Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp

Chương 18

335@-

Người đi lên cầu thang nói như vậy, giọng nói nhàn nhạt, không để lộ tâm tình, nhưng đủ để khiến trái tim người ta rung động.


Hai thư ký theo sau nhìn nhau, sắc mặt đều hơi dao động.


Từ trước đến nay, Hạ tổng chú trọng không gian riêng tư, hành tung bí ẩn, lúc nào cũng tỉnh táo.


Đúng là anh có số điện thoại cá nhân, nhưng ít khi sử dụng, còn ít sử dụng hơn cả tài khoản WeChat cá nhân.


Chỉ tiết lộ cho người quan trọng.


Cuộc gọi vừa rồi nghe như nói chuyện với phụ nữ.


Không khỏi khiến người ta bất ngờ.


Nhưng họ là thư ký được đào tạo chuyên nghiệp, lại đi theo Hạ tổng nhiều năm, nhân viên theo ông chủ, họ đã quen giữ im lặng, chỉ cần vỏn vẹn nửa giây, họ đã che đậy sắc mặt kỳ lạ của mình.


Chỉ có sắc mặc của thư ký Đỗ là bình tĩnh từ đầu đến cuối.



Đêm khuya trên đường Đông Bách, phía Bắc của Kinh Bắc.


Đôi mắt thiếu nữ đen láy, trong trẻo, hai tay cầm vô lăng, nhìn thẳng phía trước, có vẻ hoàn toàn tập trung lái xe.


Chỉ có lồng ngực khẽ phập phồng làm bại lộ cảm xúc không ổn định hiện tại của cô.


Rõ ràng là đã cúp máy được mấy phút, nhưng ngực trái của cô vẫn đập liên hồi, nặng nề, hỗn loạn.


Dường như giọng nói lạnh lùng lại dịu dàng của người đàn ông kia vẫn vương vấn bên tai.


Anh dùng số điện thoại cá nhân để gọi lại cho cô, làm cô bất ngờ hết sức.


Có thể liên lạc qua tài khoản WeChat cá nhân của anh, vốn dĩ cô đã cảm thấy may mắn, huống hồ chi cô còn có thông tin liên lạc của thư ký Đỗ Sâm, nếu có chuyện khẩn cấp, tìm anh cũng không khó.


Hẳn là anh biết rõ chuyện này,


Tại sao còn muốn cho cô số điện thoại cá nhân?


Là vì sự tôn trọng sao?


Dù sao bây giờ, cô cũng là vợ của anh trên phương diện pháp luật.


Vậy nên anh cho bà Hạ tư cách gọi và làm phiền anh bất cứ lúc nào sao?


Sự tôn trọng này làm cô vui, nhưng lại càng làm cô thận trọng hơn.


Anh càng tôn trọng cô, cô càng muốn nhún nhường.


Có thể kết hôn với anh đã là một ân huệ rất lớn đối với cô, cô nên dùng hành động thực tế để hỗ trợ anh trong khả năng của mình, thay vì tạo thêm gánh nặng cho anh.


Nghĩ đến đây, Thi Họa không khỏi cảm thấy may mắn, chẳng qua mình chỉ gửi một tin nhắn WeChat, không đề cập đến lễ tốt nghiệp với anh.


Tối nay anh bay đến New York, ít nhất một tuần nữa, cô sẽ không thể gặp được anh.


Cũng tốt, ngăn chặn hoàn toàn chuyện cô nhung nhớ anh, không cần phải lo mình có nên mời anh đến lễ tốt nghiệp hay không.



Thời gian trôi qua rất nhanh, cũng đã đến lễ tốt nghiệp của Đại học Truyền thông Kinh Bắc.


Thời tiết dễ chịu, ánh nắng dịu dàng, bầu trời trong trẻo.


Thi Họa bước vào cổng trường, xúc động trước bầu không khí tốt nghiệp nồng đậm.


Lễ tốt nghiệp vốn là thời gian ăn mừng tuổi trẻ, hướng tới tương lai, nhất là ở một nơi nhiều trai xinh gái đẹp như Đại học Truyền thông Kinh Bắc.


Khoa Phát sóng và Nghệ thuật dẫn chương trình mà cô theo học còn chu đáo sắp xếp một buổi bước đi trên thảm đỏ cho tất cả mọi người, nhiều sinh viên đã mặc lễ phục, hào hứng trải nghiệm một ngày làm nữ minh tinh.


Thi Họa không góp vui, chỉ tìm gặp bạn cùng phòng.


Kể từ khi lần lượt rời khỏi ký túc xá, rất lâu rồi bốn cô gái chưa tụ tập cùng nhau.


Lúc đó, họ ồn ào đến mức không thể nghe thấy giọng của người còn lại.


Mười giờ sáng, lễ tốt nghiệp bắt đầu.


Nhiều sinh viên tốt nghiệp mời phụ huynh đến xem.


Có hai quy trình diễn ra trước nghi thức trao bằng, một là lời phát biểu của hiệu trưởng, quy trình còn lại lời phát biểu của Thi Họa với tư cách là đại diện sinh viên ưu tú.


Cũng giống như mọi sinh viên ở hội trường, Thi Họa mặc lễ phục tốt nghiệp và đội mũ cử nhân.


Lúc cô đi lên sân khấu, một tràng pháo tay giòn giã vang lên, Tống Thời Tích còn tranh thủ tạo không khí, reo hò thật lớn.


Từ nhỏ đến lớn gặp được quá nhiều trải nghiệm tương tự, Thi Họa phát biểu suôn sẻ.


Khi kết thúc, tràng pháo tay càng nhiệt liệt hơn.


Nhiều phụ huynh vừa tán dương vừa tò mò hỏi con mình.


“Đây là cô gái được nhận vào Tổ Phát sóng của Đài truyền hình Kinh Bắc sao, bề ngoài đẹp mắt, thành tích học tập cũng tốt, có đúng không?”


“Dạ, đương nhiên, người ta là sinh viên đứng đầu tất cả các môn chuyên ngành suốt bốn năm, là hoa khôi học giỏi nổi tiếng nhất khóa của bọn con.”


“Cô bé này phát biểu thật chuyên nghiệp, giọng nói cũng êm tai, vừa nhìn đã biết có tố chất dẫn chương trình thời sự rồi.”


“Cô ấy rất giỏi, nhưng nghe nói sau kỳ thực tập, cô ấy không được phân vào Tổ Phát sóng, mà lại được phân vào khung giờ nửa đêm, lượt xem vô cùng thấp, thật thê thảm.”


