Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Chương 16
296@-
Hàng mi dài của Thi Họa liên tục run rẩy, đầu óc cô rối bời.
Cuối cùng, cô chưa kịp chuẩn bị tinh thần, cố gắng nặn ra mấy chữ, giả vờ bình tĩnh, nhẹ nhàng phủ nhận: “Không có, con nghĩ chú sắp xếp rất thỏa đáng.”
Dù sao cô cũng chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi, trong một đêm đã có chuyển biến lớn như vậy, mặc dù đã cố gắng bình tĩnh hết mức có thể, nhưng trong lòng vẫn bất an.
Vốn dĩ cô nghĩ kết quả sau khi thắng ván cược này, cùng lắm chỉ là có cơ hội qua lại với anh, năm dài tháng rộng nuôi dưỡng sự đồng điệu, còn chuyện kết hôn, chỉ sợ phải cần thời gian dài quan sát mới được.
Đúng như lời dì Lan nói đêm đó, chỉ khuyên anh sớm tìm người bầu bạn, không hối thúc anh kết hôn và sinh con.
Sao tự dưng anh lại bảo đi đăng ký kết hôn ngay lập tức?
Có khi nào, trong kế hoạch của cuộc đời anh, hôn nhân là một chuyện vô cùng cấp bách? Chẳng trách sao ngày đó anh lại cúi đầu tham gia bữa tiệc xem mắt kia, sắc mặt không hề mất kiên nhẫn.
Thi Họa hoang mang, nghĩ mình đã suýt phán đoán sai tâm tư của anh.
Nhưng mà… Đăng ký kết hôn cũng không có gì xấu.
Bình thường, Thi Họa cho người ta ấn tượng rằng cô là người chậm rãi, không nóng cũng không lạnh, nhưng thật ra cô tương đối linh hoạt, gặp chuyện lớn cũng không sợ, đầu óc nhạy bén.
Hạ Nghiên Đình đồng ý kết hôn cùng cô chính là kết quả tốt nhất.
Từ nay về sau, bất kể ông nội còn làm chủ gia tộc hay không, Bạch Tư Nhàn cũng không dám động vào cô.
Nhìn rộng ra toàn bộ Kinh Bắc, Hạ Nghiên Đình chính là mối đe dọa lớn nhất của vợ chồng Bạch Tư Nhàn.
Nếu không kết hôn cùng anh mà kết hôn với người ngoài, không chừng sau khi cưới, cô vẫn sẽ bị chèn ép tới lui.
Chỉ có trở thành vợ của Hạ Nghiên Đình, cô mới có thể hoàn toàn thoát khỏi vòng vây này.
Nhìn từ góc độ này, đăng ký kết hôn chính là lớp bảo vệ tốt nhất cho cô.
Nghĩ đến đây, cô để lộ vẻ mặt hớn hở, không biết là vô tình hay cố ý, tự dưng lại dạn dĩ nắm lấy cánh tay của người đàn ông bên cạnh, mượn ánh trăng mông lung để nhìn thời gian trên đồng hồ.
Hôm nay anh đeo một chiếc đồng hồ kim loại kiểu cổ điển, chiếc đồng hồ bạch kim vừa khiêm tốn vừa nhã nhặn, dưới bầu trời đêm, mặt đồng hồ trong suốt trông vô cùng sạch sẽ.
“Hơn ba giờ rồi, ba tiếng nữa, trời sẽ sáng.” Giọng nói của cô mang theo sự chờ mong, hai tay vô thức đan vào nhau, giống như trẻ con chờ người lớn cho kẹo.
Hạ Nghiên Đình lẳng lặng nhìn cô, sắc mặt mập mờ, khó đoán.
Lâu thật lâu sau, anh chậm rãi lên tiếng: “Ba tiếng nữa sẽ đến Cục Dân chính, có cần về nhà cũ thu dọn đồ đạc không?”
Đôi mắt con gái trong trẻo như băng tuyết lại khẽ dao động, cô nở nụ cười, sau đó lại mở chiếc túi xách đi làm màu đỏ rượu bên cạnh.
Ngón tay thon nhỏ của cô dễ dàng tìm thấy nó, sau đó lại đưa ra như dâng kho báu lên, một cuốn sổ nhỏ màu nâu xuất hiện trong tầm mắt của anh, cô hơi ngẩng đầu, chớp mắt với anh, giọng nói không giấu được sự đắc ý: “Không cần, con đã mang sổ hộ khẩu theo rồi.”
Sắc mặt của anh hơi bất ngờ, nhưng chớp mắt một cái đã bình thường trở lại, đôi mắt nghiêm nghị và tĩnh lặng như đại dương sâu thẳm, bình tĩnh, không gợn sóng.
Mấy giây sau, tự dưng anh cười khẽ: “Xem ra tối nay em đã tính trước rồi nhỉ?”
Cô gái trước mắt rất khác so với những lần gặp gỡ trước đây.
Cô thường xuất hiện dưới hai trạng thái, trong những dịp không quan trọng và xa lạ, bao gồm cả khi làm việc, cô luôn là một biên tập viên thời sự dịu dàng, tự tin, ánh mắt trong trẻo lại lạnh lùng, tạo nên cảm giác xa cách, giống như người đẹp lạnh lùng chỉ có thể nhìn từ xa, không được đùa cợt.
Trạng thái còn lại là trong đời sống riêng tư, trước mặt người quen, cô không che giấu nhiều, sẽ trở về dáng vẻ con gái Giang Nam mềm mỏng, dịu dàng, đơn thuần, không có tính đe dọa.
Nhưng vào thời khắc này, cô không mềm mại và nhạt nhẽo như mọi ngày, đôi mắt trong trẻo không hề che giấu mục đích của mình, cười lên giống hệt như một con hồ ly lém lỉnh.
Đối mặt với lời chế nhạo và thăm dò của anh, cô cũng không xấu hổ, chỉ thoải mái trả lời: “Không có, con chỉ chuẩn bị chu đáo thôi.”
Thi Họa vô cùng hào hứng, không chỉ không phản đối lịch trình đi đăng ký kết hôn, mà thậm chí còn hơi thiếu kiên nhẫn.
Nhưng có lẽ chỉ có mình cô biết được, cô không hề cố ý mang theo sổ hộ khẩu, một thời gian trước, cô dùng nó để ký hợp đồng dài hạn với đơn vị, sau đó cô luôn để trong túi, quên lấy ra.
Hôm nay vô tình dùng chiếc túi Neverfull này thôi.
Đối với cô mà nói, cố ý hay không cũng không quan trọng.
Quan trọng là kết quả.
Đã đồng ý là trời sáng sẽ đi đến Cục Dân chính, bây giờ cũng không còn sớm nữa.
Vị trí căn biệt thự của Chu tam công tử ở lưng chừng núi rất hẻo lánh, giờ này lái xe xuống núi thì quá phiền phức.
Hạ Nghiên Đình bảo cô vào phòng ngủ cho khách nghỉ ngơi một lát, ăn sáng xong thì xuất phát.
Ban đầu Thi Họa hơi lo lắng: “Như vậy có làm phiền anh Chu không ạ?”
“Không sao, em yên tâm nghỉ ngơi đi.” Anh nhàn nhạt nói.
Cũng không khó để cô nhận ra, Hạ Nghiên Đình và Chu tam công tử này rất thân thiết, không thì họ cũng không thể tùy ý ở lại đây.
–
Biệt thự ở lưng chừng núi này không có nhiều hơi người, hình như không phải lúc nào cũng có người sống ở đây, có lẽ thỉnh thoảng Chu Yến Lâm mới đến đây tìm một chút bình yên. Đối với công tử nhà giàu như họ, có vài ba căn nhà là chuyện bình thường.
Phòng ngủ cho khách sạch sẽ lại ngăn nắp, đồ dùng vệ sinh rất đầy đủ.
Trải qua một đêm phấn khích như vậy, cảm xúc giống hệt như một đoàn tàu siêu tốc, làm sao Thi Họa có thể cảm thấy buồn ngủ được?
Cô tắm nước nóng, sau đó lên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Nhưng vừa nhắm mắt, đầu óc lại choáng váng, giống như mình đang mơ, không chân thật chút nào.
Mọi chuyện tiến triển quá nhanh, vượt ngoài dự đoán của cô.
Vốn dĩ còn tưởng chỉ có thề làm Hạ Nghiên Đình đưa cô vào danh sách đối tượng kết hôn, sau này sẽ có anh che chở, không còn phải đối phó với Bạch Tư Nhàn đã là may mắn lắm rồi.
Đó là kỳ vọng lớn nhất của cô.
Dù như thế nào cũng không ngờ được, Hạ Nghiên Đình lại muốn một bước tiến thẳng, đi đăng ký kết hôn.
Mặc dù đêm nay cô mượn rượu để tiếp thêm dũng khí, nhưng hơn hai mươi năm qua, cô đã gò bó theo khuôn phép.
Thay đổi lớn như vậy, giờ phút này thật muốn kể hết với bạn bè.
Nhưng đã hơn ba giờ, buổi sáng, Tống Thời Tích còn phải ra ngoài phỏng vấn, đêm khuya không nên quấy rầy cô ấy.
Thi Họa cố kìm nén sự sốt ruột trong lòng, cô nhắm mắt thiền định một hồi lâu, cuối cùng lại dựa vào đầu giường, mở một ứng dụng ra.
Đầu tiên là phải hiểu quy trình đăng ký kết hôn.
Dù sao cũng là lần đầu, phải chuẩn bị tinh thần, sáng mai không thể làm trò cười được.
…
Hạ Nghiên Đình đoán cô gái nhỏ không ngủ được, vậy là cũng không cho cô thời gian để ngủ thêm, sáu giờ sáng đã bảo cô xuống lầu ăn sáng.
Trong căn biệt thự lưng chừng núi này không có nhiều người giúp việc, vài ba người thôi, nhưng tay nghề nấu ăn rất được, bữa sáng có cả món Trung Quốc và món Tây, không chỉ đa dạng mà còn ngon miệng.
Có lẽ là vì cả đêm quá lo lắng thấp thỏm, cô tiêu hao nhiều năng lượng, bây giờ đói meo.
Thi Họa rất hưởng thụ bữa sáng này.
Cô không để lộ nhiều cảm xúc.
Tỏ vẻ mừng rỡ, nhưng thật ra là sợ hãi.
Rõ ràng chỉ là một đêm ngắn ngủi, vậy mà mối quan hệ giữa cô và Hạ Nghiên Đình đã có thay đổi lớn như vậy.
Hôm qua còn là người quen bình thường, hôm nay lại ở trong nhà bạn của anh.
Huống hồ chi trước đây cô còn hoài nghi, anh lạnh lùng, xa cách như vậy, ngay cả người nhà họ Hạ cũng không thân thiết, có khi nào anh không có bạn bè.
Bây giờ nhìn lại, là cô nghĩ nhiều rồi.
Lúc họ sắp ăn xong, Chu Yến Lâm không biết xuất hiện ở góc cầu thang trong bộ đồ ngủ lụa từ lúc nào.
Anh ta nửa tỉnh nửa mê, đang có việc gấp, anh ta mới thức dậy xử lý, lại loáng thoáng nghe thấy có tiếng người đi tới đi lui dưới lầu.
