nghiên Đình bảo vệ ai, bất kể là nam hay nữ.


Sắc mặt của Hạ Nghiên Đình bình tĩnh, nhưng những lời phát ra từ đôi môi mỏng đó lại làm mọi người chấn động: “Đúng như mọi người nhìn thấy, chuyện hôm qua là do tôi sắp xếp, tặng quà tốt nghiệp cho bà xã của tôi thì có gì không ổn à?”


“Bà xã?” Câu hỏi của Hạ Hành vang lên trong phòng khách trống trải, giọng nói của anh ta hơi run rẩy.


Hai vợ chồng Bạch Tư Nhàn trố mắt nhìn nhau, giống như vừa nghe một câu chuyện kinh dị.


Thi Họa cũng hoảng hốt nhìn lên gương mặt lạnh lùng của anh, tim lỡ một nhịp.


Có lẽ là vì tay trái bị anh nắm lấy, phản ứng của cô còn chậm chạp hơn Bạch Tư Nhàn và mọi người.


Hàng mi dài khẽ run rẩy, trong lòng càng thêm nghi ngờ, có phải mình đang mơ hay không.


Có phải là vì mới sáng sớm, đầu óc còn rối bời, trong lúc đang suy nghĩ lung tung thì chìm vào giấc mộng, cho nên cô mới trải qua một ảo giác chân thật thế này?


Hạ Nghiên Đình nói.


Tặng quà tốt nghiệp cho bà xã.


Không nhắc đến phản ứng của mọi người.


Ngay cả ông cụ Hạ ngồi chính giữa ghế sofa trong phòng khách đã gần tám mươi, tự nhận mình đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, giờ phút này lại để lộ biểu cảm “Có phải là sống lâu quá nên chuyện kỳ lạ gì cũng phải thấy không”.


Ông cụ bất an, nhưng giọng nói vô cùng bình tĩnh, ông khàn giọng nói từng từ từng chữ: “Lão Cửu, con nói gì thế, bác không hiểu.”


Thi Họa lẳng lặng nhìn góc mặt thâm sâu của anh dưới ánh đèn màu hổ phách, cảm thấy anh thật sự không phải là một người đàn ông bình thường, tình cảnh thế này, nói ra một tin động trời như vậy, nhưng gương mặt của anh không bộc lộ một chút xíu cảm xúc nào.


Anh làm gì cũng khiến người ta tâm phục khẩu phục, không cách nào can thiệp.


“Con và Thi Họa đã đăng ký kết hôn, là vợ chồng hợp pháp.”


Giọng nói rõ ràng và trầm thấp của anh lại phát ra, lần này, nó kéo cô trở về thực tại ——


Thi Họa hoàn hồn, để cho Hạ Nghiên Đình nắm tay, họ đi vòng qua bàn trà bằng gỗ, sau đó ngồi lên chiếc ghế sofa bằng da màu nâu bên tay phải của ông cụ.


Thi Họa có cảm giác đôi dép lê mềm mại dưới chân cô không giẫm trên thảm mà là trên những tầng mây thật dày, mỗi bước đi đều vô thực, mơ màng, mềm mại đến mức cô nghĩ mình không hề chạm đất.


Hạ Nghiên Đình dẫn cô đi, hai người họ giống hệt như một cặp vợ chồng son, theo phong tục xưa, vào ngày thứ ba sau khi kết hôn, hai vợ chồng sẽ đến nhà ba mẹ ruột của cô dâu để gặp người lớn.


Cứ như vậy, họ ngồi bên cạnh nhau trước mặt người lớn.


Ngón tay thon dài, trắng trẻo của anh nhẹ nhàng lấy ra tờ hôn thú màu đỏ thẫm từ trong túi áo vest, đưa đến trước mặt ông cụ Hạ.


Giọng nói trầm thấp của anh vẫn vô cùng đứng đắn, nhẹ nhàng, anh trịnh trọng nói: “Mấy ngày trước con đăng ký kết hôn ở khu Hải Điến, bác cứ xem qua đi ạ.”


Phòng khách rộng lớn chìm vào im lặng, ông cụ không tin vào tai mình, thậm chí còn nghĩ bản thân mình quá lớn tuổi, thính lực cũng không còn tốt lắm.


Nhưng khi mở tờ hôn thú ra, sắc mặt thâm trầm của ông đột ngột thay đổi.


Vừa rồi xem đoạn video trên hot search Weibo, ông cụ đã đeo kính lão, bây giờ ông lại vô thức nâng gọng kính đến gần để nhìn rõ hơn.


Sau đó, hàng mày đang nhíu chặt của ông cũng từ từ giãn ra, sắc mặt cũng dịu dàng hơn.


