Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp

Chương 17

286@-

Bàn chân của Thi Họa chạm đất, nghe thấy lời này, cả người cô cứng đờ.


Cô đột ngột quay đầu lại, đối mặt với chiếc xe còn chưa đóng cửa, đôi môi khẽ mấp máy, cô do dự ba, bốn giây, cuối cùng vẫn không biết nên đổi thế nào.


Cô là bên B khiêm tốn, chuyện gì không biết thì lại hỏi.


“Ý của chú là… Đổi thành cái gì?”


Hạ Nghiên Đình lười biếng dựa lưng vào ghế, bình tĩnh nhướng mày, mặc dù sắc mặt điềm đạm, nhưng có vẻ đã mất hết hứng thú.


“Em tự nghĩ đi.”


Hình như là… anh không kiên nhẫn lắm.


Còn đột ngột chuyển sang gọi cô là bà Hạ, có lẽ là khéo léo nhắc nhở cô chú ý rằng thân phận và vị trí của mình đã thay đổi.


Đúng rồi, mối quan hệ hợp tác nghiêm túc như vậy, anh phải đặt áp lực lên cô mới được.


Thi Họa bối rối gật đầu: “Dạ, vậy con về suy nghĩ thật kỹ, nhất định lần sau sẽ đổi.”


Là do cô sơ suất, thật sự không suy nghĩ thấu đáo.


Từ giờ nên gọi anh thế nào đây?


Vai vế thay đổi, hai người từ hai thế hệ khác nhau lại trở thành ngang hàng, gọi chú Chín thì đúng là không còn phù hợp nữa.


Nhưng dù sao hai người cũng không phải vợ chồng thật, cô thật sự không thể xưng hô thân mật như bạn đời được, chỉ sợ Hạ Nghiên Đình sẽ cảm thấy không tự nhiên.


Nhưng nếu gọi thẳng tên anh, cô lại cảm thấy quá tùy tiện, còn hơi vô lễ, bất kể anh có ngại hay không, cô vẫn cảm thấy có lỗi.


Hay là… Học theo thư ký và tài xế của anh, gọi anh là Hạ tổng?


Nhưng hình như cô đã từng gọi anh như vậy khi mời anh phỏng vấn, trong ấn tượng của cô, phản ứng lúc đó của anh là không hài lòng lắm.


Càng nghĩ càng thấy khó.


Hôm qua còn khoe khoang khoác lác về năng lực của mình.


Hôm nay, ngay cả cách xưng hô cũng làm khó cô.


Đúng là chỉ biết tỏ vẻ.


Thi Họa vừa đi đến cổng nhà, vừa vắt óc suy nghĩ.


Mà cô không biết, chỉ mười giây sau khi cửa tự động đóng lại.


Người đàn ông trên ghế sau của chiếc Rolls-Royce đã lấy sổ đăng ký kết hôn màu đỏ ra, nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp hai người họ.


Ghế sau im lặng lạ thường.


Tài xế Địch Tùng dần dần ý thức được mọi chuyện, dựa trên nguyên tắc đảm bảo an toàn cho ông chủ, anh ta len lén liếc nhìn kính chiếu hậu.


Chỉ thấy ông chủ nhà mình cúi đầu thật lâu, không nhúc nhích chút nào, dáng vẻ tập trung như đang thưởng thức một tuyệt tác nghệ thuật.


Chỉ là Địch Tùng không có can đảm tìm hiểu xem ông chủ nhà mình đang nhìn cái gì, mà lại dời mắt đúng lúc, nhìn thẳng phía trước, lái xe đi.


Thật ra lúc biết phải lái xe đến Cục Dân chính, Địch Tùng đã lờ mờ biết được sáng nay Hạ tổng và cô Thi định làm gì.


Dù sao anh ta cũng đã lái xe cho Hạ tổng mười năm, năm nay anh ta ba mươi lăm, đã lấy vợ, sinh con.


Đâu phải anh ta chưa từng đến Cục Dân chính.


Ngoài phương diện đó… Có lẽ không còn nghiệp vụ khác.


Sau đó hai người họ trò chuyện trong xe, bởi vì vách cách âm không được nâng lên, hình như hai người họ cũng không đề phòng anh ta.


Dù cho anh ta không có ý định nghe lén chuyện riêng của ông chủ, nhưng cũng không thể không nghe thấy mấy từ “đăng ký kết hôn”, “giữ bí mật”, “vợ”, “bà Hạ”.


Anh ta nghĩ chuyện này thật chấn động.


Mặc dù anh ta là người duy nhất chứng kiến cô Thi và Hạ tổng ngồi bên nhau trong xe, cũng có thể cảm nhận được cô Thi rất tế nhị.


Nhưng dù có thế nào, chuyện hai người họ đăng ký kết hôn cũng là một bí mật động trời có thể lật tung toàn bộ giới thượng lưu ở Kinh Bắc.


Địch Tùng không khỏi căng thẳng, tự hỏi có khi nào mình bị đuổi việc vì đã biết được bí mật này hay không.



Chín giờ sáng, ông cụ Hạ xách một chiếc bình nước bằng đồng, khom lưng tưới hoa trong vườn.


Đã là tháng sáu, Kinh Bắc vào cuối xuân đầu hè, đám hoa sen và thược dược mà ông đã tự tay vun trồng sau khi về hưu nở rộ rực rỡ, hồng trắng giao thoa, màu sắc độc đáo.


