Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Chương 14
132@-
Trước khi bữa ăn kết thúc, mấy cô gái kia kết bạn WeChat với cô.
Có lẽ vì biết cô là “cháu gái” của Hạ Nghiên Đình, cho nên muốn len lén hỏi cô để tìm hiểu sở thích của Hạ Nghiên Đình.
Trên đường về, trong xe sôi nổi lạ thường.
Bởi vì dì Lan nói suốt đoạn đường, trước khi xuống xe, bà ấy liên tục dặn dò: “A Nghiên, lần này con để tâm một chút đi, dì cũng không mong con ra tay nhanh chóng, nhưng ít nhất trước khi xuống mồ, dì cũng muốn thấy con lấy vợ, sinh con, nguyện vọng này không có gì quá đáng đấy chứ?”
Thi Họa ra sức nhịn cười.
Hạ Nghiên Đình cong môi: “Không quá đáng, nhưng dì mới sáu mươi lăm, còn sớm.”
Chọc dì Lan tức muốn chết.
Lần đầu tiên Thi Họa mới phát hiện ra, Hạ Nghiên Đình thật sự thoải mái trước mặt dì Lan, giống như anh tháo lớp vỏ bọc bên ngoài, trở về là chính mình.
Có thể nhìn ra dáng vẻ niên thiếu của anh.
Có lẽ đêm nay phát hiện chính anh cũng bị hối thúc kết hôn.
Một người cao quý như anh, không nhiễm bụi trần, cũng đối mặt với nỗi phiền muộn bình thường như cô.
Đồng cảm như vậy, cô cũng không còn câu nệ nữa.
Cô gái nhỏ nhịn cười cả quãng đường.
Một hồi sau, Hạ Nghiên Đình hỏi: “Rốt cuộc là con cười cái gì?”
Đôi mắt lệ chi sáng long lanh của cô không giấu được nụ cười, cô nhẹ nhàng nói: “Không có, con chỉ nhớ ra mình vừa xem một bộ phim truyền hình rất hay.”
Anh nhướng mày: “?”
Giọng nói của cô mềm mại, cô nhỏ giọng thì thầm: “Chú Chín, chú từng xem Chân Hoàn Truyện chưa?”
“…Chưa.”
“Tâp 1 là Ung Chính tuyển tú, bao nhiêu cô gái xinh đẹp, Hoàng thượng vừa ý thì sẽ ban cho một túi thơm, không vừa ý thì sẽ ban cho một cành hoa, bộ phim đó rất thú vị.”
Hạ Nghiên Đình im lặng mấy giây, khẽ nhíu mày: “Con nói móc chú đấy à?”
“Con đâu dám.” Cô vội vàng phủ nhận, “Con chỉ thấy thú vị.”
Cô không dám nói tiệc xem mắt tối nay cũng xuất sắc như hoàng đế tuyển phi vậy.
Bầu không khí im lặng một lát.
Thi Họa lẳng lặng quay đầu nhìn anh, mặc dù sắc mặt của anh không hiền lành lắm, nhưng có lẽ anh không thật sự để tâm đến lời đùa vừa rồi của cô.
Cô cũng không biết mình lấy dũng khí từ đâu ra, lại nhẹ nhàng mỉm cười trêu chọc anh: “Cho nên, chú Chín, chú có muốn ban túi thơm cho chị gái nào không?”
Người đàn ông bên cạnh đang thả lỏng, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Hình như không định trả lời cô.
Thi Họa đành ngoan ngoãn thay đổi đề tài: “Chú Chín, chú thích cô gái nào nhất?”
Cô bình tĩnh lại, anh mới trả lời, giọng nói nhàn nhạt: “Quên rồi, không nhìn kỹ.”
Cô thật sự tò mò: “Dì Lan rất mong chú kết hôn sớm, còn chú, bây giờ chú có muốn kết hôn không?”
Giới thượng lưu Kinh Bắc có rất nhiều tin đồn và bê bối, chỉ là chưa từng nghe về Lão Cửu của nhà họ Hạ.