“Ồ, thật sao?”


“Xem ra đài truyền hình phức tạp thật.”


Lúc cô xuống sân khấu, nhiều bạn học quen thuộc mỉm cười chào hỏi cô, Thi Họa cũng lịch sự đáp lại.


Hình như không bạn học nào để ý chuyện cô không mời người nhà đến tham dự, trong lòng cô cũng trút bỏ được gánh nặng.


Thật ra từ hồi còn nhỏ, Thi Họa đã từ chối trở tâm điểm của đám đông.


Bởi vì vào giây phút này, từng chi tiết về cô, bao gồm cả thân phận và đời sống cá nhân, đều có thể trở thành vấn đề cho người khác chú ý và bàn tán.


Cô luôn sợ bí mật của mình bị người lạ nhìn ra —— cô là trẻ mồ côi.


Mặc dù không phải là chuyện đáng xấu hổ, nhưng đa số người bình thường đều cảm thấy kinh ngạc.


Thật ra đáng sợ nhất không phải là những lời châm chọc, mà là ánh mắt thương hại của người khác.


Cũng may, ngày hôm nay đã kết thúc.



Nhưng đến khi lễ tốt nghiệp kết thúc, Thi Họa vào nhà vệ sinh, lúc ở trong buồng lại nghe thấy tiếng bàn tán rất nhỏ từ bên ngoài.


“Các cậu đã nghe chưa, Thi Họa bị bạn trai đá.”


“Không thể nào, có thật không! Không phải đã nói cô ấy sẽ đính hôn sao?”


“Bị đá trước khi đính hôn, đúng thật, dân thường không thể gả vào nhà giàu, nghe nói bây giờ, bạn trai nhiều tiền của cô ấy đang hẹn hò với con gái của một đạo diễn nổi tiếng, hình như cô gái đó cũng học trường chúng ta.”


“Trời đất ơi, chuyện lớn vậy sao, mau kể đi.”


“Sao lại khác với phiên bản mà tớ đã nghe thế, tớ nghe nói cô ấy ngoại tình với một thiếu gia nhà giàu khác, đá bạn trai cũ.”



“Chậc, phiên bản của hai chúng ta khác nhau vậy sao, sao tớ lại nghe nói vì Thi Họa là trẻ mồ côi, trước khi đính hôn, gia đình của bạn trai cũ thấy chướng mắt, nói anh ta không thế kết hôn với một cô gái đen đủi như vậy, cho nên họ chia tay.”


“Thi Họa là trẻ mồ côi à? Không nhìn ra luôn đấy, không phải gia đình của cô ấy rất giàu sao?”


“Suỵt, nhỏ giọng thôi! Nghe nói cô ấy được nhận nuôi.”


“…”


Từng từ từng chữ bén nhọn, ầm ĩ truyền vào tai của Thi Họa.


Cô ngồi trong buồng suốt mười phút đồng hồ.


Mãi đến khi nhóm bạn học bên ngoài trang điểm xong, chậm rãi rời đi rồi, cô mới hờ hững bước ra ngoài rửa tay.


Nhìn gương mặt trắng bệch của mình trong gương, cô âm thầm hít một hơi thật sâu.


Hôm nay là ngày vui, tốt nghiệp nghĩa là kết thúc quãng đời sinh viên, cô sẽ không bị những người không quan trọng làm ảnh hưởng đến tâm trạng.


Cô điều chỉnh tâm trạng thật nhanh, sau đó ra khỏi nhà vệ sinh, nhóm Tống Thời Tích vẫn đứng trước dòng chữ “Khoa Phát sóng và Nghệ thuật dẫn chương trình” khổng lồ trước cổng, chụp không biết bao nhiêu ảnh.


Bạn cùng phòng đều biết hoàn cảnh của Thi Họa, cho nên họ cực kỳ quan tâm đến cô.


Thi Họa nhạy cảm phát hiện ra: “Các cậu mau đi dạo cùng ba mẹ đi, khó khăn lắm họ mới có thể đến đây, không cần ở bên cạnh tớ đâu, chụp ảnh cũng mệt rồi, tớ đi mua một ly cà phê rồi ngồi đây một lát.”


Bạn cùng phòng Tiểu Mẫn nắm lấy cánh tay cô: “Họa Họa, đi dạo cùng bọn tớ đi, tớ muốn nhờ cậu chụp thật nhiều ảnh đẹp!”


Một bạn cùng phòng khác, Thi Kỳ, cũng nói: “Chính xác, nói đến chụp ảnh thì Họa Họa là nhất, tớ cao một mét bảy mươi ba, mà lần nào Tiểu Tích cũng chụp tớ thành một mét sáu!”


Tống Thời Tích bất mãn: “Dáng đứng của cậu mới là vấn đề, đừng đổ thừa cho tớ.”


Thi Họa giả vờ thở dài bất lực: “Sáng nay chụp cho các cậu nhiều rồi, đủ để các cậu chỉnh ảnh mấy tháng trời, tớ thật sự cần phải mua cà phê, không ngủ đủ nên mệt rã rời, các cậu đi dạo đi.”


Bạn cùng phòng của cô đều rất tốt, nhưng cô không muốn làm chậm trễ thời gian của của họ bên ba mẹ và người nhà.


Mặc dù đã mất ba mẹ từ rất sớm, cô vẫn hoàn toàn đồng cảm với tâm tình của các vị phụ huynh ngày hôm nay.


Cuối cùng con gái cũng tốt nghiệp, vất vả lắm mới có cơ hội này, đương nhiên phải đi dạo quanh sân trường nơi con gái cưng theo học suốt bốn năm trời, chụp thật nhiều ảnh, lưu lại kỷ niệm.


Khổ sở lắm mới dỗ bạn cùng phòng rời đi được, Thi Họa đi mua một ly cà phê.


Vừa ngồi xuống uống hai ngụm, tư dưng lại nhớ ra hôm nay không thấy Tiểu Nguyễn.


Mấy ngày trước Tiểu Nguyễn còn hào hứng nói sẽ tặng hoa cho cô, không hiểu sao hôm nay lại không đến.


Lúc mở WeChat lên mới phát hiện, một tiếng trước, “Nguyễn Nguyễn cố tăng ca” đã nhắn mấy tin.


[Chị Tiểu Thi, em đau bụng]


[Mẹ nó, đau bụng quá!]


[Hu hu hu hu, chắc là em sẽ đến trễ một chút!]