Loáng thoáng nhìn thấy Thi Họa mặc váy trắng vào nhà.


Ông cụ sửng sốt một hồi, giọng nói già nua lại vang lên: “Cháu cưng, sao đến giờ này mới về nhà, đêm qua không ngủ à?”


Thi Họa còn đang thất thần, nghe giọng nói này, cô ngẩng đầu, thấy ông nội Hạ đang tưới hoa, cô vội vàng bước thật nhanh đến chỗ ông, nhanh nhẹn giải thích: “Dạ, đêm qua lên sóng xong, một đồng nghiệp tổ chức sinh nhật, hiếm hoi lắm bọn con mới có thời gian liên hoan vui vẻ, bọn con ở lại căn biệt thự đã tổ chức tiệc, ông nội, đêm qua ông ngủ có ngon không ạ?”


Thi Họa thấp thỏm, qua một đêm đã thành bà Hạ, cô vẫn chưa quen lắm.


Nhưng vừa nhìn thấy ông nội Hạ, cô cố tình tỏ vẻ nhẹ nhàng và vui vẻ.


Thời gian qua xảy ra nhiều chuyện khó chịu, mấy ngày liền ông nội ngủ không ngon, cô thật sự không muốn ông lại lo lắng vì cô nữa.


Ông cụ lớn tuổi, tầm nhìn không tốt lắm, lúc cô đến gần, ông mới nâng cặp kính lão lên, lúc này mới phát hiện hôm nay cô bé nhà mình ăn mặc xinh đẹp, váy trắng kiểu cổ điển, viền cổ đính ren, sắc mặt rất tốt, gương mặt nhỏ ửng hồng, không còn u sầu như mấy ngày trước đó.


Ông cũng vui vẻ cười nói: “Ông nội ngủ ngon, con đừng lo lắng. Người trẻ các con tan làm xong phải ra ngoài thư giãn mới tốt, xem ra Tiểu Họa nhà mình rất được yêu quý ở đơn vị, rất hòa hợp với đồng nghiệp trong chuyên mục nửa đêm nhỉ?”


Thi Họa mím môi cười: “Dạ, rất tốt.”


Bác Vinh quản gia thấy vậy cũng cười tủm tỉm: “Cô bé nhà mình tốt bụng, lại giỏi nghiệp vụ, hẳn là ở đơn vị rất được yêu quý.”


Bác Vinh là một người rất tỉ mỉ, ông ấy cũng cảm thấy hôm nay Thi Họa hơi khác, nhưng không rõ là khác cái gì.


Trong lòng ông ấy cũng hy vọng cô có thể vượt qua chuyện xảy ra với Hạ Hành càng sớm càng tốt.


Ông cụ rất trân trọng cô, chỉ khi nào tâm trạng của cô tốt, ông mới có thể nhẹ nhõm.


“Đói bụng không, bảo dì Liên của con nấu vài món ngon, ăn xong lại ngủ tiếp.” Ông cụ quan tâm.


“Con vừa ăn sáng ở bên ngoài về, không đói đâu ạ, con bầu bạn với ông nội một lát.”



Thi Họa thân thiết nắm lấy khuỷu tay của ông cụ: “Ông nội, hôm nay ông đã gọi bác sĩ Châu sang kiểm tra chưa?”


Bác Vinh gật đầu đáp lời: “Sáng sớm hôm nay, bác sĩ Châu đã đến, không có vấn đề gì, hai ngày qua, tinh thần của ông ấy rất tốt.”


“Dạ, vậy thì tốt rồi, ông nội, ông phải thật khỏe mạnh, ông đừng nghĩ đến chuyện không vui, mỗi ngày phải thật vui vẻ mới có thể sống lâu trăm tuổi.”


Bàn tay thô ráp của ông nội Hạ vỗ vỗ cánh tay của Thi Họa: “Ông nội từng tuổi này rồi, sóng to gió lớn gì cũng đã trải qua hết, ông đã bảo thằng nhóc thối đó đừng về đây làm phiền ông nữa, khuất mắt khôn coi!”


Thi Họa cúi đầu, không nói gì nữa.


Hai ông cháu ngồi xuống băng ghế đá trong khu vườn nhỏ trò chuyện một lát.


Cuối cùng, ông cụ cũng không thể không nói: “Cháu cưng, nếu con không thích thằng nhóc nhà họ Tưởng, chúng ta cũng không cần để ý đến nó, mẹ nó mang quà sang, ông cũng trả lại hết. Còn bác Bạch của con, ông sẽ nói chuyện với nó, con đừng lo lắng, ông nội chỉ muốn Tiểu Họa nhà mình tìm được một người phù hợp, chúng ta cứ tìm từ từ, được không?”


Khoang mũi của Thi Họa không khỏi chua xót.


Mấy ngày sau lễ đính hôn, cô và ông nội ngầm hiểu sẽ không nhắc đến chuyện này.


Cô biết ông nội cũng khó chịu như cô.


Bây giờ có thể nói ra, trong lòng cô cũng không còn bực bội.


Cô hít một hơi thật sâu, nói thẳng: “Ông nội, con biết ông thương con, nhưng ông đừng buồn cho con, chuyện đã qua rồi, con cũng không oán hận anh ấy, tình cảm không thể cưỡng cầu, phước họa khó lường, nhất định trên đời này có người tốt hơn đang chờ con.”