Mới sáng sớm, bình thường nhà anh ta không có ai, ngay cả người giúp việc cũng không đi làm sớm như vậy.
Hai mắt anh ta lim dim, anh ta mơ màng xuống lầu kiểm tra, được nửa đường thì ngẩn người.
Anh ta sửng sốt mấy giây, sau đó bước nhanh xuống lầu, thấy hai chú cháu ngồi đối diện nhau trong căn bếp mở, nhàn nhã ăn sáng trong nhà anh ta.
“Không phải chứ, tối hôm qua hai người nói chuyện gì mà khuya như vậy, thì ra là ở lại nhà tôi à?”
Bây giờ Thi Họa đã hoàn toàn lấy lại lý trí, không còn kích động và thô lỗ như lúc xin rượu tối qua.
Cô mỉm cười đoan trang, lịch sự nói cảm ơn: “Anh Chu, tối hôm qua gây rắc rối cho anh, thật sự làm phiền anh rồi.”
Chu Yến Lâm và Hạ Nghiên Đình bằng tuổi nhau, hồi còn nhỏ, họ làm lễ thôi nôi cùng một lúc.
Trong mắt anh ta, Thi Họa chỉ là con cháu, mặc dù chỉ mới gặp cô hai lần, anh ta đã có ấn tượng tốt về cô.
Một cô bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
Anh ta cũng không thèm khách sáo, chỉ kéo ghế ra, thoải mái ngồi xuống.
Bàn ăn bằng đá cẩm thạch rất dài, đủ chỗ cho mười người, Hạ Nghiên Đình và Thi Họa ngồi đối diện nhau, anh ta ngồi ghế chủ nhà.
“Không sao, không thành vấn đề, tôi và Lão Cửu thân thiết như vậy, cô cũng giống như con cháu trong nhà thôi mà, sao nào, tối qua xảy ra chuyện gì?”
Một cô bé dịu dàng như vậy, tối qua lại mất hồn mất vía lái xe lên đây, đứng trước cửa biệt thự của anh ta, xin rượu của anh ta, chắc là bị chuyện gì đó kích động.
Sau lần gặp mặt ở Lệ Phủ đêm đó, anh ta cũng cẩn thận nghe ngóng vài chuyện.
Biết hoàn cảnh của cô bé Thi Họa này xong, mấy ngày trước lại nghe nói cô bị hôn phu Hạ Hành đá ngay tại lễ đính hôn, trước mặt rất nhiều người.
Mất hết mặt mũi.
Đương nhiên anh ta cũng không bỏ lỡ phần quan trọng, là phần Lão Cửu làm chỗ dựa cho cô.
Mặc dù cũng hơi bất ngờ, nhưng anh ta không nghĩ nhiều.
Đâu phải là anh ta không biết quá khứ của Lão Cửu.
Năm bảy tuổi, anh theo ba ruột lưu lạc bên ngoài, mãi đến năm mười bảy tuổi mới được đưa về Kinh Bắc, cuộc sống trở lại quỹ đạo cũ.
Trong lúc những người thừa kế của nhà họ Hạ tiếp nhận nền giáo dục tinh anh, người cha không ra gì của anh lại dạy anh làm nghề khuân vác ở vịnh Hương Sơn.
Bây giờ, chỉ hơn mười năm ngắn ngủi, anh đã ngồi lên vị trí ngày hôm nay.
Ngoài khả năng xuất chúng, còn cần phải công tư phân minh, vì việc nước quên việc nhà.
Thi Họa rũ mắt, trông hơi ngại ngùng, cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ nhỏ nhẹ nói: “Không có việc gì lớn, quấy rầy anh nghỉ ngơi rồi.”
“Lão Cửu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thằng cháu trai bạc tình của cậu lại bắt nạt cô bé này sao?”
Người nào cũng thích nhiều chuyện.
Chu Yến Lâm không khỏi tò mò.
Đồn là đồn vậy, nhưng anh ta chưa từng nghĩ hai người họ có gì mờ ám.
Anh ta chỉ nghĩ hai người họ từng sống trên vịnh Hương Sơn ở đảo Liên, cùng lắm cũng chỉ là đồng hương? Sau đó, họ lần lượt được đón về nhà họ Hạ, có thể là cũng có những trải nghiệm tương tự ở nhà họ Hạ.
Không thể nào có tình cảm nam nữ, cùng lắm chỉ là cùng chung chí hướng.
Huống hồ chi Lão Cửu từng ra tay giúp đỡ cô, cô gái nhỏ không có người thân, gặp cảnh khốn cùng nhờ anh giúp đỡ cũng hợp tình hợp lý.
Thi Họa im lặng ngồi đó, lâu thật lâu cũng không nói tiếng nào.
Dáng vẻ không hề tủi thân.
Anh ta càng tò mò hơn: “Sao hai người cư xử lạ thế, mới sáu giờ sáng, ăn sáng sớm vậy sao? Lát nữa làm gì?”
Ánh mắt của Thi Họa run rẩy, cô càng cúi đầu thấp hơn.
Có lẽ Hạ Nghiên Đình thấy phiền, anh uể oải liếc bạn mình một cái, sau đó lạnh nhạt nói: “Làm gì cũng không liên quan đến cậu, đi ngủ đi.”
Chu Yến Lâm khó chịu: “Sao lại không liên quan đến tôi, tôi đã cho hai người ở lại một đêm mà, qua cầu rút ván đấy à?”
Thi Họa chưa từng nhìn thấy Hạ Nghiên Đình tranh cãi với bạn thân, cũng không biết tính tình Chu tam công tử hiền lành, cho nên cô sợ hai người họ thật sự mâu thuẫn với nhau.
Cô đành phải cắn răng, nhẹ nhàng giải thích: “Thật sự không có chuyện gì to tát đâu, lát nữa tôi và chú Chín…đi đến Cục Dân chính.”
“Cái gì? Cục gì?” Chu Yến Lâm tưởng mình bị nặng tai, giọng nói của cô quá nhỏ nhẹ, giống hệt như tiếng muỗi vo ve, anh ta còn ghé đến gần nghe cho kỹ.
Hạ Nghiên Đình đặt ly cà phê trên tay xuống, nghiêm mặt, nhàn nhạt lặp lại ba từ mà Thi Họa vừa nói: “Cục Dân chính.”
“?” Chu tam công tử bình thường ung dung, thong thả, hiếm hoi lắm mới sửng sốt đến mức không nói nên lời.
Gương mặt ưa nhìn và nhã nhặn của anh ta vô cùng hoang mang.
Nắng sớm yên tĩnh, dịu dàng, nhẹ nhàng chiếu xuống bàn ăn, nhưng vào giây phút này, bầu không khí lại im lặng đến kỳ lạ.
Cục, Cục Dân chính ?
Chu Yến Lâm âm thầm nghĩ lại, có phải kiến thức của mình có lỗ hổng nào không.
Ngoài kết hôn và ly hôn… Cục Dân chính còn phụ trách cả những vấn đề khác sao ?
Bàn tay thon dài, đẹp mắt của anh ta run rẩy rót một ly trà Earl Grey Anh Quốc, nước trà nóng hổi chảy xuống cổ họng, cuối cùng cũng làm anh ta tỉnh táo hơn một chút.
Anh ta nghiêm túc, trịnh trọng hỏi: “Không phải, hai người đi đến Cục Dân chính, không phải là để làm việc mà tôi nghĩ, đúng không…?”
Thi Họa nhìn thấy phản ứng của anh ta, còn cúi đầu thấp hơn.
Cô cúi đầu theo thói quen, tóc đen dài mềm mại rũ xuống hai bên gò má cô, nhẹ nhàng che đi nửa gương mặt xinh xắn và nhỏ nhắn của cô.
Chu Yến Lâm có EQ cao, thấy cô gái này xấu hổ như vậy, dự cảm trong lòng càng mạnh mẽ hơn.
Không phải, mới nửa buổi tối ngắn ngủi, giữa hai người này đã phát sinh bí mật động trời gì vậy chứ?
Chuyện xảy ra trong nhà anh ta sao?!
Được lắm, hy vọng anh ta không gặp rắc rối.
Trong lúc Chu công tử đang nghĩ ngợi điên cuồng, Hạ Nghiên Đình đã nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Đến Cục Dân chính thì còn có thể làm gì nữa, cậu chưa từng kết hôn, nhưng cũng đã thấy người ta đi đăng ký kết hôn rồi, đúng không?”
“???” Trong đầu Chu Yến Lâm vang lên tiếng đập ầm ầm, hàng phòng vệ nội tại của anh ta đã hoàn toàn sụp đổ.
“Hai người đến Cục Dân chính để đăng ký kết hôn à? Không phải, cô ấy là bạn gái của Hạ Hành mà, không đúng, là bạn gái cũ, hai người đi đăng ký kết hôn gì chứ? Lão Cửu, cậu điên rồi à?”
Bây giờ Chu Yến Lâm cảm thấy khó chịu trong người, giống như vừa tỉnh giấc đã bị ép xem một bộ phim kinh dị.
Hoảng hốt vô cùng.
Trời cao có mắt, anh ta chưa bao giờ là một người nhiều chuyện, đừng nói đến kết hôn hay đăng ký kết hôn, bao nhiêu người trong giới vừa kết hôn lại ly hôn trong cùng một ngày, anh ta cũng chưa từng hỏi câu nào.
Nhưng đây là Lão Cửu của nhà họ Hạ!
Hạ Nghiên Đình.
Anh ta quen biết Hạ Nghiên Đình hai mươi, ba mươi năm, chưa từng thấy anh có bạn gái, ngay cả khi đi xã giao, gặp phục vụ nữ mời rượu, anh cũng lạnh lùng đuổi người ta đi, không hề thương hoa tiếc ngọc chút nào.
Trong giới có người phô trương giải thích, nói e là IQ của người này quá cao, chỉ số IQ chén ép những phần khác trong não, cho nên mới lạnh lùng như vậy, cũng không có nhu cầu về phương diện kia, cho nên bao nhiêu con muỗi cái vo ve bên người nhiều năm như vậy, anh cũng không nhìn thấy.
Thi Họa mấp máy môi, muốn nói rồi lại thôi.
Thật ra, từ đêm qua đến giờ, cô vẫn luôn ở trong trạng thái mơ màng, cảm giác không chân thật.
Trước đó lại gặp ác mộng nặng nề, cô hơi chìm đắm vào thế giới vô thực đó, không muốn thức dậy.
Phản ứng hiện tại của Chu Yến Lâm đưa cô quay về thực tại.
Chuyện này đúng là hơi quá đáng.
Cô không khỏi lo lắng về cuộc hôn nhân đường đột giữa cô và Hạ Nghiên Đình, lo lắng về tình cảnh sau này của cô trước mặt bạn bè, gia đình và toàn bộ Kinh Khuyên.
Nhỡ đâu bạn bè anh hiểu lầm anh khao khát bạn gái của cháu trai…
Cô hắng giọng, vội vàng nói: “Anh Chu, mối quan hệ giữa tôi và chú Chín hơi phức tạp, bây giờ không dễ giải thích, nhưng anh tuyệt đối đừng nghĩ nhiều, tuyệt đối không phải là chuyện suy đồi đạo đức, chỉ là thỏa thuận hợp tác thôi…”
Cô hơi lo lắng, từng câu từng chữ đều muốn nói cho rõ.