[Sắp đến giờ rồi, cuối cùng em cũng chen lên tàu]


Thi Họa dở khóc dở cười, vừa định nhắn bảo cô ấy không khỏe thì cứ ở nhà nghỉ ngơi.


Kết quả là nhìn thấy Tiểu Nguyễn ôm một bó hoa khổng lồ chạy về phía cô.


“Chị Tiểu Thi, chúc mừng tốt nghiệp!!”


Cô ấy nhét bó hoa hồng Cappuccino màu hồng khói vào tay Thi Họa, sau đó thở hồng hộc.


“Đau bụng mà còn vội vàng như vậy sao, em nên ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe mới đúng.” Thi Họa buồn cười, bảo cô ấy ngồi xuống, “Hoa đẹp quá, cảm ơn em.”


“Hì hì, mắt nhìn của em cũng được đấy chứ?” Đứng trước đàn chị xinh đẹp học giỏi, ánh mắt của Tiểu Nguyễn vô cùng ngưỡng mộ, “Em thấy màu hồng khói rất hợp với chị.”


Trong công việc thường ngày, Tiểu Nguyễn có thú vui nho nhỏ, chính là xem bản thân như chủ nhân một trang blog thời trang, âm thầm tổng kết thời trang của Thi Họa.


Lên sóng thì phải mặc quần áo thời thượng, ăn ảnh, ưu tiên màu trơn.


Tiểu Nguyễn đã nhìn thấy Thi Họa mặc rất nhiều quần áo màu trơn, cô ấy thích nhất là màu hồng khói.


Quý cô trưởng thành giao thoa cùng thiếu nữ ngọt ngào, nhã nhặn lại cao cấp, hoàn toàn phù hợp với khí chất lãng mạn và dịu dàng của chị Tiểu Thi.


“Rất đẹp, gu thẩm mỹ của em đạt điểm tuyệt đối.” Thi Họa nhẹ nhàng mỉm cười, “Bụng em sao rồi, đã uống thuốc chưa?”


“Chắc là nồi lẩu xiên que lạnh tối qua em ăn không sạch sẽ, tức chết đi được! Nhưng bây giờ em không sao, em đã uống thuốc tiêu chảy ở nhà, tiếc là đã bỏ lỡ bài phát biểu tốt nghiệp của chị, buồn.”


“Không sao, bài phát biểu tốt nghiệp nhàm chán lắm.” Thi Họa mỉm cười an ủi cô ấy, sau đó quét mã mua thức uống cho cô ấy, “Tiểu Nguyễn, em muốn uống gì?”


“Giống chị là được.”


“Bụng của em khó chịu, uống thức uống nóng đi, trà bưởi mật ong được không? Hay là chocolate nóng?”


“Vậy chocolate nóng đi, hì hì.”


Có lẽ là vì hiếm khi gặp nhau ngoài cơ quan, hai cô gái trạc tuổi nhau nhanh chóng trở nên thân thiết hơn.


Hai người họ nói về chuyện ở trường và trong đài truyền hình, sau đó lại nói những chủ đề mà con gái hay nói.


Trong thời gian đó, thỉnh thoảng lại có bạn học quen thuộc đến chào hỏi, Thi Họa mỉm cười chào từng người.


Mãi đến khi Tiểu Nguyễn đi nộp khóa luận cho giáo viên, lát nữa Thi Họa còn đi ăn liên hoan với bạn cùng phòng, nghĩ ngoài trời còn sáng, cô quyết định ngồi thêm một chút nữa.


Lúc này, mấy cô gái ăn diện xinh đẹp bước vào quán cà phê cùng nhau.


Bầu không khí yên bình và tĩnh lặng nhẹ nhàng tản ra.


“Đây không phải là đại diện sinh viên ưu tú hay sao?”


“Đúng đấy, sao lại lẻ loi ở đây thế?”


“Người ta là học bá Thi cao quý, làm sao có thể chơi với người bình thường như chúng ta được, chính là cảm giác cô đơn trên đỉnh cao đấy.”


“Đúng là cô đơn trên đỉnh cao, không những không có bạn bè, nghe nói người nhà cũng mất hết rồi.”


“Hả, mặc dù không nên mê tín dị đoan, nhưng thế này có phải là xui xẻo quá rồi không, còn mang cái chết đến cho người khác à?”


Lời mỉa mai ác độc truyền từ xa đến gần, cho đến khi truyền tới tai của Thi Họa, cô gái chính giữa mới nhỏ giọng ngăn cản: “Đừng nói nhảm nữa.”


Hôm nay Từ Thanh Uyển mặc chiếc váy cổ lá sen kiểu Pháp, sắc mặt tươi sáng, không hề có dáng vẻ bệnh tật như mấy ngày trước.


Mấy người bạn vây quanh, cô ấy áy náy đến gần: “Em họ, bạn chị thích tán dóc, bình thường nói đùa cũng quen rồi, em đừng để bụng nhé.”


Thật ra hôm nay Thi Họa đã chuẩn bị tinh thần gặp phải Từ Thanh Uyển.


Từ Thanh Uyển lớn hơn cô hai, ba tuổi, vốn dĩ không thể học cùng khóa.


Nhưng vì phải nghỉ học một thời gian để trị bệnh, năm nay cô ấy mới tốt nghiệp.


Cô ấy học nghệ thuật thiết kế sân khấu và điện ảnh, họ học hai ngành khác nhau, suốt bốn năm không hề giao thiệp.


Nếu như không phải vì Hạ Hành, có lẽ cô đã quên mất mình có một người chị họ.


Đôi mắt lệ chi sáng long lanh của Thi Họa liếc nhìn nhóm con gái kia không chớp mắt, cô nặn ra một nụ cười: “Con người và con vật rất khác nhau, tôi tranh cãi làm gì?”


Giọng nói của cô nhẹ nhàng lại bình thản, sắc mặt lạnh nhạt.


Mấy cô gái kia tức đỏ mặt, muốn nổi giận nhưng lại không thể phản bác.


Sắc mặt của Từ Thanh Uyển khẽ dao động, nhưng cô ấy nhanh chóng nặn ra một nụ cười: “Em họ, em không tức giận là tốt rồi, đừng về nhà than thở với người lớn, làm A Hành không vui. Đúng rồi, anh A Hành còn chờ bọn chị bên ngoài, tạm biệt.”


Thi Họa không còn có ý định nhường nhịn, nhưng cũng không tức giận.