Nghe đồn anh lạnh lùng, cấm dục, đời sống riêng tư bí ẩn, chưa từng dẫn theo phụ nữ đến những sự kiện xã giao, thậm chí ngay cả ba người thư ký bên cạnh cũng là nam.
Thi Họa chỉ nghĩ nhất định anh không có ý định này.
Không ngờ, anh lại lên tiếng đầy thâm sâu: “Nếu có đối tượng phù hợp, cũng không phải là không thể.”
“!” Thi Họa bất ngờ, “Vậy chú…thật sự xếp kết hôn vào trong kế hoạch sao?”
“Ừ.” Anh bình thản.
Thi Họa không khỏi hoang mang, có lẽ là vì quá đường đột, trong lòng cô đắng ngắt, không hiểu là cảm giác gì.
Thậm chí cô còn không nhận ra, có một loại ý nghĩ vượt quá giới hạn đang âm thầm sinh sôi.
Đột nhiên, Hạ Nghiên Đình hỏi: “Dì Lan bảo con tư vấn, con nghĩ thế nào?”
Đầu óc của Thi Họa đang lộn xộn, da mặt cô đỏ lên vô cớ, cô ấp úng: “Con không dám nói bậy, chuyện hôn nhân đại sự, đương nhiên chú phải tự lựa chọn rồi.”
Bóng đêm càng nồng đậm, không gian trong xe có hạn, không hiểu tại sao bầu không khí lại trở nên mập mờ.
Thi Họa nhỏ giọng lầm bầm: “Đến tuổi này rồi, chú thật sự nên cân nhắc đi. Con còn trẻ, hiện tại chỉ muốn xây dựng sự nghiệp, không muốn yêu đương, chỉ hy vọng Tưởng Bách Hanh đừng quấy rầy con nữa.”
Hạ Nghiên Đình mím môi: “Không thích thì cứ nói thẳng với ông nội, từ chối hôn sự này là được.”
Thi Họa quay đầu nhìn anh, tối nay tâm trạng của anh thoải mái, nhưng vẫn kiêu ngạo và hờ hững như mọi ngày.
Giống như bữa tiệc xem mắt vừa rồi không liên quan gì đến mình.
Việc nhỏ xíu của cô cũng không đáng để nhắc đến.
Một người cao quý như anh, có lẽ không bao giờ hiểu được cỏ rác sinh tồn trong kẽ hở khó khăn thế nào.
Cô lại nghĩ ngợi gì đó, sau đó cúi đầu, lẳng lặng vuốt vuốt ngón tay mình, nhỏ giọng trả lời: “Chú nói đúng, con sẽ tự nói với ông nội.”
Chiếc Maybach màu đen chạy đến nhà cũ.
Lúc xuống xe, cô gái nhỏ rời đi rất dứt khoát, mặc dù ngoài miệng cũng lịch sự nói tạm biệt, nhưng bước chân lại vội vàng, cũng không quay đầu lại.
Cô buồn bã bước về phía trước, gió đêm lạnh lẽo đánh vào mặt cô, nhưng cô không cảm thấy đau.
Anh hờ hững nhìn theo bóng lưng của cô, không hiểu sao đáy mắt lại chứa đựng ý cười nhàn nhạt.
Trông mềm mại, còn rất hay phụng phịu.
…
Đêm đó, Thi Họa gặp ác mộng, bị bóng đè.
Lúc tỉnh giấc, cô đầm đìa mồ hôi, không biết là mơ hay là thực.
Chỉ nhớ mang máng là trong mơ, cô đã trải qua hai đám cưới.
Một lần làm khách, một lần làm cô dâu.
Một lần là đám cưới của Hạ Nghiên Đình, một lần là cô cùng Tưởng Bách Hanh.
Cô dâu của Hạ Nghiên Đình đeo một chiếc khăn voan tinh xảo, váy cưới đính rất nhiều kim cương.
Mặc dù không nhìn rõ mặt, Thi Họa biết nhất định phải rất hoàn hảo.
Đám cưới của cô và Tưởng Bách Hanh diễn ra ở nhà thờ, trước khi đeo nhẫn cưới, cô bàng hoàng tỉnh giấc.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cơn ác mộng này là tệ nhất trong năm nay.