Một bức ảnh chụp trên nền đỏ, tên của hai người, ngày tháng năm sinh, ngày đăng ký kết hôn, tất cả đều là giấy trắng mực đen, rất rõ ràng, giấy tờ pháp lý không thể làm giả, đương nhiên còn thật hơn cả vàng thật.


Dù sao ngày xưa cũng tung hoành ngang dọc trên thương trường, tuy bây giờ tuổi đã cao, nhưng ông vẫn vững vàng hơn người bình thường.


Rõ ràng hôn thú là thật, ông cũng không còn nghi ngờ gì nữa.


Nhất là khi ánh mắt của ông lướt đến bức ảnh trước mặt, nền đỏ, quần áo trắng, phiền muộn trong lòng ông cũng dịu xuống.



Trước đây, ông chỉ nghĩ A Hành và Tiểu Họa là một cặp trời sinh.


Trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa.


Nhưng bây giờ mới có cảm giác hối hận, chỉ sợ lúc trước đã phạm phải sai lầm lớn…


Cô gái trong ảnh quá dịu dàng và điềm tĩnh, xinh đẹp như một đóa hoa sen, người đàn ông bên cạnh lại đứng đắn, yên tĩnh, nhẹ nhàng.


Mặc dù không thể lý giải cảm giác xứng đôi này, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái đã cảm thấy đây là duyên trời định, vợ chồng đằm thắm.


Nhưng dường như cái đẹp này không bị giới hạn bởi bề ngoài của hai người.


Dù sao bề ngoài cũng là một điều vô cùng nông cạn, trực giác mách bảo với ông, có lẽ hai người họ có thể tạo ra cảm giác này là vì đằng sau còn ẩn chứa bí mật gì đó.


Tuy ông cụ già rồi, nhưng dù sao cũng đã gặp không biết bao nhiêu người, chắc chắn sẽ nhìn thấy những chi tiết nhỏ nhặt mà người bình thường không dễ dàng phát hiện.


Đương nhiên con người luôn có tính toán riêng, nhìn cháu nội của mình thế nào cũng cảm thấy vừa mắt, huống hồ chi Hạ Hành đã sống trong những lời tán dương từ nhỏ, bề ngoài vô cùng đẹp mắt.


Nhưng để vượt qua người bình thường thì cần phải trúng số độc đắc về bộ gen.


Nói đến Lão Cửu, ba mẹ ruột của anh đều rất ưa nhìn, không một ai có thể phủ nhận gen di truyền.


Mấy trăm năm lịch sử của nhà họ Hạ, có lẽ chỉ có Lão Cửu và ba ruột của anh mới có thể được xem là đẹp như tạc tượng, bề ngoài bắt mắt khó quên.


Mà nhan sắc của Thi Họa cũng tương xứng.


“Khụ khụ.” Ông cụ trên sofa ho một cái, mặc dù không còn lo lắng nữa, sắc mặt của ông vẫn vô cùng nghiêm trọng, “Lão Cửu, đã có chuyện như vậy, sao con không nói sớm một chút? Chuyện hôn nhân cả đời, làm sao có thể tự ý quyết định được? Tiểu Họa, con còn tùy hứng hơn nữa, kết hôn là chuyện lớn, sao con cũng không nói lời nào?”


Bàn tay của Thi Họa vẫn được bao bọc trong lòng bàn tay khô ráo và ấm áp của Hạ Nghiên Đình, ngón tay của cô lạnh ngắt, không ngừng run rẩy, sợ ông nội buồn vì cô, trong lòng cô áy náy, có cảm giác như ngồi trên bàn chông.


Cô vừa mở miệng, đang định giải thích thật lòng, Hạ Nghiên Đình đã nhanh hơn một nhịp.


“Đúng là việc này không hay, bác muốn trách thì cứ trách con, vừa đăng ký kết hôn xong, con đã bay đến New York ngay trong đêm để đi công tác, mất thêm bốn, năm ngày.” Anh dừng lại, nhìn Thi Họa một cái, giống như đang trấn an cô, “Thi Họa cũng không cố ý giấu bác, cô ấy đã bàn bạc trước với con, muốn chờ con rảnh rỗi để cùng đi nói chuyện với bác.”


Gia đình ba người của Bạch Tư Nhàn bất lực nhìn chủ nhà mới nhận hết trách nhiệm về mình, công khai bảo vệ Thi Họa, cứ như sợ cô phải chịu một chút tủi thân nhỏ xíu.


Họ nghẹn họng, không biết phải làm gì.