Ông cụ Hạ liên tục thở dài, mặc dù có vẻ đã chấp nhận kết cục của màn kịch này, ánh mắt của ông vẫn lộ rõ nỗi thất vọng đối với cháu trai.


Ông biết Thi Họa là một đứa trẻ hiếm có khó tìm, không chỉ có tri thức, hiểu lễ nghĩa, rộng lượng, đoan trang, mà quan trọng hơn là lương thiện, biết mang ơn. Nếu Hạ Hành kết hôn với cô, con đường tương lai sẽ rộng mở, mà bản thân ông cũng có thể đền đáp tình nghĩa xưa của người bạn cũ, giữ được Thi Họa ở nhà họ Hạ cả đời, cho dù ông có ra đi, cô cũng có thể nương tựa vào nhà họ Hạ suốt quãng đời còn lại.


Nhưng chuyện đã đến nước này, ông chỉ có thể bình thản đón nhận.


Con cháu tự tạo phước.


Ông khẽ thở dài: “Tiểu Họa, con lớn rồi, ông nội biết con có thể tự chăm sóc bản thân, nhưng thằng nhóc thối kia… Chậc, rốt cuộc là nó không có phúc, không xứng với con.”



Thi Họa về phòng, rửa mặt, nằm lên giường.


Vừa rồi cũng có một giây phút cô thật sự muốn nói cho ông nội biết, cô và Hạ Nghiên Đình đã đăng ký kết hôn.


Nhưng cô kiềm lại.


Sợ ông nội không chịu được.


Vì chuyện mà Hạ Hành gây ra ở lễ đính hôn mấy ngày trước, ông nội đã mệt mỏi lắm rồi.


Bác sĩ Châu liên tục dặn dò, người già không chịu được kích động.


Vì đã trải qua nhiều cuộc phẫu thuật và liệu pháp điều trị đích, các cơ quan bên trong của ông cụ đã suy yếu, phải sống thoải mái mới được.



Giấc ngủ này không yên bình lắm, liên tục nằm mơ, giấc mơ rối rắm, lúc tỉnh dậy cũng không nhớ là mơ cái gì, chỉ cảm thấy rất hoang mang, mí mắt nặng nề, thân thể không còn chút sức lực nào.


Nhưng sau khi rửa mặt, cô tỉnh táo lại, giống như có một sợi dây kéo căng đầu óc của cô ra, nghiêm túc nhắc nhở cô rằng thân phận của cô đã thay đổi.


Giống như bị một thế lực nào đó lôi kéo, sau khi rửa mặt xong, Thi Họa cũng không kiềm lòng được mà lại lấy quyển sổ màu đỏ trong túi ra nhìn.


Không chân thật chút nào…


Có một cảm giác vô cùng bất an ở sâu thẳm trong lòng.


Sau một hồi nhìn ngây ngốc, tự dưng cô nhếch môi tự giễu mình.


Thật không ra gì, từ nhỏ đến lớn nhận nhiều giấy khen như vậy, ngay cả thư mời nhập học cũng không xem kỹ thế này.


Cô đi lấy một ly Americano đá, sau khi uống mấy ngụm lại tỉnh táo hơn.


Ngồi vào bàn, mở máy tính, chuẩn bị làm việc.


Bây giờ Thi Họa phụ trách chương trình thời sự nửa đêm, công việc lại thiên về dẫn chương trình, không phải là phóng viên đưa tin, rất ít khi cần phải viết bài.


Nhưng cô vẫn giữ thói quen viết tin bài, trước khi đi làm mỗi ngày, cô thường chú ý đến các hãng truyền thông lớn, bao gồm tin tức mới nhất từ các đối thủ cạnh tranh, có lúc lại ghi chép.


Trong lúc đọc một trang báo tuần san, một dòng tiêu đề nổi bật đập vào mắt.


[Chấn động! Con trai thứ của ông trùm khách sạn tại Hương Sơn vừa đệ đơn ly hôn, vợ cũ Tiffany tức giận đòi mười tỷ! Thiếu gia họ Hứa tức giận chia tiền! Đau lòng!]


Hồi còn nhỏ, Thi Họa sống ở vịnh Hương Sơn, nghe đến nhà họ Hứa giàu có này, cô cũng thấy quen tai, bây giờ nhà họ Hứa nằm trong top mười các gia tộc giàu có nhất đảo Liên, hẳn là số tài sản của con trai cũng không hề nhỏ.


Cô bấm vào tiêu đề, xem qua một lượt, chủ yếu là nói hồi mới cưới, thiếu gia họ Hứa và vợ cũ Tiffany xinh đẹp rất đằm thắm, thậm chí còn không ký thỏa thuận trước hôn nhân, kết quả là cưới nhau được tám năm thì ly hôn, không chỉ tài sản bạc tỷ bị chia đôi, mà mỗi tháng còn phải trả khoản tiền chu cấp khổng lồ.


Chuyện này trở thành đề tài nói chuyện của mọi tầng lớp, dù sao chuyện con nhà giàu như thiếu gia họ Hứa yêu người ta nhiều đến mức không ký thỏa thuận trước hôn nhân cũng là chuyện hiếm thấy.


Ban đầu chỉ là một đề tài bình thường, nhưng Thi Họa cảm thấy rất căng thẳng, cô bất an một hồi lâu, cuối cùng cũng không chịu nổi, đành phải tìm tài khoản WeChat của anh trên máy tính, cẩn thận gõ tin nhắn:


[Chú Chín, chúng ta đột ngột đăng ký kết hôn như vậy, có phải là đã quên ký thỏa thuận trước hôn nhân hay không? Để tránh tranh chấp sau này, chúng ta mau làm thỏa thuận đi thôi, anh xem anh cần em phối hợp thế nào, lúc nào cũng được.]