Thay vào đó, cô lại cảm thấy sắc mặt của Từ Thanh Uyển quá buồn cười.


Cô nhếch môi, bắt chước giọng nói mỉa mai của đối phương: “Đi nhanh đi, trường mình nhiều nữ sinh xinh đẹp, chị mà ra trễ, anh A Hành lại “kết bạn” với người khác, chị sẽ khóc đấy.”


Gương mặt nhỏ xinh xắn của Từ Thanh Uyển cứng đờ, cô ấy mấp máy môi, nhưng lâu thật lâu cũng không nói ra được từ nào, cô ấy vội vàng chạy đi trên đôi giày cao gót, thậm chí còn không mua cà phê.


Cô ấy tái mặt lao ra, đúng lúc chạm mặt Hạ Hành đang bước đến.


Hạ Hành ngây người một lát: “Sao thế, không mua nước à?”


Sắc mặt của Từ Thanh Uyển vô cùng bối rối, cô ấy nói năng mập mờ: “Phải xếp hàng, không mua đâu, em vào cửa hàng tiện lợi mua nước ép.”


Hạ Hành không phải kiểu người vô tâm, mặc dù Từ Thanh Uyển cố che giấu, anh ta vẫn phát hiện cảm xúc của cô ấy đã thay đổi.


Mà mấy người bạn thân bên cạnh Từ Thanh Uyển đều nhíu mày, hình như đang buồn bực gì đó.


Anh ta không khỏi nghi ngờ, nhìn về phía sau lưng Từ Thanh Uyển.


Quán cà phê trong trường có cửa sổ sát đất, mặc dù đứng xa như vậy, anh ta vẫn lờ mờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi đó.


Ánh mắt của anh ta hơi hoảng hốt, anh ta nói khẽ với cô ấy: “Thanh Uyển, em đi chơi với bạn trước đi, anh có việc một chút.”


“A Hành, anh…” Từ Thanh Uyển vô thức níu lấy tay áo sơ mi của anh ta.


Anh ta nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay của cô ấy, lẳng lặng dời nó đi: “Ngoan, anh sẽ ra với em sớm thôi.”


Sắc mặt của Từ Thanh Uyển trắng bệch, đôi môi khẽ run rẩy, cả người cứng đờ tại chỗ.


Hạ Hành sốt ruột sải bước vào quán cà phê.


Anh ta quá tùy hứng, thậm chí còn lộ liễu, không buồn che giấu.


Mấy cô bạn xung quanh đều bất ngờ.


“Sao anh Hạ lại đi rồi?”


“Uyển Uyển, sao cậu không ngăn lại?”


“Sao anh ấy lại vào quán cà phê, có khi nào là tìm Thi Họa không?”


Từ Thanh Uyển lén lút nắm chặt bàn tay, mỉm cười nhàn nhạt: “Làm gì có chuyện đó, chắc là anh ấy phải gọi điện thoại hay họp qua video gì đó, chúng ta đừng quấy rầy anh ấy.”


“Hiểu rồi.”


Mấy cô bạn gái vô thức nhìn vào quá cà phê, sắc mặt ngại ngùng.


Nhưng không ai dám vạch trần.


Từ Thanh Uyển mỉm cười vui vẻ, nhưng trong lòng lại đau xót như kim châm.


Cô ấy biết rõ anh ta đi tìm ai, nhưng lại không có quyền ngăn cản.


Bởi vì mối quan hệ yêu đương hiện tại giữa cô ấy và Hạ Hành là giả.


Chuyện cô ấy là bạn gái mới của anh ta, còn cả lời “Không phải cô ấy thì không cưới” trước mặt mọi người, tất cả đều là một lời nói dối.


Từ trước đến nay, Hạ Hành chỉ muốn kết hôn với Thi Họa, Từ Thanh Uyển phải dùng hết kỹ năng và thủ đoạn của mình mới có được ngày hôm nay.


Mấy cô bạn gái vội vàng thay đổi đề tài, bắt đầu trò chuyện ồn ào.


Từ Thanh Uyển lại im lặng, trong lòng tính toán.


Cô ấy ghét Thi Họa không phải là chuyện ngày một ngày hai.


Mà là oán hận chồng chất từ năm này qua năm nọ.


Lần đầu gặp nhau ở Liên Cảng, Thi Họa mới ba tuổi.


Còn Từ Thanh Uyển đang học mẫu giáo, lúc đó, ba cô ấy vẫn chưa giành giải Sư tử Vàng, chỉ là một đạo diễn nghèo khổ.


Gia đình ba người sống dưới tầng hầm tối tăm và ẩm ướt.


Chuyến đi đến Liên Cảng năm đó không phải là đi chơi, mà là ba cô ấy lấy hết khoản tiết kiệm cuối cùng để đến Liên Cảng gặp cô của Từ Thanh Uyển, tìm một con đường sống cho chính mình.


Đó là chuyện của gần hai mươi năm về trước, khi đó, nền kinh tế của đại lục vẫn chưa phát triển mạnh mẽ như bây giờ, Liên Cảng hoa lệ cũng đủ làm một cô bé năm tuổi như cô ấy phải chói mắt.


Mà điều khiến cô ấy ngưỡng mộ hơn cả Cảng Victoria chính là em gái nhỏ đáng yêu trong nhà cô ruột.


Thi Họa ba tuổi mặc váy công chúa tay phồng màu hồng, đối với một người chưa từng nhìn thấy chuyện đời như cô ấy, Thi Họa giống hệt như một nàng công chúa trong truyện cổ tích.


Công chúa nhỏ bập bẹ nói tiếng Quảng Đông, cô ấy không hiểu được.


Bản thân mình lại mặc chiếc áo kẻ ngang tay ngắn quê mùa, bởi vì tài chính eo hẹp từ nhỏ, lại mắc bệnh tim bẩm sinh, cô ấy gầy yếu, nhợt nhạt, trông không giống một đứa trẻ Kinh Bắc chút nào.


Sau đó mới phát hiện, người cô ruột xinh đẹp mê hồn kia chính là một ngôi sao nổi tiếng của Liên Cảng.


Một hạt giống oán hận được gieo rắc trong lòng từ ngày đó.


Tại sao công chúa nhỏ lại hạnh phúc đến vậy, mẹ là ngôi sao, nghe nói ba cô cũng là người dẫn chương trình nổi tiếng của Đài truyền hình Phượng Hoàng.


