Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Chương 13
123@-
Tưởng Bách Hanh tỏ vẻ nịnh nọt, sắc mặt ngập tràn tình yêu.
Kể từ đêm đó ở Lệ Phủ, lúc nào anh ta cũng ngơ ngơ ngác ngác.
Đêm hôm đó, anh ta trằn trọc, cuối cùng cũng nhớ đã nhìn thấy cô trên bản tin thời sự nửa đêm của Đài truyền hình Kinh Bắc.
Cô gái trên màn hình xinh xắn như một món đồ sứ, từng cái nhíu mày, từng nụ cười đều giống như nụ anh đào chớm nở.
Cô đoan trang, trầm tĩnh, đôi mắt giống như băng tuyết vừa tan, không hề mang nét quyến rũ, vậy mà lại thu hút đến mức người ta không cách nào rời mắt.
Kể từ lúc đó, anh ta lại trở nên mê mẩn, cứ đến mười hai giờ đêm mỗi ngày là lại ngồi trước tivi, còn chăm chỉ hơn người hâm mộ.
Ban đầu tìm ra cô là hôn thê của cháu nội đích tôn Hạ Hành của nhà họ Hạ, đúng là cháu dâu của Hạ Nghiên Đình, chẳng trách sao anh lại tức giận như vậy.
Tưởng Bách Hanh không dám mang ý nghĩ xằng bậy với người của nhà họ Hạ.
Đau lòng hết sức, mãi đến thứ bảy tuần trước, thông tin màn kịch tại lễ đính hôn đột ngột truyền ra.
Nghe đồn Hạ Hành đá người đẹp biên tập viên trước mặt mọi người ngay tại buổi lễ đính hôn, còn nói chỉ là em gái, giữa hai người không có tình yêu.
Tưởng Bách Hanh mừng như điên, ý nghĩ cướp dâu bùng lên.
–
Đêm đó, Thi Họa kiên quyết từ chối, cũng không nhận bó hoa hồng Freud đắt tiền.
Ban đầu, cô tưởng vị công tử kia chỉ nói vậy thôi.
Cái gì mà cưới hỏi đàng hoàng, cô đã từng gặp qua mấy vị công tử dẻo miệng rồi mà.
Nhưng sau đó cô mới phát hiện con ruồi si mê mật ngọt là một chuyện hết sức khủng khiếp.
Suốt một tuần lễ, ngày nào Tưởng Bách Hanh cũng chặn đường vào giờ cô tan làm, làm cho bao nhiêu người trong đơn vị biết cô vừa chia tay bạn trai cũ, bây giờ lại có ông chủ nhỏ của một tập đoàn giải trí làm thiểm cẩu (*).
(*) Là người biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn cố chấp bám theo.
Chuyện làm cô còn đau đầu hơn chính là anh ta thật sự đến nhà hỏi cưới.
Trong bữa tối hôm nọ, thừa dịp Thi Họa đi ra ngoài, Tưởng Bách Hanh thuyết phục mẹ mình mang sính lễ đắt tiền đến nhà họ Hạ.
Ông cụ Hạ không biết chuyện xảy ra ở Lệ Phủ đêm đó, Tưởng Bách Hanh lại cư xử nhã nhặn, lễ phép, chân thành.
Mà chưa kể, mẹ của Tưởng Bách Hanh là thiên kim tiểu thư nhà gia giáo, ông cụ cũng không đề phòng gì.
Sau khi Hạ Hành gây chuyện, ông mất ngủ mấy đêm, cảm thấy cực kỳ hổ thẹn với bạn cũ. Sức khỏe của ông ngày càng sa sút, ông thật sự lo lắng cho tương lai của Thi Họa. Bây giờ cô đã không thể làm con dâu của nhà họ Hạ, ông chỉ mong trước khi mình ra đi, có thể tìm cho cô một người bạn đời tốt đẹp.
Thật trùng hợp, khi mẹ của Tưởng Bách Hanh đến nhà hỏi cưới, Bạch Tư Nhàn cũng “tình cờ” về thăm ông cụ.
Bà ấy rất hài lòng về hôn sự này, cứ rỉ rả bên tai ông cụ.
“Bách Hanh là người tốt, bề ngoài mạnh mẽ, tuổi tác cũng phù hợp. Tiểu Họa nhà mình hơi hướng nội, Bách Hanh lại hướng ngoại, hôn nhân là phải bù trừ lẫn nhau, một người động, một người tĩnh, thật xứng đôi.”