Thi Họa hơi sốt ruột, gõ chữ rất nhanh, còn quên đổi cả cách xưng hô.


Đến lúc nhận ra thì đã gửi đi, không thể thu hồi được.


Thông tin kia cảnh tỉnh cô, nghĩ đến số tài sản khổng lồ của Hạ Nghiên Đình, cô sợ anh hiểu lầm cô.


Mặc dù khi đề nghị Hạ Nghiên Đình kết hôn cùng mình, tâm tư của Thi Họa cũng không hoàn toàn đơn thuần, không phải là không có ý đồ riêng, nhưng chắc chắn không phải là để chiếm lấy tài sản của anh.


Trẻ con ăn nhờ ở đậu càng không dám đụng vào những thứ không phải của mình.


Mặc dù đang sống ở nhà cũ, nhưng chi phí sinh hoạt hàng ngày đều là do cô cố gắng tiết kiệm, nhất là sau khi lên đại học, mỗi khi có cơ hội thực tập, cô đều ra sức tiết kiệm tiền, cố gắng không tiêu tiền của ông nội Hạ. Hồi lớp mười, cô đã lên kế hoạch, dự định sau này sẽ trả lại toàn bộ số tiền mà nhà họ Hạ đã nuôi cô từ nhỏ đến lớn.


Hạ Nghiên Đình đồng ý kết hôn, xem như cũng đã giải quyết được vấn đề cấp bách của cô, trong lòng cô biết ơn, làm sao dám ôm hy vọng gì khác.


Nhưng thân phận của cô như vậy… Rất dễ bị người khác hiểu lầm.


Nhất là khi cô lớn lên, người ngoài nhìn thấy gương mặt cô, lại nghe nói cô là con nuôi, đương nhiên sẽ cảm thấy cô có vốn liếng từ nhỏ, sẽ chiếm đoạt thứ gì đó từ nhà họ Hạ.



Ba giờ mười lăm phút, tập đoàn Hạ Tỳ.


Phòng họp rộng mấy trăm mét vuông, phong cách rất chuyên nghiệp, cửa sổ sát đất đón được rất nhiều ánh sáng, trần nhà màu nâu rất phù hợp với thảm trải sàn gợn sóng tối màu, mặt bàn đen nhám nằm chính giữa, mỗi người dự họp đều được chiêu đãi trà bánh tinh xảo.


Rõ ràng bầu không khí của cuộc họp rất thoải mái và dễ chịu, nhưng vào giây phút này, cả bàn họp im phăng phắc, người nào cũng cảm thấy bất an.



Báo cáo công việc của một vị quản lý cấp cao có vấn đều, làm những người xung quanh phải run sợ.


Kể từ khi về nước, Hạ tổng tiếp quản trụ sở chính của khu vực châu Á – Thái Bình Dương, mọi người đều đã nghe về sự nghiêm khắc của anh, mấy ngày trước có một vị quản lý cấp cao sơ suất trong công việc, bị Hạ tổng sa thải ngay trong một cuộc họp định kỳ.


Giờ phút này, sắc mặt của người đàn ông trên ghế chủ trì rất bình thường, rõ ràng gương mặt đẹp mắt đó không mang dấu vết của sự giận dữ, nhưng cảm giác lạnh thấu xương vẫn làm người ta suy nghĩ lung tung.


Anh luôn là như vậy, bất kể có chuyện gì xảy ra, anh đều lạnh lùng, điềm đạm, không hề thay đổi sắc mặt.


Cho dù có tức giận, anh cũng chỉ nói vài lời lạnh thấu xương.


Rõ ràng là bề ngoài rất lịch thiệp, nhã nhặn, nhưng luôn cho người ta cảm giác nguy hiểm.


Không ai muốn đắc tội với anh.


Thà đắc tội với Diêm Vương còn hơn đắc tội với anh.


Vào giây phút im lặng như tờ này, tự dưng thư ký Đỗ lại đưa điện thoại di động bằng hai tay.


Chiếc máy đen bóng mới tinh, hình như rất ít khi được sử dụng, có lẽ là điện thoại riêng của Hạ tổng.


Hạ Nghiên Đình đưa tay nhận lấy, ngón tay thon dài, lạnh lẽo của anh nhẹ nhàng di chuyển, hình như là có tin nhắn.


Gương mặt nghiêm nghị của anh cũng hơi giãn ra.


Tiếp theo, ngón tay của anh lại nhẹ nhàng gõ lên màn hình, hình như là trả lời tin nhắn.


Mọi người kinh ngạc nhìn nhau.


Hạ tổng không chỉ không xử lý vị quản lý cấp cao vừa báo cáo công việc, mà còn tạm ngừng cuộc họp.


Trên đời này thật sự có người có thể khiến Hạ tổng ngừng cuộc họp để trả lời tin nhắn sao?


Có thật không??


Thi Họa đang dán mắt vào máy tính, nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời.


[H: Không cần.]


Cô nhìn hai từ ngắn gọn, hàng mi dao động, cô ngẩn người, một hồi mới gõ tiếp:


[Thế này không đúng, bình thường, đàn ông và phụ nữ có một chút xíu của cải đều làm thỏa thuận phân chia tài sản khi kết hôn, huống chi anh là chủ tịch một tập đoàn niêm yết, anh nên cân nhắc kỹ một chút.]