Cũng may ba mình biết nịnh bợ và dẻo miệng trước mặt cô ruột, cuối cùng cũng thuyết phục được cô đầu tư và tham gia vào bộ phim điện ảnh của ông ấy.


Bộ phim của ba cô ấy nổi tiếng qua một đêm, cô ấy ra khỏi tầng hầm, tiến vào biệt thự, nhanh chóng được chuyển sang trường tiểu học quý tộc.


Ở nơi đó, cô ấy gặp Hạ Hành.


Hạ Hành là thiếu gia nhỏ của gia đình tài phiệt, từ nhỏ đã cao quý hơn người.


Cô ấy thích Hạ Hành, thậm chí còn mộng tưởng mình là công chúa trong truyện cổ tích, sẽ ở bên hoàng tử suốt đời.


Nhưng mấy năm sau… Thi Họa lại xuất hiện.


Lúc gặp lại nhau, Thi Họa không còn là kho báu của cô ruột, mà lại mặc một chiếc váy đã phai màu, nói tiếng phổ thông không ra gì.


Nghe nói sau khi ba mẹ qua đời, cô sống cùng ông bà nội ở làng chài nhỏ trên đảo Liên.


Công chúa đã không còn là công chúa, nhưng Hạ Hành lại rất yêu thương cô.


Còn đối xử với cô như em gái ruột.


Nghĩ đến đây, trong lòng Từ Thanh Uyển đau xót, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.


Vào giây phút này, người đàn ông mà Từ Thanh Uyển nghĩ ngợi đã đi đến trước mặt Thi Họa, gương mặt khôi ngô tuấn tú vô cùng áy náy, anh ta nhún nhường xin lỗi: “Họa Họa, anh xin lỗi em, anh biết có lẽ em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, nhưng anh vẫn muốn nói xin lỗi.”


Thi Họa khẽ nhíu mày, đứng dậy rời đi.


Thật kỳ lạ, một ngày tốt đẹp thế này, sao bao nhiêu thứ khó coi lại liên tục xuất hiện trước mắt cô như thể mọi chuyện được lên kế hoạch từ trước thế?


Hôm nay Hạ Hành mặc bộ âu phục màu cà phê sữa, vẫn là dáng vẻ ngăn nắp, gọn gàng, cao quý, không nhiễm bụi trần.


Có lẽ anh ta biết Thi Họa không để ý đến mình, vậy là anh ta nói thật nhanh, lại đi bên cạnh cô, cố gắng nói thật nhiều trong khoảng thời gian có hạn.


“Không chỉ xin lỗi, hôm nay anh cũng muốn nói rõ với em hai điều, một là dãy nhà phố, em tức giận nhờ chú Chín phân xử, anh không oán trách em chút nào, anh chân thành trao tặng dãy nhà phố cho em, không phải là vì áp lực của chú Chín. Anh biết anh nợ em, có phải bồi thường nhiều hơn nữa, anh cũng bằng lòng.”


Bị anh ta làm phiền, Thi Họa không chịu nổi, đành phải dừng bước, lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh nói đủ chưa, sao trước đây tôi lại không phát hiện ra anh đóng kịch giỏi như vậy nhỉ, rảnh rỗi quá thì đi đến Đại học Điện ảnh Kinh Bắc bên cạnh học diễn xuất đi, đừng quấy rầy tôi nữa.”


Hạ Hành không thèm để ý đến mặt mũi nữa, chỉ vội vàng nói tiếp: “Chuyện thứ hai chính là Tưởng Bách Hanh, anh biết anh ta đang theo đuổi em điên cuồng, nhưng đời sống cá nhân của anh ta rất vớ vẩn, nghe nói còn bao nuôi một nữ minh tinh, em đừng đến gần anh ta.”


Thi Họa xùy một tiếng: “Hạ Hành, chó chê mèo lắm lông à?”


Lại nhìn bóng lưng của Thi Họa lạnh lùng rời đi.


Hạ Hành rối bời.



Trước mắt, anh ta chỉ có thể nhẫn nhịn.


Nửa năm qua, anh ta mới tiếp quản Ngân hàng Hoa Tỳ dưới danh nghĩa gia tộc, người lớn trong nhà họ Hạ và các cổ đông đang quan sát biểu hiện của anh ta.


Một khi đời sống cá nhân của anh ta bị chỉ trích, hai mươi mấy năm trời nỗ lực đều đổ sông đổ bể.


Thật ra anh ta không còn cách nào khác ngoài chấp nhận lời đề nghị của Từ Thanh Uyển.


Khung cảnh đó diễn ra trong lễ đính hôn.


Nhưng cũng may, anh ta hiểu rõ tính tình của Thi Họa.


Cô kiêu ngạo như vậy, chắc chắn sẽ không chấp nhận lời cầu hôn của Tưởng Bách Hanh.


Tình cảm mười năm, cô không cách nào quên được.


Trước mắt chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn hai, ba năm, đợi cơn bão qua đi, chờ cô hoàn toàn nguôi giận, anh ta sẽ có thể ngồi vững trên chiếc ghế lãnh đạo của Ngân hàng Hoa Tỳ.


Đến lúc đó, anh ta lại giành lấy cô, họ còn trẻ, nhất định còn kịp.



Buổi chiều dùng bữa ở tiệm thịt nướng gần trường học, ai cũng no căng bụng.


Lẽ ra buổi tối còn có một buổi liên hoan khác, chỉ là một nhóm bạn học thân thiết hẹn nhau ca hát, uống rượu, nhóm Tống Thời Tích đều tham gia.


Buổi tối Thi Họa phải lên sóng, không đi được.


Khoảng bốn giờ rưỡi, cô chào tạm biệt bạn cùng phòng, chuẩn bị đi làm.


Giờ này đến văn phòng thì hơi sớm, lại đang no căng bụng, vậy là cô ngồi trên xe một lát mới vào.


Cô lấy điện thoại ra theo thói quen, đầu ngón tay trắng trẻo bấm mở WeChat, rất nhiều bạn bè đã bấm thích cho cô.


Vào ngày tốt nghiệp, vòng bạn bè tràn ngập ảnh đẹp.


Vòng bạn bè của Thi Họa rất trống trải, bình thường cô đăng không quá hai trạng thái một năm, nhưng nghĩ hôm nay đã chụp nhiều ảnh như vậy, cô cũng nên lưu lại, nói không chừng, đây là lễ tốt nghiệp cuối cùng trong cuộc đời của cô.


Mà chưa kể, bước ngoặt cuộc đời gần đây nhất của cô còn lớn hơn cả tốt nghiệp.