Ông cụ nghiêm mặt, nhưng không nói rõ ràng, chỉ nói dù cho hoàn cảnh thế nào, điều quan trọng nhất là bản thân Tiểu Họa bằng lòng mới được.
…
Làm gì có chuyện Thi Họa không biết tâm tư của Bạch Tư Nhàn.
Nghe Tưởng Bách Hanh nói, cô đã biết Bạch Tư Nhàn thống nhất ý kiến với mẹ của anh ta.
Trước mặt ông cụ Hạ, Bạch Tư Nhàn cố gắng thúc đẩy cuộc hôn nhân này, với điều kiện là nhà họ Tưởng phải trả hết của hồi môn của cô về, còn phải đưa một số tiền mừng thật lớn.
Đúng là nhà họ Tưởng không thiếu tiền, Tưởng phu nhân lại rất thích Thi Họa, nghĩ thằng con trai nhà mình bị chiều hư mà lại cưới được một người phụ nữ đoan trang, rộng lượng thì tốt quá. Huống hồ chi con trai lại rất thích Thi Họa, cưới về rồi, chắc là đứa con gái này cũng có thể dạy cho con trai bà ấy trưởng thành, trầm ổn một chút.
Cho nên bất kể người ta đòi sính lễ gì, Tưởng phu nhân đều không keo kiệt.
Thi Họa cảm thấy thật phiền phức.
Mặc dù bây giờ có thể trì hoãn một chút, nhưng chỉ sợ nếu để tình hình này tiếp diễn, nhỡ đâu sau này ông nội trở bệnh nặng… Bạch Tư Nhàn sẽ dùng thủ đoạn để ép buộc cô.
Hôm nay là ngày nghỉ của Thi Họa, vốn dĩ không cần phải đi làm.
Nhưng Tưởng Bách Hanh thuộc lòng lịch trình của cô, còn hẹn cô đi xem kịch, ăn cơm.
Cô rất buồn bực, phải viện cớ mình có công việc khác, dành cả buổi chiều ở đài truyền hình.
Tưởng Bách Hanh không biết xấu hổ, đã biết Thi Họa không muốn hẹn hò với mình, vậy mà lại không ngừng quấy rầy WeChat của cô.
[Cục cưng, đừng trốn anh mãi như vậy, em làm thế, anh rất đau lòng]
[Chuyện lần trước là anh sai, nhưng là do đám bạn kia rủ rê uống rượu, anh mới xúc phạm người đẹp như vậy, anh cũng không vội, chúng ta cứ từ từ bắt đầu làm bạn bè bình thường, từ từ phát triển, tất cả đều đi theo tốc độ của em, có được không?]
Thi Họa đọc tin nhắn, nhưng lại không trả lời, cố nén khao khát chặn anh ta.
Mãi đến khi bầu trời tối dần, Tiểu Nguyễn âm thầm xuống lầu thăm dò cho cô, thấy Tưởng Bách Hanh vẫn chưa rời đi.
Thi Họa buồn bực chống cằm, ngoài than thở với bạn thân ra, cô cũng không biết làm gì khác.
Giờ này, có lẽ Tống Thời Tích đã ra ngoài, lâu như vậy mà cũng chưa trả lời cô.
Thi Họa phiền muộn, tiện tay kéo danh sách bạn bè WeChat, kéo đến một bức ảnh đại diện, ngón tay của cô đột ngột dừng lại, hàng mi run rẩy.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, đầu ngón tay nhỏ nhắn của cô lại mở khung trò chuyện ra, lấy dũng khí gõ một dòng:
Lúc cô bấm gửi, đầu ngón tay cũng run rẩy.
Mặc dù cô không dám ôm hy vọng, dù sao lần trước trò chuyện riêng, cô cũng không được anh trả lời, sau đó cô phải gọi mười bảy cuộc điện thoại đến văn phòng thư ký của anh mới có cơ hội gặp mặt.
Lần này, cô không dám chờ mong.
Nhưng cũng khó đoán chuyện sẽ tiến triển thế nào.
Hạ Nghiên Đình thật sự trả lời cô.
Mà chưa kể, mới mười phút đã trả lời!
[H: Chuyện gì?]
Nhìn thấy tin nhắn WeChat, cô căng thẳng đến mức suýt không thở nổi, cô lập tức ngồi thẳng dậy, nghiêm túc gõ một đoạn tin nhắn thật dài, tóm tắt quá trình Tưởng Bách Hanh dây dưa theo đuổi cô.
Lần này, anh trả lời nhanh hơn.
Chỉ sau hai phút.
