Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Chương 15
113@-
Đêm hôm khuya khoắt, rất ít sao, mấy đốm sáng lưa thưa rải rác trên bầu trời, giống như mấy mảnh kim cương, chậm rãi chảy xuống.
Cô gái chếnh choáng say bên cạnh ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn anh không chớp mắt.
Người đàn ông đối diện nhàn nhạt nhìn cô, đôi mắt lạnh lẽo nheo lại, môi mỏng khẽ mấp máy: “Tại sao chú lại phải kết hôn với con?”
Trái tim của Thi Họa đập thình thịch, hơi thở của cô nặng nề, lẽ ra cô nên hoảng loạn cuống cuồng, nhưng có lẽ mấy ngụm tequila vừa rồi phát huy tác dụng, bây giờ gương mặt trái xoan thương hiệu của cô lại nở nụ cười dịu dàng và điềm tĩnh.
“Không phải đêm đó chú đã nói, nếu như có ứng viên phù hợp, cũng không phải là không thể sao?”
Hạ Nghiên Đình ngồi trên ghế mây, tay phải lười biếng gác lên thành ghế, ngón trỏ của tay trái nhẹ nhàng xoa thái dương, anh vẫn nhàn nhã nhìn cô.
Khoảng sân im lặng như tờ.
Gương mặt của cô rất ngọt ngào, lộ rõ dáng vẻ trẻ con, bình thường cô điềm tĩnh, liếc mắt một cái trông cũng giống một người phụ nữ trưởng thành, nhưng nếu nhìn kỹ vào mắt cô, dáng vẻ ngây thơ lại lộ ra rõ ràng.
Đôi môi màu anh đào khỏe mạnh, là đỏ pha hồng, không cần son môi hay son bóng, trong trạng thái tự nhiên mới là xinh đẹp nhất.
Mà đặc biệt nhất vẫn là đôi mắt, màu đen thâm trầm, trong trẻo, sạch sẽ, không nhiễm bụi trần, gương mặt vốn đã ngây thơ, lại kết hợp với đôi mắt lệ chi to tròn, nhìn kỹ lại thấy giống hệt như búp bê sứ chưa lớn.
Hạ Nghiên Đình cười khẽ, giống như vừa nghe thấy một trò đùa: “Cô Thi lấy đâu ra tự tin mà cho rằng mình là người phù hợp?”
Hàng mi của Thi Họa khẽ run rẩy, gò má càng đỏ thêm.
Từ hồi còn nhỏ, cô đã dễ xấu hổ, nếu trước đây bị xem nhẹ như vậy, không chừng cô đã bỏ cuộc giữa đường.
Nhưng có lẽ là nhờ vào kinh nghiệm làm việc, lên sóng trực tiếp trước mắt khán giả cả nước, hoặc đơn giản là vì tối nay bị ma xui quỷ khiến.
Cô không biết xấu hổ, còn thoải mái đề cử bản thân.
“Chú xem, mặc dù con không phải tiểu thư danh giá, nhưng từ nhỏ đã được ông nội Hạ nuôi dạy, cũng có kiến thức, biết làm người. Trình độ, tính cách, gương mặt, chiều cao, dáng người của con, tất cả đều trên mức trung bình, đủ để chứng minh trí thông minh, bề ngoài và tất cả những yếu tố di truyền khác đều không hề kém cỏi.”
Cô gái nhỏ tiếp tục tự biên tự diễn, không hề đỏ mặt: “Quan trọng nhất là con rất hiểu chuyện, từ hồi con còn nhỏ, người lớn trong nhà họ Hạ đều khen con ngoan ngoãn, không gây rắc rối cho người khác. Sau khi kết hôn với chú, con cũng sẽ như vậy, cố gắng làm tốt bổn phận của vợ hiền, ngoài chuyện đó ra, con sẽ không can thiệp vào cuộc sống cá nhân của chú, khi chú cần, nhất định con sẽ hỗ trợ hết mình.”