Nhưng chuyện đó quá chấn động, không thể nào đăng công khai trên vòng bạn bè được, cô đành phải mượn ngày hôm nay, lặng lẽ đăng một thông điệp khó hiểu.


Dù sao cũng không có ai nhìn ra, cô chỉ muốn lưu lại cho bản thân mình.


Hôm nay nhận được rất nhiều hoa, mấy bó đẹp nhất đều bị bạn học mượn đi chụp ảnh.


Thi Họa kéo album ảnh, nghĩ bó hoa đẹp nhất chính là bó hoa mà Tiểu Nguyễn đã tặng.


Bức ảnh được chụp trước buổi liên hoan, Tiểu Mẫn nói hoa hồng Cappuccino hợp màu da cô, chủ động chụp ảnh giúp cô.


Địa điểm chụp ảnh là bên cạnh bồn hoa trước khu giảng đường, cô tình cờ ngồi đó nghỉ ngơi, ôm bó hoa trong lòng, Tiểu Mẫn chỉ tiện tay chụp ảnh.


Có lẽ là vì ánh nắng ban chiều vừa vặn, cô cũng không cần chỉnh ảnh.


Trong khoản này, cô rất lười, ngoài bức ảnh chụp một mình này, cô còn chọn thêm vài bức ảnh nhóm để đăng lên.


Thi Họa lướt qua danh sách like, lướt đến ảnh đại diện của Đỗ Sâm, ngón tay của cô khựng lại một lát, nhưng cô không nghĩ nhiều, lại nhanh chóng lướt xuống, kết quả là lại nhìn thấy Tưởng Bách Hanh, cô lập tức nhíu mày, trong lòng hối hận muốn chết, nhất quyết tắt điện thoại, để sang một bên, không muốn nhìn nữa.



Hai giờ chiều ở Kinh Bắc, hai giờ sáng ở New York.


Đỗ Sâm vào nhà vệ sinh giữa bữa tiệc, tranh thủ giây phút nghỉ ngơi ngắn ngủi này để xem điện thoại.


Tình cờ nhìn thấy bài đăng trên vòng bạn bè, anh ta không nghĩ ngợi nhiều, cứ tiện tay bấm thích.


Mặc dù đến bây giờ cũng chỉ có vài người biết được thân phận của cô Thi, nhưng dù sao cô cũng là một nửa còn lại của ông chủ nhà mình, anh ta chỉ là người ngoài, vậy mà cô không hề che giấu chuyện của mình với anh ta, anh ta cảm thấy rất vui, đương nhiên là phải tích cực bấm thích rồi.


Anh ta bấm vào bức ảnh, sau đó kéo qua, một suy nghĩ lướt qua đầu óc nhạy bén của anh ta.


Mặc dù có hơi quá đáng, nhưng không chừng đó là điều họ muốn.


Từ trước đến nay, thư ký Đỗ chỉ quan tâm đến sự nghiệp, bây giờ lại vội vàng rửa tay, bước ra khỏi nhà vệ sinh, đi đến bên cạnh Hạ tổng, cung kính đưa điện thoại đến.


Hai giờ sáng, Hạ Nghiên Đình vẫn đang tham dự một bữa tiệc cùng những người giàu có nhất New York, người nổi tiếng tụ tập trong sảnh tiệc, chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ và xa xỉ nằm ngay trung tâm của trần nhà, bầu không khí đã được thanh lọc sạch sẽ, mùi hương mát lạnh và đắt tiền khiến người ta quên đi mệt mỏi.


Ngày thứ tư đi công tác, lịch trình của hôm nay bắt đầu từ sáu giờ sáng, ngoại trừ thời gian ăn trưa ngắn ngủi, anh gần như không nghỉ ngơi được một giây, nhưng gương mặt nhã nhặn và điềm đạm của anh không để lộ một chút xíu mệt mỏi nào.


Ánh mắt của anh hướng về vòng bạn bè.


Cô gái trong vòng bạn bè rất bình thường, mặc bộ lễ phục tốt nghiệp, chụp ảnh cùng mấy người bạn học, tỏa ra hơi thở thiếu niên.


Dòng ghi chú của cô làm Hạ Nghiên Đình phải dừng lại mấy giây.


“Con đường tương lai rải đầy hoa hồng vẫn còn dài.”


Ánh mắt của anh thâm trầm, không hề dao động vào giây phút đó.


Thư ký Đỗ quan sát sắc mặt của anh, trong lòng không khỏi u sầu, thầm nghĩ sao mình lại dám suy đoán tâm tư của ông chủ, lại còn đoán sai, bước vào vùng cấm.


Nhưng chỉ một lát sau, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh chỉ đạo: “Sắp xếp đường băng đi, tôi quay về Kinh Bắc.”


Trong lòng Đỗ Sâm hơi run rẩy, nhưng sắc mặt lại kiên định, anh ta giả vờ bình tĩnh: “Sắp xếp ngay bây giờ sao, Hạ tổng?”


“Ừ.”


“Nhưng Hạ tổng, hai ngày tới còn có hội nghị chất bán dẫn toàn cầu…” Mặc dù Đỗ Sâm vui mừng vì suy đoán của mình không sai, nhưng chuyện ông chủ nhà mình muốn về Kinh Bắc ngay lập tức, anh ta cũng cảm thấy hoảng hốt.


“Cậu tham dự thay tôi đi.”


“?” Đỗ Sâm chưa kịp chuẩn bị, nhưng sắc mặt vẫn không dao động, anh ta chỉ dám vụng trộm nuốt nước bọt, trịnh trọng trả lời, “Được.”



Tám giờ tối, Đài truyền hình Kinh Bắc.


Cả ngày bận rộn cũng không ảnh hưởng nhiều đến trạng thái làm việc của Thi Họa, vừa nhận được bản thảo mới hoàn thành, cô lại chìm đắm vào công việc như thường lệ, vừa trau chuốt câu chữ, vừa lẳng lặng học thuộc.


Đột nhiên có tiếng ồn ào xôn xao cách đó không xa, hình như là có chuyện gì đó.


Chỗ làm việc của cô quay lưng vào lối ra vào của tầng này, cô luôn cảm thấy rất hài lòng, là vì ở vị trí này, cô có thể tập trung vào công việc, không cần quay đầu nhìn lại, cũng không dễ bị người khác quấy rầy.