[H: Hai mươi phút nữa, chú sẽ cho xe đến đón con]
[H: Lên chiếc xe bên cửa sau của đài truyền hình]
Thi Họa nhìn chằm chằm hai dòng chữ trên màn hình, hoảng hốt không thôi.
Vậy ý của Hạ Nghiên Đình là cho người đến đón cô, để cô không đụng phải Tưởng Bách Hanh sao?
Cô cũng không nhận ra, hình như cô tin tưởng người đàn ông này theo bản năng.
Tin tưởng vào cách anh giải quyết vấn đề.
Cô nhanh chóng trả lời:
[Dạ, cảm ơn chú.]
Sau đó còn bổ sung biểu tượng đứa bé ngồi ngoan ngoãn.
…
Vì sợ đụng phải Tưởng Bách Hanh, Thi Họa cũng không dám xuống lầu sớm, lúc đi đến cửa sau, có người đã chờ sẵn ở đó.
Trước đây Thi Họa đã gặp tài xế này mấy lần, vừa nhìn thấy đã nhận ra.
Có một chiếc Maybach màu đen xa lạ, đỗ ở đây cũng không dễ nhìn ra.
“Cô Thi, mời cô lên xe.”
Thi Họa gật đầu, lên xe, kết quả là vừa mở cửa xe, nhìn thấy một bóng dáng thâm trầm lại lạnh lẽo, cả người cô run rẩy.
Chỉ thấy người đàn ông trên xe bắt chéo chân, áo sơ mi đen được may đo tinh tế, dù cho đang ngồi cũng không thể che giấu được chất liệu vải hoàn hảo, rõ ràng là anh chỉ thong thả dựa lưng vào ghế, nhưng bờ lưng lại thẳng tắp, dáng vẻ lịch thiệp lại nhã nhặn, khí chất làm người ta cảm thấy hơi mâu thuẫn.
Mặc dù trông vô cùng nhã nhặn, lịch sự, cao quý, khí chất của anh lại làm người ta cảm thấy nguy hiểm.
“Sao, sao chú lại đích thân đến đây?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Mãi đến khi chiếc Maybach chạy được một quãng, anh cũng không trả lời, sau đó Thi Họa mới phát hiện anh đeo tai nghe Bluetooth, hình như là đang họp.
Cô lập tức im lặng, không dám quấy rầy nữa.
Xe chạy được mười lăm phút, anh mới kết thúc cuộc họp, tháo tai nghe ra, nhìn cô: “Có đói không?”
Thi Họa ngây người một lát, sau đó vội vàng lắc đầu: “Dạ không, con không đói.”
Cô dừng lại một chút, hơi xấu hổ: “Có phải con…quấy rầy công việc của chú không? Con tưởng chú nhờ người đến đón con, không ngờ chú…”
Thi Họa sợ làm phiền anh, muốn xin lỗi anh.
Nhưng có lẽ là vì quá sốt ruột, bụng cô réo ầm lên.
Chiếc Maybach cách âm rất tốt, trong xe vô cùng yên tĩnh.
Cho nên tiếng ùng ục vang lên rất lớn.
Thi Họa không biết làm gì, không biết phải đặt tay ở đâu, vành tai trắng sứ cũng dần dần ửng đỏ.
Sau mấy giây im lặng, người đàn ông bên cạnh cười khẽ: “Không đói sao?”
Cuối cùng, không đợi cô trả lời, anh chậm rãi nói: “Đưa con đi ăn trước đã.”
–
Xe chạy đến một nhà hàng Michelin ở phía Tây thành phố.
Nói đến ăn cơm, Thi Họa nghĩ chỉ là một bữa tối bình thường.
Sau khi vào nhà hàng, Hạ Nghiên Đình thuận miệng nói với cô: “Lát nữa vào trong, con chỉ cần ăn thôi.”
Thi Họa không hiểu gì, sau khi được phục vụ dẫn vào phòng riêng, cô ngây người.
Chỉ thấy một người phụ nữ hiền hòa, phúc hậu ngồi bên bàn, đeo hoa tai và dây chuyền ngọc phỉ thúy, cười híp mắt như Phật Di Lặc, thoải mái trò chuyện cùng mấy người phụ nữ trẻ xung quanh.
Thi Họa vừa nhìn đã nhận ra người phụ nữ lớn tuổi, cô vô thức gọi: “Dì Lan?”
Nhìn thấy cô, dì Lan ngây người một lát, sau đó bà ấy mỉm cười đứng lên, đi ra cửa đón cô, nói: “Sao bé Họa cũng đến đây thế? A Nghiên, sao con không báo trước?”