Hạ Nghiên Đình nhàn nhạt cắt lời cô, gương mặt lười biếng, hình như còn hơi xem thường: “Không cần phải giải thích nhiều với cậu ấy.”
Cuối cùng, anh lại thông báo: “Mượn nhà của cậu một chút, tôi đã hẹn thợ trang điểm đến đây.”
Chu Yến Lâm hoàn toàn cạn lời.
Sau khi trải qua một cú sốc, người ta thường trở nên bình tĩnh cực kỳ.
Anh ta nhàn nhã đứng dậy, miễn cưỡng nói: “Hình như tôi hơi dư thừa rồi, vậy hai người cứ tự nhiên đi, nếu không chê thì cứ lấy biệt thự của tôi làm nhà tân hôn, tôi trở về phòng ngủ cho yên ổn, không quấy rầy hai người.”
Anh ta xem như mình chưa tỉnh ngủ.
Mình bị ngốc rồi, thật sự nhìn thấy Hạ Nghiên Đình chuẩn bị đi đăng ký kết hôn với bạn gái cũ của cháu trai sao?
Thi Họa ngước mắt nhìn bóng lưng của Chu Yến Lâm, anh ta đi đến cầu thang, hai tay nhét vào quần như đang mộng du, cô muốn cười, lại cảm thấy bất an.
Bàn ăn chỉ còn hai người họ ngồi đối diện nhau.
Cô cầm ly sữa, lơ đãng uống một ngụm, giọng nói mềm mại lại hơi chột dạ: “Chú Chín, có phải con gây rắc rối lớn cho chú không…”
Hạ Nghiên Đình liếc cô, sắc mặt khó hiểu, giọng nói nhạt nhẽo: “Sao nào, hối hận rồi à?”
Thi Họa sợ hãi, đôi mắt đen láy tỏ ra vô tội, cô lắc đầu nguầy nguậy: “Không có, sao con lại hối hận?”
“Ăn đi, no rồi còn phải trang điểm đấy.”
Cô dịu dàng lại ngoan ngoãn gật đầu, cầm chiếc bánh xinh xắn trên đĩa, cắn một miếng.
Đương nhiên cô không hối hận, chỉ sợ anh hối hận.
Cũng may lúc Chu Yến Lâm chất vấn, anh cũng rất thoải mái, hình như anh không quan tâm đến ý kiến của người khác, chỉ tuân theo quyết định nội tâm.
Anh thật sự cho người khác cảm giác yên bình không thể chối cãi.
Thi Họa im lặng ăn bánh, ánh mắt lại nhìn trộm người đàn ông đối diện.
Tay trái anh cầm một miếng bánh mì phô mai và cá hồi, ngón tay thon dài, trắng trẻo lẳng lặng đưa miếng bánh lên miệng, anh chậm rãi thưởng thức.
Cô vụng trộm nuốt nước bọt, trong lòng kinh ngạc, trên thế giới này lại có người ăn bánh mì nhã nhặn đến vậy.
Khí chất lạnh lùng cao quý trời sinh, bất kể có ẩn núp trong khu ổ chuột ở vịnh Hương Sơn bao nhiêu năm cũng không thể bị chôn vùi, anh đã được định đoạt là người cầm lái của nhà họ Hạ.
–
Trên bàn ăn, Hạ Nghiên Đình đã nói thợ trang điểm sẽ đến, lúc đó Thi Họa hơi ngơ ngác, cô không ngờ anh sắp xếp mọi thứ chu đáo như vậy.
Thậm chí còn rất nghiêm túc.
Cô tìm hiểu quy trình đăng ký kết hôn trên Hồng Thư gì gì đó, rất thán phục vì các cặp vợ chồng trẻ hiện tại rất xem trọng nghi thức khi đăng ký kết hôn, quay phim, chụp ảnh đủ thứ, làm cô hoa cả mắt.
Nhưng cô cũng nghĩ giữa hai người họ là quan hệ hợp tác tạm thời, cố gắng đơn giản hóa quy trình hết mức có thể.
Dù sao thì trông Hạ Nghiên Đình cũng không giống kiểu người có đủ sự kiên nhẫn cho chuyện này.
Đến sáu giờ rưỡi sáng, thư ký Đỗ Sâm dẫn một nhóm người đến bấm chuông cửa đúng hẹn.
Phía sau anh ta có ba thợ trang điểm, hai chuyên gia thời trang, một nhiếp ảnh gia, tất cả đều rất lịch sự, lại dày dạn kinh nghiệm.
Thi Họa làm việc ở đài truyền hình, cũng tiếp xúc với nhiều thợ trang điểm khác nhau, cho nên trong vòng năm phút, cô đã kết luận Hạ Nghiên Đình thuê thợ trang điểm hay phục vụ cho minh tinh hàng đầu.
Cọ trang điểm nhẹ nhàng lướt qua gò má cô, động tác dịu dàng như gió xuân đùa nghịch.
Lớp trang điểm nhẹ nhàng, không thay đổi đường nét vốn có của cô, kỹ thuật cũng rất điêu luyện, chỉ sau bốn mươi, năm mươi phút, họ đã hoàn tất toàn bộ công việc, ngay cả trang phục, tóc tai, phụ kiện đều hoàn thành.
Chất lượng trang điểm cao cấp, thậm chí còn vượt qua cả thợ trang điểm của Đài truyền hình Kinh Bắc.
Chuyên gia tạo mẫu mang đến váy áo nhiều kiểu dáng, Thi Họa vừa nhìn đã chọn ngay một chiếc váy ren màu trắng, kiểu dáng cổ điển.
Điểm nhấn của thiết kế này chính là viền cổ bằng ren và khăn voan cùng màu trắng.
Thi Họa mặc chiếc váy này trông càng mê hoặc hơn.
Ngay cả chuyên gia thời trang cũng không che giấu được sự ngưỡng mộ trong ánh mắt, chỉ thấp giọng tán dương: “Cô Thi, cô thật xinh đẹp, rất ít người có thể mặc kiểu váy cổ điển này, thẩm mỹ đại chúng hiện tại quá chú trọng đến ngôi sao mạng, lần trước, một nữ minh tinh nổi tiếng xinh đẹp kết hôn, cô ấy cũng chọn kiểu dáng tương tự, nhưng vừa mặc thử đã đổi cái khác, không còn cách nào khác, có khí chất cũng không làm gì được.”
Thợ trang điểm cũng chân thành ca ngợi: “Cuối cùng cũng được gặp một người phụ nữ xinh đẹp, giàu sang, ngoại trừ hoàn hảo thì không còn cách nào khác để miêu tả, làm tôi nhớ đến một nữ minh tinh đã nghỉ hưu lâu rồi, tên gì ấy nhỉ…”
Thi Họa ngồi trước gương, lịch sự mỉm cười đáp lại lời khen ngợi của họ.
Thật ra, trong lòng cô đang rối bời.
Cô không tập trung chiêm ngưỡng bản thân, mà lại vô thức nhớ về mẹ mình.
Trước khi thay quần áo, cô hoàn toàn không nghĩ mình sẽ nhớ về người mẹ đã nhiều năm không gặp lại.
Có lẽ là vì chiếc váy này quá giống chiếc váy trong ảnh cưới của ba mẹ.
Cũng chính ký ức về bức ảnh cũ đó nhắc cho cô nhớ, cô sắp kết hôn.
Cô thật sự sắp kết hôn rồi.
Từ giờ về sau, ít nhất là trên phương diện pháp luật, cô đã có một gia đình.
…
Bảy giờ rưỡi, Thi Họa ra khỏi phòng, xuống lầu.
Cô chậm rãi băng qua khoảng sân của căn biệt thự ở lưng chừng núi, tiến thẳng ra bãi xe, một chiếc Rolls-Royce màu đen đỗ bên đó, từ phía xa xa, Thi Họa nhìn thấy anh đứng bên cạnh chiếc xe đợi cô.
Trong trí nhớ của cô, hình như đây là lần đầu tiên anh mặc quần áo màu trắng, ít nhất là lần đầu tiên kể từ khi anh trở về nhà.
Cổ áo trắng tinh, có một chiếc cà vạt màu xanh ô liu và khăn túi cùng màu.
Vóc dáng cao lớn, bắt mắt, khí chất nhã nhặn, còn để lộ một chút gợi cảm.
Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua tán lá dày đặc, chiếu xuống người anh, điểm một vệt sáng màu hổ phách trên góc mặt của anh, vầng sáng nhẹ nhàng, hình ảnh đẹp mắt đến mức tưởng như vô thực.
Rõ ràng Hạ Nghiên Đình đang đợi cô.
Trái tim của Thi Họa đập liên hồi, không biết đang nghĩ gì.
Mấy ngày trước, vào đêm mưa to đó, cô vẫn nhớ mình đã bất an thế nào khi nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông này trước khi được mời lên xe.
Lúc đó, chỉ cần ngồi chung đã làm cô cảm thấy sợ hãi.
Mà vào thời khắc này, thân phận lại hoàn toàn thay đổi.
Anh hạ mình đứng cạnh xe chờ cô, cô lại bắt đầu quen với chuyện này.
Cô vừa đi đến, cánh cửa tự động của chiếc xe chậm rãi mở ra.
Thi Họa dừng lại một lát, bắp chân của cô như nhũn ra.
Cô hiểu, một khi bước lên chiếc xe này, mọi thứ đều thay đổi.
Sắc mặt của Hạ Nghiên Đình không dao động, anh nhẹ nhàng chạm vào cổ tay cô theo thói quen, cô còn chưa kịp phản ứng, cả người đã được kéo lên xe.
Cửa xe từ từ đóng lại.
Tài xế khởi động xe.
Vào thời khắc không thể chần chừ, họ lên xe đi đến Cục Dân chính.
Thi Họa choáng váng suốt đoạn đường.
Mặc dù cả đêm không ngủ, nhưng tầm nhìn của cô vẫn rõ ràng, đầu óc cô không hề mệt mỏi.
Cảm giác chìm nổi và choáng váng này không xuất phát từ trạng thái không tỉnh táo, mà ngược lại, cô hiểu rất rõ mình đang làm gì.
Xuống xe trước cửa Cục Dân chính, có nhân viên chuyên trách dẫn vào trong, sau đó điền đơn, chụp ảnh, đóng dấu, đăng ký.
Đúng là Hạ tổng rất chú trọng đến hiệu suất.
Dưới sự sắp xếp của anh, mọi việc diễn ra thuận lợi, chớp mắt một cái đã hoàn thành.
Tám giờ hai mươi tám phút sáng, Cục Dân chính còn chưa chính thức mở cửa, họ đã hoàn thành toàn bộ quy trình đăng ký kết hôn, trở thành vợ chồng hợp pháp.
Thi Họa cúi đầu nhìn chằm chằm hai cuốn sổ màu đỏ trên tay, ngây người một lát.
Cô thật sự kết hôn rồi.
Mà còn là kết hôn cùng Hạ Nghiên Đình.