Mãi đến khi Tiểu Nguyễn đột ngột chọc chọc cánh tay cô, cô mới hoài nghi quay đầu, cô chưa kịp chuẩn bị tinh thần, gương mặt tươi cười của Tưởng Bách Hanh đã xuất hiện trước mắt.


“Cục cưng, chúc mừng tốt nghiệp, chúc em tương lai xán lạn, tiếp tục thành công!”


Hôm nay anh ta mặc áo màu vàng đen bóng bẩy, rất lòe loẹt, không biết là cao cấp hay là trào lưu.


Anh ta đưa một bó hoa ly cánh kép nặng trĩu đến trước mặt cô, mùi hương tự nhiên của hoa ly tươi hơi khó chịu.


Thi Họa vô thức chun mũi, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy, lịch sự nói: “Anh Tưởng, anh khách sáo quá, cảm ơn anh.”


Chỉ trách bản thân mình hôm nay sơ ý, bình thường chỉ đăng vòng bạn bè có hai lần một năm, đều là để lưu giữ những dịp quan trọng làm kỷ niệm, không có nội dung gì bí mật, cho nên cô chưa từng có thói quen cài đặt chế độ riêng tư.


Hôm nay còn quên chặn Tưởng Bách Hanh.


Đây là văn phòng mà mỗi ngày cô phải ngồi mấy tiếng đồng hồ, đồng nghiệp nhìn cô chằm chằm, ngày nào cũng gặp nhau, đây đâu phải là sảnh tiếp khách dưới tầng trệt của đài truyền hình.


Bây giờ cô cảm thấy thấp thỏm không yên, không biết tại sao người đàn ông nổi bần bật này lại có thể vượt qua hệ thống nhận diện khuôn mặt.


Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất, nhanh chóng nhận bó hoa, sau đó tìm cách đuổi vị tổ tông này đi càng sớm càng tốt.


Cuối cùng, người đẹp lạnh lùng, khó theo đuổi cũng nhận lấy bó hoa của mình, Tưởng Bách Hanh vội vàng lấy chiếc hộp nhung giấu trong túi áo, không nói không rằng, lại đặt lên bàn làm việc của Thi Họa, anh ta cười híp mắt: “Vậy em làm việc tiếp đi, anh không quấy rầy công việc của em, lên sóng xong thì em mở ra nhé, lát nữa gặp lại cục cưng, một giờ anh đến đón em đi ăn khuya, anh đã đặt bàn rồi.”



Nói xong, anh ta quay đầu rời đi, không đợi Thi Họa từ chối.


Hình như vị thiếu gia này đã học được cách đọc cảm xúc của người khác, có lẽ cũng sợ chọc giận Thi Họa sẽ phản tác dụng, anh ta chỉ nói mấy lời như vậy rồi lại nhàn nhã rời đi.


Mặc dù Tưởng Bách Hanh đến và đi vội vàng như vậy, nhưng bầu không khí làm việc yên bình trong văn phòng cũng bị anh ta quấy rầy.


Thi Họa không cần quay đầu cũng biết có bao nhiêu đồng nghiệp đang bàn tán về cô.


Cô hơi buồn bực, đành đeo tai nghe Bluetooth vào, ngăn cách bản thân khỏi những lời bàn tán, vùi đầu vào công việc.


Đa số đồng nghiệp ở tầng này đều thân thiết với Thi Họa, có ấn tượng tốt về cô, lúc này bàn tán cũng không có ý gì xấu, mà chỉ là bản tính tò mò của con người.


“Người vừa rồi có phải là phú nhị đại dạo này đang theo đuổi cô Tiểu Thi không?”


“Hình như là anh ấy, trông cũng được đấy chứ, nhan sắc cũng đẹp mắt.”


“Đẹp trai thật, nhưng trông quen quá, có phải là thái tử gia giới giải trí thường xuyên bị chụp lại cảnh hẹn hò cùng ngôi sao nữ không?”


“Cô nói vậy, tôi cũng nhớ ra rồi…”


“Hả, cái gì thế? Tôi hoa mắt rồi à? Là lời tỏ tình được chiếu trên màn hình lớn sao!!!”


Tiếng đồng nghiệp bàn tán ồn ào từ sau lưng truyền đến, cả văn phòng trở nên sôi nổi.


Mấy đồng nghiệp đang thấp giọng thì thầm, nghe thấy tiếng ồn ào thì ngước mắt nhìn lên, ai cũng nhìn ra ánh đèn neon chói mắt và khung cảnh kỳ lạ bên ngoài cửa sổ sát đất.


“Trời đất ơi, cảm động quá đi, tự dưng tôi cảm thấy đàn ông mà giàu đến mức này thì có một chút xíu khuyết điểm cũng không sao.”


“Tôi đồng tình với cô!”


“Tôi cũng nghĩ vậy! Hu hu hu, sao tôi lại không gặp được người đàn ông như vậy chứ? Ít ra anh ấy cũng chân thành mà.”


“Cô Tiểu Thi, đến đây xem đi.”


Thi Họa bật âm lượng hơi lớn, cho nên không nghe thấy tiếng gọi của đồng nghiệp.


Tiểu Nguyễn nhìn về phía mà các đồng nghiệp khác đang nhìn, cô ấy mở to hai mắt, chấn động đến há hốc mồm, cô ấy sốt ruột đưa tay lắc lắc vai của Thi Họa liên tục, lẩm ba lẩm bẩm, “Chị Tiểu Thi, á á á á á.”


Thậm chí Tiểu Nguyễn còn đánh mất luôn khả năng nói chuyện ngay tại chỗ, thật sự không biết diễn tả khung cảnh tuyệt đẹp như một thước phim này thế nào.


Trong lòng Thi Họa đang buồn bực, cô tập trung đọc bản thảo, tự dưng Tiểu Nguyễn lại lắc lắc cô như vậy, ánh mắt của cô hơi hoang mang.


Nhưng một giây tiếp theo, ánh mắt mệt mỏi và lạnh lẽo của cô đột ngột sáng rỡ, phản chiếu ánh đèn neon chói chang.


Nhịp tim chầm chậm tăng tốc, chớp mắt một cái, tựa như có một bức họa tuyệt đẹp phá tan sự đơn điệu.


Trước mắt là ba tòa nhà chọc trời san sát nhau đối diện tòa nhà đài truyền hình.


Theo thứ tự là tòa nhà Trung tâm Kinh Bắc, Trung tâm Tài chính Toàn cầu, tòa nhà CBD Kinh Bắc, cả ba đều là tòa nhà thương mại hạng A, cực kỳ hiện đại, giờ phút này lại chiếu cùng một hình ảnh.