Sắc mặt của dì Lan hoang mang, Thi Họa nhìn thoáng qua, mấy cô gái trẻ ngồi quanh bàn tròn đều nhìn cô bằng ánh mắt tò mò và dò xét.
Hạ Nghiên Đình nói năng mập mờ như vậy, cô vội vàng lại nghiêm túc giải thích: “Dì Lan, con hẹn chú Chín để bàn công việc, đến giờ cơm, chú ấy nói đưa con đi ăn, không nghĩ là có nhiều người như vậy… Tối nay dì tổ chức bữa tiệc này sao?”
Một gia đình lớn như nhà họ Hạ có rất nhiều phong tục.
Chẳng hạn như, có rất nhiều thiếu gia, tiểu thư vừa sinh ra đã có vú nuôi.
Đa số vú nuôi từng là người giúp việc ở nhà họ Hạ, rất thật thà, trung thành với gia chủ.
Dì Lan chính là vú nuôi của Hạ Nghiên Đình, lúc mới đến Kinh Bắc, Thi Họa đã gặp bà ấy.
Hạ Nghiên Đình từng sống ở nhà cũ một thời gian, lúc đó, dì Lan là người chăm lo sinh hoạt hàng ngày của anh.
Thi Họa phát hiện ra, Hạ Nghiên Đình không gần gũi với người lớn trong nhà họ Hạ lắm, chỉ thân thiết với dì Lan, cô đoán tình yêu thương giữa hai người họ rất sâu sắc.
Dù sao cũng nghe nói, từ nhỏ anh đã không có mẹ, ba lại là người như vậy.
E là chỉ có dì Lan thương anh.
Có lẽ Thi Họa cũng xác nhận được vị trí của bà ấy.
Bao nhiêu người đẹp mập, ốm, béo, gầy ngồi quanh bàn ăn, cuối cùng cũng thả lỏng.
Ngay cả ánh mắt mà họ dành cho cô cũng nhẹ nhàng hơn, thậm chí còn chủ động bắt chuyện để lấy lòng, rõ ràng là để loại bỏ đối thủ cạnh tranh.
Suốt nửa bữa ăn, Thi Họa thật sự “chỉ ăn” thôi.
Miệng cô nhai không ngừng, nhưng mắt nhìn sáu phương, tai nghe tám hướng, cuối cùng cũng biết bữa ăn này diễn ra là vì lý do gì.
Hóa ra là dì Lan đã có tuổi, chồng ngã bệnh mà qua đời, ba cô con gái ruột đã lập gia đình, bây giờ chỉ phiền lòng chuyện Hạ Nghiên Đình còn độc thân.
Nói là sắp xếp một bữa tiệc tối, thật ra là chuẩn bị một buổi xem mắt cho Hạ Nghiên Đình.
Có mười mấy người phụ nữ trẻ, có tiểu thư thượng lưu, cũng có tiến sĩ học cao hiểu rộng, thậm chí còn có mấy nữ tổng giám đốc của các công ty niêm yết và các nữ minh tinh quen thuộc.
Họ đều trạc tuổi Hạ Nghiên Đình, ai cũng quý mến anh.
Tính tình hướng nội thì lẳng lặng dùng cơm, thỉnh thoảng lại liếc mắt đưa tình về phía anh.
Tự tin, hướng ngoại thì thổ lộ thẳng thắn, thật lòng nói mình rất ngưỡng mộ anh, hy vọng có thể hẹn hò cùng anh.
Tối nay, Hạ Nghiên Đình thoải mái lạ thường, không lạnh lùng, xa cách như mọi ngày, thỉnh thoảng còn trả lời vài câu, có lẽ là để giữ mặt mũi cho dì Lan.
Thi Họa ngồi bên trái dì Lan, lâu rồi dì Lan không gặp cô, vẫn nghĩ Thi Họa là một cô bé.
Thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô, thỉnh thoảng lại phàn nàn:
“Bé Họa, con nhìn vẻ mặt không quan tâm của chú Chín kìa, con ngoan ngoãn, hiểu chuyện, mau đi tư vấn cho chú Chín đi, khuyên chú chọn một người thím dịu dàng, đáng yêu càng sớm càng tốt. Kết hôn thì không cần vội cũng được, nhưng ít nhất phải hẹn hò, chớp mắt một cái là ba mươi rồi, không có tri kỷ bên cạnh thì biết làm thế nào bây giờ?”