Càng nghĩ, Thi Họa càng cảm thấy không ổn.


Hạ Nghiên Đình giàu nứt đố đổ vách, cô chỉ có một ít tiền tiết kiệm mà ba và ông bà nội đã để lại khi qua đời.


Chỉ e là số tiền đó còn không đủ mua một chiếc đồng hồ cho Hạ Nghiên Đình.


Nếu không ký thỏa thuận, Hạ Nghiên Đình không sợ lúc ly hôn, cô sẽ lấy nửa số tài sản theo luật hôn nhân sao?


Dù cho cô không thể lấy số tài sản trước hôn nhân, nhưng mỗi ngày sau khi kết hôn, bao gồm cả hôm nay, lợi nhuận từ hoạt động của tập đoàn Hạ Tỳ đều được tính toán từng giây.


Muốn anh nhìn thấy lập trường của mình, cũng muốn cảnh báo anh.


Thi Họa còn gửi bài báo ly hôn mình vừa đọc cho anh.


Đối phương nhanh chóng trả lời.


Thời gian chờ ngắn ngủi, đến mức Thi Họa không khỏi tự hỏi, Hạ Nghiên Đình đã thật sự bấm vào đường dẫn đó chưa.


Nhìn tin nhắn trả lời của anh, cô không khỏi suy tư.


[H: Anh tin tưởng năng lực của đội ngũ pháp lý]


Tự dưng Thi Họa cảm thấy trình độ này nằm ngoài tầm hiểu biết của cô.


Không thể không gõ vào khung tìm kiếm, cố tìm thông tin thành viên trong đội ngũ pháp lý riêng của Hạ Nghiên Đình.


Cô được rửa mắt bằng tên tuổi của những luật sư nổi tiếng.


Đây là đội ngũ pháp lý gồm một trăm luật sư hàng đầu, các thành viên đều là quản lý có thâm niên trong những công ty luật cao cấp tại nhiều quốc gia, mỗi người chuyên trách một lĩnh vực khác nhau, ai cũng có thế mạnh riêng.


Nói không ngoa thì đội ngũ luật sư này quản lý nửa số luật sư hàng đầu của nhiều hệ thống pháp luật khác nhau.


…Xin lỗi vì đã đụng chạm, hóa ra sự nghèo khó đã hạn chế trí tưởng tượng của cô.


Cô xấu hổ trả lời: [Xin lỗi, em nông cạn quá.]


Sau tin nhắn này, Hạ Nghiên Đình cũng không trả lời nữa.


Anh ung dung và hờ hững như vậy, làm Thi Họa nhận ra mình lo xa.


Cũng đúng, người như anh làm sao có thể phớt lờ lợi ích cá nhân của mình được chứ.


Trong lòng phiền muộn vô cớ, hai tay cô chống gò má, ngẩn người trước máy tính một hồi.


Nhưng Thi Họa không biết, vào giây phút này, toàn bộ quản lý cấp cao trong phòng họp của tập đoàn Hạ Tỳ đều đang nín thở.


Chỉ thấy người chủ trì trẻ tuổi trên ghế chính đặt điện thoại xuống, đôi mắt thâm sâu liếc nhìn họ.


“Sao, còn gì nữa không?”


Mọi người hoang mang nhìn nhau, không rõ vị Diêm Vương sống này đang nghĩ gì.


Bầu không khí căng thẳng hết mấy giây, vị quản lý cấp cao vừa gây chuyện lại đứng lên, run rẩy nói: “Không, không còn nữa…”


Mấy người khác dạn dĩ hơn một chút, cũng ra sức phụ họa:


“Không có gì, không có gì, Hạ tổng, anh còn có việc phải làm trước.”


“Anh bận rộn mà, chúng tôi luôn nghe theo chỉ đạo của anh.”


Anh khẽ nhíu mày, hình như đã quên mất đoạn báo cáo công việc, đầu ngón tay trắng trẻo chơi đùa với cây bút máy màu đen, giọng nói hờ hững lại lạnh lùng: “Báo cáo xong rồi, sao còn chưa kết thúc cuộc họp?”


“…”


“À, phải, phải, nên kết thúc thôi.”


“Vậy chúng tôi đi trước, Hạ tổng cứ làm việc của mình.”


Các quản lý cấp cao sửng sốt hết mấy giây, đến lúc hoàn hồn, họ vội vàng thu dọn đồ đạc, rời đi với tốc độ ánh sáng.


Ra khỏi phòng họp, lúc chờ thang máy, họ cũng không kiềm lòng được nữa, chỉ biết thì thầm cùng nhau.



“Vừa rồi xảy ra chuyện gì thế…?”


“Không biết, Hạ tổng còn không tra hỏi, cứ vậy mà kết thúc cuộc họp.”


“Các anh có thấy không? Hình như vừa rồi Hạ tổng trả lời tin nhắn. Dạo này tăng ca nhiều quá, không ngủ đủ, tôi rất nghi ngờ bản thân mình hoa mắt.”


“Anh không hoa mắt đâu, màn hình phát ra ánh sáng màu xanh và trắng, hình như là trả lời tin nhắn WeChat.”


“…Chẳng lẽ lại có chuyện gì bất ngờ?”


“À, một thời gian trước, nghe nói sau khi về nước, Hạ tổng định thanh lọc nhóm quản lý cấp cao.”