Người đàn ông đối diện nheo mắt nhìn cô như đang xem kịch, cô cũng không sợ xấu hổ, lại tiếp tục phân tích cặn kẽ: “Đêm đó dì Lan tổ chức tiệc xem mắt, đúng là có rất nhiều người phụ nữ xuất chúng, nhưng con đã suy tính thay chú, thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ thì quá yếu ớt, sếp lớn thông minh và giỏi giang lại quá giống chú, hôn nhân đòi hỏi sự kết hợp giữa cương và nhu, phải bù trừ lẫn nhau mới được, còn nữ minh tinh lại quá sắc sảo, sự nghiệp bên ngoài cực kỳ bận rộn, chỉ sợ khó lòng chăm lo gia đình…”
Nghe cô líu lo không ngừng một hồi, cuối cùng Hạ Nghiên Đình cũng không chịu được nữa, đành phải cắt lời.
Giọng nói của anh lạnh lùng, lười biếng, lại hơi mỉa mai: “Chú hiểu rồi, hóa ra là không có ai bằng con cả.”
Thi Họa dừng lại, vô thức c*n m** d***, không nói nữa, nhưng ánh mắt đang nhìn anh chằm chằm vẫn chân thành và kiên định.
Cô đã quyết tâm rồi.
Không muốn lùi bước.
Giọng nói của anh lười biếng, vừa châm chọc vừa trêu đùa: “Tuổi còn nhỏ mà da mặt thì dày, tự khen bản thân lâu như vậy mà không đỏ mặt.”
Cuối cùng Thi Họa cũng cảm thấy hơi xấu hổ, cô nắm chặt tay, móng tay nhẹ nhàng đâm vào lòng bàn tay, cô cúi đầu theo thói quen, nhỏ giọng thì thầm: “Không phải, con thật sự đặt bản thân mình vào vị trí của chú.”
Sau đó, cô im lặng rất lâu, người đàn ông đối diện cũng không nói nữa.
Đợi lâu như vậy, bắp chân cũng đau xót vì ngồi xổm.
Cuối cùng, cô cũng hơi mất kiên nhẫn, vậy là cô ngẩng đầu, thận trọng hỏi: “Chú Chín, chú nghĩ thế nào?”
Có được hay không, cho một câu trả lời chính xác đi.
Hiện tại cô đã bước vào trạng thái adrenaline được giải phóng mạnh mẽ, sợ là nếu tiếp tục kéo dài, cô sẽ mất hết năng lượng, không còn dũng khí nữa.
Hạ Nghiên Đình lại dựa vào ghế mây, nhàn nhạt nheo mắt nhìn cô, chậm rãi nói: “Con ba hoa về ưu thế của mình lâu như vậy rồi, nhưng chú không thấy có gì đặc biệt. Chú là người làm ăn, mặc dù hôn nhân không phải là mua bán, nhưng cũng phải cân nhắc thiệt hơn, chú chỉ làm nếu nó sinh lời và ổn định.”
Trong lòng Thi Họa âm thầm than thở.
Người này quá tỉnh táo, không bao giờ vội vàng.
Cô nói tới nói lui lâu như vậy chính là muốn anh bị cuốn vào, nhưng lại không có tác dụng.
Còn bị vạch trần vấn đề mấu chốt.
Cô gái nhỏ chột dạ, cô cắn môi, suy tư rất lâu mới nói từng từ từng chữ để đối phó: “Lợi ích của hôn nhân không thể giải thích bằng ngôn từ, kết hôn một thời gian dài, tự nhiên chú sẽ trân trọng mặt tốt của con, tóm lại, con sẽ cho chú sự ổn định.”
Giọng nói của cô mềm mại, thật ra là rất yếu ớt.
Nhưng dù như thế nào, đơn giản chỉ có thành công hay thất bại thôi, kết quả của Schrödinger đã nói vậy.
Cô vẫn không lùi bước, chỉ muốn chơi xong ván này.
Lần này, cô cược rằng anh đã có dự định kết hôn từ lâu, chỉ là vẫn luôn vùi đầu vào sự nghiệp, không có thời gian tìm đối tượng phù hợp.
Tuy nói xã hội bây giờ cởi mở, cũng có nhiều người không kết hôn.
Nhưng nói đến giới thượng lưu, đa số con nhà giàu đều kết hôn sớm.
Chuyện tình yêu và hôn nhân của giới thượng lưu xem trọng nhất là xứng đôi vừa lứa, gọi là môn đăng hộ đối.