Lúc đi ra khỏi Cục Dân chính, hai chân Thi Họa mềm nhũn, nhìn mấy cặp đôi trẻ xếp hàng trước cửa đợi đăng ký kết hôn, cảm giác chân thật mới dần dần bao bọc lấy cô.
Là thật, cô và Hạ Nghiên Đình đã là một cặp vợ chồng được pháp luật công nhận, giống hệt như những cặp đôi tràn đầy hy vọng về một tương lai hạnh phúc.
Sau khi lên xe, Thi Họa vẫn chìm đắm trong những cảm xúc rối ren.
Chiếc Rolls-Royce đã khởi động một hồi lâu, cô vẫn không để ý đến bên ngoài.
Bởi vì cô vẫn luôn cúi đầu, lẳng lặng nhìn hai cuốn sổ màu đỏ hoàn toàn mới mẻ với cô.
Trang bìa màu đỏ thẫm toát ra cảm giác trang trọng không nói thành lời, nhắc nhở cô rằng đây là giấy tờ pháp lý, rất thiêng liêng, không thể bị xâm phạm.
Lật ra bên trong, ảnh chụp hai người trên nền đỏ đẹp mắt vượt ngoài sức tưởng tượng của cô.
Mặc dù ngày nào cũng nhìn vào gương, nhưng cô cảm thấy bề ngoài là mỗi người mỗi ý, người ngoài khen cô xinh đẹp, cô vẫn luôn xem là người ta khách sáo. Từ nhỏ đã ăn nhờ ở đậu, thường xuyên bị xa lánh, cho dù khi trưởng thành đã biết mình xinh đẹp, cô cũng rất ít khi trang điểm, trong lòng cô có nỗi “hổ thẹn” đã khắc sâu vào xương tủy.
Mãi đến khi vào đại học, gặp được vài chị em tốt, lại thường xuyên được cô gái Đông Bắc vô tư Tống Thời Tích nịnh hót, cộng thêm chuyên ngành của cô còn học cả lễ nghi, dần dần cô mới có một chút tự tin, dám thoải mái thể hiện bản thân.
Nhưng chưa từng có bức ảnh nào làm cô thỏa mãn từ tận đáy lòng như bức ảnh trước mắt cô.
Cô gái bên phải ống kính hơi nghiêng đầu về phía người đàn ông, nụ cười nhã nhặn nhưng lại rất ngọt ngào, như anh đào mùa xuân chớm nở trên cành.
Người đàn ông bên trái đương nhiên là khỏi cần phải nói, gương mặt đẹp mắt như thần linh, đường nét xán lạn, nhã nhặn, thâm sâu, điềm đạm, rõ ràng là không khác với dáng vẻ lạnh lùng như băng tuyết thường ngày.
Nhưng không hiểu sao cô lại nhìn thấy một chút dịu dàng trên gương mặt lạnh lẽo của anh.
Thi Họa âm thầm chậc lưỡi, nghĩ Hạ Nghiên Đình không chỉ là một người có quyền có thế, mà còn là một diễn viên giỏi bẩm sinh.
Bởi vì ánh mắt dịu dàng lại kiềm chế của anh, giống như người phụ nữ bên cạnh thật sự là người vợ mà anh yêu thương và trân quý đã lâu.
Kiềm chế và dịu dàng, trìu mến nhưng lại không lộ liễu.
Kỹ năng diễn xuất quá chuyên nghiệp.
Không hổ danh là người đứng đầu của một tập đoàn lớn, anh còn có thể kiểm soát biểu cảm gương mặt của mình tốt như vậy.
Nếu như không phải cô đã biết sự thật về cuộc hôn nhân của hai người họ, có lẽ cô còn nghĩ anh đã kết hôn cùng người thương.
Đương nhiên, cô cũng không tệ.
Mặc dù không có kỹ năng diễn xuất tốt như vậy, ít ra cũng có thể nắm bắt được tình cảm nâng khăn sửa túi, nếu sau này có bị lộ ra, cũng không bị người đời lên án.
Mặc dù đã biết là diễn xuất, nhưng cô vẫn động lòng.
Không khỏi nghĩ rằng Hạ Nghiên Đình là một người rất chu đáo. Cho dù chỉ là một cuộc hôn nhân vì lợi ích được quyết định vào phút chót, anh bày tỏ sự tôn trọng trong toàn bộ quá trình đăng ký kết hôn, không hề xem thường cô chút nào.
Thi Họa không biết mình đã thất thần bao lâu rồi.
Lâu đến mức Hạ Nghiên Đình dần dần mất bình tĩnh, chậm rãi nói: “Xem đủ chưa?”
Nghe vậy, cô vội vàng dời mắt khỏi sổ đăng ký kết hôn, bất an nhìn người đàn ông bên cạnh.
Cô vô thức cắn môi, nhỏ giọng thì thầm: “Chú Chín, chú sẽ không hối hận chứ?”
Đêm khuya, cô ra sức khoe khoang bản thân, nhờ có men rượu, đúng là cô rất tự tin.
Cô cảm thấy mặc dù bản thân mình không phải là quá tốt, nhưng xét đến điều kiện kết hôn, cô cũng không tệ lắm.
Dù sao từ hồi cô còn nhỏ, ông nội Hạ đã nuôi dưỡng cô để trợ thành vợ của cháu nội ông, xét đến phẩm chất và tài năng để làm vợ của người thừa kế, hẳn là cô cũng đạt tiêu chuẩn.
Nhưng vào giây phút này, sau khi đăng ký kết hôn, nhìn thái độ nghiêm túc của Hạ Nghiên Đình, cô không khỏi nghĩ ngợi, có phải mình đã khoe khoang bản thân quá mức hay không?
Để người ta xem trọng cô.
Cô thật sự có năng lực…gánh vác vai trò phu nhân của ông chủ mới trong nhà họ Hạ sao?
Trước đây cô rất thận trọng, lúc đi phỏng vấn ở Đài truyền hình Kinh Bắc cũng không dám vẽ vời lung tung.
Đêm qua mồm mép tép nhảy như vậy, có phải là đã vẽ vời quá mức hay không?
Hạ Nghiên Đình bình tĩnh nhìn cô, bắt chéo chân, nhàn nhạt nói: “Tôi không bao giờ hối hận.”
Thi Họa gật đầu, lại nghĩ ngợi gì đó.
Đúng là một người đàn ông quyền cao chức trọng không dễ dàng hối hận.
Xem ra gạo đã nấu thành cơm, cô không còn đường lui.
Anh sẽ không xem hôn nhân là một trò đùa.
Khó khăn lắm cô mới tìm được con đường sống, phải xem là một phần sự nghiệp, chăm chỉ vun đắp.
Huống hồ chi Hạ Nghiên Đình tin tưởng cô như vậy, cô không dám làm anh thất vọng.
Nghĩ vậy, cô ngoan ngoãn gật đầu: “Chú yên tâm, từ nay về sau, chúng ta ngồi cùng thuyền, con sẽ làm tròn bổn phận, cố gắng làm vợ hiền của chú, sẽ không để chú thất vọng.”
Hạ Nghiên Đình không trả lời, từ chối bình luận về lời hứa của cô.
Thi Họa cảm thấy thời khắc này mà hứa hẹn thì quá mịt mờ, có lẽ anh là một người chỉ nhìn hành động thực tế.
“Còn một chuyện nữa, phải giữ bí mật giấy đăng ký kết hôn, có đúng không chú?”
Kết thúc trạng thái lơ lửng, đã bước vào thực tại, Thi Họa lên tinh thần làm việc, nhập vai rất nhanh, muốn làm thật tốt công việc mới này.
Giai đoạn này có giấu chuyện kết hôn hay không còn tùy vào phương hướng hợp tác, đương nhiên cô muốn hiểu rõ bên A.
Người đàn ông dựa lưng vào ghế, hai tay đặt trên đùi, dáng vẻ thoải mái và thư thả: “Tùy ý em.”
“Dạ, vậy chúng ta đi từng bước, lấy nhu cầu của chú làm chuẩn. Chỉ có ông nội, con nghĩ sớm muộn gì cũng phải thú nhận.”
Thi Họa nghiêm túc lên kế hoạch.
Ông nội phiền muộn chuyện cả đời của cô, cô cũng không muốn giấu diếm lâu.
Còn về người khác, cô không quan tâm lắm, nhưng thân phận của Hạ Nghiên Đình như vậy, hẳn là không thể công khai đột ngột được.
Người có quyền quyết định cao nhất của một tập đoàn được niêm yết trên thị trường đột ngột kết hôn cùng hôn thê cũ của cháu trai, dựa trên bản năng làm báo của cô, chuyện này nghe như một bí mật động trời sẽ làm giá cổ phiếu lao dốc.
Kết hôn rồi, sớm muộn gì cũng phải công khai, nhưng hẳn là anh sẽ chọn một thời điểm thích hợp.
Tận dụng tối đa tác động tích cực của cuộc hôn nhân này.
Không có đề tài trò chuyện, trong xe lại chìm vào im lặng, Thi Họa thấy gần đến nhà cũ, không hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy hơi buồn.
Đăng ký kết hôn xong rồi, lại giống như không có chuyện gì xảy ra.
Ai cũng bận rộn.
Sau một hồi lâu, anh thấp giọng dặn dò: “Thức cả đêm rồi, em về nhà ngủ bù đi, tối nay còn lên sóng.”
Hai mắt Thi Họa sáng lên, cô nhỏ giọng nói: “Dạ, con về nhà ngủ, còn chú thì sao?”
“Tôi đến công ty.” Anh luôn bình tĩnh, rõ ràng là vừa đi đăng ký kết hôn, nhưng đối với anh cũng chỉ bình thường như một cuộc họp.
Thi Họa nhớ đến thân phận hiện tại của chính mình, phải biểu đạt sự lo lắng đúng lúc: “Nhưng chú cũng chưa ngủ, chú không mệt sao?”
Hạ Nghiên Đình bình thản nói: “Không sao.”
Thi Họa hơi căng thẳng, không khỏi quay đầu nhìn trộm anh.
Qua một đêm ngắn ngủi, mối quan hệ của hai người họ đã có chuyển biến lớn.
Cô hơi lúng túng, cuộc sống sau này phải sắp xếp thế nào, cô nghĩ còn cần phải bàn bạc với anh.
Nhưng anh trầm lặng và lạnh nhạt như vậy, cô không muốn phá hỏng sự yên bình này.
Thật ra trong lòng cũng cảm thấy hơi thất vọng.
Dù sao cũng là chuyện lớn trong đời cô, vậy mà đối với anh chỉ là chuyện bình thường.
Nhưng Thi Họa rất biết điều chỉnh bản thân, lại rất dễ thỏa mãn, trước khi xuống xe, cô điều chỉnh tâm lý, dịu dàng tạm biệt người đàn ông bên cạnh.
“Chú Chín, vậy con về nghỉ ngơi, tạm biệt chú.”
Cô bước xuống xe, không ngờ giọng nói rõ ràng của anh lại phát ra:
“Tân hôn vui vẻ, bà Hạ.”
Giọng nói lười biếng lại gợi cảm của anh để lộ cảm xúc khó đoán, “Còn nữa, em nên thay đổi cách xưng hô đi.”