Thi Họa không còn buồn ngủ nữa, vậy là cô thức dậy, rửa mặt, chậm rãi uống một ly nước ấm mới đè nén được nỗi sợ này.
Buổi trưa hôm đó, cô tìm ông nội để từ chối hôn sự này.
Lúc Tưởng Bách Hanh gọi đến, cô lại từ chối khéo.
Kết quả là mới yên tâm được hai ngày, đêm khuya ngày đó, cô mới tan ca trở về, đã thấy một người phụ nữ ăn mặc sang trọng ngồi trên sofa.
Là Bạch Tư Nhàn.
Bà ấy không còn giả nhân giả nghĩa, lại bắt đầu mỉa mai: “Thi Họa, nhà họ Hạ nuôi dưỡng mày nhiều năm như vậy, mày lại trở thành kẻ vô ơn sao?”
Sắc mặt của Thi Họa trắng bệch, cô nắm chặt tay lại, mím môi không nói.
Đối phương lại lạnh lùng quở trách: “Lẽ ra mười một năm trước, mày đã phải vào cô nhi viện, không có nhà họ Hạ, mày có thể học đại học không? Bây giờ có được làm biên tập viên của Đài truyền hình Kinh Bắc không?”
Thi Họa rũ mắt, giọng nói chua chát: “Bác nói đúng, con có được ngày hôm nay đều là nhờ nhà họ Hạ. Công ơn của ông nội Hạ, con trả cả đời cũng không hết. Nhưng con sẽ không cưới Tưởng Bách Hanh, bác có muốn ép buộc con cũng không được.”
Đêm khuya vắng người, giọng nói con gái mềm mại lại kiên định, còn có phần bướng bỉnh.
Bạch Tư Nhàn tức giận đứng lên, khó chịu nói: “Được lắm, lộ đuôi cáo rồi phải không? Tao đã biết mày không phải người tốt, suốt ngày tỏ vẻ hiền lành, không biết trong đầu đang có ý nghĩ xấu xa gì. Cũng may A Hành không đến với mày, nếu đến được với nhau, chắc mày lại nghĩ bản thân mình là chuột sa chĩnh gạo.”
Trút hết mấy lời chua ngoa, bà ấy lại nói: “Mày không cưới cũng được, nhưng ít nhất thì cũng có lương tâm một chút, xã giao với người ta cho đàng hoàng, bác của mày hùn hạp mấy trăm triệu vào Giải trí Emperor, đừng đắc tội với người ta, để nhà họ Hạ phải gánh hậu quả thay mày.”
Thi Họa lạnh lùng, một hồi lâu sau cũng không chịu lên tiếng.
Cuối cùng, Bạch Tư Nhàn cũng rời đi.
Cô không muốn bị người ta gây khó dễ.
Cũng không muốn trở thành công cụ kết hôn.
Càng không nghĩ Bạch Tư Nhàn xem cô là một món đồ để bán đi.
Nhưng cô có thể làm gì bây giờ?
Lần này Tưởng Bách Hanh có thể chấp nhận được, cô đã có thể trì hoãn.
Đợi đến khi vị thiếu gia kiêu căng này chán ghét, bây giờ anh ta cũng chán rồi.
Nhưng sau này sẽ còn vô số đối tượng chờ đợi cô.
Có khi còn không bằng Tưởng Bách Hanh, thậm chí còn có đàn ông trung niên đã ly hôn và có con, cưới rồi lại phải làm mẹ kế cho người ta.
Cô muốn trốn khỏi nơi này.
Nhưng tình nghĩa mười một năm trời, đâu phải nói cắt đứt là cắt đứt.
Cô đi quanh sân nhà trong vô định, hôm nay có sương mù, ánh trăng mờ mịt.
Không hiểu sao cô lại nhớ đến hình ảnh Hạ Nghiên Đình hút xì gà dưới gốc cây hòe ngày đó.
Còn có bữa tiệc xem mắt hôm trước, anh nhàn nhã cười nói, lịch sự lại kiêu ngạo.
Bao nhiêu người phụ nữ ưu tú ngưỡng mộ anh.