Nhiều cặp đôi trẻ đã có hôn ước từ thời sinh viên, sẽ không cần phải tìm kiếm đối tượng.
Một người quyền cao chức trọng như Hạ Nghiên Đình, có thể tìm được một đối tượng xứng đôi cũng là chuyện hiếm có khó tìm.
Cô chỉ muốn đánh cược một lần.
Suy cho cùng, bây giờ trong lòng anh cũng không có người mình thích, kết hôn với ai cũng đều là vì lợi ích, chi bằng chọn cô, anh biết rõ về cô, cô lại còn dịu dàng, ngoan ngoãn.
Dù sao anh cũng đã gần ba mươi, đã là ông chủ mới của gia tộc, nhưng lại không có vợ, đúng là không ra thể thống gì, chẳng trách sao dì Lan lại sốt ruột.
Một làn gió mát lướt qua gò má cô, mùi rượu trên người Thi Họa càng trở nên nồng nặc hơn.
Ngay cả chính cô cũng ngửi thấy mùi hương trên cơ thể mình.
Người đàn ông ngồi trên ghế mây đột ngột mỉm cười, không nói không rằng, bàn tay khô ráo, ấm áp nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo thân thể mềm mại của cô đến gần.
Hai chân cô yếu ớt, lại ngã xuống bên cạnh ghế mây của anh.
Đêm khuya thanh vắng, hai người đột nhiên rất gần nhau.
Ống quần tây vô thức chạm vào bắp chân con gái mảnh mai và mềm mại dưới làn váy.
Trong trí nhớ của cô, hai người chưa từng gần gũi như vậy.
Trong mối quan hệ giữa người lớn và con cháu, khoảng cách này thật sự vượt quá giới hạn.
Trong mối quan hệ nam nữ thì lại vô cùng phù hợp.
Bầu không khí trở nên mập mờ.
Không biết vành tai trắng trẻo của Thi Họa đã lẳng lặng nóng lên từ lúc nào, phản ứng đầu tiên của cô là hơi xấu hổ.
Nhưng không bao lâu sau, mùi hương quen thuộc lại xâm chiếm khoang mũi.
Tuyết tùng mát lạnh hòa lẫn với đàn hương thâm trầm cũng giống như cảm giác mâu thuẫn mà người đàn ông này mang đến cho cô, bề ngoài rõ ràng là nhã nhặn và lịch thiệp, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác nguy hiểm đầy mê hoặc.
Đêm sương tĩnh mịch, tràn đầy mùi tequila và xì gà.
Thùng ủ rượu bằng gỗ vương mùi cam quýt chua chua, dư vị của xì gà tràn ngập mùi chocolate đen cháy khét.
Cái trước làm cô mê, cái sau làm cô nghiện.
Có lẽ là vì đã quen với mùi hương đó, sự bất an của Thi Họa cũng tan biến rất nhanh.
Cô chấp nhận vị trí ngồi thân mật này, không chỉ không cảm thấy khó chịu, mà còn cảm thấy thoải mái.
Cô dạn dĩ ngước mặt nhìn anh, cười khanh khách: “Chú Chín, có phải là chú hơi…động lòng không?”
Người đàn ông bên cạnh chỉ khẽ v**t v* cổ tay cô, kéo cô đến ngồi bên cạnh, ngoài chuyện đó ra, anh cũng không làm gì quá trớn.
Anh quá sạch sẽ, quá nhã nhặn, người ta chỉ nghĩ anh làm vậy đơn giản là vì không đành lòng nhìn đôi chân thiếu nữ đau đớn vì ngồi xổm quá lâu.
Anh khẽ nhướng mày, ánh mắt trầm tĩnh và hờ hững nhìn cô, lời nói chậm rãi lại ung dung: “Cô Thi, say rồi à?”
Thi Họa lắc đầu lia lịa, nụ cười trên môi càng vui vẻ hơn: “Không có, con chỉ uống rượu để dũng cảm hơn, con không say chút nào, rất tỉnh táo.”
“Chắc không?”
“Đương nhiên, không tin thì chú cứ bảo con giải đề toán nâng cao đi.”
Ánh mắt của Hạ Nghiên Đình thâm sâu, nhiều ý tứ.
Sau mấy giây im lặng, anh nhàn nhạt nói: “Không cần.”