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Hàng mi dài của Thi Họa liên tục run rẩy, đầu óc cô rối bời.
Cuối cùng, cô chưa kịp chuẩn bị tinh thần, cố gắng nặn ra mấy chữ, giả vờ bình tĩnh, nhẹ nhàng phủ nhận: “Không có, con nghĩ chú sắp xếp rất thỏa đáng.”
Dù sao cô cũng chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi, trong một đêm đã có chuyển biến lớn như vậy, mặc dù đã cố gắng bình tĩnh hết mức có thể, nhưng trong lòng vẫn bất an.
Vốn dĩ cô nghĩ kết quả sau khi thắng ván cược này, cùng lắm chỉ là có cơ hội qua lại với anh, năm dài tháng rộng nuôi dưỡng sự đồng điệu, còn chuyện kết hôn, chỉ sợ phải cần thời gian dài quan sát mới được.
Đúng như lời dì Lan nói đêm đó, chỉ khuyên anh sớm tìm người bầu bạn, không hối thúc anh kết hôn và sinh con.
Sao tự dưng anh lại bảo đi đăng ký kết hôn ngay lập tức?
Có khi nào, trong kế hoạch của cuộc đời anh, hôn nhân là một chuyện vô cùng cấp bách? Chẳng trách sao ngày đó anh lại cúi đầu tham gia bữa tiệc xem mắt kia, sắc mặt không hề mất kiên nhẫn.
Thi Họa hoang mang, nghĩ mình đã suýt phán đoán sai tâm tư của anh.
Nhưng mà… Đăng ký kết hôn cũng không có gì xấu.
Bình thường, Thi Họa cho người ta ấn tượng rằng cô là người chậm rãi, không nóng cũng không lạnh, nhưng thật ra cô tương đối linh hoạt, gặp chuyện lớn cũng không sợ, đầu óc nhạy bén.
Hạ Nghiên Đình đồng ý kết hôn cùng cô chính là kết quả tốt nhất.
Từ nay về sau, bất kể ông nội còn làm chủ gia tộc hay không, Bạch Tư Nhàn cũng không dám động vào cô.
Nhìn rộng ra toàn bộ Kinh Bắc, Hạ Nghiên Đình chính là mối đe dọa lớn nhất của vợ chồng Bạch Tư Nhàn.
Nếu không kết hôn cùng anh mà kết hôn với người ngoài, không chừng sau khi cưới, cô vẫn sẽ bị chèn ép tới lui.
Chỉ có trở thành vợ của Hạ Nghiên Đình, cô mới có thể hoàn toàn thoát khỏi vòng vây này.
Nhìn từ góc độ này, đăng ký kết hôn chính là lớp bảo vệ tốt nhất cho cô.
Nghĩ đến đây, cô để lộ vẻ mặt hớn hở, không biết là vô tình hay cố ý, tự dưng lại dạn dĩ nắm lấy cánh tay của người đàn ông bên cạnh, mượn ánh trăng mông lung để nhìn thời gian trên đồng hồ.
Hôm nay anh đeo một chiếc đồng hồ kim loại kiểu cổ điển, chiếc đồng hồ bạch kim vừa khiêm tốn vừa nhã nhặn, dưới bầu trời đêm, mặt đồng hồ trong suốt trông vô cùng sạch sẽ.
“Hơn ba giờ rồi, ba tiếng nữa, trời sẽ sáng.” Giọng nói của cô mang theo sự chờ mong, hai tay vô thức đan vào nhau, giống như trẻ con chờ người lớn cho kẹo.
Hạ Nghiên Đình lẳng lặng nhìn cô, sắc mặt mập mờ, khó đoán.
Lâu thật lâu sau, anh chậm rãi lên tiếng: “Ba tiếng nữa sẽ đến Cục Dân chính, có cần về nhà cũ thu dọn đồ đạc không?”
Đôi mắt con gái trong trẻo như băng tuyết lại khẽ dao động, cô nở nụ cười, sau đó lại mở chiếc túi xách đi làm màu đỏ rượu bên cạnh.
Ngón tay thon nhỏ của cô dễ dàng tìm thấy nó, sau đó lại đưa ra như dâng kho báu lên, một cuốn sổ nhỏ màu nâu xuất hiện trong tầm mắt của anh, cô hơi ngẩng đầu, chớp mắt với anh, giọng nói không giấu được sự đắc ý: “Không cần, con đã mang sổ hộ khẩu theo rồi.”
Sắc mặt của anh hơi bất ngờ, nhưng chớp mắt một cái đã bình thường trở lại, đôi mắt nghiêm nghị và tĩnh lặng như đại dương sâu thẳm, bình tĩnh, không gợn sóng.
Mấy giây sau, tự dưng anh cười khẽ: “Xem ra tối nay em đã tính trước rồi nhỉ?”
Cô gái trước mắt rất khác so với những lần gặp gỡ trước đây.
Cô thường xuất hiện dưới hai trạng thái, trong những dịp không quan trọng và xa lạ, bao gồm cả khi làm việc, cô luôn là một biên tập viên thời sự dịu dàng, tự tin, ánh mắt trong trẻo lại lạnh lùng, tạo nên cảm giác xa cách, giống như người đẹp lạnh lùng chỉ có thể nhìn từ xa, không được đùa cợt.
Trạng thái còn lại là trong đời sống riêng tư, trước mặt người quen, cô không che giấu nhiều, sẽ trở về dáng vẻ con gái Giang Nam mềm mỏng, dịu dàng, đơn thuần, không có tính đe dọa.
Nhưng vào thời khắc này, cô không mềm mại và nhạt nhẽo như mọi ngày, đôi mắt trong trẻo không hề che giấu mục đích của mình, cười lên giống hệt như một con hồ ly lém lỉnh.
Đối mặt với lời chế nhạo và thăm dò của anh, cô cũng không xấu hổ, chỉ thoải mái trả lời: “Không có, con chỉ chuẩn bị chu đáo thôi.”
Thi Họa vô cùng hào hứng, không chỉ không phản đối lịch trình đi đăng ký kết hôn, mà thậm chí còn hơi thiếu kiên nhẫn.
Nhưng có lẽ chỉ có mình cô biết được, cô không hề cố ý mang theo sổ hộ khẩu, một thời gian trước, cô dùng nó để ký hợp đồng dài hạn với đơn vị, sau đó cô luôn để trong túi, quên lấy ra.
Hôm nay vô tình dùng chiếc túi Neverfull này thôi.
Đối với cô mà nói, cố ý hay không cũng không quan trọng.
Quan trọng là kết quả.
Đã đồng ý là trời sáng sẽ đi đến Cục Dân chính, bây giờ cũng không còn sớm nữa.
Vị trí căn biệt thự của Chu tam công tử ở lưng chừng núi rất hẻo lánh, giờ này lái xe xuống núi thì quá phiền phức.
Hạ Nghiên Đình bảo cô vào phòng ngủ cho khách nghỉ ngơi một lát, ăn sáng xong thì xuất phát.
Ban đầu Thi Họa hơi lo lắng: “Như vậy có làm phiền anh Chu không ạ?”
“Không sao, em yên tâm nghỉ ngơi đi.” Anh nhàn nhạt nói.
Cũng không khó để cô nhận ra, Hạ Nghiên Đình và Chu tam công tử này rất thân thiết, không thì họ cũng không thể tùy ý ở lại đây.
–
Biệt thự ở lưng chừng núi này không có nhiều hơi người, hình như không phải lúc nào cũng có người sống ở đây, có lẽ thỉnh thoảng Chu Yến Lâm mới đến đây tìm một chút bình yên. Đối với công tử nhà giàu như họ, có vài ba căn nhà là chuyện bình thường.
Phòng ngủ cho khách sạch sẽ lại ngăn nắp, đồ dùng vệ sinh rất đầy đủ.
Trải qua một đêm phấn khích như vậy, cảm xúc giống hệt như một đoàn tàu siêu tốc, làm sao Thi Họa có thể cảm thấy buồn ngủ được?
Cô tắm nước nóng, sau đó lên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Nhưng vừa nhắm mắt, đầu óc lại choáng váng, giống như mình đang mơ, không chân thật chút nào.
Mọi chuyện tiến triển quá nhanh, vượt ngoài dự đoán của cô.
Vốn dĩ còn tưởng chỉ có thề làm Hạ Nghiên Đình đưa cô vào danh sách đối tượng kết hôn, sau này sẽ có anh che chở, không còn phải đối phó với Bạch Tư Nhàn đã là may mắn lắm rồi.
Đó là kỳ vọng lớn nhất của cô.
Dù như thế nào cũng không ngờ được, Hạ Nghiên Đình lại muốn một bước tiến thẳng, đi đăng ký kết hôn.
Mặc dù đêm nay cô mượn rượu để tiếp thêm dũng khí, nhưng hơn hai mươi năm qua, cô đã gò bó theo khuôn phép.
Thay đổi lớn như vậy, giờ phút này thật muốn kể hết với bạn bè.
Nhưng đã hơn ba giờ, buổi sáng, Tống Thời Tích còn phải ra ngoài phỏng vấn, đêm khuya không nên quấy rầy cô ấy.
Thi Họa cố kìm nén sự sốt ruột trong lòng, cô nhắm mắt thiền định một hồi lâu, cuối cùng lại dựa vào đầu giường, mở một ứng dụng ra.
Đầu tiên là phải hiểu quy trình đăng ký kết hôn.
Dù sao cũng là lần đầu, phải chuẩn bị tinh thần, sáng mai không thể làm trò cười được.
…
Hạ Nghiên Đình đoán cô gái nhỏ không ngủ được, vậy là cũng không cho cô thời gian để ngủ thêm, sáu giờ sáng đã bảo cô xuống lầu ăn sáng.
Trong căn biệt thự lưng chừng núi này không có nhiều người giúp việc, vài ba người thôi, nhưng tay nghề nấu ăn rất được, bữa sáng có cả món Trung Quốc và món Tây, không chỉ đa dạng mà còn ngon miệng.
Có lẽ là vì cả đêm quá lo lắng thấp thỏm, cô tiêu hao nhiều năng lượng, bây giờ đói meo.
Thi Họa rất hưởng thụ bữa sáng này.
Cô không để lộ nhiều cảm xúc.
Tỏ vẻ mừng rỡ, nhưng thật ra là sợ hãi.
Rõ ràng chỉ là một đêm ngắn ngủi, vậy mà mối quan hệ giữa cô và Hạ Nghiên Đình đã có thay đổi lớn như vậy.
Hôm qua còn là người quen bình thường, hôm nay lại ở trong nhà bạn của anh.
Huống hồ chi trước đây cô còn hoài nghi, anh lạnh lùng, xa cách như vậy, ngay cả người nhà họ Hạ cũng không thân thiết, có khi nào anh không có bạn bè.
Bây giờ nhìn lại, là cô nghĩ nhiều rồi.
Lúc họ sắp ăn xong, Chu Yến Lâm không biết xuất hiện ở góc cầu thang trong bộ đồ ngủ lụa từ lúc nào.
Anh ta nửa tỉnh nửa mê, đang có việc gấp, anh ta mới thức dậy xử lý, lại loáng thoáng nghe thấy có tiếng người đi tới đi lui dưới lầu.