Trong lòng ông cụ không oán trách nhiều, ông biết rõ Hạ Nghiên Đình đã quen nhận trách nhiệm, ông cũng muốn thuận nước đẩy thuyền: “Chỉ có bốn, năm ngày, không sao, nhưng việc này xảy ra đường đột như vậy, ông có chuyện muốn nói riêng với hai vợ chồng son.”


Thi Họa âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô không sợ ông nội nổi giận với mình, chỉ sợ ông nội bị kích động quá mà ngã bệnh.


Thấy ông nội không tức giận như mình nghĩ, đầu óc của cô từ từ bình tĩnh lại.


Mà chưa kể, trên người của Hạ Nghiên Đình có mùi gỗ nhàn nhạt, mát lạnh, dễ chịu, vốn là liều thuốc giúp cô tập trung và bình tĩnh.


Ba người còn lại không bình tĩnh như Thi Họa.


Bạch Tư Nhàn là người đầu tiên tái mặt, vì quá chấn động, giọng nói sắc bén của bà ấy lại khàn đi một chút: “Ba, chuyện này dễ dàng vậy sao? Tại sao vô duyên vô cớ, Lão Cửu lại kết hôn với Thi Họa? Nó là cháu dâu của cậu ấy mà! Thế này chẳng phải là làm rối loạn vai vế hay sao? Chuyện này mà truyền ra ngoài, có khi còn thành trò cười của thiên hạ.”


Trong đầu Hạ Cảnh Minh cũng suy nghĩ giống như vợ mình, nhưng một khi đối mặt với Hạ Nghiên Đình, ông ấy hơi e dè, mặc dù trong lòng cũng muốn giúp vợ, nhưng lâu thật lâu vẫn không nói được lời nào.


Ánh mắt sâu thẳm như đại dương của Hạ Nghiên Đình lẳng lặng nhìn về phía bà ấy, Bạch Tư Nhàn giật mình, run rẩy.


Anh còn chưa lên tiếng, Bạch Tư Nhàn đã sợ đến mức phải im bặt, hai chân khẽ run rẩy, không dám nói thêm lời nào.


Cuối cùng Thi Họa cũng hoàn hồn, cô ngồi thẳng dậy, bình tĩnh nói: “Bác, con và anh Nghiên Đình đều chưa cưới, lại cùng đến tuổi kết hôn, trai chưa vợ, gái chưa chồng, bọn con đi đăng ký kết hôn không phạm pháp, không vi phạm trật tự công cộng, cũng không trái luân thường đạo lý. Hay là cả luật pháp và đạo đức đều không có ý nghĩa gì với bác Bạch?”


Từng lời cô nói đều vô cùng mạnh mẽ, gương mặt trắng trẻo hoàn toàn bình tĩnh.


Mà bản thân cô cũng hơi bất ngờ, không biết đã lấy đâu ra dũng khí để thản nhiên nói một chuyện chấn động như chuyện đăng ký kết hôn cùng chú Chín trước mặt Bạch Tư Nhàn và mọi người.


Hạ Nghiên Đình bóng gió nhìn cô, cô lại không nhìn thấu hơi ấm trong mắt anh, không biết anh đang thỏa mãn trước câu trả lời của cô hay là đang soi mói, làm cô hơi chột dạ.



Phòng khách im thin thít, mọi người đều chìm vào tâm tư riêng của chính mình.


Thật lâu sau, Hạ Hành cũng lên tiếng, gương mặt anh ta trắng bệch, ngơ ngơ ngác ngác như người mất hồn.


“Họa Họa, có phải em giận anh nên mới… Em và chú Chín không nên có mối quan hệ này, là anh hại em rồi.”


Từ hôm diễn ra lễ đính hôn đến nay, anh ta luôn chột dạ, bất an, cũng không phải chưa từng lo lắng Thi Họa sẽ qua lại với người khác.


Nhưng bất kể có cố thế nào, anh ta cũng chưa từng cảm thấy tuyệt vọng như ngày hôm nay.


Ngực trái của anh ta vô cùng đau đớn, hốc mắt ửng đỏ, giọng nói chua xót, tựa như một kho báu mà anh ta hết mực trân trọng bị cướp đi mất, anh ta khó thở, đau đớn đến tận đáy lòng: “Họa Họa, em làm vậy là quá bồng bột, đương nhiên anh sai, em muốn trách anh thế nào cũng được, nhưng chuyện quan trọng cả đời, sao em lại vô trách nhiệm vậy chứ…”


Thi Họa nhíu mày, nghe giọng nói tiếc nuối của anh ta, cô cảm thấy thật không ra gì.