Khung cảnh này, bầu không khí này, tất cả đều không phù hợp để làm toán, Newton nhìn thấy cũng phải lắc đầu.
Thi Họa im lặng nhìn anh, dáng vẻ ngoan ngoãn và hiền lành như mọi ngày.
Mặc dù đêm nay cô rất kích động, thậm chí còn cố tình tăng sự dũng cảm cho bản thân, gia tăng sự kích động.
Nhưng sự quyết tâm của cô là thật.
Bởi vì cô rất kính trọng người đàn ông này.
Cô đâu có ngốc.
Nói đến tình yêu và hôn nhân, cô rất lý trí.
Bất kể cô có ở bên Hạ Hành bao lâu, tình cảm có sâu đậm thế nào, sau khi phát hiện anh lừa dối một lần, cô sẽ không còn lưu luyến gì.
Đối với công tử nhà giàu Tưởng Bách Hanh theo đuổi cô nhiệt tình, cho dù anh ta mè nheo với mẹ mình, biểu đạt thành ý, còn đề nghị không cần thỏa thuận về tài sản, toàn bộ đều là tài sản chung của vợ chồng.
Thi Họa còn không nhìn anh ta một cái.
Bởi vì cô chán ghét, xem thường.
Nếu như hôn nhân nhất định phải trở thành một loại giao dịch cần cân nhắc thiệt hơn, cô cũng muốn chọn người mà cô ngưỡng mộ từ tận đáy lòng.
Cô kiên quyết tin rằng, dù cho giữa hai người họ không có tình yêu, cô vẫn có thể hấp thu chất dinh dưỡng và sự an ủi về tâm hồn từ cuộc hôn nhân này.
Cô luôn biết anh là con cưng của trời, người bình thường không cách nào với tới.
Mãi đến tiệc đính hôn ở nhà cũ ngày đó, cô bị ép phải chúc phúc cho Hạ Hành và Từ Thanh Uyển.
Là anh đã phân xử cho cô trước hàng trăm cặp mắt, cũng là anh tỉnh táo và vững vàng an ủi cô khi cảm xúc của cô mất kiểm soát —— một ngày nào đó, cô sẽ trở thành chỗ dựa của chính mình.
Từ thời khắc đó, cô đã biết mình muốn đến gần Hạ Nghiên Đình hơn nữa.
Bởi vì anh giống như lý tưởng cao nhất của cô, làm cô ngẩng đầu, làm cô ngưỡng mộ.
Cho nên mượn rượu để tiếp thêm dũng khí là giả, kế hoạch từ lâu mới là thật.
Có lẽ cô đã sinh lòng khao khát có anh từ mấy ngày trước.
Dù cho chỉ có một phần ngàn hy vọng, cô cũng bằng lòng đánh cược.
Dù sao lần trước, anh cũng đã giúp cô thắng cược.
Trong lúc Thi Họa đang chìm đắm vào nỗi lo riêng của chính mình, không dám dự đoán kết quả của ván cược này.
Người đàn ông lười biếng và hờ hững nãy giờ lại lên tiếng ——
“Được, chúng ta kết hôn thôi.”
Thi Họa còn đang chìm đắm trong những cảm xúc của chính mình, bỗng nhiên lại hoàn hồn, đột ngột mở to hai mắt.
Vắng lặng như tờ, cô chỉ nghe tiếng hơi thở dồn dập của mình, tiếng mạch đập của mình đập thình thịch.
“Cái, cái gì, chú nói lại lần nữa đi?”
Ánh mắt thâm sâu của Hạ Nghiên Đình nhìn thẳng vào mắt cô.
Anh nói: “Nếu như vậy, đợi trời sáng thì đi đăng ký kết hôn.”
Đồng tử của cô giãn ra, đôi mắt đen láy chớp chớp mấy cái, cô còn hoài nghi mình đã say mà không biết, vừa rồi đã nghe nhầm.
“Chú, chú nói… Trời, trời sáng thì…”
Giọng nói dịu dàng lặp lại lời anh vừa nói.
Phải đáng sợ lắm mới có thể làm cho biên tập viên của Đài truyền hình Kinh Bắc nói năng lộn xộn thế này.
Anh nhàn nhạt nhìn cô: “Sao nào, không ổn à?”