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Tưởng Bách Hanh tỏ vẻ nịnh nọt, sắc mặt ngập tràn tình yêu.
Kể từ đêm đó ở Lệ Phủ, lúc nào anh ta cũng ngơ ngơ ngác ngác.
Đêm hôm đó, anh ta trằn trọc, cuối cùng cũng nhớ đã nhìn thấy cô trên bản tin thời sự nửa đêm của Đài truyền hình Kinh Bắc.
Cô gái trên màn hình xinh xắn như một món đồ sứ, từng cái nhíu mày, từng nụ cười đều giống như nụ anh đào chớm nở.
Cô đoan trang, trầm tĩnh, đôi mắt giống như băng tuyết vừa tan, không hề mang nét quyến rũ, vậy mà lại thu hút đến mức người ta không cách nào rời mắt.
Kể từ lúc đó, anh ta lại trở nên mê mẩn, cứ đến mười hai giờ đêm mỗi ngày là lại ngồi trước tivi, còn chăm chỉ hơn người hâm mộ.
Ban đầu tìm ra cô là hôn thê của cháu nội đích tôn Hạ Hành của nhà họ Hạ, đúng là cháu dâu của Hạ Nghiên Đình, chẳng trách sao anh lại tức giận như vậy.
Tưởng Bách Hanh không dám mang ý nghĩ xằng bậy với người của nhà họ Hạ.
Đau lòng hết sức, mãi đến thứ bảy tuần trước, thông tin màn kịch tại lễ đính hôn đột ngột truyền ra.
Nghe đồn Hạ Hành đá người đẹp biên tập viên trước mặt mọi người ngay tại buổi lễ đính hôn, còn nói chỉ là em gái, giữa hai người không có tình yêu.
Tưởng Bách Hanh mừng như điên, ý nghĩ cướp dâu bùng lên.
–
Đêm đó, Thi Họa kiên quyết từ chối, cũng không nhận bó hoa hồng Freud đắt tiền.
Ban đầu, cô tưởng vị công tử kia chỉ nói vậy thôi.
Cái gì mà cưới hỏi đàng hoàng, cô đã từng gặp qua mấy vị công tử dẻo miệng rồi mà.
Nhưng sau đó cô mới phát hiện con ruồi si mê mật ngọt là một chuyện hết sức khủng khiếp.
Suốt một tuần lễ, ngày nào Tưởng Bách Hanh cũng chặn đường vào giờ cô tan làm, làm cho bao nhiêu người trong đơn vị biết cô vừa chia tay bạn trai cũ, bây giờ lại có ông chủ nhỏ của một tập đoàn giải trí làm thiểm cẩu (*).
(*) Là người biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn cố chấp bám theo.
Chuyện làm cô còn đau đầu hơn chính là anh ta thật sự đến nhà hỏi cưới.
Trong bữa tối hôm nọ, thừa dịp Thi Họa đi ra ngoài, Tưởng Bách Hanh thuyết phục mẹ mình mang sính lễ đắt tiền đến nhà họ Hạ.
Ông cụ Hạ không biết chuyện xảy ra ở Lệ Phủ đêm đó, Tưởng Bách Hanh lại cư xử nhã nhặn, lễ phép, chân thành.
Mà chưa kể, mẹ của Tưởng Bách Hanh là thiên kim tiểu thư nhà gia giáo, ông cụ cũng không đề phòng gì.
Sau khi Hạ Hành gây chuyện, ông mất ngủ mấy đêm, cảm thấy cực kỳ hổ thẹn với bạn cũ. Sức khỏe của ông ngày càng sa sút, ông thật sự lo lắng cho tương lai của Thi Họa. Bây giờ cô đã không thể làm con dâu của nhà họ Hạ, ông chỉ mong trước khi mình ra đi, có thể tìm cho cô một người bạn đời tốt đẹp.
Thật trùng hợp, khi mẹ của Tưởng Bách Hanh đến nhà hỏi cưới, Bạch Tư Nhàn cũng “tình cờ” về thăm ông cụ.
Bà ấy rất hài lòng về hôn sự này, cứ rỉ rả bên tai ông cụ.
“Bách Hanh là người tốt, bề ngoài mạnh mẽ, tuổi tác cũng phù hợp. Tiểu Họa nhà mình hơi hướng nội, Bách Hanh lại hướng ngoại, hôn nhân là phải bù trừ lẫn nhau, một người động, một người tĩnh, thật xứng đôi.”