Thật ra, cô cũng ít nhiều đoán được, chưa chắc Hạ Hành yêu Từ Thanh Uyển hết lòng hết dạ, chắc chắn màn kịch tại buổi lễ đính hôn ngày đó còn có lý do khác.


Nhưng cô hoàn toàn không có hứng thú, chỉ cảm thấy Hạ Hành buồn cười.


Cô nhếch môi, không biết là vô tình hay cố ý, cô còn nhích đến gần Hạ Nghiên Đình, giọng nói rõ ràng: “Cháu trai, con nghĩ nhiều quá rồi, trước đây chúng ta chỉ có tình anh em, thím lại nhận được của hồi môn hào phóng như vậy từ con, làm sao có thể oán trách con được? Kết hôn cùng Hạ Nghiên Đình là quyết định sáng suốt nhất của thím trong mấy năm gần đây, cháu trai cũng không cần phải lo cho thím.”


Cả không gian yên tĩnh, mọi người đều có thể nghe thấy tiếng thở đau đớn của Hạ Hành.


Còn nghe Thi Họa lạnh lùng gọi anh ta là “cháu trai”.


Bầu không khí ngưng đọng vào giây phút đó.


Hai vợ chồng Hạ Cảnh Minh ngẩn người, khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, họ vẫn chưa thể chấp nhận được sự thay đổi vai vế động trời này.


Xung quanh im lặng thật lâu, người đàn ông ngồi bên cạnh Thi Họa nghiêm nghị, im lặng nãy giờ.


Đột nhiên anh cười khẽ.


Tiếng cười rất nhẹ, lại còn ngắn ngủi.


Giống như chế nhạo, lại giống như vui vẻ.


Thi Họa không chắc người xung quanh có nghe rõ không, chỉ biết bản thân mình bị tiếng cười hờ hững của anh trêu chọc, làn da trên vành tai vô thức nóng lên.


Người này… Sao lại trêu chọc cô vô cớ thế?


Thật lâu sau, người đàn ông ngồi chính giữa hắng giọng, nói: “Được rồi, giải tán đi, ba muốn nói chuyện với hai vợ chồng Lão Cửu.”


“Ba, ba!” Mặc dù Bạch Tư Nhàn sợ uy quyền của Hạ Nghiên Đình, nhưng trong lòng vẫn vô cùng bất bình, bà ấy tức giận, còn muốn cãi lại vài câu.


“Đủ rồi, im lặng hết đi, hôm nay ba chỉ muốn nghe hai vợ chồng Lão Cửu nói chuyện, ba đứa về đi, nhớ giữ mồm giữ miệng, ai dám tự tiện tiết lộ chuyện Lão Cửu kết hôn ra bên ngoài, ba sẽ xóa tên người đó khỏi danh sách thừa kế.”


Hạ Cảnh Minh: “…”


Ba người họ bực bội rời khỏi nhà cũ.


Thật ra ông cụ không cần đe dọa, họ cũng không dám để lộ một lời.


Dù sao mọi người ở đây đều có cổ phần trong tập đoàn Hạ Tỳ, nếu cuộc hôn nhân của người cầm quyền Hạ Nghiên Đình đột ngột bị lộ ra mà không chuẩn bị trước, cổ phiếu sẽ trượt giá không phanh.


Cổ phiếu của Hạ Tỳ mất giá nghĩa là tài sản của mỗi người đều bị giảm đi một chút, không ai muốn mạo hiểm tài sản của chính mình, cũng không thể gánh chịu rủi ro.



Ba vị khách không mời vừa rời đi, bầu không khí trong phòng khách cũng sạch sẽ hơn một chút.


Ông nội Hạ cầm cây gậy gỗ trong tay, gương mặt già nua nở nụ cười, ông giả vờ trách móc: “Ông nội mới phát hiện ra, hóa ra ngày đó Tiểu Họa ăn mặc xinh đẹp như vậy là để đến Cục Dân chính đăng ký kết hôn.”


Hàng mi của Thi Họa khẽ run rẩy, lúc nhìn ông cụ, trong lòng cô càng áy náy hơn, hốc mắt cô ửng đỏ, giọng nói nhẹ nhàng: “Ông nội, đều là lỗi của con, lẽ ra con nên nói ngay với ông…”



Kể từ khi được ông nội đón từ đảo Liên đến Kinh Bắc, cô giống hệt như một ngọn cỏ yếu ớt, nương tựa vào gốc cây ông nội to lớn, hấp thụ chất dinh dưỡng từ gốc cây khổng lồ, lớn lên dưới sự che chở.