Anh còn nói trên xe: “Nếu có đối tượng phù hợp, cũng không phải là không thể.”
Trải nghiệm về tình cảm của Thi Họa rất đơn điệu.
Nhưng cũng hiểu chuyện tình yêu và hôn nhân, quan trọng nhất là tìm đúng người, đúng thời điểm.
Bây giờ còn chưa có thím Chín.
Nhưng ai biết ngày mai, tháng sau, năm sau sẽ thế nào.
Toàn bộ thiên kim tiểu thư của Kinh Khuyên, không có ai không ngưỡng mộ anh.
Phụ nữ đô thị ngày nay đều dạn dĩ, chủ động, ngay cả trong bữa tiệc xem mắt ngày đó, có rất nhiều người không hề ngượng ngùng, dạn dĩ bày tỏ tình cảm với anh.
Họ đều rất ưu tú, còn mình thì không có ưu thế nào.
Chỉ có Tống Thời Tích nói… Ở gần thì được thơm lây.
Một ý nghĩ hoang đường đột ngột xuất hiện trong đầu của Thi Họa.
Hai mươi mốt năm qua, cô luôn hiền lành, dịu dàng, ngoan ngoãn, gò bó theo khuôn phép, chưa từng dạn dĩ như vậy.
Nhưng ti tiện vốn là bản chất của con người, một khi ý nghĩ nào đó trỗi dậy, nó sẽ không bao giờ lắng xuống.
Cô lấy điện thoại từ trong túi, không do dự chút nào, lại gọi cho Đỗ Sâm.
Cô không dám gọi thẳng cho anh.
Chỉ sợ nghe thấy giọng nói của anh, cô sẽ nhát gan chùng bước.
Nghe cô nói có việc gấp, Đỗ Sâm do dự một lát, nhưng cuối cùng vẫn cho cô địa chỉ.
Hóa ra là biệt thự ở lưng chừng núi, nghe nói là nhà riêng của Chu Yến Lâm, tam công tử của nhà họ Chu.
Thi Họa lái xe không ngừng, cảm giác như bị ma xui quỷ khiến.
Lái lên núi, vào sân biệt thự.
Cô bấm chuông một hồi lâu, Chu Yến Lâm cũng bực bội ra mở cửa.
“Giờ này rồi, ai thế?”
Chu công tử cúi đầu, chỉ thấy một cô bé mặc chiếc váy mỏng màu xanh thẳm, đôi mắt đen long lanh mê hoặc, giống như một con nai con đi lạc đường.
Anh ta sửng sốt, giật mình nói: “Không phải là cô bé nhà Lão Cửu sao?”
Giọng nói của Thi Họa mềm mại, cố gắng che giấu sự run rẩy vì kích động.
Cô nói: “Anh Chu, xin hỏi nhà anh có rượu không?”
Trí nhớ của cô rất tốt, lần trước cô đã gặp anh ta ở Lệ Phủ, biết anh ta là bạn tốt của Hạ Nghiên Đình.
Chu Yến Lâm: “???”
“Có thể cho tôi một ngụm được không? Một ngụm là được rồi.”
“…”
Mười phút sau.
Trên ghế mây trong sân căn biệt thự ở lưng chừng núi.
Hạ Nghiên Đình ung dung ngồi bắt chéo chân.
Cô gái trước mặt đã uống mấy ngụm tequila, lồng ngực phập phồng, không biết gò má đã ửng đỏ từ lúc nào.
Giữa đêm khuya mờ mịt, thiếu nữ để lộ ra sự quyến rũ của người trưởng thành hòa lẫn với sự ngây thơ của trẻ con.
Cô mượn men say, từng câu từng chữ đều rõ ràng và chân thành: “Chú Chín, chú xếp con vào phạm trù cân nhắc được không?”
“Cân nhắc cái gì?”
Cô ngẩng đầu, đôi môi anh đào mềm mại cong lên, đôi mắt đen nhìn anh chằm chằm không chớp.
Rõ ràng là trong lòng thấp thỏm lo âu, nhưng gương mặt ngây thơ lại tràn đầy mong đợi.
“Kết hôn. Con muốn kết hôn với chú.”