Ông cụ nghiêm mặt, nhưng không nói rõ ràng, chỉ nói dù cho hoàn cảnh thế nào, điều quan trọng nhất là bản thân Tiểu Họa bằng lòng mới được.
…
Làm gì có chuyện Thi Họa không biết tâm tư của Bạch Tư Nhàn.
Nghe Tưởng Bách Hanh nói, cô đã biết Bạch Tư Nhàn thống nhất ý kiến với mẹ của anh ta.
Trước mặt ông cụ Hạ, Bạch Tư Nhàn cố gắng thúc đẩy cuộc hôn nhân này, với điều kiện là nhà họ Tưởng phải trả hết của hồi môn của cô về, còn phải đưa một số tiền mừng thật lớn.
Đúng là nhà họ Tưởng không thiếu tiền, Tưởng phu nhân lại rất thích Thi Họa, nghĩ thằng con trai nhà mình bị chiều hư mà lại cưới được một người phụ nữ đoan trang, rộng lượng thì tốt quá. Huống hồ chi con trai lại rất thích Thi Họa, cưới về rồi, chắc là đứa con gái này cũng có thể dạy cho con trai bà ấy trưởng thành, trầm ổn một chút.
Cho nên bất kể người ta đòi sính lễ gì, Tưởng phu nhân đều không keo kiệt.
Thi Họa cảm thấy thật phiền phức.
Mặc dù bây giờ có thể trì hoãn một chút, nhưng chỉ sợ nếu để tình hình này tiếp diễn, nhỡ đâu sau này ông nội trở bệnh nặng… Bạch Tư Nhàn sẽ dùng thủ đoạn để ép buộc cô.
Hôm nay là ngày nghỉ của Thi Họa, vốn dĩ không cần phải đi làm.
Nhưng Tưởng Bách Hanh thuộc lòng lịch trình của cô, còn hẹn cô đi xem kịch, ăn cơm.
Cô rất buồn bực, phải viện cớ mình có công việc khác, dành cả buổi chiều ở đài truyền hình.
Tưởng Bách Hanh không biết xấu hổ, đã biết Thi Họa không muốn hẹn hò với mình, vậy mà lại không ngừng quấy rầy WeChat của cô.
[Cục cưng, đừng trốn anh mãi như vậy, em làm thế, anh rất đau lòng]
[Chuyện lần trước là anh sai, nhưng là do đám bạn kia rủ rê uống rượu, anh mới xúc phạm người đẹp như vậy, anh cũng không vội, chúng ta cứ từ từ bắt đầu làm bạn bè bình thường, từ từ phát triển, tất cả đều đi theo tốc độ của em, có được không?]
Thi Họa đọc tin nhắn, nhưng lại không trả lời, cố nén khao khát chặn anh ta.
Mãi đến khi bầu trời tối dần, Tiểu Nguyễn âm thầm xuống lầu thăm dò cho cô, thấy Tưởng Bách Hanh vẫn chưa rời đi.
Thi Họa buồn bực chống cằm, ngoài than thở với bạn thân ra, cô cũng không biết làm gì khác.
Giờ này, có lẽ Tống Thời Tích đã ra ngoài, lâu như vậy mà cũng chưa trả lời cô.
Thi Họa phiền muộn, tiện tay kéo danh sách bạn bè WeChat, kéo đến một bức ảnh đại diện, ngón tay của cô đột ngột dừng lại, hàng mi run rẩy.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, đầu ngón tay nhỏ nhắn của cô lại mở khung trò chuyện ra, lấy dũng khí gõ một dòng:
Lúc cô bấm gửi, đầu ngón tay cũng run rẩy.
Mặc dù cô không dám ôm hy vọng, dù sao lần trước trò chuyện riêng, cô cũng không được anh trả lời, sau đó cô phải gọi mười bảy cuộc điện thoại đến văn phòng thư ký của anh mới có cơ hội gặp mặt.
Lần này, cô không dám chờ mong.
Nhưng cũng khó đoán chuyện sẽ tiến triển thế nào.
Hạ Nghiên Đình thật sự trả lời cô.
Mà chưa kể, mới mười phút đã trả lời!
[H: Chuyện gì?]
Nhìn thấy tin nhắn WeChat, cô căng thẳng đến mức suýt không thở nổi, cô lập tức ngồi thẳng dậy, nghiêm túc gõ một đoạn tin nhắn thật dài, tóm tắt quá trình Tưởng Bách Hanh dây dưa theo đuổi cô.
Lần này, anh trả lời nhanh hơn.
Chỉ sau hai phút.