Bây giờ, gốc cây to lớn che trời năm xưa đã bước vào tuổi xế chiều, lẽ ra cô phải báo hiếu, vậy mà còn tự tiện quyết định chuyện hôn nhân cả đời.


Nếu như được lựa chọn, cô thật sự không muốn giấu ông nội.


“Thôi.” Ông cụ thở dài, “Con đã quyết định vậy rồi, ông nội tôn trọng sự lựa chọn của con.”


“Ông nội…” Thi Họa hơi nghẹn ngào, vẫn cảm thấy mình có rất nhiều chuyện phải nói.


Nhưng ông cụ cắt lời cô, mỉm cười hiền lành: “Tiểu Họa, con thiếu ngủ, hay là về phòng ngủ bù trước, ông nội có vài chuyện cần nói với Lão Cửu.”


Thi Họa hơi bất ngờ, cô vô thức nhìn Hạ Nghiên Đình.


Chỉ thấy anh ngồi bắt chéo chân, dáng vẻ lười biếng, ánh mắt hờ hững bình tĩnh liếc nhìn cô: “Đi nghỉ ngơi đi.”


Thấy anh bình thản như vậy, cô mới quyết định đứng lên, nhẹ nhàng nói: “Ông nội, vậy con về phòng trước.”


“Ừ.” Ông cụ mỉm cười vui vẻ, “Đi ngủ một chút đi, lát nữa xuống ăn trưa.”


Thi Họa đi vào thang máy, sau đó lên phòng ngủ.


Cô thật sự không thể đoán được ông nội sẽ nói gì với Hạ Nghiên Đình, trong lòng cảm thấy bất an.


Cô không buồn ngủ chút nào, vậy là cô kéo rèm, mở cửa sổ, hít một hơi không khí trong lành, nhìn về phía xa xa.


Bất kể như thế nào, hôm nay Hạ Nghiên Đình đã đưa giấy hôn thú ra trước mặt ông nội, thẳng thắn thừa nhận cuộc hôn nhân của hai người họ.


Cô cũng cảm thấy vui.


Ít nhất ông nội cũng biết cô đã tìm thấy đường ra cho chính mình.


Không cần phải lo lắng cho cô nữa.


Thi Họa hoang mang, cô ngẩn người bên cửa sổ một hồi mới chậm rãi đứng lên, đi vào phòng tắm.


Có lẽ chuyện vừa xảy ra dưới lầu quá động trời, đầu óc của cô rối bời, cô không nhớ mình cần phải rửa mặt, trang điểm.


Mà lại cầm lấy mấy cành hoa tulip đêm qua đã c*m v** chậu nước cho chúng tươi lâu.


Cẩn thận lấy ra một cành, qua một đêm, cành hoa đã hấp thụ đủ nước.


Cô chọn một chiếc bình hoa pha lê trong suốt từ trong tủ, lấy nửa bình nước, cắt góc xéo bốn mươi lăm độ, chậm rãi dọn dẹp đống cành và lá dư thừa, cuối cùng cắm từng cành hoa thẳng đứng trong bình.


Trước đây có thời gian rảnh rỗi, cô cũng thích làm vườn, chỉ là dạo này công việc bận rộn, lâu rồi không làm, cho nên tay nghề mới kém đi.


Cuối cùng cũng cắm hoa xong, vừa định cầm bình hoa đi ra ngoài, cô lại nghe thấy tiếng gõ cửa.


Cô vội vàng đặt bình hoa lên chiếc bàn nhỏ, lau tay lên vạt áo, thoải mái mở cửa.


Cô tưởng là dì Liên, không ngờ lại nhìn thấy gương mặt đẹp mắt của Hạ Nghiên Đình bên cửa.


“…Nói chuyện xong rồi sao?”


Nhịp tim của Thi Họa tăng tốc, cô không biết tại sao mình lại luống cuống.


Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ… Hạ Nghiên Đình chưa từng đi đến phòng cô, trong trí nhớ của cô, anh chưa từng bước vào.


Mà chưa kể, vừa rồi cô tập trung cắm hoa, còn chưa thu dọn chăn gối.


Suy nghĩ kinh hoàng này làm cô muốn đóng cửa ngay, chặn anh bên ngoài.


Nhưng dù sao trong lòng cô vẫn kính trọng, cô chỉ đứng bên cửa, hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Đến giờ cơm rồi sao? Đợi một chút, em sẽ xuống ngay thôi.”


Bàn tay mạnh mẽ của anh lẳng lặng chặn cửa, gương mặt vẫn hờ hững, nhưng khóe môi lại khe khẽ cong lên: “Sao nào, không được nhìn phòng ngủ của bà xã à, sao không mời anh vào ngồi một chút?”


Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Story Chương 21
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...