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Trước khi bữa ăn kết thúc, mấy cô gái kia kết bạn WeChat với cô.
Có lẽ vì biết cô là “cháu gái” của Hạ Nghiên Đình, cho nên muốn len lén hỏi cô để tìm hiểu sở thích của Hạ Nghiên Đình.
Trên đường về, trong xe sôi nổi lạ thường.
Bởi vì dì Lan nói suốt đoạn đường, trước khi xuống xe, bà ấy liên tục dặn dò: “A Nghiên, lần này con để tâm một chút đi, dì cũng không mong con ra tay nhanh chóng, nhưng ít nhất trước khi xuống mồ, dì cũng muốn thấy con lấy vợ, sinh con, nguyện vọng này không có gì quá đáng đấy chứ?”
Thi Họa ra sức nhịn cười.
Hạ Nghiên Đình cong môi: “Không quá đáng, nhưng dì mới sáu mươi lăm, còn sớm.”
Chọc dì Lan tức muốn chết.
Lần đầu tiên Thi Họa mới phát hiện ra, Hạ Nghiên Đình thật sự thoải mái trước mặt dì Lan, giống như anh tháo lớp vỏ bọc bên ngoài, trở về là chính mình.
Có thể nhìn ra dáng vẻ niên thiếu của anh.
Có lẽ đêm nay phát hiện chính anh cũng bị hối thúc kết hôn.
Một người cao quý như anh, không nhiễm bụi trần, cũng đối mặt với nỗi phiền muộn bình thường như cô.
Đồng cảm như vậy, cô cũng không còn câu nệ nữa.
Cô gái nhỏ nhịn cười cả quãng đường.
Một hồi sau, Hạ Nghiên Đình hỏi: “Rốt cuộc là con cười cái gì?”
Đôi mắt lệ chi sáng long lanh của cô không giấu được nụ cười, cô nhẹ nhàng nói: “Không có, con chỉ nhớ ra mình vừa xem một bộ phim truyền hình rất hay.”
Anh nhướng mày: “?”
Giọng nói của cô mềm mại, cô nhỏ giọng thì thầm: “Chú Chín, chú từng xem Chân Hoàn Truyện chưa?”
“…Chưa.”
“Tâp 1 là Ung Chính tuyển tú, bao nhiêu cô gái xinh đẹp, Hoàng thượng vừa ý thì sẽ ban cho một túi thơm, không vừa ý thì sẽ ban cho một cành hoa, bộ phim đó rất thú vị.”
Hạ Nghiên Đình im lặng mấy giây, khẽ nhíu mày: “Con nói móc chú đấy à?”
“Con đâu dám.” Cô vội vàng phủ nhận, “Con chỉ thấy thú vị.”
Cô không dám nói tiệc xem mắt tối nay cũng xuất sắc như hoàng đế tuyển phi vậy.
Bầu không khí im lặng một lát.
Thi Họa lẳng lặng quay đầu nhìn anh, mặc dù sắc mặt của anh không hiền lành lắm, nhưng có lẽ anh không thật sự để tâm đến lời đùa vừa rồi của cô.
Cô cũng không biết mình lấy dũng khí từ đâu ra, lại nhẹ nhàng mỉm cười trêu chọc anh: “Cho nên, chú Chín, chú có muốn ban túi thơm cho chị gái nào không?”
Người đàn ông bên cạnh đang thả lỏng, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Hình như không định trả lời cô.
Thi Họa đành ngoan ngoãn thay đổi đề tài: “Chú Chín, chú thích cô gái nào nhất?”
Cô bình tĩnh lại, anh mới trả lời, giọng nói nhàn nhạt: “Quên rồi, không nhìn kỹ.”
Cô thật sự tò mò: “Dì Lan rất mong chú kết hôn sớm, còn chú, bây giờ chú có muốn kết hôn không?”
Giới thượng lưu Kinh Bắc có rất nhiều tin đồn và bê bối, chỉ là chưa từng nghe về Lão Cửu của nhà họ Hạ.
Nghe đồn anh lạnh lùng, cấm dục, đời sống riêng tư bí ẩn, chưa từng dẫn theo phụ nữ đến những sự kiện xã giao, thậm chí ngay cả ba người thư ký bên cạnh cũng là nam.