[H: Hai mươi phút nữa, chú sẽ cho xe đến đón con]
[H: Lên chiếc xe bên cửa sau của đài truyền hình]
Thi Họa nhìn chằm chằm hai dòng chữ trên màn hình, hoảng hốt không thôi.
Vậy ý của Hạ Nghiên Đình là cho người đến đón cô, để cô không đụng phải Tưởng Bách Hanh sao?
Cô cũng không nhận ra, hình như cô tin tưởng người đàn ông này theo bản năng.
Tin tưởng vào cách anh giải quyết vấn đề.
Cô nhanh chóng trả lời:
[Dạ, cảm ơn chú.]
Sau đó còn bổ sung biểu tượng đứa bé ngồi ngoan ngoãn.
…
Vì sợ đụng phải Tưởng Bách Hanh, Thi Họa cũng không dám xuống lầu sớm, lúc đi đến cửa sau, có người đã chờ sẵn ở đó.
Trước đây Thi Họa đã gặp tài xế này mấy lần, vừa nhìn thấy đã nhận ra.
Có một chiếc Maybach màu đen xa lạ, đỗ ở đây cũng không dễ nhìn ra.
“Cô Thi, mời cô lên xe.”
Thi Họa gật đầu, lên xe, kết quả là vừa mở cửa xe, nhìn thấy một bóng dáng thâm trầm lại lạnh lẽo, cả người cô run rẩy.
Chỉ thấy người đàn ông trên xe bắt chéo chân, áo sơ mi đen được may đo tinh tế, dù cho đang ngồi cũng không thể che giấu được chất liệu vải hoàn hảo, rõ ràng là anh chỉ thong thả dựa lưng vào ghế, nhưng bờ lưng lại thẳng tắp, dáng vẻ lịch thiệp lại nhã nhặn, khí chất làm người ta cảm thấy hơi mâu thuẫn.
Mặc dù trông vô cùng nhã nhặn, lịch sự, cao quý, khí chất của anh lại làm người ta cảm thấy nguy hiểm.
“Sao, sao chú lại đích thân đến đây?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Mãi đến khi chiếc Maybach chạy được một quãng, anh cũng không trả lời, sau đó Thi Họa mới phát hiện anh đeo tai nghe Bluetooth, hình như là đang họp.
Cô lập tức im lặng, không dám quấy rầy nữa.
Xe chạy được mười lăm phút, anh mới kết thúc cuộc họp, tháo tai nghe ra, nhìn cô: “Có đói không?”
Thi Họa ngây người một lát, sau đó vội vàng lắc đầu: “Dạ không, con không đói.”
Cô dừng lại một chút, hơi xấu hổ: “Có phải con…quấy rầy công việc của chú không? Con tưởng chú nhờ người đến đón con, không ngờ chú…”
Thi Họa sợ làm phiền anh, muốn xin lỗi anh.
Nhưng có lẽ là vì quá sốt ruột, bụng cô réo ầm lên.
Chiếc Maybach cách âm rất tốt, trong xe vô cùng yên tĩnh.
Cho nên tiếng ùng ục vang lên rất lớn.
Thi Họa không biết làm gì, không biết phải đặt tay ở đâu, vành tai trắng sứ cũng dần dần ửng đỏ.
Sau mấy giây im lặng, người đàn ông bên cạnh cười khẽ: “Không đói sao?”
Cuối cùng, không đợi cô trả lời, anh chậm rãi nói: “Đưa con đi ăn trước đã.”
–
Xe chạy đến một nhà hàng Michelin ở phía Tây thành phố.
Nói đến ăn cơm, Thi Họa nghĩ chỉ là một bữa tối bình thường.
Sau khi vào nhà hàng, Hạ Nghiên Đình thuận miệng nói với cô: “Lát nữa vào trong, con chỉ cần ăn thôi.”
Thi Họa không hiểu gì, sau khi được phục vụ dẫn vào phòng riêng, cô ngây người.
Chỉ thấy một người phụ nữ hiền hòa, phúc hậu ngồi bên bàn, đeo hoa tai và dây chuyền ngọc phỉ thúy, cười híp mắt như Phật Di Lặc, thoải mái trò chuyện cùng mấy người phụ nữ trẻ xung quanh.
Thi Họa vừa nhìn đã nhận ra người phụ nữ lớn tuổi, cô vô thức gọi: “Dì Lan?”
Nhìn thấy cô, dì Lan ngây người một lát, sau đó bà ấy mỉm cười đứng lên, đi ra cửa đón cô, nói: “Sao bé Họa cũng đến đây thế? A Nghiên, sao con không báo trước?”