“Vậy chúng ta sẽ bị thay thế sao? Tin này có đúng không, ai đó đi thăm dò ý kiến của Hạ tổng xem, để bọn tôi còn chuẩn bị tinh thần.”


“Ý kiến hay, ai đi??”


“Anh đi thử xem?”


“…Cảm ơn, tôi chưa có chán sống.”



Thi Họa đang vùi đầu vào công việc, không biết là vì tin nhắn của cô, toàn bộ quản lý cấp cao của tập đoàn Hạ thị đều cảm thấy bất an, sợ ngày mai phải nhận thông báo sa thải.


Sau khi biết chuyện đội ngũ pháp lý có một trăm luật sư, cô phát hiện mình không hiểu rõ ông chồng mới chút nào.


Cô khoe khoang khoác lác, hứa sẽ cố gắng đóng vai bà Hạ thật tốt.


Cho nên bây giờ phải gấp gáp học bổ túc.


Trước khi lên sóng tối nay, cô đọc thuộc lòng bản thảo tin tức xong lại lấy điện thoại ra, vừa trang điểm vừa tìm thông tin về Hạ Nghiên Đình.


Nói đúng ra, lần đầu tiên gặp Hạ Nghiên Đình, cô mới có sáu tuổi.


Tính tổng cộng, hai người đã quen biết nhau mười lăm năm.


Nhưng thật ra, sau khi rời khỏi đảo Liên vào năm mười tuổi, rõ ràng cô cũng sống cùng nhà họ Hạ, nhưng dường như giữa họ có một bức bình phong, cuộc sống được kéo lại gần hơn, nhưng thân phận lại bị đẩy ra xa hơn.


Khi đó, Hạ Hành trạc tuổi cô, phần lớn thời gian, cô đều ở bên cạnh Hạ Hành, họ đi học cùng nhau, làm bài tập cùng nhau, cuối tuần cũng chơi cùng nhau.


Còn Hạ Nghiên Đình, cô chỉ biết anh học cấp ba, không bao lâu sau đã bị đưa sang nước ngoài.


Sau đó, họ chỉ thỉnh thoảng gặp nhau vào những dịp lễ tết, cô cũng không còn biết gì về anh.


Nghĩ đến đây, tự dưng cô lại nhặt nhạnh được vài ký ức mơ hồ.


Nhớ lúc cô mới đến nhà họ Hạ, lần nào gặp cô, ánh mắt của Hạ Nghiên Đình cũng lạnh lùng hết sức, giống như trước đó chưa từng quen biết cô.


Mặc dù hồi đó Thi Họa chỉ là một đứa bé, nhưng ba mẹ qua đời từ khi cô còn nhỏ, lại vừa mất đi ông bà nội, cô cực kỳ nhạy cảm và hướng nội.


Theo bản năng, cô hiểu sự lạnh lùng của Hạ Nghiên Đình là sự chối từ.


Rõ ràng anh không thích nhìn thấy cô, ghét bỏ sự xuất hiện của cô trong nhà mình.


Một cô bé mười tuổi không thể nghĩ ra câu trả lời nào khác, chỉ nghĩ là vì bản thân mình giống anh, cũng đến từ vịnh Hương Sơn nhỏ bé.


Trấn nhỏ ẩm ướt, nóng bức, có người ngợp trong vàng son, có người lại sống trong nghèo khó, một thị trấn vô cùng mâu thuẫn.


Bởi vì nơi đó có dấu tích của sự nghèo khó, cô đơn và hẻo lánh mà anh từng trải qua.


Lúc đó anh là Cửu thiếu gia cao quý, được ông chủ của nhà họ Hạ đích thân đón về, đương nhiên không thích những năm tháng đã qua.


Đối với anh, thời gian ở vịnh Hương Sơn là một sự sỉ nhục.


Nhưng đối với cô, đó chính là toàn bộ ký ức ấm áp từ nhỏ đến lớn.


Rất lâu rồi, Thi Họa không nhớ những chuyện đã qua.


Cô ngây ngốc nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không phát hiện Triệu Duyệt Lâm đã đứng sau lưng cô một hồi lâu.


Mãi đến khi giọng nói trong trẻo và êm tai của Triệu Duyệt Lâm truyền đến: “Ồ, cô Thi thật chuyên nghiệp, trước khi lên sóng còn không quên chú ý đến động tĩnh mới nhất của Hạ tiên sinh, sao nào, người ta chưa nhận lời phỏng vấn, cô sốt ruột lắm à?”


Lúc này Thi Họa cũng hoàn hồn, cô nhìn người phụ nữ trong gương, lạnh nhạt nói: “Cô Triệu lo lắng nhiều quá rồi, đã xác định thời gian phỏng vấn, là tuần sau.”


Cô và Hạ Nghiên Đình đã thống nhất chi tiết về buổi phỏng vấn, nhưng buổi phỏng vấn này sẽ được phát sóng trực tiếp vào khung giờ vàng của Đài truyền hình Kinh Bắc, còn phải rà soát nhiều khâu, bao gồm chuẩn bị phim trường, chụp ảnh và cần các phòng ban phối hợp với nhau, giám đốc đài truyền hình rất xem trọng cơ hội này, liên tục nhấn mạnh rằng phải bảo đảm không có sai sót gì, các phòng ban phải phối hợp với nhau, tuần sau mới chốt được.