Thi Họa chỉ nghĩ nhất định anh không có ý định này.
Không ngờ, anh lại lên tiếng đầy thâm sâu: “Nếu có đối tượng phù hợp, cũng không phải là không thể.”
“!” Thi Họa bất ngờ, “Vậy chú…thật sự xếp kết hôn vào trong kế hoạch sao?”
“Ừ.” Anh bình thản.
Thi Họa không khỏi hoang mang, có lẽ là vì quá đường đột, trong lòng cô đắng ngắt, không hiểu là cảm giác gì.
Thậm chí cô còn không nhận ra, có một loại ý nghĩ vượt quá giới hạn đang âm thầm sinh sôi.
Đột nhiên, Hạ Nghiên Đình hỏi: “Dì Lan bảo con tư vấn, con nghĩ thế nào?”
Đầu óc của Thi Họa đang lộn xộn, da mặt cô đỏ lên vô cớ, cô ấp úng: “Con không dám nói bậy, chuyện hôn nhân đại sự, đương nhiên chú phải tự lựa chọn rồi.”
Bóng đêm càng nồng đậm, không gian trong xe có hạn, không hiểu tại sao bầu không khí lại trở nên mập mờ.
Thi Họa nhỏ giọng lầm bầm: “Đến tuổi này rồi, chú thật sự nên cân nhắc đi. Con còn trẻ, hiện tại chỉ muốn xây dựng sự nghiệp, không muốn yêu đương, chỉ hy vọng Tưởng Bách Hanh đừng quấy rầy con nữa.”
Hạ Nghiên Đình mím môi: “Không thích thì cứ nói thẳng với ông nội, từ chối hôn sự này là được.”
Thi Họa quay đầu nhìn anh, tối nay tâm trạng của anh thoải mái, nhưng vẫn kiêu ngạo và hờ hững như mọi ngày.
Giống như bữa tiệc xem mắt vừa rồi không liên quan gì đến mình.
Việc nhỏ xíu của cô cũng không đáng để nhắc đến.
Một người cao quý như anh, có lẽ không bao giờ hiểu được cỏ rác sinh tồn trong kẽ hở khó khăn thế nào.
Cô lại nghĩ ngợi gì đó, sau đó cúi đầu, lẳng lặng vuốt vuốt ngón tay mình, nhỏ giọng trả lời: “Chú nói đúng, con sẽ tự nói với ông nội.”
Chiếc Maybach màu đen chạy đến nhà cũ.
Lúc xuống xe, cô gái nhỏ rời đi rất dứt khoát, mặc dù ngoài miệng cũng lịch sự nói tạm biệt, nhưng bước chân lại vội vàng, cũng không quay đầu lại.
Cô buồn bã bước về phía trước, gió đêm lạnh lẽo đánh vào mặt cô, nhưng cô không cảm thấy đau.
Anh hờ hững nhìn theo bóng lưng của cô, không hiểu sao đáy mắt lại chứa đựng ý cười nhàn nhạt.
Trông mềm mại, còn rất hay phụng phịu.
…
Đêm đó, Thi Họa gặp ác mộng, bị bóng đè.
Lúc tỉnh giấc, cô đầm đìa mồ hôi, không biết là mơ hay là thực.
Chỉ nhớ mang máng là trong mơ, cô đã trải qua hai đám cưới.
Một lần làm khách, một lần làm cô dâu.
Một lần là đám cưới của Hạ Nghiên Đình, một lần là cô cùng Tưởng Bách Hanh.
Cô dâu của Hạ Nghiên Đình đeo một chiếc khăn voan tinh xảo, váy cưới đính rất nhiều kim cương.
Mặc dù không nhìn rõ mặt, Thi Họa biết nhất định phải rất hoàn hảo.
Đám cưới của cô và Tưởng Bách Hanh diễn ra ở nhà thờ, trước khi đeo nhẫn cưới, cô bàng hoàng tỉnh giấc.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cơn ác mộng này là tệ nhất trong năm nay.