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Đêm hôm khuya khoắt, rất ít sao, mấy đốm sáng lưa thưa rải rác trên bầu trời, giống như mấy mảnh kim cương, chậm rãi chảy xuống.
Cô gái chếnh choáng say bên cạnh ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn anh không chớp mắt.
Người đàn ông đối diện nhàn nhạt nhìn cô, đôi mắt lạnh lẽo nheo lại, môi mỏng khẽ mấp máy: “Tại sao chú lại phải kết hôn với con?”
Trái tim của Thi Họa đập thình thịch, hơi thở của cô nặng nề, lẽ ra cô nên hoảng loạn cuống cuồng, nhưng có lẽ mấy ngụm tequila vừa rồi phát huy tác dụng, bây giờ gương mặt trái xoan thương hiệu của cô lại nở nụ cười dịu dàng và điềm tĩnh.
“Không phải đêm đó chú đã nói, nếu như có ứng viên phù hợp, cũng không phải là không thể sao?”
Hạ Nghiên Đình ngồi trên ghế mây, tay phải lười biếng gác lên thành ghế, ngón trỏ của tay trái nhẹ nhàng xoa thái dương, anh vẫn nhàn nhã nhìn cô.
Khoảng sân im lặng như tờ.
Gương mặt của cô rất ngọt ngào, lộ rõ dáng vẻ trẻ con, bình thường cô điềm tĩnh, liếc mắt một cái trông cũng giống một người phụ nữ trưởng thành, nhưng nếu nhìn kỹ vào mắt cô, dáng vẻ ngây thơ lại lộ ra rõ ràng.
Đôi môi màu anh đào khỏe mạnh, là đỏ pha hồng, không cần son môi hay son bóng, trong trạng thái tự nhiên mới là xinh đẹp nhất.
Mà đặc biệt nhất vẫn là đôi mắt, màu đen thâm trầm, trong trẻo, sạch sẽ, không nhiễm bụi trần, gương mặt vốn đã ngây thơ, lại kết hợp với đôi mắt lệ chi to tròn, nhìn kỹ lại thấy giống hệt như búp bê sứ chưa lớn.
Hạ Nghiên Đình cười khẽ, giống như vừa nghe thấy một trò đùa: “Cô Thi lấy đâu ra tự tin mà cho rằng mình là người phù hợp?”
Hàng mi của Thi Họa khẽ run rẩy, gò má càng đỏ thêm.
Từ hồi còn nhỏ, cô đã dễ xấu hổ, nếu trước đây bị xem nhẹ như vậy, không chừng cô đã bỏ cuộc giữa đường.
Nhưng có lẽ là nhờ vào kinh nghiệm làm việc, lên sóng trực tiếp trước mắt khán giả cả nước, hoặc đơn giản là vì tối nay bị ma xui quỷ khiến.
Cô không biết xấu hổ, còn thoải mái đề cử bản thân.
“Chú xem, mặc dù con không phải tiểu thư danh giá, nhưng từ nhỏ đã được ông nội Hạ nuôi dạy, cũng có kiến thức, biết làm người. Trình độ, tính cách, gương mặt, chiều cao, dáng người của con, tất cả đều trên mức trung bình, đủ để chứng minh trí thông minh, bề ngoài và tất cả những yếu tố di truyền khác đều không hề kém cỏi.”
Cô gái nhỏ tiếp tục tự biên tự diễn, không hề đỏ mặt: “Quan trọng nhất là con rất hiểu chuyện, từ hồi con còn nhỏ, người lớn trong nhà họ Hạ đều khen con ngoan ngoãn, không gây rắc rối cho người khác. Sau khi kết hôn với chú, con cũng sẽ như vậy, cố gắng làm tốt bổn phận của vợ hiền, ngoài chuyện đó ra, con sẽ không can thiệp vào cuộc sống cá nhân của chú, khi chú cần, nhất định con sẽ hỗ trợ hết mình.”