“Ồ? Thật sao?” Triệu Duyệt Lâm khoanh tay, nở nụ cười bóng gió, giọng điệu mỉa mai, “Hy vọng cô không tốn công vô ích, đừng tự biến bản thân mình thành trò cười, cả đài truyền hình đều chú ý đến cô, nếu không được gì, lãnh đạo của đài truyền hình sẽ tức chết đấy.”


Thi Họa nhíu mày, thật lòng cảm thấy người phụ nữ này quá ồn ào.


Thậm chí cô cũng không buồn đáp lời nữa, dù sao cũng đã trang điểm xong, cô đứng dậy, vào thang máy đi lên phim trường, để lại Triệu Duyệt Lâm một mình.


Sau buổi phát sóng, trợ lý Tiểu Nguyễn chào đón cô: “Chị Tiểu Thi, chủ nhật tuần này là lễ tốt nghiệp, chúng ta được nghỉ, đến lúc đó em tặng hoa cho chị nha, chị thích hoa gì?”


Thi Họa dừng lại, ngây ngốc một lát: “Cũng may em nhắc chị, suýt nữa là chị quên rồi.”


Hóa ra sắp đến lễ tốt nghiệp, một thời gian trước, cô đã nhận được thông báo từ lãnh đạo của trường đại học, bảo cô đại diện sinh viên ưu tú lên phát biểu, bản thảo được chuẩn bị từ sớm, chỉ là dạo này có quá nhiều chuyện xảy ra, suýt nữa là cô quên mất.


“Chị quên thật sao!!” Tiểu Nguyễn bất ngờ, “Chị là đại diện sinh viên ưu tú, sẽ phát biểu trên sân khấu! Vinh dự quá, chị Tiểu Thi, chị không quên thông báo với gia đình đấy chứ?”


Thi Họa nhìn dáng vẻ nhiệt tình của Tiểu Nguyễn, bản thân cô không khỏi cứng họng mấy giây, hoang mang vô cùng.


Vào ngày tốt nghiệp, đa số sinh viên sẽ mời người nhà và bạn bè đến, chụp ảnh ở khắp mọi ngóc ngách trong trường.


Dù sao khi ngày đó qua đi, đa số mọi người đều rất ít khi có cơ hội quay về trường cũ.


Bốn năm tuổi trẻ rất đáng quý, phụ huynh ngày nay cũng rất xem trọng con cái, dù cho đang ở nơi khác cũng bay đến tham dự cùng con.


Ngoại trừ ba cô bạn cùng phòng, không ai biết hoàn cảnh của cô.


Trước đây cô chưa từng lo lắng về vấn đề này, dù sao từ nhỏ cô đã quen, bất kể có chuyện gì xảy ra, ba mẹ cô cũng không thể có mặt.


Có thể nói, Hạ Hành đóng một vai trò rất quan trọng, luôn ở bên cạnh cô vào những dịp trọng đại.


Mà chưa kể, lúc ông nội chưa bị bệnh, thỉnh thoảng ông cũng tham dự những sự kiện yêu cầu phụ huynh có mặt.


Nhớ hồi tốt nghiệp cấp ba, cô là đại diện tiêu biểu của trường Trung học số 1 Kinh Bắc, khi lên sân khấu phát biểu, ông nội ngồi ở hàng ghế phụ huynh, trìu mến nhìn cô chăm chú.


Tự hào vì sự ưu tú của cô.


Giống như cô là cháu gái ruột của ông nội.


Cô rất biết ơn, mỗi giai đoạn của cuộc đời cô, ông nội Hạ đều có mặt, không thì chuyến hành trình suốt mười mấy năm qua của cô chỉ có đắng chát, khổ sở.



Cũng vì chuyện này, cô không thể căm ghét Hạ Hành, dù sao anh ta cũng là cháu trai duy nhất của ông nội, mà đúng là hồi còn nhỏ, anh ta cũng chăm sóc cô.


Nhưng biết ơn là biết ơn, tình cảm là tình cảm.


Cô và Hạ Hành đã cắt đứt hoàn toàn, không còn bất kỳ mối liên hệ tình cảm nào.


Nhưng bây giờ ông nội bệnh nặng, không được làm phiền ông.


Không thể mời người nhà, vậy thì… cô chỉ có thể chụp ảnh với bạn cùng phòng.


Mặc dù có thể bình tĩnh chấp nhận sự thật, nhưng tưởng tượng khung cảnh ngày đó.


Cô làm đại diện sinh viên ưu tú, chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý, nhưng dưới sân khấu lại không có người nhà.


Không ai tự hào vì cô, không ai chúc mừng cô.


Sẽ có người phát hiện ra điều kỳ lạ, nhất định tình cảnh sẽ vô cùng lúng túng.


Xuống đến gara ngầm, Thi Họa lấy chìa khóa xe từ trong túi, ánh mắt lại vô tình liếc qua tờ hôn thú.


Vào khoảnh khắc đó, một dây thần kinh rất nhạy cảm trong lòng lại rung động.


Chua xót, đau nhói, tê dại.


Một ý nghĩ lướt qua trong đầu.


Đã biết là không nên, nhưng cô vẫn không kiềm lòng được, chỉ biết gửi tin nhắn WeChat cho Hạ Nghiên Đình.


[Anh ngủ chưa?]


Thời gian này tiếp xúc với anh, cô biết Hạ Nghiên Đình kết thúc công việc rất trễ, lại thường xuyên đi xã giao, hẳn là giờ này vẫn chưa ngủ đâu.