Mới sáng sớm, bình thường nhà anh ta không có ai, ngay cả người giúp việc cũng không đi làm sớm như vậy.
Hai mắt anh ta lim dim, anh ta mơ màng xuống lầu kiểm tra, được nửa đường thì ngẩn người.
Anh ta sửng sốt mấy giây, sau đó bước nhanh xuống lầu, thấy hai chú cháu ngồi đối diện nhau trong căn bếp mở, nhàn nhã ăn sáng trong nhà anh ta.
“Không phải chứ, tối hôm qua hai người nói chuyện gì mà khuya như vậy, thì ra là ở lại nhà tôi à?”
Bây giờ Thi Họa đã hoàn toàn lấy lại lý trí, không còn kích động và thô lỗ như lúc xin rượu tối qua.
Cô mỉm cười đoan trang, lịch sự nói cảm ơn: “Anh Chu, tối hôm qua gây rắc rối cho anh, thật sự làm phiền anh rồi.”
Chu Yến Lâm và Hạ Nghiên Đình bằng tuổi nhau, hồi còn nhỏ, họ làm lễ thôi nôi cùng một lúc.
Trong mắt anh ta, Thi Họa chỉ là con cháu, mặc dù chỉ mới gặp cô hai lần, anh ta đã có ấn tượng tốt về cô.
Một cô bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
Anh ta cũng không thèm khách sáo, chỉ kéo ghế ra, thoải mái ngồi xuống.
Bàn ăn bằng đá cẩm thạch rất dài, đủ chỗ cho mười người, Hạ Nghiên Đình và Thi Họa ngồi đối diện nhau, anh ta ngồi ghế chủ nhà.
“Không sao, không thành vấn đề, tôi và Lão Cửu thân thiết như vậy, cô cũng giống như con cháu trong nhà thôi mà, sao nào, tối qua xảy ra chuyện gì?”
Một cô bé dịu dàng như vậy, tối qua lại mất hồn mất vía lái xe lên đây, đứng trước cửa biệt thự của anh ta, xin rượu của anh ta, chắc là bị chuyện gì đó kích động.
Sau lần gặp mặt ở Lệ Phủ đêm đó, anh ta cũng cẩn thận nghe ngóng vài chuyện.
Biết hoàn cảnh của cô bé Thi Họa này xong, mấy ngày trước lại nghe nói cô bị hôn phu Hạ Hành đá ngay tại lễ đính hôn, trước mặt rất nhiều người.
Mất hết mặt mũi.
Đương nhiên anh ta cũng không bỏ lỡ phần quan trọng, là phần Lão Cửu làm chỗ dựa cho cô.
Mặc dù cũng hơi bất ngờ, nhưng anh ta không nghĩ nhiều.
Đâu phải là anh ta không biết quá khứ của Lão Cửu.
Năm bảy tuổi, anh theo ba ruột lưu lạc bên ngoài, mãi đến năm mười bảy tuổi mới được đưa về Kinh Bắc, cuộc sống trở lại quỹ đạo cũ.
Trong lúc những người thừa kế của nhà họ Hạ tiếp nhận nền giáo dục tinh anh, người cha không ra gì của anh lại dạy anh làm nghề khuân vác ở vịnh Hương Sơn.
Bây giờ, chỉ hơn mười năm ngắn ngủi, anh đã ngồi lên vị trí ngày hôm nay.
Ngoài khả năng xuất chúng, còn cần phải công tư phân minh, vì việc nước quên việc nhà.
Thi Họa rũ mắt, trông hơi ngại ngùng, cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ nhỏ nhẹ nói: “Không có việc gì lớn, quấy rầy anh nghỉ ngơi rồi.”
“Lão Cửu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thằng cháu trai bạc tình của cậu lại bắt nạt cô bé này sao?”
Người nào cũng thích nhiều chuyện.
Chu Yến Lâm không khỏi tò mò.
Đồn là đồn vậy, nhưng anh ta chưa từng nghĩ hai người họ có gì mờ ám.
Anh ta chỉ nghĩ hai người họ từng sống trên vịnh Hương Sơn ở đảo Liên, cùng lắm cũng chỉ là đồng hương? Sau đó, họ lần lượt được đón về nhà họ Hạ, có thể là cũng có những trải nghiệm tương tự ở nhà họ Hạ.
Không thể nào có tình cảm nam nữ, cùng lắm chỉ là cùng chung chí hướng.
Huống hồ chi Lão Cửu từng ra tay giúp đỡ cô, cô gái nhỏ không có người thân, gặp cảnh khốn cùng nhờ anh giúp đỡ cũng hợp tình hợp lý.
Thi Họa im lặng ngồi đó, lâu thật lâu cũng không nói tiếng nào.
Dáng vẻ không hề tủi thân.
Anh ta càng tò mò hơn: “Sao hai người cư xử lạ thế, mới sáu giờ sáng, ăn sáng sớm vậy sao? Lát nữa làm gì?”
Ánh mắt của Thi Họa run rẩy, cô càng cúi đầu thấp hơn.
Có lẽ Hạ Nghiên Đình thấy phiền, anh uể oải liếc bạn mình một cái, sau đó lạnh nhạt nói: “Làm gì cũng không liên quan đến cậu, đi ngủ đi.”
Chu Yến Lâm khó chịu: “Sao lại không liên quan đến tôi, tôi đã cho hai người ở lại một đêm mà, qua cầu rút ván đấy à?”
Thi Họa chưa từng nhìn thấy Hạ Nghiên Đình tranh cãi với bạn thân, cũng không biết tính tình Chu tam công tử hiền lành, cho nên cô sợ hai người họ thật sự mâu thuẫn với nhau.
Cô đành phải cắn răng, nhẹ nhàng giải thích: “Thật sự không có chuyện gì to tát đâu, lát nữa tôi và chú Chín…đi đến Cục Dân chính.”
“Cái gì? Cục gì?” Chu Yến Lâm tưởng mình bị nặng tai, giọng nói của cô quá nhỏ nhẹ, giống hệt như tiếng muỗi vo ve, anh ta còn ghé đến gần nghe cho kỹ.
Hạ Nghiên Đình đặt ly cà phê trên tay xuống, nghiêm mặt, nhàn nhạt lặp lại ba từ mà Thi Họa vừa nói: “Cục Dân chính.”
“?” Chu tam công tử bình thường ung dung, thong thả, hiếm hoi lắm mới sửng sốt đến mức không nói nên lời.
Gương mặt ưa nhìn và nhã nhặn của anh ta vô cùng hoang mang.
Nắng sớm yên tĩnh, dịu dàng, nhẹ nhàng chiếu xuống bàn ăn, nhưng vào giây phút này, bầu không khí lại im lặng đến kỳ lạ.
Cục, Cục Dân chính ?
Chu Yến Lâm âm thầm nghĩ lại, có phải kiến thức của mình có lỗ hổng nào không.
Ngoài kết hôn và ly hôn… Cục Dân chính còn phụ trách cả những vấn đề khác sao ?
Bàn tay thon dài, đẹp mắt của anh ta run rẩy rót một ly trà Earl Grey Anh Quốc, nước trà nóng hổi chảy xuống cổ họng, cuối cùng cũng làm anh ta tỉnh táo hơn một chút.
Anh ta nghiêm túc, trịnh trọng hỏi: “Không phải, hai người đi đến Cục Dân chính, không phải là để làm việc mà tôi nghĩ, đúng không…?”
Thi Họa nhìn thấy phản ứng của anh ta, còn cúi đầu thấp hơn.
Cô cúi đầu theo thói quen, tóc đen dài mềm mại rũ xuống hai bên gò má cô, nhẹ nhàng che đi nửa gương mặt xinh xắn và nhỏ nhắn của cô.
Chu Yến Lâm có EQ cao, thấy cô gái này xấu hổ như vậy, dự cảm trong lòng càng mạnh mẽ hơn.
Không phải, mới nửa buổi tối ngắn ngủi, giữa hai người này đã phát sinh bí mật động trời gì vậy chứ?
Chuyện xảy ra trong nhà anh ta sao?!
Được lắm, hy vọng anh ta không gặp rắc rối.
Trong lúc Chu công tử đang nghĩ ngợi điên cuồng, Hạ Nghiên Đình đã nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Đến Cục Dân chính thì còn có thể làm gì nữa, cậu chưa từng kết hôn, nhưng cũng đã thấy người ta đi đăng ký kết hôn rồi, đúng không?”
“???” Trong đầu Chu Yến Lâm vang lên tiếng đập ầm ầm, hàng phòng vệ nội tại của anh ta đã hoàn toàn sụp đổ.
“Hai người đến Cục Dân chính để đăng ký kết hôn à? Không phải, cô ấy là bạn gái của Hạ Hành mà, không đúng, là bạn gái cũ, hai người đi đăng ký kết hôn gì chứ? Lão Cửu, cậu điên rồi à?”
Bây giờ Chu Yến Lâm cảm thấy khó chịu trong người, giống như vừa tỉnh giấc đã bị ép xem một bộ phim kinh dị.
Hoảng hốt vô cùng.
Trời cao có mắt, anh ta chưa bao giờ là một người nhiều chuyện, đừng nói đến kết hôn hay đăng ký kết hôn, bao nhiêu người trong giới vừa kết hôn lại ly hôn trong cùng một ngày, anh ta cũng chưa từng hỏi câu nào.
Nhưng đây là Lão Cửu của nhà họ Hạ!
Hạ Nghiên Đình.
Anh ta quen biết Hạ Nghiên Đình hai mươi, ba mươi năm, chưa từng thấy anh có bạn gái, ngay cả khi đi xã giao, gặp phục vụ nữ mời rượu, anh cũng lạnh lùng đuổi người ta đi, không hề thương hoa tiếc ngọc chút nào.
Trong giới có người phô trương giải thích, nói e là IQ của người này quá cao, chỉ số IQ chén ép những phần khác trong não, cho nên mới lạnh lùng như vậy, cũng không có nhu cầu về phương diện kia, cho nên bao nhiêu con muỗi cái vo ve bên người nhiều năm như vậy, anh cũng không nhìn thấy.
Thi Họa mấp máy môi, muốn nói rồi lại thôi.
Thật ra, từ đêm qua đến giờ, cô vẫn luôn ở trong trạng thái mơ màng, cảm giác không chân thật.
Trước đó lại gặp ác mộng nặng nề, cô hơi chìm đắm vào thế giới vô thực đó, không muốn thức dậy.
Phản ứng hiện tại của Chu Yến Lâm đưa cô quay về thực tại.
Chuyện này đúng là hơi quá đáng.
Cô không khỏi lo lắng về cuộc hôn nhân đường đột giữa cô và Hạ Nghiên Đình, lo lắng về tình cảnh sau này của cô trước mặt bạn bè, gia đình và toàn bộ Kinh Khuyên.
Nhỡ đâu bạn bè anh hiểu lầm anh khao khát bạn gái của cháu trai…
Cô hắng giọng, vội vàng nói: “Anh Chu, mối quan hệ giữa tôi và chú Chín hơi phức tạp, bây giờ không dễ giải thích, nhưng anh tuyệt đối đừng nghĩ nhiều, tuyệt đối không phải là chuyện suy đồi đạo đức, chỉ là thỏa thuận hợp tác thôi…”
Cô hơi lo lắng, từng câu từng chữ đều muốn nói cho rõ.