Người đàn ông đối diện nheo mắt nhìn cô như đang xem kịch, cô cũng không sợ xấu hổ, lại tiếp tục phân tích cặn kẽ: “Đêm đó dì Lan tổ chức tiệc xem mắt, đúng là có rất nhiều người phụ nữ xuất chúng, nhưng con đã suy tính thay chú, thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ thì quá yếu ớt, sếp lớn thông minh và giỏi giang lại quá giống chú, hôn nhân đòi hỏi sự kết hợp giữa cương và nhu, phải bù trừ lẫn nhau mới được, còn nữ minh tinh lại quá sắc sảo, sự nghiệp bên ngoài cực kỳ bận rộn, chỉ sợ khó lòng chăm lo gia đình…”
Nghe cô líu lo không ngừng một hồi, cuối cùng Hạ Nghiên Đình cũng không chịu được nữa, đành phải cắt lời.
Giọng nói của anh lạnh lùng, lười biếng, lại hơi mỉa mai: “Chú hiểu rồi, hóa ra là không có ai bằng con cả.”
Thi Họa dừng lại, vô thức c*n m** d***, không nói nữa, nhưng ánh mắt đang nhìn anh chằm chằm vẫn chân thành và kiên định.
Cô đã quyết tâm rồi.
Không muốn lùi bước.
Giọng nói của anh lười biếng, vừa châm chọc vừa trêu đùa: “Tuổi còn nhỏ mà da mặt thì dày, tự khen bản thân lâu như vậy mà không đỏ mặt.”
Cuối cùng Thi Họa cũng cảm thấy hơi xấu hổ, cô nắm chặt tay, móng tay nhẹ nhàng đâm vào lòng bàn tay, cô cúi đầu theo thói quen, nhỏ giọng thì thầm: “Không phải, con thật sự đặt bản thân mình vào vị trí của chú.”
Sau đó, cô im lặng rất lâu, người đàn ông đối diện cũng không nói nữa.
Đợi lâu như vậy, bắp chân cũng đau xót vì ngồi xổm.
Cuối cùng, cô cũng hơi mất kiên nhẫn, vậy là cô ngẩng đầu, thận trọng hỏi: “Chú Chín, chú nghĩ thế nào?”
Có được hay không, cho một câu trả lời chính xác đi.
Hiện tại cô đã bước vào trạng thái adrenaline được giải phóng mạnh mẽ, sợ là nếu tiếp tục kéo dài, cô sẽ mất hết năng lượng, không còn dũng khí nữa.
Hạ Nghiên Đình lại dựa vào ghế mây, nhàn nhạt nheo mắt nhìn cô, chậm rãi nói: “Con ba hoa về ưu thế của mình lâu như vậy rồi, nhưng chú không thấy có gì đặc biệt. Chú là người làm ăn, mặc dù hôn nhân không phải là mua bán, nhưng cũng phải cân nhắc thiệt hơn, chú chỉ làm nếu nó sinh lời và ổn định.”
Trong lòng Thi Họa âm thầm than thở.
Người này quá tỉnh táo, không bao giờ vội vàng.
Cô nói tới nói lui lâu như vậy chính là muốn anh bị cuốn vào, nhưng lại không có tác dụng.
Còn bị vạch trần vấn đề mấu chốt.
Cô gái nhỏ chột dạ, cô cắn môi, suy tư rất lâu mới nói từng từ từng chữ để đối phó: “Lợi ích của hôn nhân không thể giải thích bằng ngôn từ, kết hôn một thời gian dài, tự nhiên chú sẽ trân trọng mặt tốt của con, tóm lại, con sẽ cho chú sự ổn định.”
Giọng nói của cô mềm mại, thật ra là rất yếu ớt.
Nhưng dù như thế nào, đơn giản chỉ có thành công hay thất bại thôi, kết quả của Schrödinger đã nói vậy.
Cô vẫn không lùi bước, chỉ muốn chơi xong ván này.
Lần này, cô cược rằng anh đã có dự định kết hôn từ lâu, chỉ là vẫn luôn vùi đầu vào sự nghiệp, không có thời gian tìm đối tượng phù hợp.
Tuy nói xã hội bây giờ cởi mở, cũng có nhiều người không kết hôn.
Nhưng nói đến giới thượng lưu, đa số con nhà giàu đều kết hôn sớm.
Chuyện tình yêu và hôn nhân của giới thượng lưu xem trọng nhất là xứng đôi vừa lứa, gọi là môn đăng hộ đối.
Nhiều cặp đôi trẻ đã có hôn ước từ thời sinh viên, sẽ không cần phải tìm kiếm đối tượng.