Trong lòng cô rối bời.


Đã biết rõ là gửi tin nhắn này cũng không có ý nghĩa gì, cô có nên mời anh đến dự lễ tốt nghiệp không?


Lấy thân phận gì bây giờ, là chú hay là chồng cô?


Chuyện này mà truyền ra ngoài, biết giải thích thế nào đây?


Chẳng lẽ lại nói tạm thời chúng tôi kết hôn trong bí mật?


Thật vô lý, cô ngồi trong xe, không khỏi hối hận vì vừa rồi đã mù quáng như vậy.


Đợi năm phút, người bên kia vẫn chưa trả lời, cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó khởi động xe.


Lái xe được nửa đường, điện thoại đột ngột reo lên, là một dãy số hoàn toàn xa lạ.


Thi Họa nói chuyện điện thoại bằng tai nghe Bluetooth: “Xin chào, xin hỏi ai vậy?”


Ở đầu bên kia, giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo của anh vang lên, dù cho cách xa nhau như vậy, dường như cô vẫn có thể cảm nhận được khí chất điềm tĩnh, nghiêm nghị của anh.


“Là anh.”


Phòng chờ tư nhân im lặng như tờ.


Thi Họa nhận ra thanh âm này ngay lập tức, giọng nói của cô vô thức mềm nhũn: “Anh còn làm việc sao?”


Hiện tại chưa biết thay đổi cách xưng hô thế nào, tốt nhất là không gọi anh bằng cái tên nào, vẫn tốt hơn là gọi sai, tạm thời cứ bỏ qua đi.


Giọng nói của anh vẫn nhã nhặn, thu hút như thường lệ, nhưng những lời anh nói ra lại làm Thi Họa bất ngờ.


“Anh đi công tác, đang ở sân bay, sao thế?”


Bàn tay cầm vô lăng hơi khựng lại, đầu ngón tay mềm mại cuống cuồng xoa xoa vô lặng, không biết phải diễn tả cảm giác trong lòng thế nào.


Hóa ra tối nay anh đi công tác, bây giờ anh gọi lại, có lẽ là vì tự dưng cô lại hỏi anh đã ngủ chưa.


Cô rất ít khi quấy rầy vô cớ, có lẽ anh nghĩ cô có chuyện quan trọng cần nói với anh.


Đêm hôm khuya khoắt còn quấy rầy như vậy, cô áy náy vô cùng, cô nhẹ giọng, chậm rãi nói: “Không có gì, làm phiền anh rồi, xin lỗi.”


Đầu bên kia im lặng, lâu thật lâu cũng không nghe thấy động tĩnh gì.


Thi Họa đang lái xe, không hiểu sao trong lòng lại sốt ruột hết sức, có lẽ là muốn nhanh chóng nói gì đó để xoa dịu sự im lặng khó xử này.


Đột nhiên cô nói: “Trễ như vậy rồi còn phải bay, vất vả quá, anh đi công tác ở đâu, có lâu không?”


Vừa dứt lời, cô suýt cắn lưỡi của mình.


Cô cũng không biết chuyện gì xảy ra, hình như cô đã vô tình nói ra những lời trong lòng, đau đầu hết sức…


Mặc dù đã đăng ký kết hôn, nhưng cũng không thân thiết đến vậy.


Hỏi về chuyến công tác là rất quá đáng.


Đầu bên kia vẫn im lặng như vậy.


Đúng lúc Thi Họa định xin lỗi, người bên kia đột nhiên thấp giọng trả lời: “New York, không lâu đâu, tầm một tuần thôi.”


Vành tai con gái đột ngột nóng lên, cô chưa từng nghĩ Hạ Nghiên Đình sẽ trả lời, lại còn trả lời cặn kẽ như vậy.


Gương mặt của cô nóng lên, làn da trắng sữa ửng đỏ, giọng nói càng lúc càng mềm mại, cô nhẹ giọng trả lời: “Em biết rồi, vậy em không quấy rầy anh nữa, đêm khuya nhiều sương, anh chú ý sức khỏe nhé.”


Giọng nói mềm mại khẽ run rẩy.


Qua điện thoại, dường như Hạ Nghiên Đình có thể nhìn thấy hình ảnh cô cúi đầu theo thói quen, dáng vẻ bất an.


Bên ngoài cửa sổ.


Bãi đáp máy bay rộng lớn, chiếc chuyên cơ riêng Bombardier Global 7000 đã sẵn sàng cất cánh.


Anh chậm rãi đứng lên, nhàn nhã sải đôi chân dài, tay trái vẫn cầm điện thoại để nói chuyện.


Ba thư ký đi sau lưng anh như thường lệ, mặc dù không nhìn nhau, nhưng họ đều có thể cảm nhận được ông chủ nhà mình thay đổi rồi.


Sự thay đổi này rất ý nhị, không thể diễn tả bằng lời.


Rõ ràng vẫn là người đứng trên cao nhìn xuống chúng sinh.


Nhưng có gì đó rất khác.


Họ âm thầm lắng tai nghe, vờ như mọi thứ đều bình thường.


Chỉ nghe người đi trước chậm rãi bước đến cầu thang lên máy bay, giọng nói của anh vẫn hờ hững, nhưng không hiểu sao lại để lộ một chút xíu bao dung: “Đây là số điện thoại cá nhân của anh, có việc gì thì gọi cho anh.”


Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Story Chương 17
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...