Thi Họa không còn buồn ngủ nữa, vậy là cô thức dậy, rửa mặt, chậm rãi uống một ly nước ấm mới đè nén được nỗi sợ này.
Buổi trưa hôm đó, cô tìm ông nội để từ chối hôn sự này.
Lúc Tưởng Bách Hanh gọi đến, cô lại từ chối khéo.
Kết quả là mới yên tâm được hai ngày, đêm khuya ngày đó, cô mới tan ca trở về, đã thấy một người phụ nữ ăn mặc sang trọng ngồi trên sofa.
Là Bạch Tư Nhàn.
Bà ấy không còn giả nhân giả nghĩa, lại bắt đầu mỉa mai: “Thi Họa, nhà họ Hạ nuôi dưỡng mày nhiều năm như vậy, mày lại trở thành kẻ vô ơn sao?”
Sắc mặt của Thi Họa trắng bệch, cô nắm chặt tay lại, mím môi không nói.
Đối phương lại lạnh lùng quở trách: “Lẽ ra mười một năm trước, mày đã phải vào cô nhi viện, không có nhà họ Hạ, mày có thể học đại học không? Bây giờ có được làm biên tập viên của Đài truyền hình Kinh Bắc không?”
Thi Họa rũ mắt, giọng nói chua chát: “Bác nói đúng, con có được ngày hôm nay đều là nhờ nhà họ Hạ. Công ơn của ông nội Hạ, con trả cả đời cũng không hết. Nhưng con sẽ không cưới Tưởng Bách Hanh, bác có muốn ép buộc con cũng không được.”
Đêm khuya vắng người, giọng nói con gái mềm mại lại kiên định, còn có phần bướng bỉnh.
Bạch Tư Nhàn tức giận đứng lên, khó chịu nói: “Được lắm, lộ đuôi cáo rồi phải không? Tao đã biết mày không phải người tốt, suốt ngày tỏ vẻ hiền lành, không biết trong đầu đang có ý nghĩ xấu xa gì. Cũng may A Hành không đến với mày, nếu đến được với nhau, chắc mày lại nghĩ bản thân mình là chuột sa chĩnh gạo.”
Trút hết mấy lời chua ngoa, bà ấy lại nói: “Mày không cưới cũng được, nhưng ít nhất thì cũng có lương tâm một chút, xã giao với người ta cho đàng hoàng, bác của mày hùn hạp mấy trăm triệu vào Giải trí Emperor, đừng đắc tội với người ta, để nhà họ Hạ phải gánh hậu quả thay mày.”
Thi Họa lạnh lùng, một hồi lâu sau cũng không chịu lên tiếng.
Cuối cùng, Bạch Tư Nhàn cũng rời đi.
Cô không muốn bị người ta gây khó dễ.
Cũng không muốn trở thành công cụ kết hôn.
Càng không nghĩ Bạch Tư Nhàn xem cô là một món đồ để bán đi.
Nhưng cô có thể làm gì bây giờ?
Lần này Tưởng Bách Hanh có thể chấp nhận được, cô đã có thể trì hoãn.
Đợi đến khi vị thiếu gia kiêu căng này chán ghét, bây giờ anh ta cũng chán rồi.
Nhưng sau này sẽ còn vô số đối tượng chờ đợi cô.
Có khi còn không bằng Tưởng Bách Hanh, thậm chí còn có đàn ông trung niên đã ly hôn và có con, cưới rồi lại phải làm mẹ kế cho người ta.
Cô muốn trốn khỏi nơi này.
Nhưng tình nghĩa mười một năm trời, đâu phải nói cắt đứt là cắt đứt.
Cô đi quanh sân nhà trong vô định, hôm nay có sương mù, ánh trăng mờ mịt.
Không hiểu sao cô lại nhớ đến hình ảnh Hạ Nghiên Đình hút xì gà dưới gốc cây hòe ngày đó.
Còn có bữa tiệc xem mắt hôm trước, anh nhàn nhã cười nói, lịch sự lại kiêu ngạo.
Bao nhiêu người phụ nữ ưu tú ngưỡng mộ anh.
Anh còn nói trên xe: “Nếu có đối tượng phù hợp, cũng không phải là không thể.”