Một người quyền cao chức trọng như Hạ Nghiên Đình, có thể tìm được một đối tượng xứng đôi cũng là chuyện hiếm có khó tìm.
Cô chỉ muốn đánh cược một lần.
Suy cho cùng, bây giờ trong lòng anh cũng không có người mình thích, kết hôn với ai cũng đều là vì lợi ích, chi bằng chọn cô, anh biết rõ về cô, cô lại còn dịu dàng, ngoan ngoãn.
Dù sao anh cũng đã gần ba mươi, đã là ông chủ mới của gia tộc, nhưng lại không có vợ, đúng là không ra thể thống gì, chẳng trách sao dì Lan lại sốt ruột.
Một làn gió mát lướt qua gò má cô, mùi rượu trên người Thi Họa càng trở nên nồng nặc hơn.
Ngay cả chính cô cũng ngửi thấy mùi hương trên cơ thể mình.
Người đàn ông ngồi trên ghế mây đột ngột mỉm cười, không nói không rằng, bàn tay khô ráo, ấm áp nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo thân thể mềm mại của cô đến gần.
Hai chân cô yếu ớt, lại ngã xuống bên cạnh ghế mây của anh.
Đêm khuya thanh vắng, hai người đột nhiên rất gần nhau.
Ống quần tây vô thức chạm vào bắp chân con gái mảnh mai và mềm mại dưới làn váy.
Trong trí nhớ của cô, hai người chưa từng gần gũi như vậy.
Trong mối quan hệ giữa người lớn và con cháu, khoảng cách này thật sự vượt quá giới hạn.
Trong mối quan hệ nam nữ thì lại vô cùng phù hợp.
Bầu không khí trở nên mập mờ.
Không biết vành tai trắng trẻo của Thi Họa đã lẳng lặng nóng lên từ lúc nào, phản ứng đầu tiên của cô là hơi xấu hổ.
Nhưng không bao lâu sau, mùi hương quen thuộc lại xâm chiếm khoang mũi.
Tuyết tùng mát lạnh hòa lẫn với đàn hương thâm trầm cũng giống như cảm giác mâu thuẫn mà người đàn ông này mang đến cho cô, bề ngoài rõ ràng là nhã nhặn và lịch thiệp, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác nguy hiểm đầy mê hoặc.
Đêm sương tĩnh mịch, tràn đầy mùi tequila và xì gà.
Thùng ủ rượu bằng gỗ vương mùi cam quýt chua chua, dư vị của xì gà tràn ngập mùi chocolate đen cháy khét.
Cái trước làm cô mê, cái sau làm cô nghiện.
Có lẽ là vì đã quen với mùi hương đó, sự bất an của Thi Họa cũng tan biến rất nhanh.
Cô chấp nhận vị trí ngồi thân mật này, không chỉ không cảm thấy khó chịu, mà còn cảm thấy thoải mái.
Cô dạn dĩ ngước mặt nhìn anh, cười khanh khách: “Chú Chín, có phải là chú hơi…động lòng không?”
Người đàn ông bên cạnh chỉ khẽ v**t v* cổ tay cô, kéo cô đến ngồi bên cạnh, ngoài chuyện đó ra, anh cũng không làm gì quá trớn.
Anh quá sạch sẽ, quá nhã nhặn, người ta chỉ nghĩ anh làm vậy đơn giản là vì không đành lòng nhìn đôi chân thiếu nữ đau đớn vì ngồi xổm quá lâu.
Anh khẽ nhướng mày, ánh mắt trầm tĩnh và hờ hững nhìn cô, lời nói chậm rãi lại ung dung: “Cô Thi, say rồi à?”
Thi Họa lắc đầu lia lịa, nụ cười trên môi càng vui vẻ hơn: “Không có, con chỉ uống rượu để dũng cảm hơn, con không say chút nào, rất tỉnh táo.”
“Chắc không?”
“Đương nhiên, không tin thì chú cứ bảo con giải đề toán nâng cao đi.”
Ánh mắt của Hạ Nghiên Đình thâm sâu, nhiều ý tứ.
Sau mấy giây im lặng, anh nhàn nhạt nói: “Không cần.”