Sắc mặt của dì Lan hoang mang, Thi Họa nhìn thoáng qua, mấy cô gái trẻ ngồi quanh bàn tròn đều nhìn cô bằng ánh mắt tò mò và dò xét.
Hạ Nghiên Đình nói năng mập mờ như vậy, cô vội vàng lại nghiêm túc giải thích: “Dì Lan, con hẹn chú Chín để bàn công việc, đến giờ cơm, chú ấy nói đưa con đi ăn, không nghĩ là có nhiều người như vậy… Tối nay dì tổ chức bữa tiệc này sao?”
Một gia đình lớn như nhà họ Hạ có rất nhiều phong tục.
Chẳng hạn như, có rất nhiều thiếu gia, tiểu thư vừa sinh ra đã có vú nuôi.
Đa số vú nuôi từng là người giúp việc ở nhà họ Hạ, rất thật thà, trung thành với gia chủ.
Dì Lan chính là vú nuôi của Hạ Nghiên Đình, lúc mới đến Kinh Bắc, Thi Họa đã gặp bà ấy.
Hạ Nghiên Đình từng sống ở nhà cũ một thời gian, lúc đó, dì Lan là người chăm lo sinh hoạt hàng ngày của anh.
Thi Họa phát hiện ra, Hạ Nghiên Đình không gần gũi với người lớn trong nhà họ Hạ lắm, chỉ thân thiết với dì Lan, cô đoán tình yêu thương giữa hai người họ rất sâu sắc.
Dù sao cũng nghe nói, từ nhỏ anh đã không có mẹ, ba lại là người như vậy.
E là chỉ có dì Lan thương anh.
Có lẽ Thi Họa cũng xác nhận được vị trí của bà ấy.
Bao nhiêu người đẹp mập, ốm, béo, gầy ngồi quanh bàn ăn, cuối cùng cũng thả lỏng.
Ngay cả ánh mắt mà họ dành cho cô cũng nhẹ nhàng hơn, thậm chí còn chủ động bắt chuyện để lấy lòng, rõ ràng là để loại bỏ đối thủ cạnh tranh.
Suốt nửa bữa ăn, Thi Họa thật sự “chỉ ăn” thôi.
Miệng cô nhai không ngừng, nhưng mắt nhìn sáu phương, tai nghe tám hướng, cuối cùng cũng biết bữa ăn này diễn ra là vì lý do gì.
Hóa ra là dì Lan đã có tuổi, chồng ngã bệnh mà qua đời, ba cô con gái ruột đã lập gia đình, bây giờ chỉ phiền lòng chuyện Hạ Nghiên Đình còn độc thân.
Nói là sắp xếp một bữa tiệc tối, thật ra là chuẩn bị một buổi xem mắt cho Hạ Nghiên Đình.
Có mười mấy người phụ nữ trẻ, có tiểu thư thượng lưu, cũng có tiến sĩ học cao hiểu rộng, thậm chí còn có mấy nữ tổng giám đốc của các công ty niêm yết và các nữ minh tinh quen thuộc.
Họ đều trạc tuổi Hạ Nghiên Đình, ai cũng quý mến anh.
Tính tình hướng nội thì lẳng lặng dùng cơm, thỉnh thoảng lại liếc mắt đưa tình về phía anh.
Tự tin, hướng ngoại thì thổ lộ thẳng thắn, thật lòng nói mình rất ngưỡng mộ anh, hy vọng có thể hẹn hò cùng anh.
Tối nay, Hạ Nghiên Đình thoải mái lạ thường, không lạnh lùng, xa cách như mọi ngày, thỉnh thoảng còn trả lời vài câu, có lẽ là để giữ mặt mũi cho dì Lan.
Thi Họa ngồi bên trái dì Lan, lâu rồi dì Lan không gặp cô, vẫn nghĩ Thi Họa là một cô bé.
Thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô, thỉnh thoảng lại phàn nàn:
“Bé Họa, con nhìn vẻ mặt không quan tâm của chú Chín kìa, con ngoan ngoãn, hiểu chuyện, mau đi tư vấn cho chú Chín đi, khuyên chú chọn một người thím dịu dàng, đáng yêu càng sớm càng tốt. Kết hôn thì không cần vội cũng được, nhưng ít nhất phải hẹn hò, chớp mắt một cái là ba mươi rồi, không có tri kỷ bên cạnh thì biết làm thế nào bây giờ?”
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Story
Chương 13
10.0/10 từ 30 lượt.