Hạ Nghiên Đình nhàn nhạt cắt lời cô, gương mặt lười biếng, hình như còn hơi xem thường: “Không cần phải giải thích nhiều với cậu ấy.”
Cuối cùng, anh lại thông báo: “Mượn nhà của cậu một chút, tôi đã hẹn thợ trang điểm đến đây.”
Chu Yến Lâm hoàn toàn cạn lời.
Sau khi trải qua một cú sốc, người ta thường trở nên bình tĩnh cực kỳ.
Anh ta nhàn nhã đứng dậy, miễn cưỡng nói: “Hình như tôi hơi dư thừa rồi, vậy hai người cứ tự nhiên đi, nếu không chê thì cứ lấy biệt thự của tôi làm nhà tân hôn, tôi trở về phòng ngủ cho yên ổn, không quấy rầy hai người.”
Anh ta xem như mình chưa tỉnh ngủ.
Mình bị ngốc rồi, thật sự nhìn thấy Hạ Nghiên Đình chuẩn bị đi đăng ký kết hôn với bạn gái cũ của cháu trai sao?
Thi Họa ngước mắt nhìn bóng lưng của Chu Yến Lâm, anh ta đi đến cầu thang, hai tay nhét vào quần như đang mộng du, cô muốn cười, lại cảm thấy bất an.
Bàn ăn chỉ còn hai người họ ngồi đối diện nhau.
Cô cầm ly sữa, lơ đãng uống một ngụm, giọng nói mềm mại lại hơi chột dạ: “Chú Chín, có phải con gây rắc rối lớn cho chú không…”
Hạ Nghiên Đình liếc cô, sắc mặt khó hiểu, giọng nói nhạt nhẽo: “Sao nào, hối hận rồi à?”
Thi Họa sợ hãi, đôi mắt đen láy tỏ ra vô tội, cô lắc đầu nguầy nguậy: “Không có, sao con lại hối hận?”
“Ăn đi, no rồi còn phải trang điểm đấy.”
Cô dịu dàng lại ngoan ngoãn gật đầu, cầm chiếc bánh xinh xắn trên đĩa, cắn một miếng.
Đương nhiên cô không hối hận, chỉ sợ anh hối hận.
Cũng may lúc Chu Yến Lâm chất vấn, anh cũng rất thoải mái, hình như anh không quan tâm đến ý kiến của người khác, chỉ tuân theo quyết định nội tâm.
Anh thật sự cho người khác cảm giác yên bình không thể chối cãi.
Thi Họa im lặng ăn bánh, ánh mắt lại nhìn trộm người đàn ông đối diện.
Tay trái anh cầm một miếng bánh mì phô mai và cá hồi, ngón tay thon dài, trắng trẻo lẳng lặng đưa miếng bánh lên miệng, anh chậm rãi thưởng thức.
Cô vụng trộm nuốt nước bọt, trong lòng kinh ngạc, trên thế giới này lại có người ăn bánh mì nhã nhặn đến vậy.
Khí chất lạnh lùng cao quý trời sinh, bất kể có ẩn núp trong khu ổ chuột ở vịnh Hương Sơn bao nhiêu năm cũng không thể bị chôn vùi, anh đã được định đoạt là người cầm lái của nhà họ Hạ.
–
Trên bàn ăn, Hạ Nghiên Đình đã nói thợ trang điểm sẽ đến, lúc đó Thi Họa hơi ngơ ngác, cô không ngờ anh sắp xếp mọi thứ chu đáo như vậy.
Thậm chí còn rất nghiêm túc.
Cô tìm hiểu quy trình đăng ký kết hôn trên Hồng Thư gì gì đó, rất thán phục vì các cặp vợ chồng trẻ hiện tại rất xem trọng nghi thức khi đăng ký kết hôn, quay phim, chụp ảnh đủ thứ, làm cô hoa cả mắt.
Nhưng cô cũng nghĩ giữa hai người họ là quan hệ hợp tác tạm thời, cố gắng đơn giản hóa quy trình hết mức có thể.
Dù sao thì trông Hạ Nghiên Đình cũng không giống kiểu người có đủ sự kiên nhẫn cho chuyện này.
Đến sáu giờ rưỡi sáng, thư ký Đỗ Sâm dẫn một nhóm người đến bấm chuông cửa đúng hẹn.
Phía sau anh ta có ba thợ trang điểm, hai chuyên gia thời trang, một nhiếp ảnh gia, tất cả đều rất lịch sự, lại dày dạn kinh nghiệm.
Thi Họa làm việc ở đài truyền hình, cũng tiếp xúc với nhiều thợ trang điểm khác nhau, cho nên trong vòng năm phút, cô đã kết luận Hạ Nghiên Đình thuê thợ trang điểm hay phục vụ cho minh tinh hàng đầu.
Cọ trang điểm nhẹ nhàng lướt qua gò má cô, động tác dịu dàng như gió xuân đùa nghịch.
Lớp trang điểm nhẹ nhàng, không thay đổi đường nét vốn có của cô, kỹ thuật cũng rất điêu luyện, chỉ sau bốn mươi, năm mươi phút, họ đã hoàn tất toàn bộ công việc, ngay cả trang phục, tóc tai, phụ kiện đều hoàn thành.
Chất lượng trang điểm cao cấp, thậm chí còn vượt qua cả thợ trang điểm của Đài truyền hình Kinh Bắc.
Chuyên gia tạo mẫu mang đến váy áo nhiều kiểu dáng, Thi Họa vừa nhìn đã chọn ngay một chiếc váy ren màu trắng, kiểu dáng cổ điển.
Điểm nhấn của thiết kế này chính là viền cổ bằng ren và khăn voan cùng màu trắng.
Thi Họa mặc chiếc váy này trông càng mê hoặc hơn.
Ngay cả chuyên gia thời trang cũng không che giấu được sự ngưỡng mộ trong ánh mắt, chỉ thấp giọng tán dương: “Cô Thi, cô thật xinh đẹp, rất ít người có thể mặc kiểu váy cổ điển này, thẩm mỹ đại chúng hiện tại quá chú trọng đến ngôi sao mạng, lần trước, một nữ minh tinh nổi tiếng xinh đẹp kết hôn, cô ấy cũng chọn kiểu dáng tương tự, nhưng vừa mặc thử đã đổi cái khác, không còn cách nào khác, có khí chất cũng không làm gì được.”
Thợ trang điểm cũng chân thành ca ngợi: “Cuối cùng cũng được gặp một người phụ nữ xinh đẹp, giàu sang, ngoại trừ hoàn hảo thì không còn cách nào khác để miêu tả, làm tôi nhớ đến một nữ minh tinh đã nghỉ hưu lâu rồi, tên gì ấy nhỉ…”
Thi Họa ngồi trước gương, lịch sự mỉm cười đáp lại lời khen ngợi của họ.
Thật ra, trong lòng cô đang rối bời.
Cô không tập trung chiêm ngưỡng bản thân, mà lại vô thức nhớ về mẹ mình.
Trước khi thay quần áo, cô hoàn toàn không nghĩ mình sẽ nhớ về người mẹ đã nhiều năm không gặp lại.
Có lẽ là vì chiếc váy này quá giống chiếc váy trong ảnh cưới của ba mẹ.
Cũng chính ký ức về bức ảnh cũ đó nhắc cho cô nhớ, cô sắp kết hôn.
Cô thật sự sắp kết hôn rồi.
Từ giờ về sau, ít nhất là trên phương diện pháp luật, cô đã có một gia đình.
…
Bảy giờ rưỡi, Thi Họa ra khỏi phòng, xuống lầu.
Cô chậm rãi băng qua khoảng sân của căn biệt thự ở lưng chừng núi, tiến thẳng ra bãi xe, một chiếc Rolls-Royce màu đen đỗ bên đó, từ phía xa xa, Thi Họa nhìn thấy anh đứng bên cạnh chiếc xe đợi cô.
Trong trí nhớ của cô, hình như đây là lần đầu tiên anh mặc quần áo màu trắng, ít nhất là lần đầu tiên kể từ khi anh trở về nhà.
Cổ áo trắng tinh, có một chiếc cà vạt màu xanh ô liu và khăn túi cùng màu.
Vóc dáng cao lớn, bắt mắt, khí chất nhã nhặn, còn để lộ một chút gợi cảm.
Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua tán lá dày đặc, chiếu xuống người anh, điểm một vệt sáng màu hổ phách trên góc mặt của anh, vầng sáng nhẹ nhàng, hình ảnh đẹp mắt đến mức tưởng như vô thực.
Rõ ràng Hạ Nghiên Đình đang đợi cô.
Trái tim của Thi Họa đập liên hồi, không biết đang nghĩ gì.
Mấy ngày trước, vào đêm mưa to đó, cô vẫn nhớ mình đã bất an thế nào khi nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông này trước khi được mời lên xe.
Lúc đó, chỉ cần ngồi chung đã làm cô cảm thấy sợ hãi.
Mà vào thời khắc này, thân phận lại hoàn toàn thay đổi.
Anh hạ mình đứng cạnh xe chờ cô, cô lại bắt đầu quen với chuyện này.
Cô vừa đi đến, cánh cửa tự động của chiếc xe chậm rãi mở ra.
Thi Họa dừng lại một lát, bắp chân của cô như nhũn ra.
Cô hiểu, một khi bước lên chiếc xe này, mọi thứ đều thay đổi.
Sắc mặt của Hạ Nghiên Đình không dao động, anh nhẹ nhàng chạm vào cổ tay cô theo thói quen, cô còn chưa kịp phản ứng, cả người đã được kéo lên xe.
Cửa xe từ từ đóng lại.
Tài xế khởi động xe.
Vào thời khắc không thể chần chừ, họ lên xe đi đến Cục Dân chính.
Thi Họa choáng váng suốt đoạn đường.
Mặc dù cả đêm không ngủ, nhưng tầm nhìn của cô vẫn rõ ràng, đầu óc cô không hề mệt mỏi.
Cảm giác chìm nổi và choáng váng này không xuất phát từ trạng thái không tỉnh táo, mà ngược lại, cô hiểu rất rõ mình đang làm gì.
Xuống xe trước cửa Cục Dân chính, có nhân viên chuyên trách dẫn vào trong, sau đó điền đơn, chụp ảnh, đóng dấu, đăng ký.
Đúng là Hạ tổng rất chú trọng đến hiệu suất.
Dưới sự sắp xếp của anh, mọi việc diễn ra thuận lợi, chớp mắt một cái đã hoàn thành.
Tám giờ hai mươi tám phút sáng, Cục Dân chính còn chưa chính thức mở cửa, họ đã hoàn thành toàn bộ quy trình đăng ký kết hôn, trở thành vợ chồng hợp pháp.
Thi Họa cúi đầu nhìn chằm chằm hai cuốn sổ màu đỏ trên tay, ngây người một lát.
Cô thật sự kết hôn rồi.
Mà còn là kết hôn cùng Hạ Nghiên Đình.