Khung cảnh này, bầu không khí này, tất cả đều không phù hợp để làm toán, Newton nhìn thấy cũng phải lắc đầu.
Thi Họa im lặng nhìn anh, dáng vẻ ngoan ngoãn và hiền lành như mọi ngày.
Mặc dù đêm nay cô rất kích động, thậm chí còn cố tình tăng sự dũng cảm cho bản thân, gia tăng sự kích động.
Nhưng sự quyết tâm của cô là thật.
Bởi vì cô rất kính trọng người đàn ông này.
Cô đâu có ngốc.
Nói đến tình yêu và hôn nhân, cô rất lý trí.
Bất kể cô có ở bên Hạ Hành bao lâu, tình cảm có sâu đậm thế nào, sau khi phát hiện anh lừa dối một lần, cô sẽ không còn lưu luyến gì.
Đối với công tử nhà giàu Tưởng Bách Hanh theo đuổi cô nhiệt tình, cho dù anh ta mè nheo với mẹ mình, biểu đạt thành ý, còn đề nghị không cần thỏa thuận về tài sản, toàn bộ đều là tài sản chung của vợ chồng.
Thi Họa còn không nhìn anh ta một cái.
Bởi vì cô chán ghét, xem thường.
Nếu như hôn nhân nhất định phải trở thành một loại giao dịch cần cân nhắc thiệt hơn, cô cũng muốn chọn người mà cô ngưỡng mộ từ tận đáy lòng.
Cô kiên quyết tin rằng, dù cho giữa hai người họ không có tình yêu, cô vẫn có thể hấp thu chất dinh dưỡng và sự an ủi về tâm hồn từ cuộc hôn nhân này.
Cô luôn biết anh là con cưng của trời, người bình thường không cách nào với tới.
Mãi đến tiệc đính hôn ở nhà cũ ngày đó, cô bị ép phải chúc phúc cho Hạ Hành và Từ Thanh Uyển.
Là anh đã phân xử cho cô trước hàng trăm cặp mắt, cũng là anh tỉnh táo và vững vàng an ủi cô khi cảm xúc của cô mất kiểm soát —— một ngày nào đó, cô sẽ trở thành chỗ dựa của chính mình.
Từ thời khắc đó, cô đã biết mình muốn đến gần Hạ Nghiên Đình hơn nữa.
Bởi vì anh giống như lý tưởng cao nhất của cô, làm cô ngẩng đầu, làm cô ngưỡng mộ.
Cho nên mượn rượu để tiếp thêm dũng khí là giả, kế hoạch từ lâu mới là thật.
Có lẽ cô đã sinh lòng khao khát có anh từ mấy ngày trước.
Dù cho chỉ có một phần ngàn hy vọng, cô cũng bằng lòng đánh cược.
Dù sao lần trước, anh cũng đã giúp cô thắng cược.
Trong lúc Thi Họa đang chìm đắm vào nỗi lo riêng của chính mình, không dám dự đoán kết quả của ván cược này.
Người đàn ông lười biếng và hờ hững nãy giờ lại lên tiếng ——
“Được, chúng ta kết hôn thôi.”
Thi Họa còn đang chìm đắm trong những cảm xúc của chính mình, bỗng nhiên lại hoàn hồn, đột ngột mở to hai mắt.
Vắng lặng như tờ, cô chỉ nghe tiếng hơi thở dồn dập của mình, tiếng mạch đập của mình đập thình thịch.
“Cái, cái gì, chú nói lại lần nữa đi?”
Ánh mắt thâm sâu của Hạ Nghiên Đình nhìn thẳng vào mắt cô.
Anh nói: “Nếu như vậy, đợi trời sáng thì đi đăng ký kết hôn.”
Đồng tử của cô giãn ra, đôi mắt đen láy chớp chớp mấy cái, cô còn hoài nghi mình đã say mà không biết, vừa rồi đã nghe nhầm.
“Chú, chú nói… Trời, trời sáng thì…”
Giọng nói dịu dàng lặp lại lời anh vừa nói.
Phải đáng sợ lắm mới có thể làm cho biên tập viên của Đài truyền hình Kinh Bắc nói năng lộn xộn thế này.
Anh nhàn nhạt nhìn cô: “Sao nào, không ổn à?”
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Story
Chương 15
10.0/10 từ 30 lượt.