Trải nghiệm về tình cảm của Thi Họa rất đơn điệu.
Nhưng cũng hiểu chuyện tình yêu và hôn nhân, quan trọng nhất là tìm đúng người, đúng thời điểm.
Bây giờ còn chưa có thím Chín.
Nhưng ai biết ngày mai, tháng sau, năm sau sẽ thế nào.
Toàn bộ thiên kim tiểu thư của Kinh Khuyên, không có ai không ngưỡng mộ anh.
Phụ nữ đô thị ngày nay đều dạn dĩ, chủ động, ngay cả trong bữa tiệc xem mắt ngày đó, có rất nhiều người không hề ngượng ngùng, dạn dĩ bày tỏ tình cảm với anh.
Họ đều rất ưu tú, còn mình thì không có ưu thế nào.
Chỉ có Tống Thời Tích nói… Ở gần thì được thơm lây.
Một ý nghĩ hoang đường đột ngột xuất hiện trong đầu của Thi Họa.
Hai mươi mốt năm qua, cô luôn hiền lành, dịu dàng, ngoan ngoãn, gò bó theo khuôn phép, chưa từng dạn dĩ như vậy.
Nhưng ti tiện vốn là bản chất của con người, một khi ý nghĩ nào đó trỗi dậy, nó sẽ không bao giờ lắng xuống.
Cô lấy điện thoại từ trong túi, không do dự chút nào, lại gọi cho Đỗ Sâm.
Cô không dám gọi thẳng cho anh.
Chỉ sợ nghe thấy giọng nói của anh, cô sẽ nhát gan chùng bước.
Nghe cô nói có việc gấp, Đỗ Sâm do dự một lát, nhưng cuối cùng vẫn cho cô địa chỉ.
Hóa ra là biệt thự ở lưng chừng núi, nghe nói là nhà riêng của Chu Yến Lâm, tam công tử của nhà họ Chu.
Thi Họa lái xe không ngừng, cảm giác như bị ma xui quỷ khiến.
Lái lên núi, vào sân biệt thự.
Cô bấm chuông một hồi lâu, Chu Yến Lâm cũng bực bội ra mở cửa.
“Giờ này rồi, ai thế?”
Chu công tử cúi đầu, chỉ thấy một cô bé mặc chiếc váy mỏng màu xanh thẳm, đôi mắt đen long lanh mê hoặc, giống như một con nai con đi lạc đường.
Anh ta sửng sốt, giật mình nói: “Không phải là cô bé nhà Lão Cửu sao?”
Giọng nói của Thi Họa mềm mại, cố gắng che giấu sự run rẩy vì kích động.
Cô nói: “Anh Chu, xin hỏi nhà anh có rượu không?”
Trí nhớ của cô rất tốt, lần trước cô đã gặp anh ta ở Lệ Phủ, biết anh ta là bạn tốt của Hạ Nghiên Đình.
Chu Yến Lâm: “???”
“Có thể cho tôi một ngụm được không? Một ngụm là được rồi.”
“…”
Mười phút sau.
Trên ghế mây trong sân căn biệt thự ở lưng chừng núi.
Hạ Nghiên Đình ung dung ngồi bắt chéo chân.
Cô gái trước mặt đã uống mấy ngụm tequila, lồng ngực phập phồng, không biết gò má đã ửng đỏ từ lúc nào.
Giữa đêm khuya mờ mịt, thiếu nữ để lộ ra sự quyến rũ của người trưởng thành hòa lẫn với sự ngây thơ của trẻ con.
Cô mượn men say, từng câu từng chữ đều rõ ràng và chân thành: “Chú Chín, chú xếp con vào phạm trù cân nhắc được không?”
“Cân nhắc cái gì?”
Cô ngẩng đầu, đôi môi anh đào mềm mại cong lên, đôi mắt đen nhìn anh chằm chằm không chớp.
Rõ ràng là trong lòng thấp thỏm lo âu, nhưng gương mặt ngây thơ lại tràn đầy mong đợi.
“Kết hôn. Con muốn kết hôn với chú.”
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Story
Chương 14
10.0/10 từ 30 lượt.