Tòa nhà bằng kính xa hoa lộng lẫy, hàng trăm triệu điểm sáng tạo thành một ma trận trên màn hình lấp lánh, tô điểm khắp mặt ngoài của tòa nhà, giống hệt như phim 4D, hiệu ứng thị giác vô cùng mạnh mẽ, thu hút người qua đường dừng lại ngắm nhìn.


Dưới trăm ngàn ánh sao, một bức ảnh đột ngột xuất hiện.


Là bức ảnh chụp riêng, cô đang mặc lễ phục tốt nghiệp.


Không chỉ có người qua đường bên dưới ngẩng đầu nhìn lên, ngay cả những nhân viên văn phòng đang tăng ca giữa đêm trong những tòa nhà xung quanh cũng lao đến bên cửa sổ, nhìn chăm chú, kinh ngạc trước khung cảnh lạ lẫm này.


Trên màn hình khổng lồ, cô gái xinh đẹp có đôi mắt lệ chi sáng long lanh đầy mê hoặc, đường nét gương mặt nhẹ nhàng, làn da trắng sữa ửng hồng dưới ánh sáng tự nhiên, cốt cách và bề ngoài đều làm người ta mê mẩn, lễ phục tốt nghiệp màu đen làm nổi bật sự đoan trang và phẩm chất của người trí thức, rõ ràng là một bức ảnh đời sống bình thường, không phải là chụp ảnh chuyên nghiệp, nhưng lại đẹp như được phủ một lớp bột vàng óng của ánh nắng ban chiều tự nhiên, không cần chỉnh sửa thêm hay dùng bộ lọc nào.


Cô đang ôm một bó hoa hồng Cappuccino màu hồng khói trên tay, rõ ràng là nụ cười rất nhẹ, khí chất cũng lạnh lùng, nhưng gương mặt lại rất ngọt ngào và dịu dàng, là kiểu con gái mà ai nhìn thấy cũng phải mềm lòng.


Mấy chục giây sau, vài dòng chữ lóe lên.


“Dear lady,


Happy graduation.


Bright future.”


(Cô gái yêu dấu, chúc em tốt nghiệp vui vẻ, tương lai xán lạn)


Khu vực thương mại của Kinh Bắc xếp thứ bảy toàn cầu, không cần nói cũng biết là tấc đất tấc vàng, huống hồ chi ba tòa nhà này còn mang tính biểu tượng.


Mấy màn hình này sẽ không cúi đầu vì tiền bạc, không thể dùng tiền để mua khung cảnh này.


Ngay cả người hâm mộ của những ngôi sao hàng đầu muốn ủng hộ thần tượng cũng không thể dòm ngó đến ba tòa nhà này.


Đêm nay, toàn bộ thành phố vừa cổ kính vừa hiện đại lại cúi đầu trước cô gái này.


Thi Họa ngơ ngác đứng trước cửa sổ sát đất, hàng mi dài không hề rung động, Tiểu Nguyễn đứng bên cạnh lại cảm thấy cô quá im lặng, tựa như đang thưởng thức câu chuyện của người khác.


Chỉ có cô biết trái tim mình đã lỡ mất bao nhiêu nhịp.


Bồi hồi, run rẩy, thình thịch.


Bầu trời đêm của cô chưa từng rực rỡ thế này.


Thậm chí còn không dám mơ.


Tiểu Nguyễn kinh ngạc: “Như một giấc mơ, em còn tưởng mình đang sống trong một bộ phim thần tượng…”


Nhiều đồng nghiệp xung quanh đều vô thức phỏng đoán là vị thái tử gia giới giải trí kia vung tiền để theo đuổi tình yêu.


Tiểu Nguyễn hoang mang, không khỏi thấp giọng thăm đò: “Chị Tiểu Thi, chị có nghĩ là anh Tưởng làm không?”


Mấy ngày nay, cô ấy đã biết Thi Họa không thích Tưởng công tử, thậm chí còn khó chịu vì anh ta dai như đỉa.


Nhưng món quà tỏ tình này quá cảm động, cô ấy chân thành hy vọng đó không phải là tác phẩm của Tưởng công tử, đầu óc của cô ấy không thể nào chấp nhận được chuyện này.


Vì lý do đó, cô ấy bằng lòng ăn chay, niệm Phật, cầu mong tiên nữ nhà mình được một người đàn ông phù hợp hơn theo đuổi.


Tuyệt đối đừng là Tưởng công tử suốt ngày xuất hiện trên bản tin giải trí!!


Rốt cuộc hàng mi của Thi Họa cũng khẽ nhúc nhích.


Cô quay mặt sang, chậm rãi lắc đầu.


Cô không nghĩ vậy.


Mặc dù Tưởng Bách Hanh chịu vung tiền, cuộc sống hàng ngày cũng cực kỳ phô trương, nhưng tính tình anh ta rất ầm ĩ, vừa rồi đến tặng quà, anh ta cũng không để lộ biểu hiện gì khác thường. Nếu khung cảnh tuyệt đẹp vừa rồi thật sự là do một tay anh ta sắp xếp, không chừng anh ta đã nói với cô, chẳng hạn như anh đã chuẩn bị một bất ngờ cho em.


Cô im lặng mấy giây, một ý nghĩ nhanh chóng xuất hiện trong đầu.


Đối diện với ánh sáng rực rỡ, người bình thường chỉ nhìn thấy màn hình khổng lồ, nhưng hình như cô còn lờ mờ nhìn thấy hình bóng của một người đàn ông.


Yên tĩnh, không phô trương, bình thản.


Cực kỳ giống cách anh đối nhân xử thế.


Nhưng cô không dám phỏng đoán, không dám suy nghĩ sâu xa, cũng không dám hỏi.


Lady nghĩa là quý cô, tiểu thư, phu nhân, trong một số ngữ cảnh nhất định… Nó còn có nghĩa là vợ.


Nhưng rõ ràng ngày đó đi đăng ký kết hôn xong, anh đã bay mười lăm ngàn ki lô mét sang nước ngoài công tác ngay trong đêm mà.


Rất xa xôi, cách cả Thái Bình Dương.


Tính toán cẩn thận, hẳn là đến thứ tư tuần sau anh mới trở về.


Đêm nay.


Anh thật sự sắp xếp chuyện này cho người vợ mới kết hôn sao?


Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Story Chương 18
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...