Lúc đi ra khỏi Cục Dân chính, hai chân Thi Họa mềm nhũn, nhìn mấy cặp đôi trẻ xếp hàng trước cửa đợi đăng ký kết hôn, cảm giác chân thật mới dần dần bao bọc lấy cô.
Là thật, cô và Hạ Nghiên Đình đã là một cặp vợ chồng được pháp luật công nhận, giống hệt như những cặp đôi tràn đầy hy vọng về một tương lai hạnh phúc.
Sau khi lên xe, Thi Họa vẫn chìm đắm trong những cảm xúc rối ren.
Chiếc Rolls-Royce đã khởi động một hồi lâu, cô vẫn không để ý đến bên ngoài.
Bởi vì cô vẫn luôn cúi đầu, lẳng lặng nhìn hai cuốn sổ màu đỏ hoàn toàn mới mẻ với cô.
Trang bìa màu đỏ thẫm toát ra cảm giác trang trọng không nói thành lời, nhắc nhở cô rằng đây là giấy tờ pháp lý, rất thiêng liêng, không thể bị xâm phạm.
Lật ra bên trong, ảnh chụp hai người trên nền đỏ đẹp mắt vượt ngoài sức tưởng tượng của cô.
Mặc dù ngày nào cũng nhìn vào gương, nhưng cô cảm thấy bề ngoài là mỗi người mỗi ý, người ngoài khen cô xinh đẹp, cô vẫn luôn xem là người ta khách sáo. Từ nhỏ đã ăn nhờ ở đậu, thường xuyên bị xa lánh, cho dù khi trưởng thành đã biết mình xinh đẹp, cô cũng rất ít khi trang điểm, trong lòng cô có nỗi “hổ thẹn” đã khắc sâu vào xương tủy.
Mãi đến khi vào đại học, gặp được vài chị em tốt, lại thường xuyên được cô gái Đông Bắc vô tư Tống Thời Tích nịnh hót, cộng thêm chuyên ngành của cô còn học cả lễ nghi, dần dần cô mới có một chút tự tin, dám thoải mái thể hiện bản thân.
Nhưng chưa từng có bức ảnh nào làm cô thỏa mãn từ tận đáy lòng như bức ảnh trước mắt cô.
Cô gái bên phải ống kính hơi nghiêng đầu về phía người đàn ông, nụ cười nhã nhặn nhưng lại rất ngọt ngào, như anh đào mùa xuân chớm nở trên cành.
Người đàn ông bên trái đương nhiên là khỏi cần phải nói, gương mặt đẹp mắt như thần linh, đường nét xán lạn, nhã nhặn, thâm sâu, điềm đạm, rõ ràng là không khác với dáng vẻ lạnh lùng như băng tuyết thường ngày.
Nhưng không hiểu sao cô lại nhìn thấy một chút dịu dàng trên gương mặt lạnh lẽo của anh.
Thi Họa âm thầm chậc lưỡi, nghĩ Hạ Nghiên Đình không chỉ là một người có quyền có thế, mà còn là một diễn viên giỏi bẩm sinh.
Bởi vì ánh mắt dịu dàng lại kiềm chế của anh, giống như người phụ nữ bên cạnh thật sự là người vợ mà anh yêu thương và trân quý đã lâu.
Kiềm chế và dịu dàng, trìu mến nhưng lại không lộ liễu.
Kỹ năng diễn xuất quá chuyên nghiệp.
Không hổ danh là người đứng đầu của một tập đoàn lớn, anh còn có thể kiểm soát biểu cảm gương mặt của mình tốt như vậy.
Nếu như không phải cô đã biết sự thật về cuộc hôn nhân của hai người họ, có lẽ cô còn nghĩ anh đã kết hôn cùng người thương.
Đương nhiên, cô cũng không tệ.
Mặc dù không có kỹ năng diễn xuất tốt như vậy, ít ra cũng có thể nắm bắt được tình cảm nâng khăn sửa túi, nếu sau này có bị lộ ra, cũng không bị người đời lên án.
Mặc dù đã biết là diễn xuất, nhưng cô vẫn động lòng.
Không khỏi nghĩ rằng Hạ Nghiên Đình là một người rất chu đáo. Cho dù chỉ là một cuộc hôn nhân vì lợi ích được quyết định vào phút chót, anh bày tỏ sự tôn trọng trong toàn bộ quá trình đăng ký kết hôn, không hề xem thường cô chút nào.
Thi Họa không biết mình đã thất thần bao lâu rồi.
Lâu đến mức Hạ Nghiên Đình dần dần mất bình tĩnh, chậm rãi nói: “Xem đủ chưa?”
Nghe vậy, cô vội vàng dời mắt khỏi sổ đăng ký kết hôn, bất an nhìn người đàn ông bên cạnh.
Cô vô thức cắn môi, nhỏ giọng thì thầm: “Chú Chín, chú sẽ không hối hận chứ?”
Đêm khuya, cô ra sức khoe khoang bản thân, nhờ có men rượu, đúng là cô rất tự tin.
Cô cảm thấy mặc dù bản thân mình không phải là quá tốt, nhưng xét đến điều kiện kết hôn, cô cũng không tệ lắm.
Dù sao từ hồi cô còn nhỏ, ông nội Hạ đã nuôi dưỡng cô để trợ thành vợ của cháu nội ông, xét đến phẩm chất và tài năng để làm vợ của người thừa kế, hẳn là cô cũng đạt tiêu chuẩn.
Nhưng vào giây phút này, sau khi đăng ký kết hôn, nhìn thái độ nghiêm túc của Hạ Nghiên Đình, cô không khỏi nghĩ ngợi, có phải mình đã khoe khoang bản thân quá mức hay không?
Để người ta xem trọng cô.
Cô thật sự có năng lực…gánh vác vai trò phu nhân của ông chủ mới trong nhà họ Hạ sao?
Trước đây cô rất thận trọng, lúc đi phỏng vấn ở Đài truyền hình Kinh Bắc cũng không dám vẽ vời lung tung.
Đêm qua mồm mép tép nhảy như vậy, có phải là đã vẽ vời quá mức hay không?
Hạ Nghiên Đình bình tĩnh nhìn cô, bắt chéo chân, nhàn nhạt nói: “Tôi không bao giờ hối hận.”
Thi Họa gật đầu, lại nghĩ ngợi gì đó.
Đúng là một người đàn ông quyền cao chức trọng không dễ dàng hối hận.
Xem ra gạo đã nấu thành cơm, cô không còn đường lui.
Anh sẽ không xem hôn nhân là một trò đùa.
Khó khăn lắm cô mới tìm được con đường sống, phải xem là một phần sự nghiệp, chăm chỉ vun đắp.
Huống hồ chi Hạ Nghiên Đình tin tưởng cô như vậy, cô không dám làm anh thất vọng.
Nghĩ vậy, cô ngoan ngoãn gật đầu: “Chú yên tâm, từ nay về sau, chúng ta ngồi cùng thuyền, con sẽ làm tròn bổn phận, cố gắng làm vợ hiền của chú, sẽ không để chú thất vọng.”
Hạ Nghiên Đình không trả lời, từ chối bình luận về lời hứa của cô.
Thi Họa cảm thấy thời khắc này mà hứa hẹn thì quá mịt mờ, có lẽ anh là một người chỉ nhìn hành động thực tế.
“Còn một chuyện nữa, phải giữ bí mật giấy đăng ký kết hôn, có đúng không chú?”
Kết thúc trạng thái lơ lửng, đã bước vào thực tại, Thi Họa lên tinh thần làm việc, nhập vai rất nhanh, muốn làm thật tốt công việc mới này.
Giai đoạn này có giấu chuyện kết hôn hay không còn tùy vào phương hướng hợp tác, đương nhiên cô muốn hiểu rõ bên A.
Người đàn ông dựa lưng vào ghế, hai tay đặt trên đùi, dáng vẻ thoải mái và thư thả: “Tùy ý em.”
“Dạ, vậy chúng ta đi từng bước, lấy nhu cầu của chú làm chuẩn. Chỉ có ông nội, con nghĩ sớm muộn gì cũng phải thú nhận.”
Thi Họa nghiêm túc lên kế hoạch.
Ông nội phiền muộn chuyện cả đời của cô, cô cũng không muốn giấu diếm lâu.
Còn về người khác, cô không quan tâm lắm, nhưng thân phận của Hạ Nghiên Đình như vậy, hẳn là không thể công khai đột ngột được.
Người có quyền quyết định cao nhất của một tập đoàn được niêm yết trên thị trường đột ngột kết hôn cùng hôn thê cũ của cháu trai, dựa trên bản năng làm báo của cô, chuyện này nghe như một bí mật động trời sẽ làm giá cổ phiếu lao dốc.
Kết hôn rồi, sớm muộn gì cũng phải công khai, nhưng hẳn là anh sẽ chọn một thời điểm thích hợp.
Tận dụng tối đa tác động tích cực của cuộc hôn nhân này.
Không có đề tài trò chuyện, trong xe lại chìm vào im lặng, Thi Họa thấy gần đến nhà cũ, không hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy hơi buồn.
Đăng ký kết hôn xong rồi, lại giống như không có chuyện gì xảy ra.
Ai cũng bận rộn.
Sau một hồi lâu, anh thấp giọng dặn dò: “Thức cả đêm rồi, em về nhà ngủ bù đi, tối nay còn lên sóng.”
Hai mắt Thi Họa sáng lên, cô nhỏ giọng nói: “Dạ, con về nhà ngủ, còn chú thì sao?”
“Tôi đến công ty.” Anh luôn bình tĩnh, rõ ràng là vừa đi đăng ký kết hôn, nhưng đối với anh cũng chỉ bình thường như một cuộc họp.
Thi Họa nhớ đến thân phận hiện tại của chính mình, phải biểu đạt sự lo lắng đúng lúc: “Nhưng chú cũng chưa ngủ, chú không mệt sao?”
Hạ Nghiên Đình bình thản nói: “Không sao.”
Thi Họa hơi căng thẳng, không khỏi quay đầu nhìn trộm anh.
Qua một đêm ngắn ngủi, mối quan hệ của hai người họ đã có chuyển biến lớn.
Cô hơi lúng túng, cuộc sống sau này phải sắp xếp thế nào, cô nghĩ còn cần phải bàn bạc với anh.
Nhưng anh trầm lặng và lạnh nhạt như vậy, cô không muốn phá hỏng sự yên bình này.
Thật ra trong lòng cũng cảm thấy hơi thất vọng.
Dù sao cũng là chuyện lớn trong đời cô, vậy mà đối với anh chỉ là chuyện bình thường.
Nhưng Thi Họa rất biết điều chỉnh bản thân, lại rất dễ thỏa mãn, trước khi xuống xe, cô điều chỉnh tâm lý, dịu dàng tạm biệt người đàn ông bên cạnh.
“Chú Chín, vậy con về nghỉ ngơi, tạm biệt chú.”
Cô bước xuống xe, không ngờ giọng nói rõ ràng của anh lại phát ra:
“Tân hôn vui vẻ, bà Hạ.”
Giọng nói lười biếng lại gợi cảm của anh để lộ cảm xúc khó đoán, “Còn nữa, em nên thay đổi cách xưng hô đi.”
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Story
Chương 16
10.0/10 từ 30 lượt.